1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Full 64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44.1

      Edit: Junee

      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Tôm Thỏ, 10129 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44.2

      Edit: Junee

      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45
      Edit: Junee
      *Và bạn ý quay trở lại!!! Có ai nhớ ngốc hok zậy ta??? thôi khỏi bù!!!*

      Mỗi giây trôi qua dường như kéo dài vô hạn, Trần An An ngồi ở hành lang, môi lạnh tái nhưng vẫn chịu nhúc nhích chút.

      Chưa bao giờ phải trải qua quãng thời gian dày vò như vậy, thậm chí lúc chỉ có mình phiêu dạt nơi thành phố, vừa đơn vừa bất lực, cũng chẳng thể so với loại cảm giác sợ hãi run rẩy như lúc này. Bây giờ nằm ở trong phòng phẫu thuật là người cha nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, là người nhất đời, chỉ cần nghĩ đến có ngày ông vĩnh viễn rời khỏi mình, Trần An An liền cảm thấy toàn bộ trời đất đều sụp đổ.

      Bệnh viện, nơi quen với sinh tử, nỗi đau của chỉ như con sóng trong đại dương bao la, chỉ trong chốc lát bị trùm lên, sóng sau đè sóng trước. Giường bệnh nhân được đẩy qua lại liên tục trước mặt, các bác sĩ và y ta đều là vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc, giường, bệnh nhân hoặc tỉnh táo kêu rên đau đớn hoặc cận kề cái chết tim như sắp ngừng đập, Trần An An co lại ghế, nỗi sợ hãi trong lòng càng bành trướng vô hạn.

      hơn mười hai giờ trưa, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, hoàn toàn có dấu hiệu mở ra, tay chân Trần An An lạnh lẽo, nước mắt dường như cạn khô.

      Làm sao còn chưa ra? Có phải xảy ra cái gì ngoài ý muốn ? lau đôi mắt sưng đỏ, trong lòng nhịn được bắt đầu miên man suy nghĩ.

      “An An, sao về phòng bệnh?” Giọng quen thuộc cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần vang lên bên tai, Trần An An ngẩng đầu lên,“Chu Tề, sao lại ở đây?”

      “Đến thăm em chút.” Chu Tề ngồi xuống bên cạnh Trần An An, nhàng xoa đầu ,“Bác Trần có khỏe ?”

      “Em biết.” Trần An An rũ mắt xuống, lông mi còn dính nước mắt, thanh nghẹn ngào,“ vào hơn hai tiếng mà chưa ra.”

      vừa ngẩng đầu lên, Chu Tề liền nhận ra có điểm khác thường, sắc mặt trắng xanh, môi tím tái, ràng là bị lạnh quá rồi, nhịn được dùng đầu ngón tay chạm vào tay , quả nhiên lạnh lẽo vô cùng, ngay cả ngón tay cũng hơi cứng lại, nhíu mày, hai tay bao chặt lấy tay Trần An An,“Sao lại lạnh thế này? Về phòng bệnh chờ, được ?”

      Trần An An lắc đầu, ánh mắt nhòa lệ, dùng sức rút tay mình ra,“Cám ơn tới thăm em, em muốn ở chỗ này chờ bọn họ ra.”

      Chu Tề cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống của mình, hai tay cứng đơ ở đó lâu sau mới thu về. ổn định cảm xúc trong lòng mình, khuyên nhủ:“Bác Trần phẫu thuật ít nhất phải ba tiếng, em ngồi đây cũng chịu lạnh vô ích, nếu bị cảm làm sao? Nghe lời, mang cho em ít sủi cáo, về phòng ăn chút cho ấm rồi quay lại.”

      Giữa trưa ba mươi tết, vốn là người nhà vây quanh bàn đoàn tụ, lại ở hành lang bệnh viện ăn đói mặc rách. Chu Tề thấy bộ dáng run rẩy co rụt lại, trái tim bỗng nhiên đau đớn, lúc này cũng chỉ muốn cho dễ chịu chút, suy nghĩ gì nhiều.

      “Cám ơn , nhưng em muốn ăn cơm, em muốn chờ ba em.” Trần An An cứng đầu như gân, vô cùng cố chấp, đừng Chu Tề, cho dù là mười Chu Tề cũng lay chuyển được .

      Chu Tề có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ ngồi cùng hành lang.

      Vừa ngồi được nửa tiếng, điện thoại liền vang lên, là mẹ Chu, bảo về nhà. Sắp năm mới rồi còn lang thang ở ngoài, ra làm sao cả.

      Hai người ngồi rất gần, trong hành lang lại cực kỳ yên tĩnh. Cho nên Trần An An rất dễ dàng nghe thấy nội dung trong điện thoại, chờ Chu Tề tắt máy, liền đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn trong tay , miễn cưỡng cười :“Chu Tề, về nhà , ba em chắc sắp ra rồi, cần ở đây với em đâu.”

      sao, ......”

      cần mà.” Trần An An liếc mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật, vô ý thức vuốt ve cặp lồng giữ ấm trong tay,“Năm mới rồi, ở đây như vậy em cũng rất áy này, vẫn nên về nhà !” dừng chút, mới tiếp tục :“Người nhà mới là quan trọng nhất, nên ở bên họ nhiều hơn.”

      Toàn bộ lời chuẩn bị trước đó đều phải nuốt hết xuống, tuy rằng biết vô tâm, nhưng trong lòng Chu Tề vẫn nhói đau, tay đỡ bên trán, mặt cúi xuống để Trần An An thấy vẻ mặt giờ phút này. Người nhà, hai người trong phòng phẫu thuật kia mới là người nhà của , mà , lại chỉ có thể là bạn.

      Thấy sau lúc vẫn bất động, Trần An An cầm cặp lồng giữ ấm hướng trước mặt ,“ tới thăm em, lại mang cho em sủi cảo, em rất cảm ơn.” Thấy Chu Tề cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn , dừng chút lại :“Để hôm nào em rửa sạch rồi trả lại .”

      Toàn bộ thương cảm trong lòng nháy mắt bị câu này của đánh tan, Chu Tề bất đắc dĩ cười cười, từ ghế đứng lên,“Được rồi, về trước, còn cặp lồng...... Em cứ giữ .” thở dài, cởi áo khoác choàng lên người Trần An An, thấy định từ chối, bỏ lại câu,“Cứ mặc trước .” Rồi bước chân xa.

      Thẳng đến khi bóng dáng biến mất thấy nữa, Trần An An mới thu hồi tầm mắt, đặt cặp lồng giữ ấm sang bên, nắm chặt quần áo người, tiếp tục ngồi đợi.

      Thêm khoảng thời gian nữa, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Trần An An bật dậy từ ghế, định chạy ngay tới, nhưng ngồi ở hành lang lạnh lẽo lâu, tay chân đều tê cứng, lại dùng lực quá mạnh, lảo đảo cái, liền ngã phịch lên nền gạch cứng rắn.

      Hành lang bệnh viện đều lát gạch tráng men, vừa lạnh vừa cứng, cú ngã này hề , quần bò chỗ đầu gối Trần An An cũng toạc ra. Nhưng mà dường như có cảm giác đau đớn, vội vàng đứng lên chạy đến hướng cửa. Tuy rằng đều mặc quần áo giống nhau, còn mang theo khẩu trang che kín mặt, nhưng vẫn có thể liếc mắt cái nhận ra Diệp Lương Nhất.

      “Thế nào rồi? sao chứ? Ba em đâu?” Diệp Lương Nhất là người đầu tiên ra, Trần An An vội vàng túm lấy hỏi, rồi lo lắng nhìn phía sau.

      có việc gì.” Diệp Lương Nhất lùi lại mấy bước, tránh khỏi , thanh lạnh lùng :“Em tránh ra! Đừng chặn đường! Còn nữa, cách xa chút!”

      Trần An An sửng sốt, tự chủ được buông tay ra.

      người có thể mang theo vi khuẩn, phải xử lý chút.” Diệp Lương Nhất vừa thấy biểu tình của biết hiểu lầm, vội vàng giải thích,“Lát nữa sau khi đẩy ba em về phòng bệnh, em vẫn phải gọi ông, ngừng chuyện với ông, thể để ba em ngủ, phải đợi hết thuốc tê mới được ngủ, nếu khó có thể tỉnh lại.”

      “Được, em biết rồi.” Trần An An gật đầu, theo phụ giúp các bác sĩ trợ lý đẩy ba Trần vào phòng bệnh.

      Ba Trần yên tĩnh nằm ở giường, người còn cắm cái ống, trong lòng Trần An An đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng nhớ kỹ lời dặn của Diệp Lương Nhất, chút buông lỏng, ngồi trước giường ba , gọi tiếng lại tiếng, khi nghe thấy tiếng đáp lại rất cũng thoáng an tâm vài giây, lúc nghe được vô cùng lo lắng sợ hãi.

      Cứ kêu hồi liên tục như vậy  Diệp Lương Nhất quay trở lại, đồ phẫu thuật cởi ra, nhưng vẫn mặc áo blu trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      “Đừng lo lắng, có việc gì.” nhìn thoáng qua ba Trần,“Ba em vượt qua rồi.” Vừa vừa ngồi xuống bên cạnh Trần An An cầm tay , cảm nhận được lạnh lẽo trong lòng bàn tay mình, Diệp Lương Nhất chau mày,“ phải bảo em về phòng bệnh chờ sao?” Dừng chút, ngữ khí lại có chút lạnh cả người,“ người em là áo của ai?”

      “Chu Tề, lúc trưa ấy có tới đây, mang cho em ít sủi cảo.” Trần An An liếc mắt nhìn chiếc áo xám người mình, bỗng nhiên mở to hai mắt,“A, em quên sủi cáo ngoài hành lang rồi!”

      xong định đứng dậy lấy, lại bị Diệp Lương Nhất giữ lại bên giường,“Được rồi, đừng lấy nữa, nguội lạnh rồi, buổi trưa em chưa ăn cơm?”

      Trần An An lại gọi ba lần, xong mới trả lời:“Chưa.”

      “Ở đây chờ .” xong Diệp Lương Nhất ra khỏi phòng bệnh, giữ y tá qua hành lang lại, mấy câu rồi quay vào.

      “Vừa lúc cùng nhau ăn, nhờ người ta mua rồi.”

      Trần An An gật đầu,“Vậy ba em......”

      “Chỉ để lại phần dạ dày rất , trước mắt thể ăn gì, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì, mười lăm ngày sau có thể ăn ít cháo. Hóa trị liệu nhất định phải làm, bằng tỉ lệ tái phát là trăm phần trăm, để xem tình hình khôi phục cụ thể rồi sau.”

      Diệp Lương Nhất thấy sắc mặt tái nhợt, mắt to hồng giống như con thỏ, vừa tức giận vừa đau lòng, ngốc này, tại sao lại ngồi ngoài hành lang suốt bốn tiếng như vậy!

      “Lại đây.” Diệp Lương Nhất hướng Trần An An vẫy tay, đem ôm vào trong lòng, nắm lấy đôi bàn tay bé lạnh lẽo đặt lên ngực mình, áp chặt vào da thịt ấm áp.

      Cảm giác lạnh như băng làm cho Diệp Lương Nhất nhịn được rùng mình cái, càng ôm chặt hơn, thấp giọng quát:“Đừng nhúc nhích! Đứa ngốc, ba em kêu.”

      Ngực của vừa rộng vừa ấm áp, mang lại cảm giác vô cùng an tâm. Trần An An giãy dụa nữa, chỉ thuận theo dựa vào trong lòng , ngoan ngoãn mặc ôm.

      Y tá mua cơm chỉ chốc lát trở lại, sau khi chắc chắn ba có việc gì, cuối cùng Trần An An thoáng yên tâm, lúc này mới cảm thấy đói bụng.

      Ngồi xuống cùng Diệp Lương Nhất giải quyết đồ ăn bàn, xong xuôi mới cảm thấy trong bụng có chút cảm giác, ngay cả khí lạnh người cũng bị xua tan ít.

      Hơn tiếng sau, thuốc tê hết hiệu lực, ba Trần mê man tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, chỉ mấy câu với Trần An An rồi lại ngủ thiếp , lần này Diệp Lương Nhất ngăn cản, Trần An An thấy thế cũng yên tâm ít.

      Diệp Lương Nhất vừa tiến hành xong ca phẫu thuật, có việc gì, kiên quyết ở lại phòng bệnh của ba Trần, Trần An An đuổi thế nào cũng về văn phòng, còn lấy cái cớ đường hoàng, là phải cẩn thận quan sát bệnh nhân.

      Biết ba có việc gì nữa, tảng đá lớn trong lòng Trần An An rốt cuộc được buông xuống, mặt cũng có nét cười, hề giống mấy ngày hôm trước, suốt ngày đều đỏ hồng mắt, còn có tâm tình cùng Diệp Lương Nhất thảo luận chuyện lễ mừng năm mới, Diệp Lương Nhất vốn đối với năm mới có cảm giác gì, nay nghe vậy, bỗng cảm nhận được vài phần hương vị.

      Hai người ngồi ở cái giường khác giọng chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần An An trước sau như chịu khó, lúc này tâm tình lại tốt, nghe vậy lập tức chạy xuống giường mở cửa. Kết quả vừa mở ra, liền thấy Diệp phu nhân xách túi đứng ở cạnh cửa.

      “A, bác, sao bác lại tới đây?” Trần An An nhìn thấy Diệp phu nhân vẫn còn có chút sợ sệt, cái tát kia của bà làm cho Trần An An ấn tượng sâu sắc.

      “Con qua đây, chúng ta chuyện.” Ánh mắt Diệp phu nhân lướt qua Trần An An, cảnh cáo Diệp Lương Nhất cái, rồi trực tiếp kéo Trần An An ra khỏi phòng bệnh.

      *Chờ đón màn xuất chiêu của Diệp phu nhân nào!!!*
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46
      Edit: Junee
      *Nhào zô!!!*

      Cả người Trần An An được tự nhiên đứng đối diện với Diệp phu nhân, tay chân cũng có chút cứng ngắc. Diệp phu nhân trầm mặt, ánh mắt vô cùng sắc bén, tìm thấy chút bóng dáng hòa ái thân thiết lúc trước.

      Trong lòng Trần An An tự nhiên muốn lùi bước, rụt rụt cổ, mắt to chớp chớp, người ta còn chưa gì mà bắt đầu yếu thế,“Bác, cháu xin lỗi, cháu có lỗi.”

      có lỗi?” Diệp phu nhân hừ lạnh tiếng, liếc liếc mắt nhìn hướng phòng bệnh, thấy con nhà mình đứng ở nơi nào rất xa nhìn về bên này, trong mắt lên tia ràng,“Hai đứa diễn trò giỏi đấy! Nghe chỉ mình bác bị lừa, ngay cả ba con cũng chẳng hay biết gì?”

      Sắc mặt Trần An An trắng nhợt, ba tại vừa mới phẫu thuật, chắc chắn thể kích động mạnh, nếu Diệp phu nhân quan tâm vào chuyện này với ba , vậy hỏng mất!

      “Bác, bác đừng cho ba con biết, đều là lỗi của con, con xin lỗi......”

      “Chỉ câu xin lỗi nhàng là xong sao?” Diệp phu nhân ngắt lời , nét quý phái xinh đẹp mặt xen lẫn thương tâm,“Diệp Lương Nhất hơn ba mươi, ngay cả bạn cũng có, bác, người làm mẹ như bác trong lòng vô cùng sốt ruột, hai đứa lại làm ra chuyện này với bác!”

      Trần An An nghe vậy trong lòng càng thêm áy náy, vừa định nhận lỗi lần nữa, lại bỗng nhiên nghĩ tới có chỗ đúng, mình tại chính là bạn Diệp Lương Nhất a! ấy có bạn ! Lập tức liền ưỡn bộ ngực , nhìn về phía Diệp phu nhân :“Bác, con, con chính là bạn Diệp Lương Nhất!”

      Mày liễu Diệp phu nhân dựng thẳng đứng, dường như càng thêm căm tức,“Đến bây giờ con còn định lừa bác! An An, là bác nhìn lầm ngươi rồi,” đến đây, bà cúi đầu lau khóe mắt, giọng mang theo chút nghẹn ngào,“Bị con làm chậm trễ như vậy, Diệp Lương Nhất bỏ lỡ bao nhiêu tốt a, vậy phải làm sao bây giờ!” xong, lại lau khóe mắt.

      Trong lòng Trần An An lúc này sốt ruột như sóng cuộn biển gầm, cũng càng thêm tự trách. Nhìn xem làm cái gì, thế nhưng khiến cho người lớn đau lòng như vậy! Suy bụng ta ra bụng người, nếu có người dối ba , lừa gạt tình cảm ba , nhất định hung hăng lao lên đánh cho người nọ trận, mà tại mình cũng khác gì người như vậy!

      “Bác, bác đừng khóc,” Trần An An cắn môi, thử thăm dò vỗ vỗ lưng Diệp phu nhân, thấy bà gạt bỏ, lại vỗ vài cái nữa, do dự mà :“Bác, con xin lỗi, bác muốn mắng con cứ việc mắng ! Con tuyệt đối oán trách!” Dừng chút, lại bỏ thêm câu,“Bác muốn con làm gì cũng được, chỉ cần trong lòng bác có thể dễ chịu.”

      Diệp phu nhân lại khẽ khóc nức nở hai tiếng, bụm mặt, giọng điệu buồn bã,“ làm cái gì cũng được?”

      Trần An An ra sức gật đầu, lại mực hứa hẹn,“Vâng!”

      “Theo bác mua sắm.”

      “Vâng!”

      “Thường xuyên tới nhà chuyện với bác.”

      “Vâng!”

      được dối bác nữa.”

      “Vâng!”

      “Đính hôn với Diệp Lương Nhất!”

      “Vâng!”

      từ theo quán tính thốt ra, lúc này Trần An An mới nhận thấy có chỗ ổn, vội vàng hoảng sợ bịt kín miệng, nhưng mà kịp rồi.

      trơ mắt nhìn Diệp phu nhân nhanh chóng ngẩng đầu lên, nụ cười mặt quả thực so với hoa xuân còn rực rỡ hơn,“Tốt lắm, con đồng ý rồi, thể đổi ý, bằng ......” Giọng Diệp phu nhân thoáng trầm xuống,“Bác lại đau lòng.”

      Lúc này Trần An An loạn như cào cào, đầu óc choáng váng sớm mất khả năng suy nghĩ, chỉ có thể ấp úng phản bác,“Nhưng mà, nhưng mà được......”

      “Con đổi ý sao?” Diệp phu nhân dùng khóe mắt liếc về hướng Diệp Lương Nhất cái, mặt lại lần nữa chôn vào lòng bàn tay,“Quên , bác cũng ép con, làm sao bác có thể ép con và Diệp Lương Nhất đính hôn? Bác, bác chính là số trời sinh có con dâu......” đến chữ cuối nghẹn ngào thành câu.

      Trần An An chóng mặt, bị Diệp phu nhân quay như chong chóng vậy, trong lòng trăm loại cảm xúc đồng loạt nảy lên, vừa hoảng vừa vội, nên cuối cùng ngay cả chút suy xét đều biến mất. luống cuống tay chân trấn an Diệp phu nhân, thấy có hiệu quả gì, đầu nóng lên, câu thốt ra.

      “Con đồng ý!”

      Diệp phu nhân nghẹn ngào nhất thời dừng lại,“ đổi ý?”

      đổi ý!”

      tốt quá!” Diệp phu nhân nhanh chóng buông tay mặt xuống, nhanh nhẹn với vào trong túi sờ sờ, ngay sau đó liền kéo tay trái Trần An An lại.

      Xúc cảm lạnh lẽo làm cho Trần An An cả kinh, cúi đầu nhìn xuống, cái nhẫn kim cương nhẫn nằm ngón áp út tay trái rồi.

      “Bác, thế này, thế này được!” vội vàng định rút nhẫn ra, lại bị Diệp phu nhân tay mắt lanh lẹ ngăn trở,“Nếu con tháo ra chính là đổi ý!”

      xong, bà đợi Trần An An phản bác, trực tiếp kéo khóa túi lại, vỗ vỗ bả vai của rồi bước , để lại Trần An An đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhẫn tay mình, lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

      “Mẹ làm thế nào?” Lúc Diệp phu nhân ngang qua Diệp Lương Nhất, bước chân ngừng lại, hướng Diệp Lương Nhất nháy mắt giọng tranh công.

      Diệp Lương Nhất nhìn thoáng qua nhẫn tay mình, khóe môi hơi cong lên,“Cám ơn mẹ.”

      Trong lòng Diệp phu nhân nhất thời thở phào nhõm, khẽ hỏi:“Cái này có thể bỏ qua cái tát kia?”

      Con nhà mình từ là đứa rất có chủ kiến, cho dù là nguyện vọng thi đại học cũng đều tự quyết định, bà hề can thiệp.

      Từ trước đến nay bà chủ trương phương thức giáo dục tự do, bởi vậy quan hệ với con vô cùng tốt, chưa từng có khi nào đỏ mặt tía tai. Diệp Lương Nhất lớn như vậy, bà mới đánh có hai lần, lần đầu tiên là khi bà và ba nó ly hôn, Diệp Lương Nhất ôm chân ông ta cho , khi đó bà cực hận người đàn ông kia, lại thấy con muốn xa rời ông ta như vậy, đầu óc nóng lên, liền hung hăng đánh Diệp Lương Nhất mấy phát.

      Khi đó Diệp Lương Nhất mới học lớp ba, chỉ sau buổi tối mà tính tình đột nhiên thay đổi, từ đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, bỗng nhiên trở nên trầm mặc, ước chừng nửa tháng chữ với bà, cuối cùng bà phát khóc xin lỗi, chỉ thiếu nước tìm bác sĩ tâm lý, mới rốt cuộc cạy mở được cái miệng của con.

      Mà lần thứ hai, chính là khi biết chuyện Diệp Lương Nhất và Trần An An là giả. Bà biết con nhà mình có hứng thú gì với phụ nữ, thiếu chút nữa sụp đổ, khi đó mỗi ngày bà đều suy xét lại mình, có phải bởi vì hôn nhân của bà để lại cho con vết sẹo quá sâu, cho nên mới khiến con thành ra tình trạng này.

      Vì thế, khi con rốt cuộc cũng trở về công tác gần bà, bà mới sốt sắng sắp xếp cho con xem mắt nhiều như vậy, đủ các kiểu , hi vọng nó có thể nhìn trúng người. Nhưng mà kết quả lại đau khổ, con bà chẳng những nhìn ai cũng chướng mắt, thậm chí lúc về nhà ngay cả hình dáng người ta thế nào cũng nhớ .

      Đúng lúc bà cực kỳ nôn nóng Trần An An xuất , quả thực giống như cây thuốc cứu mạng vậy! Khiến cho tâm áy náy bao năm nay của bà cuối cùng cũng được buông xuống.

      Cho nên lúc nghe thấy quan hệ của bọn họ là giả, bà mới phản ứng dữ dội như vậy.

      ra, ngay khi rời khỏi bệnh viện bà liền hối hận, con mình là người như thế nào bà hiểu nhất, từ trước tới giờ nó làm việc gì cũng có chừng mực, chắc chắn hồ đồ, mình hẳn nên hỏi cho ràng trước mà phải lao đến làm ầm như vậy.

      Chờ đến lúc bà gọi điện lại, Diệp Lương Nhất liền kể hết đầu đuôi chuyện của nó và Trần An An, lúc này bà mới hiểu tình.

      Tuy rằng lúc bắt đầu quả có ý lừa gạt, nhưng ai quản bắt đầu như thế nào, dù sao cuối cùng bà cũng có con dâu! Đây mới là điều quan trọng nhất!

      Bà hỏi mọi cách để đền bù lại cho con, dù sao cái tát kia cũng , bây giờ chính bà nghĩ lại còn cảm thấy đau lòng. Nhưng mà nó lại mở miệng, thẳng đến khi áy náy trong lòng bà bay lên đến đỉnh điểm, lúc này Diệp Lương Nhất mới nhàng câu, “ phải mẹ chuẩn bị đính hôn cho bọn con sao, cứ tiếp tục ! cần tổ chức tiệc đính hôn gì cả, chỉ cần hai người chúng con.”

      Điều này làm Diệp phu nhân vô cùng bối rối, chỉ cần hai người đính hôn, cần tiệc rượu, bảo bà nên chuẩn bị như thế nào? Gọi điện thoại vô số lần, hỏi vô số chị em, lại kết hợp với tính cách Trần An An, rốt cuộc bà nghĩ ra cách. Lại thông qua đồng ý của Diệp Lương Nhất, dựa theo cỡ tay và ảnh chụp mà con đưa cho để mua nhẫn, nên lúc này mới có cảnh xuất tại bệnh viện.

      Diệp Lương Nhất sờ sờ nhẫn tay, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bỗng nhiên thêm vài phần nhu hòa, nhướn mày nhìn Diệp phu nhân,“Mẹ, mẹ gì vậy, con chính là con mẹ mà.”

      Diệp phu nhân ngẩn người, lúc phản ứng lại lập tức tươi cười, trực tiếp cho Diệp Lương Nhất quyền, cười mắng:“Tiểu tử thối!” Bà vụng trộm liếc nhìn Trần An An ngây ngốc đứng đằng kia, thu lại ý cười mặt,“Đối xử tốt với An An, mẹ đây.”

      Diệp Lương Nhất gật đầu, nhìn theo bóng dáng Diệp phu nhân xa, lúc này mới bước lại chỗ Trần An An, nâng khuôn mặt nhắn của lên, thản nhiên hỏi:“Làm sao vậy?”

      Trần An An vừa thấy Diệp Lương Nhất, lập tức giơ tay ra trước mặt ,“ xem xem, mẹ tự nhiên đeo cho em chiếc nhẫn!” giống như phát ra chuyện gì đó thể tin được, đôi mắt đen láy trợn to,“Vậy phải làm sao bây giờ?”

      Nhìn móng vuốt trắng mềm trước mắt kia, Diệp Lương Nhất cũng vươn tay, đem chiếc nhẫn đôi cùng kiểu quơ quơ trước mắt ,“ cũng có.”

      Trần An An vội phát khóc,“Việc lớn rồi! biết , mẹ lại chúng ta đeo nhẫn là đính hôn! thể như vậy được, mau mang nhẫn đến trả lại cho mẹ .”

      Diệp Lương Nhất sầm mặt xuống, đè lại cái tay muốn tháo nhẫn ra,“Em muốn đính hôn với ?”

      phải, nhưng mà, nhưng mà đính hôn là chuyện lớn như vậy, em......”

      “Ba em đồng ý.” Diệp Lương Nhất ngắt lời ,“Yên tâm .”

      “Nhưng mà......”

      có nhưng mà.” Diệp Lương Nhất cúi đầu hôn hôn lên đôi tay bé ấm áp của , nếp nhăn mặt khi cười sâu thêm, kết hợp với gương mặt tinh tế, gần như làm Trần An An hoa mắt.

      “Chúng ta đính hôn.”

      vươn ngón trỏ đặt lên môi , thở dài tiếng,“Đừng cự tuyệt, nếu mẹ lại đánh .” rũ mắt xuống, lông mi cong dài khẽ run, giọng điệu tuy rằng hờ hững nhưng lại chứa đầy tủi thân,“Em thấy sao, vừa nãy ở hành lang bà còn đánh cái.”

      Vừa nghe như vậy, Trần An An lập tức quăng mọi lo lắng ra sau đầu, liên tục gật đầu,“Em cự tuyệt! cự tuyệt! phải chỉ là nhẫn sao, ngày nào em cũng đeo!” Trong lòng lại nghĩ, ra Diệp phu nhân hung dữ như vậy, về sau phải để mắt đến Diệp Lương Nhất nhiều hơn mới được, thể để Diệp phu nhân lại đánh !

      Diệp phu nhân ra khỏi bệnh viện, vui mừng ngớt vì cuối cùng cũng tóm gọn được con dâu cho con, lại mảy may biết con mình sớm qua cầu rút ván đem bà bán hoàn toàn.

      Diệp Lương Nhất nắm chặt đôi tay bé của Trần An An, đôi mắt khẽ cong,“Ừ.”

      Buổi chiều ba Trần tỉnh lại, thoạt nhìn tinh thần cũng tệ lắm, Diệp Lương Nhất nghỉ, nhưng vẫn ở lại bệnh viện cùng Trần An An chăm sóc ông, khác gì bác sĩ riêng.

      Đêm giao thừa, có chương trình đón xuân, có pháo hoa, thậm chí cũng bữa cơm ra dáng đoàn viên, Diệp Lương Nhất cùng Trần An An ở trong bệnh viện trông coi ba Trần, ở trong phòng bệnh ngập mùi thuốc khử trùng đón năm mới.

      Bữa trưa ngày đầu năm mới, Diệp phu nhân cùng lái xe trong nhà đến, mang theo rất nhiều đồ ăn phong phú và ít vật dụng hàng ngày, lần đầu cùng ba Trần gặp mặt, nhưng vì ba Trần thể quá mệt mỏi được, chỉ đơn giản ân cần thăm hỏi vài câu rồi rời .

      Buổi chiều, sau khi ba Trần ngủ, Trần An An liền xuống lầu mua mấy tờ giấy đỏ về, là muốn cắt mấy chữ phúc dán ở đầu giường ba , tuy rằng mê tín, nhưng năm mới làm thế cũng là để cầu may mắn tốt lành.

      “Em cắt chữ?” Diệp Lương Nhất cầm lấy tờ giấy đỏ nhìn nhìn lại, thấp giọng hỏi.

      “Tất nhiên!” Trần An An đắc ý hất cằm ,“Các bác các thím đều em rất khéo tay!”

      “Có ?”

      !”

      Diệp Lương Nhất giật mình,“Cắt chữ hỉ sao?”

      “Cái này có gì khó, xem này!” Trần An An cầm tờ giấy đỏ trong tay cắt ra mảnh , ngón tay linh hoạt uốn lượn, mấy đường xuống, lúc mở ra liền biến thành cái chữ hỉ nho .

      Diệp Lương Nhất đem chữ hỉ kia đặt vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn vài giây, khóe mắt liếc đến ba Trần ngủ say, khóe môi hơi cong lên,“Vậy cắt thêm vài cái nữa !”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Diệp Lương Nhất đưa Trần An An dạo phố mua quần áo, lúc thử quần áo cũng muốn chen vào cùng.

      Trần An An [ thẹn thùng ]: ra ngoài ! Để cho người khác nhìn thấy ra làm sao nữa!

      Diệp Lương Nhất [ bình tĩnh ]: vào để xem em mặc quần áo mới thôi mà.

      Trần An An [ nghi hoặc ]: ?

      Diệp Lương Nhất [ nghiêm túc ]: Ừ.

      Trần An An [ quay vòng ]: xem em mặc cái váy này được ?

      Diệp Lương Nhất [ chỉ huy ]: Kéo khóa xuống dưới, đúng rồi, ngực cũng kéo xuống chút......

      Trần An An [ phát điên ]: muốn bảo em cởi hết xuống à? Ý là em mặc cái váy này rất xấu sao?

      Diệp Lương Nhất [ biết xấu hổ ]: phải, muốn là em mặc gì mới là đẹp nhất.

      *Chẹp chẹp, đàn ông nào cũng chỉ thế là giỏi.*

      Hết nợ tuần trước mọi người nhé!!!
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47
      Edit: Junee
      Trần An An nghi ngờ gì cả, còn tưởng rằng Diệp Lương Nhất thích cắt chữ hỉ, trong lòng vui mừng thôi, cầm lấy kéo xoèn xoẹt cắt cái chữ hỉ lớn cộng thêm vô số chữ hỉ , thích thú hài lòng đưa toàn bộ cho Diệp Lương Nhất.

      Diệp Lương Nhất đem mấy chữ hỉ này xếp cẩn thận lên bàn ở đầu giường, dùng quyển sách Trần An An mang tới để đè lên, thỉnh thoảng lại liếc mắt cái, trong mắt lóe sáng, nhìn vô cùng giống sói đói trong đêm tối!

      Gần tối, Trần An An theo thường lệ về nhà nấu cơm, để Diệp Lương Nhất ở lại phòng bệnh chăm sóc ba . ra theo ý kiến của Diệp Lương Nhất, Trần An An cứ ngày chạy hai lượt như vậy rất vất vả, muốn ăn cái gì hoàn toàn có thể kêu bên ngoài, nhưng Trần An An lại ngại như vậy quá lãng phí, gì cũng nghe. Diệp Lương Nhất lay chuyển được , đành trơ mắt nhìn thịt mặt càng ngày càng ít, lúc trước khuôn mặt nhắn có chút trẻ con phúng phíng, bây giờ cằm nhọn ra rồi.

      đau lòng thôi, tay vừa vô thức đùa nghịch mấy chữ hỉ, trong đầu vừa suy nghĩ cách để Trần An An bớt mệt mỏi, ba Trần liền tỉnh lại.

      “Ba, ba tỉnh à, muốn WC sao?” Diệp Lương Nhất đến đầu giường ba Trần, cúi người hỏi, tay biết là quên hay là như thế nào vẫn còn cầm cái chuỗi dài chữ hỉ đỏ chói mắt kia.

      Ba Trần muốn WC, thực tế, ông toàn lực chú ý đến mấy chữ hỉ đỏ rực trong tay Diệp Lương Nhất kia, ngay cả chữ ba Diệp Lương Nhất cũng xem . Theo những đường cắt vô cùng quen thuộc kia, ba Trần liếc mắt cái có thể nhận ra đó tuyệt đối là kiệt tác của con nhà mình.

      Diệp Lương Nhất theo ánh mắt ba Trần chuyển qua tay mình, đẩy kính mắt, đem mấy chữ hỉ kia lại gần ba Trần,“Đây là An An đưa cho con.”

      Quả nhiên! Ba Trần mím môi, khuôn mặt đầy tang thương lên tia bất đắc dĩ, đứa bé ngốc này sao lại đưa thứ này cho Diệp Lương Nhất, đây phải là tuyên bố phải gả cho người ta sao?! chút thẹn thùng con cũng có! Hơn nữa, tên tiểu tử này vì sao cứ kêu ba trôi chảy như vậy? Ông cũng phải là ba cậu ta!

      có gì đâu, cậu đừng có gọi tôi là ba!” Ba Trần vất vả bày ra bộ mặt nghiêm khắc, nhưng ông vừa mới phẫu thuật xonng, thân thể suy yếu, ngay cả lớn cũng được, huống chi là muốn tăng khí thế.

      Diệp Lương Nhất nghe vậy, sắc mặt cũng hề thay đổi, nhướn mày nhìn thoáng qua chữ hỉ tay mình, lại giơ bàn tay đeo nhẫn ra trước mặt ba Trần,“Ba, thể như vậy, An An là vợ con, ấy gọi ba là gì đương nhiên con cũng phải gọi theo.” dừng chút rồi tiếp tục :“Da mặt An An mỏng, vẫn ngại với con, chỉ đưa mấy chữ hỉ, ba, ba cũng hiểu được ý An An chứ?”

      Ba Trần nhìn vài cái chữ hỉ kia, lại nhìn cái nhẫn, nhất thời chữ cũng được, con mình mình biết, tuyệt đối là đứa cố chấp bảo thủ, như vậy chắc chắn là nó chấp nhận người đàn ông này rồi!

      Công việc của Diệp Lương Nhất tốt, dáng vẻ cũng ưa nhìn, mẹ cậu ta ông cũng gặp, nhìn khá hòa nhã. Theo lẽ thường việc hôn nhân này ông hẳn là nên phản đối, nhưng mà tiểu tử này tuy rằng tính tình lạnh lùng, lại đầy bụng xấu. Nếu An An gả qua đó, còn bị người ta ăn hiếp sao?!

      Bởi vậy ba Trần tuy rằng biết Diệp Lương Nhất tốt nhưng cũng biểu ra mặt quá nhiệt tình, vẫn thản nhiên, thái độ thậm chí còn kém xa với Chu Tề.

      Ba Trần im lặng lời nào, Diệp Lương Nhất cũng mở miệng. phải muốn , mà là có gì để , ngày đó ở bệnh viện, tìm mọi cách lấy lòng ba Trần, cái gì có thể làm đều làm, nhưng mà lại chiếm được nụ cười của ông.

      Lúc này, ra trong lòng Diệp Lương Nhất cũng rất căng thẳng, nhưng mặt trước sau vẫn lạnh tanh, hoàn toàn nhìn ra cảm xúc gì.

      Còn ba Trần, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần, trăm loại cảm xúc ngổn ngang, quả thực giống như rơi vào chai ngũ vị hương. Con mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, nay mắt thấy giữ lại được, biến thành vợ người ta. Trước đây bao giờ nghĩ tới thời điểm này, nên cảm thấy gì, nhưng mà tại, mỗi khi nghĩ đến đứa con duyên dáng đáng mình nuôi từ bé lập gia đình, trong lòng liền chua xót thôi.

      Vì thế, chờ khi Trần An An mang hộp cơm giữ ấm tới phòng bệnh, liền cảm thấy khí có gì đó quái dị. May mắn luôn là thần kinh thô, cũng nghĩ nhiều, đem hộp cơm nhét vào trong lòng Diệp Lương Nhất, rồi đẩy ra khỏi phòng bệnh, để về văn phòng ăn. Ba giờ ngay cả cháo cũng thể ăn, nếu ngửi thấy mùi cơm, chắc chắn rất khó chịu.

      Diệp Lương Nhất rồi, Trần An An liền chạy đến ngồi cạnh giường ba Trần, cẩn thận kéo chăn của ba lên, nhàng sờ sờ bụng ông, lại dám tiếp tục sờ lên nữa,“Ba, còn đau ?”

      Tuy rằng ngoài miệng ba hề hé răng, nhưng mà Trần An An biết, buổi tối ông đau đến nỗi ngủ được, vì muốn quấy rầy ngủ nên mới gắng gượng, cho nên ban ngày ông mới ngủ nhiều như vậy.

      đau.” Ba Trần thấy con mở to đôi mắt trong veo như nước lo lắng nhìn mình, cho dù là đau cũng cảm nhận được, trong lòng tràn đầy thương trìu mến. Nhưng mà nghĩ đến con sắp trở thành con nhà khác, lại cam lòng.

      “An An, Diệp Lương Nhất kia có đối xử tốt với con ? Con cho ba nghe.” Ba Trần thử thăm dò, dù sao ông cũng là ba, phải mẹ, có số việc thể nào hỏi quá chi tiết được.

      Trần An An nghe thấy ba hỏi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, ngượng nghiụ túm túm góc áo, ấp úng :“Rất, rất tốt ......”

      Ba Trần vừa thấy như vậy, làm sao mà hiểu được, lại thấy chiếc nhẫn chói mắt tay kia, trong lòng thở dài tiếng,“Vậy chữ hỉ cũng là con cắt?”

      Trần An An mở to mắt, vì sao ba lại chuyển đề tài nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu, vui vẻ thừa nhận, “Đúng vậy!” chỉ chỉ chữ phúc to dán đầu giường, :“Ba, chờ thêm vài ngày con đỡ ba ngồi dậy xem, con còn dán ở đầu giường ba chữ phúc to đấy!” Khóe mắt cong lên,“Chờ ba khỏe lại, con đưa ba ra ngoài dạo vòng!”

      “Chút bệnh này tính là gì!” Ba Trần kiêu ngạo lờ :“Chờ ba khỏe lên, trở về nhà, sắp đến vụ xuân rồi, trong nhà còn hai mẫu đất chưa cày, ở thành phố lâu cả người cũng quen!” Ông dừng dừng, thở dài mạnh,“Chỗ vàng chỗ bạc, bằng cái nhà tồi tàn của mình!”

      Lời này làm Trần An An đau xót thôi, cầm tay ba mà mãi được thành lời, cũng may ba Trần phải người đa cảm, cảm thán chút rồi thôi.

      Ông nhìn Trần An An từ xuống dưới, cẩn thận đánh giá hồi, đứa bé ngày nào nay trở thành , khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nhất là đôi mắt to kia, giống như mã não đen ngâm vào nước, vừa sáng vừa trong.

      “Gả cho Diệp Lương Nhất phải hòa thuận mà sống, nếu cậu ta bắt nạt con, con cứ tìm ba, ba cho dù liều cái mạng già này cũng tha cho cậu ta!”

      “Ba,” Trần An An nghe ông xong nước mắt lưng tròng, ba luôn dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, chưa bao giờ với những lời thâm tình như vậy, Trần An An ăn vụng về, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, cái gì cũng được.

      Ngay lúc đó, Diệp Lương Nhất ăn xong cơm trở lại, vừa đẩy cửa vào thấy hai mắt Trần An An hồng hồng, trong lòng nhất thời căng thẳng, tưởng ba Trần đồng ý chuyện và Trần An An.

      lại gần, vừa định gì với ba Trần, chợt nghe ba Trần thấp giọng :“Đợi thời gian nữa, muốn làm việc gì cũng phải sau ngày mồng tháng năm.”

      Đầu Diệp Lương Nhất ông tiếng, chân sau va phải chân trước, lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã về phía trước.

      Với thông minh của , đương nhiên biết hai chữ làm việc mà ba Trần có ý gì. Bác sĩ Diệp luôn vui buồn ra mặt, lúc này kích động mặt đỏ rần, làm việc! Làm việc! Ba Trần rốt cuộc đồng ý chuyện của bọn họ rồi!

      “Cám ơn ba!” Diệp Lương Nhất ổn định bước chân, nhìn thoáng qua sắc mặt ửng hồng của Trần An An, nụ cười ngây ngô mặt làm thế nào cũng kìm lại được.

      Suốt buổi chiều, Diệp Lương Nhất luôn ở trong trạng thái lâng lâng, khóe miệng vẫn giương cao, ngay cả kính mắt trượt xuống mũi cũng thèm nâng lên.

      Cuối cùng ngay cả Trần An An cũng nhịn được, lấy cớ ăn cơm tối, túm ra khỏi phòng bệnh. Lúc này Diệp Lương Nhất mới nhận thấy mình thất thố, điều chỉnh chút, khôi phục dáng vẻ lạnh băng bình thường, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Trần An An, nóng rực giống như tẩm lửa.

      Dọa Trần An An buổi tối cũng dám cùng ngủ, nhưng chung quy vẫn chịu nổi da mặt dày của Diệp Lương Nhất, cởi áo khoác lên giường nằm, Trần An An có cách nào. Lại thể ở trước mặt ba cùng giằng co nên đành phải thỏa hiệp.

      Kỳ ba Trần vô cùng muốn con mình cứ như vậy ngủ chung với Diệp Lương Nhất, nhưng mình sinh bệnh nằm giường, chỉ mình con chăm sóc ngày đêm rất vất vả, ông nỡ. Bởi vậy thể chấp nhận chuyện Diệp Lương Nhất và con mình chung giường chung gối.

      Nửa đêm lúc mơ mơ màng màng, Diệp Lương Nhất bị người trong lòng ngừng vặn vẹo mà tỉnh, mở mắt, giọng hỏi:“An An, em làm sao vậy?” Trần An An luôn ngủ rất ngoan, lúc này lộn xộn như vậy bình thường.

      “Diệp Lương Nhất, em hơi khó chịu.” Giọng Trần An An hơi khàn, trong bóng đêm nghe đặc biệt khó khăn,“Xin lỗi, làm tỉnh, nhưng mà em nóng quá, đầu cũng đau......”

      Diệp Lương Nhất nhíu mày nghiêng nửa người dậy, trong bóng đêm sờ lên trán , ai ngờ vừa sờ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Trần An An lên cơn sốt, lại là sốt cao, muốn phỏng cả tay!

      “Phải ra ngoài ngay!” Diệp Lương Nhất lập tức xoay người xuống giường, ngay cả áo khoác cũng kịp mặc, trực tiếp ôm lấy Trần An An thẳng ra ngoài phòng bệnh.

      Tuy rằng đầu Trần An An choáng váng nhưng bị ôm như vậy cảm thấy rất tự nhiên, lập tức giãy dụa muốn xuống.

      “Đừng nhúc nhích, bây giờ phải lập tức rời khỏi phòng bệnh, nếu lây bệnh cho ba em xong đâu!” Diệp Lương Nhất nghiêm túc, dọa Trần An An nhất thời cử động cũng dám, ngoan ngoãn co rụt vào lòng Diệp Lương Nhất.

      Diệp Lương Nhất ôm đến văn phòng của mình, đặt lên sô pha bằng da, đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi chín độ tám, thiếu chút nữa là bốn mươi! Đây phải chuyện đùa!

      Động tác của vô cùng nhanh nhẹn, cầm lấy chìa khóa, nhanh đến phòng thuốc, lúc trở về, tay cầm ống tiêm, tay cầm lọ cồn. Nhìn Trần An An ra lệnh:“Cởi quần!”

      Tiêm thuốc thể dùng thường xuyên được, tiêm càng nhiều cơ thể càng kháng thuốc, vẫn nên tiêm mũi hơn.

      Mặc dù Trần An An có hơi sợ tiêm, nhưng mà biết bây giờ phải lúc kì kèo, lập tức cắn răng cởi quần, lộ ra cái mông .

      Vẻ mặt Diệp Lương Nhất bình tĩnh, dùng cồn xoa lên để khử trùng, ống tiêm tay vững vàng đâm xuống! Trần An An đau buốt run lên, cơ mông cũng co thắt lại.

      “Thả lỏng!” tay Diệp Lương Nhất nhàng vuốt ve mông , muốn giúp thả lỏng, nếu cơ quá thít chặt, sau khi rút kim tiêm bị chảy máu nhiều hơn.

      Mông Trần An An vốn mẫn cảm, bị vuốt ve như vậy làm sao còn có thể thả lỏng, cái loại cảm giác hơi hơi tê dại này thậm chí vượt qua cả đau đớn, làm cho đầu óc Trần An An lâng lâng dập dềnh.

      Diệp Lương Nhất thấy vẫn thể nào thả lỏng được, lại thể ép , đành cứ như vậy đẩy nước thuốc vào, rút kim tiêm ra, dùng bông thấm cồn đặt lên chỗ tiêm, ước chừng sau năm phút mới đem miếng bông ném vào thùng rác.

      “Có đau ?” Lúc này Trần An An vểnh mông nằm bò bàn, sau khi bỏ bông sát trùng , Diệp Lương Nhất thuận thế lật người lại, nửa ôm vào trong ngực, dịu dàng hỏi.

      sao.” Trần An An chột dạ, mắt to chớp chớp dám nhìn vào mắt Diệp Lương Nhất, chỉ có thể lắp bắp trả lời.

      Lại ngờ bộ dáng vợ như vậy lọt vào mắt Diệp Lương Nhất quá ngon miệng.

      Bởi vì phát sốt, hai má Trần An An đỏ bừng, đôi mắt sáng mênh mông sương mù, khóe mắt còn vương vệt phấn mờ mờ, cực kỳ giống bộ dáng đêm hôm đó ở khách sạn......

      Diệp Lương Nhất giật mình, đầu ngay lập tức cúi xuống, muốn hôn Trần An An, lại bị Trần An An nghiêng đầu né tránh.

      đỏ mặt ấp úng :“Em, em bị cảm, , thể hôn......”

      Diệp Lương Nhất cong môi, chạm vào trán , hơi thở nóng rực phun lên mặt ,“Bị cảm phải lây sang cho người khác mới có thể mau khỏi, muốn em nhanh hết bệnh......” xong, trực tiếp bắt lấy làn môi ấm nóng của , cuối cũng biến mất ở giữa khe hở hai đôi môi triền miên.
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :