1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Dược hương trùng sinh

      [​IMG]
      Tác giả: Hi Hành

      Editor: thuganhanuoi

      Thể loại: Trùng sinh, cổ đại

      Bìa: Mai Duyên

      Giới thiệu:

      Khí phụ Cố nương tử nhìn đôi phu thê trước mặt

      chút cũng có sinh ý nàng tỉnh lại lúc mười năm trước

      Thân nhân vẫn còn sống, chưa ăn nhờ ở đậu.

      Vận mệnh chính chuyển sang bước ngoặc.

      Nhờ vào thù hận giúp nàng sống lại.

      Có thể cải biến vận mệnh được hay
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      ly sắc, Phong Vũ Yên, thuyt9 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      14.10.17


      Dược hương trùng sinh

      Chương 01

      1.1


      Thiên Khải năm thứ mười ba, cuối cùng sau hai năm chinh chiến rốt cuộc kết thúc kèm song phương đặc phái viên hạ xuống con dấu hòa thư. Đại Chu cùng Đại Kim lấy hoài thủy phân giới, phân quân thần, mãi xưng huynh đệ.

      Tin tức truyền tới nhân dân hai nước hoan hô chúc mừng, chỉ có người trải qua chiến tranh mới biết hòa bình, trân quý biết bao nhiêu.

      Đại Chu, kinh sư Túc an, Vĩnh Ninh phố, dinh thự phủ Viễn công do hoàng gia ban cho, lúc này cờ màu tung bay, chiên trống vang ngập trời.

      Phủ Viễn công, Phẩm Phác Văn là trong những truyền kỳ của Đại Chu quốc. xuất thân thế gia nhưng dựa vào gia thế, mà lấy vị trí trạng nguyên tiến vào triều, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ quan trọng là tam triều nguyên lão. Lúc Đại Kim xuôi Nam, Long Khánh đế thân chinh xuất trận, bất ngờ gặp mai phục, là bất chấp quên mình hộ giá, lấy thân mình đỡ bốn mũi tên nên Long Khánh đế mới bình an vô . Khi Long Khánh đế băng hà, các hoàng tử hỗn chiến, là hết lực ủng hộ Lục hoàng tử lên ngôi, nên mới đạt được thành tựu như bây giờ.

      Muốn năm nay Đại Chu quốc có hai kiện long trọng. Đầu tiên, tự nhiên là Đại Kim rốt cục nghị hòa ngưng chiến, phải cúi đầu xưng thần. Hai là, Phủ Viễn công rốt cục lựa chọn được con nối dõi.

      Nhân sinh có vạn như ý, câu này ứng với Phủ Viễn công đức cao vọng trọng.

      Như vậy, nhân vật truyền kỳ, lại có con ruột nối dõi. Phủ Viễn công phu nhân là người hiền lành, vì tướng công nạp vào vô số thê thiếp, lại cuối cùng có được mụn con. Phủ Viễn công bản tính rộng rãi, từ nay về sau cự tuyệt nạp thiếp. Trải qua nhiều năm lựa chọn, tại đại thọ bảy mươi rốt cuộc chọn người trong tộc cho làm người thừa tự.

      Tất nhiên đối với người sắp làm con thừa tự kế thừa tước vị, thập phần hài lòng, lần đối chiến Đại Kim cũng lập được công hiển hách.

      thanh niên trẻ tuổi, tại gia tộc Thẩm tuy vị trí trung thấp nhưng tính tình trầm ổn, từng bị tàn tật, khi mọi người thấy thanh niên bên cạnh Phủ Viễn công, tất cả ngoài ý muốn mà chấn kinh.

      thể tranh luận, này người trẻ tuổi kinh nghiệm cũng sắp trở thành truyền kỳ của Đại Chu.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương1.2
      Tháng bảy mười tám,cát,nghi,nạp thân.

      Phủ Viễn công bên ngoài vui mừng,từng nhóm người mặc cẩm bào ngừng mang tới lễ vật,người tuyên xướng hít khí cơ bản báo tên quan viên trong triều mấy lần,cho đến khi quà mừng của hoàng thượng đến khí mới đạt tới cao trào.

      "Này phải..Thiên ân cuồn cuộn a.." tên sai vặt ưỡn thẳng lưng,khuôn mặt thể che lắp đầy ánh hào quang.

      Kinh thành quân giới nghiêm tất cả ngã tư đường,nhưng ngăn được dân chúng xem náo nhiệt,pháo nổ,chiêng trống vang trời,con ngựa dẫn đầu đội ngũ đón dâu trở về.

      "Nhìn kìa...đó là Thẩm gia công tử.." truyền kỳ xuất kèm theo từng đợt huyên náo,cuộn trào mãnh liệt, dân chúng bị cấm quân chèn áp đến lảo đảo xiêu vẹo.

      Công tử ngồi ngựa thân trang sức đỏ,dưới ánh mắt trời phát ra thần thái chói mắt khiến người thể nhìn thẳng.

      Tại phía sau là bốn gã nâng hỉ kiệu,đại hồng kiệu phía trước mặt thêu chỉ kim tuyến chữ " Hỉ ", bốn góc kiệu màu hồng banh vải nhiều màu,lúc đung đưa sáng rỡ bắn ra bốn phía,các nương có mặt tại đây vừa hâm mộ vừa tức đến đỏ mắt.

      "Ta... nếu có thể ngồi cái kiệu như vậy,chết cũng cam nguyện" có nương hô to đưa tới mảnh tiếng cười.

      Tại trong tiếng cười có người phát ra thanh xuy,thanh mang mấy phần thê lương cùng khí vui mừng thoáng chốc bất hòa.

      "...Chỉ nghe người mới cười,nào nghe người cũ khóc.." lão già vừa quơ quơ đầu đầy tóc bạc vừa u u thở dài.Người chung quanh nghe thấy,biết nội tình liền nổi tâm trạng buồn rầu,người biết hỏi thăm.

      "Như vậy,vị Thẩm công tử này thú vợ rồi?" lời chưa xong,liền nghe bên kia trận ồn ào,càng náo nhiệt,dân chúng tâm lại sôi trào lên.

      Trước phủ Viễn công ,tầm mắt của mọi người đèu hướng về đây,tất cả chấn kinh,đội đưa dâu rảo bước lên đại môn lúc này cùng dừng chân lại.

      nữ tử thân áo váy tố đứng trước đại môn,lưng hướng về mọi người,dân chúng ai nhìn thấy dung nhan của nàng,chỉ thấy thân thể bé và yếu ớt ngừng đong đưa,tựa như nếu có trận gió thổi qua liền muốn đảo.

      Tân lang chinh chiến sa trường khuôn mặt thô ráp nay càng thô ráp hơn,chân mày cau lại,môi mỏng mím thành đường thẳng, nhìn người nữ tử trước mắt, chậm rãi nâng cằm lên.

      "Cố thị, ngươi định như nào?"
      Chương 1.3 Tân lang thanh vang lên,tựa hồ đao kiếm chiến trường va chạm vào nhau,lạnh như băng có tình cảm.

      Nữ tử thân run lẩy bẩy,tựa hồ bị khí thế tân lang chế trụ,nàng hốt hoảng ngửa đầu cười dài,thanh giống như chim cú kêu to,vượt qua tiếng chiêng trống vang trời,khiến dân chúng đứng gần phải che lỗ tai lại.

      "Ta như nào?như nào sao?" nữ tử nghiêm nghị ,nàng duỗi tay run run chỉ đôi tân lang tân nương "...Thẩm An Lâm...ta Cố Thanh Nương gả cho ngươi bảy năm...phụng dưỡng phụ mẫu ngươi,,lo liệu gia nghiệp...bảy năm.. bảy năm a..Thẩm An Lâm..Thẩm An Lâm..ta tới cùng làm sai cái gì" nàng chuyện từng bước đến gần,ngửa đầu nhìn tân lang cao cao tại thượng, lúc đến gần lại khóc ra tiếng.

      Tân nương đứng bên cạnh tay nắm chặt hồng trù,tựa hồ có chút bất an,nàng tiến sát người tân lang.

      Nhìn đôi phu thê sóng vai đứng thẳng,nữ tử rốt cuộc chịu nổi,thân hình lay động. "..Ta gả cho ngươi lúc... ngươi tại gia.." nàng si ngốc nhìn tân lang tuấn tú trước mặt, "..Thẩm lang.. ngươi nhìn áo cưới thực đẹp .."

      Tân lang mi giãn ra mấy phần,từa hồ nghĩ tới điều gì,thanh cũng hòa hoãn " ...Cố thị..đừng vội náo.." chậm rãi , mặt quơ quơ tay.Bốn phía tôi tớ làm bộ lập tức đánh tới.

      "Ai dám tới đây!" nữ tử hốt hoảng từ trong tay áo rút ra thanh đao,lung tung vung tứ phía, mặt hướng tới tân lang "...Bà mẫu hài cốt chưa lạnh,ngươi liền hưu thê khác thú,ngươi đừng quên bà mẫu muốn ngươi lập lời thề!"

      "Cố thị!" bà mẫu này hai chữ nhập tai,tân lang sắc mặt nháy mắt xanh mét,mới vừa tia nhu hòa liền biến mất,quát tiếng.

      "Cố thị..Cố thị.."nữ tử tiêu điều lạnh lẽo lập lại "Thẩm lang...nhiều năm trôi qua,ngươi chưa từng gọi tên riêng Thanh Nương..hôm nay..ngươi liền gọi ta Thanh Nương ..."

      "Còn thể thống gì!" tân lang phẫn nộ,ống tay áo vung lên "Dẫn !" .Tôi tớ từng nhóm thân cao thể tráng,liền lao lên tính đoạt thanh đao trong tay nữ tử.

      "Thẩm An Lâm" nũ tử quát chói tai,nàng ngẩng đầu,định hướng tân lang "Ta ...Cố thanh Nương lấy chết, thề thành quỷ cũng buông tha ngươi!"Kèm lời đám người bộc phát trận kinh hô.

      Lúc này tân nương dính sát vào tân lang cũng phát khí thay đổi,bất chấp lễ nghi,nâng tay liền kéo khăn voan xuống,ánh vào mắt là màu đỏ tươi chói mắt. "A!" nàng khỏi kinh hô,che miệng lại,toàn thân phát run.

      "Cố thị!" tân lang sải bước tiến lên bước rồi lại dừng chân, mặt gân xanh nổi lên,đôi tay nắm chặt,nhìn nữ tử bị đao cắm tại lồng ngực té xuống,chậm rãi chuyển khai tầm mắt.

      "..Thẩm An Lâm..." nữ tử tồn tại tia ý thức,tầm mắt nàng nhìn chung quanh,cuối cùng dừng khuôn mặt như hoa sen mới nở của tân nương "...Viên...Tố Phương..."

      Thanh bốn phía dần dần biến mất bên tai nàng,gương mặt người nọ cũng dần trở nên mơ hồ.

      "..Ta..Cố Thanh Nương bảy năm vì làm áo cưới..." nàng lẩm bẩm ,lại có người nghe đến nàng tiếp " Cũng tốt,cũng tốt ... nghĩ ta Thanh Nương nhu thuận khiếp nhược cả cuộc đời,lúc sắp chết cũng sảng khoái phen.."

      Kỳ ,nàng biết,thống khoái đao trừ mất tính mạng của chính mình,cũng thu hoạch được gì, Thẩm An Lâm hưu thê sớm dàn xếp tốt,mình chết cấp vết nhơ,ngược lại tăng thêm điểm sáng cho mà thôi.Chình là,nàng cũng nghĩ sống nữa,lúc thấy hưu thư là lúc nàng bơ vơ nơi nương tựa,nàng khóc nàng nháo nàng quỳ xuống cầu xin,đến cuối cùng phí sức,thậm chí đến nguyên nhân cũng có được,nam nhân nàng coi là trời là đất chỉ lưu lại cho nàng là bóng lưng lạnh băng.

      Cố Thanh Nương nàng tới cùng làm sai cái gì?bảy năm trước là nhà cầu nàng gả,bảy năm sau nhà lại đuổi nàng ra,sớm biết thế nay,trước sao làm?

      Nàng là bé mồ côi,phụ mẫu mất sớm, huynh đệ tỷ muội tương trợ, nhi tử...Đến cuối cái gì cũng có,sống thế gian người thương... chút cũng sinh cơ... chút cũng sinh ý...

      "Nhanh,ấn huyệt nhân trung..." thanh bốn phía tràn đầy lo âu,ngay sau đó là trận đau nhức,khi đao đâm vào ngực nàng cũng cảm thấy đau như vậy.

      "..Còn thở...nhanh.."

      "Thanh nhi...Thanh nhi.." tiếng gọi như xa như gần dần dần ngưng tụ ý thức nàng.

      "..Đại phu tới..nương...ta tìm đại phu tới.." tiếng quen thuộc,quen đến mức nước mắt nàng khống chế được mà trào lên.

      "Nương...muội muội khóc..muội muội còn sống.."

      Nương..caca...cho rằng quên họ, khắc này nàng có thể thấy họ sao?có thể gặp họ?nhìn thấy thân nhân mình quý...

      ánh sáng lên,nàng mở mắt ra.Nàng thấy gương mặt phụ nhân ước chừng khoảng ba mươi đầy lo lắng bi thương,hai mắt đẫm lệ nhìn mình "Nương.." nước mắt nhất thời cuộn trào mãnh liệt,phát ra tiếng gọi đến bờ môi cũng như tiếng vo ve của ruồi muỗi.

      Phụ nhân sớm bị hoa mắt căn bản thấy nàng mở mắt ra.

      "Nương!muội muội tỉnh!" tiếng đột nhiên vang lên,đồng thời xuất khuôn mặt thanh niên ngây ngô vẫn chảy lệ.

      "Caca" nàng lẩm bẩm , dám lớn tiếng chỉ sợ bừng tỉnh mộng đẹp,chỉ dám si ngốc ngắm nhìn những khuôn mặt này...

      Mười năm...mươi năm ...nàng mất họ mười năm.
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw686 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.1
      Mưa xuân tí tách rả rích suốt đêm,sáng sớm,mưa tạnh,Cố Thanh Nương cũng mở mắt.Lọt vào mắt là trươngđinh than chì,này loại vải màn...chính là thời điểm nhà họ Thẩm khốn đốn,sinh hoạt khác bọn hạ nhân.

      Sai, phải Thẩm phủ....

      Cố Thanh Nương đặt ngang tay bên ngươi,đôi tay khỏi nắm chặt.Thẩm phủ...cùng nàng có bất kỳ quan hệ nào,nếu có quan hệ chính là cừu nhân, đội trời chung.

      "Thanh nhi...Thanh nhi.." có người đến đẩy cánh tay nàng,thanh mềm mại tràn đầy quan tâm.Nàng sụt sịt mũi,nước mắt nhất thời chảy ra.Phụ nhân ngồi giường bỗng giật mình "Thanh nhi..Thanh nhi thế nào?đầu lại đau sao?" phụ nhân đưa tay ôm nàng vào lòng,tay vân vê trán nàng,vén tóc lên liền thấy mảng tím bầm.

      Cố Thanh Nương dựa sát vào trong lòng của phụ nhân,tham luyến hưởng thụ hương vị quen thuộc.

      "Thanh nhi.." thanh lo âu gọi nàng.Từ ngày ngã núi xuống tới nay,hôn mê tỉnh lại,hài tử càng thêm trầm ít ,thi thoảng lại phát ngốc.

      "Thanh nhi sao.." nàng cọ xát đầu tròng lòng mẫu thân,giọng nồng đậm mũi.

      Cảm thấy vạt áo ướt,phụ nhân mặt tia cười lại có tia lo.."Thế nào lại khóc?" vuốt mái tóc dài đen nhánh oán trách.

      "Nương.." Cố Thanh Nương lại lần gắt gao ôm chặt mẫu thân,cảm nhận mẫu thân tồn tại,lẩm bẩm "Thanh nhi nghĩ về người..."

      Phụ nhân bật cười,nâng nàng dậy,duỗi tay nhàng vuốt xuôi đầu mũi "Ngươi ăn cơm,ngủ cùng chỗ với nương,chẳng lẽ bởi vì lúc ngủ nhắm mắt thấy nương liền nghĩ tới nương?vậy về sau liền ngủ nữa" phụ nhân mặt mang ý cười.

      Thời điểm này ,mẫu thân mới hai mươi tám tuổi,nhìn qua lại tưởng ba mươi tám,do những ngày tháng sống gian nan nguyên bản dung nhan thanh lệ sớm bị vết tích năm tháng phai nhạt, nghĩ chính mình lúc có tiền,mẫu thân lại được hưởng thụ...

      Cố Thanh Nương nước mắt bừng lên,khẽ gật đầu,tiếng khàn khàn "Nếu như có thể vĩnh viễn nhìn nương,Thanh Nương nguyện ý an giấc"

      Phụ nhân cười ra tiếng nhìn nàng,điểm đầu mũi nàng chút "Đừng càn!"

      Cố Thanh Nương nhìn mẫu thân chuyện.

      "Tốt,Thanh nhi,đói ,nương bưng cơm cho ngươi ăn.."phụ nhân cười lên.

      "Nương" nàng gọi mẫu thân,di chuyển đến bên giường "Thanh nhi lên ăn"

      Phụ nhân mặt môt tia lo lắng,chần chờ "Ngươi có thể? "

      "Được" Thanh Nương hướng mẫu thân gật đầu.Nàng phải khỏe lên, còn thời gian nữa.
      2.2 tại là năm Kiến Nguyên thứ năm,thángba,ngày hai mươi tám, chính xác nàng quay trở lại mười năm trước,lúc này nàng tròn mười ba tuổi.

      Phụ thân gian khổ học tập,đọc sách quyết lập chí lớn từ ,nay mới đỗ đạt được cái chức Huyện lệnh, đường nhận chức lại mắc bệnh mà qua đời.

      Vào hạ,mẫu thân mang nàng và ca ca mười lăm tuổi hồi nguyên quán Kiến Khang, đến nương tựa vào người trong tộc. Đến đầu mùa đông,mẫu thân bị tên ăn chơi trong tộc vũ nhục,tự sát mà bỏ mạng, ca ca trả thù nhưng thành,ngược lại bị vu cáo hãm hại phải ngồi tù.Tháng Chạp,ngày hai mươi ba,ca ca ra tù,nhưnglại nhiễm bệnh dịch chết trong lòng nàng.

      Cũng trong năm này,nàng mất người thân,từ nay bơ vơ nơi nương tựa, phải ănnhờ ở đậu người trong tộc.

      Vận mệnh cũng từ năm này mà bắt đầu,như vậy tại, nàng liền muốn thay đổi tất cả.

      Nhìn trong mắt con giống như thắp sáng ngọn lửa,phụ nhân khỏi giật mình, hài tử này...

      "Cũng tốt,nằm lâu xương cốt cũng nhão,nênhoạt động,hoạt động a.." phụ nhân chợt cườinói,cúi đầu ngồi xổm xuống.

      Cố Thanh Nương cúi đầu,nhìn mẫu thân mình nay tóc điểm bạc,đầu mũi khỏi sụt sịt.

      "Ở trong sân lại lại cũng được,ăn xong lạiđi nằm lát..." phụ nhân giúp nàng mặc thêmmôt cái áo đay đuôi ngắn, giọng dặn dò "Thanh nhi,tối qua lại ngủ ngon giấc sao? lại nằm mơ thấy ác mộng.."

      Đúng,ác mộng,Thanh Nương cắn môi dưới,khẽgật đầu,may là nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại.

      "Thanh nhi, sợ,có nương ở đây.." phụ nhân khom người tới vai nàng,đối với đôi mắt mơ màng của nàng trong gương đồng.

      Đúng,nương còn ở đây,vĩnh viễn ở đây.ThanhNương mấp máy miệng, nhìn gương đồng phảnchiếu khuôn mặt mình mang mấy phần trẻ con khe khẽ mỉm cười, nàng trông có chút tái nhợt nhưng lại ra hai cái má lún đồng tiền.

      "Tốt.."mâu thân từ sau lưng nàng cũng soi gương "Thanh nhi nhà ta cười lên đẹpa..."

      Cửa gỗ bỗng bị đông tiếng,tiếng động khôngchỉ khiến hai người lắp bắp kinh hãi,ngay cả người xông tới cũng giật mình.

      Này gương mặt khỏe mạnh mang nét kháu khỉnh,mày rậm mắt to,thiếu niên luống cuống tay chân đỡ cửa gỗ,lấy tay ngăn nó phát ra tiếngkẽo kẹt.

      "Hải ca nhi!" phụ nhân mang mấy phần oántrách nhìn .

      Cố Hải thè lưỡi,thấy tiểu nương ngây ngẩn ngồi trước gương nhìn chính mình. "Dọađến muội muội..." thiếu niên mang mấy phần tựtrách cười ,lời còn chưa dứt, liền gặp tiểu nương nước mắt men theo khóe mắt chảyxuống, nhất thời vung tay đối bờ vai chínhmình mà đánh "Đánh ta,đánh ta,muội muội đừnggiận.."

      Thanh Nương từ trước gương chạy tới,duỗi tay ôm thiếu niên lên tiếng khóc lớn.Đây là ca canàng, so với nàng lớn hơn hai tuổi,từ đếnlớn luôn che chở nàng phía sau lưng, chính nànglại trơ mắt nhìn chết trong lồng ngực mình...

      Sau khi khóc xong,nàng ngồi an tĩnh dưới gốc cây ăn bánh bột ngô, từng ngụm từng ngụmăn,miếng bánh khô ở cổ họng nàng tựa hồ nhưmỹ vị chốn nhân gian.Miệng uống ngụm cháo loãng to,nuốt xuống miếng bánh ngô,cổhọng nàng hùng hực đau, nhưng nàng laị rất caohứng,chứng minh điều này là ,tất cả đều là a,hơn nữa nàng còn sống chỉ cómột mình.

      Đứng ở trong sân,bên cạnh phụ nhân y phục ẩm ướt Cố Hải thủy chung ánh mắt có ly khai khỏi Thanh Nương.

      "Nương.."Cố Hải giọng "Muội muội càng lúc thích khóc...mắt cũng sưng lên .."

      Tào thị khẽ gật đầu, mặt vẻ đaubuồn, chỉ thích khóc,từ ngày tỉnh lại, banngày phát ngốc, đêm tối gặp ác mộng liêntục,mỗi đêm lại là khóc,lại là kêu...

      "Hải ca nhi,ngươi trước đừng chặt củi, lấycủi, ở nhà bồi muội muội, mẫu thân mộtchuyến tới hẻm nhà Ma bà bà" Tào thị có quyếtđịnh .

      Ma bà bà là bà cốt có tiếng, Cố Hải nhíu nhíumày,thân là thành phần trí thức đối với việc mọi người truy phụng thầy cúng vu bà có điểm phảncảm, chần chờ " lại tìm đại phu tới khám xem.."

      "Quá trưa mẫu thân liền tìm đại phu tới" Tào thị đáp

      Nương,Thanh nhi ăn xong" Thanh Nương ở dưới mái hiên , mặt đứng dậy thu thập chén đũa.

      Tào thị sải bước tiến tới " Nương tới".

      Tào thị mang thai Cố Thanh Nương thời điểmCố phụ thi, vì gom góp lộ phí mà đem bán rấtnhiều của cải trong nhà để lấy tiền mặt,cơmnước tự nhiên giảm xuống,hệ quả là CỐ ThanhNương những bị sinh non, cơ hồ khônggiữ được mạng sống.Cố phụ cùng Tào thị cầu vôsố danh y,còn nghe theo lời bà cốt phán nhận ăn mày làm mẹ nuôi.
      Danh tự Thanh Nương này cũng do mẹ nuôi thuận miệng mà đặt cho.

      Bởi đối với Thanh Nương thân thể yếu đuối mà sinh ra hổ thẹn,nên phụ mẫu rất sủng nịnh nàng,tuy nhà nghèo khó nhưng là dưỡng nàng áo duỗi tới tay cơm tới há mồm.

      Cũng vì như thế, như những hài tử nhà nghèo khác chỉ có năng lực quảngia,ngược lại tính tình lại nhu nhược lại khôngrành thế .

      "Nương,Thanh nhi dọn" Cố Thanh Nương đè lại tay Tào thị,kiên định .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3 Vận mệnh

      Tuy rất kinh ngạc khi thấy Thanh Nương kiên trì, Tào thị đành nhượng bộ để nàng thu dọn chén đũa.Lưu Cố Hải ở nhà bồi nàng, Tào thị vội vàng ra khỏi nhà.

      Khi thấy Tào thị cẩn thận dè dặt đem chén nước trộn lẫn tro rơm rạ đặt trước mặt nàng, Thanh Nương khỏi kích động.Nàng lần nữa thấy việc xảy ra tái lại, nàng xác nhận nàng sống lại.Từng ký ức như thần kỳ lên ràng trước mặt nàng, lần bị thương này là nàng cùng ca ca lên rừng chặt củi,l ấy củi, hiểu sao lại ngã xuống khe suối, đầu bị thương dẫn tới hôn mê.Nhà nàng thỉnh biết bao danh y, mất nhiều tiền bạc, Tào thị nàng lo lắng sợ nàng hồn bay mất đặc biệt xin nước phép về cho nàng uống.Khi uống xong, nửa đêm nàng bị thổ tả bệnh càng thêm nặng, vì chữa bệnh mà Tào thị đem tài sản duy nhất còn lại đem bán đó là căn nhà họ sống. Cũng chính bởi bán nhà, mẫu thân mới phải đem huynh muội nàng trở về nương tựa họ tộc, tất cả bắt đầu từ đây.

      "Nương,ta tại có chút choáng váng, lát nữa con uống" Thanh Nương ngẩng đầu thấp giọng .Tào thị giật mình vội để chén nước xuống, xoa trán nàng, lại đem nàng nằm xuống giường.

      "Ngươi nằm,có việc gì gọi nương..." Tào thị dặn dò, ngồi trước giường nàng, tay cầm đôi giày thêu dở.

      Nhìn mẫu thân an tĩnh ngồi bên cạnh, nghe dặn dò lại thi thoảng nhìn nàng lần, Thanh Nương khống chế được tình cảm, nước mắt lại trào lên, nàng phải khép mắt lại.

      "Thanh nhi!" tào thị giọng gọi nàng.

      Thanh Nương sợ mở mắt ra lệ rơi xuống, liền giả ngủ.Tào thị đem chăn mỏng đắp cho nàng,lưu luyến nhìn, tay cầm giày thêu, mũi giày thêu hình con chuồn chuồn từng mũi từng mũi kim dần thêm sinh động như .

      "Cố tẩu tử,Cố tẩu tử..." ngoài cửa bỗng vang lên giọng to, Tào thị giật mình, nhanh chóng đeo giày, nhanh ra. "Đến...Lưu đại nương, bà đừng lớn tiếng" Tào thị vừa vừa mở cửa "Thanh Nhi mới ngủ".

      Thanh Nương tự nhiên là ngủ, mở to mắt, lắng nghe tiếng chuyện ngoài cửa. Nàng đem chén nước đổ vào cái bình cắm đào, nhìn xuyên qua cửa sổ hướng ra ngoài, nhìn thấy phụ nhân béo thân mặc hồng y chiết eo nhiệt tình.Tuy Tào thị nhắc nhở giọng nhưng vẫn truyền vào trong này.

      "Trương lão gia ra giá rồi.."

      "Ai nha,ta bảo này,Cố tẩu tử,căn nhà này có thể bán được 500 lượng bạc trắng đó"

      "...Ngươi nhà sát mặt đường lại ở tuốt trong hẻm...phải..phải...ta biết đây là sản nghiệp của tổ tiên...chính là nó cũng cũ nát quá rồi..."

      Thanh Nương nghe được tim khó ức chế mà đập rộn lên,mẫu thân muốn bán nhà.

      Trong sân chuyện được lúc kết thúc, Tào thị tự mình đưa Lưu đại nương ra cửa.

      "Ta Cố nương tử, ngươi quyết định nhanh lên..." Lưu đại nương ra ngoài vẫn quên dăn dò lần nữa.

      Tào thị gật gật đầu" Ta hiểu,đa tạ đại nương quan tâm.."

      "Cũng phải xa lạ...làng xóm láng giềng với nhau...xem các ngươi nhi quả phụ sống gian nan, ta quan tâm sao được!..." Lưu đị nương rồi mò mò nước mắt.

      Tào thị bị trúng chỗ thương tâm,cũng lau nước mắt.

      Thanh Nương đứng bên cửa sổ, bờ môi tia cười nhạo, nàng còn là hài tử 13 nữa, trải qua 10 năm kinh nghiệm, 10 năm này nàng gặp biết bao nhiêu mưa quỷ kế.Lưu đạị nương là kẻ tiểu nhân sao trốn được mắt nàng.Lưu đại nương này sợ là tốt quá mức, bọn họ cần mua được căn nhà...nàng nhìn chung quanh, căn nhà là gia gia cho nhà nàng tuy nhưng bố cục rất hài hòa.Bây giờ phụ thân qua đời, số người ngấp nghé muốn nhà này ít....Tuyệt đối cho phép bán, Thanh Nương tay nắm chặt thành quả đấm, quyết cho phép kiếp ăn nhờ ở đậu tái , nhưng nàng phải làm như thế nào?

      Tào thị đứng trong sân nhìn sân viện u u than thở, nhàng mở cửa vào lại gặp Thanh nương đứng bên cửa sổ, lông mày cau lại. "Đánh thức Thanh nhi sao?" Tào thị cười , ánh mắt dừng lại chén nước " uống?"

      Thanh Nương gật gật đầu, Tào thị nghi ngờ vui mừng thở phào.

      "Ca ca đâu? học đường? " Thanh Nương tùy miệng hỏi, nhìn chung quanh.

      Tào thị mặt tia hổ thẹn tự trách "ca ca ngươi, lên rừng chặt củi,lấy củi.."

      Cố Hải giống Cố phụ là thành phần tri thức, đọc sách cầu quan tước, trước đây cùng Cố phụ đọc sách, sau Cố phụ nhiều năm thi đậu, tuy càng chiến càng bại, tâm lý biết mình thiên phú cao sợ chậm trễ chuyện thi cử cửa nên liền dạy học, đốc thúc đọc sách, lại cho đến học quán, trong học quán có vị danh sĩ chữ nho rất nổi danh.

      Cố phụ qua đời, tình hình trong nhà lại càng gian nan, Cố Hải càng lúc càng quan tâm tới việc đọc sách, thi thoảng tan học mới chặt củi, lấy củi bán lấy tiền trợ giúp gia đình, sau cố định ba buổi học trốn buổi, bởi vì thành tích chuyên cần đạt nên kéo điểm học xuống rất nhiều, lại bị nhóm đệ tử trong học quán đùa cợt gây nên Cố Hải chán ghét đọc sách, buông tha cho việc cầu tiến.

      Nhưng thân là hàn môn đệ tử, trừ đọc sách thi cử, biết làm gì khác.

      Thanh Nương cắn cắn môi.

      "Ta trở về" Thanh Cố hải vang lên ngoài cửa "Nương,mau mở cửa.."

      Tào thị vội chạy ra mở cửa,Cố Hải địu bó củi đâu đầy mồ hôi vào, vải đay áo đuôi ngắn bị để đống củi, chỉ mặc mộtt chiếc áo sơmi.

      "Ca ca uống nước" Thanh Nương bưng bát nước đến cạnh .

      Đây là lần đầu tiên uống nước do muội muội bưng tới, Cố hai nhếch mép cười, vội tiếp uống mạch hết sạch, hiển nhiên rất khát.Tào thị ở bên nhìn, tâm đau, quay mặt lau nước mắt.

      "Nương,hôm qua bán được 10 quan tiền!" Cố Hải chú ý động tác của mẫu thân, hưng phấn lấy tiền đưa.

      Tào thị vội tiếp, khen ngợi "..ngày mai ta bán vài thứ, ngươi thể bỏ học nữa.." Tào thị tâm lý hi vọng nhi tử đọc sách, quên dặn dò "...Tiên sinh sợ là giận.."

      Đây là tiền tối đa lần bán củi, vì tiền sinh hoạt trong nhà lại chiếm tất cả tâm tư .Nghe mẫu thân thế, Cố Hải lập tức thờ ơ " cần,mấy buổi này là giảng Luận ngữ học mà, phụ thân sớm dạy ta, nghe nghe lại cả thấy dong dài hết sức..."

      "Ca ca.."Thanh Nương đột nhiên xen vào " Tư viết mà học theo há chẳng thừa, phụ thân dạy ngươi, tiên sinh nay dạy lại, phải càng cao hứng sao?"

      Cố Hải bị nghẹn, nhìn muội muội mắt sáng long lanh, được tự nhiên gãi gãi đầu " phải, phải...ta phải ý tứ này, tự nhiên là muốn ..."

      Gặp nữ nhi câu trụ được nhi tử, Tào thị khỏi khe khẽ mỉm cười, đồng thời cũng kinh ngạc, kinh ngạc phải nữ nhi biết Luận ngữ, trượng phu lúc còn sống cũng có dạy nữ nhi đọc sách, hơn nữ thân thể yếu đuối, cũng học nữ công, thời gian rảnh rỗi có việc gì làm, nàng kinh ngạc là hành động của nữ nhi.

      Thanh Nương tính tình nhu thuận, người khác gì nàng làm cái đó, trước giờ có chủ động biểu đạt ý kiến chính mình, bây giờ thế nhưng khuyên nhủ ca ca đọc sách.Phải trải qua cực khổ mới dần trở thành nhân tài, nhi tử biết chặt củi, lấy củi trợ giúp gia đình, nữ nhi lại biết quan tâm ca ca...Tào thị lặng lẽ lau nước mắt, gia cảnh khó khăn càng lúc xuống, Cố Hải sớm muộn cũng chịu nổi, vẫn là nên nhờ cậy thân tộc, nhờ gia tộc che chở, tương lai hai hài tử cũng có tiền đồ.

      "Hải ca nhi, Thanh Nương, chúng ta hồi Kiến Khang thôi" Tào thị đặt tay lên vai nhi tử, đem nữ nhi áp sát ở bên người .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :