1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Splendid - Julia Quinn ( 25c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 24

      Emma bước dài xuống sảnh và xâm nhập vào phòng Shipton và Ames. “Tôi tìm thấy ấy rồi. ấy ở trong phòng số 7.”
      “Trông ấy ổn chứ?” Ames hỏi nhanh.
      Emma gật đầu. “ ấy bị đau. Chưa.” Nàng lấy hơi thở và cố gắng dằn lại hồi hộp khuấy tung trong bụng. “Nhưng có hai gã đàn ông khủng khiếp canh gác ấy. Chúng ta phải đưa ấy ra khỏi căn phòng đó.”
      “Có lẽ chúng ta nên đợi đức ngài tới.” Shipton đề nghị cách hy vọng.
      “Chúng ta có thời gian.” Emma vặn vẹo hai tay trong khi qua lại trong phòng. “Tôi nghĩ ấy bị Woodside bắt cóc.”
      Trước cái nhìn trống rỗng của Ames và Shipton, nàng , “Đó là câu chuyện dài, nhưng ta cách nào đó bị ám ảnh bởi Belle, và tôi nghĩ có thể muốn trả thù gia đình tôi. Tôi – tôi lần sỉ nhục .” Emma nuốt vào khi nàng nhớ lại cách nàng cười vào mặt Woodside khi cưới Belle. Và có gì nghi ngờ rằng rất giận dữ khi mất tờ giấy ghi nợ cờ bạc. Ned tố cáo tìm cách thu nợ hai lần, và bị sỉ nhục công khai. Điều đó nhức nhối hơn việc mất tiền rất nhiều lần. Càng nghĩ về điều đó, Emma càng trở nên lo lắng hơn. “Chúng ta phải đưa ấy ra trước khi tới.”
      “Nhưng bằng cách nào?” Shipton hỏi, “Ames với tôi, chúng tôi mạnh như mấy gã côn đồ đó.”
      “Và bọn chúng có súng,” Emma thêm vào, “Chúng ta phải đánh lừa chúng.”
      Hai người giữ cửa nhìn vào nàng mong đợi. Emma nuốt xuống hồi hộp, “Có cái cửa sổ mở,” nàng . Nàng chạy tới cửa sổ, mở ra và thò đầu ra ngoài, “Có cái gờ tường,” nàng kích động.
      “Lạy Chúa, thưa đức bà,” Ames khiếp sợ, “Bà thể có ý… “
      “Chẳng có cách nào lọt vào phòng khi mấy có ở đó để đưa tôi vào. Tôi có lựa chọn nào cả. Và cái gờ tường cũng quá hẹp.”

      Ames ló đầu qua cửa sổ.
      “Thấy , nó rộng cỡ bàn chân. Tôi ổn thôi. Tôi chỉ cần nhìn xuống.”
      “Chúa phù hộ linh hồn , Shipton,” Ames , lắc đầu, “Bởi vì đức ngài giết chúng ta mất.”
      “Những gì chúng ta cần là đánh lạc hướng. Cái gì đó khiến cho bọn chúng rời khỏi phòng.”

      Cả ba người ngồi yên lặng trong vài phút cho tới khi cuối cùng Shipton đánh liều, “À, bà biết đấy, thưa đức bà, đàn ông thích rượu bia.”
      tia hy vọng lóe lên trong tim Emma, “ gì Shipton?”
      Shipton nhìn hơi thoải mái, ý kiến của ta chưa từng được bề chú ý nghe như thế bao giờ, “À, tôi chỉ rằng đàn ông thích rượu bia, và là kẻ ngốc nếu bỏ qua được uống miễn phí.”
      “Shipton, thiên tài,” Emma la lên, ngượng ngập vòng tay quanh ta và tặng ta cái hôn kêu má.
      Shipton đỏ bừng lên và bắt đầu lắp bắp, “Tôi biết, thưa đức bà, tôi chỉ...”
      “Yên nào. Đây là những gì chúng ta làm. trong hai xuống phố và bắt đầu hò la lên bằng cách nào mới trở nên giàu có. ai đó chết hay việc gì tương tự thế, và được thừa kế khoản tiền. Rồi bắt đầu la hét rằng mua đồ uống cho mọi người trong thị trấn. Có cái quán rượu ở dưới lầu. trong hai đứng canh trong sảnh và đợi xem nếu những gã đó có rời . Nếu chúng , tôi lẻn theo gờ tường và chui qua cửa số, tóm Belle và quay trở lại đây. Chúng ta đồng ý chứ?”
      Cả hai người đàn ông gật đầu nhưng mắt họ vẫn còn nghi ngại.
      “Tốt. Vậy ai trong hai người muốn mua rượu?”
      Chẳng ai từ nào.
      Emma nhăn mặt, “Thôi được rồi, vậy Ames, là người khoa trương hơn nên tôi muốn làm việc đó.” nàng bỏ vài đồng vào tay ta, “Nào bắt đầu .”

      Ames cau mày, thở sâu hơi và rồi rời khỏi phòng. Vài phút sau, Emma và Shipton nghe thấy ta tiếng la lên.
      “Tôi giàu rồi! Tôi giàu rồi! sau hai mươi năm phục vụ, lão khọm già rốt cuộc cũng ngỏm rồi và để lại cho tôi ngàn bảng!”
      “Nhanh, Shipton, ra ngoài hành lang ,” Emma thầm khẩn cấp khi nàng chạy ra cửa sổ và hé nhìn ra. Nàng có cái nhìn thẳng xuống đường, nhưng nếu nàng nhìn xuống ngõ hẻm, nàng nàng có thể thấy Ames khi ta băng ngang đường vào quán trọ.
      phép màu!” ta lại la lên, bắt đầu cười như điên, “ phép màu! dấu hiệu từ Chúa! Tôi bao giờ phải đợi quý ngài hay quý bà kiêu căng nào nữa trong suốt phần đời còn lại của tôi!”

      Emma mỉm cười, quyết định nàng quên lời nhận xét về kiêu căng. Nếu ta thành công trong việc lôi những tên côn đồ kia xa khỏi Belle, ta có thể nghỉ hưu để sống với phần thưởng mà những ông bà chủ kiêu căng của ta trao tặng.

      Ames quỳ đầu gối và bắt đầu hôn mặt đất, “Chúa tôi,” Emma thầm, “Người đàn ông này quên nghề nghiệp của ta rồi. ta đáng lẽ là diễn viên. Hay ít nhất cũng là kẻ lừa đảo.”

      Lúc đó, trong hai kẻ côn đồ thò đầu ra, hai cửa sổ hạ xuống. Emma nhanh chóng rụt đầu vào trong và bắt đầu cầu nguyện. Ở ngoài đường, Ames tiếp tục diễn trò, “Tôi muốn mua đồ uống cho bất kỳ người đàn ông nào phải làm việc để kiếm sống. Mọi người đàn ông phải làm việc khó nhọc, lao động chân tay. Hãy đến The Hare and Hounds! Chúng ta xứng đáng được thưởng!”

      loạt tiếng chúc mừng theo sau những câu cuối cùng, và Emma nghe tiếng của đám người chạy vào quán trọ. Khi nàng đợi Shipton đưa ra tín hiệu, cám dỗ giữ lại hơi thở của nàng quá lớn đến nỗi nàng luôn nhắc mình phải thở ra.

      Khoảnh khắc vô tận qua trong 30 giây cho đến khi Shipton đột ngột xuất trong phòng, “Bọn chúng cắn câu rồi, thưa đức bà! rời và xuống lầu rồi. Chúng coi bộ cũng khá kích thích.”

      Tim Emma bắt đầu đập hoang dại. Đó là chuyện về việc lẻn qua các gờ tường, nó khác với việc phải làm điều đó. Nàng nhìn ra cửa sổ. khoảng cách khá xa xuống đến mặt đất. Cú ngã nếu mang lại cái chết, nó gần như chắc chắn là bị gãy rất nhiều xương. “Chỉ cần nhìn xuống,” nàng lẩm bẩm với mình. Thở sâu vào hơi, nàng leo ra ngoài cửa sổ và giữ thăng bằng gờ tường. Cảm ơn Chúa nàng đối mặt với ai phố. Trong ngõ hẻm, có ai để ý đến người đàn bà kỳ quặc bám chắc vào phía của tòa nhà, phía hai tầng lầu.

      Bước từng bước , nàng trườn tới, thở ra lời xin lỗi yên lặng tới Eustace và bạn ta khi ngang phòng họ. Cuối cùng nàng tới được cửa sổ phòng Belle. Nàng thả chân xuống chậm, chú tâm vào thăng bằng, và rồi phóng mình qua cửa sổ, đáp xuống cách vội vã khó nhọc sàn.

      Belle thốt nên tiếng kêu ư ử kinh ngạc khi Emma bay vào phòng, nhưng tiếng lớn vì bị trói chặt. “Chị mang em ra ngay lập tức,” Emma nhanh, nuốt chửng tranh cãi khi nhìn thấy em họ bị trói vào chân giường, “Khốn kiếp,” nàng lẩm bẩm, “những cái nút này chặt quá.”
      Belle giật đầu , cố gắng hướng về cái tủ bàn ở bên kia phòng.
      “Cái gì? Ồ.” Emma phi ngang và tìm thấy con dao cái tủ bàn gần cái khay nàng để lại đó lâu trước đây. Nó được sắc, nhưng nó được việc, và tới phút sau nàng thả được Belle ra. “Chị gỡ cái băng ra khi trở lại trong phòng chị,” nàng khẩn cấp, “Chị muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt.” Emma chuồi con dao vào trong túi nàng, nắm lấy tay Belle và kéo qua cửa.

      Ngay khi họ vào trong phòng Emma, Shipton chuồn ra ngoài đứng canh, và Emma nhanh chóng cắt băng trói cho Belle. “Em ổn chứ?” nàng khẩn khoản, “Chúng có làm em đau ?”
      Belle lắc đầu nhanh, “Em ổn. Bọn chúng động chạm vào em, nhưng…” lấy hơi thở sâu, cố gắng trấn tĩnh lại và rồi đột nhiên òa ra khóc, “Ôi Emma,” nức nở, “Em quá sợ hãi. Em nghĩ Woodside là người sắp đặt mọi chuyện. Và em thể ngừng suy nghĩ về chuyện chạm vào em. Nó làm em thấy bẩn thỉu, và… “ Tiếng chìm dần trong suối tiếng nấc.
      “Shhh,” Emma ngâm nga an ủi, vòng tay quanh người em họ để xoa dịu , “Em ổn rồi, và Woodside bao giờ đến gần em được nữa.”
      “Tất cả những gì em có thể nghĩ là rồi em phải cưới , và rồi cuộc đời em bị hủy hoại mãi mãi.”
      “Đừng lo,” Emma thầm, vuốt tóc Belle.
      “Em thể ly dị .” Belle nấc lên và chùi mũi cách thiếu trang nhã bằng mu bàn tay, “Em chắc em thể làm thế và bên cạnh đó, em bị trục xuất ra khỏi xã hội. Alex có lẽ bao giờ cho chị gặp lại em lần nào nữa.”
      “Dĩ nhiên là chị vẫn có thể gặp em,” Emma nhanh chóng , nhưng nàng biết hầu hết những gì Belle . có chỗ nào trong xã hội London cho người đàn bà ly dị chồng. “Nó thành vấn đề nữa. Em phải cưới Woodside thế nên chẳng có gì để về chuyện ly dị. may là chúng ta kẹt lại trong quán trọ này vì chúng ta chỉ có con ngựa. Chị cho người hầu hỏi xung quanh và chẳng còn con ngựa hay cái xe cho thuê nào trong thị trấn.”
      “Xe khách sao ạ?”
      Emma lắc đầu, “Nó ngang qua đây. Chúng ta đành phải đợi Alex, chị e là thế. ấy quá lâu, cách nào nữa. Bottomley Westonbirt hơn giờ trước. Chị nghĩ chúng ta phải đợi nhiều hơn tiếng nữa đâu.” Nàng hồi hộp nhòm ra ngoài cửa sổ, “Chị nghĩ là ở lại đây sau cái cửa khóa an toàn hơn là mạo hiểm bộ ra ngoài.”
      Belle gật đầu, khịt mũi ồn ào. chớp mắt vài lần, cuối cùng chú ý đến bộ dạng lạ lùng của Emma, “Ồ, Emma,” khúc khích, “Nhìn chị gớm guốc.”
      “Cảm ơn!” Emma thông hiểu, “Đó là cải trang xuất sắc đấy chứ, em nghĩ thế à? Em nhận ra chị lúc đầu còn gì.”
      “Và em thể nhận ra nếu chị bắt đầu đưa Shakepeare vào trong mỗi câu của chị. việc tốt đó là những kẻ bắt giam em đều dốt đặc. Nó là tất cả để em có thể cười phá lên khi em nhận ra chị ở đó. Nhưng em thắc mắc điều là làm cách nào chị đến được đây đúng lúc thế?”
      “Ồ Belle, chúng ta rất may mắn. Chị thăm Sophie hôm qua và quyết định ghé qua chỗ em hôm nay. Chị chỉ vừa đến góc đường khi em vào trong xe ngựa. Khi em đến cuộc họp văn chương của các quý bà, chị trở nên nghi ngờ.”
      Belle tĩnh trí lại khi nhận ra mức độ mà Providence tham dự vào giải thoát . “Chúng ta làm gì bây giờ?”
      “Chị bỏ những quần áo kinh khủng này ra. Những gã đó có thể tới tìm em, và nó làm được gì hơn là nhìn chị chẳng khác gì người đàn bà vừa vào phòng đó vài giờ trước.” Nàng kéo tóc xõa ra, thả cho nó rớt lộn xộn xuống lưng, “Đó. Chị cảm thấy tốt hơn rồi.”

      *

      Nếu Bottomley mệt mỏi khi ta về đến Westonbirt, ta hoàn toàn rã rời lúc ta đến căn nhà Alex ở London 3 tiếng sau đó. ta chưa bao giờ đến nhà nghỉ của Alex trước đây, nhưng vì ta lớn lên ở London, nên ta định vị dễ dàng địa chỉ mà Norwood đưa cho ta.

      Với đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng, ta trèo lên bậc tam cấp và đập vào cửa. Smithers trả lời hầu như ngay lập tức. “Giao hàng,” ông ta hống hách, “phải vào cửa sau.”
      Trước khi Smithers có thể đóng cửa, Bottomley chèn thân mình ta vào khung cửa, hổn hển, “Đó phải lý do tôi ở đây, tôi...”
      “Để tìm việc làm.” Smithers liếc lại lãnh đạm.
      có câm cái miệng lại giây .” Bottomley la lên “Tôi làm việc cho đức ngài ở Westonbirt. Đánh xe cho đức ngài.” ta ngừng lại, thở nặng nhọc, “Đó là đức bà. Bà ấy gặp nguy hiểm. Em họ của bà ấy bị bắt cóc. Tôi phải gặp đức ngài ngay lập tức.” Bottomley sụp vào khung cửa, còn đứng vững nữa.
      “Ông ấy có đây,” Smithers lo âu .
      “Cái gì? Họ với tôi ông ấy đến London và tôi...”
      , , ông ấy ở đây. Ông ấy chỉ ở đây thôi. Ông ấy đến White’s. tốt nhất nên đến chỗ ông ấy ngay lập tức. Để tôi cho địa chỉ.”

      Ba mươi giây sau, Bottomley trở lại lưng ngựa, cảm thấy mệt mỏi hơn nữa sau khi được nghỉ chút xíu trước đó. ta nhanh chóng đến White nhưng người đàn ông trước cửa cho ta vào.

      hiểu,” Bottomley nài nỉ, “đây là trường hợp khẩn cấp. Tôi phải gặp đức ngài ngay lập tức.”
      “Tôi xin lỗi, nhưng chỉ có thành viên mới được vào.” Người giữ cửa khịt mũi cách khinh bỉ, “và dĩ nhiên chẳng phải thành viên.”
      Bottomley tóm lấy vạt áo người đàn ông, mắt ta long lên với kiệt sức và sợ hãi. “Tôi cần gặp công tước Ashbourne bây giờ!”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      24.2

      Người giữ cửa tái trước thái độ mất thăng bằng của Bottomley, “Tôi có thể nhắn tin cho ông ấy nếu chờ chỉ ...”
      “Điều đó đủ tốt. Aw, khốn kiếp.” Bottomley co tay lại, đấm vào mặt người giữ cửa, bước qua ta và chạy vào sảnh cấm của câu lạc bộ. ”Đức ngài! Đức ngài!” ta gọi. Và rồi nhận ra có rất nhiều ‘đức ngài’ diện ở đây, ta bắt đầu la lên “Công tước Ashbourne! Tôi cần ông ấy ngay bây giờ!”
      Hai mươi cái đầu trang nhã của người hầu xoay về phía ta. “Đội ơn Chúa, ngài đây rồi, thưa đức ngài,” Bottomley thở ra, đâm sầm vào tường.
      Alex đứng lên, khiếp hãi dâng lên trong tim chàng, “Bottomley, cái quái gì thế?”
      Bottomley cố gắng nuốt vào hớp khí lớn, “Khẩn cấp, thưa đức ngài. Đó là vợ ngài, bà ấy… “
      Alex chạy ngang căn phòng và lắc vai ta, “Chuyện gì xảy ra? ấy ổn chứ?”
      Bottomley gật đầu, “Aye, bà ấy ổn, thưa đức ngài.” ta ngưng lại, cố gắng giữ thăng bằng, “Nhưng lâu đâu.”

      Lần thứ tư trong ngày, Bottomley thấy ta trở lại yên ngựa, và lần này, tất cả những gì ta có thể làm là ôm chặt cổ ngựa.

      *

      Làng Harewood hiếm khi thấy nhân vật nào của giới quý tộc tản bộ dọc theo những con đường hẹp của nó, và tất cả dân cư nơi đó hạ cố đến The Hare and Hounds theo lời mời rộng rãi của Ames, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy xuất lịch lãm của quý ngài Anthony Woodside, tử tước Benton, bước xuống từ cỗ xe ngựa. Vẻ ngoài của Emma gây nên khuấy động, nhưng quý ngài đẹp đẽ lại là chuyện hoàn toàn khác.

      , tất cả, hài lòng với chính mình. Bắt cóc quý xinh đẹp Arabella là cú đòn thiên tài. Trong cuộc đột kích giải quyết được mọi vấn đề của . trả thù được của , có người đàn bà khao khát, và chưa tới giờ nữa, có quyền với phần tài sản của Blydon.

      ghé qua nhà thờ trong làng để hoàn tất giao dịch với cha sở người đồng ý tiến hành đám cưới gấp rút và bỏ qua những việc quan rọng như chấp nhận của dâu. Nhưng thực gặp được mục sư, khi trở lại qua góc đường vào sân nhà thờ, nhìn thấy cỗ xe sang trọng, sang trọng hơn cả cỗ xe của . Và vì rất cảnh giác, những cỗ xe sang trọng thường thấy ở Harewood. Điều đó, sau tất cả, chính xác là lý do mang Arabella đến đây. Sải bước nhanh, tiến đến cỗ xe chướng mắt và xem xét chiếc gia huy.

      Ashbourne
      Là công tước và nữ công tước Ashbourne.
      Là chị họ của Arabella và là bạn rất thân của .

      Woodside trở về xe và tìm đường đến The Hare and Hounds. Có cái gì đó rất tồi tệ diễn ra.

      đến quán trọ vài phút sau và tìm thấy đám hỗn loạn. Cả thị trấn có vẻ như đổ xô vào quán rượu, và nhìn vào đó, phần lớn họ uống nhiều trở thành say xỉn. Ở giữa đám đông là người đàn ông náo nhiệt mặc áo người hầu, người làm ra vẻ ầm ĩ về cảnh ngộ của người lao động. Woodside bước lại gần hơn. Quần áo của người hầu này hoàn toàn phân biệt được. Xa rất nhiều hơn là người có thể mong đợi trong thị trấn nằm-ngoài-đường- này. Thực tế, Woodside nghĩ phiền muộn, đó là loại người có thể tìm thấy trong nhà tử tước nếu vị tử tước lâm vào tình trạng thiếu thốn đe dọa.

      Hoặc có thể là loại người sống trong nhà của vị công tước.

      Woodside cảm thấy trong người siết chặt trong cơn thịnh nộ sắc bén lan tràn. sắp đặt của tiến triển khi nhận ra hai tên côn đồ thuê bắt cóc Arabella cũng xuống nhậu nhẹt thay vì canh gác quý ấy. Ai đó xen vào kế hoạch của , và cược cả cuộc đời đó là chị họ lăng xăng của , nữ công tước mới của Ashbourne.

      Người đàn bà Mỹ bé khốn kiếp. ta chẳng là ai cả. Còn phải thuộc dòng dõi quý tộc. Có ta giọt máu nào liên quan đến bá tước Worth, chỉ có họ với bà bá tước, và nếu nhớ nhầm, quý bà Caroline sinh ra chỉ là thường.

      Woodside hiên ngang ra khỏi quán rượu và trở lại quầy tiếp tân của quán trọ. Đứng thẳng hết chiếu cao, bước tới trước chiếc bàn và bấm chuông. người đàn ông to bè chạy lon ton tới giúp .

      “Tôi nghĩ vợ tôi vào đây sáng sớm nay,” Woodside , mỉm cười tự đắc, “Tôi muốn làm ấy ngạc nhiên.”
      “Tên bà ấy là gì, thưa quý ngài? Tôi có thể tìm thấy bà ấy trong sổ đăng ký.”
      “À, với ông, tôi nghi bà ấy dùng tên .” chồm tới với giọng giãi bày, “Chúng tôi có cãi nhau chút, ông thấy đấy, và tôi tới để xin lỗi.”
      “À, tôi thấy rồi. Vậy , có lẽ ông mô tả bà ấy cho tôi.”
      Woodside mỉm cười, “Nếu bà ấy ở đây, ông nhớ bà ấy. Hơi mảnh dẻ, với mái tóc có màu lửa.”
      “Ồ vâng!” Người đàn ông kêu lên, “Bà ấy ở đây. Phòng số 3. Lầu .”

      Woodside cảm ơn ông ta và bắt đầu rời . Chỉ sau vài bước, quay lại, “Thực , tôi rất muốn làm ấy ngạc nhiên. Ông có thể đưa tôi bản sao chìa khóa phòng ấy ?”
      “Tôi biết, thưa quý ngài,” chủ quán trọ thoải mái, “Chúng tôi có nguyên tắc đưa ra chiếc chìa khóa dự phòng. Lý do an ninh, ngài biết đấy.”
      Woodside lại mỉm cười, đôi mắt xanh nhạt của nhấp nháy tia thú vị, “Nó có ý nghĩa lớn với tôi,” đặt vài đồng bạc lên mặt quầy.

      Chủ quán trọ nhìn vào số tiền rồi vào Woodside, tính toán xem có đúng việc hai quý tộc có liên quan xuất ở Harewood trong cùng ngày. Ông ta cầm lấy tiền và đẩy chiếc chìa khóa qua mặt quầy.

      Woodside gật đầu và nhét chiếc chìa khóa vào túi, nhưng khi quay về hướng cầu thang, mắt còn tia lấp lánh nào. Chúng là hai mảnh băng lạnh lẽo.

      *

      Emma và Belle nhốt mình trong phòng họ 4 tiếng đến khi hết chịu nổi cơn đói và họ cho Shipton xuống bếp để tìm chút thức ăn.

      “Chị nghĩ cái gì giữ chân Alex?” Belle hỏi, lơ đãng bật ngón tay cái qua những trang cuốn Hamlet mà Emma mang theo từ nhà Sophie.
      Emma bắt đầu lại nhịp bước giữ nàng bận rộn lên xuống mấy giờ qua. “Chị biết. ấy lẽ ra phải ở đây hai tiếng rồi. Lẽ ra chỉ mất khoảng tiếng rưỡi để Bottomley đến Westonbirt và tiếng rưỡi khác để quay lại đây. Tất cả chị có thể nghĩ là Alex có ở nhà. ấy chắc hẳn ra ngoài thăm mấy người thuê đất. Nhưng lẽ ra lâu như thế để Bottomley tìm ra ấy.”
      “À, ấy đến đây sớm thôi,” Belle với hy vọng nhiều hơn là chắc chắn.
      “Chị hy vọng thế,” Emma trả lời. “Chị và làm phần việc khó khăn là giải thoát em. Ít nhất ấy có thể làm cái việc đến đây và giải thoát chị.”
      Belle mỉm cười, “ ấy tới đây. Và trong lúc đó, chúng mình an toàn và lành lặn trong căn phòng khóa kín.”
      Emma gật đầu. “Dù sao, chị cũng muốn loanh quanh khi Woodside đến đây và phát ra em trốn.” Nàng thở dài và đến giường ngồi xuống bên cạnh Belle.

      Và rồi, trong im lặng chỉ bị khuấy động bởi hơi thở của họ, họ nghe thấy tiếng động đáng ngại của chiếc chìa khoá xoay trong ổ khoá. Emma thở gấp trong kinh hoảng. Nếu đó là Alex đến để cứu họ, chắc chắn là chàng lẻn vào với họ. Chàng có thể đấm vỡ cửa, la lối và hét vào nàng vì ngu ngốc và khinh suất, nhưng chàng quá thô lỗ mà khủng bố nàng theo cách này.

      Cách cửa bật mở để lộ Woodside, đôi mắt nhợt nhạt của lấp lánh tia nguy hiểm. “Xin chào các quý bà,” giọng đều đều hăm dọa. Có khẩu súng trong tay phải của .

      Cả Emma lẫn Belle ai tìm nổi từ nào thể sợ hãi của họ. Họ cùng ngồi giường, tụm vào nhau trong khiếp sợ.

      là ngu ngốc, thưa đức bà, khi để chiếc xe đáng chú ý của bà trước cửa nhà thờ. Hay bà nhận ra rằng quý Arabella và tôi dự định cưới đêm nay?”
      ấy chẳng có kế hoạch nào cả, đồ con hoang,” Emma cắn ra, “Và ấy bao giờ…”
      Woodside đóng sầm cánh cửa vào, sải bước ngang qua căn phòng và tát vào mặt nàng, “Câm miệng, đồ chó cái,” rít lên, “Và đừng bao giờ nghi ngờ tính hợp pháp của tao. Tao là tử tước Benton, và mày chẳng là gì hơn đứa vô danh từ thuộc địa.”
      Emma đưa tay lên má nàng, nơi nhanh chóng đỏ lên với dấu tay của Woodside, “Tôi là Nữ công tước Ashbourne.” nàng lẩm bẩm, thể kìm kiêu hãnh của nàng.
      “Shhh,” Belle khẩn khoản, siết chặt tay nàng.
      “Mày gì?” Woodside hỏi giọng ngọt xớt.
      Emma chằm chằm nhìn chống đối.
      “Mày chỉ trả lời khi tao với mày!” ra lệnh, xô nàng ra khỏi giường và tóm lấy vai nàng cách thô bạo.
      Emma cắn chặt răng khi kềm nàng đau đớn.

      “Xin , hãy để chị ấy ,” Belle nài xin, nhảy ra khỏi giường và cố chen vào giữa Woodside và chị họ .
      “Tránh ra ,” , đẩy sang bên, ”Nào bây giờ, thưa đức bà trơ tráo, cho tôi nghe bà gì.” siết chặt hơn nắm tay cánh tay nàng, làm thâm tím làn da mềm mại của nàng.
      “Tôi ,” Emma thở gấp, đẩy cằm lên thách thức, “rằng tôi là Nữ công tước Ashbourne.”

      Mắt Woodside nheo lại thành khe hẹp và tát vào má kia của nàng, ném nàng ngã xuống sàn nhà. Belle chạy ngay lập tức đến bên nàng và giúp nàng trở lại giường. nhìn chằm chằm vào Woodside với cái nhìn buộc tội bằng đôi mắt xanh mở lớn nhưng lời nào có thể chọc tức nóng giận của .

      Emma cố nuốt xuống tổn thương choáng váng trong đầu, nhưng nàng thể nén xuống hai dòng nước mắt rớt ra khỏi mắt nàng. Nàng vùi đầu vào lòng Belle, muốn Woodside nhìn thấy khốn khổ của nàng.

      ta chọc tức tôi,” Woodside với Belle, “Tôi khó mà tin rằng hai lại có quan hệ. Tôi nghĩ chúng ta phải trói ta lại.” nhặt lên y phục người hầu của Emma nằm vắt ngang tủ bàn, và nhanh chóng xé ra thành dải. đưa chúng cho Belle, “Giữ lấy tay ta.”
      Belle nhìn lên kinh hãi, “Chắc có ý …”
      “Em nghĩ tôi trói ta lại? ta đá và cào em.”
      “Mày là đồ hèn,” Emma rít lên, “Sợ người đàn bà chỉ to bằng nửa mày.”
      “Emma, em xin chị, im lặng mà,” Belle năn nỉ. hồi hộp nuốt vào khi cuốn dải vải vòng quanh cổ tay chị họ và nhàng buộc chúng lại với nhau.
      “Chặt hơn,” Woodside ra lệnh, “Đừng biến tôi thành thằng ngốc chứ.”

      Belle kéo dải vải thêm chút.

      Tức điên lên, Woodside tóm lấy dải vải từ Belle và hằn học kéo mạnh, siết chặt tay Emma ra sau lưng. nhặt lên dải vải khác và di chuyển đến mắt cá chân nàng. “Nếu mày muốn đá tao,” cảnh cáo, “Tao đợi đến sau đám cưới mà nắm lấy em họ mày ngay tại đây sàn nhà với chứng kiến của mày.”

      Emma hoàn toàn ủ rũ.

      “Anthony,” Belle nhàng, cố gắng lôi kéo cho lý do, “Có lẽ chúng ta nên cho mình thời gian để hiểu biết lẫn nhau. Em nghĩ hạnh phúc trong hôn nhân là đáng kể đến. Nhưng đám cưới ép buộc phải là khởi đầu tốt cho cuộc sống chung của chúng ta.”
      “Quên nó , quý ,” cười lớn, “Chúng ta cưới đêm nay, đó là kết cục. Cha xứ ở đây đánh giá cao phụ nữ đâu, và ông ấy cảm thấy chấp thuận của họ là phải là điều kiện tiên quyết để làm đám cưới. chỉ cần đợi mặt trời lặn trước khi mang em tới nhà thờ. cần đám đông nhòm ngó làm ngắt quãng chúng ta.”

      Emma liếc ra cửa sổ. Mặt trời xuống thấp bầu trời nhưng chưa lặn hẳn. Nàng và Belle có thể còn khoảng tiếng nữa. Alex ở đâu rồi?

      Woodside ném dải vải khác vào Belle, “Dán miệng ta lại. chẳng có ý thích nào muốn nghe giọng Mỹ của ta.”

      Belle cuốn dải vải quanh đầu Emma, buộc cái băng miệng lỏng lẻo. May mắn là Woodside nhìn chằm chằm ra cửa sổ, vậy nên nhận ra đối xử nhàng của Belle với chị họ.

      việc tốt là có được khoảng tiếng trước khi chúng ta tới nhà thờ,” Woodside đột nhiên , xoay cái nhìn chằm chằm nham hiểm sang Emma, “Nó cho tao thời gian đặt kế hoạch để huỷ hoại mày hoàn toàn, nữ công tước Mỹ của tao. Tao biết mày là đứa đánh cắp tờ biên nhận. Mày bỏ quên cái kẹp tóc bàn tao.”
      Emma quay , cả dám nhìn vào gã đàn ông.
      “Tao lẽ ra cần lập kế hoạch bắt cóc vợ tao nếu mày đừng có chõ mũi vào chuyện của tao như tao bảo mày.” Woodside sải bước tới giường và thô bạo tóm lấy cẳm Emma, buộc nàng nhìn vào , “Blydon có tiền,” sủa ra, “ ta lẽ ra thể trả nổi, và tao có quý Arabella trong giường tao từ mấy tuần trước.” buông Emma ra với cú đẩy hung ác làm nàng va đầu vào tường.
      “Anthony, xin ,” Belle la lên.
      Đôi mắt băng giá của Woodside lấp láy với thèm muốn khi quay sang Belle, “ quan tâm của em tới chị họ cảm động, em , nếu phải là lầm chỗ đáng buồn.”

      Răng Emma cắn xuống dải băng như nàng chiến đấu chống lại cơn thịnh nộ của nàng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy vô dụng như khoảnh khắc này, Nhưng nàng có tia hy vọng nhoi vì nàng biết bất cứ kế hoạch nào của Woodside nhằm làm nàng ô danh chắc chắn thất bại. Bởi vì Alex tin nàng. Bây giờ nàng biết. Chàng tin nàng và chàng nàng, và chàng bao giờ dùng từ nào của Woodside chống lại bản thân nàng.

      Nàng chỉ cầu mong sao chàng có thể đến sớm, trước khi Woodside có thể tiến hành thêm hành động nào trong kế hoạch bất chính của .

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 25

      Alex còn đủ tỉnh táo để ghé qua đón Dunford trước khi chàng và Bottomley Harewood. Chỉ cái nhìn vào mặt Alex với có việc gì đó sai lầm khủng khiếp, và Dunford lời tóm lấy áo khoác và leo lên lưng ngựa chỉ trong vài phút.

      Ba người đàn ông phi ngựa ngưng nghỉ, chuyến Harewood chỉ mất có 45 phút. Họ dừng ngay trước cửa The Hare and Hounds và Alex gần như nhảy xuống khỏi lưng ngựa, thể chịu đựng nỗi sợ hãi và tức giận chạy đua trong lòng chàng.

      “Chờ chút Ashbourne,” Dunford cảnh báo, “Chúng ta phải giữ bình tĩnh. Bottomley, lại cho chúng tôi nghe mọi chuyện. Chúng ta cần dùng đến tất cả những mẩu thông tin mà chúng ta có.”
      Bottomley giữ chặt dây cương của 3 con ngựa, cố gắng giữ cho mình đứng thẳng dù cho các cơ bắp của ta run rẩy vì quá sức. “Chúng tôi đến thăm em họ của đức bà, khi chúng tôi tới đó, quý Arabella rời . Chúng tôi theo sau ấy vì đức bà ấy đến cuộc họp về sách nào đó, lúc đó là hôm thứ Tư.”
      “Câu lạc bộ văn chương của các quý bà,” Dunford lẩm bẩm, “Belle chưa bao giờ lỡ buổi nào.”
      “Nhưng cái xe quá nơi họ hội họp. Rồi đức bà nhận ra đó là cỗ xe lạ cho nên chúng tôi theo nó đến đây. Hai gã đàn ông to lớn vào quán trọ mang theo cái bao lớn. Tôi nghĩ đó là em họ của đức bà ở trong ấy. Và đó là tất cả những gì tôi biết. Đức bà sai tôi rời khỏi ngay lập tức để gặp ngài, thưa đức ngài.“
      “Cảm ơn , Bottomley,” Alex . “Sao đem ngựa và nghỉ ngơi chút. đáng được nghỉ. thôi, Dunford.”

      Hai người đàn ông sải bước vào quán trọ, nơi có đám đông say xỉn tuôn ra từ quán rượu, ầm ĩ chạm cốc với người đàn ông đứng ở quầy bar. Dunford ngừng lại bên ngoài cánh cửa nhìn vào người đàn ông may mắn ấy. chớp mắt vài lần ngạc nhiên và tóm lấy tay Alex. “Ashbourne,” đột nhiên , “ đó phải người hầu của cậu à?”
      Alex quay trở lại cửa quán rượu. “Chúa toàn năng,” chàng thở ra, “Đó là Ames. ta là trong 2 người giữ ngựa của tôi. Ở với chúng tôi nhiều năm rồi.”
      “Ờ, ta có vẻ như nâng cốc chúc mừng ra của , có lẽ tốt hơn nên tránh ra khỏi tầm nhìn của ta.”
      Tim Alex rơi tuột xuống dạ dày. “Chúa giúp vợ tôi nếu ấy có bịa ra mưu ngu ngốc nào đó bởi vì nếu ấy thoát khỏi chuyện này mà còn sống, tôi giết ta.”

      Alex sải bước tới bàn tiếp tân và giã tay mình xuống chiếc chuông, reo nó cách điên tiết cho tới khi gã chủ quán trọ phiền nhiễu cuối cùng cũng xuất . Ông ta thở dốc vì sốc khi nhìn thấy vị quý tộc khác trong quán trọ của ông ta, vị này còn ấn tượng hơn vị lần trước nhiều. “Vâng thưa quý ngài?” ông ta do dự , khôn ngoan giữ khoảng cách với vẻ mặt giận dữ của Alex.
      “Tôi tin rằng vợ tôi vào quán trọ này chiều nay. Tôi cần gặp bà ấy ngay lập tức.”

      Chủ quán trọ nuốt xuống với cảm tưởng rằng lộn xộn bắt đầu và kết thúc hoàn toàn khiếp sợ.
      “Chúng tôi có quý bà vào quán này hôm nay, thưa ngài, nhưng chồng bà ấy cũng vừa tới đây, nên bà ấy thể là… “
      Nhanh như chớp, tay Alex bắn qua mặt quầy và tóm lấy cổ áo chủ quán trọ. “Bà ấy nhìn ra sao?” chàng đòi hỏi.
      Chủ quán bắt đầu toát rã mồ hôi. “Thưa ngài,” ông ta thở hổn hển, nhìn hoang mang sang Dunford tìm giúp đỡ. Dunford nhún vai, và bắt đầu săm soi móng tay .

      Alex kéo ông ta lên do đó chân ông ta rời khỏi sàn nhà và cạnh quầy nhấn vào bụng ông ta đau nhói. “Bà ấy nhìn thế nào?” chàng lặp lại bằng giọng đe dọa.
      “Tóc đỏ,” chủ quán trọ nấc lên. “Tóc bà ta màu đỏ sáng.”
      Alex đột ngột thả ông ta ra. “Ông miêu tả vợ tôi.”
      “Phòng số 3,” chủ quán nhanh nhất có thể, “Tôi nhìn thấy bà ấy kể từ lúc bà ấy vào.”
      “Và người đàn ông kia?” Alex hỏi lạnh lẽo.
      “Ông ta lên đó khoảng nửa giờ trước.”
      Dunford bước tới, “Ông có thể vui lòng mô tả quý ông đó ?”
      “Ông ấy cao cỡ ngài, nhưng hơi gầy hơn. Tóc nâu màu cát và mắt xanh sáng. Rất sáng. hề có màu nào giống thế.”
      “Đó là Woodside,” Dunford sắc nhọn. “Chúng ta tốt hơn nên lên đó nhanh.”

      Hai người đàn ông nhảy lên cầu thang, gần như bước hụt qua Shipton ở đầu cầu thang.

      “Đức ngài!” ta kêu lên nhõm, “Ơn Chúa ngài ở đây rồi.”
      “Nữ công tước đâu?” Alex hỏi nhanh.
      “Bà ở trong phòng với em họ. Họ sai tôi xuống lấy chút thức ăn, nhưng khi tôi quay trở lại cánh cửa bị khóa chốt rồi, và em họ bà ấy la lên bảo tôi hãy để thức ăn bên ngoài cửa. Tôi nghĩ có chuyện gì xảy ra cho họ rồi.”
      Dunford tháo giày ra để có thể trượt qua sàn nhà gây tiếng động. “Tôi nghe ở cánh cửa, Ashbourne. Sao tìm xem có thể thấy gì khác từ người giữ ngựa của ?”

      Trong khi Alex hành hạ Shipton về Emma, Dunford trượt xuống sảnh và yên lặng áp tai vào cánh cửa.

      nghe thấy giọng nghèn nghẹt của Woodside. “Mặt trời gần lặn rồi. Gần đến lúc chúng ta cưới nhau rồi. chăm sóc cho em sau.”
      “Chị ấy thể với chúng ta à?” Belle nài nỉ, “Em muốn làm đám cưới mà ai trong gia đình diện.”
      “Quên . Con mụ vô văn hóa đó gây đủ rắc rối cho đêm nay rồi. Vài phút nữa chúng ta .”
      “Rồi chúng ta trở lại với Emma chứ?”
      khoảng ngừng lắng đọng, “Thực ra, nghĩ chúng ta . Ai đó cuối cùng có thể tìm ra ta, và đó phải là giai thoại vui vẻ cho những kẻ ngồi lê đôi mách sao? Có lẽ chúng ta nên trang điểm cho ta thêm cái băng bịt mắt. Hay có lẽ ta chẳng cần ăn mặc gì hết.”

      Dunford trượt ngược lại sảnh. nghe đủ rồi.

      “Chuyện gì xảy ra?” Alex hỏi.
      “Nghe như Woodside buộc Belle phải cưới . định đưa ấy tới nhà thờ ngay khi mặt trời lặn, chỉ trong ít phút nữa thôi.”
      “Còn Emma?”
      Dunford ngừng lại, “Thực ra, ấy gì cả. Tôi nghĩ Woodside trói ấy lại rồi. ấy gây đủ rắc rối cho rồi.”

      múi cơ bắt đầu co thắt cổ Alex khi chàng cố ghìm mình đâm sầm vào trong phòng. Ý nghĩ Emma bị trói và phải chịu dưới áp đặt của tên con hoang, làm cơn giận dữ với tàn ác đó chạy xuyên qua chàng, và chàng thể nên lời. Khi chàng kiểm soát được trở lại, chàng chậm rãi, “Tôi giết ,” chàng , giọng chàng rất, rất lạnh lẽo. “Bởi vì đáng để gặp rắc rối với luật pháp. Nhưng tôi tặng rất nhiều vết thương mà ước rằng tôi có.”

      Dunford nhướng bên mày và để những lời của Alex trượt qua. người đàn ông có quyền trở nên giận dữ khi vợ ta bị trói. Tuy nhiên nghĩ tốt nhất nên cố gắng tháo ngòi cơn thịnh nộ ràng bắt nguồn từ bạn . “Nên biết ơn vì ấy bị trói lại. Ít nhất ấy thể chạy vào cuộc ẩu đả và tự làm mình bị thương. Tuy thế, chúng ta phải rất cẩn thận, Ashbourne. Tôi đoán có súng đấy. Và có lẽ nó chĩa vào Belle.”
      Alex gật đầu dứt khoát. “ đợi phía sau cánh cửa và táng vào đầu . Tôi tấn công phía trước và cố kéo Belle ra khỏi đường . Shipton, đợi ở đây. Chúng tôi có thể cần .”

      Shipton gật đầu, và hai người đàn ông to lớn hơn lặng lẽ trượt xuống lối vào sảnh, định vị ở phía kia của cánh cửa. Alex đứng hơi xa hơn Dunford và dưa lưng vào tường. Woodside có thể xuất đầu lộ diện ở hướng chàng, và chàng muốn bị nhìn thấy cho tới khi Dunford nhảy ra hành động.

      Sau vài phút chờ đợi khốn khổ, bản lề kêu cọt kẹt và cánh cửa mở bung ra.
      được có tiếng kêu chíp chíp nào khi chúng ta xuống qua quán trọ, em có… ”

      Với duyên dáng đáng ngạc nhiên, Dunford nhảy lên lưng Woodside và kẹp chặt khuỷu tay xuống đầu .

      “Cái quỷ gì?” Cú đánh làm Woodside mất phương hướng nhưng nó đủ đánh gục . Tuy thế, tuột tay kẹp Belle và nhảy ra xa , chạy thẳng vào lại trong phòng.

      Alex nhào tới, mém mạnh thân mình vào giữa thân Woodside, làm thở nổi. Nhưng bằng cách nào đó Woodside cố gắng nắm chặt được khẩu súng và bắn tung vào lối vào sảnh, làm Alex bay ngược xuống hành lang, nơi chàng đáp xuống sụp đổ trong mớ lộn xộn tay và chân. Shipton chạy tới ngay lập tức, nhưng người giữ ngựa chẳng có kinh nghiệm gì với vết thương do súng, và dòng máu đỏ rỉ ra từ vai ông chủ của ta đủ làm cho ta bất tỉnh. ta ngã xuống vuông góc bên Alex, kết quả là dán luôn chàng xuống sàn nhà.

      Từ bên dưới dải bịt mắt, Emma nghe thanh của cuộc ẩu đả và rồi tiếng súng, và trái tim nàng bắt đầu đập cuồng loạn với nỗi sợ hãi. Nghiến răng nàng vào dải băng bịt miệng trong tuyệt vọng, nàng đợi khốn khổ giường, bắng cách nào đó biết chồng nàng bị thương, có lẽ chết. và nàng chẳng làm được gì để giúp chàng. Nàng chẳng giúp được ai cả, ngay cả bản thân nàng.

      “Tránh xa cái mớ quỷ này ra khỏi tao!” Woodside la lên, xoay vòng quanh cách điên cuồng, cố gắng cởi bỏ xiết chặt chết chóc của Dunford quanh cổ . Cuối cùng, trong cử động liều lĩnh, đập Dunford với tất cả sức lực vào khung cửa, và Dunford rơi xuống. may, cả khẩu súng của cũng vậy, nó loảng xảng rơi nền nhà và trượt vào trong phòng, nơi Belle nhặt nó lên trong kinh hoàng.

      Mặt Woodside nở ra nụ cười độc ác khi giơ khẩu súng của lên chĩa vào tim Dunford. “Mày là gã rất ngu ngốc,” nhàng, ngón tay xiết cò súng.
      ngu như mày đâu.”
      Dunford thở gấp khi thấy Belle chĩa súng của vào Woodside.
      “Nếu mày bắn ấy, tao bắn mày.” thêm vào, cố giữ cho giọng mình bình thường.

      Emma gần như chết trong khoảnh khắc. Nàng biết chuyện gì diễn ra, nhưng nàng biết Belle chẳng biết làm cách nào sử dụng khẩu súng.

      Biểu của Woodside trở nên cảnh giác trong khắc nhưng nhanh chóng biến mất. “ sao, quý Arabella.” nhún nhường, cẩn thận giữ mắt dán chặt vào người đàn ông trước mặt. “Tôi thể tin quý dòng dõi như , con bá tước, có thể bắn vào người đàn ông.”
      Belle bắn vào chân . “Hãy tin .”

      Woodside nhất thời choáng váng. Dunford lợi dụng khoảng ngắt quãng tạm thời đó nhào tới, định xô Woodside ngã xuống sàn và giật khẩu súng ra khỏi tay . Nhưng trước khi Dunford với tới mục tiêu của , tiếng nổ khác vang lên, và Woodside ngã nhào xuống, đáp ngay đỉnh của Dunford.

      Từ dưới sảnh, Alex thở phào ra khi khấu súng của chàng tuột khỏi tay. Dưới sức nặng của Shipton, nó làm chàng mất vài phút quý báu để nhặt được khẩu súng của chàng, vốn rơi cách xa chàng vài bước chân. Vai chàng giật giật, tay tê cóng, nhưng chàng vẫn với tới từng inch, nghiến chặt răng vì đau. Khi tay chàng cuối cùng cũng tìm thấy vũ khí, chàng chẳng biết làm thế nào mà ngẫu nhiên đúng lúc đó, chàng nhặt khẩu súng lên và bắn vào phía sau đầu gối Woodside.

      Sau khi Woodside và Dunford ngã xuống, toàn cảnh trở nên yên lặng kỳ quái, chỉ còn mình Belle đứng với khẩu súng tỏa khói tay . Miệng hơi hé mở, và mắt có vẻ như quên mất cách chớp lại khi nhìn chằm chằm vào hậu quả của cuộc chiến diễn ra vì danh dự của . khiếp hãi mà cố gắng nuốt xuống khi bắn Woodside bây giờ dâng lên trong lòng , và khẩu súng tuột ra khỏi tay , rơi ầm ĩ nền nhà.

      “Ôi, lạy Chúa tôi.” thở ra, đưa mắt nhìn khắp khung cảnh. Alex bị đè dưới Shipton, và Dunford bị đè bên dưới Woodside. Hai người đàn ông rắn rỏi nhất của giới thượng lưu nằm bất lực dưới sức nặng của thân thể khác. Nó lẽ chuyện hài hước nếu nàng phải vẫn run rẩy vì sợ hãi. Và tất cả, nàng vẫn bị trói và bị bịt mắt giường.

      Và nàng vui lòng về chuyện đó. Suy luận rằng nguy hiểm qua , Emma bắt đầu ư ử và quẫy đạp hoang dại, thở sâu từ trong họng nhất quyết rằng có ai đó đến và giải thoát nàng.

      chuyển động giật nảy lên của Emma đánh thức Belle ra khỏi trạng thái mơ hồ, và chạy tới để giải phóng cho chị họ. “Bình tĩnh chị,” , cố gắng nghe ra vẻ vững vàng. Belle mở băng miệng ra trước và ngay lập tức thấy tiếc vì làm thế.
      “Cái gì xảy ra thế? Cái gì diễn ra? Alex bị thương phải ? Chị thấy gì cả! Em ...”
      “Chị chỉ thể chịu đựng việc bị bỏ ra ngoài, phải ?” Belle , lắc lắc đầu nàng khi kéo cái dây bịt mắt ra.
      Emma chớp chớp mắt để quen với ánh sáng. “Có quá nhiều tiếng nổ. Chị cảm thấy vô dụng. Alex ở đâu?”
      Belle cắt dây trói quanh mắt cá chân Emma và rồi chạy đua sau nàng khi nàng lao xuống lối trong sảnh tìm Alex.

      “Ôi Chúa ơi! bị bắn!” Emma đông cứng người lại, cảm thấy muốn bệnh khi nhìn thấy máu Alex. Nàng đá chân của Woodside ra và chạy xuống sảnh tới chỗ chồng nàng.
      “Chị chậm lại được ?” belle gọi, “Chị chẳng giúp gì được ấy với hai tay vẫn còn bị trói thế kia.”

      Emma quỳ xuống cạnh Alex và áp tai vào ngực chàng. Tim chàng vẫn đập. Belle nhân cơ hội Emma dừng lại chút và cắt bỏ những mẩu dây trói cuối cùng quanh cổ tay nàng.

      Cuối cùng được tự do, Emma điên cuồng ôm mặt Alex trong tay nàng , “ có sao ?” nàng nài nỉ, “Hãy điều gì .”
      “Bỏ ... ... ra khỏi .”

      Emma lùi lại, cách nào đó được đoan chắc bởi mãnh liệt trong giọng của chàng. Với sức mạnh của hoảng sợ chạy đua trong nàng mấy phút vừa qua, nàng xô Shipton và lăn ta ra khỏi mình Alex.

      Alex thở ra nhõm, “ ổn thôi,” chàng khàn khàn. “ xem xem Dunford có ổn .”
      “Em biết,” Emma hồ nghi , nhặt lên dải vải dùng để trói nàng và buộc nó vết thương của chàng. “ bị chảy máu rất nhiều.” nàng liếc nhìn vẻ hối lỗi vào Dunford, người mà nàng thèm chú ý đến khi chạy tới với Alex.
      “Ở lại với ấy,” Belle nhanh, “Em chăm sóc Dunford,” mất nhiều thời gian để lôi Woodside ra khỏi chân Dunford, và Belle nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trói lại – với những nút thắt chặt mà buộc làm với Emma.

      Dunford sải bước tới chỗ Emma, vẫn quỳ gối bên cạnh Alex, biểu của lo lắng. Nàng có vẻ như thể cầm được máu.
      “Để tôi xem ta,” Dunford , “Tôi biết vài thứ về vết thương do súng.”
      Emma biết Dunford tham gia trận Peninsula với Alex, nên nàng rời khỏi chỗ ngay lập tức.
      Dunford nhanh chóng kiểm tra rồi quay trở lại với Emma, mắt nhìn nhõm hẳn. “ ấy mất chút máu, nhưng nó nguy hiểm. ta điên tiết như quỷ, nhưng ấy sống.”

      Emma mỉm cười yếu đuối khi nàng vươn tới và đặt nụ hôn nhàng môi Alex. Tuy nhiên, khi nàng lùi lại, cánh tay lành của Alex vươn tới, và bàn tay chàng nắm chặt cằm nàng. Bị sốc, Emma mở lớn đôi mắt và nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh sâu thẳm của Alex, thứ mà đột nhiên đặc biệt trong sáng và hề bị mờ vì tổn thương.

      ... khóa chặt ... em lại.”
      “Ôi Dunford!” Emma kêu lên hạnh phúc, “ ấy ổn thôi!”

      *

      Ba ngày sau đó Alex cảm thấy hoàn toàn bình phục, nhưng chàng rất thích thú được Emma chăm sóc, chàng gần như thể nhấc mình ra khỏi giường. Nàng ở lại bên cạnh chàng trong ngày và đêm đầu tiên, cẩn thận rửa sạch vết thương cho chàng và ngay khi nó bắt đầu lành lại, đảm bảo chắc chắn rằng chàng vô ý mở nó ra. Nàng có kinh nghiệm việc Alex hay trở mình và lăn lộn nhiều trong giấc ngủ, và nàng muốn chàng bị mất thêm chút máu nào. Ngày thứ hai nàng vẫn ở bên chàng. Chỉ trừ thời gian nàng có giấc ngủ ngắn. Nàng du lịch ngang qua vùng quê và trở lại, leo theo cái gờ tường, bị trói và bị bịt miệng, và duy trì 24 giờ trông nom Alex trong cả 3 ngày đó. Nàng ngủ trong ghế, nắm chặt tay Alex. Khi chàng tỉnh dậy, chàng cảm thấy bàn tay nhắn của nàng trong tay chàng, truyền cho chàng ngọn lửa và tình của nàng. Chàng liếc nhìn qua nàng, và nàng nhìn đáng ngưỡng mộ khi chàng dễ dàng ra khỏi giường, bế nàng lên và đặt nàng xuống bên cạnh chàng. Chuyển động của chàng đau đớn khi chàng vẫn chưa phục hồi sức lực cánh tay chàng, nhưng chàng cảm thấy nhu cầu nóng bỏng cần phải làm nàng thoải mái. Bên cạnh đó, chàng rất nhớ cảm giác có nàng cuộn mình ấm áp bên chàng.

      Dunford đến trong khi nàng ngủ, và Alex cẩn thận đắp chăn cho nàng. Phép lịch buộc hai người đàn ông sắp đặt cuộc chuyện của họ ở nơi nào khác, nhưng Alex thích ra khỏi giường, và chàng biết chàng có thể tin cậy Dunford. Bằng giọng thầm, họ thảo luận về những hành động của mấy ngày trước, và Alex biết rằng với thúc đẩy kiên quyết của Dunford, Woodside nhanh chóng rời khỏi đất nước. Họ nghiên cứu việc tố cáo với nhà chức trách, nhưng Belle quyết định rằng muốn scandal. Woodside bị ám ảnh quá nhiều bởi tước vị và giới quý tộc, với Dunford, cuộc sống ở vùng xa xôi hẻo lánh của Australia hình phạt công bằng hơn bất cứ nhà tù nào. Khoảng mười phút sau, Dunford trượt ra khỏi phòng và tới phòng , tự nhủ rằng dự định ngủ trong tuần tới. Alex nghi ngờ phút nào rằng làm thế.

      Vào ngày thứ 3 Emma tỉnh dậy, rất ngạc nhiên khi thấy mình ở giường và hoàn toàn mặc gì cả.
      “Em ngủ hết gần ngày,” Alex với giọng thích thú.
      Emma nhắm mắt lại, “Em y tá tệ thế sao.”
      nghĩ em hoàn hảo.” Chàng hôn lên mũi nàng.
      Emma thở dài thỏa mãn và xích lại gần thân thể ấm áp của chàng, “ cảm thấy thế nào?”
      “Tốt hơn nhiều. Vết thương còn đau nữa trừ khi vô ý động vào nó.”
      “Em rất vui,” Emma thầm, chuồi đầu nàng xuống dưới cánh tay lành của chàng và ngả lên ngực chàng, “ làm em rất lo, biết đấy. Có quá nhiều máu.”
      “Em , em biết ý nghĩa của từ ‘lo lắng’ trừ khi em ở trong đầu khi nhận ra Woodside có em ở trong căn phòng đó. Và rồi khi nhận ra em bị trói... bao giờ muốn cảm thấy như vậy lần nào nữa,” chàng dữ dội.

      Emma cảm thấy chàng căng thẳng, và trong những cơ bắp của chàng nàng có thể cảm thấy xúc cảm mãnh liệt của chàng. Nước mắt dâng đầy mắt nàng, và nàng xoay lại nằm sấp xuống, chống mình khuỷu tay để nàng có thể nhìn vào mắt chàng. “ đâu,” nàng dịu dàng, “Em hứa.”
      “Emma?”
      “Hmmm?”
      “Đừng rời bỏ lần nữa.”
      “Em rời khỏi .”
      “Đừng nhất thời có ý thăm ai, nhé. Ngôi nhà hết sức trống trải khi có em.”

      Emma choáng váng bởi những cảm xúc dâng tràn trong nàng vì những lời thú nhận của chàng, và nàng phải cắn môi để giữ những giọt nước mắt tràn ra khỏi mi. Bối rối vì sướt mướt của mình, nàng nằm ngửa trở lại, cuộn tròn mình dựa vào ngực Alex.

      suy nghĩ, Emma.”
      “Sao?”
      “Em đúng về chuyện có đủ việc cho em làm quanh đây. xấu hổ vì sớm nhận ra điều đó. đoán chưa bao giờ bân tâm để ý các bà các làm gì cả ngày. chỉ giả thiết rằng em có nhiều việc để tự làm mình bận rộn.” Alex ngưng lại và vuốt ve mái tóc như lửa của nàng, kinh ngạc vì mềm mại như lụa của nó. “Và thực có quá nhiều việc. số bất động sản ngoài Westonbirt, em biết đấy.”

      Emma gật đầu. Và nàng gật thêm vài lần chỉ vì làn da ấm áp của thân mình chàng tạo nên cảm giác quá tuyệt so với cái mũi lạnh ngắt của nàng.

      nghĩ em có thể nắm quyền quản lý của những bất động sản ấy. cần em quản lý sổ sách. Và em phải thăm chúng lúc này hay lúc khác để kiểm tra với những người quản lý. Và gặp gỡ người thuê đất, tất nhiên. nghĩ nó rất quan trọng để người thuê đất nhận ra rằng chúng ta muốn trở thành những lãnh chúa luôn vắng mặt.”
      Emma ngẩng mặt lên và nhìn vào mặt chàng, đôi mắt tím của nàng sáng rỡ. “ với em chứ?”
      “Tất nhiên,” nụ cười toe toét kéo ngang qua mặt Alex, “Cái giường trở nên lạnh khủng khiếp khi có em. chẳng thể ngủ được.”
      “Ôi, Alex,” Emma kêu lên, cuốn hai tay nàng vòng quanh chàng, hoàn toàn quên mất vết thương của chàng. “Em cũng rất nhớ . Nhiều lắm. Sophie bảo em phải rời xa trong 5 ngày để cho bài học, nhưng em thể. Em đến để ở vài ngày với em họ em rồi quay về nhà. Em chẳng giúp gì được mình,” nàng , nuốt ngược những giọt nước mắt xuống, “Em cũng .”
      “Và em.” Alex cuốn tay chàng quanh vợ mình, cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện khi chàng ôm cơ thể ấm áp của nàng vào sát mình. Lần đầu tiên trong mười năm, chàng cảm thấy hoàn toàn an bình với thế giới. Nhìn phần còn lại của cuộc đời chàng trải dài trước mặt, những khung cảnh xinh đẹp, lấp đầy với những đứa trẻ và những đứa cháu tóc màu cà rốt. Và tất nhiên, cả người vợ tóc đỏ của chàng. “ phải lạ sao?” chàng , giọng chàng tràn đầy thắc mắc, “Nhưng thực mong mình già .”
      Emma mỉm cười yếu ớt, “Em cũng vậy.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Đoạn kết

      Emma quyết định để kế hoạch xây bệnh viện sang bên cạnh cho đến khi nàng thấu hiểu những nhiệm vụ của nàng như người quản lý mới của các điền sản Ashbourne. Tuy nhiên, 3 tháng sau đó, nàng có lý do mới để hoãn việc xây dựng lại: nàng mang thai.

      Nàng lẽ ra quá ngạc nhiên, nàng giả sử thế. Sau tất cả, cách mà nàng và Alex xử , có đứa bé là chuyện thường tình. Nhưng khi mà nàng trễ tháng đầu tiên, khả năng làm mẹ vẫn còn xa vời cách nào đó. Với tất cả niềm hạnh phúc mà cuộc hôn nhân mang lại cho cuộc sống của nàng, đứa trẻ có vẻ như là quá nhiều để hy vọng. Nhưng rồi nàng bắt đầu chú ý đến những thay đổi chút ít của cơ thể nàng, và nàng thức dậy vào buổi sáng cảm thấy hơi buồn nôn. Nang muốn với Alex khi nàng chưa chắc chắn, cần thiết phải làm cả hai cùng thất vọng nếu đó chỉ là những dấu hiệu giả. Tuy nhiên, khi nàng trễ luôn tháng thứ hai, nàng biết rằng ước mơ thành .

      Vậy nên buổi sáng, khi Alex chuẩn bị ra khỏi giường và mặc đồ, nàng đặt tay lên tay chàng giữ chàng lại.
      “Chuyện gì thế, em ?” chàng hỏi.
      “Đừng dậy vội,” nàng nhàng.

      Alex mỉm cười với tình trong mắt chàng và nằm lại dưới chăn ấm. Chàng kéo nàng vào chàng và đặt nụ hôn nhàng lên mũi nàng, nghĩ về hài lòng được ôm vợ chàng chắc chắn đáng để mất ít thời gian của công việc.

      “Em có tin quan trọng,” Emma .
      à?” Alex lẩm bẩm, bận rộn rúc mũi vào làn da lụa mịn màng sau tai nàng.
      “Mmm,” Emma thở dài, tận hưởng mơn trớn của chàng, “Em có em bé”
      “Cái gì?” Alex hỏi lớn, đặt nàng xuống để chàng có thể thấy mặt nàng. “Có phải em ...”
      Emma gật đầu, toàn mặt nàng ngời lên rạng rỡ.
      đứa bé,” chàng trong kinh ngạc, “ đứa bé. Cứ tưởng tượng xem.”
      sớm thôi, em biết, nhưng... “
      “Nó quá sớm,” Alex cắt ngang, ép chặt nàng vào chàng, “ thể đợi. đứa bé của .”
      “Và của em nữa,” Emma nhắc nhở chàng.
      đứa bé của chúng ta. Nó với mái tóc đỏ, nghĩ thế.”
      Emma lắc đầu, “, bé trai. Em chắc chắc thế. Với mái tóc đen và đôi mắt xanh lá cây.”
      “Vớ vẩn. chắc nó .”
      Emma cười lớn, nắm bắt lấy khoảnh khắc diệu kỳ này. “ bé trai.”
      “Bé .”
      “Bé trai.”
      “Bé .”
      “Nó bé trai, em với thế. có phiền kinh khủng khi có bé trai ?” Emma trêu.
      Alex giả vờ nghiên cứu vấn đề cách cẩn thận, “ bé trai với tóc đen và mắt xanh lá cây có thể được chấp nhận, nghĩ thế. đứa để có người thừa kế, vậy là đủ. Nhưng nhóc con với tóc đỏ bây giờ lộng lẫy huy hoàng.”

      **THE END**

    5. jenniferHMP

      jenniferHMP Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      26
      Thank bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :