1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Quên Em - Kim Đại (ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10

      Edit : Ngân Nhi

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      cũng thể trốn thoát được, giống như lời , dùng tiền để hưởng thụ, hay là phá tan mọi thứ, tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng của con người.Bản thân có muốn kiên cường đấu tranh, hay là ngoan ngoan vâng lời, kết quả cuối cùng cũng vẫn giống nhau mà thôi.

      Huống chi đây là......

      Đây là......

      Ba qua rất nhiều lần, đây là để dành cho Lâm Hiểu Huy, trong nhà này dù chỉ là góc cũng thuộc về nó.

      Nhưng tại tất cả đều thuộc về hai mẹ con !

      và mẹ có được căn nhà, coi như cũng cảm thấy an ủi lắm rồi, tại chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi......

      “Xin lỗi ......” Lâm Uyển run run :“Tôi rất muốn nhưng......”

      Nghĩ tới lúc ba chuyện với bạn trai trước của , cổ họng liền cảm thấy như bị nghẹn lại,“Tôi tuy là thành viên trong gia đình, sinh ra ở đó, lớn lên cũng ở đó...... nên tôi rất muốn nhận...... Nhưng......”.Mồ hôi từ lưng và bàn tay toát ra ngày càng nhiều.

      “Nhưng thế này kỳ quá...” đem giấy tờ kẹp lại trong cuốn tạp chí, trong lòng hiểu , khi mình nhận mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. tại có thể coi như bất đắc dĩ chịu uy hiếp, nhưng nếu cứ thản nhiên mà nhận quà của đối phương, cũng có khác gì tự bán mình.

      luôn luôn có điểm mâu thuẫn, tuy rằng kết quả cũng như nhau, nhưng luôn nghĩ mình đáng phải chịu khuất phục bởi tiền bạc...... Vì dù sao tiền và nhà ở, sau này cũng có thể từ từ kiếm ra được......
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      Lee Hoo, tieunai691993, lananhtran5123 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11
      Edit : Ngân Nhi
      Happy Valentine, và cũng trùng hợp là chương này có hơi *e hèm*

      ***

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      biết là trói bằng cách nào, tuy rằng cổ tay hề cảm thấy đau, nhưng chỉ cần giãy dụa cổ tay càng bị siết chặt hơn.Hai tay bị trói ra phía sau khiến Lâm Uyển xấu hổ vô cùng. có hai tay để che, nên bộ ngực của hoàn toàn bị phơi bày trước mặt người kia.

      rốt cục cũng hiểu được thế nào gọi là bỡn cợt ...... Thân thể của tại trở thành món đồ chơi để vui đùa......

      làm đủ mọi trò khiến cho thể chịu đựng được, Lâm Uyển bao giờ nghĩ rằng người đàn ông giỏi giang thành đạt lại có thể biến thái đến như vậy khi ở giường......

      Thế nhưng càng đáng chết hơn là, thân thể của lại cảm thấy vừa đau vừa ngứa, loại cảm giác ngượng ngùng nên lời.

      Tuy rằng làm tới bước cuối cùng, nhưng đến đây được coi là vượt quá tầm hiểu biết của Lâm Uyển rồi.Mà trong lúc dày vò, người đàn ông tên Tằng Tuấn này còn liên tục bức ra câu kia.

      Lâm Uyển vẫn cắn chặt răng, mặc kệ làm gì mình, cũng cương quyết chịu , ngừng nhắc nhở bản thân 'tôi là bộ xương tôi là bộ xương', thích mút thích gặm thế nào mặc kệ ...... Cho dù là muốn nhai nát cũng sao hết!!

      Còn câu quá đáng kia, đừng bao giờ mơ là ra!!
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12

      Edit : Ngân Nhi
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      sau khi thấy vệ sinh cá nhân xong rồi ra ngoài mới nhanh chóng ngồi dậy.

      Điều kỳ lạ chính là, sau khi đánh răng rửa mặt xong bước ra ngoài, liền mở tủ quần áo ra nhìn chút, cũng trông mong là tủ quần áo có thứ gì thích hợp cho mặc, chỉ cần bộ quần áo nào đó cho thoải mái lại là được rồi, hơn nữa ngày hôm qua lại vừa bị giày xéo trận, bây giờ chỉ cần nhắm mặt lại thôi là lại nghĩ tới chuyện đó, Lâm Uyển nghĩ tìm bộ quần áo đứng đắn kín đáo để mặc, cho dù là quần áo nam cũng sao hết.

      ngờ sau khi mở tủ quần áo ra, bên trong lại có rất nhiều quần áo cho nữ, kiểu dáng cũng vô cùng đa dạng, thần kỳ hơn là tất cả đều vừa khít với số đo của .Lâm Uyển nhanh chóng lấy ra bộ kín đáo để thay.

      Lúc xuống nhà, người kia ngồi vào bàn ăn điểm tâm.

      Lâm Uyển cũng tới rồi ngồi xuống ăn sáng, chính là tốc độ ăn của rất chậm, người kia cũng ăn xong, nhưng sau đó cũng rời mà lại ngồi ngay đó giở báo ra đọc, Lâm Uyển cứ tưởng đấy chính là thói quen của , nào biết vừa mới dùng bữa xong thấy ngẩng mặt lên, bộ dạng rất giống như là ngồi đợi ăn xong.

      Ngay tại lúc Lâm Uyển do dự biết có nên đứng dậy thu dọn chén bát hay thấy lên tiếng:“Tôi có chuyện cần giải quyết, chắc vài ngày nữa mới về, mấy ngày này tôi có ở nhà, em......”

      dừng lại chút, tựa như nghĩ tới điều gì đó,“Đại Mao và Nhị Mao do em chịu trách nhiệm chăm sóc, tôi giám sát kỹ, sau tám giờ tối phải gọi điện báo cáo cho tôi biết."

      Từ khi quen biết cho tới nay, đây là lần đầu tiên mà Lâm Uyển thấy nhiều lời như vậy.Lâm Uyển suy nghĩ chút, sắp xếp cho làm công việc chăm sóc chó sao? Sau đó mỗi ngày đều phải gọi cho để báo cáo tình hình?

      Lâm Uyển cũng liền ậm ừ cái, ra cũng ghét hai con chó của nhà , tuy chủ nhân của chúng rất xấu xa, nhưng hai con chó kia lại rất đáng .

      Chính là người này đừng có biến thái như vậy có được ?, có việc cứ , còn muốn mỗi ngày phải báo cáo tình hình trong nhà làm cái quái gì chứ?!Chẳng lẽ lại báo cáo là dì cả của vẫn chưa hết?

      Nhưng mà tên Tằng Tuấn này cước bộ cũng nhanh, đừng xem là người què, nhìn còn tưởng là bước cách bình thường nữa kìa.Lái xe chờ sẵn bên ngoài, lúc Lâm Uyển cùng tới, Tằng Tuấn bỗng nhiên dừng bước, giống như nghĩ tới chuyện gì đó rất thú vị, quay đầu lại với câu:“Ngoan ngoãn chờ tôi về '' em.”

      Lâm Uyển nghe xong câu kia, vẻ mặt giống như nuốt chửng con chuột, nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai!

      Chờ đến khi người kia lên xe dời , Lâm Uyển liền giọng cầu nguyện:“Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a!! Người nhanh chóng bắt tên họ Tằng này ngay lập tức mà!! Nếu đem bắt tên thần kinh này, chừng con cũng tức đến thần kinh giống luôn mất.”

      Nhưng dù sao Tằng Tuấn cũng , Lâm Uyển liền thở phào nhõm.Chính là biết Đại Mao Nhị Mao ở đâu, hai ngày ở đây cũng chưa được nhìn thấy chúng.

      Lâm Uyển chạy tìm khắp lượt, cuối cùng cũng tìm thấy Đại Mao và Nhị Mao bị xích ở chuồng chó phía sau nhà, hai con chó lúc nhìn thấy cuống quýt vẫy đuôi, cao hứng như hận thể xông ra lao thẳng vào .Lâm Uyển chạy nhanh tới tháo xích cho chúng rồi dẫn vào trong biệt thự.

      Hai tiểu tử kia tuy rất hoạt bát nhưng vẫn biết bảo vệ gìn giữ đồ vật trong nhà, Lâm Uyển lại chạy ra vườn thu dọn hết đồ đạc của chúng lại rồi kéo vào biệt thự. thu dọn chuông điện thoại của Lâm Uyển vang lên.

      Trong bữa ăn tối hôm qua, Tằng Tuấn đem giấy tờ nhà và điện thoại trả lại cho .Nhưng mà nhớ ràng là điện thoại của mình hết pin từ lâu, lúc này Lâm Uyển tới xem mới phát ra là biết từ khi nào điện thoại của được nạp đầy pin, hơn nữa ở bên cạnh còn có đầy đủ dây cắm và bộ sạc.

      Lâm Uyển mừng rỡ, trong lúc kích động quên mất nhìn số máy gọi đến mà bấm nút nghe luôn, cứ tưởng là điện thoại của mẹ.Ai ngờ vừa nghe thấy giọng ở đầu bên kia, Lâm Uyển liền cảm thấy ghê tởm.

      Đầu dây bên kia phải ai khác mà chính là người bạn trai cũ của - Vương Kiến.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển kinh hãi, nghĩ rằng gọi điện tới là để bắt đền cái máy ảnh, liền lạnh lùng :“Tìm tôi có việc gì?”

      “Cũng có gì.” Vương Kiến cười cách bỉ ổi:“Chỉ là mới vừa nghe nhà gặp chuyện may, muốn gọi điện quan tâm chút thôi mà.”

      Lâm Uyển trong lòng cảm thấy buồn nôn:“Ai với chuyện này?”

      ra Lâm Uyển cũng biết, ba của chạy trốn kéo theo ít chủ nợ tới đòi tiền, người thân quen cũng rất nhiều, địa phương bọn họ ở lại khá , phỏng chừng tin tức truyền mười mười truyền trăm, có ai biết mới là lạ đấy, nhưng mà chưa từng nghĩ rằng thông tin này truyền tới cả lỗ tai của Vương Kiến.

      Vương Kiến lần này đúng là cố tình gọi điện tới, lần trước chia tay Lâm Uyển hành động rất quá đáng, cư nhiên lại đập vỡ cái máy ảnh của , với lại dạo gần đây con đường công danh của cũng rất rộng mở, vừa mới chia tay Lâm Uyển xong, liền tiếp cận ngay công nhân viên chức, ngoại hình tuy được bằng Lâm Uyển, nhưng ít ra cũng có công ăn việc làm ổn định, là nhân viên trong biên chế, hơn nữa lại còn là con .

      Vì thế khi biết được mâu thuẫn trong gia đình của Lâm Uyển, đương nhiên nảy sinh ý xấu, muốn gọi ngay cho Lâm Uyển để khoe khoang.

      Vương Kiến hi hi ha ha cười:“Tôi đúng là sao chổi mà, may là chúng ta chấm dứt quan hệ nên xui xẻo của mới làm ảnh hưởng đến tôi, mà là ảnh hưởng tới gia đình , xem, chúng ta mới chia tay lâu nhà xảy ra chuyện, đúng rồi, ba mẹ giới thiệu đối tượng cho tôi, là nhân viên văn phòng, có biên chế đàng hoàng......“

      Lâm Uyển ngờ là nhân phẩm của tên Vương Kiến này lại trở nên thối nát đến như vậy, năm đó khi theo đuổi , lúc nào cũng những lời hay ý đẹp, mỗi ngày đều đứng trước cửa ký túc xá để tặng hoa, da mặt rất mỏng, lại có kinh nghiệm đương, nghe tán tỉnh hai ba lần là đầu hàng, cuối cùng đồng ý làm bạn của .

      Kết quả vừa mới xác lập quan hệ Vương Kiến bắt đầu lộ nguyên hình, nhưng lúc đó lại rất ngây thơ, trân trọng vì nó là mối tình đầu, chỉ cần Vương Kiến đối xử tốt với là được.

      Nhưng tại hiểu ra điều, đừng nên mong đợi quá nhiều khi người đàn ông đối xử tốt với bạn, vì đó là thứ đáng giá và cũng đáng tin nhất.

      Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn cả giở sách, hơn nữa trước sau là hai bộ mặt hoàn toàn khác hẳn nhau, cho dù chia tay nhưng vẫn luôn ngừng nghĩ cách để công kích .

      Lâm Uyển chịu thua mà gào lên cãi nhau với :“Vương Kiến, tôi cho biết, loại như đừng mong có tiền đồ sáng lạn, cho dù con của nhà giàu có, cũng nên chọn người có khả năng kiếm được nhiều tiền ấy, nghĩ xem, chỉ là công chức nhà nước mà thôi, có gì tài giỏi chứ, ngoại trừ có công ăn việc làm ổn định ra còn có thể cho thêm cái gì?! Hơn nữa ngại quá, chắc là phải để thất vọng rồi, chuyện của ba tôi liên quan gì tới tôi hết, tại xã hội này cũng có cái tội liên đới mà vừa đâu, cũng biết là tài sản trong nhà thuộc về tôi mà, cho nên tôi vui mừng còn kịp nữa là, với lại có biết tiền lương tháng bây giờ của tôi là bao nhiêu , ra chắc chết vì ngạc nhiên mất, phỏng chừng lấy tiền lương của cộng với bạn cũng chẳng so được với tôi đâu.”

      Sau khi xong, Lâm Uyển lập tức tắt máy.

      Bởi vì cái công việc lương cao kia của bị tên biến thái làm mất rồi còn đâu!!Hơn nữa cũng chỉ to mồm vậy thôi, chứ hoàn cảnh tại của mình có gì mà tốt chứ!

      tại xui xẻo bị bắt vào đây để bồi tên kia ngủ, cho nên phải đúng là ông trời có mắt, loại người như Vương Kiến sao lại chưa gặp báo ứng, ấy vậy mà còn có thể tiếp tục lừa gạt phụ nữ!! Còn lại phải ở đây để mặc cho tên biến thái kia giày xéo!!

      Tuy nhiên ngay sau đó, Lâm Uyển liền nghĩ tới chuyện khác, bỗng nhiên cảm thấy rất khó hiểu.

      Nếu đến cả tên Vương Kiến kia còn biết tình hình của nhà , lý nào mà các các bác còn chưa biết.Hơn nữa họ hàng của ba cũng ở rất gần, sao lại thấy liên lạc gì? khả năng lóe lên trong đầu khiến Lâm Uyển cảm thấy rất hoảng sợ. cố gắng loại bỏ suy nghĩ xuất trong đầu mình, nhưng đúng là chuyện của nhà được lan truyền ở phạm vi rất rộng, sau khi nhà gặp khó khăn, rất nhiều người tới để vây xem......

      Người thân của cũng thường hay tới nhà chơi, lẽ ra chuyện này cũng liên quan gì tới họ, nhưng ít ra họ cũng phải quan tâm chút chứ?

      Nhưng phải vậy, lâu thế rồi mà chưa nhận được cuộc điện thoại nào của người thân, cho dù chỉ là câu thăm hỏi cũng có.Mặc dù cả mẹ và đều là những người sống độc lập, càng ít liên lụy đến nhiều người càng tốt, nhưng như vậy cũng có nghĩa là họ hàng nhà ai cũng biết?

      Lâm Uyển càng nghĩ càng cảm thấy bình thường, lập tức cầm điện thoại gọi cho mẹ.

      cũng dám thẳng, mà chỉ bóng gió hỏi mẹ có thêm tin tức gì của ba , sau đó thử hỏi mẹ xem là có liên lạc được với họ hàng trong nhà hay chưa.

      Mẹ cũng nghi ngờ gì, chỉ :“Hỏi cũng có tác dụng gì, con cũng phải là biết gia đình ba con thế nào, trọng nam khinh nữ còn kinh khủng hơn cả ba con, đến bây giờ cũng chỉ coi chúng ta như người ngoài, lúc trước mẹ cũng thử gọi điện cho họ, kết quả bác của con làm ngơ như có chuyện gì...... Mà mẹ cũng muốn nổi nóng vô cớ......”

      Lâm Uyển lập tức hiểu được, chắc chắn là gia đình ba giả chết, để mặc cho hai mẹ con gánh chịu hậu quả.

      ở trong điện thoại an ủi mẹ vài câu, lại thuận tiện là mình phải công tác thời gian.Mẹ cũng thắc mắc gì, chắc là nghĩ Lâm Uyển mới vào công ty, họ bắt con bé phải làm việc vất vả cũng đúng.

      Lâm Uyển ngắt máy, cảm thấy rất buồn bực, tuy rằng quan hệ của với các bác được tốt, nhưng......Mặc kệ bình thường trong nhà liên hoan hay là ngày lễ ngày tết mời khách tặng lễ, ba khỏi rồi, thuộc loại người ngu hiếu điển hình, còn mẹ , từ sau khi ba mang người ngoài về nhà, gia đình nhà mẹ cũng có ai đến bênh vực cho mẹ, thế nhưng mẹ lại là người cổ hủ, hơn nữa cũng là con cả trong gia đình, trải qua mấy ngày Tết bận rộn, mệt mỏi đến mức hận thể cuốn gói hết đồ đạc rồi trở về nhà mẹ đẻ......

      Càng nghĩ, Lâm Uyển càng cảm thấy ớn lạnh.Bất quá cũng tự an ủi mình, vốn bao giờ nghĩ tới chuyện dựa dẫm vào người khác, có ai muốn giúp thôi, trong thời gian tới cố gắng hết sức để hai mẹ con có thể chuyển nhà là được rồi.

      Trấn an bản thân xong, Lâm Uyển nghĩ muốn ra chải lông cho Đại Mao và Nhị Mao.Thế nhưng lúc ra phòng khách lại thấy bóng dáng của hai con chó đâu.

      Lâm Uyển giật mình, vội vàng đứng trong phòng khách gọi tên Đại Mao Nhị Mao rồi nhanh chóng ra ngoài tìm xung quanh, rốt cục cũng thấy hai con chó đứng ở trước cổng lớn, cả hai đều rất ngoan, cho dù có xổng ra ngoài cũng chạy xa, chỉ nghịch ngợm vui đùa trước cổng.

      Lâm Uyển tức giận chạy tới, vừa nhéo lông hai con chó vừa lên giọng giáo huấn:“Sao dám chạy lung tung vậy hả, gì mà chó lông vàng rất ngoan chứ, hai đứa bị đột biến gien có phải ?”

      Lâm Uyển từ khi đến ở trong biệt thự cũng chỉ dám ru rú trong nhà, rất sợ ra ngoài bị đồng nghiệp cũ nhìn thấy, nhưng lần này vì quá sơ xuất, chỉ muốn vội vàng tìm chó, nên nhận ra ánh mắt của số người hướng vào .

      là xui xẻo, lại ra ngoài đúng vào lúc nghỉ trưa, có số nhân viên lén lút chạy tới khu C để dạo, Lâm Uyển cũng nhận ra được vài người trong số đó, tuy rằng thân quen lắm, nhưng dù sao cũng từng làm việc chung với nhau.

      Lúc nhìn thấy Lâm Uyển, mấy bà tám nổi danh kia lập tức trợn tròn mắt, bày ra bộ dạng ngây ngốc hướng thẳng vào , cứ như là bị bắt gian giường vậy, đầu óc Lâm Uyển trở nên tối tăm, chỗ bọn họ phải là chưa từng xảy ra chuyện này.

      Dù sao thu nhập tháng cũng chỉ có mấy ngàn, đối với những trẻ tuổi xinh đẹp lại nhiều dã tâm quá ít, khu vực này lại là nơi thể được chênh lệch giàu nghèo, chỉ cần gặp được người thích hợp rồi công khai tiến vào trong biệt thự nhà người ta hầu hạ vài ngày, tìm cách lấy tiền của họ, hoặc quyết định xin từ chức trong văn phòng để vào biệt thự làm tình nhân của chủ nhà, những chuyện như vậy đâu có ít!

      Bình thường nếu phát sinh chuyện này, cùng lắm chỉ bị mọi người bàn tán thời gian, cấp nếu có biết cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện.Chính là Lâm Uyển nằm mơ cũng bao giờ nghĩ tới, câu chuyện trong những bữa ăn lúc trước bây giờ đặt người mình.

      căng thẳng đến mức mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay, phải biết rằng đây chỉ là thành phố , mạng lưới quan hệ cũng cực kỳ gần gũi và gắn bó, đâu cũng có thể gặp được người thân hoặc bạn bè của mình.

      Nếu chuyện này mà bị truyền , còn có thể hy vọng kiếm được việc làm sao!?

      Hơn nữa lúc này trong số người kia lại bước ra với :“Ơ kìa, Lâm Uyển, nghe từ chức, tôi lại cứ tưởng là xin được việc ở công ty nào đó rồi, hóa ra là vẫn ở đây à?”

      Lâm Uyển biết nên đáp lại thế nào, cũng thích phải dài dòng giải thích cho họ nghe, chỉ ngượng ngùng cười trừ.

      Trước mặt là những người quyết tâm muốn làm khó , nhưng trong chuyện này nhất định phải chịu đựng, vì nó liên quan tới mẹ của , cho nên tuyệt đối mở miệng ra kể lể, chỉ qua loa :“Tôi, tôi tới đây để chăm sóc chó...... Chỉ là hỗ trợ họ chút thôi......”

      Nhưng đương nhiên những người này vì thế mà bỏ qua, rất nhanh tiến đến vây xung quanh . đôi mắt sáng quét qua nhãn hiệu quần áo Lâm Uyển, lập tức ngạc nhiên hô to lên:“Thiết kế mới mùa hè của Chanel, Lâm Uyển! Đối phương trả công cho bao nhiêu vậy, bộ quần áo thôi cũng đủ để cho mua cả xe chó rồi?”

      Lâm Uyển buồn bực đến nỗi muốn mắng chửi người!

      Lúc sáng, chỉ nhìn lướt qua rồi tùy tiện chọn đại bộ quần áo, cũng thèm để ý đến nhãn mác, dù sao cũng phải là của mình, nên chỉ cầm bộ coi như thay cho đồ ngủ thôi mà!!Với cả loại quần áo này đâu phải là ai nhìn cái cũng nhận ra ngay nhãn hiệu của nó chứ!!Người này là có nhãn thần sao!!

      mặc nửa ngày cũng biết, còn đối phương chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra rồi!!

      Lâm Uyển nên lời, đành truyền ánh mắt quẫn bách của mình sang Đại Mao và Nhị Mao.Hai con chó vốn rất ngoan ngoãn lập tức hùng hổ đứng lên, hướng ba người kia sủa ầm ĩ.Lúc này họ mới cảm thấy ái ngại mà rời , thế nhưng trước khi , họ vẫn còn cam lòng, cho dù đứng cách khá xa nhưng vẫn vu vơ móc mỉa câu:“Lâm Uyển là thông minh...... Biết nắm chắc cơ hội......”

      Giọng điệu cao thấp, vừa tràn ngập đố kị ghen ghét, lại vừa tỏ ý khinh bỉ coi thường.Lâm Uyển nghe xong liền tức đến đỏ mặt tía tai.

      Cơ hội cái mông ý!!

      Tâm trạng tốt của Lâm Uyển hoàn toàn bị phá hủy, nhưng mà gì gì cũng phải ăn cơm để sống cái , lúc dắt chó về nhà đồ ăn bàn được dọn xong.

      Người phục vụ đưa cơm tới rất nhanh mắt, thấy liền lập tức lui ra ngoài, giống như cố gắng tránh đống phiền phức vậy.Kỳ vài ngày gần đây, Lâm Uyển cũng cảm thấy xuất của các nhân viên phục vụ quá mức mờ nhạt, giống trong phim chút nào.

      Trong ấn tượng của , cái gọi là nhân viên phục vụ, phải là luôn xuất mọi lúc mọi nơi sao, hoặc những khi chủ nhân có nhà, liền có người vào phòng ngủ hỏi tiếng: Có thứ gì cần đem giặt ạ?Hay như trước mỗi bữa cơm, ra hỏi chủ nhà xem hôm nay họ muốn ăn món gì......

      Nhưng ở đây hoàn toàn như vậy, mấy người phục vụ của tên Tằng Tuấn này cứng nhắc khác gì người máy.Đừng đến việc chuyện với họ, có khi ngay cả mắt cũng nhìn được, ai cũng chỉ biết cúi đầu giống như tồn tại vậy.

      Lâm Uyển ngồi vào bàn cơm rồi ngây người trước đống đồ ăn, là tại sao những chuyện cẩu huyết cứ xảy ra liên tiếp như vậy, cứ như là cố ý muốn trêu chọc , trước là cuộc điện thoại của tên bạn trai cũ khốn nạn, rồi ngay sau đó là chuyện bị đồng nghiệp mỉa mai xem thường.

      Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đau đầu, hơn nữa rất sợ mấy người kia đem chuyện này loan truyền khắp nơi, từ nãy tới giờ trống ngực cứ đập thình thịch.

      bàn toàn là các món thích ăn, bỗng dưng Lâm Uyển chú ý tới hình như ở góc bàn kia có cuốn sổ gì đó. cầm lấy rồi mở ra xem, hóa ra là quyển menu.Nào là món ăn Sơn Đông, món cay Tứ Xuyên, món ăn Phúc Kiến, món ăn Huy Châu ......

      Lâm Uyển xem đến loạn cả đầu, chỉ biết có món gà cay Tứ Xuyên ăn rất ngon chứ hoàn toàn phân biệt được các món ăn trong cuốn menu này.Hơn nữa sau mục giới thiệu món ăn còn có khoảng trống để ghi cầu của mình.

      Xem ra chắc là họ muốn tìm hiểu về khẩu vị cũng như thói quen ăn uống của ?

      Tuy nhiên đối mặt với đống danh sách món ăn, Lâm Uyển biết nên viết cái gì, bình sinh nhất chính là món salad khoai tây thái chỉ......

      chần chừ lúc, cuối cùng quyết định điền gì cả, dù sao mình cũng ở đây lâu, sao phải khiến cho đầu bếp phí sức làm gì.

      Lâm Uyển lên phòng lại lại, cũng biết phải làm gì, được vòng, liền mở điện thoại ra rồi lên mạng, lướt qua số tin tức báo, cuối cùng thấy có gì thú vị, Lâm Uyển lại bắt đầu cùng Đại Mao và Nhị Mao chơi lúc.

      Cứ lang thang mãi cho đến gần tối mới về, cơm chiều cũng được dọn ra, mùi thơm nhanh chóng xông thẳng vào mũi.Đối mặt với bàn đồ ăn thịnh soạn, Lâm Uyển cuối cùng cũng có chút thèm ăn, ngồi xuống gắp liên tục thức ăn và cơm, cuối cùng lại còn húp chén cháo .

      Buổi tối lại dẫn Đại Mao và Nhị Mao dạo lần nữa, lúc trở về là tám giờ năm phút.

      Lâm Uyển đương nhiên là nhớ nhiệm vụ gọi điện thoại cho Tằng Tuấn, nhưng cái chính là tại ôm bụng tức, nghĩ đến lúc gọi điện thoại cho lại phải ăn cách lễ độ, lại cảm thấy tức nghẹn đến muốn nổ tung.Phỏng chừng nếu phải quá hai câu, chắc điên lên muốn mắng chửi người ta mất.

      Trái lại như muốn để cho lưỡng lự thêm nữa, nhạc chuông điện thoại từ trong túi đột nhiên vang lên.

      Tuy rằng chưa từng lưu tên của người kia vào danh bạ, nhưng sau khi lấy ra xem, lại thấy ràng màn hình ra hai chữ Tằng Tuấn.Nhạc chuông cũng cực kỳ đáng ghét, ai đời lại để nhạc hiệu kèn trống dồn dập như đánh nhau vậy hả!!

      Lâm Uyển nhớ là máy mình lại có cái nhạc chuông thúc giục muốn phát điên thế này, bất quá tiếng nhạc vẫn vang lên ngừng, liền nhanh chóng bắt máy.

      Cuối cùng trái ngược hoàn toàn so với tiếng nhạc hùng tráng lúc nãy, sau khi nghe máy, đầu dây bên kia thế nhưng lại rất im ắng.Lâm Uyển còn tưởng là tín hiệu của di động tốt, vội vàng giơ điện thoại lên, vừa dò dẫm bắt sóng vừa ghé miệng vào alo alo ngừng.

      Sau đó chợt nghe thấy giọng nhàng ôn hòa vang lên:“Sáu phút.”

      “Gì cơ?” Lâm Uyển buồn bực hỏi.

      “Lần này tôi tha thứ cho chậm chạp của em.” Giọng điệu của vẫn bằng phẳng như cũ:“Lần sau nhớ phải đúng giờ.”

      Lâm Uyển trở nên căng thẳng, hóa ra người này là tám giờ nhất định phải chính xác là tám giờ!

      lại cứ nghĩ là sau tám giờ gọi cũng được, hơn nữa ràng trước khi nghe điện còn có rất nhiều dũng khí, thậm chí còn nghĩ là mình kiềm chế được mà mắng cho trận, nhưng bây giờ lại hiểu nổi, chỉ vừa mới nghe thấy giọng của thôi là cảm thấy rất hồi hộp rồi, tâm trạng cũng nơm nớp lo sợ.

      “Ừm...... Lần sau tôi chú ý ......” cũng hiểu nổi mình nữa, thế nhưng lại lập tức nhận sai trong điện thoại......

      “Bây giờ em có thể .” Cho dù chỉ cần nghe thấy giọng qua điện thoại thôi là có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ ngạo mạn uy phong từ cao nhìn xuống của .

      Lâm Uyển bóp chặt di động, tuy rằng trong lòng đầy lửa giận, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy rất khiếp đảm, trong suy nghĩ của , loại nhân vật biến thái đến như vậy tốt nhất là đừng nên động vào.

      cũng rất thành :“Ừm...... Tôi rất khỏe, ăn ngon ngủ ngon...... Đại Mao Nhị Mao cũng vậy, tôi vừa cùng với chúng ra ngoài dạo, bọn chúng rất vui vẻ, ăn rất nhiều thức ăn, sau đó tôi còn chải lông cho chúng nữa......” Lâm Uyển sau khi xong, đầu bên kia vẫn trầm mặc, đến nỗi nghe thấy tạp nào trong điện thoại.

      lại nhìn vào màn hình, ràng vẫn kết nối, có vấn đề gì, bất chợt khuôn mặt than nghiêm túc lóe lên trong đầu .

      Hay là đối phương hài lòng với lời báo cáo của , ghét bỏ vì nó quá ngắn gọn?!

      Lâm Uyển lại vội vàng tiếp:“Tôi...... Cũng rất tốt, buổi trưa đầu bếp làm rất nhiều đồ ăn, còn đem menu cho tôi chọn, sau đó cơm tối cũng rất thịnh soạn, lúc bảy giờ tôi lên mạng xem tin tức.....”

      Lâm Uyển cũng biết là mình cái gì, trong lúc đối phương tiếp tục im lặng, liền nghĩ gì đấy, thậm chí đến mấy tin tức nhàm chán xem điện thoại cũng báo cáo hết cho , bất quá mấy chuyện buồn nôn mà vừa gặp phải, cộng với tình hình trong nhà, chút cũng chưa đề cập tới, ngốc đến vậy đâu, đó đều là chuyện riêng của mà.

      Tên Tằng Tuấn này bảo phải báo cáo tình hình trong ngày, phải là muốn biến thành con chó con mèo trong nhà để đùa giỡn sao, đâu có cần phải hết những chuyện vui trong nhà ra để khiến vui vẻ chứ?

      Huống hồ cũng đâu có thèm để ý.

      Chờ luôn miệng báo cáo xong, Tằng Tuấn người vẫn trầm mặc từ nãy tới giờ mới lên tiếng:“Ngày mai tôi còn phải xử lý số chuyện, chắc ngày kia mới về, em nhớ tắm rửa cho sạch rồi chờ tôi.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14

      Edit : Ngân Nhi


      Em nhớ tắm rửa cho sạch ...... Nhớ tắm rửa cho sạch ...... Tắm rửa cho sạch ......

      Lâm Uyển trong đầu ngừng lặp lặp lại câu kia......

      Toàn thân cảm thấy hề ổn chút nào.

      Đây gọi là khai đao chờ chết đó sao?

      Lâm Uyển ngày hôm sau thấp thỏm yên, nhưng dù có thế nào chăng nữa tiến cũng chết mà lùi cũng chết, cho nên sao phải sợ chứ, cứ thoải mái mà chấp nhận thôi.

      Buổi tối, rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghỉ ngơi sinh hoạt như ngày thường, lúc rảnh rỗi còn lên QQ hàn huyên với bạn bè.Vì lâu lắm rồi thấy , nên ai cũng tò mò cuống quýt hỏi dạo này thế nào.Lâm Uyển biết phải gì, chỉ có thể trả lời qua loa là mình vừa mới tìm được việc làm mới.

      Sau khi tắt QQ, Lâm Uyển lại nghĩ tới việc quan trọng, lấy tư cách là người phụ nữ trưởng thành, cảm thấy là mình nên đứng ra đối mặt với mọi chuyện.Nếu nhất định phải làm chuyện kia với cũng nên có biện pháp phòng tránh, bị người ta cưỡng bức đủ đáng thương lắm rồi, ngộ nhỡ sau này lại mang thai, như vậy thà để cắt cổ chết luôn cho xong.

      Nghĩ vậy Lâm Uyển liền nghiêm túc bắt tay vào tìm hiểu các cách phòng tránh thai.

      Sau khi xem xét số thông tin, chung quy lại cách tốt nhất vẫn là dùng bao cao su, nhưng mà...sao biết được là tên biến thái kia dùng bao cỡ nào chứ hả!

      Nếu vậy cũng chỉ còn cách uống thuốc tránh thai mà thôi.

      Chờ đến tối muộn, Lâm Uyển lợi dụng lúc dắt chó dạo, liền có ý định mua thuốc tránh thai luôn.Ở gần đây có hiệu thuốc gia đình, chắc là cũng có bán mấy loại thuốc đó.

      Thế nhưng lúc bước vào bên trong, người bán hàng lại là người đàn ông có tuổi, khiến cho dám mở miệng tên loại thuốc đó ra, da mặt vốn rất mỏng, ra sợ mất thể diện.

      cúi đầu tùy tiện chọn đại ít thuốc ngậm ho, rồi lại thêm vài loại vitamin này nọ, mấy thứ đó dù sao cũng cần dùng, từ sau ngày hôm qua bị mấy người đồng nghiệp bắt gặp, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ để phát hỏa, tại cổ họng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

      Lấy xong mấy món kia, nhưng cái quan trọng nhất lại chưa có, cuối cùng đành phải thậm thụt vào quầy thuốc tránh thai, vừa nhìn ngó xung quanh vừa nhanh tay vơ lấy hộp thuốc có tên tuổi rồi :“Tính tiền cho tôi.”

      Người bán hàng kia cũng gì, rất nhanh chóng nhập giá tiền ở bàn thu ngân.

      Lâm Uyển ở đây vốn dĩ cũng có tiền, nhưng có lần ra ngoài rồi quay trở về phòng, liền phát ở trước bàn trang điểm bỗng dưng lại có chiếc ví nữ, bên trong đựng đầy những tấm thẻ ngân hàng màu sắc khác nhau cùng với rất nhiều tiền mặt. cũng biết có phải là Tằng Tuấn cố ý muốn đưa cho hay .

      vốn nghĩ động đến đồng của tên kia, nhưng đây là tình huống khẩn cấp, vội vàng rút trong ví ra tờ trăm đồng.

      Sau khi cầm lấy đồ, Lâm Uyển cũng đem giấu riêng tiền thừa , tuy rằng cũng chẳng đáng là bao, nhưng vẫn cố chấp để hết đống tiền thừa vào trong ví.

      an vị ngồi trong phòng ngủ, bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng của thuốc, lúc đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng bên trong, liền để ý ngay đến các tác dụng phụ, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.Với lại cũng vừa tìm hiểu qua mạng, biết rằng thời điểm sau khi kỳ kinh nguyệt mới chấm dứt là thời kỳ an toàn.Nhưng mà...... có chút do dự, cho dù xác suất là vạn, cũng có gan dám làm liều.

      Đọc xong phần tác dụng phụ, Lâm Uyển lại tiếp tục ghi nhớ kỹ thời điểm thích hợp để uống thuốc.Thậm chí sợ mình quên mất, còn cầm bút rồi chép lại lên lòng bàn tay cho nhớ.

      Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, lập tức đem giấu hộp thuốc , thu dọn cẩn thận xong, lại cầm điện thoại lên gọi cho mẹ báo bình an.Nhưng biết vì sao mà giọng của mẹ trong điện thoại lại có chút bình thường.

      Lâm Uyển lập tức cảm thấy sốt ruột, tại bị tên cầm thú kia giam giữ, nên nếu như mẹ có chuyện gì cũng thể giúp đỡ, nhanh chóng hỏi mẹ xảy ra chuyện gì, có phải là bị chủ nợ đến đòi tiền hay .

      Mẹ của trả lời:“ có gì đâu con, mấy ngày nay trong nhà rất yên tĩnh, có bóng dáng của chủ nợ đến đòi tiền.Nhưng mà hôm nay mẹ có nhận được điện thoại của chú con, ba con còn thiếu rất nhiều tiền, mẹ cũng biết là có phải hay ......”

      Ai Lâm Uyển biết, chứ còn em trai của ba, tức là chú của chẳng lẽ còn hiểu sao!!

      tên cờ bạc rượu chè, suốt ngày tới vay tiền ba , mà ba lại rất nể tình em mà cho vay.

      Lâm Uyển giọng điệu xem thường :“Mẹ, đừng quan tâm đến họ hàng của ba nữa, từ ông nội trở xuống đến các bác các chú đâu có ai là người tốt chứ, bác cả chỉ biết giữ của cho riêng mình, còn chú út từ sau khi ly hôn giống như biến thành quỷ vậy, chơi bời khắp nơi, cuối cùng quay trở về ba con, mẹ xem ba đối xử như thế nào với hai mẹ con mình? Đây gọi là gien xấu di truyền đó mẹ hiểu ? Chúng ta cũng nên sớm cắt đứt quan hệ với họ thôi!”

      Mẹ cũng hiểu được đạo lý này, chồng bỏ trốn, họ hàng thân thích bên chồng cũng chẳng có ai thèm quan tâm đến, hai mẹ con ngồi hàn huyên lúc, Lâm Uyển cố gắng trấn an mẹ, xong mới cúp máy rồi ngủ.

      Ngày hôm sau dậy rất sớm, thời tiết cũng rất đẹp, nhưng cứ nghĩ đến việc tên Ma Vương kia tối nay trở về là lại hít thở thông.

      chỉ còn biết cố gắng khiến cho mình trở nên bận rộn, khống chế những suy nghĩ bậy bạ trong đầu, xem TV, dắt chó dạo, rồi lại còn chải lông cho chúng nữa, cái gì cũng làm, để cho mình có phút ngơi tay.

      Nhưng cái chính là, nếu tâm trạng có vui hay thời gian cũng vẫn trôi qua nhanh như vậy.

      Hơn nữa tên Tằng Tuấn này quả rất đúng giờ, trời mới vừa xẩm tối thấy bước vào nhà.Lúc cũng thấy mang theo thứ gì, nhưng lần này trở về lại cầm tay món đồ gì đó.

      Lâm Uyển nghe thấy tiếng mở cửa, liền vội vàng từ sopha đứng lên.

      Lúc này Tằng Tuấn tới phòng khách, đứng ở lối vào thay dép lê, bước vẫn chậm như cũ, từ từ tới trước mặt Lâm Uyển rồi đưa thứ gì đó tới trước mặt .

      Lâm Uyển trong lúc nhất thời phản ứng được, tưởng rằng có ý muốn cầm giúp, lúc cầm tay mới phát ra đó là hộp quà.

      Chiếc hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo, buồn bực nhìn cái.

      Tằng Tuấn gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo mở ra.

      Lâm Uyển khó hiểu bóc giấy gói quà, sau khi mở ra liền nhìn thấy bên trong là bộ mỹ phẩm chăm sóc da.

      Lâm Uyển mặc dù thường chi tiêu vào đồ trang điểm, nhưng hàng ngày cũng có dùng kem dưỡng da, trước kia lúc ở nhà, đều dùng mỹ phẩm của L'Oreal, lúc này lại được Tằng Tuấn tặng cho bộ, nghĩ lại mấy ngày nay cũng chăm sóc da mặt, cũng cảm thấy có chút khô nẻ.

      bộ mỹ phẩm xuất ngay trước mắt, hơn nữa lại còn là nhãn hiệu mà Lâm Uyển biết , cực kỳ nổi tiếng, rất nhiều lần qua tiệm mỹ phẩm, đều phải dừng lại nhìn cái, nhưng cứ mỗi lần nhìn vào bảng giá đắt đỏ đến nỗi lòng đau như cắt kia, rồi lại nghĩ đến tiền lương của mình......

      Lâm Uyển cảm thấy rất bất ngờ, nghĩ rằng Tằng Tuấn tặng cho cả bộ!!

      ngẩng đầu lên liếc nhìn Tằng Tuấn cái. cũng tỏ vẻ gì, trái lại chỉ cúi đầu vuốt ve Đại Mao và Nhị Mao.

      Đừng nhìn Đại Mao và Nhị Mao mỗi lần dạo với đều đùa nghịch nhảy nhót như điên mà nhầm, biết vì cái gì mà mỗi khi gặp được vị chủ nhân chính thức này, hai tên nhóc đó lại trở nên cực kỳ ngoan ngoãn vâng lời.

      Đích thị là dáng vẻ của cẩu nô tài.

      Lâm Uyển đưa mắt nhìn đùa giỡn với hai con chó.

      Chờ chơi xong, mới nhàng :“ ngại quá, tôi chưa dùng hàng của nhãn hiệu này bao giờ, sợ quen......”.Vừa vừa cầm lấy hộp quà, rồi đem giấy gói bọc lại như cũ.

      Lúc thấy giơ tay đưa gói quà lại trước mặt mình, Tằng Tuấn nét mặt vẫn bình thản như cũ, giơ chân đá cái thùng rác bên cạnh tới trước mặt .Đối mặt với cánh tay , cũng cầm lấy gói quà, mà lại trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay rồi hướng vào thùng rác.

      Kia lại là thùng rác cảm ứng, chỉ cần có hơi người đến gần là nắp thùng rác tự động mở ra.

      Rất nhanh chiếc thùng rác liền há to mồm.

      Trong nháy mắt, Lâm Uyển cũng hiểu được, hiển nhiên là muốn ném nó , chắc nghĩ nếu như cần đem vứt là tốt nhất.Lâm Uyển khẽ kêu tiếng, lắp bắp muốn .Tằng Tuấn cạy ngón tay của ra, hộp quà hình chữ nhật kia lập tức rơi xuống, chiếc thùng rác cảm ứng cũng nhanh chóng đóng lại.

      Tất cả quá trình xảy ra rất chóng vánh, Lâm Uyển còn chưa phản ứng kịp hộp quà bị người kia giải quyết xong.

      Tằng Tuấn dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh, cũng thèm liếc mắt nhìn cái mà trực tiếp xoay người thẳng lên tầng hai.

      Trái lại Lâm Uyển lại cảm thấy hơi sợ, người này tặng quà cho là hiếm có lắm rồi, lại còn mở miệng cự tuyệt như vậy, nhỡ đâu vì chuyện này mà trút giận lên cơ thể biết làm sao chứ?

      thấp thỏm rụt rè ngồi ở sopha chờ .

      lúc lâu sau mới thấy Tằng Tuấn xuống, thay quần áo, cùng với mái tóc hơi ướt, chắc là mới vừa tắm xong.Lúc tới gần, Lâm Uyển có thể ngửi được hương thơm của sữa tắm tỏa ra từ người ......

      cũng nhắc lại chuyện vừa rồi, bộ dạng như có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng mà Lâm Uyển lại nhớ là dặn phải tắm rửa cho sạch , hơn nữa người này vừa về đến nhà cũng lên lầu tắm, liên hệ hai cái lại, rất nhanh liền tưởng tượng ra cảnh được tốt cho lắm.

      May là cơm tối được đưa tới rất đúng lúc.

      Trong lúc ăn cơm, Lâm Uyển cẩn thận ra tình huống của mình,“Cái kia của tôi...... Vẫn chưa hết hẳn...... Bình thường phải mất bốn ngày......”

      vẫn im lặng câu nào.

      Ăn cơm xong, lại ra hiệu giơ tay chỉ cái.

      Lâm Uyển biết chắc lần này mình thoát được rồi, chỉ còn biết thở dài theo vào thang máy.

      Thang máy mở ra, hai người rất nhanh vào phòng ngủ.Chiếc giường sớm được trải ga rất đẹp, còn có bức màn để che, cộng thêm ánh đèn mập mờ phát ra từ đèn ngủ, khiến bầu khí càng tăng thêm phần ái muội.

      Lâm Uyển cũng muốn kháng cự thêm nữa, chuyện đến nước này, cũng chỉ còn biết phó mặc cho số phận, ngồi im giường chờ đợi.

      Tằng Tuấn cũng khách khí, trực tiếp ôm lấy vai Lâm Uyển rồi ép xuống giường. xoay người nằm đè lên rồi tách hai chân của ra.Lâm Uyển có chút hoảng sợ, tay của bắt đầu vuốt ve cơ thể .

      căng thẳng tới mức toàn thân run bắn lên.

      hạ người xuống, khẽ cọ xát cái kia lên người , làm cho kinh hãi trợn tròn mắt.

      ngờ hàng lại khác biệt đến thế, mặc dù lúc ở trường được phổ cập qua về sinh lý, cũng từng vụng trộm xem phim AV, nhưng khi đối mặt với thực mới biết, cái độ cứng rắn thường viết trong tiểu thuyết kia hóa ra lại là , có khi còn có thể mang làm hung khí giết người cũng nên!!

      Hơn nữa kích cỡ so với lần trước nhìn thấy còn to hơn ít......

      Nghĩ đến chính mình sắp bị đau chết bởi cái kia, Lâm Uyển liền run sợ nhích về sau.

      rất nhanh giữ chặt thắt lưng của rồi cúi xuống :“Đừng nhúc nhích, trước tiên phải luyện tập chút.”

      Lâm Uyển biết là cái trò này còn có cả luyện tập nữa cơ đấy.

      Tuy nhiên dường như có ý định muốn ôn tập trước cho .

      Mọi chuyện vẫn chưa tiếp diễn giống như những gì Lâm Uyển dự đoán, trái lại vẫn chưa có hành động gì quá phận, hai người vẫn được ngăn cách nhau bởi lớp áo ngủ mỏng manh.

      Động tác của rất chuyên tâm, giống như tập trung nghiên cứu thứ gì đó, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế lần, như xem xét xem nên dùng cách gì để có thể dễ dàng vào......

      Chính là lúc thăm dò , Lâm Uyển cảm thấy chịu nổi.

      ngừng ở bên ngoài thăm dò, hỏi có đúng là chỗ này chỗ kia hay , bởi vì bên trong quần của vẫn còn được lót cái băng vệ sinh!!

      Cả hai đều có chút ngu ngơ bối rối.

      có kinh nghiệm thôi có được !!

      Hơn nữa cho dù kỳ kinh nguyệt của hết, thân thể cũng khỏe hơn rất nhiều, nhưng cứ bị lăn qua lộn lại giống như cái bánh rán áp chảo, vẫn cảm thấy thích ứng được, nhưng mà áp chảo áp chảo, cùng lắm coi như là tập yoga.

      Nhưng vấn đề là lúc trong quá trình áp chảo, bỗng nhiên lại đem áo của xé toạc ra, cúi đầu chôn xuống ngực giày vò trận.

      Lâm Uyển bị tra tấn muốn phát điên, cảm thấy dường như lớp da thịt trước ngực mình bị chơi đùa tới mức tróc cả da rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :