1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      à ta biết mức độ chênh lệch tuổi chính xác rồi nha...là....23 tuổi đó....chú Cố 43 rồi....hichic....:yoyo44:
      @quỳnhpinky Triệu Nhiên cũng xấu nàng ạ...tại nàng ấy quá tự ti mà thôi...với lại ta thấy có tình trạng phân biệt vùng miền trong truyện này, :yoyo67:người nhà quê có gì đâu chứ...cũng là người với nhau thôi mà ....haizz:yoyo59:
      mailinh thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      @eugenenguyen ta biết ng nhà quê k làm sao cơ mà ta ghét cái suy nghĩ của bạn ý.mình k tự tin lại cứ suy nghĩ cực đoan...........haiz:yoyo59::yoyo59::yoyo59:

    3. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      @quỳnhpinky ta chỉ là thấy là do xã hội trong chuyện hình như phân biệt vùng miền quá đó nàng ạ...thành phố và nông thôn...cho nên mới tạo nên tính cách chị ấy như vậy... biết xã hội TQ có vậy nữa... phải ta đọc trước convert mà vậy đâu à nha...ta đọc hơn edit vài chương thôi...để khỏi bị ảnh hưởng tâm lí hii
      quỳnhpinky thích bài này.

    4. Gariella

      Gariella Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      155
      cách nhau đến 23 tuổi cơ ah :dongcung2:. Chú Cố đáng tuổi làm cha San San lun rồi.
      Tiểu Yên thích bài này.

    5. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 15

      Editor: Tiểu Yên


      Chu Trường An đứng từ xa nhìn Cố Lâm Lâm từ phòng học ra, chỉ nhìn qua cái, biết tâm trạng ta tốt. ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh thăm thẳm, hoàn toàn đối lập với nét trầm khuôn mặt Cố Lâm Lâm. yên lặng thở dài, sau đó thay đổi khuôn mặt tươi cười tới.


      "Lâm Lâm, trưa nay muốn đâu ăn cơm?" Chu Trường An dịu dàng mang theo ý cười.


      Cố Lâm Lâm mắt lạnh nhìn , im lặng gì, lập tức về phía trước. Chu Trường An đành phải theo phía sau, cười làm lành : "Sao vậy, tâm trạng tốt à?"


      Cố Lâm Lâm để ý đến , mũi hừ lạnh tiếng, tiếp tục thản nhiên về phía trước.


      Chu Trường An lại thở dài trong lòng, sau khi ở bên cạnh Cố Lâm Lâm, rốt cuộc cũng hiểu người con có thể ngang ngạnh tới mức nào, còn gì để .


      theo Cố Lâm Lâm, băng qua khu giảng đường mới phát ta về phía căng tin, mà rẽ qua hướng về ký túc xá. Chu Trường An thấy có gì đó là lạ liền bước lên bước kéo Cố Lâm Lâm lại hỏi, "Em muốn về ký túc xá à? Để làm gì?"


      Cố Lâm Lâm gật đầu, " sao, em muốn về ký túc xá cũng cần cho phép chắc?"


      Chu Trường An nắm lấy tay Cố Lâm Lâm, dịu dàng dỗ dành : " phải quản lí em, chỉ muốn hỏi chút thôi…hỏi cũng được sao? Dù gì cũng là bạn trai em, em muốn làm gì với tiếng phải là chuyện bình thường à?"


      Vẻ mặt Cố Lâm Lâm dịu lại, chu môi với Chu Trường An, " yên tâm , em chỉ nhớ ra mình để quên thứ, em lên đó lấy rồi xuống ngay, đứng đây chờ em nhé.”


      Cố Lâm Lâm thoải mái vào khu ký túc xá, để Chu Trường An mình đứng trước cửa, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy có gì đó đúng. Nhưng khi ánh mắt giao nhau với bà quản lí tự giác lùi lại bước.


      Cố Lâm Lâm lên tầng, cửa phòng đóng, ta đẩy cửa vào liền thấy Tùng San và Lý Yến ngồi cạnh nhau trước máy tính vừa ăn cơm vừa xem phim. Triệu Nhiên mình ngồi ăn cơm ở cửa, vừa ngẩng đầu lên thấy người đến là Cố Lâm Lâm sửng sốt, nhàng hỏi câu: "Lâm Lâm, sao cậu lại về đây?"


      Thanh của rất , Lý Yến và Tùng San ngồi bên kia chăm chú xem phim căn bản nghe thấy. Cố Lâm Lâm chỉ lườm Triệu Nhiên cái rồi nhanh chóng tới chỗ Tùng San, ta lấy chai nước khoáng từ trong túi ra, mở nắp đậy, "róc rách" đổ hết lên máy tính của Tùng San.


      việc phát sinh quá nhanh, Tùng San còn chưa phản ứng kịp màn hình máy tính đột nhiên tối đen, phía dưới bàn phím phát ra thanh "Lách tách”.


      "Cố Lâm Lâm, làm gì vậy?" Tùng San đứng lên, trừng mắt nhìn Cố Lâm Lâm hét lên.


      Cố Lâm Lâm cười, đôi mắt đầy giễu cợt: “Tôi thấy máy tính của cũng hỏng rồi nên đổi cái mới , sẵn tiện thay não luôn.”


      Lý Yến cũng nổi giận, " có ý gì đây? Ở đây nổi điên cái gì chứ?"


      Sắc mặt Cố Lâm Lâm dữ tợn, "Tôi điên sao? Tôi mới là người muốn hỏi Tùng San đây rốt cuộc phát điên vì cái gì! Tùng San, rất có bản lĩnh, dám thầm dụ dỗ ba tôi? tưởng là ai! Dựa vào mà dám ở bên đường ôm ấp ba tôi sao! có sĩ diện hay ! Đồ đê tiện!"


      Đầu Tùng San bỗng dưng ầm tiếng, trong lúc nhất thời trở nên trống rỗng.


      " nhăng cuội gì đấy! Đừng ngậm máu phun người nữa có được ? San San của chúng tôi yên lành ở bên đường ôm ấp ba làm gì? bị hoang tưởng có!" Lý Yến lớn tiếng quát lại.


      "Tùng San, tự , rốt cuộc tại sao và ba tôi lại ôm nhau? Ngày hôm đó, người ở bên đường ôm ấp ba tôi có phải hay ?" Ánh mắt Cố Lâm Lâm như tóe lửa, ngón tay chỉ vào mũi Tùng San, giống như muốn ăn thịt người ta.


      Lý Yến nhìn về phía Tùng San, "San San, cậu có biết con chó điên này cái gì ?"


      Tùng San cắn cắn môi, lắc đầu, " biết, mình hoàn toàn biết ta cái gì.”


      "Nghe thấy ? Cố Lâm Lâm, tỉnh lại , làm ầm ĩ cả ngày như vậy mệt sao? cướp bạn trai của San San, người ta cũng so đo với , bây giờ còn biết xấu hổ xấu San San dây dưa với ba ? cho rằng ba là ai? bao nhiêu tuổi rồi? Cả nhà đúng là phải đèn cạn dầu mà!"


      Lý Yến hùng hồn khiến trong lòng Tùng San có chút thoải mái thể thành lời.


      Cố Lâm Lâm cười lạnh: "Tùng San, dám dụ dỗ ba tôi nhưng lại dám thừa nhận sao? Tôi lén lút cướp Chu Trường An nhưng còn có thể đê tiện hơn vậy nữa ?"


      Tùng San giận đến mức cả hàm răng cũng run rẩy, từng gặp người biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người biết xấu hổ đến như vậy. Vì thế giận quá hóa cười, càng cười càng lớn tiếng, mắt nhìn chằm chằm Cố Lâm Lâm, cười đến mức khiến Cố Lâm Lâm sợ hãi.


      " cười cái gì?" Cố Lâm Lâm hung tợn hỏi.


      "Tôi cười đáng thương, ba chịu ở yên ra ngoài tìm phụ nữ, ở đây tìm tôi nghi thần nghi quỷ. Cố Lâm Lâm, có phải ngay cả nằm mơ cũng sợ tôi đến tìm trả thù ?" Tùng San che giấu ý cười .


      "Nhất định là thế rồi! làm nhiều việc trái với lương tâm như vậy, nửa đêm chắc chắn có quỷ đến gõ cửa!" Lý Yến lên tiếng phụ họa.


      "Mày cái gì!" Cố Lâm Lâm tức tối giậm chân, bàn tay vung về phía Tùng San, Tùng San cầm lấy tay của ta, trở tay tát cái vào mặt Cố Lâm Lâm, "bốp!" tiếng thanh thúy to .


      "Cố Lâm Lâm, tôi vốn muốn so đo với , vì Chu Trường An đáng để tôi làm như vậy. Nhưng lần này khinh người quá đáng, nếu cảm thấy tôi và ba có gì đó, tại sao hỏi ba ? Hay ba ông ta thích tôi nên ghen tị? Phiền trở về với ba tiếng, tuy ông ta có rất nhiều tiền, nhưng ông ta quá già, tôi chỉ thích người trẻ tuổi. cũng đừng hở cái là gây rắc rối, thành nên bảo ba dạy dỗ cẩn thận chút, đỡ phải giống như chó dữ suốt ngày muốn cắn người!"


      Cố Lâm Lâm giận đến mức mù quáng, đợi Tùng San xong liền vung móng tay dài nhào tới, Lý Yến vội vàng vừa che cho Tùng San vừa hô to, "Đánh người kìa, con chó điên Cố Lâm Lâm đánh người kìa!"


      Triệu Nhiên đứng bên, tay chân luống cuống, muốn tiến lên khuyên can lại biết nên khuyên như thế nào, cực kì sốt ruột, chợt nhớ tới Trương Tân, nhưng ngay lập tức cảm thấy gọi điện thoại cho Trương Tân chạy tới cũng kịp, lúc tình thế cấp bách thoáng nhìn thấy Chu Trường An đứng dưới tầng nên vội vàng chạy ra khỏi phòng.


      Dáng người Cố Lâm Lâm cao hơn so với Tùng San và Lý Yến, dáng người cao chiếm ưu thế khiến ta được lợi, hơn nữa ta ra tay rất hung hãn, khí lực cũng lớn, ngay cả khi Lý Yến liều mạng che chở cho Tùng San, Tùng San vẫn bị Cố Lâm Lâm cào hai cái chảy máu.


      "Lâm Lâm! Em dừng tay lại!" Chu Trường An lớn tiếng hét lên, nhanh về phía trước, hai tay giữ lấy tay Cố Lâm Lâm, mạnh mẽ kéo Cố Lâm Lâm hùng hổ như cọp sang bên, "Em làm loạn cái gì nữa thế!"


      Cố Lâm Lâm trợn đỏ cả mắt, thể tin được Chu Trường An lại lớn tiếng la hét mình như vậy, ", sao giúp em!"


      Tùng San thở hổn hển, sửa sang lại tóc tai bị Cố Lâm Lâm túm lấy, "Chu Trường An, trông coi bạn cho kĩ, đừng để ta có việc gì lại đến đây khóc lóc om sòm!"


      "San San...” Vẻ mặt Chu Trường An đầy áy náy, "Thực xin lỗi, San San...”


      "Chu Trường An! giúp nó sao? Đứa con này dụ dỗ ba em, giúp em đánh nó!" Cố Lâm Lâm ở trong ngực Chu Trường An giãy giụa giống như phát điên, cả người như xù lông nhím.


      Chu Trường An sửng sốt chút, nhìn về phía Tùng San.


      Lý Yến chỉ vào Cố Lâm Lâm lớn tiếng : "Từ đầu đến cuối đều là Cố Lâm Lâm vu khống người khác! Chu Trường An, nhanh chóng đưa con điên này , phòng của chúng tôi chào đón các người!"


      "Tùng San, đứa con đê tiện như mày tránh xa ba tao ra! Nếu mày dám có ý định gì đó với ba tao, tao với mày xong đâu!" Tiếng la hét của Cố Lâm Lâm khiến cả hành lang đều vây xem.


      Chu Trường An quay đầu nhìn thoáng qua những người vây xem trong hành lang, bất đắc dĩ dùng sức lôi Cố Lâm Lâm ra cửa. Cho dù ra khỏi cửa, ở cầu thang mà Cố Lâm Lâm vẫn thét lên "Tùng San, mày cút xa chút !" " cho mày dụ dỗ ba tao!"


      Chu Trường An bất đắc dĩ nhìn những ánh mắt OO của mọi người xung quanh, khẽ với Cố Lâm Lâm: "Em im lặng ! Còn chưa đủ mất mặt sao?"


      Lúc ra khỏi ký túc xá, đúng lúc gặp phải Triệu Nhiên vội vội vàng vàng, Chu Trường An nhìn thoáng qua Triệu Nhiên, gì cả, chỉ dùng ánh mắt truyền đạt lòng biết ơn, liền vội vàng lôi kéo Cố Lâm Lâm .


      Triệu Nhiên cầm di động, hít sâu cái, xoay người khom lưng cúi đầu với quản lí ký túc, "Cảm ơn cho Chu lên tầng.”


      quản lí khoát khoát tay, cười cho qua chuyện.


      Triệu Nhiên trở lại phòng thấy Lý Yến và Tùng San ngồi bên giường, Lý Yến cầm miếng bông giúp Tùng San lau miệng vết thương, Tùng San đau đến mức hít hơi.


      "Quá khinh người mà, Cố Lâm Lâm đúng là con chó điên!" Lý Yến vừa mắng, vừa xoa mặt Tùng San, "Nhỡ để lại sẹo sao, cậu có muốn bệnh viện ?"


      Tùng San cười cười, " nghiêm trọng như vậy đâu, hai ngày nữa ổn thôi. Mình thấy tay cậu cũng bị ta cào, có đau ?"


      Lý Yến cười : "Mình sao, mình da dày thịt béo mà. San San à, bây giờ mình mới thấy cậu rời khỏi Chu Trường An là tốt nhất, cậu nhìn dáng vẻ hèn nhát của ta xem, ở bên cạnh Cố Lâm Lâm phải là tự tìm tai vạ cho mình sao, là xứng đáng!"


      Tùng San im lặng, trả lời, nhìn Triệu Nhiên rồi : "Triệu Nhiên cảm ơn cậu, vừa rồi là cậu gọi Chu Trường An lên phải ? Nếu có cậu bọn mình thể đấu lại Cố Lâm Lâm.”


      Triệu Nhiên : "Mình cũng giúp được gì, đành phải gọi Chu. San San, Lý Yến, hai ngươi sao chứ?"


      Lý Yến nhìn Triệu Nhiên, cười vui vẻ, " thể tin cậu lại có chủ kiến như vậy, việc lần này cảm ơn cậu.” xong nàng đứng lên nhìn cái máy tính bị chai nước của Cố Lâm Lâm phá hỏng, bất đắc dĩ : "Bọn mình sao nhưng máy tính của San San tiêu rồi. Haizzz, cuối cùng cũng thể sống thọ hơn chút, đáng thương.”


      Tùng San nhìn cái máy tính thân thiết của mình, thở dài "Mình chỉ còn cách nhờ ba Tùng nhà mình cứu viện thôi.”


      phải lo Tùng Chí Quân bỏ tiền mua máy tính mới cho , chỉ là thể thẳng ra máy tính này bị hỏng là do cãi nhau với Cố Lâm Lâm, cho nên đành phải oan uổng chính mình là do mình cẩn thận, như vậy nhất định tránh khỏi việc bị Phương Tiểu Tiệp càm ràm. Đúng là nằm cũng trúng đạn.


      Buổi chiều có lớp, Lý Yến vác ba lô đến thư viện tự học, vốn định lôi kéo Tùng San cùng, nhưng vừa thấy hai vết máu mặt đành khuyên ở nhà nghỉ ngơi. Tùng San có máy tính, mình nằm giường thấy hơi buồn chán, muốn ngủ lại nhớ tới ánh mắt hung dữ của Cố Lâm Lâm, tuy cảm thấy sợ, nhưng lại khiến lòng dạ rối bời. Sau đó chợt nghĩ tới việc rất quan trọng, đó chính là Cố Lâm Lâm làm sao biết và Cố Trì Tây ôm nhau ở bên đường, nếu quả chỉ là trùng hợp nhìn thấy đúng là quá “cẩu huyết”.


      Sau đó lại cảm thấy hơi bất an, nếu Cố Lâm Lâm tìm Cố Trì Tây, Cố Trì Tây trả lời ta như thế nào?


      có nên gọi điện cho Cố Trì Tây bảo được thừa nhận hay ?


      Như vậy có phải là chuyện bé xé ra to hay ?


      nằm giường lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng cảm thấy, với tính tình xảo quyệt của Cố Trì Tây, nếu bị con hỏi nhất định thừa nhận, có lẽ cần chuốc việc vào mình tốt hơn.


      Dưới giường bỗng nhiên có tiếng động, sau đó nghe thấy tiếng Triệu Nhiên giọng , "San San, cậu ngủ chưa?"


      Tùng San ngồi dậy, xốc màn trước giường lên, "Vẫn chưa, mình ngủ được.”


      Vẻ mặt Triệu Nhiên hơi khác thường, "San San, ở dưới tầng có người tìm cậu, là người lần trước.”


      Tùng San sửng sốt chút, mới nhớ ra người đó là Trương Tân, do dự lát cười cười : "Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”


      Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Trương Tân mặt chút thay đổi đứng ở chỗ lần trước, Tùng San cảm thấy huyệt thái dương đau nhức. Vừa rồi còn do dự có nên liên lạc hay , bây giờ người ta tìm tới cửa. Cố Trì Tây là nhạy tin.


      Trương Tân nhìn thoáng qua vết thương mặt Tùng San rồi nhanh chóng dời tầm mắt, "Tùng San, Cố tổng đợi , mời theo tôi.”

      Last edited by a moderator: 10/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :