1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cõng boss đến hạn cuối


      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Thể loại: tận thế, dị năng, hài hước

      Độ dài: 154 chương

      Edit: Sulli




      Giới thiệu vắn tắt

      Hạ Hoàng Tuyền bị đồ khốn tên là Thương Bích Lạc lừa gạt tình cảm, vậy còn thể báo thù.

      Lý do là —— Bất đồng thời .

      Đúng vậy, nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám.

      Khi đọc sách vốn tưởng rằng là mỹ thanh niên lương thiện như ánh trăng, kết quả lại là nhân vật BOSS phản diện tâm đen thấu.

      hiểu tại sao lại bị ném vào thế giới khác đầy nguy hiểm, điều kiện duy nhất để trở lại thực là bảo hộ 【 Nam tính được chú ý nhất gần đây 】 là Thương Bích Lạc.

      Đùa giỡn cái gì! Vì sao cũng ném tên khốn này vào dị thế chứ!

      Chú ý nhất là vì hàng ngày trước khi ngủ đều muốn đánh 300 lần được ?!

      Khốn khổ nhất chính là, hàng này ngồi xe lăn a QAQ

      Vì thế, chuyện xưa mưu sinh của khốn khổ cùng cực 【 các loại cõng 】 OR 【 công chúa ôm 】 OR 【 khiêng vai 】 BOSS bắt đầu. . .

      Nhân vật chính: Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc ┃ phối hợp diễn: A bị đánh chết, B bị đánh chết, CDEFG bị đánh chết —— vật hi sinh cần có tên
      Last edited by a moderator: 28/7/16
      tiểu Viên Viên, ly sắc, rjnchan5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 1: Thế giới khác vĩnh viễn thay đổi tam quan [1]

      "Khách hàng, có biết ?"

      "Mỗi viên đá quý đều chờ đợi chủ nhân của nó, ví dụ như. . ."

      Xúc giác ngón tay lạnh như băng lướt qua lòng bàn tay dường như vẫn còn, Hạ Hoàng Tuyền nắm chặt tay, hình ảnh chủ tiệm mặc đồ gypsy tối đen lại lên trong đầu .

      " thế giới này, mỗi người đều đặc biệt, tương tự, mỗi viên đá quý cũng đặc biệt, khi người đặc biệt là bạn gặp được thứ đặc biệt là nó, có lẽ bắt đầu con đường đặc biệt."

      Biết là lời vô căn cứ, lại vẫn mua viên đá hổ phách có hình dạng kỳ lạ này, bề mặt trơn phẳng, bên trong là màu lửa đỏ —— khi nhìn kỹ, lại giống như đôi mắt tràn đầy ác ý.

      Chủ tiệm , tên của nó là "mắt hoàng tuyền".

      Giống như trò đùa nhạt nhẽo, mười ngày sau khi mua đá hổ phách, việc ngoài ý muốn làm nó biến thành mắt —— ở trong hốc mắt của Hạ Hoàng Tuyền.

      Nhưng mà, viên đá này đặc biệt, ràng mất mắt, thông qua "mắt hoàng tuyền" lại có thể nhìn thấy được, quả là kỳ tích.

      Hổ phách đặc biệt, đặc biệt lấy hổ phách làm mắt, mà tại, con đường đặc biệt dường như cũng mở ra. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Loại thiết lập trung nhị [2] này rốt cuộc là có chuyện gì a!

      Quả thực là siêu cũ kỹ, được chứ?!

      Hạ Hoàng Tuyền cắn chặt răng, hai tay vung đao võ sĩ, cùng với tiếng gió sắc bén, cổ của con zombie cuối cùng cũng bị chặt đứt, chiếc đầu rơi xuống đất trong khí chết chóc, chậm rãi lăn đến bên chân .

      cũng nhìn, tay phải vung đao vài cái, cất vào trong bao.

      Mới đầu, rất ghê tởm, còn phải tựa vào tường để nôn, nhưng nhìn nhìn chém chém thành thói quen, thói quen đúng là thứ vô cùng đáng sợ.

      Bản thân cũng biết vì sao đột nhiên mình lại tới thế giới xa lạ này, cũng biết vì sao mắt trái của mình biến thành cái gọi là "mắt hoàng tuyền", càng biết vì sao giá trị vũ lực đột nhiên tăng đến mức đáng sợ như thế, loại thiết lập quỷ dị này đột nhiên xuất trong đầu , giống như dũng giả bị người chơi khống chế, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

      Nhưng mà, có việc có thể xác định —— Hạ Hoàng Tuyền ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mũi tên màu đen có thể thấy rằng đỉnh đầu, ngoại trừ phương hướng nó chỉ định, những nơi khác đều bị bức tường vô hình chắn lại.

      Chỉ cần đến phương hướng kia, hẳn là có thể tìm được đáp án.

      Cứ như vậy, đường đánh zombie —— nghỉ ngơi —— lại đánh zombie —— lại nghỉ ngơi —— tiếp tục đánh zombie, khi đến vị trí mà mũi tên chỉ định, là nửa tháng sau khi xuyên , ràng chỉ hai tuần, tam quan dường như bị đảo điên toàn bộ —— sau khi trở lại thế giới thực nhất định phải trị liệu tâm lý, nếu "sát nhân ma" xuất trong tương lai xa!

      "Cao ốc bỏ hoang?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào đích cuối cùng, thào tự , "Cảm thấy có thứ gì đó sắp xuất . . ."

      Nhưng dù vậy, cũng thể .

      hít sâu hơi, chạy tới cao ốc với bộ pháp linh hoạt mau lẹ mà phát ra thanh như con mèo.

      Cửa, clear.

      Đại sảnh, clear.

      Hành lang, clear.

      nơi có zombie, càng khiến cho người ta khẩn trương so với nơi có.

      Cho đến khi tới tầng hai, nghe được tiếng nhạc du dương, mới hiểu vì sao những nơi khác có zombie, bởi vì chúng nó đều bị thanh này thu hút mà đến.

      Cho nên , cao ốc bỏ hoang làm sao có thể có tiếng nhạc chứ?

      Nhìn thấy!

      Bị zombie dày đặc che lại tầm mắt, hoàn toàn thấy tình hình bên trong, nhưng trực giác cho , nơi đó thực có thứ tồn tại.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ở phía cửa sổ tầng hai có khối đá phiến lơ lửng, giống như là ban công ở tầng ba, đường vòng chút là có thể tới, mà mặt sạch , hề có zombie —— bằng những gì quan sát trong nửa tháng này, bọn chúng chỉ có được thính giác, cho nên nghiêm túc mà , chỉ cần phát ra tiếng vang lớn hơn tiếng nhạc kia, tuyệt đối gặp nguy hiểm.

      Sau khi thành công đến nơi, trong đầu bỗng vang lên câu .

      【 Cam đoan mục tiêu chết cho đến khi rời . 】

      ". . . . . ." Đây là cái gì? Tin tức này chỉ xuất trong nháy mắt, lại giống như khắc ở trong đầu , theo bản năng, cảm thấy thể hoàn thành, hoàn thành được, có lẽ, chỉ làm vậy mới có thể về nhà.

      Vậy , cái gọi là mục tiêu rốt cuộc là. . .

      Tìm được!

      Đám zombie rít gào điên cuồng vây thành vòng tròn, mà giữa vòng vây, là người đàn ông ngồi im xe lăn, lúc này hơi cúi đầu xuống, hai tròng mắt khép chặt, giống như mất ý thức.

      đầu gối của hộp nhạc bị mở ra, truyền phát tiếng nhạc tuyệt vời mà trong trẻo, nhóm zombie đúng là bị nó thu hút.

      Giống như có thứ gì bảo hộ, ở xung quanh mét trống , cho nên zombie định nhào lên đều bị bức tường vô hình văng ra, khó có thể tiến lên, chỉ có thể bị dục vọng săn thực khống chế, hề lý trí nhào lên liên tục, lại bị văng ra, vòng vòng lại.

      Giống như thời điểm kia, Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, cũng như khi muốn hướng khác lại bị ngăn lại, quả nhiên, người đàn ông này chính là mục tiêu sao?

      Nhưng mà, cảm thấy nhìn quen quen, rốt cuộc gặp ở nơi nào?

      Người đàn ông ngủ say khoảng 25 26 tuổi, có đầu tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt có vẻ đẹp tinh xảo mà chưa từng thấy qua, nhưng hề nữ tính, dáng người mặc tây phục càng lộ vẻ gầy yếu, áo hơi mở ra, từ góc độ này có thể nhìn thấy áo sơ mi trắng và chiếc cổ thon dài của .

      "Quả nhiên. . . Nhìn quen quen. . ."

      Đúng lúc này, tầm mắt của Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên dừng bàn tay đặt ở đầu gối của đối phương, điểm đáng chú ý phải là ngón tay trắng nõn thon dài của , mà là ở ngón út tay trái có chiếc nhẫn màu bạc với hình hoa diên vĩ.

      Mục tiêu xác định. . . Cái quỷ a!

      Hàng này phải Thương Bích Lạc sao?!

      Thương Bích Lạc là ai? Là nhân vật trong quyển tiểu thuyết nào đó mà Hạ Hoàng Tuyền mượn đọc ở thư viện đại học mấy ngày trước, bởi vì cái tên rất có duyên phận với tên mình, cho nên say sưa đọc tiếp.

      Ban đầu, thích mỹ thanh niên lương thiện dịu dàng như ánh trăng được miêu tả trong sách, tuy rằng hai chân thể lại cũng ảnh hưởng tới tâm linh mềm mại trời sinh của , luôn dùng nụ cười ôn hòa đối mặt với thế giới, làm Hạ Hoàng Tuyền cảm động rối tinh rối mù, còn đặc biệt lo lắng chết trong quyển tiểu thuyết trinh thám này, cuối cùng, chết. . . Nhưng mà! Vấn đề là! ngờ rằng là boss a! Càng ngờ mỉm cười giết toàn bộ nam chính nữ chính nam phụ nữ phụ!

      Vốn cho là Hoa Mãn Lâu, kết quả lại là Nguyên Tùy Vân! [3]

      Loại tiểu thuyết chết sạch này có thể xuất bản chính là việc kỳ quái!

      Hủy tam quan được chứ!

      Khi phát nam thần lý tưởng của mình biến thành nam quỷ hắc ám, Hạ Hoàng Tuyền hổ thẹn —— phấn hồng biến thành màu đen, trước khi ngủ đều muốn đánh 300 lần.

      Tại sao Thương Bích Lạc lại xuất ở đây? Thế giới trong sách của ràng là thế giới bình thường, , đây phải vấn đề, vấn đề là ——

      tại, thực phải cứu ?

      lại phải bảo vệ đến khi rời khỏi thế giới này. . . Đùa giỡn cái gì!

      【 Mục tiêu bảo hộ được chọn tự động từ trong trí nhớ của người chơi, định vị là khác phái được chú ý nhất gần đây. 】

      ". . . . . ." nên như vậy a!

      Bà đây mặc kệ!!!

      Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặc kệ. . . Hiển nhiên có khả năng.

      Trực giác cho , muốn về nhà nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời.

      Ngay tại lúc nỗ lực kiềm chế tâm lý phản cảm mà cố gắng suy nghĩ, lông mi đôi mắt luôn luôn khép chặt kia bỗng run run, rồi sau đó, người đàn ông chậm rãi mở mắt.

      Cùng lúc đó, bức tường che chắn đám zombie điên cuồng đói ăn kia cũng biến mất.

      Mắt thấy mấy con zombie người dính đầy vết máu, móng tay sắc bén đến mức thể gọi là tay sắp chạm vào người Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền hét to tiếng như để hả giận, cước đá mạnh vào cửa sổ thủy tinh, theo tiếng động này, thành công hấp dẫn lực chú ý của đám zombie, khiến động tác của chúng tạm dừng trong nháy mắt, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ.

      Đạp đầu mấy con zombie nhanh chóng nhảy vào vòng vây, Hạ Hoàng Tuyền cầm đao ngừng chém xuống dưới, độ mạnh yếu thích hợp, góc độ tinh chuẩn mở ra vòng vây, khi chân chạm đất, hàng zombie ầm ầm ngã xuống đất, bụi đất bay lên.

      Vòng vây được mở ra.

      thanh này đồng thời tranh thủ thời gian hành động cho Hạ Hoàng Tuyền, hai tay nắm chuôi đao, xoay người lại!

      Đám zombie trước mặt lại ngã xuống mảng lớn.

      Hạ Hoàng Tuyền chần chừ nữa, tung chân đá mạnh vào xe lăn Thương Bích Lạc ngồi, tạo thành cửa đột phá về phía trước.

      Xe lăn mang theo nam thanh niên bay ra ngoài, hung hăng đập vào bên tường mới ngừng lại được, Hạ Hoàng Tuyền thấy xe lăn xoay vài lần dưới va chạm kịch liệt, Thương Bích Lạc chật vật ngã đất mà hề phòng ngự, mặt và người đầy bụi, miễn bàn thảm hại bao nhiêu rồi.

      Thực ra. . . cố ý. . . Chỉ là gần nhất đá zombie đá cửa đá cửa sổ thành thói quen, nhất thời quên khống chế độ mạnh yếu.

      Nhưng mà, biết đúng, trong lòng vẫn sung sướng chút, cùng loại với —— A, thấy khó chịu ta mới khoái hoạt!

      Đây là đúng!

      Hạ Hoàng Tuyền lắc lắc đầu, tập trung tinh thần đối phó đám zombie, rất nhanh, chém hết toàn bộ, cúi người, nhặt lên hộp nhạc rơi xuống đất khi Thương Bích Lạc bị đá bay, đóng lại nắp hộp, nó lại vẫn vang, hề ngừng lại.

      "Hỏng rồi sao. . ." nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nam thanh thiên thành công trèo lên xe lăn sau phen nỗ lực, nhíu mày hỏi, "Thứ này có quan trọng với ?"

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc hơi sững sờ, sau đó đáp lại bằng chiêu bài nụ cười thánh mẫu ôn hòa, dịu dàng , ", thứ này phải của tôi."

      "Vậy sao?" Hạ Hoàng Tuyên buông tay, hộp nhạc bỗng rơi xuống, sau đó tay hạ xuống, hề khách khí chém nát hộp nhạc.

      Ngẩng đầu nhìn Thương Bích Lạc, phát đối phương vẫn cười thánh mẫu nhìn , giống như hề thấy được động tác thô lỗ kia —— boss chính là boss, Thái Sơn có sập trước mặt cũng đổi sắc, huống chi là việc này, chậc khẽ tiếng, bỏ đao vào bao, sau đó bước qua mảnh vỡ hộp nhạc, cúi đầu hỏi: "Tiếp theo có dự định gì ?" phát , mình rất hưởng thụ loại tình huống này.

      " có lỗi. . ." Chân mày nam thanh niên hơi nhíu lại, mặt lên vẻ rối rắm, "Tôi vừa tỉnh lại liền thấy mình tới nơi xa lạ này, tôi vốn tưởng là bằng hữu đùa giỡn, nhưng mà. . . Quái vật này, hình như là zombie được nhắc tới trong phim ảnh?"

      Biểu cảm yết ớt quả là vừa thấy thương, tiếc rằng Hạ Hoàng Tuyền biết bản tính của đối phương, tuyệt đối có khả năng bị lừa gạt, vì thế chỉ cười khẽ, hai tay ôm đao võ sĩ, đứng tựa vào tường: " xác định đó là bằng hữu mà phải kẻ địch sao? Tôi nghĩ, nhất định làm rất nhiều chuyện xấu xin lỗi , mới đưa tới nơi này."

      ". . . . . ."

      "Như chứng kiến, đây đúng là zombie, chỉ là nơi này, từng góc của thế giới này đều là zombie nha." Hạ Hoàng Tuyền đứng thẳng, vỏ đao trong tay rung lên, khoát lên cổ Thương Bích Lạc, sau đó nâng lên cằm của , "Tên nhóc, dám dùng giọng điệu ngờ vực này chuyện cùng chị, mi đùa giỡn chị sao?"

      có người hiểu lai lịch của Thương Bích Lạc hơn Hạ Hoàng Tuyền, nhưng chính là ý xấu muốn bắt nạt , muốn nhìn bộ dáng cười nổi của , chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nội tâm khốn khổ đến tận cùng của sung sướng trong chốc lát.

      Chậc chậc, quả nhiên bị thế giới này chơi hỏng rồi.

      ", tôi dối." Mắt Thương Bích Lạc chớp lấy cái nhìn , mặt hề có biểu cảm cùng loại với sợ hãi hoặc là hoảng loạn, thậm chí vẫn mỉm cười, "Tôi hề biết gì về tình huống tại của mình, nhưng dù thế nào, cám ơn giúp đỡ."

      "Cắt!" Hạ Hoàng Tuyền khó chịu thu lại vỏ đao, cho nên ghét nhất là loại luôn luôn mỉm cười, thứ hai là loại mặt than.

      Cái giá lớn khiến khó chịu chính là quyết định để thoải mái.

      Vì thế xoay người, nhếch miệng nở nụ cười đầy ác ý, rồi sau đó : "Quên , lai lịch của hề liên quan đến tôi, đúng rồi, tôi là Hạ Hoàng Tuyền, tên gì?"

      ". . . . ."

      Làm sao vậy? Thân ái, mau ra a, cần khách khí.

      Chờ đợi lúc, phía sau truyền đến tiếng thở dài ngắn ngủi, sau đó nghe thấy đối phương : " có thể gọi tôi là A Thương."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền xiết chặt nắm tay chuẩn bị lấy lí do "Tùy tiện đùa giỡn muội tử" để xoay người cho đối phương kích chung cực, khóe miệng bỗng giật mạnh, nghiến răng trừng mắt, nên như vậy a!

      Chuyện ập lên đầu vì sao mi lại dùng biệt hiệu a!

      Quên , về sau còn có cơ hội!

      Hạ Hoàng Tuyền bình tĩnh lại cảm xúc, mặt biểu cảm quay đầu, hỏi lần nữa: "Tiếp theo có dự định gì ?" Rồi sau đó nghiêng đầu cười, "Tên nhóc, bằng thân thể này của , mình đường nhiều nhất mười phút là bị ăn sạch ." Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất của Thương Bích Lạc là là boss loại trí tuệ, bởi vì hai chân tiện hành động, vũ lực quả là siêu yếu kém!

      " là thê thảm." chậc hai tiếng, tiếp, "Nghe nhóm zombie thích ăn óc nhất, sau đó là nội tạng, tiếp theo là đùi, nhưng mà ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ, hình như có số người bị ăn nửa mà vẫn sống, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị ăn tiếp đến khi chỉ còn xương cốt. . ." Đương nhiên, đây là dối, vài ngày này ngoại trừ Thương Bích Lạc cũng gặp người sống khác, thực tế, khi miêu tả như vậy, chính mình cũng sắp ói ra.

      "Muốn chết sao? Hay là muốn sống?" cúi người, vươn tay ngả ngớn nắm cằm đối phương, "Muốn sống sót sao? Nếu muốn, vậy cầu xin tôi."

      Đến đây ! Phẫn nộ ! Trở mặt ! Tóm lại đừng dùng vẻ lạnh nhạt chọc người ngại này, tâm thiếu nữ bị mi lừa lần tuyệt đối bị lừa lần thứ hai!

      "Cầu ."

      Ánh mắt đối phương chân thành, lời ra càng thêm chân thành.

      Nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền lại rất bi phẫn, vô cùng bi phẫn.

      Boss, tiết tháo của mi đâu?!

      [1] Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan:
      Nhân sinh quan: cái nhìn và thái độ đối với mục đích, ý nghĩa sống.
      Thế giới quan: cái nhìn căn bản của con người đối với cuộc sống và con người.
      Giá trị quan: Lấy giai cấp vô sản và đại chúng nhân dân làm chủ thể, lấy toàn bộ thế giới thực xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa làm lý tưởng mục tiêu, lấy chủ nghĩa duy vật biện chứng và chủ nghĩa duy vật lịch làm chỉ đạo, lấy toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ để hướng tới, lấy chủ nghĩa tập thể làm trung tâm.

      [2] Trung nhị: so sánh với thiếu niên thời thanh xuân có lời và hành động quá tự cho là đúng, gọi chung của tư tưởng, hành động, giá trị quan giống như ở thời kỳ trưởng thành. Giá trị quan thành hình và ý tưởng ngây thơ chưa dứt hỗn tạp, dẫn đến trạng thái tinh thần và lối suy nghĩ lưu lại ở thời trung học (cũng là tiến vào giai đoạn phản nghịch). ngắn gọn là ngây thơ và tự cho là đúng.

      [3] Hoa Mãn Lâu trong “Lục Tiểu Phụng” và Nguyên Tùy Vân trong “Sở Lưu Hương”. (cả hai là nhân vật trong tiểu thuyết của Cổ Long)

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 2: cho rằng mình là Vô Tình sao? [2]

      Hạ Huyền Tuyền cảm thấy vẻ trợn mắt há mồm lúc này của mình nhất định là rất ngu xuẩn, cho nên khi ý thức được, liền che giấu biểu cảm gương mặt, hừ : "Coi như thức thời!"

      Dù sao, cũng thể để chết , đưa ngay lúc này là quyết định lý trí nhất, tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng hình như cũng có cách nào khác.

      Sau khi tự nhủ phen, quay lưng về phía Thương Bích Lạc, ngồi xổm xuống : "Lên đây!"

      Chờ lát vẫn thấy có sức nặng, Hạ Huyền Tuyền kiên nhẫn quay đầu lại: " hi vọng rằng tôi mang luôn cả xe lăn của đấy chứ. . ." Lời ngừng lại khi thấy động tác của .

      Người đàn ông tự xưng là "A Thương" nhanh chóng lấy ra các loại súng ống và vũ khí lạnh bên bánh xe lăn, vẻ mặt áy náy cười với : " có lỗi, để đợi lâu."

      ". . . . . ." hổ là boss sao? Hàng này rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào? Hơn nữa, cho rằng mình là Vô Tình sao? Sao có thể giấu nhiều vũ khí như vậy?

      Tuy rằng ngừng châm chọc, Hạ Hoàng Tuyền vẫn là bộ lãnh diễm (lạnh lùng xinh đẹp) cao quý, biểu cảm này từ trước đến nay phù hợp với —— dù mắt trái biến thành viên đá hổ phách kỳ quái, nhanh nhẹn và sức mạnh cũng tăng cao, nhưng bề ngoài của hề thay đổi, vẫn là diện mạo lúc trước, tất nhiên biết biểu cảm nào phù hợp với mình.

      Động tác của đối phương thành thạo mà nhanh chóng, cho tới lúc này Hạ Hoàng Tuyền mới nhìn , dưới bề ngoài trắng nõn mảnh khảnh, bàn tay Thương Bích Lạc có ít vết chai, có thể thấy được phải là người mới vào nghề, cho dù giá trị vũ lực siêu yếu kém, cũng hoàn toàn có giá trị vũ lực.

      Người bất kể vẻ ngoài —— chắc chắn nhớ kỹ điều này.

      "Được rồi."

      " lên ."

      Hạ Hoàng Tuyền xoay người, giây sau, cảm giác được có thân thể ấm áp kề sát lưng , hai cánh tay bởi vì chăm sóc hoa cỏ trong thời gian dài mà tản ra mùi hương nhàn nhạt vòng qua cổ , chặt cũng lỏng, cực kỳ giống với thái độ đối nhân xử thế mặt ngoài của —— nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, nếu mùi hương và sức lực có phản ứng, vậy lúc này nhất định bị hai tay tản ra mùi máu tươi nồng nặc bóp chặt cổ cho đến khi hít thở thông.

      Chỉ sững sờ trong chớp mắt, hồi thần, thoải mái đứng lên, sức lực của thân thể này khá lớn, cõng người đàn ông trưởng thành cũng như cầm chai nước khoáng, hề có áp lực.

      giây sau, có tiếng vang lên.

      【 Đạt thành bước đầu tiếp xúc, mắt hoàng tuyền chính thức giải phong ấn. 】

      "!!!"

      Có ý gì?

      Mắt hoàng tuyền, là chỉ mắt trái của sao? Vậy giải phong ấn là gì?

      "Làm sao vậy?" Giống như ý thức được việc ngẩn ra, người đàn ông lưng giọng hỏi, giọng điệu tràn ngập lo lắng, giống như quan tâm đến .

      Trong chớp mắt ngẩn ngơ nào đó, Hạ Hoàng Tuyền gần như muốn hết với , rồi bỗng rùng mình, cứng nhắc đáp lại: " có việc gì, ôm chặt!" Sau đó chạy băng băng với ý muốn trả thù, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai, cảm thụ được khẩn trương của người nào đó, khóe miệng Hạ Hoàng Tuyền nhếch lên, khó chịu trong lòng bỗng tiêu tán, lại vẫn cảm thấy —— người đàn ông này, rất nguy hiểm.

      Nếu có thể, rất muốn ném sang bên mà cần khách khí.

      "Nếu muốn chết đừng lên tiếng, đám zombie này dựa vào thính lực để bắt giữ con mồi." Tuy rằng cảm thấy boss làm chuyện điên rồ, nhưng Hạ Hoàng Tuyền vẫn thấp giọng cảnh cáo đối phương lần.

      "Cho nên lúc trước mới hủy hộp nhạc kia sao?" Người đàn ông phía sau dùng thanh dễ nghe như vậy, khi mở miệng hô hấp của phả vào cổ Hạ Hoàng Tuyền khiến bỗng sởn gai ốc.

      "Câm miệng." Hạ Hoàng Tuyền hề khách khí lắc mạnh đầu, thành công dùng tóc đuôi ngựa của mình cho đối phương bạt tai, rồi sau đó lạnh lùng , "Còn dám thở cổ tôi, liền ném vào bầy zombie."

      ". . . . . ." Người đàn ông sau lưng im lặng lát, sau đó : "Rất xin lỗi."

      Tuy rằng nhìn thấy, nhưng Hạ Hoàng Tuyền có thể ra sức tưởng tượng về gương mặt biến sắc dữ tợn của , trong lòng bỗng sung sướng ít, quả nhiên khi tâm tình tốt nên bắt nạt những người khác, nhưng đúng lúc này, mũi tên lại xuất lần nữa, Hạ Hoàng Tuyền biết, đây là chỉ lệnh khác cho , vì về nhà, thể phục tùng.

      Dù vậy, cũng mất lý trí mà chạy như điên, chạy với tốc độ thích hợp mới có thể nhanh chóng tới và lưu lại sức lực đủ để đối mặt với nguy cơ, đây là kinh nghiệm tổng kết ra suốt nửa tháng vô cùng nguy hiểm.

      Theo hành trình đẩy tiến, các loại tin tức về mắt hoàng tuyền cũng dần dần xuất trong đầu , nếu dùng lời để tổng kết phải là —— mắt trái của có thể nhìn thấy tử khí.

      Hoàng Tuyền. . . Trách được có cái tên như vậy.

      Cái gọi là tử khí, chính là điềm xấu quấn quanh các loại sinh vật, zombie gặp đường là nồng đậm nhất, hoàn toàn tối đen, mà và Thương Bích Lạc. . . Khi qua cửa hàng, Hạ Hoàng Tuyền nhìn lướt qua cửa kính lần, cũng có, nhưng mà rất nhạt, sinh mệnh dồi dào nhất lại là cây cối bên đường, màu sắt nhạt đến mức gần như nhìn thấy, cũng đúng, trong tiểu thuyết tận thế hề có cây cối bị biến thành zombie.

      ý nghĩa nào đó, chúng nó là thứ được an toàn nhất ở tận thế.

      Nhưng mà, có thể thấy được tử khí, cũng có nghĩa có thể nhìn thấy người khác sống được bao lâu sao?

      Trước khi gặp được những người khác, phỏng đoán này tạm thời còn chưa thể nghiệm chứng.

      Nhưng chỉ là tạm thời mà thôi, rất nhanh, dựa vào thính giác nhạy bén, nghe được tiếng của con người.

      Trong chớp mắt, Hạ Hoàng Tuyền gần như rơi lệ đầy mặt, bao nhiêu ngày, bao nhiêu ngày, cuối cùng gặp được đồng loại rồi. . . Kẻ đằng sau lưng? Kẻ có trái tim nhân loại này phải là đồng loại của !

      Người co lại theo bản năng, định lao tới lại bị ngăn cản.

      "Đợi chút!"

      ". . . Cái gì!" Tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này chuyện, ắt phải có lý do, tuy rằng chán ghét Thương Bích Lạc, cũng vì vậy mà đánh giá thấp .

      "Trước khi tiếp xúc chính diện với đối phương, phải quan sát tình huống trước." Giống như tôn trọng ý kiến của , khi chuyện Thương Bích Lạc hơi quay đầu, cố gắng để hơi thở của mình phả vào cổ , "Dường như tôi nghe thấy. . . Tiếng kêu khóc của phụ nữ."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền ngớ ra, lập tức cẩn thận lắng nghe.

      Cũng là mừng như điên nên đầu óc choáng váng, Thương Bích Lạc có thể nghe thấy, tất nhiên cũng có thể nghe được.

      Tuy chằng chưa từng chân chính trải qua tận thế, nhưng tiểu thuyết và điện ảnh về nó cũng xem qua ít, xã hội hủy diệt, quy tắc sụp đổ, nhân tính đồi bại, dường như chúng nó luôn luôn được bày ra, vậy , việc xảy ra bây giờ, rốt cuộc có chân tướng ra sao?

      Tuy rằng chưa xác định, nhưng Hạ Hoàng Tuyền tiếp thụ ý kiến của Thương Bích Lạc, nhìn quanh trái phải, bắt đầu lựa chọn vị trí quan sát có lợi nhất.

      [1] Vô Tình: đại sư huynh trong tứ đại danh bộ, bị chặt đứt hai chân nhưng giỏi về ám khí.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 3: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

      "Bên kia ra sao?"

      Giống như hiểu ý nghĩ trong lòng , Thương Bích Lạc chỉ về phía địa điểm cách đó xa, Hạ Hoàng Tuyền mím môi, tuy rằng rất muốn nghe , nhưng thể thừa nhận, đó là chỗ thích hợp để quan sát, vì vậy nhanh chóng chạy tới.

      Địa điểm mà Thương Bích Lạc chỉ là sân thượng nóc nhà mà phải mạo hiểm để tiến vào tòa nhà nào đó, lưới chống trộm ngoài cửa sổ chính là nơi đặt chân vô cùng tốt, Hạ Hoàng Tuyền với tố chất thân thể tốt đến mức thuộc về mình, dưới tình huống cõng người đàn ông trưởng thành, động tác vẫn nhanh nhạy như trước, nhảy lên nóc nhà nhưng phát ra tiếng động nào, sau đó nhìn về phía phát ra thanh.

      chiếc xe tải, mười mấy người đàn ông cầm gậy gộc và vũ khí đọ sức cùng zombie quanh xe, cùng với mấy người phụ nữ tự che miệng mình —— hiển nhiên, tiếng kêu khóc vừa rồi thuộc về các , đồng thời, các hẳn là bị mấy người đàn ông kia quát lớn nên mới làm ra hành động như bây giờ.

      Cho dù thế nào, tốt hơn so với tưởng tượng, ít nhấn quần áo và đầu tóc của họ rất chỉnh tề, thấy dấu vết bị chà đạp.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào mũi tên to màu đen đỉnh xe tải, trong lòng hiểu , đây là mục tiêu tiếp xúc tiếp theo của , để thuận lợi gia nhập, hỗ trợ ắt thể thiếu, hơn nữa, dưới tình huống năng lực cho phép, cũng muốn thấy chết cứu.

      Hạ quyết tâm, nhanh chóng nhảy xuống, mũi chân đạp vách tường, toàn bộ thân thể mượn lực vững vàng hạ xuống đất, chỉ trong nháy mắt điều chỉnh tốt, chạy tới phía đám người kia, ở góc rẽ cách đó ba mét, nhắc nhở bỗng vang lên.

      【 Vật phẩm "Bịt mắt" để vào túi quần, đề nghị đeo lên. 】

      ". . . . . ." Đây là cái gì? Hạ Hoàng Tuyền còn lời nào để , dừng bước, lục trong túi quần lát, lấy ra cái bịt mắt màu đen, bỗng nghĩ tới, lần đầu tiên nhìn thấy mắt trái của mình cũng thấy phát hoảng, con mắt như vậy, người bình thường đều tiếp thụ nổi. So sánh với việc này, Thương Bích Lạc lạnh nhạt quá mức.

      Nghĩ vậy, Hạ Hoàng Tuyền đeo bịt mắt lên, sau đó kỳ dị phát , nó hoàn toàn ngăn trở tầm nhìn, hơn nữa cũng rất mềm mại, nếu phải cửa kính từ cửa hàng bên đường ảnh ngược ra hình tượng tại của mình, gần như cho rằng mình đeo gì cả. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, việc đột nhiên có con mắt thể dùng rất ảnh hưởng tới cảm giác cân bằng.

      Lúc này tạm dừng cũng chỉ tốn mười giây, đeo lên trang bị mới, Hạ Hoàng Tuyền lại bước , gặp phải ngăn trở gì, linh hoạt rút ra trường đao sắc bén bên hông, Hạ Hoàng Tuyền quay đầu lại: "Tự ôm chặt, ngã xuống tôi cũng cứu !"

      Dứt lời, giơ chân đá mạnh vào con zombie cách mình gần nhất, đá làm zombie bay về phía sau, liên tiếp đụng ngã chuỗi đồng bạn, cùng lúc đó, đám zombie nghe thấy thanh về phía , áp lực của những người chiến đấu được giảm bớt, dĩ nhiên cũng có người rỗi rãi nhìn chăm chú vào cường hãn bất ngờ xuất kia.

      Tóc dài của buộc cao thành đuôi ngựa, phía mặc chiếc áo sơ mi dài tay kiểu dáng đơn giản, phía dưới là quần dài bó sát dắt vào trong ủng da, tóc dài đen, áo đen, quần đen, ủng đen, quanh thân dường như đều được tạo bởi màu đen, mà làm người ta chú ý nhất chính là bịt mắt đen bên mắt trái của , nó càng khiến gương mặt xinh đẹp của thêm phần thần bí và tàn nhẫn.

      —— Nếu Hạ Hoàng Tuyền có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhất định cười to ba tiếng, đống quần áo này hoàn toàn phải là kiệt tác của được chứ?! Vừa tới mặc như vậy, giống như quạ đen, muốn cởi cũng được! nên ép mua ép bán như vậy a! Nếu có thể tình nguyện trần truồng. . . Quên , vẫn cứ miễn cưỡng mặc .

      Khi những người khác nhìn Hạ Hoàng Tuyền, thực ra cũng nhìn họ. . . Nhìn tử khí người họ, nó phân bố đều, ràng là những người ở xe hẳn phải an toàn nhất, nhưng trong số các lại có người có màu sắc còn đậm hơn những người đàn ông ở phía dưới, quả nhiên, tử khí mà thấy được phải là mức độ nguy hiểm mà là tuổi thọ sao?

      Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, người đàn ông trong đó làm cho vô cùng chú ý, nhưng tại phải là thời điểm rối rắm.

      mạnh mẽ mà nhanh chóng vung đao, "phập" liên tiếp, đầu ba con zombie vừa tới gần bị chặt đứt, nhanh chóng chạy tới chỗ đám người, vừa chạy vừa xử lý zombie như máy thu gặt.

      Người đàn ông và các bạn vốn chuyên chú đánh zombie đều sợ ngây người —— hàng này đúng là nữ sao? phải quái thú sao? Chưa thấy người phụ nữ nào cõng người đàn ông trưởng thành mà đánh zombie còn nhàng như vậy!

      Hạ Hoàng Tuyền thực cố ý, nếu có thể, muốn ném thẳng Thương Bích Lạc vào đống rác ven đường, nhưng vấn đề là nhiệm vụ cầu phải bảo vệ , xem tiểu thuyết và TV là biết chỉ cần bị zombie cào rách cái cảm nhiễm, boss dưới loại trạng thái này cũng biết được tính là sống hay chết —— đương nhiên dám đánh đổ, cho nên dù cõng người đánh nhau tiện, cũng chỉ có thể kiên trì với khuôn mặt lãnh diễm cao quý.

      Cho đến khi tới gần xe tải chuyển hàng, mới thở phào nhõm, chỉ cầm đao bằng tay, tay còn lại bắt lấy tay Thương Bích Lạc rồi kéo xuống, sau đó ném vào toa xe như ném bao cát, mắt thấy lăn tự do hai vòng trong xe mới dừng lại, Hạ Hoàng Tuyền chảy vài giọt mồ hôi, dường như lại quên khống chế sức mạnh rồi hả? Quên , dù sao máu của boss đều rất dày, ném ném thành thói quen, nghĩ như vậy, lòng tràn đầy sung sướng, lần nữa đầu nhập vào hàng ngũ giết zombie.

      Dưới trợ giúp của , bọn họ rất nhanh thanh lý sạch kẻ địch ở phụ cận. Khi con zombie cuối cùng ngã xuống đất, Hạ Hoàng Tuyền cắm đao vào trong vỏ, đeo đao bên hông, đứng im tại chỗ, tỏ vẻ mình có địch ý gì với bọn họ.

      So với ngôn ngữ, hành động này của càng thuyết minh ý đồ, sau khi nhóm người ngơ ngác nhìn nhau vài giây, người đàn ông tóc húi cua có dáng người trung bình nhưng lại khỏe mạnh nhất ra, khoảng 30 tuổi, nụ cười mặt có phần ấm áp, người đàn ông vươn tay về phía : "Xin chào, tên tôi là Nhâm Cường."

      Hạ Hoàng Tuyền nể mặt vươn tay: "Hạ Hoàng Tuyền."

      ". . . Ha ha ha, , tên của là cá tính."

      ". . . Cũng được."

      ". . . Thân thủ tồi."

      "Cũng vậy."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Rất nhiều ngày gặp được người nên kích động quá mức, hơn nữa tính cách của Hạ Hoàng Tuyền hề thân thiện, cho nên cuộc đối thoại này lâm vào tình cảnh nhạt nhẽo, Hạ Hoàng Tuyền cố gắng bảo trì biểu cảm bình tĩnh, trong lòng lại rối rắm phải chết, ai có thể cho biết tại nên làm gì?

      Cùng lúc đó, Nhâm Cường cũng rối rắm, tuổi thanh xuân vừa nhìn thấy kiêu ngạo này rất khó giao tiếp, nhưng đánh nhau rất lợi hại, bỏ qua đáng tiếc, vừa nghĩ vậy, nhớ tới người đàn ông được cõng, thử hỏi: " xe chúng tôi còn có chỗ trống, hai người muốn cùng lên đường hay ?"

      "Được!" Hạ Hoàng Tuyền thầm cho đối phương tấm thẻ người tốt.

      Tuy rằng quá trình có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng thuận lợi nhập bọn.

      Vốn vui vẻ, vừa đến toa xe, tâm tình của bỗng trở nên vô cùng tốt, rất tốt, cực kỳ tốt.

      Nguyên nhân chính là, khi còn liều sống liều chết (?) bên ngoài, tên Thương Bích Lạc kia lại vui vẻ rong chơi trong dịu dàng, em bên trái bôi thuốc giúp , em bên phải tán gẫu với , mặt sau còn có em rót nước cho . . . Đồ khốn! Vì sao có em rót nước cho ! ràng mới là công thần của nhân dân được chứ?!


      Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu nhìn, sắc mặt của những người đàn ông bên cạnh cũng tốt lắm, trong lòng bỗng cười lạnh, đánh ! Đánh ! Nếu hết giận tuyệt đối ra tay!


      "Khụ!!!" Nhâm Cường thấy khí đúng, đột nhiên ho tiếng, , "Tiểu Hạ a, cậu ta là. . .?"

      "?" Hạ Hoàng Tuyền định mình và hàng này chính là quan hệ người qua đường, các người tùy tiện đánh, bị Thương Bích Lạc ngắt lời.

      " trở lại?" vừa hỏi như vậy, vừa tiến tới gần cửa toa xe, bởi vì hai chân có sức lực, chỉ có thể dùng cách di chuyển có vẻ vất vả là hai tay chống vách thùng xe.

      Hạ Hoàng Tuyền bị ánh mắt dịu dàng của đối phương nhìn chòng chọc mà da đầu run lên, theo bản năng hất tay ra, tiếng "Bốp" giòn vang quanh quẩn, có thứ gì đó rơi xuống từ trong tay Thương Bích Lạc, chú ý tới, đó là chiếc khăn tay màu trắng.

      " xin lỗi." Thương boss ngẩn người, cụp mắt xuống, ngữ điệu ê ẩm mà sa sút, "Tôi thấy bàn tay dính máu của zombie. . . Là tôi cho thêm phiền toái."

      ". . . . . ."


      khí long trời lở đất trong phút chốc.

      Ánh mắt mấy người phụ nữ từ đồng tình biến thành tràn ngập căm phẫn, mà ánh mắt mấy người đàn ông từ tràn ngập căm phẫn biến thành đồng tình.

      Công thần của người dân là Hạ Hoàng Tuyền trong nháy mắt biến thành kẻ có tội với nhân dân ——

      Thương Bích Lạc!

      Tên khốn chờ cho ta!!!

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :