1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Mạnh Miêu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 34: Thương lộ tắc nghẽn

      Kinh thành, phố Nhạn Môn.

      Bên ngoài căn phòng ở nhà sau Cẩm Tú Phương, nam tử trung niên nhìn mấy người sai vặt bưng từng chậu máu loãng từ trong phòng ra, sắc mặt khẩn trương, đôi tay nắm chặt thành đấm.

      Như Ca mặc trang phục nam đứng bên cạnh nam tử trung niên, nghe mùi máu tanh từ trong phòng bay ra, lòng trầm xuống. Hôm nay, đột nhiên Phong quản gia vội vội vàng vàng về Ngọc phủ, mời nàng đến, là có chuyện lớn xảy ra, đến đây liền thấy con trai độc nhất của Phong quản gia, Phong Thành, cả người đầy máu nằm giường, mấy thầy thuốc xử lý vết thương.

      biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, ba thầy thuốc già đến từ Dược Tiên Đường ra, giao toa thuốc cho người sai vặt bên cạnh hốt thuốc, sau đó xoay người đối diện với Phong quản gia : “Người bên trong tạm thời còn gì đáng ngại, nằm giường điều dưỡng cho tốt, trong thời gian này trừ uống thuốc, chỉ có thể húp cháo, qua nửa tháng, ta trở lại xem vết thương lành thế nào.”

      vậy là nguy hiểm đến tánh mạng rồi, Phong Trì như trút được gánh nặng, thở phào nhõm. Liếc mắt nhìn Như Ca bên cạnh, ý mời đến nơi khác chuyện.

      Hai người tới phòng bàn việc của Cẩm Tú Phường, Phong quản gia bóp bóp trán: “Lần này cũng là lần vận chuyển hàng bình thường thôi, ngờ lại xảy ra chuyện. Là do thuộc hạ quá mức khinh thường, cứ nghĩ dù gì bọn Phong Thành từng rồi, lại biết chút võ công. ngờ võ công của bọn cướp kia rất cao. Thuộc hạ là đáng chết! Ngày tết là lúc dễ gặp cướp nhất, hàng hóa nhiều như vậy mà bố trí tốt các biện pháp đề phòng! giờ chẳng những hàng hóa bị cướp, mà ngườđi vận chuyển hàng hóa chết hai, bị bắt 3, Phong Thành cũng bị thương thành như vậy, chuyện này thuộc hạ làm chủ được, chỉ có thể mời tiểu thư đến bàn bạc.”

      “Phong quản gia chớ tự trách, ai ngờ xảy ra chuyện mà. Những đoàn khác cũng gặp phải tình huống như thế sao?”, con đường buôn bán Đô Linh xuyên qua Bắc Địa, ngày tết là dịp vận chuyển hàng hóa rất tấp nập, nếu có cướp, nhất định chỉ hai đoàn đụng phải.

      Nghe vậy, Phong Trì lắc đầu than tiếng đáp: “Đúng vậy, tổn thất cũng , trước mắt thương đạo Đô Linh là vấn đề những nhà buôn ở kinh thành lo lắng nhất, mọi người rối rít đề nghị quan phủ tổ chức đội buôn, nhưng bọn cướp này cực kỳ khôn ngoan, nha dịch người cũng giết, chỉ nhằm vào người của nhà buôn mà chém. đụng tới người của mình biết xót, quan viên chỉ bọn cướp kia võ nghệ cao cường, nha dịch bộ khoái căn bản phải là đối thủ của chúng, báo lên rồi, chờ hồi .”

      “Báo lên ....”, Như Ca chống trán, ở Bắc Địa, lên trừ Trấn Bắc Vương chính là Cẩm Thân Vương thế tử, mà Trấn Bắc Vương quanh năm lo trấn giữ biên cương, hơi sức đâu quản vấn đề tài sản của nhà buôn. Về phần Cẩm Thân Vương thế tử.......

      “Mất tiền tài , bọn cướp kia ngay cả người cũng cướp. Mà cũng do bọn Phong Thành xui xẻo, nghe , bọn cướp từ phía Bắc lẻn tới, người kẻ nào cũng xăm hoa văn hình báo, trải qua huấn luyện đặc biệt, khó trách mọi người địch nổi........”

      Hoa văn hình báo! Như Ca trợn to mắt, chợt nhớ lại nhiều năm trước, người làm Hầu phủ bị thương nặng trở về báo.

      “Phu nhân, Ngọc thiếu gia xảy ra chuyện rồi, thương đạo bị bọn cướp mắt giết, thi thể cũng tìm thấy......”

      cánh tay bọn cướp kia đều có hoa văn báo!”

      ..........

      Ký ức như thủy triều ùa tới, sắc mặt Như Ca dần dần trắng bệch.

      “Tiểu thư, chi nhánh bên Bắc Địa vẫn chờ hàng, Thụy Phúc Châu Bảo bên này cũng cần nguyên liệu bên Bắc Địa chở qua, trước mắt phải làm thế nào mới được đây!”

      “Tiểu thư....”

      “Tiểu thư!”

      Phong Trì quơ quơ tay, tưởng rằng Như Ca bị chuyện lần này làm hoảng sợ.

      Nếu phải quản lý bên mỏ vàng đột nhiên mắc bệnh cấp tính qua đời, cũng chẳng cần để Phong Thành qua đó chuyến, bất quá cho cùng là họa thể tránh được.

      “Trước tiên sắp xếp cho người thân của những người bị nạn , người nào là con phụ trách chăm sóc phụ mẫu họ đến khi chết già, rồi lo việc ma chay, có con chi tiền phụ trách nuôi dạy. Về phần buôn bán, tạm thời ngừng lại, Phong Thành dẫn theo nhiều người còn bị thương thành thế này, sợ rằng bọn cướp kia tầm thường, đợi xem quan có tin tức gì hay , còn người bị bắt kia nhất định phải tìm biện pháp cứu về.”

      Kiếp trước, mình từng trải qua nỗi khổ khi mất người thân, đau đớn khủng khiếp đó thể dùng tiền tài bù đắp, buôn bán lúc nào làm cũng được, tạm nghỉ chỉ thiệt hại chút bạc mà thôi, quan trọng nhất vẫn là người.

      “Cũng chỉ có thể như vậy!” Phong Trì thở dài cái, cúi chào Như Ca, lui ra chuẩn trấn an người thân của những người gặp nạn.

      Phủ Cẩm Thân Vương thế tử.

      Liên tiếp mấy ngày nay, từ đêm giao thừa, tất cả người làm trong phủ đều cảm thấy giống như sống tại hầm băng, chút khí vui mừng của ngày tết cũng có. Thế tử cả ngày đóng cửa tiếp khách, công văn từ Bắc Địa đưa tới cũng lười xem, ăn, ngủ, cả ngày nhìn chằm chằm đồ Tuyết Lang mang về, nhưng những dược liệu này cũng chẳng biến thành hoa được. Khiến lão quản gia gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

      Đêm khuya, bị quản gia kêu đến dập lửa, Tiết Thanh Trạch nhìn Tuyết Lang vẻ mặt ấm ức và đống dược liệu bàn trong thư phòng, rất nhức đầu. Bình thường, nhìn thấy con sói này gặp xui xẻo và đống dược liệu quý hiếm như vậy, nhất định kìm được vui mừng, nhưng hôm nay quả dở khóc dở cười.

      “Đại ca, nương tốt tìm đâu mà chẳng có........” vốn Tiết Thanh Trạch còn định thêm, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dạ Huyền, vì tự vệ, chọn chạy trối chết, trời mới biết đại gia này khi nổi giận có đập cho mình nhừ xương hay !

      Tiết Thanh Trạch vừa , Tiêu Dạ Huyền vung tay lên, cửa phòng sách “Bùm” tiếng khép chặt. Tiêu Dạ Huyền nhìn đống dược liệu bàn, tất nhiên hiểu ý của Như Ca. Nhưng sao có thể theo được!

      Tiêu Dạ Huyền mở bức tranh ra, trong tranh thiếu nữ xinh đẹp ôm Tuyết Lang, lúm đồng tiền như hoa, cười vui vẻ hồn nhiên. vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ giấy, nhớ tới thiếu nữ khóc bên bờ sông hôm đó. lười biếng dựa vào thành ghế, dịu dàng trong đôi mắt phượng hẹp dài cơ hồ có thể dìm chết người.

      Tầm mắt rơi vào hai công văn khẩn cấp đến từ Bắc Địa, nhìn lướt qua, cười khẽ tiếng, viết lên công văn “Tự điều tra và giải quyết” xong đặt bút xuống.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 35: Tự chui đầu vào lưới 1

      Nạn cướp con đường Đô Linh gây xôn xao rất lớn, trước sau có trăm hiệu buôn lớn bị tổn thất nặng nề. Phủ thế tử ở kinh thành loan tin, 15 tháng 3, triệu tập chủ các hiệu buôn đến phủ thế tử bàn bạc về vấn đề nạn cướp Đô Linh và việc tổ chức đội buôn.

      Vì Phong quản gia dẫn người đến Vận Thành xử lý công việc, Phong Thành lại bị thương rất nghiêm trọng, là chủ của hiệu buôn Lăng Vân, Như Ca đành cải tran thành thanh niên da ngăm đen theo chủ các hiệu buôn khác dưới hướng dẫn của người làm trong phủ thế tử tiến vào trong.

      đường đến phòng bàn việc của phủ thế tử, dưới quan sát của mấy thị vệ cầm kiếm, mọi người đều dám lại lung tung. Bên ngoài phòng bàn việc hoa cỏ được chăm sóc cắt tỉa cực kỳ tinh tế, nhưng bài trí bên trong phòng lại cực kỳ đơn giản. Chỉ có bàn dài chừng 8 thước và mấy cái ghế. Mọi người sau khi vào phòng thấy thế tử còn chưa đến, bắt đầu thận trọng bàn bạc về nạn cướp lần này.

      Thời sơ khai tranh giành lãnh thổ, Đại Chu chiếm được Trung Nguyên, là nơi tài nguyên phong phú nhất, thiên tai tương đối ít, dân cũng nhiều nhất. Cho tới bây giờ vẫn vùng đất mơ ước của các nước khác. Đặc biệt từ lúc Nữ Đế Đại Chu lên ngôi, cho mở rộng con đường buôn bán, ngoài mặt là giao lưu buôn bán giữa các nước, thực tế là tranh đấu gay gắt, cướp bóc lẫn nhau.

      Dĩ nhiên, chính sách giao lưu buôn bán của Nữ Đế là hoàn toàn đúng đắn, chỉ do lòng tham của các nước khác nên mới có nạn cướp bóc. Lại , mấy năm nay cũng xảy ra chuyện, nhưng đến nỗi nghiêm trọng như bây giờ. chiến trường đánh lại, liền cướp bóc, những kẻ nước ngoài vô sỉ này quả đáng ghét đến cực điểm.

      Mặc dù chuyện nạn cướp ở Đô Linh được đích thân Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền xử lý vượt ngoài dự đoán, nhưng khiến mọi người an tâm hơn hẳn, trong kinh thành ai mà biết uy danh của thế tử chứ. Thế tử 12 tuổi theo đương kim thánh thượng chinh chiến, dẹp vô số phản loạn trộm cướp, 8 năm trước cùng với Trấn Bắc Vương Trần Viễn Chẩn đánh lùi quân Tây Liêu chiếm đất ở phía bắc của Đại Chu hơn 50 năm. Đương kim hoàng thượng cho phép thế tử có 2 vạn binh riêng, thay mặt hoàng thượng xử lý công việc hành chính ở Bắc Địa. Đây là ân sủng trước giờ chưa từng có! Vương gia có đất phong có gì kỳ lạ, nhưng thế tử còn chưa kế thừa vương vị có phủ riêng của, đây cũng là ngoại lệ đầu tiên từ khi Đại Chu thành lập tới nay.

      Có thế tử làm chủ, tất nhiên sợ nạn cướp này nữa. Nhưng trong lòng mỗi chủ hiệu buôn đều ràng, muốn thỉnh được Phật lớn, tất nhiên cái giá cũng phải lớn tương xứng.

      Trong sảnh, mọi người chờ hồi lâu cửa mở ra, nam tử mặc đồ đen và hai thị vệ trong tay cầm cuộn giấy tới, nam tử áo đen ra hiệu cho thị vệ phát từng cuộn giấy cho các nhà buôn.

      Mọi người mở cuộn giấy ra, bắt đầu nghiễn ngẫm.

      Tờ thứ nhất, viết về bối cảnh của bọn cướp ở Đô Linh. đó , bọn cướp này phần lớn là những tù nhân nhiều lần phạm án chuyện ác nào làm của Tây Liêu, khả năng chiến đấu cao, được đặc xá, trải qua huấn luyện đặc biệt đưa tới phụ trách đánh cướp Đại Chu để cung cấp cho quân đội và cuộc sống xa xỉ của bọn quý tộc Tây Liêu. Vì vậy, tài sản và thanh niên đều trong phạm vi đánh cướp cướp của bọn chúng.

      Tờ thứ hai, là việc thành lập đội buôn, vì bọn cướp đông đảo, lại vô chừng, cách nào nắm chắc thời gian lần diệt gọn được, cho nên việc xây dựng đội buôn là bắt buộc. giấy viết , thành viên của đội buôn toàn bộ là quân riêng của thế tử, đảm bảo hàng hóa an toàn mười phần, nhưng chi phí mỗi lần vận chuyển hàng dựa vào giá trị và chủng loại hàng hóa mà có giá khác nhau, nếu nhà buôn dám tính gian dù chỉ lượng bạc, ngày sau nhận vận chuyển nữa.

      Phần ghi chú phía sau có viết giá của các loại hàng hóa. Như Ca thể cảm thán người viết tài liệu này có khả năng, nội dung phía trước đủ để các nhà buôn bỏ ý nghĩ mời đội buôn vận chuyển hàng hóa cho họ, vì dù sao các chủ hiệu buôn ở đây ai cũng dám mạo hiểm phái người làm của mình vận chuyển để mất cả người lẫn hàng hóa.

      Lại nhìn nội dung ở tờ cuối, các hiệu buôn có người bị bắt , quân thế tử phụ trách tìm về, phí tổn là 3 vạn lượng người, muốn còn sống 5 vạn lượng, dĩ nhiên nếu tìm về mà chết chỉ lấy 1 vạn lượng. Phí tổn như vậy, lựa chọn cứu người sợ là nhiều lắm, dù sao phí tìm người cao hơn con số bồi thường cho cho người thân của người gặp nạn rất nhiều lần.

      Quả nhiên, phần lớn các chủ hiệu buôn chỉ đọc lướt qua tờ cuối rồi ký hợp động với đội buôn xong rời , danh sách chịu chi tiền để tìm người mất tích chỉ có ba hiệu buôn là Tô Ký, Phú Quý, và Lăng Vân. Nam tử áo đen nhìn bản danh sách, thuận miệng hỏi: “Người bị bắt có quan hệ gì với các vị?”

      “Nhi tử!”

      “Tôn tử!”

      “Người làm”, hai người kia trước, rồi đến Như Ca.

      “Người làm.....”

      Nam tử ngẩng đầu nhìn thanh niên da ngăm đen trước mặt, trầm ngâm chốc lát, sau đó cầm ba cuộn giấy xoay người ra ngoài.

      Ánh mắt hai chủ hiệu buôn kia nhìn thanh niên mặt đen trước mắt như nhìn đứa ngốc. Hiệu buôn Lăng Vân bọn họ có nghe . Mấy năm nay phát triển từ Vận Thành đến kinh thành, thế lực thể khinh thường. Bất quá thiếu niên gầy yếu trước mắt, nhìn ra là chủ của Lăng Vân. chừng là sản nghiệp của gia tộc, xem điền ở tờ danh sách, ràng đều là 5 vạn lượng người đấy! Phỏng chừng là kẻ biết củi gạo dầu muối đắt, người làm mất tích, nhiều lắm bồi thường gần ngàn lượng là xong chuyện, cần gì phải tốn số bạc lớn như vậy để tìm.

      Mặc dù nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt hai chủ hiệu buôn vẫn hỏi han ông chủ Lăng Vân đúng là có tấm lòng Bồ Tát, thương người làm, ngày sau hi vọng có cơ hội hợp tác với Lăng Vân này nọ.

      Như Ca thấy những người đó nghĩ đằng nẻo, chỉ trả lời qua loa cho xong.

      Ước chừng sau nén nhang, người mặc trang phục quản gia tuổi chừng 60 vào, nhìn quanh lượt rồi : “Lão là quản gia phủ thế tử, ở đây ai là chủ của hiệu buôn Lăng Vân? Xin mời theo lão chuyến”.

      Nghe vậy, Như Ca kinh ngạc hỏi “Hai vị kia cần sao?”

      “Thế tử , hai vị này là tìm người nhà của mình, hình dáng bên ngoài dĩ nhiên biết ràng, lát họa sĩ tới vẽ chân dung người cần tìm là được, chỉ mời chủ hiệu buôn Lăng Vân qua bàn việc.”

      ra ta cũng rất ....” người mất tích có bối cảnh, số tuổi, tướng mạo ra sao Như Ca đều biết ràng. Nhưng nhìn lão quản gia mắt điếc tai ngơ dẫn đường phía trước, Như Ca đành bất đắc dĩ đuổi theo, sờ sờ mặt mình, ngụy trang kĩ thế này chắc ai nhận ra đâu, chuyến chắc cũng sao.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 36: Tự chui đầu vào lưới 2

      đường theo lão quản gia vào trong, gã sai vặt hay nha hoàn đều thấy, có vẻ an tĩnh lạ thường.

      Viện trong và viện ngoài hoàn toàn khác biệt, trái với bố trí đơn giản ở viện ngoài, ở viện trong là hành lang được điêu khắc tinh mỹ, đình đài lầu các khảm rồng bay phượng múa, hoa cỏ sum xuê, hồ nước xanh biếc có nhiều loại cá tung tăng bơi lội.... Ánh sáng vàng óng chiếu rọi lên mái ngói lưu ly màu ngọc bích, phản xạ ra màu sắc nhu hòa mà mất hoa lệ, bốn góc phòng đều do cột đá cẩm thạch trắng chống đỡ, cảm giác rất bình yên.

      Ước chừng sau thời gian chén trà, hai người tới gian phòng đề hai chữ rồng bay phượng múa ‘Thư phòng’, dừng lại. Như Ca tinh mắt nhìn thấy bên vách tường gần phòng sách này có cái lỗ kích thước giống y hệt ở vách tường Nhàn Nguyệt Các, thầm nghĩ, chẳng lẽ đó là cái lỗ để Tuyết Lang chạy tới chỗ mình sao?

      Lão quản gia vọng vào: “Thế tử, chủ hiệu buôn Lăng Vân đến!”

      Giọng trầm thấp của nam tử truyền ra: “Cho vào !”

      Nghe vậy, lão quản gia mở cửa phòng ý bảo mình Như Ca vào.

      Bước vào phòng, cánh cửa sau lưng đột nhiên khép lại. Như Ca nhìn cánh cửa khép chặt, hiểu sao bắt đầu cảm thấy lo sợ.

      Quét mắt qua bên trái thư phòng, có những giá sách, xoay người nhìn bên phải, liền thấy tại bàn dài chừng 3 thước, nam tử cầm bút chu sa xử lý công văn, quyển lại quyển......

      Thế tử lên tiếng, Như Ca cũng chẳng dám mở miệng, đành đứng yên tại chỗ đợi.

      Sau khoảng 1 canh giờ, chồng công văn vơi dần, hình như nam tử vẫn có ý ngẩng đầu lên, tầm mắt Như Ca dần dần hướng về những chỗ khác trong phòng, sau đó liền bị bức tranh tường hấp dẫn.

      Ở vách tường phía bên phải Như Ca là bản đồ sông núi khổng lồ, đó những có các châu quận thành của Đại Chu mà còn cả Tây Liêu, Vân Cương, thậm chí là Hãn Hải (Sa mạc Gobi) và các quốc gia khác. bản đồ có rất nhiều ký hiệu đặc thù.

      Đây là lần đầu tiên Như Ca nhìn thấy bản đồ toàn diện thế này, ban đầu vì tìm con đường đến Bắc Địa, phải mất hơn 2 tháng, đúng là hồi ức khiến người ta khó quên. Nàng bắt đầu nhớ đại khái bản đồ, đến khi phục hồi tinh thần, thấy mình bị bao phủ dưới bóng đen.

      “Thích?”

      Thấy Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền đứng bên cạnh, Như Ca giật mình, lui về sau hai bước, bỗng cảm thấy tay chân tê rần cử động được, ngay cả tiếng cũng mất.

      Bị điểm huyệt!

      Tuyết Lang biết từ đâu chui ra vòng vòng quanh nàng, nhất thời Như Ca có dự cảm lành.

      Thấy Tuyết Lang nãy giờ nằm dưới bàn sớm kềm chế được, bây giờ nhảy ra, hơn nữa vòng quanh thanh niên da ngăm đen này, Tiêu Dạ Huyền nhìn hồi lâu, tựa hồ để xác định gì đó.

      Nam tử phất tay, ám vệ xuất trong thư phòng, nhìn thanh niên mặt đen trước mắt lát sau đó nhanh chóng rời . Ước chừng mất thời gian uống cạn nửa chén trà, ám vệ trở lại, trình lên mảnh vải gấm ẩm tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.

      Tiêu Dạ Huyền nhận lấy mảnh vải ẩm, bắt đầu nhàng lau khuôn mặt của thanh niên da ngăm đen.

      Như Ca ngửi được mùi thuốc quen thuộc dùng qua cả trăm lần, cảm thấy lớp ngụy trang mặt dần bong ra, giờ phút này lại cử động được, thầm than: xong!

      bao lâu, lớp nguy trang bong ra hết, màu đen dần biến thành màu trắng muốt của da thịt, Tiêu Dạ Huyền cười to, ra hiệu cho ám vệ cầm mảnh vải lui ra.

      Cùng lúc đó huyệt đạo đùi Như Ca được giải, bị kéo đến ghế dựa chỗ bàn đọc sách, nhìn bản ghi chép tất cả những gì có liên quan đến hiệu buôn Lăng Vân, cả chân dung ba người mất tích của Cẩm Tú Phường , nàng thầm hô to: bị lừa!

      Nam tử rút cây trâm đầu nàng ra, năm ngón tay như chiếc lược, xuyên qua mái tóc óng mượt, vuốt ve ấn ký hoa đào trán nàng, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, cười : “Nhớ những lời đêm đó chứ?”

      Nghe vậy mà còn chuyện gì xảy ra, Như Ca quá khờ rồi, nàng thở phì phì xoay mặt sang bên, bắt đầu nghĩ biện pháp thoát thân.

      Thấy thiếu nữ quay mặt thèm để ý tới mình, Tiêu Dạ Huyền xoay đầu nàng lại, nhìn thẳng vào mắt Như Ca, giọng dịu dàng trước nay chưa từng có: “Dịch dung như vậy, quả nhiên khiến người ta khó nhận ra.”

      Bỗng nhiên biến mất ròng rã 4 năm, ngay cả ám vệ cũng tra được tung tích, trốn kỹ như vậy, cho dù là tiểu thư khuê các cũng khó mà làm được, trừ phi ra cửa liền cải trang thay đổi vẻ ngoài. Nếu có chuyện bọn cướp này, sợ rằng vẫn tìm được tung tích của nàng, quả là con hồ ly giảo hoạt.

      lúc nam tử tràn đầy vui vẻ, hô hấp của thiếu nữ đột nhiên cực kỳ dồn dập, khuôn mặt nhắn hơi lộ ra gân xanh, giống như sắp thở nổi, nam tử kinh hãi, giải huyệt cho nàng. Ngay sau đó, liền thấy trước mắt mơ hồ, mắt xẹt qua thoáng ngạc nhiên, rồi ngã ngửa ra sau ghế.

      Thấy vậy, Như Ca bật dậy, hoạt động tay chân chút, lấy cây trâm quấn lại tóc, liếc mắt nhìn nam tử trúng châm có thuốc mê cực mạnh, trịnh trọng : “Nếu thế tử đó chân dung những người mất tích của Lăng Vân rồi, vậy thảo dân quấy rầy nữa.”

      xong, mở cửa thư phòng, liếc mắt thấy bốn bề vắng lặng, liền bay nhanh ra ngoài.

      Bên trong thư phòng, Tuyết Lang nhìn chủ nhân nằm ngửa ghế, lại nhìn hướng Như Ca rời , lắc lắc đầu, ngao...ooo mấy tiếng, tựa hồ gọi người.

      góc của phủ thế tử, nam tử áo xanh vừa kéo lại ám vệ định đuổi theo bắt người, vừa hả hê lắc đầu cái: “Quan tâm bị loạn, như vậy mà cũng trúng chiêu được, đại ca là...... Chậc chậc.....”

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 37: Việc xấu trong nhà

      Sau tết, Lý thị có thể là ngày đêm bất an. Vết thương của con nhi dần dần khôi phục, chỉ là thay đổi tế nhị giữa hai đứa khiến Lý thị cực kỳ lo lắng. Mấy ngày nay, con Ngọc Bảo Oánh ngày ngày tới phòng mình, biểu rất hiểu chuyện. Còn con lớn Ngọc Giai Nhàn lại coi em như hổ báo, muốn đến gần. Điều này làm Lý thị rất khó hiểu, nhưng nghĩ Ngọc Giai Nhàn trong thời kỳ hồi phục, có lẽ là sợ em cẩn thận đụng trúng xương, nên cũng quá để tâm.

      Lý thị tự thấy áy náy với lựa chọn của mình, nên càng thương Ngọc Bảo Oánh. Nhìn mấy vết sẹo mặt Ngọc Bảo Oánh, Lý thị lo âu vô cùng. Nữ tử mà bị hủy dung, tương lai dễ kiếm chồng. Nên ngày ngày phái người đến Chiêm phủ, hi vọng nhờ việc này có thể sắp xếp cho con mối tốt. Do vậy chuyện kết hôn của NgọcTĩnh Nhã và Đồ đại nhân Chiêm Phủ bị lôi ra. Ngọc Tĩnh Nhã vốn trước giờ ăn mặc tầm thường, đột nhiên cả người đầy tơ lụa, trâm ngọc.

      Lão phu nhân thấy gần đây Ngọc Tĩnh Nhã mặc quần áo đều là hàng thêu loại tốt của Hàng Châu, hết sức vừa lòng, dù gả con vợ bé, nhưng cũng được mấy phần thể diện. Huống chi trong kinh thành, Đồ phủ xem như gia tộc có máu mặt, Đồ đại nhân tuy hơi lớn tuổi, tình tình có chút kỳ lạ, nhưng với Ngọc Tĩnh Nhã mà , được gả làm vợ kế cũng tính là xứng đôi.

      Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, Ngọc Tĩnh Nhã sau khi chải chuốt phen, vốn diện mạo thanh tú, thành có bảy phần xinh đẹp, hơn nữa vì để kéo gần khoảng cách tuổi tác với Đồ đại nhân, cố tình trang điểm cho chín chắn hơn, nhìn cũng có nét riêng.

      “Vào Đồ phủ, phải hầu hạ Đồ lão gia tốt, giữ thể diện cho Ngọc phủ ta.”, lão phu nhân kêu Thất ma ma lấy ngân phiếu 3 ngàn lượng và giấy tờ nhà, đưa cho Ngọc Tĩnh Nhã.

      “Tạ lão phu nhân!” Ngọc Tĩnh Nhã cung kính nhận, nhưng thấy vui mừng mấy.

      “Ngươi gả rồi, phải chiếu cố tỷ muội trong phủ, nhớ kỹ thân phận của mình”, Lý thị ý .

      Lý thị thấy Ngọc Tĩnh Nhã chậm chạp đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, tự nhiên lạnh cả người, móc ra tờ ngân phiếu 500 lượng trong tay áo ném qua.

      “Dạ, nữ nhi nhớ!” Ngọc Tĩnh Nhã cúi đầu nhặt tờ ngân phiếu dưới đất, ra hôn nhân của mình chỉ đáng giá 500 lượng, Ngọc Tĩnh Nhã nở nụ cười chế giễu. Nhưng chỉ trong nháy mắt, lúc nâng đầu lên, vẻ mặt Ngọc Tĩnh Nhã cực kỳ hài lòng.

      “Ai u, tam nương diện lên rất xinh đẹp, ngày mai Đồ đại nhân mà thấy nhất định hết sức vui mừng!” Hoàng thị vốn có mối làm ăn phải thông qua Chiêm phủ, Ngọc Tĩnh Nhã gả cho Đồ đại nhân, vậy việc làm ăn của thị liền dễ bàn, đương nhiên cố gắng tâng bốc Ngọc Tĩnh Nhã lên. Để tỏ thành ý, Hoàng thị còn đặc biệt cho Ngọc Tĩnh Nhã đôi vòng ngọc màu xanh lá trong suốt, giá trị xa xỉ.

      “Đúng đó, chắc chắn sau này tam nương rất được cưng chiều”, Giang di nương mặc dù xót bạc, nhưng lão phu nhân dặn trước, chừng gả Ngọc Tĩnh Nhã qua có thể nhờ Đồ đại nhân cầu xin các hoàng tử, sắp xếp tiền đồ cho Ngọc Như Long. Vì vậy, Giang di nương mới đặt làm bộ trang sức bằng vàng ròng cho Ngọc Tĩnh Nhã.

      Liệt thị cũng cho bộ trang sức có kiểu dáng đặc biệt.

      Như Ca ngồi bên, chờ mọi người cho xong hết về Nhàn Nguyệt Các với Liệt thị. Ngay khi thấy bộ mặt bình tĩnh chờ ngày mai thành thân với Đồ đại nhân của Ngọc Tĩnh Nhã vì trát phấn rất dày nên nhìn kỹ thấy được mấy nốt ban mặt, Như Ca dừng bước lại, thầm giật mình, đây là.......

      Ra khỏi Tây viện, Ngọc Tĩnh Nhã lấy cớ trước khi thành thân muốn tâm với Như Ca, lôi Như Ca . Khó có dịp cùng nhau nhưng hai người đều im lặng gì.

      “Ngươi biết rồi đúng ?” Như Ca định rẽ vào lối về Nhàn Nguyệt Các đột nhiên nghe Ngọc Tĩnh Nhã hỏi.

      “Cái gì?” Như Ca quay đầu, thấy nụ cười khổ sở của Ngọc Tĩnh Nhã.

      Ngọc Tĩnh Nhã thấy Như Ca mở to mắt tràn đầy nghi ngờ, bèn kéo tay Như Ca đặt lên mạch ở cổ tay của mình, nhìn chằm chằm Như Ca.

      Cảm giác mạnh Ngọc Tĩnh Nhã nhanh, trơn như trượt hạt châu, Như Ca nhanh như chớp rụt tay về. Chống lại cặp mắt nhìn ra vui buồn của Ngọc TĩnhNhã, Như Ca thầm thở dài, xem ra hồi sóng gió lại sắp bắt đầu.

      “Cuộc đời của thứ nữ là bi ai nhất, vĩnh viễn đều phải sống vì chính nữ. Ta vào Lễ Học Viện chỉ mới 7 ngày, bị Ngọc Bảo Oánh đưa cho Lý Ngọc Đình. Ta chịu, nàng ta liền lừa ta uống thuốc mê, sau khi tỉnh lại, vốn định tố cáo với phụ thân, nhưng chưa kịp chờ phụ thân trở lại, bị Ngọc Bảo Oánh vu khống trộm đồ, Lý thị bắt ta về Đông viện nhốt trong nhà kho bỏ đói ba ngày. Lặp lại vài lần, ta cũng sợ, liền nhịn xuống, chỉ mong có ngày tìm được phu quân có thể bảo vệ ta, sớm gả , phải ở lại chỗ này nữa. Ròng rã 2 năm trong Lễ Học Viện, chịu đủ mọi khi dễ của Ngọc Bảo Oánh, đến giờ hôn của ta cũng phải hi sinh, tứ muội, muội xem, ta phải làm sao đây?”

      ra, ta định lén xử lý cái thai này, nhưng ngờ Đồ đại nhân là người như vậy, giờ lại nghĩ cái thai này đến rất đúng lúc, đằng nào cũng chết, ta chẳng sợ, chừng nhờ đứa này mà ta tìm được đường sống.” Ngọc Tĩnh Nhã nhìn Như Ca , “Muội rất may mắn, lúc trước cho ta xin lỗi, có lẽ là vì chịu nhiều khổ sở quá, nhìn thấy người khác sống thoải mái, ghen tỵ. Hi vọng muội mang thù ta.”

      Nhìn Ngọc Tĩnh Nhã bước nước mắt rơi xuống mặt đất, Như Ca tựa như thấy lại ngày trước của mình, bất quá mình may mắn hơn nàng ta nhiều, ít nhất còn có mẹ và em trai để dựa vào. Còn Ngọc Tĩnh Nhã lại như lục bình nơi nương tựa.

      Về Nhàn Nguyệt Các, dáng vẻ vui của Như Ca khiến Liệt thị lo lắng hỏi, “Con sao vậy?”

      Như Ca ra tin sét đánh: “Tam tỷ mang thai, bốn tháng.”

      Cả Như Ca dám tin Ngọc Tĩnh Nhã có thai 4 tháng. Thân thể nàng ta gầy yếu, mùa đông mặc dày, bụng lại nhô lên bao nhiêu, nên chẳng nhìn ra được, bình thường gặp nàng ta, dù thấy có chút kỳ cục, nhưng Như Ca cũng nghĩ nhiều.

      “Cái gì?” Liệt thị chấn động, vội kéo Như Ca tới, hỏi tỉ mỉ mọi chuyện. “Đứa này cũng đáng thương! Lý thị dù lòng muốn nữ nhi mình gả vào nhà vương hầu, cũng thể làm như vậy được!” sau khi nghe xong, Liệt thị có chút đồng tình với Ngọc Tĩnh Nhã. Lúc trước nghe nó hùa theo Ngọc Bảo Oánh khi dễ Như Ca ở Lễ Học Viện, ít nhiều vẫn thích, giờ xem ra tất cả đều là do mẹ con Lý thị bức ép.

      “May mắn hôm đó có Cẩm Thân Vương thế tử, bằng con đừng mong thoát được, về sau có gặp, phải cảm tạ người ta tốt”, Liệt thị vỗ vỗ ngực mình, may nhờ Bồ Tát phù hộ.

      Nghe vậy, Như Ca tự nhủ thầm: nếu có châm thuốc mê, ngày đó ở phủ thế tử con mới thoát được đó! Gần nửa tháng, Như Ca đều co đầu rụt cổ ở Nhàn Nguyệt Các, Phong quản gia truyền tin về, hàng hóa lên đường, người bị bắt cũng tìm được, chết hai sống, đưa bạc đến phủ thế tử ai thu. Như Ca ấm ức, nợ ân tình của người này phải chuyện tốt gì.

      biết ngày mai Ngọc phủ loạn thế nào đây!” Liệt thị nhớ đến mai là ngày thành thân của Ngọc Tĩnh Nhã, cảm thán .

      “Phỏng chừng tam tỷ có biện pháp, chúng ta cứ chờ xem là được rồi”, lắc lắc đầu đuổi những suy nghĩ lung tung , Như Ca nhận lấy khung thêu từ tay Liệt thị, tiếp tục thêu.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 38: Tin đồn

      “Nghe gì ? Chủ mẫu Ngọc phủ là, để mặc cho cháu trai làm nhục thứ nữ nhà mình, sau đó lại tống thứ nữ này cho Đồ đại nhân”.

      “Sao lại nghe, sáng hôm nay, lúc Đồ đại nhân đến đón dâu, phu nhân Phủ Viễn tướng quân mang theo đại phu tới, tân nương mang thai cháu mình. Trời đất ơi, cũng 4 tháng rồi đó, Đồ đại nhân bị cắm cái sừng dài quá rồi.”

      “Nghe đồ cưới do Đồ đại nhân đưa đến, bị Phủ Viễn tướng quân cho khiêng trả lại hết, ngày sau dâu theo con trai mình. Hai tháng trước Lý Ngọc Đình gây chuyện ở Lễ Học Viện bị thiến, may nay giờ có con nối dõi.”

      “Ha ha, Ngọc đại nhân quả biết cách trị gia mà!”

      .......

      Chuyện Ngọc phủ gả thứ nữ bị truyền khắp nơi trong kinh thành, vốn là việc mừng, giờ biến thành trò cười cho mọi người bàn tán ầm ĩ. Trong Ngọc phủ, lão phu nhân, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi ở chính sảnh, tiếp theo là Ngọc Chính Hồng, sắc mặt xanh mét.

      “Mẫu thân yên tâm, nhi tử nhất định xử lý tốt chuyện này, lấy lại thể diện cho Ngọc gia chúng ta!”

      “Thể diện? Bây giờ mà còn thể diện gì nữa mà lấy?” Trịnh lão phu nhân cực kỳ tức giận, vỗ bàn cái, rồi ho khan. Thất ma ma lập tức dâng trà lên khóe, tay còn nhàng vỗ vỗ lưng cho.

      Ngọc Chính Hồng thấy vậy, vội vàng : “Mẫu thân nhất thiết phải giữ gìn sức khỏe, ngài dạy gì, nhi tử đều nghe!”

      “Chuyện này phải lỗi của ngươi, tất cả đều do Lý thị, khiến khí trong nhà ngột ngạt , ngay cả trong sạch gia phong cũng thiếu chút nữa giữ được!” Trịnh thị nhớ lại lời đồn bên ngoài, cơ hồ muốn phun ra máu, vốn vui mừng gả cháu , kết quả người nhà con dâu mang theo thầy thuốc tới, ngay trước mặt Đồ đại nhân kết luận Ngọc Tĩnh Nhã mang thai 4 tháng rồi ngay lập tức dẫn Ngọc Tĩnh Nhã về phủ tướng quân. Đồ đại nhân giận đến mức phẩy tay áo bỏ , kéo theo đống khách cùng.

      Ngọc Chính Hồng nghe vậy, xấu hổ ra lời, những năm này vẫn nghĩ vợ hiền lành quản chuyện trong nhà, nào ngờ Lý thị lại dung túng cho con mình khi dễ con vợ lẽ đến mức này, nhớ tới lần tận mắt chứng kiến ở Lễ Học Viện kia, xem ra cũng phải lần đầu tiên.

      Trịnh thị nhìn thoáng qua Ngọc Chính Hồng, “Ta vốn muốn lắm lời khiến người chán ghét, nhưng ngươi nên dạy bảo lại Lý thị cho tốt, nếu cứ như vậy, sớm muộn gì Ngọc gia cũng bị hủy trong tay nó.”

      Ngọc Chính Hồng hổ thẹn : “Dạ, nhi tử hiểu, đều do lỗi của nhi tử, khiến mẫu thân mất mặt, vốn nghĩ nàng là tiểu thư tướng phủ, gả cho nhi tử xem như là ủy khuất nàng. Lại thấy nàng hiếu kính mẫu thân, vất vả chăm sóc con cái, mặc dù biết nàng đối xử với thứ nữ có chút ổn, nhưng xem như có công nuôi lớn, gây ra chuyện lớn thế này!”

      Trịnh thị nghe xong cười lạnh, “Từ lâu ỷ vào việc mang thai trưởng tử ngay cả ta cũng để vào mắt, huống chi là những đứa bé khác trong phủ, Bảo Oánh cũng do nó dạy hư, vậy mà bỏ thuốc chính muội muội của mình, nghiệp chướng mà!”

      “Lão gia, lão phu nhân, hôm nay nô tỳ thấy rất ràng Đồ đại nhân cực kỳ tức giận, Đồ đại nhân rất gần gũi người trong hoàng gia, sợ rằng ngày sau ngầm gây khó khăn cho lão gia!” Thất ma ma vừa xoa bóp đầu cho Trịnh thị, vừa ra lo lắng trong lòng.

      Ngọc Chính Hồng tất nhiên biết, nhưng cũng có cách nào, hôm nay Đồ đại nhân ngay lập tức cho người đập nát hỉ đường, về sau đúng là khó trước.

      Thất ma ma liếc nhìn sắc mặt hai người, tiếp tục : “Phu nhân vốn lúc trước cũng có chút kính trọng lão phu nhân, nhưng mấy ngày nay càng lúc càng quá tệ, ngày đó sau khi cầm bạc , mỗi ngày tới thỉnh an lão phu nhân , còn viện cớ bệnh bắt lão phu nhân phải tự mình thăm, thậm chí đồ cưới của tam nương cũng bắt lão phu nhân lo”.

      Ngọc Chính Hồng nghe vậy, lập tức “Phịch” tiếng quỳ xuống, khóc : “Nhi tử đáng chết vạn lần, ngờ Lý thị lại biết điều như vậy, nhi tử bất hiếu!”

      Thất ma ma tới đỡ, Ngọc Chính Hồng vẫn chịu đứng dậy.

      Thấy vậy, Trịnh thị vội : “Ngươi đứng lên trước .”

      Lúc này Ngọc Chính Hồng mới đứng lên, chán nản ngồi xuống ghế.

      Trịnh thị bóp bóp trán : “Con đường làm quan của ngươi vốn gian nan, chuyện hôm nay nếu đến tai hoàng thượng, nhất định trách ngươi gia phong bất chính, khó càng khó hơn!”

      Ngọc Chính Hồng biết , nhưng chuyện hôm nay quá ầm ĩ, muốn đè xuống cũng khó, cố gắng nhiều năm, vất vả mới bò lên vị trí này, nếu bị ảnh hưởng quả quá lỗ.

      “Hôm nay xem như nhìn , chuyện trong phủ thể để Lý thị nhúng tay vào nữa, từ lâu nó tìm cho Tĩnh Nhã mối hôn như vậy, ta liền biết tâm tư của nó, Đồ đại nhân có vấn đề gì, người khác có thể biết, nhưng ngươi ở trong triều mấy năm lẽ , chính là kẻ thích đánh đập thê thiếp. Lý thị bàn bạc với ai tự quyết định rồi. tại Lý gia dẫn Tĩnh Nhã , cũng rồi, chuyện này cứ vậy thôi, về sau đừng làm khó đứa nữa.”

      “Dạ, nhi tử biết” Ngọc Chính Hồng giờ chỉ hận Lý thị gây ra chuyện ầm ĩ khó giải quyết, đâu còn sức lo chuyện khác.

      Trịnh thị nhìn bình thuốc bổ màu xanh ngọc bàn, chợt nhớ tới giờ uống thuốc, nhận lấy viên Thất ma ma đưa tới uống vào, nhất thời cảm thấy lửa giận lui dần, thuốc như nước mát làm dịu.

      Nghĩ đây là thuốc Như Ca đưa tới, bèn : “Ta có cầu, ngươi phải đồng ý.”

      “Mẫu thân cứ ”, lúc này Ngọc Chính Hồng đối với mẫu thân cực kỳ áy áy, sao dám nghe.

      “Hôn những nha đầu khác trong phủ ngươi có thể mặc kệ, riêng hôn của Như Ca thể theo ý Lý thị, ta nhìn người cực kì chính xác, đứa Như Ca này tương lai rất có tiền đồ, phải vạn bất đắc dĩ, thể tùy ý hứa hôn.”

      “Mẫu thân sao lại vậy?” thấy mẫu thân chắc chắn như thế, Ngọc Chính Hồng rất ngạc nhiên.

      “Tóm lại ngươi cứ nhớ lời ta là được.” Lão phu nhân quản lý Ngọc phủ nhiều năm, tự nhiên biết Liệt thị và Như Ca phải người mềm yếu dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài, trước mắt trong phủ được mấy đứa hơn người, con của Lý thị có tiền đồ, thể đặt hi vọng lên người thứ nữ.

      “Dạ, nhi tử nhớ.” Ngọc Chính Hồng mặc dù còn nghi ngờ, nhưng cũng xem như là đứa con có hiếu, nhất mực nghe theo Trịnh thị.

      “Được rồi, ngươi lui , coi dạy lại Lý thị cho tốt.”

      “Dạ, nhi tử cáo lui”, vừa nghe lão phu nhân nhắc tới Lý thị, Ngọc Chính Hồng liền nổi trận lôi đình, hung hăng sải bước tới Đông viện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :