1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Full 64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ngốc, cởi áo ra
      Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu
      Chương 20
      Edit: Junee

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]






      Diệp Lương Nhất nhíu mày,“Lại làm sao vậy?”

      Trần An An ngẩng đầu nhìn , giơ chiếc bánh ngọt mình ăn nửa,“Bác sĩ Diệp, vừa rồi tôi ăn bánh ngọt khẳng định hai trăm gam! Tôi thể ăn nữa.”

      “Vậy ăn.” Diệp Lương Nhất vừa cởi áo khoác, vừa chút để ý trả lời.

      “Sao có thể! Quá lãng phí!” Trần An An vội vàng lắc đầu, phủ định hoàn toàn đề nghị của Diệp Lương Nhất, sau đó lại lập tức khổ não :“Nhưng nửa bánh ngọt này làm sao bây giờ? Nếu cho vào tủ lạnh cất ngày mai lại ăn?”

      Diệp Lương Nhất đem áo khoác vắt lên sô pha phòng khách, thấy vừa buồn rầu vừa lo lắng lải nhải ngừng, chậm chạp vào phòng bếp làm cơm tối.

      Lông mày khẽ nhíu, liền bước nhanh đến, đoạt lấy miếng bánh ngọt tay , cắn ngay miếng,“Được rồi, lãng phí nữa, nhanh nấu cơm.”

      Trần An An mở to mắt kinh ngạc nhìn Diệp Lương Nhất,“A! Bác sĩ Diệp, bánh đó tôi ăn qua, sao có thể......”

      “Khụ khụ,” Nghe vậy, Diệp Lương Nhất ho khan trận, gương mặt vừa mới hòa hoãn lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Trần An An quát khẽ:“Nhanh nấu cơm! Tôi đói bụng.”

      “Được, được, tôi .” Trần An An thương xót liếc liếc nhìn Diệp Lương Nhất, bác sĩ Diệp thực đáng thương, đói thành bộ dạng này, ngay cả nửa miếng bánh ngọt còn thừa lại cũng ghét bỏ!

      Kết quả là tối hôm nay Trần An An làm cơm hết sức phong phú, Diệp Lương Nhất ăn cực kỳ thỏa mãn, buổi tối nằm ở giường còn suy nghĩ, xem ra ngốc kia thực thích bánh ngọt, về sau lúc về phải mua nhiều mới được.

      Nhưng mà mùi vị quả tệ, Diệp Lương Nhất liếm liếm môi, khóe miệng xẹt qua nụ cười.

      Vì thế, quan hệ của hai người nhờ miếng bánh ngọt đào lại khôi phục trạng thái như trước, Trần An An còn thâm mắt làm, mà Diệp Lương Nhất cũng cần vừa bận rộn làm việc vừa phải nghĩ cách dỗ ngốc trong nhà kia, tất cả đều vui vẻ.

      Trưa hôm nay, Trần An An và Lý Duyệt Nhiên vừa ăn cơm xong quay lại công ty, bị quản lý cấp tốc gọi đến phòng hội nghị, nghe tổng giám đốc tuyên truyền phòng chống AIDS.

      Công ty bọn họ là công ty quảng cáo, đặc biệt coi trọng vấn đề này, vốn định tiến hành từ từ đầu tháng mười hai, nhưng bởi vì vướng bận nhiều chuyện phải hoãn lại, cho nên cuối tháng mới bổ sung được.

      Trần An An và Lý Duyệt Nhiên đều mới làm ở đây được ba tháng, cho nên cũng biết có chuyện này, đến khi đồng nghiệp bên cạnh giải thích hồi các mới hiểu .

      “Công ty chúng ta sao toàn làm những chuyện nhàm chán như thế này vậy.” Lý Duyệt Nhiên giống như xương dựa người Trần An An, oán giận với .

      “Ai mà biết.” Trần An An bĩu môi, thiết kế của còn chưa làm xong lại bị kéo tới đây làm tráng đinh.

      May là buổi tuyên truyền này cũng kéo dài, trước tiên giám đốc về cách thức truyền nhiễm HIV, rồi giảng giải cách phòng bệnh thế nào, thế là hết.

      Chẳng qua ngay tại lúc Trần An An nghĩ buổi tuyên truyền xong, giám đốc lại bỗng nhiên từ dưới bàn lấy ra cái hộp đóng gói tuyệt đẹp, cười tủm tỉm nhìn xuống dưới,“Đây là quà tặng hàng năm, chỉ có phần này, năm nay ai muốn?”

      Giám đốc vừa thốt ra lời này, phòng hội nghị vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ lập tức im bặt. Nhân viên đều rụt bả vai, tận lực cúi đầu thấp hơn người bên cạnh, trong lòng thầm cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng để lễ vật này rơi xuống đầu mình.

      Trần An An cảm thấy rất kỳ quái, những người này làm sao vậy, sao ngay cả quà tặng miễn phí cũng cần? dùng cánh tay chọt chọt Lý Duyệt Nhiên bên cạnh,“Duyệt Nhiên, cậu xem vì sao bọn họ muốn quà vậy?”

      Lý Duyệt Nhiên vừa thấy biểu tình của nhóm đồng nghiệp kia là biết ngay trong hộp có cái gì. Hơn nữa dám cuộc, trong phòng hội nghị này chỉ có Trần An An ngốc biết đó là cái gì!

      Nghĩ đến đây, trong mắt Lý Duyệt Nhiên bỗng nhiên lên tia giảo hoạt.“Cậu biết sao, món quà này chỉ người có khả năng mới lấy được! Những nhân viên này đủ sức!”

      Là như vậy sao? Nhưng vì cái gì mà biểu tình mặt những người này thoạt nhìn kỳ quái thế? Trần An An dám tùy tiện hành động, nhiều lần xui xẻo vì hiểu chuyện. Lại kéo tay áo Lý Duyệt Nhiên giọng hỏi,“Nhưng mà...... Nhưng mà tớ cảm thấy vẻ mặt mọi người rất kỳ lạ.”

      “Kỳ lạ gì đâu!” Lý Duyệt Nhiên kéo thấp người Trần An An, bên tai :“Bọn họ chỉ là đau lòng thôi! Có quà miễn phí ai lại muốn, An An, cậu muốn đúng ? Muốn nhanh giơ tay , nếu cơ hội bị người khác đoạt mất đấy!”

      “Vậy cậu cần sao?” Trần An An lại hỏi.

      cần! Cậu nhanh giơ tay !” Lý Duyệt Nhiên đẩy đẩy , ý cười trong mắt như thế nào cũng áp chế được.

      Nghe đến đây, tia do dự cuối cùng trong lòng Trần An An cũng tan thành mây khói, nhìn thoáng qua quản lí đài, cố lấy dũng khí đưa tay lên,“ Giám đốc, tôi muốn!”

      Giám đốc đài đầu tiên là sửng sốt, lập tức giống như sợ Trần An An đổi ý, liền bước xuống đài, đem cái gọi là quà tặng kia đặt trước mặt ,“Của .”

      Trần An An nhìn hộp quà tinh xảo kia, mắt sáng ngời, bên trong nhất định phải đồ rẻ tiền! Mấy hôm trước bác sĩ Diệp vừa tặng bánh ngọt, sắp đến Giáng Sinh rồi, có thể dùng thứ này tặng lại! đúng lúc!

      Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, Trần An An và Lý Duyệt Nhiên cùng nhau ra ngoài, biết làm sao, cứ cảm thấy ánh mắt nhóm đồng nghiệp nhìn có chút kỳ quái, chẳng lẽ là hâm mộ mình chiếm được quà tặng?

      “An An, về nhà hãy mở quà, biết ?” Lý Duyệt Nhiên cố nín cười, làm bộ dáng nghiêm túc, chỉ chỉ cho Trần An An xem đồng nghiệp bên cạnh vừa nhìn vừa cười trộm :“Bọn họ chính là chờ cậu mở quà ra liền cướp lấy!”

      Nghe vậy, Trần An An lập tức ôm chặt lấy cái hộp trong lòng, làm tư thế hộp mất người vong. Đây chính là quà muốn tặng cho bác sĩ Diệp, thể để cho người khác đoạt được!

      Lý Duyệt Nhiên nhịn cười đến nỗi bả vai run lên, quay đầu nhìn Trần An An, cơ mặt cũng vặn vẹo,“An An, phải nhớ kỹ, nhất định về nhà mới được mở!”

      Trần An An vội vàng gật đầu, trong lòng hiểu mà! Tuy rằng rất ngạc nhiên bên trong có cái gì, nhưng mà chờ tặng bác sĩ Diệp xong bọn họ cùng nhau xem cũng được!
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Phong nguyet, Phạm Jenny7 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ngốc, cởi áo ra
      Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu
      Chương 21
      Edit: Junee

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Trần An An nhìn thấy đỏ mặt, lúc lái xe phải cẩn thận...... Quan trọng hơn là...... Diệp Lương Nhất hơi ngừng lại, mỗi sáng đều làm điểm tâm cho !

      phải người ta đều là muốn có được trái tim của người đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày sao! Hóa ra ngốc kia chọn cách này!

      Diệp Lương Nhất bừng tỉnh, tự cho là tìm được nguyên nhân Trần An An tặng áo mưa rồi, trong lòng lập tức dương dương tự đắc đứng lên.

      Nhìn , quả nhiên mị lực mình rất lớn, tóm được ngốc kia dễ như trở bàn tay!

      Nhưng mà...... Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn hộp áo mưa giường kia, trong lòng có chút khó xử.

      Trần An An tặng áo mưa, ý tứ kia cần cũng biết. Nhưng còn ? thích Trần An An sao?

      Diệp Lương Nhất nhéo nhéo mũi, trong lòng trăm lần tự hỏi.

      suy nghĩ, bỗng nhiên di động đặt giường đinh đinh vang lên, vừa cầm lấy thấy là tin nhắn của Trần An An: “Bác sĩ Diệp, có thích quà tôi tặng ?” Còn kèm theo biểu tượng thẹn thùng nữa.

      Diệp Lương Nhất nhìn chằm chằm biểu tình thẹn thùng kia, hô hấp bỗng nhiên cứng lại, kìm lòng được nghĩ tới lúc ở văn phòng , cảnh tượng khuôn mặt nhắn của Trần An An đỏ bừng khi cởi quần áo.

      thay thuốc cho , mặc áo lót cho ......

      Diệp Lương Nhất càng nghĩ tim đập càng nhanh, ngay cả hốc mũi cũng nóng lên, cuối cùng dứt khoát cởi áo len người xuống, chỉ mặc cái áo sơmi trắng.

      đưa tay chạm chạm vào màn hình di động sắp tắt, ma xui quỷ khiến thế nào khi chạm vào cái biểu tình kia thẹn thùng, liền đẩy gọng kính, nhắn lại hai chữ: Thích.

      Lúc nhận được tin nhắn của Diệp Lương Nhất, Trần An An ăn cơm trưa. Biết Diệp Lương Nhất thích quà đưa vô cùng vui vẻ, ăn cơm cũng nhiều hơn hai bát so với bình thường.

      Nhưng mà trong hộp quà rốt cuộc có cái gì vậy? Ngay cả bác sĩ Diệp khó tính như vậy cũng có thể lấy lòng?

      Trong lòng Trần An An ngứa ngáy khó chịu. vất vả đợi đến khi tan tầm, cũng quên cả tạm biệt Lý Duyệt Nhiên, chạy thẳng đến trạm xe buýt.

      Mà bên này, Diệp Lương Nhất chẳng những tắm rửa tốt, thậm chí còn gọi điện thoại đặt bó hoa hồng, cắm ở trong phòng ngủ.

      Nghĩ đến vẻ mặt kinh hỉ của ngốc kia khi về, Diệp Lương Nhất nhất thời cảm thấy trong lòng cực kỳ khoái trá, nếu thích như vậy, chủ động như vậy, thanh toàn cho !

      Diệp Lương Nhất nằm ở giường, trong lòng bắt đầu chờ mong đêm nay.

      Kỳ tật xấu ít người biết, cũng là nguyên nhân mẹ vội vã muốn kết hôn.

      Tuy rằng xu hướng của bình thường, nhưng là có thể là vì học y, đối với vấn đề nam nữ đặc biệt lãnh đạm, thậm chí trong lòng gần như có khát vọng, có vài lần xúc động cũng đều tự mình động thủ giải quyết.

      Học y nhiều năm làm cho có tính sạch , thậm chí có thói quen rửa tay bất cứ lúc nào. Đối với , trong tiềm thức cũng cảm thấy chuyện đó có chút vệ sinh. Thậm chí là cùng phụ nữ hôn môi, cũng có chút ghét bỏ.

      Sau khi thấy Trần An An đưa cho áo mưa, phản ứng đầu tiên chính là khiếp sợ, nhưng sau đó lại là tha thiết chờ mong.

      Ngoại trừ lúc còn trung học, đây là lần đầu tiên Diệp Lương Nhất kể từ khi học y tới nay, có khát vọng mãnh liệt với phụ nữ như thế.

      Cửa truyền đến tiếng mở khóa, Diệp Lương Nhất ngồi bật dậy, biết là Trần An An về.

      “Bác sĩ Diệp, có ở nhà !” Trần An An đổi dép đem đồ ăn mua đặt vào phòng bếp, sau đó mới vào phòng khách. Diệp Lương Nhất từ phòng ngủ ra ngoài, cười lên tiếng chào hỏi.

      Bỗng nhiên có chút ngại ngùng cúi đầu ,“Bác sĩ Diệp, quà......”

      tệ.” Diệp Lương Nhất bước đến gần Trần An An, đôi mắt đen như mực gắt gao tập trung nhìn , biết tại sao, Trần An An vừa tiếp xúc với ánh mắt sáng quắc kia, bỗng nhiên cảm thấy cả người căng thẳng, nhịn được mà bắt đầu khiếp đảm đứng lên.

      “A, ra là tôi......”

      câu còn chưa xong, đột nhiên bị Diệp Lương Nhất kéo vào trong lòng, Trần An An kinh hãi ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, mở to mắt nhìn Diệp Lương Nhất.

      Diệp Lương Nhất tay ôm , tay kia tháo mắt kính xuống, cúi đầu chụp lên môi .
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      HoanHoan, Phong nguyet, Phạm Jenny5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ngốc, cởi áo ra

      Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu

      Chương 22

      Edit: Junee
      Đột ngột bị hôn môi, đầu óc Trần An An nhất thời trống rỗng, hai mắt mở to ngây ngốc mặc cho Diệp Lương Nhất hôn.

      Thẳng đến khi lưỡi ấm áp của bắt đầu cạy mở hàm răng của , ý đồ dây dưa thêm bước nữa, lúc này Trần An An mới bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng đẩy Diệp Lương Nhất ra.

      Nhưng mà Diệp Lương Nhất lại căn bản thèm để ý đến chống cự của , chỉ nghĩ là thẹn thùng, tay vẫn gắt gao cố định tấm lưng mảnh khảnh của , đem ôm sát vào ngực mình, tay kia giữ cằm , thay đổi góc độ hôn tiếp.

      Môi thực mềm mại ướt át, hương vị tươi mát, so với trong tưởng tượng tuyệt hơn rất nhiều, hôn lên rồi muốn buông ra. Diệp Lương Nhất càng hôn càng nghiện, thậm chí còn thể dừng được.

      Tay kia đặt lưng Trần An An cũng bắt đầu dao động, ở eo Trần An An sờ soạng, động tác càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng sắc * tình.

      “Ưm......” Trần An An lần đầu tiên bị hôn, nhưng lại là cường hôn, hai chân mềm nhũn giống như sợi mì, ngay cả thân thể mình cũng nhanh chóng chống đỡ được, hai tay tự chủ nắm lấy áo Diệp Lương Nhất, dựa vào mới miễn cưỡng trượt xuống.

      Diệp Lương Nhất là người vô cùng lạnh lùng, nhưng nụ hôn của lại như là ngọn lửa cháy hừng hực, nháy mắt khiến cho thân thể Trần An An nóng hầm hập, ý thức cũng dần mơ hồ.

      Thẳng đến khi bị hôn sắp hít thở thông mới khôi phục được chút lý trí, liều mạng lắc đầu muốn thoát khỏi môi Diệp Lương Nhất thân mật như bóng với hình.

      Diệp Lương Nhất cũng cho lùi bước, nếm qua vị ngọt như vậy đàn ông sao có thể buông tha.

      Lưỡi ngừng cuốn lấy cái lưỡi né tránh của , chậc chậc mút vào tiếng, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn lướt xẹt qua khoang miệng mẫn cảm , đưa tới cho Trần An An trận run rẩy.

      Khí lực phản kháng tích góp từng tí lúc trước thoáng cái liền sụp đổ hoàn toàn, chỉ có thể giương ánh mắt ướt át mặc cho Diệp Lương Nhất hôn trong hôn ngoài.

      Cho đến khi Diệp Lương Nhất dừng lại để thở, lúc này Trần An An mới nhắm đúng cơ hội đẩy ra.

      “Diệp, bác sĩ Diệp, muốn làm gì?” Tim Trần An An đập thình thịch, quả thực giống như con thỏ ở trong lồng phát định nhảy ra.

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, môi cũng hơi hơi sưng đỏ. Tuy rằng trong lời mang theo khẩu khí chất vấn, nhưng lại mềm nhũn, chút uy hiếp cũng có.

      Ánh mắt Diệp Lương Nhất sau khi tháo kính có chút mơ hồ, nheo cặp mắt hẹp dài, đưa tay bắt đầu cởi nút áo của mình, thanh vẫn lạnh như băng,“Làm như em muốn.”

      ném áo ngủ sàn, lộ ra lồng ngực trần trụi, bước tới gần Trần An An.

      muốn ấy làm cái gì? Trần An An nghĩ ra, thấy Diệp Lương Nhất thoát nửa quần áo người, lập tức hoảng sợ trừng mắt, từ từ lùi lại sau sô pha.

      “Bác sĩ Diệp, , bình tĩnh chút!” Giờ phút này, Trần An An đúng là có chút sợ, chán ghét Diệp Lương Nhất ôm, cũng chán ghét ấy hôn môi, nhưng mà...... Giờ ấy ở trước mặt cởi quần áo, điều này nghĩa là sao?

      Trần An An thấy Diệp Lương Nhất càng gần, kích động nhìn xung quanh, túm lấy gối ôm sô pha ném tới Diệp Lương Nhất,“Diệp Lương Nhất, tôi cho , , đừng xằng bậy!”

      Trần An An bị dọa, hai mắt đỏ lên, trong thanh cũng mang theo chút nức nở, bộ dáng rất ủy khuất. Diệp Lương Nhất thấy thế nhất thời nhíu mày, dừng bước. Cho dù là tình * thú, điều này cũng làm quá rồi.

      Nhưng mà tại sôi trào nhiệt huyết, so đo với . Diệp Lương Nhất vài bước đến bên cạnh Trần An An, ôm lấy , đem áp đảo ở sô pha, môi ở bên cổ mút vào, hai tay cũng nhàn rỗi, ngừng ở người Trần An An thăm dò.

      “Đừng! Đừng như vậy!” Nước mắt Trần An An liên tục chảy xuống, liều mạng giãy dụa nhưng thoát khỏi kìm hãm của Diệp Lương Nhất, chỉ có thể bất lực khóc òa lên.

      Diệp Lương Nhất nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, động tác tay cũng ngừng lại,“Khóc cái gì?”

      cút ngay!” Trần An An khóc hu hu, ánh mắt nhìn Diệp Lương Nhất giống như là mãnh thú hồng thủy.

      Diệp Lương Nhất bị nhìn như vậy, trong lòng đột nhiên phát cáu. ràng là đưa áo mưa, còn hỏi có thích hay , kết quả là lại giống như là ép buộc !

      “Trần An An, em làm gì hả?” Thanh của giống hầm băng, đâm thẳng vào lòng Trần An An.

      “Tránh ra!” Trần An An gom lại hơi sức toàn thân, tay trực tiếp đẩy Diệp Lương Nhất có phòng bị xuống sô pha, lau nước mắt mặt thẳng vào phòng ngủ,“Tôi muốn dọn ! Tôi muốn ở đây nữa!”

      Diệp Lương Nhất đề phòng bị đẩy, ngã nhào xuống đất, vừa định đứng lên, chợt nghe thấy những lời này, trong lòng nhất thời hỏa khí bùng lên,“Quay lại cho tôi!”

      cũng để ý người còn đau, trực tiếp từ phía sau túm lấy tay Trần An An, dùng tư thế tuyệt đối cưỡng ép đem áp ở tường, nghiêm mặt cao nhìn xuống nhìn , nghiến răng nghiến lợi :“Ai cho phép em !”

      Khuôn mặt nhắn của Trần An An đầy nước mắt, vẫn ngẩng đầu nhìn Diệp Lương Nhất, trong mắt tràn đầy chán ghét và kinh hoàng,“Tôi, tôi nghĩ là người tốt, sao có thể như vậy......” xong nước mắt lại rớt xuống,“Tôi trả tiền thuê nhà cho , tôi ở đây nữa.”

      “Tôi làm sao?” Hai mắt Diệp Lương Nhất bốc hỏa, trái tim giống như bị người ta dùng sức đè ép, vừa đau vừa sưng,“Tôi cường * gian em?”

      lạnh lùng nhìn Trần An An co rụt lại, nhất thời tức giận có chỗ phát tiết,“Em đưa tôi áo mưa chẳng lẽ phải ý này?”

      nhìn Trần An An phút chốc trợn mắt, gằn từng tiếng giống như rít răng,“Hay là em đưa tôi cái đó để thổi bong bóng chơi, hả?”

      Áo mưa? Trần An An dám tin nhìn Diệp Lương Nhất, đưa cho áo mưa? Sao có thể? Vì sao công ty lại đem áo mưa thành quà tặng cho nhân viên?

      “Trần An An, em câm hả? chuyện!” Sắc mặt Diệp Lương Nhất như băng, tức giận quát Trần An An.

      “Tôi...... Tôi......” Trần An An cắn môi, ngẩng đầu sợ hãi hỏi Diệp Lương Nhất,“Tôi đưa cho đúng là, là áo mưa?”

      “Chính em tặng cái gì em cũng biết sao?” Diệp Lương Nhất bị tức đến điên rồi, so với bình thường cũng hơn rất nhiều, hung hăng nhìn chằm chằm Trần An An, ánh mắt kia quả thực giống như muốn đem nuốt ngay vào bụng!

      Trần An An nhất thời vô cùng xấu hổ, hận thể chui đầu xuống đất.

      bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt của đồng nghiệp lúc ấy ở phòng hội nghị khi giơ tay, lại nhớ đến biểu tình xem kịch vui của Lý Duyệt Nhiên. Nhất thời bừng tỉnh, ra bọn họ đều biết trước trong hộp là áo mưa!

      “Đúng, thực xin lỗi...... Tôi biết trong đó là gì.” Hai tay bé của Trần An An gắt gao nắm góc áo, ngại ngùng dám nhìn vào mắt Diệp Lương Nhất,“Bác sĩ Diệp, tôi sai rồi......”

      “Em biết? Em tặng mà biết?” Diệp Lương Nhất nhìn vừa tức lại thương tiếc, lưu tình chút nào nắm lấy cằm , bắt buộc đối diện với mình,“Rốt cuộc là có chuyện gì, !”

      Trần An An chớp mắt, nhìn Diệp Lương Nhất nổi trận lôi đình, chột dạ, cũng dám giãy dụa, thành thành :“Đó là công ty phát, tôi nghĩ bên trong hẳn là đồ tốt, hơn nữa mấy hôm trước lại tặng tôi bánh ngọt, tôi, tôi nghĩ đem quà này tặng cho , ai biết......”

      Trần An An suy nghĩ chút, liền nắm lấy cổ tay Diệp Lương Nhất lắc lắc, mắt to tội nghiệp nhìn ,“Bác sĩ Diệp, thực xin lỗi, tôi, tôi cứ nghĩ đó là thứ tốt nên mới tặng cho .”

      “Cho nên em dùng quà miễn phí của công ty tặng cho tôi ?” Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhướn mày, từng bước ép hỏi.

      “Phải, phải......” Trần An An cúi đầu giọng trả lời, mặt hồng rực.

      “Trần An An, được lắm! Em được lắm!” Diệp Lương Nhất buông ra , lạnh lùng nhìn cái, nhấc chân thẳng trở về phòng ngủ.

      Chỉ còn lại mình Trần An An đỏ mặt đứng ở phòng khách, trong lòng vô cùng xấu hổ.

      Là áo mưa sao? Quả là món quà lớn! Công ty đúng là hại người mà! Có nên theo bác sĩ Diệp xin lỗi đây? Trần An An đứng phòng khách do dự mãi cũng hạ được quyết tâm.

      có bài học rồi, lần này dám tùy tiện quyết định nữa. Nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lý Duyệt Nhiên,“Duyệt Nhiên, cậu cho mình, công ty chúng ta hôm đó tặng quà có phải áo mưa ?”

      “Cậu mở ra? Ha ha ha,” Lý Duyệt Nhiên ở bên kia cười ngừng,“Thế nào, An An, lần đầu tiên thấy áo mưa, thích ?”

      “Duyệt Nhiên!” tại Trần An An có tâm trạng cùng giỡn,“Cậu sớm biết đúng ?”

      Bên kia trầm mặc chút, sau đó mới truyền đến thanh cố nín cười của Lý Duyệt Nhiên,“An An, phải mình sớm biết, mà là toàn công ty trừ cậu ra, ai cũng biết hết!”

      Khuôn mặt nhắn của Trần An An lập tức sụp xuống, ngắt điện thoại, áy náy nhìn về phía phòng ngủ Diệp Lương Nhất, hóa ra phải bác sĩ Diệp xấu, tất cả đều là lỗi của mình

      Bọn họ đúng, mình là ngốc!

      Trần An An yên lặng buông điện thoại, bước từng bước đến ngoài cửa phòng Diệp Lương Nhất, thấp thỏm gõ gõ cửa,“Bác sĩ Diệp, thực xin lỗi, tôi có thể vào ?”

      “Cửa khóa.” Diệp Lương Nhất lên tiếng, thanh hơi khàn khàn.

      Nghe thấy như vậy, đáy lòng Trần An An thở phào nhõm, ít nhất bây giờ bác sĩ Diệp còn bằng lòng gặp , lập tức lấy lại bình tĩnh đẩy cửa vào. ngờ vừa mới nhìn lên, nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.

      Nửa người Diệp Lương Nhất tựa vào đầu giường, khuôn mặt bình thường luôn tuấn tú mà lạnh lẽo lúc này lại hơi nhiễm chút đỏ ửng, tiếng thở dốc ồ ồ, tay phải ở trong quần ngủ lên lên xuống xuống.

      Nhìn thấy vào cũng tránh, tiếp tục động tác như cũ, thậm chí còn nhếch môi nhìn mỉm cười, ách cổ họng :“Đẹp mắt ?”

      Trần An An a tiếng, toàn thân vọt đỏ bừng, rầm phát đóng cửa phòng, thất tha thất thểu trở về phòng ngủ, nằm phịch lên giường, đem mặt chôn dưới gối.

      A!! muốn sống nữa! thế nhưng lại nhìn bác sĩ Diệp cái kia cái kia...... Tim Trần An An như muốn vọt ra khỏi cổ họng, toàn thân nóng rực, cái gì mà giải thích, áo mưa, đều muốn dậy nữa.

      Mà trong phòng, Diệp Lương Nhất rút mấy tờ khăn giấy xoa xoa lòng bàn tay, nhớ tới bộ dáng Trần An An ngơ ngác vừa rồi, lúc này mới cảm thấy trong lòng bớt hờn dỗi chút.

      Hừ, dám lấy đồ miễn phí lừa ! Trong đầu Diệp Lương Nhất ra cặp mắt đen to tròn của Trần An An, cùng đôi môi mềm mại kia, biết thế nào, chỉ cảm thấy bộ vị vừa mới phát tiết lại bắt đầu rục rịch đứng lên.

      Chậc chậc, lần này cho thoát, đừng để cho lại bắt được cơ hội nữa! Ánh mắt Diệp Lương Nhất sáng quắc, trong đôi mắt đen rực lên khát vọng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      ca: Bác sĩ Diệp, phỏng vấn chút, làm thế nào lừa được An An tới tay, , đuổi tới tay?

      Bác sĩ Diệp trầm mặc, giả bộ thâm trầm......

      ca: chút mà!! Chỉ cần vài điểm chính là được rồi! Thứ tốt nên chia sẻ phải !

      Bác sĩ Diệp tiếp tục trầm mặc.....

      ca: Làm ơn mà......

      Bác sĩ Diệp lạnh lùng chỉ chỉ mặt.

      ca:[⊙o⊙] dựa vào mặt? muốn tôi thẩm mỹ?

      Bác sĩ Diệp: , là dựa vào biết xấu hổ.

      ca......
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ngốc, cởi áo ra
      Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu
      Chương 23
      Edit: Junee

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      [​IMG]




      Vốn phải là khẩu khí chất vấn, cuối cùng lại giống như yếu thế.

      ra là em để ý cái kia.” Diệp Lương Nhất nhướn mày, đầu lại cúi thấp xuống, cái trán gần như chạm vào Trần An An ,“Là em câu * dẫn tôi trước, tôi nhịn được.”

      , tôi, ý tôi là, ràng...... ràng có thể cho tôi vào.” Khuôn mặt nhắn của Trần An An đỏ bừng, sau lúc rốt cục nghẹn ra được câu đầy đủ.

      Nghe thấy những lời này, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên nở nụ cười, cũng thường cười, nhưng mà khi cười rộ lên lại hết sức tuấn đẹp mắt, Trần An An nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.

      “À,” Diệp Lương Nhất nhướn mày,“Nhưng mà tôi muốn thế.” nhìn Trần An An nháy mắt tức giận, đưa tay xoa xoa tóc , chậm rãi :“Là học từ em.”

      Trần An An sửng sốt, có chút hiểu,“Cái gì?”

      phải em có thể mở hộp ra xem bên trong có gì sao.” Diệp Lương Nhất hơi hơi quay đầu , môi cúi càng thấp, gần như chạm vào môi Trần An An.

      “Nhưng mà...... giống với......” Trần An An mặt đỏ lên, lui bả vai, cố gắng dựa vào tường, còn cúi đầu giọng phản bác, nhưng Diệp Lương Nhất cách càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phun mặt . Cuối cùng, đầu óc Trần An An gần như trống rỗng, thể nhớ những gì sau đó.

      Vì sao ấy lại thế? Chẳng lẽ ấy muốn hôn ? Vậy rốt cuộc nên đẩy hay đẩy?

      Trong lòng Trần An An vừa chờ mong lại vừa giãy dụa, biểu mặt chính là bộ dáng ngây ngốc, phản ứng gì cũng có.

      Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tay Trần An An giật giật, lại giống như là đeo đá ngàn cân, làm sao cũng nhấc lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Diệp Lương Nhất áp lại càng gần.

      Để cho ấy hôn , dù sao cũng phải lần đầu tiên bị hôn, hơn nữa...... , còn rất thích cùng hôn môi ......

      Trần An An ngượng ngùng nhắm mắt lại, lông mi dài run run, thuận theo giống như là con thỏ ở trước mặt chủ nhân lộ ra cái bụng.

      Diệp Lương Nhất vốn muốn đùa chút, lúc này thấy bộ dáng này của , cũng nhịn được, cúi đầu, nụ hôn đặt xuống.

      Vừa lúc đó, tiếng chuông chói tai chợt đánh vỡ bầu khí ái muội của hai người.

      Cả người Trần An An run run, bỗng nhiên thanh tỉnh. Vội vàng đẩy Diệp Lương Nhất ra, nhân cơ hội nhận điện thoại nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.

      “Chu, Chu Tề, chuyện gì vậy?” Khuôn mặt Trần An An phát sốt, đầu vẫn mơ hồ, thanh so với bình thường mềm mại hơn rất nhiều, Chu Tề nghe thấy, bước chân cũng ngừng lại.

      “An An, đêm Giáng Sinh chúng ta ra ngoài chơi được .”

      “Được!” Trần An An gần như hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý. Chỉ cần có thể bớt đối mặt với Diệp Lương Nhất, bảo làm gì cũng được!

      Nghe thấy Trần An An rất nhanh trả lời, Chu Tề đầu tiên là kinh ngạc chút, sau đó lập tức thoải mái,“Vậy được, hôm đó hết giờ làm ở dưới công ty chờ tôi, tôi đến đón .”

      “Ừm.” Trần An An thuận theo lên tiếng, lại cùng Chu Tề hàn huyên vài câu rồi ngắt điện thoại.

      Đêm Giáng sinh, Trần An An buông di động, trong lòng bỗng nhiên ê ẩm, biết bác sĩ Diệp trải qua như thế nào.

      Nhưng mà nhất định có rất nhiều người muốn cùng ấy trải qua đêm Noen, Trần An An mất mát cúi đầu, đôi mắt to ảm đạm.

      Lúc ăn cơm tối, Diệp Lương Nhất bắt được cơ hội lại đùa Trần An An phen, nhìn bộ dáng Trần An An khuôn mặt hồng hồng, tâm tình tốt, thậm chí vẫn duy trì đến sáng hôm sau, tươi cười hơn rất nhiều so với bình thường, làm cho các y tá ai cũng sáng mắt lên, lén lút bàn tán.

      Gần đây Diệp Lương Nhất chuẩn bị làm phẫu thuật ung thư dạ dày cho học trung học tên là Triệu Lâm, vốn nên tiến hành sớm, chỉ là thân thể Triệu Lâm tốt lắm, nên mới kéo dài đến bây giờ.

      Buổi sáng, theo thường lệ Diệp Lương Nhất đến phòng bệnh kiểm tra tình hình của Triệu Lâm, phát thân thể của tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước đó, cứ tiếp tục như vậy, qua hai ngày nữa là có thể phẫu thuật được rồi.

      tuy rằng bị ung thư nhưng lại rất lạc quan, mặt luôn luôn tươi cười, lại khiến cho người ta nhìn mà đau lòng. Diệp Lương Nhất xoa xoa đầu , cổ vũ vài câu, vừa định rời khỏi phòng bệnh, chợt nghe Triệu Lâm ở phía sau rụt rè hỏi:“Bác sĩ Diệp, ngày mai cháu có thể xuất viện lần ? tiếng là được rồi.”

      được.” Diệp Lương Nhất nhíu mày,“Trước khi phẫu thuật cháu tuyệt đối thể ra ngoài!”

      “Vậy sao?” Triệu Lâm thất vọng cúi đầu,“Nhưng tối mai là đêm Giáng sinh, lớp cháu có hoạt động, cháu, cháu rất muốn tham gia......”

      Đêm Giáng sinh? Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, nhìn khuôn mặt nhắn uể oải của Triệu Lâm, thanh phóng nhu,“Chờ cháu khỏe lại, muốn bao nhiêu đêm Giáng sinh cũng được.”

      Ra khỏi phòng bệnh của Triệu Lâm, Diệp Lương Nhất lại kiểm tra vài bệnh nhân nữa, xong mới trở về văn phòng của mình. Đặt ống nghe và tài liệu lên bàn, chuyện đầu tiên chính là xem lịch ngày mai.

      Đêm Giáng sinh, nhìn chằm chằm vào cái số hai mươi tư kia hồi lâu, bỗng nhiên cong môi cười, lấy điện thoại di động ra,“Tôi muốn đặt hai chỗ, gần cửa sổ, tối hai mươi tư......”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Bác sĩ Diệp: Trần An An, em nhìn chằm chằm máy tính làm gì?

      Trần An An [ chảy nước miếng ]: Ngôi sao này đẹp trai a, nhìn bao nhiêu cũng chán!

      Bác sĩ Diệp [ cố nén phẫn nộ ]: Em nghĩ tới mắt sao? cho em, Trần An An, em cứ tiếp tục nhìn máy tính nữa bị mù mắt!

      Trần An An [ hoảng sợ ]: vậy à? Nhưng làm sao bây giờ, ấy dễ thương......

      Bác sĩ Diệp [ biết xấu hổ ]: Nhìn là được.
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, 10128 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 24

      Edit: Junee
      Giáng sinh, buổi chiều Trần An An vừa ra khỏi văn phòng thấy Chu Tề chờ ở bên ngoài. mặc chiếc áo ba-đờ-xuy màu xám, bên trong là áo sơmi kẻ sọc, dáng người thon dài cao ngất, mặt còn nở nụ cười , đứng cạnh chiếc Maserati màu trắng, đúng là cảnh đẹp mắt.

      Vừa thấy Trần An An, nụ cười mặt Chu Tề càng sâu, từ xa vẫy vẫy tay với , chân dài bước thẳng đến chỗ .

      Trần An An và Lý Duyệt Nhiên vừa mai gặp, định tới chỗ Chu Tề bị Lý Duyệt Nhiên túm lại,“Tối nay cậu và Chu Tề cùng nhau?”

      “Đúng vậy.” Trần An An gật đầu, hiểu cái này có gì mà đáng kinh ngạc.

      Trong lòng Lý Duyệt Nhiên thở dài, ngốc này căn bản là biết đêm Giáng sinh đối tình nhân mà có ý nghĩa như thế nào, lại định với người đàn ông khác, Diệp Lương Nhất nổi điên mới lạ?

      “Nghe này, An An, cậu chạy nhanh qua với Chu Tề tối nay có việc, thể cùng ta.”

      “Tối nay mình có việc gì cả.” Trần An An hiểu ra sao nhìn Lý Duyệt Nhiên,“Huống chi mình đồng ý với Chu Tề rồi, sao có thể thất hứa!”

      Lý Duyệt Nhiên đảo mắt xem thường, nâng tay đập Trần An An cái,“Vậy Diệp Lương Nhất đâu? ấy làm sao bây giờ?”

      ấy làm gì có liên quan gì tới mình!” Lúc này Trần An An muốn nghe  nhất chính là ba chữ Diệp Lương Nhất, cứng ngắc trả lời Lý Duyệt Nhiên, khi Lý Duyệt Nhiên còn ngây người, liền bỏ lại câu,“Duyệt Nhiên, mình trước.” rồi chạy thẳng tới phía Chu Tề.

      An An và Diệp Lương Nhất cãi nhau? Lý Duyệt Nhiên nhìn bóng dáng Trần An An và Chu Tề, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua nụ cười có ý tốt, như vậy cũng tốt, tính cách An An là rất ngốc, tuy rằng như vậy rất dễ khiến người ta thương tiếc, nhưng mà cũng rất dễ dàng bị người đàn ông như Diệp Lương Nhất ăn sạch còn chút gì.

      Bây giờ có thêm đối thủ mạnh mẽ như Chu Tề, Diệp Lương Nhất khẳng định cảm thấy bị uy hiếp, như vậy đối An An mà cũng phải là điều xấu.

      Nghĩ đến đây, Lý Duyệt Nhiên rốt cục thả lỏng tâm tình, đến ven đường đưa tay bắt chiếc taxi, định cúi người lên xe, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, cầm lấy nhìn, là dãy số lạ.

      chút suy nghĩ, trực tiếp nhấn nút từ chối, ngồi vào xe. Nhưng mà người ở đầu dây bên kia lại giống như biết mệt mỏi, lại tiếp tục gọi đến. Cuối cùng Lý Duyệt Nhiên kiên nhẫn, nhấn nút nghe,“Alô, nhầm máy rồi.”

      “Duyệt Nhiên, là .” Thanh quen thuộc bên kia điện thoại làm cho cả người Lý Duyệt Nhiên nhất thời cứng đờ.

      “Em đừng ngắt điện thoại, chỉ muốn với em mấy câu thôi,” Đường Niên bình thường luôn ôn hòa giờ trong giọng lại pha lẫn ý khẩn cầu, ngón tay Lý Duyệt Nhiên giật giật, rốt cuộc ngắt máy.

      Chỉ lạnh giọng lên tiếng:“ cái gì, phá sản sao? Tìm tôi vay tiền mua áo mưa?”

      Đường Niên nghẹn lời, lời đến bên miệng cứ luẩn quẩn ở đầu lưỡi, vất vả mới ra,“Duyệt Nhiên, ba mẹ ...... muốn gặp em.”

      Lý Duyệt Nhiên cười lạnh,“Đường Niên, muốn kể chuyện cười à? Ba mẹ gặp tôi làm gì?”

      “Duyệt Nhiên, biết sai rồi,” Đường Niên ở bên kia đau khổ cầu xin,“Em tức giận cũng được, hận cũng được, nhưng thể cho cơ hội chuộc lỗi sao? Ba mẹ nghe chúng ta chia tay, liên tục gọi điện thoại cho , muốn đưa em trở về.”

      dừng dừng, thấy Lý Duyệt Nhiên có phản ứng kịch liệt gì, lúc này mới cẩn thận tiếp tục ,“Bọn họ muốn đến thành phố A tự mình khuyên em, đồng ý rồi.”

      “Đường Niên, nghe hiểu tiếng Trung à?” Mười ngón tay xanh xao của Lý Duyệt Nhiên nắm chặt điện thoại, lông mày cũng dựng thẳng, đôi mắt giận dữ,“Tôi tôi có thói quen nhai lại cỏ, ba mẹ nghĩ như thế nào là chuyện của bọn họ, tôi cho biết, nếu tiếp tục gọi nữa đừng trách tôi khách khí!”

      “Duyệt Nhiên, chúng ta......”

      “Năm tư đại học, trong khách sạn xảy ra chuyện gì còn nhớ chứ?” mặt Lý Duyệt Nhiên lên chút châm chọc, hung ác :“Nếu gọi tới nữa, tôi liền đem ảnh chụp đó phát lên mạng!”

      Đó là chuyện sau khi bọn họ thực tập ở thành phố khác trở về, vừa mua chiếc điện thoại mới, chụp ảnh rất tốt, vẫn chưa có cơ hội thử, lúc ngứa ngáy tay chân lại thấy Đường Niên chỉ mặc quần lót từ phòng tắm ra, nhất thời nhanh tay, liền chụp được mấy tấm.

      Lúc ấy còn hay giỡn với Đường Niên, về sau nếu làm chuyện có lỗi với , liền đem ảnh chụp phát tán lên mạng. Đường Niên cười cười đồng ý, ôm lấy mà hôn.

      Chỉ là, cho tới bây giờ ngờ có ngày phải dùng đến uy hiếp này.

      Bên kia im lặng lát rồi mới vang lên thanh khó hiểu của Đường Niên,“Em yên tâm, hèn như vậy.” xong, liền cụp tiếng ngắt điện thoại.

      Lý Duyệt Nhiên giật mình nghe tiếng điện thoại tút tút, hồi lâu sau mới buông điện thoại xuống, đôi mắt xinh đẹp hoàn toàn ẩm ướt, làm sao có ảnh chụp gì, di động đổi biết bao nhiêu lần rồi.

      Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng cũng có thể kết thúc tất cả.

      Trần An An và Chu Tề ăn cơm trước, đến nơi, Trần An An kinh ngạc phát , Chu Tề đưa đến đúng nhà hàng Pháp lần trước và Diệp Lương Nhất cùng .

      Trước lạ sau quen, tới nơi này, Trần An An sợ hãi như lần đầu tiên nữa, cùng Chu Tề cười cười theo bồi bàn đến vị trí bọn họ ngồi, lại chọn đồ ăn, lúc này mới bắt đầu quan sát xung quanh.

      biết có phải ảo giác của hay , Trần An An cảm thấy khí đêm nay ở nhà hàng rất kỳ quái, có chỗ thậm chí còn đặt mấy ngọn nến xinh đẹp, ngay cả trong bình hoa tinh xảo bàn cũng cắm cành hoa hồng kiều diễm ướt át.

      “An An, nhìn cái gì vậy?” Chu Tề cầm lấy dao nĩa, đem món khai vị bồi bàn vừa mang lên đặt trước mặt Trần An An,“Rau cải cá tuyết, hương vị tệ, nếm thử .”

      “Chu Tề, nơi này phải đều là tình nhân chứ?” Trần An An nếm miếng cá tuyết, hơi hơi nghiêng người về phía trước thấp giọng hỏi Chu Tề.

      Chu Tề kinh ngạc nhìn ,“Vì sao lại hỏi như vậy?”

      nhìn xem, mỗi bàn đều là nam nữ!” Trần An An chỉ chỉ vài chỗ cho Chu Tề, ý bảo nhìn qua.

      phải, chẳng qua hôm nay là Giáng sinh mà thôi.” Chu Tề cười trấn an Trần An An,“Cho nên các cặp đôi đều chơi, hai người đơn chúng ta đành phải cùng chỗ.”

      “Cũng phải, hai người chúng ta cũng chưa có người .” Động tác Trần An An chưa thạo cắt miếng xúc xích Đức thơm phức đưa lên miệng cắn,“Chỉ có thể cùng chỗ.”

      Ba chữ cùng chỗ của làm cho ý cười mặt Chu Tề càng sâu, cầm lấy chai rượu nho ở trước mặt, rót ít vào ly của Trần An An,“Rượu nho, say đâu.”

      , tôi uống!” Trần An An vừa thấy rượu nho liền nhịn được nhớ tới Diệp Lương Nhất, sắc mặt nhất thời có chút đỏ, thấy bộ dáng kinh ngạc của Chu Tề, vội vàng giải thích:“Tôi dị ứng cồn.”

      “Vậy em có lộc ăn rồi.” Chu Tề lấy ly rượu nho trước mặt Trần An An, lại kêu bồi bàn mang lên đồ uống khác, thấy Trần An An sử dụng dao nĩa tuy rằng chưa thuần thục lắm nhưng cũng đủ ứng phó để ăn cơm, lúc này mới yên tâm cúi đầu ăn.

      Hai người vừa ăn vừa chuyện, Trần An An ở trước mặt Chu Tề có gì cố kỵ, mà Chu Tề lại giỏi về phỏng đoán lòng người, bởi vậy hai người cùng chỗ vô cùng vui vẻ.

      Vừa mới ăn được chốc lát, món khai vị cũng chưa xong, di động Trần An An liền vang, cầm lấy nhìn thấy là Diệp Lương Nhất.

      Trần An An liếc mắt nhìn Chu Tề cái, với câu xin lỗi, xong vội vàng chạy đến toilet nghe điện thoại.“Bác sĩ Diệp, có chuyện gì vậy?”

      “Em ở đâu? Sao còn chưa về?” Điện thoại vừa thông, tiếng Diệp Lương Nhất lạnh lùng chất vấn liền dội xuống.

      Trần An An ngây người chút, liền thành thành : “ tại tôi ăn tối với bạn, lát mới có thể trở về, tôi gửi tin nhắn cho , thấy sao?”

      “Bạn? Ai?” Khẩu khí Diệp Lương Nhất càng thêm lạnh như băng, nghe như rít ra từ trong răng.

      Dọa Trần An An hoảng sợ, ổn định tinh thần lúc này mới trả lời:“Chỉ là người bạn thôi, đêm nay là đêm Giáng sinh, cho nên chúng tôi ra ngoài ăn cơm, bác sĩ Diệp cũng chơi vui nhé, tôi cúp máy đây, gặp lại sau.”

      Bác sĩ Diệp khẳng định là tâm tình tốt, lúc này nên chuyện với ấy hơn, Duyệt Nhiên biết xem sắc mặt người khác, vạn nhất lại khiến bác sĩ Diệp tức giận hỏng.

      Trần An An cất điện thoại, quay lại bàn tiếp tục ăn cơm.

      Mà bên kia, Diệp Lương Nhất sầm mặt nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong mắt chỉ thoáng bùng lên mưa rền gió dữ.

      Đầu tiên là Private Kitchen, sau đó lại là ăn cơm đêm Giáng sinh, rốt cuộc Trần An An cùng người đàn ông nào ăn cơm? Hay là có bạn trai?

      Diệp Lương Nhất quẳng điện thoại lên giường, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lửa giận, ngốc kia tại ràng là bạn , đêm Giáng sinh lại ném tìm đàn ông khác! Điều này làm sao có thể chịu được!

      đặt chỗ xong rồi, chỉ còn chờ về nhà cùng trải qua đêm Giáng sinh, lại dám làm thế! Tin nhắn cái gì! Ngay cả cái điện thoại cũng nỡ gọi sao?

      Diệp Lương Nhất vơ lấy áo khoác, cầm chìa khóa xe bàn, vừa ra ngoài vừa gọi cho Trần An An, hôm nay muốn nhìn xem người liên tiếp gặp gỡ Trần An An rốt cuộc là người nào!

      Nhưng mà gọi lần Trần An An bận, gọi hai lần vẫn là bận. Diệp Lương Nhất tức giận hung hăng đập tay lái, ngốc này cũng dám ngắt điện thoại của !

      Rốt cuộc cùng người đàn ông kia làm gì? Ngay cả điện thoại của cũng nghe! Sắc mặt Diệp Lương Nhất trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, quanh thân quấn quanh vòng hơi thở thô bạo, quả thực như là người chồng phát vợ có người đàn ông bên ngoài!

      lúc tính toán làm thế nào xách Trần An An về nhà chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Diệp Lương Nhất cũng thèm nhìn số,“Trần An An, em mau cút trở về cho tôi!”

      Bên kia trầm mặc giây lát rồi liền vang lên tiếng cười khẽ,“Sư huynh, và An An cãi nhau sao?”

      Diệp Lương Nhất sửng sốt, nhìn tên màn hình điện thoại, kìm nén tức giận trong lòng, giọng chậm lại:“Chung Vận, chuyện gì?”

      có việc gì, chỉ là đêm Giáng sinh có ai cùng, muốn hỏi sư huynh làm gì thôi?” tới đây dừng chút, thấy Diệp Lương Nhất trả lời, liền thử thăm dò :“Sư huynh, bằng đến đây , chúng ta cùng ăn cơm?”

      Diệp Lương Nhất trầm mặc vài giây, sau đó kéo kéo cà vạt thắt cẩn thận từ sớm,“Được, qua đón em.”

      Thành phố A đêm Giáng sinh, nơi nơi đều treo hình ông già Nô-en, các quảng trường to nho đều đặt cây thông Noel, ngay cả cửa hàng ven đường cửa cũng lấp lánh đèn màu lung linh đầy màu sắc.

      Nhưng mà Diệp Lương Nhất nhìn cái gì cũng thuận mắt, chỉ cảm thấy trong lòng đầy hốt hoảng, bực bội khó chịu, ngay cả sắc mặt chờ mong của Chung Vận cũng chú ý tới.

      “Sư huynh, chúng ta đến nhà hàng Pháp được ?”

      phải em chỉ ăn chay à?” Diệp Lương Nhất quay sang nhìn Chung Vận,“ ăn đồ Pháp có vẻ thích hợp.”

      sao,” Chung Vận vội vàng lắc đầu, khó khăn lắm mới có thể cùng Diệp Lương Nhất trải qua đêm Giáng sinh, cho dù thể bày tỏ, cũng phải chọn nhà hàng có khí chút.“Em thích nhất là món salad rau ở nhà hàng phố kia.”

      Nghe thấy như vậy, Diệp Lương Nhất nữa phản đối, chạy xe thẳng đến trước nhà hàng Pháp đó. Lúc xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu sáng rực, trong mắt xẹt qua chút châm chọc, vị trí chọn đầu tiên rốt cuộc vẫn có công dụng.

      “Bánh hạnh nhân cuộn.” Chu Tề cười tủm tỉm đem món bánh ngọt đặt trước mặt Trần An An,“ Ngày đó chúng ta Private Kitchen ăn đa số đều là món tráng miệng Mỹ, nhưng tôi cảm thấy món tráng miệng Pháp vẫn là tiêu chuẩn nhất.”

      Trần An An mở to hai mắt nhìn bánh hạnh nhân cuộn, lại nhìn Chu Tề, trong mắt tràn đầy sợ hãi than thở,“Chu Tề, thực biết hết đồ ăn ở thành phố A!”

      “Tàm tạm.” Chu Tề cũng phủ nhận, nhấp ngụm rượu nho trong tay, ánh mắt nhìn Trần An An vẫn ôn nhu như nước.

      Trần An An kỳ ăn no, lại cưỡng lại được hấp dẫn của món bánh ngọt, lại bắt đầu vùi đầu mà ăn, đồ ăn ở đây là quá ngon, tuy rằng món ốc sên nướng Burgundy Chu Tề gọi dám thử, nhưng còn món điểm tâm ngọt tuyệt đối thể bỏ qua.

      Trần An An hưởng thụ híp mắt như mèo con, vừa định mở miệng bảo Chu Tề cũng nếm thử, chợt nghe Chu Tề :“Kia phải là Diệp Lương Nhất và Chung Vận sao? là khéo.”

      Trần An An sửng sốt, dĩa trong tay bịch tiếng rơi lên bàn, ánh mắt cũng tự chủ nhìn theo hướng Chu Tề chỉ.

      Đúng là Diệp Lương Nhất, ấy và Chung Vận ngồi đối diện, dáng vẻ khi ăn tao nhã trôi chảy, thỉnh thoảng còn dừng lại cùng Chung Vận mấy câu, khuôn mặt bình thường luôn lạnh như băng cũng như hồi xuân, ôn hòa đến khó tin.

      “Xem ra Lương Nhất và Chung Vận lại lần nữa kết hợp!” Chu Tề nhìn ánh mắt khiếp sợ của Trần An An, giải thích:“Lúc trước ở Mĩ, chúng tôi đều cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, nhưng hai người lại chậm chạp có động tĩnh, tôi vốn tưởng rằng cả hai bọn họ đều có ý này, tại xem ra là tôi nhầm rồi.”

      Chu Tề rũ mắt, mặt mày thâm trầm, ánh mắt lại chăm chú nhìn biểu tình của Trần An An.

      Nếu Trần An An thông minh chút, có lẽ lập tức phản bác lại Chu Tề, dù sao tại thân phận của cũng là bạn Diệp Lương Nhất, nhưng lại là ngốc nghếch nên mới theo Chu Tề,“Bọn họ, bọn họ là thực xứng......”

      Trần An An chỉ cảm thấy ngực đau vô cùng, trái tim như bị xé nát, đau đến nỗi gần như thể thở nổi, trong đầu ngoại trừ hình ảnh Diệp Lương Nhất và Chung Vận xứng đôi chẳng nghĩ được cái gì.

      Chu Tề rốt cục xác định được phỏng đoán của mình, trong lòng cực kỳ vui mừng, định mở miệng cái gì, lại đột nhiên nhìn thấy gương mặt Trần An An lã chã sắp khóc.

      sửng sốt, bàn tay căng thẳng nắm chặt ly rượu, lồng ngực vừa mới dâng lên vui sướng nhất thời trở thành hư .

      “Chu Tề, tôi, chúng ta thôi, tôi ăn xong rồi.” Trần An An hơi cúi đầu, mặt cách nào che giấu được bối rối và mất mát.

      “Được.” Chu Tề cầm lấy áo khoác ghế đứng lên, làm như phát vẻ mặt của Trần An An,“Có muốn chơi chút ? Quảng trường gần đây có buổi chiếu phim, chúng ta......”

      còn chưa hết, Chu Tề chỉ nghe phịch tiếng, quay đầu lại nhìn, liền thấy Trần An An ôm bụng ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài ,“Chu Tề, tôi, tôi đụng vào góc bàn.”

      Trong nhà hàng yên tĩnh hài hòa, bỗng nhiên vang lên thanh lớn như vậy, tất cả khách ăn xung quanh chỉ thoáng đều nhìn về phía bọn họ.

      Chu Tề nhất thời dở khóc dở cười, đau lòng vội vàng bước qua nâng Trần An An dậy,“Có sao , sao lại đụng vào góc bàn? Có cần bệnh viện ?”

      Trần An An chỉ cảm thấy bụng đau dữ dội, nhưng mà cũng chỉ là đau trận vậy thôi, làm sao phải bệnh viện, vội vàng lắc đầu, vừa muốn gì, chợt nghe phía sau truyền đến thanh lạnh lùng,“Trần An An, em lại đây cho tôi!”

      vừa quay đầu lại, liền thấy Diệp Lương Nhất lạnh mặt đứng sau lưng , gân xanh giật giật, xem ra sắp cáu tiết lên rồi.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      ngày nào đó, bác sĩ Diệp tới dưới lầu công ty Trần An An chờ về nhà, thấy nam đồng nghiệp cười cười tiêu sái ra, vô cùng vui vẻ.

      Bác sĩ Diệp [ trầm ]: Về sau được gần người đàn ông khác như vậy! Em có biết, có số người chính là mặt người dạ thú balabala......

      Đảo mắt nhìn sang lại thấy tai Trần An An nhét tai nghe điện thoại hồng hồng!

      Bác sĩ Diệp [ phẫn nộ kéo tai nghe điện thoại xuống ]: Em rốt cuộc có nghe chuyện hay ?

      Trần An An [ chột dạ ]: Có, có, kỳ ...... Chỉ có chút là nghe thấy, , sau câu để cho nước mắt hóa thành mưa rơi là cái gì nhỉ?

      Bác sĩ Diệp:!!!
      HoanHoan, Phong nguyet, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :