1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu (Full 68c+NT1)-Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cao Minh Thúy Vy

      Cao Minh Thúy Vy Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      67
      cho em hoi truyen nay bao nhieu chuong ah. Em cam on

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Ai theo em đến cuối cuộc đời - Lục Xu
      Chương 57: Bi kịch ngược chiều (11)

      Thẳng đến ngày hôm sau, bệnh tình của Kỷ Thành Minh cũng chẳng khá hơn chút nào. Hơn nữa, càng áp lực công việc càng dồn dập càng lợi hại hơn, trước mặt người ngoài càng tỏ ra như hề có chuyện gì. Kỷ Niệm Hi cùng đến gặp mặt mọi người, ngay cả khi phải tiếp rượu ăn cơm vẫn đánh giá sắc mặt . Nếu chỉ thoạt nhìn bên ngoài, dường như hề khác biệt. Điều này khiến nhớ lại lúc còn học trung học, khi bị cảm cúm, sao ngăn được mình luôn để giấy ăn dưới mũi, cuối cùng, mũi đỏ hồng lên như quả đào, đương nhiên nếu chỉ dùng loại hoa quả để so sánh với hình dạng ghê tởm của cái mũi lúc đó, có khi nó còn nổi giận dậm chân bình bịch ấy chứ.

      Nhưng dạng người như Kỷ Thành Minh, chung là thuộc kiểu người kể có đau ốm đến đâu, có khó chịu đến mức nào ta cũng rất hiếm khi bộc lộ ra ngoài, có lẽ chỉ có thể là kỳ tích mới phát ra.

      Đến khi Kỷ Thành Minh nhịn được mà lại xin phép ra ngoài lần thứ hai, theo sau , xử lý như thế nào, thế nhưng lúc tiến đến thấy hút thuốc, có lẽ đó là trong những phương pháp để giải tỏa những bức bối trong lòng.

      đứng ban công, thoạt nhìn vẫn là Kỷ Thành Minh - người đàn ông vừa ngạo mạn vừa xa cách như trước. Bộ comple đen khiến dáng vẻ của càng thêm lạnh lùng và cứng rắn hơn, nhìn qua ai có thể phát ra điểm bất ổn.

      đến bên cạnh , khóe miệng hơi mỉm cười, nhìn về phía xa xa:
      - có bao giờ tưởng tượng rằng ngày nào đó bạn vì nhận ra bộ mặt của mà đòi chia tay nhỉ?

      - Bộ mặt ư?
      Ba chữ cái này lại hề khiến giận dữ, nhìn , lời, giống như là thể chấp nhận nổi chuyện này. Có lẽ vì biết hiểu lầm ý , hơi cố giải thích:
      - Đối phương xem là thần tượng vô cùng hâm mộ, cuối cùng lại nhận ra chỉ là người bình thường, vì thế cảm thấy hụt hẫng…. – Sau đó tất nhiên là quyết định chia tay.

      Lời này của chắc chắn là dựa vào căn cứ ràng nhé. Có người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng từng tự bạch rằng, hồi còn học trung học, ấy từng thầm mến hotboy trong trường, điều kiện gia đình của này tồi nhé, thành tích học tập lại vô cùng xuất sắc, thậm chí còn là hoàng tử bạch mã trong lòng hai phần ba nữ sinh trong trường. Thế nhưng sau này đó còn thích chàng trai đó nữa, nguyên nhân dĩ nhiên là vì ấy chứng kiến theo sau nam sinh khác từ nhà vệ sinh ra.

      Điều quan trọng ở đây phải là nam sinh bước ra từ WC mà là nam sinh hoàn hảo cũng WC.(?)

      Câu chuyện này còn gì để , thế nhưng nó lại là minh chứng lý giải cho cầu của mọi người đối với những người hoàn mỹ, khi tiếp xúc nhiều, người ta luôn đề cao qua mức những mong đợi của chính mình, nên đến khi bắt gặp những khuyết điểm của đối phương, họ dễ dàng rơi vào tình trạng thể chấp nhận được.

      Kỷ Thành Minh đáp lại với thái độ hờ hững:
      - Người phụ nữ có thể khiến cho đàn ông ghi lòng tạc dạ, thường là người bạn đồng hành với ta ngay cả trong những thời điểm thảm hại nhất.

      Đàn ông có thể thích những nàng trẻ trung xinh đẹp, nhưng tận sâu trong nội tâm họ vẫn luôn cảm động với người con vẫn ở bên cạnh họ vào thời điểm họ thảm hại đến mức chính bản thân cũng thể chấp nhận được. Vì nếu người có thể cùng bầu bạn vào khoảng khắc thảm hại nhất ấy, vậy giữa họ còn tồn tại khoảng cách nào nữa đây?

      Huống chi, vốn chỉ là người bình thường, chưa bao giờ cho rằng bản thân trở nên đặc biệt, vậy tại sao lại phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác?

      Kỷ Niệm Hi nhìn lại vài lần, bỗng biết phải tiếp tục đề tài này như thế nào, muốn thay đổi đến vấn đề thoải mái hơn, lại tiếp tục với giọng điệu vô cảm:
      - Trước khi chuyện em sao động não chút xem. – xong quay về vị trí tiếp khách.

      vẫn đứng ngây người.

      đâu hề có bạn cũ, còn Hướng Tư Gia lại nằm trong phạm vi vấn đề mà đưa ra, vì ấy hề như vậy.

      Nhún vai, hơi bất đắc dĩ.

      Khi họ quay lại khách sạn, Kỷ Niệm Hi nhận xét sai, có vẻ xung khắc với các loại thuốc nên bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng hơn, ngừng ho khan. Sau khi nhìn những biểu ngày hôm qua của , dám bắt uống thuốc nữa, vì mỗi lần nhớ đến cảnh tượng nước mũi chảy ra khi ấy lại cảm thấy rất thú vị.

      may vì trời tạnh mưa, và hơn thế tuy nay Tây y rất được coi trọng, nhưng vì thế mà Đông y cũng bị lãng quên. Hồi còn học trung học, các thầy giáo luôn tự hào giảng rằng, thuốc Tây chỉ trị được phần ngọn, Đông y mới có thể trị tận gốc, tuy Tây y nhanh khỏi, Đông y tác dụng chậm hơn, nhưng toàn thế giới vẫn có phân chia ranh giới cho Đông y và Tây y, mà cả hai lĩnh vực Trung Quốc đều được đánh giá cao, điều đó đáng tự hào.

      Kỷ Niệm Hi kể lại tình trạng bệnh tình của Kỷ Thành Minh để bác sĩ kê đơn bốc thuốc, cứ nghĩ đến những chỗ lá vàng vàng xanh xanh kia được Kỷ Thành Minh uống, lại thấy vô cùng khoái chí.

      thanh toán tiền, cầm thuốc, chuẩn bị ra về.

      Nhưng mới bước thêm được vài bước, bỗng dừng chân.

      Con người ta thường tư duy theo quán tính, sau thời gian, họ cho rằng việc đó còn có thể ảnh hưởng đến chính họ nữa, cho đến khi có việc quen thuộc tái diễn khiến cho những tình cảm xưa cũ dào dạt ùa về, họ lại thể nhớ đến những kỷ niệm qua.

      Giang Thừa Dư đứng cách xa.

      Hơn thế, nhìn thấy , hoặc có thể rằng, đến đây để tìm gặp từ lâu, chẳng qua chỉ im lặng chờ bước ra. lại thể vờ như quen biết , được giỏi trong phương diện ngụy trang này lắm. Trong tình huống này, đứng ngay trước mặt , giống như giữa họ vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

      chờ , như lời ước hẹn của họ năm nào, chỉ vẫn chờ .

      Còn , chỉ cần bước về phía , cần phải làm bất kỳ điều gì khác.

      Thoạt nhìn, dường như hề tồn tại khoảng cách nào.

      chợt nhớ đến câu , chúng ta vẫn là chúng ta, nhưng còn là , và em cũng còn là em như cũ. Câu ấy sao lại chân đến thế.

      vốn nghĩ rằng, khi gặp lại thể khóc, thế nhưng lại chẳng hề có giọt nước mắt tuôn rơi. cũng lao vào vòng tay của , ôm chặt, chỉ từ từ từng bước từng bước tiến lại gần .

      Khi đứng trước mặt , thể kìm lòng vươn tay, muốn chạm đến khuôn mặt , nhưng quay đầu tránh né.

      - Em có khỏe ? – lâu sau, mới mở miệng, sắc mặt trở nên vô cùng ưu sầu, nhưng ra cũng nhìn thấy khuôn mặt .

      chỉ nhìn , từ đầu đến chân, giống như xa lạ, lại giống như thừa nhận, cuối cùng mới nở nụ cười:
      - Vẫn tốt. – phải rất tốt, vì đến chính cũng thể xác định được bản thân định nghĩa thế nào là tốt nữa.

      Tầm mắt Giang Thừa Dự rơi vào túi thuốc tay :
      - Em bị ốm à?

      đẩy túi thuốc về phía sau:
      - Người khác ốm.

      dường như cười khổ:
      - Em có thể đừng dùng giọng điệu xa lạ này để chuyện với ?

      hít sâu:
      - Vợ có tốt ?

      Đây là vấn đề cấm kị để nhắc đến, khuôn mặt trở nên cứng đờ:
      - Em tin à?
      thể tin rằng hiểu , sợ nổi giận, nhưng tận sâu trong lòng nhất định hiểu cho , kiên định tin tưởng vào điều ấy.

      - Tin chứ.
      nhìn bằng đôi mắt sáng ngời, còn là bé ngây thơ của ngày nào. Chẳng qua biết rằng, ai có tư cách bắt người khác phải chờ đợi mình, nhất là trong những tình huống như thế này. muốn cho , có lẽ biết điều đó, nhưng biết có nghĩa là nhất định phải chấp nhận.

      ra vốn biết bản thân cũng chẳng hề tốt đẹp, vì biết hoàn cảnh éo le của mình, nên mới ở lại bên cạnh Kỷ Thành Minh, thậm chí ngừng lấy lòng , nếu như vậy vẫn chưa đủ để tính, vậy phải nghĩ đến những gì nữa đây? Cuộc sống của chỉ là phải thỏa hiệp, mà còn dần trở thành loại người vô liêm sỉ.

      Vậy làm gì có tư cách để oán trách người khác?

      Trước thái độ lạnh lùng của , Giang Thừa Dự nhíu mày:
      - Vì sao em lại đối xử với như vậy ?

      - Vậy vì sao lại cưới người con khác chứ?

      - có nguyên nhân của mình.

      rất muốn , thể tử tế được đến thế, khi khi rơi vào tình huống này, lại càng để tâm đến kết quả. buồn cười. từng gặp rất nhiều thương thầm nhớ trộm chàng trai, kể cả ta có bạn hay cũng quan trọng, thậm chí ta có hay cũng quan trọng, chỉ cần gọi câu, lập tức chạy đến với . Rất nhiều người cảm động trước tình đó, họ cho rằng đó kiên cường, còn người đàn ông được hạnh phúc.

      Nhưng Kỷ Niệm Hi thể làm được như thế. có thể phí hoài toàn bộ tuổi thanh xuân để dành cho người đàn ông, nhưng thể chấp nhận kết quả là ta kết hôn. cách khác, bất kể trước đây từng trả giá những gì, bất kể từng vì người đàn ông đó mà gây ra chuyện kinh thiên động địa nào, nhưng khi ta kết hôn, mọi thứ biến mất.

      phải là kiên cường, chỉ là thể chấp nhận để bản thân phải tổn thương, mọi tổn thương đều có giới hạn đúng ? Dựa vào cái gì mà phải toàn tâm toàn ý chờ đợi người đàn ông? Dựa vào cái gì? Đương nhiên người ta có thể chê trách tình của đủ kiên định, có thể chung thủy, nhưng chỉ có thể rằng, tình của chính là như thế đấy, đối với Giang Thừa Dự là như vậy, đối với bất kỳ ai cũng chỉ như vậy thôi.

      Thấy gì, Giang Thừa Dự đột nhiên nắm chặt lấy vai :
      - Em hãy tin , hãy cho thời gian, nhất định có thể cho em kết quả mà em mong muốn.

      - có thể ly hôn ? – nhìn . – Có thể hay ?

      - Tạm thời . – Giang Thừa Dự muốn lừa dối . – Nhưng coi ấy là vợ .

      Kỷ Niệm Hi ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời, trời đẹp làm sao, nhưng bên dưới bầu trời ấy có trăm ngàn thế thái nhân sinh, mà tại sao chẳng ai được hoàn mĩ như vậy chứ.

      - Vì Mông gia có thể giúp nắm được tập đoàn quốc tế Long Giang mà trước đây toàn bộ quyền hành đều nằm trong tay mẹ để có được quyền lợi thực đó, phải cưới Mông Tuyết. tại, hai gia đình hợp tác cùng nhau, thể vứt bỏ đối phương vào thời điểm quan trọng này. Hơn thế, trong lòng cũng cho phép bản thân trở thành người qua sông đoạn cầu như thế, vì như vậy cảm thấy khinh thường chính bản thân. Nên cố gắng kiếm nhiều lợi nhuận kinh tế nhất có thể để báo đáp cho những thiệt thòi của họ, đến lúc đó mới chia tay với Mông Tuyết. Vì vậy, chỉ có thể bắt em phải chờ , đúng ?
      hề e ngại mà phân tích mọi động thái của , rồi đưa ra kết luận:
      - còn thấy em tin tưởng nữa ?

      Có lẽ dáng vẻ của lại càng khiến lo lắng:
      - Hãy chờ .

      Giang Thừa Dự gì thêm, chỉ nhìn , sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, mang đến cho toàn bộ mọi thứ.

      Kỷ Niệm Hi bỗng nhìn theo bóng dáng , chỉ mỉm cười: vì sao thử hỏi em xem em có nguyện ý chờ hay ?

      ôm gói thuốc ra về, khóa miệng nở nụ cười châm chọc.

      Đàn ông bao giờ có thể hiểu hết được phụ nữ, họ đều luôn ôm ấp hi vọng làm nên nghiệp lớn, và các chỉ cần ở nhà làm những công việc lặt vặt bình thường là được. Nhưng phụ nữ lại cứ ngốc nghếch cố tình hiểu điều đó, đối với người họ , họ luôn cầu người đó ở bên cạnh, họ thể sống thiếu đối phương.

      Kỷ Niệm Hi trở lại khách sạn, đưa thuốc cho phục vụ phòng nhờ sắc hộ, sau đó trả tiền.

      hiếm khi Kỷ Thành Minh làm việc, chỉ ngồi yên lặng. Con người khi gặp chuyện buồn phiền, muốn để bản thân được nhàn hạ, nhưng số người vẫn kiên trì làm việc, nhưng rất ít, vì những người đó chẳng thể sống thọ, vậy nên chỉ những người luôn biết quý trọng tài năng của mình mới có thể sống được lâu dài.

      Có lẽ biết đến, nên cửa hề đóng lại.

      Ho vài tiếng, rồi mới đánh giá :
      - mua thuốc à?

      Nếu quá suy đoán tâm tư của người khác, còn cảm thấy được nhiều ngạc nhiên và vui sướng, nếu người ta làm theo đúng suy nghĩ của bạn, bạn coi đó là chuyện đương nhiên, còn nếu người đó làm, bạn lại cảm thấy thất vọng.

      ngồi đối diện :
      - .

      Kỷ Thành Minh chớp chớp mi, là có thất vọng hay .

      Im lặng lâu, Kỷ Niệm Hi đứng dậy, dạo vòng trong phòng .
      - Chúng ta ở đây bao lâu nữa? – thấy trả lời, lại tiếp tục: - Căn phòng này, càng ngắm càng cảm thấy thoải mái nhỉ.

      Kỷ Thành Minh rút điếu thuốc, đặt miệng, nhưng châm thuốc:
      - Em có chuyện gì cứ thẳng .

      Con người càng trưởng thành, tâm tình ngày càng từ từ thay đổi. Ví dụ như trước đây nếu người khác đoán được suy nghĩ trong lòng mình, bạn nghĩ đến từ “ăn ý”, còn cảm thấy vui vẻ, nhưng bây giờ bạn lại chỉ cảm thấy chán ghét, giống như thế giới nội tâm trong lòng bị ánh mắt tiểu nhân dò xét, mặc dù đó chỉ là cùng kiện.

      - Vì sao lại đến Liêu Nguyên?

      - còn nghĩ em hỏi cơ. – Kỷ Thành Minh cười.

      chỉ là chuyến công tác, hay ngụy trang để dụ địch đến đây? mấp máy môi, nhưng lại định hỏi tiếp, đối với những người phức tạp cũng cần phải dùng tư duy phức tạp.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58 : Bi kịch ngược chiều (12)

      Kỷ Thành Minh nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen ngòm vừa được phục vụ bê đến, ánh mắt chừng chừng, bảo phục vụ ra ngoài.

      Bát thuốc ngưng tỏa ra làn khói trắng mờ như sương mù, thể nó còn rất nóng. kỳ lạ, vuốt ve thành bát, hiếm khi tỏ ra chán ghét với việc phải uống thuốc, nhưng trông khổ sở, nghĩ đến đây, nén được cái nhíu mày. Nhưng vẫn nhìn chằm chằm dù trong đầu nghĩ đến điều gì.

      Bỗng nhiên, tự nở nụ cười, hẳn là gặp Giang Thừa Dự rồi nhỉ, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, quan trọng nhất là tốc độ cuộc gặp này nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

      Cảm lạnh chẳng có gì tốt đẹp, vừa khiến người khác khó chịu, vừa cảm thấy vô vọng, trở nên sẵn sàng tiếp nhận đối với mọi việc phát sinh.

      Đợi lâu cho đến khi phục vụ lui xuống, mới bưng bát thuốc lên, uống hơi hết sạch, trong miệng vừa đắng vừa khó chịu. Bây giờ khá hiểu tại sao người ta thuốc đắng dã tật.

      Có lẽ đúng là thuốc Đông y có thể trị tận gốc căn bệnh, đến ngày hôm sau, sức khỏe của Kỷ Thành Minh hồi phục rất tốt, cũng khẳng định bao giờ uống thuốc nữa. Còn Kỷ Niệm Hi khi bắt gặp thái độ kiên trì của , cũng buồn tranh cãi để thấy thêm mất mặt.

      Khi Kỷ Niệm Hi khá hơn, bắt đầu sai bảo Kỷ Niệm Hi như nô dịch, bắt cùng tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn nhàm chán hề thú vị, đặc biệt còn đưa xem bộ phim điện ảnh miễn phí. Ngày trước, khi giá vé của bộ phim này được giảm 50% cũng xem, vì cảm thấy vô nghĩa, nữ diễn viên chính sau khi hoàn thành bộ phim tham gia vào giới giải trí mà dựa vào bộ phim để nhận được học bổng du học Mĩ, cưới ông chồng Mĩ, cũng có thể coi đây là kết thúc viên mãn của ấy.

      - Thấy thế nào? – luôn cảm thấy là người coi thời gian là vàng bạc, sao hôm nay lại có thể nhàn hạ thoải mái đến đây.

      Kỷ Thành Minh nâng cằm, những người nhàm chán như họ rất ít, trong rạp chiếu phim vốn lớn trở nên vắng vẻ, có vài người thậm chí nể nang mà còn ngủ gật.

      - nhớ đến vài kỷ niệm, được à?

      - Nhớ đến ai? – Hiển nhiên hứng thú với chuyện này hơn là cái bộ phim điện ảnh kia.

      - Em nghĩ là ai nào? – Rồi lại nhìn nhìn thái độ của : - Kính nhờ, đừng cứ cho rằng hoài niệm là nghĩ ngay đến chuyện tình nhé… - Cười cợt, như chế nhạo đầu óc hạn hẹp.

      nghĩ vậy, nghĩ đề cập đến Hướng Tư Gia, sau đó trình diễn cảnh ân oán tình thù, tốt nhất là mời đến xem như khán giả hâm mộ đến rơi nước mắt, ôi tình ấy mới đẹp làm sao.

      nghĩ như vậy vẫn chưa đủ sao?

      Đến khi đôi mắt quay lại phía màn hình, Kỷ Thành Minh mới nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, tay gác lên thành ghế, từ toát lên phong thái rất tùy ý.

      - Lần trước từng xem bộ phim truyền hình, có cảnh rất nhiều học sinh mua quà tặng giáo viên của chúng, vì người thầy giáo này làm rất nhiều việc để chăm sóc cho học sinh của mình.

      Kỷ Niệm Hi chờ tiếp tục câu chuyện. nhưng chờ mãi cả nửa ngày vẫn nghe thấy giọng , nghi ngờ nhìn :
      - Sau đó?

      - Sau đó sao? – Kỷ Thành Minh nhìn chằm chằm, rồi như chợt bừng tỉnh: - Sau đó có từ thành phố chuyển đến, này rất thích ăn kem và sưu tập tiền… - Rồi lại suy nghĩ mất nửa ngày: - Rất giống em đấy.

      Kỷ Niệm Hi gì, sau đó lại quay sang hỏi :
      - Quan trọng nhất là gì?

      - hình như cũng nhớ nữa.
      ….

      - Ngày xưa, có cậu thiếu nhiên lớn lên cùng bé, cậu bé rất thích bé, lúc bé bắt đầu dậy , mặt nổi hai cái mụn trứng cá, bé rất xấu hổ, nên cậu bé chạy mua kem trị mụn cho bé ấy. – đến đây, Kỷ Niệm Hi bỗng dừng lại chút:- Sau này cậu bé trở thành doanh nhân rất thành công, có phóng viên phỏng vấn về mối tình đầu của cậu.

      Kỷ Thanh Minh hơi cúi đầu suy ngẫm.

      Thông thường nghĩ rằng sau nhiều năm cậu bé gặp lại bé, rồi … thôi tự YY .

      - Sau đó sao? - Kỷ Thành Minh tưởng tượng đến kết thúc viên mãn, chỉ nhìn chăm chú, muốn hỏi cậu bé đó có đưa kem trị mụn cho , nhưng nhận ra câu hỏi này hơi ngu ngốc.

      Kỷ Niệm Hi liếc nhìn :
      - Hết rồi.

      Câu chuyện chỉ có như vậy, hề có sau đó, thái độ của Kỷ Thành Minh trở nên mông lung, hiển nhiên thể nhận ra dùng câu chuyện này để phản bác lại câu chuyện của , trong lòng chợt cảm thấy khó chịu.

      Sau khi xem xong bộ phim, họ ra khỏi rạp, bầu trời khá u, là mấy giờ, kiểu thời tiết này khiến người ta phải lo sợ. Kỷ Niệm Hi nhìn lên bầu trời, luôn có ảo giác rằng thành phố sầm uất này có thể sụp đổ thành tro bụi bất cứ lúc nào, trời chẳng còn trong sáng được bao lâu nữa.

      Năm 2012 cũng sắp đến gần.

      chút thương tâm, chút lưu luyến, hi vọng mọi thứ còn nguyên vẹn.

      - Nếu năm 2012 là ngày tận thế, làm gì?
      nhớ trong chương trình “ xin đừng gõ cửa”, người chơi nam vào thời điểm quan trọng nhất hỏi người chơi nữ rằng nếu chuyến bay gặp cố, có luyến tiếc gì . người chơi nữ trả lời ta: “ có gì để tiếc nuối.” . cảm thấy câu trả lời đó đặc biệt, nhưng đáng tiếc là người chơi nam này lại lựa chọn đó.

      hiếm khi tâm trạng của Kỷ Thành Minh lại trở nên rất tốt:
      - vui vẻ. – xaong, còn gật đầu phụ họa.

      Câu trả lời của nằm ngoài tưởng tượng của con người:
      - Vì sao?

      Rạp phim nằm đối diện quảng trường, họ đến trước quảng trường, ở đây náo nhiệt, có rất nhiều xe lưu động bán bóng bay và mứt hoa quả…. Kỷ Thành Minh đảo mắt nhìn đám nhóc, dường như bị cuốn hút bởi nụ cười của chúng:
      - Có rất nhiều người ra cùng ta, vậy còn gì chưa đủ nữa chứ?

      Ngày tận thế, nếu tất cả mọi người đều rơi vào tận thế mình cũng phải người duy nhất rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất đó, đồng thời, họ cũng thể thay đổi bất cứ điều gì, vậy tại sao lại phải tìm hiểu nghiên cứu về chuyện này chứ? Mặc dù điều kiện quan trọng nhất vẫn chỉ là “nếu như”

      Bên cạnh chợt vang lên tiếng hét chói tai, về phía đó nhìn xem, vừa đúng lúc có người lao đến, Kỷ Thành Minh dang tay ôm lấy lưng , kéo lại gần .

      Ngay khi tay chạm đến, tỏ ra thoải mái, sắc mặt có vẻ tốt:
      - Xin hãy tự trọng.

      rút tay về, cũng hề giải thích hành động đột ngột của mình:
      - Lợi dụng con người hoàn mĩ, rồi sau đó đá thẳng cánh, chuyện này em vận dụng tồi nhé.

      nghi ngờ nhìn , bỗng hiểu ra điều ám chỉ, há miệng, nhưng lại chỉ sờ môi.

      hiểu nhưng vẫn nên ra nhỉ.

      - Gặp Giang Thừa Dự rồi nhỉ? – đột ngột chuyển chủ đề.

      im lặng.

      - Chỉ có thể gặp ta, em mới có thể trở nên ngơ ngẩn như mất hồn thế này. – Giọng hiếm khi lại trở nên bình thản.

      Đến đây, còn có thể nhẫn nhịn:
      - Rốt cuộc tại sao lại cứ quan tâm đến đời tư của tôi thế?

      - phải đến bây giờ em mới phát ra chứ? – vĩnh viễn né tránh trọng tâm lời của .

      thở dài, trao đổi với lúc nào cũng gặp chướng ngại, suy nghĩ của hẳn sai.
      vừa nghĩ, nếu có ngày tận thế, liệu có ai khóc vì ? Nhưng lại quên rằng nếu người khác ra , chúng ta liệu có vì họ mà rơi nước mắt? Ai cũng chỉ bận tâm xem người khác có đối xử tốt với mình , mà hề nghĩ đến bản thân đối xử tốt với người khác hay chưa, trả giá của mình có thể khiến họ cảm động hay chưa

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]

      Editor: minhphuongvm


      Ngay khi quay lại Đông Xuyên, Kỷ Niệm Hi lập tức đến tập đoàn quốc tế Long Giang để tìm Giang Thừa Dự. Nhưng khi đứng trước cửa tòa nhà tráng lệ đó, lại dừng bước, đành rút di động ra làm hình thức để trao đổi với Giang Thừa Dự.

      Khi nhìn tòa nhà cao chọc trời này, hề cảm thấy kích động, vào luôn chủ đề chính:
      - Hẳn rất có hứng thú với Liêu Nguyên đúng ?
      Vào thẳng chủ đề, câu thừa thãi.

      - Đúng vậy. – Giọng của Giang Thừa Dự vô cùng sạch , sáng sủa.

      - Tốt nhất là đừng đụng đến Liêu Nguyên. – lập tức trả lời.

      - đổ rất nhiều tiền vào đấy. – Để chiếm trước ưu thế.

      mỉm cười, xem ra lần này Kỷ Thành Minh làm trận tồi nhé.
      - Ồ… Vậy cứ tiếp tục thôi.
      gác máy. Nếu Giang Thừa Dự muốn làm vậy, thuận tiện cứ để làm cũng tốt thôi, bây giờ nên với đối phương rằng nhất định thất bại làm gì.

      Hành động của nên gọi là gì đây?

      Luyến tiếc quên?

      buồn cười, Giang Thừa Dự liên tục gọi lại, nhưng từ chối, nhất định nghe.

      Thế nhưng lại chẳng được may mắn, vừa quay lại gặp ngay vợ của Giang Thừa Dự - Mông Tuyết.

      Mông Tuyết chẳng qua ngẫu nhiên gặp ở đây, nhưng trực giác giữa phụ nữ luôn rất chuẩn xác, trước những biểu khác lạ của chồng mình, người vợ hiển nhiên phải tìm hiểu nguyên nhân, vừa hay hôm nay lại gặp được nguyên nhân, cuộc chuyện dĩ nhiên là việc tất yếu.

      Kỷ Niệm Hi cũng gì thêm, trực tiếp bước theo Mông Tuyết, bây giờ chẳng muốn nghĩ gì hết, cuộc sống của rất tĩnh lặng, thể bởi vì người nào đó mà bị xáo trộn.

      Mông Tuyết đưa đến phòng bao riêng trong nhà hàng, góc họ ngồi rất yên tĩnh, khí lại rất thân thiện như ở nhà khiến khách hàng cảm thấy rất ấm cúng.

      - Nơi này cũng được đó chứ? – Khuôn mặt xinh đẹp của Mông Tuyết tràn ngập ý cười, nhìn chằm chằm vào Kỷ Niệm Hi, với phong thái đẹp tựa nữ vương.

      Kỷ Niệm Hi rất thích thái độ tự tin của đối phương:
      - Cũng tồi.

      - Thừa Dự hay đưa tôi đến đây, xin hãy tự nhiên. – câu rất tùy ý của Mông Tuyết lại thản nhiên đẩy mối quan hệ của và Giang Thừa Dự vào khí mờ ám.

      Kỷ Niệm Hi cười:
      - Nếu có chuyện gì, xin Giang phu nhân cứ thẳng thắn, còn về phần cơm, cần tốn kém.

      Lúc này hơi thở Giang phu nhân kia lập tức trở nên cứng ngắc, nhanh chóng thu hồi giọng điệu “cả vú lấp miệng em”:
      - Xin hỏi có phải Kỷ tiểu thư vừa từ tập đoàn Long Giang xuống đúng ?

      - Phải sao? phải sao? – Kỷ Niệm Hi bình tĩnh quan sát người ngồi đối diện- Mông Tuyết, đáng lẽ phải cảm thấy ghen tị với người phụ nữ này, người đoạt giấc mơ mà ôm ấp trong mười mấy năm qua.

      Chuyện này hề liên quan đến phóng khoáng hay thể buông tay, đó chỉ là những tiếc nuối của với tuổi thanh xuân của mình, là những hoài niệm của riêng , khi và Giang Thừa Dự được ở bên nhau nhau. Có lẽ chính cũng có tư cách để đối mặt chỉ trích Mông Tuyết, nhưng đối phương cũng thể đặt trong lòng, bây giờ hai người họ rơi vào tình trạng “cảnh còn người mất”, tuy chẳng ai sai, nhưng những bức bối trong lòng lại sao có thể giải tỏa được.

      Nếu chiếm được người ấy, hẳn có chịu chút thiệt thòi của miệng lưỡi thế gian cũng có sao đâu nhỉ? Người thất bại là kẻ đánh mất người mình .

      Thế giới này vốn chẳng hề công bằng, còn tại sao phải là người tốt chứ.

      Mông Tuyết trả lời Kỷ Niệm Hi bằng câu trả lời rất thoải mái nhưng cũng vô cùng sắc bén:
      - Giang Thừa Dự là chồng của tôi.

      - ai phủ nhận điều đó. – Thái độ của vẫn thản nhiên như cũ. – Vậy xin hỏi Giang phu nhân mời tôi đến đây làm gì?

      - Xin đừng dây dưa với chồng tôi nữa, bất kể trong quá khứ giữa hai người từng có tình sâu sắc cảm động đến mức nào giờ tất cả đều trôi qua. – Mông Tuyết nhìn chằm chằm vào , giống như chính là kẻ cơ hội phá hoại hạnh phúc gia đình ta.

      Kỷ Niệm Hi cười. Các nhân vật chính trong tiểu tuyết đều là những tốt đẹp đến mức còn gì để , rồi họ may mắn gặp được nhân vật nam chính. Nhưng xen giữa tình chân chính của họ là nhân vật nữ phụ. Nữ chính đạt được tình của mình là nhờ vào may mắn, còn nữ phụ lại chỉ có thể dựa vào bản thân mà bao giờ có được tình kia. Bạn hãy nhìn xem, thế gian này vốn hề công bằng, rất ít người có thể đạt được may mắn.

      im lặng rất lâu, cảm thấy đề tài này nhàm chán:
      - Thưa Giang phu nhân, khi những lời này, cảm thấy thực cần thiết sao? Xin tôi bám lấy chồng . Nếu chồng có tình ý với tôi, hẳn cũng chẳng cần thiết phải những lời này với tôi đâu nhỉ. Vậy hành động của phải chứng minh với tôi rằng vị trí của tôi trong lòng chồng bé hay ư? Hơn thế, nếu tôi là loại phụ nữ mặt dày trời đánh chết đó, cảm thấy mấy câu của có thể tác động đến tôi ?

      lý trí của khiến Mông Tuyết hoảng hốt.

      Kỷ Niệm Hi lại càng để ý đến chuyện gia tăng khó chịu của Mông Tuyết:
      - Hẳn tình cảm của dành cho Giang Thừa Dự sâu sắc lắm nhỉ? Nếu cưới ấy. khi như vậy, khẳng định hiểu cố chấp của người con trong tình . thử xem, nếu tôi Giang Thừa Dự, đến mất hết lí trí, mất hết sĩ diện, đến quên cả bản thân, cảm thấy tôi để ý đến những lời mắng chửi của người khác nữa , có để tâm đến cái loại đạo đức thể thay cơm ăn nước uống được đó ? Nếu tôi đến như vậy, tôi để ý đến vị trí của kẻ thứ ba nữa ư?

      Sắc mặt Mông Tuyết hoàn toàn thay đổi:
      - Sao có thể ra những lời biết xấu hổ như thế chứ.

      - Sĩ diện có ích lợi gì? Có mang lại kết quả tốt được ?
      thèm tiếp, chỉ nhìn thái độ thể chấp nhận của Mông Tuyết. chỉ nghĩ, ta chỉ phải đau khổ trong chốc lát, còn phải chịu dằn vặt dày vò bao lâu nay.

      Bàn tay Mông Tuyết đặt bên cốc nước ngừng giật giật, nhưng lại thể hắt cốc nước về phía Kỷ Niệm Hi.

      Kỷ Niệm Hi nhận ra động tác của , Giang Thừa Dự có tài có đức nên mới gặp được người con như vậy, dù rơi vào tình trạng này, ấy vẫn có thể khống chế được cảm xúc của mình, biết nơi đây còn có mặt rất nhiều người trong giới thượng lưu, nếu tin tức về hành động này của Mông Tuyết bị truyền ra ngoài làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Giang gia.

      Rốt cuộc cũng thể tiếp tục giả vờ thêm, nhìn Mông Tuyết:
      - Yên tâm, tôi làm gì hết. Nếu tôi người đàn ông, tôi tình nguyện làm tất cả cho ấy, kể cả phải trở thành kẻ thứ ba, thứ tư, tôi đều để ý. Nhưng tôi cam tâm để bản thân phải chịu thiệt thòi. Nếu tôi chân thành người, ấy phải xứng đáng để tôi , và ấy nhất định bao giờ để tôi phải chịu tổn thương. Có thể tôi Giang Thừa Dự, nhưng tôi vẫn bản thân hơn.

      đứng dậy, nhìn lại Mông Tuyết vẫn thể chấp nhận chuyện này:
      - giây trước tôi vẫn ghen tị với , vì đạt được giấc mơ thời thanh xuân của tôi. Nhưng bây giờ tôi còn ghen tị nữa, vì tôi buông tay.

      quay , giọt lệ thầm rơi xuống, người , để phải tổn thương. Còn cũng vì bất cứ ai để khiến bản thân phải thiệt thòi.

      lâu, lâu tuổi thanh xuân giống như cơn mưa rơi mãi thôi trong lòng mình, rồi ngày kia khi ta ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh tự bao giờ. Hóa ra, vì ta quên ngẩng đầu lên, chịu tin rằng cơn mưa kia sớm tạnh.

      Buông tay, ra lại chẳng hề khó, chỉ cần bạn nguyện ý.

      ai có thể ảnh hưởng được đến bạn, chỉ cần bạn đủ kiên định, chỉ cần bạn đủ can đảm.

      Đừng sợ phải khóc, vì đó chính là lựa chọn của bạn
      Last edited: 26/9/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 59 Bi kịch ngược chiều (13)

      Tất cả các nhân viên trong tập đoàn quốc tế Minh Thành đều rơi vào trạng thái bận rộn. Những người biết chuyện rằng, thời gian gần đây công ty cạnh tranh gay gắt cùng tập đoàn quốc tế Long Giang, khiến cho tình hình nhân bị biến động mạnh đồng thời xu hướng cạnh tranh vẫn kéo dài liên tiếp. Đằng sau cuộc cạnh tranh đó, ngoại trừ số nhân viên bỏ việc, hầu hết những người ở lại đều khá phấn khích.

      Kỷ Niệm Hi vẫn như trước, sửa sang lại các tài liệu cần giao cho Kỷ Thành Minh xử lý. côn ôm tập văn kiện lớn tiến vào văn phòng riêng của Kỷ Thành Minh. Vừa đúng lúc Kỷ Thành Minh xem lại dự thảo phương án cạnh tranh với tập đoàn Long Thành. đặt tập văn kiện xuống bàn làm việc, sau đó đứng sang bên cạnh :
      - Đây là phương án vừa được quyết định à?

      Kỷ Thành Minh mỉm cười:
      - Đúng vậy. – Sau đó lại liếc nhìn . – Em nên ghi nhớ lại, sau đó chia sẻ với người em muốn chia sẻ.

      thèm muốn nghĩ xem ta có tin tưởng mình hay nữa:
      - Hẳn là bản kế hoạch này trở thành phế thải rồi nhỉ? – thản nhiên .

      Trong công việc luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, tuyệt đối dễ dàng để cho bản thân nhìn thấy những thông tin thuộc dạng tuyệt mật mà mọi người phải đánh đổi bằng rất nhiều đêm vất vả thức khuya dậy sớm mới có được, phải là loại người biết quý trọng sức lao động của người khác. Ngay khi ý nghĩ này xoẹt qua trong đầu, lại cảm thấy mình càng ngày càng vớ vẩn, dựa vào đâu mà cho rằng mình hiểu được ta.

      - Đúng vậy. – Kỷ Thành Minh thừa nhận cách ràng, thấy chuẩn bị quay , hỏi: - Em cảm thấy phần thắng của là bao nhiêu?

      - phải đổ toàn bộ tài chính vào dự án Liêu Nguyên với tập đoàn Long Giang à? Trong khoảng thời gian ngắn, hẳn Long Giang có khả năng để chống đỡ lại đâu. – Câu trả lời của hề chứa cảm xúc.

      Kỷ Thành Minh tò mò nhìn lại vài lần, rồi tiếp tục hỏi:
      - Giang Thừa Dự vẫn án binh bất động, nếu đây vụ lớn như vậy, chuyện này chắc chắn có khả năng, ta nhất định có vài chiêu bài giấu phía sau.

      - Đó là chuyện của đàn ông các . – Chẳng liên quan gì đến vấn đề của phụ nữ, nếu đó là chiến trường của đàn ông, xin mời họ cứ tự do chém giết.

      Thái độ tỏ ra hề hứng thú của khiến Kỷ Thành Minh kéo ngồi vào lòng :
      - Thế này liên quan đến em chưa?

      còn chưa kịp phản ứng, cửa ban công bị đẩy ra, nữ nhân viên văn phòng giật mình khi nhìn thấy cảnh này, ta nhìn rất lâu, sau đó mới tỏ ra xấu hổ:
      - xin lỗi… xin lỗi… - Sau đó chạy biến mất cách thần kỳ.

      Kỷ Niệm Hi nhìn chằm chằm về hướng chạy của đó, đột nhiên chợt hiểu ra:
      - Cũng tồi. – rời khỏi , nếu như vừa rồi là cơ hội lợi dụng giá trị của cách hoàn hảo nhất, ít nhất vẫn có thể chấp nhận được.

      - Do mẹ sắp xếp. – câu đơn giản, có thể coi là lời giải thích, liếc nhìn : - Em vừa rồi hình như cũng hề giãy dụa.

      trừng mắt nhìn :
      - Nên muốn thử nếm hậu quả ? – cũng ngại động võ đâu nhé, xong lại tự cười: - Những chuyện ngây thơ như vậy hề phù hợp với thân phận đâu.

      - Cũng phải chưa từng làm gì hết. – Rất nhàng bâng quơ.

      - Điều đó cũng chứng tỏ rằng chúng ta hợp với nhau. – khẽ , sau đó rời khỏi văn phòng.

      Kỷ Niệm Hi có cảm giác lần này Kỷ Thành Minh ra tay, sau khi theo tham gia vài bữa cơm dễ dàng nhận ra điều đó, nhất là khi các nhân vật có mặt bàn tiệc đều là những ngừoi có máu mặt. Khi nhìn hành động của Kỷ Thành Minh, cảm thấy lo lắng cho Giang Thừa Dự.

      Bị người thấu suốt mọi suy nghĩ của mình, dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì.

      Kỷ Thành Minh vừa lái xe, vừa thốt lên những câu khá hèn mọn với :
      - Em thử xem, nếu giúp em dành lại 20% cổ phần công ty sao?

      - Cảm ơn ý tốt của , thế nhưng tôi cần đâu. – thấy hơi phiền toái, biết là phiền vì ai, nhưng vì trong lòng bề bộn nên muốn nhân cơ hội này hết ra: - Tôi muốn bất kỳ thứ gì của Giang gia. Trước đây vì thiếu hiểu biết, tôi chẳng thể hiểu nổi bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ tôi nhận ra rất nhiều điều, tôi muốn liên quan đến Giang gia nữa.

      - Kể cả tai nạn của em, em cũng muốn truy cứu nữa sao? – Kỷ Thành Minh bất ngờ trước “vĩ đại” của .

      - Dù sao cũng chẳng thay đổi được gì hết, coi như đó là cách tôi báo đáp công ơn dưỡng dục của Giang gia. Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của cha ông xưa, nhận giọt ân huệ phải báo đáp bằng cả dòng sông.

      Kỷ Thành Minh nở nụ cười đầy khách sáo. Sao có thể ra được những câu đáng ghê tởm thế chứ, đến chính còn cảm thấy giả dối.

      hiếm khi, nhắc lại về câu chuyện quá khứ đầy xúc động:
      - ra con người tôi cũng chẳng phải là tốt đẹp gì. vậy, ông Giang đối xử rất tốt với tôi như vậy, nhưng tận sau trong nội tâm, tôi thề cảm kích, có tin được ?

      Bà Ngô Tĩnh Văn và ông Giang Huy cùng học dại học, hai người này đều có chung mối quan hệ đó là ông Hướng Mạc Vân. Thậm chí có thể ông Giang Huy là bà mối của bà Ngô Tĩnh Văn. Nếu hồi đại học, ông Giang Huy tích cực đứng sau thúc đẩy mối tình của Ông Hướng Mạc Văn và bà Ngô Tĩnh Văn, hẳn tồn tại của đôi tình nhân này. Và nếu như bà Ngô Tĩnh Văn ở bên cạnh ông Hướng Mạc Vân, sao có thể có bi kịch của Kỷ Niệm Hi?

      Tất cả những việc làm của ông Giang Huy, dù sao cũng chỉ để khiến bản thân bớt cảm thấy áy náy. Vậy áy náy của ông Giang Huy xứng đáng để nhận ư? Thế giới của đàn ông, thực thể hiểu nối. Ví dụ như việc ông Giang Huy biết ông Hướng Mạc Vân có hôn ước với bà Nam Lị, vậy sao vẫn muốn gán ghép để ông Hướng Mạc Vân ở bên bà Ngô Tĩnh Văn. Có thể vì họ đặt mình ở vị trí cao nên khi họ thích , họ có thể làm bất cứ việc gì mà cần phải chịu trách nhiệm, cũng cần phải phân chia ranh giới, thậm chí chỉ để lấp khoảng thời gian nhàm chán của họ.

      Ỷ lại quá nhiều vào tuổi trẻ, nên bất chấp mọi hậu quả, vì vậy gây ra hàng loạt việc phát sinh sau này.

      Kỷ Thành Minh khá hiểu, nên cần bất cứ thứ gì ông Giang Huy mang lại cho , đơn giản chỉ vì chấp nhận việc làm của ông ta, đây phải là chuyện tha thứ hay tha thứ, chỉ là thể chấp nhận mà thôi.

      phải mọi sai lầm chỉ cần được đánh đổi bằng chút trả giá là có thể coi như nó chưa từng xảy ra.

      Thậm chí, chẳng sợ phải độc mình, nhưng cần thương hại của những kẻ khác.

      Kỷ Niệm Hi nhìn , ra chuẩn bị trước chứ phải vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện này, nên hy vọng Kỷ Thành Minh có thể hiểu được:
      - Mẹ của tôi, phát điên từ rất lâu rồi. Nhưng khi bà tự sát, bà lại rất tỉnh táo, bà đột nhiên tỉnh lại và nhìn thấy thế giới này, vì thế và quyết định tự sát, có biết vì sao ?

      Kỷ Thành Minh tiếp tục lái xe:
      - Em cứ tiếp tục .

      Kỷ Niệm Hi lại cười:
      - Bởi vì khi tỉnh lại, bà nhận ra thế giới này bà chẳng còn gì hết, bao gồm cả con của bà. Tôi vốn phải là con ruột của bà mà chỉ là đứa trẻ do bà nhặt được mà thôi.

      Khi điên, bà Ngô Tĩnh Văn cho rằng mình còn người thân thiết quan trọng ở bên cạnh, mà khi tỉnh táo, bà lại nhận ra mình chẳng còn gì đời.

      Bà Ngô Tĩnh Văn tuyệt vọng ôm rằng, sao con phải là con mẹ, con phải…

      Trước đó, bà thường hành hạ đánh đập , có lẽ sâu trong nội tâm bà vẫn biết điều đó, chẳng qua là do bà muốn thừa nhận mà thôi.

      Kỷ Thành Minh bỗng hiểu ra, ngày ấy tìm vì hi vọng hiến tủy để chữa bệnh cho Hướng Tư Gia. Nhưng từ chối, thậm chí chịu gặp , đơn giản tất cả là vì căn bản phải là chị em ruột với Hướng Tư Gia. thể cứu được Hướng Tư Gia, nên mới như vậy. Hơn thế cũng rất hận Hướng gia.

      Kỷ Thành Minh im lặng lâu, nhưng hề mở miệng hỏi tại sao hồi ấy ra .

      Kỷ Niệm Hi nuốt nước bọt:
      - Ngày ấy khi đưa tôi từ bệnh viện về nhà, tôi cho rằng hẳn rất hận tôi vì tôi cứu Hướng Tư Gia. hận tôi nhất định muốn làm gì đó với tôi, kể cả là hành hạ, nhưng nhất định để cho tôi chết. Mà lúc đó, tôi hoàn toàn lạ lẫm với hoàn cảnh thay đổi, đồng thời mình tôi cũng rất nguy hiểm, nên tôi gì hết, ở lại bên cạnh , ít nhất cũng bảo vệ an toàn của tôi.

      ngờ, Kỷ Thành Minh chẳng hề hành hạ , nhiều lắm chỉ khiến cho đau lòng thôi.

      Khi ra tất cả, cảm thấy rất nhàng, để sinh tồn, chính luôn thận trọng tính toán, hề tốt đẹp, thậm chí còn lợi dụng vài thứ xung quanh.

      sớm còn trong sáng đơn thuần nữa, vẫn hi vọng, mỗi khi nhìn lên bầu trời, muốn tự hỏi bản thân, liệu có còn có thể trở lại thuần khiết như xưa hay .
      Thời gian tàn nhẫn, khiến sớm thể nhận ra chính con người .

      Tất cả đều chỉ để sinh tồn, bất cứ ai cũng ngoại lệ. Nên oán trách Giang Thừa Dự, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của , đây đều là những lựa chọn trong cuộc đời, ai có tư cách để phán xét, chẳng qua là do bản thân lựa chọn thể chấp nhận mà thôi.

      - trách tôi ư? – Tự nhìn lại, cảm thấy bản thân ích kỷ.

      Kỷ Thành Minh nhắm mắt:
      - tin rằng em có nguyên nhân của riêng em, đương nhiên thể đoán ra những điều em vừa kể.

      tin tưởng vào đôi mắt của mình hơn tất cả, có khả năng đau lòng vì mất gia đình, nhưng vì thế mà bỏ mặc người có thể cứu sống. Ờ bên nhau thời gian, đâu có mù, chắc chắn rằng có nguyên nhân của .

      Đây có thể gọi là đó tin tưởng ?

      Trong lòng chợt cảm thấy cảm động, gặp Kỷ Thành Minh, hiểu bản thân may mắn hay bất hạnh nữa.

      - biết là thế trêu người à? – nhìn xuống, sau khi lần đầu tiên nhìn thấy văn kiện bí mật trong vụ của Giang Thừa Dự, liền cảm thấy rất khó chịu.

      Phụ nữ luôn có những điều khó xử của phụ nữ, ràng đàn ông là người sai, nhưng phụ nữ lại luôn phải gánh chịu hậu quả. Hơn thế khi vừa nghe thấy nhắc đến kẻ thứ ba, họ thèm phân biệt tốt xấu, lập tức xông lên đánh chửi. Kể cả kẻ thứ ba đều xứng đáng bị chửi rủa, nhưng vẫn có những người vô tội.

      Ví dụ như trường hợp của bà Ngô Tĩnh Văn.

      Khi bà ông Hướng Mạc Vân, ông vẫn chưa kết hôn. Nhưng sau đó ông ta quay lưng nhanh chóng cưới người phụ nữ khác có gia thế là bà Nam Lị, vì thế mà bà Ngô Tĩnh Văn trở thành kẻ thứ ba.

      Bà Ngô Tĩnh Văn từng chấp nhận , bà quyết định ra , vì người đàn ông đó thể mang lại tương lai cho bà, dù bà vô cùng người đàn ông bạc tình đó.

      Nhưng bà lại mang thai, bà muốn sinh ra đứa trẻ này.

      Bà Nam Lị thuê toán côn đồ, chực sẵn đường, gào thét chửi bới bà là tiểu tam và đánh bà. Tất cả mọi người đường đều là vỗ tay đồng tình đòi đánh chết kẻ bại hoại xã hội ấy, nhất định phải bắt người phụ nữ vô đạo đức như thế biến mất khỏi thế gian.

      Đứa con của bà Ngô Tĩnh Văn bị đánh chết tươi.

      Người ra , bản thân trở thành cái đích cho tất cả mọi người chỉ trích, đứa con duy nhất cũng còn đời, bà Ngô Tĩnh Văn rốt cuộc thể chịu nổi mà phát điên.

      Nếu như phải vì nhặt được đứa trẻ bị bỏ rơi trước cửa bệnh viện là Kỷ Niệm Hi, có lẽ bà Ngô Tĩnh Văn ra từ lâu.

      Cuộc đời người phụ nữ luôn phải đau khổ vì gặp phải người đàn ông tốt. Nên khi người phụ nữ quyết định gửi gắm bản thân cho ai đó, họ nhất định phải hiểu người đàn ông này, xem ta có có tình nguyện gánh vác trách nhiệm với cuộc sống của mình hay .

      Sau khi kể lại tất cả mọi chuyện, Kỷ Niệm Hi cảm thấy mệt mỏi.

      Tình là như vậy đấy, đủ để cho người con uổng phí dành trọn cả đời, đủ để hủy hoại cả cuộc đời người con , nhưng muốn mình trở thành như thế.

      Kỷ Thành Minh dừng xe lại ven đường:
      - Rốt cuộc em Giang Thừa Dự nhiều đến mức nào thế?
      Lần đầu tiên cảm thấy tức giận đến vậy, còn có thể che dấu cảm xúc của mình.

      hiếm khi nhiều như vậy, nhưng chỉ để khuyên Kỷ Thành Minh làm người nên xử quá tuyệt tình, nên để cho kẻ khác đường lui.

      Nếu trước đây bà Nam Lị quá tuyệt tình mà giết chết đứa con vừa chào đời của bà Ngô Tĩnh Văn, sau này lại khiến bà Hướng Tư Gia vì cùng đường mà phát bệnh, đến mức thể tìm thấy tủy thích hợp để ghép cho con mình. Dường như tất cả là vong tuần hoàn nhân quả.

      mất bao thời gian suy nghĩ đến vậy, cũng chỉ để bảo vệ cho người ấy.

      khó khăn mở miệng.
      - Tôi hề. – lại cắn môi. – ấy cứ như vậy, cũng chỉ lưỡng bại câu thương…

      - Cho nên em cho rằng có thể khuyên được à?

      lắc đầu:
      - cứ coi như tôi chỉ vừa giải tỏa cảm xúc của mình thôi. Có lẽ tôi cũng sai, có phụ nữ nào lại chấp nhận đứa con riêng của chồng mình, chỉ là do tôi thiên vị.
      Có những khi, dù là đường cùng tuyệt lộ, cũng có người cam tâm nguyện ý mà .

      mệt mỏi rồi, biết là vì bà Ngô Tĩnh Văn hay vì cái tình chết tiệt đó … Có lẽ cũng chẳng phải, chỉ là vì chính .

      Kỷ Thành Minh lại nở nụ cười, giống như tia sáng xuyên thấu qua ly rượu, tạo thành tượng khác thường, tựa như chiết xạ ánh sáng mặt trời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :