Chương 153: Giáo sư Tiếu kích động
Văn Mân càng nghĩ lại càng rối rắm, biết là do thân thể vốn thoải mái hay vì áp lực trong lòng quá lớn làm cho thân thể thoải mái, cơn buồn nôn vừa mới cố gắng ép xuống bây giờ lại bắt đầu rục rịch.
Văn Mân lập tức đặt tay lên ngoài dạ dày vừa ấn vừa hít thở sâu, cố gắng áp chế lại cơn buồn nôn này. biết dù có mang thai hay tình huống buồn nôn liên tục trong thời gian ngắn như thế này cũng bình thường.
“Tiếu Đồng, đúng, mình phải nhanh chóng báo cho Tiếu Đồng, nếu thực có thai, mình sao có thể ứng phó mình đây.”
Văn Mân vừa tự lẩm bẩm vừa nhìn vào chiếc di động nãy giờ bị ném ở góc giường, do dự lát cuối cùng vẫn nhặt lên, sau đó bấm bấm dãy số của Tiếu Đồng. Chỉ là, sau khi bấm xong dãy số, nhấn nút gọi rồi lại cố gắng cầm chiếc di động cách mình càng xa càng tốt.
Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nghe được giọng trầm thấp quen thuộc, khóe mắt Văn Mân lập tức phiếm hồng, nước mắt chảy ra, dù có muốn ngừng cũng ngừng được.
sợ mình chỉ là mừng hụt trận, nhưng càng sợ đứa bé này xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
“Nhóc, sao vậy? Sao em lại khóc, có chuyện gì xảy ra rồi?” Tiếu Đồng lo lắng thôi nhưng vẫn cố gắng hỏi .
Văn Mân biết cứ như vậy khóc hồi cũng câu nào khiến cho Tiếu Đồng hoảng sợ, nhưng mà nhịn được, cảm xúc vô cùng kích động, thậm chí còn có cảm giác hít thở thông.
Mặc dù điện thoại đặt rất xa, Tiếu Đồng nghe lắm tiếng khóc của Văn Mân ở đầu kia điện thoại, nhưng chỉ nghe qua cũng biết tình trạng của Văn Mân bây giờ ổn.
“Nhóc, đừng kích động, mau, nghe lời , từ từ hít sâu hơi, sau đó từ từ thở ra.”
Văn Mân làm theo hướng dẫn của Tiếu Đồng, từ từ hít thở sâu rồi lặp lại mấy lần như vậy, lúc này mới cố gắng bình ổn lại hô hấp rồi từ từ đứng dậy.
Chỉ là lúc mở miệng chuyện vẫn mang theo giọng mũi, thỉnh thoảng còn nấc nên mấy cái.
“Tiếu Đồng, mau về nhà , hình như em mang thai rồi, vừa rồi, vừa rồi còn nôn rất dữ dội, em biết nên làm thế nào bây giờ?”
xong, đầu bên kai điện thoại im lặng đến kỳ lạ, Văn Mân cảm thấy bất an lại gọi vài tiếng Tiếu Đồng.
“Tiếu Đồng? Tiếu Đông? Em chuyện với mà.”
“Nhóc, em đừng gấp, lập tức trở về, đừng có sợ, ngoan nào, mang thai là chuyện rất bình thường, mỗi người phụ nữ đều phải trải qua ít nhất lần, em đợi , được ra khỏi nhà, biết ?”
Vừa nghe thấy giọng của Tiếu Đồng lần nữa, nhưng lo lắng trong lòng Văn Mân mới giảm bớt, may mắn, may mắn là Tiếu Đồng đủ bình tĩnh, nếu cũng biết làm thế nào bây giờ.
Chẳng qua là Văn Mân biết được, người đàn ông lúc nãy còn cố gắng bình tĩnh trong điện thoại, vừa cúp điện thoại xong, bàn tay cũng run lên đến cúc cài áo khoác ngoài của phòng thí nghiệm cũng cởi được.
Thử thử lại nhiều lần cũng được, chỉ còn cách dùng sức giật mạnh cái, mấy chiếc cúc áo bị giật quá mạnh văng ra bốn phía, biết là lăn đến góc nào.
“Giáo sư Tiếu, hội nghị sắp bắt đầu rồi, còn muốn đâu?”
A ở Sở nghiên cứu nghi hoặc nhìn chớp mắt cái vị đại nhân vẫn luôn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc vội vã chạy ra ngoài, ánh mắt đăm đăm. Bộ dạng giáo sư Tiếu sao giống như bị trúng tà rồi, hơn nữa những lời ta vừa xem chừng giáo sư Tiếu căn bản cũng nghe thấy .
“Chào , Giáo sư Tiếu.”
B ở Sở nghiên cứu kinh ngạc nhìn vị đại nhân lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ổn, lạnh như băng, làm gì cũng tỉnh bơ vừa chạy ra khỏi sở nghiên cứu, nhảy xuống từng ba cái bậc thang lúc, tốc độ này khiến ta lo lắng vạn nhất bị ngã sấp xuống cổ tuyệt đối có thể gãy thành ba bốn đoạn mất.
Chương 154: Giáo sư Tiếu khiêm tốn nghe dạy dỗ
Vội vã chạy tới ngồi vào trong xe, lại nhìn thấy hai bàn tay đều trống , Tiếu Đồng nhíu chặt chân mày, hơi do dự chút rồi lần nữa xuống xe, chạy ra cổng của Sở nghiên cứu chặn lại chiếc taxi.
Sau khi ngắn gọn đọc ra địa chỉ cho tài xế, Tiếu Đồng ngồi dựa vào lưng ghế sau, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt thoải mái, nhưng bàn tay nắm chặt hai đầu gối lại tiết lộ trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Nhưng cố tình mọi chuyện lại đúng lúc như vậy. Có đôi khi rãnh rỗi nên đường cũng cần vội nhưng mỗi ngả đường đều gặp đèn xanh, mà cái lúc vội vã chạy vì có chuyện gấp lại gặp toàn đèn đỏ mới chết.
Biết là có hối cũng vô dụng nhưng Tiếu Đồng vẫn nhịn được mở miệng thúc giục, bắt gặp vẻ mặt bất đắc dĩ của tài xế.
“Bác tài, có thể lái nhanh hơn được ? Tôi rất vội về nhà.”
Tài xế liếc nhìn Tiếu Đồng lo lắng đến đỏ mắt qua gương chiếu hậu, thiếu chút nữa bật cười.
“Chàng trai, cậu có thúc giục tôi cũng vô dụng nha, tình hình này, chỉ có thể theo tín hiệu đèn giao thông, tôi cũng dám vượt đèn đỏ cách trắng trợn đâu. Hơn nữa, tại là giờ cao điểm, xe chạy đường rất nhiều, cậu thấy sao? Bên cạnh xe cũng đứng tại chỗ nhiều như vậy, tôi có muosn vượt cũng được.”
“Ai, ai, ai, chàng trai, cậu đừng nóng vội, cái nơi mà cậu muốn tới kia, nếu cậu thực nhảy xuống xe tự mình chạy bộ về càng mất nhiều thời gian nha.”
Tài xế liếc mắt nhìn thấy Tiếu Đồng mở ví, bộ dáng giống như muốn nhảy xuống xe đành vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Nghe vậy, Tiếu Đồng cũng bình tĩnh lại chút, hậm hực cất lại ví tiền, nhíu mày nhìn dòng xe cộ bên ngoài qua cửa kính xe.
“Chàng trai, có chuyện gì xảy ra, gấp như vậy?”
Nếu là bình thường, Tiếu Đồng tuyệt đối đáp lại khi người khác chỗ mõm vào chuyện của mình. Nhưng vào lúc này, tâm trạng của bất định, bên lo lắng cảm xúc của Văn Mân ở nhà ổn, bên lại cảm thấy kinh ngạc và vui mừng sau khi nghe được tin tức từ Văn Mân.
ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm của tài xế qua gương chiếu hậu, nghĩ gì liền lập tức mở miệng.
“Vợ tôi vừa mới gọi điện cho tôi, ấy có thể mang thai, buổi sáng vừa mới ngủ dậy nôn rồi, bây giờ ấy ở nhà mình nên rất sợ hãi.”
“Ha ha ha ha, ra là như vậy! Đây là chuyện rất đáng mừng nha, tôi còn tưởng là chuyện gì đâu. Chúc mừng nhé, chàng trai, các cậu là lần đầu tiên có con phải ?”
Tiếu Đồng thêm gì, chỉ gật gật đầu.
“Tối biết mà, ai lần đầu mang thai cũng như vậy, đừng lo lắng, đừng lo lắng, nôn nghén là phản ứng rất bình thường, chờ thêm thời gian ổn cả thôi.”
“ sao?”
Xem ra Tiếu Đồng tại quá mức khẩn trương, kiến thức cơ bản như vậy mà cũng quên mất, quanh quẩn trong đầu chỉ có tiếng khóc đầy ủy khuất của Văn Mân lúc nãy.
“Tôi đây gạt cậu làm cái gì nha, cậu cố gắng nghĩ lại mà xem, mọi người đều như vậy. Sau khi về nhà nhớ an ủi vợ cậu cho tốt để ấy an tâm, ngàn vạn lần đừng giống như tại, nếu vợ cậu mà thấy cậu khẩn trương như vậy, chừng ấy càng sợ hãi hơn thôi.”
“Ừ, tôi hiểu, tôi làm như vậy.”
Dọc theo đường , tài xế lái xe có lòng nhiệt tình chỉ bảo, giáo sư Tiếu của chúng ta cuối cùng cũng khẩn trương như lúc đầu nữa. lại, đây vẫn là lần đầu tiên giáo sư Tiếu có biểu khiêm nhường lắng nghe người khác dạy dỗ như thế.
Chương 155: Cặp vợ chồng buồn nôn
Tới cửa nhà, Tiếu Đồng cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hít thở sâu vài cái, tiếp tục kiểm tra lại mọi thứ lần nữa thấy có vấn đề gì mới lấy chìa khóa mở cửa ra.
Vừa bước vào nhà, bóng dáng nhắn xinh xắn chạy tới sà vào lòng , mái tóc rối tung, đầu cọ qua cọ lại trước ngực vài cái.
“Sao lại về trễ như vậy, em chờ rất lâu.”
Bởi vì trong người được khỏe cộng với cảm giác bị ủy khuất nên lúc này trong giọng của Văn mân mang theo chút nũng nịu.
Tiếu Đồng nghe vậy đột nhiên hơi sửng sốt, lập tức đưa tay ôm lấy thắt lưng Văn Mân, muốn ôm trở lại phòng khách.
Nhưng mà Văn Mân vẫn ôm chặt lấy chịu nhúc nhích, rất muốn tiện thể ôm nhưng lại sợ quá dùng sức ôm lấy eo làm tổn thương tới đứa bé. đành bất lực đứng nguyên tại chỗ dùng tay vỗ vào lưng để trấn an cảm xúc của .
“ xin lỗi, tren đường về chậm trễ ít thời gian, là tốt.”
Nếu đổi lại bình thường, Tiếu Đồng tuyệt đối biết cách dỗ dành như vậy, cũng may là vừa rồi dọc đường người tài xế kia căn dặn lại .
Dĩ nhiên, Văn Mân cũng phát ra Tiếu Đồng có điểm bất thường, khỏi hoài nghi ngẩng đầu nhìn vào mắt .
“Sao vậy, sao lại nhìn như vậy?”
“ chuyện hơi là lạ, bình thường dễ dàng xin lỗi.” Đột nhiên, nét mặt của Văn Mân biến đổi, “Em biết mà, hôm nay ôn nhu săn sóc, chuyện nhàng như vậy đều là vì đứa bé đúng ? Em biết ngay mà, trong lòng em căn bản có chút quan trọng nào.”
Văm Mân quả biết mình cố tình gây , ngay từ đầu nên khóc sướt mướt đòi Tiếu Đồng phải nghỉ việc chạy về nhà, bây giờ động chút lại suy nghĩ linh tinh, từ đầu tới cuối tỏ ra khó chịu đến ngay cả mình cũng chấp nhận được.
Nhưng dù cảm thấy mình đáng ghét như vậy lại càng muốn hỏi cho , muốn khống chế bản thân nhưng lại khống chế nổi.
chỉ biết là, giờ phút này cực kỳ sợ hãi, sợ mình chỉ là mừng hụt, sợ rằng nếu mình thực mang thai đứa bé này vẫn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng đối mặt với tính khí bất định của Văn Mân, Tiếu Đồng lại càng thêm xác định, nhất định là mang thai rồi. đường nghe tài xế vừa giảng giải vừa oán hận, vợ ta lúc mang thai cũng rất khó hầu hạ, tính tình có bao nhiêu cổ quái...
Cho nên, giờ này thấy Văn Mân tức giận có lý do, hề tức giận, ngược lại mặt còn thoáng tia mỉm cười.
lần nữa vươn tay ôm sát vào trong ngực, lời ngừng an ủi.
“Nhóc, đúng là rất thích đứa bé, nhưng với điều kiện đứa bé ấy là em sinh ra. thích em, cho nên mới thích đứa bé này, em thể hiểu lầm .”
xong lời này, Tiếu Đồng cảm giác cũng thấy mình rất buồn nôn, nhưng việc quan trọng bây giờ là phải trấn an cảm xúc của Văn Mân, những chuyện khác nghĩ tới, hơn nữa lời này là lòng.
“Nhưng, nhưng nếu đây chỉ là do em hiểu lầm, em căn bản cũng mang thai, chỉ là do dạ dày có vấn đề, vậy có thất vọng ?” Văn Mân cúi đầu rầu rĩ, giọng trầm thấp mang theo vẻ bất an.
“ , nếu là do dạ dày có vấn đề, chúng ta nhanh chóng bệnh viện chữa trị, chuyện này cũng có gì lớn. Còn nữa, chúng ta mới kết hôn, cho dù mang thai cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta cần vội, biết ?”
“Nhưng là, em sợ nếu đến bệnh viện kiểm tra, nếu thực có thai rồi, đứa bé còn như vậy, lại làm nhiều kiểm tra này nọ tốt.”
Tiếu Đồng nghe vậy chợt nhíu nhíu mày, đây đúng là vấn đề nan giải.
--------
Spoil: Hôm nay mới kích động thôi nhé, ngày mai nhớ đón xem cảnh giáo sư Tiếu dẫn vợ mua que thử thai. Đảm bảo ai mà bị sak tìm tác giả đòi bồi thường nhá :mrgreen:
Last edited by a moderator: 9/10/14