1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Hằng Lê :yoyo26::yoyo26::yoyo26: oa oa, dài quá :th_105:
      ko phân chương sao chị??? đọc mỏi mắt, kéo chuột mỏi tay lun :th_74::th_74::th_74:

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      1c nó dài thế đó :'( có chương dài 30-40 trang

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Thông báo tới Editor
      l
      - Khi edit xong 1 bộ truyện hãy vào topic Hỗ trợ thành viên
      - Báo số chương truyện hoàn thành để được cộng thưởng ruby

    4. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Chương 14: Xua quân xuôi nam, chuyện vui tới cửa (1)


      Editor: Tiểu Di


      Trong mấy ngày sau đó, Nguyên Tĩnh Vũ chu toàn hai nhà Nam Vương và Giang Việt, tận lực lôi kéo bọn họ, chỉ chờ mong chiến giữa bọn họ bùng nổ càng trễ càng tốt.


      Mùng chín tháng mười , quan tài Tiêu Dật Phi được đưa vào Vương lăng, Nguyên Tĩnh Vũ tự mình đưa xuống địa cung, sau đó đóng lại cửa chính địa cung. Thời điểm mở ra cánh cửa này lần thứ nhất, chính là lúc Nguyên Tĩnh Trinh vào bầu bạn với . Vì vậy, hôm nay Nguyên Tĩnh Trinh thể tiến vào.


      Dịch Khinh Nhan thở dài, từ sau khi Tiêu Dật Phi , ra Nguyên Tĩnh Trinh muốn theo rồi. Nếu phải còn có vài nữ nhân cần chăm sóc, Khinh Nhan nghi ngờ Nguyên Tĩnh Trinh nguyện ý tuẫn táng làm bạn với Tiêu Dật Phi.


      ra Dật Phi cũng hạnh phúc. Sanh ở gia đình phiên Vương, bởi vì thuở bị coi như nữ tử mà nuôi dưỡng nên thiếu những tính toán nguy hiểm. Tuy là kết thân vì quyền lực, thê tử kết tóc lại sâu đậm. vì người mình có thể làm hết thảy, khiến Nguyên Tĩnh Vũ cả đời thể quên ...


      Cả đời này của mặc dù ngắn ngủi, lại cực kỳ ngoạn mục.


      Nguyên Tĩnh Trinh cũng có thể coi là hạnh phúc chứ? Mặc dù giữa nàng và Tiêu Dật Phi là hôn nhân vì quyền lực, hai người tất phải là có tình cảm . Nguyên Tĩnh Trinh say đắm Tiêu Dật Phi tuấn mỹ tôn quý, dịu dàng săn sóc, vì tiếc phản bội mẫu thân và gia tộc của mình. Mà Tiêu Dật Phi đối với Nguyên Tĩnh Trinh cũng hẳn là lợi dụng, cùng chung sống nhiều năm như vậy, vợ chồng ân ái, mặc dù giả cũng trở thành . Đặc biệt là sau khi Dật Phi bệnh nặng, Nguyên Tĩnh Trinh cẩn thận hầu hạ, cũng cảm động. Có lẽ giữa bọn họ có tình khắc cốt ghi tâm, nhưng thân tình nhiều năm cũng là nghi ngờ gì nữa.


      Dịch Khinh Nhan nghĩ tới tình cảm của Nguyên Tĩnh Trinh và Tiêu Dật Phi, bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện Nguyên Tĩnh Vũ cùng Giản Vương phi. Năm đó, Nguyên Tĩnh Vũ đối với Giản Vương phi cũng là ôm hy vọng rất lớn ư? Mặc dù giữa bọn họ có tình , thân tình hơn mười năm cũng là có. Cho nên, Giản Vương phi hận nàng cũng có gì là quá khó hiểu, dù sao cũng là mình tới sau...


      Nhưng mà nếm được mùi vị hạnh phúc, nàng quyết nhượng bộ. Là bản thân Giản Vương phi thể lưu lại tim của , cũng chẳng oán được ai. Nếu có ngày Nguyên Tĩnh Vũ bởi vì nữ nhân khác mà rời bỏ mình, nàng tuyệt oán hận, nàng chỉ giết người...


      Sứ giả Giang Việt nhận được ám hiệu của Nguyên Tĩnh Vũ, hài lòng trở về.


      Bởi vì Trung Châu Vương sư tử há to miệng mà sứ giả Nam Vương mãi lo nghĩ, cho đến khi chuyện Tiêu Dật Phi được hạ táng xong xuôi còn chưa có thảo luận xong, về sau vẫn do Hàn Nhược Vân gửi thư thức tỉnh mới hiểu được, bực tức rời . Nguyên Tĩnh Vũ phải sợ Hàn Nhược Vân biết tâm tư của , cố ý thể ràng như thế, chính là hi vọng Hàn Nhược Vân bận tâm lo lắng, chần chờ động thủ, từ đó Trung Châu thắng được thời gian gom góp lương thảo.


      Mắt thấy tạm thời có thể bình yên, Khinh Nhan và Nguyên Tĩnh Vũ thương lượng hôm nay xem xét sổ sách xong sớm chút rồi bọn họ thăm hài tử, liền nghe Bối Nguyệt Ảnh vào thông báo: "Vương phi, Dịch phu nhân cầu kiến!"


      Dịch phu nhân?


      Khinh Nhan ngẩn ra chút, vị Dịch phu nhân nào kia? Phu nhân của cha nàng hay là chị dâu của nàng? Đứa Nguyệt Ảnh này điểm này tốt, hỏi ràng chút, xem ra phải từ từ huấn luyện mới được.


      "Người ở đâu vậy?"


      "Nô tỳ an bài họ chờ ở thiên điện."


      Khinh Nhan nghĩ chút, buông sổ sách trong tay, với Nguyên Tĩnh Vũ: "Vậy ta trước xem, ngươi trở về sớm chút."


      "Ừ, chúng ta cùng dùng bữa tối." Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu hướng nàng nhàn nhạt cười tiếng, thuận thế lướt nhanh Bối Nguyệt Ảnh cái, cười , "Về sau nếu Tần Cánh dám cưới vợ bé, đừng ngươi, chính ta tha cho !"


      Khinh Nhan tới cửa, nghe vậy cũng nhịn được quay đầu lại cười tiếng.


      Bối Nguyệt Ảnh có chút hồ đồ, hiểu hai người cười cái gì, nhưng nhìn thấy các chủ cao hứng, trong lòng nàng cũng vui vẻ.


      Điện Càn Khôn nguyên bản chính là cung điện xử lý chính vụ của hoàng đế tiền triều, đồ sộ hào hùng, tiền điện dùng để triệu kiến thần tử xử lý chính vụ, hậu điện là tẩm điện. Điện Càn Khôn có bốn thiên điện lớn, gian trong đó là thư phòng của Nguyên Tĩnh Vũ , gian làm phòng tiếp khách của Dịch Vương phi, hai gian khác nay bỏ trống.


      Dịch Khinh Nhan vào mới phát ra mình hoàn toàn đoán sai. Dịch phu nhân bên trong phải là mẹ cả của nàng, càng phải là chị dâu của nàng. Ba người bên trong lại là thẩm nương của nàng, cùng đường tẩu và đường muội.


      Ba người muốn làm đại lễ tham bái Vương phi, Khinh Nhan vội vàng "Thẩm nương cần đa lễ!" rồi đỡ nàng lên. Mặc dù lúc nàng đối với thẩm nương cũng có gì ấn tượng, nhưng quan hệ của nàng cùng thúc phụ rất tốt, vì vậy đối với vị thẩm nương này cũng đặc biệt thân thiết.


      Dịch Khinh Nhan nhìn thẩm nương cùng đường muội có chút gò bó, cho nên bảo tất cả các thị nữ ra ngoài, chỉ để lại Bối Nguyệt Ảnh ở bên cạnh, lúc này mới ôn hòa cười : "Thẩm nương có chuyện ngại thẳng, chỗ này có người ngoài."


      Phu nhân Phạm thị của Dịch Minh Dương vẫn có chút chần chờ như cũ, nụ cười mặt cũng có chút miễn cưỡng.


      Dịch Khinh Nhan kỳ quái, chẳng lẽ có chuyện cầu xin nàng? Có chuyện gì thúc phụ đại nhân tiện mở miệng sao? "Thẩm nương?"


      "Ách... Cái này... Gần đây có chút lời đồn đãi... Ta biết quan hệ của Vương phi cùng đại tẩu cũng quá tốt, cho nên liền mạo muội tới đây..." Phạm thị xuất thân nhà buôn, mặc dù là trưởng bối, ở trước mặt Dịch Khinh Nhan vẫn có cảm giác áp lực như cũ.


      Dịch Khinh Nhan nhìn bộ dạng này của nàng cũng sốt ruột, chuyện gì ra là được, sợ cái gì? Nàng xem bộ dạng đường tẩu ngược lại khôn khéo lão luyện, dứt khoát hỏi nàng: "Nhị tẩu, các người nghe được lời đồn đãi gì rồi?"


      Kim thị là thê tử của Dịch Duẫn Diệu, con thứ của Dịch Minh Dương, trước đó Khinh Nhan cũng chỉ gặp có lần.


      Kim thị sinh ra vốn mồm miệng khéo léo, mấy câu liền đem chuyện .


      "Hồi bẩm Vương phi, ngài ở trong viện Vương phủ biết, bên ngoài tin đồn truyền thành dạng gì rồi đâu? Những người đó cũng là ghê tởm, dám ngài trong nhà quen được cưng chiều, đố kỵ thành tánh, để tâm con cháu Vương gia thưa thớt, còn cho Vương gia thương các thê thiếp khác, ngài... Ai, đều là những người đó càn, Vương phi ngài ngàn vạn lần đừng tức giận. Ngài có thể được Vương gia sủng ái, đó là vinh dự cả nhà Dịch thị chúng ta, những người đó đố kỵ ngài mới như vậy. Chỉ là tuy như thế, nhưng truyền nhiều người, đối với danh dự của ngài cũng là tốt, ngài là quý nhân của Dịch thị tộc chúng ta, chúng ta đều là người nhà, tại sao có thể để Vương phi ngài chịu chửi bới như vậy đây? Cho nên, ta cùng mẫu thân thảo luận, suy nghĩ biện pháp, chỉ cần Vương phi ngài tự mình chọn vị trắc phi đặt ở bên cạnh Vương gia, những lời đồn đãi kia công cũng tự phá rồi. nay tất cả mọi người đều Giản Vương phi hiền đức, phải là bởi vì nàng ta chủ động vì Vương gia nạp phi cầu tự sao? Đúng rồi, thế nào vẫn có thấy tiểu thế tử a? Bên ngoài đều thân thể tiểu thế tử tốt, còn có người nguyền rủa tiểu thế tử thông minh đáng của chúng ta có tật ở não, cho nên mới để cho người khác thấy. Vương phi ngài nghe chút, những người này ác độc a! Chờ thân thể tiểu thế tử tốt lên rồi, ngài nhanh mang ra cho mọi người xem, những người đó có thể ..."


      "Tốt lắm!" Dịch Khinh Nhan nén bụng khí nghe nàng ý đồ, nghe đến đó cũng nhịn nổi nữa.


      Kim thị thấy sát khí mặt Dịch Khinh Nhan sợ hết hồn, thầm nghĩ: có lẽ lời đồn bên ngoài cũng hẳn đều là lời đồn đãi, vị nãi nãi nhà các nàng này phải là chủ nhân thiện lương hiền huệ a!


      "Thẩm nương, nhị tẩu, các ngươi hổ là thân nhân của ta!" Khinh Nhan cười trào phúng , lại nhìn hướng kia, vị đường muội yên lặng ngồi ở bên, tiểu mỹ nhân dịu dàng nhã nhặn lịch a!


      Phạm thị biết Dịch Khinh Nhan nổi giận rồi, giờ phút này lúng túng há miệng, nhưng biết còn có thể gì.


      Kim thị vẫn còn có mấy phần can đảm, miễn cưỡng cười : "Vương phi ngài đừng tức giận, đó cũng là những thứ ngu ngốc do tiểu nhân bên ngoài hưu vượn, mẫu thân ta cũng là có ý tốt. Người xem Phiêu Nhứ, tính tình ôn hòa, tuyệt đối cùng ngài tranh thủ tình cảm, chỉ cần Vương gia có nhiều nhi tử, có người có thể..."


      "Tâm ý của các ngươi ta nhận." Khinh Nhan lần nữa cắt lời Kim thị, suy nghĩ chút, đột nhiên hỏi: "Chuyện này thúc phụ có biết ?”


      "A, cái này... Phụ thân quanh năm đóng quân bên ngoài, chuyện trong nhà mẫu thân làm chủ là được rồi..." Kim thị miễn cưỡng cười .


      Khinh Nhan gật đầu cái, cuối cùng thở phào.


      Kim thị nhìn thần sắc nàng có hơi hòa hoãn, trong lòng cũng thở phào nhõm.


      Khinh Nhan trầm mặc chút, chợt với Dịch Phiêu Nhứ: "Muội muội cũng nguyện ý sao?"


      "Có thể hầu hạ Vương gia, là phúc khí của Phiêu Nhứ." Dịch Phiêu Nhứ khẽ ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó lại hạ xuống, mặt đỏ bừng mắc cỡ.


      Khinh Nhan gật đầu cái, lại cười : "Như vậy , đợi lát nữa Vương gia tới đây, ta hỏi ý tứ chút, nếu Vương gia phản đối, ta lập tức an bài muội muội vào Vương phủ."


      Phạm thị cùng Kim thị nghe được những lời này của Khinh Nhan, thở phào nhõm, ngay sau đó lộ ra nụ cười hài lòng.


      Khinh Nhan hít hơi sâu, với Bối Nguyệt Ảnh: "Nguyệt Ảnh, xem chút Vương gia xong chưa nhanh đưa đến."


      Bối Nguyệt Ảnh lĩnh mệnh , vừa tới cửa liền quay trở lại, cao hứng : "Vương phi, Vương gia tới."


      Dịch Khinh Nhan ngồi bất động, ba người Phạm thị, Kim thị và Phiêu Nhứ vội vàng đứng dậy tới cửa quỳ nghênh đón: "Tham kiến Vương gia!"


      Nguyên Tĩnh Vũ vào, ôn hòa Dịch phu nhân đứng dậy, lại mời họ ngồi xuống, lúc này mới phát ra còn có vị thiếu nữ chưa chồng, tới chủ vị ngồi xuống, nghiêng đầu cười với Khinh Nhan: "Muội muội của ngươi? Sanh ra tệ, hứa hôn với người nào rồi?" Chẳng lẽ là tới xin người tỷ tỷ Khinh Nhan này chỉ hôn hay sao?


      Khinh Nhan cười : "Còn chưa có, giao cho Vương gia như thế nào?"


      Nguyên Tĩnh Vũ mới vừa nhận trà Bối Nguyệt Ảnh đưa lên uống miếng, thiếu chút nữa bị sặc. nắm quyền chống đỡ miệng ho, kinh hãi nhìn Dịch Phiêu Nhứ cái, vội vàng quay đầu lại tỉ mỉ xem kỹ vẻ mặt Khinh Nhan.


      Ừ, mặc dù cười, nhưng nụ cười chút cũng chưa đạt tới đáy mắt. Chẳng lẽ câu cười giỡn mới vừa rồi của mình là ? Bọn Dịch phu nhân tới đây là muốn đưa đường muội của Khinh Nhan vào Vương phủ làm bạn cùng Khinh Nhan?


      Chuyện có chút nghiêm trọng a. Nguyên Tĩnh Vũ chợt hối hận mới vừa rồi mình câu phân nặng như vậy. vốn nhìn thấy là phu nhân Dịch Minh Dương, nghĩ nàng đến làm khó Khinh Nhan, cho nên mới chuyện thân cận chút.


      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nụ cười miễn cưỡng mặt Khinh Nhan, nghĩ tới biểu tình Dịch phu nhân cùng với câu vừa rồi kia, trong lòng mơ hồ hiểu được.


      bỗng chốc thu hồi dịu dàng ấm áp lúc trước, trong giây lát mặt giăng đầy sương lạnh, ánh mắt kỹ càng chậm rãi quét qua Phạm thị tâm thần bất an, Kim thị khẩn trương lo lắng vô cùng và Dịch Phiêu Nhứ thẹn thùng e lệ. Thậm chí ngay cả thê tử Dịch Minh Dương cũng muốn tính toán Khinh Nhan? Khinh Nhan ở trong gia tộc phải cùng thúc phụ của nàng có quan hệ tốt nhất sao?


      Nguyên Tĩnh Vũ chợt vì Khinh Nhan cảm thấy lòng chua xót. chậm rãi tới, đem nàng từ ghế kéo dậy, khẽ thở dài: "Đừng cười! Ngươi phải buồn cười cũng cần miễn cưỡng mình. đời này có ai có thể miễn cưỡng ngươi làm cái gì." Hai tay ôm mặt của nàng, ngón tay thon dài mơn trớn mặt mày nàng."Ta cam kết với ngươi, có nữ nhân khác, bất kể vua và dân nghị luận như thế nào, tất cả đều do ta gánh chịu, tại sao ngươi luôn chịu tin tưởng ta đây? Đừng nghe những phụ nhân vô tri kia hưu vượn, chúng ta có Minh Huy, ai cũng lật nổi."


      Khinh Nhan biết những lời này là cho thẩm nương bọn họ nghe, nhưng người nào đó phải là lời trong lòng của đây? Mặc dù sớm biết , nhưng nghe cam kết lần nữa, trong lòng vẫn cảm động như vậy.


      "Ngươi yên tâm," Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng cười cười, chợt xoay người hướng Dịch Phiêu Nhứ : "Về sau nếu có nữ nhân cố gắng dẫn dụ Bổn Vương, ta liền kiếm giết nàng!"


      Dịch Phiêu Nhứ nghiêm mặt trắng bệch, thân thể nhịn được khẽ run, sợ hãi cúi đầu.


      Phạm thị cùng Kim thị đều bị dọa đến vội vàng đứng lên quỳ mặt đất, rồi lại biết nên gì.


      Nguyên Tĩnh Vũ kéo Khinh Nhan chậm rãi tới chủ vị ngồi xuống, chậm rãi uống hớp trà, lúc này mới lên tiếng : "Dịch phu nhân quỳ mặt đất làm cái gì? Đứng lên ! Nếu nữ nhi ai thèm lấy, Bổn Vương vì Dịch tướng quân mà phân ưu, chỉ hôn cho nàng !"


      Dịch Phiêu Nhứ vừa nghe, vội vàng theo quỳ đất.


      Nguyên Tĩnh Vũ chợt cao giọng : "Phạm thị nghe chỉ, nữ nhi của Thống soái Tây Bắc quân Thiên Uy tướng quân Dịch Minh Dương gả cho Thống lĩnh Thân Vệ quân Tiếu Duệ! Trong tháng ba thành hôn!"


      Phạm thị lĩnh chỉ tạ ơn.


      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ba nữ nhân ngừng run rẩy quỳ gối trước mặt mình, chợt cảm thấy chán ghét: "Dịch phu nhân trở về chuẩn bị hôn !" Sau đó hừ lạnh tiếng kéo Khinh Nhan ra.


      Khinh Nhan nắm chặt tay Nguyên Tĩnh Vũ, trước đó nàng quả thương tâm, nhưng mà giờ phút này trong lòng cảm thấy hạnh phúc.


      Thông qua mật đạo tới Thanh Dương phái, ngay sau đó Mục Vũ Phi dẫn Minh Huy tới.


      Hai ngày thấy, Khinh Nhan gọi tiếng sư phụ liền đem Minh Huy ôm ở trong ngực.


      Minh Huy trắng trẻo mập mạp, toàn thân mặc áo bông màu đỏ sậm thêu cát tường màu vàng, hoa văn hình mây, đầu đội nón đầu hổ, đáng cực kỳ. Nàng nãi thanh nãi khí mà kêu"Mẹ", "Mẫu thân", "Mẫu phi", lại duỗi đôi tay bé mập mạp ra lôi kéo chơi đùa tóc của mẫu thân, đem Khinh Nhan nghịch vui vẻ. Nàng ôm hôn khuôn mặt nhắn của hài tử, cảm thấy nhìn thế nào cũng nhìn đủ, hôn thế nào cũng tựa như hôn đủ.


      Nguyên Tĩnh Vũ đem nàng và hài tử cùng nhau ôm vòng vào trong ngực, duỗi ngón tay điểm khuôn mặt mập mạp của hài tử cái, dụ dỗ: "Minh Huy, ngoan, kêu phụ vương!"


      "Phụ hoàng..." Minh Huy học theo tiếng, gọi là phụ hoàng.


      Mặt Nguyên Tĩnh Vũ vui mừng: "A, bảo bối ngoan! Gọi phụ hoàng cũng giống vậy!"


      "Đứa này..." Khinh Nhan cũng cười. như vậy cũng biết nịnh hót sao?


      "Khinh Nhan, ngươi xem, bộ dạng hài tử giống ta nhiều hơn!" Nguyên Tĩnh Vũ có hơi chút đắc ý .


      Khinh Nhan ngẩng đầu liếc cái: "Nhìn hài tử lần ngươi lần, chê phiền a!"


      "Ha ha!" Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận ôm hài tử tới "Đến, để phụ vương ôm cái!"


      giống như trở lại thuở ban đầu lúc làm cha mười năm trước, đem hài tử nâng niu trong tay, cẩn thận như vậy, giống như tay ôm chính là toàn bộ thế giới. Đáng tiếc, hài tử kia sớm vắng mặt nhân thế rồi... Minh Huy, nhất định bảo vệ tốt! Nhất định khiến nàng bình an lớn lên!


      chợt ngẩng đầu nhìn Khinh Nhan, nghiêm túc : "Lúc Minh Huy thôi nôi, chúng ta dẫn nàng trở về cho mọi người xem lát ! Sau đó lại giao cho Dương phu nhân như cũ, qua hai năm đón trở về Vương phủ."


      Khinh Nhan vẫn còn có chút sầu lo, nàng xưa nay rất ít gạt người, huống chi là lời dối như cuội như vậy. Nhưng nghĩ tới thế cục trước mắt, cũng đành phải an ủi mình, nay thời tiết lạnh, hài tử ăn mặc nhiều, cũng bị phát ...


      "Đừng lo lắng, ta an bài xong hết thảy!" Nguyên Tĩnh Vũ tay ôm hài tử, cái tay trống vươn tới nắm tay Khinh Nhan cho nàng thêm sức mạnh. hiểu được, mỗi lần thấy hài tử, Khinh Nhan liền nhịn được sầu lo, suy nghĩ lung tung.


      "Đây rốt cuộc cũng phải là kế hoạch lâu dài..." Nhìn khuôn mặt nhắn của Minh Huy giống Nguyên Tĩnh Vũ, Khinh Nhan nhàng thở dài. Minh Huy đáng thương...


      Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm trang tiếp: "Cho nên Bổn Vương còn cần cố gắng nhiều hơn a! Phu nhân ngươi cũng nên phối hợp mới phải, cần luôn từ chối!"


      Khinh Nhan lập tức đỏ mặt, vội vàng nhìn bốn phía. Hoàn hảo có ai...


      ————————————————————————————————


      Bên ngoài, Tiếu Duệ ở biệt viện bảo vệ tiểu thế tử, nhưng biệt viện ở chỗ nào, có những người nào, tất cả đều là cơ mật, ngay cả Giản Vương phi cũng biết. thực tế, Tiếu Duệ mang theo mấy trăm thủ hạ tâm phúc của , tất cả quân ra mã trường chọn ngựa thuần phục ngựa. Năm ngoái, Phượng Khinh Trần sai người đem ngựa tốt qua, cũng chọn được nhiều con tốt, chờ nhóm tiểu mã này lớn lên huấn luyện tốt cần phải năm. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng chỉ phải đảm đương làm thầy thuần phục ngựa. Chỉ là, Vương gia , chính là Thống lĩnh kỵ binh tiếp theo, thuần phục tốt đám ngựa tương lai tất cả đều thuộc về . Có những lời này của Vương gia, Tiếu Duệ cùng các huynh đệ trong bang mang theo mười phần nhiệt tình.


      Nhận được ý chỉ hôn, Tiếu Duệ có chút kỳ quái, chờ trở lại Vinh Dương hỏi thăm chút hiểu toàn bộ câu chuyện trong đó. Tiếu Duệ xuất thân là quân thân vệ của Nguyên Tĩnh Vũ, cũng là nhi, phụ thân huynh trưởng đều chết ở chiến trường, nếu phải là Vương gia thu dưỡng bọn họ, còn tự thân dạy bọn họ võ công, hôm nay còn biết sống chết tại nơi nào đây?


      Tuy là sau lưng việc chỉ hôn còn có tình bên trong, nhưng Vương gia đầu tiên là nghĩ đến mình, vì Vương gia vượt lửa vượt sông cũng cảm thấy đáng giá! nhi, nếu phải Vương gia ưu ái, nào dám vọng tưởng nữ nhi của tướng quân Dịch Minh Dương? Tiếu Duệ thầm tự với mình, ân tình Vương gia đối với mình, cho dù dùng tánh mạng của mình cũng cách nào báo đáp. Mình có thể làm, chỉ có trung thành, cả đời trung thành!


      Mà đồng thời, Tần Cánh đóng tại Hà Tây cũng nhận được ý chỉ hôn, cũng giống như Tiếu Duệ, trong lòng ngoại trừ hạnh phúc cũng chính là cảm động. chưa bao giờ qua tâm của mình cùng Vương gia, nhưng mà Vương gia cùng Vương phi thế nhưng vẫn xem ở trong mắt, để ở trong lòng. càng nghĩ tới Vương phi lại chịu đem Tử Ngọc nương nể trọng nhất gả cho mình, phần ân tình này, vợ chồng bọn họ nhất định lấy cả đời trung thành để báo đáp!


      Dịch Minh Dương ở Tây Bắc phụ trách bảo vệ biên quan, trước mắt vẫn còn làm quen địa hình địa phương, rất là bận rộn. Đột nhiên nhận được ý chỉ hôn của Vương gia, rất là nghi ngờ, Vương gia nghĩ như thế nào mà gả tiểu nữ của mình? Còn tiểu tử Tiếu Duệ kia lúc nào coi trọng Phiêu Nhứ nhà rồi hả? Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng này tương đối lớn. xin chỉ trở về Vinh Dương gả con , sau đó mới từ trong miệng thê tử biết ngọn nguồn. Dịch Minh Dương dưới cơn nóng giận hung hăng mắng thê tử trận, lại gọi con thứ tới dạy dỗ thông suốt, để cho quản tốt nữ nhân của mình. Thường ngày chắc là rất thư thái sao? Thế nhưng dám nghĩ tới tính kế với Dịch Vương phi? Nếu phải nhìn mặt mũi , hai nữ nhân ngu xuẩn này còn có thể ở tại soái phủ ngắn dài?


      Sau đó Dịch Minh Dương liền chạy tới Vương phủ bái kiến Dịch Khinh Nhan, hướng nàng tạ lỗi.


      Khinh Nhan sớm biết phải ý tứ của thúc phụ, tự nhiên trách , vẫn là thân thiết thường ngày như cũ. lâu Nguyên Tĩnh Vũ trở về, còn lưu dùng bữa tối xong mới về. Dịch Minh Dương nhìn bộ dạng Vương gia và Khinh Nhan tình thâm ý trọng, trong lòng cũng thở phào nhõm.


      Mặc dù vừa trở về, nhưng những lời đồn đãi bên ngoài kia đáng hận, nhưng mọi điều cố tình lại là . ra vẫn vì Khinh Nhan mà lo lắng, nhưng hôm nay nhìn Vương gia đối với nàng tình thâm ý trọng như vậy, mới coi là yên tâm chút. Đứa bé này nhận chịu nhiều hiểu lầm cùng lời đồn đại như vậy, nhưng nghĩ thân nhân của mình ở sau lưng đâm đao... Ai! Lúc ấy nàng có nhiều khổ sở a! Dịch gia bọn họ có lỗi với nàng a!


      Hôn lễ được định vào mùng tám tháng chạp.


      Lúc này, Tiếu Duệ và Tần Cánh đến điện Càn Khôn tạ ơn lần nữa. Nguyên Tĩnh Vũ cao hứng, hôm nay là người chủ hôn.


      trước với Tiếu Duệ: "Vị đường muội này của Vương phi Bổn vương có gặp qua, tính tình ôn hòa, dung mạo xuất chúng, coi như tiểu tử ngươi có phúc khí! Về sau chúng ta triều đình là quân thần, cá nhân là huynh đệ cột chèo, ta và Vương phi đều là thân nhân của ngươi, có chuyện gì nhớ tới tìm chúng ta, cần khách khí."


      Tiếu Duệ vừa cảm động vừa có chút sợ hãi, vội vàng quỳ chân đất tạ ơn.


      Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Tiếu Duệ dậy, lại những lời thấm thía với Tần Cánh: "Tử Ngọc nương này tệ, thông minh có khả năng, tâm địa thiện lương, Vương phi bình thường vẫn xem nàng như muội muội, cho ngươi phụ bạc nàng. Mặc dù tương lai là người xuất chinh ở bên ngoài, trong lòng nhớ tới thê tử trong nhà, nên bị hoa thơm cỏ dại bên ngoài mê hoặc nhân tâm. Ngươi bây giờ còn rất trẻ, gặp gỡ nương quá ít, có lẽ chưa hiểu, cõi đời này nương xinh đẹp vô số, nhưng có thể tìm được nương ý hợp tâm đầu với mình để làm vợ dễ dàng, phải hiểu được quý trọng a!" Bởi vì Chu Tử Ngọc xuất thân từ Lăng TiêuCcác, cho nên Nguyên Tĩnh Vũ đặc biệt dặn dò mấy câu, chỉ sợ tiểu tử này bởi vì nhất thời hiếu kỳ mà phạm sai lầm.


      Tần Cánh cảm động quỳ xuống tạ ơn, Nguyên Tĩnh Vũ nâng dậy, cười : "Tốt lắm, giờ còn sớm, các ngươi mau chóng rước dâu !"


      Bởi vì hai hôn cùng nhau làm, Tần Cánh và Tiếu Duệ nay đều chưa có được ban thưởng phủ đệ, vì vậy Nguyên Tĩnh Vũ đặc biệt ban thưởng bọn họ tạm thời ở trong Vương phủ, tân phòng hai đôi mới được an bài ở phía nam Vương phủ, viện Đoàn Tụ.


      Viện Đoàn Tụ nguyên danh trước kia là cung Di Phúc, Nghệ An Vương trước đây mặc dù thê thiếp ít, nhưng hoàng cung tiền triều nay quá lớn, rất nhiều cung điện cũng để đó dùng, cung Di Phúc chính là trong đó. Lần này sau khi ý chỉ hôn được truyền đạt, Dịch Khinh Nhan đặc biệt phân phó đem cung Di Phúc dọn dẹp, cho hai đôi mới làm tân phòng.


      Vương gia tự mình gả cũng đảm đương luôn người chủ hôn, lần này hôn lễ tự nhiên rất náo nhiệt. Hai vị chú rễ đều là ái tướng tâm phúc rất được Vương gia tin tưởng, bản thân nhân duyên tồi, vì vậy được các đại thần trong triều thành tâm chúc mừng, nhiều loại quà tặng chất đống toàn bộ hai gian phòng.


      Trong những trường hợp chính thức, Nguyên Tĩnh Vũ luôn luôn mang theo hai vị Vương phi cùng nhau có mặt. Trong quá khứ, vị nữ chủ nhân Giản Vương phi luôn là như cá gặp nước cùng Nguyên Tĩnh Vũ chủ trì cục diện, mà Dịch Vương phi luôn là cười đến có chút cứng ngắc, cảm giác quá tự tại. Nhưng hôm nay trong ngày đại hỉ này, hai vị Vương phi lại làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thấy nụ cười Giản Vương phi có chút miễn cưỡng, mà Dịch Vương phi lại rất chân thành.


      Mọi người náo náo nhiệt nhiệt uống rượu mừng, bỗng nhiên có người lên tiếng thế tử rất nhanh đến lúc thôi nôi rồi, hỏi Vương gia tính toán ăn mừng như thế nào?


      Nguyên Tĩnh Vũ cũng biết có người nhịn được lên chuyện này, cho nên sớm chuẩn bị cả rồi. Chỉ thấy cười ha hả : "Thôi nôi thế tử chính là đại hỉ của cả Trung Châu, cư nhiên phải ăn mừng lớn. Chư vị đại nhân chuẩn bị quà tặng ! Đứa Minh Huy này thế nhưng rất biết chọn đồ tốt!"


      Nghe Nguyên Tĩnh Vũ như thế, chúng thần vốn là bởi vì lời đồn mà có chút hoài nghi trong lòng cũng yên ổn ít. Trước kia Vương gia từng có mấy vị thế tử thể nuôi lớn, lần này đặc biệt cẩn thận cũng có tình lý trong đó, bọn họ quả nên hoài nghi Vương gia và Vương phi.


      Hai đôi mới cưới ba ngày sau lần nữa tới điện Càn Khôn tạ ơn, Tiếu Duệ cùng Tần Cánh gặp Nguyên Tĩnh Vũ, Dịch Phiêu Nhứ cùng Chu Tử Ngọc tới gặp Dịch Khinh Nhan.


      Chu Tử Ngọc theo Khinh Nhan mấy năm, mặc dù hôm nay lập gia đình, bưng trà dâng nước, vẫn giống trước kia dạng thân thiết tự nhiên, nghiễm nhiên là thị nữ cận thân trước đây.


      Khinh Nhan cũng cùng nàng khách khí, chỉ cần cười nhạt, kia phần thân thiết ăn ý liền tan ra ở đáy mắt.


      Khinh Nhan cười với Dịch Phiêu Nhứ: "Muội muội hôm nay còn ngờ ta sao?"


      Dịch Phiêu Nhứ liền dám, nhớ tới mấy tháng trước si tâm vọng tưởng, khỏi có chút xấu hổ.


      Khinh Nhan thấy vậy, càng thêm thân thiết : "Phàm là nữ tử, ai cũng muốn tìm phu quân tốt, nhưng thay vì cùng người của cùng hưởng trượng phu, bằng độc hưởng toàn bộ tình của nam nhân. Muội muội cảm thấy đúng ? Tiếu thống lĩnh theo bên cạnh Vương gia nhiều năm rồi, cũng coi như tuổi trẻ tài cao văn võ song toàn, ngươi chỉ cần thương , cả đời đối tốt với ngươi."


      Dịch Phiêu Nhứ cúi đầu, nghẹn ngào tiếng: "Đa tạ Vương phi!"


      Khinh Nhan khẽ thở dài : "Chuyện qua cũng cần nhớ ở trong lòng, ta cùng với thúc phụ tình như phụ tử, ngươi lại là nữ nhi duy nhất của thúc phụ, ta và Vương gia vì chuyện lúc trước mà trách tội mẹ con các ngươi. Vương gia đem ngươi ban cho ái tướng tâm phúc tin tưởng nhất biểu minh tất cả, ngươi nên phụ mảnh tâm ý của chúng ta." Nhìn Dịch Phiêu Nhứ chân chính nghe để trong lòng, Khinh Nhan liền cho nàng về.


      Trong nội tâm Khinh Nhan biết ràng, bên trong gia tộc Dịch thị, phụ thân và huynh trưởng là thể dựa vào rồi, cũng phải bởi vì bọn họ chút cũng thương mình, chỉ là ở trước mặt số mạng gia tộc, tình phụ tử, tình huynh muội cũng trở nên còn ý nghĩa, lòng thương mình cũng chỉ còn lại có thúc phụ thôi. Khinh Nhan hiểu vì sao thúc phụ độc nhất thích mình, lúc tuổi trông nom nhiều mặt, càng về sau nàng có khát vọng bình định thiên hạ thúc phụ cũng là hết sức ủng hộ, thậm chí tiếc phản bội tín ngưỡng gia tộc. Vì phần mến cùng ủng hộ này của thúc phụ, nàng cũng đem hết khả năng làm cho hài tử của cuộc sống hạnh phúc.


      Mười bảy tháng chạp rất nhanh đến, Trung Châu Vương phủ khoác lụa hồng treo hỉ khí xanh biếc nhàng, vì Trung Châu thế tử thần bí mừng sinh thần, cơ hồ tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười chân thành mong đợi.


      Nghiêm Mộng Liên ở trong tẩm cung của mình tới lui lâu, thủy chung cách nào quyết định có nên điện Long Khánh ăn mừng thôi nôi thế tử hay . Nàng cũng biết hôm nay mình thể , có thể tưởng tượng trước kia mình hiểu lầm Dịch Vương phi thế nào, còn có những lời hết sức vũ nhục kia, trong lòng luôn bất an. Nàng hối hận, ai có thể nghĩ tới Mặt quỷ Tu La giết người chớp mắt đó hiển nhiên cũng là Dịch Vương phi mà Vương gia sủng ái?


      Mắt thấy sắp đến giờ, Nghiêm Mộng Liên làm khó, muốn cùng Giản Vương phi và các vị phu nhân đến, là mọi người kết bạn cùng điện Long Khánh. Dọc theo đường , Giản Vương phi an ủi nàng cần suy nghĩ nhiều, Dịch Vương phi cũng phải là người lòng dạ mọn, chỉ là hay ăn dấm chua mà thôi, tâm địa vẫn rất tốt.


      Nghiêm Mộng Liên cũng như vậy mà khuyên nhủ mình, nhưng mà mỗi khi nhớ tới Lưu Ngạn Phi bởi vì chuyện của mình mà ở Thương Nam giết mười lăm vạn binh lính Hà Tây nàng liền cách nào lừa mình dối người. Cho đến vào điện Long Khánh, lòng của nàng luôn là tâm thần thấp thỏm như cũ.


      điện Long Khánh, chúng thần cũng đến đông đủ chờ nhìn tiểu thế tử.


      Nhìn Giản Vương phi đến, chúng thần mơ hồ nghị luận đối với Dịch Vương phi càng nhiều. Chỉ thấy mỗi người đều lặng lẽ lắc đầu, thầm than Dịch Vương phi cũng quá ghen tị , Vương gia sủng ái nữ nhân như thế, phải chuyện may mắn...


      Trong ánh mắt ngàn vạn chờ đợi của mọi người, Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan mang theo đứa bé từ sau vòng ra ngoài.


      Hôm nay thôi nôi Minh Huy, nhưng lại bị cha mẹ dắt "" ra ngoài!


      Chúng thần đều đưa cổ dài nhìn sang. Nhưng thấy đứa bé này có khuôn mặt hồng hào nhắn, ngũ quan cực kỳ giống Vương gia, đặc biệt là cặp mắt phượng hẹp dài, lúc này tràn đầy tò mò quan sát chung quanh, chút cũng sợ.


      Chỉ liếc mắt cái, chúng thần liền khẳng định ba kiện: , đứa bé này tuyệt đối là hài tử của Vương gia, tướng mạo kia lừa được người; hai, đứa này thân thể rất khỏe mạnh, mới vừa mãn thôi nôi là có thể bộ; ba, đứa này rất thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt linh động kia biết.


      Chỉ cần nhìn cái, chúng thần liền hoàn toàn yên tâm.


      Trung Châu có hậu!


      "Phụ hoàng!" Minh Huy giòn giã kêu tiếng.


      Nghe được lời của Minh Huy, mọi người ngẩn ra, sau đó liền vui vẻ cười lên. Tiểu thế tử của bọn họ là thông minh a! Mới vừa thôi nôi chuyện được rồi, lại còn đem phụ vương gọi là phụ hoàng. Đây là phải ám hiệu Vương gia xưng đế xa sao?


      Nguyên Tĩnh Vũ ôm Minh Huy ngồi ở bên cạnh mình, chúng thần liền cùng nhau quỳ xuống tham bái Vương gia, Vương phi cùng thế tử.


      Giản Vương phi nhìn Minh Huy, nhớ tới con của mình, khỏi có chút lòng chua xót.


      Nguyên Tĩnh Vũ nhạy cảm nhìn nàng cái, khẽ thở dài: "Đừng suy nghĩ, Minh Huy là hài tử của ta cùng Khinh Nhan, cũng là con của ngươi, ngươi cũng là mẫu phi của !"


      Đối với Giản Vương phi, Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy rất áy náy.


      luôn cho rằng Thục Ninh muốn có hài tử, nhưng dù thế lại có cách nào đạt thành nguyện vọng của nàng. Đinh Thanh Sơn từng qua bọn họ bởi vì là biểu tỷ đệ lập gia đình, vì vậy sanh con tốt. Nếu như thế, cũng tái lại đau đớn trước kia. Huống chi Khinh Nhan hay ăn dấm chua, mình cũng đáp ứng nàng gặp mặt nữ nhân khác... Vì vậy, cũng chỉ có thể phụ lòng Thục Ninh rồi.


      Dịch Khinh Nhan có thể hiểu được tâm tình của Giản Vương phi, nàng đồng tình, nhưng vì vậy mà nhượng bộ.


      Minh Huy nhìn "Phụ hoàng" cùng người khác chuyện, để ý tới mình, liền đưa ra hai cánh tay đánh về phía Dịch Khinh Nhan, thân thiết kêu: "Mẫu phi ôm ôm!"


      Khinh Nhan ôm nàng qua, nàng liền lưu lại mặt Khinh Nhan dấu nước miếng, sau đó muốn bắt trâm vàng đầu mẫu phi.


      Khinh Nhan bình thường thích mang đồ trang sức, hàng ngày cũng chỉ là đeo cây ngọc trâm, cài đóa hoa lụa mà thôi, Minh Huy nhìn cái gì lung la lung lay chiếu lấp lánh rất là mới lạ, lập tức hứng thú.


      Khinh Nhan bất đắc dĩ than thở, vỗ nhè khuôn mặt nhắn của nàng, đưa tay mang trâm vàng đầu lấy xuống đưa cho nàng.


      Nguyên Tĩnh Vũ ngoảnh đầu lại, vội vàng đem trâm cài sắp tới tay Minh Huy đoạt , cắm lại ở đầu Khinh Nhan, : "Tiểu hài tử thể chơi cái này, nguy hiểm."


      Minh Huy chu cái miệng nhắn nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, miệng chợt hét to tiếng: "Phụ hoàng, hư!" Sau đó liền lên tiếng khóc lớn lên.


      Chúng thần thấy, khỏi cùng cười cả lên.


      Vị thế tử này của bọn họ quá thông minh, là đáng !


      Sau lại chọn đồ vật đoán tương lai, Minh Huy tựa hồ đối với cái gì cũng cảm thấy hứng thú, chọn đống lớn đồ, chỉ là chọn đồ mới liền vứt bỏ đồ cũ, đến cuối cùng trong tay chỉ nắm thanh kiếm gỗ nho ném, trong miệng kêu " hùng!", "Đại Hùng!"


      Chúng thần cười ha ha, đều hổ phụ sinh hổ tử. Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan nhìn nhau, rất hoài nghi hài tử như vậy biết cái gì là hùng sao? Chẳng lẽ đứa này trưởng thành đúng là muốn học mẫu thân nàng chinh chiến sa trường hay sao?


      Minh Tuệ cao hứng vây quanh "Tiểu đệ đệ", nhìn nàng chọn kiếm gỗ, cũng rất cao hứng, còn la hét chờ đệ đệ trưởng thành, nàng dạy "" luyện võ, làm Đại Hùng...


      đám nữ nhân của Nguyên Tĩnh Vũ đều nhìn Minh Huy, trong lòng rất là hâm mộ, chỉ có Liễu phu nhân nhìn nữ nhi của mình, cười đến rất thỏa mãn.


      Sau lần đó, chúng thần đối với thế tử hết nghi ngờ, đối với việc độc cưng chiều Dịch Vương phi cũng còn ghét như vậy rồi. Bọn họ chỉ ngóng trông, Dịch Vương phi có thể vì Vương gia sinh thêm mấy người con trai đáng như thế mới phải.


      ————————————————————————————————


      Năm mới bắt đầu, Nam Vương bên kia rục rịch chộn rộn, nhìn tư thế, đoán chừng vừa sang xuân động thủ. Giang Việt có được trả lời chắc chắn chuẩn xác của Trung Châu, luôn bất an, liên tục phái nhiều người tới cùng Trung Châu Vương thương nghị việc liên hiệp xuất binh. Ở thời khắc mấu chốt này, Phùng Văn Tuyên từ Hà Tây truyền về tin tức, quân phí động binh lần này có.


      Nguyên Tĩnh Vũ cao hứng, lập tức cho Giang Việt trả lời chắc chắn chính xác. Sứ giả Giang Việt hài lòng ra về, Nguyên Tĩnh Vũ cũng bắt đầu tích cực chuẩn bị chiến tranh.


      Mùng sáu tháng hai, Nam Vương chính thức dụng binh với Giang Việt, đồng thời cách tuyến thượng đê sông cũng tăng phái ít binh lực.


      Nhận được tin tức, Nguyên Tĩnh Vũ lập tức triển khai hội nghị quân vụ, bố trí tất cả quân và tất cả các ngành cùng chuẩn bị nhiệm vụ, lần này, tính tự mình mang binh.


      thực tế Nguyên Tĩnh Vũ ngay từ năm trước cũng chuẩn bị xong.


      Bởi vì Định Nam quân đến từ Giang Nam, lo lắng Nam Vương uy hiếp thân nhân của Định Nam quân ở Nam Phương, Nguyên Tĩnh Vũ hạ lệnh đem Định Nam quân điều đóng ở biên quan Hà Tây Hà Gian, phòng ngự dân tộc thảo nguyên xâm lấn; đem Thống soái Tây Bắc quân Dịch Minh Dương điều Tây Nam phụ trách phòng thủ; đem Thống soái Tây Nam quân Dịch Minh Thần điều đến Đông Nam trở thành quân chủ lực xuất binh Nam Vương lần này. Tại Trung Châu, trong quân đội, từng có kinh nghiệm giao chiến cùng Nam Vương quân trừ Thống soái Tây Nam quân Dịch Minh Thần, cũng chỉ có nguyên phụ trách phòng tuyến Nam Phương của Nghệ An Vương, Thống soái Nam Phương quân tướng quân Cận Thế Vinh coi giữ.


      Chúng thần cũng phản đối Vương gia thân chinh. Tướng quân Dịch Minh Thần có kinh nghiệm phong phú, có Trung Châu Chiến thần trẻ tuổi dũng mãnh, Vương gia còn có cái gì yên lòng hay sao?


      ra cũng rất nhiều người hoài nghi, chẳng lẽ chính là do Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi phải xuất chinh, cho nên Vương gia mới kiên trì muốn theo sao? Cũng là kỳ quái a, Dịch Vương phi phải rất hay ăn dấm chua sao? Thế nào lại chỉ để ý tới Lưu Ngạn Phi này? Đầu óc linh hoạt liền bắt đầu hoài nghi nội tình trong đó, tự nhiên rất nhanh nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, ra Dịch Vương phi chính là Lưu Ngạn Phi sao? Khó trách Vương gia độc cưng chiều Dịch Vương phi đấy...


      Lần này, Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi chỉ dẫn theo bên cạnh Tật Phong doanh, ngay cả Thân Vệ quân Phi Vũ doanh cũng ở lại Tây Bắc.


      Mùng mười tháng hai, đại quân Trung Châu chuẩn bị xong việc tiến công ở bờ bắc Ly Giang. Ngày mười hai tháng hai, khoái mã của Trung Châu Vương Nguyên Tĩnh Vũ và Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi chạy tới bờ bắc Ly Giang bảo vệ Khang Thành.


      Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận dò xét bản đồ. Lần này mục đích bọn họ xuất chinh phải là bước bình định Giang Nam, mà chỉ là chiếm lĩnh khối căn cứ địa tại bờ nam Ly Giang, chờ sau này đối đầu với đại thế dụng binh của Nam Vương dễ dàng hơn nhiều.


      Ánh mắt Nguyên Tĩnh Vũ chăm chú vào ba tòa thành trì tại bờ nam Ly Giang là Cẩm Nguyên, Kiến Thành, và Cao An.


      Lấy thực lực Nam Vương, muốn hớp nuốt hết là thể nào , trước mắt Trung Châu có thể làm chỉ là mượn cơ hội Nam Vương cùng Giang Việt động binh, thừa dịp cháy nhà hôi của đoạt vài toà thành trì của , mưu đồ phát triển sau này.


      Đây là bước cờ giả giả.


      Trong trường hợp Nguyên Tĩnh Vũ bên này hấp dẫn binh lực Nam Vương đông đảo, nếu hành động khó khăn, Dịch Minh Dương ở Nam An cũng có thể động binh, mục tiêu chính là hai thành Đức An và Vĩnh Tu ở bờ bắc Ly Giang. Tóm lại, chỉ cần có thể thu được tòa thành trì bờ nam Ly Giang coi như là thành công.


      Nguyên Tĩnh Vũ vẫn cho rằng muốn đoạt tòa thành của Nam Vương ở bờ nam Ly Giang vốn dễ dàng, nhưng nếu đánh được tòa thành sau lấy hai tòa thành dễ dàng hơn nhiều. Dĩ nhiên, thành cướp muốn bảo vệ lại càng dễ, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ đối với tinh binh Trung Châu có lòng tin.
      Mieu1810, Halong-ngoc, Oriole51852 others thích bài này.

    5. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Chương 14: Xua quân xuôi nam, chuyện vui tới cửa (2)

      Editor: Tiểu Di




      Mười bốn tháng hai, thủy quân Trung Châu xuất động, mạnh mẽ tiến lên đất liền thành Cẩm Nguyên.


      Dọc tuyến Ly Giang Nam Vương vẫn luôn phái trọng binh phòng thủ, mà thành Cẩm Nguyên cách thành Phụng Tân là mục tiêu của Giang Việt rất gần, binh lực bố trí đặc biệt đông đảo. Cũng có rất nhiều người hiểu tại sao Nguyên Tĩnh Vũ muốn chọn chỗ như vậy để đánh, cách xa chiến trường Nam Vương và Giang Việt được sao? Ít nhất cũng làm cho viện binh Nam Vương lát Đông lát Tây, mệt mỏi như vậy phải tốt hơn sao?


      Thậm chí ngay cả Dịch Khinh Nhan ban đầu cũng hiểu.


      Nguyên Tĩnh Vũ suy tính, Cẩm Nguyên cách Giang Việt rất gần, bây giờ mặc dù đánh nhau cần phí chút công phu, nhưng chỉ cần có thể thành công thu được, đối với việc phòng thủ là chỗ tốt. Đổi lại là những thành khác, có lẽ đánh dễ dàng hơn, nhưng chỉ cần chờ chiến tranh Nam Vương cùng Giang Việt kết thúc, Nam Vương tập trung binh lực phản pháo, Trung Châu muốn thành công bảo vệ điểm thành này quả dễ thắng.


      Sau khi giải thích xong, mọi người cẩn thận nghĩ lại, quả là như thế.


      Ngày thứ nhất chiến chỉ là thử dò xét tính giao chiến, Trung Châu quân có chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, thương vong hơn ngàn người lui về bờ bắc.


      Bởi vì sớm biết trận đánh này dễ đánh, các tướng lãnh Trung Châu cũng cảm thấy rất thất vọng, buổi tối tụ họp thương thảo sách lược hôm sau.


      Mặc dù thiên hạ cũng biết quan hệ mập mờ giữa Trung Châu Chiến thần và Trung Châu Vương, nhưng chỉ có các tướng lĩnh Định Nam quân biết Lưu Ngạn Phi chính là Trung Châu Dịch Vương phi. Cho nên, các tướng lãnh quan viên Trung Châu còn lại đối với nàng là vừa kính vừa oán. Kính nàng, là bởi vì nàng tác chiến dũng mãnh, vì Trung Châu thu phục Hà Tây, Hà Gian, ngay cả Tây Bắc quân cũng vui lòng phục tùng; oán nàng, là bởi vì nàng làm tổn hại danh dự Vương gia, đời danh của Vương gia bởi vì quan hệ với nàng mà làm cho người đời sỉ nhục. Nhưng tình huống trước mắt, chúng tướng bất chấp cái khác, đều dùng ánh mắt trông mong mà nhìn nàng. Cứ nghe vị Lưu nguyên soái này dụng binh rất là quỷ dị, thường luôn là thắng vì đánh bất ngờ, lấy ít thắng nhiều.


      Dịch Minh Thần cũng khỏi buông mặt mũi, bộ mặt khiêm tốn thỉnh giáo: " biết Lưu nguyên soái có thể có thượng sách?"


      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Dịch Minh Thần chút, lại nhìn Dịch Khinh Nhan chút, nghĩ ra tại sao ánh mắt Dịch Minh Thần kém đến như thế này. Vóc người kia, động tác thói quen kia, thanh kia, chỉ cần thoáng chú ý là có thể phát ra chân tướng, làm sao lại nhìn ra đây? Ngươi coi như ánh mắt kém chút , chẳng lẽ đầu óc cũng vậy... Trung Châu Vương sủng ái Dịch Vương phi là chuyện tình thiên hạ đều biết hết cả rồi, hơn nữa bình thường Vương phủ vẫn tuyên bố với bên ngoài là thân thể Dịch Vương phi khó chịu, ở tại viện khác tu dưỡng, làm sao lại nghĩ ra được đem hai người này liên hệ đây? làm phụ thân, đối với nữ nhi mình cứ xa lạ như vậy sao? Cứ theo như vậy phát triển tiếp, chờ đến ngày hiểu chân tướng, sợ là ...


      Ai...


      Nguyên Tĩnh Vũ ở đáy lòng thở dài tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu cái, lại nghe Dịch Khinh Nhan lười biếng : "Vượt sông tác chiến, phòng thủ của quân địch lại mạnh, còn có thượng sách nào? Chỉ đúng cách là đánh lén mà thôi. Trước kia Nam Vương tấn công Trung Châu cùng Dụ Dương dùng những kế sách gì, chúng ta cũng ngại học tập, bọn họ thể thành công chứng tỏ chúng ta cũng thất bại."


      Đánh lén?


      Đúng vậy a, trừ đánh lén, đâu còn có biện pháp nào khác? Nhưng là, đánh lén thế nào? Mặt sông Ly Giang rộng lớn, nước chảy xiết, thời tiết đầu xuân trời rét thấu xương, ai có thể nấp trong nước bơi qua sao?


      Tất cả mọi người bắt đầu chia tính khả năng đánh lén.


      Dịch Minh Thần suy nghĩ chút, rốt cuộc quyết định : "Chính là bởi vì ai cũng nghĩ tới, chúng ta đánh lén mới có thể thành công! Lấy khí trời hôm nay, bất kể như thế nào quân coi thành Cẩm Nguyên cũng nghĩ tới chúng ta lặn xuống nước đánh lén!" sớm có ý này, chẳng qua là cảm thấy phần thắng cao, nếu như có biện pháp tốt hơn, cũng nguyện để cho binh lính mình tỉ mỉ huấn luyện phiêu lưu mạo hiểm như vậy.


      Dịch Khinh Nhan thầm cười cười, vị phụ thân này của nàng quả hổ là danh tướng đương thời, chỉ là có lúc suy tính quá nhiều, ngược lại bó tay bó chân, chiến trường nên quyết định nhanh nắm lấy thời cơ mới được. Chỉ là, phải giúp đem kế hoạch này hoàn thiện mới phải. "Khí trời như thế, trong quân Dịch nguyên soái có người có thể thuận lợi lặn xuống bờ bên kia sao? Coi như qua được, có thể lên tường thành vì quân ta đất liền mà bình định chướng ngại sao?"


      Thành Cẩm Nguyên tổng cộng có ba đạo phòng tuyến, đạo phòng tuyến thứ nhất bờ đê con sông, xây dựng thành tường là đống tên, bọn họ căn bản là có cách nào lên đất liền. Đạo phòng tuyến thứ hai bên ngoài thành, đạo phòng tuyến thứ ba tại nội thành, phương diện phòng thủ giống Trung Châu như đúc. Vì vậy trải qua nhiều năm, Trung Châu cùng Nam Vương giao chiến vô số lần, ai cũng thể đem thành trì đối phương hạ xuống.


      Dịch Minh Thần tự tin : "Chúng ta có thể bơi thuyền đến lòng sông, sau đó phái người xuống nước lên đất liền..."


      Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm túc hỏi: "Khí trời tháng hai, ở trong nước sông rét lạnh, lặn xa hơn mười trượng, tứ chi chết lặng? Còn có hơi sức lên thành tường giết chết quân coi giữ?"


      Dịch Minh Thần gật đầu cái: "Những năm gần đây thần ở thành Nam An đặc biệt huấn luyện nhóm binh lính thủy tính tốt, có hơn ba ngàn người, mỗi ngày kiên trì xuống nước bơi lội, ba chín hai bảy ngày từng gián đoạn."


      Chư tướng vừa nghe, cũng cảm thấy có thể được.


      Nguyên Tĩnh Vũ cũng gật đầu cái: "Vậy thương nghị cụ thể kế hoạch chi tiết !"


      Cụ thể phụ trách huấn luyện nhóm thuỷ binh đặc thù này là Tiền Thống lĩnh : "Thuộc hạ nghe lần này quân y cùng hộ tống Vương gia phần đông xuất thân từ đương kim võ lâm đệ nhất đại phái Lăng Tiêu các, có thể để cho bọn họ chuẩn bị chai rượu thuốc cho mỗi binh lính, trợ giúp hoạt huyết kháng hàn. Bình thường chúng ta huấn luyện lúc nào cũng uống chút rượu, nhưng là uống nhiều quá lo lắng say, cho nên tốt nhất có rượu thuốc chế biến đặc biệt."


      "Được!" Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu cái.


      Dịch Khinh Nhan vẫn suy nghĩ, nàng mang tới hơn trăm quân y xác thực xuất thân từ Lăng Tiêu các, nhưng nàng phải cầu mọi người khiêm tốn sao? Làm sao tướng sĩ toàn quân cũng biết rồi hả? Nàng lại biết đây là ý tứ của sư phụ mình, Mục Vũ Phi.


      Mục Vũ Phi suy tính, Tây Nam quân biết lắm Lưu Ngạn Phi chính là Dịch Khinh Nhan, thiên hạ cũng ít có người biết Trung Châu Dịch Vương phi chính là Lăng Tiêu các Lăng Nguyệt các chủ, nhưng Mục Vũ Phi nàng là Đại Hộ Pháp Lăng Tiêu các lại là chuyện mọi người đều biết, nàng gả cho Dương Hồng Nhạn Thanh Dương phái cũng là chuyện tình giang hồ mọi người đều biết, nếu như Lăng Tiêu các đối với Trung Châu Vương có chút nào ủng hộ, ai tin? Nếu như thế, nàng quang minh chánh đại phái vài đệ tử cho Trung Châu Vương làm quân y, tránh cho các đại môn phái cũng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu các, xem họ đến tột cùng sẵn sàng góp sức cho phiên Vương nào. Nếu có người tra được Lăng Tiêu Các chủ chính là Trung Châu Vương phi phiền toái...


      Dịch Khinh Nhan ngay sau đó đề nghị: "Ta cảm thấy đến lòng sông cũng cần tất cả mọi người xuống nước. Chọn đêm có ánh trăng, ngọn đèn dầu tường thành của bọn họ sáng nữa cũng chiếu tới mặt sông, chỉ cần gây ra thanh bơi nước, kẻ địch cũng phát chúng ta. Vì vậy, có thể để cho nhóm người xuống nước, chỉ phụ trách lặn xuống bờ bên kia, mà phụ trách binh lính tiến công nằm ở bè trúc..."


      "Ừ, tốt!"


      " tệ!"


      Dịch Minh Thần cũng gật đầu cái, thầm nghĩ: vị Lưu nguyên soái này mặc dù trẻ tuổi, vô luận võ công mưu kế đều phải là kẻ đầu đường xó chợ. Ai, nếu như tiểu tử này mê hoặc Vương gia, Dịch Minh Thần cũng lòng bội phục ...


      Nguyên Tĩnh Vũ hướng về phía Khinh Nhan cười tán thưởng, quay đầu hướng Dịch Minh Thần : "Cứ làm như thế ! Về phần người công thành, Tật Phong doanh của Ngạn Phi có thể cấp cho Dịch nguyên soái."


      Dịch Minh Thần mừng rỡ, lập tức lĩnh mệnh tạ ơn. sớm nghe qua Tật Phong doanh lợi hại, có đội quân mạnh này, đối với cơ hội đánh lén thành công cũng tin chắc nhiều hơn.


      Mùa xuân hạ lưu sông Ly Giang vốn là nhiều mưa, hơn nữa đặc biệt thích mưa đêm, đến ngày hôm sau thời tiết là trong xanh, cho nên hai bờ sông cỏ cây um tùm, chính là đất lành nổi tiếng thiên hạ.


      Đêm ngày mười bảy tháng hai, dưới bầu trời mưa bụi mù mịt, quân Cẩm Nguyên trực đêm coi giữ mang theo đấu lạp mỗi nửa canh giờ ở tường thành làm vòng, sau đó trở về thành lâu uống rượu hơ lửa. Khí trời lạnh như vậy, bầu trời vẫn còn ở trời mưa, quân Trung Châu chính là mọc cánh cũng bay tới!


      Dịch Minh Thần là vị Nguyên soái thương lính như con, còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều vải dầu khoác lên bè trúc, để tránh cho binh sĩ chủ công ở bè trúc vì gặp mưa mà ảnh hưởng lực chiến đấu.


      Ngày mười tám tháng hai giờ dần, thuyền của thủy quân Trung Châu lên đường, cũng cần đốt đèn, ngọn đèn dầu tường thành Cẩm Nguyên bờ bên kia chính là đèn hướng dẫn bọn họ. thuyền có bè trúc, tướng sĩ Tật Phong doanh nằm trong bè trúc.


      Đến lòng sông, thuyền dừng lại, phòng ngừa tiếng nước chảy kinh động tướng thủ thành Cẩm Nguyên.


      Thuỷ binh phụ trách lặn xuống nước lặng yên tiếng động lội xuống, lôi kéo bè trúc chậm rãi lặn xuống bờ bên kia...


      ————————————————————————————————


      Giờ dần bốn khắc, Tật Phong doanh lặng yên tiếng động thu phục được đạo phòng tuyến thứ nhất ở Cẩm Nguyên, thủy quân Trung Châu ngay sau đó ngồi thuyền lớn lên đất liền Cẩm Nguyên.


      Đầu giờ mão, Tật Phong doanh tập kích bất ngờ ngoại thành Cẩm Nguyên, hơi có thương vong, thuận lợi thu được ngoại thành.


      Cuối giờ mão, đại quân Trung Châu đại tiến công nội thành Cẩm Nguyên, kịch chiến đến cuối giờ mùi, cuối cùng chiếm lĩnh nội thành, Nam Quân binh bại rút , quân Trung Châu nhanh chóng khống chế tòa thành trì này.


      Trận chiến này, Trung Châu thương mất gần vạn người, mà phần lớn là lúc đánh mạnh vào nội thành bị mũi tên Nam Quân bắn bị thương. Dịch Minh Thần mặc dù gì, nhưng nhìn sắc mặt cũng biết là có nhiều đau lòng.


      Trận đại chiến đầu chết nhiều người như vậy, trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ cũng dễ chịu, nhưng thần tốc như thế có thể lấy được Cẩm Nguyên, cho là đáng giá.


      Binh khỏe tướng mạnh của Trung Châu, từ Cẩm Nguyên xuất binh, muốn hạ hai thành láng giềng Kiến Thành và Cao An là vô cùng dễ dàng.


      ————————————————————————————————


      Ngày mười bốn tháng hai, Giang Việt trải qua nhiều khổ chiến trường kì, rốt cuộc đoạt được thành Tân Phụng của Nam Vương, cách xa Ly Giang cùng Yến Vương.


      Sau khi củng cố phòng thủ Cẩm Nguyên, ngày hai mươi tám tháng hai, Trung Châu đem binh đến Kiến Thành.


      Lần trước tấn công thành Cẩm Nguyên, Trung Châu thương vong quá lớn, Dịch Khinh Nhan cũng cảm thấy đau lòng, vì vậy khổ cực suy nghĩ, rốt cuộc chế biến ra loại thuốc mới. Nàng chọn trong Tật Phong doanh mấy tên tướng sĩ khinh công tốt lẻn vào Kiến Thành, đem bột thuốc bỏ vào trong nước uống của quân dân.


      Thuốc này hòa tan trong nước có ít mùi thuốc nhàn nhạt, chú ý ngửi thấy, cho dù có quân y ngửi thấy, dùng ngân châm cũng kiểm nghiệm ra, vì vậy có đưa tới chú ý của quân dân Kiến Thành.


      Khi công thành, cung binh dưới che chắn của xe công thành tới dưới thành, đem từng nhánh hỏa tiễn bắn vào trong thành, rồi sau đó nhanh chóng lui bước.


      Quân coi giữ Kiến Thành rất là hiểu. Chẳng lẽ Trung Châu Vương cho là chút lửa này là có thể khiến thành lâu Kiến Thành thiêu cháy hay sao?


      Sau phút đồng hồ, đại quân Trung Châu phát binh mạnh mẽ, thuận lợi hạ Kiến Thành, cơ hồ có thương vong gì. Quân coi giữ Kiến Thành mặc dù trúng độc, nhưng chỉ là cả người vô lực, dân chúng trong thành cũng có xuất bất kỳ khó chịu nào.


      Đây là loại thuốc lẫn vào nước, Khinh Nhan đặt tên là Thanh Phong. Thanh Phong, khó lòng phòng bị, vô khổng bất nhập.


      Sau trận chiến này, chẳng những tướng sĩ Tây Nam quân, mà ngay cả Dịch Minh Thần cũng khỏi đối với Lưu Ngạn Phi lau mắt mà nhìn, vui lòng phục tùng. Cho tới bây giờ có chút hiểu vì sao Vương gia lại coi trọng vị Lưu nguyên soái trẻ tuổi này rồi. chỉ là cảm thán, thanh niên thông tuệ có khả năng như vậy, tại sao lại nhất định thích nam nhân a!


      ————————————————————————————————


      Bữa tiệc mừng công, đều là tướng lãnh cao cấp trong Tây Nam quân, dưới an bài của Nguyên Tĩnh Vũ, Khinh Nhan có hóa trang, chỉ mặc nam trang, mang theo mặt nạ dạ tiệc.


      Chư tướng đối với vị chiến thần mặt nạ này bất mãn lâu rồi, vẻ mặt coi thường hay thái độ làm người ngày thường cũng thể , giờ phút này lại cao hứng, la hét muốn gặp diện mạo thực của Chiến thần.


      Dịch Khinh Nhan ngồi ở vị trí phía dưới bàn thứ nhất, đối diện chính là Thống soái Tây Nam quân Dịch Minh Thần. Nhìn mọi người ồn ào lên, nàng liền đứng dậy, nhìn chủ vị Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt cười tiếng.


      Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười xuống, tự mình dắt tay của nàng tới chủ vị, sau đó chậm rãi giơ tay lên gở xuống mặt nạ của nàng.


      Chư tướng từ lúc Vương gia rời chủ vị liền ngừng thở nhìn hai người, cho đến khi gở xuống mặt nạ hoàng kim dữ tợn đó của Lưu Ngạn Phi xuống.


      Khinh Nhan nâng khóe miệng hướng về phía mọi người khẽ mỉm cười.


      Chư tướng kinh ngạc nhìn xem nụ cười tuyệt mỹ đó, thần trí nửa ngày cũng về được. Trừ Lâm Khinh Vân nhàn nhạt mỉm cười, bộ mặt của Dịch Cẩm Hồng sùng kính, Dịch Cẩm Hồng tuy chỉ có mười bốn tuổi, nhưng võ công là do thân truyền của Lâm Khinh Vân, tác chiến dũng mãnh sợ, cũng do Dịch Khinh Nhan cùng Lâm Khinh Vân cố ý vun trồng, nay ở rất có uy vọng trong Tật Phong doanh.


      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ánh mắt mọi người kia si mê, nặng nề ho tiếng.


      Dịch Minh Thần phục hồi tinh thần lại, trừng to mắt mà nhìn xem Dịch Khinh Nhan, đưa tay chỉ nàng : "Ngươi… ngươi thế nhưng…"


      Dịch Minh Thần quá kinh hãi! Lưu Ngạn Phi hiển nhiên cũng là nữ nhi của mình! Cái chiến thần trẻ tuổi đó, cái mặt quỷ Tu La giết người chớp mắt đó, cái nữ nhân nữ giả nam theo phu xuất chinh đó lại là con của mình! Nàng đến tột cùng muốn làm cái gì? Dịch thị trông coi binh quyền Dụ Dương nhiều năm, nàng thân là Vương phi, phi tử tham gia quân chánh nên, sao còn có thể ra ngoài mang binh? Vương gia thế nhưng để cho nàng thay thế mình làm Nguyên soái ba quân! Vương gia cứ như vậy tin tưởng nàng, tin tưởng Dịch thị môn bọn họ sao?


      Khó trách lần trước Duẫn Tiệp đứng về phía Giản Vương phi! Hài tử kia, ra là giống thường ngày biểu ngu xuẩn như vậy...


      Khinh Nhan tự nhiên mà kêu tiếng "Phụ thân", sau đó ở ánh mắt nghi hoặc của chư tướng tự tin kiêu ngạo mà : "Phụ thân, nữ nhi ở điện Uy Đức từng , cuộc đời này nhất định phải cùng với Vương gia đánh đông dẹp tây nhất thống giang sơn. Phụ thân, nữ nhi hành động, hề kém so với nam nhi chứ?"


      Nguyên Tĩnh Vũ cũng đứng dậy, lại cười : "Còn tham bái Dịch Vương phi!"


      Chư tướng đến thời khắc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nghi ngờ trước đó đều có giải thích. ra Lưu nguyên soái chính là Dịch Vương phi, khó trách có thể có được tin tưởng cùng sủng ái Vương gia. Trước kia bọn họ nghi ngờ, từ trước đến giờ Vương gia nặng nữ sắc làm sao độc cưng chiều Dịch Vương phi? Có Dịch Vương phi, tại sao lại cùng Lưu nguyên soái mập mờ ?


      ra Trung Châu Chiến thần bách chiến bách thắng gì cản nỗi dĩ nhiên cũng là Dịch Vương phi phong hoa tuyệt đại!


      Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử a!


      Chư tướng đại lễ tham bái Dịch Vương phi, sau đó lại hướng Dịch Minh Thần chúc mừng. Dịch Minh Thần nhìn chằm chằm Dịch Khinh Nhan, giận đến đỏ mặt tía tai, mới vừa tham bái xong câu đều . Chư tướng cảm thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, chuyện tình Lưu nguyên soái chính là Dịch Vương phi, Dịch nguyên soái biết trước a! Chỉ là, vị Dịch Vương phi này chân chính là bậc nữ nhi thua đấng mày râu a, đừng nương, cho dù là nam tử, lại có mấy người có thể bằng được với nàng? Khó trách Vương gia sủng ái như thế...


      Nguyên Tĩnh Vũ nhìn tất cả mọi người nghĩ cũng sai biệt lắm, liền đứng dậy nghiêm túc : "Chư vị tướng quân, chuyện tình Vương phi mọi người đều biết rồi, cũng cần truyền ra ngoài, Trung Châu muốn chinh phạt thiên hạ, cần Chiến thần Lưu Ngạn Phi!"


      Mọi người rất nhanh liền phản ứng kịp, cũng biết tin tức này là bí mật tương đối lớn. Huống chi giờ phút này Vương gia là ban Vương lệnh, bọn họ thể kháng mệnh!


      Vào thời khắc này, Nhạn Vô Ngân chợt vào, ở trước mặt Nguyên Tĩnh Vũ giọng mấy câu, rồi sau đó đưa lên phong thơ.


      Nguyên Tĩnh Vũ nghi ngờ giở mở, nhìn mấy lần, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.


      Khinh Nhan hiểu, đem thư trong tay lấy ra nhìn.


      Nguyên lai là quý tộc Ân thị Hưng Châu đưa tới, nguyện ý đem toàn lực gia tộc trợ giúp Trung Châu Vương tay cướp lấy thiên hạ. Dĩ nhiên là có điều kiện. ra cũng coi là điều kiện gì, chỉ là loại phương thức hợp tác đặc thù mà thôi!


      Chưởng Môn Nhân quý tộc Ân thị là , nàng bày tỏ nguyện ý gả cho Trung Châu Vương làm phi, mà toàn bộ thế lực cùng tài phú Ân thị đều là sính lễ của nàng...
      Mieu1810, Halong-ngoc, Oriole51854 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :