ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 71 ☆, 71 Trong lòng Đường Việt Manh thầm nghĩ, tiện nam này bị tiểu tam làm cho mê muội , cái gì đạo đức liêm sỉ trách nhiệm gia đình tương lai tổ quốc, mấy thứ này chính là đàn gảy tai trâu, rắm chó kêu, bằng đảo khách thành chủ, lấy lùi để tiến, minh tu sạn đạo vậy. nổi tình cảm, mặt thay biểu tình đạm mạc, chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt càng phiêu miểu, tựa hồ nhìn vũ trụ phía xa xôi, ngữ khí mênh mang: “Được, em đồng ý, chúng ta bên nhau mười năm, nay em đối vẫn đổi, mà còn tình cảm với em, em trở ngại nữa, em cần gì của cả, ngày mai em rời khỏi đây, về sau cũng bao giờ trở về nữa, con là kết tinhcủa chúng ta, em để nó cho , bà bà lớn tuổi rồi, thân thể cũng tốt, hy vọng hai người kết hôn xong có thể chiếu cố tốt bà bà.” Thẩm Lượng bỗng tỉnh táo, ra hôm nay gã gặp Tiêu San sau, dưới lời ngon tiếng ngọt của ta, nhất là sau khi hai người lăn lên giường sau Tiêu San quyến rũ cùng lơ đãng nhắc tới bộ dáng vừa già vừa xấu của Triệu Ninh, lại thâm thâm kích thích gã, bởi vậy gã mới hạ quyết tâm trở về ngả bài với Triệu Ninh. Nay phen lời của Triệu Ninh lại như dội nước lạnh vào đầu , mụ vợ này muốn rời khỏi thành phố này, gã lúc trước tính là con quy cho Triệu Ninh, Lý Lan Chi sống với hai vợ chồng nhiều năm rồi, màtính Triệu Ninh gã biết , chỉ cần đến lúc đó vài lời dụ dỗ, khó để ta tiếp tục chiếu cố Lý Lan Chi, nhưng gã lại ngờ Triệu Ninh quyết tuyệt như vậy.(yuna: phải đâu, Triệu Ninh thực làm như thế á?) Trong lòng Thẩm Lượng tính rất nhanh, Tiểu Vỹ tại học nhà trẻ, tuổi cònnhỏ, ai chiếu cố, lão nương nhà gã đương nhiên gã rất ràng, muốn bà ấy mỗi ngày chiếu cố Tiểu Vỹ, khẳng định là được, mà muốn Tiêu San về sống cùng gã với con và lão nương gã, lấy tính tình của ấy chắc chắn là thể . Dù sao cũng còn nhiều ngày, nay Triệu Ninh biết gã lui tới với Tiêu San lại vẫn như trước khí não, xem ra cũng là cam chịu , thế cứ như vậy , đàn ông thành công nào mà phải hồng kỳ trong nhà chưa ngã cờ màu bên ngoài phiêu phiêu, sống ngày có tình nhân cùng lão bà hầu hạ cũng rất hạnh phúc . Nghĩ đến đây mặt gã thay bộ dịu dàng thắm thiết, ngữ khí cũng nhu hòa lên, “Ninh Nhi, em có anhkhông?” trong lòng Đường Việt Manh hừ lạnh tiếng, đàn ông chính là động vật nửa thân dưới, trong mắt họtình chẳng qua là chế thuốc phẩm chomỗi ngày trà dư tửu hậu, chỉ cần có mâu thuẫn với lợi ích của họ, chỉ có thể hy sinh ‘ tình ’. Ngoạn xiếc tình với lão nương phải ?Đến đây, lão nương tôi dạy chơi, con bà nó trước chơi kịch Quỳnh Dao kinh điển ha. mặt Đường Việt Manh toát ra vẻ thẫn thờ, “Lão công, em nhớ năm đó theo đuổi em cũng hỏi như vậy , hỏi em có , ưu tú như vậy em làm sao có thể ? yên tâm, em chia rẽ cùng vị tiểu thư đó, ấy ưu tú như vậy xinh đẹp như vậy… là chỉ cần người mình hạnh phúc là được rồi, em yên lặng chúc phúc cho hai người, chỉ cần rời khỏi em, như thế nào em cũng đều đáp ứng.”(yuna*che miệng*ọe*: thánh mẫu) Tâm tình Thẩm Lượng có chút phức tạp, là hèn mọn đồng thời lại có chút cảm động, đàn ông thôi, bình thường đều có chút tình kết hùng, thích nhất là đàn bà quỳ dưới chân mình, cần danh phận, tài phú hay địa vị, theo sau họ làm cỏ vô danh, đương nhiên nếu chờ họ nhớ ra sau cảm ơn hay là vứt bỏ cái này lại sau. Thẩm Lượng nghĩ nghĩ, “ như vậy chúng ta hảo hảo cùng sống tốt rồi, em biết là của em, cũng là của con cùng gia đình này, chỉ là Tiêu San đối thực tốt thực cuồng dại, thể phụ ấy, như vậy , chờ mệt mỏi, về gia đình này, em vĩnh viễn vẫn là vợ .” Emma, còn có loại tra này nữa, mi coi lão nương là mấy bà chuyên thu ve chai a , vĩnh viễn ở chỗ chờ thu về cây dưa chuột vừa tra vừa tànlại còn vừa cũ, hừ, thiên hạ này có dưa chuột bốn chân, chứ hảo dưa chuột có hai cái đùi khắp nơi đều có, chỉ cần đàn bàngoan độc, cái dạng dưa chuột gì mà tìm được chứ! mặt lại là vẻ mặt cảm động, tư tư ngả ngả : “Lão công, em muốn gặp Tiêu tiểu thư, hôm nay kinh hồng thoáng nhìn, em nghĩ ấy hẳn là người phụ nữ thực tao nhã cao quý, cho nên em muốn được gặp ấy.” Thẩm Lượng có chút kinh ngạc, “ muốn gặp Tiêu San?” Nghĩ nghĩ, tính cách Triệu Ninh dịu ngoan như vậy, có lẽ chỉ là muốn gặp chút thôi, hẳn là có uy hiếp gì, huống chi Tiêu San cũng muốn gặp Triệu Ninh, vậy gặp nhau cũng được. Lý Lan Chi và Lan Lan mang theo Tiểu Vỹ trở lại, Đường Việt Manh lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Vỹ, đây là đối tượng cần chiếu cố a, là tiểu nương hoạt bát khả ái, mặt quả táotròn tròn, mắt đen to, nhìn thấy Đường Việt Manh liền phác lại đây ôm cổ , “Ma ma, vì sao hôm nay mẹ đón Tiểu Vỹ a, Tiểu Vỹ rất nhớ ma ma.” Xem ra Triệu Ninh cũng tính phế vật lắm, ít nhất có chỗ sai, phải là ta có thể ủy khuất mình, nhưng con ta vẫn được dưỡng tốt. Đường Việt Manh cảm thấy trong lòng đượcđồng mềm nhu nhu kia an ủi, thực thoải mái, cười ôm lấy Tiểu Vỹ, “Ma ma hôm nay rảnh a, ba ba tiếp Tiểu Vỹ cũng thế , thế Tiểu Vỹ hôm nay ở trường có ngoan ?” “Hôn nay giáo cho Tiểu Vỹ phiếu bé ngoan, ma ma, Tiểu Vỹ lợi hại ?” Tiểu Vỹ càng tát kiều làm nũng. “Tiểu Vỹ thực ngoan, ” Đường Việt Manh cười đến thấy mắt, Thẩm Lượng thấy hai người cười vui vẻ, khỏi cũng nở nụ cười. “Lợi hại nữa cũng chỉ là cái bồi tiền hóa, tương lai còn phải ngoại nhân , ” thanh dương quái khícủa Lý Lan Chi và Lan Lan vang lên. Đường Việt Manh nổi giận, “Cho dù là ngoại nhân cũng mang họ Thẩm, cũng là cănlão Thẩm gia, tất cả chúng ta ở đây aithân nhất với Thẩm Lượng?Bà họ Lý tôi họ Triệu như vậy còn phải đều là ngoại nhân? ” xong sau, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén liếc Lý Lan Chi và Lan Lan cái, quân lâm thiên hạ nhiều năm, liếc mắt cái liền khí phách sườn lậu, Lý Lan Chi và Lan Lan bỗng sợ run cả người, lời mắng chửi thốt ra nổi. Thẩm Lượng thực phiền, nhưng mà gã thấy lão nương gã câu nào, tưởng bà ấy cũng nhận ra lời của bản thân ổn, liền gì. Ba người vẫn hẹn gặp mặt ở quán cơm Tây kia, Đường Việt Manh nhìn tủ áo, tiếng động thở dài, Triệu Ninh a Triệu Ninh, tôi phục luôn, cho dù lão nương thích phù dung lâm thủy, cho dù lão nương thích quần áo sặc sỡ, năm đó lão nương cũng có mấy bộ ra gặp người, còn ? Mấy cái bộ quần áo quá hạn linh tinh trong tủ này là cái quái gì vậy? Cẩn thận hồi tưởng chút, cuộc sống Triệu Ninh cũng đủ uất ức, mỗi lần ta muốn mua vài bộ quần áo, Thẩm Lượng lại hoa ngôn xảo ngữ, “Lão bà mặc cái gì cũng đẹp, mấy bộ này rất đắt , lần sau mình mua nhé.” Lý Lan Chi châm chọc khiêu khích, “Như thế nào, mặc đẹp như vậy để ra ngoài quyến rũ đàn ông hả?” Vì thế Triệu Ninh liền rụt trở về, cửu nhi cửu chi(yuna: về sau) cũng cứ như vậy , hơn nữa ta sinh Tiểu Vỹ ra sau dáng người cũng hơi mập ra, liền càng thêm chú ý ăn mặc, càng ngày càng xuề xòa theo hướng trung niên. Đường Việt Manh thở dài, nay bác trung niên cũng mặc cao nhã hào phóng , thôi vậy, dù sao theo hướng yếu thế , làm cho tra nam cùng tiện nữ càng thêm khinh thường mình, càng thêm kiêng nể gì mình, càng thêm hoành hành vô kỵ, về sau, lúc trả thù mới có thể càng có hiệu quả tốt. Lúc Đường Việt Manh lảo đảo tới quán cơm Tây, Thẩm Lượng cùng Tiêu San đến rồi, hai người coi ai ra gì khanh khanh ta ta, Đường Việt Manh chỉ coi như thấy, nhắm mắt làm ngơ, tư thái tao nhã kéo sofa, ngồi xuống, còn phong độ chỉ có với phục vụ “Cám ơn, vất vả , ” đúng vậy, vất vả các anhphải ở đây chịu đựng hai kẻ ngu xuẩn này diễn trò. Trong nháy mắt Thẩm Lượng cùng Tiêu San tưởng mình hoa mắt , nam nhân bà này sao có thể là cái người luôn khúm núm kia, người đối diện bọn họ khí thế bức nhân, như nữ hoàng, trong lòng họ khỏi sợ hãi. Đường Việt Manh lập tức ý thức được bản thân trong lúc vô tình lại phát ra khí thế, lập tức đổi tư thế, khúm núm ngồibẹptrong sofa, ánh mắt cũng trở nên khiếp sinh sinh, ngữ khí run run : “Tiêu San tiểu thư, hảo.” Ni mã tên đọc như tiểu tam, thực chuẩn xác. Tiêu San kiêu căng nhìn lướt qua Đường Việt Manh, vẫn là cái bộ dáng nam nhân bà kia, vừa rồi nhất định là bị hoa mắt , “Nghe muốn gặp tôi, có chuyện gì?” Đường Việt Manh lập tức cúi đầu, ra bộ nhát gan yếu đuối, “ có gì, chỉ là muốn gặp chút.” Thẩm Lượng ở bên cạnh lời, xem diễn, phỏng chừng nghĩ có hai người đàn bà cùng tranh đoạt cái dưa chuột công cộng, rất có cảm giác thành tựu đây. Tiêu San thay đổi khẩu khí, dẫn theo chút cố ý nhu hòa, lấy chiếc khăn lụa trong túi ra, “Ân, nếu ngại tôi gọi là tỷ tỷ nha, Triệu tỷ tỷ, tôi vốn định mua bộ váy làm lễ gặp mặt cho , lại nghe Thẩm Lượng , dáng người … Cho nên tôi chỉ có thể mua khăn lụa, để ý .” Ai u, đây là cười nhạo dáng người lão nương mập a, Đường Việt Manh cười tiếp nhận khăn lụa, bộ dáng cười thấy mắt kia làm cho Tiêu San cùng Thẩm Lượng đều cảm thấy rất đáng khinh, “Cám ơn Tiêu muội muội, ai, chẳng qua là do dưỡng đứa thôi, cho nên mới biến thành như vậy, nhưng mà xem bộ dáng muội muội tốt thế kia, hẳn là về sau cho dù có béo lên cũng là châu tròn ngọc nhuận ấy, nhỉ.” Tiêu San nghe xong thiếu chút nữa tức hộc máu, nhưng là nhân gia khen a, có thể nổi bão sao có thể sao? Đành phải nuốt xuống khẩu khí này, tương lai bảo Thẩm Lượng quăng ta, nhất định phải ra khẩu ác khí này! Đường Việt Manh tiếp tục thao thao bất tuyệt tuyên truyền giảng giải chuyện bảo bối nữ nhi của , cái gì được mấy phiếu bé ngoan được giáo khen ngợi a linh tinh , đến đoạn cảm động lệ rơi đầy mặt, đến chỗ vui vẻ thìsung sướng ra mặt, biểu cảm nhuộm đẫm lực phong phú, người biết còn tưởng tranh cử tổng thống Mỹ, vì thế Thẩm Lượng cũng tự chủ được lộ ra mỉm cười, trong mắt thỉnh thoảng lên ánh sáng từ ái. Mà đây mới chính là mục đích của Đường Việt Manh, đọc qua quyển tiểu thuyết này biết Tiêu San lúc này có thai, trong sách Tiêu San thiện nhân hiểu ý hiên ngang lẫm liệt, vì muốn ảnh hưởng Thẩm Lượng thậm chí phá thai, làm mọi người cảm động a,(yuna: con mẹ nó chẳng qua là vì tư lợi) cho rằng ngườithâm minh đại nghĩa như vậy đáng để Thẩm Lượng , sau đó nhất trí nhắm thẳngđầu mâu về phía Triệu Ninh bị buộc thành tâm thần. Nay Đường Việt Manh muốn thông qua biểu diễn hôm nay để cho Tiêu San biết, tuyệt đối ly hôn, Thẩm Lượng cũng ly hôn, hơn nữa Thẩm Lượng rất quý con của mình, vì ta mà rời bỏ gia đình, cho nên Tiêu San chỉ có nước cho Thẩm Lượng biết bản thân có bầu mới có hy vọng bức cung thượng vị, hừ, đến lúc đó người nắm giữ quyền chủ động chính là . Đường Việt Manh trái câu con của chúng ta, phải câu con của chúng ta, nước mắt tung hoành vẻ mặt bi thương uyển uyển, cho dù hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng vẫn sâu sắc bắt được tiahiểu ra cùng đắc ý trong mắt Tiêu San, Đường Việt Manh vui mừng khóc càng thêm lợi hại, Emma uổng công lão nương rơi nước mắt như mưa, tổn thất nhiều hơi nước như vậy, tiện nhân này rốt cục nghĩ đến muốn dùng đứa để bức cung, hừ, lão nương chờ ngày đó, đợi cho đến lúc lão nương cầm trong tay nhược điểm của đám tiện nhân các người, đến lúc đó tra nam chết chắc. Ha ha ha Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn 12913729 thân lôi, đưa lên lâm Ngọc ca ca môi thơm quả, ba ~~ Hôm nay là cẩm sắt sinh nhật, ta ra ngoài ăn cơm , sớm phóng thượng chương, trở về lại bắt sâu cùng hồi phục thân nhóm bình luận ~~ Buổi tối nếu trở về sớm, có lẽ hội thêm càng chương, cám ơn thân nhóm vẫn duy trì, meo meo ~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 72 ☆, 72 đoạn thời gian tiếp theo, Đường Việt Manh mới kiên nhẫn hầu hạ Lý Lan Chi kia, mỗi ngày chỉ tùy tiện hồ lộng vài món ăn chay, mỗi lần Lý Lan Chi và Lan Lan chỉ cây dâu mắng cây hòe chửi Đường Việt Manh bất hiếu, Đường Việt Manh bắt đầu liệt kê trong nhà có bao nhiêu khoản mà tiền quá ít, khóc lóc nỉ non, xướng khúc, thần mã gần đây giá hàng tăng cao phí học của Tiểu Vỹ cũng tăng cao, bản thân cũng là vì nghĩ cho Thẩm gia, chẳng lẽ bà bà hiểu nỗi khổ tâm của , muốn bức chết con trai cùng con dâu? bà bà nhất định phải loại ác bà bà này. Lý Lan Chi và Lan Lan giận sôi, vừa định lên muốn quật con dâu dám cãi lại này, Đường Việt Manh lại bắt đầu khóc lóc om sòm, bà bà lại đánh con dâu, lần trước Lâm cảnh sát cùng bác ủy hội còn với , có chuyện gì cứ tìm bọn họ, tùy thời đều có thể khởi tố chuyện lần trước, bà bà đánh thành chấn động não, là phải ngồi tù , Lý Lan Chi và Lan Lan có chút sợ hãi, bà ta lần trước phải lên phường, trải qua giờ bị cảnh sát giáo dục xong, rốt cục hiểu được đánh người cũng bị bắt, bởi vậy đối với lời này của Đường Việt Manh cũng có chút kiêng kị, càng dám làm gì . Đường đại luật sư rốt cục có cơ hội thở dốc, chút khách khí lấy toàn bộ mấy ngàn nguyên Triệu Ninh vất vả tích góp từng tí ra, sau đó nhìn chấp niệm của Triệu Ninh, cắm nhẫn kết hôn của ta ở hiệu cầm đồ, hôn nhân cũng sắp mất rồi, để lại nhẫn còn dùng cái mao, bằng cắm lấy chút tiền ít nhất còn có hữu dụng cho lão nương. Đường Việt Manh cầm tiền lên mạng đánh giá vài công ty thám tử tư sai, hoặc là như thế nào ngoại cần hỏi cốc cha, nội cần hỏi độ nương, phòng cần hỏi sưu cẩu, cầu bọn họ chụp ảnh thân mật của Tiêu San và Thẩm Lượng, muốn bọn họ tìm được chứng cứ chính xác, đương nhiên tốt nhất là có thể tìm càng chi tiết càng tốt, “ghi lại vô cùng xác thực?” Thám tử tư có chút nghi hoặc hỏi, đôi mi thanh tú của Đường Việt Manh nhất điều, nhàng bâng quơ : “Đầu năm nay chơi mại dâm đều khiến nhân thần cộng phẫn .” Thám tử tư nhất thời ngầm hiểu, người đàn bà này thực ác độc, đây phải bảo ta lúc hai người kia lên giường gọi điện báo công an có người chơi mại dâm?Như vậy nhất định bị lưu án trong hồ sơ của cảnh sát, Emma, nữ nhân này cũng biết tội ngoài giá thú, xem ra chuẩn bị lâu rồi. Đường Việt Manh thầm nghĩ, lần trước Thẩm Lượng tìm ngả bài bị ghi lại, lại có ảnh chụp của thám tử tư, lấy được chứng cứ chính xác nơi hai người này hẹn gặp nhau, hơn nữa thêm vào ghi án trong hồ sơ cảnh sát, trong tay có chứng cứ đầy đủ, chẳng qua là vấn đề thu nhập của Thẩm Lượng có chút khó giải quyết, nghĩ nghĩ, với thám tử tư: “Tra cho tôi cấp của người đàn ông này là ai, nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người?” thể tra trực tiếp, lão nương áp dụng chính sách vu hồi. Đường Việt Manh cẩn thận hỏi phen, năng rành mạch tư duy ăn khớp, chỉ việc thám tử tư cần làm cùng làm sao để có chứng cớ ràng, nhất ngũ nhất thập liệt ra, cuối cùng dưới ánh mắt sùng bái cùng lời thề son sắt giảm cho tám phần trăm tiền thuê của thám tử tư mới mỹ mãn rời . Trước ngày hẹn lấy chứng cứ, Đường đại luật sư chút do dự chụp ảnh cùng chuẩn bị hồ sơ cá nhân, sau đó đến công ty phiên dịch xin phiên dịch tạm thời, vị tuyển dụng kia đầu tiên thấy bác tiến vào, sau đó bác xuất ra trình độ phiên dịch chuyên nghiệp cấp tám, đưa ra tài liệu được phiên dịch sau, ngụm ngụm tiếng lưu loát phun ra như tiếng mẹ đẻ, tư liệu phiên dịch chính xác trăm phần trăm, liền lập tức đồng ý nhận và cho mang tài liệu về phiên dịch, mỗi tháng đến giao tư liệu lần, sau đó dựa theo số lượng trả thù lao. Y theo trình độ tiếng của Triệu Ninh sớm quên đến nồi bát biều chước(yuna: muôi múc hết cả nồi), công tác phiên dịch quả thực rất khó, nhưng Đường đại luật sư là ai a, có kinh nghiệm du học nhiều năm ở đây, làm công việc này phải là như cá gặp nước, vì thế mỗi ngày Đường Việt Manh vừa đón con , vừa cùng Lý Lam Chi đấu võ mồm đến làm bà ta tức chết khiếp, ngày tập thể hình, đêm dài nhân tĩnh dịch tư liệu, cuộc sống cũng coi như dễ chịu. Ba tháng sau, Đường Việt Manh gặp thám tử tư , nhìn ảnh chụp thân thiết của Thẩm Lượng cùng Tiêu San, cùng với sao chép ghi lại thuê phòng khách sạn, và sao chép xử phạt của hai người này do ngày nào đó lăn lộn giường bị công an ập vào bắt tội bán dâm, cộng thêm cả ghi hai người này ước hẹn, Đường Việt Manh cảm thấy vừa lòng gật gật đầu, sau đó nghe thám tử tư nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, hai người này gặp nhau hai tháng rồi, tôi chụp được ảnh Tiêu San, hình như ta mang bầu .” Tiếp nhận ảnh chụp Tiêu San, nhìn cái bụng hơi phình ra của ta, Đường Việt Manh bật cười, hảo a, yên lặng tính thời gian, sợ là hơn bốn tháng rồi, hai tháng gặp hẳn là Tiêu San lấy cớ, sợ bị Thẩm Lượng thấy mang thai , bắt ta nạo thai, cho nến mới muốn đợi cho kỳ hoàng kim nạo thai bốn tháng qua sau, đến lúc đó liền gạo nấu thành cơm rồi. Ai, chắc là Triệu Ninh uất lắm đây, mà công nhận là đôi tra nam tiện nữ này đúng là có sợ hãi a, chẳng lẽ hai người kia biết thế giới này có cái luật tên là’ tội trùng hôn’ hả? biết tra nam vào tù bóc lịch rồi còn có thể tiền đồ như gấm đây? là chờ mong nha…. Đường Việt Manh lấy tư liệu sau, cảm ơn thám tử tư, tâm tình thực tốt, đến hiệu tóc cắt đầu tóc dài vướng víu thành tóc ngắn, mấy thàng nay liều mạng tập thể hình, gầy rất nhiều, nhìn thân thể xinh đẹp cùng mái tóc ngắn khỏe khoắn trong gương, nhìn qua lại có cảm giác trẻ hơn vài tuổi. Về nhà sau, Đường Việt Manh liền bắt đầu lên mạng tìm phòng ở, từ tháng trước Thẩm Lượng về nhà, chắc là tìm rồi, về phần Lý Lan Chi và Lan Lan tại dám cãi với Đường Việt Manh, chuyện của Đường Việt Manh cũng dám hỏi đến. Đường Việt Manh đánh giá Tiêu San hẳn là lâu nữa tìm cùng Thẩm Lượng ngả bài, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn nhân gia mang thai mà có ai chiếu cố? là người mang lòng từ bi đó, bằng mang theo Tiểu Vỹ chuyển ra ngoài, để cho Lí Lan Chi cùng Lan Lan ‘hiểu lí lẽ săn sóc tỉ mỉ’ chiếu cố ta, nhân sinh liền viên mãn a, thước đậu hũ~ Nhìn thấy tiểu khu tệ lắm, giá lại thích hợp, cách nhà trẻ của Tiểu Vỹ cũng gần, Đường Việt Manh hẹn gặp người đại lý xem phòng, thấy vị trí cùng trang hoàng đều ổn, liền lập tức thanh toán tiền đặt cọc, hẹn tốt tháng sau chuyển đến, lúc đời , tâm tình tốt vô dùng, hết thảy đều trong lòng bàn tay , thaath thích loại cảm giác này, phụ nữ a, nếu thể chinh phục thế giới, lại còn chinh phục nổi đàn ông, còn hỗn cái mao. “Triệu Ninh phu nhân, sao lại ở đây?” thanh vang lên, Đường Việt Manh ngoái đầu nhìn lại, Lâm Ngọc mặc thường phục về phía , ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn , Đường Việt Manh thầm nghĩ tiếng khéo, mỉm cười, “Nga, tôi thuê phòng ở đây.” Lâm Ngọc càng kinh ngạc, người phụ nữ trước mắt cùng với người phụ nữ khiến người ta đồng tình mấy tháng trước cứ như hai người, người trước mắt gầy rất nhiều, ăn mặc trắng trong thuần khiết, tóc ngắn khỏe khoắn, mặt xinh đẹp là đôi mắt như nước ý cười trong suốt nhìn , giơ tay nhấc chân là tự nhiên hào phóng, mơ hồ có khí chất thanh lịch cao quý. bỗng có chút dám nhìn thẳng, cười che giấu mất tự nhiên của bản thân, “Thực khéo, tôi cũng ở nơi này, xem ra về sau chúng ta chính là hàng xóm rồi, ” Đường Việt Manh rất vui sướng, Emma này có tính có thần hộ mệnh ở phụ cận a. Hai người hàn huyên hồi, di động Đường Việt Manh bỗng reo lên, tiếp máy, người ở bên kia tự giới thiệu, đúng là Tiêu San, ta hẹn gặp gặp ở quán cơm Tây, Đường Việt Manh hừ tiếng, quán cơm Tây này lại thành nơi đàm phán rồi ha. Lâm Ngọc thấy Đường Việt Manh tiếp điện thoại sau mặt tối sầm lại, khỏi hỏi: “ làm sao vậy? Có chuyện gì à?” Đường Việt Manh cười khổ, ” tình nhân chồng tôi mang thai , muốn hẹn tội đàm phán.” “Hôm nay vừa vặn tôi nghỉ, tôi với , ” câu vừa thốt ra, Lâm Ngọc mới cảm thấy ổn, đến cùng là làm sao vậy, cứ mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, là lý trí như thể rời khỏi vậy, nhân gia là chính thất đàm phán với tiểu tam, theo làm cái gì chứ? Miệng vội vàng bổ sung: “Tôi chỉ sợ vạn nhất xúc động làm ra chuyện gì.” xong lại có chút chột dạ dời mắt. Đường Việt Manh lại chú ý, trong lòng tính, có cảnh sát ở bên cạnh, đây chính là nhân chứng tốt nhất rồi, nghĩ đến đây, mím môi cười, “Cám ơn Lâm cảnh sát, biết vì sao, có bên cạnh khiến tôi cảm thấy thực an tâm, ” trước tâng bốc rồi sau. Lúc hai người tới quán cafe, Tiêu San đến, dưới váy rộng thùng thình vẫn hơi lộ cái bụng to của ta, ta nhìn thấy Đường Việt Manh cùng người đàn ông tuấn lãng tới, trong lòng ngẩn ra, lại thấy Đường Việt Manh xưa đâu bằng nay, cùng với nam nhân bà mấy tháng trước như hai người khác, trong lòng lại càng thêm ngạc nhiên. “ là Triệu Ninh?” “Như giả bao hoán, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ?” Đường Việt Manh thoải mái đáp. “Vị này là…” Tiêu San chỉ chỉ Lâm Ngọc. “Nga, là tôi, có việc gì, ấy chỉ dự thính thôi, cần phải nhìn, ” câu vừa xuất, khóe miệng Lâm Ngọc rút rút. Tiêu San hừ tiếng, kiêu căng : “Cho dù thỉnh giúp đỡ cũng chả sao cả, tôi cho biết, tôi mang thai , đứa trẻ là của Thẩm Lượng .” Mắt Đường Việt Manh cũng nâng, “ mang thai là mang thai sao? Tôi có thấy đâu…” Mặt Tiêu San có chút khó coi, người đàn bà này rất đáng giận , bụng phình to như vậy còn giả ngu thấy, ta cố gắng hít hơi, giảm bớt lửa giận trong lòng, lấy đơn kiểm nghiệm của bệnh viện trong túi ra, đưa cho Đường Việt Manh. Trong lòng Đường Việt Manh kích động thôi, Emma, người phụ nữ này là quá kiêu ngạo ương ngạnh a, căn cứ chính xác của tội trùng hôn cứ như vậy công khai đưa lên cửa, ta là muốn chết hay là muốn kéo theo cả Thẩm Lượng cùng chết đây? Đường Việt Manh chớp mắt, ô tiếng liền gào khóc lên, khóc đến thê thảm, chân tay luống cuống, ‘ba’ tiếng, ly nước trái cây trước mặt Tiêu San bị đánh đổ , phục vụ vội vàng tới thu thập, Đường Việt Manh liên thanh thực xin lỗi, vươn cái tay tràn đầy nước trái cây giúp Tiêu San lau váy, Tiêu San chán ghét hất tay , “ cần, ” sau đó đứng dậy toilet sửa sang lại. Trong lòng Lâm Ngọc tràn đầy đồng tình(yuna: nước mắt cá sấu đó ), muốn an ủi Đường Việt Manh, lại phát người phụ nữ trước mắt này căn bản là hề rơi giọt lệ nào, chỉ lập tức xuất di động ra tập trung tinh thần chụp đơn kiểm nghiệm liên tục, khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt đến cực điểm, cảm thấy thú vị, người phụ nữ này đến cùng là giống như bên ngoài làm cho người ta thương tiếc, hay sâu trong nội tâm là phúc hắc muốn ai biết đây, thực muốn tìm hiểu. Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn đến vực thèm cá thân lựu đạn, cám ơn hồ thân cùng méo mó thân lôi, cẩm sắt hảo cảm động, đưa lên lâm Ngọc ca ca cùng tiểu Manh Manh môi thơm quả, ba ~~ Cám ơn thân nhóm chúc phúc, thêm càng chương, meo meo ~ Đồng thời chúc thu thủy cùng lưu lam hai vị thân sinh ngày khoái hoạt, meo meo meo meo ~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 73 ☆, 73 Tiêu San toilet ràng là để rửa quần áo dính nước trái cây, trong thời gian đó Đường Việt Manh chụp tốt đơn kiểm tra của bệnh viện, gọi điện thoại cho Thẩm Lượng làm cho gã chạy tới, còn thuận tiện lấy giấy ăn, ô nức nở nuốt khóc càng hăng say, động tác hành văn liền mạch lưu loát. Thấy Tiêu San trở về, vẫn như trước khóc ngừng, thấy thời gian sai biệt lắm, Thẩm Lượng chắc cũng sắp tới rồi, Đường Việt Manh liền tiến lên giữ chặt tay Tiêu San, biểu tình mặt phải kêu cái là rung động tâm can réo rắt thảm thiết đau thương bất lực chua xót, cho dù Lâm Ngọc biết diễn trò, cũng nhịn được dậy tâm đồng tình. “Tiêu tiểu thư, trẻ tuổi mỹ mạo, cái gì cũng có, tôi chỉ là người đáng thương, trừ bỏ chồng mình tôi cái gì cũng có , tôi vì ấy mà buông bỏ hết thảy, tôi thể thiếu ấy, chỉ cần chia rẽ chúng tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho .” Thanh Đường Việt Manh lớn , vừa vặn làm cho toàn bộ phục vụ cùng khách hàng trong nhà hàng nghe thấy, loại cảnh tượng này mọi người ngay cả đoán cũng cần phải đoán, ràng chính là tiểu tam mang thai bức cung, sau đó thê tử cùng đường đau khổ cầu xin. Đường Việt Manh thấy mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn Tiêu San, càng đầu nhập tình cảm diễn trò, giơ tay nhấc chân chính là hình tượng oán phụ bị chồng vứt bỏ sinh động như trong tranh, hơn nữa còn thêm mấy điểm châu lệ, Emma quả thực chính là Tần Hương Liên tái thế Vương Bảo Xuyến trọng sinh, “Tiêu tiểu thư, mong rời khỏi ấy , chỉ cần có thể rời , bảo tôi làm cái gì cũng được, Thẩm Lượng ấy chỉ có tôi, có con tôi, cùng với gia đình này, chỉ cần đồng ý, đứa của sinh ra tôi nuôi .” Vì thế người trong quán cơm Tây bị ghê tởm đồng thời lại sâu bị đả động , làm sao có thể có người đàn bà nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đến được mức này a, quả thực chính là chính thất chuẩn bị cho đàn ông bên ngoài miên hoa nằm liễu ba vợ bốn nàng hầu trái ủng hữu ôm a, ngay cả Thẩm Lượng vừa tới cửa nghe thấy vừa bị ghê tởm đồng thời cũng cảm động, “Các người làm cái gì vậy?” Ân, đây là nam nhân bà kia? Tóc ngắn xinh đẹp, dung nhan điềm đạm đáng , cùng với hoa hậu giảng đường năm đó trong lòng gã cư nhiên lại có vài phần ăn khớp, sau đó gã nhìn thấy Lâm Ngọc bên người , trong lòng ngẩn ra, chẳng lẽ Triệu Ninh lại báo công an ? Đường Việt Manh sớm đoán được gã nghĩ cái gì, bất động thanh sắc : “Lâm cảnh sát, hôm nay ngài phải tới để xem án kiện, lại làm phiền ngài, để ngài phải nhìn thấy chê cười, ngượng ngùng.” Nghi hoặc của Thẩm Lượng hoàn toàn biến mất, gã nhìn thoáng qua Tiêu San, phát dáng người có chút mập mạp, bụng hơi hơi to ra, gã là người có con , liền lập tức nghĩ đến cái gì, kinh ngạc hỏi: “Em mang thai ? Hồ nháo, vì sao em lại gạt chuyện này, vì sao sớm cho biết?” Thẩm Lượng cũng coi như người thông minh, lập tức nghĩ đến Tiêu San rốt cuộc muốn làm cái gì, ta giấu diếm chuyện này chính là muốn dùng nó để bức cung, cho nên hai tháng trước mời lừa gã là công tác, gặp gã, nguyên lai là đánh chủ ý này, trong lòng gã có chút bất mãn, buộc người khác thành hôn cùng người khác buộc chính mình thành hôn, đó là cảm thụ hoàn toàn bất đồng, lúc ở cửa khi mà gã nghe được lời Đường Việt Manh, là lần đầu tiên trong lòng cảm giác nam nhân bà này so với Tiêu San hiểu chuyện hơn nhiều, cũng càng hiểu gã hơn. Đường Việt Manh sát ngôn quan sắc, thấy Thẩm Lượng nhíu mày, liền lập tức biết gã suy nghĩ cái gì, đàn ông thôi, thế nào mà bị người mình tính kế là uất ngay, loại cảm giác này phải tra nam hiểu được. Thôi cũng hết vai diễn rồi, nhanh rút lui, để cho tra nam cùng tiện nữ này tự giải quyết mâu thuẫn , chừng ầm ỹ ầm ỹ tình cảm lại càng thêm thâm hậu ấy chứ… Vì thế Đường Việt Manh bộ ta chịu nổi, ta muốn rời , ôm cái trán lắc lắc lắc lắc đứng dậy, Lâm Ngọc ở bên thờ ơ lạnh nhạt, thấy Đường Việt Manh đứng dậy, rất nhanh lướt qua Thẩm Lượng cùng Tiêu San còn tức giận nhìn nhau, lắc đầu xoay người rời , Triệu Ninh đánh cái chủ ý gì đại khái hiểu rồi. Ra ngoài quán cơm Tây, Lâm Ngọc yên lặng theo sau Đường Việt Manh, thấy có chút bi thương, thần thái thoải mái, cử chỉ tiêu sái, liền thở dài hỏi: “ rốt cuộc có mục đích gì vậy?” Con ngươi sáng trong suốt của Đường Việt Manh ủy khuất nhìn Lâm Ngọc, “Làm sao lại nghiêm túc vậy, luật pháp duy hộ công nghĩa, cảnh sát duy hộ chính nghĩa, tôi bảo vệ lợi ích của mình, mọi người trăm sông đổ về biển thôi, có quan hệ gì đâu?” Lâm Ngọc á khẩu trả lời được, ngừng lúc lâu sau mới : “Tôi chỉ sợ làm chuyện điên rồ, trước kia tôi từng gặp người vợ bị vứt bỏ…” Đường Việt Manh lập tức tiếp lời : “Giết chồng mình đúng , tôi mới ngốc như vậy, yên tâm .” xong sau thuận tay kéo tay Lâm Ngọc, kéo về phía trước, vừa vừa thản nhiên cười : “Chẳng lẽ quan tâm tôi? Ai nha, đối với tôi tốt như vậy? Tôi thực cảm động đó~” Lâm Ngọc bị tay Đường Việt Manh ôm lấy, nhất thời chân tay luống cuống, biết như vậy hề hợp với thân phận hai người, lại muốn đẩy ra, do dự lâu sau, mặt có chút đỏ lên, trong lòng thầm oán, làm cảnh sát hình bao nhiêu năm, người trong mưa bom bão đạn như loại người nào chưa thấy qua, cư nhiên lại bị người phụ nữ này làm cho chật vật chịu nổi, nhưng trong lòng lại có chút ngọt, người phụ nữ này thực khả ái , hiểu vì sao người đàn ông kia lại biết quý trọng ấy. Đường Việt Manh thấy mặt đỏ lên là biết thẹn thùng, thầm nghĩ câu trong lòng, chẳng lẽ cảnh sát này chưa bao giờ? Thảo nào thuận buồm xuôi gió vậy, biết vì sao, đối với chàng cảnh sát này có cảm giác rất quen thuộc, còn là thực thân thiết, cho nên mới tránh khỏi đối với làm chút động tác , giống như trong tiềm thức cho người này nhất định làm hại . Đường Việt Manh về đến nhà liền bắt đầu thu thập quần áo của mình cùng Tiểu Vỹ, Lý Lan Chi ở bên quan sát nửa ngày, rốt cục nhịn được hỏi: “ muốn đâu?” Đường Việt Manh cũng hồi đầu: “Bà bà, tôi chuẩn bị mang Tiểu Vỹ rời khỏi nơi này, bà yên tâm, rất nhanh bà có tôn tử .” Thấy biểu tình kinh ngạc của Lý Lan Chi và Lan Lan, Đường Việt Manh thêm mắm thêm muối thuật lại việc hôm nay, hơn nữa trọng điểm còn là thưởng thức quần áo của Tiêu San tầm thường, vừa thấy biết ngay là người ưu tú, hơn nữa dựa theo biểu ta mang thai sau còn thích uống đồ chu, làm cho Lý Lan Chi và Lan Lan kinh hỉ, Đường Việt Manh biết mấy người này nhất định tự động não bổ đó là thai nam.”Cho nên, bà bà, tôi chuyển , lâu nữa người phụ nữ kia chuyển vào, bà hảo hảo chiếu cố ta , còn nữa phiền toái bà với Thẩm Lượng tiếng, chờ tôi dàn xếp tốt trở lại hoàn tất thủ tục ly hôn với ta.” Thủ tục ly hôn? Mơ mùa bưởi năm sau của bà nhớ, phòng ở là của lão nương , tiền gởi ngân hàng tuy chỉ có năm vạn nguyên, nhưng có chứng cứ tra nam này bên ngoài trùng hôn, nếu chỉ ly hôn thôi vẫn rất tiện nghi cái tra kia rồi, hừ, tiếp theo thu thập chứng cứ ở nơi làm việc của gã. Trong khoảng thời gian này cũng thể cho các người thoải mái được, lão nương muốn đem ba cái tiện nhân các người tụ lại chỗ tra tấn nhau, đợi cho tra tấn thích , chứng cớ cũng tìm xong , đứa của Tiêu San cũng ra rồi, phải là cơ hội để lão nương xuất đâu, cái tra kia cứ chờ bị lau khỏi hộ khẩu đánh mất công tác ngồi tù , lão nương chưa bao giờ keo kiệt cho đối thủ cơ hội xoay người, bởi vì lão nương biết bọn họ bị giẫm đến giẫm giẫm đến chết có khả năng hoàn thủ! Ngày Đường Việt Manh chuyển nhà Thẩm Lượng vẫn trở về, mà ra Lâm Ngọc lại đến giúp , nhìn bộ dáng Lâm Ngọc bận rộn, Đường Việt Manh lại hậu tri hậu giác hiểu được người đàn ông này có hảo cảm với , lại khỏi suy nghĩ sâu xa, ân, hình như mỗi lần xuyên đều có người đối thực tốt phải, đây có phải cũng coi như an bài nam xứng thâm tình phía sau nhân vật phản diện? Trương Ngọc, Tạ Ngọc, Tào Ngọc, Lâm Ngọc trước mắt, ai nha, đều có chữ Ngọc a, chẳng lẽ có cái quy luật gì? Trong đầu truyền đến thanh kích động lệ nóng doanh tròng của hệ thống đại nhân: “Manh Manh, ngươi rốt cục phát a!” Đường Việt Manh gật gật đầu, “Phát , đây là ác thú vị của hệ thống đại nhân , phía sau mỗi nhân vật phản diện luôn có nam xứng thâm tình kiêm nước tương, cuối cùng đều bị hi sinh, hơn nữa ông có phải là vô năng tinh nhân đấy, người nào cũng có chữ ‘Ngọc’, vô năng y như mẹ kế vô lương, nha hoàn đều kêu Tiểu Lục, xem bệnh phải Lý ngự y là Lý thần y, bình thường chút là Lý đại phu.” Hệ thống đại nhân: “… Vô năng em …” Chuyển nhà sau, Đường Việt Manh sống vô cùng thư thái, mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc tỉnh lại, đưa Tiểu Vỹ đến nhà trẻ, tập thể hình dịch tư liệu cộng thêm nấu cơm giặt quần áo làm chút gia vụ đơn giản, tốc độ phiên dịch của chậm rãi lên, thu nhập cũng càng ngày càng cao, muốn ăn cái gì ăn cái đấy muốn mặc cái gì mặc cái đấy muốn mua cái gì mua cái đấy, ngày nghỉ cuối tuần có thể mang con chung quanh dạo, du lịch chút, ngày qua ngày là dễ chịu. Phụ nữ thôi, phải có theo đuổi cùng cuộc sống của mình, nếu bởi vì lập gia đình mà giảm bớt chất lượng sinh hoạt, còn phải xem sắc mặt nhân gia, còn bằng lấy chồng, cũng có vài người lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu, kết hôn sau liền dựa vào đàn ông, há biết khi chỉ có mình, có năng lực sinh tồn, vậy cách bi kịch xa đâu, Đường Việt Manh ác độc phun tào , cho dù là ngộ nhân thục gả cho tra nam, cũng chả sao, gả gả, mặc quần áo ăn cơm, ăn của vương bát đản này, lại ăn của vương bát đản khác. Thế thôi. Ngẫu nhiên Tiểu Vỹ bị Thẩm Lượng tiếp về, trở về sau bĩu môi bao giờ muốn nữa, bà nội cùng a di cãi nhau, a di cùng ba ba cãi nhau, ba ba lại cãi nhau với bà nội, Đường Việt Manh liền cảm thấy thích lắm a nha~ Hôm nay buổi tối tám giờ mấy phút, Tiểu Vỹ ngủ, Đường Việt Manh muốn công tác, lại phát cửa sổ đối diện sáng đèn, đó là nhà Lâm Ngọc, thời gian này đại khái là vì công tác bận rộn, mỗi ngày Lâm Ngọc đều khuya mới về nhà, cũng có thời gian đến thăm , hôm nay coi như về sớm, trong lòng Đường Việt Manh vừa động, vội gọi điện thoại cho Lâm Ngọc, “Lâm cảnh sát, tôi có vài việc nhờ giúp đỡ, có thể đến chút ?” Lúc Lâm Ngọc vội vàng đuổi tới, Đường Việt Manh cười dài đứng cạnh bàn, thấy Lâm Ngọc trố mắt nhìn mình, liền bật cười: “Lâm cảnh sát, chắc chưa ăn cơm đúng ? Tôi muốn mời … nha! Giúp tôi ăn cái gì được ?” bàn có vài món , còn có bát canh lớn, nhờ Triệu Ninh ban tặng, trù nghệ Đường Việt Manh cũng tệ lắm, mấy đồ ăn này thoạt nhìn sắc hương câu giai, trong lòng Lâm Ngọc khỏi ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Đường Việt Manh, người phụ nữ này ý cười trong suốt trông càng thêm xinh đẹp, trong mắt lưu chuyển sáng rọi, lê xoáy bên môi , thế nhưng dưới ngọn đèn lại giống như minh châu, trong lòng vừa động, vội vàng cúi đầu làm bộ nhìn đồ ăn. Đường Việt Manh xới cơm cho , Lâm Ngọc cũng thêm nữa, tự nhiên ngồi ăn, giống như ở nhà mình, Đường Việt Manh thấy ăn mùi ngon, khỏi hỏi: “Ăn ngon ?” Lâm Ngọc cũng tiếp lời, chỉ cầm cái bát bên cạnh, múc chén canh đưa cho Đường Việt Manh, “ người vui bằng mọi người vui, cùng ăn .” Đường Việt Manh cười, tiếp lấy, từng ngụm uống, hai người trò chuyện, Lâm Ngọc vài chuyện thú vị trong công tác, Đường Việt Manh nghe hay, mỉm cười, giữa hai người có tia ái muội như có như cùng vô cùng ấm áp. Chuông cửa bỗng bị nhấn vang, Đường Việt Manh có chút giật mình, trễ như vậy ai còn đến đây ? đứng dậy ra mở cửa, người đầy mùi rượu lắc lắc lắc lắc đứng tại cửa, đúng là Thẩm Lượng. Thẩm Lượng thấy Đường Việt Manh liền cầm chặt tay , “Ninh Nhi, em khỏe ? rất nhớ em, trở về với được ?” Đường Việt Manh kiên nhẫn hất tay gã, “Tôi chuẩn bị ly hôn với rồi, còn về để nhìn với Tiêu San song túc song phi à?” ” Em chỉ tức giận thôi đúng ? Em vẫn là của . Em nhất định chờ !” “ cũng quá tự mình đa tình đấy nhỉ, nếu là Daniel Wu hay Huỳnh Hiểu Minh tôi rất sung sướng đồng ý đấy.” Trong lòng Thẩm Lượng vừa động, người phụ nữ ngày xưa đối gã ngoan ngoãn phục tùng thay đổi rồi, chẳng những trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn, còn càng ngày càng có khí thế, càng ngày càng có hương vị đàn bà, gã bỗng nhớ đến Tiêu San mập mạp lôi thôi lếch thếch trong nhà, cả ngày cố tình gây tranh cãi ầm ĩ với gã và mẹ gã, trong lòng lại phiền lòng, “Ninh Nhi, chỉ cần em đồng ý theo về, lập tức chia tay với ta.” Emma, thằng cha này còn có thể tra hơn nữa ? Quả thực là tra đến nhân thần cộng phẫn a, lúc cân nhắc nên đá hay văng gã này ra ngoài, Thẩm Lượng giữ chặt , đẩy lên cửa, môi tràn đầy vị rượu sắp muốn hôn đến, Mary cách vách còn muốn học nhân gia bá vương ngạnh thượng cung a, Đường Việt Manh định cước đoạn huynh đệ sinh đôi của gã, người kéo Thẩm Lượng, kéo về phía sau lưng . Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn Mộ Dung ngưu ngưu thân, bèo thân, Tiểu Vỹ thân, 12913729 thân, a đồng thân lôi, cẩm sắt hảo cảm động, đưa lên cẩm sắt cùng tiểu Manh Manh môi thơm quả, ba ~~
ĐNVPDTVĐC – CHƯƠNG 74 ☆, 74 Lâm Ngọc che phía trước Đường Việt Manh, lạnh lùng nhìn Thẩm Lượng, nhất thời Thẩm Lượng cũng tỉnh rượu nửa, người này phải cảnh sát sao? Sao lại ở đây ? nghĩ đến tình cảnh ngày đó, cảnh sát này cũng ở cùng với nam nhân bà kia, trong lòng gã hiểu được, xem ra nam nhân bà này quyến rũ gã cảnh sát kia, khó trách gã cảnh sát kia khắp nơi bảo vệ ta. Trong lòng gã bỗng có hương vị nên lời, ngữ khí cũng dẫn theo chút ghen tuông, “Triệu Ninh, tôi còn kì quái sao lại ly hôn với tôi, hóa ra là có người mới a, thế nào, có phải lên giường rồi ? So với tôi thế nào? tưởng được còn là cảnh sát cơ đấy, hừ, cũng chẳng biết là có chỗ nào tốt, làm sao mà có tiền đồ hơn tôi a?” Lâm Ngọc tức đến cả người phát run, túm cổ áo Thẩm Lượng, tay phải muốn đánh ra, lại bị lý trí ngăn cản, thể đánh, thân là cảnh sát thể phạm pháp được, hơn nữa mấu chốt nhất là đánh Thẩm Lượng xong cũng chỉ bị xử phạt thôi, vạn nhất Thẩm Lượng ghi hận, mọi cách tra tấn hoặc là mượn cơ hội xấu Triệu Ninh, vậy chẳng phải liên lụy tới . Thẩm Lượng thấy Lâm Ngọc có chút do dự, lại càng kiêu ngạo, “Sao ? là gian phu còn dám động thủ đánh người, có phải muốn tôi báo công an a?” Đường Việt Manh thấy Lâm Ngọc gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong lòng biết do dự cái gì, thầm gật đầu, rất có đảm đương cùng ý thức trách nhiệm của đàn ông, bởi vì khí phách nhất thời mà làm ra chuyện xúc động, vạn nhất đánh Thẩm Lượng, Thẩm Lượng báo công an, vào ghi lại của công an nhất định bất lợi với , Thẩm Lượng cũng có cơ hội cắn ngược lại cùng Lâm Ngọc có gian tình. Đường Việt Manh cười lạnh, ni mã cùng lão nương ngoạn sở trường của lão nương a, đẩy Lâm Ngọc, đến trước mặt Thẩm Lượng, chậm rì rì : “Thẩm Lượng, ấy đương nhiên so được với , so với vô sỉ, so với thay lòng đổi dạ, so với chanh chua, tôi chính là thích ấy như vậy đấy, có thể thế nào, hả?” Thẩm Lượng giận dữ, dùng sức kéo lấy Đường Việt Manh, Đường Việt Manh chính là chờ cơ hội này đây, nhắm ngay môi Thẩm Lượng, dùng sức cắn xuống, nhất thời máu tươi giàn dụa, Thẩm Lượng đau hô, Đường Việt Manh chờ gã phản ứng lại, khuỷu tay tẩn vào bụng gã, Thẩm Lượng đau đớn ôm bụng ngồi xuống, Đường Việt Manh đợi gã đứng dậy, chân trái nhấc lên đạp, Thẩm Lượng nhất thời ngã lăn xuống đất. Ni mã dám mắng lão nương cùng tiểu Ngọc Ngọc, lão nương liền đánh cho mắt bay đầy sao, cho là lão nương ở ma giáo ăn no chờ chết a, động tác võ thuật cơ bản lão nương vẫn nhớ giọt, lần này lão nương ra tay chẳng phải làm thất vọng rồi , “Thẩm Lượng, lão nương tôi cảnh cáo , về sau còn dám đến, tôi gặp lần đánh lần, dám báo công an ? Được ! Vị cảnh sát này chính là nhân chứng tốt nhất, con mẹ nó muốn ngoại cường hôn nội cường gian, lão nương tôi nhất định tố cho phải vào tù bóc lịch mới thôi, thừa dịp tại tâm tình lão nương tôi tốt, còn mau cút !”(yuna : đừng máu là cháu bóc lịch đấy) Thẩm Lượng còn từ nào để mà diễn tả về nam nhân bà này, đây phải Triệu Ninh, ta nhất định bị ma nhập rồi, Triệu Ninh hướng đến ngoan ngoãn phục tùng vô hại như vậy… nhưng là Triệu Ninh như vậy cư nhiên làm cho gã có cảm giác mới mẻ, gã hung tợn nhìn Đường Việt Manh cùng Lâm Ngọc, “Tôi bỏ qua đâu, các người cứ chờ đấy.” Đường Việt Manh hừ tiếng, “ dám đến lão nương tôi liền dám đánh, hừ, sợ đánh cứ việc đến, ” ni mã, tra nam này là đồ đê tiện, càng đánh càng hoan. Thẩm Lượng rồi, Đường Việt Manh mới phát con Tiểu Vỹ đứng trong phòng, dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn , vội ôm Tiểu Vỹ, giọng an ủi: “Tiểu Vỹ, có việc gì , vừa rồi ba ba có việc đến, có việc gì , ngoan, mau ngủ , ” vất vả mới dỗ Tiểu Vỹ ngủ, trong phòng chỉ còn Đường Việt Manh cùng Lâm Ngọc yên lặng nhìn nhau. Trong mắt Lâm Ngọc lên chút suy nghĩ sâu xa, lẳng lặng nhìn Đường Việt Manh, mang theo miệt mài theo đuổi, Đường Việt Manh có chút nan kham, vừa rồi cư nhiên tự giác bộc phát ngự tỷ công bưu hãn ra, Emma, bị Lâm Ngọc thấy rồi, về sau nhất định có ấn tượng xấu với , mắt chuyển động, lập tức làm bộ như khẩn trương bắt tay áo Lâm Ngọc, thanh cũng có chút nghẹn ngào, “Lâm cảnh sát, vừa rồi tôi sợ quá(yuna : |||), cám ơn giúp tôi, nếu biết ta làm gì tôi nữa~” Lâm Ngọc im lặng, tuy biết lại diễn trò, nhưng trong lòng lại thực thưởng thức, phụ nữ mạnh mẽ độc lập như vậy làm cho người ta càng thêm thích, giống như quyển sách chưa lật hết vậy, mỗi thời mỗi khắc lật trang mới phát rất nhiều kinh hỉ cùng khác biệt, tự chủ nắm tay , giọng an ủi: “ có việc gì , vừa rồi …” Đường Việt Manh lập tức tiếp lời: “Nga, là câu tôi thích ấy hả, đừng để ý, tôi chỉ tiện thôi, ta dám vũ nhục chúng ta như vậy, tôi liền thuận tay đẩy thuyền cho ta tức hộc máu luôn, đừng để trong lòng, có lỗi tôi lung tung rồi .” Trong mắt Lâm Ngọc lên tia ảm đạm(yuna : Hô hô…), nhanh đến cơ hồ bắt được, ạm mỉm cười, “Tôi hiểu được .” Căn cứ vào tư liệu của điều tra viên, Đường Việt Manh liền mỗi ngày đón con Tiểu Vỹ tan học xong, cố định đến công viên tản bộ, bằng vào trình độ tiếng lưu loát của mình, rất nhanh có quan hệ tốt với Sử phu nhân mang con trai đến công viên dạo, trải qua đoạn thời gian ở chung, Sử phu nhân đối với người phụ nữ Trung Quốc thiện lương hiền lành này tán thưởng thôi, chẳng những mời Đường Việt Manh cùng Tiểu Vỹ về nhà uống cafe, còn giới thiệu với chồng mình – Sử tiên sinh. Đường Việt Manh du học nhiều năm, đương nhiên biết làm sao ở chung với Hoa kiều, hơn nữa còn có tay pha hảo cafe, vì thế ấn tượng của vợ chồng Sử gia đối với càng thêm tốt, người phụ nữ này vừa tao nhã lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ba người chuyện vô cùng ăn ý, ở chung thời gian dài, Đường Việt Manh cũng bắt đầu thám thính tin tức, bởi vì vị Sử tiên sinh này phải ai khác, chính là lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Lượng, quản lí cấp cao của công ty đa quốc gia nào đấy. Đường Việt Manh chậm rãi chuyện chồng mình cũng thuộc ngành quản lí của công ty đa quốc gia, thu nhập hàng tháng còn tới vạn tệ, Sử phu nhân cười ha ha, “Công ty đa quốc gia này có khả năng là nghiệp vụ tốt , chứ thu nhập ngành quản lý ở công ty chúng tôi ít nhất cũng phải hai vạn tệ .” Đường Việt Manh khỏi kinh ngạc hỏi: “Chồng tôi cũng làm quản lí thị trường , chẳng lẽ quản lí thị trường của công ty ông bà cũng được nhiều tiền lương vậy sao?” Sử tiên sinh cười gật gật đầu, “Triệu tiểu thư, quản lí thị trường dưới tôi là Thẩm Lượng cũng có thu nhập rất cao, hơn nữa tiền thưởng mỗi tháng cuối năm sai biệt lắm đều là ba vạn.” Đường Việt Manh cười, “Cũng là ngài có nghệ thuật lãnh đạo, mới khích lệ cấp dưới làm được tốt như vây.” Trong lòng oán thầm, ni mã ba vạn a, vậy mà gia dụng hàng tháng cấp cho Triệu Ninh lại chỉ có ba ngàn, Triệu Ninh lại chẳng hay biết gì, Mary cách vách tra nam đều là do có banh bao nữ nuôi quen mà ra . Tìm hiểu mấy tin tức này sau, Đường Việt Manh bắt đầu sửa sang lại chứng cứ, mọi xong, chuẩn bị tìm tra nam ngả bài, quyết định cần tìm cái gì luật sư nữa, tự cũng có thể ra tòa ly hôn. Vì thế trưa ngày nào đấy, cuộc điện thoại của Đường Việt Manh gọi tra nam Thẩm Lượng đến quán cơm Tây, đúng , vẫn là quán cơm Tây kia, quán cơm Tây kia đúng là nơi cho mấy việc bắt gian đàm phán, mà bất đồng là, lúc trước tra nam đối với điện thoại ngàn hô vạn gọi của Triệu Ninh thấy bóng, mà nay đối với điện thoại của Đường đại luật sư, chỉ câu, “Em chờ , lập tức đến, em nhất định phải chờ , được rời khỏi.” Đường Việt Manh cười lạnh ngắt điện thoại, tiện nhân chính là thích dong dài, Triệu Ninh đối gã thâu tâm đào phế săn sóc thuận theo, gã đối nhân gia coi như thấy, thế mà đổi thái độ ngóng trông tới chịu mắng, là chỉ có chữ ‘tiện’. Lúc Thẩm Lượng đuổi tới, Đường Việt Manh tao nhã nâng cốc cafe, thấy gã vào, cười gật gật đầu, nâng cốc ý bảo mình ở đây, Thẩm Lượng nhất thời có chút hoa mắt, đây vẫn là cái nam nhân bà kia của sao? Xinh đẹp quyến rũ chói lọi, giơ tay nhấc chân là tự nhiên hào phóng, mười phần ý nhị. Đường Việt Manh thấy Thẩm Lượng, nâng tay ý bảo gã ngồi xuống, sau đó câu, chỉ yên lặng uống cafe, trong lòng Thẩm Lượng có chút buồn bực, bắt đầu tìm lời , “Ninh Nhi, có nhớ lúc trước đây là nơi em thích nhất ? Em có nhớ năm đầu tiên chúng mình kết hôn dùng tháng tiền lương cùng em tới đây ăn cơm, em còn đau lòng thẳng chậc lưỡi, khi đó còn với em, về sau kỷ niệm kết hôn hàng năm đều mang em tới đây, cho dù em già được, cũng cõng em tới.”(yuna : cảm động* chết đồ khốn*) Trong lòng Đường Việt Manh oán thầm, ni mã cái loại chuyện cũ rích từ thời napoleon cởi truồng thế này còn lôi lên bàn mà lật, muốn kéo điểm đồng tình a, mấy cái chuyện nhảm này lão nương tôi nghe qua hai lần rồi, Triệu Ninh thấy ngoại tình nhắc tới lần, nay lại nhắc thêm lần nữa, sớm muộn gì lão nương tôi cũng phải đổi thành tường lâm tẩu mất, sóng mắt lưu chuyển, nhất thời trăm mị tẫn hiển, Thẩm Lượng ngẩn người, thấy lê xoáy của Đường Việt Manh , thản nhiên cười : “Còn có chuyện này sao ? Tôi sớm quên rồi.” Thẩm Lượng nhất thời á khẩu lên lời, gã còn muốn chuyện năm đó của hau người, Đường Việt Manh khoát tay, “Tôi đối với mấy chuyện cũ rích này có hứng thú, ngược lại tôi có vài thứ muốn cho xem, nhất định cảm thấy hứng thú đấy…” Thẩm Lượng cười tủm tỉm nhận cái hộp Đường Việt Manh đưa qua, chẳng lẽ là cho kinh hỉ, vừa mở ra, tươi cười của lập tức ngưng trệ bên miệng, ra trong hộp là các loại ảnh chụp thân mật của gã cùng Tiêu San, còn có đơn ghi lại lần trước cảnh sát tưởng gã chơi mại dâm, cả đơn thuê phòng khách sạn chính xác của gã cùng Tiêu San, ngoài ra còn có đơn kiểm nghiệm Tiêu San mang thai. Gã nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Việt Manh, “ cư nhiên chuẩn bị đầy đủ như vậy. Muốn chơi tôi à ? Đừng có nằm mơ !” xong sau, gã xé tất cả giấy tờ, Đường Việt Manh lười biếng liếc gã, cũng ngăn cản, “Mấy cái này a, chỗ tôi còn chồng, đủ cho xé mười ngày nửa tháng.” Thẩm Lượng bị chọc tức điên lên, gã nghĩ tới Triệu Ninh khiếp đảm yếu đuối, đối gã duy mệnh là từ kia làm như vậy, liền hổn hển hỏi: “ rốt cuộc muốn thế nào ? Có phải muốn ly hôn chứ gì ? Được ! Ly hôn ly hôn !” “Năm vạn tệ muốn ly hôn a… đưa tiền ăn cơm , đúng rồi, tôi quên cho , Sử tiên sinh cho tôi thu nhập mỗi tháng của là ba vạn tệ rồi, ông ấy rất cao hứng ra tòa làm chứng cho tôi.” Đường Việt Manh đống như tát vào mặt Thẩm Lượng. “, rốt cuộc muốn thế nào?” “Tôi muốn phòng ở, còn có năm mươi vạn gửi ngân hàng, thiếu phân cũng được.” Đường Việt Manh lạnh lùng . “Nằm mơ ! Phòng ở cùng tiền đều là tôi tân tân khổ khổ kiếm về , dựa vào cái gì đưa cho ? Mấy năm nay tôi nuôi còn chưa đủ à?” Đường Việt Manh hoàn toàn nổi giận, “Nuôi tôi? lấy cái gì nuôi tôi ? Mỗi tháng ba ngàn à? Nuôi mẹ cũng chả đủ ấy ! Thế Tiểu Vỹ phải con à? Nhiều năm như vậy, có bao giờ quan tâm tới việc gì trong nhà ? Thậm chí lúc tôi ở cữ, lúc tôi sốt cao đến ba chín độ, tôi vẫn như trước phải giặt quần áo nấu cơm cho , lo liệu cái nhà này cho , vì sao nghĩ làm gì cho cái nhà này chưa ? Tiểu Vỹ cùng mẹ sinh bệnh chăm sóc họ lần nào chưa? Tôi là vợ đấy! Cho dù là bảo mẫu, chăm sóc cái nhà này chăm sóc mẹ chăm sóc con của , tiền lương của tôi ít nhất cũng phải năm mươi ngàn ? Mười năm ! Trọn mười năm ! Thời gian của tôi thanh xuân của tôi ! Chẳng lẽ nên trả cho những điều này hay sao !” Thẩm Lượng có chút chột dạ cúi đầu, “Tóm lại, tôi đồng ý ly hôn .” Đường Việt Manh lạnh lùng cười, “Tôi đến đây để cho , trong điều thứ hai trăm năm mươi tám của nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa quy định, có phối ngẫu mà trùng hôn , hoặc là biết người khác có phối ngẫu mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng , tù có thời hạn dưới hai năm hoặc là giam ngắn hạn.” Thấy Thẩm Lượng thất kinh nhìn mình, trong mắt đều là sợ hãi, Đường Việt Manh nâng cằm, kiêu ngạo : “Có muốn ly hôn hay là vấn đề của , tố hay tố trùng hôn là chuyện của tôi.” Tác giả ra suy nghĩ của mình: cám ơn chén chén vui vẻ 1 011 thân lôi, đưa lên hệ thống đại nhân môi thơm quả, ba ~~