1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Full 64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 25

      Edit: Junee
      Từng đường nét gương mặt tuấn tú của Diệp Lương Nhất như căng lên, thoạt nhìn cực kỳ rét lạnh, trong mắt là lửa giận phừng phừng, nhất là khi thấy Trần An An nghe được tiếng co rúm lại bên người Chu Tề.

      “Diệp, bác sĩ Diệp, hai người chơi vui vẻ, chúng tôi, chúng tôi trước.” Trần An An vừa đau lòng vừa sợ hãi, lúc này thấy Diệp Lương Nhất chỉ thầm nghĩ cách trốn tránh , làm sao còn có thể nghe lời, lập tức kéo Chu Tề định rời khỏi nhà hàng.

      ngờ vừa được bước bị Diệp Lương Nhất túm áo lại.

      “Lương Nhất, cậu làm gì vậy?” Chu Tề cầm tay Trần An An, muốn kéo đến bên cạnh mình, thế nhưng Diệp Lương Nhất nắm rất chặt, căn bản thể làm gì được, đành chịu thua buông tay, với Diệp Lương Nhất:“Cậu dọa đến An An rồi, mau thả tay ra.”

      Diệp Lương Nhất hít hơi sâu, cưỡng chế tức giận trong lòng,“Tôi có chừng mực.” xong, nhìn sang Chung Vận,“Em và Chu Tề cứ thong thả chuyện, đưa ấy về trước.”

      Chung Vận vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức khó coi, nhưng mà ngại thể diện nên chỉ có thể gật đầu, mắt nhìn Trần An An lại càng tràn đầy phẫn hận.

      “Lương Nhất, cậu cũng keo kiệt quá đấy.” Chu Tề tựa tiếu phi tiếu cản lại Diệp Lương Nhất, chỉ chỉ Trần An An :“ Nhưng đêm nay An An là bạn của tôi.”

      Diệp Lương Nhất nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng, cúi đầu nhìn Trần An An thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên đưa tay sờ sờ mặt ,“An An, em về hay ở lại?”

      Thân mình Trần An An cứng đờ, hai chữ ở lại còn chưa kịp ra, bị thanh lành lạnh của Diệp Lương Nhất cản trở lại,“Mẹ vừa mới gọi điện cho , muốn gặp em.”

      Lời đến bên miệng Trần An An đành phải nuốt xuống, nhìn Chu Tề, lại nhìn Diệp Lương Nhất trong mắt tràn đầy thịnh nộ, ngừng lúc lâu cũng chưa ra được.

      Diệp Lương Nhất vẫn kiên nhẫn, cứ như vậy chờ , vẻ mặt bình tĩnh, chẳng qua bàn tay cầm tay lại càng dùng sức.

      Ngay tại lúc Trần An An lưỡng lự, Chu Tề bỗng nhiên lên tiếng giải vây cho , ánh mắt thâm sâu nhìn Diệp Lương Nhất, :“Đêm nay là Giáng sinh, về sớm như vậy cũng buồn, vừa khéo gặp ở đây, bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.”

      Diệp Lương Nhất vừa định cự tuyệt nghe Chu Tề tiếp:“Coi như chúc mừng Lương Nhất mới có bạn .” Khi đến hai chữ bạn này, thanh rất nặng, như là cố ý cường điệu cái gì đó, Diệp Lương Nhất sửng sốt, nhìn thoáng qua Chu Tề, lại trùng hợp thấy đôi mắt đầy thâm ý của Chu Tề.

      nhất thời sáng tỏ, thở dài, ôm bả vai Trần An An, thanh lạnh lùng trả lời:“Được.”

      Nghe vậy, Trần An An bị Diệp Lương Nhất ôm chặt trong lòng cũng thở phào nhõm, ít nhất phải chỉ có mình cùng chỗ với bác sĩ Diệp, vừa rồi bác sĩ Diệp vô cùng đáng sợ, bộ dáng kia quả thực giống như là muốn đem bóp chết vậy!

      Nghĩ đến đây, Trần An An rùng mình cái, ngẩng đầu lén nhìn Diệp Lương Nhất, tính toán trong lòng có thể chuồn êm hay , liền thấy ngay ánh mắt lạnh như băng của Diệp Lương Nhất.

      “Muốn trốn? Chậm rồi.” Diệp Lương Nhất cúi đầu xuống gần sát lỗ tai Trần An An, giống như vô cùng thân thiết bên tai , lại làm cho Trần An An chỉ thoáng da đầu đều tê dại,“Trở về tính sổ với em!”

      Bốn người đủ mọi tâm trạng ra khỏi nhà hàng, trầm mặc lúc, vẫn là Chung Vận lên tiếng trước,“Gần đây có rạp chiếu phim, chúng ta xem phim .”

      là hận chết cuộc gặp ngẫu nhiên này, mọi kế hoạch chuẩn bị chu đáo đều tan như bong bóng, còn phải chung với người mình ghét nhất, chẳng thà xem phim, đèn vừa tắt, trừ màn hình lớn chẳng nhìn thấy gì nữa.

      Diệp Lương Nhất và Chu Tề đều vui vẻ gật đầu đồng ý, người vì muốn tìm chỗ thẩm vấn Trần An An chút, người còn lại muốn xác thực suy đoán trong lòng mình, tất cả nhất thời trở nên vô cùng nhất trí, ăn ý đến rạp chiếu phim bên cạnh, về phần Trần An An, bị Diệp Lương Nhất gắt gao ôm trong lòng như búp bê, đành phải phục tùng chủ nhân vô điều kiện.

      Bọn họ coi như là may mắn, tuy rằng là đêm Giáng sinh nhưng khi đến rạp chiếu phim vẫn còn trống mấy chỗ ngồi cạnh nhau.

      Lúc chọn chỗ ngồi, Diệp Lương Nhất chút do dự chọn vị trí đầu tiên, mà Trần An An bị giữ ngồi bên cạnh , Chung Vận muốn ngồi cạnh Trần An An, liền nhường lại cho Chu Tề, chính mình ngồi ở bên cạnh Chu Tề.

      Phim vừa mới bắt đầu lâu, Diệp Lương Nhất kéo cả người Trần An An lại gần, thấp giọng bên tai :“Em và Chu Tề xảy ra chuyện gì?”

      Trần An An vẫn thấp thỏm, nhưng mà Diệp Lương Nhất mở miệng, cũng dám chủ động chuyện với , lúc này nghe thấy trong giọng của thở phào nhõm hơi, vô tâm phế :“Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi.”

      “Lần đó Private Kitchen cũng là với cậu ấy?”

      Trần An An trộm liếc mắt nhìn Chu Tề cái, thấy dường như chú ý tới bên này, lúc này mới gật đầu,“Ừm.”

      Diệp Lương Nhất nghe thấy khẳng định, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi, trong ngực vô cùng buồn bực, câu mà mất mấy phút, khó khăn mới hỏi được,“Em thích cậu ấy?”

      Mấy ngày nay Trần An An luôn rối rắm chuyện mình thích Diệp Lương Nhất, lúc này nghe thấy ra chữ thích, mặt ầm cái liền đỏ bừng, lông mi run rẩy lúc lâu sau cũng thể trả lời.

      Diệp Lương Nhất thấy thế, trái tim co rút lại, dạ dày đột nhiên đau đớn như dời non lấp biển, ngốc này, ràng ở phòng của mình, tiếp xúc với mình cũng nhiều hơn, sao có thể thích Chu Tề!

      chỉ cảm thấy trong đầu từng trận nổ ầm ầm, trái tim vô cùng đau đớn, chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay chống lại cơn đau đớn này.

      , phải, đừng bừa.” Đúng lúc này, bên tai lại bỗng nhiên truyền đến thanh nho của Trần An An, Diệp Lương Nhất chỉ cảm thấy trong lòng chợt thả lỏng, ánh mắt gắt gao nhìn vào mắt Trần An An,“ thích?”

      “Đúng.” Khuôn mặt nhắn của Trần An An vẫn đỏ hồng, đôi mắt to sáng long lanh, giống như dòng suối trong núi sâu, trong vắt trong veo.“Tôi chỉ, chỉ coi ấy là bạn......”

      ?”

      .”

      Diệp Lương Nhất đưa tay đẩy mắt kính, lấy động tác này che dấu cảm giác vui sướng thể kiềm chế được trong mắt. Sau lúc lâu, mới khôi phục được hình tượng mặt lạnh của mình.

      “Em đúng là đại họa biết ?” Diệp Lương Nhất kéo Trần An An đến gần mình hơn, người ở bên cạnh nhìn vào quả thực chính là dính sát vào nhau,“Em nên làm sao bây giờ?”

      “Tôi đại họa cái gì?” Khuôn mặt nhắn của Trần An An trắng bệch, thần kinh chợt căng lên.

      “Chu Tề bắt đầu hoài nghi chúng ta, có phải tối nay em gì đó ?” Diệp Lương Nhất cố ý nghiêm mặt lại, nhìn Trần An An hốt hoảng trong lòng.

      kìm lòng được bắt đầu nhớ lại mỗi chi tiết khi mình và Chu Tề gặp mặt nhưng mà càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, cũng càng cảm thấy là chính mình tiết lộ bí mật.

      “Vậy làm sao bây giờ? Đều do tôi, nếu tối nay tôi tốt rồi.” Trần An An gấp đến phát khóc, cầm lấy tay Diệp Lương Nhất lo sợ biết làm sao.

      Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại,“Chu Tề là bác sĩ tâm lý, nhất cử nhất động vô ý của em đều khiến cho cậu ấy phân tích được tâm lý của em......”

      cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của mình, ngốc kia càng khẩn trương càng nắm chặt, có thể cảm nhận được lòng bàn tay toát mồ hôi.

      “Bây giờ cũng chỉ có cách.”

      “Cách gì?”

      Trong mắt Diệp Lương Nhất xẹt qua ý cười mưu thực được, đưa tay chỉ chỉ môi mình, giọng :“Em chủ động hôn tôi.”

      Nghe vậy, Trần An An dám tin mở to hai mắt,“Vì, vì sao?”

      “Nếu sao?” Thanh Diệp Lương Nhất lạnh lùng “Em có cách gì làm cho cậu ấy tin chúng ta nhau sao?” xong, giương mắt nhìn màn hình lớn, phim chiếu đến phần cao trào, nam nữ nhân vật chính xa cách gặp lại, kích động trào nước mắt, quan hệ của hai người xem ra có bước nhảy vọt, là thời cơ tốt!

      “Nhanh lên! Nếu tự gánh lấy hậu quả!” Thấy Trần An An nhúc nhích, Diệp Lương Nhất khẽ quát tiếng, đầu hơi nghiêng qua, ý tứ cần cũng biết.

      Mà lúc này, trong đầu Trần An An kịch liệt giao chiến, hôn hay là hôn? Ở đây nhiều người như vậy, sao có thể ở rạp chiếu phim làm động tác thân mật như vậy? Nhưng nếu hôn, Chu Tề tin bọn họ là tình nhân làm sao bây giờ?

      Trần An An rối rắm, ánh mắt bỗng nhiên quét qua Chu Tề nhìn sang bọn họ. bỗng nhiên quyết tâm, cắn răng cái, ngửa đầu trực tiếp hôn lên môi Diệp Lương Nhất.

      Nụ cười lướt qua khóe môi, Diệp Lương Nhất mạnh mẽ đưa tay chế trụ cổ Trần An An, đảo khách thành chủ, giữ lấy muốn rút lui, hung hăng hôn tiếp.

      lúc đôi môi triền miên kết hợp, ánh mắt Diệp Lương Nhất lướt qua Trần An An nhìn đến Chu Tề, thấy gương mặt căng lên, giống như cực lực áp chế cái gì đó, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nụ hôn.

      Kết thúc phim, Diệp Lương Nhất trực tiếp nắm tay Trần An An rồi ra ngoài, thần sắc Chu Tề và Chung Vận khác nhau, cuối cùng gì thêm.

      “Chung Vận, em và Chu Tề cùng về nhé.” Cánh tay Diệp Lương Nhất ôm lấy Trần An An, lần đầu tiên đùa,“Tôi phải cùng An An trở về, nếu ấy lại giận dỗi.”

      Trong lòng Chung Vận cực kỳ khó chịu, lúc này nghe thấy Diệp Lương Nhất , cũng thèm che dấu, trực tiếp gật đầu, xoay người ngồi vào trong xe Chu Tề.

      “Được rồi, An An, tạm biệt Chu Tề .” Diệp Lương Nhất vô cùng thân thiết nhéo nhéo hai má Trần An An, giọng giống như là với trẻ , Trần An An nghe thấy cũng nổi da gà.

      “An An, vào trong xe trước , tôi và Lương Nhất mấy câu.” Chu Tề tới xoa xoa tóc Trần An An, mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa làm cho người ta thể cự tuyệt.

      Trần An An gật đầu, rút tay ra khỏi tay Diệp Lương Nhất, tạm biệt Chu Tề, lúc này mới chậm bước tới xe Diệp Lương Nhất.

      Nhìn theo Trần An An xa, lúc này nụ cười mặt Chu Tề mới thu lại,“Lương Nhất, tôi cảm thấy tôi đoán đúng rồi.”

      Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, thanh lạnh lùng :“Cậu nên tin tưởng điều cậu tận mắt thấy.”

      “Tôi càng tin tưởng nơi này,” Chu Tề chỉ chỉ đầu mình,“Cậu có biết, phân tích của tôi cho tới bây giờ chưa hề sai.”

      “Mọi người đều có lúc phạm sai lầm,” Diệp Lương Nhất khẽ nhếch môi,“Huống chi An An quả là bạn của tôi.”

      Chu Tề nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, lần nữa khôi phục bộ dáng ôn nhuận như bình thường, giống như nghiêm túc và lạnh lùng vừa rồi đều chỉ là ảo giác,“Được,” gật đầu nhìn Diệp Lương Nhất,“Tôi chờ xem, tốt nhất đúng là như vậy.”

      Diệp Lương Nhất quay đầu nhìn thoáng qua chỗ xe đậu, trầm giọng :“Yên tâm.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      ngày nọ, máy tính của Trần An An hỏng, khởi động kêu ong ong, nghe giống như sắp nổ đến nơi.

      Trần An An [ khẩn trương ]: Diệp Lương Nhất, nhanh! Giúp em đem máy tính này ra ngoài ! Đừng để nó nổ!

      Bác sĩ Diệp [ bình tĩnh kiểm tra hồi ]: sao.

      Trần An An [ sốt ruột ]: được! Lỡ như nổ làm sao bây giờ?

      Bác sĩ Diệp [ đẩy mắt kính ]: À...... Chỉ là quá lâu vệ sinh sạch , lỗ tản nhiệt bị bụi bẩn phá hỏng mà thôi......

      Trần An An:[⊙o⊙]
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26
      Edit: Junee

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Nghĩ đến đây, Diệp Lương Nhất cũng ở phòng bếp dây dưa nữa, trực tiếp trở về phòng thay quần áo tắm rửa, chỉ còn lại Trần An An ủ rũ ở phòng bếp vừa thất thần rửa bát, vừa nghĩ, nếu bác sĩ Diệp muốn làm bạn ấy tốt biết bao.

      Sáng hôm sau, Diệp Lương Nhất theo thường lệ đưa Trần An An làm xong mới lái xe đến bệnh viện. ngờ còn chưa đến văn phòng mình bị viện trưởng ngăn lại.

      “Lương Nhất à, tết dương lịch có hội thảo trao đổi học tập ở San Francisco, cậu cũng .”

      Diệp Lương Nhất sửng sốt chút, lập tức thần sắc thay đổi cầm chìa khóa mở cửa,“Cháu , trong bệnh viện còn vài ca phẫu thuật......”

      “Tôi biết cậu công việc,” Viện trưởng vui mừng vỗ vỗ bả vai Diệp Lương Nhất,“Tôi tìm người thay, cậu cứ yên tâm .”

      phải chỉ có lúc này.” Diệp Lương Nhất mở cửa, đón viện trưởng vào phòng, vừa xé gói trà lúa mạch vừa lạnh lùng :“Bạn cháu đồng ý để cháu .”

      Lần này đến phiên viện trưởng sửng sốt,“Cậu có bạn ?”

      Diệp Lương Nhất gật đầu, cầm cái chén ấm áp, thấp giọng :“Trước kia ấy vì cháu quá bận công tác ầm ĩ khó chịu rồi, lần này cháu thể được.”

      đúng a, Lương Nhất có bạn , mà tiểu Chung xem ra còn chưa chết tâm với cậu ấy, viện trưởng thầm ở trong lòng suy nghĩ, chuyện của mấy người trẻ tuổi này là rất phức tạp! Mình can thiệp vào cũng hay, nhưng mà ông đồng ý với tiểu Chung rồi, nhất định phải làm cho Lương Nhất cùng Mĩ, việc này dễ làm!

      “Lương Nhất, cậu xem, cậu tốt nghiệp Stanford, vừa lúc lần này cũng là đến San Francisco, cậu có thể gặp lại giáo sư cũ của mình, đúng rồi, còn có bạn cậu, cậu xuất ngoại vừa lúc có thể đưa ấy cùng, chắc ấy cũng rất vui. Huống hồ trong số các bác sĩ của bệnh viện tính ra cậu khá thạo tiếng , có thể cùng các bác sĩ ngoại quốc đàm luận, coi như cậu giúp tôi việc, trở về giải thích với bạn cậu.”

      Diệp Lương Nhất nhíu mày, đặt chén trà trong tay xuống, muốn Mĩ, trong nhà còn nuôi ngốc như vậy căn bản vô cùng lo lắng. vất vả mới lừa được ở lại, gặp Chu Tề, vạn nhất rồi, lại lén lút gặp cậu ta làm sao bây giờ?

      Nghĩ tới điều này, Diệp Lương Nhất nâng mắt nhìn viện trưởng,“Có thể mang người nhà theo sao ạ?”

      Mang theo người nhà? Xem ra Lương Nhất đúng là có bạn ! Nhưng mà mang người nhà sao được? Nếu bác sĩ nào cũng đưa người nhà , kinh phí lần này sao đủ!

      Giống như biết viện trưởng nghĩ gì, Diệp Lương Nhất tiếp:“Phí của bạn cháu tự trả.”

      “Nhưng mà......” Viện trưởng vẫn khó xử.

      “Nếu thể mang theo người nhà, cháu .” Diệp Lương Nhất bước cũng nhường.

      Hai người đối mặt lâu sau, cuối cùng, viện trưởng đành phải thở dài,“Được rồi, có thể, nhưng mà hành trình của ấy phải thống nhất với bệnh viện, cậu cũng thể vì ấy mà chậm trễ công việc.”

      Diệp Lương Nhất gật đầu, cam đoan với viện trưởng,“Tất nhiên.”

      Viện trưởng ra khỏi văn phòng Diệp Lương Nhất, sờ sờ đỉnh đầu trụi lủi, lần này coi như là ông hoàn thành cầu của tiểu Chung, tuy rằng bạn Diệp Lương Nhất theo, nhưng ít nhất Diệp Lương Nhất cũng .

      Nghĩ đến đây, ông lấy ra điện thoại,“Tiểu Chung, Lương Nhất đồng ý rồi, ai, khách khí cái gì, được được.”

      Viện trưởng cười ha ha treo điện thoại, vừa vừa thầm nghĩ, tiểu Chung bộ dạng xinh đẹp, y thuật lại cao, đối nhân xử thế cũng tốt, quả thực cùng Diệp Lương Nhất chính là đôi trời sinh, biết bạn Diệp Lương Nhất đến tột cùng là cái dạng gì, thế nhưng ngay cả người như Chung Vận cũng bằng.

      Mà bên kia, Chung Vận ngắt điện thoại, rốt cục mặt cũng lộ ra nụ cười lòng đầu tiên trong mấy ngày nay. San Francisco, là chỗ tốt.
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Phong nguyet, Tiểu Ưu Nhi8 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27

      Edit: Junee



      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Mất cả đêm võ mồm, cuối cùng cũng thu phục được ngốc này. Diệp Lương Nhất nhìn theo Trần An An trở về phòng, trong mắt lên tia giảo hoạt.

      Ba tháng? Đợi tết lịch qua , bọn họ đều gặp cha mẹ, xem còn thoát được !

      Ngày hôm sau Trần An An vừa làm, liền gặp quản lý xin nghỉ phép, cũng may bình thường luôn hiền lành, làm việc hiệu quả, quản lý cũng gì, nhưng khi nghe thấy muốn cùng bạn trai ra nước ngoài, mặt lúc này mới lộ ra trêu cợt đùa giỡn,“Bạn trai mà giấu kỹ như vậy, hôm nào dẫn đến cho cha mẹ nhìn xem a!”

      Khuôn mặt Trần An An đỏ bừng, nghe đồng nghiệp bên cạnh và quản lí ồn ào trêu đùa, vất vả chịu đựng xong, lúc này mới nộp đơn xin phép viết cẩn thận.

      Lý Duyệt Nhiên biết Trần An An muốn Mĩ, lắp bắp kinh hãi,“Cậu có hộ chiếu sao? Diệp Lương Nhất phải giỡn với cậu chứ? Trong vòng 3 ngày làm xong hộ chiếu, ta định lừa cậu chắc?”

      Trần An An nhức đầu, hy vọng ấy giỡn, tuy rằng cũng rất muốn xuất ngoại, nhưng mà cứ nghĩ đến Diệp Lương Nhất cùng , liền hoảng hốt.

      Trần An An nhức đầu, hy vọng ấy giỡn, tuy rằng cũng rất muốn xuất ngoại, nhưng mà cứ nghĩ đến Diệp Lương Nhất cùng , liền hoảng hốt.

      ấy có gạt mình, cậu quên rồi à, đại học năm ba mình có xin hộ chiếu, chẳng qua là thôi.”

      Năm ấy, bởi vì Trần An An được giao hạng mục được hiệu trưởng rất coi trọng, muốn đưa ra nước ngoài học tập, nhưng bởi vì điều kiện gia đình cho phép, cuối cùng cũng giải quyết được gì.

      Nghe nhắc tới chuyện này, trong mắt Lý Duyệt Nhiên có chút đau lòng, vừa định gì, lại bỗng nhiên biến sắc, nghiêm túc :“An An, mình hỏi cậu chuyện này, cậu phải .”

      “Việc gì?”

      “Cậu và Diệp Lương Nhất làm chưa?”

      “Duyệt Nhiên!” Trần An An tuy rằng ngốc, cũng đến nỗi ngay cả vấn đề này cũng hiểu, lập tức liền lộ ra khuôn mặt nhắn đỏ hồng,“Cậu đừng bừa, mình, mình sao có thể làm vậy!”

      Lý Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt vài giây, xác định dối, lúc này mặt mới lộ ra nụ cười,“An An, cậu nghe mình, được ngốc nghếch giao hết cho người ta, phải quan sát thời gian, đừng khinh địch để ta chiếm được tiện nghi.”

      Tuy rằng Trần An An da mặt mỏng, nhưng biết Lý Duyệt Nhiên muốn tốt cho , mặc dù và Diệp Lương Nhất quả có khả năng phát sinh chuyện gì, vẫn gật gật đầu,“Mình biết.”

      Lúc này Lý Duyệt Nhiên mới buông lỏng tâm tình, mặt lần nữa tươi cười, mắt hạnh quyến rũ hơi nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển xinh đẹp,“An An quý, cậu xem mình đối với cậu tốt như vậy, Mĩ phải mang quà về cho mình a!”

      “Biết rồi.” Tính Trần An An vốn là như vậy, vừa nhắc tới liền nhanh chóng đồng ý. Nhìn Lý Duyệt Nhiên vô cùng vừa lòng, thậm chí thừa dịp Trần An An chú ý còn hung hăng hôn bẹp cái lên mặt , khiến cho gương mặt Trần An An như bị thiêu cháy, lúc này mới ngừng chọc ghẹo .

      Ngày ba mươi mốt, Trần An An mang theo túi theo sau Diệp Lương Nhất tới sân bay, bác sĩ đồng hành cũng nhiều, chỉ có khoảng sáu bảy người, Trần An An liếc mắt cái liền thấy trong đó có Chung Vận, thể nghi ngờ, trong số bốn mươi người đàn ông chỉ có duy nhất phụ nữ xinh đẹp, cũng đủ hấp dẫn chú ý rồi.

      Diệp Lương Nhất vừa lại gần, Chung Vận liền chú ý tới , nhưng đợi nụ cười mặt hoàn toàn nở rộ, liền thấy phía sau là Trần An An.

      Trong lòng Chung Vận thực khó chịu, trong mắt nhất thời nhiễm ý lạnh, ràng lần này bọn trao đổi y học, vì sao Trần An An cũng theo?

      Nhưng đợi đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Lương Nhất, thừa dịp Trần An An chú ý, nhanh chóng ra hiệu ngăn cản Chung Vận, ý bảo nên hỏi gì cả.

      Chung Vận có cách nào, chỉ có thể đem đầy bụng nghi vấn và bất mãn chôn ở đáy lòng, thầm nghĩ tìm cơ hội để tìm hiểu, hơn nữa, sau chuyến San Francisco lần này, Trần An An cũng chẳng là gì cả.

      hạ mắt, đưa tay chỉnh lại mái tóc ngắn, trong mắt xẹt qua tia quỷ dị.

      “Bác sĩ Diệp, đúng rồi!” Sau khi lên máy bay, Trần An An nhìn trái nhìn phải xem xét, cuối cùng nhịn được, tiến đến bên tai Diệp Lương Nhất :“ phải mỗi người đều phải mang theo vợ hoặc bạn sao? Vì sao những người khác có?”

      “À......” Diệp Lương Nhất nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, :“Tôi cũng biết bọn họ làm thế nào thuyết phục được viện trưởng, chờ khi hạ cánh đến hỏi.”

      ra là như vậy sao, Trần An An nhìn Diệp Lương Nhất, ánh mắt nhất thời liền mang theo chút thương hại. Bác sĩ Diệp đáng thương, nhiều người như vậy mà chỉ có ấy bị viện trưởng áp bức.

      Nghĩ đến đây, vươn tay vỗ tay Diệp Lương Nhất, an ủi :“Bác sĩ Diệp, cần cảm thấy mất hứng, xem, bọn họ cũng mang bạn theo, chỉ có dẫn theo, điều này chứng minh chỉ có chúng ta chiếm được tiện nghi của bệnh viện a!”

      Khóe môi Diệp Lương Nhất hơi cong lên, ánh mắt nhìn xuống bàn tay bao lấy tay mình, tâm tình thoải mái vui vẻ.

      Mười hai giờ bay liên tục thực khiến người ta ỉu xìu, khi đến khách sạn đặt trước, Trần An An ngay cả mắt cũng mở ra được, may mắn tinh thần Diệp Lương Nhất tệ, gần như nửa ôm đưa vào phòng.

      Chẳng qua lúc vào phòng Trần An An liền ngây dại, sao lại cùng bác sĩ Diệp chung phòng? Mà lại chỉ có giường!

      Dưới tình huống như thế, dù là Trần An An uể oải chịu nổi, cũng dám ngủ. vừa định mở miệng hỏi Diệp Lương Nhất, thấy Diệp Lương Nhất e dè cởi quần áo, chỉ còn cái quần đùi, cầm áo ngủ vào phòng tắm, vừa được nửa, lại như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngừng lại.

      Quay đầu với Trần An An:“Nếu em mệt ngủ , tỉnh dậy rồi tắm.” nhìn ánh mắt Trần An An lung túng né tránh, hơi cong khóe môi,“À...... Nếu chúng ta cùng nhau tắm?”

      “Ai muốn cùng tắm!” Trần An An bị những lời này làm cho kinh sợ bật dậy ba bước, lỗ tai trắng noãn cũng nhiễm tầng đỏ ửng.

      Diệp Lương Nhất vốn là nhàn rỗi đùa giỡn , thấy giống như chú nai con trong núi sâu bị hoảng sợ, mắt to ngập nước kinh hãi, trong bụng xấu xa nhất thời được thỏa mãn, cũng dừng lại nữa, thẳng vào phòng tắm.

      Chỉ còn lại Trần An An ở trong phòng, lại cắn môi lăn lộn ở giường, mệt mỏi mà dám ngủ.

      Nguy hiểm quá! thế nhưng lại cùng bác sĩ Diệp ngủ chung giường! Trần An An vò cái đầu bị biến thành tổ chim, nghiêng tai nghe ngóng tiếng nước trong phòng tắm, khuôn mặt xoạt đỏ, nếu là...... nếu là lúc ngủ nhịn được, mạnh mẽ nhào vào bác sĩ Diệp làm sao bây giờ?
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28

      Edit: Junee

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Da mặt Trần An An mỏng, bị Diệp Lương Nhất nhìn như vậy xấu hổ đến nỗi hận thể trực tiếp bay về nước, lúc này nghe thấy tiếng Diệp Lương Nhất, tim lại đập như gõ trống, ngay cả dũng khí trả lời tiếng cũng có.

      “An An, nghe lời, mở cửa.” Giọng Diệp Lương Nhất khàn khàn, cơ bắp người căng cứng, nhìn thoáng qua quần lót màu trắng xíu tay, yết hầu giật giật,“Nhanh lên mặc xong quần áo rồi ngủ.” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm câu,“Ngoan.”

      Trong phòng tắm im ắng, nghe thấy thanh gì, Diệp Lương Nhất biết Trần An An thẹn thùng, cũng ép , kiên nhẫn đứng ở bên ngoài chờ, chỉ là dục vọng dưới hạ thân vận sức chờ phát động, lại chỉ có thể nín nhịn, tư vị này là quá khổ sở.

      Vừa lúc đó, cửa phòng tắm răng rắc hé ra khe hẹp, từ bên trong cánh tay bé rụt rè vươn ra, ý tứ cần cũng biết. Diệp Lương Nhất khẽ cười, cũng trêu cợt nữa, trực tiếp cầm quần áo đưa tới tay Trần An An.

      Ở trong phòng tắm Trần An An mặc xong quần ảo, lại làm công tác tư tưởng chút, lúc này mới hé ra khuôn mặt hồng rực chậm rãi bước ra.

      ngờ vừa đẩy cửa thấy Diệp Lương Nhất đứng ở bên ngoài, ánh mắt lúng túng, căn bản dám cùng đối diện, cúi đầu câu,“Tôi ngủ.” Liền chạy nhanh tới giường, trùm chăn bọc cả người lại.

      Diệp Lương Nhất cũng để ý nữa, thẳng vào phòng tắm giải quyết vấn đề cấp bách của mình, xong xuôi mới trở lại giường.

      TV biết bị Trần An An tắt khi nào, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Diệp Lương Nhất xốc bên chăn lên nằm xuống giường.

      Nhìn Trần An An bọc mình như kén tằm, chỉ cảm thấy buồn cười.“Đừng trốn nữa, mau ngủ .”

      Tim Trần An An đập như gõ trống, làm sao ngủ được, đương nhiên biết Diệp Lương Nhất chuyện với mình, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ quẫn bách, chỉ co rúc vào trong chăn như tằm vậy.

      “Được rồi, ngủ , cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy.” Trong bóng đêm, khóe môi Diệp Lương Nhất cong lên, hiển nhiên là tâm tình cực tốt.

      bừa!” Lúc này Trần An An đột nhiên biết phản bác ,“ ràng thấy!”

      để ý, biết làm sao bây giờ, mau ngủ , chiều mai còn có hoạt động.” Buổi giao lưu học tập bắt đầu lúc chín giờ sáng ngày kia, buổi chiều ngày mai còn phải sửa lại báo cáo lần nữa.

      Nghe đến công việc, Trần An An cũng chỉ có thể cưỡng chế ngượng ngùng trong lòng, thấp giọng lên tiếng được, chỉ là chăn bọc người vẫn buông ra.

      Diệp Lương Nhất có cách nào, đành phải nhắm mắt ngủ, thôi, ngốc vô tâm vô phế, phỏng chừng sáng mai tốt thôi.

      Sáng hôm sau, lúc nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng lên, Diệp Lương Nhất và Trần An An rửa mặt xong, hai người đều ăn ý đến kiện đêm qua.

      Trần An An vẫn như cũ có chút thẹn thùng, luôn dám nhìn vào mắt Diệp Lương Nhất, cũng may vẫn với vài câu.

      Xong bữa sáng, Diệp Lương Nhất muốn đưa Trần An An ra ngoài bộ, nơi này rất quen thuộc, dù nhiều năm trở lại, vẫn là có thể tìm được chuẩn xácnơi mình muốn .

      ngờ hai người vừa ra khỏi phòng, thấy cửa phòng đối diện mở ra, Chung Vận lên tiếng.“Sư huynh, hai người định ra ngoài sao?”

      Diệp Lương Nhất gật đầu,“ đưa An An ra ngoài dạo.”

      “Sư huynh, quên còn vài bác sĩ nữa à.” Chung Vận thân thiết tiêu sái đến bên cạnh Trần An An, kéo tay , với Diệp Lương Nhất:“Bọn họ đều là đàn ông, em theo bọn họ có chuyện gì để , vậy đưa bọn họ nhé, em với An An.”

      Diệp Lương Nhất có chút do dự, còn muốn thừa dịp này cùng Trần An An bồi dưỡng tình cảm chút, chuyện đêm qua, nhưng mà Chung Vận cũng có lý, có vài bác sĩ cũng chưa tới San Francisco lần nào, khẳng định cần người dẫn đường.

      chuyển hướng sang Trần An An, trầm ngâm chút, liền đưa tay sờ đầu ,“Em cùng với Chung Vận, được chạy lung tung, giữa trưa phải về ăn cơm.” xong còn mở ví lấy tiền nhét vào túi Trần An An,“Đây là tiền đổi, muốn mua gì mua.”

      Trong lòng Trần An An muốn cùng Chung Vận, nhưng cũng thể làm chậm công việc của Diệp Lương Nhất. Chỉ có thể gật gật đầu, đáp:“Tôi biết rồi.”

      “Được rồi, cũng phải xa nhau lâu mà.” Chung Vận ngăn chặn cơn ghen tị điên cuồng trong lòng, vừa , vừa ép buộc kéo Trần An An xuống lầu.

      tới chỗ góc thang máy, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lương Nhất, còn đứng ở cửa nhìn theo, ánh mắt lưu luyến dừng người Trần An An, nửa điểm cũng có phần cho .

      Ánh mắt Chung Vận chợt lóe, tia do dự cuối cùng trong lòng cũng biến mất hầu như còn.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Bởi vì bác sĩ Diệp ở giường rất hung mãnh, Trần An An chống cự phối hợp. Kết quả là bị bác sĩ Diệp ấn nhào lên giường nát như tương vậy ~

      Trần An An [ tức giận khóc ]: vô lại!

      Bác sĩ Diệp [ ái muội ]: An An là học trò tốt, ở giường cũng giúp.

      Trần An An [ tiếp tục khóc ]: Diệp Lương Nhất, thực keo kiệt!

      Bác sĩ Diệp [ biết xấu hổ ]: Vì sao lại như vậy, bởi vì lâu rồi * bắn * cho em?

      Trần An An [ tự cho là tìm được chân tướng rồi ]: Nhất định là từ trước đến nay ngay cả *búp bê* cũng chịu mua, cho nên mới nghẹn thành như vậy!

      Bác sĩ Diệp mặt tối sầm, mềm nhũn.
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Phong nguyet, Tiểu Ưu Nhi7 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29
      Edit: Junee


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      nghĩ chờ Diệp Lương Nhất vừa , mình liền chạy ra ngoài dạo, dù sao nơi này cách khu dân cư rất gần, sợ xảy ra vấn đề.

      Nhưng mà đợi thực được ý định trong lòng, Chung Vận sau lưng Diệp Lương Nhất liền nhét vào tay tấm bản đồ, siêu thị, cửa hàng gần đây, thậm chí ngay cả Silicon Valley (Thung lũng máy tính) cũng đều đánh dấu ràng.

      Trần An An đối với nhiệt tình của ta vô cùng khó hiểu, Chung Vận giống như nhìn ra nghi hoặc của , lạnh lùng bỏ lại câu,“Nể mặt sư huynh thôi.” Rồi ra khỏi khách sạn.

      Còn lại mỗi Trần An An nắm bản đồ ngây ngốc đứng ở cửa, còn chưa hiểu tình hình.

      Cái gọi là hội thảo trao đổi kinh nghiệm chữa bệnh, chẳng qua là chỉ vài bác sĩ có địa vị phát biểu, sau đó lại cùng nhau trao đổi chút ý kiến mà thôi, chỉ ngắn ngủn hơn ba tiếng đồng hồ.

      Trong bệnh viện có vài bác sĩ tiếng được tốt, Diệp Lương Nhất cùng Chung Vận vừa nghe diễn thuyết vừa phải phiên dịch cho bọn họ, nhưng mà ngoài ý muốn là ở hội thảo Diệp Lương Nhất lại gặp được giáo sư cũ của .

      Sau khi kết thúc hội thảo, và Chung Vận lại cùng giáo sư hàn huyên phen, lúc này mới cùng các bác sĩ ra khỏi hội trường.

      “Sư huynh, giữa trưa, chúng ta ở đây ăn cơm xong rồi về khách sạn, nơi này vừa lúc có nhà hàng Trung Quốc.” Chung Vận đề nghị.

      Các bác sĩ còn lại đều gật đầu, bọn họ sớm đói bụng, đồ ăn buổi sáng quen, vừa nghe Chung Vận nhà hàng Trung Quốc, liền nhanh phụ họa.

      “Đây phải là nhà hàng Trung Quốc chính gốc, rất khó ăn.” Diệp Lương Nhất đưa tay vẫy chiếc xe,“Nhưng mà cạnh khách sạn chúng ta có chỗ tệ, vẫn nên trở về rồi ăn.”

      Nụ cười mặt Chung Vận cứng đờ, sau đó lập tức giống như có việc gì, với Diệp Lương Nhất:“ phải đâu, sư huynh, em nhớ khi đó thích nhất nhà hàng này mà.”

      “A? Có sao?” Diệp Lương Nhất đẩy kính mắt,“Em nhớ lầm rồi.” xong, chuyển hướng sang mấy bác sĩ còn lại,“Tôi ở đây vài năm, đối với chỗ này rất quen thuộc, bữa trưa tôi mời mọi người ăn cơm, chúng ta về nhà hàng Trung Quốc cạnh khách sạn, rất được đấy.”

      Nghe thấy lời này, mặt mấy bác sĩ kia nhất thời lộ ra tươi cười.

      “Vậy , mấy lão già chúng ta đành để tiểu Diệp chiếm được tiện nghi thôi.”

      “Được, vậy giao cho cậu!”

      Diệp Lương Nhất cúi người lên xe, khóe môi cong lên,“Được.”

      Chung Vận gần như cắn phải miếng bạc, thể ngờ sư huynh vẫn bỏ xuống được Trần An An, như vậy sao được! Kế hoạch của ta nên làm sao bây giờ?

      Trong lòng ta sốt ruột, mặt lại giấu diếm lộ chút gì, suy nghĩ lát, bỗng nhiên quay đầu với Diệp Lương Nhất:“Sư huynh, mọi người về khách sạn trước , chừng An An chờ sốt ruột rồi, em tới nhà hàng mua cơm trưa cho mọi người, các bác sĩ cũng mệt mỏi rồi, chúng ta mang về khách sạn rồi ăn.”

      “Vẫn là tiểu Chung nghĩ chu đáo a!”

      “Đúng vậy, phụ nữ đúng là cẩn thận!”

      Nghe thấy lời của Chung Vận, các bác sĩ đều hết lời khen ta, Chung Vận ngượng ngùng cười cười,“Vậy , quyết định như vậy.”

      ta thấy Diệp Lương Nhất còn muốn cái gì, vội vàng giành :“Sư huynh, cũng đừng cản em, vẫn là nên về trước xem An An thế nào !”

      Thấy kiên trì, Diệp Lương Nhất cũng đành gật đầu đồng ý, chỉ để lại bác sĩ nam trẻ tuổi giúp mua đồ ăn, đem tiền nhét vào trong tay , dặn dò :“Cứ mua đừng ngại.”

      Chung Vận nghe vậy ý cười mặt càng sâu, đáy mắt đều là ngọt ngào,“Em biết rồi.”

      Diệp Lương Nhất trở lại khách sạn chuyện đầu tiên chính là mở cửa gọi Trần An An, kết quả lại thấy phòng trống, Trần An An căn bản là ở trong phòng!

      Diệp Lương Nhất rùng mình, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Trần An An, vừa nhấn phím gọi lại đột nhiên nghĩ đến sim điện thoại của Trần An An là Unicom, căn bản thể dùng ở nước ngoài, đành phải buông điện thoại xuống, trong lòng lại bắt đầu nôn nóng lại lại.

      ngốc kia quen đường có thể đâu? Chẳng lẽ ngày hôm qua ra ngoài thấy chỗ nào hay sao? được! Chờ Chung Vận về nhất định phải hỏi câu!

      Bên này, Diệp Lương Nhất lo lắng bất an ở trong phòng tới lui, Chung Vận cũng mua cơm trở về, gõ cửa phòng Diệp Lương Nhất mang cơm vào, đặt bàn, quét vòng trong phòng, thấy Trần An An, nhất thời mừng rỡ, mặt lại vẫn làm bộ kinh ngạc,“Sư huynh, An An đâu rồi?”

      hỏi em, ngày hôm qua An An có muốn chỗ nào ?” Ánh mắt Diệp Lương Nhất sâu thẳm, toàn thân toát ra loại cảm xúc nôn nóng bất an, Chung Vận nhìn mà thầm hận trong lòng.

      Nhưng vẫn duy trì bộ dáng thân thiết,“ có, An An chỉ mua kẹo xong là về, sư huynh, đừng lo lắng, An An cũng phải trẻ con, chúng ta ăn cơm trước !”

      xong, đem hộp cơm đẩy về phía Diệp Lương Nhất,“Em mua đều là đồ ăn thích, nếm thử .”

      Trần An An thấy đâu, Diệp Lương Nhất nào có tâm tình ăn cái gì, lắc đầu,“Em ăn trước , tìm An An.”

      “Ai, sư huynh!” Chung Vận vừa nghe chịu ăn cơm, nhất thời nóng nảy,“Chỗ này lớn như vậy đâu tìm ấy! Ăn cơm trước , cơm xong chúng ta cùng !”

      Trong lòng Diệp Lương Nhất vô cùng lo lắng, căn bản nghe vào tai khuyên bảo của Chung Vận, vừa muốn lướt qua ra cửa, chợt nghe chuông điện thoại của Chung Vận vang lên.

      Chung Vận nhướng mày, sao lúc này lại có điện thoại, nhưng mà Diệp Lương Nhất nhìn, sao có thể nghe!

      Trong lòng Chung Vận khổ thể tả, đành phải lấy ra điện thoại ra khỏi phòng Diệp Lương Nhất, vừa còn quên dặn Diệp Lương Nhất,“Sư huynh, đừng vội ra ngoài, hôm qua em dẫn An An vài chỗ, chờ em nghe điện thoại xong dẫn .”

      Tuy rằng Diệp Lương Nhất sốt ruột, nghe Chung Vận cũng có lý, đành phải lần nữa ngồi xuống, chờ Chung Vận trở về.

      Ai biết Chung Vận nghe điện thoại mãi cũng chưa quay lại! Diệp Lương Nhất là chờ nổi nữa! đứng bật dậy, vừa định mở cửa ra, chỉ thấy cửa đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.

      Trần An An giống như con thỏ chạy vọt vào,“A, bác sĩ Diệp, về! A, còn có cơm trưa, đói chết tôi.” xong, trực tiếp bổ nhào về phía hộp cơm kia, cầm thìa lên vội vàng từng miếng từng miếng mà ăn.

      Tâm tình bỗng nhiên lên lên xuống xuống, giống như chênh lệch giữa lòng sông và mực nước biến, Diệp Lương Nhất gần như thể tiếp nhận nổi, hung tợn nhìn chằm chằm Trần An An, bước qua răn dạy .

      Kết quả nhìn thấy nhồm nhoàm nhai cơm liền mềm lòng, ngốc kia bị đói, ăn cũng ngẩng đầu lên. Thôi, chờ ăn cơm xong rồi hỏi.

      Trong lòng Diệp Lương Nhất thở dài hơi, đưa tay lấy hộp cơm bên cạnh cũng bắt đầu ăn.

      Hai người ăn hết hộp cơm xong, Chung Vận vẫn chưa quay lại. Diệp Lương Nhất sớm quên , chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trần An An, thanh trầm gần như có thể nước đến nơi,“! Em đâu?”

      làm gì mà hung dữ như vậy!” Trần An An liếc trắng mắt, đem hộp cơm hai người ăn xong ném vào thùng rác,“Chỉ vòng vòng quanh đây thôi!”

      vốn định nhiều chỗ, bản đồ Chung Vận đưa cho còn có rất nhiều nơi thú vị, nhưng quên đổi giày, giày cao gót là quá mỏi, đành phải quay về, muốn đổi giày rồi tiếp, ai biết Diệp Lương Nhất trở lại.

      “Em có biết đây là chỗ nào ? Nơi này phải thành phố A!” Diệp Lương Nhất túm lấy đến trước mặt, hung hăng búng vào cái trán của ,“Nếu chẳng may bị người ta lừa bắt làm sao bây giờ? Hả?”

      thấy Trần An An mở to mắt, vẫn bộ dáng có nghe vào tai, lửa giận trong lòng càng bốc cháy,“Trần An An! Em mau! Em rốt cuộc có biết sai hay ? Còn chạy loạn nữa?”

      “Nóng quá!” Trần An An giống như nghe thấy rít gào, kéo kéo cổ áo, chỉ cảm thấy cả người bỗng nhiên như bốc hỏa, vừa nóng vừa bứt rứt khó chịu,“Bác sĩ Diệp, tôi nóng quá a......”

      “Nóng cái gì mà nóng! Em đừng nghĩ muốn lừa gạt! Tôi......” Diệp Lương Nhất đến đây bỗng nhiên lại im bặt, nháy mắt nhìn Trần An An, bỗng nhiên nuốt nước miếng.

      Khuôn mặt nhắn của Trần An An đỏ bừng, mắt to mênh mông sương mù bất lực nhìn , vừa gọi tên , vừa cọ cọ vào người , mà cổ áo sớm bị kéo ra, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ăn hay ăn = = đó là vấn đề ~
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :