1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4 Ngăn cản

      Kiến Khang là quê quán bọn họ, hơn phân nửa thân thích sống tại đó, hồi bé cũng về thăm.Nghe mẫu thân vậy, Cố Hải có ý khiến gì, biết mẫu thân mình duy trì nhà này quá mệt mỏi, trở lại gia tộc, nhiều thân thích chiếu cố, mẫu thân cũng phải vất vả nữa.

      "Tốt quá, ta có thể nhìn thấy nhị thúc công, còn Hoa Thanh ca ca..." Cố Hải hoan hô nhảy nhót, trông như khẩn cấp vội vã mơ tưởng có thể nhanh chóng gặp người thân, kỳ , những người thân này gặp qua quá 2-3 lần, chỉ sợ bộ dáng như nào cũng nhớ được.

      Tâm tư hài tử Tào thị tự nhiên là biết, nhưng cũng vui mừng vì hài tử hiểu chuyện, tự hổ thẹn gia cảnh suy tàn, thể đem hai hài tử ăn nhờ ở đậu. "Hoa Thanh ca ca ngươi thi tú tài, khi đó ngươi cùng đọc sách nhất định có ích, Thanh nhi..." Tào thị xoa đầu con trai chút,rồi xoay mặt nhìn con " Thanh nhi cũng có thể cùng nhóm muội muội làm bạn, ngươi xem có được ?"

      " tốt!" thanh Nương lắc đầu.

      Con thường xuyên đồng ý, này được là thực lần đầu tiên nàng ra, Tào thị cùng Cố Hải ngoài ý muốn.

      *** thuganhanuoi ***


      "Vì sao?" Cố Hải lập tức thắc mắc, mặt khuyên nhủ " Muội muội, Kiến Khang nơi đó đẹp...còn có...còn có nhiều đồ ăn ngon...muội quên phụ thân vịt quay cay..."

      Thanh Nương lắc lắc đầu, tay níu góc áo Tào thị " muốn, Thanh nhi muốn ở tại chỗ này, nơi này có hương vị của phụ thân."

      Từ khi sinh ra tới nay họ vẫn sinh hoạt tại đây, ba người nhịn được mà nhìn xung quanh sân viện, từng ngọn cây cọng cỏ đến từng viên ngói đều khắc vết tích sinh hoạt của bọn họ.

      "Phụ thân thích ở chỗ này dạy nữ nhi học bài...." Thanh Nương chỉ dưới gốc cây Lựu " Phụ thân thích ngồi đây luyện chữ..."

      chuyện nàng ôm lấy cành tay Tào thị "Nương, ta muốn ly khai nơi này, muốn phụ thân mình ở đây.."

      Nhìn nữ nhi mắt hồng lên quyết từ bỏ, đầu mũi Tào thị cũng lên men, nàng duỗi tay ôm lấy nữ nhi "Được,chúng ta . "

      Cố Hải nhịn được nhíu nhíu mày, cảm thấy muội muội hiểu chuyện, phải tìm cơ hội chuyện chút. đợi lâu, ngày hôm sau, Tào thị nhờ người bán đồ mình thêu, Cố hải tay cầm cái bánh chuẩn bị đến học quán, gần đến cửa lại chần chờ, xoay người cầm lấy con dao chẻ củi.

      "Ca ca.." Thanh Nương từ trong ra.

      Cố Hải dấu con dao chẻ củi phía sau người,nhếch mép cười "Thanh nhi dậy? ăn cơm , ca ca học đường" xong liền vội muốn , bị Thanh Nương chạy mấy bước tới bắt lấy.

      "Thanh nhi, ngươi lànm gì vậy?" Cố Hải giật nảy mình, trong ấn tượng của , muội muội là người yếu đuối, gió thổi qua có thể ngã ngay, mấy ngày nay mẫu thân làm lụng vất vả suốt đêm ngày, ban ngày muội muội ở nhà mình, chính mình nhất thời xúc động tưởng cấp nàng giải buồn mới mang chặt củi, lấy củi, nghĩ lại té xuống khe suối, mẫu thân trách cứ nhưng lại hận chết bản thân.

      "Ca ca, ta biết nhà gặp khó khăn, như vậy " Thanh Nương nghĩ nghĩ rồi " Ca ca an tâm học, hết giờ học, muội cùng ca ca chặt củi, lấy củi, như vậy chậm trễ việc học của ca, ca cũng cần nghỉ học"

      Nàng chưa dứt lời, Cố Hải liền vung tay lên ra trận gió "Đánh chết ta cũng mang ngươi lên núi...muội muội ngoan, ngươi ở nhà nghỉ tạm, dưỡng thân cho khỏe ..."

      "Ca ca..." Thanh Nương trầm giọng đánh gãy lời "Chẳng lẽ chỉ vì ta ngã lần, liền từ nay được nữa? như vậy, trẻ con tập khắp thiên hạ ngã cũng phải nữa?"

      Cố Hải ngẩn người, lần đầu tiên thấy sắc mặt muội muội trịnh trọng như vậy.

      "Như thế, ca ca bị tiên sinh khiển trách, định học nữa sao?" Thanh Nương thânh run rẩy,nàng xoải bước tiến lên bước.Kiếp trước, Cố Hải xúc động lại thêm mẫn cảm, nhiều lần bị người trào phúng, bị tiên sinh trách phạt, mới bình nứt sợ bể buông tha việc học, cũng buông tha tương lai chính mình.Ca ca nàng kỳ là người có tư chất tốt.Mắt Thanh Nương hồng lên, chẳng qua người còn non nớt lại bị gia cảnh sinh hoạt trong nhà làm lòng rối loạn, lần này, nàng chia sẻ cùng .

      Cố Hải nghe nàng trịnh trọng như vậy, nhịn được cười "Muội muội, đây là đạo lý gì a?" hơi nâng cằm lên " Tử viết tri sỉ hồ dũng, tiên sinh trách ta sao, ta tự thấy tài năng của mình, quyết chí tự cường, có thẹn nơi nào mà dám đọc sách?"

      "Tốt, ca ca là ngươi , ngày sau có người cười nhạo ngươi, ngươi thể lại cam chịu như vậy?" Thanh Nương ra câu này, tiếng có chút nghẹn ngào.

      "Đó là tất nhiên" Cố Hải , bản thân có chút kinh ngạc, hiểu muội muội thế nào lại đột nhiên về việc này, đến việc lên núi chặt củi, lấy củi sao?.Đằng nào cũng lạc chủ đề, cũng nghĩ đến kiện "Muội muội, nghe ca ca , chúng ta hồi Kiến Khang !" nhìn muội muội , mặt lo lắng, sợ mình chuyện này, muội muội cao hứng, nhìn chằn chằm sắc mặt Thanh Nương.

      Này,khuôn mặt tiêm tiêm,mắt hạnh lượng lượng, thần sắc hờ hững, ánh mắt giống ngày xưa, nhà gặp chuyện mà kinh hoảng,...muội muội, quả cùng với trước kia giống nhau, chắc là bị dọa hỏng , nhất là thể chấp nhận việc phụ thân mắc bệnh mà mất, tại, lại tốt .

      Cố Hải tâm lý thoải mái nhàng thở ra, đem tâm tư ra "...Như vậy, mẫu thân cũng cần khổ cực, các thân thích chiếu cố chúng ta.."

      "Ca ca.." Vẫn an tĩnh nghe ca ca Thanh Nương đột nhiên đánh gẫy lời , nghiêm túc hướng " Ca ca, ngươi thân thích có thể chiếu cố chúng ta sao?"

      Cố Hải sắc mặt cứng đờ, lắp bắp " Đương... Đương nhiên...chúng ta là ngừơi trong tộc..." , lờ mơ phẩng phất lường trước như vậy, nhưng là..bất kể như thế nào, cũng tốt, bọn họ là thân tộc mà?

      "Lúc phụ thân cùng nương mang chúng ta trở về, ca ca cảm thấy người thân chúng ta quan tâm?"

      "Là ai quần áo chúng ta cũ nát như bọn ăn mày, dùng đá ném chúng ta..?"

      "Mỗi lần trở về, nương vì sao trốn tránh trong phòng lén lút khóc..?"

      "Là ai đánh vỡ cái khay lại đổ cho ca ca, mặc cho mẫu thân quỳ xuống cầu xin, cũng mặc kệ, trước mọi người mà đánh ngươi?"

      "Là ai ném khối lương khô kêu ngươi là ngựa cấp cưỡi? là ai sai chúng ta, đối xử vơi chúng ta như nô bộc...?"

      Thanh Nương thào , nàng lẩm bẩm lầu bầu, kèm với mỗi câu ra nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống.Kiếp trước sống khuất nhục, trơ mắt nhìn thân nhân mất , nàng hoảng sợ bất lực, chấp nhận bọn họ bày bố, bơ vơ nơi nương tựa, sâu khắc vào đáy lòng nàng, thể quên cũng thể tái .

      Cố Hải chậm rãi nhớ lại, tay nắm chặt thành quả đấm.Chuyện xảy ra lúc , theo thời gian cũng trở lên mờ nhạt, nhưng tâm lý chịu nhục
      sớm khắc sâu thành vết, tùy thời điểm có thể nhảy ra kích thích thần kinh .

      "Trước kia phụ thân còn sống, còn có công danh người, ăn mặc tự chủ, họ còn đối xử như thế với chúng ta, bây giờ..." Thanh Nương hít sâu mấy hơi, áp chế nội tâm cuộn trào mãnh liệt, nắm chặt cánh tay Cố Hải "Ca ca,ngươi về sau chúng ta sống tốt sao?"

      " .." Cố Hải hai mắt hồng lên,nắm chặt quả đấm, chút do dự mà hô lên hai chữ.
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw687 others thích bài này.

    2. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo26::yoyo26::yoyo26:Mình mừng quá, cám ơn bạn:grin::grin:Mình tìm truyện nầy lâu lắm rồi, ko thấy ai làm tiếp...:3::3:Bạn giống như cho lò sưởi trong mua đông vây:037::037::037:
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5 Đồng tâm

      cắn chắt môi dưới, nghĩ đến nhị thúc công nhìn phụ thân bằng ánh mắt khinh miệt, nghĩ đến lúc trốn phía sau núi đá thấy phụ thân trong tiệc rượu bị người trong tộc xa lánh, nghĩ đến chính người hầu quét nhà cũng khinh miệt là tiểu phế vật, thời điểm đó là đứa bé bướng bỉnh biết tiểu phế vật là gì, còn cực kỳ hứng thú chạy hỏi phụ thân..

      "Tuyệt đối !" Cố Hải lặp lại lần, cắn môi dưới chảy ra máu.

      "Ca ca,chúng ta ba người cùng ở chỗ, mình làm mình ăn, ăn cơm mình làm ra, dù ngày nay gian nan, cũng có thể ở trước mặt người khác đứng thẳng lưng, vì cái gì phải nhìn sắc mặt người khác mà làm?" Thanh Nương hít sâu thở hơi.Nàng nghĩ đến Thẩm gia lão nô từng câu này, biết vì cái gì, câu nhàng như này có gì lạ lúc này trong đầu nàng lại vang ràng.

      "Ai có cũng bằng chính mình có.." nàng thào ra.

      "Đúng!" Cố Hải cao giọng " Đúng, chính chúng ta dựa vào chính mình! phải dựa vào họ! muốn bọn họ phải bố thí!"

      "Ca ca, ngươi phải học tốt, thi đỗ công danh lần tới!" Thanh Nương nắm cánh tay .

      "Được.." Cố Hải nghiêm túc gật đầu, giơ lên quả đấm quơ quơ " Ta muốn trúng công danh, cấp nương cái cáo mệnh phu nhân, xem ai dám coi thường chúng ta, tùy ý khi dễ chúng ta!" , nghĩ đến hơn nửa năm này, lo lắng chuyện nhà, tư tưởng tập trung, nghe đủ bài giảng, thời điểm thi hương cũng tới gần.

      "Muột muội, ca học đường" Cố Hải ném dao chặt củi, nhanh chân chạy ra ngoài.

      "Ca ca, muột ở sau núi học đường chờ ngươi, ngươi tan học, chúng ta cùng nhau đốn củi!" Cố Thanh Nương nước mắt lấp lánh ở phía sau hô.

      Cố Hải xa xa khoát tay áo, rẽ ngoặt liền nhìn thấy Thanh Nương đứng lặng ở trước cửa ngây ngốc ngóng nhìn hồi, thẳng đến lúc đại nương nhà hàng xóm chào nàng, mới thanh tỉnh lại, đóng cửa.

      Nhìn tiểu viện mộc mạc lại đầy sinh khí, Thanh Nương nắm chặt quả đấm, thay đổi vận mệnh mới bước chân bước, muốn nhà lại ăn nhờ ở đậu, này cũng đủ.Nàng biết nhà tích tiền, còn phải nợ tiền ở bên ngoài, kế tiếp còn có ba người họ chi phí ăn mặc sinh hoạt, chỉ dựa vào mẫu thân thêu thùa tuyệt đối chống đỡ nổi, huống chi ca ca còn muốn học đường....

      Tiền ...tiền..muốn sinh tồn nhất định phải có tiền, nàng cần có tiền.

      Giờ khắc này, nàng hận chính mình là nữ nhân, vai thể gánh tay thể nâng, kinh nghiệm cũng bất quá là bình thường, xuất giá là tiền thân tộc, xuất giá bà bà là hậu thuận, ngay cả tại khi nhận hiệu thuốc bắc, hành động nữ chủ nhân nàng cũng thuận theo chưởng quầy...Trừ nghe lời người khác , nàng cái gì cũng biết...

      Thương tâm, phẫn hận, buồn phiền tâm tình đập vào trong lòng, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tình này phát sinh lần nữa sao?"

      Nàng phải làm gì?

      Cố Thanh Nương quỳ trong sân, vùi đầu trong gối ấp úng khóc lớn, mỗi lần, nàng lại bị ký ức "kiếp trước" đầy đọa, hận thể lên tiếng khóc lớn, lại bởi vì nương ngủ ở bên người mà thể.

      Nàng sợ ca ca lại chết trước mắt mình, sợ hãi nghe đến tên Kiến Khang, nhưng là nghĩ tới người lúc này sống tại Kiến Khang, nàng hận được lập tức cầm dao xông tới, giết chết , giết chết ...

      Thống khoái khóc hồi, tâm tư dần bình tĩnh trở lại, Thanh Nương nhìn trời xanh thẳm thẳm, hít sâu hơi.

      Kiếp trước lúc phụ thân còn sống, nàng tuy rằng đọc ít sách, nhưng trước giờ lại nghiêm túc nghiên cứu giảng đạo lý, tại nghĩ chút kinh nghiệm lúc sống, lại đọc ít văn thư, nhất là cha nghiêm túc dạy nàng, nàng tâm dần dần bình thản xuống.

      thể gấp, thể nóng vội, nàng tin tưởng, lão thiên gia cho nàng sống lại phải đùa giỡn nàng, còn nữa, hồi tưởng ngày xưa, nàng Cố Thanh Nương cũng tự hỏi phải người xấu, lão thiên gia cho nàng lần nữa thống khổ.

      Nàng trước cây Lựu quỳ xuống dưới, thành kinh dập đầu, tạo thành chữ thập cầu phúc, thần Phật cao, phù hộ Thanh Nương.

      Tào thị bán kim chỉ vội vàng trở về, nguyên bản muốn nhanh chóng cấp Thanh Nương nấu cơm, lại thấy cơm nấu bếp lò, sân viện sạch bóng loáng hiển nhiên quét tước qua.

      "Nương, ngươi từ từ ăn, ta cấp ca ca đưa cơm." Cố Thanh Nương cầm giỏ cơm .

      Tào thị nhịn nước mắt được muốn rơi ra.Trượng phu lúc còn sống, gia cảnh nhà tuy tốt, nhưng cung cấp nuôi dưỡng nhi tử tại học đường tiền ăn cơm tối vẫn có cho nên bọn họ có đem cơm, nhưng từ khi trượng phu chết, gia cảnh rớt xuống trầm trọng, Cố hải tại học đường lén lút nhịn ăn vì có tiền, sau nàng phát , khóc trận, liền bắt đầu đem cơm.

      Đem cơm bất quá hồi, nhất là Cố Hải mỗi ngày chưa tới giữa trưa liền nhanh chóng quay về, sau đó ở nhà giúp nàng làm việc, hai là nàng có phương pháp, lại yên tâm nữ nhi mà , nàng tự biết như vậy hủy buổi học nhi tử, chính là...

      Nàng làm mẫu thân hổ thẹn hết sức.

      Bây giờ liền tốt, nhi tử được đưa cơm, có nghĩa là lại bình thường đọc sách, lần nữa hồi tâm, mà nữ nhi chủ động gánh vác chiếu cố ca ca, tảng đá trong lòng nàng xem như được hạ xuống.

      "Nương, ngươi đừng lo lắng, ta khỏe, ta ở nhà cái gì cũng có thể làm" Thanh Nương ngẩng đầu nhìn nương, bởi vì làm lụng vất vả u buồn mà thành khuôn mặt lão thái, lòng chua sót.

      "Tốt" Tào thị gật đầu, cấp nữ nhi khuôn mặt tươi tắn từ ái " đường cẩn thận"

      Nàng có đối với thân thể nữ nhi mà biểu đạt lo lắng, nữ nhi săn sóc nàng, nàng cũng muốn săn sóc nữ nhi muốn chia sẻ tâm tư.

      Cố Thanh Nương khẽ gật đầu, vác giỏ, thuận tay cầm lấy dao chẻ củi "Nương, ta đợi ca ca tan học, cùng đốn củi ,ngươi đừng lo lắng."

      Tào thị nghĩ nàng trước bị thương, thần sác có chút do dự, nhưng xem nữ nhi ánh mắt kiên định ,gật đầu "Tốt, ngươi...cả thận chút, ngươi sức , lượm cành cây gẫy..."

      Cố Thanh Nương lộ ra khuôn mặt tươi cười ,cất bước ra cửa.

      "Chao ôi! Cố nương tử.." Lưu đại nương lắc lư tới, thấy Tào thị tại ngưỡng cửa vội cười hô " Chuyện kia,ngươi nghĩ như thế nào?"

      Tào thị mặt lộ ra mấy phần do dự, chần chờ chút, mới "Đại nương tử, làm phiền ngươi phí tâm....căn nhà này ta tạm thời bán..."

      "Gì!" Lưu đại nương khuôn mặt bỗng cứng đờ.

      Nghe đến lời mẫu thân , Thanh Nương hơi hơi quay đầu xem, bờ môi tia cười yếu ớt, rất nhanh liền biến mất, tại phải thời điểm để cười.
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw685 others thích bài này.

    4. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo44::yoyo44:Thời xưa nếu chồng chết mà có nhi tử có thể nương tựa, người đan ông trong gia đình rất quang trong. Nếu là con sau khi gả mà nhà mẹ đẻ có trai làm quan bên chồng ko giám khinh khi. Cho nên tương lai tắc cả điều dựa vào cố hải, thi công danh sau nầy:on thi::on thi:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6 Học đường

      Ra khỏi ngõ , Cố Thanh Nương đờ đẫn đứng tại đầu phố, nhìn ngã tư quen thuộc, này mọi người, này cửa hàng, thanh rao hàng tât cả mới như ngày hôm qua.

      “Thanh Nương, Thanh Nương…!” bán đậu hũ mười lăm mười sáu tuổi đeo tạp dề vải đay màu lam vẫy tay hô to gọi nàng.

      “Đậu Hoa tỷ tỷ..” Thanh Nương hướng nàng ngơ ngẩn kêu.

      Tiểu nương cười sảng khoái, lộ ra hàm răng trắng “ Tốt ? Dọa chết ta…ta xem xem, có lưu sẹo ?..thế nào để ý..” chuyện liền đến bên canh nàng, để hai tay ướt tạp dề, chăm chăm chú xem xét “ Sẹo lớn như vậy..” tiểu nương khoa trương kêu lớn tiếng, lập tức an ủi “ sợ, sợ, may mắn tóc mái che hết…..” nàng chuyện, nhìn thấy trước mắt ngơ ngẩn nhìn chính mình , khỏi hé miệng cười “…Nhìn cái gì? mặt ta mọc hoa sao?”

      “Tốt, lâu gặp Đậu Hoa tỷ tỷ..” Thanh Nương lẩm bẩm .

      Tiểu nương che miệng cười “ lâu? Khà khà..” nàng chớp chớp mắt, nhéo nhéo đuôi sam của Thanh Nương “Trách ta xem ngươi sao? Ngươi này quỷ hẹp hòi…ta tuy thăm ngươi, nhưng chính là nhờ người đem mấy chén đậu hoa …ngươi cũng biết tẩu tẩu ta sắp sinh , nương cấp ta ở nhà coi nàng…” nàng than thở, bộ sầu lo, “Cũng biết lần này tẩu ta có sinh được nhi tử ? Nếu phải tẩu tẩu lại bị nương ta mắng…tẩu tẩu thực đáng thương…”

      “Là nhi tử..” Thanh Nương nghiêm túc .

      Tiểu nương khanh khách cười càng lợi hại “ Nhờ ngươi cát ngôn, nhờ ngươi cát ngôn..”

      Cố Thanh Nương nhìn nàng cũng cười vui, khoát tay áo cáo từ, bộ mấy bước lại nghĩ tới cái gì quay đầu lại nghiêm túc “Đúng rồi Đậu Hoa tỷ tỷ, tẩu tẩu thời điểm sinh, ngươi nhớ thỉnh Vương đại nương ở phố tây, Chu đại nương phố đông hôm đấy có nhà.”

      “Nha, ở nhà?” tiểu nương ngây cả người, vẻ mặt lẫn lộn, nhìn bóng lưng tiểu nương xa “Chẳng lẽ ngươi biết tẩu tử ngày đó sinh hay sao?”

      Huyện Tiên nhân là cái huyện thành , cách Từ Châu khoảng mười dặm, núi non thanh tĩnh ,vốn là đất hoang người ở, biết sao xuấtt người, cao tăng tại đây tu luyện rốt cuộc đắc đạo thành tiên, ngồi con tiên hạc phi thiên, tiên hạc vỗ cánh quét sạch vùng đất trống, sau tiên hạc giương cánh, địa phương nổi danh, dân chúng dần dần tụ tập bởi vậy kêu là Lạc huyện.

      Tiên nhân huyện học đường cũng ở trong truyền thuyết tiên nhân phi thiên, ngoại thành có ngọn núi , phong thủy thích hợp, học đường vốn là do các hộ dân khá giả hùn vốn thiết lập nên, đào tạo nhiều nhân tài, thi đỗ đạt tới bảng nhãn.

      Đối với tiểu huyện thành mà , có rất nhiều người nổi danh, dẫn tới mấy thị trấn kế bên cũng có học sinh tiến đến xin học.

      Đến gần nơi này, xa xa liền nghe tiếng đọc sách lanh lảng, giờ ăn cơm trưa đến, nhưng vẫn còn tiếng đọc sách, thấy nồng đậm phong cách học tập.

      Cống học đường đứng sừng sững tương tiên hạc, biết được đúc từ khi nào, năm tháng phủ thêm lớp áo loang lổ.,tiên hạc giương cánh muốn bay, sinh động như .

      Cố Thanh Nương vào học đường, nàng nhớ tới phụ thân lúc đưa nàng tới thăm tượng tiên hạc, nhưng chỉ ghé qua lần, bởi vì nơi này có vị tiên sinh học vấn rất cao, chính là tính tình kỳ quái, trong đó điểm thứ nhất là nhất định cho nữ nhân tiến vào học đường.

      Đứng ở bên ngoài, Thanh Nương thăm dò hướng ,xem có thể tìm người nhắn gọi Cố Hải, nhìn xung quanh có ba thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi quần áo chỉnh tề tới, trong đó có người nhìn thấy Thanh Nương liền ngừng bước chân cùng người khác mấy câu, ba người cười hì hì tiến tới chỗ nàng.

      “Tiểu nương tử ,ngươi tìm ai?” thiếu niên có đôi mắt mở miệng hỏi, ánh mắt rơi xuống cái giỏ nàng cầm.

      Học đường nơi này cũng có nhà bếp, nhưng có bộ phận học sinh nuốt nổi thức ăn, hoặc tự mang hoặc người trong nhà mang đến, nhìn thấy tiểu nương vác cái giỏ, gần liền ngửi thấy từng mùi hương thức ăn,lập tức biết mục đích nàng tới.

      “Là tới đưa cơm ” thiếu niên mắt xoay động cười tít mắt “Cho ai?” xong dang tay “Ta thay ngươi đưa vào trong”

      Nếu là trước kia, Thanh Nương nhất định cảm ơn, hơn nữ phi thường cảm kích giao cho .Nhưng đó là trước kia tại Cố Thanh Nương, nàng quyết tin .

      “Đa tạ mấy huynh trưởng, ta còn có câu muốn , cho nên còn thỉnh mấy vị huynh trưởng giúp ta gọi ca ca ra” nàng cúi đầu , tay vác cái giỏ có nơi lỏng chút nào.
      Này tiểu nương tử! trước mắt rất ngoài ý muốn, mặt liền vui.

      “Có cái gì lời chúng ta cũng giúp ngươi nhắn lại kèm theo…” thiếu mập mạp cười ha hả , tay duỗi tới cầm cái giỏ.

      Chỉ cần nơi có người liền ngư long hỗn tạp, hoc đường cũng ngoại lệ, người nghiêm túc đọc sách cầu lấy tiền đồ tự nhiên là chiếm đa số, nhưng người đục nước béo cò ăn ngồi rồi cũng có.

      Mấy người thiếu nên này tuy mang dáng vẻ thư sinh ,nhưng nhất cử nhất động lại có mang chút phần tử trí thức văn nhã.

      Cố Thanh Nương nhạy bén lui về phía sau bước, lại trong mắt là tràn đầy đề phòng.

      , ba người này là muốn cướp giỏ cơm chính mình đưa tới? xem bon ăn mặc trang điểm so với mình gia cảnh liền tốt hơn rất nhiều.

      Thanh Nương đoán trúng nửa.

      Bọn ba người đích xác là muốn cái giỏ của nàng, nhưng phải vì ham mê ăn uống mà là dùng thu khổ cực phí.

      Bởi vì đưa cơm là hàn môn đệ tử, tính tình khí thế kém bọn bậc, hơn nữa tiên sinh kiêng kỵ học đường phát sinh tranh đấu, khi xảy ra, hỏi ai gây chuyện, quở trách, nặng đuổi học, bởi vậy viêc ngăn ngừa việc học sinh dọa dẫm vơ vét tài sản của nhau cần thiết, việc bị vơ vét tài sản tuy là giận nhưng cũng chỉ có tự nhận mình gặp xui.

      Cứ như vậy còn rất ít người đưa cơm tới, ba người này lâu có thu nhập, hôm nay dễ dàng lại gặp được người, nhìn qua vẫn là tiểu nương nhu nhược mà thôi.

      nghĩ đến thế nhưng bị cự tuyệt.

      Thiếu niên béo thất bại,tức giận “Ngươi, tiểu nương tử, thực biết tốt xấu!”

      “Có cái gì lời cho chúng ta nhắn dùm?” thiếu niên hừ tiếng, đánh giá Thanh Nương vài lần, thanh tà khí “ Chẳng lẽ là lời đường mật sao?”

      Lời vừa ra , ba thiếu niên cạc cạc cười lên.

      “Học đường trang nhã,mấy vị huynh trưởng lên tiếng thận trọng chút” Thanh Nương ngẩng đầu nghiêm nghị .

      “A! đến phiên ngươi tiểu nương tử giáo huấn chúng ta!” Thiếu niên mắt hô to gọi “Đem giáo huấn cấp ta, này việc tiểu gia là chính ta định..!” chuyện duỗi tay hướng cái giỏ của Thanh Nương ,lúc này có người khụ khụ môt tiếng

      “Các ngươi làm cái gì?” thiếu niên gương mặt sáng sủa lên giọng truyền tới.
      song ngư, huyenlaw68, Nhiên Nhiên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :