1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: hỏi quốc

      Long Liễm Thần vẫn mang vẻ mặt tươi cười, ôn tồn , “ nhìn ra, Thái tử phi lại thâm tàng bất lộ.”

      “Vâng…Vâng ạ.” Lão quản gia cố trấn định, “Nhị tiểu thư thích rêu rao quá mức.”

      Long Liễm Thần cười cười, : “Nếu lần này Phượng tướng thắng được, e rằng danh hiệu “Thường thắng tướng quân” của ông phải bị lật đổ rồi.”

      “Ha ha....Thái tử quá khen.” Phượng Liêm cười ha hả tới phòng khách, có thể thấy, tâm tình của ông rất tốt.

      Long Liễm Thần nhướng mày, chẳng lẽ đoán sai?

      “Mới vừa nhất thời cao hứng, cùng tiểu nữ đánh cờ, ai ngờ càng đánh càng hăng, thất lễ với Thái tử.” Phượng Liêm khách khí .

      sao.” Long Liễm Thần lạnh nhạt .

      “Đến thư phòng của lão thần tiếp, thế nào?”

      “Đành thế rồi.” thẳng vào vấn đề thẳng vào chủ đề, quả nhiên là tác phong trước sau như của Phượng tướng.

      ***

      Mặt trời lặn về phía tây, Phượng Triêu Hoa mới kết thúc cùng Chu công đánh cờ, từ từ tỉnh lại.

      “Lục Bình, bây giờ là giờ nào rồi?”

      “Vừa qua khỏi giờ Thân.”

      Phượng Triêu Hoa xoa xoa mi tâm, bất tri bất giác lại ngủ hai canh giờ, nhưng tại sao vẫn còn cảm thấy buồn ngủ đây?

      “Tiểu thư, nên dùng bữa tối rồi.” Lục Bình sợ nàng tiếp tục ngã đầu xuống, kịp thời nhắc nhở.

      Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, đứng dậy mặc y phục.

      “Thái tử tới.” Lục Bình vừa cài nút áo cho Phượng Triêu Hoa, vừa hồi báo.

      Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, thuận miệng hỏi, “Y tới làm gì?”

      Lục Bình kinh ngạc, tiểu thư hỏi câu này là sao? Tướng công đến thăm nương tử cũng cần lý do sao? Bỗng dưng, nàng ta hình như hiểu ra cái gì, vì vậy thận trọng hỏi, “ và Thái tử gia hợp?”

      “Cơ bản mà , quan hệ của chúng ta rất bình thường.” Phượng Triêu Hoa đơn giản giải thích về quan hệ giữa nàng với Long Liễm Thần.....

      Lục Bình bối rối, nếu như tiểu thư cùng Thái tử chung đụng hòa thuận, sao lão gia lại liệt Thái tử vào danh sách đen? Nhưng mà, xét theo thái độ ban nãy của Thái tử, quan hệ của y với tiểu thư hình như cũng tệ lắm.

      Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn huân long tiên hương bàn trang điểm, giọng hỏi, “Thái tử lưu lại?”

      “Dạ.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, cầm long tiên hương lên, hơi khịt mũi ngửi, sau lúc : “Đốt lên.”

      “Vâng.” Cầm cái trâm ngọc trắng cài vào tóc Phượng Triêu Hoa, Lục Bình lập tức khom người đốt huân hương.

      “Sao cây ngọc trâm này nhìn lạ vậy?” Phượng Triêu Hoa nhìn mình trong gương .

      Lục Bình đốt huân hương, quay đầu lại cười , “Đấy là của Thái tử tặng cho tiểu thư đó.”

      Của y? Phượng Triêu Hoa lập tức nghĩ đến cây trâm ngọc mình đánh mất, lại sau đó khẳng định, khỏi phải nghi ngờ xác thực cây trâm đêm đó bị y tiện tay lấy .

      Than tiếng, Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt , “Đổi lại ngọc tím.”

      Lục Bình mặc dù hiểu, nhưng cũng hỏi nhiều, theo lời đổi trâm ngọc trắng thành ngọc tím.

      Phượng Triêu Hoa cầm cây trâm của Long Liễm Thần tặng bỏ vào trong ngực, : “ thông báo với lão gia, ta muốn cùng lão gia dùng bữa tối.”

      “Vâng” Giọng Lục Bình vô cùng kích động, tiểu thư cùng lão gia ăn cùng bàn, đây chính là cảnh tượng mấy trăm người trong phủ mong đợi nhất.

      Nhìn vẻ mặt vui mừng của Lục Bình, Phượng Triêu Hoa chỉ cười cười, đợi sau khi Lục Bình rời mới đóng cửa phòng, đem hương lô đốt đổ ra nền đất. Sau đó ngồi xuống lẳng lặng quan sát.

      Khoảng chừng khắc, xung quanh lư hương bắt đầu xuất kiến, muỗi, đủ loại côn trùng...Từ từ, mỗi lúc càng nhiều. Bọn chúng mới đầu đều chỉ quanh quẩn ở cách lư hương cm, đến khi lỗ giữa của lư hương thoát ra khói mù màu xanh nhạt chúng xuất như chẻ tre tuôn về phía lư hương.

      Từng đợt từng đợt những con tiên phong trước hy sinh ở đường ngắn ngủn cm này, kẻ đến sau như bươm bướm dập lửa nhích đến gần lư hương, như làm việc nghĩa chùn bước.

      Trong chớp mắt, bốn phía lư hương thấy động tĩnh, chỉ để lại đống thi hài làm bằng chứng qua đời sau đợt gió tanh

      mua máu.

      “Nếu lư hương đổi thành người, biết cảnh tượng thế nào?” Phượng Triêu Hoa giọng lẩm bẩm, mắt lạnh lùng nhìn hài cốt đầy đất, giống như nhìn xuyên qua chúng nó nhận ra được điều gì khác.

      “Tiểu thư, bữa tối chuẩn bị xong.” Lục Bình ở ngoài cửa kêu.

      Phượng Triêu Hoa đem lư hương đặt lại lên bàn, lạnh nhạt , “ vào dọn dẹp chút.” Dứt lời, mở cửa ra rời .

      Dọn dẹp gì cơ? “Ố…” Vừa mới hét lên, Lục Bình vội vàng che miệng của mình, mặt khiếp sợ nhìn những thi hài nám đen đất, hồi lâu mới trấn định lại. Mang theo mối nghi ngờ thôi dọn dẹp sạch mặt đất.

      ***

      Tại hậu viện Tướng phủ, hai cha con Phượng Triêu Hoa với Phượng Liêm ăn cùng bàn, bảy tám nha hoàn đứng bốn phía phục vụ để được xem màn kịch hay.

      xuống… xuống, tất cả xuống.” Mắt thấy món ăn được dọn hết lên, Phượng Liêm như thường ngày, bắt đầu đuổi người.

      “Nô tỳ muốn lưu lại gắp thức ăn cho lão gia.”

      “Nô tỳ muốn lưu lại rót rượu cho lão gia.”

      “Nô tỳ châm trà cho Nhị tiểu thư.”

      “Nô tỳ gắp thức ăn cho Nhị tiểu thư.”

      “Nô tỳ thêm cơm cho Nhị tiểu thư.”

      “Nô tỳ thêm cơm cho lão gia.”

      “Nô tỳ… Nô tỳ…” Nha hoàn cuối cùng cứng lưỡi.

      “Bưng trà, dâng nước, gắp thức ăn, thêm cơm họ cùng cướp hết, người còn có lý do gì?” Phượng Liêm hỏi.

      “Nô tỳ… Nô tỳ…” Tiểu nha hoàn đưa mắt khẩn cầu với Phượng Triêu Hoa, tỏ vẻ nàng rất muốn ở lại.

      Phượng Triêu Hoa hé miệng nhàng cười cười, giương mắt nhìn trời, : “Trời chiều rất đẹp.”

      Mặt tiểu nha hoàn mờ mịt.

      Lục Bình cười trộm, : “Nha đầu ngốc, nhanh lấy ô tới che mát cho tiểu thư.”

      Hai mắt tiểu nha hoàn sáng lên, nhất thời như Thể Hồ Quán Đính*, lập tức chạy lấy ô. Nàng ta còn chưa rời , có mười mấy người cầm dù xuất . “Nô tỳ vì lão gia che dù.” Hiển nhiên, mọi người chờ đợi cơ hội biểu này từ rất lâu rồi. (* câu này trong Kinh Phật, ngụ ý là như thể được nghe chân lý thiết yếu. Cũng dùng để ví dụ với trí tuệ của Phật pháp, tinh hoa của đạo Phật)

      Cơ mặt già nua của Phượng Liêm giật giật, : “Trời vẫn chưa đổ mưa, che cái gì mà che?”

      “Vị vũ trù mâu*. Đợi đến khi mưa, che dù muộn.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt . (* về loài cú vọ, khi trời đổ mưa nó lo sửa chữa tổ ở của mình, ngụ ý tức là biết phòng xa, lo xa bao giờ cũng tốt cả)

      “Con à, tuy rằng hai cha con chúng ta dễ gì ngồi cùng nhau ăn chung bữa cơm, nhưng con cũng đâu cần long trọng như thế chứ hả? Con cũng biết, cha đây xưa nay luôn rất khiêm tốn.” Phượng Liêm tận tình khuyên người khác chừa cho ông chút mặt mũi.

      “Ở nhà của mình, lên giọng chút cũng sao.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa bắt đầu dùng bữa.

      Phượng Liêm trừng mắt, : “Mỗi lần đều mang theo đống đội quân tóc dài tới trợ uy. Con cho rằng nơi này là chiến trường à.”

      “Cha…” Phượng Triêu Hoa định cho thức ăn vào miệng lại thả vào trong chén mình, : “Nếu như cha có thể bảo đảm cùng nhau dùng bữa bàn đến chữ quốc , con bảo họ lui xuống.”

      Ngụ ý, để cho hạ nhân vây xem, trừ thuận nước giong thuyền ra, chủ yếu nhất vẫn là chận lại miệng người nào đó.

      Môi Phượng Liêm giật giật, nhìn Phượng Triêu Hoa vô cùng ai oán thở dài rồi vùi đầu ăn cơm.

      Nha hoàn bốn phía rối rít che miệng cười trộm, họ bội phục Nhị tiểu thư.

      Chỉ chốc lát sau, Phượng Liêm rốt cuộc nhịn được nữa, : “Hôm nay Thái tử tới tìm cha chút chuyện.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày, vẫn điềm nhiên nhìn ông, thản nhiên : “Ăn ngủ , con chưa bao giờ quên lời cha dạy bảo.”

      “Cha đây cũng dạy con phải kính già trẻ.”

      “Cha còn rất trẻ.”

      “Con phải hiếu thuận cha đây.”

      Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa hếch mày, : “Con đủ hiếu thuận sao?”

      “Dĩ nhiên phải.”

      “Vậy ý của cha là…?”

      “Nếu như con chịu nghe cha đây chút chuyện triều…”

      “Nếu hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta ăn cùng bàn đừng tiếp tục nữa.” Dừng lát, Phượng Triêu Hoa lại : “ hỏi triều . Đây là nguyên tắc của con.”

      Phượng Liêm im lặng nhìn trời, lần nữa thở dài, tại sao… Tại sao con ông phải tránh né quốc như lũ lụt với thú dữ? Trước kia ràng phải như thế. Nữ nhi từ thông minh, mười tuổi có thể giúp ông xử lý quốc , đưa ra cách nhìn sâu sắc càng khiến ông tự thẹn bằng. Nhưng có lẽ là bắt đầu từ ba năm trước, nữ nhi cùng ông trao đổi quốc gia đại nữa, thậm chí có phần chống lại ông chẳng hạn như lúc này. Mặc dù biểu ràng, kiểu cách cũng rất đặc biệt, nhưng nuôi con mười tám năm, ông lại cảm nhận được mọi thay đổi của nó.

      Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Lần đầu tiên Phượng Liêm ý thức được, đến lúc ông phải lưu tâm đến mọi thay đổi của đứa con này rồi.
      Last edited: 17/9/14
      Dạ Nguyệt, Linh Nguyễn, xixon3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Ôm cây đợi thỏ
      Edit: TieuKhang

      Đêm đến, Phượng Triêu Hoa vô cùng bất đắc dĩ chọn cách ôm cây đợi thỏ, ngồi vắt xà ngang khuê phòng của mình, buồn tẻ nhìn chiếc giường lớn mềm mại mà trong lòng có phần bất mãn. Ngày tốt cảnh đẹp thế này, nên là thời cơ tốt để gặp Chu công, nhưng bây giờ nàng lại gia nhập vào hàng ngũ đầu trộm đuôi cướp. Tạo hóa trêu ngươi!

      lúc than vãn, phía dưới đột nhiên có tiếng động. Hai mắt Phượng Triêu Hoa nhíu lại, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

      mặt đất, vô số con bò cạp kết đội kéo dài lũ lượt bò về phía giường, móng vuốt ma sát mặt đất phát ra tiếng xạt xạt trong đêm khuya nghe cực kỳ chói tai, rợn cả tóc gáy.

      Phượng Triêu Hoa hơi nhướng mày, đáy mắt cười như cười, quan sát những con bò cạp với vẻ chú tâm hiếm thấy, lúc này mới biết, ra lũ bò cạp đoàn kết lại cũng dọa người đến thế. Ít nhất, nếu như nằm ở giường là đại gia khuê tú đơn thuần khác, mà trong phòng cũng có Long Tiên Long Liễm Thần lưu lại, vậy , chưa tới canh giờ, giường xuất khối xác khô.

      Tới tận cửa chăm sóc hết lần này tới lần khác, hơn nữa lần này hạ thủ còn ngoan độc hơn cả lần trước. Xem ra, đối phương quyết tâm muốn đối địch với nàng.

      Phượng Triêu Hoa thở dài tiếng, nếu đối phương thu tay lại, vậy chặt đứt tay của bọn họ thôi.

      Đại khái qua thêm khắc nữa, bò cạp xuất trạng thái yếu dần, chân cũng có vẻ xụi lơ vô lực, nhích tới nhích lui vẫn quanh quẩn ở tại nguyên chỗ trong phạm vi cen-ti-mét.

      “Két....” Tiếng cửa phòng bị đẩy ra. tên hắc y che mặt nghênh ngang tiến vào như đến chỗ người. Điểm Duy nhất có thể thấy được, cứ như hiểu rất bản thân mình ở nơi nào vậy, bước rất cẩn thận, từ lúc tiến vào cửa đến khi tới gần cạnh giường, hề va chạm phải bàn ghế.

      Hắc y nhân nhanh chóng xốc lên màn giường, lúc đầu khi thấy bò cạp khắp giường đắc ý thôi, nhưng rất nhanh liền nhận ra điều bất thường, muốn rời , cổ lại bất ngờ xuất thanh kiếm lạnh lẽo.

      “Tự hay đợi ta hỏi ngươi đáp?” Trong giọng hời hợt của Phượng Triêu Hoa lộ tức giận, nàng thích bị người lạ quấy rầy, cực kỳ thích.

      Hắc y nhân trả lời, cằm khẽ động, lợi kiếm đột nhiên xoay nhanh như chong chóng, thân kiếm lạnh lẽo đánh mạnh vào cổ họng ....

      “Á....” Theo tiếng kêu thảm thiết bị nghẹn, viên thuốc màu trắng từ trong miệng hắc y nhân bay ra.

      Phượng Triêu Hoa tiếp theo ung dung lấy ra khăn thêu, tay trái giũ dùng khăn thêu bọc lại viên thuốc, mặt cũng thoáng vẻ kiên nhẫn, : “Đừng phí tâm tư nữa, tạm thời ta chưa muốn cho ngươi chết.”

      “Ngươi là ai?” phải theo như tình báo nhị thiên kim Tướng phủ là người tay trói gà chặt sao?

      “Ta là ai quan trọng.” xong, Phượng Triêu Hoa thành thạo lật chuyển thân kiếm, dùng chuôi kiếm phong tỏa huyệt đạo hắc y nhân, sau đó tiện tay vứt trường kiếm.

      Theo tiếng lẻng xẻng, thanh kiếm bay thẳng vào vỏ kiếm vách tường phía bên trái, cực kỳ ăn khớp. ràng, nó vốn chính là thể.

      Hắc y nhân nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc thôi. Thanh kiếm kia như được khảm giữa khung tranh, như được kết hợp với núi cao vách đá vải vẽ tranh sơn dầu, cự ly khoảng cách cực ngắn thể nào nhìn ra trong bức tranh lại cất giấu thanh kiếm sắc trắng trợn như thế, tựa hồ như nơi đó chỉ là bức họa bình thường đến ngay cả thân là sát thủ mà cũng có khả năng để ý tới nó. Mà thói quen của sát thủ đó là rất mẫn cảm với vũ khí.

      Xem ra, mấy lần thất thủ cũng phải tình cờ. Nàng ta tuyệt đối phải là khuê các nữ tử bình thường.

      thèm đếm xỉa đến vẻ bàng hoàng của hắc y nhân, Phượng Triêu Hoa tự mình kéo ghế tới ngồi xuống phía sau cách chỗ hơn thước, thận trọng xem xét viên thuốc màu trắng kia hồi, “Thuốc của Dạ Ưng điện?” Trong tiếng lẩm nhẩm tự hỏi dường như còn mang theo vài phần vui vẻ.

      Thuốc của Dạ Ưng điện mà nàng ta cũng biết? Vẻ mặt hắc y nhân khiếp sợ, muốn nghiêng đầu nhìn cho mặt nàng, nhưng cố cách nào thân hình cũng thể nhúc nhích, chỉ dựa vào cổ vốn thể nhìn tới phía sau. Nghiêng mắt chỉ có thể nhìn thấy vài sợi tóc thấp thoáng bay bay.

      Phượng Triêu Hoa hỏi, “Là Phi Oanh các sao?”

      Hắc y nhân hiểu ý nàng cau mày.

      “Theo ta được biết, tin tức của Dạ Ưng điện đều mua được từ Phi Oanh các.”

      “Đúng vậy.” Chính vì vậy, mới tin chắc nghi ngờ những tình báo có liên quan tới nàng. Tình báo từ Phi Oanh các bán ra đó giờ chưa hề giả. Nhưng lần này lại xảy ra trường hợp ngoại lệ.

      Phượng Triêu Hoa cất vào viên thuốc, lạnh nhạt , “Sau nửa canh giờ huyệt đạo của ngươi tự động giải, trở về chuyển cáo với Lam Ưng, tạm thời dừng ngay việc ám sát Phượng Triêu Hoa, trong vòng ba ngày ta nhất định cho Dạ Ưng điện lời giải thích hợp lý.”

      “Ngươi phải là Phượng Triêu Hoa?” Hắc y nhân cả kinh .

      phải.” Bỏ lại hai chữ lạnh tanh, Phượng Triêu Hoa đứng dậy rời .

      Hắc y nhân mờ mịt hiểu, nếu nàng ta phải là Phượng Triêu Hoa, mà tình báo Phi Oanh các cung cấp cũng có sai, Phượng Triêu Hoa xác thực chỉ là thiên kim khuê các bình thường. Vậy nàng ta rốt cuộc là ai? Vì sao trong tình báo Phi Oanh các cung cấp cũng có nhắc tới bên cạnh Phượng Triêu Hoa có cao thủ?

      ⃰Rời khỏi Tướng phủ, Phượng Triêu Hoa đến thẳng Vân Nghê lâu, mặt cảm xúc gõ cửa phòng Tô Tứ, nhìn ra hỉ nộ.

      Tô Tứ vội vàng mở cửa, cười hì hì , “Tiểu Thất, ta biết ngay tối nay muội đến. Muội xem, cả y phục ta cũng chưa thay, vì sợ mặc y phục mất thời gian kịp gặp muội.

      Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt lườm , sau đó ngồi xuống : “Bao nhiêu bạc?”

      vạn.”

      “Chỉ trị giá vạn?” Phượng Triêu Hoa vô cùng bất mãn với giá trị của mình.

      “Oh…” Tô Tứ cười , “ vạn lượng hoàng kim.”

      “Tứ ca, sau này ta còn có thể tin tưởng huynh ?” Phượng Triêu Hoa thở dài, mặt lộ vẻ bị thương.

      “Có thể! Dĩ nhiên có thể!” Ý thức được mình đùa giỡn quá trớn, Tô Tứ liền vội vàng giải thích, “Muội nghĩ xem, Tứ ca ta là người làm ăn, thể đuổi khách hàng. Nhưng Lam Ưng cần tư liệu của muội, ta đương nhiên thể đem muội bán, nhưng cũng thể bán tin tức giả, muội cũng biết, Phi Oanh các xưa nay chưa hề bán tin tức giả. Tứ ca ta cũng thể tự tay đập tấm chiêu bài vàng này.”

      Dừng lại chút, Tô Tứ mới tiếp, “Vì vậy ta nghĩ ra cách làm vẹn cả đôi đường. Đem tư liệu Phượng Triêu Hoa bán cho , giữ lại thận phận của Phượng Thất.”

      Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn y chằm chằm : “Huynh biết ta hỏi là chuyện này.”

      “Ta…” Tô Tứ thở dài : “ cho cùng bọn họ cũng phải là đối thủ của muội, cứ coi như thêm chút màu sắc cho cuộc sống nhạt nhẽo của muội .” Trong lời ràng có vẻ chột dạ.

      “Chính xác hơn là tăng thêm niềm vui cho cuộc sống tẻ nhạt của huynh mới đúng.” Phượng Triêu Hoa .

      Thấy Phượng Triêu Hoa vẫn chịu bỏ qua, Tô Tứ hạ quyết tâm : “Ta tiết lộ cái bí mật này, coi như là bồi thường muội. Như vậy được rồi chứ?”

      cần.” Phượng Triêu Hoa nhã nhặn từ chối.

      “Vậy muội muốn sao?” Tô Tứ bắt đầu lo sợ, dựa theo hiểu biết của về nàng, càng bình tĩnh thế này, bão táp kéo tới sau đó chắc chắn càng đáng sợ hơn.

      Quả nhiên, đợi Tô Tứ thương tiếc cho bản thân xong, Phượng Triêu Hoa liền đánh thẳng vào địa ngục…

      giải quyết chuyện này. Đừng để sát thủ Dạ Ưng điện xuất trong phạm vi trăm dặm của ta nữa.”

      “Hả… Ta muốn nợ tình của Lam Ưng…” Nợ tình cũng chính là nợ bạc nha!

      “Còn nữa, tịch thu vạn lượng hoàng kim của lần này.” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa tiêu sái đứng dậy rời .

      “Nè… Đây là tiền mồ hôi nước mắt của ta mà! Muội thể chèn ép xương máu của ta được!” Tô Tứ đau lòng, giọng kêu rên. Nếu nơi này là đồng hiu quạnh bóng người, nhất định kêu khóc trận cho . muốn kiếm chúc bạc cũng khó khăn hết sức!
      Last edited by a moderator: 18/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Hóa đơn của thanh lâu
      Edit: TieuKhang

      Hôm sau, tiếng kêu gào lanh lảnh phá tan yên tĩnh tại Lạc Phượng các....

      “Nhị tiểu thư, xong rồi, lão gia bị kéo Vân Nghê lâu rồi!”

      Phượng Triêu Hoa dừng lại tay tính hạ bút, giương mắt hỏi, “Bị ai kéo ?”

      “Lại Bộ Thị Lang.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày lẩm nhẩm ‘Trần Minh Hiên?’: “Sao cha lại cùng ?”

      “Người tới đưa tin , hôm nay sau khi lâm triều xuống, Trần đại nhân liền ngỏ lời mời lão gia đến Vân Nghê lâu đàm , lão gia chẵng những từ chối, ngược lại còn bảo muốn mời khách.” Gã sai vặt chi tiết bẩm báo.

      Hôm qua Thái tử viếng thăm, hôm nay cha lại phá kỷ lục cả đời bước chân vào thanh lâu của mình, đồng thời bao Minh Nguyệt cả ngày…Mà Trần Minh Hiên….Xưa nay luôn kề cận bên cạnh Thái tử…. Chẳng lẽ….

      Nghĩ đến đây, chân mày Phượng Triêu Hoa càng nhíu chặt, để bút xuống lạnh nhạt , “Biết rồi, lui xuống .”

      “Nhưng mà….” Gã sai vặt muốn lại thôi.

      “Còn chuyện gì?”

      “Lão gia ra giá năm ngàn lượng bạc mua cả ngày của Minh Nguyệt nương, cho nên….”

      Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa vểnh môi, bất đắc dĩ cười thở dài : “Ta xử lý, ngươi xuống trước .”

      “Vâng…” Gã sai vặt nhanh nhẹn rời .

      ***

      Tại Vân Nghê lâu, quang cảnh vô cùng bừa bãi, xa hoa truỵ lạc.

      Trong phòng chữ Thiên thứ nhất, Phượng Liêm và Trần Minh Hiên ngồi đối diện nhau, còn Minh Nguyệt ngồi giữa hai người.

      “Minh Nguyệt cảm tạ ân đức của Thừa tướng đại nhân, cũng nguyện ý khảy đàn giúp vui cho nhị vị đại nhân, nhưng lời của hai vị đại nhân, Minh Nguyệt nghe hiểu.” Minh Nguyệt lễ phép .

      Phượng Liêm giơ tay lên vuốt chòm râu theo thói quen, lại phát dưới cằm mình vốn chẳng được mấy cọng râu, khỏi lúng túng thả tay xuống : “ tin ta?” Cũng tại hôm qua giả dạng làm cao nhân đắc đạo, khi đó vuốt râu vuốt đến quen tay, nhất thời quên mất chòm râu giả kia còn nữa.

      Minh Nguyệt cúi đầu : “Minh Nguyệt có ý đó.”

      “Trần Đức Thiên là vị quan tốt, chuyện của ông ấy ta cũng có biết đôi chút, lòng rất muốn thay ông ấy đòi lại công đạo, nhưng ngặt nổi có chứng cớ. Chẳng lẽ muốn vì lệnh tôn đòi lại công đạo hay sao?”

      “Minh Nguyệt cũng mong có thể giúp ngài, giúp cả người kia…. Nhưng có lòng mà đủ sức.” Minh Nguyệt bình tĩnh đối đáp.

      Phượng Liêm bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Minh Hiên, nha đầu này phòng bị quá nặng.

      Trần Minh Hiên khẽ gật đầu, nhìn Minh Nguyệt : “Đêm đó thuyền gặp phải thích khách, những người đó tới để ám sát đấy.”

      “Minh Nguyệt trước giờ chưa từng kết thù kết oán với ai.”

      “Trần Đức Thiên cũng chưa hề kết thù kết oán với ai. Nhưng ông ta vẫn bị ám sát đấy thôi. Cũng có đạo lý ta phạm người người chẳng phạm ta. Chẳng lẽ muốn theo con đường của cha mình hay sao? Ta tin rằng, lệnh tôn nhất định hề muốn nhìn thấy kẻ xấu cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

      Nghe vậy, người Minh Nguyệt hơi run lên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường : “Minh Nguyệt biết.”

      “Đêm đó, bằng hữu của ta suýt nữa chết trong tay những kẻ đó.” Trần Minh Hiên .

      “Cái gì?” Chẳng phải Thất công tử dựa vào thân thủ của Long công tử đối phó với mấy tên thích khách ấy dễ như trở bàn tay sao?

      “Y say sóng.” Nếu phải say sóng, e rằng chẳng có mấy ai có thể gây tổn thương cho .

      “Say sóng?” Minh Nguyệt cả kinh , “Say sóng vậy tại sao y còn muốn du hồ?”

      nương biết sao?” Trần Minh Hiên hỏi ngược lại với vẻ mập mờ.

      Minh Nguyệt là người thông minh sáng suốt, há có thể hiểu ý tứ của , vì vậy có chút ngượng ngùng cúi đầu : “Minh Nguyệt chỉ là nữ tử thanh lâu.”

      “Vị bằng hữu kia của ta ít ngày nữa rời Kinh, y chỉ hy vọng trước khi mình nhờ nương làm chút chuyện. Nếu như phải nhận nhờ cậy của y, ta xin Thừa tướng đại nhân tới hỗ trợ.” Trần Minh Hiên tỉnh bơ mà mặt đỏ tim loạn.

      Minh Nguyệt mím mím môi, mấy lần muốn lại thôi, hồi lâu : “Minh Nguyệt tạm thời thể giúp gì được cho Long công tử.”

      Nghe vậy, mặt Trần Minh Hiên lộ vẻ bất lực, nữ tử này rất khó tin tưởng người khác.

      Trong phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng.

      lúc sau, Phượng Liêm thốt ra lời kinh người, “ mau theo ta về phủ.” Đón về phủ rồi từ từ tra tấn, ông tin ngoan ngoãn nghe lời.

      Minh Nguyệt kinh ngạc, định mở miệng, nhưng có người lên tiếng trước....

      “Các vị nhiệt tình.” Phượng Triêu Hoa thân nam trang đẩy cửa ra bình tĩnh tới, như thể nàng phải là người mời mà tới, mặt chút áy náy cũng có.

      “Thất thiếu!” Minh Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng mừng rỡ nghênh đón, nàng tưởng rằng y tới Vân Nghê lâu nữa.

      Thấy Phượng Triêu Hoa lộ diện, Phượng Liêm lập tức từ Sơn Đại Vương liền biến thành Tiểu Hầu Tử. Hết cách thôi, ông chỉ sợ duy nhất chính là đứa con này, nó , ông hai.

      Phượng Triêu Hoa hướng Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó tự mình ngồi xuống đối diện với chỗ nàng ta.

      “Phượng huynh.” Trần Minh Hiên lên tiếng chào hỏi.

      “Trần huynh.” Phượng Triêu Hoa khách khí , “ lâu gặp.”

      Nghe vậy, khóe miệng Trần Minh Hiên hơi giật giật, ngờ lại có thể thản nhiên ra bốn chữ ‘ lâu gặp’ như thế! Mặc dù trong lòng vô cùng khinh bỉ đối với hành động mình bỏ chạy ngày hôm trước, nhưng Trần Minh Hiên vẫn rất lễ phép trả lời, “Nhờ phúc của Phượng huynh.”

      “Long huynh tới cùng huynh sao?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      có. Y khỏe nên ở lại phủ nghỉ ngơi.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, muốn hỏi rồi lại kiềm xuống, lái sang chuyện khác: “Thừa tướng đại nhân muốn đón Minh Nguyệt về phủ?” Ánh mắt ràng chỉ thoáng nhìn sang Phượng Liêm, nhưng mang theo chút cảnh cáo khó nhận ra.

      Người ngoài nhìn vào tất nhiên cho rằng đây bất quá chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng Phượng Liêm hoàn toàn có thể nghe ra điểm khác biệt trong đó, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, sắc mặt ra vẻ nghiêm trọng nhìn mấy chung trà bàn để lảng tránh đối mặt với Phượng Triêu Hoa : “ tình trọng đại. Ta nhất định phải đưa ta về.”

      “Ta .” Minh Nguyệt nhìn Phượng Triêu Hoa với vẻ mặt khẩn cầu.

      “Việc này quan hệ trọng đại, xin Thất công tử giúp đỡ.” Trần Minh Hiên .

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ rũ mắt xuống, lạnh nhạt , “Minh Nguyệt bán nghệ bán thân, đại nhân có thể bảo đảm đến chừng đó vẫn ‘châu về hợp phố’* ?” Cha biết nàng đồng ý những vẫn cương quyết tới cùng, xem ra, ông muốn xen vào chuyện ở Nam Lăng. (*Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)

      Nghe vậy, Phượng Liêm lập tức vui mừng nhướng mày, gật đầu , “Chắc chắn rồi.”

      “Thất thiếu!” Minh Nguyệt dám tin nhìn Phượng Triêu Hoa liên tục lắc đầu.

      “Thừa tướng đại nhân là vị quan tốt, ông làm khó .” Phượng Triêu Hoa thản nhiên .

      “Nhưng mà….”

      “Hai vị có thể ra ngoài trước ?” Phượng Triêu Hoa .

      Nghe vậy, Phượng Liêm cùng Trần Minh Hiên liền vội vàng đứng lên rời . Hai người vừa bước tới ngưỡng cửa Phượng Triêu Hoa lại : “Thừa tướng đại nhân muốn giữ Minh Nguyệt bao lâu?”

      “Nhanh ba ngày, chậm năm ngày.” Phượng Liêm .

      “Vậy bốn ngày . Ở Vân Nghê lâu ngày năm ngàn lượng, ra khỏi Vân nghê lâu ngày vạn lượng. Tính luôn năm ngàn hôm nay, vậy tổng cộng là bốn mươi lăm ngàn lượng bạc. Mời Thừa tướng đại nhân vui lòng đến quầy thanh toán ngay trong ngày hôm nay.”

      “Cái….Cái gì?” Phượng Liêm quay đầu lại, dùng ánh mắt chan chứa đầy tình thương của người cha nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa, con à, con bắt cha đây trả bạc thiệt chứ? Con thừa biết, cha đây nghèo đến mức chỉ có hai bàn hai trắng, ở đâu ra nhiều bạc như thế chứ?

      “Nếu Thừa tướng có, vậy để Trần công tử thay mặt trả .” cho Trần Minh Hiên có cơ hội từ chối, Phượng Triêu Hoa cao giọng , “Nhị cẩu tử, bảo Vân nương ghi lại khoản nợ này vào trương mục của Trần nhị công tử.”

      “Vâng….” Nhị cẩu tử hỏa tốc chạy về phía quầy.

      Trần Minh Hiên sững sờ hồi lâu mới phản ứng được, tới thanh lâu chơi chuyến mà cả mấy vạn lượng bạc cũng có?

      Thấy thế, Phượng Liêm cúi đầu che giấu đáy mắt cười trộm, lôi kéo Trần Minh Hiên ra ngoài, nghĩ đằng nẻo , “Thiệt ngại quá, hôm nay quên mang theo bạc, để Trần công tử tốn kém rồi.”

      Trần Minh Hiên như mất cảm giác, mặc dù phải người keo kiệt gì, nhưng mà, chẳng hiểu tại sao, cứ có cảm giác như bị người ta tính kế vậy....
      Chương 25: Chuyện cũ năm xưa Edit: TieuKhang

      Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa nâng chung trà thản nhiên , “Thừa tướng là vị quan tốt, hãy đem những gì biết cho ông ấy, ông thay cha giải oan.”

      “Tại sao?” Minh Nguyệt bi thương hỏi, “Tại sao huynh giúp ta? Huynh biết cha ta bị kẻ gian hãm hại, thế nhưng huynh lại khoanh tay đứng nhìn!”

      “Minh Nguyệt.” Phượng Triêu Hoa nhíu mày khẽ gọi.

      Minh Nguyệt quật cường mím chặt môi nhìn về phía Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa ngó lơ nhìn ra phía ngoài cửa sổ : “Cho ta lý do để giúp .”

      Minh Nguyệt ngỡ ngàng, lý do? Chẵng lẽ y có lý do nào để giúp nàng tiêu trừ kẻ xấu ư?

      “Ta đồng ý với cha chiếu cố , vì vậy nhất định chăm sóc . muốn thay cha báo thù, ta ngăn cản, hơn nữa còn phái người bảo vệ . Nhưng mà….” Phượng Triêu Hoa thu hồi tầm mắt, ngưng mắt nhìn Minh Nguyệt, thanh vô cùng lạnh nhạt, “Muốn ta quản chuyện này, hãy cho ta lý do. Nếu có lý do, ta nhúng tay.”

      Tựa như có lẽ quen với vẻ xa cách và lạnh lùng của y, Minh Nguyệt chỉ hơi giật giật môi chứ gì thêm, nhưng đôi mắt lại hơi ửng hồng, nước mắt viền quanh mi.

      nên dễ bị tổn thương như vậy.” Phượng Triêu Hoa .

      “Ta…” Lời vừa thốt, suối lệ tuôn trào như van bị vỡ. Minh Nguyệt cúi đầu : “Ta chỉ tín nhiệm mình huynh.”

      có thể tín nhiệm Thừa tướng. Đến Tướng phủ rồi hãy phối hợp với ông ấy nhiều chút, ông phụ kỳ vọng của .” xong, Phượng Triêu Hoa đứng dậy muốn .

      “Thất thiếu…” Minh Nguyệt lên tiếng giữ lại.

      Phượng Triêu Hoa dừng chân.

      “Còn nhớ ca khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ ở ven bờ Yên Vũ ?”

      Thân người Phượng Triêu Hoa hơi run lên, nhưng giọng vẫn kiên trì lạnh nhạt như thường, “Nhớ.”

      hồi lâu Minh Nguyệt vẫn lên tiếng. Phượng Triêu Hoa nghi ngoặc bất ngờ tiếng đàn vang lên. Ca khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ nhảy múa dưới bàn tay Minh Nguyệt.

      Sắc mặt Phượng Triêu Hoa lúc đầu khiếp sợ nhưng sau đó trở về lạnh nhạt, bất động đứng im tại chỗ, cho đến khi tiếng đàn dừng lại mới xoay người, cổ họng như nghẹn phải cái gì, thanh có chút cứng ngắc, “Lộng Nguyệt.”

      ngờ Thất thiếu vẫn còn nhớ.” Minh Nguyệt giương mắt, : “Vậy những lời đùa ngày đó có còn nhớ hay ?”

      Nghĩ đến lời đùa ngày ngày đó, Phượng Triêu Hoa vô cùng lúng túng, trầm ngâm hồi : “Nếu biết đó là đùa, đừng nên để tâm.”

      Minh Nguyệt nhìn Phượng Triêu Hoa trân trân, nhấn giọng , “Huynh , Lộng Nguyệt, nếu như huynh là nữ nhi, ta ngần ngại mà cưới huynh về nhà.”

      Thở dài tiếng, Phượng Triêu Hoa hạ thấp giọng còn mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Khi đó ta tưởng rằng là nam nhi.”

      “Nhưng ta đúng là nữ nhi mà.”

      “Lộng Nguyệt….”

      “Ta là Minh Nguyệt, là thân nữ nhi.”

      Phượng Triêu Hoa hơi khép hờ mắt, vuốt vuốt mi tâm, điềm tĩnh , “Thuật dịch dung của học được từ ai vậy?” Nghĩ lại, nàng ta có thể trốn thoát khỏi việc đuổi giết của Dạ Ưng điện, hẳn là dựa vào thuật dịch dung tinh xảo này rồi.

      Minh Nguyệt sững người, do dự chốc lát rồi : “Phong Tín Tử.”

      Quả nhiên là ông ta! Chẳng trách bản thân khi đó đoán được Minh Nguyệt có mang mặt nạ da người. Phượng Triêu Hoa thở dài , “Tôn sư đối với tệ.” Nghĩ đến ngày hôm đó, nàng mình tiến về phía đỉnh núi Vô Danh Phong, ở trong căn lều cỏ rách nát khẩu chiến với ông ba ngày ba đêm vẫn thuyết phục được ông truyền thụ lại cho thuật dịch dung.

      “Sư phụ cùng gia phụ là cố giao.” Minh Nguyệt giải thích đơn giản nguyên do ở trong đó.

      “Lần sau gặp mặt, thay ta chào hỏi ông ấy.”

      “Hai người có quen biết?”

      “Từng trò chuyện vài câu thôi.”

      Minh Nguyệt cau mày, đột nhiên thốt lên, “ ra là huynh chính là cái người thiêu trụi căn nhà cỏ của người, hại ông ấy hứng chịu gió lạnh đỉnh núi Lãnh Phong ba ngày, hơn nữa còn chính là cái tên mặt người dạ thú, hèn hạ vô sỉ đánh cắp thuật dịch dung của ông khổ tâm nghiên cứu mấy chục năm sao…..”

      “Minh Nguyệt.” Phượng Triêu Hoa nhắc nhở người nào đó nên chừa chút khẩu đức.

      “A....” Minh Nguyệt ái ngại mấp máy môi : “Đây phải lời ta , mà là nguyên văn của sư phụ.” Thực tế , ở phía sau còn rất nhiều rất nhiều lời khó nghe nữa.

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày : “Căn lều cỏ phát hỏa là chuyện ngoài ý muốn. Về phần ông ta ở đỉnh núi hứng gió lạnh, đó là vấn đề của bản thân ông ta.”

      Minh Nguyệt nghi ngờ, xác định hỏi, “Sư phụ và huynh đánh cuộc?”

      “Ta ngờ rằng ông ấy phải cần tới thời gian ba ngày mới giải được huyệt đạo.” thực tế, nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là ông tốn mất thời gian ba ngày. Ngày đó lúc rời cùng ông đánh cuộc, nếu như ông có thể giải được huyệt đạo nàng điểm trong vòng ngày, nàng lên núi quấy rầy ông nữa. Ngược lại, ông còn phải tự mình truyền thụ nàng thuật dịch dung.

      “Xưa nay sư phụ luôn rất hãnh diện về công phu giải huyệt của mình.” Thất thủ ê chề như thế, khó trách mỗi lần nhắc tới Thất thiếu là sư phụ hận đến nghiến răng trèo trẹo, mặc dù đến tận bây giờ ông cũng hề biết Thất thiếu họ gì tên chi.

      “Ta cũng rất tin tưởng thực lực của ông ấy.” Những lời này đều xuất phát từ đáy lòng, bàn về công phu giải huyệt, đương kim võ lâm người nào có thể là đối thủ. Khi ấy nếu phải nàng nghịch ngợm chút mánh khóe, liên tục phong bế 108 huyệt vị quan trọng khắp người ông, ỗng thua.

      Nhưng mà, Phong Tín Tử ông ta cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì. Điều đó rất ràng, khi ông ta truyền thụ thuật dịch dung đều giữ lại phần nào. Bằng nàng nhìn ra Lộng Nguyệt dịch dung. Nghĩ đến đây, chút áy náy còn sót lại trong lòng Phượng Triêu Hoa liền mất sạch. Hơn nữa còn vì công lao to lớn cẩn thận làm ngã nến hủy diệt căn lều cỏ của mình khi đó mà mừng thầm….

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Hóa đơn của thanh lâu
      Edit: TieuKhang

      Hôm sau, tiếng kêu gào lanh lảnh phá tan yên tĩnh tại Lạc Phượng các....

      “Nhị tiểu thư, xong rồi, lão gia bị kéo Vân Nghê lâu rồi!”

      Phượng Triêu Hoa dừng lại tay tính hạ bút, giương mắt hỏi, “Bị ai kéo ?”

      “Lại Bộ Thị Lang.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày lẩm nhẩm ‘Trần Minh Hiên?’: “Sao cha lại cùng ?”

      “Người tới đưa tin , hôm nay sau khi lâm triều xuống, Trần đại nhân liền ngỏ lời mời lão gia đến Vân Nghê lâu đàm , lão gia chẵng những từ chối, ngược lại còn bảo muốn mời khách.” Gã sai vặt chi tiết bẩm báo.

      Hôm qua Thái tử viếng thăm, hôm nay cha lại phá kỷ lục cả đời bước chân vào thanh lâu của mình, đồng thời bao Minh Nguyệt cả ngày…Mà Trần Minh Hiên….Xưa nay luôn kề cận bên cạnh Thái tử…. Chẳng lẽ….

      Nghĩ đến đây, chân mày Phượng Triêu Hoa càng nhíu chặt, để bút xuống lạnh nhạt , “Biết rồi, lui xuống .”

      “Nhưng mà….” Gã sai vặt muốn lại thôi.

      “Còn chuyện gì?”

      “Lão gia ra giá năm ngàn lượng bạc mua cả ngày của Minh Nguyệt nương, cho nên….”

      Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa vểnh môi, bất đắc dĩ cười thở dài : “Ta xử lý, ngươi xuống trước .”

      “Vâng…” Gã sai vặt nhanh nhẹn rời .

      ***

      Tại Vân Nghê lâu, quang cảnh vô cùng bừa bãi, xa hoa truỵ lạc.

      Trong phòng chữ Thiên thứ nhất, Phượng Liêm và Trần Minh Hiên ngồi đối diện nhau, còn Minh Nguyệt ngồi giữa hai người.

      “Minh Nguyệt cảm tạ ân đức của Thừa tướng đại nhân, cũng nguyện ý khảy đàn giúp vui cho nhị vị đại nhân, nhưng lời của hai vị đại nhân, Minh Nguyệt nghe hiểu.” Minh Nguyệt lễ phép .

      Phượng Liêm giơ tay lên vuốt chòm râu theo thói quen, lại phát dưới cằm mình vốn chẳng được mấy cọng râu, khỏi lúng túng thả tay xuống : “ tin ta?” Cũng tại hôm qua giả dạng làm cao nhân đắc đạo, khi đó vuốt râu vuốt đến quen tay, nhất thời quên mất chòm râu giả kia còn nữa.

      Minh Nguyệt cúi đầu : “Minh Nguyệt có ý đó.”

      “Trần Đức Thiên là vị quan tốt, chuyện của ông ấy ta cũng có biết đôi chút, lòng rất muốn thay ông ấy đòi lại công đạo, nhưng ngặt nổi có chứng cớ. Chẳng lẽ muốn vì lệnh tôn đòi lại công đạo hay sao?”

      “Minh Nguyệt cũng mong có thể giúp ngài, giúp cả người kia…. Nhưng có lòng mà đủ sức.” Minh Nguyệt bình tĩnh đối đáp.

      Phượng Liêm bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Minh Hiên, nha đầu này phòng bị quá nặng.

      Trần Minh Hiên khẽ gật đầu, nhìn Minh Nguyệt : “Đêm đó thuyền gặp phải thích khách, những người đó tới để ám sát đấy.”

      “Minh Nguyệt trước giờ chưa từng kết thù kết oán với ai.”

      “Trần Đức Thiên cũng chưa hề kết thù kết oán với ai. Nhưng ông ta vẫn bị ám sát đấy thôi. Cũng có đạo lý ta phạm người người chẳng phạm ta. Chẳng lẽ muốn theo con đường của cha mình hay sao? Ta tin rằng, lệnh tôn nhất định hề muốn nhìn thấy kẻ xấu cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

      Nghe vậy, người Minh Nguyệt hơi run lên, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường : “Minh Nguyệt biết.”

      “Đêm đó, bằng hữu của ta suýt nữa chết trong tay những kẻ đó.” Trần Minh Hiên .

      “Cái gì?” Chẳng phải Thất công tử dựa vào thân thủ của Long công tử đối phó với mấy tên thích khách ấy dễ như trở bàn tay sao?

      “Y say sóng.” Nếu phải say sóng, e rằng chẳng có mấy ai có thể gây tổn thương cho .

      “Say sóng?” Minh Nguyệt cả kinh , “Say sóng vậy tại sao y còn muốn du hồ?”

      nương biết sao?” Trần Minh Hiên hỏi ngược lại với vẻ mập mờ.

      Minh Nguyệt là người thông minh sáng suốt, há có thể hiểu ý tứ của , vì vậy có chút ngượng ngùng cúi đầu : “Minh Nguyệt chỉ là nữ tử thanh lâu.”

      “Vị bằng hữu kia của ta ít ngày nữa rời Kinh, y chỉ hy vọng trước khi mình nhờ nương làm chút chuyện. Nếu như phải nhận nhờ cậy của y, ta xin Thừa tướng đại nhân tới hỗ trợ.” Trần Minh Hiên tỉnh bơ mà mặt đỏ tim loạn.

      Minh Nguyệt mím mím môi, mấy lần muốn lại thôi, hồi lâu : “Minh Nguyệt tạm thời thể giúp gì được cho Long công tử.”

      Nghe vậy, mặt Trần Minh Hiên lộ vẻ bất lực, nữ tử này rất khó tin tưởng người khác.

      Trong phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng.

      lúc sau, Phượng Liêm thốt ra lời kinh người, “ mau theo ta về phủ.” Đón về phủ rồi từ từ tra tấn, ông tin ngoan ngoãn nghe lời.

      Minh Nguyệt kinh ngạc, định mở miệng, nhưng có người lên tiếng trước....

      “Các vị nhiệt tình.” Phượng Triêu Hoa thân nam trang đẩy cửa ra bình tĩnh tới, như thể nàng phải là người mời mà tới, mặt chút áy náy cũng có.

      “Thất thiếu!” Minh Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng mừng rỡ nghênh đón, nàng tưởng rằng y tới Vân Nghê lâu nữa.

      Thấy Phượng Triêu Hoa lộ diện, Phượng Liêm lập tức từ Sơn Đại Vương liền biến thành Tiểu Hầu Tử. Hết cách thôi, ông chỉ sợ duy nhất chính là đứa con này, nó , ông hai.

      Phượng Triêu Hoa hướng Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó tự mình ngồi xuống đối diện với chỗ nàng ta.

      “Phượng huynh.” Trần Minh Hiên lên tiếng chào hỏi.

      “Trần huynh.” Phượng Triêu Hoa khách khí , “ lâu gặp.”

      Nghe vậy, khóe miệng Trần Minh Hiên hơi giật giật, ngờ lại có thể thản nhiên ra bốn chữ ‘ lâu gặp’ như thế! Mặc dù trong lòng vô cùng khinh bỉ đối với hành động mình bỏ chạy ngày hôm trước, nhưng Trần Minh Hiên vẫn rất lễ phép trả lời, “Nhờ phúc của Phượng huynh.”

      “Long huynh tới cùng huynh sao?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      có. Y khỏe nên ở lại phủ nghỉ ngơi.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, muốn hỏi rồi lại kiềm xuống, lái sang chuyện khác: “Thừa tướng đại nhân muốn đón Minh Nguyệt về phủ?” Ánh mắt ràng chỉ thoáng nhìn sang Phượng Liêm, nhưng mang theo chút cảnh cáo khó nhận ra.

      Người ngoài nhìn vào tất nhiên cho rằng đây bất quá chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng Phượng Liêm hoàn toàn có thể nghe ra điểm khác biệt trong đó, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, sắc mặt ra vẻ nghiêm trọng nhìn mấy chung trà bàn để lảng tránh đối mặt với Phượng Triêu Hoa : “ tình trọng đại. Ta nhất định phải đưa ta về.”

      “Ta .” Minh Nguyệt nhìn Phượng Triêu Hoa với vẻ mặt khẩn cầu.

      “Việc này quan hệ trọng đại, xin Thất công tử giúp đỡ.” Trần Minh Hiên .

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ rũ mắt xuống, lạnh nhạt , “Minh Nguyệt bán nghệ bán thân, đại nhân có thể bảo đảm đến chừng đó vẫn ‘châu về hợp phố’* ?” Cha biết nàng đồng ý những vẫn cương quyết tới cùng, xem ra, ông muốn xen vào chuyện ở Nam Lăng. (*Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)

      Nghe vậy, Phượng Liêm lập tức vui mừng nhướng mày, gật đầu , “Chắc chắn rồi.”

      “Thất thiếu!” Minh Nguyệt dám tin nhìn Phượng Triêu Hoa liên tục lắc đầu.

      “Thừa tướng đại nhân là vị quan tốt, ông làm khó .” Phượng Triêu Hoa thản nhiên .

      “Nhưng mà….”

      “Hai vị có thể ra ngoài trước ?” Phượng Triêu Hoa .

      Nghe vậy, Phượng Liêm cùng Trần Minh Hiên liền vội vàng đứng lên rời . Hai người vừa bước tới ngưỡng cửa Phượng Triêu Hoa lại : “Thừa tướng đại nhân muốn giữ Minh Nguyệt bao lâu?”

      “Nhanh ba ngày, chậm năm ngày.” Phượng Liêm .

      “Vậy bốn ngày . Ở Vân Nghê lâu ngày năm ngàn lượng, ra khỏi Vân nghê lâu ngày vạn lượng. Tính luôn năm ngàn hôm nay, vậy tổng cộng là bốn mươi lăm ngàn lượng bạc. Mời Thừa tướng đại nhân vui lòng đến quầy thanh toán ngay trong ngày hôm nay.”

      “Cái….Cái gì?” Phượng Liêm quay đầu lại, dùng ánh mắt chan chứa đầy tình thương của người cha nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa, con à, con bắt cha đây trả bạc thiệt chứ? Con thừa biết, cha đây nghèo đến mức chỉ có hai bàn hai trắng, ở đâu ra nhiều bạc như thế chứ?

      “Nếu Thừa tướng có, vậy để Trần công tử thay mặt trả .” cho Trần Minh Hiên có cơ hội từ chối, Phượng Triêu Hoa cao giọng , “Nhị cẩu tử, bảo Vân nương ghi lại khoản nợ này vào trương mục của Trần nhị công tử.”

      “Vâng….” Nhị cẩu tử hỏa tốc chạy về phía quầy.

      Trần Minh Hiên sững sờ hồi lâu mới phản ứng được, tới thanh lâu chơi chuyến mà cả mấy vạn lượng bạc cũng có?

      Thấy thế, Phượng Liêm cúi đầu che giấu đáy mắt cười trộm, lôi kéo Trần Minh Hiên ra ngoài, nghĩ đằng nẻo , “Thiệt ngại quá, hôm nay quên mang theo bạc, để Trần công tử tốn kém rồi.”

      Trần Minh Hiên như mất cảm giác, mặc dù phải người keo kiệt gì, nhưng mà, chẳng hiểu tại sao, cứ có cảm giác như bị người ta tính kế vậy....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Chuyện cũ năm xưa Edit: TieuKhang

      Bên trong phòng, Phượng Triêu Hoa nâng chung trà thản nhiên , “Thừa tướng là vị quan tốt, hãy đem những gì biết cho ông ấy, ông thay cha giải oan.”

      “Tại sao?” Minh Nguyệt bi thương hỏi, “Tại sao huynh giúp ta? Huynh biết cha ta bị kẻ gian hãm hại, thế nhưng huynh lại khoanh tay đứng nhìn!”

      “Minh Nguyệt.” Phượng Triêu Hoa nhíu mày khẽ gọi.

      Minh Nguyệt quật cường mím chặt môi nhìn về phía Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa ngó lơ nhìn ra phía ngoài cửa sổ : “Cho ta lý do để giúp .”

      Minh Nguyệt ngỡ ngàng, lý do? Chẵng lẽ y có lý do nào để giúp nàng tiêu trừ kẻ xấu ư?

      “Ta đồng ý với cha chiếu cố , vì vậy nhất định chăm sóc . muốn thay cha báo thù, ta ngăn cản, hơn nữa còn phái người bảo vệ . Nhưng mà….” Phượng Triêu Hoa thu hồi tầm mắt, ngưng mắt nhìn Minh Nguyệt, thanh vô cùng lạnh nhạt, “Muốn ta quản chuyện này, hãy cho ta lý do. Nếu có lý do, ta nhúng tay.”

      Tựa như có lẽ quen với vẻ xa cách và lạnh lùng của y, Minh Nguyệt chỉ hơi giật giật môi chứ gì thêm, nhưng đôi mắt lại hơi ửng hồng, nước mắt viền quanh mi.

      nên dễ bị tổn thương như vậy.” Phượng Triêu Hoa .

      “Ta…” Lời vừa thốt, suối lệ tuôn trào như van bị vỡ. Minh Nguyệt cúi đầu : “Ta chỉ tín nhiệm mình huynh.”

      có thể tín nhiệm Thừa tướng. Đến Tướng phủ rồi hãy phối hợp với ông ấy nhiều chút, ông phụ kỳ vọng của .” xong, Phượng Triêu Hoa đứng dậy muốn .

      “Thất thiếu…” Minh Nguyệt lên tiếng giữ lại.

      Phượng Triêu Hoa dừng chân.

      “Còn nhớ ca khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ ở ven bờ Yên Vũ ?”

      Thân người Phượng Triêu Hoa hơi run lên, nhưng giọng vẫn kiên trì lạnh nhạt như thường, “Nhớ.”

      hồi lâu Minh Nguyệt vẫn lên tiếng. Phượng Triêu Hoa nghi ngoặc bất ngờ tiếng đàn vang lên. Ca khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ nhảy múa dưới bàn tay Minh Nguyệt.

      Sắc mặt Phượng Triêu Hoa lúc đầu khiếp sợ nhưng sau đó trở về lạnh nhạt, bất động đứng im tại chỗ, cho đến khi tiếng đàn dừng lại mới xoay người, cổ họng như nghẹn phải cái gì, thanh có chút cứng ngắc, “Lộng Nguyệt.”

      ngờ Thất thiếu vẫn còn nhớ.” Minh Nguyệt giương mắt, : “Vậy những lời đùa ngày đó có còn nhớ hay ?”

      Nghĩ đến lời đùa ngày ngày đó, Phượng Triêu Hoa vô cùng lúng túng, trầm ngâm hồi : “Nếu biết đó là đùa, đừng nên để tâm.”

      Minh Nguyệt nhìn Phượng Triêu Hoa trân trân, nhấn giọng , “Huynh , Lộng Nguyệt, nếu như huynh là nữ nhi, ta ngần ngại mà cưới huynh về nhà.”

      Thở dài tiếng, Phượng Triêu Hoa hạ thấp giọng còn mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Khi đó ta tưởng rằng là nam nhi.”

      “Nhưng ta đúng là nữ nhi mà.”

      “Lộng Nguyệt….”

      “Ta là Minh Nguyệt, là thân nữ nhi.”

      Phượng Triêu Hoa hơi khép hờ mắt, vuốt vuốt mi tâm, điềm tĩnh , “Thuật dịch dung của học được từ ai vậy?” Nghĩ lại, nàng ta có thể trốn thoát khỏi việc đuổi giết của Dạ Ưng điện, hẳn là dựa vào thuật dịch dung tinh xảo này rồi.

      Minh Nguyệt sững người, do dự chốc lát rồi : “Phong Tín Tử.”

      Quả nhiên là ông ta! Chẳng trách bản thân khi đó đoán được Minh Nguyệt có mang mặt nạ da người. Phượng Triêu Hoa thở dài , “Tôn sư đối với tệ.” Nghĩ đến ngày hôm đó, nàng mình tiến về phía đỉnh núi Vô Danh Phong, ở trong căn lều cỏ rách nát khẩu chiến với ông ba ngày ba đêm vẫn thuyết phục được ông truyền thụ lại cho thuật dịch dung.

      “Sư phụ cùng gia phụ là cố giao.” Minh Nguyệt giải thích đơn giản nguyên do ở trong đó.

      “Lần sau gặp mặt, thay ta chào hỏi ông ấy.”

      “Hai người có quen biết?”

      “Từng trò chuyện vài câu thôi.”

      Minh Nguyệt cau mày, đột nhiên thốt lên, “ ra là huynh chính là cái người thiêu trụi căn nhà cỏ của người, hại ông ấy hứng chịu gió lạnh đỉnh núi Lãnh Phong ba ngày, hơn nữa còn chính là cái tên mặt người dạ thú, hèn hạ vô sỉ đánh cắp thuật dịch dung của ông khổ tâm nghiên cứu mấy chục năm sao…..”

      “Minh Nguyệt.” Phượng Triêu Hoa nhắc nhở người nào đó nên chừa chút khẩu đức.

      “A....” Minh Nguyệt ái ngại mấp máy môi : “Đây phải lời ta , mà là nguyên văn của sư phụ.” Thực tế , ở phía sau còn rất nhiều rất nhiều lời khó nghe nữa.

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày : “Căn lều cỏ phát hỏa là chuyện ngoài ý muốn. Về phần ông ta ở đỉnh núi hứng gió lạnh, đó là vấn đề của bản thân ông ta.”

      Minh Nguyệt nghi ngờ, xác định hỏi, “Sư phụ và huynh đánh cuộc?”

      “Ta ngờ rằng ông ấy phải cần tới thời gian ba ngày mới giải được huyệt đạo.” thực tế, nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là ông tốn mất thời gian ba ngày. Ngày đó lúc rời cùng ông đánh cuộc, nếu như ông có thể giải được huyệt đạo nàng điểm trong vòng ngày, nàng lên núi quấy rầy ông nữa. Ngược lại, ông còn phải tự mình truyền thụ nàng thuật dịch dung.

      “Xưa nay sư phụ luôn rất hãnh diện về công phu giải huyệt của mình.” Thất thủ ê chề như thế, khó trách mỗi lần nhắc tới Thất thiếu là sư phụ hận đến nghiến răng trèo trẹo, mặc dù đến tận bây giờ ông cũng hề biết Thất thiếu họ gì tên chi.

      “Ta cũng rất tin tưởng thực lực của ông ấy.” Những lời này đều xuất phát từ đáy lòng, bàn về công phu giải huyệt, đương kim võ lâm người nào có thể là đối thủ. Khi ấy nếu phải nàng nghịch ngợm chút mánh khóe, liên tục phong bế 108 huyệt vị quan trọng khắp người ông, ỗng thua.

      Nhưng mà, Phong Tín Tử ông ta cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì. Điều đó rất ràng, khi ông ta truyền thụ thuật dịch dung đều giữ lại phần nào. Bằng nàng nhìn ra Lộng Nguyệt dịch dung. Nghĩ đến đây, chút áy náy còn sót lại trong lòng Phượng Triêu Hoa liền mất sạch. Hơn nữa còn vì công lao to lớn cẩn thận làm ngã nến hủy diệt căn lều cỏ của mình khi đó mà mừng thầm….



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 23/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :