1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cá cược em yêu - Thiên Mỹ Khả (update c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @Hồ Thiên Khả Du , upload bản word của cậu lên Mediafire, Dropbox, Ge, rồi gửi qua Pm cho mình, mình làm pic chương này giúp nhé :)

    2. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 12: Nếu mệt quá ngủ


      buổi tối dự tiệc ở khách sạn sang trọng là điều ai ai cũng ao ước, nhưng nó là nặng nề với Bạch Mặc Như.


      Hôm trước dự xong tiệc liên hoan trong tập đoàn cũng đủ khiến thấy mệt, hôm nay xung quanh biết bao nhiêu người, gian rộng rãi nhưng vẫn khiến vô cùng choáng váng bởi những ánh sáng chói lóa phát ra từ bất kì phía nào trong căn phòng.


      Giờ ngồi trong góc khuất, chỗ ai để ý, bữa tiệc bắt đầu được lúc, cũng đứng cạnh Ngụy Dương Quân lúc, nhưng cũng đủ làm muốn gục xuống vì kiệt sức.


      Vén tóc qua tai, hai tay ấn ấn hai bên thái dương, đầu lúc này đau. nhớ mình đâu có ốm cơ chứ? Có lẽ vẫn do ảnh hưởng của người kia tối hôm trước.


      ra dự tiệc sao?”- Doãn Đường Viễn từ phía sau đặt tay lên vai .


      Bạch Mặc Như buồn , khoanh hai tay trước ngực, cũng chẳng quay lại đằng sau.


      nhớ đến sáng hôm đó.


      “Nếu chúng ta còn do sắp xếp mà gặp lại, vậy coi như tôi buông em ra.”


      Lời Doãn Đường Viễn lại văng vẳng trong đầu, rốt cục giờ ta cũng xuất .


      ngồi xuống ghế cạnh , ánh mắt vẫn nhìn về phía mọi người cùng nhau chúc rượu bục.


      “Em còn nhớ những điều tôi chứ?”


      Bạch Mặc Như nghe xong thở dài.


      “Doãn Đường Viễn, tôi lại thể bốc hơi, mà cũng có tài làm phép, nên thể gặp lại là xong.”


      quay sang nhìn , hôm nay rạng rỡ. Chợt nghĩ ra vài điều, phải rồi, là thư kí của tổng tài Ngụy Đằng cơ mà, hôm nay là ngày liên hoan trong giới, đương nhiên phải rạng rỡ.


      “Em cũng mồm mép đấy.”- hơi ghé vào gần má , mùi hương hoa hồng thoang thoảng người . (Du: Xin lỗi chứ ta chả hiểu hoa hồng có mùi gì -_-)


      “Nhưng em biết , tôi bỏ qua thứ mà tôi muốn.”


      “Tùy thôi.”- Bạch Mặc Như đứng dậy, về phía mọi người chúc rượu, cần ở lại nơi này.


      Doãn Đường Viễn nhìn xung quanh, chỉnh lại carvats rồi đứng dậy theo Bạch Mặc Như.


      Khi Bạch Mặc Như đến, nơi đó dường như trở nên càng nổi bật hơn.


      mặc chiếc váy màu đỏ thẫm, dài quết đất, xẻ tà từ đùi xuống, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, đôi giầy cao gót màu bạc. Tóc xoăn dài xõa tung, môi là nụ cười nhàng. Nhìn đứng bên Ngụy Dương Quân tuyệt đối đẹp đôi. Có vài người cùng nhau ra vài câu gán ghép hai người.


      Ngụy Dương Quân tiếp chuyện nhiều tổng giám đốc của các tập đoàn, với mỗi người đều điều hứa hẹn hợp tác trong tương lai.


      Bạch Mặc Như cùng , với mỗi người nở nụ cười rồi nâng ly. Mới chỉ vài ngụm rượu mà cảm thấy xung quanh như quay cuồng rồi.


      Ngụy Dương Quân như hiểu ra có điểm mệt nên cũng hào hiệp mà đỡ rượu giúp , hai người như thế nào, hoàn toàn lọt vào tầm mắt Doãn Đường Viễn.


      đứng bên, mặc kệ những cặp mắt của những danh môn khuê các, chỉ để ý đến Bạch Mặc Như. biết khó chịu, cũng muốn tới hỏi cho ra nhẽ, nhưng nhìn và Ngụy Dương Quân khiến muốn tới chút nào.


      Cuối cùng Bạch Mặc Như cũng được giải thoát khoản uống rượu vì sang phần tiếp theo của bữa tiệc, ăn .


      Tuy vậy, dường như chẳng ăn vào được chút nào vì đầu quá đau, khiến nhìn mọi thứ ràng nữa.


      muốn ngất ra ở đây.


      Sau cùng, màn nhảy tới, Bạch Mặc Như uất hận rủa thầm trong lòng, nếu còn bị mời nhảy như lần trước, điên mất.


      Nhưng hoàn toàn như mong đợi, đầu tiên, nhảy cùng Ngụy Dương Quân, tất nhiên là như hôm trước, ngoại trừ xung quanh có nhiều người bàn tán hơn, đầu đau hơn, và thấy sau gáy mình nóng hơn. Lúc quay vòng, nhìn thấy Doãn Đường Viễn chăm chú nhìn , ánh mắt như nảy lửa.


      biết làm sao được chứ, đây là công việc của .


      “Từ đầu tới giờ tôi thấy em dường như khỏe, em có sao ?”- Ngụy Dương Quân hỏi .


      Bạch Mặc Như miễn cưỡng lắc đầu.


      “Em sao, chỉ là hơi mệt chút.”


      Ngụy Dương Quân gật đầu, cũng kết thúc bài nhảy sớm hơn so với nhạc, cùng Bạch Mặc Như đến bên bàn gần đó ngồi chút.


      “Em ngồi đây, tôi lấy thuốc giúp em.”


      “Em sao đâu, Ngụy tổng, cứ ở lại .”- Bạch Mặc Như muốn gậy phiền cho ai. Khi nãy uống thuốc rồi, giờ chỉ mong được ngủ sớm chút.


      Nhưng xem chừng ổn, vì có bóng người tiến đến.


      Bạch, liệu tôi có thể mời nhảy bản ?”- thấy nhạc mới chuẩn bị vang lên, Doãn Đường Viễn tới tỏ ý muốn cùng Bạch Mặc Như nhảy, thực chất là muốn dò ý Ngụy Dương Quân.


      Bạch Mặc Như nhìn Ngụy Dương Quân, chỉ cười gượng gạo, suy nghĩ thấy từ chối chính là để cho Ngụy Dương Quân mặt mũi nhàng đứng dậy.


      Doãn Đường Viễn nắm tay ra phía trung tâm sảnh, nơi mọi người chuẩn bị nhảy điệu mới.


      Khi mới bắt đầu, Doãn Đường Viễn cũng ngờ có kĩ thuật tốt như vậy, lúc nãy chỉ chăm chăm nghĩ tới và Ngụy Dương Quân nên để ý, giờ mới thấy, mỗi bước nhảy của nhàng, nhưng xem chừng, được ổn lắm.


      “Nhảy với tôi là điều em căm ghét sao?”


      Bạch Mặc Như nhìn , đường nhiên hề mong, thế nhưng… cũng căm ghét.


      Chỉ là, cảm thấy mệt.


      “Tôi ốm có được ?”- Bạch Mặc Như khổ sở trả lời.


      “Ốm?”- Doãn Đường Viễn nghiêng đầu, ghé sát mặt hơn- “Tại sao?”


      “Còn phải vì ?”- Bạch Mặc Như giường lên đôi mắt hơi vương chút sương, lúc này rất muốn khóc ra.


      “Do tôi?”- Doãn Đường Viễn càng khó hiểu, lúc sau mới nhớ ra hôm trước mình hành động hơi quá khiến hôm nay còn mệt. ôm sát vào người.


      “Nếu mệt quá, vậy… ngủ .”


      Bạch Mặc Như căng tròn mắt, nhìn mọi người xung quanh cũng dang nhìn hai người, nhảy bỗng hai người lại dừng lại để ôm nhau.


      Doãn Đường Viễn, chính là điên rồi sao?


      Thế nhưng, cũng cảm thấy trong lòng yên ổn hơn nhiều, ít nhất cũng có người vì mà mong nghỉ ngơi, mặc cho bị người khác dò xét.


      chậm rãi nhắm mắt. Còn lầm bầm vài câu xíu nhưng đủ cho Doãn Đường Viễn nghe thấy.


      “Vậy mọi chuyện nhờ .”


      Kết cục của màn nhảy theo như mọi người được biết sau đó là: Bạch Mặc Như bị ngất do sức khỏe yếu, Doãn tổng Doãn Tư đưa về vì hai người là bạn, biết nhà . Ngụy tổng chỉ biết đứng chỗ lo lắng nhìn theo thư kí của mình bị người khác đưa .


      Nhưng ai biết, chỉ lo cho sức khỏe của , còn buồn bã vì và người kia thân mật.


      Vào trong limo, Doãn Đường Viễn để gối lên đùi, ngủ say rất nhanh, có lẽ quá mệt mỏi vỡi những bữa tiệc thế này rồi. Doãn Đường Viễn lấy lí do chống chế chuyện đêm hôm trước.


      Tay Bạch Mặc Như quờ quạng, biết phải làm gì, cũng thể ôm được, đành lấy ra chiếc gối bên cạnh đặt vào tay . Cũng ngờ có thể ôm vào ngủ ngon lành, miệng còn ưm ưm mớ cái gì mà “gấu bông ”.


      Lúc này, Doãn Đường Viễn đột nhiên nở nụ cười.


      , cũng đáng .


      “Về chỗ của tôi.”


      “Vâng thưa Doãn tổng.”


      Doãn Đường Viễn xoa xoa lên má . làm sao để cho đồng ý đến với . Khóe môi nhếch lên nụ cười. rồi phải ngoan ngoãn thôi.

    3. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 13: Em cho tôi cơ hội chứ?


      Sáng sớm tinh mơ, Bạch Mặc Như tỉnh dậy trong tình trạng khá khỏe, có lẽ ngủ đủ từ hôm qua.


      Hôm nay nhớ trong bữa tiệc hôm qua như thế nào, tuy biết mình thất thố, nhưng cũng kìm được mà ngủ .


      Hôm qua mệt mỏi lắm, nhưng vì công ty, đành gắng sức, nhưng có người mệt nên ngủ làm kìm được.


      ngủ tiếp sao?”- Doãn Đường Viễn từ bên ngoài vào, tay là bánh kẹp cùng cốc sữa- “Nếu dậy rồi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn sáng. Tôi làm xong cả rồi.”


      Bạch Mặc Như cũng ngờ nhìn thấy , lại cảm thấy thoải mái hơn, trước đây căm ghét , muốn thấy , nhưng giờ, khi thấy quan tâm mình như vậy, trong lòng tránh khỏi cảm giác ấm áp.


      “Ừm.”- đứng dậy vào phòng vệ sinh, cũng biết chắc chắn đêm qua cũng có xảy ra chuyện gì.


      Bên ngoài, Doãn Đường Viễn nhìn theo bóng dáng rời khỏi.


      Đêm qua, muốn làm kinh động tới giấc ngủ của nên sang phòng làm việc ngủ, sáng dậy qua vẫn thấy ngủ ngon lành, chợt trong lòng có chút cảm xúc kì lạ.


      thương mệt mỏi với những yến tiệc. Những cái nhíu mày của , cũng thấy được mỗi khi ngồi chỗ.


      Bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ, thực chất, cũng có những cảm xúc bình thường, mệt mỏi, có khi còn cảm thấy chán nản.


      “Tối qua tôi phiền rồi.”- Bạch Mặc Như ra, ngồi xuống giường, cầm lên khay bánh.


      “Vậy có muốn điều gì với tôi ?”- ngồi gần lại.


      Bạch Mặc Như nhìn lúc, môi mỉm cười.


      “Cảm ơn .”


      Doãn Đường Viễn khom khom khóe miệng gật đầu.


      “Vậy cứ ăn , em mệt cũng thể làm, hôm qua tôi với Ngụy Dương Quân xin cho em nghỉ tới khi khỏi hẳn.”


      Bạch Mặc Như cũng từ chối. Tuy biết công việc khá bề bộn nhưng giờ Ngụy Dương Quân cũng có thêm nhiều thư kí nữa, mà thể quá gắng sức, đành mặc cho Doãn Đường Viễn quyết định.


      thở dài, quay sang nhìn .


      “Vậy tối qua coi như tôi nợ lần. Hôm nay nếu rảnh, tôi mời bữa, thế nào?”- chính là , hôm qua nếu có Doãn Đường Viễn, chắc phải ở lại tiệc tới nửa đêm, sáng nay cũng thể thoải mái như vậy.


      Doãn Đường Viễn gật đầu, cũng xác định nghỉ vài hôm, vì dự án cũng lo xong kha khá, giờ tận dụng nghỉ ngơi cũng tốt.


      “Vậy nấu ăn phải cần thức ăn, mà thức ăn ở nhà lại hết.”- ậm ờ.


      “Tôi mua, ở nhà.”- rồi cầm túi xách bên cạnh định ra, mới được vài bước bị kéo giật lại.


      “Để em mình tôi yên tâm, vẫn là tôi cùng em.”- Doãn Đường Viễn nắm tay kéo theo. ở nhà mình còn chuyện gì nữa? Quan trọng là hai người bên nhau.


      Lên xe, tới siêu thị, cả quá trình tốn gần nửa tiếng vì tắc đường. Bạch Mặc Như nhìn qua ô cửa nhìn bên ngoài chật ních người mà phát bực.


      “Gần trưa rồi sao vẫn đông vậy?”


      Tới siêu thị, hai người thẳng ra khu thức ăn.


      Hai người khi chọn đồ ăn chẳng với nhau lời nào, nhưng lại vô cùng ăn ý. Ví dụ như còn nhớ ăn được cay, nên khi lỡ tay cho vào lọ sốt cà ri nhiều ớt, bỏ ra, thay vào đó là lọ sốt cà chua.


      Hay thích ăn đồ quá ngọt, nên chọn tôm ướp đường mà thay vào đó là tôm tẩm bột.


      được vài lượt xe trở thành hai xe, mà hai xe là hai tòa núi .


      Nhìn họ rất giống hai người mua đồ ăn tích trữ cho mùa đông tới.


      Bạch Mặc Như bật cười khi thấy ý nghĩ của mình kì cục.


      “Có chuyện gì lại cười?”- Doãn Đường Viễn đẩy xe đến cạnh .


      “Chỉ là tôi thấy chúng ta như sống ở vùng ốm đói ấy, mua từng này thức ăn có phải hơi dọa người ?”


      Sau vài giây suy nghĩ, nhìn nhìn lại, rốt cục Doãn Đường Viễn với tay lấy thêm vài gói nấm nữa.


      “Mua tủ lạnh lớn hơn là được rồi.”


      Mọi người xung quanh chết lặng.


      Tủ lạnh lớn hơn?


      Người có tiền rất biết cách chơi.


      Mang hai tòa núi ra chỗ thanh toán. Phải mất tận gần mười phút núi đồ của hai người mới được tính xong, nhìn tờ hóa đơn dài dằg dặc, mọi người xung quanh nhìn hai người như thể mua đồ tiếp tế cho dân chạy nạn vậy.


      Nhưng có được điểm tiện lợi, đó là nhờ hai tòa núi ấy, mà họ được hưởng dịch vụ giao hàng miễn phí về tận nhà.


      Bạch Mặc Như lúc này trong lòng mới có chút an ủi.


      Sau khi về nhà , lại chờ thêm vài phút đồ của hai người được chuyển đến. Doãn Đường Viễn ra mang vào, còn Bạch Mặc Như ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn, còn nghe loáng thoáng bên ngoài lời chàng giao hàng. gì đó như kiểu chúc hai chị hạnh phúc rồi hai người đẹp đôi.


      Dù sao cũng kệ họ, lại gặp lại họ bao giờ.


      “Em có chắc cần tôi nấu cùng ?”- Doãn Đường Viễn tay nén đồ trong tủ lạnh, tay kia với lấy mấy túi rau được gói kĩ nhét tiếp vào.


      “Tôi nghĩ người cần giúp đỡ là mới phải.”- Bạch Mặc Như đảo mắt, do mua nhiều chứ phải do , nên kệ .


      được giúp đỡ của Bạch Mặc Như khiến Doãn Đường Viễn có điểm hụt hẫng, còn bao nhiêu đồ trong hộp, mà nghiên cứu qua, cái tủ này cũng rất lớn rồi, còn kích cỡ nào lớn hơn nữa.


      Xem ra cuối tháng mới hết là chuyện bình thường.


      Sau khi Bạch Mặc Như nấu xong sáu món đơn giản cùng nồi cơm, hai người bắt đầu ngồi xuống bàn.


      Ăn đồ ăn của Bạch Mặc Như nấu cũng tệ, thậm chí có thể coi như rất ngon.


      “Tôi biết em nấu ăn ngon đến vậy.”- Doãn Đường Viễn xúc cho thìa nấm.


      “Cho dù ngon nhưng tôi cũng làm vỡ của cái bát hay cái đĩa nào.”- Bạch Mặc Như , giọng đầy mỉa mai. Hôm nấu ăn nhà cũng làm mất mấy cái bát cùng đĩa.


      mặt Doãn Đường Viễn thoáng đỏ, hôm đó là bị lỡ tay do quen chỗ. Chứ phải do vụng về.


      “Đủ rồi, tôi xin lỗi em rồi còn gì.”


      Bạch Mặc Như bật cười.


      “Tôi lại bắt đền, lo cái gì?”


      “Tôi lo.”- Doãn Đường Viễn chống chế.


      Bạch Mặc Như bỏ qua mà tiếp tục ăn, chỉ là cũng ăn được rất ít.


      Ăn xong, Bạch Mặc Như rất bao dung mà dọn bát ra chỗ rửa để Doãn Đường Viễn rửa.


      “Tôi nấu, giờ tới lượt rửa .”


      nhún vai, đây cũng đâu làm khó được , đành xắn tay áo ra đứng rửa bát.


      Bạch Mặc Như thấy cảnh này khá hay, bèn đem điện thoại ra chụp lại, Doãn Đường Viễn lại biết chuyện này.


      Doãn tổng của Doãn Tư đứng bên bồn rửa bát. Tin này mà đồn ra ngoài… có nghĩ cũng dám nghĩ.


      Bạch Mặc Như ra ngoài sofa ngồi xem Tivi, cái tivi này cũng lớn, ít nhất là lớn hơn tivi ở phòng của .


      Xem được lúc cơn buồn ngủ kéo tới. nhắm mắt vào lúc.


      “Tôi vì em mà bỏ dở bữa tiệc, đưa em về đây, để cho em ngủ yên đêm qua, sáng nay lại cùng em siêu thị mà nghỉ làm, bỏ mặc công ty, giờ lại rửa bát để em được nằm ngủ ngon lành sofa thế này…”


      Doãn Đường Viễn ngồi xuống cạnh Bạch Mặc Như, vẫn nhắm mắt, nhưng chẳng lâu sau mở mắt ra.


      đổ lỗi cho sao?


      định như vậy bỗng Doãn Đường Viễn tiếp.


      “Vậy… em cho tôi cơ hội chứ?”


      gian cực kì im lặng vào lúc này.


      Bạch Mặc Như nghĩ đơn thuần chỉ là muốn cùng chơi đùa gì đó, nhưng ánh mắt của , chính là rất nghiêm túc.


      Khi trước, tự tay đóng lại cơ hội có tình , vậy bây giờ sao?


      rất dịu dàng với , vì mà vất vả cơ mà.


      Bạch Mặc Như thở dài, nhưng môi lại nở nụ cười.


      “Vậy bao giờ muốn kết thúc, với em câu.”


      Doãn Đường Viễn cúi xuống hôn lên môi .


      “Nhất định .”


      Bạch Mặc Như trong lòng có cảm giác ấm áp, thử đón nhận thứ tình này xem sao. Cũng đáng để thử.

    4. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 14: Tới thăm nhi viện


      Doãn Đường Viễn hỏi Bạch Mặc Như về nơi sinh ra và lớn lên, dẫn tới đây.


      Hai người bước vào cổng, tay nằm gọn trong tay .


      biết ? Trước kia em bị bỏ rơi ở nơi này, các sơ nuôi em lớn lên.”- kể , ánh mắt mang vẻ hoài niệm.


      Doãn Đường Viễn ngờ Bạch Mặc Như lại có quá khứ như vậy, giờ hiểu tại sao cá tính mạnh mẽ như vậy. hình thành lớp vỏ bọc hoàn hảo để che quá khứ bị bỏ rơi.


      Nhìn nụ cười buồn gương mặt , nắm tay chặt hơn, kéo lại bên cạnh.


      gần lại cùng tôi, tôi che chở cho em.”- ghé vào tai thầm.


      Bạch Mặc Như bật cười, tựa vào ngực .


      Hai người cùng bước tiếp vào bên trong sân, ở đó mọi người ngồi chuyện, lũ trẻ vui đùa ở bãi cỏ.


      “Mẹ… mẹ…”- hai đứa trẻ trai chạy tới bên hai người. Khi Doãn Đường Viễn còn chưa hiểu tại sao Bạch Mặc Như giải thích.


      “Em là mẹ nuôi của chúng, em phát hai đứa bị bỏ rơi bên ngoài cổng nhi, nên bây giờ…”- mỉm cười, ngồi xuống- “Nhi Nhi, Bảo Bảo ngoan, mẹ về thăm hai đứa này.”


      hiểu vì sao, Doãn Đường Viễn lại có cảm giác kì lạ, trong lòng bỗng ấm lên, cười đùa với hai đứa trẻ rồi ngước lên cười với , cũng vô thức mà mỉm cười theo.


      “Tiểu Mặc…”- tiếng sơ Mari tới, thấy bên cạnh còn có người đàn ông tuấn gật đầu chào sơ tỏ ra khá ngạc nhiên.


      Bạch Mặc Như ôm lấy sơ rồi giới thiệu.


      “Sơ Mary, đây là Doãn Đường Viễn, bạn con.”


      gật đầu, cũng sơ qua về quan hệ hai người, rồi sơ Mary mời tất cả vào bên trong.


      “Sao lại như vậy? Sơ nhất định dò hỏi em suốt cho xem.”- thấy Doãn Đường Viễn là bạn trai với sơ, thấy trong lòng ấm áp, nhưng cũng là rất ngại ngùng, muốn các sơ thấy trưởng thành quá nhanh.


      “Tôi chỉ .”- kéo gần lại, hai đứa trẻ phía trước cứ vài giây lại quay xuống nhìn hai người cười tủm tỉm.


      Vào bên trong, Bạch Mặc Như dẫn thăm quan các phòng trong nhi viện, gồm cả phòng của .


      Phòng của được tính là khá rộng rãi, bàn học, giường tủ đầy đủ, tường chỉ dán giấy màu trầm đơn giản.


      Nhìn quanh căn phòng này khác lắm so với căn hộ mà thuê ở chung cư, có lẽ sống quen theo kiểu đơn giản này rồi, vì hoàn cảnh nên giống các tuổi mới lớn nữa.


      “Nơi đây mỗi người đều có phòng riêng sao?”- thấy hơi khác so với phim hay . căn phòng có rất nhiều trẻ ở.


      “Cũng hẳn.”- sắp xếp lại vài chiếc gối ghế- “Em ở đây từ tới khi mười tuổi, có rất nhiều người muốn nhận nuôi, nhưng em muốn, muốn ở cùng các sơ. Nơi đây rộng rãi nên mỗi đứa trẻ từ mười tuổi trở lên có phòng riêng. Nên em có phòng. Tới năm mười chín tuổi em dọn ra ở riêng để tự lập luôn.”


      vừa vừa cười nhàng, nụ cười của mang theo vui vẻ, chỉ là hoài niệm về ngày trước. Nếu có các sơ ngày ấy, cũng ngày hôm nay.


      Doãn Đường Viễn đến ôm lấy Bạch Mặc Như. Hôn lên mái tóc .


      “Cuộc sống đơn giản của em giờ lại thêm người.”


      “Phải.”- ôm lấy lát rồi ngẩng đầu lên- “Xuống giúp các sơ làm cơm tối, được ?”


      “Được.”- mỉm cười.


      Hai người lại cùng xuống, hôm nay Bạch Mặc Như tới sớm nên cùng mọi người tất bật nấu ăn. Doãn Đường Viễn dùng điện thoại xử lí vài vụ việc công ty, quay lại thấy Bạch Mặc Như rổ rau lớn.


      “Để tôi.”- đón lấy rổ rau, mang tới nhà bếp.


      Nhìn Doãn Đường Viễn mặc tây trang mà ôm rổ rau có vẻ hơi ổn, Bạch Mặc Như cố nén cười mà chụp lấy vài tấm ảnh.


      Như vậy cũng hay chứ.


      Quay lại, thấy trán lấm tâm vài giọt mồ hôi, liền lấy khăn giấy ngay cạnh, nhàng chấm lên.


      “Mệt lắm ?”


      lắc đầu.


      “Mới bê được chút bê hộ rồi, còn mệt làm sao được nữa?”


      Hai người cười sơ Mari cùng bọn trẻ tới.


      Nhi Nhi cùng Bảo Bảo chạy tới bên , nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào Doãn Đường Viễn.


      hơi ngạc nhiên khi hai đứa trẻ cứ dò xét mình như vậy, liền nghiêng đầu.


      “Có chuyện gì sao hai con? Sao cứ nhìn ta mãi thế?”


      Hai đứa trẻ ngước lên nhìn Bạch Mặc Như, cũng dò hỏi nhìn chúng, chúng lại nhìn Doãn Đường Viễn, hai cái miệng xinh cất tiếng.


      “Chú cướp mẹ của chúng cháu sao?”


      Xúng quanh các sơ bật cười vui vẻ, hai đứa cũng dễ thương , Bạch Mặc Như biết gì nữa. Doãn Đường Viễn mỉm cười kéo chúng vào lòng.


      “Chú cướp mẹ của hai đứa, chỉ mượn mẹ hai đứa vô thời hạn thôi.”


      “Thế được.”- Bảo Bảo gật gật đầu, gặm miếng bánh tay.


      “Ôi trời…”- Bạch Mặc Như thở dài nhìn Doãn Đường Viễn lắc đầu- “Cả nữa sao?”


      Mọi người cùng ngồi xuống chuyện trò với . Các sơ cũng thi nhau hỏi về hai người quen nhau ra sao, nhau từ bao giờ. Bạch Mặc Như có khi dễ ? Đương nhiên trả lời ràng, chỉ trừ vấn đề quen nhau thế nào tránh . cũng ra dấu được . Tính ra, số lần họ gặp nhau còn chưa đầy bàn tay.


      có thấy việc chúng ta quyết định kết giao là vội vàng ?”- ăn xong, ngồi chuyện với các sơ đến muộn, hai người lên phòng của . Vừa rồi trời mưa lớn, có lẽ là về được, nên hai người tạm qua đêm ở đây.


      Doãn Đường Viễn bế bổng lên.


      “Cái này để tôi suy nghĩ rồi trả lời em sau được ? Giờ tôi vẫn đói, nên ăn thêm cái gì trước .”


      Bạch Mặc Như vẫy vùng tay Doãn Đường Viễn.


      “Buông ra, bỏ em xuống, mọi người nhìn thấy.”


      càng ghì chặt hơn.


      “Mọi người sớm ngủ, em càng gào thét, có lẽ họ nghe thấy mà ra đấy.”- đặt xuống giường, rồi chợt cười nữa, cứ vậy ngắm nhìn .


      “Sao nhìn em ghê vậy?”- hai tay đặt trước ngực ngăn cúi xuống. Môi hé mở.


      gì, chỉ là vuốt lên má , ngày hôm nay như thấy hết cả cuộc đời ngày trước. Giờ ở trước mắt , mỉm cười nhàng, nhưng cũng như chất chứa hàng vạn điều tâm .


      “Như, đến ở cùng tôi được ?”

    5. Hồ Thiên Khả Du

      Hồ Thiên Khả Du Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      58
      Chương 15: Ngọt ngào


      nhàng hôn lấy. nhàng chìm đắm vào nhau. Nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng như dài vô tận. Môi xinh cất lên tiến rên nhè . Doãn Đường Viễn lần lượt cởi quần áo hai người.


      Tay dạo chơi thân hình mềm mại quyến rũ của . Xoa nắn bộ ngực tuyết, bàn tay ngừng nắn bóp tới sưng đỏ. Bạch Mặc Như có điểm đau, nhưng chặn miệng , chỉ có thể cựa quậy, lại càng làm thêm muốn .


      “Như.”- khẽ gọi, rồi cúi xuống hôn lên ngực .


      “Viễn… em đau…”- Bạch Mặc Như thở ra. lượt gặm lại cắn, tay chạm xuống nơi tư mật của .


      Xoa nhàng bên ngoài, khẽ cong người lên, càng ấn mạnh, càng kêu lớn hơn. Khi Doãn Đường Viễn đâm sâu ngón tay vào bên trong, a lên tiếng.


      Doãn Đường Viễn tha hồ công kích người , bên gặm cắn nụ hoa trước ngực , tay kia nắn bóp nụ hoa còn lại, bên dưới, tay rút ra đâm vào hoa huyệt hẹp, chẳng mấy chốc, động tình. Biết chuẩn bị tốt, ngồi thẳng dậy. Chuẩn bị tiến vào.


      Khoảnh khắc bắt đầu vào trong , cả hai đều rất thoải mái.


      vẫn như ngày đầu hai người làm tình, vẫn hẹp khiến thoải mái đến thở ra.


      “Như, có thể thả lỏng chút ?”- thấy nơi chân ra chút, lấy đà đẩy mạnh vào làm có điểm đau, vẫn chưa thích ứng nhiều với việc quá mạnh bạo với mình như vậy.


      “A… Viễn… thôi.”- cất tiếng nỉ non, bám chặt lấy tay , móng tay bấm mạnh vào cánh tay của , nhưng điều đó khiến dừng lại, càng cảm thấy hứng thú hơn. Ban đầu là nhàng dao động, càng về sau, Doãn Đường Viễn càng ra vào mạnh hơn, mật dịch liên tục chảy ra ướt đẫm mảng ga giường, Bạch Mặc Như càng kêu dừng lại, lại càng chiếm giữ sâu hơn.


      “Viễn, mau dừng lại.”- Bạch Mặc Như còn cách nào khác là dùng chân kẹp chặt lấy . nếu còn động nữa, chết mất.


      Hành động này của ngây thơ, biết rằng điều đó như thể kích thích hơn.


      “Như, em muốn tôi đến vậy sao?”- thở hổn hển bên tai , những giọt mồ hôi sớm rơi thân thể .


      , Viễn…”- mới tới đó, nắm lấy eo , từ phía hạ thân tấn công mạnh mẽ. dám quyến rũ như vậy, dám kích thích cực hạn của .


      Doãn Đường Viễn nhanh chóng ra vào trong cơ thể , tay ngừng xoa bóp lên bầu ngực căng đầy, lưu lại người những hôn ngân tím đỏ.


      “Em là của , Như…”- khi lên cao trào, khẽ với , trán đầm đìa những giọt mồ hôi, miệng đào hé mở thở ra mệt mỏi.


      được gì, cứ thế nhắm mắt lại, về phần ngày mai, để cho Doãn Đường Viễn quyết định.


      vẫn là nghỉ phép mà.


      Nằm xuống bên cạnh Bạch Mặc Như. Khi hỏi tới ở cùng , chỉ mỉm cười rồi gật đầu. tuyệt hối hận vì quyết định của mình, muốn ở căn phòng đó, thỉnh thoảng lại có người đàn ông nào đó xuất .


      Nhìn nhắm mắt ngủ yên lành. biết, họ chỉ có với nhau sáu tháng, hết sáu tháng, đường ai nấy . Hợp tác và lô đất kia về tay , còn , phải mối quan tâm của .


      Vuốt ve bờ lưng trần, hôn lên đó.


      Bạch Mặc Như, tình đẹp đời này là tồn tại.


      Sáng sớm hôm sau, Bạch Mặc Như vẫn theo thói quen thức dậy, nhưng nhìn đồng hồ cũng hơn tám giờ. vẫn nằm phòng mình, nhưng nhìn quanh lại thấy Doãn Đường Viễn đâu cả.


      Chợt qua cửa sổ, nghe thấy tiếng cười đùa ở sân dưới.


      Đứng xuống giường, nhìn qua cửa sổ đầy ánh nắng chói chang, thấy đnag cùng lũ trẻ bên dưới chơi đùa, mặc bộ đồ thể thao thay vì tây trang như hôm qua, có lẽ mua trong lúc ngủ.


      Thấy Bảo Bảo cùng Nhi Nhi và những đứa trẻ bị Doãn Đường Viễn đóng giả quỷ đuổi theo, miệng vô thức nở nụ cười, khung cảnh này cũng ấm áp .


      mải ngắm nhìn cảnh tượng đó, Doãn Đường Viễn lại ngước lên cửa sổ phòng nhìn .


      Hai người cùng nhìn nhau, bất chợt nhưng cũng ấm áp. Doãn Đường Viễn có cảm nghĩ giống như thiên thần vậy, ở phía cao nhìn xuống, nụ cười của khiến gian như bừng sáng lên. trong lòng cũng có thứ cảm giác kì lạ.


      Cụp mắt xuống. , có thứ cảm giác ấy với . .


      Bạch Mặc Như chuẩn bị hết khoảng hai mươi phút xuống sân.


      tưởng em còn ngủ nữa.”- Doãn Đường Viễn ôm lấy , trước mặt bao người mà hôn lên trán .


      “Viễn…”- ra, để mọi người cùng lũ trẻ thấy con ra gì chứ? thoáng thấy tiếng cười khúc khích của các sơ cùng bọn trẻ mới lớn thầm cười cười với nhau gì đó, rồi chúng quay sang .


      “Chị Như lớn rồi…”- rồi chúng bỏ chạy khi thấy trừng mắt lên.


      Đúng là… có trách cũng thể trách được.


      “Sáng nay tôi tới công ty, em cứ ở lại đây, chiều tôi về sớm đón em qua nhà tôi. Nếu mai em thích làm . Hôm nay cứ nghỉ ,”- vuốt tóc . nhàng .


      “Em biết rồi.”- Bạch Mặc Như mỉm cười, gật đầu. dù sao bây giờ tới công ty cũng là muộn, cứ kệ vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :