Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân (update c205)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33 - Mâu thuẫn gia đình
      Lâm Dương nghe vậy, khuôn mặt lãnh đạm lên tia chờ mong, bỏ mặc hai , phóng vèo vào trong nhà.

      Lâm Hồng vẩy tay giậm chân hét với theo: “ trai đáng ghét, đợi em với!” xong lôi Diệp Liễu chạy nhanh vào trong.

      Quà của Lâm Văn chưa từng khiến hai em nhà này thất vọng. Năm nay cũng vậy, Lâm Dương được tặng cây súng nhựa và kính viễn vọng, hàng nước ngoài, chỉ nhắc qua lần mà bác cả mua cho, còn bố mẹ suốt ngày bảo mấy thứ đồ chơi đó rất đắt, cho phép mua.

      Cả hai em đều biết, quan hệ của bố mẹ cùng vợ chồng bác cả tốt. Vài năm trước, mẹ hai người muốn dựa vào quan hệ của chồng bác cả xin cho Lâm Dương vào Nam Liên nhưng bị bác cả từ chối, đành chuyển sang xin học ở Nhất Trung. Lâm Dương tuy biểu lộ cảm xúc nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Dương bị bác cả ới tiếng là có cự tuyệt, trong lòng rất ấm ức. Lâm Dương cứ tưởng thế là năm nay có quà nữa, nhưng là…

      Lâm Hồng đa sầu đa cảm như trai, quà năm nào cũng là váy áo, túi xách, hàng thiết kế riêng, tìm thấy bên ngoài, hàng ngoài chợ đời nào sánh kịp.

      Lâm Văn biết Lâm Hồng mang theo bạn học về nhà nên kịp chuẩn bị thêm quà, may mà đầu óc kịp thời vận động, đưa hộp mứt thập cẩm mua riêng cho Tô Phi tặng Diệp Liễu. Đành để con nhịn chút vậy.

      Lâm Hồng nhận quà, rồi nhìn khắp phòng, hỏi: “Bác cả, Phi Phi đâu rồi?” Lâu rồi thấy bé đáng kia, là nhớ nha!

      Đỗ Phương Ngôn dọn bàn ăn, : “Phi Phi chơi rồi, chắc về ngay thôi.”

      “Chị dâu, Phi Phi mới mấy tuổi đầu, chị yên tâm cho con bé mình ra ngoài sao? Nếu…” Triệu Minh Hà muốn lại thôi, bị Lâm Thiệu Hồng trừng, liền bĩu môi xuống bếp.

      Trong cái nhà này, Triệu Minh Hà sợ nhất Lâm Thiệu Hồng, bị bố chồng trừng cho cái là mắt mũi nhắm tịt, oán giận ngút trời cũng phải nuốt vào trong bụng. Ai bảo bố chồng là sếp tổng cả nhà! Trước mặt sếp, được quyền tranh luận, ngoan ngoãn nghe lời mới lo bị thiệt.

      Đỗ Phương Ngôn xếp bát đũa, “Chờ lát là ăn được rồi.”

      Lúc này, người nhà họ Lâm tụ tập đầy đủ, kể cả nhóc dạo chơi bên ngoài Tô Phi cũng trở lại.

      Áo khoác ngoài màu lam phối cùng quần bông trắng bó sát, chân đôi bốt màu trắng, đầu đội mũ lông lam nhạt, cách phối đồ mới mẻ độc đáo, thu hút ánh mắt mọi người trong phòng.

      Lâm Hồng chạy tới lôi chân kéo tay Tô Phi, hâm mộ : “Phi Phi em mặc đẹp quá! Là em thiết kế cho à?”

      .” Tô Phi lắc đầu, là quà năm mới của Jester, có điều đây là bí mật của riêng nhóc, ai được quyền biết!

      Lâm Văn giải thích: “Là người bạn nước ngoài của Tô Phi tặng.” Tô Phi với cha mẹ đây là quà của Nina, Lâm Văn cũng biết bé con lai này nên nghi ngờ.

      “Đúng là, có người số tốt, được xuất ngoại học kìa.” Triệu Mình Hà châm chọc, mấy năm trước, Tô Trí Dương công tác nước ngoài mang theo cả Lâm Văn và Tô Phi, rành rành là lấy việc công làm việc tư. Lâm Văn từ chối vận dụng quan hệ xin Lâm Dương vào Nam Liên mà dám để cho Tô Phi vào, thế là sao! Suốt ngày bô bô người nhà mà lúc cần chịu giúp tay. Hừ!

      Triệu Minh Hà xong, bàn người trừ bỏ Diệp Liễu mơ mơ hồ hồ đều thay đổi sắc mặt, dè dặt nhìn về phía Lâm Thiệu Hồng.

      “Minh Hà, ý em là gì? Tô Phi tự bản thân nỗ lực đạt được, em lung tung tung cái gì vậy!” Lâm Văn tức đến đập đũa xuống mặt bàn, em dâu này muốn nhưng được động đến Tô Phi, con bé có làm gì sai đâu!

      Triệu Minh Hà cười lạnh, chậm rì rì gắp đồ ăn, “Vâng, chị cái gì là cái đó, ai biết đấy là đâu!” Trong lòng bổ sung, Lâm Văn, giả nhân giả nghĩa ít thôi, lúc người nhà cần giúp chị chìa tay ra, tôi đây cần chừa mặt mũi cho chị.

      Diệp Liễu vùi đầu ăn, thầm khinh bỉ Tô Phi. Lại đứa dựa quan hệ vào học Nam Liên! Dám cá con nhóc Tô Phi này đến Thị Nhất còn đủ tư cách.

      “Mẹ, ăn cơm, mẹ chuyện này làm gì?” Lâm Hồng nhìn mặt ông ngoại dần chuyển sang màu mực tàu, lên tiếng khuyên nhủ.

      “Được rồi, được rồi, mẹ nữa là được chứ gì.” Triệu Minh Hà nhìn mặt bố chồng lập tức im bặt, lại đắc tội bố chồng rồi.

      bữa cơm căng thẳng cuối cùng cũng xong, mặt ai cũng căng như chiến sĩ ngoài chiến trường, chỉ sợ cẩn thận chọc trúng quả bom ngầm. mình Tô Phi vẫn như bình thường, ăn xong luyện chữ.

      Mấy ngày Tết, Lâm Văn cùng Triệu Minh Hà chạm mặt là chiến tranh khói súng, kỳ nghỉ mà nhà ai nghỉ ngơi nổi, hai em Lâm Dương, Lâm Hồng có cơ hội là kéo Diệp Liễu xuống núi chơi, nếu có thể liền về muộn tiếng chứ tuyệt đối sớm giây.

      Tô Phi nhàn nhã đọc sách luyện chữ, ông ngoại cùng Tô Trí Dương chơi cờ hoặc bàn luận về các cải cách giáo dục.

      Cuộc chiến cuối cùng đạt cao trào vào bữa cơm chiều, Triệu Minh Hà làm ầm ĩ khắp nhà còn Lâm Văn nhắc nhắc lại được nhắc đến Tô Phi, có gì tức xả lên người chị dâu này là được rồi.

      Đỗ Phương Ngôn khuyên nổi nữa, Lâm Thiệu Hồng gầm lên: “Đủ rồi, hai người các con sợ mấy đứa lấy đó làm gương sao!”

      Lâm Văn áy náy cúi đầu, “Cha, con nghĩ đến, chính là nhất thời nhịn được.”

      Triệu Minh Hà tức đỏ con mắt, hét lớn: “Cha, con kính cha bởi cha là cha chồng con, nhưng con rất đau lòng mới lớn tiếng với chị cả. Đều là người nhà mà tại sao chị ta có thể bỏ mặc, giúp thằng Dương. Tô Phi như vậy, con tin con bé có khả năng tự thi vào Nam Liên.”

      Lâm Thiệu Hồng cố dìm lửa giận trong lòng, bình tĩnh : “Cha tin là Tô Phi tự mình thi được, con cần nhắc lại.”

      “Cha!” Triệu Minh Hà lồng lên, “Đến cùng ai mới là cháu trai ruột của cha, cha mở to mắt ra mà nhìn, Tô Phi chỉ là cháu ngoại, là cháu ngoại của cha thôi. Sao cha có thể đối xử bất công như vậy, cha!”

      “Minh Hà, con bình tĩnh .” Rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Đỗ Phương Ngôn thở dài.

      “Đến cùng tôi là cha chồng chị hay chị là cha chồng tôi? Nhìn nhà người ta mà xem, có con dâu nào rống lên với cha chồng như chị ?” Lâm Thiệu Hồng đập tay lên bàn.

      Mọi người trong nhà sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, chỉ muốn trốn ngay về phòng, Triệu Minh Hà rụt cổ, sợ chết tiếp tục cãi: “Con chính là ăn ngay , Lâm Diệp, có phải ?”

      Bị điểm danh, Lâm Diệp đúng là khổ mà thể ra, người là chị từ thương chăm sóc mình, cái là người vợ đầu ấp tay kề của mình, dù đứng về phía ai Lâm Diệp cũng xứng làm người! Chuyện xin học cho con, giận là giả nhưng Tô Phi đúng là tự mình thi vào, cha dối chuyện này. Cho nên, Lâm Diệp, thở dài, hạ giọng, “Minh Hà, năm hết Tết đến, nên gây chuyện.”

      Triệu Minh Hà mặt đen hơn Bao Chửng, ngay ông chồng vô dụng này cũng đứng ra giúp. “Số tôi biết là cái số gì nữa, gả đến nhà các người mười mấy năm nay, có chuyện gì cũng đổ tôi cạn tình ráo máng. Nhìn xem người chị dâu đáng kính làm những gì mà các người khắp nơi đều bảo vệ? Tôi là tôi cứ cho mọi người cùng biết đấy, ai sợ ai? Ô ô ô …”

      Mọi người bất ngờ ngậm miệng lại được, Triệu Minh Hà để ý lễ tiết gì, ngồi dưới đất gào khóc lu bù.

      “Minh Hà, em đứng dậy , em đừng như vậy.” Lâm Diệp tới định nâng vợ lên lại bị đẩy ra.

      “Là ai trước khi kết hôn cam đoan mọi việc trong nhà để tay con làm hết. Triệu Minh Hà, tim con bị sâu đục rồi sao. Bao năm qua, cha mẹ chưa từng bạc đãi con lần. Con lấy tiền nhà chồng phụng dưỡng nhà mẹ đẻ con, nhà chúng ta cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế mà giờ con lại ra được những lời này!” Đỗ Phương Ngôn nghe nổi nữa, những lời con người làm ầm lên kia phải trách móc nhà này bạc đãi con dâu sao.

      “Ô ô ô…”Triệu Minh Hà khóc thê thảm hơn trước, mắt đỏ vằn lên biết do khóc hay do tức đến nổ đom đóm mắt.

      “Chị tin? Tôi cho chị tin!” Lâm Thiệu Hồng bước nhanh vào thư phòng, ôm ra đống giấy tờ phơi trước mặt Triệu Minh Hà, chỉ vào từng tờ: “Đây là tất cả bài thi và giấy khen của Tô Phi ở tiểu học, năm đó cháu ngoại của tôi mới tám tuổi hoàn thành năm năm tiểu học, đứng đầu toàn trường! Điểm thi vào đứng đầu Nam Liên, đến tận bây giờ Tô Phi vẫn luôn đứng đầu các kỳ thi, mày xem, đây có giả được ? hai lần còn giả được, nhưng Tô Phi luôn giữ vững thành tích, chị dám bảo đây là giả ?”

      “Con…”

      “Đây nữa, đây là mấy tờ báo nước ngoài, ảnh Tô Phi lên bục nhận giải quán quân cuộc thi quốc tế được lên trang bìa, cuộc thi này Nam Liên từ ngày thành lập đến nay cũng chỉ có mình Tô Trí Thận từng tham gia, thế này đủ chưa? Tôi cho chị biết, Tô Phi được phổ thông Nam Liên đặc biệt tuyển thẳng vào, cần làm bài thi sát hạch, dựa vào chút quan hệ nào!”

      Lời vừa ra, trừ bỏ vợ chồng Lâm Văn và ông ngoại bà ngoại sớm biết, đám người còn lại đều bị chấn động. Lâm Thiệu Hồng sửa sang lại bảng thành tích của cháu cưng, mang vào thư phòng, “Minh Hà, chị cẩn thận suy nghĩ cho tôi, nên gì làm gì tự chị biết, đừng bắt tôi nữa.”

      “Minh Hà, em xin lỗi chị cả !” Lâm Diệp dù vô cùng khiếp sợ, nhưng nghĩ, nhà họ Tô bên kia từng sinh ra thiên tài Tô Trí Thận bồi dưỡng thêm Tô Phi cũng lấy gì làm khó. Còn mấy đứa cháu khác nghe cũng rẩt xuất sắc. Sao Minh Hà nghĩ rộng thêm chút?

      “Chị dâu, em xin lỗi.” Minh Hà quệt mặt sạch , đến trước mặt Lâm Văn xin lỗi.

      Lâm Văn lúc này bình tĩnh trở lại, cười : “Người nhà, cái gì sai với cả sai, chuyện qua rồi cho qua .”

      Triệu Minh Hà cười mỉa, ra ngoài.

      “Mẹ, con mệt rồi.” Tô Phi ngáp kéo, lay lay tay Lâm Văn, tình huống giờ rất đáng xấu hổ à nha!

      “Mẹ mang con nghỉ, hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, con cần nghĩ nhiều.” Lâm Văn bất an, sợ Tô Phi trở nên xa cách với bên ngoại.

      “Vừa rồi con ngủ gật, cái gì cũng chưa nghe, chưa thấy.”

      “Quỷ con, đánh răng rửa mặt rồi mơ những giấc mơ đẹp nhé.”

      “Vâng ạ.”

      Tô Trí Dương giở tờ báo che trước mặt, nhân lúc mọi người nhìn đến, lôi cái máy trợ thính ra nhét vào tai, thầm nghĩ: may mình đủ thông minh!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 34 - Tai nạn giao thông ngày đầu năm
      Tầm 6 giờ sáng ngày mùng bảy Tết, Tô Phi cùng cha mẹ chào tạm biệt ông ngoại, ngồi xe trở về. Số ngày nghỉ lễ của Lâm Văn và Tô Trí Dương nhiều, nên để lỡ ngày làm việc đầu năm, hai người phải khởi hành sớm, kéo Tô Phi cùng về.

      Tuyết rơi liên miên kéo dài lộ trình vốn chỉ vài giờ thành gần ngày, Tết nhất, lại là đường cao tốc nên có cửa hàng thức ăn nào mở cửa, phần lớn người xe đều vừa lạnh, vừa đói.

      Tô Trí Dương lái xe vô cùng cẩn thận, chăm chú. Tuy nhiên việc đôi khi do bản thân làm chủ, phải người tham gia giao thông nào cũng có ý thức an toàn. Đặc biệt là trong hoàn cảnh ác liệt thế này, ai nấy đều sốt ruột, muốn mau chóng trở về nhà là điều dễ hiểu. Trong dòng xe đông đúc nhích từng milimét, thình lình vọt lên chiếc xe, rẽ trái quẹt phải, chen trước lấn sau, nhiều xe kịp tránh, tai nạn giao thông liên hoàn ập đến là lẽ tất yếu.

      Tô Trí Dương có lái cẩn thận đến đâu cũng tránh khỏi vụ tai nạn này.

      Tô Phi chỉ thấy đầu óc ong ong, trước mắt sáng bừng, tóe lửa, trong nhày mắt, thân thể Tô Phi được Lâm Văn ôm vào, gắt gao bảo vệ, kịp cảm nhận đau đớn lâm vào hôn mê, cả thế giới chìm vào tĩnh mịch…

      Chiều hôm trước, Tô Trí Dương gọi về báo tin chiều mùng bảy có mặt tại nhà, thế mà ông Tô bà Tô đợi mãi chưa thấy ai, cứ thấp thỏm hi vọng ba người trì hoãn hành trình, giờ vẫn ở bên nhà ngoại, còn hơn là bị nhốt con đường ngập tuyết, vừa chịu lạnh, vừa chịu đói.

      " tốt, xảy ra chuyện rồi!"

      Tô Trí Hoa thất tha thất thểu chạy vào nhà, thở dốc nên lời, Ôn Lan nhanh tay rót cốc nước ấm cho chồng thông giọng, lại lấy tay vỗ vào ngực Tô Trí Hoa, hỏi: “Trí Hoa, có chuyện gì vậy? Sao loạn thành đoàn thế này, nhà em tư đâu rồi?”

      Tô Trí Hoa uống xong cốc nước nhuận giọng, gắng sức bình tĩnh : “Nhà em tư xảy ra chuyện rồi. Con vừa nhận điện thoại từ bệnh viện, cả nhà ba người gặp tai nạn xe cộ, vừa đưa vào cấp cứu…”

      Nhà Tô Trí Hoa về sớm nhất. Thấy đến thời gian hẹn rồi mà chưa thấy nhà ba người Tô Trí Dương trở về, Tô Trí Hoa mới cùng em út Tô Trí Thận ra đường đứng chờ, đợi chiếc xe chở ba người kia vừa tấp vào lề đường tiếp tế ngay lương thực của bà nội Tô, ngờ lại chờ được điện thoại của bệnh viện thành phố!

      nhà ba người Tô Trí Dương gặp tai nạn!

      “Con cái gì! Trí Dương!” Tề Phương tựa mạnh vào thành ghế bật dậy, trong lúc nhất thời, khó có thể thừa nhận tin tức nóng hổi này, ngất . Ôn Lan chạy vội sang, ấn huyệt, day thái dương nửa ngày mới tỉnh.

      Thấy bà nội vừa tỉnh lại sắp ngất, Tô Trù vội giật tay “ông già” nhà mình, “Bố, còn gì bố nhanh lên, bố đừng dọa bà nội nữa.” Theo quan hệ của “ông già” nhà mình với các chú các bác, nếu thực xảy ra chuyện chắc chắn thể bình tĩnh như vậy.

      Ông nội Tô đỡ vợ ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Có chuyện mau, quân tình được chậm trễ.” Ông nội Tô bình tĩnh trở lại, đoán cả nhà Tô Trí Dương hẳn thể tránh được mấy vết thương , nhưng cũng bị quá nặng, thế là may rồi!

      “Đấy là bố hết hơi!” Tô Trí Hoa thầm trừng mắt nhìn thằng con cáo non phe phẩy đuôi cái, tuôn hơi: “Em dâu cùng Phi Phi chỉ bị thương , em tư bị nghiêm trọng hơn, gẫy tay trái, bác sĩ bảo nghỉ ngơi tháng là tốt rồi. Con mới chạy từ bệnh viện về báo tin cho cả nhà, em sáu ngồi bên đó trông. Em tư dặn cả nhà cần lo, ăn cơm xong xuôi mới được phép thăm người bệnh.”

      Mọi người chuẩn bị xách giày dép ra cửa, nghe đến câu cuối cùng của Tô Trí Hoa liền thu hồi bước chân, ông nội Tô vung tay lên, “Ăn cơm!” Bà nội Tô phân phó nhà bếp sắp thức ăn bổ dưỡng đặt vào lồng cơm, mấy cái lồng cơm này là do Tô Trí Hoa mua bên nước ngoài, lúc đó con thứ hai này còn bị bà trách biết căn cơ tiết kiệm, giờ đây lại được bà khen thầm trong bụng, rằng ông con này đúng là thông minh, dự liệu hết mọi việc.

      Cả nhà nuốt bữa cơm biết mùi vị gì, nhanh chóng nối đuôi nhau rồng rắn tới bệnh viện, người qua đường nhìn thấy còn tưởng mốt Tết năm nay là du hành bệnh viện.

      Nước ——

      Cánh cửa phòng họp đóng kín mấy ngày hôm nay cuối cùng mở ra. Đám vệ sĩ xếp thành hai hàng ngay ngắn, cung kính đón chào thiếu gia chậm rãi ra, khuôn mặt cao quý làm lu mờ loạt thanh niên tuấn tú tài giỏi phía sau.

      Loạt nhân tài này đều là cấp dưới trực tiếp của Jester, quản lý các ngành khác nhau trong công ty.

      Văn phòng làm việc của Alan nằm im lìm tầng cao nhất của tòa nhà, bên cạnh các phòng bí mật khác. Chỉ có Jester, cấp dưới trực tiếp của Jester và đội ngũ vệ sĩ được phép đặt chân lên tầng này.

      Chết, quên chưa điểm danh người nào đó cố ưỡn thẳng lưng giữ tư thế chuẩn, khuôn mặt rúm ró hết cỡ tỏ vẻ nghiêm túc hết mức có thể. Nhân vật ai-cũng-biết-là-ai-đấy chính là Alan, chiếc đuôi thinh lặng của Jester.

      ai biết để giữ bộ mặt nghiêm túc miễn chê kia, Alan phải gồng mình biết bao. Bởi giờ này phút này, chú “dế” xinh của Alan ra sức rung bần bật mát-xa cho chủ nhân của nó, lê sức tàn cố gắng báo cho chủ nhân: tin nhắn đến, tin nhắn đến. Nó đâu biết chủ nhân của nó nhẩm hết tên các vị thánh khắp thế giới cầu cho nó ngừng hoạt động. Sau mấy lượt nhẩm kinh, có vẻ chú “dế” hiểu tâm tình của chủ nhân, lập tức rơi vào trạng thái trầm tư mặc tưởng, Alan vừa thở hơi hồi chuông cao lanh lảnh chọc thủng mấy tầng mây giòn giã vang lên, cho Alan “thoải mái” hưởng thụ cảm giác được mọi người “kính cẩn nhìn lên”.

      Đại ca Alan ơi là đại ca Alan! Bình thường đại ca ngược đãi em di động của đại ca thế nào để hôm nay…! Đám thanh niên oán hận nhìn Alan, uổng công chúng ta kết em bao ngày nay, dù thể có phúc cùng hưởng cũng cần đến mức có họa cùng chịu chứ! Chúng em xuân xanh phơi phới, tuổi trẻ căng mọng, chưa hưởng đủ hoa lệ của thế giới hào hoa này đâu, đại ca đừng kéo bọn em cùng chết mà, a a a a!

      “Alan!”Jester nhả tiếng, đôi mày nhíu chặt, từng vụn mây đen í ới gọi nhau túm tụm lại bao phủ toàn bộ tầng cao nhất, cả khu vực giờ như chiếc nồi áp suất càng lúc càng căng, sẵn sàng nổ tung bất kể lúc nào.

      “Vâng, thưa thiếu gia!” Alan cố sức vận hành đôi bàn chân run rẩy, bước vài bước về nơi chốn khuất mắt thiếu gia (chính là sau lưng đám thanh niên), tiếp điện thoại. Các tế bào thần kinh vặn vẹo, lúc bện chặt, lúc vặn bung, ảo tưởng đến ngày mai có Alan lành lặn cùng thiếu gia bước ra khỏi tòa nhà này, đến lúc ấy, di động à ơi, em chuẩn bị từ giã cõi đời nhé!

      Alan, đồ bằng gà bốn chân (=cầm thú)! Tốt xấu gì, chúng ta cũng từng là bạn nhậu hồi, muốn chết chết mình !

      Đám thanh niên đồng lòng nhất trí cúi đầu chào Jester, phi thẳng xuống cầu thang bộ, để mặc buồng thang máy vừa lóp ngóp trèo lên.

      “Thiếu gia, là điện thoại bên kia.” Alan trầm trọng tới, cúi người bên tai Jester.

      “Alan, chuẩn bị máy bay chuyên dụng.” vệ sĩ tạch tạch bàn phím vài cái, buồng thang máy hào hứng tụt xuống lại phải vật vã trèo lên, chậm rãi há ngoác miệng tạm biệt Jester.

      “Thiếu gia, đợi tôi với!” Alan tiến vào thang máy, xoa xoa đám mồ hôi trán. Trong lòng Alan bây giờ, hình tượng Tô Phi gắn liền với chúa cứu thế Jesus. Nếu phải tiểu thư Tô Phi, lương tháng này của Alan chắc bay về với chúa rồi. Aizz, đúng là sợ quá mất khôn, sao Alan nghĩ ra nếu có cuộc điện thoại kia tiền lương của Alan đâu phải phiêu lưu cơ chứ!

      Nhiều năm về sau, vào ngày đẹp trời, Alan rảnh rỗi suy ngẫm chuyện xưa, nhớ lại ngày này mới phát ra kinh hoàng. Nhưng thời điểm đó, Tô Phi lên ngai nữ hoàng ở gia tộc Lance, nắm giữ sổ tài chính của toàn gia tộc, Alan những thể tính sổ mà còn phải cúc cung phục vụ như tổ tiên nhà mình. Đấy là chuyện của tương lai.

      Trung Quốc, Bệnh viện Nhân dân Bắc Kinh ——

      “Lâm phu nhân, xin bà yên tâm, chồng và con bà đều bình an vô .”

      Trần Địch, tuổi còn trẻ lên chức trưởng khoa của cái bệnh viện nổi tiếng này, đôi mắt chớp chớp sau gọng kính vàng, cười ôn hòa thân thiện.

      là ai?” Tô Phi vừa khéo tỉnh ngủ, hoang mang nhìn Trần Địch. Người này rất quen mặt!

      Trần Địch tháo kính xuống, kéo ghế ngồi, , “Em còn nhớ , ‘Nhận giúp đỡ cũng là hành động hùng’?”

      trai tàu?” Tô Phi cuối cùng cũng nhớ ra.

      Trần Địch cười cười: “Lúc đó đúng là phải cảm ơn em, bạn !”

      Ba năm trước ——

      Gia đình Trần Địch có việc, đúng dịp kỳ nghỉ của trường, Trần Địch liền về quê chuyến.

      Ngồi tàu về nhà mất ít nhất mười mấy tiếng đồng hồ. Đến giờ ăn trưa, người phục vụ đẩy xe ăn qua khắp các toa, phục vụ cơm trưa cho các thượng đế. Trần Địch nhớ trong ví còn mấy đồng, liền vẫy tay gọi suất ăn.

      Nhưng đến lúc trả tiền, Trần Địch mới thầm kêu nguy rồi, ví rỗng tuếch, khả năng tiền bị trộm ở sân ga. Trần Địch vội ngăn người phục vụ, tôi bị trộm tiền.

      Tất cả mọi người trong toa đều ngoái cổ lại nhìn về phía Trần Địch, đủ loại khinh thường cùng ghét bỏ, kể cả hai người ngồi bên cạnh cũng chiếu nửa con mắt về đây, tất cả chỉ trừ ba người ngồi đối diện, đôi vợ chồng ngồi hai bên con . bé nhìn Trần Địch cười: “Em có năm nguyên, gọi phần cơm ăn .” Trần Địch đỏ mặt đói, rồi kiên quyết từ chối giúp đỡ của mọi người, hồi xấu hổ cứ thế trôi qua.

      Nhà Trần Địch ở trong khe núi, để có tiền cho đứa con trai trong nhà được học đại học, cha mẹ Trần Địch vay mượn khắp nơi, nhưng chừng đó cũng chỉ đủ tiền học phí. Ngày thường Trần Địch ăn ở vô cùng tiết kiệm, ăn dám ăn, mặc dám mặc, người càng ngày càng gầy rộc . ít lần bạn học cùng khóa quyên góp tiền hoặc là mua đồ ăn cho Trần Địch nhưng đều bị từ chối, Trần Địch kiên quyết nhận giúp đỡ của bất cứ ai.

      Nhận trợ giúp của người khác, là thừa nhận bản thân có năng lực, có ý chí, có tự tôn, có tự trọng. Chỉ việc mua cơm vừa rồi, biết có bao nhiêu ánh mắt miệt thị lạc lại đây. Trần Địch kiên quyết nhận giúp đỡ.

      Hôm sau, lúc đứng lên, Trần Địch đói chịu nổi, choáng váng đầu óc, đành liều mạng uống nước, tránh nhìn người khác ăn cơm…

      Từ toilet trở lại chỗ ngồi, Trần Địch nhìn thấy nhà ba người kia đọc báo, riêng bé con dồn hết chú ý vào tạp chí y học. Nhà kia thấy Trần Địch liền ân cần hỏi thăm vài câu, nhắc lại chuyện tiền ăn, bé kia còn đưa quyển tạp chí cho Trần Địch. Có sách giải buồn, cảm giác đói bụng bớt rất nhiều.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35 - Thục nữ chính là bộ quần áo...
      Nửa giờ sau, nhà kia bắt đầu sửa sang hành lý, xem ra là muốn xuống tàu. Trần Địch ngượng ngùng đem trả cuốn tạp chí. bé con đặt ba lô vàng nhạt xuống, tùy ý lấy vài cuốn sách đặt vào tay Trần Địch: “Mấy quyển sách này em đọc nữa, tặng đấy. Em biết thích đọc sách.”

      Trần Địch cảm kích nhìn ba người, họ đưa tới cho món ăn tinh thần quý giá. Tới lúc tàu chuyển bánh, Trần Địch mở quyển tạp chí, nhìn thấy mảnh giấy và tờ năm mươi nguyên mới tinh kẹp bên trong.

      Tờ giấy viết:

      Giúp đỡ người khác là hành động cao cả. Nhưng đôi khi, người có gan nhận giúp đỡ mới chân chính là hùng. Bởi từ chối, nghi kỵ, vô tình làm tổn thương những người thực lòng muốn giúp đỡ .

      ...

      Tô Phi ngượng ngùng vuốt gáy, lời giấy đúng là lời Tô Phi muốn , nhưng phải do nhóc nghĩ ra mà chép ra từ cuốn sách, cảm thấy hợp tình hợp cảnh dùng thôi.

      Sau lần đó, Trần Địch dần mở lòng tiếp nhận lòng tốt của bạn cùng lớp giúp cải thiện cuộc sống. Phần chịu ơn này, Trần Địch nhất định nhớ mãi quên, Trần Địch quyết tâm nâng cao năng lực, hoàn trả lại phần ân tình này.

      bạn , người nhà em đứng đợi ngoài cửa, ra gọi họ vào nhé.” Trần Địch vuốt mái tóc mềm mại của Tô Phi, viết xong lịch thăm bệnh mới cất bước .

      Lâm Văn cười : “Lần này phải cảm ơn bác sĩ Trần, nếu nhờ bác sĩ, đến cơ hội đăng kí cũng còn lại cho nhà mình đâu!” Thời tiết ẩm ẩm ương ương, lại thêm tai nạn xe cộ, người bị sốt cao, cảm cúm nhiều vô số kể, người bệnh đứng chật kín cửa phòng khám, đấy là chưa tới tình trạng thiếu trầm trọng xe cứu thương, mấy chiếc xe thay phiên nhau ngừng nghỉ chạy ra chạy vào bệnh viện.

      Lâm Văn và Tô Phi nằm viện quan sát vài ngày rồi ra viện, Tô Trí Thận bị nặng hơn, nằm trong viện tháng.

      Mùng 7 tháng 2, học sinh cả nước học trở lại. Tô Phi đến trường nhận được vô số lời hỏi thăm từ giáo viên các lớp.

      Giờ nghỉ trưa, Hứa Nam xuất cùng hộp giữ ấm đồ ăn màu lam siêu to, “Tô Phi, bạn bị tai nạn có nghiêm trọng ? Sao bạn bị tai nạn vậy?” Hứa Nam hết mức có thể. Hứa Nam biết Tô Phi muốn nhiều người biết tin này. Hứa Nam luôn rất thấu hiểu lòng người mà.

      Tô Phi dừng chân chút, “Sao ấy biết chuyện?”

      Hứa Nam tức giận liếc sang, “Thầy Dư . Đây là đồ ăn bổ dưỡng tớ nhờ bác đầu bếp trong nhà chuẩn bị cho ấy, được phép từ chối, bạn bè gì nữa! Chuyện lớn như vậy mà báo cho tớ tiếng…” Hứa Nam lải nhải.

      “Dừng! Tớ ăn là được rồi ý gì.” Tô Phi nghiêm mặt mở hộp đồ ăn, bên trong bày đến bảy tám món ăn bài thuốc, nhìn phát sợ rồi.

      “Chúng mình sang bên kia ngồi ăn .”

      “Được.”

      Buổi chiều tan học, Hứa Nam cầm hộp đồ ăn trống , cao hứng chạy xa.

      Cách đó xa, chiếc ô tô hé cửa sổ, Alan thăm dò bên ngoài, mái tóc xoăn vàng nổi bật trong ánh nắng chiều. Tô Phi tốn công thừa lời, nhanh chóng mở cửa sau bước lên xe.

      “Tiểu thư Tô Phi, có khỏe ?” Alan thuận miệng hỏi.

      sao, phải các bảo mấy hôm nữa mới về sao, sao hôm nay ở đây rồi?” Tô Phi cười khẽ, nhìn chăm chú vào Jester. Thiếu niên 16 tuổi, đẹp như ngọc, thanh như sen, cao quý như băng.

      Jester cầm bàn tay bé của Tô Phi, tùy ý ma sát ngón tay cái lên từng điểm lòng bàn tay người trong lòng.

      “Em sao cả, em đảm bảo đấy!” Tô Phi giơ bàn tay kia lên thề thốt.

      “Về sau… Em được ra ngoài khi tuyết rơi, bao giờ được phép!” Jester kề sát mặt Tô Phi, hơi thở thanh nhã say đắm tô hồng khuôn mặt .

      “Cha em lái xe rất cẩn thận, là tại người khác…” Ánh mắt bức bách kia giảm thanh của Tô Phi đến mức tối đa rồi tắt hẳn. Có điều, bạn Tô Phi vẫn rất cá tính, chịu hạ mình trước khí thế của Jester, khóe miệng mím thẳng băng.

      Alan nhìn đắm đuối chiếc gương chiếu hậu, phát ra tình hình tiến triển cực kỳ thuận lợi, ô ô, lần đầu tiên tiểu thư Tô Phi làm nũng với thiếu gia, tin này đúng là tin nóng của ngày nha!

      “Ai! Được rồi!” Tô Phi suy sụp nhận thua, khí thế là thứ chỉ hiểu được mà diễn đạt được bằng lời a!

      “Ngoan!” Jester hài lòng vỗ đầu Tô Phi.

      Tô Phi trều miệng, Jester, xác định xoa đầu Peter chứ. Alan ngồi cũng nhảy lên bồm bộp, thiếu gia, ngài dỗ dành hay trừng phạt vậy. xe có ba người có hai người liên tưởng đến Peter, chỉ mình Jester hồn nhiên biết gì hết.

      Alan dám mở miệng, sao tự dưng có cảm giác thiếu gia cười. Alan xoa mắt, nguy hiểm, đây phải ảo giác! Alan mãnh liệt kéo chuông cảnh báo trong lòng!

      Tô Phi đẩy bàn tay vỗ đầu mình ra, bất mãn ồn ào: “ Jester còn chưa tại sao về sớm đâu?”

      Jester lại bắt lấy tay Tô Phi, cầm chặt, “Alan, nhà hàng Thịnh Hoa.”

      Alan phản xạ có điều kiện, “Vâng”, xoay tay lái chuyển hướng của xe.

      Sắp tới kỳ thi lên cấp, trừ năm người đứng đầu được tuyển thẳng, học sinh trường cấp 2 Nam Liên đều nỗ lực phấn đấu, ngày học đêm học, rời quyển sách giây.

      cách khác, trừ Tô Phi, Diệp San, Sở Hải, Tiếu Hàn và Thẩm Diên Thành, những bạn học còn lại ngày ngày bị dày vò đủ kiểu vì kỳ thi tháng sau.

      lý thuyết, tháng này Tô Phi có thể cần có mặt lớp. Nhưng Hứa Nam, với lý thuyết bất di bất dịch: bạn bè là đồng cam cộng khổ, sáng sáng lăn Tô Phi đến trường.

      “Bài này , đầu tiên là thế này, sau đó thế này… Ấy hiểu chưa?” Tô Phi cố gắng đơn giản hóa bài giải giúp Hứa Nam dễ hiểu.

      Hứa Nam bừng tỉnh gật đầu, “ rồi, sao cùng bài mà thầy giáo giảng bao lần chữ nào lọt vào đầu tớ mà ấy lần tớ hiểu luôn?” Hứa Nam ra vẻ mặt thâm tình gắt gao giữ chặt Tô Phi, “Tô Phi, hóa học của tớ cũng phải dựa hết vào ấy đấy, thành bại chỉ lần này mà thôi!”

      “Ngừng.” Tô Phi giải cứu hai bàn tay của mình, nhắc nhở, “Nữ sinh Hứa Nam, xin hãy giữ hình tượng thục nữ của bạn!”

      Đầu tháng ba, Hứa Nam thả hai bím tóc mềm mại bên vai, mặc váy kẻ carô màu lam dịu dàng, thành công thành tiêu điểm cùng chủ đề tán dóc hàng đầu của trường Nam Liên hai tháng nay.

      Theo bản tường trình của Hứa Nam, đây là kết quả áp bức của gia đình, hai đấm khó địch bốn tay, xấu hổ gục ngã trước tiền tiêu vặt!

      Tóm lại, Hứa Nam cá tính hoang dã khó thuần, là sói khoác áo hiền thục, sống theo lý tưởng: trẻ điên, già hối hận (câu gốc: nhân sơ cuồng uổng thiếu niên)! Bao câu thơ, lời hay ý đẹp, Hứa Nam chỉ lướt lần là quên, riêng câu này lại nhớ kỹ như vừa đọc ngày hôm qua!

      “Có ai nhìn thấy đâu, ấy lo cái gì?” Hứa Nam vẻ mặt ta đây vẫy tay. “Cha mẹ mình quyết, khoảng thời gian này tớ cần khoác thục nữ, qua kỳ thi lên cấp rồi !”

      Mồ hôi tuôn, mồ hôi đổ, óc ách, ào ạt! Hóa ra thục nữ chính là bộ quần áo, muốn mặc mặc, muốn cởi liền cởi! Tư duy nhà này đúng là…

      Tô Phi nhận chức gia sư lâm thời của Hứa Nam tháng, kỳ thi qua , Hứa Nam quên những ngày tháng chia ngọt sẻ bùi, tặng Tô Phi gói sôcôla to, sau đó ai oán ngồi góc nhà ôm ví tiền khô quắt mãi đến ngày trường học yết kết quả mới thở hơi, tiền này phí chút nào!

      Cha mẹ Hứa Nam xét thấy thành tích khả quan của Hứa Nam, quyết định trao thưởng cả nhà cùng du lịch chuyến ra nước ngoài. Họ hàng thân thích trong nhà thi nhau nhồi tiền vào cái ví Đôrêmon (ý ở đây là túi đáy) của Hứa Nam. Hứa Nam cười khép miệng, dẫn Tô Phi dạo quanh bách hóa ngày. Lúc ra, nhìn cái ví lần nữa thành bánh đa ngâm nước, Hứa Nam khóc ra nước mắt! Tô Phi xấu, Tô Phi xấu, Tô Phi xấu lắm! Ấy nỡ lòng nào… Ôi ví tiền của chị, đến ngày nào em mới có thể khôi phục dáng người phổng phao đầy đặn đây…?

      Giữa tháng bảy, hai ngày trước ngày Hứa Nam tạm biệt Tổ quốc kính , lớp A6 tổ chức buổi du lịch dã ngoại, Hứa Nam vẫn điểm danh đầy đủ, sau bao ngày tránh mặt Tô Phi.

      Hoạt động lần này nhằm mục đích kỷ niệm ba năm chung mái nhà của các thần dân A6, tuy nhiên số đăng kí chỉ có phần ba, số còn lại vin lý do trùng với thời gian du lịch cùng gia đình, thể họp mặt lần cuối. Tuổi trẻ biết quý trọng từng thời khắc, về già đến thời gian chặc lưỡi tiếc nuối cũng còn!

      Cán bộ lớp được toàn quyền quyết định hoạt động lần này. Sau thời gian chọn lựa, biểu quyết, địa điểm được chọn là khu rừng nguyên sinh nước non hữu tình, có nguy cơ chạm mặt động vật hoang dã, phương thức di chuyển là xe đạp.

      Thời điểm Tô Phi cưỡi xe đạp đến, học sinh trong lớp tốp năm tốp ba đứng cười cười.

      Kiếp trước, Tô Phi học cách điều khiển thành thạo mọi loại xe, có điều, xe đạp niên đại này vẫn rất cồng kềnh, chưa đến việc đạp, chỉ dắt xe thôi cũng phải ráng hết sức. May mà có chiếc xe đạp địa hình gọn linh hoạt của Hứa Nam.

      Nếu phải năm nay tình huống đặc thù, lần hội hè cuối cùng của lớp, Hứa Nam kiên quyết cho chiếc xe quý của mình lộ diện đâu! Nếu Tô Phi phải là bạn thân của Hứa Nam cứ mơ về cơ hội ngồi ghế sau của chiếc xe quý nhé! Nhắc thêm lần nữa nguyên tắc số của Hứa Nam: bạn bè là chia ngọt xẻ bùi!

      Hành trình du lịch lần này là dạo vòng quanh khu rừng, đường có thể ăn vặt chút, cơm trưa là bánh mì, thịt hộp, kẹo bánh linh tinh. Sở Hải đặc biệt mang máy ảnh đến, chụp ảnh đơn có, nhóm có, tập thể cũng có.

      Tô Phi muốn trườn mặt vào ảnh, nhưng Hứa Nam cảm hứng dâng trào, kéo Tô Phi vào chụp đôi, đòi Sở Hải rửa xong nhất định phải giao lại ảnh.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36 - Thử luyện hoàn thành.
      kiện họp lớp qua , đồng chí Hứa Nam nhanh nhẹn cùng người nhà tha hương biệt xứ, vài ngày sau, Tô Phi xách vali theo chân Jester sang Bỉ. Jester là việc công ty, Tô Phi là chân chính du lịch.

      ...

      Xe dừng trước cổng khu tập thể Minh Hải, Tô Phi bước xuống. Khác với những lần trước Alan nhảy xuống từ ghế lái mở cửa, lần này Jester tự mình mở cửa xe, bước xuống cùng Tô Phi.

      Jester cầm hộp quà bọc giấy màu lam lấp lánh, cài chiếc nơ con bướm hồng nhạt.

      Tô Phi vui mừng nhận hộp quà, “Tặng em sao, cảm ơn Jester!” Trong hộp là sôcôla nhân đào được làm thủ công ở Bỉ, đúng nhãn hiệu sôcôla Tô Phi thích nhất.

      “Ừ!” Ánh mắt Jester mơ hồ vài giây rồi khôi phục thanh lãnh ngày thường, vươn tay kéo chặt khóa áo cho Tô Phi “Em về nghỉ ngơi, nhớ… gọi điện cho .”

      “Vâng.” Tô Phi đáp lời, lúc đầu chưa quen mấy “động tác ” này của Jester, trái tim cứ muốn bật nảy ra khỏi lồng ngực, dần dần thành thói quen, phản ứng tự nhiên hơn tuy vẫn còn chút ngượng ngùng.

      “Gặp lại sau.”

      “Gặp lại sau. đường cẩn thận!” Jester nới lỏng tay, còn cách nhà Tô Phi con phố nhưng Jester vẫn yên lòng, chỉ sợ Tô Phi chạy nhanh mà gặp tai nạn. nhiều lời, Jester chỉ sâu sắc nhìn cái.

      Vẻ nghiêm túc lay động Tô Phi, “Em chú ý, Jester cũng phải chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe, được ngày nào cũng làm việc khuya nhé.” Rồi giảo hoạt cười, “ Jester giấu được em đâu, em có đường dây thông tin chính xác tuyệt đối mà, có phải ?”

      Nghe được người nào đó giương giọng hỏi, Alan bặm chặt tay lái, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, run rẩy quay đầu, lộ ra nụ cười chột dạ, lắp bắp: “Đúng vậy, tiểu thư Tô Phi.” Alan mặt xán lạn, tâm mịt mùng, tiểu thư Tô Phi, làm người có ai qua cầu rút ván như , nhẩm lại binh pháp 1001 cách ứng đối với các phương thức trừng phạt của thiếu gia.

      Tạm biệt Jester, Tô Phi cao hứng kéo vali, ôm hộp sôcôla về đại bản doanh nhà họ Tô.

      Sắp xếp xong số hành lý ít ỏi, Tô Phi ngủ giấc ngon lành đến tận bữa cơm chiều.

      “Phi Phi, con chơi bên Bỉ vui ?” Ông nội Tô siêng năng gắp đồ ăn vào bát cháu .

      “Con chơi vui lắm, ông ạ.”

      nghe bảo sôcôla bên Bỉ ăn ngon lắm, em sáu có mang về ?” Ông nội Tô chưa kịp , Tô Bằng nhảy xổ vào, mắt phát ra ánh sáng chói chang rực rỡ, Tô Đinh cũng ao ước nhìn, ba người Tô Lược, Tô Trù và Diệp Kiêm ý tứ hơn, chỉ quay bộ phận nghe nhìn về phía Tô Phi, hơn.

      “Rồi rồi, lớn từng này rồi mà suốt ngày chỉ biết ăn thôi, các cháu thấy xấu hổ à? Quay lại tập trung ăn cơm , đòi quà nữa, vừa rồi ông thấy Tô Phi chỉ mang hộp về thôi, năm em các cháu đừng hòng xúm vào hôi của.”

      Tô Trí Mẫn buồn cười nhìn khuôn mặt ỉu xìu của năm em. Đàn ông họ Tô, dù già hay trẻ đều nặng tình cảm, giành đồ của người trong nhà, giống trẻ con nhà khác, chỉ vì mấy thứ đồ nho mà huyên náo người ngã vật đổ.

      sao đâu ông nội, có nhiều sôcôla, nhưng cháu mang đồ ăn vặt các loại về! Ngon lắm ạ.” Nắm tính nết năm vị họ này, Tô Phi sớm càn quét các hàng ăn vặt ở Bỉ, mang về mỗi thứ ít để người nhà nếm thử.

      Quả nhiên, ánh mắt năm em kia lập tức sáng ngời, rọi liên tiếp vào Tô Phi. Mấy người lớn nếm mỗi món ít, phần thừa đều đổ vào bụng năm con rồng háu đói kia rồi.

      Mấy món đó, Tô Phi ăn ngán bên Bỉ, chỉ cần sôcôla vẫn còn là được!

      Ngày hai mươi bảy tháng tám, tuần sau khi Tô Phi đặt chân về cố hương, kiện phát sinh khiến Tô Phi đau lòng lâu, Jester hoàn thành thử luyện của gia tộc. Jester ôm chặt ra sân bay tiễn mình, lưu lại hai chữ: chờ !

      Hai chữ này khiến Tô Phi mất ngủ đêm đó, Tô Phi chỉ sợ đó là do bản thân suy nghĩ nhiều, có khi tự mình đa tình cũng nên, dám nghĩ sâu hơn. Nhưng tình cảm đâu thể trói buộc, lý trí vừa ngưng nghỉ là đầu óc lại ngập tràn cái ôm kia. Tô Phi thể nhìn thẳng vào trái tim mình: nhớ , nhớ rất nhiều.

      Cuối cùng, Tô Phi quyết định nghĩ tới nữa, để mọi việc thuận theo tự nhiên. lâu sau, Tô Phi khôi phục lại cuộc sống thường ngày. Chỉ là đến đêm muộn, ai đó lại vắt tay lên trán hỏi bản thân: đây có là cuộc sống thường ngày của mình ? Đáp án, có lẽ chỉ tại nơi đáy lòng mới

      Ngày hai mươi tám, tám giờ sáng, Tô Phi có mặt tại phổ thông Nam Liên.

      Học sinh nhập học từ ngày hai mươi tám đến ngày ba mươi, khai giảng ngày mùng tháng chín.

      Năm nay, trưởng ban văn nghệ tuyên truyền và trưởng ban tác phong kỷ luật dắt tay nhau cùng lên đại học, để lại hai chỗ trống trong hội học sinh. Vì vậy, hội học sinh tích cực đăng tin tuyển người, bầu cử công khai.

      Tô Phi và Diệp San chiếm ưu thế tuyệt đối, vượt xa nhóm người được đề cử cùng. Vì vậy, hai chức danh này cánh mà cùng bổ xuống đầu hai người, Diệp San làm trưởng ban văn nghệ tuyên truyền, Tô Phi nhận ban tác phong kỷ luật.

      Ban văn nghệ tuyên truyền tuy có thực quyền nhưng vô cùng thân thiện với các ban nhóm khác cùng học sinh trong trường, đích thực là ban được hoan nghênh nhất ở Nam Liên. Ban tác phong kỷ luật chuyên quản lý kỷ luật học sinh, được quyền thi hành các hình phạt đối với cá nhân hay tập thể vi phạm nội quy nhà trường, chính thức là ban quyền uy nhất trong trường, học sinh bình thường chỉ nghe tên sợ hãi vội né xa, hoàn toàn được chào đón.

      Điều này cực kỳ thích hợp với tính công chúa của Diệp San, luôn luôn thích được người người tâng bốc nâng niu trong lòng bàn tay, có cảm giác, so với Tô Phi, Diệp San mới càng giống nàng công chúa trong lâu đài cổ tích!

      Số lượng thành viên trong ban tác phong kỷ luật ít. Từ ngày lên nhậm chức, Tô Phi liền chia ban thành các nhóm , cử ra nhóm trưởng từng nhóm. có người thích cảm giác đứng người khác. Động thái này của Tô Phi chỉ ảnh hưởng tới cấp bậc nhân trong ban, còn giúp chính mình bớt gánh nặng vai.

      khí trường phổ thông Nam Liên rất nghiêm túc. chỉ học sinh bình thường ép mình vào khuôn khổ nội quy nhà trường, ngay cả các thành viên trong ban tác phong kỷ luật cũng thoát khỏi trừng phạt khi thực sai quy định. đến năm, ban tác phong kỷ luật như được thổi luồng gió mới, vẫn oai phong lẫm liệt nhưng vô cùng có uy tín, còn gây sợ hãi như xưa.

      Ban tác phong kỷ luật phụ trách nhiệm vụ đón tiếp học sinh, phát đồng phục và dẫn học sinh mới tham quan trường. Ban văn nghệ tuyên truyền cũng bận rộn kém, nửa được cử đứng phát nội quy nhà trường, nửa còn lại đứng cổ động tuyên truyền.

      Nhiệm vụ của Tô Phi kém phần nặng nề so với các thành viên trong ban, ngồi ở chiếc bàn dài cách cổng trường khoảng mười mét, dưới gốc cổ thụ rậm rạp, ghi danh học sinh mới. Tô Phi xoi mói chỗ làm việc quá mức đơn sơ, chỉ cần tiếp tế đủ bánh trái nước nôi là ổn.

      Có hai bàn tiếp đãi học sinh trong trường, ở cổng phía Đông, nơi Tô Phi đóng quân, chuyên chào đón học sinh mới, cái còn lại ở cổng phía Nam, do phó ban tác phong kỷ luật Trường Giang chiếm giữ, chuyên tiếp đón học sinh có nhiều hơn năm kinh nghiệm trong trường.

      Ngày đầu tiên, dòng học sinh mới thi nhau oanh tạc Tô Phi. Mỗi người ban đầu nhìn Tô Phi với vẻ khinh thường, sau mới nhìn đến sáu chữ “Trưởng Ban Tác Phong Kỷ Luật” in đậm trước ngực áo Tô Phi mới lộ ra sợ hãi, trừ kẻ muốn an ổn ấm chỗ trong trường và kẻ ngốc mới lộ ra thần thái ngạo mạn trước đó, tiếng lòng vút lên: Nam Liên chính là Nam Liên, nhân tài dật khắp ngóc ngách, lập tức lại tràn trề ý chí chiến đấu!

      “Họ tên?”

      “Lâm Dương!”

      Nghe thanh có vẻ quen quen, Tô Phi rời mắt khỏi tờ giấy đăng ký dành cho học sinh mới “ họ?”

      Lâm Dương che giấu vẻ mặt phức tạp, khẽ gật đầu, “Phi Phi, lâu rồi gặp!”, ánh mắt lưu luyến bên tấm biển chỉ thân phận Tô Phi rồi dở khóc dở cười quay sang hướng khác.

      Thi đỗ vào Nam Liên là chuyện hãnh diện nhất của Lâm Dương từ khi sinh ra đến giờ, ba năm trước, gánh nặng tâm lý khiến điểm thi được khả quan như mong muốn, Lâm Dương đành vô duyên với cấp hai Nam Liên.

      Ba năm cấp hai, Lâm Dương xấu hổ, họp lớp cấp lần nào. Thành công của Tô Phi là niềm hâm mộ của Lâm Dương, cũng là tấm gương khiến Lâm Dương quyết tâm thi vào Nam Liên. Ba năm ngừng cố gắng, nỗ lực, cuối cùng Lâm Dương cũng chạm tay được vào Nam Liên, nhưng khoảng cách với em họ này dường như chỉ chút!

      Nhớ tới lời dặn dặn lại của mẹ trước khi nhập học, Lâm Dương bật cười, mẹ, con sợ là con thể “đè đầu cưỡi cổ” em họ được rồi!

      “Nội trú?” Tô Phi hỏi tiếp. Trường Nam Liên có khu ký túc xá rộng lớn. Trường thực thi chế độ quản lý khép kín, chỉ riêng mười học sinh có thành tích đứng đầu trong trường được đặc quyền cần nhất nhất tuân thủ nội quy, số còn lại có vi phạm như lá cây khẽ động đương nhiên phải chịu hình phạt theo quy định.

      “Có!”

      Trước ngày nhập học, vào mùng ba tháng tám, phổ thông Nam Liên tổ chức kiểm tra khảo sát phân lớp cho học sinh toàn trường, cả cũ lẫn mới. Mỗi khối có mười lớp, trong đó có ba lớp chọn A3, A4, A5.

      Tô Phi điền thêm số thông tin rồi đưa cho Lâm Dương chiếc chìa khóa và chiếc thẻ, “ ở phòng 325, dãy nhà thứ ba, tầng hai, phòng thứ năm, đây là chìa khóa phòng, mỗi phòng có ít nhất bốn người ở chung, chìa khóa và thẻ học sinh đừng đánh mất, quy trình làm lại rất phiền phức…”

      Lâm Dương nhớ kỹ các thông tin quan trọng, hỏi: “ học lớp nào?”

      Tô Phi lục lọi lúc trong ngăn kéo, rút ra tập giấy, xem xét hồi, đến tờ thứ năm mới dừng lại, “ học lớp 10A5, tập trung tại lớp ngày ba mươi mốt, mấy ngày này có thể mua ít vật dụng hàng ngày.”

      Tô Phi vẫy tay gọi học sinh ở phía xa, chưa tới phút, học sinh kia chạy tới bên, “Trưởng ban, tìm em có việc ạ?”

      “Đây là học sinh mới nhập học, bạn dẫn bạn ấy sang phòng thường trực lĩnh đồ dùng.”

      “Vâng.” Học sinh kia chút do dự, đồng ý đưa Lâm Dương .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37 - Học sinh mới báo danh.
      Lưu Chi Lan là con gia đình làm nông, nhà ở thôn Hương ngoại thành, ngày ngày ôm quyển sách ôn luyện. Trong thôn, thành tích của Lưu Chi Lan đứng thứ hai ai đứng thứ nhất, đỗ vào cấp ba Nam Liên gần như là giấc mơ , lúc thi vào chỉ ôm tâm lý thử chơi, ngờ đỗ . Người dân trong thôn vô cùng tự hào, bố mẹ Lưu Lan Chi mở mày mở mặt, giết gà mổ lợn khao cả làng.

      Ai cũng biết, đỗ vào Nam Liên chẳng khác nào đặt nửa bước chân vào cánh cổng đại học.

      Ngày thi khảo sát phân lớp mới mở rộng triệt để tầm mắt của Lưu Lan Chi về độ khủng bố của học sinh trong trường, đặc biệt là học sinh gốc gác từ cấp hai Nam Liên, tất cả chặt chẽ chiếm cứ trăm vị trí đầu tiên trong danh sách. Ở trường làng, Lưu Chi Lan có thể là số số hai, nhưng vào Nam Liên chỉ có thể đội sổ. Khoảng cách lệch trời lệch đất khiến Lưu Chi Lan vừa chờ mong vừa sợ hãi ba năm cấp ba của mình. Lưu Chi Lan biết , mình thể phụ kỳ vọng của cha mẹ và bà con làng xóm!

      Chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa mặc người là chiếc áo tốt nhất trong túi quần áo của Lưu Chi Lan, đến lúc đứng ở cổng trường, nhìn từng chiếc xe hơi phong cách quý phái ra ra vào vào, Lưu Chi Lan mới hiểu đây chính là trường học chỉ dành cho giới quý tộc!

      Tự ti ăn sâu bén rễ trong lòng! học sinh nào nguyện ý đồng hành cùng Lưu Chi Lan, dù câu hỏi thăm thôi cũng có. Lưu Chi Lan dù thất vọng vẫn phải tự thân sờ soạng tìm đường. Cũng may, có mấy học sinh nhiệt tình chỉ đường giúp Lưu Chi Lan.

      Đến chỗ ghi danh, Lưu Chi Lan thấy bóng lưng gầy , mặc đồng phục mùa hè trường Nam Liên, điềm đạm, u nhã, chỉ liếc mắt tạo cảm giác thư thái, thân thiết. Tâm tình Lưu Chi Lan vừa thả lỏng, vừa buộc chặt, sao lại có nữ sinh như vậy? Khí chất kia hoàn toàn xứng đáng được thang điểm tối đa trăm phần trăm!

      Chờ dãy học sinh phía trước tản , Lưu Chi Lan mới rụt rè tiến lên, lấy hết dũng khí mở miệng: “Bạn học này, cho mình hỏi, đây có phải chỗ báo danh của học sinh mới ? Mình đến báo danh Lưu Chi Lan.”

      Tô Phi chỉ tấm biển dựng đứng trước bàn, ghi rành mạch: điểm báo danh dánh cho học sinh mới.

      Lưu Chi Lan mặt đỏ từng mảng, ấp úng, “Đúng rồi, thực xin lỗi, ha, mình, mình nhìn thấy…”

      “Bạn Lưu Chi Lan, đây là chìa khóa phòng và thẻ học sinh của bạn, bạn cần cất giữ cẩn thận. Ngày 31 đừng quên đến lớp 10A10 báo danh.” Tô Phi nhanh nhẹn lấy ra chìa khóa và thẻ, nhắc nhở thêm số chuyện quan trọng, Lưu Chi Lan gật đầu như gà mổ thóc, trước khi rời quên lễ phép tiếng cám ơn.

      Lưu Chi Lan chưa kịp rời , Vương Vĩ như khỉ bị đốt mông chạy tới, xô mạnh Lưu Chi Lan ra, chống tay xuống bàn, “Tôi tới báo danh!”

      Nghe giọng , Tô Phi buông bút, tỉ mỉ đánh giá người mới tới, “ là học sinh mới?” Ngữ khí tràn đầy hoài nghi!

      Vương Vĩ nghe xong, lắc đầu như trống bỏi, “ phải tôi, là tiểu thư nhà tôi.” Vương Vĩ dịch người sang bên cạnh, phía sau, tiểu thư Lương Thi Huệ từ từ lướt tới.

      Thân hình dong dỏng cao, mặt mày trắng trẻo xinh xắn, mặc áo trắng xuyên thấu phối cùng váy dài màu lục thêu hoa, trong tay nắm chắc cây dù rất có phong vị Giang Nam.

      Theo đánh giá của Tô Phi, cái dù kia che nắng còn ổn, che mưa , chậc…

      Lương Thi Huệ ràng khác xa đại bộ phận học sinh mới, cử chỉ thành thục, hấp dẫn ánh mắt toàn bộ số học sinh đứng nơi báo danh, theo phỏng đoán, Lương Thi Huệ là người có khả năng tranh ngôi hoa khôi của Diệp San nhất.

      Xét về ngũ quan, khuôn mặt Tô Phi tinh xảo hơn hai người này chỉ bậc. Nhưng xét về thân hình, Tô Phi đành lạc hậu theo sau, Tô Phi thuộc loại trưởng thành đặc biệt chậm, chỉ thấy giãn chiều cao chứ chưa nở bề ngang.

      So sánh với hai nữ sinh hiển phong tình này, Tô Phi chỉ có thể xem như búp bê xinh đẹp hơn mức cần thiết, nhưng ở trong lòng nam sinh, ai cao ai thấp ràng.

      Lương Thi Huệ gập cây dù đưa cho Vương Vĩ, “Mình đến báo danh, tên mình là Lương Thi Huệ.”

      “Giấy báo trúng tuyển.”

      Lương Thi Huệ có lẽ chưa từng thấy người nào nể mặt như vậy, có chút kinh ngạc, đợi Tô Phi lặp lại lần nữa mới phản ứng, “À đây.” Lương Thi Huệ cẩn thận rút giấy báo trúng tuyển trong ba lô sau lưng ra. Tờ giấy được bảo quản vô cùng tốt, đến nếp nhăn cũng có, so với tờ giấy bị gập tám nhăn nhúm của Tô Phi đúng là xấu hổ thay!

      Tô Phi nhanh chóng điền thông tin, “Phòng của bạn là 443, đây là chìa khóa phòng ngủ và thẻ học sinh của bạn, bạn nên cất giữ cẩn thận, ngày ba mốt đến tập trung ở lớp 10A7.”

      “A7?!”

      Lương Thi Huệ khó tin chỉ tay vào chính mình hỏi Tô Phi, nếu nhớ nhầm, chỉ có A3, A4, A5 là lớp chọn! Thi được tận 514 điểm, sao có thể vào lớp thường, nhất định là nhầm lẫn chỗ nào rồi!

      Vương Vĩ kích động hét lớn: “Bạn học, bạn có nhầm chỗ nào ? Tiểu thư nhà tôi thi được tận 514 điểm, hẳn phải ở lớp chọn mới đúng. Bạn cẩn thận nhìn lại xem, nhất định bạn nhầm ở đâu rồi.”

      Lương Thi Huệ nín thở chờ mong nhìn Tô Phi giở mấy trang phiếu điểm.

      Tô Phi lật đến tờ thứ bảy, bày ra cho Vương Vĩ và Lương Thi Huệ nhìn , “Tôi tính sai, tự các bạn nhìn biết.”

      Lương Thi Huệ chưa từ bỏ ý đinh, “Có phải nhầm chỗ nào , mình ràng được 514 điểm, sao chỗ này lại ghi là 0?”

      tới đây, Tô Phi hiểu mọi chuyện, “ sai, có phải bạn tới thi sát hạch phân lớp ngày ba tháng tám?”

      “Sát hạch phân lớp? Sao mình biết? Là các bạn báo cho mình!” Lương Thi Huệ liếc Vương Vĩ, Vương Vĩ đứng ra : “Bạn học, ràng nhà trường phải có trách nhiệm báo đến từng học sinh cuộc thi sát hạch phân lớp mùng ba tháng tám. Tiểu thư nhà tôi biết việc này là lỗi của các bạn, tôi muốn nhà trường tổ chức thi lại lần nữa. Tiểu thư thấy có được ?”

      Lương Thi Huệ cố giật môi, “Đúng…”

      Nghe vậy, Tô Phi còn chưa kịp , đám học sinh đứng xem bật cười, khinh bỉ nhìn Lương Thi Huệ. Hôm nay có phải quốc tế dối 1-4 đâu? Bạn cho là bạn nhìn được chút là có quyền này quyền nọ sao mà đòi thi lại! Bạn vui chứ bọn mình còn chưa muốn đùa đâu!

      Tô Phi buồn cười : “Trường có quy định tổ chức thi lại.” Ý là các bạn cần miễn cưỡng, nội quy nhà trường hai cá nhân mà tùy tiện thay đổi, dù sao các quy củ này được kiểm chứng qua bao đời học sinh, mà bạn vẫn còn cơ hội phải sao, chỉ cần bạn đạt kết quả tốt trong các kỳ thi tiếp theo là có thể tiến vào lớp chọn, ai ngăn bạn cả.

      “Tiểu thư nhà tôi thể vào học lớp chọn là trách nhiệm của nhà trường. Nhà trường thể vô trách nhiệm, bỏ qua việc dễ dàng như vậy? Tôi muốn lên gặp hiệu trưởng!”

      Vương Vĩ tưởng vậy là ít nhiều dọa đến con nhóc biết tốt xấu trước mặt này, nào biết con nhóc còn thèm nhăn mày mà cầm tấm gỗ bàn “thịch” cái, gọi, “Kế tiếp.”

      “Này! Gọi hiệu trưởng trường lại đây, sao có thể trốn tránh trách nhiệm như vậy?” Vương Vĩ ngừng nheo nhéo, cường độ thanh phía sau hai người có xu hướng lên.

      “Sao vậy, Vương Vĩ?”

      Lương Thi Huyên học năm cuối cấp ba, vài phút trước nhận điện thoại của mẹ nhờ chiếu cố em mới đến nhập trường, vì thế mới dành ít thời gian đến chỗ báo danh của học sinh mới nhìn qua. Lương Thi Huyên và Lương Thi Huệ giống nhau đến bảy phần, đều thuộc loại mẫu đơn diễm lệ thu hút ánh nhìn, nhất là Lương Thi Huyên, thời cấp hai đến Diệp San cũng dám vác mặt đến cạnh tranh.

      “Chị! Em…” Lương Thi Huệ ấm ức kể đầu đuôi câu chuyện, dám phóng đại quá mức, bởi số người chứng kiến có thể so với đàn kiến tha mồi.

      Lương Thi Huyên nhìn giấy báo trúng tuyển lần nữa, hỏi Lương Thi Huệ: “Trường báo rất ràng, ngay tại mặt sau của giấy trúng tuyển, Thi Huệ, em xem cẩn thận à?”

      Mặt Lương Thi Huệ trắng nhợt, nước mắt lưng tròng, mảnh mai như cành đào trước gió, “Làm sao bây giờ? Chị! Em…” Hai người tuy là chị em nhưng hợp tính, nhưng mà đời làm gì có đạo lý chị giúp em!

      “Bây giờ em xin chị có ích gì? Chị giúp được!” Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! đời này, Lương Thi Huyên ghét nhất nước mắt đàn bà, trong mắt Lương Thi Huyên, nước mắt tượng trưng cho yếu đuối, chỉ có Lương Thi Huệ suốt ngày mới sử dụng thủ đoạn này. Muốn đạt mục đích, có trăm ngàn phương pháp. Cái loại nỉ non dầm dề này, chỉ có thể đối phó đám đàn ông mà thôi. Có điều, nếu vài lời giúp em ruột này, Lương Thi Huệ nhất định “dâng sớ” lên cha mẹ. Cho nên, dù biết chẳng có ích gì vẫn phải vài câu cho phải phép, bị chính em máu mủ ruột rà “nhớ thương”, chẳng phải việc gì tốt!

      “Tiểu thư, hay là thôi .” Ba người Vương Vĩ, Lương Thi Huyên, Lương Thi Huệ, người ra người vào vài câu, quả thực như dầu với nước! Náo thêm chút nữa, lại thành trò cười cho mọi người, , khẳng định đám người kia cười nôn ruột lâu rồi!

      “Câm miệng!”

      Lương Thi Huệ ràng hơn ai hết, khả năng vào lớp chọn là quả trứng gà, nhưng là cam lòng! Trong lòng lại càng chán ghét Tô Phi, chưa từng thấy con nào thức thời đến vậy!

      Ghi danh xong học sinh mới cuối cùng, Tô Phi đứng dậy, tự thu dọn mọi thứ bàn, mấy thành viên trong ban tinh mắt nhanh nhẹn chạy lại giúp đỡ.

      “Bạn học, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có hối hận thế nào cũng thể quay thời gian trở lại. Sao cố gắng những lần sau, dù sao lần này chỉ là phân lớp tạm thời.” Tô Phi xoay người.

      phải vấn đề của mày, mày muốn sao chẳng được!” Lương Thi Huệ buột mồm, cười lạnh.

      “Đây là Nam Liên, năm trăm điểm của bạn ở nơi này, đáng kể chút nào!” Tô Phi bỏ lại câu bỗng, dứt khoát xoay người.

      Giảng đạo lý cho loại người này chỉ khiến bản thân tức chết, loại người bao giờ lọt tai lời người khác, chỉ nghe điều muốn nghe, nhìn điều muốn nhìn mà thôi.

      “Thi Huệ, em cố lên nhé!”

      Lương Thi Huệ tức giận gạt tay Lương Thi Huyên, trừng mắt nhìn, “Chị dám giúp tôi! Chị làm chị kiểu gì vậy? Có phải chị đến đây chờ tôi bị chê cười đúng ?”

      Lương Thi Huyên lạnh giọng: “Đây là thái độ đối với chị của em ư? Là tự em sơ ý gây họa, sao đổ lên đầu chị? Có bản lĩnh trở lại ngày ba tháng tám mà thi! Em lợi hại lắm cơ mà!”

      “Tôi bao giờ với chị nữa!” Lương Thi Huệ giậm chân bỏ .

      “Đại tiểu thư, tôi trước!” Vương Vĩ hướng Lương Thi Huyên gật đầu, lập tức đuổi theo Lương Thi Huệ. Lương Thi Huyên nặng hừ tiếng, ngược hướng Lương Thi Huệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :