1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Quên Em - Kim Đại (ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển bị giằng co đến nửa đêm, bắt chước đủ các tư thế, vốn tưởng chỉ là luyện tập chút trước khi thực chiến, thế nhưng người này giống như càng chơi càng vui, khiến cho Lâm Uyển thể nghĩ, người này phải là bị nghiện trêu đùa đấy chứ?

      Sau cùng cũng chả còn hơi sức đâu mà di chuyển, chỉ nằm im như con rối bị giật dây, mặc kệ cho thao túng.

      rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là đồ chơi, như bây giờ đây, trăm phần trăm trở thành đồ chơi của Tằng Tuấn.Cứ nghĩ tới việc ngày mai phải đối mặt với người này là Lâm Uyển lại cảm thấy chịu được.

      Tuy nhiên như dự đoán, hôm sau vẫn rất bình tĩnh.Sáng dậy sớm, ăn cơm, dắt chó dạo, sau đó tắm rửa, chuẩn bị lên giường.

      Tằng Tuấn lại giống như diễn kịch câm, rất ít, phần lớn thời gian đều rất trầm mặc, hơn nữa cũng thường lại, biết có phải là vì đứng tiện mà trở thành người trầm cảm hay .

      Nhưng lúc ở giường lại hoàn toàn biến thành người khác.

      Tựa hồ như ở giường cần dùng nhiều đến đôi chân, khiến cho trở nên rất có sức sống, từ bất cứ thủ đoạn nào để sử dụng những phương thức rất biến thái.

      Cũng may là Lâm Uyển cảm thấy khá quen với việc này, khi đối mặt với những hành động đa dạng của , ra lại cảm thấy rất bình tĩnh.Đại khái chắc là nghĩ cho lần đầu tiên của , nên vẫn luôn duy trì cách thức phổ biến nhất.

      Loại tư thế kinh điển nam nữ dưới này có thể làm thỏa mãn nhu cầu giả chết của Lâm Uyển.Hơn nữa thông qua buổi huấn luyện tối hôm qua, hai người sớm quen thuộc với những động tác cơ bản, công tác chuẩn bị cũng rất tốt.

      Lâm Uyển biết lần đầu tiên rất đau, cho nên muốn làm cho nhanh để kết thúc.

      Hai người tiến vào trạng thái tốt nhất, người nhắm mắt chờ, người vận sức tiến công.Chính là Lâm Uyển nhắm mắt lúc lâu, nhưng vẫn thấy cảm giác đau đớn như dự đoán kia.

      chờ đợi, nhưng lại lùi ra, xem xét chút......

      Ngày hôm qua có băng vệ sinh làm lá chắn, hôm nay lại có, ngón tay của thử chui vào thăm dò.Lâm Uyển toàn thân trở nên căng thẳng, theo phản xạ khép chặt hai chân lại......

      Động tác tay của có chút cẩu thả, giống như chưa nắm được mấu chốt.

      tách hai chân của ra, nâng đầu gối lên, từ cao nhìn xuống.Tiếp theo cũng có hành động gì, dường như cảm thấy có chút mới lạ.

      Lâm Uyển có mấy lần bị làm đau, nhưng trong lúc đó, cảm giác xa lạ bỗng lan tràn ra khắp cơ thể.Đó chính là phản ứng sinh lý tự nhiên, Lâm Uyển có phần chịu nổi loại cường bạo này, thể mở to mắt ra mà nhìn .

      Song khi chống lại ánh mắt của , tim của lại đập rất nhanh, muốn nhìn nữa, mặc kệ nhìn chăm chú như thế nào, cũng thèm quan tâm!!

      nhắm chặt mắt lại, cố gắng để ý tới Tằng Tuấn, xét cách công bằng tên Tằng Tuấn kia có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú và nam tính, rất dễ khiến cho người ta phạm tội.Bởi vì phàm là những người đẹp trai tài giỏi như cũng đâu cần phải tốn công cường bạo ai, những người đàn ông có khuôn mặt như vậy chẳng lẽ còn sợ có người phụ nữ nào theo ư?

      Lâm Uyển tận lực đem khuôn mặt và ánh mắt của Tằng Tuấn biến mất khỏi suy nghĩ của mình, phải nhớ rằng dù cho có mê người cỡ nào cuối cùng cũng vẫn là kẻ xấu cưỡng ép mình!

      Cảm giác da thịt dán vào nhau, cộng thêm tiếng hít thở của , làm gợi lên rất nhiều cảm giác hỗn độn, cơ thể của Lâm Uyển cũng từ từ cảm nhận được. ràng trong bữa cơm tối uống canh, nhưng lúc này lại cảm thấy miệng rất khát, rất muốn ôm chặt thứ gì đó vào ngực, nhưng toàn thân lại trống rỗng......

      biết cơ thể của mình sinh ra chút phản ứng, hơn nữa lại càng ngày càng mãnh liệt......

      Rốt cục cũng nhẫn nại được nữa, trong nháy mắt liền vào, Lâm Uyển cảm thấy cơ thể của mình như vừa bị xé rách.

      Tuy rằng mà giúp đỡ rất nhiều chuyện, nhưng những đau khổ mang đến cũng hề ít, Lâm Uyển đau đến mức uốn cong người lên, cắn chặt răng, cố gắng khống chế cho bản thân phát ra thanh nào.

      thích nghe cái tiếng kêu rên rỉ như làm nũng đó, nhưng cho đến cuối cùng, vẫn nhịn được mà khẽ kêu lên......

      Nước ngừng tuôn ra, thân thể hoàn toàn bị trói buộc, bao vây bởi phản ứng sinh lý. bất lực ngừng đong đưa theo động tác của .

      Lâm Uyển cũng biết phải mất bao lâu mới vượt qua được lần đầu tiên khó khăn này, chỉ biết cuối cùng cảm thấy chỗ đó của mình trở nên tê dại, kéo theo cảm giác xa lạ lan tỏa khắp tứ chi, có cách nào để hình dung......

      Sau khi kết thúc, hoàn toàn mất hết sức lực, cả người giống như vừa bị máy kéo nghiền qua, mệt mỏi há miệng thở dốc. lại nhân cơ hội đưa lưỡi vào, cướp đoạt hết khí của , sau nụ hôn sâu và triền miên, Lâm Uyển cảm thấy như sắp hôn mê rồi.

      Tay của lại lần nữa đặt lên mông , dùng sức nâng lên.

      cứ nghĩ là muốn làm lần hai, nhưng may là chỉ ma sát bên ngoài, tuy vậy nhưng cũng làm cho có chút kìm chế được bản thân....

      Sau khi cọ sát lúc, lại đạt cao trào lần nữa.Sau đó, chỉ nằm yên vuốt ve lúc rồi lại làm động tác muốn bế tắm.

      Lúc này tuy Lâm Uyển xụi lơ giống con cá chết nhưng phản xạ lại rất nhanh nhạy, vội vàng ngồi dậy rồi quấn chăn xung quanh người, vừa giãy khỏi tay vừa :“Để tôi tự tắm.”.Mặc kệ có đồng ý hay , liền kéo theo cả chăn vọt vào phòng tắm, còn cẩn thận khóa cửa lại.

      Bị người ta đè ra làm coi như xong, bây giờ còn muốn trơ mắt nhìn tắm rửa cho mình, phải là muốn bức chết sao!!!!

      hồi hộp đứng trong phòng tắm chờ lúc, thấy tới, lúc này mới thở phào nhõm.

      Lần đầu tiên đau hơn rất nhiều so với tưởng tượng, cũng có kinh nghiệm, chỉ biết là mình bị chảy máu, hơi động đậy chút là cảm thấy đau.

      chần chừ thêm nữa, đứng dưới vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.

      Tia nước ấm áp dội xuống cơ thể khiến hơi run rẩy, vòi hoa sen này chảy mạnh giống như thác nước, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, cố ý mở nước lớn, muốn dội sạch hết những suy nghĩ trong đầu lúc này.

      Lúc sạch ra ngoài Tằng Tuấn cũng tắm rửa xong, ngồi giường chờ .

      Thấy nằm nửa người giường, có chút do dự, dù sao chuyện quan trọng nhất cũng làm xong, cũng cần phải ở đây nữa có đúng ?

      bình tĩnh hỏi :“Tôi có thể chưa?”

      Kết quả Tằng Tuấn cũng gì, chỉ ngoắc tay ý bảo tới.

      Lâm Uyển nhìn nhìn, rất muốn cầm thứ gì đó để phang vào đầu

      có gì để mà đau khổ, nhưng vẫn cảm thấy cam lòng, lúc nhìn thấy dòng máu đỏ chảy ra từ giữa hai chân mình, kìm chế được mà rơi nước mắt.

      Xã hội ngày nay rất phát triển, cũng nên suy nghĩ quá nhiều về vấn đề trinh tiết như vậy, nhưng trước đây vẫn luôn cố gắng giữ mình trong sạch, năm đó Vương Kiến khuyến khích thử, nhưng đồng ý.

      Mấy năm nay thủ thân như ngọc, dù cho có tìm được bạch mã hoàng tử, cũng muốn giữ lại cái quý giá nhất cho đêm tân hôn của mình.

      Nhưng tại...... tất cả hết rồi......

      thể bước tới rồi ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng mà tại muốn nhìn thấy mặt , kể cả là tiếng hít thở của cũng muốn nghe. cố gắng nhắm mắt lại, cố tình quay lưng về phía .

      Tuy nhiên được bao lâu, Tằng Tuấn rất nhanh từ phía sau ôm chặt lấy .

      Đó hoàn toàn giống như cái ôm để ngủ, hơn nữa dường như còn muốn chúc ngủ ngon, nhàng đặt nụ hôn lên gáy .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 16

      Edit : Ngân Nhi
      Tằng Tuấn buổi sáng dậy rất sớm, bước rất nhàng, cho dù là gặp bất tiện khi di chuyển nhưng vẫn cố gắng để phát ra tiếng động, khẽ đóng cửa lại khi bước vào nhà vệ sinh.

      Lâm Uyển thấy rời mới mở mắt ra, kỳ Tằng Tuấn chỉ hơi động đậy là tỉnh dậy ngay, nhưng chỉ giả vờ nằm im.Khẽ duỗi cánh tay trở nên tê rần, bởi vì biết Tằng Tuấn vẫn còn trong nhà vệ sinh, cho nên cũng dám đứng lên, mà cứ tiếp tục nằm giường.

      Buổi sáng mùa hè, ánh mắt trời xuyên thấu qua rèm cửa rồi rọi vào phòng, sau khi kéo rèm ra, tia nắng êm dịu nhàng chiếu lên sưởi ấm cho cơ thể.

      Lâm Uyển vẫn nhúc nhích, chờ Tằng Tuấn xuống lầu.Kết quả Tằng Tuấn rửa mặt mũi xong lại lập tức ra ngoài, mà chầm chậm quay trở lại giường.

      căng thẳng nhắm chặt hai mắt lại.

      Tằng Tuấn nhìn khuôn mặt ngủ của , hô hấp ràng dồn dập hơn lúc trước.Tuy nhiên cũng vạch trần , chỉ thản nhiên nhếch môi cười rồi ra cửa.

      Chờ rồi, Lâm Uyển mới thở phào nhõm, biết phải đối mặt với người đàn ông kia như thế nào.Nhất là từ sau khi hai người làm chuyện kia, quả thực trở thành chú đà điểu muốn ngoi đầu lên.

      Thế nhưng nằm mãi giường cũng phải là cách giải quyết, nhanh chóng ngồi dậy rồi vào nhà vệ sinh.

      Gian phòng này được phối màu tương xứng với phòng ngủ, vô cùng sạch , diện tích cũng rất lớn.

      Tấm gương chiếm nửa mặt tường, khiến cho toàn bộ gian sáng bừng lên, hợp với màu tường tối, càng làm tăng thêm vẻ sang trọng cho khu vực này, trong đây cũng có đầy đủ các vật dụng vệ sinh dành cho nam giới.

      Khăn mặt của cũng có màu sắc rất đơn giản.

      Chính là trong này bỗng dưng lại xuất cái khăn mặt màu hồng nhạt, vắt lên trông có vẻ phù hợp lắm.Lâm Uyển rửa mặt xong rồi dùng chiếc khăn đó lau mặt.

      cúi xuống nhìn bồn rửa mặt, vô cùng sạch , ràng ở hai bên là chỗ để đồ, nhưng ngoại trừ kem đánh răng và máy cạo râu cái gì cũng có, đặc biệt là thấy có sữa rửa mặt.

      Lâm Uyển hiểu tên Tằng Tuấn kia giữ gìn khuôn mặt tuấn tú của mình như thế nào, chẳng lẽ dùng sữa rửa mặt mà chỉ rửa bằng nước thường thôi sao?

      Nhìn da dẻ của giống với việc chú ý chăm sóc da mặt.

      Làn da kia còn trắng hơn cả , hơn nữa lại có đôi mắt rất đẹp, lông mi dài và thanh tú, nhưng hiểu sao mỗi khi gương mặt nhã nhặn kia lọt vào mắt lại lập tức biến thành tên Diêm vương hung ác.Làm đến liếc mắt nhìn cái cũng dám.

      Lâm Uyển ngây ngốc đứng trước bồn rửa mặt, trước kia cũng hay chú ý đến từng chi tiết như vậy, bởi vì căn bản nó cần thiết, nơi này dù sao cũng chỉ là nhà tù tạm thời mà thôi.

      Nhưng tại Lâm Uyển cũng biết là mình bị sao nữa, thế nhưng lại bắt đầu để ý đến hết tất cả mọi thứ ở nơi đây.

      khả năng vừa xuất , liền vội vàng lắc đầu mạnh để suy nghĩ đó mau biến mất.

      Bất chợt nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, Lâm Uyển đứng trong nhà vệ sinh sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, tung người nhảy lên giường rồi chui vào trong chăn, giả vờ ngủ.

      May là động tác của người bên ngoài rất chậm, vặn vặn vài lần mới mở được cửa ra.

      Nhưng khi người kia tiến lại gần, Lâm Uyển mới biết là vì sao tác phong của lại chậm, bởi vì trong tay cái mâm.Điều này khiến cho Lâm Uyển cảm thấy kinh ngạc.Tằng Tuấn cư nhiên lại đích thân mang đồ ăn tới.

      đặt đồ lên chiếc tủ ở đầu giường, sau đó cúi người xuống nhìn chằm chằm vào .Lâm Uyển bị nhìn sởn cả tóc gáy, rốt cục cũng chịu nổi nữa, thể mở to mắt ra.

      cũng gì, cứ như coi lời là vàng là ngọc vậy, chỉ chỉ tay vào cái mâm rồi ,“Phải ăn hết.”

      Lâm Uyển nhìn sang, có rất nhiều món ăn, là bữa sáng cực kỳ dinh dưỡng.

      Lẽ ra sau khi bị ép buộc thường muốn ăn, ít nhất cũng lăn ra ốm yếu, tối hôm qua còn phải khổ sở vừa tắm vừa khóc.Nhưng tại nhìn thấy đống đồ ăn, cư nhiên lại cảm thấy rất đói bụng.

      Chần chừ lúc, nghĩ xem có nên mang ra chỗ khác ăn hay , dù sao cũng có thói quen ăn trong phòng ngủ.Tằng Tuấn lại tưởng giở thói bướng bỉnh, nét mặt tỉnh bơ hỏi:“Muốn tôi đút cho em ăn?”

      Lâm Uyển nào dám để đút, cũng thèm quan tâm đến địa điểm nữa, nhanh chóng ngồi dậy buồn bực dùng bữa.

      Thấy ăn rất nhanh, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

      Nhưng mà trong lúc ăn cơm lại cứ bị người khác nhìn quả thực rất khó chịu, Lâm Uyển cúi thấp mặt, cố gắng để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm vào kia.

      May mắn là chờ ăn cơm xong, người kia rốt cục cũng thong thả bước ra ngoài.Lâm Uyển lập tức thở phào nhõm.
      Kỳ người này cũng phải rất lợi hại, nếu như nhìn kỹ nhận ra.Bước của rất chậm, hơn nữa tư thế còn rất cứng nhắc.

      Tuy rằng hai người từng có quan hệ tiếp xúc thân mật, nhưng Lâm Uyển cho tới nay vẫn biết chân của như thế nào, tại sao lại bị tật, bất quá cũng thích tò mò về chuyện riêng của người khác.

      Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là lợi dụng lúc ở bên ngoài, phải nhanh chóng uống thuốc tránh thai.

      Lâm Uyển dám trì hoãn lâu, lập tức lấy thuốc ra uống.Sau lại biết nên làm gì tiếp theo, bởi vì người kia ràng tỏ ra chán ghét , vốn cứ nghĩ rằng chỉ cần làm lần rồi thả cho , như vậy xem, chẳng lẽ đối phương còn muốn làm thêm vài hiệp nữa?

      Lúc Lâm Uyển ngồi nghĩ ngợi lung tung nhận được điện thoại của mẹ.

      Lâm Uyển buồn bã bắt máy, lập tức nghe thấy giọng mẹ cuống cuồng :“Lâm Uyển, con có biết gì về chuyện giấy tờ nhà ?”

      Lâm Uyển ngây ngẩn cả người, hỏi:“Cái gì cơ ạ?”

      “Mẹ vừa nhận đơn hàng chuyển phát nhanh, bên trong là ba giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.”

      Lâm Uyển lúc này mới hiểu được, có ngốc, tức nhớ ra ngay ba cái giấy chứng nhận mà từ chối nhận từ Tằng Tuấn.Lúc ấy Tằng Tuấn gì, hóa ra là vì chuẩn bị rất nhiều biện pháp để đối phó với .

      Lâm Uyển rối loạn, giả vờ hỏi mẹ:“Cái gì nhà cơ ạ?”

      “Còn có thể là cái gì chứ, phòng của chúng ta, cộng thêm hai phòng khác, mẹ nhớ tất cả đều được đứng tên của ba con, kết quả bây giờ lại biến thành của mẹ......”

      Mẹ còn sững sờ tiếp:“Con vậy là sao chứ? Tại sao bỗng dưng tất cả phòng ở đều được đứng tên của mẹ? Hơn nữa giấy tờ này còn rất mới, đúng rồi, bên trong còn có cả chứng minh thư của mẹ, mẹ nhớ là hôm đó đưa cho con để mua vé tàu...... Chẳng lẽ là bạn của con sao?”

      Lâm Uyển giật mình, chuyện này biết giải thích thế nào đây, tốt nhất cứ giả ngu vậy, nhưng mà lại hay dối, lập tức lắp bắp đáp:“Sao, sao lại có chuyện này chứ? Con làm gì có bản lĩnh ấy...... Hơn nữa chứng minh thư con cũng trả lại mẹ rồi còn gì?”

      “Con trả mẹ rồi?” Mẹ bán tín bán nghi .

      Lâm Uyển mực khẳng định:“Chắc chắn là đưa cho mẹ rồi, phải là mẹ bị giam giữ để điều tra sao, có khi nào vì hoảng loạn quá nên quên......”

      đúng.” Mẹ của Lâm Uyển ngốc đến vậy :“Cứ coi như là con trả lại mẹ , nhưng con đoán xem là ai làm, mẹ đương nhiên phải rồi, khả năng lớn nhất chỉ có thể là bạn của con mà thôi!”

      Lâm Uyển à tiếng, hồ đồ :“Mẹ quan tâm ai làm gì, huống hồ bây giờ phải là rất tốt sao.”

      “Tốt gì chứ, làm gì có món quà nào bỗng nhiên từ trời rơi xuống, mẹ suy nghĩ cả ngày nhưng vẫn hiểu.Chắc cũng phải là ba con đâu, làm gì tốt đến vậy? Năm đó mẹ chỉ xin ông ấy cấp cho mình căn phòng mà suýt chút nữa bị đánh chết, tại làm gì có khả năng đưa hết toàn bộ cho mẹ chứ?”

      Lâm Uyển tuy biết mọi chuyện nhưng lại thể ra. chỉ có thể làm ngơ an ủi mẹ:“Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, người ta đưa cho mẹ mẹ cứ việc nhận, sao mà phải sợ chứ.”

      Nhưng ra vừa xong Lâm Uyển lại nghĩ tới chuyện.

      Lúc trước suy nghĩ nhiều mà từ chối Tằng Tuấn ngay, nếu tại nhất quyết bắt nhận cũng cự tuyệt nữa, nhưng việc gì cũng phải cho ràng.Nhà tuy được đứng tên mẹ, nhưng chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

      cũng bồi người ta ngủ rồi, mọi chuyện rồi cũng trôi vào quá khứ, đến lúc đó tự nhiên ba lại trở về, còn phải là ầm ĩ với mẹ trận sao?

      chắc chắn để mẹ tiếp tục phải làm cái bánh bao chỉ biết cam chịu nữa!!

      Nếu ba mang theo Lâm Hiểu Huy cùng nhau bỏ trốn, cũng đâu cần phải đến tận cửa cầu cứu người ta rồi bị bắt nạt thành như vậy!!

      Hơn nữa với cái 'đức hạnh' của ba , nếu như ông có trở về , chắc chắn làm ầm lên đòi chuyển nhượng căn nhà cho Lâm Hiểu Huy!!

      thà đem ba phòng ở đó cho chó ăn chứ nhất quyết bao giờ muốn để lại phần nào cho tên con trai kia.

      Nghĩ vậy, Lâm Uyển cũng thảo luận với mẹ luôn trong điện thoại:“Mẹ, mẹ có ý định ly hôn với ba ?”

      Mẹ hoảng sợ,“Con gì vậy hả, mẹ bao nhiêu tuổi rồi, còn ly hôn cái gì nữa!”

      “Mẹ!” Lâm Uyển bó tay, mẹ cổ hủ đến mức hết thuốc chữa, thể hù dọa mẹ:“Chính vì mẹ đến tuổi này nên mới càng phải ly hôn, ba con làm hại mẹ còn chưa đủ hay sao, ông ấy dám chạy trốn lần chắc chắn còn có lần thứ hai, chút tình nghĩa vợ chồng với mẹ cũng có, hơn nữa mẹ có biết ông ấy ở ngoài làm những trò gì ? người bạn làm luật sư của con , chuyện vợ chồng thể , vạn nhất ông ấy có vay tiền ở bên ngoài, hoặc là vay nặng lãi, mẹ là người đầu tiên có liên quan.”

      Mẹ cũng có chút sợ hãi, nhưng chung quy vẫn sợ bị người ta chê cười, nên vẫn do dự .

      Lâm Uyển ra sức khuyên mẹ, lúc trước mẹ làm tất cả vì , hồi trước vì phòng ở đều được đứng tên của ba nên mẹ mới kiên nhẫn sống ở đó, tại bà cũng còn cái cớ nào để từ chối nữa.

      Sau khi nghe Lâm Uyên , mẹ rốt cục cũng lưỡng lự thêm nữa, nhưng lại biết phải làm thế nào để ly hôn.

      “Ly hôn dù sao cũng phải có mặt của cả hai người, ba con chạy rồi mẹ biết tìm ai để ra tòa đây?”

      “Chuyện này thành vấn đề.” Lâm Uyển hiểu chuyện này,“Mẹ có thể nộp đơn lên tòa án trước, sống ly thân thời gian, sau đó tòa giải quyết cho mẹ kể cả khi vắng mặt chồng.”

      giải thích cho mẹ thêm vài câu, lúc này mẹ mới , ngày mai ra tòa án thử xem.

      Gác máy, Lâm Uyển thở dài hơi, cảm xúc trong lòng thể , từ mong muốn ba mẹ ly hôn, rồi theo mẹ rời khỏi căn nhà ghê tởm đó, tại rốt cục mẹ cũng đồng ý rồi.

      Lâm Uyển hai mắt đỏ hoe, mâu thuẫn, nhẫn nhịn chịu đựng mấy năm nay, cuối cùng cũng kết thúc......

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17

      Edit : Ngân Nhi


      Gác máy xong, Lâm Uyển có cảm giác như vừa được sống lại, mới vừa nãy còn ỉu xìu buồn bã, hận thể nằm mãi giường bao giờ dậy, nhưng sau khi khuyên được mẹ ly hôn, liền lập tức thấy rất vui vẻ.

      cũng muốn bí bách ngồi trong phòng nữa, chuẩn bị xuống nhà.

      Quay sang nhìn mâm cơm được chuẩn bị cho liền cảm thấy rất thuận mắt, tuy biết có người vào thu dọn, song có điều lại rất nhàn rỗi, lập tức tới dọn dẹp mâm bát.Trong lúc làm, cơ thể vẫn còn hơi đau nhức, nhưng cũng phải là yếu đuối mỏng manh, xếp xong bát đĩa rồi bưng xuống lầu.

      Tằng Tuấn ngồi sopha.Lúc xuống, Lâm Uyển dám nhìn , chỉ vội vàng liếc cái rồi thẳng vào phòng bếp.

      Căn bếp này được trang trí rất đẹp, nhưng từ trước đến giờ Lâm Uyển vẫn chưa từng sử dụng qua. đem mâm bát đặt xuống bồn rửa, tính vốn chăm chỉ cần mẫn từ , lúc này lại nhìn thấy phòng bếp sạch như vậy, hơn nữa cũng chỉ có vài cái bát, thấy vậy lại nhịn được đem bát đũa rửa sạch .

      Sau đó lại chạy đến chỗ Đại Mạo và Nhị Mao.Hai con chó kia lúc nhìn thấy sớm vẫy đuôi cuống quýt, Lâm Uyển muốn mình ngồi cùng , may vì có hai chú chó, nên có thể danh chính ngôn thuận có lý do để tránh .

      chút nghĩ ngợi liền tới cài dây xích cho chúng, cũng quan tâm đến việc hôm qua vừa bị phá thân, vẫn coi như có việc gì, dắt hai chú chó ra ngoài dạo.

      Tuy nhiên lúc bộ cũng có chút ảnh hưởng, nhanh quá thấy đau, giống như là bị thương vậy, nhưng vẫn cố gắng thèm nghĩ tới những biến hóa của cơ thể mình.

      Ra ngoài hít thở khí, bắt đầu tính toán đến chuyện trong gia đình, nhất định chú ý đến mẹ, hơn nữa còn phải tốc chiến tốc thắng thuyết phục mẹ cho bằng được, nếu mẹ lại do dự, đêm dài lắm mộng.

      Nghĩ vậy, lúc dắt chó về biệt thự, Lâm Uyển nghĩ muốn xin phép vị Tằng Tuấn đại nhân kia, về nhà đốc thúc mẹ tới tòa án để nộp đơn.Chính là lúc vào, lại nhìn thấy tên ma vương Tằng Tuấn kia ngồi sopha chơi cờ vây mình.

      Lâm Uyển trước giờ chỉ chơi trò XO có vẻ giống với cái này, mới đầu khi nhìn thấy bàn cờ vây còn tưởng là người nào đó trong lúc nhàn rỗi ngồi chơi XO, cuối cùng cẩn thận tìm hiểu, mới phát hóa ra cách chơi của những quân cờ trắng đen kia hoàn toàn khác biệt.
      Nhìn thấy chơi cờ rất chuyên tâm, liền bình tĩnh đứng quan sát , khuôn mặt khi nhìn nghiêng của rất thu hút, nhất là lúc trầm tư, càng làm tôn lên vẻ thanh tú nhã nhặn.

      Trong lúc nhất thời, Lâm Uyển cũng dám tùy tiện quấy rầy, mà chỉ im lặng ngồi đợi bên cạnh .

      Vốn tưởng rằng khi biết ngồi đợi bên cạnh, nhanh chóng dừng động tác.Kết quả bắt ngồi đợi lúc lâu, vị Tằng Tuấn này đúng là thần thái thanh nhàn ổn định khiến cho người ta khó chịu đến mức ngứa răng.

      Lâm Uyển thể ho tiếng, chủ động mở miệng : “Tằng tiên sinh…Ban ngày nếu có việc gì, tôi muốn về nhà chuyến, tôi lâu về rồi, có chút lo lắng chuyện trong gia đình…”

      Tằng Tuấn lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất thản nhiên.

      Thế nhưng ánh mắt của khi nhìn lại rất sâu đậm, rất giống với ánh mắt ngày hôm qua nhìn .Lâm Uyển có chút tự nhiên, hình ảnh tối qua bị người này đè dưới thân lập tức lên trong đầu.

      Mặt thoáng chốc trở nên ửng hồng.Mặc dù hai người vẫn ra vẻ như có chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện tối hôm qua cùng nhau thân mật tiếp xúc bằng những phương thức nguyên thủy vẫn là .

      Trái ngược với vẻ ngại ngùng của , thần sắc của vẫn rất bình thường, đối mặt với mặt đỏ bừng kia, chỉ ừ tiếng rồi : “Được, vừa lúc tôi cũng có việc cần ra ngoài xử lý, em nhớ bảy giờ tối về đây ăn cơm.

      Lâm Uyển nghĩ là đồng ý nhanh như vậy, cảm thấy có chút . rất vui vẻ, nhưng sợ đổi ý, nên vừa nhận được câu trả lời liền nhanh chóng bỏ chạy lên lầu.

      Nhưng mà vừa mở tủ quần áo ra, Lâm Uyển lại lập tức buồn sầu.

      Lần trước chỉ tùy tiện chọn đại bộ để mặc, ấy vậy mà khiến cho các đồng nghiệp cũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bây giờ biết nên mặc cái gì cho phải.Độ hiểu biết của về các xu hướng thời trang rất có hạn, nghe tên có thể nhận ra được thương hiệu, nhưng cũng chưa bao giờ được nhìn thấy tận mắt. thể phân biệt được trong tủ quần áo này treo những trang phục loại gì, mặc vào chỉ sợ lại có người nhận ra rồi soi mói.

      liền lật qua lật lại, tìm xem có bộ nào trông có vẻ đơn giản nhất, cuối cùng sau ngàn chọn vạn tuyển mới cầm lấy bộ để thay.

      Tuy nhiên lúc xuống lầu chuẩn bị ra ngoài, lại bị Tằng Tuấn ngồi sopha gọi lại, rất tự nhiên nhắc nhở : “Em quên hôn tạm biệt.”

      Lâm Uyển thiếu chút nữa ngất xỉu, đây gọi là bản chất thực thụ của đấy có phải !

      Lại còn có trò hôn tạm biệt nữa!!!!

      nhíu mày bước tới, dáng vẻ kia của , hiển nhiên là chờ đến chủ động.Lâm Uyển hơi do dự, nhưng vì để nhanh chóng về nhà giục mẹ chuyện ly hôn, cũng liền thèm quan tâm đến cái gì mà chủ động hay chủ động nữa.

      tiến lên hai bước, cúi người xuống, định hôn lên hai má .

      Ai ngờ lúc vừa mới áp mặt xuống, liền bị Tằng Tuấn giữ chặt lấy cằm, thân mật hôn lên môi .

      May mắn đó chỉ là nụ hôn nhàng.Nhưng trong lúc hôn, tay của lại tự giác được mà sờ vào mông

      Lại còn lựa chỗ nhiều thịt mà nhéo hai cái!!!

      Động tác đầy ám chỉ kia khiến cho Lâm Uyển rất căng thẳng, lúc được thả ra, ngay cả thời gian nôn mửa cũng có, vội vàng chạy hai ba bước lao ra ngoài.

      Lúc ra cửa, Lâm Uyển ngoài ý muốn thấy chiếc xe đậu bên ngoài, tài xế là chú trung niên đứng ở cửa xe chờ.

      bỗng chốc ngây dại, nghĩ tới có chuyện này.

      Người lái xe vừa trông thấy , lập tức mở cửa xe ra, cung kính : “Lâm tiểu thư, mời lên xe.”

      Lâm Uyển đầu muốn nổ tung, ngờ là họ đặc biệt an bài đưa đón thế này.

      Nhưng vấn đề là phải về nhà mẹ!

      Nếu mẹ nhìn thấy cảnh này biết giải thích thế nào đây!!

      Với lại nếu chiếc xe này chỉ là loại Jetta bình thường sao, còn có thể với mẹ đấy là xe của công ty, nhưng trước mắt lại phải là loại xe mà các công ty thường cấp cho!!

      sợ hãi xua xua tay, : “ ngại quá, tôi tự cũng được.”

      Tài xế phản ứng rất nhanh, cười : “Lâm tiểu thư, bên ngoài gọi xe tiện lắm, tốt hơn hết là để tôi đưa , cần gì cứ với tôi tiếng là được.”

      Lâm Uyển cũng biết nơi này là nơi thuận lợi để bắt xe bus, khu này chủ yếu đều là những hộ giàu có tới ở, cần gì phải xe bus chứ, cho dù có taxi qua cũng có xe nào đỗ ở đây.

      cân nhắc kỹ thời gian, nếu muốn chờ xe bus có lẽ lúc về được tới nhà, tòa án sớm hết giờ làm việc rồi, nghĩ vậy cũng muốn lưỡng lự thêm nữa mà lên xe.

      Đường rất thông thoáng, tốc độ của xe cũng rất ổn định, nhưng Lâm Uyển dám để cho xe tiến gần về nhà quá, lúc còn cách nhà đoạn, liền lập tức bảo lái xe dừng lại.

      giống như là ăn trộm vậy, nhìn trái nhìn phải thấy có bóng dáng người quen, lúc này mới bước xuống xe.

      Lúc bước vào nhà, mẹ của loay hoay tìm giấy đăng ký kết hôn.

      Thế nhưng tìm nửa ngày cũng thấy, mẹ lại hơi chần chừ, giọng : “ Người thấy, giấy đăng ký kết hôn cũng biết đằng nào, hay để chờ thêm thời gian nữa có được ?”

      Lâm Uyển sợ nhất là điều này, nhanh chóng giúp mẹ tìm, rốt cục cũng tìm được, sau đó cũng dám trì hoãn thêm nữa, lập tức kéo mẹ tới tòa án.

      Đến nơi hỏi, thủ tục giấy tờ cũng có gì quá phức tạp, đơn ly hôn Lâm Uyển thay mẹ viết phần, photo thêm số giấy chứng nhận này nọ, cuối cùng đệ đơn lên tòa án.

      Hết thảy mọi việc đều xong, Lâm Uyển thở phào nhõm, quả thực giống như vừa trút được tảng đá nặng trong ngực vậy. rất cao hứng, tuy rằng cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng vẫn muốn cùng mẹ dạo lát.

      Mẹ lại nhân tiện hỏi về chuyện công việc, còn ngẫu nhiên nhắc tới vấn đề giấy tờ nhà, Lâm Uyển chột dạ, chỉ có thể giả vờ ngu ngốc trả lời mẹ.

      Cũng quá mức xui xẻo, Lâm Uyển và mẹ vừa mới tới trước cửa siêu thị gặp được người quen. phải ai khác mà chính là bác cả của Lâm Uyển.

      từ thích người bác này, cậy vào việc mình là con trưởng lại sinh được cháu đích tôn, liền vênh váo gia trưởng ai bằng, tâm địa lại cực kỳ ích kỷ và đáng ghê tởm.

      Lâm Uyển vốn muốn để ý tới ông ta, nhưng ngờ người bác kia vừa nhìn thấy hai mẹ con lại chủ động tiến tới, : “Đây phải là Lâm Uyển đó sao? dạo phố với mẹ à?”

      Lâm Uyển lạnh nhạt phớt lờ.

      Ông ta dường như lại cảm thấy rất hứng thú, cười ha ha : “Nghe hai người phải gánh rất nhiều khoản nợ, ai, nghĩ các người lại đần độn tới như vậy, Lâm Uyển à, mày chính là còn trẻ hiểu chuyện, cũng tự ngẫm lại xem, mày cho dù có học Đại học, kiếm được việc làm cũng có khả năng ngăn chặn được chuyện này ? Con vẫn cứ là con , chuyện này sao giải quyết được đây, tại chắc còn đủ sống qua ngày…”

      Lâm Uyển lập tức nổi giận, đây là muốn gây có phải ?

      lại : “Tuy rằng có hơi khó khăn, nhưng bây giờ vui vẻ hơn nhiều rồi, ông biết sao, mẹ tôi đệ đơn ly hôn, những ngày tháng sau này chắc chắn thoải mái hơn gấp bội, bởi vì chúng tôi còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm cứt chó của các người nữa!!”

      Bác cả của ràng ngây ngẩn cả người, chủ yếu cứ nghĩ mẹ Lâm Uyển cả đời này chỉ là cái bánh bao ngốc nghếch, im lặng mà tiếp nhận chuyện trong nhà, sau đó đập nồi bán sắt ăn rau với cơm để tiết kiệm tiền trả nợ cho chồng, ai ngờ người này lại câu nào quyết định nộp đơn xin ly hôn!!

      Lâm Uyển xong nhưng vẫn chưa hết giận, nghĩ tới việc họ hàng của ba thèm quan tâm giúp đỡ thôi, còn làm cái chuyện bỏ đá xuống giếng, hét lên : “Các người chắc chắn có ngày gặp báo ứng, có tài cán chỗ khác mà huênh hoang, ở đây ức hiếp hai mẹ con tôi chắc là vẻ vang lắm nhỉ!Tôi cho ông biết, về sau nếu như có chuyện gì xảy ra, cũng đừng mong đến tìm tôi xin giúp đỡ!Chúng ta dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ từ đây!!”

      liền mạch xong, liền lập tức kéo tay mẹ vào siêu thị.

      Trái lại mẹ lại có chút nhát gan sợ gặp phiền phức, với : “Trời ạ, sao con có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ.”

      Lâm Uyển thản nhiên : “Bọn họ sớm muộn gì cũng biết thôi mà mẹ.”

      Huống hồ thẳng thắn lần như vậy cho xong, cũng nhanh chóng giúp mẹ cắt đứt quan hệ với bên đó, ít ra cũng khiến bớt lo hơn.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 18

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển và mẹ cùng nhau vào siêu thị mua sắm, chính là nghĩ tới vừa mới cùng bác cả ầm ĩ trận, sau đó lại thấy ông ta đến nhà mình, Lâm Uyển ở trong bếp làm cá với mẹ nghe thấy tiếng rầm rầm ở bên ngoài.

      Ông ta cũng gõ cửa cho đàng hoàng mà trực tiếp dùng chân đạp, vừa đạp vừa to tiếng quát : “Lưu Nhã Tinh, mau mở cửa ra!”

      Lưu Nhã Tinh chính là tên của mẹ .

      Lâm Uyển từ có mâu thuẫn với họ hàng của ba, ai cũng coi thường hai mẹ con , nhưng mẹ mãi mãi cũng chỉ là cái bánh bao, quả hồng mềm mặc cho người ta xỉ nhục.

      Mẹ vừa mới mở cửa, lập tức thấy ông nội và bác cả cùng nhau xông vào.

      Lâm Uyển bận rộn trong bếp, vừa nghe thấy tiếng động, liền bình tĩnh cầm khăn mặt lau tay, cầm dao lên rồi ra ngoài.

      Vừa ra phòng khách nghe thấy ngay ông nội của phê phán mẹ là loại con dâu “ có phẩm hạnh, suy đồi đạo đức, chỉ biết tư lợi”.Rồi lại còn cái gì mà nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, chỉ lo lắng cho bản thân, hiền thục, biết sinh con… tại ba Lâm Uyển và em trai nó đều ở bên ngoài biết sống chết thế nào, là vợ sao có thể vô lương tâm đến như vậy, đúng, ba Lâm Uyển bỏ trốn, nhưng nó cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, trước đây nó kiếm tiền đều để dành ra lo cho nhà cửa, cho gia đình, phận làm dâu như thể vô nhân tính như vậy!

      Lâm Uyển mấy năm nay quá quen với kiểu thái độ công kích đó của họ hàng, chỉ liếc mắt xem thường rồi : “Các người là ai vậy, sao tự nhiên lại chạy vào đây làm loạn!”

      Ông nội lập tức nóng nẩy, trợn mắt trừng .

      Lâm Uyển sợ ông, chỉ mượn lời của ông trước đây lại : “Ông đừng trừng tôi như vậy, câu này phải là ông sao, sinh con cũng giống như sinh, nuôi nấng cũng bằng thừa, trong mắt ông có tôi, đương nhiên trong mắt tôi cũng có các người.”

      Bác cả thấy Lâm Uyển biết lớn , liền lao vào muốn đánh trận.Lâm Uyển làm sao có thể để ông ta đụng đến mình, hai lời giơ con dao thái thịt trong tay lên.

      Bác cả bỗng chốc trở nên kinh hãi, vội lùi lại.
      Lâm Uyển sớm biết tính cách của những người trong gia đình ba, ràng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

      cảnh cáo : “Tôi đếm tới ba, các người lập tức cút ra ngoài cho tôi, bằng đừng trách tôi nể tình, nên nhớ là nếu tôi có chém các người cũng chỉ coi như là hành động phòng vệ chính đáng mà thôi.”

      xong bắt đầu đếm.

      Bác cả cuống quýt : “Lâm Uyển, mày điên rồi, căn nhà này là của nhà họ Lâm, căn bản có quan hệ gì với mày hết!”

      Lâm Uyển liếc ông ta cái, trong lòng nghĩ tên Tằng Tuấn biến thái đến như vậy mà tôi còn dám lấy bình hoa đập vào đầu , còn nghĩ là tôi phải sợ các người sao?

      Đừng nhìn ngoài mặt mà cảm thấy ông nội và bác của có vẻ hung dữ, lúc này vừa thấy Lâm Uyển giơ dao lên, liền lập tức nghĩ ổn, Lâm Uyển còn chưa đếm xong hai người đó nhanh chóng bỏ chạy.

      Lâm Uyển tới đóng cửa lại, mẹ quả bị hù chết, vừa chạy đến đoạt lại con dao trong tay vừa mắng : “Con con lứa sao lại vác dao ra như vậy!”

      Lâm Uyển mất hứng phản bác : “Con sao chứ, bị bọn họ như vậy, con có chém chết bọn họ cũng chẳng có vấn đề gì hết, để xem họ còn có thể khi dễ chúng ta nữa hay !”

      vĩnh viễn nhớ vào buổi lễ mừng năm mới trước đây, chỉ vì cãi nhau với Lâm Hiểu Huy mà bị ông nội tới giáng cho cái tát!Sau đó liền cảm thấy trời đất tối sầm lại, che mặt, lỗ tai còn nghe cả tiếng kêu ong ong.

      nhớ lúc đó mình và Lâm Hiểu Huy tranh cãi cái gì, nhưng chắc chắn đó chỉ là chuyện rất của trẻ con!Nhưng ba và những người đàn ông trong nhà chỉ lạnh lùng lườm , giống như coi đứa con hiểu chuyện.

      Đâu phải là muốn trở thành bé ngoan, đâu phải muốn nịnh bợ em trai, đâu phải muốn lấy lòng ba?

      Nhưng chỉ là đứa con , làm vậy có ích gì chứ?!

      Lâm Uyển nhớ lúc đó mình khóc, tuy rằng chỉ mới mười tuổi, nhưng vẫn có thể nén nước mắt vào trong rồi tới nơi vắng vẻ người khóc trận lớn.Trong lòng khổ sở phải là bởi cái bạt tai kia, mà vì quá , cái gì cũng làm được, chỉ có thể ngây ngốc chịu đựng.

      Về sau, đem lòng thù hận, bao giờ nguyện ý nở nụ cười với những người đó nữa.Đến khi trưởng thành, cũng càng nhìn thấu họ hơn, cảm thấy người nào cũng nực cười.

      quay sang trấn an mẹ : “Mẹ đừng sợ bọn họ, mẹ xem những người đó có cái gì tốt đẹp, ông nội ngoài biết mắng chửi ra còn có thể làm được gì, còn bác cả nữa, mình chẳng ra sao, còn khinh thường vợ mở sạp bán thuốc lá bên ngoài, nhưng vấn đề là nếu vợ của bác làm thêm kiếm chút tiền liệu có khả năng nuôi dưỡng được đứa ?Những người đó chỉ biết cậy mình có cái đó dài hơn mà thôi, cũng tự nhìn vào gương xem chính mình có được bản lĩnh gì? Mẹ cũng nên chú ý, bọn họ nếu còn dám đến, mẹ tuyệt đối được mở cửa, nếu dám phá cửa lập tức báo cảnh sát, dù sao giấy tờ nhà cũng được đứng tên mẹ, mẹ còn sợ cái gì!!” Lâm Uyển xong liền quay lại phòng bếp, tiếp tục làm món cá.

      Cơm chiều ăn vài bát cơm.

      Đến tối, quên gọi điện cho Tằng Tuấn, căn bản là vì cứ nghĩ rằng mình xin phép rồi nên sao, tự nhiên cũng quên luôn việc gọi điện, nghĩ tới vừa mới qua tám giờ hai phút, Tằng Tuấn gọi tới giục.Lúc đó cùng mẹ xem phim truyền hình.

      Mẹ của vừa mới nghe thấy tiếng chuông liền quay sang : “Lâm Uyển à, con đặt nhạc chuông gì thế, nghe như đánh giặc vậy, làm mẹ giật cả mình.”

      Lâm Uyển hơi hoảng, giả vờ như có chuyện gì rồi chạy ra ngoài nghe máy.

      Người kia tuy lần này nhắc bị muộn vài phút, nhưng Lâm Uyển vẫn thấy hơi run, liền tự kiểm điểm : “ ngại quá, vì tôi hơi bận nên quên…”

      “Bữa tối ăn gì vậy?”

      Lâm Uyển ngây ngốc, còn tưởng đối phương ở trong điện thoại giáo huấn trận, ngờ hôm nay lại thoải mái thế, nhanh chóng trả lời : “Ăn cá hố, thịt nướng, cà tím, sa lát…”

      Món rau hơi nhiều, cách chế biến cũng rất đơn giản, còn đối với vị Tằng Tuấn này lại khác, các món ăn bàn của khác gì tác phẩm nghệ thuật.Nhưng nếu phải lựa chọn vẫn cảm thấy các món ăn ở nhà là ngon nhất, có thể ăn được rất nhiều.

      Lời này tuyệt đối thể trước mặt .

      Hai người cũng chuyện gì nhiều, Lâm Uyển ở cùng mẹ nên cũng hơi ngại, Tằng Tuấn lại trầm tính ít , chỉ hàn huyên thêm vài ba câu rồi gác máy.

      Thời gian tuy ngắn nhưng mẹ vẫn hơi nghi ngờ nhìn , hỏi : “Ai vậy con?”
      Lâm Uyển giải thích : “ có gì ạ, đồng nghiệp giới thiệu cho con người thôi mà.”

      Mẹ tin ngay, hỏi thêm : “Người kia làm nghề gì, có nhà ?”

      “Ai nha, vừa mới chuyện mà mẹ, chờ đến lúc gặp mặt rồi sau.”Lâm Uyển có chút kiên nhẫn, chột dạ muốn chết, may mà mẹ cũng truy vấn gì thêm.

      Nhưng Tằng Tuấn gọi tới, cũng tự biết là tối mai chắc chắn phải trở về biệt thự rồi. liền trước với mẹ : “Mẹ, ngày mai ban ngày con có việc gì, nhưng buổi tối con phải lên đường công tác, công ty mua vé tàu đêm…Chắc là dài ngày…”

      “Vậy sao, đường phải nhớ chú ý giữ an toàn con nhé.”Mẹ cũng nghi ngờ gì, cái chính là từ Lâm Uyển rất ít khi dối nên vẫn thấy hơi ngại.

      Hai mẹ con cùng nhau thân mật chuyện đến tối muộn, Lâm Uyển mới quay về phòng nghỉ ngơi.

      Hôm sau, mẹ con Lâm Uyển đều rất nhàn rỗi, liền cân nhắc xem có nên dọn dẹp đồ đạc của ba rồi vứt .Đơn ly hôn cũng nộp cho tòa án rồi, có lý gì lại giữ những thứ linh tinh của ông ta để trong nhà cả.

      Lâm Uyển giúp mẹ thu dọn tất cả những thứ liên quan đến ba, tuy rằng ba đem sạch những món quý giá trong nhà rồi bỏ trốn, nhưng vẫn còn vài món đồ lặt vặt đáng tiền để trong phòng.

      Lâm Uyển thèm quan tâm, ngay cả đem bán cũng lười, trực tiếp gói lại rồi vứt vào thùng rác.Mẹ lại tiếc, cầm lại mấy bộ quần áo của Lâm Hiểu Huy chưa kịp mang , tính cắt ra rồi dùng làm khăn lau.

      Bận bịu cả ngày, đến hơn năm giờ chiều, Lâm Uyển liền nhanh chóng rời .

      vốn định gọi taxi, kết quả còn chưa ra khỏi cửa nhận được cuộc điện thoại.Dãy số kia vẫn nhớ rất , là số máy người lái xe đưa cho , có thể gọi bất cứ lúc nào.Lâm Uyển lúc đó nghe vậy cũng gì.

      Người lái xe kia cũng gì nhiều, chỉ khách khí : “Lâm tiểu thư, tôi dừng xe ở chỗ hôm trước đợi .”

      Lâm Uyển vừa nghe, cũng cự tuyệt, người ta đến đón đành thôi.

      Lúc tới, người lái xe cũng rất lịch , lập tức bước xuống, tự mình giúp mở cửa xe, vẻ mặt cung kính đứng chờ.

      Lâm Uyển có chút quen, người lái xe kia tuổi cũng còn trẻ, làm sao có thể để người ta hầu hạ mình như vậy, liền chạy nhanh tới rồi cúi thấp người chui vào xe.

      Xe vừa mới chạy chưa được vài phút nhận được điện thoại, là của bạn tốt Lưu Viện Viện, kỳ quái là ấy cũng gì nhiều, chỉ hỏi làm gì.

      Lâm Uyển nào dám , chỉ trả lời cho có lệ : “Mình ở nhà, sao vậy, muốn hẹn mình chơi à?”

      Giọng của Lưu Viện Viện hơi biến đổi : “A, cậu ở nhà à…đó, thôi quên , mình cũng có chuyện gì…gặp cậu sau nhé…”

      Lâm Uyển khó hiểu ngắt điện thoại, biết Lưu Viện Viện này bị làm sao, gọi tới rồi lại từ mà biệt.Bất quá cũng nghĩ nhiều, tại đầu óc chỉ nghĩ đến việc phải trở về đối mặt với Tằng Tuấn, lần này về, biết Tằng Tuấn lại làm gì nữa đây…

      Lâm Uyển ngồi trong xe miên man suy nghĩ, nhưng biết là, lúc ngồi vào xe cũng đúng là lúc Lưu Viện Viện ngang qua. định tới chào hỏi, nhưng lúc nhìn thấy chiếc xe kia, Lưu Viện Viện lại trở nên ngây ngốc.

      Dù có khắp cái thành phố này, cũng chưa chắc nhìn thấy được chiếc xe sang trọng đến như vậy!

      Hơn nữa còn có chú ân cần ra mở cửa xe giúp Lâm Uyển, từ lúc nào mà ấy lên được tới tầng lớp đó?

      Lưu Viện Viện nghĩ thế nào cũng cảm thấy đúng, mới gọi điện thoại cho Lâm Uyển, nhưng xem xem, Lâm Uyển lại chột dạ mà dối!

      phải nghĩ nữa, chắc chắn là Lâm Uyển có quan hệ với ông chú kia, đúng là như vậy rồi!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 19

      Edit : Ngân Nhi


      Lúc Lâm Uyển trở về Tằng Tuấn có ở nhà.

      thở dài nhõm, Đại Mao Nhị Mao vừa nhìn thấy liền bắt đầu vẫy vẫy cái đuôi, tới xích chúng lại chuẩn bị ra ngoài dạo, nhưng lại vừa lúc Tằng Tuấn bước vào.

      bước rất chậm, cánh tay còn vắt cái áo.

      Lâm Uyển cảm thấy hơi khó hiểu, lúc này là mùa hè, kể cả mặc gì cũng thấy nóng, mà lại mặc quần áo dài tay?

      Người kia đâu về vậy? Nhìn cơ thể của hoàn toàn có vẻ gì là người sợ lạnh.

      Lâm Uyển nhịn được nhìn trộm .

      Tằng Tuấn trái lại khi nhìn thấy cũng gì, chỉ nghiêng người tránh qua.

      Lâm Uyển buồn rầu bước ra ngoài.

      Lúc hai người qua nhau, Tằng Tuấn bỗng nhiên cúi người xuống áp sát mặt vào .

      lập tức hoảng sợ, còn tưởng Tằng Tuấn muốn giở trò gì, hóa ra chỉ nhàng nở nụ cười, cũng động tay động chân gì với .

      Lâm Uyển vội vàng kéo hai con chó chạy ra ngoài, lần đầu tiên của vẫn còn lên trong đầu, chịu được việc ban ngày ban mặt bị đùa giỡn đâu.

      Cho nên, cố ý dắt chó dạo lâu lâu chút.

      Nhưng mà cuối cùng rồi cũng phải trở về, Tằng Tuấn tắm rửa sạch , ngồi sopha trong phòng khách.

      Lúc trước Lâm Uyển thấy tắm rửa, cứ nghĩ là bị động dục thể kiềm chế, tại xem ra đây chính là thói quen của , sau khi về nhà việc đầu tiên phải làm là tắm rửa.

      Nghĩ lại , bồn rửa mặt của cực kỳ khô ráo bóng bẩy, khăn mặt màu trắng, quần áo cũng rất phẳng phiu thơm mát, Lâm Uyển tức hiểu được, người này có bệnh ưa sạch !

      Cho nên trước và sau khi ‘làm’ đều phải tắm rửa?

      Nhưng mà nếu ưa sạch , cũng phải chú ý đến mồm miệng, thể bạ lúc nào cũng hôn được đúng ?

      Vừa mới nghĩ tới dáng vẻ của khi hôn , hai má Lâm Uyển đỏ hồng.

      Lúc này còn sớm nữa, bữa tối được dọn ra, hơn nữa kỳ lạ là, ở giữa bàn ăn hôm nay lại được đặt cây nến.

      Kia hình như là loại nến tinh khiết, phát ra ánh sáng rực rỡ, kiểu dáng cũng rất đẹp.Tuy nhiên, khi ánh nến chiếu gương mặt của Tằng Tuấn, lại cảm thấy có chút đáng sợ.Bình thường chỉ cảm thấy da của rất trắng, bây giờ nhìn qua ánh nến, quả giống như ma cà rồng hút máu vậy.

      Ngũ quan nét, khuôn mặt xinh đẹp tới khoa trương, làn da trắng đến thể trắng hơn.

      Lâm Uyển cố gắng để ý tới nữa, buồn bực bắt đầu dùng bữa.

      Lần này đầu bếp làm cơm Tây.

      Lâm Uyển phải chưa từng ăn qua cơm Tây, ví dụ như mỳ Ý hay thịt bò bít tết, lúc làm cũng thỉnh thoảng ăn cùng bạn bè, nhưng những thứ trước mặt này đúng là lần đầu tiên được ăn.

      Nhất là món tôm hùm được tạo hình công phu kia, Lâm Uyển chỉ cảm thấy con tôm này giống như giơ nanh múa vuốt trừng mắt nhìn mình.

      bàn bày rất nhiều món ăn khác nhau, trong đĩa trái phải đều được trang trí bằng những loại rau củ.

      hiểu về cái gọi là thưởng thức, ăn thử vài miếng, hương vị tuy rằng hơi lạ lẫm, nhưng dù sao cũng rất ngon.

      Hơn nữa biết có phải là do tác dụng của ngọn nến hay mà giọng của Tằng Tuấn trở nên khác biệt hẳn so với ngày thường, giống như đạt tới giới hạn cao nhất của quyến rũ, mỗi câu ra đều như ve vãn tán tỉnh, bất kể là trêu ghẹo hay nghiêm túc đều mang đứng đắn nhất định.

      Lâm Uyển hoàn toàn thích tình hình tại chút nào, căn bản là cần thiết phải cầu kỳ như vậy, thà cứ đưa cho bát mì để ăn, sau đó lên gác rồi ra lệnh cho lăn lộn với là xong.

      Vừa nghĩ tới, Lâm Uyển liền cảm thấy da đầu run lên bần bật.Trong đầu ngừng tưởng tượng, biết lát nữa làm gì mình, càng nghĩ càng cảm thấy hồi hộp đáng sợ giống như xem phim kinh dị.

      Tuy rằng món tôm hùm rất mê hoặc lòng người, nhưng Lâm Uyển cũng chỉ nếm qua chút sốt cay bên ngoài, chung quy vẫn cảm thấy ăn cái này rất phiền phức.

      Thế nhưng lúc ăn, Tằng Tuấn lại bỗng nhiên giúp tách thịt tôm, nhìn con tôm mạnh mẽ hùng tráng kia, cộng thêm dáng vẻ thoải mái của , Lâm Uyển lúc này mới biết, hóa ra vỏ tôm được xử lý qua, chỉ cần nhàng tách là có thể ăn được phần thịt bên trong.

      Lâm Uyển từ đầu bữa ăn đến giờ vẫn chưa động đến món tôm này.Tằng Tuấn chắc nhìn ra được, nhưng chỉ cười chứ gì.

      Ăn cơm xong, nghỉ ngơi chút, Lâm Uyển biết mình lại phải chuẩn bị màn vận động giường rồi.

      yên lòng lên gác, tắm rửa như thường lệ rồi ra ngoài để mặc cho chà đạp.

      Bên ngoài Tằng Tuấn chuẩn bị xong, chờ , Lâm Uyển lần này cũng chẳng làm ra vẻ sợ hãi ngại ngùng gì nữa, nhanh nhẹn tới rồi tiếp tục tư thế nằm ngay đơ như hôm trước.

      Chính là lần này vừa mới nằm xuống, Tằng Tuấn liền lập tức ào tới, đầu tiên là hôn môi, sau đó lại đem cả người lật lại.

      Lần trước Lâm Uyển bị giày vò giống như cái bánh nướng, cũng từng được nếm thử qua cảm giác mơn trớn từ phía sau, nhưng nghĩ tới hôm nay Tằng Tuấn lại muốn sử dụng tư thế này.

      cảm thấy rất bất an, bất quá làm từ phía sau cũng phải là tốt, ít ra cũng có thể tránh được việc phải đối mặt với ánh mắt của .Nghĩ vậy liền hợp tác nằm sấp xuống giường, chờ làm nhanh cho xong.

      Làn da dưới thân mềm mịn, đưa tay lên khẽ vuốt ve, lực đạo lúc nặng lúc , giống như khiêu khích, đùa giỡn .

      May là Lâm Uyển sớm có cách ứng phó, lập tức nhớ lại khuôn mặt của bác cả, lúc thấy vẻ ghê tởm đáng khinh đó vẫn chưa đủ dùng, lại chuyển hướng sang Lâm Hiểu Huy…

      Hồi trước lúc giảm béo cũng từng sử dụng qua chiêu này, trước bàn đồ ăn, chỉ cần nghĩ đến những người đó là cảm thấy ngán ngay.

      Nhưng hiển nhiên dù có kết hợp cả bác của và Lâm Hiểu Huy, cũng thể chống lại được ve vãn của Tằng Tuấn.

      Địa điểm trêu chọc của ngày càng được mở rộng, Lâm Uyển phát hô hấp của bất tri bất giác trở nên dồn dập.

      Trong đầu lại suy nghĩ miên man, cố gắng để cho bản thân mất tập trung nhưng thể, người đàn ông này ngừng dẫn dắt , khai phá những phản ứng tự nhiên của cơ thể, các điểm nhạy cảm của cũng bị tìm được.

      Đáng sợ nhất chính là, tên này vẫn rất kiên nhẫn.

      cắn môi, quyết phát ra tiếng kêu nào, bàn tay dùng sức nắm chặt ga giường.

      Lúc tiến vào, Lâm Uyển lại cảm thấy đau như lần trước nữa, chỉ thấy cảm giác xa lạ lan tràn khắp cơ thể.

      Bọn họ làm rất lâu, lúc sau lại thay đổi tư thế.

      Lúc bắt đầu, Lâm Uyển cũng có chút kháng cự, nhưng về sau hai tay lại tự giác được mà vòng qua thắt lưng . hận thể tự hung hăng tát vào mặt mình vài cái, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, phó mặc cho bản thân điên cuồng trận, chuyện này rồi cũng nhanh chóng kết thúc thôi.

      Toàn thân giống như phát hỏa.

      hôn , bàn tay vẫn tiếp tục ve vuốt chạy dọc cơ thể…

      Lâm Uyển người đầy mồ hôi, trận này quả thực rất hao tổn thể lực.

      Theo nhàng ma sát của , cơ thể cũng cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, phản ứng trong người vẫn chưa tan biến hết, lúc đạt cao trào, Lâm Uyển thực buồn bực khi nghe được tiếng mèo kêu phát ra từ miệng , khẽ ngâm nga…

      Sau đó lập tức ngồi bật dậy, khuôn mặt nở rộ như đóa hoa, muốn tắm rồi nhanh chóng chạy .

      Trong phòng tắm, Lâm Uyển soi gương, thấy đầu tóc mình rối tung, mặt đỏ hồng, da thịt người cũng tràn ngập dấu hôn.

      dùng sức hít sâu hơi, cố gắng quên hết chuyện vừa xảy ra, thậm chí còn vặn mức nước lạnh nhất, nhưng hết thảy đều vô dụng.Thân thể vẫn luôn nhớ cảm giác ấy.

      Lâm Uyển khó chịu, sợ nhất là chuyện này, ngoài miệng cần, nhưng cơ thể lại chịu phối hợp…

      Chờ tắm rửa xong bước ra ngoài, Lâm Uyển cũng dám đối mặt với nữa, cũng chẳng thèm quan tâm ôm để làm gì, liền ngủ say như chết.
      Tằng Tuấn cũng biết cảm xúc của hôm nay được tốt, cho nên chỉ nằm ôm chứ tiếp tục làm nữa.

      Ban đêm bình an vô , Tằng Tuấn đá xuống giường như hôm trước, thậm chí lúc trời mới vừa hửng sáng, thức dậy rửa mặt mũi rồi ra ngoài.

      Lâm Uyển lề mề hơn, mới mặc quần áo nhận được điện thoại của mẹ.

      vừa bắt máy nghe tiếng mẹ hỏi : “Lâm Uyển, con cho mẹ biết, con bị người khác bao dưỡng có phải ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :