ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 75 ☆, 75 Đường Việt Manh vân đạm phong khinh nhìn người đàn ông tức đến hổn hển trước mắt, thần sắc hờ hững, ra lời lại sắc bén lãnh khốc: “Tôi nghĩ hẳn là hiểu cái gì gọi là tội trùng hôn, chứng cứ này cũng là hảo tình nhân của đưa đến trước mặt tôi, xem , đây là đơn kiểm nghiệm có thai của bệnh viện, đương nhiên , ngồi tù hai năm đối với cũng chả sao, nhưng tôi e Sử tiên sinh ngại khi có cấp dưới vì tội hôn nhân mà phải ngồi tù đấy.” Thẩm Lượng suy sụp ngã ngồi xuống ghế, ngay cả cấp của gã là ai người phụ nữ này cũng tìm hiểu ràng, xem ra là sớm làm chuẩn bị chu mật, gã quá coi thường ta, nghĩ người dịu ngoan như ta cũng dám trái lại gã, cũng từng nghĩ đến có ngày gã lại rơi vào trong tay ta, rơi vào tay người đàn bà mà vẫn cho là nhát gan ngu xuẩn. “ rốt cuộc muốn thế nào?” Thẩm Lượng hữu khí vô lực hỏi, còn kiêu ngạo cùng hèn mọn ngày xưa nữa. “Tôi muốn phòng ở, cộng thêm năm mươi vạn gửi ngân hàng, Tiểu Vỹ phải theo tôi, về phần phí nuôi hàng tháng để viện tư pháp quyết định, đây là giới hạn của tôi, ngài cũng hề chịu thiệt đâu a, cái phòng ở cộng thêm năm mươi vạn là có thể đá nam nhân bà thêm bồi tiền hóa, đổi về tân lão bà như hoa như ngọc cộng thêm con trai bảo bối, vừa có con nối dõi tông đường lại vừa có thể đảm bảo tiền đồ cẩm tú của ngài, Thẩm tiên sinh ý ngài thế nào?” Đường Việt Manh lười biếng , lời tuy nhàng bâng quơ, lại tràn đầy cay nghiệt. Thẩm Lượng rảnh suy nghĩ sâu xa trong lời trào phúng của Đường Việt Manh, phòng ở là thành quả mà gã phấn đấu, năm mươi vạn là toàn bộ mấy năm qua gã gửi ngân hàng, tuyệt đối thể mất , gã bao giờ muốn trải qua loại cuộc sống thất vọng cùng khốn cùng năm đó nữa, “Có thể ít chút ?” Thẩm Lượng do dự : “Tôi đưa cho hai mươi vạn, hàng tháng cho Tiểu Vỹ hai ngàn tệ phí nuôi nấng.” Đường Việt Manh lạnh lùng cười, “ cùng Tiêu San sắp như nguyện đến với nhau rồi, tội gì phải đoạt cơ hội mà và ta phấn đấu được, bằng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng , như vậy tình của hai người mới có thể càng thêm vô giá chứ~” Thẩm Lượng gục đầu xuống, “ cho tôi chút thời gian.” Đường Việt Manh mỉm cười, “Dù sao từng là vợ chồng, tôi cũng thể quá tuyệt tình, như vậy , tôi cho tháng, hiểu ra rồi phone cho tôi, nhưng mà tôi sợ là cái bụng của Tiêu San chờ kịp đâu, tháng sau, nếu còn hiểu ra, tôi khởi tố, thuận tiện gửi phần đến cho Sử tiên sinh.” Nhìn gương mặt xám trắng của Thẩm Lượng, Đường Việt Manh bổ sung câu, “Đúng rồi, tôi hảo tâm nhắc nhở câu này, tôi có ít quan hệ với Lâm cảnh sát đâu, vạn nhất tôi có chuyện gì, tôi nghĩ ấy bỏ qua cho đâu, còn có tư liệu của tôi dự bị ra rất nhiều bản cũng giao cho rất nhiều người tin cậy, nếu tôi có bất cứ bất trắc nào, bọn họ nhất định truyền đầu đề tin tức lên Internet cùng với báo chí, người vợ bất hạnh bị vứt bỏ cùng chịu khổ sát hại như thế nào, đến lúc đấy chừng liền đêm thành danh, cần tiềm quy tắc cũng trở thành người nổi tiếng đấy.” Nhìn bóng dáng Thẩm Lượng thất tha thất thểu ra, Đường Việt Manh thở dài, cơ hồ có thể đoán trước tiếp theo Thẩm Lượng làm chuyện gì? Đàn ông a, trước mặt ích lợi, thực tế đến tàn nhẫn. Thẩm Lượng đầy lòng tâm về đến nhà, chợt nghe thanh cao quãng tám của Lý Chi Lan, ” Có thai giỏi lắm a, cả ngày muốn cái này muốn cái kia, cho tiền của con trai tôi là nhặt được a, đúng là đồ biết xấu hổ, mang thai danh bất chính ngôn bất toại.” Thanh sắc nhọn của Tiêu San lập tức vang lên, “ làm sao ? Tôi hoài phải con Thẩm gia à ? Bà ghét tôi tiêu tiền của con trai bà, nhưng mà con trai bà cam lòng a, ta tiêu cho tôi chính là tiêu cho con của ta, tiêu cho lão bất tử phế vật như bà có ích lợi gì ? Chưa biết chừng ngày mai bà liền vào trong quan tài rồi ấy !” Lý Lan Chi và Lan Lan tức đến phát run, nhìn thấy Thẩm Lượng trở về, liền lập tức tiến lên cáo trạng, “Lượng Lượng, nhanh đuổi đồ đĩ này cút , bảo Triệu Ninh trở về !” Thẩm Lượng nghe đến đây, lòng càng thêm phiền, gã xoay người nhìn thoáng qua cái bụng lớn ra của Tiêu San, người Tiêu San như bị phù thũng, mặc trang phục rộng thùng thình của phụ nữ có thai, tóc tai tán loạn, người mập mạp khó coi, gã khỏi nhớ tới Triệu Ninh diễm lệ như nắng, nhìn căn nhà trước mắt, trong lòng gã bỗng vừa động, hết thảy phiền não tại đều là do người đàn bà trước mắt này, nếu phải ta cố ý mang thai, nếu ta tìm Triệu Ninh ngả bài, gã cùng Triệu Ninh, mẹ gã cùng con của gã nay còn phải vẫn là nhà sống hạnh phúc. Gã nhìn chằm chằm bụng Tiêu San, tự hỏi, Triệu Ninh sở dĩ chắc chắc gã nhận điều kiện, là vì có căn cứ chính xác Tiêu San mang thai, chính là vì có đứa bé này mới có thể uy hiếp khiến gã phạm vào tội trùng hôn, nếu có nó, Triệu Ninh cách nào ly hôn được với gã, đến lúc đó gã chỉ cần lại lời ngon tiếng ngọt lừa gạt vài câu, khó để làm cho hồi tâm chuyển ý, về phần đàn bà tuổi trẻ mỹ mạo có cả bó lớn bên ngoài , chỉ cần hậu viện gã yên ổn dậy hỏa, muốn chơi bao nhiêu liền có bấy nhiêu, quả thực là đàn ông phải hồng kỳ trong nhà chưa ngã, cờ màu bên ngoài tùy tiện phiêu chứ~ Thẩm Lượng nghĩ đến đây, trong lòng định chủ ý, gã thay bộ cười tủm tỉm, hướng Tiêu San, giữ chặt tay ta ôn nhu : “Hôm nay thế nào, thân thể có khỏe , có mệt ?” lâu rồi gã ôn nhu với Tiêu San như vậy, trong lòng Tiêu San rất cao hứng, nhịn được nũng nịu trả lời: “Em tốt lắm, con của thực ngoan, chỉ là mẹ của ấy, luôn xem em vừa mắt.” Thẩm Lượng nhịn xuống chán ghét trong lòng, thanh càng nhu hòa, “San nhi, hôm nay gặp thầy tướng số , ông ta thai này là con , hơn nữa tại nghiệp của còn trong thời kì giao tranh, thể hảo hảo chiếu cố em được, San nhi, em xem, bằng chúng ta trước cần đứa bé này, kết hôn sau chúng ta còn có cơ hội mà.” Tiêu San phản xạ có điều kiện che bụng mình, tựa hồ giây sau đứa bé biến mất, “ được ! Hôm nay trúng tà à, có phải là lão thái bà kia trước mặt thuyết tam đạo tứ ? Lúc trước theo đuổi tôi thế nào ? tôi cả đời ! Nay cư nhiên trở mặt, tôi tuyệt đối bỏ đứa bé này, trừ phi tôi chết !” Thẩm Lượng nhịn tức, “ chưa cần đứa bé, chỉ là tại chưa phải lúc, về sau chúng ta còn có thể có.” “ ! nham hiểm, cũng biết thai sáu tháng là có tri giác rồi ! Nó biết động biết đá tôi rồi đấy! có còn là người ? Cư nhiên muốn giết con mình ! ” Tiêu San nhịn được khóc ra, lòng đau như xé, đẩy Thẩm Lượng che bụng chạy về phòng, thuận tay khóa trái cửa. Tiêu San ở trong phòng khóc lâu sau, bỗng bừng tỉnh đại ngộ, nhất định là Triệu Ninh ! Là Triệu Ninh muốn ly hôn, đau khổ cầu xin Thẩm Lượng, Thẩm Lượng động tâm, muốn trở về với gia đình tiếp tục sống với Triệu Ninh, bởi vậy muốn bỏ đứa bé, nhất định là như vậy ! Xem ra phải tìm Triệu Ninh hảo hảo chuyện, giữa hai người đó còn tình rồi, sao phải chết buông tha chứ ! Đường Việt Manh nhận được điện thoại Tiêu San chỉ có thể dùng bất đắc dĩ để mà hình dung, ni mã lại muốn chuyện ở quán cơm Tây, quán cơm Tây đắc tội các người a, cái gì cũng muốn nhân gia chứng kiến, biết Tiêu San muốn gì rồi, đơn giản chính là : cái gì mình cùng Thẩm Lượng là chân ái a cái gì chân ái thực vô tội a linh tinh , Mary cách vách buông tha chân ái , nó vẫn là đứa a. rất phiền Tiêu San cuồng oanh lạm tạc, nghĩ nghĩ, trong mắt bỗng sáng ngời, bằng tìm cái bia đỡ đạn , vì thế cuộc điện thoại gọi cho Lâm Ngọc, “Lâm cảnh sát, có rảnh ?” “Buổi chiều tôi có việc, có chuyện gì sao?” Thanh Lâm Ngọc vang lên. “Nếu ngại tôi mời đến quán cơm Tây ăn bữa cơm nha ? ” Đường Việt Manh gần như nịnh nọt . Lâm Ngọc trầm mặc hồi, “Có chuyện gì cứ thẳng .” Ai nha, cảnh sát này cư nhiên học khôn rồi, hành động nhân vật phản diện đoạt giải Oscar của cũng bị xuyên rớt , Đường Việt Manh tự giễu , thành thành kế hoạch của mình cho Lâm Ngọc, “Chỉ giờ thôi có được ?” “, ” Lâm Ngọc quả quyết cự tuyệt. “Vậy nửa giờ được ? Ai nha, mười phút thôi cũng được, đừng mọn vậy a>_<~~~ ” Đường Việt Manh tử triền lạn đánh, Lâm Ngọc chịu được nhõng nhẽo đành phải miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng lại yên lặng thêm câu, hy vọng có thể mượn cả đời.(yuna : hihi) Lúc Đường Việt Manh thấy Tiêu San có chút thể tin được hai mắt mình, đây vẫn là nữ nhân xinh đẹp quyến rũ mấy tháng trước sao? Sắc mặt xanh vàng thân thể phù thũng thành như vậy, trong lòng khỏi thở dài, phụ nữ mang thai như mất nửa cái mạng, trong đó động lực quan trọng nhất để vượt qua chính là cha đứa , chỉ tiếc có vài gã đàn ông căn bản xứng với điều đó. “Tìm tôi có chuyện gì?” Đường Việt Manh ngồi xuống hỏi. Tiêu San từ lúc Đường Việt Manh tiến vào mắt chớp cũng chớp nhìn chằm chằm cùng với người đàn ông sau , người đàn ông kia cao lớn tuấn, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, che chở Đường Việt Manh xinh xắn lanh lợi, trong lòng Tiêu San tán thưởng, hảo đôi bích nhân, mà người này phải vị cảnh sát ngày đó hả, chẳng lẽ ta thích Triệu Ninh? Bỗng nhiên nghĩ đến mình cùng Thẩm Lượng, mắt Tiêu San khỏi trầm xuống. “Thẩm Lượng hết rồi, tôi mong rời khỏi ấy, ” Tiêu San thẳng vào vấn đề, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Việt Manh, Đường Việt Manh ra vẻ kinh ngạc liếc Lâm Ngọc cái, ánh mắt chân thành nhìn Tiêu San: “Tiêu tiểu thư, tôi cũng mong khuyên Thẩm Lượng, ta cứ kéo dài chịu ly hôn, tử triền lạn đán hnhư vậy đến cùng là làm sao?” “Cái gì? Là ta chịu ly hôn ?” Tiêu San kinh ngạc hỏi, ta nhìn Đường Việt Manh cùng cảnh sát kia nhìn nhau tình đưa tình, trong lòng khỏi tin tưởng. “Đúng vậy, tôi đưa ra ly hôn rồi, nhưng ta vì tiền đồ cùng tài sản chịu ký điều kiện, tôi chuẩn bị khởi tố, nếu ta ly hôn tôi tố ta tội trùng hôn, ” Đường Việt Manh xong sau, ra vẻ thâm tình nhìn Lâm Ngọc, “Lâm Ngọc, đồng ý , đúng ?” Khóe miệng Lâm Ngọc rút rút, cuối cùng gật gật đầu. “Tội trùng hôn?” Tiêu San trợn mắt nhìn Đường Việt Manh, đây là lý do Thẩm Lượng muốn nạo thai ? Như vậy trong mắt ta, là cái gì ? so được với tiền đồ làm quan của ta, thậm chí so được với cái phòng ở ! Đường Việt Manh thản nhiên nhìn thoáng qua Tiêu San nước mắt giàn dụa, lắc đầu, lúc trước khi ta nhìn thấy bộ dáng đau thương của Triệu Ninh, chẳng lẽ biết đây chính là vết xe đổ. gã đàn ông có thế làm như thế với người vợ theo gã những mười năm, huống chi là tiểu tam thay đổi giữa chừng ? đứng dậy vỗ vỗ vai Tiêu San, ý nén bi thương rồi tự liệu , sau đó kéo Lâm Ngọc xoay người rời . Tiêu San chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới thiên toàn địa chuyển, nay còn gì nữa rồi, ! phải bảo vệ đứa bé này ! Bất luận thế nào ! Đây là con của ! xuất ra di động, nhấn dãy số lâu liên hệ, điện thoại chuyển cuộc gọi, truyền đến thanh lạnh nhạt của đàn ông, “Đây là..?” “ ! Là em ! Em biết sai rồi, em muốn sống nữa…. ô ô, ” Tiêu San khóc lớn. Thanh kia trầm mặc lâu sau, “San san, em ở đâu ? lập tức tới!” ================================================ Đường Việt Manh thấy Lâm Ngọc dọc đường lời, khỏi lấy lòng : “ vui sao ? Hay là như vậy , hôm nay tôi làm vài món mời , coi như cám ơn được ?” Lâm Ngọc mân môi, bỗng nhiên hỏi: “ muốn ly hôn?” Đường Việt Manh khoát tay, “Làm sao có thể ? Tôi hạ tối hậu thư cho Thẩm Lượng, ta muốn ly hôn tôi tố ta tội trùng hôn.” Lâm Ngọc mỉm cười đáp phi sở vấn, “Tay nghề của tốt lắm.” Cũng nhờ hệ thống đại thần xuyên qua ban tặng, Đường Việt Manh từ tiểu bạch chỉ biết luộc rau rán trứng trong phòng bếp, đến bây giờ có tay nghề xem như sai, hơn nữa bản thân Triệu Ninh cũng là người có trù nghệ cao, vì thế lúc Lâm Ngọc cùng Tiểu Vỹ chơi ở phòng khách, Đường Việt Manh bưng bàn sáu món ăn món canh lên, Tiểu Vỹ hưng phấn chạy tới chạy lui, “Ma ma, Lâm thúc thúc, ăn cơm .” Ba người cười cười cơm nước xong, Tiểu Vỹ dù sao vẫn , ăn xong liền buồn ngủ, Đường Việt Manh cười ôm Tiểu Vỹ, vỗ bé, hát nhạc thiếu nhi, Lâm Ngọc lẳng lặng nhìn , bất đồng với điềm đạm đáng hay bưu hãn ngày thường, lúc này mặt mang theo nhu hòa, giống như minh châu sinh choáng váng, khiến cho ngũ quan xinh xắn càng thêm tươi đẹp. Đường Việt Manh đặt Tiểu Vỹ ngủ say lên giường sau, trở lại phòng khách thấy Lâm Ngọc thu thập bát đũa, trong lòng lại vừa động, người đàn ông này còn có thể làm việc nhà ! Miệng khỏi hỏi ra, “ còn có thể làm việc nhà ?” Lâm Ngọc cười cười, “Sống mình nên quen thôi.” “ ch ưa có gia đình à?” Đường Việt Manh hỏi.”Ân, trước kia t ôi bận công tác, c ó thời gian.” Lâm Ngọc thấp mắt thản nhiên đáp. Hai người có chút xấu hổ, trầm mặc thời gian ngắn, Lâm Ngọc đứng dậy : “Hôm nay cám ơn , tôi về trước .” “ có gì, …” Đường Việt Manh chưa hết, trời bỗng điện thiểm lôi minh, mưa to tầm tã, Đường Việt Manh nhíu mày đến trước cửa sổ, mưa lớn thế này chỉ sợ có dù cũng bị ướt, “Mưa lớn quá, chắc cũng phải giờ mới hết, chờ mưa chút lại .” Hai người trong phòng khách, trông mong nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ai biết, giờ, hai giờ, ba giờ, mưa những giảm, sức gió cũng càng lúc càng lớn, mắt thấy càng ngày càng trễ, Lâm Ngọc rốt cục ngồi yên được nữa, nam quả nữ phòng quá ổn, liền đứng dậy muốn về, Đường Việt Manh cũng tiện giữ lại, muốn đưa ô cho Lâm Ngọc, lại phát sắc mặt Lâm Ngọc tái nhợt, hai tay có chút phát run, liền lo lắng hỏi: “ làm sao vậy, thoải mái ở đâu à?” Lâm Ngọc nhịn đau, lắc đầu, “ có việc gì, ” mồ hôi trán lại cuồn cuộn chảy xuống, “Rốt cuộc làm sao vậy?” Đường Việt Manh sốt ruột hỏi, Lâm Ngọc khẽ cắn môi, “ có việc gì, trước kia tôi từng bị thương, mỗi lần gặp ngày mưa gặp có chút đau thôi.” Đường Việt Manh vội đỡ lấy , làm cho nửa nằm sofa, “Đừng nhúc nhích, hảo hảo nghỉ ngơi, tôi lấy cốc nước ấm cho , à, tôi có thuốc giảm đau, có muốn uống ?” “ cần, là bệnh căn, thuốc giảm đau cũng vô dụng, tôi cần nghỉ ngơi chút là được rồi.” Đường Việt Manh đổ cốc nước ấm, nghĩ nghĩ, lại lấy chườm nhiệt, “Miệng vết thương của ở đâu? Dùng cái này đỡ hơn nhiều đấy.” Lâm Ngọc gật gật đầu, tiếp nhận chườm nhiệt đặt bả vai, Đường Việt Manh vội lấy chậu nước ấm, dùng khăn nóng lau mồ hôi mặt , động tác mềm , làm cho trong lòng Lâm Ngọc nóng lên. Mưa ngoài cửa sổ chậm rãi , Lâm Ngọc cảm thấy đau đớn ở miệng vết thương giảm rất nhiều, nâng mắt, thấy Đường Việt Manh ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm khăn mặt, mắt sáng như nước thân thiết nhìn , trong lòng Lâm Ngọc vừa động, cỗ nhu tình chậm rãi trào ra, nhịn được ôm lấy Đường Việt Manh. Đường Việt Manh kịp phòng bị rơi vào cái ôm ấm áp, môi hơi lạnh của chạm trán , thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng lại kiên định chậm rãi vang lên bên tai, “Ly hôn xong, hãy gả cho .” Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn y phong thân lựu đạn, cám ơn Mộ Dung ngưu ngưu thân, thẩm bình yên thân, nhuộm đẫm sắc lạnh thân, hùng tiểu đảm thân, 12913729 thân lôi, cẩm sắt hảo cảm động, đưa lên hệ thống đại nhân môi thơm quả, ba ~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 76 ☆, 76 Đường Việt Manh nhìn mắt Lâm Ngọc, nơi đó lóe ra ánh sáng khiến người ta hoa mắt, cười, tươi cười quyến rũ tư thái tiêu sái, “Lâm Ngọc, em ở điểm nào?” Lâm Ngọc ngờ Đường Việt Manh hỏi vấn đề này, thanh thiển cười, thái độ chân thành tha thiết tự nhiên hào phóng, “Nếu , thông minh cơ trí của em, giả dối, gian xảo còn có tính khóc lóc om sòm chơi xấu của em, em có tức giận ?” Emma, rất thành thực có được hay , nhưng mà lão nương thích chính là đàn ông chân như vậy, cười ha ha, ôm cổ Lâm Ngọc, gắt giọng: “Uy , biết lời ngon tiếng ngọt dỗ em hả, em đâu có kém vậy ? Nhưng mà xem ra cũng thực hiểu em nha~” Lâm Ngọc thấy khuôn mặt tươi cười của gần trong gang tấc, tim đập lợi hại, mặt lại gợn sóng sợ hãi, “Vì hiểu em cho nên mới em.” Đường Việt Manh càng mở cờ trong bụng, cư nhiên có đàn ông vì hiểm cùng giảo hoạt của mà thích , là rất thú vị nha, ý định làm khó, nháy mắt liền nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Ngọc, khuôn mặt nhắn rối rắm chọc người thương tiếc, “Lâm Ngọc, chê em sao? Em sắp ly hôn , em bị vứt bỏ, còn có con .” Lâm Ngọc gắt gao ôm Đường Việt Manh, cằm đặt đầu , thanh trầm thấp hữu lực, “ em, là em khi tình lúc lại giảo hoạt, em nhạy bén em tiêu sái đều , về phần cái khác đều là vật ngoài thân, ngại, huống hồ cảm thấy em để ý mấy chuyện này đâu.” Ni mã lại bị xem thấu, mắt người đàn ông này phải là tia X quang , nghĩ nghĩ, “Vậy phải đồng ý với em việc.” “Chỉ cần là việc làm được nhất định đáp ứng.” Lâm Ngọc còn nghiêm túc nhìn . Đường Việt Manh chu miệng, “Em thích gọi em là Triệu Ninh, em muốn gọi em là Manh Manh, Manh Manh ấy~” Lâm Ngọc buồn cười, thanh trầm thấp nhu hòa, càng dùng sức ôm chặt Đường Việt Manh, “Đây là nhũ danh của em hả ? Manh Manh, ” thanh của khàn khàn, dẫn theo tia động tình, thực dễ nghe, tiếng ‘Manh Manh’ này xuất khẩu, Đường Việt Manh sửng sốt, tựa hồ rất lâu rất lâu trước kia, ở sâu trong trí nhớ của từng có người cũng gọi như vậy, “Manh Manh, Manh Manh, cần quên ta….” Đường Việt Manh cảm thấy tim chưa từng đập lợi hại như vậy, trong cảm động lại có cả kinh ngạc, kéo dài mật mật như cái lưới gắt gao quấn lấy , nhịn được tựa vào trong lòng Lâm Ngọc, “Lâm Ngọc, vì sao em cảm thấy chúng ta biết nhau từ rất lâu trước kia rồi.” Lâm Ngọc gật gật đầu, “Có lẽ là duyên kiếp trước , em yên tâm, đối tốt với em, coi con em như con của , biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng em là người phụ nữ đầu tiên cho hy vọng dắt tay cả đời.” Đường Việt Manh thở dài, “Đây là lời động lòng người nhất mà em từng được nghe, hy vọng có thể nghe cả đời.” Đáng tiếc nhân sinh lão nương chính là cái bàn trà, mặt bị hệ thống đại nhân bãi đầy bi kịch, Tạ Ngọc cũng tốt Tào Ngọc cũng thế, chân chính được ăn người nào đâu, phỏng chừng Lâm Ngọc này cũng chỉ là nhất thời thôi, chừng hệ thống đại nhân biến thái, lúc hắc hắc hưu hưu đến nửa liền kêu , thành toàn người khác cao triều, ni mã đây là điềm báo thành tính rồi a. ( hệ thống đại nhân: sát, đầu gối lại trúng đạn, nữ nhân này còn có thể lời ác độc lại vô sỉ hơn được nữa ? ) “Lâm Ngọc, cám ơn , em cũng có tình cảm với , chỉ là gần đây tâm tình em tốt lắm, cho em thời gian suy nghĩ chút sau đó trả lời được ?” Đường Việt Manh thấp giọng , Lâm Ngọc gật gật đầu, “ hiểu được, chờ em, đến khi em nhận tình cảm của , cũng muộn rồi, về trước đây, em hảo hảo nghỉ ngơi .” Sóng mắt Đường Việt Manh lưu chuyển, thản nhiên cười, “Như thế nào, hôn từ biệt em sao?” Lâm Ngọc hoàn toàn giật mình, nhìn con mắt lúc sáng lúc tối như mèo của Đường Việt Manh, nơi đó hỗn tạp thiên chân mềm mại đáng còn có vài tia mị hoặc, làm cho nhịn được cúi đầu hôn xuống, cảm giác hương vị ngọt ngào vi lạnh làm cho tim như nổi trống, rất muốn hoàn toàn có được người con làm cho động tâm này, chỉ là trước khi còn chưa khôi phục tự do gả cho , làm sao có thể làm chuyện có đạo đức, làm chuyện làm cho người ta xem thường này ? cuối cùng lý trí chiến thắng bản năng, Lâm Ngọc cơ hồ như trốn xoay người rời , rất vội vàng. Qua vài ngày sau đến thời gian giao tư liệu, sáng sớm Đường Việt Manh đưa Tiểu Vỹ đến nhà trẻ xong, liền mang tư liệu vội vàng tới công ty phiên dịch, nhìn thấy Lý quản lí của công ty, Đường Việt Manh giao tư liệu cho ta, để phiên dịch chỗ tài liệu này tham khảo rất nhiều tin tức, phải mất thời gian mới có thể sửa sang lại tốt, tự nhận phiên dịch cũng tệ lắm, quả thực Lý quản lí tinh tế lật xem xong, gật đầu, “Triệu tiểu thư, tư liệu phiên của dịch rất tốt, phần trăm chuẩn xác cao, đây là thù lao, mời đếm .” Đường Việt Manh tiếp nhận, cười gật gật đầu, mở ra vừa thấy, bên trong cư nhiên là ba ngàn nguyên, khẽ nhíu mày hỏi: “Lý quản lí, chúng ta mới chỉ kí ban đầu là hai ngàn nguyên, tại sao lại đưa cho tôi ba ngàn ?” thần sắc Lý quản lí có chút khó coi, thở dài, “Triệu tiểu thư, rất ưu tú, chỉ tiếc gần đây nghiệp vụ của chúng tôi có chút đình trệ, cho nên tạm thời cần phiên dịch viên, có lỗi.” Đường Việt Manh hướng đến sát ngôn quan sắc, gặp thái độ Lý quản lí khác thường, trong lòng có chủ ý, cười cười, “ sao, tôi hiểu có chỗ khó xử, hy vọng về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác.” Về đến nhà, lập tức mẫn cảm phát đồ trong nhà bị người động qua, trà trộn giang hồ nhiều năm, dưỡng thành thói quen, mặc kệ đâu, luôn đặt vài thứ theo vài vị trí khó phát , lần này đường chéo của quyển sách ở đầu giường vốn nhắm ngay bình hoa, nay lại trật hướng, phỏng chừng là có người muốn tìm cái gì đây, cười lạnh, xem ra đại BOSS sau lưng nhóm tiểu tra tra lên sàn rồi. Quả thực vài ngày sau, Đường Việt Manh tản bộ trong tiểu khu bị người thỉnh đến quán cafe cao cấp, trong lòng oán thầm, quán cơm Tây rốt cục rời khỏi vũ đài lịch sử a, nay đổi thành cafe quán xuất trướng, ” Lão bản của chúng ta muốn gặp , ” Người đàn ông suất khí tuấn lãng kia cung kính , nhưng trong giọng lại mang theo ý cho cự tuyệt. Vì thế Đường Việt Manh rốt cục được nhìn thấy tổng tài truyền thuyết trong văn thiên lôi cẩu huyết ngôn tình này, về vị tổng tài được miêu tả trong văn này là : đây là người đàn ông cao lớn tuấn thuộc loại hình ôn nhu nhiều tiền, đây là người đàn ông tà mị cuồng quyến thuộc loại hình ma vương bá đạo, mắt tiếu hoa đào kiềm chế được, đây là loại hình đàn ông muốn sống mỗi ngày ngoạn tình đêm, dáng người mạnh mẽ như hắc báo, ha ha, ni mã đây là loại hình lang(yuna :sói) đêm bảy lần. Nhìn người đàn ông ngồi sofa lạnh lùng nhìn mình, tây trang màu đen, mặt mày sơ trong, đôi môi khẽ nhếch, nhìn muốn lên quật, quá ràng, chính là thuộc loại có việc gì muốn chường cái mặt ghê tởm ra tìm đánh mà, Đường Việt Manh ngồi xuống sofa, ‘tách’ đánh tay cái vang, “Phiền lấy ly cafe đắt nhất ở đây, à phải rồi, thanh toán đúng .” Quả nhiên, khóe miệng người đàn ông kia rút rút, sau đó khôi phục lạnh nhạt, hơi vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý. Đường Việt Manh mỹ mỹ uống ngụm cafe, duỗi cái thắt lưng, “Tìm tôi có chuyện gì? Nếu tôi đoán sai, hẳn là vì chuyện của Thẩm Lượng cùng Tiêu San mà đến .” đôi diệu mục của đánh giá người đàn ông trước mắt, ngắm hoa ngắm trăng ngắm tổng tài, xem hóa này khi nào có thể lộ ra cười tà mị. Người đàn ông kia thản nhiên hỏi: “ làm sao mà biết?” “Con người của tôi luôn vô hại với cả người lẫn vật, trừ bỏ gần đây hay ho chọc tới hai người nào đó, ” Đường Việt Manh sao cả nhún vai. Khóe miệng người đàn ông giật giật, miễn cưỡng xem như cười, “Tôi là Tiêu Dương – trai Tiêu San.” Đường Việt Manh càng cười đến sáng lạn, “Triệu Ninh, người sắp trở thành vợ cũ trong lịch sử của Thẩm Lượng, tên gọi tắt : vợ trước, rất vui được gặp , ” trong lòng Đường Việt Manh ràng, Tiêu Dương này là BOSS sau màn lớn nhất trong sách, cũng là người khống chế tạo thành bi kịch trực tiếp của Triệu Ninh, người này dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hơn ba mươi tuổi trở thành người đứng đầu xí nghiệp lớn trẻ tuổi nhất trong thành phố này, trong hắc đạo bạch đạo đều có nhân mạch, lòng cũng có chút khẩn trương, nhưng càng phải làm ra thái độ bình tĩnh, làm cho đối phương nhìn ra được nội tâm trong lòng, mới có thể đối có điều cố kỵ. Quả thực trong mắt Tiêu Dương lên tia hào quang, lông mi nhất điều, “Vợ trước? Như thế nào, chẳng lẽ đồng ý ly hôn? cáo Thẩm Lượng tội trùng hôn?” Kỳ gã cũng khinh thường Thẩm Lượng, chỉ là Tiêu San là em gã, gã thể trơ mắt nhìn bộ dáng thê thảm của nó khi mang thai bảy tháng mà thể cho đứa bé cái danh phận đàng hoàng, đứa em này là bởi vì giận dỗi mới bỏ , cho nên tại gã cũng có chút tâm lý bồi thường. “Đồng ý như thế nào? đồng ý như thế nào?” ánh mắt Đường Việt Manh chậm rãi lạnh xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, Tiêu Dương nhàng bâng quơ : “Đồng ý chuyện trước kia tôi bỏ qua, đồng ý…. Tôi nghĩ Triệu tiểu thư vẫn thực để ý con mình .” Cư nhiên lấy Tiểu Vỹ uy hiếp , trong lòng Đường Việt Manh tức giận bất bình, lão nương ghét nhất là bị người khác uy hiếp, bĩu môi, “Tiêu tiên sinh, tôi chưa bao giờ đánh trận mà nắm chắc, tìm khắp nhà tôi, cũng tìm được chứng cớ rồi, cho nên nên hiểu lời này của uy hiếp được tôi đâu, nếu tôi cùng Tiểu Vỹ có chuyện gì, vị hảo em cùng hảo em chồng kia của thoát được hiềm nghi, đến lúc đó chỗ chứng cứ này mà truyền ra ngoài, tôi nghĩ thanh danh của cũng tốt đâu đâu.” Lạnh lùng cười, Đường Việt Manh khinh miệt nhìn Tiêu Dương, “Tiêu tiên sinh, phải làm cho công ty phiên dịch đuổi việc tôi sao ? Chỉ là tôi tìm được công tác mới rồi, tại thông qua Internet tôi làm phiên dịch cho công ty nước ngoài, tôi nghĩ Tiêu tiên sinh còn chưa mánh khoé thông thiên vươn đến tận nước ngoài ?” Trong mắt Tiêu Dương có chút ý cười, người phụ nữ này có lá gan rất lớn, lớn đến làm cho người ta muốn giết diệt khẩu, lại rất thú vị, thú vị đến làm cho người ta đành lòng thương tổn , “Làm sao mới có thể ly hôn ? Hơn nữa tố Thẩm Lượng trùng hôn ? Tuy tôi cũng thích ta, nhưng tôi muốn San San có người chồng ngồi tù.” Đường Việt Manh mỉm cười, “Điểm này chúng ta cùng quan điểm rồi, tôi cũng thích ta, và tôi cũng qua với Thẩm Lượng cùng Tiêu San, tôi muốn phòng ở, con cùng năm mươi vạn tệ gửi ngân hàng, chỉ cần đáp ứng xong tôi do dự ký đơn ly hôn, khắc cũng chậm trễ.” “Tốt, tiền này vì Tiêu San đổi cái Thẩm Lượng cũng coi như giá trị, tôi đáp ứng , ba ngày sau, Thẩm Lượng tìm ký giấy ly hôn, ” lời Tiêu Dương tuy nhưng tràn ngập chế ngạo. Đường Việt Manh khinh miệt cười, “Tiêu tiên sinh, xin hỏi ngài có nguyên tiền ?” Tiêu Dương kinh ngạc nhìn , lâu sau ý bảo người đàn ông bên cạnh đến sân khấu biểu diễn của quán cafe lấy nguyên tiền đưa cho Đường Việt Manh, Đường Việt Manh cười cười, tiếp nhận, “Tiêu tiên sinh, để tôi cho biết, con là của tôi, phòng ở cùng tiền là bồi thường tôi bị lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy, về phần Thẩm Lượng, cái loại lạn dưa chuột công cộng này tôi chỉ cần nguyên tiền của Tiêu tiên sinh thôi, ngài cần phải thu tốt nha, khi bán ra rồi trả hàng được đâu, tái kiến, từ nay về sau bao giờ gặp nữa, ” xong sau xoay người rời . Tiêu Dương thú vị nhìn bóng dáng tiêu sái của Đường Việt Manh, nhịn được ha ha cười rộ lên, người phụ nữ này đúng là thú vị đến cực điểm, bao giờ gặp nữa ? lâu nữa chúng ta nhất định tái kiến !(yuna : chị bị sói nhớ thương rồiT^T) Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn chén chén vui vẻ 1 011 thân, bèo thân lôi, đưa lên bá đạo tổng tài tà mị vừa hôn, ha ha, ba ~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 77 ☆, 77 Ba ngày sau, vài người lại chạm trán tại quán cafe, lúc này Đường đại luật sư mới biết, hóa ra quán cafe này là trong những sản nghiệp của Tiêu Dương, ni mã khó trách quán cơm Tây rời khỏi vũ đài lịch sử. Nhìn Thẩm Lượng, Tiêu San cùng Lý Lan Chi ba người rắn chuột ổ này, Đường Việt Manh rất có điểm khẳng khái đơn đao gặp, vốn Lâm Ngọc chết sống muốn theo, lại bị Đường Việt Manh kiên quyết ngăn cản, hay giỡn, vạn nhất đến lúc đó cái loại sắc mặt người đàn bà chanh chua này của bị thấy , về sau làm sao còn có thể phẫn nhu nhược khi dễ , huống chi, chỉ có phần lão nương khi dễ người khác, làm sao đến phiên người khác khi dễ lão nương, năm đó hoàng đế Việt quốc cũng là dạng ngưu xoa nhất nhì, còn phải bị lão nương diệt đâu~ Thấy Đường Việt Manh tiến vào, mắt Lý Lan Chi sáng ngời, đến bây giờ bà ta vẫn còn chưa tin con dâu Triệu Ninh yếu đuối khiếp đảm này ly hôn với con trai mình, trong mắt bà ta, con trai bà ta có thể ở lại với Triệu Ninh, Triệu Ninh hẳn là nên cảm kích vạn phần mới đúng, con trai của bà ta tuổi trẻ hứa hẹn tiền đồ như cẩm, đàn ông ngẫu nhiên có đàn bà bên ngoài tính cái gì, cho dù có ba vợ bốn nàng hầu cũng chỉ thường thôi, huống chi con bà ta ưu tú như vậy. Nghĩ đến đây, bà ta nhìn thoáng qua Tiêu San, cùng so với Triệu Ninh, Tiêu San này quả thực là đáng giận đến cực điểm, chẳng những hoàn thành trách nhiệm hầu hạ con trai bà ta, cũng tẫn trách nhiệm làm con dâu hiền, mỗi ngày trừ bỏ quấn quít con trai bà ta muốn này muốn nọ, chính là làm nũng cáo trạng làm con trai bà ta cãi nhau với bà ta. Hơn nữa bà ta tìm thầy tướng rồi, trong bụng ta cũng là cái bồi tiền hóa, thể nối dõi tông đường cho Thẩm gia, loại đàn bà này làm sao có thể so với con dâu đánh trả mắng hoàn thủ hiền lành như Triệu Ninh chứ … Vẫn là nhanh chút đuổi ta , làm cho Triệu Ninh trở về, chỉ cần bà ta bảo Triệu Ninh về, ta còn muốn ly hôn với con trai bà ta sao chứ? Vì thế Lý Lan Chi và Lan Lan nghênh đón, thái độ ngạo khí, như sai sử: “Triệu Ninh, lần này con làm sao vậy ? bình thường thấy con cũng là người hiền lành nha, đàn ông có tình nhân cũng có làm sao đâu, người đàn bà kia hoài cũng là cái bồi tiền hóa, mẹ muốn ta làm con dâu của mẹ, chỉ cần con nghe lời, mẹ làm cho Thẩm Lượng đón con về.”(yuna : vẫn còn mơ mùa bưởi) Đường Việt Manh khinh thường nhìn Lý Lan Chi và Lan Lan, cằm khinh dương, mãn nhãn kiêu căng, đợi Lý Lan Chi và Lan Lan thao thao bất tuyệt liên miên cằn nhằn tự cho là đúng niệm xong, lạnh lùng phun ra chữ, “Cút.” Tiêu Dương thảnh thơi thảnh thơi ngồi trong phòng theo dõi, tập trung tinh thần nhìn hình ảnh, thấy biểu tình như thế của Đường Việt Manh, nhịn được ha ha cười lên, “Người phụ nữ này càng ngày càng thú vị, tôi rất ngạc nhiên, người phụ nữ như vậy làm sao Thẩm Lượng có thể vứt bỏ được chứ?” Thẩm Lượng có chút ngồi được nữa, nhìn bộ dáng tức thở hổn hển của Lý Lan Chi và Lan Lan, lại nhìn đến gương mặt xanh mét của Tiêu San, trong lòng gã nhớ đến Tiêu Dương, nhớ đến ánh mắt hờ hững cùng lời lãnh khốc kia, “Ly hôn, cưới Tiêu San, nếu tôi làm cho cho cùng với mẹ phải cút khỏi thành phố này.” Trong lòng gã trận hoảng hốt, thấy Lý Lan chi phẫn nộ giơ ta, liền vội vàng ngăn lại, “Mẹ, mẹ đừng có động tí là đánh người, Tiêu San hoài là con của con, mặc kệ là nam hay nữ cũng đều là cốt nhục của con, con đối tốt với ấy, ly hôn cưới ấy.” Nhìn thấy Lý Lan Chi ngượng ngùng lùi tay về, trong lòng Tiêu San tựa hồ uống vào cốc mật đường, trong lòng Đường Việt Manh thầm hừ tiếng, so với hát còn dễ nghe hơn, Tiêu Dương ngồi trong phòng theo dõi cũng lộ ra ánh mắt khinh thường. “Đơn ly hôn đâu?” Đường Việt Manh thản nhiên , 1 phút cũng muốn nhìn mấy cái người ghê tởm này nữa, ni mã cái loại hành động sứt sẹo này, cho dù là tùy tiện chọn mấy thần tượng trong giới showbiz cũng diễn tốt hơn so với gã đàn ông này. Thẩm Lượng từ trong lòng xuất ra hai phần điều kiện, đưa phần cho Đường Việt Manh, Đường Việt Manh tiếp nhận xong còn nhìn, ân, phòng ở về , liền lập tức xem thủ tục sang tên, còn có năm mươi vạn gửi ngân hàng, vừa lòng gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn trừng trừng điều khoản cuối: Tiểu Vỹ về Thẩm Lượng nuôi tới mười tám tuổi, Triệu Ninh cần trả bất luận phí nuôi nấng gì. “Tiểu Vỹ về tôi nuôi, phải rồi à? làm sao có thể lật lọng ? Tôi đồng ý , ” Đường Việt Manh buông điều kiện, hung hăng trừng Thẩm Lượng. Tiểu Vỹ là chấp niệm hàng đầu của Triệu Ninh, ta tâm tâm niệm niệm đều muốn con mình sống tốt, lại ở chung mấy ngày với Tiểu Vỹ, cũng thực mến bé khả ái này, bởi vậy tuyệt đối để bé đáng như thế rơi vào tay Thẩm Lượng, tùy ý Lý Lan Chi cùng Tiêu San khi dễ bé được ! Thẩm Lượng kinh hoảng lảng tránh ánh mắt của , miệng ngập ngừng : “ tại có công tác chính thức, làm sao có thể nuôi Tiểu Vỹ ? Con để tôi nuôi, mỗi tháng có thể đến thăm nó.” “Tôi tìm được công tác , tôi tuyệt đối cho phép mang nó , tôi muốn ra tòa ly hôn !” Đường Việt Manh tức giận . “Triệu tiểu thư, có công tác chính thức, tôi nghĩ đến đâu, pháp luật cũng cho phép mình nuôi con , ” thanh lạnh lùng vang lên, Tiêu Dương xuất trước mặt , “Chúng ta lại gặp mặt.” Đường Việt Manh biết hết thảy đều là gã này giở trò quỷ, trong lòng giận dữ, đem đôi em biết xấu hổ này mắng đến đến tám đời tổ tông. mặt , chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, “Chuyện của tôi cùng Thẩm Lượng, liên quan gì đến ? Thẩm Lượng, nếu vẫn là người đàn ông, chỉ có hai người chúng ta đàm, đừng có đứng phía sau người đàn bà, còn là lui tới phía sau trai nhân gia, đừng để tôi đến phút cuối còn coi thường .” Thẩm Lượng khiếp đảm nhìn thoáng qua Tiêu Dương, Tiêu Dương lại cười tủm tỉm nhìn Đường Việt Manh, trong mắt tràn ngập trêu chọc. “Triệu tiểu thư, em tôi thực quý Tiểu Vỹ, huống hồ Thẩm Lượng về sau làm phó tổng ở công ty tôi, tôi nghĩ ta hẳn là có đủ khả năng cho bé cuộc sống đầy đủ cùng với môi trường giáo dục tốt, đây là điều vốn thể cho , cho nên ta mới xin bên pháp viện quyền nuôi Tiểu Vỹ.” Theo lời Tiêu Dương chậm rãi ra, sắc mặt Thẩm Lượng cũng càng ngày càng khó coi. Đường Việt Manh hít sâu hơi, đánh qua vô số quan tòa ly hôn, biết dưới loại tình huống này tuyệt thể có được quyền nuôi Tiểu Vỹ, nhưng nếu kéo ly hôn, thời gian càng dài càng đối bất lợi, vạn nhất thừa dịp cơ hội này Tiêu Dương động tay chân, thất bại thảm hại. Làm con người của công việc phải quyết định nhanh, quả quyết xử trí theo cảm tính chính là tối kỵ, chỉ cần có thể thuận lợi ly hôn, về sau nghĩ biện pháp đoạt lại quyền nuôi Tiểu Vỹ, bỗng cười như nắng, lấy phần giấy ly hôn ký tên mình lên, “Thẩm Lượng, còn nhiều thời gian mà, ký tên .” Thẩm Lượng tức run run ký lên, tiếp theo hai người đến cục dân chính, dưới tình huống hết thảy đều được câu thông, hai người thuận lợi lấy được xác nhận ly hôn, lúc ra khỏi đại môn, Thẩm Lượng nhịn được gọi Đường Việt Manh, “Ninh Nhi, thực xin lỗi, bị ép , tin tưởng , căn bản muốn ly hôn với em !” Đường Việt Manh thản nhiên xảo tiếu, cái loại thần thái kiều mỵ này nháy mắt làm mù mắt cẩu của Thẩm Lượng, cũng làm tâm gã ảm đạm, “Thẩm Lượng, tôi còn chưa chúc mừng trèo lên cành cao, trở thành phó tổng đâu, về sau tiền đồ như cẩm a, chỉ là dưới mắt nhân gia kiếm miếng cơm, làm trâu làm ngựa vì nô vì tỳ cũng đều thực bình thường thôi mà, tôi nghĩ chắc chưa cho mẹ Tiêu San là bạch phú mỹ nhỉ, đừng quên nhắc nhở bà ta, vạn nhất chọc giận Tiêu San rồi, cho là Tiêu Dương bỏ qua hai người sao? Cẩn thận kẻo đến lúc đó hối cũng kịp đấy.” Thấy thần sắc Thẩm Lượng hối hận ảm đạm, cười rời , chôn cây gai , đến lúc thu hoạch được cả bụi gai…. Đường Việt Manh bình tĩnh tiêu sái đường, trong lòng lại tràn đầy lửa giận, bị Tiêu Dương chơi ! nhân vật phản diện như bị chơi ! Ni mã còn bị chơi thảm như vậy, nếu đoạt lại quyền nuôi Tiểu Vỹ, an bài cuộc sống tốt cho bé, khi nào mới có thể rời khỏi bản thiên lôi văn cẩu huyết mà đại đa số mọi người đều tam quan bất chính này? Trong lòng bỗng đau xót, Đường Việt Manh có chút giật mình, tự chủ được lại niệm tên Tiêu Dương lần, trong lòng lại càng đau đến lợi hại, thử hỏi: “Hệ thống đại nhân, chẳng lẽ chấp niệm của Triệu Ninh là Tiêu Dương?” Trong đầu chậm rãi truyền đến thanh lạnh như băng của hệ thống đại nhân, “ tại mới hiểu được hả ? phản ứng thực trì độn.” Ni mã hai người này dù có tám gậy tre cũng đánh đến nhau a, Triệu Ninh đối Tiêu Dương có cái chấp niệm gì cơ chứ ! “Triệu Ninh dưới mưu cùng bức bách của Tiêu Dương, mới có thể biến thành bệnh tâm thần, cố chấp cuồng táo, cuối cùng tất cả mọi người đều khinh thường ta hèn mọn ta, đồng tình với Tiêu San, cho nên ta mới lên con đường lối về, bởi vậy chấp niệm lớn nhất của Triệu Ninh phải Thẩm Lượng cũng phải Tiêu San, mà là Tiêu Dương, ta hy vọng gã bị chúng bạn xa lánh, giống như ta vậy.” Mary cách vách trách được cứ thấy Tiêu Dương là lại khó chịu đến cực điểm, ỷ vào mình là tổng tài thôi, ni mã tưởng mình là thượng đế a, con mẹ nó sốt ruột em là chuyện của , có nghĩa vì thế mà giẫm lên người phụ nữ vô tội, dùng máu lệ của người khác để thành toàn thân tình rẻ mạt của mình, vĩ đại của , thực con mẹ nó ghê tởm, Triệu Ninh, yên tâm, hóa này chọc tới đầu lão nương tôi rồi, lão nương tôi cho gã biết cái gì kêu chúng bạn xa lánh cái gì kêu cửa nát nhà tan, làm cho gã cũng nếm thử hết thảy quả đắng mà Triệu Ninh phải nếm trải ! lúc phân tích tình huống song phương địch ta, chiếc xe màu đen đến cạnh , cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Tiêu Dương nhìn Đường Việt Manh chậm rãi : “Triệu Ninh, lên xe, tôi có chuyện muốn với .” Đường Việt Manh cười nhạt, “ bảo tôi lên xe tôi phải lên xe, nếu bảo tôi thắt chẳng phải tôi phải tìm cái cây để thắt chắc?” Tiêu Dương nhịn được mím môi cười, người phụ nữ này lời ác ý lên đúng là đủ độc, “Như thế nào, dám à?” Đường Việt Manh miễn cưỡng cười, “Đương nhiên dám, luận tâm cơ luận thủ đoạn tôi phải đối thủ của , luận hiểm luận gian trá tôi lại càng kém bậc, ngồi tôi làm sao dám ngồi, tôi và cũng chẳng có gì hay để mà , cáo từ.” xong sau cũng quay đầu lại, y nguyên tới phía trước. Tiêu Dương kiên nhẫn đứng dậy, gã mở cửa xe xuống, phen giữ chặt tay Đường Việt Manh, mi tiêm nhíu lại, “Lên xe, ” Đường Việt Manh muốn giãy dụa, lại bị Tiêu Dương dùng sức ôm lấy, đến gần tai : “Nếu muốn Tiểu Vỹ về, theo tôi lên xe.” Lại dùng Tiểu Vỹ uy hiếp lão nương, trong lòng Đường Việt Manh đem tám đời tổ tông của Tiêu Dương ân cần thăm hỏi lần, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lên xe. “Tiêu tổng, vạn dặm đường xa, thời gian quý giá, tôi dám lãng phí thời gian quý báu của , cho nên có gì thẳng , ” Đường Việt Manh kiên nhẫn . Tiêu Dương cười , đôi con ngươi đen thùi nhìn chằm chằm Đường Việt Manh, “Tốt lắm, tôi cũng muốn vòng vo, ” bỗng nhiên tới gần Đường Việt Manh, ánh mắt sáng quắc hơi thở, ấm áp đập vào mặt , “Muốn lấy lại quyền nuôi đứa trẻ rất đơn giản, làm của người đàn bà của tôi.” Làm đàn bà cái Mary cách vách , đúng coi mình là Phan An tái thế Tống Ngọc trọng sinh a, Đường Việt Manh hận thể phun cho gã ngụm nước miếng, thầm suy tư, bằng lấy bỉ chi đạo còn thi bỉ thân, sóng mắt lưu chuyển, trăm mị tẫn , càng quyến rũ tươi đẹp, vươn tay chậm rãi đẩy Tiêu Dương ra, tà mị cười: “Chỉ bằng ? Cút!” Trong mắt Tiêu Dương xẹt qua thể tin, gã nhíu mày nhìn Đường Việt Manh, bỗng cười rộ lên, “Thú vị thú vị, Triệu Ninh, tôi thực hứng thú với em, vô luận thế nào, tôi nhất định phải có được em.” Trong lòng Đường Việt Manh oán thầm, đối phó loại chó má tổng tài khí phách cuồng túm tự cho là thượng đế này, thần mã bạch liên hoa thần mã Mary Sue đều là nhược bạo , như vậy vũ khí tự cứu lợi hại nhất là cái gì? Đó chính là : tà mị cười của nhân vật phản diện(yuna*sặc*) Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn Tiểu Vỹ thân lôi, được rồi, đưa lên ca ca môi thơm quả, ba ~~