1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cố chấp cuồng
      [​IMG]
      Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

      Editor: p3_huyen_246

      Thể loại: đại

      Giới Thiệu:

      Lục Tắc Linh cả đời này chỉ có người là Thịnh Nghiệp Sâm, điên rồ, dè dặt, nàng trao toàn bộ cùng ma quỷ, chỉ vì có thể cùng chỗ, cho dù hận thấu xương, cũng sợ. Thịnh Nghiệp Sâm đời này chỉ hận qua người là Lục Tắc Linh, hận ích kỷ đê tiện, hận tử bỏ thủ đoạn theo đuổi , hận nhất là lừa dối , cũng chịu lừa gạt suốt đời.

      Ở trong tình , hai người cố chấp làm nên duyên phận, người cố chấp làm nên tai họa.

      Nội dung: Đô thị tình duyên.

      Mấu chốt: Nhân vật chính: Lục Tắc Linh.

      Nhân vật phụ: Thịnh Nghiệp Sâm, Diệp Thanh Hạ, Hạ Diên Kính

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 15/12/14
      black_rose1029, bill.2096, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1:

      Đêm khuya chìm xuống, chính là lúc vô cùng u, thời tiết xấu, ban đêm thường có
      tuyết, tuy nhiên trong biệt thự có khí áp, nhưng vẫn làm cho người cảm thấy khí lạnh. Rẻm cửa sổ trong phòng có kéo kín, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy bầu trời u bên ngoài và chải quét tuyết và hạt giống thông qua các vết nứt, giống như có người liên tục ném vào khí, dạng như đường. Bên trong và ngoài chênh lệch nhiệt độ làm cho cửa sổ tụ lại tầng hơi nước, tầng hơi mỏng, mờ mờ ảo ảo, khiến người khác phân biệt được là thực hay là cảnh tượng trong mơ.

      Lục Tắc Linh nhàng chuyển người, làm góc chăn bên cạnh người kẹp vào, chăn nhung san hô mỏng này là mới vửa đồi bao lâu, rất nhưng cũng cực kỳ mềm mại, chẳng qua là có phát .

      Trong phòng mở đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo rọi vào trong khe hở rèm cửa chiếu vào trong các đồ trang trí trong phòng. Lục Tắc Linh dựa vào ánh sáng yếu ớt cẩn thân quan sát bóng dáng người đàn ông nằm bên cạnh, cùng kí ức giống nhau, sau khi thân mật thô bạo, liền quay lưng về phía . Như thể phân biệt rỏ ràng, im lặng tuyên bố về phía , thế giới của , cả đời đều hi vọng với tới. Nhìn bóng dáng trong bóng tối mông lung, Lục Tắc Linh có chút hoảng hốt, ràng gần như thế nhưng lại cảm thấy xa thể chạm tới, ràng quen thuộc như thế nhưng lại luôn cảm thấy xa lạ. Chính đều khó mà tưởng tượng ra, và người đàn ông này sinh hoạt chung với nhau gần ba năm.

      phải xót xa, từ 21 tuổi đến 24 tuổi, tuổi xuân của người phụ nữ là tốt đẹp nhất, giống như dạng trang sách, lặng lẽ qua , kiên quyết thế đấy.

      Thịnh Nghiệp Sâm, cũng biết mình rốt cuộc thương bao nhiêu, tất cả mọi người mắng chửi , là kẻ điên, có lẽ là, thương đến cần chính bản thân mình, ngay từ đầu chính là kẻ điên. biết vĩnh viễn có khả năng cưới , cũng muốn thêm gì nữa, chỉ muốn cứ như vậy cùng chỗ, cho dù là kẻ thù của toàn bộ thế giới.

      lặng lẽ xích sát lại gần , khẳng định híp thở ổn định, chính xác ngủ thiếp , hơi di chuyển chút, dựa sát bên cạnh , đưa tay xa cách ôm lấy eo gầy gò của . muốn gần sát da thịt , mà lại sợ như thế quá giới hạn đánh thức dậy, cuối cùng chỉ dừng lại ở da thịt với khoảng cách ước chừng mấy centimet, tượng tưởng cảm thấy chính mỉnh ôm lấy . Cực kỳ thân thiết với khoảng cách vô cùng thân mật, giống như là của .

      Như thế này, cũng làm cho thỏa mãn rồi.

      nghiêng nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại dán ở sống lưng của , vừa định lại gần chút nữa, Thịnh Nghiệp Sâm ngủ say đột nhiên giật giật, khẩn trương thu tay lại, sợ tới mức quên cả hô hấp. Trong bóng đêm, hết thảy nước mắt giống như đều hư ảo, Lục Tắc Linh khẩn trương đến nỗi lưng toát ra mồ hôi lạnh, lúc lâu cũng chưa giam động đậy. biết qua bao lâu, Thịnh Nghiệp Sâm truyền đến hô hấp bình ổn lần nữa, Lục Tắc Linh mới biết được phải là tỉnh, chẳng qua trong lúc ngủ mơ lật người mà thôi.

      nhàng thở ra, lau hết mồ hôi trán, còn dũng khí tới gần, im lặng xê dicxh5 qua hướng góc tướng, ôm lấy hai cánh tay, nhắm mắt lại, ép chính mình chìm vào giấc ngủ.

      Tình hình vài năm này xảy ra vô số lần, chính cũng nhịn được muốn tự giễu, sợ chọc giân , được cho phép của , ôm cũng giám, như thế vừa hẹn mọn lại vừa đáng thương, nhưng mà toàn bộ do lựa chọn, từ thủ đoạn đạt được, phải vui vẻ chịu đựng.

      Sáng sớm tinh mơ, Lục Tắc Linh theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, nhanh chóng chỉnh trnag lại chính bản thân liền chui vào nhà bếp, Đào Tiểu Mễ nấu chút cháo, lại nhanh chóng xào chút món ăn, đặt lên bàn. Sau khi làm xong tất cả, mang thuốc ra, chế chút nước ấm trở lại phòng.

      Thịnh Nghiệp Sâm chưa rời giường, Lục Tắc Linh nhàng lay bả vai Thịnh Nghiệp Sâm, đây là thời điểm duy nhất Lục Tắc Linh đụng chạm nổi giận. Thịnh Nghiệp Sâm hơi hơi giật giật, giấc ngủ ngắn buổi sáng của , khẽ đụng liền thức dậy, lát sau, từ từ ngồi dậy, cau mày, kìm nén thức dậy.

      Lục Tắc Linh đưa hai viên thuốc cho , lại đem nước ấm đưa cho . Nhìn uống thuốc xong rồi mới nhận lấy ly nước đặt lên bàn. Lục Tắc Linh im lặng cầm đôi dép đặt bên chân Thịnh Nghiệp Sâm, nghe thấy thanh xê dịch liền giẫm lên đôi dép, sau đó bước vô phòng tắm rửa mặt, thực ra đối với quá trình này vô cùng quen thuộc, nhưng mà Lục Tắc Linh vẫn yên tâm, cầm lấy cốc nước rón rén theo sau , nhìn rửa mặt xong, đánh răng xong, vào nhà ăn, mới yên tâm, cầm bát cháo còn ấm đưa đến trước mặt , toàn bộ quá trính cũng bất kỳ điều gì, trầm mặc giống như cái máy.

      Thính Nghiệp Sâm cầm thìa vừa ăn hai muỗng cháo, vẻ mặt có chút bất thường, nhìu chặt lòng mày, trong mắt ràng có biểu gì nhưng vẫn làm cho người khác nhìn ra cơn tức. Lục Tắc Linh nhìn bất giác khẩn trương tay nắm chặt thành nắm đấm, lời chờ kết quả của . Thịnh Nghiệp Sâm cầm chiếc thìa ném , nhìn thấy, cho nên chiếc thìa ném vào bên trong đĩa đồ ăn, canh rau bắn tung tóe, bắn mu bàn tay Lục Tắc Linh, phía sau lưng Lục Tắc Linh cứng người, vẫn nhúc nhích, thở cũng dám thở.

      " muốn làm bỏng chết ta phải ? Như thế nào, xem chính mình là phu nhân? chút việc cũng muốn làm rồi hả? Hay là , tại ta mù, vừa mắt ta, cố ý đối phó ta?"

      "Em....." Giọng Lục Tắc Linh có chút mất tiếng, chính mình cũng thể mở miệng ra giải thích, Thịnh Nghiệp Sâm còn kiên nhân liền cắt ngang.

      "Được rồi, nghe thấy tiếng làm cho tôi cảm thấy buồn nôn."

      lạnh lùng châm chọc tuy nghiên đối với Lục Tắc Linh thành thói quen, nhưng vẫn nhịn được cảm thấy chật vật. nhàng đứng lên, đem tô cháo trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm bê lên, cẩn thận từng li từng tí : "Em cho vui."

      " cần, chính ăn cho hết!" Thịnh Nghiệp Sâm vóng vo, " lấy quần áo của tôi ra đây."

      Lục Tắc Linh nhìn chút, muốn cái gì đó, cuối cùng vẫn gì, lau sạch mu bàn tay trở về phòng lấy quần áo đưa cho , sau khi hầu hạ thay quần áo xong, lái xe cũng lên lầu. Thịnh Nghiệp Sâm theo lái xe, cũng quay đầu lại rời , Lục Tắc Linh cũng bỏ qua vẻ mặt chán ghét của trước khi bỏ .

      Trong phòng yên tĩnh trở lại, phải là tĩnh mịch, trong phòng dường như trống trải tiếng hít thở của còn nghe thấy tiếng hồi , giống như cười chế nhạo thảm thương của . Hốc mắt bất giác ẩm ướt, ngẩng đầu lên, kiên cường ép chính mình.

      Bình thản mà bướng bỉnh cầm bát cháo của Thịnh Nghiệp Sâm chưa ăn hết hơi ăn hết bát cháo, Lục Tắc Linh cảm nhận được sức nóng, mà chỉ cảm thấy nguội lạnh đến trong lòng, khó khăn nuốt xuống, tự thầm trong lòng, chỉ có thể khổ sở như vậy, ăn xog cháo liền đem những cảm xúc tiêu cực gạt bỏ.

      Tính đến thái độ lạnh nhạt của , nên quá tuyệt vọng, ít nhất mỗi ngày đều về nhà, mặc dù lời của xuôi tai, ít nhất vẫn cùng chuyện vài câu, cho dù động tác của cực kỳ thô bạo, ít nhất vẫn có thể cảm giác được, đối với thân thề vẫn là có cầu đòi hỏi.

      Như vậy, như vậy đủ rồi phải sao? Mỗi người đều có lòng tham được cái gì lại muốn thứ khác, Lục Tắc Linh tự với chính mình như thế.

      Lục Tắc Linh mang theo túi mua hàng đến chợ Station Road mua nguyên liệu tươi mới về nầu ăn. đối với nấu ăn luôn luôn tìm tòi học hỏi, khẩu vị Thịnh Nghiệp Sâm rất tráo trở, sau khi vô số lần châm chọc cùng quẳng đũa thìa, cuối cùng Lục Tắc Linh dần dần mò mẫn được thích của và cố gắng phục vụ, họ sống trong căn hộ gần siêu thị, các loại thức phẩm nhiều, cho nên mỗi ngày đều ngồi năm trạm xe buýt để đến chợ chọn lựa.

      Bởi vì mỗi ngày đều đến đây, nên mọi người cũng quá quen thuộc với . Ba năm nay, có lẽ chợ là nơi duy nhất làm cho cảm thấy tự do và là nơi khiến cảm thấy áp lực, mọi người đều rất hòa thuận và quý .

      Chị bán rau thấy đền đây, nhiệt tình cho món rau và vái củ cà rốt sau đó thẳng thắn rằng: "Mua chút thịt cừu nấu, ăn món này vào mùa này là tốt nhất." xong cưới mập mờ: "Chồng em khẳng định rất thích."

      Chị trắng trợn như thế khiến cho mặt Lục Tắc Linh đỏ lên, nghĩ muốn giải thích mà lại hèn mòn sinh ra tia cảm giác ngọt ngào.

      "Chồng", chì là câu làm cho người ta cảm thấy được hạnh phúc, muốn phá bỏ biểu giả dối này, dù sao ở chỗ này cũng ai biết Thịnh Nghiệp Sâm, cho dù lần phóng túng .

      Mua đồ ăn xong, nhóm tiểu thương quá nhiệt tình, tặng cho quá nhiều thứ, Lục Tắc Linh xách vài bước liền muốn dừng lại nghỉ chút, mãi cho đến khu nhà ở, chị phúc hậu thấy vất vả, xách giúp chút đồ vào thang máy, đợi Lục Tắc Linh chị thay ấn giùm , Lục Tắc Linh có chút ngạc nhiên, chị mới lập tức giải thích : "Thực ra chúng ta là hàng xóm, chỉ là hai người toàn ở trong nhà, rất ít chạm mặt."

      Lục Tắc Linh chớp chớp mặt, thiện ý cười với chị.

      "Mua nhiều đồ ăn như vậy sao?" Chị cười tủm tỉm : "Nhìn ra a, em có thể nấu ăn, chị còn nghĩ em là thế hệ trẻ cũng muốn tự mình nấu đấy."

      "Tự mình nấu vẫn yên tâm hơn nhiều." Lục Tắc Linh trả lời rất ngắn gọn, cùng với đôi mắt cười, khiến ngưới khác cảm thấy lạnh nhạt.

      "Chồng me là hạnh phúc." Chị dừng lại hỏi: "Người lúc nào cũng mặc Tay phục là chồng sao, nhiều lần chị chạm mặt ấy, cho là... con mắt ấy hình như thuận tiện.....?"

      Lục Tắc Linh , chị ấy có chút lúng túng, lập tức giải thích : "Chị có ý gì khác, chỉ hỏi chút, ôi chao cái miệng này, chồng em rất tuần tú, chồng chị đều hai người là trai tái sắc, rất xứng đôi."

      Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm vách bức tường thang máy, phía trước phản chiếu lại bóng dáng hơi chút vặn vẹo của , mặt trang điểm , tóc có hơi lộn xộn, vừa rồi xách quá nhiều đồ, lên chiếc váy cũng nhăn nhúm. Ba năm này, chủ yếu ra khỏi cửa, Thịnh Nghiệp Sâm cũng mang theo đâu, khu nhà này liền là tất cả của , suýt nữa quên mất cùng người khác gặp gỡ như thế nào.

      Cúi đầu nhìn nhìn mũi chân chính mình, nghĩ đến ở khu nhà này, nếu như sinh ra bất kỳ lời đồn tốt nào, chắc chắn Thịnh Nghiệp Sâm cũng tức giận, nhéo lòng bàn tay chính mình, mồ hôi đầm đìa, cũng biết vì sao, đúng là khẩn trương dứt.

      "Cái kia............ phải............... "

      Chị khó hiểu: " phải? Cái gì phải?"

      Lục Tắc Linh lắp bắp sau hồi vẻ mặt có chút đỏ bừng lên: "Cái kia phải là chồng em......"

      "Hả?"

      Lục Tắc Linh lúng túng ngẩng đầu lên, thấy được chị nhìn về phía mình ánh mắt phức tạp. hít hơi sau, dũng khí : "Em chỉ là người phụ trách sinh hoạch thường ngày cho tiên sinh, em là......."

      Lục Tắc Linh chậm, dừng nửa buổi mới nghĩ đến cách diễn tả, giọng phun ra hai chữ: "Bảo mẫu....."
      Mẹ MìnNữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      Buổi sáng lúc nàng ra khỏi cửa, quản lý gọi nàng lại và đưa cho nàng bức thư, Đơn đề nghị thăng chức của nàng được duyệt(hoặc hết thời hạn thử việc) làm rất tốt, chỉ cần tựh mang hồ sơ lên gặp ông chủ là có thể nhận được việc. Bởi vì trước đó vài lần nhân viên đến nhà nhưng lại gặp đúng thời điểm mua đồ ăn có ở nhà, nên lần này chỉ có thể tự mình chuyến.

      cẩn thận cầm cuốn tập chép lại địa chỉ công ty kia đối với Lục Tắc Linh mà có phần hơi xa, vì cùng Thịnh Nghiệp Sâm ở chỗ, hoán toàn lập, ngay cả mọi người trong gia dình cũng nhận ra , quen với các hoạt động trong khu nhà năm tầng này, dần dần quên những thành phố thực rất lớn này.

      Tùy tiện thu dọn chút đồ, mang theo tài liệu được chuẩn bị tốt, ra ngoài đến chỗ đợi xe buýt còn muốn tới công ty đó phải tàu điện ngầm. Đương nhiên là Lục Tắc Linh ngây ngô ngồi tàu điện ngầm, mới cảm giác được rời xa thành phố này lâu lắm rồi.

      Chen chúc tàu điện ngầm đông đúc, có cha mẹ trẻ đưa con đến trường, có cặp vợ chồng già ra ngoài, có những đôi tình nhân trẻ ôm thân mật, những sinh viên mệt mỏi phải làm ca đêm....... Mặc dù vẻ mặt của mỗi người khác nhau, cũng ra mặt khó chịu, mặt mọi người đều mang mặt hướng về phía trước, vẻ mặt thỏa mãn. khác gì , khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần mà trống rỗng nhìn về thế giới này.

      Chính ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng báo trạm của tàu điện ngầm mới biết đến mục đích của chính mình. Sau khi xem lại chút giấy tờ, mình chậm đường phố khu thương nghiệp sầm uất này.

      nhớ chính mình bao nhiêu năm chưa tới nơi này, chỉ cảm thấy ở đây thay đổi rất lớn, toàn bộ đều khác xưa trong ký ức của . dừng lại bên đường đứng ở phía trước cửa kính của cửa hàng, nhìn phản chiếu chính mình tự giễu, Đúng vậy a, chính cũng còn nhớ bộ dạng của chính mình nữa rồi. Thành phố này nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau, khu rừng bê tông coi trọng vật chất, có người nào để ý đến người cũ kỹ như mình chứ?

      Đôi khi cũng nghĩ vớ vẩn, nếu như lúc trước cố chấp như thế, hoặc là giống như bây giờ, độc tại thành phố này, mực Hồn Dã Quỷ phụ thuộc vào Thịnh Nghiệp Sâm. Nếu lúc trước tự mọi thủ đoạn như thế, có thể kết quả như vậy? Có lẽ Thịnh Nghiệp Sâm tự dựa vào chính mình sinh tồn, hoặc , hoặc cùng những người khác cùng chỗ. Thế giới bọn họ nên có bất kỳ đụng chạm nào, phải sao?

      Trong đầu nảy sinh chút hình ảnh, suy nghĩ đến thế giới có Thịnh Nghiệp Sâm, liển cảm thấy toàn thân lạnh run.

      Bên cạnh đột nhiên đôi tình nhân chen qua đây, mặc quần áo màu sắc giống nhau, tình cảm ngọt ngào cần phải cũng khiến người khác cảm giác được. Họ kề đâu để sát vào trước tủ kình, nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn tinh xảo.

      làm nũng : "Chúng ta mua đôi đeo ?"

      Chàng trai nhìn chút: "Đây là nhẫn, cũng có giá trị gì, đeo để làm gì?"

      nghe thế, vừa ý, quyệt miệng : " như thế nào tầm thường như vậy hả? Ý nghĩ của nhẫn là nó dùng chất liệu nào sao? Em thích chiếc nhẫn bạc này, em muốn mua nó sao?"

      "Được, được," chàng trai tinh nghịch ôm lấy : " mua nó cho em, phải là cái nhẫn, mua mười cái."

      "Cắt, có tiền sao?"

      " có tiền bán thân."

      "...."

      Họ cùng nhau vào trong tiệm, chỉ để lại tiếng chuông gió lanh lảnh. biết vì sao, Lục Tắc Linh đựng tại chỗ lâu muốn , nhìn qua cửa kình thấy hai người hạnh phúc lực chọn nhẫn đến khi họ rời , như cũ đứng im chỗ hề rời , biết vì sao chính mình lại cảm thấy hâm mộ như thế.

      Tình ra là như thế sao? người nhân nhượng, người tùy hứng; người cưng chiều, người hưởng thụ.

      Còn và Thịnh Nghiệp Sâm? còn nghĩ ra được câu trả lời cũng bị chính mình hù dọa cái cách nghĩ hoang đường, cùng Thịnh Nghiệp Sâm, làm sao có thể có tình chứ?

      Đứng lát, Lục Tắc Linh vào trong mua đôi cùng kiểu như cặp tình nhân kia. ngồi ở bậc thềm ven đường, tự mình đeo cho mình chiếc nhẫn, đối với bầu trời u lạnh lẽo trong thời gian dài so với chiếc nhẫn ngón áp út kia cũng khiến cho thỏa mãn vô tận.

      Đem chiếc nhẫn còn lại vào trong hộp cho vào túi , mang theo cẩn thận có phần mừng thầm, Lục Tắc Linh trở về nhà, lại nghĩ tới Thịnh Nghiệp Sâm cư nhiên lại ở nhà, vửa đổi dép ngẩng đầu nhìn thấy trong tích tắc, sợ đến mức hô hấp bị kiềm hãm, cả buổi mới bình ổm lại, khẩn trương xuyên hai tay vào túi, đầu ngón tay trùng hợp đụng vào chiếc hộp nhẫn, theo bản năng nắm chặt, chiếc hộp nhẫn trong lòng bàn tay cũng hoàn toàn chưa phát giác ra.

      Thịnh Nghiệp Sâm hề động, đưa lưng về phía hỏi: " đâu hả?"

      Lục Tắc Linh hít hơi, giọng trả lời: "Đăng ký tài sản, cái kia, công ty bên bất động sản bên chúng ta có thay đổi, hôm nay chuẩn bị và ......."

      Thịnh Nghiệp Sâm nghe thâm, kiên nhẫn cắt ngang: " đăng ký mà lâu như vậy?" cười châm biếm: "Nếu muốn trở về mà còn quay lại đây để làm gì?"

      Lục Tắc Linh gì, chỉ cảm thấy đáy lòng tràn lan đau sót, giống như người tong chất độc hại, lần lượt độc phát, lần lượt nhẫn nại, cũng biết chất khi nào giết chết chính mình, chỉ nghĩ có thể sống thêm ngày nữa.

      đứng tại chỗ nhục nhích, thấy Thịnh Nghiệp Sâm thêm gì nữa, nhàng từ từ bước đến nhà bếp, ai ngờ Thịnh Nghiệp Sâm nghe thấy tiếng động, nhạy cảm tăng lên, vô cùng chuẩn xác tới trước Lục Tắc Linh, mang theo hơi thở nặng nề, đồng thời nhắc tay Lục Tắc Linh lên, lực đạo của lớn, những đốt ngón tay Lục Tắc Linh đều trở nên trắng, cảm thấy đau khó chịu, vùng vẫy người, Thịnh Nghiệp Sâm trượt tay, chạm được chiếc nhẫn đốt ngón tay của chính , sau khi mất ánh sáng, thính giác cùng xúc giác của đầu mẫn cảm khác thường, sau khi đụng tới chiếc nhẫn. lập tức xiết chặt chiếc nhẫn kia, kiềm chế cánh tay của Tắc Linh, cho phép rút lại.

      Lục Tắc Linh sợ hãi cực kỳ, biết bản thân hành động bao nhiêu sai lầm, nhưng chiếc nhẫn có ý nghĩa là tốt đẹp đối với , muốn làm hỏng nó.

      "Nghiệp Sâm..... đau......." Giọng nghẹn ngào của Lục Tắc Linh gần như sắp khóc.

      "Gọi Thịnh Nghiệp Sâm!" vẫn giọng lạnh lùng như thế.

      "Là...... Thịnh Nghiệp Sâm, xin , buông em ra?"

      Thịnh Nghiệp Sâm cho bất kỳ hòa hoãn nào, hề báo trước bưởng Lục Tắc Linh ra, người lảo đảo lùi lại hai bước, suýt té xuống đất.

      Thù hận từng chữ trong miệng Thịnh Nghiệp Sâm ra, giờ khắc này, Lục Tắc Linh chỉ muốn tự mình che lỗ tai lại.

      "Như thế nào? Động tâm xuân lại còn mua nhẫn? Thu hồi những cái ý nghĩ hoang đường cửa lại."

      "Em có..... Em chỉ là cảm thấy chiếc nhẫn này rất đẹp, em... Em chỉ là có chút thích."

      Thịnh Nghiệp Sâm cười châm biến: " người phụ nữ đáng sợ, cảm thấy đẹp có phần thích liền chiếm lấy, mặc kệ có thích hợp hay ."

      Lục Tắc Linh biết Thịnh Nghiệp Sâm là ám chỉ điều gì, ba năm trôi qua, vẫn còn hận , rất muốn vì chính mình giải thích, nhưng nghĩ lại rồi thôi, cũng cần thiết? Trước nay cũng nghe những gì .

      Cho dù vẫn hận nữa, phải có người từng sao? thế giới này hận là thứ tình cảm vững chắc nhất, hận .

      Lục Tắc Linh vô cảm nghe thù hận nhục nhã, sau lúc lâu, thấy lần mò ngồi xuống ghế sofa, cũng trốn tránh, giọng : "Đói bụng sao? Em nấu cơm cho ."

      lời nào tốt, vừa lại khơi mào Thịnh Nghiệp Sâm , lời khinh miệt: "Như thế nào, là đem chính mình thành bảo mẫu?"

      Lục Tắc Linh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , nghĩ tới vậy mà biết những chuyện này, miệng mở rộng hồi lâu muốn cái gì nhưng cuối cùng vẫn gì.

      Thịnh Nghiệp Sâm hừ lạnh tiếng, cầm bức thư bản trà phía trước ném xuống dưới đất: "Hôm nay ta vừa đến, có người cho ta cái này để ta giao cho bảo mẫu, có tình ý, xem ra cũng biết thân phận của mình." vẫn dừng lại, còn : "Đáng tiếc là, tự đánh giá cao chính , với ta mà , xứng làm bảo mẫu!"

      Lục Tắc Linh mực cúi đầu, giờ phút này, đối với , thanh của Thịnh Nghiệp Sâm là rất lạnh, so với mùa đông lạnh lẽo còn lạnh hơn.

      Ban đêm, Thịnh Nghiệp Sâm kịch liệt kháng cự đụng chạm trợ giúp của Tắc Linh, lảo đảo rửa mặt xong xuôi rồi lên giường, Lục Tắc Linh im lặng theo , mãi cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều vang lên, mới thở hơi lo cho chính mình.

      Hai mắt Thịnh Nghiệp SÂm bị mù, bật đèn vẫn như tắt đèn đối với có tí ảnh hưởng nào, nhưng trước khi ngủ có ác ý đem đèn trong phòng tắt hết , Lục Tắc Linh dám bật đèn, dám gây ra chút thanh nào, trong phòng quá tối, nhìn , cẩn thận mò mẫn đến tận giường, nhàng leo lên giường, dịch chút góc chăn che ở người, núp ở góc giường lớn, dám nhúc nhích.

      có thói quen như vậy, sau khi Thịnh Nghiệp Sâm mất ánh sáng nhất định phải có người bên cạnh chăm sóc, ba đầu chỉ là chăm sóc vào buổi tối, về sau ngủ cug2 chỗ, sau cùng biến thành cục diện ngày hôm nay.

      thể được là ai chủ động, hy vọng duy nhất của là để có được từ , dám mong đợi nhiều hơn.

      Đêm càng sâu, Lục Tắc Linh mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác được người mình đột nhiên có vật nặng đè ngực, làm gần như thở nổi, trong nháy mắt tỉnh lại, biết vật nặng cực nóng này là Thịnh Nghiệp Sâm.

      giống như mãnh thú hung ác, thô lỗ xé rách quần áo của , mạnh mẽ vuốt ve da thịt của , chút thương tiếc. Hô hấp của nặng nề, tiếng thở dốc vang lên ở bên tai , đạt được thanh thỏa mãn người .

      Hai người mặc đồ quấn lấy nhau, lưu loát rồi lại nhiệt tình đáp trả, biết đây là điều muốn.

      Trong toàn bộ quá trình, phát sinh bất kỳ thanh gì, toàn bộ giống như giấc mơ.

      Thịnh Nghiệp Sâm lúc đêm khuya luôn luôn muốn , chưa bao giờ ôn nhu, phần lớn là phát tiết người , mà tuy rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

      Sau khi thỏa mãn xong ngủ thiếp , còn lại nhàng đứng lên uống thuốc. có thói quen uống thuốc tránh thai dài hạn, sau khi Thịnh Nghiệp Sâm mất ánh sáng vẫn là do bên cạnh chiếu cố chăm sóc, cũng nhớ là có ngày, cũng là đêm khuya, đột nhiên trói chặt trốn ở góc giường, thô bạo quan hệ, có bất kỳ nguyên nhân gì.

      Sáng hôm đó Lục Tắc Linh mơ mơ màng màng ngủ, nghe được tiếng chuyện của Thịnh Nghiệp Sâm và tài xế: "Giúp ta mua hộp thuốc sau đó ta thức dậy kêu đừng quên uống."

      giống như bị dội chậu nước lạnh, lập tức giật mình tỉnh dậy, chăn mỏng người trượt xuống, tên làn da trắng nõn của còn dấu vết Thịnh Nghiệp Sâm tàn bạo, cảm thấy nhục nhã với tài xế lời như thế, giống như con dao nhọn cắt vào da thịt .

      Thịnh Nghiệp Sâm để Lục Tắc Linh sinh con cho , nhưng lần lại lần nữa cùng phát sinh quan hệ, tập thói quen uống thuốc, chỉ muốn ở lại bên , càng lâu chút.

      biết có phải hay thanh kéo ngăn kéo tủ quá lớn nên đánh thức Thịnh Nghiệp Sạm, hai là những viên thuốc bên trong lọ lắc lư quấy rẫy giấc ngủ của , nổi giận cúi người sang, giật lấy lọ thuốc tay Lục Tắc Linh, mạnh mẽ hướng về phía tường quẳng mạnh.

      Lọ thuốc đập vô tường, viên thuốc bên trong rơi đầy mặt đất, thanh trong căn phòng tối khiến Lục Tắc Linh lo lắng cực độ.

      chịu đựng toàn bộ cơn tức giận của Thịnh Nghiệp Sâm, hề lên tiếng, chĩ là ôm chặt bờ vai hề động đậy.

      Thịnh Nghiệp Sâm giải thích bất kỳ nguyên nhân gì sau khi nén lo thuốc, nằm xuống lạnh lùng : " ngủ."

      Hai chữ giống như sóng gợn dập dờn, sau đó lại yên lặng như cũ.

      Lục Tắc Linh cả đêm đều ngủ, nhìn trần nhà thức tới sáng, rón rén đứng dậy nhặt những viên thuốc mặt đất, giống như là chắp vá khối ghép hình lộn xộn, cho rằng mỗi khối đều sai lầm, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, dù sao vẫn là tưởng tượng, có lẽ là đúng, có lẽ ngay sau đó hoàn chỉnh.

      Nhặt xong toàn bộ viên thuốc, ngẩng đầu lên thấy thịnh Nghiệp Sâm ngồi lên, biết rằng nhìn thấy, vẫn là tự giác có chút nhút nhát chống lại ánh mắt của .

      Lục Tắc Linh mấp máy môi, đánh bạo : "Hôm nay có muốn ăn sáng sớm ? Hôm nay em làm món bạch trảm kê ( món ăn chế biến từ gà) mà thích."

      như là phạm nhân chờ tuyên án, nắm chặt tay, trong đầu suy nghĩ vô số khả năng, cũng biết qua bao lâu, thấy Thịnh Nghiệp Sâm gì, khẩn trương : " sao, bận nhiều việc cần phải để ý đến em."

      Khóe miệng Thịnh Nghiệp Sâm giật giật, cuối cùng hất mặt , xỏ dép sờ soạng vào phòng tắm, cũng quay đầu lại.

      Lục Tắc Linh cười tự giễu, cảm thấy chính mình ngốc, ba năm, cư nhiên còn có thể chờ mong có thể đáp trả. thích , toàn bộ thế giới đều biết, căn bản là hủy toàn bộ khát vọng của , giờ còn có thể có được những thứ này là may mắn lắm rồi, có lòng tham tuyệt đối .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:

      Hồi tưởng lại năm 2008, tất cả mọi việc còn chưa xảy ra.

      năm có gì khác lạ, Lục Tắc Linh học đại học năm hai, phòng ngủ sáu nương có năm người có bạn trai, ngược lại người xinh đẹp nhất là mà vẫn còn độc.

      Thời tiết tháng mười, ở trong phòng tắ bớt lạnh hơn, vì vậy tất cả mọi người cứ như tổ ong xông vào nhà tắm. Giơ túi quần áo lên, xếp thành hàng dài để chờ tắm. Đứng trước Lục Tắc Linh là bạn tốt nhất của Hạ Diên kính, nhón chân lên nhìn phía trước chút, tốc độ ngọa nguậy của đội ngũ này rất chậm chạp, tức giận oán trách: "Cái trường rách nát này, còn tự xưng là có trang thiết bị tốt! Ngay cả chỗ ngồi chờ trong phòng tắm cũng có, là thời đại nào rồi, còn phải luyện người như vậy?"

      Lục Tắc Linh vung qua vung lại cái bím tóc đuôi ngựa của , cười : "Kiên nhẫn chút được , lát nữa chuyện gì."

      "Thế nào mà có việc gì chứ?" Hạ Diên Kính , đột nhiên đảo tròn mắt, hạ thấp giọng : " Đột nhiên mình lại nhớ ra, lát nữa có thể có chuyện lớn đó, tên tử quỷ nhà mình muốn mình cùng ta mua chuột đó." ríu rít , "Con chuột lúc nào ms3 mua được chứ! Nhưng hội trưởng ——" cố ý kéo dài hai chữ này ra: "Gọi mình buổi tối họp ! Mình làmi sao có thể chứ !"

      Vừa nghe đến hai chữ "Hội trưởng", mắt Lục Tắc Linh bắt đầu gợn sóng, sáng rực lên, lập tức nịnh hót khoác tay Hạ Diên kính.

      Hạ Diên kính biết phản ứng như vậy, cố ý trêu đùa : "Nếu như người nào đó lấy lòng mình, mình đau bụng ngay lúc đó luôn."

      "Mình mời cậu ăn Ice Cream."

      "Haagen-Dazs."

      "Đồng ý."

      Lục Tắc Linh cười đến khép miệng lại được, dính lên vai Hạ Diên kính làm bộ dạng người vợ : "Mình biết câu tốt nhất mà!"

      Hạ Diên kính bày ra bộ mặt chán ghét, phủi bả vai, cùng Lục Tắc Linh kéo dài khoảng cách, "Mắt của cậu nhất định bị mỡ heo dán lại rồi, chưa từng gặp qua người nào như cậu."

      Lục Tắc Linh biết sống chết tiếp tục cười, tâm tình sớm bay đến buổi tối nay rồi.

      Hạ Diên kính nhìn bộ dạng hết thuốc chữa của , lắc đầu cái, hạ thấp giọng hỏi : "Cậu cho mình biết, rốt cuộc cậu coi trọng Thịnh Nghiệp Sâm là vì cái gì? Vì ta đẹp trai? Gia thế tốt? Mặc dù rất ưu tú, nhưng ở trường người như ta vẫn có rất nhiều, mặc dù dáng dấp của cậu so với mình có thua chút xíu, nhưng mà ở trong trường cũng rất nổi trội, làm gì mà cần phải nhất định sống chết với gốc cây như , rốt cuộc là cậu nghĩ gì vậy?"

      "Nếu mình mình mình chỉ cần mình ấy, cậu có tin ?"

      "Mình tin, nhưng vấn đề là, cậu lay nổi sao?"

      Hạ Diên kính nhẫn tâm , Lục Tắc Linh thêm gì nữa, mím môi, mắt nháy nháy, làm cho Hạ Diên kính cũng nhẫn tâm tiếp, kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi được rồi, thu hồi ánh mắt của cậu lại ! ! quản cậu vào núi đao biển lửa nửa đâu! Chết cũng đáng đời! Đừng quên Haagen-Dazs của mình là được!"

      . . . . . .

      Tắm rửa qua, đổi bộ áo đầm, đêm tháng mười, mặc áo đầm có vẻ hơi mỏng manh, nhưng vì đẹp mắt, Lục Tắc Linh bất chấp mọi thứ, phải người ta thường "Nữ vi duyệt kỷ giả dung" , mỗi lần biết có thể được gặp Thịnh Nghiệp Sâm, Lục Tắc Linh liền cảm thấy quần áo treo trong tủ đủ mặc, món nào cũng rất khó coi, mà khẩn trương, mặc dù tầm mắt của mang theo bất kỳ ý tứ nào khi nhìn , cũng muốn mình phải hoàn mỹ.

      Tám giờ, Lục Tắc Linh đúng giờ đến phòng làm việc của hội học sinh, đứng ở cửa phòng, liếc mắt liền thấy được trong ở đám người Thịnh Nghiệp Sâm rất bận rộn.

      mặc bộ jacket màu cà phê hàng hiệu, quần jean, chân mang đôi giày da màu đậm, bộ dạng sạch đầy chững chạc. Giờ phút này cúi đầu nghe đội trưởng Văn thể* báo cáo công việc, thỉnh thoảng gật đầu cái, mấy sợi tóc ở trán cũng đung đưa theo, hình ảnh đó giống như bức tranh đầy cuốn hút, vạn năm, mỏi mắt chờ mong.

      (* Văn hóa & thể dục thể thao)

      Lục Tắc Linh ngây người. Cho đến khi có cán vỗ vỗ lưng của , đỉnh đạc : "Đại mỹ nhân sao lại tới nơi này! Nhóc con Hạ Diên kính này ! Hôm nay nên là ấy làm việc tại sao lại là em tới?"

      Lục Tắc Linh hí mắt cười cười: "Tiểu Kính có chút việc, em đến thay ấy, dù sao những chuyện ấy có thể làm em nhất định có thể làm được, ai tới cũng vậy thôi!"

      Cán nhíu mày, chỉ chỉ về phía Thịnh Nghiệp Sâm: "Hội trưởng tìm đó,em tìm cậu ta ."

      "Ừ." Lục Tắc Linh gật đầu cái.

      Sau khi đội trưởng Văn thể báo cáo xong, Thịnh Nghiệp Sâm tập hợp mọi người lại, chủ yếu là bố trí nhiệm vụ làm tiết mục nghệ thuật cho trường, trừ xã đoàn ra, các bộ phận của hội học sinh đều phải tham gia, hơn nữa còn là tranh tài trong nội bộ.

      Sau khi kết thúc,mọi người giải tán, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên ngẩng đầu hô tiếng: "Lục Tắc Linh! Tới đây!"

      m thanh của trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen vang lên, lục Tắc Linh chỉ là nghe được tên của mình được phát ra từ trong miệng của , mà khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

      bước vào trong, "Hội trưởng, có chuyện gì sao?"

      Thịnh Nghiệp Sâm rất bận, vẫn cúi đầu, vừa đánh chữ đống dấu này nọ, vừa : "Vốn là gọi Hạ Diên kính tới, sớm biết ấy đáng tin cậy, dù sao hai người cũng cùng hệ tiếng Trung , ai tới cũng vậy thôi." ấn trang giấy đưa cho : Đây là bản thảo đọc diễn văn lúc cuối của hội học sinh, tôi xem xong rồi, viết vô cùng tệ, về chỉnh sửa lại, tôi muốn nó bao hàm tất cả mọi tin tức mà tôi đống dấu, cố mà viết cho sinh động vào, thể tinh thần đại học của chúng ta, chớ có làm giống như mấy lời chúc nhau trong hôn lễ suốt 180 năm hề thay đổi."

      Còn đợi Lục Tắc Linh trả lời, Thịnh Nghiệp Sâm ra bên ngoài: "Tôi muốn vừa vừa ! viết cho tốt rồi giao cho tôi, tốt nhất là nhanh lên chút, trong vòng ba ngày thôi, làm phiền !"

      Nhìn bóng lưng bận rộn của Thịnh Nghiệp Sâm, trong lòng Lục Tắc Linhcó chút ngọt ngào . có thể đến giúp , thấy thế nào đều có cảm giác giống như phu xướng phụ tùy, chỉ thế này cũng đủ làm vui rồi.

      Chịu đựng cả đêm, liên tục trau chuốt, bản thảo của Lục Tắc Linh cũng được cho ra, ngày thứ hai, mới tám giờ, ôm bản thảo ở trong lòng chạy đến báo, nghe ngóng được , nơi đó.




      Còn chưa vào để báo lại, liền nghe thấy giọng Thịnh Nghiệp sâm rất nghiêm túc, khiển trách cán cầm tiết mục biểu diễn: "Cậu làm cái gì vậy hả? Ngày mai phải diễn rồi ! Bây giờ mới với tôi ấy về nhà ông bà rồi hả ? Trước đó tôi phải với cậu cần tuyển toàn người chuyên nghiệp để biểu diễn, chơi đại khúc AB gì đó, nếu xảy ra vấn đề gì còn có thể thay thế được, cậu xem bây giờ phải làm thế nào hả?"

      chau mày, mặt có khó nén được tức giận, "Được rồi, cậu về , bậy giờ tiết mục của cậu tôi chỉ có thể cho hủy thôi."

      xong xoay người muốn . Lục Tắc Linh vội vàng gọi lại: "Hội trưởng!"

      Thịnh Nghiệp Sâm nghe có người gọi nên quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy là , lại lộn trở về.

      "Chuyện gì?"

      Lục Tắc Linh thận trọng đưa bản thảo lên: "Em viết xong rồi."

      Thịnh Nghiệp Sâm có chút kinh ngạc: "Nhanh như vậy?" nhận lấy bản thảo, mở ra , bắt đầu nghiêm túc đọc, càng về sau đường cong khóe miệng càng giương cao: " tệ nha Lục Tắc Linh, bản thảo này viết rất có chuẩn mực."

      Lục Tắc Linh cười cười, thấy người cán cúi đầu ở bên cạnh, có chút nhịn được: "Hội trưởng, vừa rồi có chuyện gì vậy ạ?"

      "Bọn họ đăng kí tiết mục xong rồi bây giờ muốn rút ra. Nhạc kịch Piano, kết quả là người chơi dương cầm lại về nhà mất rồi."

      Lục Tắc Linh trừng mắt nhìn, nhanh chóng xung phong nhận việc: "Biểu diễn khúc nào vậy? Có lẽ em giúp được cũng chừng."

      "Em?" Thịnh Nghiệp Sâm hiển nhiên có chút tin tưởng: " nương đó là Piano chuyên nghiệp, mấy bài hát được chọn đều có độ khó cao."

      "Em. . . . . ." Lục Tắc Linh giọng : "Em cũng học được vài chục năm rồi, hiểu sơ chút."

      Thịnh Nghiệp Sâm cúi đầu nhìn xuống bản thảo, lại nhìn người cán chịu rời , giơ giơ lên tay : "Cậu, tới đây, dẫn ấy vào để cho ấy đàn thử khúc, cậu có thể làm tiết mục như cũ."

      Vị cán cảm kích nhìn về phía Lục Tắc Linh, mà trong ánh mắt của Lục Tắc Linh lóe lên ánh sáng khó có thể thở lại bình thường.

      ở trong lòng thầm nghĩ, hành động này của Thịnh Nghiệp Sâm, là tin tưởng ý của sao?

      sao? Đúng !

      Tiết mục nghệ thuật hoàn mỹ tấm màn rơi xuống, do có Lục Tắc Linh tham dự nên nhạc kịch Piano được bỏ phiếu chọn làm tiết mục Đệ Nhị Danh, Đệ Nhất Danh theo thường lệ đều bị Hạ Vũ trong xã đoạt được, mấy năm gần đây xã đoàn nghệ thuật cổ điển đều dành được nhất hạng. Cán tổ chức tiết mục ôm giấy chứng nhận cơ hồ mừng rỡ như điên, cùng xã lý xã viên ôm lại ôm, vô cùng náo nhiệt.

      Lục Tắc Linh thừa dịp loạn liền này lui trận, người vẫn còn mặc lễ phục biểu diễn, mặc bộ lễ phục quai ở tháng mười như thế này nên chút lạnh, theo bản năng ôm lấy hai cánh tay, phía sau khán đài tại có quá nhiều người, chen vào được, chỉ có thể đứng chờ ở cửa.

      nhàm chán lấy mũi bàn chân vẽ vài vòng mặt đất, đột nhiên cảm thấy bả vai ấm áp, theo bản năng quay đầu lại, phát người có thêm cái áo khoác tây trang màu trắng, mà chủ nhân của cái áo khoác, chính là Thịnh Nghiệp Sâm, người hâm mộ lâu.

      trước sau như thân sĩ, đối với nữ sinh vừa quan tâm, vừa duy trì khoảng cách, là người đàn ông tốt trong lòng mọi người. biết hành động này của Thịnh Nghiệp Sâm cũng chã phải là ám hiệu mập mờ gì, nhưng vẫn nhịn được mà rung động.

      Thịnh Nghiệp Sâm cười ôn hòa , áo sơ mi trắng người của bị gở ra vài nút, phong thái tùy ý, lại mang theo vài phần tự nhiên, làm người ta bị mê hoặc.

      "Hôm nay biểu diễn rất tốt, quả khiến tôi được rửa mắt mà."

      Lục Tắc Linh xấu hổ cười cười, cũng biết nên trả lời như thế nào.

      Chân mày Thịnh Nghiệp Sâm chau lên, ràng là điệu bộ ngả ngớn,nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thoải mái, lại cười : "Bản thảo là do Lục tiểu thư viết, đàn cũng là do Lục tiểu thư đàn, Lục tiểu thư giúp ân tình lớn như vậy, tôi muốn mời bữa cơm để cảm ơn, xin hỏi Lục tiểu thư có thể nể mặt ?"

      "Ừ." Tâm tình Lục Tắc Linh sớm hồi hộp, nhưng vẫn là cố làm ra vẻ dè dặt, chỉ gật đầu cái.

      Thịnh Nghiệp Sâm cũng để ý đến phản ứng của cho lắm, chuẩn bị gì đó, điện thoại di động của liền reo lên. cúi đầu nhìn điện thoại cái, ánh mắt chợt trở nên nhu hòa như nước, xoay người thấp giọng nghe điện thoại.

      Lục Tắc Linh khẽ nghiêng người, nghe được giọng dịu dàng, đứt quản của Thịnh Nghiệp Sâm với người ở phía bên kia điện thoại: "Được, lát nữa tới đón em. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Hôm nay, mời tiểu học muội ăn cơm. . . . . . cần để ý cách ăn mặc quá, ở trong lòng em chính là người đẹp nhất. . . . . . Được, được, được trong mắt cũng là đẹp nhất. . . . . ."

      cần phải thêm cái gì nữa, Lục Tắc Linh biết thân phận của người đó. Ánh sáng trong mắt như bị tưới chậu nước lạnh, nhanh chóng dập tắt, chỉ còn lượn lờ làn khói trắng.

      Cúp điện thoại, Thịnh Nghiệp Sâm xoay người lại, cười híp mắt trưng cầu ý kiến của , : "Dắt theo người thân để ý chứ?"

      Mới vừa rồi giọng còn ôn hòa, nhưng Lục Tắc Linh lại mực cảm thấy giọng dịu dàng này giống như lúc chuyện điện thoại, biết khác nhau như thế nào, nhưng lại theo bản năng cự tuyệt thừa nhận nó.

      Thầm mến, là người vui vẻ, cố ý mấy câu thuận miệng vô cùng dễ nghe với , ánh mắt mừng rỡ như điên, mà , hoàn toàn biết có mãnh liệt đến thế.

      hề che giấu thương của mình với bé khác, thái độ thản nhiên như thế này, đối với Lục Tắc Linh, là kích vô cùng lớn.

      Nhẫn nại đè nén khổ sở ở trong lòng, Lục Tắc Linh nở nụ cười, giống như thèm để ý tới : "Dĩ nhiên, học tỷ lợi hại như vậy! Em cũng vậy muốn cùng học tập theo!"

      Dứt lời, tự giác biểu bộ dang hoàn mỹ, tự lừa dối chính mình.

      muốn học tập cái gì? Cái muốn học nhất , là làm cách nào vào trong tim Thịnh Nghiệp Sâm, việc này, Diệp Thanh chịu dạy sao?
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.1:

      Lục Tắc Linh nghe Thịnh Nghiệp Sâm có gia thế cực tốt, nhưng lại là người khiêm tốn, lại chảnh, cũng chưa từng tiêu tiền như nước, điều này làm cho ấn tượng của Lục Tắc Linh đối với càng tốt thêm mấy phần. Bởi vì khiêm tốn, nên chỗ mời khách cũng phải nơi nổi tiếng gì, cũng chỉ có mấy món tủ bình thường, quán cơm lớn, chỉ có bốn, năm bàn, sử dụng bình phong làm bằng tre để ngăn cách, thoạt nhìn rất là thanh nhã. Lục Tắc Linh cùng Thịnh Nghiệp Sâm tới trước, mới vừa ngồi xuống, nước trà còn chưa kịp uống, Thịnh Nghiệp Sâm liền nhận điện thoại ra ngoài, tới phút, nhìn thấy mỉm cười vào, sau lưng còn có người mà Lục Tắc Linh hết sức quen thuộc —— Diệp Thanh.

      Diệp Thanh rất nổi tiếng ở trong trường, phần là do ở trong trường học được xem là "Bạo chúa trong trường", hàng năm đều cầm học bổng hạng nhất, mặc dù học năm tư rồi, nhưng vẫn rất được các thầy ở trong trường chăm sóc; mặt khác, dung mạo của thanh tú, lịch , tao nhã, lại còn là bạn của Thịnh Nghiệp Sâm, mặc dù lớn hơn Thịnh Nghiệp Sâm lớp, nhưng hai người đúng là trai tài sắc, xứng đôi vô cùng.

      Lục Tắc Linh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm dịu dàng kéo ghế cho Diệp Thanh, sau khi Diệp Thanh ngồi xuống hai người còn ăn ý nhìn thẳng vào mắt nhau, tiếng mà cười, hình ảnh này hài hòa đến chói mắt, bất giác có chút mất mát.

      Kỳ nếu chỉ về diện mạo, Diệp Thanh kém hơn so với Lục Tắc Linh, chỉ là Diệp Thanh có vóc dáng cao gầy, phong cách cực tốt, mái tóc đen dài của quanh năm đều rủ xuống vai, trong rất thuần khiết, đủ để cho người khác lần đầu tiên nhìn thấy liền chú ý tới , cũng chỉ có người như vậy, mới có thể trở thành truyền kỳ ở trong trường, khiến các bạn nam phải dùng câu thơ của Lý phu nhân* để hình dung về ——"Bắc phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc. ."
      (*Lý phu nhân hay Hiếu Vũ hoàng hậu, tên thất truyền, người ở Trung Sơn nay là Định Châu tỉnh Hà Bắc , giỏi ca múa. Bà là phi tần rất được sủng ái của của Hán Vũ Đế nhà Tây Hán.)

      Lục Tắc Linh ngơ ngác nhìn mái tóc dài đen như đêm của Diệp Thanh, giống như tấm màn đen, làm cho vĩnh viễn thể nhìn thấy đâu là cuối. Mái tóc dài của Diệp Thanh làm cho Lục Tắc Linh có ấn tượng sâu sắc, rất nhiều năm sau đó, Lục Tắc Linh nhất định phải giữ lại kiểu tóc dài thẳng mượt đó, trông rất , giống như cái màn màu đen. giống như vật thay thế, bắt chước Diệp Thanh đến từng cái nhăn mày hay nụ cười, nhưng lại có cách nào học được khí phách của Diệp Thanh, tự nhiên, cũng có cách nào vào trái tim của Thịnh Nghiệp Sâm được.

      Diệp Thanh sau khi ngồi xuống liền lưu loát đánh giá các món ăn, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn cười nhìn ấy, ánh mắt ấy vô cùng đắm đuối và đưa tình, Lục Tắc linh nghĩ, nếu như có thể nhìn bằng ánh mắt như vậy, cho dù là cái cũng được, có chết cũng nguyện ý.

      Trong bữa cơm Lục Tắc Linh luôn gượng cười, Diệp Thanh sợ khí lúng túng, nên luôn tìm chuyện để Với Lục Tắc Linh .

      "Tắc Linh học năm mấy rồi ?"

      Lục Tắc Linh dùng cái muỗng khuấy mặt nước canh, : "Năm thứ hai rồi."

      " tốt." Diệp Thanh hâm mộ : "Ai, chỉ chớp mắt cái mà chị học đến năm tư rồi, chỉ mới nghĩ tới tương lai thôi mà nhức đầu rồi."

      Lục Tắc Linh cười cười: "Học tỷ ưu tú như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn cướp, tương lai đâu có gì phải lo lắng nữa." xong dừng lại chút, quay đầu lại nhìn Thịnh Nghiệp Sâm giọng : "Huống chi còn có người bạn trai tốt như học trưởng thế này, là khiến người khác hâm mộ."

      Diệp Thanh cười rất vui vẻ, đưa tay đánh tay Thịnh Nghiệp Sâm cái, bộ dang giống như đứa bé ngây thơ nũng nịu : " ấy á, trước giờ chỉ toàn giả bộ trước mặt mọi người thôi, chờ mọi người nhìn thấy bộ mặt thât của ấy, khẳng định còn cảm thấy ấy tốt nữa."

      Thịnh Nghiệp Sâm nghe như vậy, cũng tức giận, ngược lại cười híp mắt : "Tất nhiên, hư như vậy đó, em nhất định phải giử lấy cả đời, tránh để cho lại gieo họa cho người khác."

      Diệp Thanh xấu hổ nhìn Lục Tắc Linh Nhất, vừa tỏ ý xin lỗi vừa giận dổi mắng câu: " biết xấu hổ, ai ở với cả đời chứ? Ít hưu vượn ."

      ". . . . . ."

      Những người nhau luôn vô thức toát ra thâm tình cùng quyến luyến, xem ai ra gì, cứ bày tỏ tình cảm nồng ấm của hai người, Lục Tắc Linh cảm thấy trong lòng khổ sở, dám ra tình cảm của mình, chỉ có thể chôn sâu vào trong lòng.

      Ăn cơm xong, Thịnh Nghiệp Sâm muốn đưa Diệp Thanh về, bởi vì ký túc xá của năm tư nằm độc lập, cũng rất xa, cho nên ba người cùng đường với nhau, Lục Tắc Linh chỉ có thể mình trở về phòng. Dọc theo đường tâm tình của rất tệ, trong đầu ngừng lên hình ảnh tình tứ của Thịnh Nghiệp Sâm và Diệp Thanh, những lời đó, động tác đó, như chạm vào trong lòng làm cho đau nhói, cảm thấy vô cùng ghen tỵ, nhưng thể làm gì được. thầm việc khổ sở rồi, thầm người có người , lại càng thêm đau càng thêm khổ hơn. Từ khi phát ra mình thích Thịnh Nghiệp Sâm, cũng biết mình lọt vào bể khổ vô biên, thể quay đầu.

      Có lẽ là do suy nghĩ đến mức nhập thần, vô thức ra giữa lộ, mấy tiếng " thầm", kèn xe cùng tiếng thắng gấp dài cắt đứt dòng suy nghĩ của , đến lúc phục hồi tinh thần lại, chiếc xe con dừng ở trước mắt . Tài xế trong xe cực kỳ tức giận nhô đầu ra, giận dữ mắng: "Muốn chết hả! ?" Người nọ còn chưa xong, tầm mắt liền nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh. Cả hai người đều sững sờ.

      Lục Tắc Linh ngờ gặp Lâm Hiểu Phong, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, còn đợi kịp gì, Lâm Hiểu Phong liền giễu cợt : " có mắt hả? mà lại đứng giữa đường?"

      Lục tắc Linh nghe thấy vậy liền dừng lại, hít sâu hơi, khó chịu trả lời lại cách mỉa mai: "Vậy tốc độ của như thế này, là muốn gặp diêm vương sao.”

      Lâm Hiểu Phong hét lên tiếng, " càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, đừng quá hả hê."

      ". . ." Lục Tắc Linh còn muốn thêm điều gì đó, liền bị giọng đầy nam tính cắt đứt, chỉ thấy Thịnh Nghiệp Sâm vội vã chạy tới, ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"

      Lục Tắc Linh ngờ Thịnh Nghiệp Sâm trở lại nhanh như vậy, liền thèm tranh cãi với Lâm Hiểu Phong nữa, theo bản năng liền hỏi câu: "Sao lại trở về nhanh như vậy?" Giọng cũng dần trở nên ôn hòa hơn.

      "Diệp Thanh yên tâm để như về mình, tôi là đàn ông nên bộ cũng nhanh, nên nhanh chóng đuổi theo." Mắt liếc nhìn chiếc xe của Lâm Hiểu Phong cái rồi quay lại nhìn Lục Tắc Linh, hỏi " có sao chứ, có bị đụng vào đâu ?"

      Lục Tắc Linh lắc đầu, "Em sao, em bị đụng trúng." khẽ ngước lên nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, ngũ quan của giống như được ánh trăng bao phủ nên càng làm lộ ra khí khái hùng hừng, chân mày nhíu chặt lại càng làm cho thêm mấy phần nam tính, sớm chết mê chết mệt, đem những lời ác ý của Lâm Hiểu Phong quẳng tuốt ở sau ót.

      Mà Lâm Hiểu Phong ngồi ở trong xe tất nhiên cũng nhìn thấy màn này, đương nhiên là biết Thịnh Nghiệp Sâm, ngày trước lúc và Lục Tắc Linh còn thân thiết, đương nhiên cũng biết chuyện Lục Tắc Linh có tâm thư với Thịnh Nghiệp Sâm, thấy Lục Tắc Linh còn lòng dạ nào gây chiến nữa nên cũng dây dưa nữa, khởi động xe chạy . Nhưng mới chạy được đoạn liền lùi xe trở lại, dừng lại trước mặt Lục Tắc Linh, quay cửa xe xuống, Lâm Hiểu Phong liếc mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm trước, sau đó lại khinh miệt liếc mắt nhìn Lục Tắc Linh, : " sớm biết có hôm nay, dù có phách lối thế nào nữa, vẫn che giấu được là “ loser(*)”."

      (*) người thua cuộc
      Chương 4.2

      xong, ta cười ha ha hai tiếng, rời . Lục Tắc Linh nhìn bóng xe của ta rời , biết ta vậy là có ý gì. Quay đầu lại nhìn Thịnh Nghiệp Sâm cái, khẽ thở dài hơi.

      Do ràng chân tướng như thế nào nên Thịnh Nghiệp Sâm chỉ biết sóng vai cùng , dò hỏi: "Hai người quen nhau?"

      "Ừ."

      Thấy Lục Tắc Linh muốn nhắc tới, Thịnh Nghiệp Sâm cũng hỏi nhiều nữa.

      Lục Tắc Linh đương nhiên là biết Lâm Hiểu Phong, chỉ biết, mà còn vô cùng quen thuộc, hai người từ lúc còn học trung là bạn Khuê Mật, ước hẹn cùng nhau đến trường đại học này,suy nghĩ lúc đó rất đơn thuần, hai người lại chuyên tâm học tập, cũng chưa từng có mâu thuẫn gì, cho đến vào đại học, Lục Tắc Linh là người “chạm tay có thể bỏng” nhất trường đại học, nam sinh theo đuổi nhiều kể xiết, thường hay đứng chờ ở dưới gốc cây tỳ bà phía dưới phòng ngủ của , trở thành cảnh vô cùng quen thuộc, cho nên về sau cái câu kia luôn được mọi người gọi là "Cây chờ đợi" . Lúc đó Lâm Hiểu Phong đối với tất cả những chuyện này cũng có bất kì cảm giác gì, còn thường ở trước mặt Lục Tắc Linh lôi những người theo đuổi đó ra giễu cợt, Lục Tắc Linh đối với cũng rất dung túng.

      Tình bạn của con luôn chắc chắn , huống chi lại còn dính đến chữ tình. Mối tình đầu của Lâm Hiểu Phong, ngay cả người tỷ muội thân nhất cũng muốn ra, nhưng cậu nam sinh mà thích lại thích Lục Tắc Linh, chỉ thích, mà còn thích rất vang động, từng để 99 đóa hoa hồng ở phía sau xe đứng dưới phòng ngủ chờ , chỉ mong chiếm được nụ cười của mỹ nhân.

      Khi đó trái tim của Lục Tắc Linh chỉ có mình Thịnh Nghiệp Sâm, nên đối với những người khác có bất kì cảm giác nào, dù có theo đuổi mãnh liệt như thế nào cũng thể đả động được , đối với những người đó cũng rất lạnh nhạt. Gia cảnh cùng đãi ngộ làm cho Lâm Hiểu Phong nhìn thấy cảnh này từ đầy đến cuối cũng thể gì, ghen tỵ làm cho ta còn như trước nữa, ta luôn chê cười bới móc, chỉ trích Lục Tắc Linh, mà Lục Tắc Linh lại chân tướng, cho là mình tốt, cho đến khi bị Lâm Hiểu Phong hãm hại, việc ta ăn trộm bị bại lộ, Lục Tắc Linh mới kinh ngạc tỉnh ngộ, ra mình coi người ta như tỷ muội tốt, mà người ta lại còn ghét mình.

      Ngày ấy, hai người ngồi cái cọc xi măng sân thượng, lần cuối cùng lấy quan hệ tỷ muội để chuyện phiếm với nhau, Lục Tắc Linh muốn giản hòa , Lâm Hiểu Phong cũng muốn cứu vãn chuyện gì, ta lần đầu tiên ra tình cảm ở trong lòng mình, chỉ trích Lục Tắc Linh vũ nhục tâm ý của người, tự cho là đúng. Lục Tắc Linh khiếp sợ lại khổ sở, nhất thời kích động, mỉa mai ta câu: " cho cùng là do cậu ghen tỵ với tôi, dù cậu có làm nhiều việc hơn nữa, cũng chỉ để cho người ta thấy cậu là "loser" mà thôi."

      Câu này, hoàn toàn chặt đứt tình tỷ muội hơn năm năm của hai người. Nhưng lại ngờ, câu đó, tới năm sau, Lâm Hiểu Phong trả lại cho , cũng dùng giọng điệu miệt thị như vậy. Trong lòng Lục tắc Linh có chút khó chịu, khẽ thở dài hơi, cảm khái vô hạn mà : "Thế giới này kỳ quái, cho tới bây giờ luôn luôn phải là người đúng thắng, mà là người thắng đúng."

      Thịnh Nghiệp Sâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lục Tắc Linh, để thể thái độ đúng mực nên hỏi thêm gì nữa, chỉ là sau khi đưa Lục Tắc Linh phòng ngủ, lại gọi : "Lục Tắc Linh."

      Tâm tình của Lục Tắc Linh hơi khó chịu, im lặng quay đầu lại.

      Thịnh Nghiệp Sâm thương tiếc nhìn , vỗ lên bả vai của khích lệ : "đừng bởi vì số người làm cho thất vọng mà liên lụy đến cả thế giới, hãy nhìn kỷ xung quanh của mình, tốt nhất là những người ở bên cạnh ."

      Câu chứa bất kỳ ý tứ mập mờ nào, cũng làm cho tâm hồn trở nên ấm áp hơn, các loại uất ức nhất thời xông lên đầu, nước mắt lặng yên tiếng động rơi xuống, cố gắng chịu đựng, cố gắng đem nước mắt nuốt trở về, muốn cố gắng hiểu Thịnh Nghiệp Sâm, lúc này đây, rất dịu dàng với , lại càng muốn nhìn thêm tí nữa.

      "Cám ơn." Giọng của hơi run.

      Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy bộ dạng quật cường của khỏi bật cười: "Đúng là trẻ con, lên , ngoan ngoãn ngủ giấc, tất cả qua thôi."

      Lục Tắc Linh quay đầu lại, mỗi lần quay đầu lại đều có thể nhìn thấy cái bóng sáng chói của Thịnh Nghiệp sâm dưới ánh trăng. vẫn cười, nhất thời làm cho mất hết sức lực. là người rất dễ thỏa mãn, cho dù chỉ có như vậy, cũng làm vui mừng rồi.

      Hơn năm qua, phải chưa từng có suy nghĩ từ bỏ, nhưng thể nào bỏ được, người tốt như Thịnh Nghiệp Sâm, khi thích, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?

      Lúc mới vừa vào đại học, bởi vì Hạ Diên Kính háo sắc, hai người mới cùng nhau vào hội học sinh, Lâm Hiểu Phong đối với các hoạt động ngoại khóa có chút hứng thú gì, nên tham gia. Tình đầu đời của Lục Tắc Linh cũng bắt đầu từ đó, chung đụng lâu ngày, dần dần cũng bắt đầu có tình cảm đặc biệt với Thịnh Nghiệp Sâm, lúc đó tình cảm cũng cạn, cũng chuẩn bị rút lui, nhưng đây lại là mối tình đầu của , và nếu như có việc đó, cũng mực đến như vậy.

      Đó là lần hợp mặt thứ tư của hội học sinh, đám người sau khi cơm nước xong xuôi liền rủ nhau chơi trò "Trốn thoát khỏi mật thất" , tự nhiên lại có trò chơi vui, nên tất cả mọi người rất hưng phấn, cho nên mọi người liền chọn cấp độ khó nhất. Mười mấy người giao điện thoại di động của mình ra, đổi bốn cái đèn pin, sau đó vào trạm kiểm soát. Bên trong tối đen như mực, khắp nơi đều là cửa, bên trong gian nho chỉ để lại chút ít đầu mối, mọi người dựa vào đầu mối đó để tìm chìa khóa, mở hết cửa này đến cửa khác, cho đến khi toàn bộ cửa đều được mở ra. Lúc mới bắt đầu chỉ có vài phương trình toán, càng về sau lđầu mối lại chuyển thành các phương trình hoá học, cuối cùng cũng đến lúc mở cửa sắt để đào thoát, mọi người từng bước từng bước đến cuối,lúc qua cửa ải cuối cùng, bởi vì quá hưng phấn, Lục Tắc Linh liền tuốt ở đàng trước chụp lấy nhanh chóng lại cửa.

      Tất cả nam sinh bao gồm cả Thịnh Nghiệp sâm, thấy muốn tới mở cửa, lập tức nóng nảy hét tiếng: "Đổi ngay!"

      Nhưng lại kịp, do quá hưng phấn nên Lục Tắc Linh kéo cửa ra.

      Chờ đợi , lại phải là cửa có phần thưởng, mà là bó hoa tươi lớn cùng với bánh ngọt, và con gấu bông cao bằng người. lưng có cái bảng viết: DEAR Thanh, sinh nhật vui vẻ.

      Hoa tươi trước mặt vô cùng kiều diễm, hai má Lục Tắc Linh đỏ lên, rốt cuộc cũng biết lý do tại sao mọi người lại hét lên bản đổi. ra tất cả đều do Thịnh Nghiệp Sâm an bài, quanh co lòng vòng như vậy , cũng chỉ là muốn cho Diệp Thanh bữa tiệc sinh nhật vui vẻ. Khi mọi người đem chủ nhân đẩy tới Lục Tắc Linh cũng lặng lẽ thối lui về sau đứng chung với đám người ở ngoài. yên tĩnh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm ôm lấy Diệp Thanh, nhìn Diệp Thanh cảm động đến chảy nước mắt, dáng vẻ rất hạnh phúc, đáy lòng đột nhiên sinh ra thứ gì đó khác thường.

      khắc đó, Lục Tắc Linh cảm thấy rung động, đối với chân tình của Thịnh Nghiệp Sâm, từ tình bạn trong sáng, trở thành ái mộ. Về sau này, Hạ Diên kính lúc nào cũng hỏi bắt đầu thích Thịnh Nghiệp Sâm từ lúc nào, luôn trả lời được, cũng nhớ ra được thời gian cụ thể, có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy bắt đầu thích. thích bộ dạng thâm tình của đối với Diệp Thanh Nhất hướng,lúc nào cũng nghĩ tới nó, nếu người may mắn là tốt biết bao. luôn nghĩ, tại sao thế giới chỉ có Thịnh Nghiệp Sâm? Bởi vì Diệp Thanh, cho nên thèm để ý gì đến những việc khác, chắc chắn như vậy, làm cho người ta hâm mộ.

      Trong trò chơi trốn thoát khỏi mật thất đó, tất cả mọi người đều trốn thoát, duy chỉ có , bị nhốt ở trong đó, cách nào thoát ra được.
      Nữ LâmHà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :