1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TỬ THỜi





      Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

      Converter: ngocquynh520

      Editor: smizluy1901


      Giới thiệu

      Được nếm trải thứ tình cảm đẹp nhất thế gian này

      Sau này có chết cũng hối tiếc

      p/s: Truyện này bạn chưa đọc nên bạn biết truyện này có bao nhiêu chương, tình tiết thế nào, với lại, độ chăm chỉ của bạn lên xuống rất thất thường nên thể nào ngày ngày đều post truyện được, mong mọi người thông cảm. Nhưng bạn đào hố chắc chắn làm đến nơi đến chốn, mọi người cần phải lo việc nhảy hố mà ngoi lên được đâu. Nếu cảm thấy truyện hay nhớ thanks cho bạn đấy nhé “mắt chớp chớp”.​
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TỬ THỜi



      Chương 1:
      Editor: smizluy1901


      Thành phố C.

      Bệnh viện tư nhân Lương Thị sở hữu những trang thiết bị y tế tiên tiến cùng đội ngũ bác sĩ thiên tài hàng đầu, đặc biệt là khoa phụ sản. Những lãnh đạo huyền thoại của Lương thị cũng từng đưa phu nhân của mình đến sinh con tại đây, nhưng trường hợp tất cả các trưởng khoa đều tập trung ở trong phòng sinh như hôm nay, cũng chỉ có lúc Lương phu nhân sinh ba khi đó mới xảy ra.

      Ngoài phòng sinh, hành lang dài có bảy tám người chờ đợi, tất cả đều im lặng ngồi ở chiếc ghế dài kê sát tường, vẻ mặt bình thản. Chỉ có người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đó bất động nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, diện mạo cực kỳ xuất chúng, thoạt nhìn tuổi áng chừng hai mươi, trông giống với người sắp làm cha.

      Lúc này y tá từ phòng sinh đẩy cửa bước ra, tới trước mặt : "Thịnh Tề Quang tiên sinh phải ? Phiền kí tên ở đây."

      Thịnh Tề Quang từ đêm qua đến giờ vẫn chưa được chợp mắt, sức khoẻ của vốn được tốt lắm, thể chịu được quá nhiều mệt nhọc, vào lúc này sắp chống đỡ được nữa rồi, đôi mày thanh tú tràn đầy mệt mỏi. Nhưng dù vậy, vẫn rất lịch thiệp và chu đáo, nhận lấy bản báo cáo tình hình kí tên vào, rồi dùng hai tay trả lại, giọng nhàng ấm áp hỏi: "Tình hình bên trong thế nào rồi?"

      "Cho tới bây giờ rất bình thường. Cổ tử cung mở ra bốn ngón tay, chuẩn bị đưa lên giường sinh." Y tá rất có thiện cảm với chàng trai trẻ vừa điển trai lại vừa dịu dàng này, cười hỏi: "Thịnh tiên sinh có muốn vào cùng hay ? Sau khi thay bộ quần áo vô trùng khử độc là có thể vào."

      Thịnh Tề Quang nghe thấy đề nghị này quả rất động lòng, chỉ có điều nghĩ ngợi lúc lại từ chối: " được, tôi còn phải đợi người."

      còn chưa dứt lời, thang máy bên cạnh "Đinh" tiếng, sau đó cửa thang máy mở ra, đoàn người từ bên trong tới.

      Truyện được đăng tại *******************.

      đầu là người đàn ông mặc bộ vest màu xám tro, giống như là vừa từ nơi trang nghiêm tới đây, chất liệu âu phục làm bằng thủ công vô cùng tốt ôm sát thân thể thon dài rắn chắc, làm tôn lên vóc người cao lớn điển trai. Khuôn mặt của có vài phần giống với Thịnh Tề Quang, tướng mạo đều là tuấn điển trai, chẳng qua là so với Thịnh Tề Quang dịu dàng người đàn ông này lạnh lùng hơn nhiều, lúc đến gần lại khiến cho y tá tự chủ được mà lùi lại bước.

      Thịnh Tề Quang mặt mày hớn hở, cười vẫy vẫy tay với người tới: "!"

      Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn ta cái, cau mày bực mình với ta: "Sức khỏe của chú thế nào mà còn gắng gượng như vậy? Mau nghĩ ngơi !"

      Thịnh Tề Quang lấy tay xoa xoa ấn đường, mỉm cười thở dài : "Em cũng biết chứ, nhưng chưa đến em làm sao dám nghỉ ngơi?"

      Người đàn ông vẫn có dừng bước, tiếp tục thẳng về phía trước, Thịnh Tề Quang ở phía sau lưng ta chỉ chỉ vào ta, ý bảo y tá mau chuẩn bị đồ vô trùng.

      **

      Lúc này ở trong phòng sinh, Tử Thời đau đến sống bằng chết.

      người quen chịu đựng, từ đến lớn, trước nay chưa từng lần tức giận. Cái loại đau đớn xé ruột xé gan này mặc dù rất đáng sợ, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, khóc, cũng có kêu gào thảm thiết.

      Chịu đựng quả rất đau, mồ hôi thấm ướt quần áo người , tóc cũng ướt đẫm, dính thành từng bệt, lúc đầu chỉ muốn đưa tay giật hết tóc đầu, nhưng sau đó cơn đau khiến ham muốn ấy còn.

      Sinh con đau đớn như vậy, cho nên có người mẹ nào quên mất đứa con của mình, đúng ?

      Tâm trí mơ mơ hồ hồ rồi lại kiên định.

      Các bác sĩ vẫn là lần đầu tiền nhìn thấy sản phụ sinh con khóc la, trong ngày thường phòng sinh lúc nào cũng náo nhiệt lúc này yên tĩnh như tờ, vô cùng kỳ lạ.

      Nhìn thấy mười ngón tay của Tử Thời níu chặt ra giường, chịu đựng đến môi cũng trắng bệch, y tá xót xa, trấn an nhắc nhở : "Nếu đau ra, đừng cố chịu đựng... Đừng cảm thấy xấu hổ, tới đây đều là như vậy."

      Tử Thời nghe ấy vậy, trong lòng thả lỏng đôi chút. Nhưng muốn thử hét lên tiếng xem sao, lại phát làm thế nào cũng mở miệng được.

      đau đến cực điểm rồi, bắt đầu phân được thực và ảo nữa, rất nhiều hình ảnh hỗn loạn vụt qua trước mắt , từng bức từng bức.

      Phần lớn là truyện tranh của : Có gấu bụng tròn trịa, vui vẻ lăn qua lộn lại cỏ, bê nước bên hồ lên uống, đêm đến rượt đuổi theo ánh sao, bình mình đến chạy về phía mặt trời sắp mọc... Tất cả đều hết sức cuồng loạn, cho nên mọi thứ đều trở nên hợp lý—— nếu , nếu đau đến điên mất rồi, sao mặt lại rệt đến vậy?

      rệt đến mức hoàn toàn giống với guơng mặt đó cũng phải là trong ký ức—— gầy chút, ánh mắt sáng ngời, lúc này đứng bên mép giường sinh cúi thấp đầu nhìn chăm chú, ánh mắt kia khiến đau đớn trong người trong nháy mắt trở nên xa... Đau đớn vẫn tồn tại, nhưng bị thứ cảm giác bức bách khác lấn át——

      rất, rất, rất nhớ .

      Tử Thời rốt cuộc nới lỏng hàm răng cắn chặt, mấp máy môi: "...Đau, quá..." Cơ hồ thốt ra được hai chữ nào nữa, nhìn .

      Ánh mắt dịu dàng, đưa tay nâng lấy mặt , giống như rất lâu trước đây, cúi người dịu dàng trìu mến hôn lên trán .

      Mỗi tấc da thịt được chạm vào đều khiến run rẩy, Tử Thời đắm chìm trong hơi thở của bật khóc rưng rức.

      Ảo giác tuyệt đẹp như vậy, khiến được sủng ái mà lo sợ.

      "Đừng sợ." Người trong ảo giác cúi người ôm lấy , ghé vào bên tai , giọng trầm ổn có lực nhắc lại chỉ thị của bác sĩ: "Tử Thời, nghe ——, hít vào, nín thở: , hai, ba, dùng sức!"

      Truyện được đăng tại *******************.

      Tử Thời gật đầu qua quýt, hoàn toàn nghe lời , cũng làm theo, lúc nín thở dường như vốn cần hô hấp, lúc dùng sức lo lắng chút nào cho dù lại xé nát thân mình... Ảo giác hỗn loạn cùng với hình ảnh chân thực đan xen nhau, hết thảy đều là hư ảo, chỉ có giọng và hơi thở của rệt, cả trái tim đều bị điều khiển, đau đớn biến thành chuyện của người khác, chút cũng còn quan trọng.

      đến, cho dù là trong ảo giác. Tử Thời hạnh phúc liên tục chảy nước mắt, lẩm bẩm gọi tên của . Cái tên ấy, cho dù là mình trong đêm tối cũng chưa từng có dũng khí ra khỏi miệng, lúc này là dũng khí duy nhất của : "Thừa Quang... Thịnh Thừa Quang!"

      "Ừ, đây." Tử Thời nghe được trầm thấp trả lời bên tai, chợt cảm thấy đau đớn gặp phải này quá ít, muốn đau nhiều hơn nữa, hoặc là giày vò lâu hơn nữa—— Có phải như vậy nán lại lâu hơn chút chăng?

      Tất cả mọi thứ điên loạn theo dòng nhiệt đột nhiên xuất bên dưới mà kết thúc, Tử Thời trong ngực của ngẩng thẳng đầu lên, hét lên tiếng đau đớn giải thoát, cảm giác được dùng sức ôm lại, cả người bỗng trở nên rất , lâng lâng như chẳng có chút sức lực nào, rồi lại cảm giác hết sức thoải mái... Tiếng khóc của trẻ con vang dội giống như là truyến đến từ trong giấc mộng sâu thẳm, ý thức của Tử Thời như dừng lại bởi giọng trầm thấp của người trong ảo giác: "...Là con !"

      **

      Tử Thời ngất . bất tỉnh, cho rằng thứ ảo giác ấy ôm lấy , đột nhiên ngẩng đầu nhìn các bác sĩ bên giường sinh—— họ đều là các bác sĩ thâm niên từng vào sinh ra tử, tuy nhiên cũng bị cái ánh mắt này làm cho túa mồ hôi lạnh.

      Bác sĩ trưởng khoa phụ sản vội : " sao sao, ấy chỉ là quá mệt, để ấy ngủ ."

      "Ông xác định?" Thịnh Thừa Quang cau mày hỏi.

      Bác sĩ trưởng nghĩ ngợi chút, dè dặt hỏi ngược lại: "Hay là... tôi đánh thức ấy dậy cho cậu xem?"

      Người đàn ông cau mày , cúi đầu nhìn người trong lòng hồi lâu, rồi lặng lẽ đặt xuống giường, ngón tay nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi của . "Đứa bé đâu?" Giọng của hơi thấp, hỏi.

      Y tá vừa cân đo cho bé xong liền ôm tới cho xem—— là bé 5 cân 8 lạng, khỏe mạnh hoạt bát, đầu mặt vẫn còn dính nhơ nhớp, nhắm nghiền mắt khóc oe oe.

      Thịnh Thừa Quang đón lấy con bé, bé đột nhiên giơ bàn tay bé ra, nắm tay nhắn ra sức quơ quơ trước mặt của .

      Ôm lấy con bé ngẩn người lúc, ngay sau đó nở nụ cười.

      Khuôn mặt điển trai như vậy, cười lên dĩ nhiên là rất đẹp mắt, bầu khí trong phòng sinh bỗng chốc ấm áp lên rất nhiều.

      đặt bé đến bên cạnh người ngủ mê, để cho lớn bên nhau. nhìn chăm chú, hết nhìn lớn rồi lại nhìn sang , kiêu ngạo thõa mãn lời nào có thể miêu tả được.

      bé tràn đầy sức sống, vẫn khóc, nhàng gãi gãi chóp mũi xinh của nó.

      "Chào con." Giọng nam trầm thấp ngừng xuýt xoa: "Bảo bối..."

      Chương 2:
      Editor: smizluy1901


      Hai năm trước.

      Tối hôm qua Tử Thời thức suốt đêm để vẽ tranh, buổi trưa nhận được điện thoại của biên tập truyện tranh mạng, lúc ấy còn ngủ mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy giọng của biên tập nhà bên đầu dây bên kia vô cùng khổ não: "Hức hức hức, Tử Thời! Cứu mạng!"

      "Oh... làm sao vậy?" Tử Thời ngồi bật dậy khỏi giường, mệt mỏi dụi mắt, "Cậu đừng cuống, từ từ ."

      Phùng Nhất Nhất lắp ba lắp bắp : "Tử Thời, lúc giao bán bản quyền hình ảnh truyện tranh《Nếu bạn là chú gấu》, được công ty hoạt hình lớn tên là Thiên Thần mua lại bản quyền" trang truyện tranh mạng của Phùng Nhất Nhất xem như là đại diện của Tử Thời, họ vô cùng coi trọng hợp tác này...

      "Chuyện này trước đó cậu cho mình biết rồi. Là chuyện tốt mà." Tử Thời tính khí tốt, bị đánh thức và nghe nhảm lâu như vậy cũng có tức giận, giọng vẫn rất mềm mỏng.

      "Nhưng mà vừa rồi ông chủ của bọn mình gọi mình vào—— Ban đầu lúc cậu ký hợp đồng với bên trang web của bọn mình là dùng chứng minh thư của tớ! Ông chủ dẫn đến tranh chấp bản quyền gì đó, còn nếu như tớ làm như vậy phải truy cứu trách nhiệm pháp luật... Hức hức hức, tớ muốn tù đâu, là đáng sợ, hức hức hức..."

      "...Cậu đừng lo, tớ qua đó chuyến được ? Tớ qua đó ngay, tớ giải thích ràng với ông chủ của các cậu."

      Tử Thời và Phùng Nhất Nhất hợp tác hơn hai năm, Phùng Nhất Nhất là người nhát gan sợ phiền phức, Tử Thời lại rất thích ấy. Lúc này Tử Thời an ủi ấy mấy câu, sau đó vội vàng rời giường rửa mặt rồi ra ngoài, đến văn phòng truyện tranh mạng.

      Phùng Nhất Nhất đứng đợi ở dưới lầu, vừa thấy Tử Thời xuống xe liền chạy vội tới, khuôn mặt nhắn tròn trĩnh vừa uất ức lại vừa kích động: "Cậu biết ! Ông chủ hoài nghi tớ dùng thủ đoạn để lừa gạt tác giả, từ đó lấy được lợi ích phi pháp! là quá đáng đúng ! Tớ nào có gan lớn như vậy!"

      Tử Thời nghe xong chỉ muốn cười, vỗ ấy, an ủi: "Tớ giải thích với ta."

      Phùng Nhất Nhất gật đầu, thê lương dặn dặn lại: "Cậu nhất định phải giải thích ! Tớ tuyệt đối có lá gan đó!"

      **

      Trong ngành truyện tranh mạng chỉ có thể coi là quy mô bậc trung, cả trang web chỉ có hơn ba mươi nhân viên kể cả ông chủ, thuê văn phòng ở tầng 27 của tòa nhà, các nhân viên đều có ngăn riêng để làm việc, văn phòng của tổng giám đốc bên cạnh phòng giải khát.

      Truyện tranh mạng của Tử Thời đăng hàng kỳ cũng có hơn ba năm, vẫn là lần đầu tiên tới nơi này.

      Phùng Nhất Nhất dẫn đến trước văn phòng của tổng giám đốc, gõ cửa vào.

      Tử Thời vừa ngẩng lên trông thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ, tầng lầu cao như vậy, phía ngoài cửa kính sạch chỉ có trời xanh mây trắng, người đàn ông kia đứng phía trước trời xanh mây trắng, nửa khuôn mặt nghiêng, làm cho cả bầu trời quang đãng lu mờ.

      Tử Thời bị Phùng Nhất Nhất đẩy mạnh lên trước, bước qua cửa, gương mặt Tử Thời "ửng" đỏ.

      Thiếu nữ mười tám tuổi chính là thời điểm dung mạo tuyệt đẹp, lại thêm tóc đen má hồng như vậy, đỏ mặt rụt rè đứng ở đó, lúc Thịnh Thừa Quang xoay người lại nhìn cũng ngây ngẩn cả người.

      "Mời ngồi." vội định thần, kêu Tử Thời ngồi xuống. "Tôi họ Thịnh, là người phụ trách ở đây. Tôi nên xưng hô với thế nào?" cười còn tỏa sáng hơn trời xanh mây trắng phía sau , "Các độc giả của hình như đều gọi là ‘Tử Thời Đại Đại’."

      Tử Thời đỏ mặt, "Tôi tên là Tử Thời."

      "Tử Thời." Thịnh Thừa Quang nhắc lại cái tên này lần nữa, giọng trầm thấp của người đàn ông khiến Tử Thời nổi da gà, "Được rồi, Tử Thời, chúng ta chuyện lần này chút—— Tôi vừa mới phát ra là bên cột chữ ký bản hợp đồng biên kịch chuyển thể tác giả là tên của Phùng Nhất Nhất, theo tôi được biết ấy phải là tác giả, tôi kiểm tra bản hợp đồng mà trước đây ký hợp đồng với trang web của chúng tôi, thông tin thân phận phía đó cũng là của Phùng Nhất Nhất. có thể cho tôi biết tại sao lại như vậy hay ?"

      Chuyện liên quan đến Phùng Nhất Nhất, Tử Thời trả lời rất là dè dặt cẩn thận: "Lúc ký kết biên tập cũng rất ràng cho tôi biết về những hạng mục cần chú ý, nhưng tôi tiện dùng thông tin thân phận của mình ký hợp đồng, cho nên nhờ biên tập dùng thân phận cá nhân giúp đỡ. Là tôi cầu làm như vậy, tôi sẵn lòng ký bản tuyên bố từ bỏ truy cứu, tôi cam đoan sau này truy cứu bản quyền."

      Thịnh Thừa Quang nghe thấy những lời này khó tránh có chút bất ngờ, ngón tay chỉ gõ mặt bàn, lát sau : " truy cứu có nghĩa là chuyện này là đúng. Nhưng nếu như đồng ý tham gia hạng mục chuyển thể kịch bản, tôi truy cứu sai phạm lần này của biên tập Phùng Nhất Nhất."

      "Được." Tử Thời có hai lời, lập tức đồng ý.

      Trong mắt Thịnh Thừa Quang càng thêm mấy phần khó hiểu, mỉm cười : "Tôi còn chưa có tới thù lao, liền đồng ý?"

      Tử Thời có chút ngượng ngùng : " quan trọng."

      trẻ hồn nhiên thà như tờ giấy trắng, Thịnh Thừa Quang cảm thấy mình có thêm nữa cũng trở nên vô nghĩa, vẻ mặt hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên chìa tay về phía , "Tôi mới vừa tiếp quản trang web này lâu, lần này hợp tác với Thiên Thần đối với trang web rất quan trọng, Thiên Thần rất coi trọng tác phẩm của , còn tôi rất coi trọng ." Nụ cười của Thịnh Thừa Quang tưởng chừng như là vai nam chính bước ra từ mấy bộ truyện tranh dành cho thiếu nữ, "Tử Thời, hợp tác vui vẻ." mỉm cười với .

      Tử Thời chìa tay ra bắt tay với , tim đập thình thịch mãnh liệt, ngón tay nhàng bắt lấy tay .

      **

      Phùng Nhất Nhất đối với tất cả công việc nguy hiểm đều lui tránh chín mươi dặm, cho tới bây giờ, chuyện nguy hiểm nhất từng làm là cho Tử Thời mượn chứng minh thư ký hợp đồng.

      Lúc ấy Phùng Nhất Nhất vừa mới tốt nghiệp tìm được việc làm ở trang truyện tranh mạng này, biên tập kì cựu dẫn dắt dạy khai thác tác giả có tiềm năng, ký hợp đồng càng sớm càng tốt, khai thác mãi, cuối cùng khai thác được Tử Thời khi ấy chỉ mới bắt đầu vẽ bộ《Nếu bạn là chú gấu》.Nhưng khi đó Tử Thời mới mười lăm tuổi, có chứng minh thư, cũng chịu lấy chứng minh thư của người giám hộ ra để ký hợp đồng, Phùng Nhất Nhất mâu thuẫn do dự hết tháng mới lấy chứng minh thư của mình ra cho mượn.

      Người biên tập lẫn tác giả đều nhầm đánh lầm đụng, hừng hực khí thế hợp tác đến ngày hôm nay. Trước mắt《Nếu bạn là chú gấu》 đăng liên tiếp đến bản thứ sáu, thu hút hàng vạn lượt view, hàng trăm triệu lượt click chuột, Tử Thời là tác giả đắc lực trong tay Phùng Nhất Nhất, dựa vào lợi tức của mình Tử Thời, Phùng Nhất Nhất có thể thoải mái hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ mỗi tháng.

      Hai đều thà, lại hợp tác hòa thuận, hai năm qua trở thành bạn tốt. Tử Thời vì bảo vệ Phùng Nhất Nhất nên chấp nhận đề nghị của Thịnh Thừa Quang, tham gia chuyển thể bộ phim hoạt hình《Nếu bạn là chú gấu》.

      Dù sao ngoài việc ngồi nhà vẽ tranh cũng là nhàn rỗi, có chính là thời gian.

      Phùng Nhất Nhất "Sống sót sau tai họa", lại cộng thêm việc Tử Thời cũng tới làm mà vui mừng khôn xiết, lúc nghỉ trưa lôi kéo Tử Thời ăn món ngon. Cách tòa văn phòng xa là cửa hàng bách hóa bánh ngọt, hai người kêu bốn phần trà chiều.

      Sau khi chọn món ăn phục vụ rời , Phùng Nhất Nhất lén lút rút từ trong túi xách ra gói đồ bọc bằng giấy, từ dưới gầm bàn kín đáo đưa cho Tử Thời phía đối diện.

      Tử Thời nhận lấy mở ra xem: mấy xấp nhân dân tệ, tổng cộng năm vạn.

      "Cất cất !" Phùng Nhất Nhất vội vàng hạ thấp giọng thúc giục, sợ bị người ta nhìn thấy đánh cướp.

      Từ Thời chẳng có lấy tài khoản ngân hàng, lợi tức mỗi tháng đều là Phùng Nhất Nhất lấy tiền mặt đưa cho , nhưng bình thường mỗi tháng cũng chỉ có mấy ngàn, lần này quá nhiều.

      "Đây là?" Tử Thời hỏi.

      "Là nhuận bút từ việc chuyển thể bộ phim《Gấu》, đây là nửa." Phùng Nhất Nhất giọng giải thích, " ra bên Thiên Thần còn chưa có đưa tiền cho chúng ta đâu, đây là ông chủ cố ý bảo kế toán trả trước cho cậu—— cậu mau cất ! Tim tớ cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!"

      Tử Thời nghe lời gói kỹ khoản tiền lớn bỏ vào trong túi, bên tai lại nghe Phùng Nhất Nhất cảm khái: "Ông chủ của chúng ta làm người chính là phóng khoáng hào phóng như vậy, tác phong cường hào ~ nghe nhà của ta vốn là rất có tiền, người cao ráo, đẹp trai, giàu có, về sau có ông trùm xã hội đen ngắm trúng ta, nhất định muốn cưỡng ép ta, ông chủ của chúng ta lòng kiên trinh, thà chết theo! Vì vậy bị ông trùm xã hội đen đó làm cho tan cửa nát nhà..." Truyện tranh mạng ngoài mấy thể loại như truyện tranh hoạt hình của Tử Thời, còn hot mấy thể loại đam mỹ, mấy thể loại vũ lực tấn công hung bạo và núi băng lạnh lùng cũng rất được ưa chuộng, với diện mạo, thân hình và khí chất của Thịnh Thừa Quang hoàn toàn khớp với kiểu nam chính hấp dẫn trong mấy bộ truyện tranh, đám hủ nữ trong công ty ngày ngày yy ông chủ, đều là những kẻ chuyên ngành, tin đồn cũng có thể chế biến thành câu chuyện vô cùng đặc sắc.

      Phùng Nhất Nhất uống hớp trà sữa ngọt dịu, khuôn mặt tròn trĩnh đáng phồng lên, "...Ông chủ trải qua muôn ngàn khó khăn gian khổ, thương tích đầy mình trốn khỏi tay ông trùm xã hội đen, dùng số tiền còn lại mua trang web của chúng ta... Cho nên lần này ta mới chú trọng hợp tác với Thiên Thần như vậy, chúng ta là hy vọng cuối cùng của ta!"

      Tử Thời mới mười tám tuổi, là công chúa tóc dài trong Tháp Ngà, kinh nghiệm nhiều, cái loại cốt truyện hoàng tử ngôn tình gặp nạn này đối với vẫn là chuyện có thể xảy ra cõi đời này, huống chi... Vừa rồi lúc Thịnh Thừa Quang nắm lấy tay cười đến mức đẹp mặt như vậy, "Còn tôi rất coi trọng ."

      "Tớ làm việc cho giỏi!" Trong lòng Tử Thời tràn đầy cảm động, nghiêm túc .

      Buổi chiều Phùng Nhất Nhất còn phải làm, sau khi quét sạch bữa rồi trước. Tử Thời chọn thêm tách hồng trà và vài chiếc bánh cookie, lãng phí cả buổi chiều trong tiệm mới về.

      Lúc thu dọn đồ đạc, mới phát hôm nay mang túi hơi , năm vạn tiền mặt đựng vừa, rút hai xấp ra ngoài, xuống quầy hàng ở tầng dưới mua chiếc túi lớn, bỏ túi của mình và số tiền còn lại vào trong.

      ra khỏi quầy hàng dự định thẳng về nhà, lúc ngang qua lầu , nhìn thấy trong đại sảnh có tổ chức từ thiện làm hoạt động, tấm bảng hiệu thẳng đứng rất to dán rất nhiều ảnh: Đám con nít mặc quần áo vừa trong bùn đất, đôi mắt đen ngây thơ, vui cười tràn đầy sức sống. Tử Thời đứng lại nhìn lúc, thấy có người quyên tiền, cũng rút từ trong túi ra xấp tiền bỏ vào trong thùng quyên góp bàn.

      Mặt trước của thùng quyên góp này là tấm nhựa trong suốt, xấp nhân dân tệ ngay ngắn dày cộm rơi vào thùng, đám đông "Ồ" tiếng, nhân viên làm công tác hoạt động đưa mắt nhìn nhau, và bên là đám phóng viên được phái tới phỏng vấn rỗi rãnh nhàm chán, lúc đó lập tức cầm máy ảnh chạy tới.

      Tử Thời thấy họ giơ máy ảnh lên chụp mình luống cuống, vội vàng quay đầu bước , nhưng đám phóng viên này bước hai ba bước chắn ở phía trước , "Vị tiểu thư này, cho chúng tôi phỏng vấn chút được ?"

      Đám phóng viên vừa hỏi vừa giơ máy ảnh lên chụp "tách tách", Tử Thời cầm túi che mặt, hốt hoảng thấp giọng từ chối: " xin lỗi, xin nhường đường..."

      căn bản là nhất thời nông nỗi, nghĩ tới chuyện biến thành như vậy, chỉ có đám phóng viên này đuổi theo tha, người vây xem cũng tụ lại nhiều hơn, phát mình chạy được, hoảng sợ biết làm thế nào cho phải, cơ hồ muốn bụm mặt ngồi xổm xuống đất, đột nhiên có người kéo lấy tay .

      Sức lực này căn bản cho phản kháng, lảo đảo hai bước, bị kéo vào trong ngực người, chỉ nghe được giọng nam có chút quen thuộc : "Xin các vị bỏ máy ảnh xuống, các vị làm như vậy dọa ấy sợ."

      Là Thịnh Thừa Quang, Tử Thời nhớ giọng của , trầm thấp mang theo vài phần ung dung lạnh nhạt, rất dễ nghe. Lúc này, thân mật nấp ở trong ngực , tay che mặt ấn vào trong ngực , là tư thế ôm hoàn toàn bảo vệ. Tử Thời nhàng ngọ ngoạy người cái, cúi đầu khẽ quát tiếng: "Đừng động đậy!"

      Tử Thời dừng lại, đưa tay... nắm chặt vạt áo của .

      Đám phóng viên này thấy hùng cứu mỹ nhân, càng thêm tò mò, hỏi Thịnh Thừa Quang: " là gì của vị tiểu thư này? ấy vừa mới quyên góp vạn tiền mặt, chúng tôi muốn phỏng vấn ấy mấy vấn đề!"

      Tử Thời nhìn thấy được mặt của Thịnh Thừa Quang, chỉ nghe được giọng ung dung lạnh nhạt của : "Xin lỗi, được."

      xong liền dẫn ra ngoài, phóng viên và đám người vây xem cũng đều theo ra ngoài, Tử Thời được Thịnh Thừa Quang quấn trong ngực, cơ hồ là bị xách theo sãi bước về phía trước, bước hỗn loạn, nhiều lần giẫm lên chân , ngừng giọng xin lỗi. Thịnh Thừa Quang lời nào, nhưng trong lúc hoảng loạn có mấy lần ôm lấy eo của , dường như nghe thấy hừm tiếng.

      Tim Tử Thời đập loạn "Thình thịch thình thịch", biết chuyện này kết thúc thế nào, tuy Thịnh Thừa Quang sải bước rộng nhưng loạn chút nào, thái độ kiên định dẫn về phía trước... Bọn họ dần dần xa, người theo cũng giải tán.

      Thịnh Thừa Quang dẫn tới ven đường, vẫy chiếc taxi, mở cửa xe đẩy vào trong, cả quá trình với câu nào.
      Tôm Thỏ, mal, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:
      Editor: smizluy1901


      Ngày hôm sau, quả nhiên vụ việc này được đăng tải rầm rộ các trang báo mạng.

      Cảnh quyên góp vạn tiền mặt, tiêu đề và nội dung ngược lại cũng có kích thích gì, chỉ có tấm ảnh này lại quá bắt mắt.

      Bởi vì đúng lúc là chủ nhật, Tử Thời ở nhà lo sợ bất an suốt hai ngày, quyết định thứ hai dậy sớm đến công ty.

      Đáng tiếc quen thói lề mề, thứ hai khi thức dậy là giữa trưa, vội vội vàng vàng chạy làm, các đồng nghiệp cũng nghỉ trưa xong quay lại.

      Trong công ty, quần chúng nhân dân quả nhiên cũng xem bản tin đó, thấy Tử Thời tới còn nháy mắt chia xẻ với —— Thịnh Thừa Quang cao hơn Tử Thời đúng cái đầu, trong hình Tử Thời núp trong chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt của , gần như nhìn thấy được là ai, Thịnh Thừa Quang lại bị chụp đến rất nét: khuôn mặt điển trai hơi lộ vẻ vui, tay ngăn cản ống kính, tay che chở người trong ngực. Hình ảnh hài hòa quả thực giống như trong mấy bộ phim thần tượng.

      Truyện được đăng tại *******************.

      Tổ design cố ý ghép mặt của nữ minh tinh nổi tiếng vào trong lòng Boss—— cảm thấy có chút hợp! Sau đó, họ bắt đầu ghép mặt của nam minh tinh khác vào trong lòng Boss của họ...

      Mọi người chơi đùa rất vui vẻ, căn bản ai nghĩ đến người trong lòng Boss chính là Tử Thời, ngay cả Phùng Nhất Nhất cũng nhìn ra, còn hết sức phấn khởi buôn chuyện này với Tử Thời Q.

      Tử Thời hỏi dò Phùng Nhất Nhất: "Sao hôm nay ta làm? Là vì chuyện này sao?"

      Phùng Nhất Nhất cười đến mức rất là bỉ ổi: "Buổi sáng Boss đại nhân của chúng ta có tới! Lấy tệp tài liệu sau đó lại rồi!"

      đợi Tử Thời hỏi tiếp, mười ngón tay của Phùng Nhất Nhất như bay, nhắn tin với : "Boss lên báo rồi! Tên công kia sau khi xem được tin tức đuổi tới đây! Quan trọng hơn là! Cậu biết ! Tên công đó phải là ông trùm xã hội đen lạnh lùng khát máu trong truyền thuyết đâu! Mà là người còn tuấn hơn, còn rạng rỡ hơn, còn đẹp trai hơn cả Boss của chúng ta và còn thích cười nữa! Mỹ! Nam! Trời ơi trời ơi! Là tiểu công có gương mặt khả ái đó nha! Cái thế giới này quá thần kỳ có phải nào!"

      "..." Tử Thời ngồi ngẩn người trước màn hình máy vi tính.

      Phùng Nhất Nhất buzz mãi cũng thấy có hồi , cố ý rời khỏi chỗ ngồi chạy tới chỗ Tử Thời, "Thế nào?! Có phải cậu cũng bị shock phải ?!"

      Từ Thời ậm ừ, cố sắp xếp lại ngôn từ : "Thịnh tổng, ta phải loại người như vậy." cũng hình dung được cảm giác chính xác, chỉ là nhớ tới ngày đó Thịnh Thừa Quang trầm mặc và kiên định kéo sải bước rời , cảm thấy tuyệt đối phải là người bị người khác sắp đặt.

      cũng muốn bàn tán sau lưng Thịnh Thừa Quang, nhất là về chủ đề này, tìm cái cớ muốn rót nước.

      "Cậu đừng ngây thơ như vậy!" Phùng Nhất Nhất với vẻ mặt đùa bỡn: "Trai đẹp cuối cùng cũng là trai đẹp!" xong vui vẻ chạy về chỗ ngồi của mình.

      Phùng Nhất vừa , mới vừa đứng lên, chân Tử Thời liền mềm nhũn—— Thịnh Thừa Quang đứng trước mặt cách đó xa, hẳn là vừa mới từ bên ngoài về, áo khoác còn cầm tay, người mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía áo cởi nút áo, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào các bên này, những lời mới vừa rồi có lẽ nghe thấy tất cả.

      Tử Thời chợt đỏ mặt.

      Lúc này có người từ xa đến gần gọi " Thừa Quang", tới bên cạnh Thịnh Thừa Quang. Là cậu thanh niên cao lớn cao xấp xỉ Thịnh Thừa Quang—— Đúng vậy, là cậu thanh niên, bởi vì có người đàn ông nào có ánh mắt tinh nghịch như vậy, cũng rất ít có người đàn ông nào để kiểu tóc quăn xinh xắn đẹp mắt như vậy.

      Cậu thanh niên thuận theo ánh mắt của Thịnh Thừa Quang nhìn về phía Tử Thời.

      "Có phải ấy chính là người..." Cậu ta như đoán ra được gì đó, bỗng nhiên hiểu ra chỉ vào Tử Thời kêu lên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Thừa Quang cắt ngang. Cậu thanh niên cười liếc nhìn Thịnh Thừa Quang cái, đến trước mặt Tử Thời hơi cúi người, hai tay chống lên hai đầu gối, nhìn dò xét.

      " chính là người vẽ con gấu kia sao?" Khi cậu ta nở nụ cười trông có vẻ tinh nghịch và xinh xắn.

      Tử Thời nhìn Thịnh Thừa Quang, thấy đứng ở đó, mặt cũng có biểu lộ gì.

      "Hey~" chàng thấy nhìn nơi khác, bất mãn vỗ tay thành tiếng ở trước mắt của , " bé! Chúng ta thương lượng : Tôi thích gấu, vẽ mỹ nữ có được ?"

      "Tạ Gia Thụ." Lúc này Thịnh Thừa Quang mới lên tiếng, "Cách xa ấy chút."

      Tạ Gia Thụ rất tình nguyện nghe lời lùi lại hai bước, sau đó nhíu mày liếc nhìn Tử Thời cái.

      Tử Thời... Im lặng cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

      Tạ Gia Thụ cúi người xuống, nghẹo đầu ngước lên nhìn , "Trả tiền gấp đôi, tôi đưa cho thêm mười vạn! thay gấu thành mỹ nữ nhé—— Tôi thích mấy thể loại phim hoạt hình dành cho trẻ con, chúng ta làm Hentai[1] !"

      [1] Hentai: phim hoạt hình/truyện tranh dành cho người lớn.

      Tử Thời chưa từng gặp qua loại người như thế này, hít vào hơi rồi lui bước, tay chân luống cuống, Tạ Gia Thụ đột nhiên bị người níu về phía sau, cổ áo sơ mi màu tím xinh đẹp bị níu chặt đến nỗi làm cậu "nấc" lên tiếng.

      Tử Thời giương mắt nhìn lên, chỉ thấy gương mặt Thịnh Thừa Quang biểu lộ gì, tay lại dùng sức thấy , Tạ Gia Thụ bị siết chặt đến nỗi mặt đỏ bừng, miệng khẽ gọi " Thừa Quang", cậu bị ném phịch qua bên.

      Sau khi Thịnh Thừa Quang vứt cậu qua bên nhìn sang Tử Thời, " theo tôi."

      **

      Thịnh Thừa Quang dẫn Tử Thời lên sân thượng.

      Bầu trời cao rộng mênh mông bát ngát, trời mây trôi lãng đãng. Buổi chiều giữa tiết trời cuối thu ở thành phố G vừa mát mẻ lại vừa ấm áp, làm người ta hoàn toàn cách nào hình dung ra được đơn lạnh giá của mùa đông sắp sửa tới.

      Thịnh Thừa Quang đưa lên đây, sau đó cứ thế tới bên lan can, châm điếu thuốc. Tử Thời đứng ở phía sau , bị gió thổi, im lặng chờ hút đến nửa điếu thuốc.

      "Những lời đồn trong công ty đều phải là ." Giọng nam trầm thấp mang theo mùi thuốc lá thơm mát, Thịnh Thừa Quang dùng điệu thản nhiên điềm tĩnh , "Giới tính của tôi vẫn truyền thống và bình thường."

      Tử Thời có chút lúng túng, "Mọi người làm việc ở trang web lâu, tiếp xúc... truyện tranh tương đối nhiều... ra họ cũng có ý xấu, chỉ là giỡn... là bởi vì trông đẹp trai nên mới như vậy."

      Sau khi Thịnh Thừa Quang nghe thấy câu đó của cười cười, dụi nửa điếu thuốc còn lại trong tay, "Tôi cũng tính toán với bọn họ."

      Tử Thời nghe câu này chợt nghĩ đến tin đồn giữa và Tạ Gia Thụ, thấy cực kỳ có lỗi với , xin lỗi với : "Tôi xin lỗi, cũng bởi vì tôi mà hại bị lên báo."

      Thịnh Thừa Quang có chút ngạc nhiên, dừng chút mới : "Công ty hoạt hình Thiên Thần là thuộc sản nghiệp của tập đoàn Trường Lạc của nhà họ Tạ, Tạ Gia Thụ sớm biết tôi ở đây."

      Tử Thời thở phào nhõm, nhưng lại tiếp: "Nhưng là cậu ta vì nhìn thấy bản tin đó nên mới đến."

      nhìn thấy vẻ mặt vừa mới thả lỏng ra lại lập tức trở nên lúng túng và áy náy, nhịn được cười, "Ngày đó góp vạn? Tôi bảo Phùng Nhất Nhất trả trước cho nửa tiền nhuận bút là để khích lệ tích cực tập trung tinh thần vào việc chuyển thể kịch bản, nghĩ tới tiêu tiền hào phóng như vậy."

      đến chuyện này, khiến Tử Thời hổ thẹn đến mồ hôi đẫm lưng, hoàn toàn biết cái gì cho phải. Mà bộ dạng cúi gằm mặt của , khiến nụ cười của Thịnh Thừa Quang càng lúc càng sâu hơn.

      Gió sân thượng lặng lẽ thổi qua, im lặng có vẻ như dài đằng đẵng.

      Rốt cuộc Tử Thời cũng lấy dũng khí : "Tôi hứa làm tốt... Sau này tôi nhất định cố gắng làm việc."

      Truyện được đăng tại *******************.

      Thịnh Thừa Quang vẫn dùng ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn , nghe lời hứa hẹn ngây thơ này của , cũng chỉ là cười cười. Bầu trời cuối thu mênh mông, có đàn chim di trú bay qua, ánh mắt của theo đó nhìn về phía xa xa. "Cố gắng làm việc có thể mang đến thành công cũng chỉ là danh và lợi, tôi nghe từ chối rất nhiều hoạt động, chưa bao giờ muốn lộ diện, ngày đó nhìn thấy tiêu tiền bạo tay như vậy, xem ra cũng chẳng vì tiền. Vậy tại sao phải cố gắng làm việc?"

      có trả lời ngay, Thịnh Thừa Quang mỉm cười, tiếp đó lại hỏi : "Tử Thời, vẽ tranh vì cái gì?"

      Vấn đề này, Tử Thời cũng từng tự hỏi mình. "Tranh tôi vẽ có rất nhiều người xem." thành : "Có rất nhiều người nhắn lại cho tôi, mỗi tin đều giống nhau. Tôi ngày ngày vẽ tranh, mới có người ngày ngày nhắn lại cho tôi."

      Nhiều người muốn chuyện với như vậy, dĩ nhiên sẵn lòng vẽ tranh cho bọn họ xem.

      Tử Thời mười tám tuổi vẫn hề biết cách che giấu cảm xúc, đến mức gương mặt trẻ trung viết đầy suy nghĩ trong lòng, Thịnh Thừa Quang đứng xa như vậy cũng nhìn thấy được ràng.

      Là " đơn".

      vốn muốn nhưng rồi lại thôi , tới đưa tay xoa đầu của .

      " nhóc đáng thương." buột miệng ra câu cảm khái, giọng trầm thấp.

      Thịnh Thừa Quang kéo cánh cửa nặng nề sân thượng ra, Tử Thời vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ. nhìn về phía vị trí vừa đứng, nửa điếu thuốc bị dụi tắt vẫn còn đó, bầu trời xa xa trong vắt—— nơi này quả thực cũng phải là khu rừng của gấu. Tử Thời cố chớp chớp mắt.

      " sao?" Thịnh Thừa Quang kéo cánh cửa đợi lúc vẫn thấy theo, quay người lại hỏi.

      Tử Thời đưa tay dùng sức xoa lên mặt, cúi đầu vội vã chạy về phía của .

      **

      Lúc họp Thịnh Thừa Quang chính thức giới thiệu Tạ Gia Thụ với mọi người: "Đây là Tạ tổng của tập đoàn Trường Lạc, mới vừa đến nhận chức tổng giám đốc của hãng hoạt hình Thiên Thần. Lần này Tạ tổng đích thân tham gia hợp tác cùng chúng ta, thời gian tới mọi người cùng nhau làm việc, hy vọng mọi người có thể giao thiệp qua lại vui hòa."

      Tạ Gia Thụ ra mắt tuyệt đẹp trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bộ vest màu tím chói mắt bị ngũ quan xinh đẹp và tóc quăn xinh xắn của áp đảo, trở thành vật làm nền. Thịnh Thừa Quang tuấn như những đám mây cao xa trời xanh, vị này cũng là vầng mặt trời rực rỡ lóa mắt, cho nên so với Thịnh Thừa Quang, Tạ Gia Thụ giống như là nam chính bước ra từ trong truyện tranh, đến cả làn đạn cũng có sẵn: tiếng nổ vang lớn bầu trời, tiểu gia ra mắt trông lóng lánh.

      Quần chúng nhân dân hưng phấn vỗ tay trầm trồ ngen ngợi ngớt.

      Thịnh Thừa Quang giới thiệu xong đẩy cậu sang bên, ngó ngàng gì đến cậu, tiếp tục cuộc họp: "Lần này phối hợp với hãng hoạt hình Thiên Thần hoàn thành 《Gấu》việc chuyển thể kịch bản cùng với trong suốt khoảng thời gian trước và sau tuyên truyền, trang web của chúng ta phụ trách mấy mảng sau đây... "

      Truyện được đăng tại *******************.

      Trong giọng phát biểu từ tốn của Thịnh tổng, ánh mắt của Tạ Gia Thụ từ đầu đến cuối chuyển tới chuyển lui mặt của Tử Thời, đối với dáng vẻ của rất có hứng thú, ngay cả Phùng Nhất Nhất cũng cảm giác được, huých vào Tử Thời, giọng : "Tiểu công nhìn cậu thèm dãi rồi kìa, cậu có muốn hy sinh thân mình , giải cứu ông chủ của chúng ta?"

      "Cậu đừng bậy, ta đâu có thích đàn ông!" Tử Thời nghiêm túc giải thích giúp Thịnh Thừa Quang.

      Tiếc là giọng nghiêm túc của cũng vẫn còn rất dịu dàng, Phùng Nhất Nhất căn bản cảm thấy có cái gì khác biệt, vô cùng vui vẻ tiếp tục lải nhải.

      phân công công việc Thịnh Thừa Quang đột nhiên chỉ đích danh: "Phùng Nhất Nhất, tạm thời làm trợ lý cho Tạ tổng, lần này Tạ tổng có mang theo trợ lý trong sinh hoạt, cho nên trong khoảng thời gian này chịu khó vất vả chút, phải nghe theo sai bảo của Tạ tổng 24/24 nhé."

      Phùng Nhất nhất biểu lộ vẻ mặt bị sét đánh: Yamete[2]!!!

      [2] Yamete: tiếng Nhật, có nghĩa là "Đừng".
      Tôm Thỏ, Thanh Hằng, mal2 others thích bài này.

    4. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Thích nàng tử thời xinh đẹp, tài năng này quá, tiện thế thích luôn bạn Phùng nhất nhất nữa. Hố này của bạn mình nhảy rồi và cũng được bảo đảm là bị chìm, ngoi lên rất là hoành nên vui vẻ chờ đợi chap tiếp theo. Cảm ơn bạn nhiều

    5. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      ôi!
      Cái câu yamete là ....
      Liên tưởng vô hạn...............
      Cám ơn bạn nhiều <3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :