1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 153: Giáo sư Tiếu kích động


      Văn Mân càng nghĩ lại càng rối rắm, biết là do thân thể vốn thoải mái hay vì áp lực trong lòng quá lớn làm cho thân thể thoải mái, cơn buồn nôn vừa mới cố gắng ép xuống bây giờ lại bắt đầu rục rịch.

      Văn Mân lập tức đặt tay lên ngoài dạ dày vừa ấn vừa hít thở sâu, cố gắng áp chế lại cơn buồn nôn này. biết dù có mang thai hay tình huống buồn nôn liên tục trong thời gian ngắn như thế này cũng bình thường.

      “Tiếu Đồng, đúng, mình phải nhanh chóng báo cho Tiếu Đồng, nếu thực có thai, mình sao có thể ứng phó mình đây.”

      Văn Mân vừa tự lẩm bẩm vừa nhìn vào chiếc di động nãy giờ bị ném ở góc giường, do dự lát cuối cùng vẫn nhặt lên, sau đó bấm bấm dãy số của Tiếu Đồng. Chỉ là, sau khi bấm xong dãy số, nhấn nút gọi rồi lại cố gắng cầm chiếc di động cách mình càng xa càng tốt.

      Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nghe được giọng trầm thấp quen thuộc, khóe mắt Văn Mân lập tức phiếm hồng, nước mắt chảy ra, dù có muốn ngừng cũng ngừng được.

      sợ mình chỉ là mừng hụt trận, nhưng càng sợ đứa bé này xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

      “Nhóc, sao vậy? Sao em lại khóc, có chuyện gì xảy ra rồi?” Tiếu Đồng lo lắng thôi nhưng vẫn cố gắng hỏi .

      Văn Mân biết cứ như vậy khóc hồi cũng câu nào khiến cho Tiếu Đồng hoảng sợ, nhưng mà nhịn được, cảm xúc vô cùng kích động, thậm chí còn có cảm giác hít thở thông.

      Mặc dù điện thoại đặt rất xa, Tiếu Đồng nghe lắm tiếng khóc của Văn Mân ở đầu kia điện thoại, nhưng chỉ nghe qua cũng biết tình trạng của Văn Mân bây giờ ổn.

      “Nhóc, đừng kích động, mau, nghe lời , từ từ hít sâu hơi, sau đó từ từ thở ra.”

      Văn Mân làm theo hướng dẫn của Tiếu Đồng, từ từ hít thở sâu rồi lặp lại mấy lần như vậy, lúc này mới cố gắng bình ổn lại hô hấp rồi từ từ đứng dậy.

      Chỉ là lúc mở miệng chuyện vẫn mang theo giọng mũi, thỉnh thoảng còn nấc nên mấy cái.

      “Tiếu Đồng, mau về nhà , hình như em mang thai rồi, vừa rồi, vừa rồi còn nôn rất dữ dội, em biết nên làm thế nào bây giờ?”

      xong, đầu bên kai điện thoại im lặng đến kỳ lạ, Văn Mân cảm thấy bất an lại gọi vài tiếng Tiếu Đồng.

      “Tiếu Đồng? Tiếu Đông? Em chuyện với mà.”

      “Nhóc, em đừng gấp, lập tức trở về, đừng có sợ, ngoan nào, mang thai là chuyện rất bình thường, mỗi người phụ nữ đều phải trải qua ít nhất lần, em đợi , được ra khỏi nhà, biết ?”

      Vừa nghe thấy giọng của Tiếu Đồng lần nữa, nhưng lo lắng trong lòng Văn Mân mới giảm bớt, may mắn, may mắn là Tiếu Đồng đủ bình tĩnh, nếu cũng biết làm thế nào bây giờ.

      Chẳng qua là Văn Mân biết được, người đàn ông lúc nãy còn cố gắng bình tĩnh trong điện thoại, vừa cúp điện thoại xong, bàn tay cũng run lên đến cúc cài áo khoác ngoài của phòng thí nghiệm cũng cởi được.

      Thử thử lại nhiều lần cũng được, chỉ còn cách dùng sức giật mạnh cái, mấy chiếc cúc áo bị giật quá mạnh văng ra bốn phía, biết là lăn đến góc nào.

      “Giáo sư Tiếu, hội nghị sắp bắt đầu rồi, còn muốn đâu?”

      A ở Sở nghiên cứu nghi hoặc nhìn chớp mắt cái vị đại nhân vẫn luôn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc vội vã chạy ra ngoài, ánh mắt đăm đăm. Bộ dạng giáo sư Tiếu sao giống như bị trúng tà rồi, hơn nữa những lời ta vừa xem chừng giáo sư Tiếu căn bản cũng nghe thấy .

      “Chào , Giáo sư Tiếu.”

      B ở Sở nghiên cứu kinh ngạc nhìn vị đại nhân lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ổn, lạnh như băng, làm gì cũng tỉnh bơ vừa chạy ra khỏi sở nghiên cứu, nhảy xuống từng ba cái bậc thang lúc, tốc độ này khiến ta lo lắng vạn nhất bị ngã sấp xuống cổ tuyệt đối có thể gãy thành ba bốn đoạn mất.
      Chương 154: Giáo sư Tiếu khiêm tốn nghe dạy dỗ


      Vội vã chạy tới ngồi vào trong xe, lại nhìn thấy hai bàn tay đều trống , Tiếu Đồng nhíu chặt chân mày, hơi do dự chút rồi lần nữa xuống xe, chạy ra cổng của Sở nghiên cứu chặn lại chiếc taxi.

      Sau khi ngắn gọn đọc ra địa chỉ cho tài xế, Tiếu Đồng ngồi dựa vào lưng ghế sau, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt thoải mái, nhưng bàn tay nắm chặt hai đầu gối lại tiết lộ trong lòng cực kỳ khẩn trương.

      Nhưng cố tình mọi chuyện lại đúng lúc như vậy. Có đôi khi rãnh rỗi nên đường cũng cần vội nhưng mỗi ngả đường đều gặp đèn xanh, mà cái lúc vội vã chạy vì có chuyện gấp lại gặp toàn đèn đỏ mới chết.

      Biết là có hối cũng vô dụng nhưng Tiếu Đồng vẫn nhịn được mở miệng thúc giục, bắt gặp vẻ mặt bất đắc dĩ của tài xế.

      “Bác tài, có thể lái nhanh hơn được ? Tôi rất vội về nhà.”

      Tài xế liếc nhìn Tiếu Đồng lo lắng đến đỏ mắt qua gương chiếu hậu, thiếu chút nữa bật cười.

      “Chàng trai, cậu có thúc giục tôi cũng vô dụng nha, tình hình này, chỉ có thể theo tín hiệu đèn giao thông, tôi cũng dám vượt đèn đỏ cách trắng trợn đâu. Hơn nữa, tại là giờ cao điểm, xe chạy đường rất nhiều, cậu thấy sao? Bên cạnh xe cũng đứng tại chỗ nhiều như vậy, tôi có muosn vượt cũng được.”

      “Ai, ai, ai, chàng trai, cậu đừng nóng vội, cái nơi mà cậu muốn tới kia, nếu cậu thực nhảy xuống xe tự mình chạy bộ về càng mất nhiều thời gian nha.”

      Tài xế liếc mắt nhìn thấy Tiếu Đồng mở ví, bộ dáng giống như muốn nhảy xuống xe đành vội vàng lên tiếng ngăn lại.

      Nghe vậy, Tiếu Đồng cũng bình tĩnh lại chút, hậm hực cất lại ví tiền, nhíu mày nhìn dòng xe cộ bên ngoài qua cửa kính xe.

      “Chàng trai, có chuyện gì xảy ra, gấp như vậy?”

      Nếu là bình thường, Tiếu Đồng tuyệt đối đáp lại khi người khác chỗ mõm vào chuyện của mình. Nhưng vào lúc này, tâm trạng của bất định, bên lo lắng cảm xúc của Văn Mân ở nhà ổn, bên lại cảm thấy kinh ngạc và vui mừng sau khi nghe được tin tức từ Văn Mân.

      ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm của tài xế qua gương chiếu hậu, nghĩ gì liền lập tức mở miệng.

      “Vợ tôi vừa mới gọi điện cho tôi, ấy có thể mang thai, buổi sáng vừa mới ngủ dậy nôn rồi, bây giờ ấy ở nhà mình nên rất sợ hãi.”

      “Ha ha ha ha, ra là như vậy! Đây là chuyện rất đáng mừng nha, tôi còn tưởng là chuyện gì đâu. Chúc mừng nhé, chàng trai, các cậu là lần đầu tiên có con phải ?”

      Tiếu Đồng thêm gì, chỉ gật gật đầu.

      “Tối biết mà, ai lần đầu mang thai cũng như vậy, đừng lo lắng, đừng lo lắng, nôn nghén là phản ứng rất bình thường, chờ thêm thời gian ổn cả thôi.”

      sao?”

      Xem ra Tiếu Đồng tại quá mức khẩn trương, kiến thức cơ bản như vậy mà cũng quên mất, quanh quẩn trong đầu chỉ có tiếng khóc đầy ủy khuất của Văn Mân lúc nãy.

      “Tôi đây gạt cậu làm cái gì nha, cậu cố gắng nghĩ lại mà xem, mọi người đều như vậy. Sau khi về nhà nhớ an ủi vợ cậu cho tốt để ấy an tâm, ngàn vạn lần đừng giống như tại, nếu vợ cậu mà thấy cậu khẩn trương như vậy, chừng ấy càng sợ hãi hơn thôi.”

      “Ừ, tôi hiểu, tôi làm như vậy.”

      Dọc theo đường , tài xế lái xe có lòng nhiệt tình chỉ bảo, giáo sư Tiếu của chúng ta cuối cùng cũng khẩn trương như lúc đầu nữa. lại, đây vẫn là lần đầu tiên giáo sư Tiếu có biểu khiêm nhường lắng nghe người khác dạy dỗ như thế.
      Chương 155: Cặp vợ chồng buồn nôn

      Tới cửa nhà, Tiếu Đồng cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hít thở sâu vài cái, tiếp tục kiểm tra lại mọi thứ lần nữa thấy có vấn đề gì mới lấy chìa khóa mở cửa ra.

      Vừa bước vào nhà, bóng dáng nhắn xinh xắn chạy tới sà vào lòng , mái tóc rối tung, đầu cọ qua cọ lại trước ngực vài cái.

      “Sao lại về trễ như vậy, em chờ rất lâu.”

      Bởi vì trong người được khỏe cộng với cảm giác bị ủy khuất nên lúc này trong giọng của Văn mân mang theo chút nũng nịu.

      Tiếu Đồng nghe vậy đột nhiên hơi sửng sốt, lập tức đưa tay ôm lấy thắt lưng Văn Mân, muốn ôm trở lại phòng khách.

      Nhưng mà Văn Mân vẫn ôm chặt lấy chịu nhúc nhích, rất muốn tiện thể ôm nhưng lại sợ quá dùng sức ôm lấy eo làm tổn thương tới đứa bé. đành bất lực đứng nguyên tại chỗ dùng tay vỗ vào lưng để trấn an cảm xúc của .

      xin lỗi, tren đường về chậm trễ ít thời gian, là tốt.”

      Nếu đổi lại bình thường, Tiếu Đồng tuyệt đối biết cách dỗ dành như vậy, cũng may là vừa rồi dọc đường người tài xế kia căn dặn lại .

      Dĩ nhiên, Văn Mân cũng phát ra Tiếu Đồng có điểm bất thường, khỏi hoài nghi ngẩng đầu nhìn vào mắt .

      “Sao vậy, sao lại nhìn như vậy?”

      chuyện hơi là lạ, bình thường dễ dàng xin lỗi.” Đột nhiên, nét mặt của Văn Mân biến đổi, “Em biết mà, hôm nay ôn nhu săn sóc, chuyện nhàng như vậy đều là vì đứa bé đúng ? Em biết ngay mà, trong lòng em căn bản có chút quan trọng nào.”

      Văm Mân quả biết mình cố tình gây , ngay từ đầu nên khóc sướt mướt đòi Tiếu Đồng phải nghỉ việc chạy về nhà, bây giờ động chút lại suy nghĩ linh tinh, từ đầu tới cuối tỏ ra khó chịu đến ngay cả mình cũng chấp nhận được.

      Nhưng dù cảm thấy mình đáng ghét như vậy lại càng muốn hỏi cho , muốn khống chế bản thân nhưng lại khống chế nổi.

      chỉ biết là, giờ phút này cực kỳ sợ hãi, sợ mình chỉ là mừng hụt, sợ rằng nếu mình thực mang thai đứa bé này vẫn gặp chuyện ngoài ý muốn.

      Nhưng đối mặt với tính khí bất định của Văn Mân, Tiếu Đồng lại càng thêm xác định, nhất định là mang thai rồi. đường nghe tài xế vừa giảng giải vừa oán hận, vợ ta lúc mang thai cũng rất khó hầu hạ, tính tình có bao nhiêu cổ quái...

      Cho nên, giờ này thấy Văn Mân tức giận có lý do, hề tức giận, ngược lại mặt còn thoáng tia mỉm cười.

      lần nữa vươn tay ôm sát vào trong ngực, lời ngừng an ủi.

      “Nhóc, đúng là rất thích đứa bé, nhưng với điều kiện đứa bé ấy là em sinh ra. thích em, cho nên mới thích đứa bé này, em thể hiểu lầm .”

      xong lời này, Tiếu Đồng cảm giác cũng thấy mình rất buồn nôn, nhưng việc quan trọng bây giờ là phải trấn an cảm xúc của Văn Mân, những chuyện khác nghĩ tới, hơn nữa lời này lòng.

      “Nhưng, nhưng nếu đây chỉ là do em hiểu lầm, em căn bản cũng mang thai, chỉ là do dạ dày có vấn đề, vậy có thất vọng ?” Văn Mân cúi đầu rầu rĩ, giọng trầm thấp mang theo vẻ bất an.

      , nếu là do dạ dày có vấn đề, chúng ta nhanh chóng bệnh viện chữa trị, chuyện này cũng có gì lớn. Còn nữa, chúng ta mới kết hôn, cho dù mang thai cũng là chuyện rất bình thường, chúng ta cần vội, biết ?”

      “Nhưng là, em sợ nếu đến bệnh viện kiểm tra, nếu thực có thai rồi, đứa bé còn như vậy, lại làm nhiều kiểm tra này nọ tốt.”

      Tiếu Đồng nghe vậy chợt nhíu nhíu mày, đây đúng là vấn đề nan giải.


      --------
      Spoil: Hôm nay mới kích động thôi nhé, ngày mai nhớ đón xem cảnh giáo sư Tiếu dẫn vợ mua que thử thai. Đảm bảo ai mà bị sak tìm tác giả đòi bồi thường nhá :mrgreen:
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 156: Cuộc gọi tới đúng lúc


      Đúng lúc Văn Mân và Tiếu Đồng buồn rầu về chuyện làm cách nào để kiểm tra xem có mang thai hay , điện thoại trong phòng khách chợt vang lên.

      Giờ này sao có người gọi điện tới nhà, hai người liếc mắt nhìn nhau cái mới rảo bước tới gần bàn điện thoại.

      “Xin chào.”

      “A… Tiếu Đồng?” Quả nhiên người bên kia điện thoại cũng hoàn toàn ngờ tới người nhận điện thoại lại chính là Tiếu Đồng.

      “Mẹ nghe nhóc con kia , phải con làm lại rồi sao? Sao giờ này còn ở nhà?” Văn mẹ cúi đầu liếc qua đồng hồ xem thời gian, nghi hoặc hỏi.

      Lúc này, Tiếu Đồng cũng nhận ra giọng này là của Văn mẹ, che ống nghe điện thoại, nhìn lại Văn Mân câu: “Là điện thoại của mẹ gọi tới.”

      “Mẹ, con làm lại rồi, trưa nay về nhà có chút việc thôi.” xong, Tiếu Đồng đột nhiên ý thức được vấn đề, bây giờ bọn họ biết nên làm gì vậy có phải là nên nhờ người lớn trong nhà giúp đỡ ? Bọn họ đều là người từng trải, phải sao?

      “Đúng rồi, mẹ, mẹ có biết làm cách nào để biết được phụ nữ có thai hay cần tới bệnh viện kiểm tra ?”

      “Có thai?” Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó lại truyền đến giọng còn cao hơn vài đề-xi-ben so với lúc nãy, “Tiếu Đồng, ý con là nhóc con nhà ta có em bé rồi!”

      “Mẹ, chúng con còn chưa chắc chắn, sáng nay lúc mới ngủ dậy ấy buồn nôn rồi…”

      đợi Tiếu Đồng xong, Văn Mân cầm lấy điện thoại trực tiếp nhấn nút mở loa ngoài.

      “Mẹ, dì cả mẹ của con trễ tới năm ngày rồi, sáng nay mới ngửi thấy mùi thịt buồn nôn kinh khủng. Còn biết là có phải mang thai hay , chỉ sợ đến bệnh viện, nếu mang thai mấy cái kiểm tra ấy ảnh hưởng tốt tới đứa bé thôi.”

      Giờ này, Văn Mân chẳng còn quan tâm đến chuyện xấu hổ hay xấu hổ, đem tất cả triệu chứng ra lượt, cuối cùng còn đáng thương hỏi câu: “Mẹ, mẹ xem, chúng con phải làm cách nào mới bảo đảm đứa trẻ an toàn dưới mọi tình huống mà vẫn biết được mình có phải mang thai hay ?”

      Nghe xong tình huống đôi vợ chồng trẻ miêu tả, trán Văn mẹ ra ba vạch than, hai đứa trẻ này sao có thể ngớ ngẩn như vậy nha? Sao có thể ngay cả chuyện này cũng biết gì?

      “Nhóc, con mua que thử thai phải là được rồi sao!”

      “Que thử thai!?” Nghe thấy cái từ này, Văn Mân mới đột nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, phải còn có que thử thai sao? đúng là gấp quá tới hồ đồ rồi.

      Kiếp trước, lúc mang thai là bị té xỉu nên trực tiếp bị đưa tới bệnh viện. Trong suốt quá trình kiểm tra làm gì đều biết, chỉ khi tỉnh dậy mới có người cho biết là mang thai.

      Sau này, tự mình bỏ đứa bé, thời gian sau đó ngay cả “dì cả mẹ” của cũng sớm trễ thất thường. Về sau, thực rất muốn có con nhưng tình trạng thân thể lại tốt, đành phải lần này tới lần khác tới bệnh viện kiểm tra, vì vậy đối với bệnh viện tự nhiên cũng có bài xích. Hơn nữa cảm nhận được, những thứ trong bệnh viện như thuốc men hay dụng cụ gì đó đều ảnh hưởng tốt đến đứa bé, tuy rằng cảm nhận này của có chút hơi chủ quan.

      Còn Tiếu Đồng sao? có đủ hiểu biết về các phương thức, kỹ thuật kiểm tra y học tại, cảm thấy bệnh viện kiểm tra cũng có vấn đề gì nhưng thấy Văn Mân kiên trì như vậy cũng muốn lên tiếng khuyên can quá nhiều. Về phần que thử thai này, ra chẳng biết tý nào cả.
      Last edited: 23/9/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 157: Giáo sư Tiếu đãng trí


      Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Văn mẹ, Tiếu Đồng cầm chìa khóa lên định chạy ra ngoài mua que thử thai, nhưng Văn Mân gì cũng chịu tách rời , cứ đứng vậy lắc lắc cánh tay , gì cũng nhưng vẻ mặt trông rất đáng thương.

      Lý trí của Tiếu Đồng cho biết, giai đoạn này đáng lẽ nên tùy tiện mang theo Văn Mân khắp nơi, nhưng vừa cúi xuống lại nhìn thấy ánh mắt của mang theo tầng nước mỏng, trong lòng bất giác trở nên mềm nhũn.

      “Muốn theo ra ngoài cũng được, nhưng phải ngoan ngoãn bên cạnh rời khỏi nửa bước, biết ?”

      Thấy thái độ của Tiếu Đồng cũng mềm , Văn Mân cật lực gật gật đầu. Quả cần phải nhắc nhở cũng biết. Kiếp trước vẫn cầu mong có đứa con mãi mà được, kiếp này cuối cùng cũng được toại nguyện. Hơn nữa đứa bé này là con của Tiếu Đồng, so với ai đời này là người lo lắng cho đứa bé này nhất, tuyệt đối để mình cư xử bốc đồng vào lúc này.

      Tiếu Đồng và Văn Mân rất có thể chính là bậc cha mẹ trở nên kích động nhất, hai người thẳng đường từ thang máy xuống bãi đỗ xe.

      Ra khỏi thang máy, theo thói quen Tiếu Đồng nhấn nút mở khóa chìa khóa xe, nhưng đợi hồi lâu vẫn nghe thấy tiếng mở khóa xe. nghĩ có gì đó bình thường nên lại tiếp tục nhấn nút nhưng chút động tĩnh cũng có.

      “Tiếu Đồng, lúc về nhà khóa xe lại sao?”

      nhớ nữa!” Tiếu Đồng vô cùng bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng khỏi đổ mồ hôi lạnh, chuyện thế này trước giờ chưa từng xảy đến với .

      Hai người đến chỗ đậu xe hàng ngày nhìn thử, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng chiếc xe đâu.

      “Xe chúng ta đâu? Hay là bị trộm rồi?”

      “…Có lẽ…là vậy?”

      “Có lẽ? Đây là câu trả lời gì vậy, đỗ xe đâu? Có nhớ khóa xe cẩn thận ? Chuyện này cũng nhớ sao?”

      Văn Mân day day trán thở dài, đây người bình thường còn , sao cả Tiếu Đồng cũng vậy?

      cố gắng nghĩ lại xem, lúc trở về, lúc lái vào ga ra xong đúng là đậu xe ở chỗ này sao?”

      Nghe vậy, Tiếu Đồng cúi đầu nhớ lại chút, vừa nhớ lại, mặt lập tức đỏ ửng, trong ánh mắt lộ ra tia xấu hổ.

      Văn Mân vốn vẫn nhìn chằm chằm vào Tiếu Đồng nãy giờ dĩ nhiên phát ra vẻ mặt mất tự nhiên của , nhàng hỏi: “Sao vậy? Nhớ tới cái gì rồi sao?”

      “À…” Khó có dịp Tiếu Đồng lộ ra vẻ xấu hổ, cố gắng điều chỉnh lại nét mặt của mình, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ, vươn tay ôm lấy thắt lưng Văn Mân thẳng ra ngoài.

      “Chúng ta gọi xe .”

      “Vậy xe chúng ta đâu? Bị trộm rồi sao?” Văn Mân tha hỏi lại câu, dù sao có phải xe bị trộm hay quan trọng cũng cần cái đáp án ràng. Nếu đúng là bị trộm rồi sau này có điều kiện bọn họ lại mua xe mới cũng sao.

      bị trộm, để lại ở Sở nghiên cứu rồi, ngay mai tới lái xe về.”

      Nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Đồng lần nữa đỏ bừng, Văn Mân cực kỳ thức thời lựa chọn cúi đầu giả vờ như thấy, người đàn ông này hẳn là lần đầu tiên bị đãng trí .

      Cái người vẫn luôn miệng tự hào về chỉ số thông minh của mình, sợ rằng giờ phút này trong lòng ảo não gần chết.

      Nhưng Tiếu Đồng như vậy lại khiến cho trong lòng Văn Mân cảm thấy rất ngọt ngào. thích mà khẩn trương như vậy, cũng thích nhìn bộ dáng đáng của .
      Chương 158: Giáo sư Tiếu mặt dày


      Tời nhà thuốc, Tiếu Đồng dẫn Văn Mân đến bảng chỉ dẫn đặt bên trong nhà thuốc. Hai người nhanh chóng tìm được quầy hàng chuyên bán que thử thai.

      Đường đường người đàn ông cao lớn, đứng ở quầy chuyên bán que thử thai, cúi đầu chọn lựa từng cái, bên chọn bên đọc kỹ mục giới thiệu thành phần ghi bao bì đóng gói, thỉnh thoảng lại nhíu mày rồi lại khẽ gật đầu cái.

      Tiếu Đồng vốn có vẻ ngoài nổi bật, hơn nữa hành vi cử chỉ của lúc này khiến cho người ta phải chú ý. Chỉ lát sau, Văn Mân cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà thuốc đều dừng lại người bọn họ.

      Văn Mân đưa tay nhàng kéo ống tay áo của Tiếu Đồng, lúc cúi xuống nhìn , dùng giọng rất chỉ có hai người có thể nghe được thúc dục: “ chọn nhanh , đều là que thử thai cả, phải đều giống nhau sao, về nhà rồi nhìn kỹ cũng muộn, nhanh chóng mua xong rồi chạy lấy người thôi, mọi người ai cũng nhìn chúng ta kìa.”

      Dù sao da mặt của Văn Mân so với Tiếu Đồng còn mỏng hơn chút, bị người khác nhìn chằm chằm lúc còn có thể chịu được chứ cứ bị nhìn mãi như vậy da mặt cũng nóng lên rồi.

      “Tuy rằng nguyên lý sử dụng của que thử thai có nhiều khác biệt, nhưng phải cẩn thận so sánh rồi đưa ra lựa chọn mới yên tâm. Em phải biết rằng, độ chính xác của que thử thai chỉ khoảng 85% - 95%, nếu tốt chẳng phải làm hỏng chuyện lớn của chúng ta.”

      “Chuyện này là do xác suất, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào may mắn mà thôi, nếu lo lắng lỡ như gặp may chúng ta mua nhiều chút, như vậy là có thể kiểm tra được chính xác rồi.”

      “Ừ ~~ là như vậy.” Tiếu Đồng tay chống cằm suy ngẫm hồi lâu, giống như nghiễn ngẫm vấn đề học thuật vô cùng nghiêm túc.

      Lúc mang theo túi lớn túi đầy đủ mấy chục loại que thử thai bước ra khỏi nhà thuốc, nhìn lên trời, cuối cùng Văn Mân cũng thở phào nhõm, cái loại bị người khác nhìn chằm chằm thế này đúng là khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

      Hai người lại lần nữa gọi chiếc taxi ngồi lên trở về. Lúc này cảm giác khó chịu trong lòng Văn mân còn chưa biết mất hoàn toàn, trong khi Tiếu Đồng ngồi bên cạnh lại mở túi lần lượt lấy ra mấy que thử cẩn thận đánh giá.

      Văn mân lập tức vươn tay cầm lấy que thử ở trong tay ấn bỏ lại vào trong túi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tài xế chuyên chú lái xe trước mặt. Sau khi nhìn thấy người tài xế này phát động tĩnh phía sau mới quay lại trừng mắt nhìn Tiếu Đồng cái.

      “Về nhà rồi xem, đừng có lấy ra nữa.”

      “Tại sao?”

      “A…” Ngữ khí này đúng là hợp tình hợp lý khiến cho Văn Mân thoáng chốc sửng sốt, sau đó đưa tay đặt tại vòng eo hung hăng nhéo cái, “ người đàn ông, ở bên ngoài cầm thứ này xem xét cẩn thận như vậy, thấy ngượng sao?”

      “Vì sao phải ngượng, đây chính là loại dụng cụ kiểm tra, chưa từng thấy nó trước đây, tò mò là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, thứ này được dùng người em, còn có thể cho chúng ta biết có phải chúng ta có em bé rồi , nghiên cứu nó cẩn thận chút là chuyện cần thiết thôi.”

      Văn Mân cực kỳ có cảm giác, người lái xe trước mặt sau khi nghe thấy những lời của Tiếu Đồng ý nhị nhìn họ vài lần qua kính chiếu hậu.

      “Hừ ~~ im miệng, cố tình phải , mặc kệ lý do gì, về nhà mới được xem, bây giờ an phận lại cho em.” Văn Mân biết mấy lời này chỉ là ngụy biện, nhưng chỉ có thể dùng hình thức ra lệnh như vậy, tuy rằng hơi cứng rắn chút nhưng tuyệt đối đơn giản mà hiệu quả.

      Quả nhiên, trong bụng Tiếu Đồng mặc dù phục nhưng cũng chỉ có thể im lặng, ngập ngừng đưa tay trả lại mấy cái que thử vào trong túi lớn, ngaon ngoãn ngồi bên, nhưng trong ánh mắt vẫn như cũ lóe ra tia tò mò. Đối với thứ này thực cảm thấy hứng thú, lúc về nhà nhất định phải tra ít tư liệu mới được.

      --------
      ediotor có điều muốn : biết hai vợ chồng tay mơ này có biết làm cách nào thử thai nữa, nếu 1 vạch rưỡi xử trí thế nào đây :sofunny: . Aidza :mrgreen:
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 159: Cặp vợ chồng dở hơi


      Về đến nhà, Văn Mân cầm theo túi đồ vừa mua được thẳng vào phòng tắm. Mặc dù quan hệ của và Tiếu Đồng đúng là rất thân mật, cái gì nên thấy nên thấy cũng đều thấy rồi, nhưng tuyệt đối muốn để chứng kiến cảnh tưởng xấu hổ này.

      “Nhóc, em biết cách dùng cái đó ?”

      đó có hướng dẫn sử dụng, em có thể tự xem.”

      “Em thực cần vào đó giúp em sao?”

      Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định dựa sát vào cửa phòng tắm chịu .

      Văn Mân liếc mắt cái, sau đó bước đến gỡ bàn tay chống ở cửa phòng tắm của Tiếu Đồng.

      “Em chắc chắn, cho nên lập tức bỏ tay ra .”

      xong, thừa dịp Tiếu Đồng kịp giở trò quấy rối lập tức đóng sập cửa, cũng quên khóa trái cửa lại.

      Tiếu Đồng nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, sờ sờ mũi, quay bước đến thư phòng ôm chiếc laptop rồi quay trở lại, ngồi bệt xuống ngay cạnh cửa phòng tắm, vừa đợi Văn Mân vừa lên mạng tìm kiếm tư liệu.

      Nguyên lý sử dụng của que thử thai chính là căn cứ vào hàm lượng HCG bên trong nước tiểu để dự đoán có mang thai hay , nếu hàm lượng HCG vượt quá 25mlu/ml có thể xác định là mang thai.

      Tiếu Đồng cúi đầu vừa đọc tư liệu vừa gật gật đầu, HCG này biết , đây là loại hóc-môn sinh ra từ cuống rốn, bình thường loại hóc-môn này được sinh ra sau khi trứng được thụ tinh 8 – 9 ngày, nếu là thụ tinh bằng ống nghiệm thời gian là 4 ngày sau khi trứng được cấy vào.

      Cho nên về cơ bản phương pháp kiểm tra bằng que thử thai này tương đối khoa học, chỉ là thể dự đoán chính xác ngày bắt đầu mang thai thôi.

      Tiếu Đồng vuốt cằm, muốn cố gắng nhớ lại xem đứa bé này bắt đầu được tạo ra lúc nào, là lúc ở trong phòng tắm? Ở phòng ăn? Hay là lúc ở ghế sa lon ngoài phòng khách?

      Bất kể là lúc nào, địa điểm mà Tiếu Đồng nhớ đến đều là nơi cực kỳ độc đáo, mỗi nơi đều phải ở giường.

      Chẳng qua là, dù có cố gắng dựa vào năng lực tư duy logic của mình để đoán xem thời gian mình trúng thầu là lúc nào nhưng cuối cùng vẫn có kết quả. Ai bảo tháng này bọn họ vận động thường xuyên như vậy, đoán ra nổi.

      “Nhóc, có kết quả chưa?”

      Lúc nghe được câu hỏi của Tiếu Đồng, Văn Mân mới xem xong bản hướng dẫn sử dụng, luống cuống tay chân kiểm tra lại mấy chục cái que thử thai còn trong túi. Phải mất lúc lâu mới xem xong mười lăm cái, nhìn trong túi vẫn còn khoảng mười mấy cái nữa, trời ạ, cái người này sao lại mua nhiều như vậy? Hơn nữa còn mua nhiều nhãn hiệu khác nhau như vậy, nào là Thục Nữ, Đại Vệ, Tú Nhi,...v…v….loại nào cũng có.

      “Vẫn chưa, đừng thúc giục nữa.” Trong lòng Văn Mân vừa oán thầm sao có quá nhiều nhãn hiệu nổi tiếng như vậy vừa liên tục lật xem hướng dẫn sử dụng của từng loại. Thực ra cũng rất lo lắng, vạn nhất mình biết lại dùng sai cách cuối cùng dẫn đến kết quả chính xác.

      Cuối cùng cũng đem được hơn hai chục cái que thử thai đặt lên bồn rửa mặt, đột nhiên lại phát vấn đề ổn. Xong rồi, dù cố gắng ép mình đến mấy, mãi vẫn buồn tiểu được, nếu có nước tiểu thử thế nào đây?

      “Nhóc, vẫn chưa được sao?”

      Bên ngoài lại truyền đến câu hỏi của Tiếu Đồng, Văn Mân hơi đỏ mặt hé ra cánh cửa, nhìn cũng dám nhìn Tiếu Đồng :

      “Em…Em buồn tiểu được.”

      “Phốc…” Tiếu Đồng nhanh chóng đưa tay bịt miệng lại nhưng mà kịp, tiếng “phốc” vừa rồi lọt vào tai Văn Mân rồi.

      “Cười, cười, có cái gì đáng buồn cười đâu?”

      có, có, cười, sao, chúng ta cần vội, em còn sống lo gì nước tiểu còn ra, có đúng ?”

      Còn chưa dứt lời, Tiếu Đồng bị Văn Mân tặng cho ánh mắt đầy bất mãn.
      Last edited by a moderator: 9/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 160: Mang thai


      Văn Mân bất đắc dĩ đành phải ra khỏi phòng tắm, xuống phòng bếp rót nước, sau khi uống liên tục vài chén lại vòng quanh phòng khách mất lúc. vất vả mới có cảm giác, do dự, xem thường cái đuôi lớn xác nãy giờ vẫn lẽo đẽo theo sau, lập tức vọt vào phòng tắm để “bồi dưỡng” cảm giác.

      Sau hồi luống cuống tay chân cố gắng ép cho nước tiểu chảy ra, rốt cuộc mọi chuyện cũng xong, chỉ cần chờ đợi kết quả cuối cùng mà thôi.

      “Nhóc, vào được ?”

      Tiếu Đồng ghé sát lỗ tai vào cửa phòng lắng nghe động tĩnh từ bên trong, hồi lâu vẫn thấy bên trong có động tĩnh gì mới thử lên tiếng hỏi lại lần nữa.

      Lần này, nghe thấy Văn Mân mở miệng từ chối nữa mà nghe được tiếng răng rắc, còn chưa kịp phản ứng thấy cửa phòng tắm được mở ra.

      Văn Mân đứng ở cửa, cúi thấp đầu nên thấy vẻ mặt của lúc này nhưng có thể nhìn thấy dưới vài lọn tóc rũ xuống, bên tai thứ gì đó mềm mại hơi ửng hồng.

      “Nhóc, sao rồi? Có kết quả chưa?” Tiếu Đồng muốn nhìn vào trong xem thử, nhưng là Văn Mân đứng ngay ở cửa che khuất tầm nhìn nên căn bản nhìn thấy mấy que thử thai đặt bồn rửa mặt.

      Nhìn Văn Mân nãy giờ chỉ cúi thấp đầu, mi mắt hơi rũ xuống, trong lòng Tiếu Đồng cũng hơi căng thẳng, chẳng lẽ phải có thai mà bởi vì dạ dày khỏe mới bị buồn nôn.

      “Nhóc, em đừng quá thất vọng, chúng ta chỉ mới kết hôn, chưa có thai là chuyện rất bình thường, chúng ta cần vội, cần vội.”

      Tiếu Đồng nắm lấy bả vai Văn Mân nhàng ôm vào trong ngực, kiên nhẫn dịu dàng an ủi.

      thất vọng là có, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng chỉ là ngắn ngủi như vậy, cả và Văn Mân đều ôm ấp hy vọng đối với đứa bé này. Mặc dù vậy, so với cảm giác thất vọng nhoi này càng cảm thấy đau lòng vì Văn Mân nhiều hơn.

      cảm giác được, nhóc của rất muốn có đứa con, mặc dù có sợ hãi, có lo lắng nhưng nhiều hơn là ấp ủ.

      Lần này mang thai, nhất định là rất thất vọng.

      “Tiếu Đồng, cái gì vậy?”

      Văn Mân nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt tràn đầy lấp lánh, làm gì có chút xíu nào gọi là thất vọng.

      “A… Mang… Mang thai rồi!?” Bởi vì quá kinh ngạc mà giọng của cũng lắp bắp.

      “Ừ.”

      Trả lời Tiếu Đồng chính là vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Văn Mân, còn liên tục gật đầu cái.

      “Vậy… Vậy tại sao vừa rồi em lại cúi đầu dáng vẻ giống như vô cùng mất mát vậy hả?”

      “Em đâu có mất mát, em chỉ là nghĩ phải mất bao lâu nữa mới có thể đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”

      “A…”

      “Phốc…” Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tiếu Đồng sau khi nghe được mấy lời , Văn Mân phốc cái liền bật cười, nụ cười ấy vô cùng thoải mái và hạnh phúc.

      “Tiếu Đồng, cái dáng vẻ ngây ngốc này của quá đáng , biết con chúng ta sau này có được di truyền nữa.”

      “Con của , đương nhiên có thể di truyền.”

      câu trả lời chắc như đinh đóng cột, chút do dự, xong, Tiếu Đồng ôm cả người Văn Mân bước vào phòng tắm. Mặc dù biết được đáp án nhưng vẫn muốn chính mắt nhìn thấy kết quả kiểm tra.

      Khi bước vào phòng tắm, nhìn thấy tất cả các que thử đặt bồn rửa đều là hai vạch khóe miệng chợt cong lên, nhìn thế nào cũng thấy rất ngớ ngẩn.

      “Nhóc, đây là que thử đẹp nhất mà từng nhìn thấy.”

      Tiếu Đồng vừa vừa giơ tay cầm lấy que thử thai, bộ dáng giống như muốn giữ lại làm kỷ niệm.

      Văn Mân đỏ mặt vội vàng đoạt lại que thử tay , sau đó đem toàn bộ que thử thai còn đặt bồn rửa mặt vứt vào thùng rác.

      Văn Mân nén giận thấp giọng : “Cái gì mà đẹp mắt, còn nâng ở tay như bảo bối, dùng qua rồi còn ngại bẩn sao?”

      Trả lời Văn Mân chính là tràng cười phóng khoáng, cười xong, ôm chặt người phụ nữ trước mặt, ôm vào trong ngực nhàng câu: “Nếu là của nhóc, dù là thứ gì nữa cũng ngại.”
      Last edited: 23/9/14
      Pe Mickfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :