1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 14: Con thỏ non nho
      Edit :Tiểu Lộc Hàm
      Bởi vì cùng Niếp Duy Bình công tác, Na Na được thêm ngày nghỉ ngơi, Lưu Mân còn cố ý gọi điện thoại tới an ủi phen, dặn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
      Na Na thập phần vui vẻ, hai ngày bôn ba làm cho thể xác và tinh thần cạn kiệt, khó có ngày cần làm, chờ kịp Mao Đan tan tầm trở về, Na Na liền thu thập đồ đạc rời khỏi bệnh viện, vội vàng quay về nhà.
      Nhìn nhìn thời gian, Na Na trước tiên đứng xe buýt, chọn mua rất nhiều hoa quả tươi ngon, lại mua hai chiếc bánh ngọt, sau đó đến cửa nhà trẻ chờ đợi giờ tan học.
      Nhà trẻ này rất gần nhà, tốn nhiều thời gian, lại khá lâu đời, Na Na trước đây cũng từng học ở đây.
      Ở cổng nhà trẻ có rất nhiều người tới đón con cháu, tiếng chuông vừa vang, cánh cổng mở ra, tiếng các bạn líu ríu như ong vỡ tổ.
      Na Na cẩn thận che chở bánh ngọt trong tay, tránh mấy đứa bé chạy thẳng về phía trước, kiễng chân tìm kiếm.
      Bạn Na Viễn đeo túi sách màu lam, cúi đầu buồn bã ỉu xìu ở sau cùng, bước chân chậm chạp cùng khí hưng phấn chung quanh đối lập, chút cũng thấy sức sống như các bạn cùng tuổi.
      Na Na lộ ra tươi cười, cao giọng hô:“Tiểu Viễn!”
      Bạn Na Viễn ngẩng mạnh đầu, khuôn mặt nhắn tròn tròn nháy mắt lộ ra kinh hỉ, khuôn miệng đáng mở lớn, sửng sốt lát mới hân hoan hô tiếng chạy tới.
      Na Na vội vàng về phía trước, vừa vừa oán trách hô:“Đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận đụng vào người khác!”
      Na Viễn giống như đạn pháo, nhào đến ôm đùi Na Na, ôm chặt đùi cười :“ , cuối cùng trở về!”
      Na Na ngồi xổm xuống, ôm bé vào trong ngực, khuôn mặt tươi cười thơm cái vang dội:“ trở về cháu mất hứng sao?”
      Bạn Na Viễn rất lâu gặp mặt, tâm tình vui vẻ liền tùy ý Na Na bôi trét nước miếng lên mặt mình, cười hì hì :“Cao hứng! cháu rất nhớ !”
      Na Na gương mặt hớn hở, quơ quơ gói đồ to trong tay:“Cháu phải thích ăn nhất bánh ngọt chocolate sao, thôi, chúng ta về nhà!”
      Na Viễn vươn tay bé ôm chặt gói đồ to ấy, cũng nguyện ý rời tay ôm , cánh tay chặt chẽ ôm cổ Na Na, cọ cọ mặt làm nũng cầu xin:“ ,cháu mệt quá, muốn bộ, bế cháu được ? Chỉ chút thôi, nếu mệt cháu xuống tự !”
      Tiểu Viễn tuy rằng mới năm tuổi, nhưng dáng người Na Na kiều , cánh tay cái chân đều , ôm lấy đứa bé như cháu mình bộ về nhà cũng hao tổn khí lực rất nhiều.
      Bất quá tiểu Viễn bình thường thập phần nhu thuận, lại rất lâu gặp mặt, Na Na đành lòng cự tuyệt, đem túi đeo sau lưng, nâng mông của Na Viễn lên để bế bé.
      Na Viễn cười tủm tỉm ôm cổ của , vui vẻ quơ quơ chân, hưng phấn mà hô to tiếng:“ nào!”
      Na Na bất đắc dĩ cười cười, ôm chặt bé đứng lên chậm rãi ra ngoài.
      Ở cửa vẫn còn vài bạn chưa về, Na Viễn vẫy vẫy tay tạm biệt bọn trẻ, bình tĩnh lại thập phần cố ý lớn tiếng :“Có người đến đón tớ tan học về nhà, tớ trước, gặp lại sau nha!”
      Na Na nhìn biểu tình tiểu Viễn kia khẩn cấp khoe với các bạn, trong lòng khỏi đau xót.
      Trước kia cũng có người mỗi ngày chờ ở cửa nhà trẻ đón bé về nhà, sủng nịch đem bé khiêng vai mà nhanh, dọc theo đường đều là tiếng cười đùa, tiếng kêu sợ hãi của tiểu Viễn.
      Nhưng tại, chỉ có đứa bé đơn mình về nhà, ở chung quanh bạn học đều vui vẻ lại càng nổi bật, nên bé càng ngày càng tự ti, nhận hết chê cười của các bạn học đồng thời cũng phát ra vẻ đơn đáng thương.
      Na Na tuy rằng đại đa số thời điểm luôn trì độn, nhưng đối với loại tâm lý đau đến tận tâm khảm này của cháu trai, mỗi chút cảm xúc rất đều có thể làm cho cảm giác được.
      Na Na cúi đầu, dùng cái trán cọ cọ cái đầu của tiểu tử kia, động tác vô cùng thân thiết tràn ngập thương tiếc cùng áy náy.
      ra khỏi nhà trẻ xa, vừa mới qua góc đường, nhìn thấy nhà trẻ, bạn Na Viễn liền đòi xuống tự .
      Na Na hai cánh tay đau mỏi thôi, cũng quả kiên trì nổi nữa, đặt bé xuống, tay cầm túi sách, tay nắm tay bé, chậm rãi trở về nhà.
      Thời tiết dần dần nóng lên, ở thành phố L mùa hạ luôn tới rất sớm, còn có thể cảm thụ ngày xuân ấm áp gió mát làm lười biếng, ánh mặt trời cũng càng ngày càng nóng hơn.
      Bất quá thời điểm chạng vạng vẫn rất là mát mẻ , gió thổi thập phần thoải mái, Na Na cũng sốt ruột, vừa bước chậm về nhà vừa cùng cháu chuyện phiếm.
      “Tiểu Viễn có nghe lời bà Trần ?”
      Bà Trần là hang xóm đối diện nhà Na Na, con ở gần người già cuộc sống có nhiều việc tiện, Na Na thường xuyên chiếu cố bà, tại Na Na có việc cần, bà liền nhận lấy mà giúp đỡ.
      Na Viễn chút gật đầu:“Cháu thực nghe lời, bà Trần đứng tốt, cháu mỗi ngày giúp bà xuống lầu mua này nọ...... , lần này trở về có thể hay nữa?”
      Na Na cười hỏi:“Vì sao a? Nhớ thương ?”
      Na Viễn “ừm” tiếng, khuôn mặt nhắn tròn trịa buồn bực nhíu long mày :“Bà Trần làm cơm có ai có thể ăn ngon...... , cháu muốn ăn trứng nữa!”
      Na Na xoa xoa đầu của bé:“Ngoan, đứa trẻ thể kiêng ăn, bằng cao được!”
      Na Viễn bĩu bĩu môi, mất hứng :“Cháu đây cũng là thể ăn ít chút sao? ở đây, bà Trần mỗi ngày đều phải nấu cho cháu quả trứng, ăn rất khổ......”
      Na Na bất đắc dĩ thở dài:“Ngày mai nấu chút trứng luộc trong nước trà đặt ở ngăn đá, về sau để bà hâm nóng cho cháu ăn được chứ?”
      So với trứng luộc hương vị, trứng luộc trong nước trà hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.
      Na Viễn cũng biết thể tùy hứng, đành phải ủy khuất gật đầu.
      Na Na nghĩ rằng, cứ như vậy thực phải biện pháp, tiểu Viễn còn như vậy, đúng là thể cách xa người nhà, huống chi bà Trần tuổi lớn đứng tốt, tuy rằng hỗ trợ chiếu cố tiểu Viễn, nhưng rất nhiều thời điểm đều là lòng có dư mà lực đủ.
      Bà lão tâm địa thiện lương, chiếu cố bọn rất nhiều, nhưng rốt cuộc thể chỉ bằng ý chí như vậy, dù có săn sóc tỉ mỉ, ý tưởng cấp để tiểu Viễn bổ sung dinh dưỡng, nhưng lại thể cứ mỗi ngày đều ăn trứng luộc được,điều này đối với bé mà khác gì loại tra tấn.
      Nhưng tại ở tại ký túc xá bệnh viện cung cấp, phòng ở lại , điều kiện cũng kém, có vài người nguyện ý ở nơi đó, Mao Đan sớm ồn ào muốn ra ngoài thuê phòng ở, ở nơi như vậy, tiểu Viễn làm sao có thể cùng ở với nhau?
      Lại quân tổng viện cách nhà trẻ tiểu Viễn học quá xa, làm như vậy căn bản thời gian đưa đón, làm sao có thể chiếu cố đến bé.
      Na Na trong lòng có chút buồn khổ, nếu phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia...... Tiểu Viễn vẫn là đứa như cũ, nghịch ngợm gây nhưng vô tư rực rỡ, mà phải giống tại như vậy, còn làm cho người ta đau lòng.
      !” Na Viễn lôi kéo tay Na Na, con ngươi hắc bạch phân minh trong suốt vô cùng,“ đừng nhíu mày, cháu thích nhất dùng trà hiệp đản ......”
      “Tiểu Viễn ngoan!” Na Na nắm bàn tay mềm của bé, cánh tay nhu nhược yếu ớt như vậy, lại làm cho thêm dũng khí, là toàn bộ động lực của .
      Na Na gia cảnh thập phần bình thường, tính là rất tốt, nhưng cũng làm cho áo cơm lo. Cha của từng làm lính, sau khi xuất ngũ bị phân đến khu sản xuất , có lần bị thương phải nằm viện, quen mẹ của , người lính xuất ngũ gặp hộ lý liền nhanh chóng lâm vào bể tình, sau khi kết hôn sinh ra hai người con, nhà bốn người hoà thuận vui vẻ.
      Na Na cùng tiểu Viễn có trực tiếp về nhà, mà là trước cửa nhà đối diện của bà Trần.
      Bà Trần cơ hồ là nhìn Na Na lớn lên, vừa thấy đến liền vui tươi hớn hở rộ lên, che kín nếp nhăn khuôn mặt đều là từ ái.
      Na Na để tiểu Viễn tự mình chơi, lấy trong túi ra hoa quả mua cho bà Trần rửa, người già răng miệng tốt, cố ý chọn chút loại quả mềm, lấy đĩa đựng đặt bàn.
      Bà Trần cười vỗ cái:“Mỗi lần trở về đều mua nhiều như vậy, lần trước mang sữa đến vẫn còn hơn phân nửa a!”
      Na Na lột vỏ quả cho bà Trần, nghe vậy ra vẻ cả giận :“Bà có phải hay ghét bỏ cháu a?”
      Bà Trần vỗ cái ót của :“Sao có thể a, bà là sợ cháu lãng phí! Tiểu Viễn cũng ăn hết nhiều như vậy......”
      “Bà lời này là, cháu là mua tới cho bà!”
      Bà Trần ăn miếng xoài, cười :“Xú nha đầu với bà còn khách khí!”
      “Cháu cũng cùng bà khách khí!” Na Na sắc mặt buồn bã,“Cháu chính là nghĩ đến hiếu kính bà...... Trừ bỏ bà, cháu còn có thể hiếu kính ai?”
      Bà Trần thở dài, hai mắt đục ngầu tràn ngập khổ sở:“Con bé ngốc, cháu nên sống tốt, vì mình này cháu cũng phải để chiếu cố tiểu Viễn! Đứa như vậy, cháu mắng nó...... Ai!”
      Na Na sợ bà lão lại thương tâm, liền cười trừ :“Bà nội, đêm nay cháu đến nấu cơm! Bà muốn ăn cái gì?”
      Na Na cơm chiều làm ít đồ ăn, còn cố ý làm món tiểu Viễn nhất là muối tiêu bài cốt(xương hầm muối tiểu ???),nhưng bạn Na Viễn trước khi ăn cơm ăn hai miếng bánh ngọt lớn, đối với bàn đầy mỹ vị lại ăn vô bao nhiêu .
      Na Na vừa bực mình vừa buồn cười, sau cơm chiều liền mang theo tiểu Viễn bộ cho tiêu thực.
      Na Viễn có điểm hưng phấn, lôi kéo rất xa, dọc theo đường true mèo chọc chó đùa giỡn chim chóc, về nhà còn yên tĩnh, quấn quít lấy lâu.
      Na Na biết, tiểu Viễn theo cuộc sống của bà Trần, cho dù nhà trẻ có rất nhiều bạn, nhưng lại vẫn như cũ tịch mịch, cho nên mỗi lần trở về, tiểu Viễn đều phá lệ vui vẻ.
      Na Na tắm sạch cho tiểu Viễn, buổi tối cùng bé ngủ, khi nằm giường, làm trò ầm ĩ lâu đứa rốt cục kiệt sức mà ngủ.
      Na Na sớm ngáp mấy ngày liền, đắp chăn cho tiểu Viễn xong liền rất nhanh lâm vào mộng đẹp.
      Thời điểm ngủ say, Na Na cảm thấy có người lay lay mình, đột nhiên vừa tỉnh lại, chợt nghe thấy bên cạnh thanh mơ hồ khóc của tiểu Viễn:“, cháu đau......”
      Na Na trong lòng cả kinh, sờ soạng mở đèn đầu giường, nhìn lại thấy tiểu Viễn vẻ mặt nhăn nhó, ôm mặt tội nghiệp ngồi ở chỗ.
      Na Na vội vàng vươn tay sờ trán bé, lạnh, là đau dữ.
      “Làm sao đau a?”
      Na Viễn buông tay ra, khuôn mặt nhắn sưng lên hơn nửa, vì đau mà nước mắt chảy như mưa.
      đau, đau quá đau quá...... Ô ô, cônhỏ cháu đau quá......”
      Na Na cẩn thận nâng gương mặt bé lên hướng phía ngọn đèn, giọng mềm :“Đừng sợ, há miệng lớn xem xem......”
      Na Viễn ngẩng đầu, cố sức mở miệng, bởi vì đau đớn nên như thế nào cũng há lớn được.
      Na Na nhìn kỹ xem, mặt sau răng nanh đen mảng, biết từ khi nào bị sâu răng.
      Khó trách đau thành như vậy, bị sâu răng như vậy, buổi tối còn ăn nhiều đồ ngọt như vậy!
      Na Na còn muốn kiểm tra xem có còn răng nào sâu , tiểu Viễn liền oa tiếng khóc lên.
      “Đau muốn chết, ......”
      Na Na vội vàng ôm bé, cầm tay bé cho bé túm chặt mà tự làm đau mình:“Đừng khóc đừng khóc, vừa khóc phải càng khó chịu sao! nghĩ biện pháp làm cho nó đau!”
      Tiểu Viễn còn quá , dám cho bé tùy tiện uống thuốc, Na Na đành phải lấy cái bình thủy tinh trang trí cho đá, dùng khăn mặt áp vào má bé.
      Cái lạnh dần dần làm giảm bớt chút đau đớn, Na Viễn tiếng khóc liền nhiều.
      Na Na tựa vào đầu giường, cho bé nằm ở tròn lòng mình, tay vỗ lưng bé trấn an, tay giúp đỡ giữ bình thủy tinh, khiển trách:“Cho cháu chừa tội bình thường đánh răng tốt, mặt sau răng nanh tất cả đều bị sâu ăn! Buổi tối ăn nhiều như vậy bánh ngọt, đau mới là lạ!”
      Na Viễn sụt sịt ngân ngấn nước mắt, rầm rì giọng :“Cháu mỗi ngày đều đánh răng ......”
      Na Na hừ lạnh tiếng:“Cháu mỗi lần đều đánh sao!”
      Na Viễn hé răng .
      Na Na lòng có đành, đứa vốn đau cũng rất thống khổ , cho dù muốn răn dạy cũng nên chờ bé khỏe.
      “Thế nào, bây giờ còn đau ?”
      Na Viễn gật đầu, nhăn cái mũi nức nở :“Đau......”
      Na Na thở dài, để bé giúp đỡ giữ bình thủy tinh, mặc thêm quần áo xuống lầu mua thuốc.
      May mắn bên cạnh tiểu khu còn có cửa hang thuốc hai tư giờ, Na Na vội vàng mua thuốc trở về, bình thủy tinh tan hét đá, tiểu Viễn đau ở giường lăn lộn, hé ra gương mặt tràn đầy nước mắt.
      Na Na vội vàng bước tới, kéo gương mặt chà xát vải bông sắp thành quả bong , sau đó bôi chút thuốc vào trong răng tiểu Viễn, hương vị cay cay kích thích tiểu Viễn le thẳng lưỡi, nước miếng đều chảy giọt xuống dưới.
      cay, cháu muốn......”
      Na Na xoa khăn lông ướt cho bé:“Cay chút cũng bằng so với đau đến chết sống lại! Bây giờ còn thể ngậm, bằng thuốc có hiệu quả.”
      Phương pháp này vẫn là trước kia khi bị đau răng, mẹ dùng qua, tuy rằng trị phần ngọn trị gốc, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tạm hoãn đau đớn.
      bao lâu, tiểu Viễn liền ngừng nước mắt, khụt khịt mồm miệng hỏi:“Có thể súc miệng ?”
      Na Na lấy bông trong miệng bé ra, lấy chén nước cho bé súc miệng:“Bây giờ còn đau ?”
      Na Viễn nhu nhu mắt:“Còn có chút......”
      Na Na nhìn lên tường, cũng nửa đêm, nếu ngủ trời sáng.
      Na Na tắt đèn, ôm tiểu Viễn nằm xuống, vỗ lưng bé :“Ngủ , tỉnh ngủ dẫn cháu khám bác sĩ, chúng ta chữa khỏi răng sâu về sau thấy đau !”
      Khủng Long, tieunai691993, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 15
      Edit : Tiểu Lộc Hàm

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]




      Na Na bị dời lực chú ý, nháy mắt bỏ qua vấn đề rối rắm này, theo Lưu y tá trưởng hướng tới văn phòng, Na Viễn vẫn như cũ nhu thuận ngồi ở tại chỗ chờ .

      “Tiểu Viễn, đây là dì Lưu!”

      Bạn Na Viễn trước mặt người ngoài luôn luôn lễ phép, lập tức miệng ngọt ngào chào:“Cháu chào dì Lưu!”

      Đứa bé phấn nộn đáng cười tủm tỉm thực ngoan, có mấy người phụ nữ có thể lơ được, đặc biệt Lưu Mân làm mẹ rất nhiều năm như vậy, tâm can liền sụp đổ, kìm lòng đậu vươn tay sờ sờ khuôn mặt đáng đó, sờ đến luyến tiếc buông tay.

      Bạn Na Viễn chịu đựng dì quái lạ hung tàn chà đạp, khuôn mặt bánh bao dường như bị vuốt ve đến phiếm hồng, rốt cục có thể giải thoát.

      Na Viễn vừa thoát khỏi “ma trảo” liền nhường ghế cho dì Lưu, tránh ở sau , ôm chân của :“ chúng ta nhanh khám , răng cháu lại bắt đầu đau ......”

      xong Na Viễn còn phối hợp lộ ra vẻ mặt thống khổ, ôi ôi kêu lên.

      Na Na đối với bé ràng cẩn thận tự nhiên, nhưng với biến hóa quá nhanh của bé Lưu Mân cũng để ý, nghe vậy vội vàng bảo Na Na dẫn bé khám bệnh.

      Na Na từ Lưu Mân lấy số, lôi kéo Na Viễn cùng mọi người chào tạm biệt.

      Buổi sáng bệnh nhân luôn luôn rất nhiều, rất nhiều người đều vì muốn chuyên gia khám chữa, đều từ sớm chờ ở cửa xếp hàng, cứ như vậy rất nhiều thời điểm có ít người xếp hang dài như đội quân, xếp hang đến lúc bác sĩ tan tầm còn chưa tới lượt mình khám bệnh.

      Na Na kéo tiểu Viễn chờ ở cửa, xem giới thiệu bác sĩ tường, còn chưa có quyết định tìm người nào hỗ trợ, chợt nghe phía sau có người kêu tên mình.

      Na Na quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Triết cười với mình phất phất tay.

      Na Na lộ ra tươi cười hỏi:“ như thế nào lại ở chỗ này? Là xuống dưới đột kích kiểm tra sao?”

      Ngụy Triết vui đùa :“Đúng vậy, vừa lúc nhìn thấy trong thời gian làm lại nhàn nhã dạo!”

      Na Na biết Ngụy Triết trêu mình, cũng lo lắng, kéo tiểu Viễn qua :“Tôi hôm nay cũng làm, tôi là mang cháu khám bệnh !”

      Tiểu Viễn ngoan ngoãn chào hỏi:“Chào chú ạ!”

      Ngụy Triết cười xoa xoa đầu bé:“Chào bạn !”

      Ngụy Triết nhìn nhìn khu đợi khám bệnh, trực tiếp với Na Na:“Lúc này rất khó...... theo tôi, tôi mang tìm bác sĩ, răng của tôi vẫn đều là xem !”

      Na Na vội vàng kéo tiểu Viễn đuổi kịp:“ làm chậm trễ công tác của ?”

      Ngụy Triết lắc đầu:“ có việc gì, tôi cũng làm xong rồi mới xuống dưới gặp người ta để lấy thuốc, vừa lúc gặp !”

      Bác sĩ Triệu vừa lúc vừa mới xử lý xong bệnh nhân, Ngụy Triết nhìn qua khe cửa kêu lên:“Chú Triệu còn chưa nghỉ a!”

      Bác sĩ Triệu hiển nhiên cùng rất quen thuộc, nhìn đến gương mặt liền hòa ái hơn:“Thằng nhóc nhà cháu răng lại có vấn đề ?”

      Ngụy Triết lắc lắc đầu:“Lần này cũng phải là cháu, là người bạn này!”

      Bác sĩ Triệu nhìn nhìn hai người theo sát phía sau vào cửa, ánh mắt xoay chuyển giữa Na Na cùng Ngụy Triết, mặt lộ vẻ hiểu , ha ha cười :“Bạn của cháu sao ? Nhanh nào, gọi bạn lại đây !”

      Na Na xấu hổ sắc mặt đỏ lên, vừa muốn giải thích hai người phải cái loại quan hệ này, chợt nghe Ngụy Triết cười :“Đừng sợ, bác sĩ Triệu khám bệnh chút cũng đau!”

      Na Viễn sợ hãi nằm ở ghế trị liệu, tay vẫn túm chặt tay , há to miệng để bác sĩ cầm dụng cụ lạnh như băng kiểm tra.

      Bác sĩ Triệu bên kiểm tra bên hỏi:“Đứa bé bao nhiêu tuổi?”

      “Năm tuổi!” Na Na ,“Tối hôm qua răng bên phải bé bị đau, mặt đều sưng to!”

      Bác sĩ Triệu buông dụng cụ, ngữ khí mang trách cứ :“Mới năm tuổi mà răng sâu thành như vậy, người lớn cũng quá quan tâm! Cái răng này đến mười tuổi mới có thể thay, tại phải làm trị liệu!”

      Na Na mang ngừng hỏi:“Trị liệu như thế nào?”

      Bác sĩ Triệu thản nhiên :“Tiêm thuốc tê sau đó hàn!”

      Na Viễn vừa nghe muốn tiêmh thuốc tê, sợ hãi ngồi xuống, trừng mắt đen lúng liếng hỏi:“tiêm thuốc tê có đau ?”

      Ngụy Triết trấn an sờ sờ đầu bé, cười :“ đau, chú trước kia cũng tiêm qua, còn nhổ cả răng a! Vị này bác sĩ kỹ thuật tốt lắm, tuyệt đau!”

      Na Viễn bất an tội nghiệp nhìn Na Na:“, có thể tiêm được ?”

      Na Na mặt nghiêm túc :“ thể! Tiểu Viễn ngoan, trị về sau đau a, nghe lời!”

      Bác sĩ Triệu thuốc rút thuốc tê, với Ngụy Triết:“Cháu giữa bé, đừng để cho bé lộn xộn!”

      Ngụy Triết gật gật đầu, giữ chặt tay tiểu Viễn.

      Na Na phối hợp đứng ở bên giữ chặt đầu tiểu Viễn.

      Bác sĩ Triệu thuần thục tiêm mũi, bạn Na Viễn nhất thời khóc kêu ra tiếng.

      Bác sĩ Triệu gặp nhiều đứa bé khóc nháo, sắc mặt thay đổi, thao tác dụng cụ nhanh chóng, rất nhanh liền rửa sạch hoàn toàn chiếc răng sâu.

      Cũng may Na Viễn tuy rằng khóc ngừng, nhưng coi như phối hợp, há to miệng tùy ý bác sĩ thao tác.

      Ngụy Triết lấy khăn mặt xoa xoa nước mặt mặt tiểu Viễn:“Tốt lắm tốt lắm, sắp xong, về sau đau ...... Tiểu Viễn là con trai, cần dũng cảm!”

      Na Na đau lòng đến đòi mạng, cảm kích đối với Ngụy Triết cười cười, nếu ở đây, người thực khó đối phó.

      Na Viễn vẫn là thực sĩ diện, chỉ khụt khịt, chậm rãi ngưng nước mắt.

      Bác sĩ Triệu rất nhanh xử lý xong, tháo xuống bao tay dặn dò :“Trở về đừng nhai bên phải, tuần sau lại đây tái khám!”

      Na Na gật gật đầu, cảm kích hỏi:“Tôi nhớ, bác sĩ trực tiếp kê đơn, tôi xuống dưới nộp phí!”

      Bác sĩ Triệu cười rộ lên:“Ai, nộp phí làm gì, người nhà khách khí cái gì!”

      Na Na biết người nhà là hiểu lầm cùng Ngụy Triết có quan hệ, vẫn là nghĩ bởi vì là hộ lý cùng viện, nhất thời đến biết cái gì cho phải.

      Ngụy Triết ôm lấy tiểu Viễn tới, lơ đễnh cười :“Chú Triệu đều như vậy, Na Na cũng đừng cùng chú khách khí !”

      Na Na gật gật đầu, trực tiếp nghe theo :“Vậy cám ơn chú Triệu!”

      Ngụy Triết phì tiếng cười ra, cười ngừng làm Na Na mặt đỏ lên.

      “Được rồi được rồi!” Bác sĩ Triệu khách khí đuổi người,“Đến nơi khác mà tâm , ta còn có rất nhiều bệnh nhân đâu!”

      Na Na lại cảm kích phen, đỏ mặt vội vàng rời .

      Tiểu Viễn ở trong lòng Ngụy Triết, vươn tay huơ huơ:“ông bác sĩ gặp lại!”

      Ngụy Triết ôm nhanh chậm theo phía sau Na Na, thấy lỗ tai phiếm hồng, ý cười càng nồng.

      Na Na xấu hổ ảo não trừng mắt nhìn cái:“ như thế nào cũng cùng bác sĩ Triệu giải thích?”

      Ngụy Triết lộ ra biểu tình vô tội đến cực điểm:“Tôi cũng vì muốn tốt cho hai người, như vậy chú Triệu phải càng thêm tận tâm !”

      Na Na được lởi phản bác, hồ nghi nhìn nhìn :“Hôm nay phiền toái cho , tôi còn muốn về ngoại khoa chuyến......”

      Ngụy Triết nghe xong, ôm tiểu Viễn ra bên ngoài khoa:“Tôi đưa hai người !”

      Na Na muốn cự tuyệt nhưng chỉ đành phải theo .

      Đến cửa thang máy, Na Na cái gì cũng làm cho thay đổi, cảm kích :“Tôi mang tiểu Viễn lên là đến nơi, phiền toái rất nhiều...... Cám ơn !”

      Ngụy Triết buông Na Viễn, thuận tay giúp bé sửa lại quần áo, cho là đúng cười :“ có gì, về sau có việc cứ việc tìm tôi, đừng khách khí!”

      Na Na kéo tiểu Viễn vào thang máy, cảm kích cười cười:“ có cần tôi hỗ trợ cũng có thể tìm tôi!”

      Tiểu Viễn răng nanh đau , lại khôi phục tinh thần, huơ tay :“Cám ơn chú, chú gặp lại sau!”

      Na Na trở lại tầng mười bảy, nhanh đến giữa trưa, căn tin nhân viên công tác đều phụ giúp đưa cơm .

      Na Na cho tiểu Viễn tới trước văn phòng chờ, mình phòng trực ban cầm cà mèn mua cơm.

      Tiểu Viễn nghe lời vào văn phòng, mới phát trong phòng nhiều ra thêm người, mặc quần áo màu xanh kì quái, mặt lạnh như băng ngồi sau bàn nhìn mình.

      Na Viễn bị tầm mắt lạnh như băng đảo qua, nhất thời sợ hãi rụt lui, cố lấy dũng khí giọng :“chú bác sĩ tốt!”

      Niếp Duy Bình mới từ phòng giải phẫu ra, người quần áo cũng chưa đổi, nhìn chằm chằm nhóc con đột nhiên xuất , thấy thế nào cũng cảm thấy quen mặt.

      Niếp Duy Bình chậm rãi nhăn lại mi, đạm thanh hỏi:“Cháu là con nhà ai?”

      Na Viễn có điểm sợ , thành thành đứng ở tại chỗ trả lời:“Cháu gọi là Na Viễn.”

      “Kia?”

      Niếp Duy Bình chậm rãi nhấm nuốt cái tên này, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động, nuốt xuống toàn bộ thông tin con thỏ đột nhiên có nhocs con ở bên ngoài, cảm thấy ngực ỉ đau.

      Quả nhiên, cảm thấy hai người mặt mày xác thực có vài phần tương tự.

      Niếp Duy Bình thanh thản nhiên :“Cháu là con của Na Na, như thế nào cháu lại đến đây, ba mẹ cháu đâu?”

      Na Viễn trừng mắt nhìn, sinh khí mở miệng:“Chú à, cháu phải là con của , đó là của cháu......”

      Niếp Duy Bình đột nhiên rút lại khẩu khí, trong ngực thấy con thỏ cùng thằng nhóc con phải quan hệ đấy lien vui sướng lại thỏa mãn!

      Na Viễn tò mò đánh giá , bản năng trẻ cảm thấy cái cây quái lạ trước mắt đột nhiên ôn hòa, đáng sợ giống vừa nãy, khỏi lớn mật hỏi:“Chú à, chú vì sao đội cái đó?”

      Niếp Duy Bình sờ sờ đầu, thuận tay lấy mũ xuống, thuận miệng bịa chuyện :“Chú vừa mới ở cùng tiểu quỷ đánh nhau, đây là trang bị rất trọng yếu!”

      Na Viễn mặt bánh bao nho tràn đầy hèn mọn, quyệt miệng mất hứng lớn tiếng :“Chú gạt người! Kia ràng là dùng để làm giầy mưa, mới phải mũ giáp đâu!”

      Im lặng --

      Niếp Duy Bình nhíu mày trừng mắt nhìn bé cái, đột nhiên cảm thấy răng đau thôi.

      Đứa này phải tò mò mũ ra làm sao, đây ràng là tò mò vì sao lại đem “giày” đội đầu!

      Quả nhiên là cùng con thỏ ở chung cái nồi hấp mà ra, đều làm cho người ta bớt lo như vậy!

      Thời điểm Niếp Duy Bình cùng tiểu tử kia mắt lớn trừng mắt , Na Na cuối cùng bưng cà mèn đến.

      “A, bác sĩ Niếp ra rồi sao, ăn cơm ?”

      Niếp Duy Bình quét mắt nhìn Na Na cẩn thận cầm cà mèn, mặt đồ ăn sắp tràn ra.

      uổng công bị con thỏ “cố ý gây ”, còn biết mời ăn cơm!

      Niếp Duy Bình trong lòng cảm thấy vui mừng, ngữ khí hòa hoãn ít:“Còn chưa có, mới từ phòng giải phẫu ra!”

      Na Na đem cà mèn để bàn bên cạnh, lấy ra thìa đưa cho tiểu Viễn, đầu cũng nâng thuận miệng :“A, vậy phải chạy nhanh, dì ở căn tin còn chưa , xe đưa đồ còn ít đồ ăn!”

      Niếp Duy Bình gương mặt vừa mới hòa hoãn xuống nháy mắt lại đông lạnh, lãnh đến mức có thể bỏ , ngữ khí băng hàn hừ :“ cần, ăn chút cũng chết, làm gì phải lấy đồ ăn thừa lại!”

      Chúc mừng năm mới. Chúc mọi người năm mới dồi dào sức khỏe, ủng hộ cung quảng hằng nhiều hơn nữa, ủng hộ bộ truyện này thêm nhiều hơn nữa để mình có nhiều động lực. Đây là lì xì m xông đất cung nhá,mong mọi người đừng trách m xông nhà trước nhá.Chúc các bạn năm mới vui vẻ
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 16:
      Edit : Tiểu Lôc Hàm

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]



      p/s: Mới mồng 1 mà bợn bị chó cắn,năm nay ko biết thế nào đây. Đăng tặng mọi người chương này nếu đến tối cảm xúc tốt bợn đăng tiếp.hu hu T.T
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 17:
      Edit : Tiểu Lộc Hàm

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Na Na mệt mỏi ngồi ở ghế, ký túc xá chỉ có giường hai tầng, giương dưới cùng Mao Đan ngủ, giường là nơi để chất đống quần áo, phòng rất , ở giữa muốn kê cái bàn cũng còn dư bao nhiêu chỗ, cái bàn công tác là do bệnh viện đào thải xuống, là tấm ván gỗ rỗng ruột làm thành, có rất nhiều con chuột cắn phá tạo lỗ , thường thường ở bên trong nhảy ra con gián.

      Na Na do dự lát, giọng mở miệng hỏi :“Chíp bông, tớ có thể hay thương lượng với cậu chuyện này nhỉ?”

      Mao Đan mắt cũng rời màn hình, chút để ý gật đầu:“Chuyện gì?”

      “Tớ...... Có thể hay cho đứa bé ở ký túc xá chúng ta thời gian?”

      Mao Đan rốt cục đem lực chú ý từ bộ phim sầu triền miên rút ra, chậm rãi quay sang, kinh ngạc nhìn :“ phải chứ, cậu cư nhiên phòng thủ như vậy, ngay cả con đều sinh?”

      Na Na vẻ mặt bất đắc dĩ, giận dữ :“Chíp bông cậu nghĩ cái gì đâu! Là con của trai tớ, mới năm tuổi, trong nhà...... có người chiếu cố bé, tớ nghĩ cho bé ở đây cùng, tiểu Viễn thực ngoan, làm ầm ĩ......”

      Mao Đan thất vọng thở dài:“Còn tưởng rằng có thể có chuyện bát quái a...... có việc gì, thêm đứa để ngắm cũng tốt lắm! Bất quá ở bệnh viện loại người nào cũng đều có, hai ta đều làm, cạu nên dặn dò để bé đừng chạy lung tung!”

      Na Na cảm kích cười rộ lên, ánh mắt gương mặt tròn tròn tràn đầy vui vẻ:“Chíp bông cậu tốt! Cậu yên tâm, đứa tớ chỉ bảo tốt, nhất định phiền toái cậu...... A, còn phải liên hệ trước với nhà trẻ gần đay, trường tại quá xa, có cách nào đều mỗi ngày đưa đón bé......”

      Mao Đan lắm để ý xua tay áo:“Phiền toái cái gì, lại khách khí đâu! Cậu cứ hỏi thăm nhà trẻ mà mấy người trong viện gửi con ý, trong viện có rất nhiều người đều gửi con vào đó, vừa thuận tiện lại yên tâm!”

      Đầu năm nay, nhà trẻ cũng phải đều tốt như vậy, nhà trẻ đặc biệt tốt chút hàng năm học phí rất cao làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối!

      Na Na im lặng gật đầu, trong lòng có chút phát sầu.

      Bất quá tốt xấu gì cũng có thể giải quyết, sớm chút đem tiểu Viễn mang lai gần bên người, cũng có thể sớm chút yên tâm.

      Ngày hôm sau vừa làm, là quá bận rộn, mùa xuân lại là mùa các loại bệnh phát triển nhất, Na Na vội vàng tiếp đãi bệnh nhân mới đến khám, trải giường chiếu, đăng ký, đo nhiệt độ huyết áp, bận đến mức đầu óc choáng váng.

      Niếp Duy Bình giải phẫu chấm dứt trở về, Na Na vừa mới làm xong, rốt cục có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, mệt mỏi ngồi ở ghế muốn động.

      Niếp Duy Bình vết thương cằm bị Lưu Mân xử lý qua, Lưu y tá trưởng có ý xấu lấy lí do giúp tiêu độc lại khiến cằm vàng vàng mảng lau sạch , đường hấp dẫn tới vô số ánh mắt bát quái.

      Nếu phải khiếp sợ bác sĩ Niếp thanh danh tàn ác, những người đó sớm kiềm chế được xông lên vây xem .

      Dấu răng của ai? Miệng vết thương cỡ nào mơ màng ái muội a!

      Quả nhiên nồi nào úp vung đấy, kẻ mồm miệng ác độc chính là cần người có mỏ nhọn răng ác khắc chế!

      Niếp Duy Bình cần nhìn cũng biết ánh mắt này hàm nghĩa gì, mặt chút thay đổi so đo, hai tay đút túi, áo blue đóng cúc, hai chân thon dài bước nhanh chậm, loại cao ngạo thanh thản này câu tới vô số tâm tình yếu ớt của các hộ lý , hận thể làm ma nữ có hàm răng lợi hại đó......

      Bất quá bên này có hộ lý nho bị sắc đẹp mê hồn là Na Na, vừa thấy bác sĩ Niếp áo trắng phiêu phiêu tới, liền cảm thấy răng đau.

      Bác sĩ Niếp sống mũi cao thẳng là cặp kính mắt quá mức lạnh lùng, tầm mắt vừa đảo qua, Na Na liền có cảm giác hàm răng va đập vào nhau......

      Niếp Duy Bình lãnh đạm nhìn cái, cước bộ thay đổi qua bên người , tiến tới bảng biểu hộ lý đưa kí, nhìn vào gương tẩy sạch cồn sát trùng vàng vàng dính cằm sạch , sau đó lấy ra trong túi lọ thủy tinh , bôi chất lỏng màu trắng ngà đó lên miệng vết thương.

      Na Na nhìn xem mà líu lưỡi thôi, sớm biết nhóm bác sĩ chú ý, lại biết có thể chú ý đến nước này!

      Khó trách được xưng là bong hoa của khoa giải phẫu thần kinh......

      Cùng so sánh với gương mặt tinh xảo nhẵn nhụi của Niếp Duy Bình Na Na cảm thấy bản thân quả thực giống gã thô lỗ, kiểu hai chân bắt chéo mà ăn tạp bên ngoài!
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      tieunai691993, huyetsacthiensuThiênMinh thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 18: Con thỏ bùng nổ
      Edit : Tiểu Lộc Hàm

      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]


      [​IMG]
      Na Na nhàng thở ra, vội vàng chạy gọi điện thoại.

      Chạng vạng, bác sĩ đều tan tầm trở về ăn cơm, trực đêm lại còn chưa tới, hộ lý trạm cũng chỉ có Na Na, hai hộ lý ra ngoài mua cơm còn chưa có trở về.

      Na Na trơ mắt nhìn bệnh nhân đột nhiên chảy máu mà lâm vào hôn mê, sợ tới mức nhất thời biết phản ứng như thế nào, nếu phải người nhà kêu khóc, vẫn còn ngốc ra ở đây!

      Nhưng dù sao có kinh nghiệm gì, chỉ có thể dựa theo trước kia học qua các bước cơ bản sơ cứu, nếu phải Niếp Duy Bình đột nhiên xuất , biết làm sao bây giờ!

      Bác sĩ cấp cứu rất nhanh tới, đem bệnh nhân nâng lên xe đẩy .

      Niếp Duy Bình hai bước đột nhiên quay đầu:“Phía sau có chúng tôi xử lý, tắm rửa rồi ăn chút cơm, sau đó ở chỗ này chờ La chủ nhiệm!”

      Na Na gật đầu, Niếp Duy Bình vội vàng xong liền chạy chậm đuổi kịp xe đẩy, cùng nhau vào thang máy.

      người dính rất nhiều máu, tràn đầy mùi tanh nồng, Na Na đành phải tắm rửa cái, vội vàng mặc quần áo sạch ra, La Hưng Lập vẫn là chưa tới, tại làm sao có tâm tình ăn cơm, nôn nóng bất an tới lui.

      Thang máy “Đinh” tiếng dừng lại, La Hưng Lập gương mặt hồng hồng tới, miệng tràn mùi rượu, làm Na Na thiếu chút nữa thở được.

      La Hưng Lập vuốt cái bụng tròn, chậm rãi hỏi:“Người nào là bệnh nhân?”

      Na Na tức giận đến đòi mạng, bệnh nhân thiếu chút nữa tánh mạng khó giữ được , là bác sĩ chịu trách nhiệm, La Hưng Lập cư nhiên lâu như vậy mới say khướt chậm rì rì tới!

      Quả thực rất có trách nhiệm !

      Na Na quen nhìn người có y đức có trách nhiệm như vậy, khỏi thái độ lãnh đạm :“Hôm nay giữa trưa từ cấp cứu tiếp nhận, như thế nào? La chủ nhiệm quý nhân hay quên ?”

      La Hưng Lập uống chút rượu, phản ứng có điểm trì độn, để ý thái độ của Na Na, nghĩ nghĩ rồi như bừng tỉnh đại ngộ :“À, là kia bệnh nhân kia a, cảm thấy con mắt mơ hồ , tôi đoán chừng có thể là thần kinh thị giác xảy ra vấn đề, cho nên cho vào...... Trước mang tôi qua nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

      Na Na kinh ngạc nhìn , cư nhiên còn có bác sĩ vô trách nhiệm như vậy,đem bệnh nhân cùng chuyện sinh tử làm vấn đề đáng quan tâm như vậy!

      “La chủ nhiệm, tới chậm bước......”

      chết?” La Hưng Lập hơi kinh hãi.

      Na Na ở trong lòng hung tợn xem thường, tức giận :“ có, bệnh nhân đưa cấp cứu, bác sĩ Niếp cùng bác sĩ cấp cứu cùng nhau......”

      La Hưng Lập nghe được bệnh nhân chết liền thợ nhẽ nhóm, nghe được Niếp Duy Bình đưa bệnh nhân của rồi, nhất thời lại cảnh giác, nể mặt liền mất hứng trào phúng:“Ai, bác sĩ Niếp đúng là có nhiều thời gian rảnh a! Lúc này còn vì bệnh nhân tổ khác mà tăng ca......”

      “La, phó, chủ, nhiệm!” Na Na nghe nổi nữa, khuôn mặt nhắn tràn đầy tức giận,“Thời điểm bệnh nhân hôn mê, ở đâu nhi? Gọi điện thoại cho lại chậm chạp đến, bác sĩ Niếp nếu hỗ trợ, làm sao có thể để bệnh nhân chảy máu chờ đợi ?”

      La Hưng Lập lâu bị người khác khách khí châm chọc qua như vậy, bác sĩ ngoại khoa phần lớn tính tình tốt lắm, hơn nữa đối phương vẫn là con ranh vắt muic chưa sạch, nhất thời dựng lông mày quát lớn:“ cái gì hả!”

      Na Na lửa giận hừng hực bốc cháy, đối mặt với bệnh nhân máu chảy ngừng làm cho chỉ kinh hoàng quá mức, lại ứng phó người nhà khóc cầu xin khiến tâm lao lực quá độ, toàn bộ hóa thành ủy khuất cùng phẫn hận, rít gào mà ra.

      cái gì nghe hiểu sao? Vẫn là uống rất nhiều lên nghe hiểu tiếng người !”

      La Hưng Lập mắt choáng váng, ngọn lửa mới bùng lên bị dập tắt, dám tin trừng mắt nhìn con nhóc trước mặt khí thế kinh người.

      Này này này...... Đây là lời kiểu gì, hay là ở cùng Niếp Duy Bình lâu cho nên bị nhiễm?

      La Hưng Lập biểu tình như là con chuột nhắt khúm núm khi nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn của con mèo lớn,tất cả đều tiêu tan.

      Na Na phát tiết xong, trong lòng thư sướng rất nhiều, ánh mắt to hung ác trừng mắt nhìn cái, cái mũi hừ lạnh, ngang nhiên quay đầu sải bước rời .

      La Hưng Lập đột nhiên phản ứng lại đây, vội vàng ra tiếng:“Này, dừng lại......”

      “Làm gì!” Na Na nghĩ đến còn muốn gây , quay đầu rống to, La Hưng Lập sợ tới mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

      La Hưng Lập cười khổ sờ sờ cái mũi, rượu mới uống lúc này cũng tan ít bất đắc dĩ mở miệng :“Xin lỗi có thể cho tôi biết bệnh nhân chuyển đâu rồi, tôi cũng hiểu chút tình huống bệnh nhân, chừng có thể giúp đỡ gì đó!”

      Na Na khuôn mặt xấu hổ đỏ hồng, thanh đều nhiều, hoàn toàn có khí thế mắng người như vừa rồi.

      “...... phòng phẫu thuật số mười ba......”

      Thời điểm bảy giờ hơn, hộ lý nhờ Na Na hỗ trợ thay ca rốt cục chạy đến, Na Na cũng yên tâm rời như vậy, liền xuống lầu phòng giải phẫu nhìn xem, nghĩ tới mới tới cửa phòng phẫu thuật liền gặp Niếp Duy Bình.

      Niếp Duy Bình nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi hỏi:“ như thế nào còn chưa ?”

      “Bệnh nhân thế nào ?” Na Na vội vàng hỏi,“Như thế nào chỉ mình ra?”

      Niếp Duy Bình thản nhiên mở miệng:“Bác sĩ chủ trì đều đến đây, tôi còn ở đấy làm cái gì? Yên tâm, tánh mạng ngại, cụ thể tình huống phải chờ tới ngày mai ông ấy tỉnh lại mới biết được!”

      Na Na nhíu nhíu mày, có điểm thầm oán than thở :“ thấy sao, La chủ nhiệm buổi tối uống nhiều, như thế nào còn cho làm phẫu thuật......”

      “Bằng làm sao?” Niếp Duy Bình khóe miệng gợi lên cái lạnh như băng châm biếm,“Cũng phải bệnh nhân của tôi!”

      ......”

      Niếp Duy Bình vừa tắm qua, có mang kính mắt, hai mắt có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt toát ra cảm xúc Na Na xem hiểu, lại muốn hiểu , làm cho đem chỉ trích nuốt trở về trong bụng.

      Niếp Duy Bình thở dài, bình tĩnh :“Trở về .”

      Na Na nhìn bóng dáng , người đàn ông cao cao gầy gầy vẫn như cũ thẳng như trúc xanh, áo blue nhiễm hạt bụi lại bay theo gió, ràng là sân vắng lặng bước lững thững mà tao nhã, lại thêm mấy phần tịch.

      Niếp Duy Bình ra cửa bệnh viện, bên ngoài vẫn như cũ đèn đuốc huy hoàng phồn hoa.

      Con thỏ khẳng định ở trong lòng oán , chỉ trích lãnh huyết vô tình.

      Niếp Duy Bình nghĩ đến gương mặt biểu tình phong phú của nàng ngốc kia khỏi nhếch khóe miệng, tự giễu cười rộ lên.

      thế nào có thể hiểu được, càng là nơi sạch , lại càng tràn ngập dơ bẩn chịu nổi, chính là như vậy, ở bệnh viện nơi lấy màu trắng sạch nhiễm hạt bụi bất quá chỉ là che dấu, mặt ngoài càng thánh khiết nội bộ càng thối rữa!

      Người rành thế như vậy, vô tư đến đáng giận, làm sao có thể lý giải, trong chuyện trị bệnh cứu người còn có rất nhiều vẫn đề, tỷ như quy tắc ngầm, tỷ như lòng tư lợi......

      , chẳng sợ cố gắng, nhưng bất quá chỉ có đôi tay, nắm trong tay được sinh mệnh nhiều người như vậy.

      Bợn mới làm được có 20 chương mà đăng hết cho mọi người. biết làm kịp cho tuần sau ko nữa khi mà ngày ngày hú hí thế naỳ. Nếu xong kịp tuần sau có 3 chương như bt,ko mọi người thông cảm nhé tết mà, sau đó cố gắng làm bù cho
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :