1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Boss, Chỗ Đó Không Thể Cắm Vào! - Cẩm Chanh (Full 60c+Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      CN lận á :yoyo30: thôi nàng cứ lo làm việc của nàng cho xong r quay trở lại ....... ta ngày đêm cầu nguyện cho nàng xong sớm :yoyo23: mà công nhận tên mới Thống Nương nghe nó:yoyo4: NB vẫn bt quá a~~~~~.thaks

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      nhớ boss của ta quá :-((((((((((((((
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 22
      Editor: LạcLạc

      "Mau! Lên đây!" Chung Ly cỡi con ngựa rất đẹp, Nguyên Bảo nhìn cánh tay duỗi tới, nhíu mày vô cùng rầu rĩ. "Sao vậy, lên nhanh chút."

      "Nhất định phải ngồi chung với chú sao?" Nguyên Bảo bày ra bộ "Tôi tình nguyện" "Tôi vô cùng ghét bỏ biểu cảm của ."

      Chung Ly đen mặt "Rốt cuộc muốn lên ?"

      "Được rồi." Nguyên Bảo thở dài, nắm tay duỗi ra, Chung Ly dùng lực kéo lên.

      "Ngồi vững."

      Chung Ly đợi rất lâu, hơi thở nam tính truyền từ phía sau khiến có chút được tự nhiên, Nguyên Bảo trợn to hai mắt "Chú à, chú thể quấy rối tôi, nếu tôi tố cáo chú!"

      Chung Ly "..." Ai muốn quấy rối con nhóc ranh chứ!

      Ngựa chạy như bay, cơ thể Nguyên Bảo lắc lư ít nhiều có phần khó chịu, đến khi nhìn thấy trang trại trước mặt, lập tức sảng khoái: BOSS, tôi tới rồi ! !

      Nhìn gương mặt bé đằng trước cười tươi như hoa, Chung Ly nhịn được nhếch môi.

      Mà lúc này BOSS cầm điện thoại nghiên cứu trước sau, điện thoại có thể sử dụng bình thường, nhưng cục cưng trong trò chơi nuôi dưỡng bị tháo dỡ, di động giờ thực chính là điện thoại di động hiệu Kim Quất hết sức bình thường, nguyên nhân chỉ có : Nguyên Bảo ra rồi, nhưng ấy biến mất, biết đâu rồi?

      BOSS chau mày, ngón tay vuốt nhè màn hình di động.

      "Cậu Sóc." Quần áo lão Trần bị kéo chút, chợt lấy lại tinh thần "Sao vậy?"

      "Cậu xem."

      Nhìn theo hướng ngón tay lão Trần chỉ, con ngựa mạnh mẽ chạy tới, lưng ngựa mang người đàn ông và mặc đồ trắng, cách hơi xa, BOSS thấy mặt bọn họ, nhưng mặc đồ trắng hơi quen quen.

      " xem chút." BOSS cỡi con "Quốc Vương", hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Quốc Vương hí tiếng, liền nhanh chóng chạy theo hướng bọn họ.

      Vài người cuối cùng cũng gặp nhau, BOSS ghìm chặt dây cương, nhìn người đàn ông trước mặt trầm mặt lời.

      Chung Ly cười lạnh, vỗ đầu trong lòng "Thấy BOSS nhà rồi, nhanh xuống nhận ."

      tại Nguyên Bảo có chút ngẩn ngơ, ánh mắt đầy bất an và thấp thỏm, BOSS nhìn ánh mắt ràng là bộ dạng xa lạ, nếu bây giờ qua đó, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ BOSS nhận làm sao giờ, Nguyên Bảo rơi vào vòng lẩn quẩn ko thoát ra được, sau cùng, dứt khoát khóc lớn.

      "Oa —— "

      Chung Ly bị thanh than trời trách đất của làm cho nghiêng ngả, chịu nổi nhìn "Tôi , khóc cái gì, chẳng phải tôi dẫn tới rồi sao?"

      Nguyên Bảo phen nước mắt nước mũi, bộ dạng xấu xí đó khiến đôi mắt BOSS trong nháy mắt sáng lên, khe khẽ nhếch môi, sau đó thúc ngựa về phía trước, khi Nguyên Bảo còn chưa kịp phản ứng, bị kéo vào lồng ngực quen thuộc, cánh tay rắn chắc ôm chặt , Nguyên Bảo vẫn thừ người ra, dáng vẻ ngu ngốc lần nữa khiến tâm trạng BOSS tốt lên.

      "Tôi đưa con tới, có phải nợ tôi ân tình ko?" ràng Chung Ly muốn khó chịu, ai muốn người phụ nữ của mình bị nhận thành con .

      BOSS hề lúng túng mà hờ hững nhìn Chung Ly "Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ, con tôi được chú đưa về còn phải ân tình gì gì à, đúng Nguyên Bảo?"

      Hai tiếng Nguyên Bảo rất trôi chảy, trầm dịu dàng, đầu óc Nguyên Bảo lập tức choáng váng mê mẫn, ngơ ngác gật đầu "Vâng."

      Chung Ly ". . ."

      "Tạm biệt, Chung Ly." BOSS cười cười đầy khiêu khích, sau đó quay đầu ngựa, chạy đến trang trại nhà mình.

      "A a a a a, BOSS." Đồ ngốc Nguyên Bảo nửa ngày mới phản ứng được bản thân trở về vòng tay của BOSS, kích động rống to, quay đầu nhìn BOSS, nhưng chống lại là cái cằm nhọn.

      "Im lặng chút."

      "Tôi nhớ BOSS quá."

      "Tôi biết." BOSS cúi đầu, cười vài tiếng thâm trầm "Vì sao thấy!!"

      Nguyên Bảo "..." có chết cũng , bản thân biến thành cục cưng bọt biển!

      Thấy Nguyên Bảo trầm mặc lời nào, BOSS cũng hỏi thêm, đến cửa biệt thự, BOSS ghìm cương xuống ngựa rồi kéo tay ôm xuống, màn trước mặt khiến lão Trần trợn mắt há hốc mồm, quên cả chào hỏi.

      "Tuy hơi chút, nhưng cuối cùng cũng cần lo lắng cậu ấy là gay, ừ, ta phải báo cho ông chủ... " lão Trần lẩm bẩm chạy ra ngoài.

      BOSS ôm Nguyên Bảo vào phòng, sau đó đặt xuống đất " , tại sao chạy mất."

      "Baba ~" Nguyên Bảo nhào vào lòng BOSS, hai chữ baba khiến cơ thể BOSS hơi cứng đờ, nhìn bộ dạng ràng là "tôi có tình" và "Tôi muốn ."

      BOSS cũng hỏi nữa, đẩy rời khỏi lòng mình, phen quan sát từ xuống gật gù "Giống người ."

      Nguyên Bảo "..." có thể hiểu là BOSS khen .

      "BOSS, có nhớ tôi , tôi rất nhớ ."

      " nhớ lắm." BOSS trả lời câu rồi xách lên " tắm, tắm sạch chút" BOSS nhìn đầy ghét bỏ "Bẩn thỉu."

      Lại bị... ghét bỏ.

      ...

      Buổi chiều họ lái ô tô về nội thành, Nguyên Bảo thử gọi Thống Nương vài lần, nhưng các nàng vẫn còn bảo trì, Nguyên Bảo có cảm giác quỷ dị bọn họ là đồng tính...

      "Đừng tùy tiện thất thần." BOSS bất mãn vỗ đầu "Chiều tôi dẫn em mua ít đồ dùng hàng ngày, tôi kiếm người tìm trường cho em, em ngoan ngoãn đến đó học."

      Nguyên Bảo hoảng hốt chút "Đừng." Đùa gì thế, ít nhất cũng là sinh viên đại học, tại tuy mới 16, nhưng tuổi tác trong lòng sao có thể xem được, đến trường, vừa nghĩ tới đám con nít trong lớp đọc "ABCD" lại 囧.

      "Bây giờ em phải điện thoại di động, nhất định phải trải qua cuộc sống của người bình thường."

      "Tôi học qua hết rồi." bất mãn nhìn gương mặt xinh đẹp của BOSS, hai tay sờ loạn đồ trong xe.

      "Ngồi yên." BOSS chịu nổi đập bàn tay .

      "BOSS mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế[1] à." Nguyên Bảo trợn mắt nhìn "Trước khi ngủ BOSS đều phải WC đúng , bất kể là bãi hay giọt."

      [1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là rối loạn tâm lí mang tính chất mãn tính. Những ý nghĩ vô nghĩa cứ lặp lại cách thường xuyên trong tâm trí người bệnh. Thể sợ hãi có tính chất hoang tưởng cách dai dẳng, lo âu thái quá về sạch hay mọi thứ phải hoàn hảo là những biểu hay gặp. Liên tục người bệnh bị các ý nghĩ lo âu quấy rối chẳng hạn như “cái bát này vẫn chưa sạch nó cần phải được rửa lại“, “hình như tôi quên khóa cửa sổ“ hay “tôi chắc chắn là mình dán tem vào phong bì“ và tạo ra lo âu cao độ.

      ...

      BOSS lái xe trực tiếp mang Nguyên Bảo đến công ty bách hóa, Nguyên Bảo bày ra tư thế vô cùng coi thường nhìn tòa cao ốc hơn chục tầng, khi còn làm điện thoại, rất sợ bị té chết, giờ làm người... Ha ha...

      Nhìn vẻ mặt tự hào của Nguyên Bảo mà chẳng hiểu tại sao, BOSS thực thể chịu nổi véo cánh tay "Đừng để tôi xấu mặt, vào."

      Được rồi, da mặt BOSS mỏng, sợ mất thể diện, phải chiều BOSS chút.

      Vào công ty bách hóa, Nguyên Bảo đối với mọi thứ đều mới mẻ, nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà có cảm giác làm người rất nhiều năm, nào là ngắm nào là mua, đúng là biết khiêm nhường.

      "Ngôn Sóc?"

      Vừa lúc đó, phía sau truyền đến giọng rất êm tai, Nguyên Bảo nhìn sang, đó là thoạt nhìn rất thành thục dịu dàng, mái tóc đen dài đến thắt lưng, khóe mắt cong cong, đôi mắt mang theo ý cười, khí chất nhã nhặn người khiến người khác có cảm tình.

      "Dương Dư?" BOSS vô cùng kinh ngạc " trở về lúc nào?"

      "Đừng A Dung biết." tên Dương Dư cười vài tiếng rồi nhìn Nguyên Bảo "Bạn của ?"

      BOSS đáp lại cũng phản đối, kéo Nguyên Bảo đến "Đây là Dương Dư, vợ chưa cưới của Uất Trì Dung."

      "A, chào chị."

      "Hóa ra chào chị từ cái miệng này nha." Dương Dư vươn tay nhéo nhéo gương mặt non mềm của Nguyên Bảo "Dáng dấp đẹp."

      Mặt Nguyên Bảo trong phút chốc bị nhéo đỏ, BOSS thầm kéo Nguyên Bảo cách Dương Dư ra "Uất Trì biết về?"

      "Làm sao có thể cho ta biết." Đôi mắt Dương Dư thoáng tia sáng tính toán, lấy tấm danh thiếp trong túi xách nhét vào tay Nguyên Bảo "Chị có việc, trước nha, nếu Ngôn Sóc ăn hiếp em, gọi điện cho chị." chớp chớp mắt, sau đó xoay người rời .

      "A..." Đầu óc Nguyên Bảo chậm nửa nhịp so với người khác, chờ người rồi, mới nhìn danh thiếp tay, danh thiếp mạ vàng rất đơn giản, mặt viết tên và điện thoại ấy, ngay cả công ty đơn vị cũng có.

      "Hai người quen biết sao?"

      "Bạn học." BOSS kéo lên lầu hai "Thời đại học Uất Trì theo đuổi ấy rất siết sao, từ từ cũng quen."

      "À." Nguyên Bảo chít tiếng, rơi vào cửa hàng đồ lót lòe loẹt bên cạnh, ánh mắt bật sáng, nở nụ cười bỉ ổi, kéo tay áo BOSS.

      "Sao vậy?"

      "BOSS... " Nguyên Bảo tiếp tục cười đê tiện, biết xấu hổ chỉ vào cửa hàng đồ lót đối diện được trang hoàng tinh tế "Chúng ta đến chỗ đó được ?"

      BOSS trầm mặt lúc, rồi gật đầu, nhìn BOSS hề thay đổi nét mặt chút nào, Nguyên Bảo hơi nghi ngờ: BOSS vậy mà ngượng ngùng, việc này khoa học, chẳng lẽ BOSS thường mang phụ nữ tới đây?

      Mang theo nỗi nghi ngờ dày đặc, hai người vào tiệm đồ lót.

      "Chào ngài, hoan nghênh ngài ghé thăm, xin lỗi cần gì ạ?"

      "Tự chúng tôi xem được rồi." Nguyên Bảo chạy đến gian đồ lót tình thú, xem từng món gợi cảm đẹp dẽ, lòng vui sướng phấn khởi, tưởng tượng bản thân diện nội y như thế cùng BOSS mây mưa, lòng Nguyên Bảo bắt đầu dao động.

      Đúng lúc này, bàn tay thon dài duỗi tới, cầm kiện nội y in hoa "Cái này được."

      Nguyên Bảo ". . ." BOSS, phải con nít mà, thích kiểu đồ lót in toàn bông với bông mà, Nguyên Bảo thầm rơi lệ.

      "Tôi muốn cái này." Màu tím, viền ren, mặc lên chắc chắn rất khêu gợi.

      " được." BOSS liếc cũng chả thèm liếc, từ giá treo bên cạnh cầm vài món đồ lót cùng kiểu "cái này, mặc vào thoải mái."

      Nguyên Bảo nhìn Winnie the Pooh gì gì đó, toàn bông với bông, đen mặt "BOSS chẳng lẽ mặc qua rồi? Thoải mái hay thoải mái làm sao biết."

      BOSS ". . ."

      Lúc này người bán hàng cúi đầu cười, tới "Kiểu này mặc vào đúng là thoải mái hơn kiểu kia, làm bằng cotton, bạn trai rất chu đáo."

      BOSS của tất nhiên rất tỉ mỉ rồi, Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt mua đồ lót BOSS chọn, thừa dịp BOSS chú ý, Nguyên Bảo len lén cầm thêm vài món đồ lót tình thú bỏ vào túi.

      "Xong chưa?"

      "A, xong rồi."

      " mua chứ [2]?"

      [2] BOSS ám chỉ đám tình thú.

      " mua." Nguyên Bảo lắc đầu.

      "Chúng ta về nhà, đồ dùng này nọ lát nữa bọn họ đưa tới."

      "À, biết rồi." Nguyên Bảo rất khôn khéo trả lới, nhưng dáng vẻ này nhìn thế nào thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

      < Đinh! Hệ thống bảo trì hoàn tất, tại bạn có thể sử dụng bình thường nha ~ >

      < Đinh! Lượng pin quá thấp, mời nạp điện ngay lập tức. >

      Hả?

      Nguyên Bảo chớp chớp mắt, nhìn trái nhìn phải: Vừa rồi hình như có nghe pin yếu, thứ gì nạp vào?

      < Người dùng tôn kính, mời nạp điện ngay lập tức. >

      "Nạp điện. . ." Nguyên Bảo thào vài tiếng, hoàn toàn nghĩ tới tình huống này.

      "Sao thế?"

      "BOSS, tôi đủ điện." Nguyên Bảo xong câu đó, vì lượng pin quá thấp (xôn xao —— ) bỗng chốc tắt máy, có thể hiểu là ngủ mất.

      " đủ điện... " BOSS nhìn Nguyên Bảo bất tỉnh trong lòng mình: Vậy, phải cấm điện ở đâu?


      Tác giả lên suy nghĩ của mình: Tôi có cảm giác càng ngày tôi càng lừa bịp, bản thân cũng thấy xấu hổ khi viết, nhưng có ngắt lời cũng phải phát huy dụng ý!
      Lạc trở lại, BOSS cũng trở lại, mọi người vui ko nào :059:
      Spoil: chương sau, BOSS có hành động ngọt ngào với NB :060:
      @Tiểu tinh @thanh thanh @Avehil @chuotanmeo @Mon Ú @thomap @Mục Huyền @lyly @Lnmt131
      Last edited: 24/11/14

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Thank nàng @LạcLạc nhé, ta nhớ Boss muốn điên lun, cứ ngỡ là ngày mai mới đc gặp Boss chớ:uong2:
      Chờ xem công cuộc tìm chỗ cắm điện của Boss nhà ta:yoyo60:
      LạcLạc thích bài này.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      hí hí được đọc truyện sớm hơn dự định hôm ~> sướng ~> đời:tungtung:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :