1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Quên Em - Kim Đại (ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển vì sao mẹ lại vậy, khiến cho tim suýt nữa nhảy ra ngoài, vội vàng : “Mẹ, mẹ gì vậy?”

      “Còn có thể là gì nữa? Bác của con mới sáng sớm gọi cho mẹ, bảo là tận mắt nhìn thấy, còn chuyện này được lan truyền khắp nơi, rất nhiều người biết…”

      “Biết cái gì mà biết chứ?” Lâm Uyển bị dọa , nhưng nhớ là mình làm chuyện gì để lộ ra.

      “Bản thân con làm gì trong lòng con hơn ai hết, là Lưu Viện Viện nhìn thấy rồi cho xx, xx lại là bạn học của con bác cả, đương nhiên lọt vào lỗ tai của ông ta!! là con có xe đưa đón, người bên trong nhìn khá lớn tuổi, đối với con rất thân mật, rốt cục là có chuyện này hay ?”

      Lâm Uyển kinh hãi, lập tức nhớ đến người lái xe kia.

      Việc này biết tìm ai để giải thích đây, vội vàng : “Mẹ, có chuyện đó đâu, mẹ đừng nghe người ta bừa.”

      “Bừa cái gì mà bừa?Nếu đúng là họ linh tinh, vậy con thử giải thích cho mẹ nghe về chuyện giấy tờ nhà xem!!!” Mẹ của Lâm Uyển cực kỳ tức giận, bà là người rất xem trọng thể diện, cho dù chồng có ở bên ngoài phong lưu bà vẫn có thể chịu đựng được, nhưng phận con sao có thể để cho người khác bao dưỡng?

      Lâm Uyển hết đường chối cãi, mẹ chắc chắn là thầm trách móc , nghĩ là người có lòng tự trọng.

      Cúp máy, Lâm Uyển cả người run rẩy, hai lời liền lập tức gọi cho Lưu Viện Viện, muốn hỏi rốt cục ấy làm vậy là có ý gì, cho dù Lưu Viện Viện có nhìn thấy, chẳng lẽ là bạn tốt của nhau, lại thể thẳng thắn chuyện với hay sao?Việc gì mà phải bàn tán sau lưng như vậy?

      Huống hồ từ trước đến nay, vẫn luôn coi Lưu Viện Viện là chị em tốt của mình!!!

      Lâm Uyển gọi tới, đầu dây bên kia hình như vẫn còn ngái ngủ chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng alo tiếng.

      to giọng : “Lưu Viện Viện, cậu rốt cục linh tinh cái gì? Mình đối với cậu như thế nào, mà cậu lại có thể ở sau lưng chửi bới mình trước mặt người khác như thế?”

      “Ai…” Lưu Viện Viện tỉnh táo lại, kỳ cũng có chút lương tâm, khi biết Lâm Uyển được người ta bao dưỡng, cũng chỉ nhất thời hưng phấn cho người bạn cùng lớp nghe, cuối cùng lại bị mọi người xúm lại tra hỏi rất náo nhiệt.Lúc Lâm Uyển gọi tới khởi binh hỏi tội, cũng biết chắc là Lâm Uyển giận rồi.

      Lưu Viện Viện vội vàng giả vờ vô tội, giọng như tiếng muỗi kêu : “Mình có, Lâm Uyển, nhất định là hiểu lầm rồi…Mình sao có thể làm vậy với cậu, chúng ta là bạn tốt mà…”

      Lâm Uyển tức phát điên lên, nhanh chóng : “Cậu có phải cho xx nghe ?, có biết xx chính là bạn thân của con bác tớ ?, thành phố này lại như vậy, chỉ trong chốc lát là lời đồn được truyền rất xa!! tại lọt vào lỗ tai của mẹ tớ rồi đấy!”

      Lưu Viện Viện tủi thân : “Mình có ý xấu đâu mà, Lâm Uyển cậu phải tin mình, mình coi cậu như chị em tốt…Thực lúc nhìn thấy cậu ngồi vào chiếc xe kia, có bao nhiêu sang trọng cậu cũng phải là biết…Nhìn ra được cậu bị người ta bao dưỡng, mình cảm thấy rất khó để chấp nhận, bởi vì bình thường cậu luôn rất ghét mấy chuyện này, còn làm người thể vì lợi ích mà đánh mất tự tôn…Qủa thực mình thấy như bị đả kích, nhịn được mới với người khác, mình thề là chỉ với xx thôi, hơn nữa cũng phải là cố ý, làm sao mà mình biết được cậu ấy chính là bạn thân của con bác cậu chứ…mình cố ý mà…”

      Lâm Uyển nghiến răng nghiến lợi : “Cậu còn như vậy được sao, bình thường quan hệ của chúng ta rất tốt, cùng nhau vui đùa, cùng nhau lớn lên, có chuyện thắc mắc sao thể thẳng thắn đối mặt với tớ mà !!”

      Lưu Viện Viện nếu muốn tốt cho , chỉ cần gọi điện thoại tới, nhắc nhở khuyên bảo câu là được rồi.

      Làm như vậy mới được coi là chị em tốt có phải ?

      Nhưng lúc này phải là ấy biến thành bạn học xấu xa rồi sao?

      Người thân thiết với mình nhất lại là người vô tình hại mình, đó quả thực là nhát đao trí mạng!!

      Lâm Uyển cười lạnh tiếng rồi : “Là Lâm Uyển tôi sống uổng phí hơn 20 năm, mắt mù nên mới nhận ra được con người của cậu, Lưu Viện Viện, về sau tôi với cậu đường ai nấy , cậu tốt nhất đừng để cho tôi gặp được, bằng đừng trách tôi ác.”

      Đầu bên kia Lưu Viện Viện còn rối rít biện minh, Lâm Uyển cũng mặc kệ, trực tiếp tắt máy.

      trưởng thành nên ít nhiều cũng hiểu được, Lưu Viện Viện làm chuyện như vậy, còn phải là do người bố bỏ trốn của làm sao.

      giờ ai ai cũng biết là gia đình gặp khó khăn, lúc trước điều kiện nhà còn tốt, luôn luôn có rất nhiều bạn bè ở trường học, nhưng bây giờ bọn họ chế giễu còn kịp, có ai còn muốn làm bạn với nữa chứ?

      Lâm Uyển biết lòng dạ con người rất hiểm ác, nhưng cũng bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại càng ngày càng trở nên tồi tệ như vậy, dồn dập dồn dập đổ lên đầu .

      Cứ tưởng bản thân đủ kiên cường, đủ chín chắn, nhưng xem ra vẫn chưa đủ! tính cách của con người thay đổi quá nhanh, tài nào nắm bắt được!Cho dù là những người thân thiết nhất, cũng nhân cơ hội để đạp lên người cước!

      Người lo lắng nhất chính là mẹ, tuy mẹ tức giận với , nhưng chắc chắn vẫn cảm thấy đau lòng, huống hồ người ở cùng với Tằng Tuấn là , cũng nhất thiết phải đứng ra đối mặt với những kẻ đó, nhưng muốn mẹ mình bị người khác soi mói chỉ trỏ.

      Đợi cho tới khi dư luận xôn xao, với bản tính của mẹ, liệu bà có thể chịu đựng nổi !!

      Lâm Uyển nôn nóng muốn chết!!!!

      Mang bực tức vào người, nên cũng có lòng dạ nào mà ăn cơm, chỉ nằm giường ngẩn ngơ bất động.

      Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên.

      Tuy rằng tủ đầu giường có để chiếc điện thoại cố định, nhưng Lâm Uyển cứ tưởng đó chỉ là đồ để trang trí, ngờ lại cũng có lúc cần dùng đến.

      Tiếng chuông vang lên mãi dứt, chỉ nghĩ thôi cũng biết là của Tằng Tuấn gọi.

      Qủa nhiên lúc vừa nhấc máy lên nghe được giọng cứng nhắc ra lệnh của : “Xuống lầu ăn cơm.”

      Lâm Uyển quẹt miệng, tuy rằng rất cam lòng, nhưng vẫn chầm chậm xuống.

      Bữa sáng được dọn ra.Tằng Tuấn vẫn như cũ đặt các món mà Lâm Uyển thích ăn đến trước mặt .

      Lâm Uyển biết người đàn ông này có tính cưỡng chế rất mạnh, có số việc có thể so đo với bạn, nhưng khi để cho phải ra lệnh, vậy tốt hơn hết là nên nghe theo để giữ lại cho mình con đường sống.

      cố gắng ngồi ăn, bữa sáng có đầy đủ dinh dưỡng, hình thức cũng rất phong phú, nhưng tâm trạng rất xấu, chỉ vừa mới ăn có hai miếng là thấy no, thể nuốt nổi nữa.

      Chán nản buông đũa xuống, vốn chỉ muốn ăn cháo trắng, nhưng ở đây lại chỉ có cháo thịt nạc trứng muối, vừa húp ngụm là cảm thấy ngấy.

      Tằng Tuấn ngồi đối diện thản nhiên liếc mắt nhìn cái rồi chuyển tới trước mặt bát canh trứng.

      “Khẩu vị của tôi…” Lâm Uyển muốn giải thích chuông điện thoại của Tằng Tuấn vang lên.

      Tằng Tuấn nghe máy, ngay lập tức sắc mặt trở nên ngưng trọng, liền đứng lên rồi với Lâm Uyển : “Tôi có chút chuyện cần phải xử lý gấp.”

      Sau đó lên bàn cơm, nghiêm khắc : “Đừng trẻ con như vậy, phải ăn hết.”

      May là phải ăn trước mặt Tằng Tuấn nữa, Lâm Uyển thở phào nhõm. chút nghĩ ngợi đổ hết canh vào toilet tầng , rồi lại dầm nát trứng ra đút cho Đại Mao và Nhị Mao ăn.

      Làm xong, lại như cũ chau mày ủ dột.

      rất lo lắng cho mẹ, nhưng lại dám về nhà, nếu mẹ truy hỏi biết phải trả lời thế nào đây.Càng nghĩ càng muốn nổ tung cái đầu.

      Thế nhưng tuy vừa mới tức giận với xong, mẹ lúc này lại gọi điện thoại tới.

      Tình hình có vẻ trở nên nghiêm trọng hơn, nghe thấy tiếng mẹ khóc nức nở : “Lâm Uyển ơi, làm sao bây giờ, bác con gọi người đến nhà làm loạn, bắt mẹ dọn ra khỏi nhà… hai mẹ con mình làm xấu mặt nhà họ Lâm…bọn họ muốn chiếm lại căn nhà…”

      Lâm Uyển lập tức cảm thấy rất tức giận, hóa ra đây là nguyên nhân mới sáng sớm gọi điện cho mẹ .

      vội vàng trấn an mẹ: “Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh, con về nhà ngay đây, mẹ nhất quyết được mở cửa cho họ vào!”

      Dù sao Tằng Tuấn cũng có nhà, Lâm Uyển chút nghĩ ngợi vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi 110, rất nhanh kết nối được với cảnh sát.

      Lâm Uyển vẫn rất tỉnh táo, dù có cáu giận đến mấy vẫn có thể nghiêm túc cẩn thận khai báo với cảnh sát, địa chỉ nhà cũng được rất chi tiết.

      Phía bên kia xác nhận xong trường hợp của .

      Nhưng Lâm Uyển chạy ra khỏi biệt thự đoạn khá xa mà mãi vẫn chưa gặp chiếc taxi nào, thở hổn hển bộ lúc, rốt cục cũng có chiếc xe cho quá giang.

      Lâm Uyển dám chần chừ lâu, nhanh như chớp ngồi vào trong xe.

      Về đến nhà cũng là lúc cảnh sát vừa mới đến. khẩn trương chạy tới chào hỏi rồi dẫn họ lên nhà.

      Qủa nhiên trước cửa nhà bị bao vây bởi rất nhiều người, chưa tới gần nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng bác gào lên : “Con mẹ nó, mau mở cửa ra, bằng tao phá nát cửa xông vào đấy!Lưu Nhã Tinh, mày còn mặt mũi mà chiếm căn nhà này sao, mày chưa nhận thức được là con mày phạm phải tội gì à?Gia đình chúng tao có loại con cháu mất nết như vậy!Đúng là đồ biết xấu hổ, lại tìm thằng đáng tuổi cha mình, làm vợ bé của người ta!

      Lâm Uyển chen vào đám người đứng xem, từng bước tới trước mặt bác .

      Ông ta la hét đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Uyển lập tức dám làm ồn nữa, kỳ từ sau khi Lâm Uyển trưởng thành, nhà bọn họ ít nhiều đều có chút e dè đối với .

      Lâm Uyển lạnh lùng nhìn bác cái, sau đó tới trước cửa, sốt ruột vọng vào : “Mẹ, mẹ sao chứ?”

      Mẹ của vẫn còn đứng chắn cửa, vừa nghe thấy tiếng Lâm Uyển, liền khóc nức nở trả lời : “Mẹ sao…”.Sau đó bà mở hé cửa ra, muốn kéo Lâm Uyển vào.

      Mẹ là sợ bị thương tổn, nhưng Lâm Uyển còn phải đứng bên ngoài xử lý chuyện này. chỉ tay vào bác cả rồi với cảnh sát : “Làm phiền các vị, những người này có ý định tới gây rối, còn muốn chiếm đoạt căn nhà của chúng tôi.”

      Cảnh sát nhanh chóng thi hành nhiệm vụ, lập tức đứng bao vây xung quanh.

      Bác vừa nhìn thấy cảnh này, kinh hãi trợn tròn mắt, kích động : “Ai dà, chỉ là hiểu lầm thôi, đây là nhà của em chúng tôi, tôi và các ấy đều là người trong gia đình.”

      Cảnh sát nghe xong liền quay sang hỏi Lâm Uyển danh tính, địa chỉ nhà và nơi công tác của bác .

      Bác trông dữ tợn vậy thôi, gặp cảnh sát người mềm nhũn ngay tức khắc, lúc này cũng dám lên tiếng.

      Cảnh sát dựa theo trình tự làm việc, mang đám người tới gây rối lên cơ quan để giải quyết.Người vây xem cũng ầm ĩ náo nhiệt nữa mà lục đục rời , xung quanh lại trở nên yên tĩnh vắng vẻ như cũ.
      Lâm Uyển run cầm cập, mắt đỏ hoe bước vào nhà.

      Tuy rằng là ban ngày, nhưng trong phòng rất tối, chắc hẳn vừa rồi mẹ rất sợ hãi, rèm cửa cũng được kéo hết lại.

      Lâm Uyển tới kéo rèm ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào, mẹ vẫn chỉ biết ngồi khóc, lời.

      Lâm Uyển cũng biết phải gì, cũng rất muốn khóc, nhưng thể, phải mạnh mẽ, phải cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển vẫn rơi giọt nước mắt nào, chỉ thầm chịu đựng.

      Mẹ vốn định ra ngoài mua thức ăn rồi về nhà làm, nhưng Lâm Uyển muốn, cầm điện thoại rồi gọi hai phần đồ ăn sẵn mang đến tận nhà.

      Chỉ chốc nữa là người giao hàng tới, tốt xấu gì Lâm Uyển cũng phải khuyên mẹ ăn chút.

      cảm thấy rất khổ sở, mẹ im lặng như vậy, khẳng định trong lòng thầm trách móc .

      Tuy bị oan, nhưng dù sao chuyện này cũng là do tình nguyện…Mặc kệ có phải chịu ấm ức đến đâu cũng thể ra được, bởi vì có ích gì chứ, còn phải là khiến cho mẹ cảm thấy ngột ngạt hơn sao.

      tới lui, Lâm Uyển vẫn kiên trì vừa khuyên vừa dỗ mẹ, cuối cùng bà cũng đồng ý quay về phòng nghỉ ngơi chút.

      Lâm Uyển ngồi im sopha phòng khách, khó chịu lâu, chờ cho tới khi mẹ ngủ, lúc này mới dám trút hết những phiền muộn tủi thân ra ngoài. khóc thành tiếng, chỉ yên lặng chảy nước mắt, thỉnh thoảng còn cẩn thận quay sang nhìn về hướng phòng ngủ, vạn nhất mẹ tự nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy trong hoàn cảnh này, chắc chắn mọi việc càng thêm rắc rối.

      chỉ có thể vừa khóc vừa lau nước mắt, lấy tay bịt chặt miệng, cố gắng để phát ra tiếng động, vì sợ mẹ lát nữa nhận ra mắt sưng, còn lấy khăn mặt ướp lạnh rồi đắp lên mắt.

      Khóc được bao lâu Lâm Uyển lại có điện thoại.

      Bên trong truyền đến giọng của “người bao dưỡng” trong tin đồn.

      Bác lái xe vẫn giữ nguyên thái độ cung kính, nhưng Lâm Uyển cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm, cổ họng giống như bị tảng đá chặn lại.

      “Lâm tiểu thư, tại ở đâu, Tằng tiên sinh bảo tôi tới đón .”

      Lâm Uyển muốn rời vào lúc này, muốn được ở bên cạnh bảo vệ mẹ, nhưng Tằng Tuấn so với bác cả của khó chơi hơn rất nhiều.

      Lâm Uyển vừa nghĩ tới mà thấy rét run cả người, đành phải thở dài rồi : “Vẫn ở chỗ cũ.”
      Hẹn tài xế xong, dám đánh thức mẹ, mà chỉ nhàng đặt bên cạnh bà mẩu giấy, là mình phải tới công ty làm việc.

      Sau đó liền chuẩn bị rồi ra ngoài, thế nhưng điều đáng ghê tởm chính là, vừa mới bước ra cửa nhìn thấy vài người hàng xóm thích ngồi lê đôi mách, thầm vụng trộm theo dõi .

      Lâm Uyển cúi đầu , mặt mũi trở nên trắng bệch.

      Nghĩ tới việc mẹ ngày ngày đều phải đối mặt với những ánh mắt đó, những giễu cợt đó, khiến cho bước chân của run lên bần bật.

      Đến chỗ cũ, bác lái xe tới trước và đợi sẵn ở đó, vẫn giống như trước chạy ra mở cửa xe cho .

      Lâm Uyển cảm thấy rất trống trải, tâm trạng tốt chút nào.

      Ngồi vào xe, cũng chẳng buồn nghĩ đến chuyện phải trở về đối mặt với Tằng Tuấn như thế nào nữa. tại đối với , ngược lại trở thành chuyện rất .

      Đến nơi, lái xe tới giúp mở cửa, Lâm Uyển hồn bay phách lạc từ trong xe bước ra.

      vào nhà, cởi giầy rồi thay dép lê, động tác rất chậm, giống như bị rút hết sức lực, im lặng vào phòng khách.

      có ý định gặp Tằng Tuấn, chỉ muốn tìm nơi nào đó để nằm xuống.Nhưng mà vừa mới được vài bước nghe thấy có tiếng người gọi .

      Khi đó bước lên vài bậc cầu thang, liền quay xuống nhìn về phía phát ra tiếng , chỉ thấy Tằng Tuấn đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn .

      Tuy rằng đứng ở vị trí cao hơn, nhưng bộ dạng của lại có vẻ như nhìn từ cao xuống vậy.

      ra lệnh cho : “Xuống dưới!”

      Lâm Uyển biết chân của tiện lại, ở cùng được thời gian, nhưng cũng chưa từng lần được nhìn thấy leo cầu thang, khu biệt thự này nhà nào cũng được thiết kế cầu thang bậc cao, nhưng chỉ duy nhất căn hộ của là bị đổi thành cầu thang kiểu sườn dốc.

      nhìn vào mắt , tâm tình vốn tốt tới cực điểm, lúc này lại nhìn thấy tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhất thời thể khống chế được lửa giận.

      rất hận và căm ghét , chỉ vì muốn trêu chọc mà khiến cho cuộc sống của trở nên tan nát như vậy!

      Chuyện bị người ta bao dưỡng được truyền khắp nơi, nghĩ tới tương lai về sau, Lâm Uyển chỉ nhìn thấy khoảng tăm tối.

      Về sau liệu còn có người đàn ông đứng đắn nào muốn đứng ra chăm sóc cho nữa hay ?!

      dùng sức nắm chặt tay vịn cầu thang, chỉ xuống mà còn khiêu khích quăng lại câu : “Xuống để làm gì?Tôi muốn lên nhà thay quần áo.”

      Tằng Tuấn nhíu mày nhìn .

      Lâm Uyển ở cùng vài ngày, biết là người dễ đối phó, nhưng vẫn thể kìm chế được cơn giận mà tiếp : “Sao tới đây, là vì bị què nên dễ dàng lại có đúng ? Nhưng mà , ngoại trừ cái chân ra, tâm lý chắc cũng có vấn đề rồi, bằng bên ngoài có nhiều phụ nữ để chơi đùa như vậy, thèm, lại phí công giữ tôi lại để làm gì chứ?! đúng là tên què biến thái!!”

      Ánh mắt của Tằng Tuấn dần dần trở nên lạnh lẽo.

      Lâm Uyển hơi sợ, ra cũng có chút hối hận khi vừa ra những lời đó, nghĩ vậy liền nhanh chóng xoay người rồi chạy lên lầu.

      Nhưng chưa chạy được vài bước, Lâm Uyển liền cảm thấy gáy tê rần, mái tóc bị người ta nắm lấy.Cả người ngã ngửa ra sau, ổn định rơi vào lồng ngực của người kia.

      Tằng Tuấn sau khi ôm lấy cũng lập tức nổi cáu, chỉ gắt gao giam trong lòng rồi tới thang máy.

      Lâm Uyển tuy biết rất khỏe, nhưng lại ngờ khi ôm , sức lực lại lớn tới mức khiến cho thể nhúc nhích được như vậy.

      Thang máy lên lầu, Tằng Tuấn quen thuộc mở cửa phòng ngủ ra, lập tức tới quăng Lâm Uyển lên giường.

      Đệm rất mềm, Lâm Uyển cả người bị đập xuống cũng cảm thấy đau, chính là bị ném đột ngột nên có chút choáng váng đầu.Mái tóc của cũng theo đó mà rối tung, cả người chật vật lăn vòng giường.

      Lâm Uyển cũng từng bị ba đánh, hồi động tý chuyện là bị lôi ra cho ăn đòn, quả nhiều như cơm bữa.Nhưng lúc này bị Tằng Tuấn làm như vậy, Lâm Uyển lại cảm thấy rất căng thẳng.

      Lúc Tằng Tuấn áp sát người đè lên , Lâm Uyển giống như phản xạ có điều kiện, giơ tay ra tát cái mạnh lên mặt .

      Tằng Tuấn bị đánh nghiêng mặt sang bên, đợi đến lúc quay lại, chữ cũng , chỉ nhanh chóng ngồi thẳng dậy rồi cởi thắt lưng ra.

      Lúc nhìn động tác rút thắt lưng, Lâm Uyển cảm thấy như xem tới đoạn gay cấn trong phim kinh dị.

      Thắt lưng bình thường hầu như đều rất cứng, nhưng biết thắt lưng của làm bằng chất liệu gì mà trông mềm mại.Lâm Uyển tưởng dùng nó để đánh mình, liền sợ hãi lấy tay che kín mặt lại.

      Kết quả Tằng Tuấn làm vậy, mà lại quỳ chân xuống trước mặt rồi dùng thắt lưng trói hai tay của lại.

      Dây lưng kia mềm, chạm vào da có cảm giác khác biệt.

      Động tác của rất liền mạch lưu loát, Lâm Uyển có muốn giãy dụa cũng vô ích, bởi vì đầu gối của để ngực , trông có vẻ bình thường, nhưng chỉ sau lúc, người vốn vùng vẫy điên cuồng là Lâm Uyển, giờ đây lại cảm thấy rất khó thở, đừng đến việc giãy dụa, bây giờ dường như ngay cả hô hấp cũng được nữa rồi.

      Tình huống ràng xảy ra kịch liệt như vậy, nhưng sau khi Tằng Tuấn làm mọi thứ ổn thỏa xong, lại hề thấy mệt mỏi thở dốc.

      Vẻ mặt của rất lạnh lùng, sau khi xác định hề phản kháng nữa, lúc này mới nhấc chân ra khỏi ngực .

      Lâm Uyển bị đè nên thở được, lúc này được thả tự do, liền lập tức há to miệng ra hít thở, quả giống như vừa mới bị chết đuối vậy.

      “Em giỡn đủ chưa?” vừa vừa cởi quần áo của ra, chậm rãi thoát từng cúc áo .Ngón tay của khẽ xoa cằm rồi từ từ lướt xuống xương quai xanh, lưu luyến chút, sau đó bắt đầu cởi móc áo ngực.

      Xong xuôi, bàn tay của bắt đầu thăm dò, vuốt ve những nơi mẫn cảm cơ thể

      Tuy diễn màn nóng bỏng như vậy, nhưng vẻ mặt của vẫn lạnh như băng, Lâm Uyển quay đầu ra chỗ khác, muốn vùi mặt vào gối.

      Hành động này của bị Tằng Tuấn phát , xoay mặt lại, cúi đầu xuống áp miệng vào tai , khẽ thầm : “Nhìn đây, xem bây giờ tên què biến thái này chơi đùa em như thế nào nhé.”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 22

      Edit : Ngân Nhi


      Lúc đầu Lâm Uyển cũng ra sức giãy dụa, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục nữa, phản kháng của đều bị đối phương coi như loại tình thú, trong suốt quá trình, hề cảm nhận được chút thương xót nào của đối với .Cho dù có vùng vẫy thế nào vẫn có thể dễ dàng khống chế, đồng thời sử dụng mọi chiêu thức lên cơ thể khiến cho cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã.

      Cả người bị uốn cong, biết cố tình khiến cho nơi riêng tư của bị phơi bày ra trước mặt .

      Quần áo từng chút từng chút bị cởi ra với tốc độ rất chậm, làm cho càng ngày càng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Lâm Uyển biết, muốn làm nhục , trừng phạt !

      gắt gao nhắm chặt mắt lại, cố gắng hít thở đều, quật cường phát ra thanh nào.Nhưng đều vô dụng, mỗi động tác của Tằng Tuấn đều khiến cho cảm nhận được là cố ý khiêu chiến sức chịu đựng của .

      im lặng nhẫn nhịn, nhưng cơ thể vẫn chịu được mà dấy lên chút biến hóa nho . hiển nhiên cũng nhận ra được, trong suốt quá trình vẫn tiếp tục rầy rà, sờ soạng mọi vị trí mẫn cảm của , thành thục sử dụng hết tất cả những kinh nghiệm từ lần trước.

      ngừng khiêu khích trêu chọc, bờ môi chạy loạn cơ thể , ngón tay của sờ tới đâu cũng đều khiến cho Lâm Uyển run lên từng trận.

      chủ yếu là muốn làm cho có cách nào khống chế.

      Lâm Uyển cuối cùng cũng nhẫn nại được mà vặn vẹo cơ thể, nhưng rất nhanh bị giam lại trong ngực.

      Rốt cục cũng vào…

      Thế nhưng giống với lần trước, lần này vào rất chậm, tư thế của hai người cũng rất khác, chỉ có duy nhất nơi riêng tư của hai người tiếp xúc với nhau, còn Tằng Tuấn lại cố tình bảo trì khoảng cách với .

      ôm như những lần trước, chỉ để ý tới việc giữ chặt hai chân , cho lộn xộn.

      Cho dù là lúc luyện tập bọn họ cũng chưa từng như vậy.

      Đây chính là phương thức quan hệ nguyên thủy và đại trà nhất.Lúc Lâm Uyển mở mắt, thấy quỳ giường, ngừng xâm phạm , còn chân bị hai tay của mở rộng ra.

      hít thở sâu, cố gắng áp chế tiếng rên rỉ sắp buột ra khỏi miệng.

      Có thể là do dáng vẻ quật cường của thành công khiêu khích được Tằng Tuấn, khiến cho động tác của ngày nhanh hơn.

      Cơ thể như bị đám lửa đỏ thiêu đốt, Lâm Uyển biết nhịn được mà bừa bãi kêu lên.Rốt cục vẫn bị tên này trêu đùa tới mức còn là chính mình nữa rồi!

      Lâm Uyển nhắm chặt mắt, bỗng dưng cảm thấy rất chua xót, nước mắt biết trào ra từ lúc nào, vốn từng thầm thề rằng, tuyệt đối bao giờ rơi lệ trước mặt con người này.

      Nhưng bây giờ, lại thể chịu đựng nổi mà bật khóc…

      Lúc tiến vào trong , lúc cơ thể đung đưa theo những động tác của , chỉ còn biết ngửa đầu mà khóc lên.Nước mắt tựa như những hạt trân châu bị đứt, ngừng trào ra.

      Vốn nên vui sướng mà rên rỉ, tại lại biến thành tiếng khóc nỉ non.

      Trong lòng có biết bao nhiêu đau khổ, giờ còn phải đối mặt với nhục nhã này, cơ thể lại nóng ran đầy khoái cảm…Tất cả dồn nén khiến cho thể khóc lên to.

      biết Tằng Tuấn có phải là do bị tiếng khóc của Lâm Uyển làm giảm ham muốn hay , vốn mãnh liệt xâm chiếm , rốt cục cũng ngừng lại, cổ tay Lâm Uyển rất nhanh được giải thoát, hai chân cũng bị quăng xuống giường.

      Lâm Uyển toàn thân giống như bị rút hết gân cốt, yếu đuối nằm giường, nước mắt vẫn ngừng chảy xuống hai bên má.

      Sau đó, Lâm Uyển cảm thấy có người kê gối lên đầu , còn đắp chăn cho nữa.

      nhắm mắt đợi lát nghe thấy tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân của Tằng Tuấn.

      Dần dần căn phòng cũng chìm trong yên lặng, Lâm Uyển hơi nghi ngờ mở to mắt ra xác nhận, quả nhiên trong phòng trống trơn, Tằng Tuấn sớm rời rồi.

      Lâm Uyển biết nên vui hay nên buồn, bị áp chế nữa, đây ràng là chuyện tốt, nhưng còn dư vị đọng lại trong cơ thể sao đây…
      ấm ức ôm lấy chăn, lấy tay lau nước mắt.

      Những lời khó nghe của bác cả, ủy khuất của mẹ, cộng thêm việc Tằng Tuấn làm đủ trò nhục nhã với , tất cả mọi chuyện đều chỉ diễn ra trong ngày…

      còn phải nằm im khóc thút thít lúc lâu mới có thể từ từ trấn tĩnh lại được.Chính là mới khóc chưa được bao lâu, Tằng Tuấn lại gọi điện tới.Nghe thấy tiếng chuông dồn dập ngớt ở đầu giường, Lâm Uyển mới chần chừ nghe máy.

      đặc nghẹn giọng mũi, ngậm miệng ừ tiếng.

      Đầu dây bên kia im lặng lúc lâu mới chậm rãi : “Xuống dưới nhà ăn cơm .”

      biết vì sao mà giọng của Tằng Tuấn trong điện thoại nghe có chút khác lạ so với ngày thường, từ trước đến nay đều chỉ chuyện cách cứng nhắc, nhưng lần này câu lại bằng phẳng như trước nữa, hơn nữa còn kết thúc bằng từ “”, bình thường đều cảm thấy như ra lệnh, nhưng lúc này ngữ khí của lại có vẻ rất dịu dàng mềm mỏng.

      Chính là cứ nghĩ đến việc mình vừa mới bị tên kia tách hai chân ra xâm phạm là Lâm Uyển lại muốn đối mặt với nữa.

      Thế nhưng lại bị dọa sợ, biết nếu mình nghe theo chắc chắn bị lên ép buộc.Lâm Uyển gì, bực bội đứng lên tìm bộ quần áo sạch để mặc.

      Vì khóc nhiều nên mắt có chút thoải mái, liền vào nhà vệ sinh rửa mặt.

      Lúc xuống nhà, bàn ăn được dọn ra tươm tất.

      Thấy đến gần, Tằng Tuấn liền quay đầu lại nhìn .Ánh mắt của có chút bất đồng, lúc đầu chỉ nhanh chóng liếc cái, nhưng ngay sau đó lại lập tức mở to mắt ra nhìn.

      Lâm Uyển muốn trông thấy mặt , mà dường như cũng chưa thích ứng được với việc nhìn thấy Lâm Uyển trong bộ dạng khóc lóc giống như con thỏ .

      Lơ đãng ngồi xuống ghế, lúc này trong đầu Lâm Uyển chỉ toàn chứa những hình ảnh vừa xảy ra với Tằng Tuấn.Tuy rằng biết nó ghê tởm, xấu xa, nhưng tâm trí của lại có cách nào xóa bỏ được nó.Cơ thể giống như được thức tỉnh, vừa nhìn thấy , liền lập tức phản xạ có điều kiện nổi lên chút cảm xúc.

      Lâm Uyển muốn hung hăng tự đánh cho mình trận, giữ mình trong sạch lâu như vậy, liền bởi vì vài lần lên giường với đàn ông mà biến thành loại phụ nữ phóng đãng như vậy ư?!

      vội vàng áp chế cảm giác này lại, cắn chặt răng, cố gắng duy trì tôn nghiêm của mình, ràng ngồi xuống bàn ăn nhưng cả người lại thẳng tắp, từ trước đến nay chưa từng ăn cơm cách nghiêm trang như vậy.Cho dù lúc này nhìn thấy đưa cho bát canh vẻ mặt của vẫn tỏ ra rất nghiêm túc.

      ngừng tự với bản thân, tuy có thể làm nhục thân thể mình, nhưng đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện làm nhục nhân cách cũng như lòng tự trọng của !

      tiếp nhận bát canh cách rất máy móc, cũng chắc bên trong là cái gì, nhìn giống như lá sen.Vừa mới đưa lên miệng, đống rau cỏ thái liền chui tọt vào trong cổ họng .

      Vốn muốn giữ gìn chút tôn nghiêm, Lâm Uyển lập tức bị giật mình, vội vàng đưa tay che cổ.

      “Uống .” Tằng Tuấn thản nhiên liếc cái : “Thanh nhiệt giải độc.”. xong cũng cầm lấy bát rồi đặt bên cạnh mình.

      Lâm Uyển buồn bực nhìn qua lượt đồ ăn bàn, bữa ăn của Tằng Tuấn trước giờ đều có rau dưa thịt cá đủ kiểu, phối hợp rất dinh dưỡng, nhưng lúc này bàn ăn lại chỉ có mấy món rau xanh đơn giản.

      Nào là mướp đắng, nào là rau củ quả linh tinh các loại, chỉ có duy nhất đĩa thịt, Lâm Uyển gắp miếng lên nếm thử, mùi vị rất giống thịt vịt.

      Tằng Tuấn làm vậy là muốn ám chỉ việc cả hai người bọn họ đều rất tức giận, cần phải hạ hỏa?

      Lâm Uyển khó hiểu nhìn cái.

      Chỉ thấy rất thản nhiên ngồi ăn cơm, kỳ lúc dùng bữa, đừng xem Tằng Tuấn là người lạnh lùng, Lâm Uyển từng phát ra rất nhiều lần, lúc hai người ăn cơm với nhau, Tằng Tuấn đều luôn chú ý trông nom .

      Lần này biết vì cái gì mà Tằng Tuấn lại nhìn nhiều như mọi ngày nữa.

      Kỳ có Tằng Tuấn giục vẫn ăn cho no, tại là thời kỳ căng thẳng, còn muốn có sức để bảo vệ cho mẹ, còn phải đối phó với người nhà của ba nữa! cần biết hương vị món ăn thế nào, chính mình có thích hay , Lâm Uyển vẫn cố gắng ăn nhiều.

      cảm thấy mình quá lợi hại, tuy vừa mới bị tên biến thái làm nhục nhưng tại lại có thể bình tĩnh mà càn quét gần nửa số thức ăn, hai bát cơm, còn uống thêm hai bát canh lá sen gì gì đó…

      Ăn xong cơm, dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại bổ sung thêm chút hoa quả nữa.Chính là lại cố tình mang ra phòng khách vừa ăn vừa xem chương trình ca nhạc.

      ra Lâm Uyển biết, sở dĩ muốn ra ngoài xem TV là vì muốn tránh Tằng Tuấn.

      Dù sao vừa nãy cũng chỉ mới làm có nửa, dựa vào tính cách của Tằng Tuấn, nếu như thích, có thể tiếp tục lăn qua lăn lại bất cứ lúc nào.

      Nhưng mà mới vừa né bao lâu Tằng Tuấn lại theo tới.

      Trái lại có động tay động chân gì với , nhìn làm bộ chăm chú xem ca nhạc, Tằng Tuấn chỉ ngồi xuống bên cạnh, bật đèn lên đọc tạp chí.

      biết vì sao mà bình thường thấy Tằng Tuấn đeo kính, chỉ khi đọc báo mới thấy sử dụng đến.

      Nhìn dáng vẻ im lặng ngồi đọc báo của , có cách nào nghĩ chính là người đàn ông ở trong phòng ngủ làm đủ mọi trò biến thái, mạnh mẽ bá đạo cưỡng bức .

      Lâm Uyển cố gắng dời chú ý lên chương trình TV, người MC rất giỏi, luôn cố gắng khuấy động khí trong trường quay, các khách mời cũng rất hài hước.

      Vốn tưởng nếu cứ chịu đựng ngồi yên như vậy cho tới khi Tằng Tuấn ngủ trước là có thể thoát được kiếp.Kết quả kim đồng hồ vừa mới chỉ đến mười giờ, Tằng Tuấn liền từ sopha đứng lên, vừa tháo kính xuống vừa với : “ còn sớm nữa, ngủ thôi.”

      Giọng điệu vô cùng gia trưởng khiến cho Lâm Uyển hơi sợ. đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn Tằng Tuấn, muốn xem xem có ý định muốn ám chỉ điều gì hay .Nhưng Tằng Tuấn chỉ nhàng xoa đầu rồi về phía thang máy.

      Lâm Uyển còn cách nào khác, đành phải tắt TV, vô cùng khó chịu theo .

      May mắn sau khi vào phòng ngủ có phát sinh thêm chuyện bi thảm nào nữa, Tằng Tuấn tiếp tục làm nốt chuyện dang dở, cũng có ý tưởng làm thêm trò đùa nào nữa với . có vẻ rất mệt mỏi, vệ sinh cá nhân xong liền nhanh chóng lên giường ngủ.

      Chỉ có Lâm Uyển vẫn cuộn tròn người lại, lo lắng tới nỗi toát mồ hôi lạnh.

      Lẽ ra người đàn ông khi chưa được thỏa mãn, dễ dàng buông tha cho miếng thịt béo trước mặt, huống chi đây lại là Tằng Tuấn, tên biến thái từ trong xương tủy, làm gì có khả năng lúc hai người nằm cạnh nhau, ngay cả chút tư tưởng xấu xa cũng có?

      lại là người có khí phách đến vậy ư?!

      Lâm Uyển trong lòng bồn chồn yên, hồi hộp đợi lúc…

      Nhưng sao lại nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nhàng của , giống như ngủ rất say?!

      Lâm Uyển hoàn toàn bị khiếp sợ!

      Vì chuyện này làm cho nghĩ tới khả năng rất khó tin.

      Tằng Tuấn, tên biến thái, tự cao tự đại, thấy phụ nữ hận thể bổ nhào tới làm trò lưu manh!!

      Cư nhiên lại đồng thời có năng lực tự chủ siêu phàm?!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 23

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển cảm thấy người này rất cổ quái, cư nhiên lại có thể kiên định nằm ngủ suốt cả buổi tối như vậy!!

      Có biết là căng thẳng sắp chết hả!

      Hơn nữa vừa mới cầm thú ép buộc như vậy, tại cả hai cùng quay lại giường ngủ, vậy mà lại tiếp tục giở trò đùa giỡn nữa?!

      Sáng hôm sau, phải người ta đều đàn ông buổi sáng hầu hết thể nhịn được sao!

      Kết quả Tằng Tuấn vẫn có hành động gì, đứng đắn tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu.

      Lâm Uyển ngồi dậy, ngẩn ngơ giường.

      ràng hôm qua còn trói lại để làm, vậy mà đến tối, tên biến thái kia lại trở thành người khiêm tốn tự chủ?!

      Chuyện này sao có thể chứ?

      Rửa mặt mũi xong, Lâm Uyển cũng theo xuống lầu, vừa xuống liền nhìn thấy Tằng Tuấn tiên sinh ngồi ăn bữa sáng.

      qua, bàn có rất nhiều thức ăn, nhưng đều là các món có tác dụng thanh nhiệt cơ thể.

      Dưa muối thái , cháo trắng nhạt nhẽo, còn có số món rất dễ nhìn, nhưng chung quy lại ăn vào vẫn cảm thấy rất vô vị.

      Bất quá lần này Tằng Tuấn lại bắt phải ăn cái này cái kia, biểu cảm của trông rất hờ hững, vốn là người kiệm chữ như vàng, tại lại tiếp tục duy trì tính cách đó, lời.

      Lâm Uyển cũng lên tiếng, vội vàng ăn xong bữa sáng, sau đó nghĩ ngợi nhiều xích Đại Mao và Nhị Mao lại, chuẩn bị dẫn ra ngoài dạo.

      tại, có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy, chỉ cần phải ở cạnh Tằng Tuấn, còn hận thể dạo lúc lâu lâu.Chẳng qua dù có dắt chó xa mấy rồi cũng phải trở về, Lâm Uyển quanh khu biệt thự hai vòng, cho đến khi ngay cả Đại Mao Nhị Mao còn muốn nữa, mới miễn cưỡng dắt chúng về nhà.

      tại chọc giận Tằng Tuấn.

      Mấy ngày nay sóng êm biển lặng nên quên mất Tằng Tuấn là loại người gì, ngày hôm qua bị trói lại, mới cảm thấy hoảng sợ.

      Hơn nữa sức lực của người kia rất ghê gớm, ngày hôm qua liều mạng chống cự như vậy, đừng đến chuyện có tác dụng, trong mắt động tác giãy dụa của quả giống như chơi đùa.

      Với lại Lâm Uyển cũng hiểu được, ngày hôm qua là giận cá chém thớt.Nhưng thôi cứ kệ , tên Tằng Tuấn này đáng phải chịu như vậy!

      Chính là từ nay về sau nên cẩn thận hơn chút, cố gắng đối nghịch với tên biến thái kia nữa.

      Bây giờ điều làm hối hận nhất chính là ngày hôm qua khóc lóc trận, đó phải là bởi vì bị Tằng Tuấn bắt nạt, mà là do có quá nhiều chuyện buồn xảy ra liên tiếp nhau, khiến cho khỏi sụp đổ.

      Nhưng vấn đề là khóc cũng khóc rồi, cũng buồn nhớ lại nữa, quả cảm thấy mình giống như đứa trẻ vậy, khóc đến méo cả miệng, hôm nay lúc đứng trước gương, còn có thể nhìn thấy cả mí mắt sưng húp của mình.

      Lâm Uyển rất xấu hổ, lúc dắt chó về cũng muốn phải chạm mặt Tằng Tuấn, chỉ đơn giản cúi đầu muốn lên phòng.

      Kết quả vừa mới chưa được vài bước, bị Tằng Tuấn gọi lại.

      cao giọng, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng của thôi cũng đủ dọa sợ người thông minh như Lâm Uyển rồi.

      Lâm Uyển nhanh chóng dừng bước, tuy rằng tình nguyện nhưng vẫn chầm chậm qua.Tằng Tuấn ngồi sopha xem tạp chí, thấy tới liền chỉ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo ngồi xuống.

      Lâm Uyển hít sâu, biết gọi mình có việc gì.

      Trái lại vừa mới ngồi chưa được bao lâu, Tằng Tuấn lại chỉ vào đống tạp chí bên cạnh rồi : “Thích đọc cuốn nào tự lấy.”

      Lâm Uyển lập tức kinh ngạc, còn tưởng rằng có mục đích xấu, ai dè chỉ đơn giản là muốn ngồi xem báo với ư?!

      Từ khi dùng điện thoại thông minh, Lâm Uyển cũng bỏ qua thú vui này, nhưng nếu lên tiếng cũng đành chấp nhận vậy.

      Xoay người tìm tìm lúc, có rất nhiều loại tạp chí, còn có cả báo giấy, ngoại trừ ít báo trong nước, còn lại đều là tiếng , mặc dù tên các tạp chí rất nổi tiếng, nhưng tiếng của Lâm Uyển tốt lắm, có xem cũng hiểu, nên tìm cuốn về giới giải trí…

      Nhưng mà, biết người này có đọc thể loại ấy hay ?

      theo bản năng liếc cuốn tạp chí tay , tên là ‘Nature’?

      Là cuốn về thế giới động vật sao?

      Tằng Tuấn đại khái nhận ra được ánh mắt của , ngẩng đầu lên, nâng gọng kính, thản nhiên hỏi : “Nhìn gì vậy?”

      Lâm Uyển xấu hổ, hấp tấp : “Cuốn tạp chí đó rất thú vị sao?”

      “Ừ.” gật đầu, “Có định nghĩa rất thú vị, vật chất tối cũng như vật chất thường đều giống nhau chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn, mặt khác nó tiếp cận với vật chất tối với tốc độ ánh sáng…”

      Lúc này thính giác của Lâm Uyển dường như hiểu được tiếng Trung nữa, nhanh chóng cúi đầu, nhìn vào tiêu đề ‘ con cái khó thụ thai, đến lần thứ sáu mới thành công’, vậy mà lại có thể làm ra vẻ nghiêm túc linh tinh làm tưởng .

      Đọc sách về giới giải trí vẫn là tốt nhất, Lâm Uyển tuy hiếu động, nhưng nếu chỉ ngồi lúc vẫn có thể miễn cưỡng được.

      Xem xong, Lâm Uyển lại lấy cuốn khác, bên trong chữ rất ít, hầu hết đều là những hình ảnh đầy màu sắc, những người mẫu xinh đẹp, còn có vài mẫu thiết kế hàng hiệu mới.

      Lâm Uyển xem rất chăm chú chợt nghe thấy người bên cạnh mở miệng : “Có thích ?”

      Lâm Uyển buồn bực ngẩng đầu lên, biết Tằng Tuấn cất tạp chí từ lúc nào, ngồi nhìn chằm chằm vào .

      “Có thích ?” hỏi lại

      Lâm Uyển lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng lắc đầu : “ thích.”

      phải là người thích tìm hiểu về quần áo trang sức, trắng ra là từ được nuôi dưỡng trong gia đình thế nào chứ, cho dù nhà có khá giả những bộ quần áo đắt tiền này cũng được coi là quá tầm tay với rồi.

      Tằng Tuấn hỏi thêm nữa, chỉ : “Hiếm khi thấy em yên lặng như vậy.”

      Lâm Uyển hiểu ý của , chẳng lẽ bình thường là người thích làm loạn sao?

      cũng buồn trả lời, ra vẻ còn muốn xem tạp chí, tiếp tục cúi đầu nhìn những bộ quần áo sặc sỡ bên trong.

      Nhưng mà cuốn tạp chí này rất cuốn hút, lúc đầu cũng tập trung lắm, mãi cho đến khi đọc xong, mới nhận ra là mình ngồi mình dưới lầu.

      Thời gian chầm chậm trôi , thoáng chốc đến giữa trưa.

      Những nhân viên phục vụ im lặng tiến vào, dọn bữa trưa lên bàn ăn.

      Lâm Uyển cảm thấy mình có thể sắp bị biến thành heo, cuộc sống của bây giờ ngoài ăn ra chỉ có ngủ.May là còn có công việc chăm sóc chó, nên sau khi dắt chó dạo, ra cũng cảm thấy rất đói bụng.

      Lâm Uyển lúc ăn cơm khách khí, đây là tác phong từ của , sống cùng với tên em trai kia lâu như vậy, cho nên quen với việc ăn cơm như ăn cướp.

      Lúc mới ở cùng Tằng Tuấn, ngay cả cơm cũng ăn vô, bây giờ bị tên kia khống chế, làm cũng làm rồi, cũng còn gì để mất nữa, phải tiếp tục ăn uống cho no mới có sức khỏe để đối phó với những người trong nhà, chuyện ly hôn của mẹ cũng khiến cho hao tổn rất nhiều công sức, dù thế nào cũng nên chú ý chăm sóc tốt cho bản thân.

      Lâm Uyển ăn rất thoải mái, nhìn thấy món mình thích, hai lời lập tức gắp vào trong bát.

      Tằng Tuấn trái lại ăn uống rất lịch , vừa nhìn là biết được giáo dục rất tốt, bất quá Lâm Uyển cũng thấy ngại, căn bản là cần thiết phải giữ gìn hình tượng trước mặt con người này, càng cần phải quan tâm đến lễ nghi gia giáo này nọ.Nếu có thể thô lỗ đến mức khiến cho phải ghê tởm càng tốt.

      Lâm Uyển ngồi tỉnh bơ ăn từng miếng to, chẳng thèm để tâm tới người ngồi đối diện mình động tác có bao nhiêu phần tao nhã, cứ tiếp tục vui sướng mà ăn.

      ăn rất nhanh, ăn xong liền với Tằng Tuấn tiếng rồi chạy lên lầu.

      Trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho mẹ, biết sau chuyện ngày hôm qua, bây giờ tâm trạng của mẹ như thế nào.

      Nhưng ngờ, vừa mới bước vào phòng ngủ nhận được điện thoại của mẹ.

      Lâm Uyển còn tưởng rằng trong nhà lại xảy ra chuyện, liền hốt hoảng hỏi mẹ : “Mẹ, mẹ sao chứ, bác có đến tìm mẹ gây phiền toái nữa ?” Hôm qua chỉ mới nhìn thấy cảnh sát mang những người đó , biết mọi chuyện thế nào rồi.

      Mẹ trả lời : “ có chuyện gì, phỏng chừng trong thời gian ngắn bọn họ cũng dám tới đây nữa đâu, mẹ quên mất nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, lần sau nếu xảy ra chuyện gì mẹ gọi họ ngay, bây giờ điều mà mẹ lo lắng nhất chính là con…”

      Mẹ dừng lại lúc rồi tiếp : “Con còn trẻ như vậy…Lâm Uyển à, con tuyệt đối được hồ đồ, mẹ biết thời gian trước gia đình ta rất khó khăn, con cũng phải chịu áp lực rất lớn, mẹ trách con, con dù sao cũng là vì muốn tốt cho gia đình…Nhưng con thể làm như vậy, tiền tuy rất quan trọng, nhưng mẹ cần con phải kiếm được nhiều tiền, chỉ mong sao cuộc sống của con luôn trôi trong yên bình, bị người khác soi mói dèm pha…”

      Lâm Uyển cảm thấy rất chua xót, vội vàng : “Mẹ, mọi chuyện như mẹ nghĩ đâu…Mẹ đừng nghe bác linh tinh, con làm…”

      Mẹ lại giọng ngắt lời : “Mẹ còn có ít tiền dùng đến, hôm nào con qua đây, mẹ gửi lại hết cho con, con xem mẹ lớn tuổi như vậy rồi, giữ nhiều tiền như vậy để làm gì chứ, còn con lại ở bên ngoài vất vả…”

      Lâm Uyển trong lòng khổ sở, nghĩ lại lúc bị những người hàng xóm chế giễu, : “Mẹ, hay là bán nhà ? Dù sao toàn bộ căn nhà cũng được đứng tên của mẹ rồi, mẹ nghĩ xem có được ? Bán xong, chúng ta tìm nơi tốt hơn rồi mua nhà mới…”

      ra mẹ Lâm Uyển cũng nghĩ tới chuyện này, chuyện Lâm Uyển cãi nhau với bác ai cũng đều biết hết, hơn nữa bà còn quyết định ly hôn, tục ngữ chuyện tốt chưa ra đến cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, lúc nào cũng bị người ta chỉ trỏ, chi bằng chuyển đến nơi khác sống…

      Vì tương lai của Lâm Uyển, nhất định bà phải làm như vậy, chút do dự, bà lập tức đồng ý.

      Lâm Uyển cúp máy xong liền thở phào nhõm, mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt, chờ mẹ bán nhà xong, chuyển đến nơi khác là hai người lại có thể bắt đầu cuộc sống mới rồi…

      Về việc mua nhà, tốt nhất là nên chọn nơi có đầy đủ nội thất, sau đó chỉ cần mua số vật dụng trong nhà là có thể vào ở, dù sao nhà cũ cũng đến nỗi tệ, bán là có thể thừa sức mua căn hộ tốt, nghĩ vậy, Lâm Uyển liền cảm thấy có thêm hy vọng vào tương lai phía trước của và mẹ.
      Lee Hoo, tieunai691993, lananhtran5117 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 24

      Edit : Ngân Nhi


      Lơ lơ đãng đãng, Lâm Uyển cũng nhớ nổi ban ngày mình làm những gì.

      Buổi tối khi ngủ, lại cảm thấy rất căng thẳng, biết Tằng Tuấn còn có thể chịu đựng mà bỏ qua cho giống hôm qua nữa hay , rất hy vọng cải tà quy chính từ sắc ma trở thành chính nhân quân tử, kết quả vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, liền lập tức cảm thấy sau lưng có trận khí lạnh ùa đến.

      Lâm Uyển linh tính có điều ổn, lúc xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tằng Tuấn nằm nghiêng người, đầu chống lên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào .

      Hai mắt chạm nhau, Lâm Uyển lo lắng nuốt nước miếng.Trái lại vẻ mặt của Tằng Tuấn lại rất bình thản, tự nhiên đưa tay vuốt lên tóc , chậm rãi thưởng thức.

      Giường lớn cũng có mức độ, phải cố gắng nằm cách xa , hơn nữa vì sợ phát sinh điều này, còn cố ý mặc bộ đồ ngủ rất kín đáo.

      Tuy nhiên nếu nhìn kỹ lại thấy Tằng Tuấn dường như phải có ý đồ háo sắc, bộ dạng lúc này của giống như thư giãn, cảm nhận mái tóc của , dáng vẻ hệt như lúc chơi đùa với Đại Mao và Nhị Mao.

      Chính là người này trước khi muốn ‘xử lý’ cũng thường hay thể ra bộ dạng nhàn nhã như vậy, Lâm Uyển dám chủ quan.

      Thế nhưng Lâm Uyển lại thể hiểu được chính mình, chỉ cần nhìn thấy , cơ thể dường như phản xạ theo bản năng, vì mà bắt đầu xao động.

      Hơn nữa, lúc nhàng đưa những lọn tóc của đến bên miệng hôn, Lâm Uyển có cảm giác hô hấp của mình bị ngưng trệ.

      Ánh mắt của ngày thâm trầm, cuối cùng tiến lại gần, xoay người đem đặt dưới thân.

      Hai cơ thể dán lên nhau, khiến cho Lâm Uyển toàn thân cứng ngắc. cảm giác được những biến hóa cơ thể , dường như sẵn sàng để bùng nổ.

      bắt đầu hôn lên môi , Lâm Uyển né tránh được.Hơi thở của thơm tho mát lạnh, lúc môi lưỡi giao nhau, kỳ cũng làm cho cảm thấy phản cảm.Lâm Uyển chỉ ghét cảm giác lúc bị giam cầm, mặc kệ có làm gì, cũng phải dùng sức khống chế , cho dù là khi hôn môi, cũng muốn gắt gao giữ chặt cằm của , khiến cho thể động đậy.

      Nhưng Lâm Uyển phải là nhu nhược, khi bị người ta dồn ép, tuyệt đối bao giờ ngồi im chờ chết.Lúc mới đầu đúng là luôn bày ra tư thế cứng ngắc như cá chết, nhưng đến khi bị lao vào khi dễ quá đáng, vẫn là nhịn được phải vùng lên phản kháng.Cho nên mỗi lần làm đều giống như chiến tranh, còn chưa có chính thức làm gì mà Lâm Uyển mệt mỏi thở hổn hển rồi.

      Lần này cũng phải ngoại lệ, lúc mới đầu còn có thể duy trì bộ dạng nằm ngay đơ, nhưng sau khi bị Tằng Tuấn làm loạn hồi lâu, rốt cục chịu nổi, có phải là móng giò đâu mà sao cứ muốn gặm sạch vậy hả!!

      Lâm Uyển theo bản năng đẩy Tằng Tuấn ra, chân cũng an phận đá loạn xạ.

      Vóc dáng Tằng Tuấn rất cao, vốn nằm chống nửa người , lúc này thấy Lâm Uyển giãy dụa, liền duỗi tay kéo Lâm Uyển dậy, để cho ngồi lên đùi mình.

      Lâm Uyển bị hành động này làm cho kinh ngạc, ngờ rằng làm như vậy.

      né tránh muốn ngồi lên đùi , nhưng Tằng Tuấn buông ra, trái lại còn nâng lên, để cho tựa vào gần hơn, còn đem hai chân tách ra rồi vòng lên eo mình.

      Vừa nhìn thấy tư thế hai chân ôm lấy thắt lưng Tằng Tuấn của mình, Lâm Uyển liền lập tức hiểu được muốn làm gì, tư thế lúc trước còn có thể chịu được, dù sao chỉ cần nhắm chặt mắt lại thèm nhìn là xong, nhưng tư thế lúc này khiến cho biết phải làm sao, vấn đề là nếu như bọn họ làm theo kiểu này, nhất định phải có phối hợp của có đúng hay ?!

      có bị úng não mới thèm phối hợp cùng !

      Nhưng muốn trốn cũng dễ dàng, Tằng Tuấn vẫn ôm chặt lấy thắt lưng .Lâm Uyển chỉ có thể cố gắng vùng vẫy, hai chân bắt đầu đá mạnh lên hông .

      Động tác của có chút khách khí, chân dài duỗi ra đá mạnh lên vùng bụng của Tằng Tuấn, ra tay rất mạnh bạo, cần biết Tằng Tuấn có thể bị nội thương hay !

      Nào biết mọi chuyện như nghĩ, cứ tưởng bụng rất mềm, ai ngờ lại rất rắn chắc. cước của biết làm cho cảm thấy thế nào, ngược lại chỉ thấy các ngón chân của đau tê tái.

      Tuy rằng từng tiếp xúc thân mật vài lần, nhưng Lâm Uyển vẫn chưa từng quan sát kỹ cơ bụng của , tại biết, cơ bụng của thể xem thường, cú đá của xem chừng chỉ giống như gãi ngứa cho .

      Tằng Tuấn cũng lười cản, để mặc cho làm ầm ĩ, hành động cam lòng giãy dụa của đều bị chuyển hóa thành loại tình thú, sau vài lần trở nên khá quen thuộc, lần này Tằng Tuấn liền lập tức tiến quân thần tốc cởi quần áo của ra.

      Để nằm ngửa xong, lại tiếp tục nâng dậy.Dưới loạt hành động của , Lâm Uyển liền hiểu được, dù cho chịu phối hợp vẫn có thể mình làm…

      Thân thể tự chủ được mà đung đưa theo những động tác của , khi bị xuyên vào quá sâu, lại theo bản năng căng cứng người lại, chính là việc này giống với phản ứng dây chuyền, ngược lại càng làm cho cảm thấy thích thú hơn.

      Đây là điều khiến Lâm Uyển chán ghét nhất, nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng mà làm trái ý

      Tằng Tuấn cũng vậy, ngày càng bị kích thích, ngừng xâm phạm .

      Cả hai trải qua trận vô cùng kịch liệt, dường như muốn bồi thường lại buổi tối hôm trước bị cấm dục.Lâm Uyển suy nghĩ trở nên rối loạn, cuối cùng lại tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng , cùng nhau lên cao trào.

      Sáng hôm sau Lâm Uyển thân bất do kỷ nằm giường, toàn thân đau ê ẩm.Quả ngày hôm qua giống như vừa mới chạy quãng đường dài vậy, chân vừa động liền cảm thấy rất đau, xương cốt cũng như bị gãy vụn.

      Càng buồn bực hơn là, sau khi rời giường, lại nhận được điện thoại của mẹ, mẹ hôm qua sau khi nghe về chuyện bán nhà, cũng chần chừ nữa mà lập tức thử liên lạc với mấy người môi giới nhà đất, kết quả chưa đến chuyện bán, chỉ vừa mới nghe mẹ về chuyện gia đình, mấy người đó liền có chết cũng chịu giúp đỡ.

      Chuyện thủ tục giấy tờ phải là vấn đề, cứ cho là phòng ở chỉ đứng tên người, nhưng nếu như kết hôn nhất định phải có trình diện của cả hai vợ chồng mới được.Mà tình huống của nhà Lâm Uyển lại càng đặc biệt, chắc hẳn công ty nhà đất nào dám đứng ra ôm cả đống phiền toái như vậy vào người.

      Việc này khiến mẹ Lâm Uyển cực kỳ tức giận, Lâm Uyển cũng buồn bực thôi, nhưng dám với mẹ, ra chừng lại càng đổ thêm dầu vào lửa.

      Lâm Uyển chỉ có thể an ủi mẹ trong điện thoại : “Mẹ, sao đâu, tạm thời bán được thôi vậy, cứ ở nhà cũ thời gian nữa…chắc chắn có cách giải quyết mà…”

      Vậy xem ra, chuyện cấp bách lúc này chính là phải mau chóng giải trừ quan hệ hôn nhân của ba mẹ mới được.

      Cũng biết làm sao, khi nghe Lâm Uyển nhắc lại chuyện ly hôn, mẹ lại có chút do dự, thở ngắn thở dài : “Lâm Uyển à, chuyện ly hôn xem ra để sau hẵng …”

      Lâm Uyển nóng nẩy, tình cảnh này quá quen thuộc, năm đó mong mẹ có thể ly hôn trong vui vẻ với ba nhiều đến cỡ nào, kết quả mẹ luôn lưỡng lự trì hoãn, những lời đại loại như người phụ nữ mình nuôi con hề dễ dàng.

      tại vừa nghe mẹ giọng vậy, Lâm Uyển liền tức giận : “Mẹ, mẹ đây là có ý gì, phải mẹ đồng ý rồi sao, bây giờ phải nhanh chóng giải quyết việc này, mẹ còn do dự cái gì…”

      Giọng mẹ trở nên yếu dần : “Mẹ ly hôn, chỉ là thể để sau khi người ta chứng kiến hàng loạt chuyện rồi lại bỏ , con xem, con vừa mới náo loạn cãi nhau với bác và ông, mẹ lại cùng ba ly hôn, mọi người liệu coi chúng ta ra gì chứ…”

      Lâm Uyển muốn đập vỡ cái điện thoại cầm tay : “Mẹ, chúng ta sống cho bản thân, mẹ quan tâm đến những người đó làm cái gì, sao lúc nào mẹ cũng phải suy nghĩ quá mức thận trọng như vậy!”

      Đời này của mẹ luôn bị hủy hoại bởi những suy nghĩ chần chừ do dự, lần nào cũng vậy, miệng hô to cùng lắm ly hôn, nhưng đến lúc cần lại lưỡng lự, vì thế thời thanh xuân luôn phải sống trong đau khổ, bây giờ lớn tuổi như vậy, rốt cục mẹ còn muốn trì hoãn tới khi nào nữa đây?!

      Mặc kệ gì, mẹ vẫn chỉ khẽ thầm : “Lâm Uyển, thế hệ của mẹ giống với thế hệ của con, mẹ lớn tuổi rồi, suy nghĩ thể giống người trẻ được…”

      Lâm Uyển nghe vậy liền tức giận cúp máy.

      hùng hùng hổ hổ bước xuống lầu, trong ngực bừng bừng lửa giận muốn phát tiết ra bên ngoài.Thế nhưng khi vừa nhìn thấy Tằng Tuấn ngồi trong phòng ăn, Lâm Uyển liền lập tức thu hồi lại dáng vẻ giận dữ của mình.

      Dù sao cũng chỉ là ngọn lửa , còn tên kia lại chính xác là núi lửa phun trào, hơn nữa còn là ngọn núi lửa nằm sâu dưới đáy biển. Lâm Uyển dám chơi trò giận chó đánh mèo, đành nhẫn nhịn dồn nén bước tới trước mặt , ngồi vào bàn ăn, mắt xem mũi buồn bực dùng cơm.

      Trong đầu cũng cố gắng nghĩ tới chuyện hôm qua, nhưng Lâm Uyển cảm thấy, tình huống của và Tằng Tuấn tại khó hiểu, nhất là tối hôm qua, hai người cùng nhau buông thả, nhiệt tình như vợ chồng…

      Lâm Uyển trong đầu nghĩ khi ăn xong nhanh chóng trốn ra ngoài.

      Nhưng vừa mới dùng bữa xong, còn chưa kịp dắt chó ra ngoài dạo chuông cửa lại đột ngột vang lên, Lâm Uyển ủ rũ ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều người mặc quần áo lao động.

      hiểu gì, trái lại Tằng Tuấn lại tỏ ra rất bình thường, tựa như biết có người tới đây vậy.

      Bọn họ rất khách khí, cẩn thận bê mấy thùng gì đó vào nhà.Lâm Uyển biết mấy thứ đó là gì, nhìn bọn họ bê đồ lên lầu, cũng tò mò theo xem.

      Chỉ thấy những người đó lắp máy tính, máy đánh chữ gì đó vào phòng tầng hai.

      Động tác của họ rất nhàng, tốc độ cũng rất nhanh, dường như mấy việc này mảy may tốn chút công sức nào với họ, làm xong, tất cả giấy gói, hộp đựng, bọt biển đều được họ thu dọn cách sạch .Trong quá trình làm việc, tất cả mọi người ai chuyện với nhau câu nào, từ trước đến nay, dù ở nhà hay ở công ty, Lâm Uyển đều chưa từng được nhìn thấy đội ngũ lắp đặt như vậy…

      rất kinh ngạc, mấy người này cũng quá mức kỳ quặc rồi!

      Chờ bọn họ rời , Lâm Uyển tò mò bước vào thư phòng xem, quả nhiên cả căn phòng như được thay mới, bàn được đặt thêm số đồ dùng văn phòng, trông rất gọn gàng ngăn nắp.

      còn ngắm nghía biết Tằng Tuấn cũng theo lên đây từ khi nào.

      lướt qua rồi tiến tới trước bàn làm việc.

      Chiếc bàn có màu sắc rất trang nhã, kéo bàn phím ra, nhàng gõ vài cái, hình như là muốn kiểm tra chất lượng của máy tính.

      Lâm Uyển muốn xin ra ngoài, Tằng Tuấn liền hướng ngoắc ngoắc tay.

      Lâm Uyển nhìn vào chiếc bàn làm việc, trong lòng lập tức run rẩy.Người này phải là muốn cùng thử ‘làm’ bàn chứ?!

      Kết quả sau khi tới, Tằng Tuấn lại để cho ngồi ghế.

      Chiếc ghế này hoàn toàn khác so với loại ghế xoay thông thường, chắc là vì nghĩ đến thân thể của Tằng Tuấn, nên chiếc ghế dựa này ngồi lên vô cùng vững chắc, hề bị lung lay.

      Lâm Uyển Tằng Tuấn muốn ngồi lên ghế làm gì.Nhưng rất nhanh hiểu, bởi vì thấy Tằng Tuấn bật camera của máy tính lên, màn hình lúc này lên hình ảnh của .
      “Cười lên nào.” Tằng Tuấn vỗ lưng , Lâm Uyển biết nên cười như thế nào, liền miễn cưỡng méo miệng.

      Loại máy ảnh càng sắc nét nhiều tiền bao nhiêu dường như lại càng khiến cho người ta trông đẹp hơn, quả nhiên màn hình lên khuôn mặt nhìn như quỷ của Lâm Uyển.

      Tằng Tuấn đành nghiêng đầu đối diện với Lâm Uyển, cúi xuống hôn lên môi .

      Lâm Uyển theo bản năng nhíu mày, quay đầu tránh .

      Sau loạt tạo dáng, Tằng Tuấn rốt cục cũng hài lòng với tấm ảnh cuối cùng. màn hình là hình ảnh hai người vừa mới tách môi nhau ra, khóe miệng của còn hơi vểnh lên ra vẻ thích thú.Lâm Uyển lại buồn bực bĩu môi, biểu cảm vô cùng hồn nhiên và thú vị.

      Tằng Tuấn rất nhanh đem bức ảnh kia cài đặt làm hình nền máy tính.Làm xong, mới làm động tác tránh ra, để cho Lâm Uyển đứng lên.

      Lâm Uyển đầu óc như muốn nổ tung, cảm thấy có chút .

      Có người đàn ông nào lại đem ảnh người phụ nữ tạm thời của mình đặt làm hình nền máy tính chứ? Thà cứ để ảnh chụp khỏa thân của xem ra còn đáng tin hơn!

      Bất quá thừa dịp tâm tình của Tằng Tuấn tốt, lại dường như bận làm việc, Lâm Uyển lúc ra đến cửa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện, liền cẩn thận : “Từng…Tằng tiên sinh, tôi lâu về nhà, liệu bây giờ có thể trở về chuyến ?”

      “Tằng Tuấn.” thản nhiên , bộ dạng rất tập trung làm việc.

      “A, Tằng Tuấn.” Lâm Uyển lúc ra được tên của , thiểu chút nữa cẩn thận cắn phải lưỡi.

      “Có thể.” vui vẻ đồng ý, mắt liếc nhìn cái, dáng vẻ giống như người giám hộ : “Nhớ bảy giờ về ăn cơm.”

      Lâm Uyển đời này chưa từng bị đàn ông đối đãi như vậy, cứ như là bố của bằng…

      Hơn hai mươi năm qua, nghĩ tới trưởng thành đến như vậy, bây giờ lại bị người đàn ông cùng lắm hơn vài tuổi quản giáo như con của mình…

      Lâm Uyển vội vàng gật đầu đồng ý.

      Lúc sáng to tiếng trận với mẹ như vậy, trong lòng vẫn luôn an tâm, cảm thấy chính mình có phần hiểu chuyện, , bánh bao phải cứ muốn thay đổi tính tình là thay đổi được ngay, đối với thế hệ của mẹ , ly hôn chính là chuyện vô cùng hệ trọng.

      nghĩ nên về nhà chuyện với mẹ, tranh thủ khuyên nhủ bà chút.

      Nào biết lúc vừa mới vội vã chạy về nhà, qua cánh cửa, chợt nghe thấy bên trong vô cùng ầm ĩ, mới đầu còn tưởng rằng bác cả lại đưa người đến gây rối.Ai ngờ sau khi nghe thấy câu , Lâm Uyển liền kinh sợ, bởi vì giọng kia phải của ai khác, mà chính là người cha thiếu đạo đức của !!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :