1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sớm Yêu Trễ Cưới - Hạ Mạt Thu (Full 52c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Tác Giả: Hạ Mạt Thu
      Độ dài: 60 chương

      Văn Án có, chỉ có câu giới thiệu:
      là người bá đạo gặp phải kiều nữ, mối tình đầu ngây thơ liền biến thành kết hôn sau khi JQ (Gian tình).
      Bảy năm trước khiêm tốn, ôn nhu như ngọc. Bảy năm sau bá đạo, từng bước ép sát.
      Thích Giai: “Chúng ta cũng chia tay, giường cũng lên, vẫn buông tha em?”
      Lâm Tiêu Mặc: “ thể!”
      Thích Giai: “Được lắm, chúng ta đăng ký, cho được tra tấn hợp pháp!”

      Mục lục
      [​IMG]
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30
      31 32 33 34 35 36 37 38 39 40
      41 42 43 44 45 46 47 48 PN 49 50
      51 52
      PN Lục Tranh Thượng - Hạ


      END

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 21/12/14
      Bibo1314, Phong Vũ Yên, Chris10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Sory vì mình chưa tìm được tên bạn edit nha!
      Beta: Tang Du
      Chương 1: Mê man trong giấc mộng Xuân



      Thời điểm bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ của điện thoại, Thích Giai trong giấc mộng Xuân

      Giường chiếu hỗn độn, quần áo tán loạn, còn có tiếng rên rỉ từ cơ thể nóng hổi kia.

      "Bảo bối, em say." Hơi thở ấm nóng của thổi tới điểm mẫn cảm bên tai và cổ , làm phát run.

      "Ừm. Tôi biết." Thích Giai có phủ nhận, cầm tay áo sơmi của buông ra, chẳng qua là cùng với tiếng tim đập kịch liệt tiết lộ ra hơi thở khẩn trương của .

      "Đừng, tôi sợ em hối hận." giữ chặt tay của , cố gắng khống chế dục vọng dần thức tỉnh.

      " ." bình tĩnh đáp lại, lại bị nuốt hết lời vào đôi môi của mình. Lý trí rốt cục cũng tan rã, chiếc váy liền ngăn cách thân thể, đầu tiên là Thích Giai cảm thấy trước ngực chợt lạnh, tiếp theo là cảm giác mát lạnh chuyển sang nóng lên, nơi non mềm rơi vào hai tay của .

      “Ưm..." Thích Giai nhàng ngâm khẽ, khuôn mặt nhắn bởi vì e lệ trở nên đỏ bừng, trong thân thể dấy lên những cảm xúc khó tả. Thần trí của bay đến nơi nào mất rồi.

      Bàn tay thon dài của đưa xuống bên hông , vuốt ve nơi bắp đùi non mềm của , tinh tế mà thăm dò từng chỗ , hơi thở mát lạnh của đàn ông cùng với cảm giác xa lạ đánh úp lại, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nhắm mắt lại, nhàng hô hấp.

      Rốt cục, dục vọng đề nén lâu lúc này tựa như chú ngựa đứt dây cương, ánh mắt chăm chú nhìn , sau đó tách đôi chân của ra: “Thích Giai, tôi em.” cúi đầu lẩm bẩm, bắt lấy thắt lưng mảnh khảnh của , kéo lại gần.

      cảm thấy đau nhức, nhưng là đau trong hạnh phúc. Giây phút này, Thích Giai nghĩ rằng nhiều năm sau nhớ lại quyết định của ngày hôm nay cũng hề hối hận, nghĩ rằng cuộc đời này có người từng mình đến như thế, mình từng toàn tâm toàn ý người như thế, vậy là đủ rồi.

      Nhưng mà, thực hối hận sao?

      Thích Giai tự cười ý nghĩ của bản thân, nhíu chân mày thở dài, xoay người đến đầu giường cầm điện thoại. Số điện thoại này là số cá nhân của , ngoại trừ người nhà và bạn bè thân thiết ai biết số này, cũng bởi vì vậy mà tắt máy. Đeo kính vào nhìn dãy số lên, Thích Giai ấn nút tắt, nhưng số đó liền gọi lại.

      “Mẹ!”

      “Còn ngủ?” Mẹ nghi ngờ hỏi, như muốn với con xin lỗi.

      Thích Giai xoay khuỷu tay khởi động thân thể, đầu gối lên đầu giường, nhắm mắt lại lấy giọng rồi mới , “Vâng, nhưng mà con chuẩn bị dậy rồi.”

      “Ồ, vậy là tốt rồi…” Mẹ như trút được gánh nặng, thở hắt ra, liền tiếp tục : “Gần đây con rất bận sao? Ba con rằng lâu nay có nghe được tiếng con…”

      Lời còn chưa dứt, đầu dây điện thoại bên kia liền truyền đến tiếng phản bác của ba: “Tôi khi nào, ràng là bà rằng lâu rồi thấy nó điện thoại về.”

      “Tôi nhớ con bé, chẳng lẽ ông nhớ…” Mẹ quay ra lại, căn bản là quên rằng bà chuyện điện thoại với .

      Thích Giai nắm điện thoại, yên lặng nghe đầu dây bên kia tranh luận, khóe miệng khẽ cười. Mấy ngày nay mệt mỏi từ sáng đến tối, giờ lại bị tiếng ồn ào mang theo ấm áp làm mọi nỗi mệt mỏi kia đều bị xua tan hết. xoa xoa huyệt thái dương, khẽ ho tiếng để thu hút chú ý của mẹ, lời giải thích, “Mẹ, thời gian qua con bận hạng mục nên gọi điện về được.”

      có việc gì đâu con, mẹ biết con bận việc, chỉ là có bận việc cũng nên chú ý sức khỏe, dạ dày con tốt, con chú ý ăn cơm đúng giờ giấc mỗi khi ở nhà…” Mẹ liên mien ngớt về việc ăn uống, chăm sóc thân thể, Thích Giai cũng vâng dạ vài tiếng, hỏi thăm vài câu mà cũng đến nửa tiếng chuyện, đến khi ba lên tiếng nhắc nhở , “Mẹ con giống nhau, là mất thời gian điện thoại!” Mẹ dừng lại câu chuyện, “Con có muốn vài câu với ba con ?”

      “Vâng!” Thích Giai trả lời.

      Ba cầm điện thoại, “Con , ta cũng chẳng có gì để . Chỉ muốn nhắc con chú ý giữ gìn sức khỏe, ngoài ra buổi tối nên xoa bóp chân…”

      Thích Giai nhìn màn hình điện thoại vẫn ở chế độ chuyện đường dài, khóe môi khẽ cười. Ba lời đầu với lời sau luôn có khác nhau, ràng bảo rằng nhiều như mẹ, nhưng cuối cùng lại tới sức khỏe rồi tới cuộc sống, cuộc sống xong lại nhắc đến công tác, cuối cùng tổng thể là liên hệ đến chuyện chung thân đại của . Ông : “Con , công việc cứ từ từ, nhưng chuyện đại của con là được chậm trễ đâu nhé!”

      “Ba, con biết mà”. cười khổ, sau đó chuyển hướng, nghiêm túc hỏi “Ba, sao tháng này ba kiểm tra sức khỏe vậy?”

      Ông Thích vừa nghe thấy thế liền cười gượng hai tiếng, đáng tiếc là Thích Giai để cho qua chuyện, nghiêm túc nhắc nhở ba mình: “Ba, các bác sĩ bệnh của ba phải kiểm tra nửa năm lần, lần trước chậm tháng, lần này lại qua ba tháng…”

      “Ba thấy đau cũng chẳng ốm, có việc gì.” Ông Thích ngang lời con , giọng trách cứ thở dài: “Con à, sức khỏe của ba ba biết. Mỗi lần kiểm tra tốn nhều tiền, bảo hiểm thể chi trả …”

      “Tiền là vấn đề, mỗi tháng con gửi về vạn, tiêu hết rồi sao ạ?”

      Biết rằng con chẳng nhìn được nhưng ông Thích vẫn lắc lắc đầu: “ phải, phải. Mẹ con vẫn giữ, còn rất nhiều tiền.”

      “Giữ lại làm gì, tiền đó là để cho ba khám bệnh mà.” Thích Giai mất hứng .

      Ông Thích nghe giọng con có vẻ vui, bất đắc dĩ hạ thanh , sau lúc lâu mới từng tiếng: “Ba mẹ muốn giữ lại cho con chút tiền để về sau con kết hôn, mua nhà ba mẹ còn có thể đưa cho con chút.”

      chờ con , ông Thích tiếp: “Mẹ con thân thể tốt, ba lại có bệnh này, mấy năm nay ba mẹ giúp gì được cho con, lại để gánh nặng lên con, có đôi khi ba muốn chết để đỡ liên lụy đến hai mẹ con con.”

      Ba nghẹn ngào làm lòng Thích Giai trùng xuống, sao lại hiểu dụng ý của ba chứ, chỉ là… xoa xoa cái mũi, tiếp: “Ba muốn liên lụy đến con hãy chăm sóc sức khỏe mình cho tốt, con còn chờ ba cho con biết người mang đứa bé . ”

      “Haizz, con tại còn chưa có bạn trai, còn nghĩ đến đứa bé làm gì chứ!” Nhắc tới hôn của con , ông Thích lại tự trách bản thân: “Haiz, năm đó, nếu vì…”

      “Ba!” Thích Giai cao giọng, ý rằng muốn tới đề tài này nữa. Nghe điện thoại của than vãn của mẹ, trách cứ của ba về chuyện trước kia, thở dài, rồi cười hì hì, giọng tinh nghịch hứa hẹn: “Ba, hai người yên tâm , con nhất định lấy chồng trước 30 tuổi.”

      “30 tuổi? Ba biết mình có thể đợi được ?”

      bừa, nếu ba muốn làm ông ngoại, con lấy chồng khi tuổi 28.” Thích Giai cười hai tiếng ha ha khẳng định, giống như thảo luận với ba về chuyện chung thân đại của chính mình mà như là mặc cả với đồ ăn hàng ngày.

      “Con rồi đó nhé, 28 tuổi!” lượng giọng của ba có chút tăng cao hơn vài lần. Để điện thoại cách xa mà còn có thể nghe ra được vui thích của ba . Cao hứng như vậy làm cũng hưởng ứng theo, sảng khoái khẳng định, “Vâng, 28 tuổi!”

      Tắt điện thoại, Thích Giai cầm chiếc điện thoại bị nóng lên trong tay bất giác khẽ nhíu mày, tùy tiện lời đồng ý với ba nhất định phải giữ chữ tín. Nhưng 28 tuổi lấy chồng, khoảng thời gian cách 28 tuổi chỉ còn có 8 tháng, 8 tháng này làm sao đem chính mình gả được đây?

      Thích Giai cầm lấy di động, lại còn buồn ngủ nữa. xoay thắt lưng đứng lên, bắt đầu thu dọn phòng, quét dọn vệ sinh, chờ đến khi xong xuôi mới ngồi xuống thư giãn, chợt nhớ tới trước đó hẹn với bạn ăn cơm, vì thế lại cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Đình Đình: “Boss, hôm nay mình được nghỉ, buổi chiều gọi Trương Tấn shopping , rồi chúng ta ăn lẩu.”

      “Tuyệt, khó có ngày cậu được rảnh rỗi, mình lập tức gọi cho Trương Tấn, mình trước nhé nếu ăn nửa chừng mà lại bỏ như lần trước là mình liền đem đầu cậu bỏ vào nồi nấu đó.”

      “Yên tâm , mình cam đoan là có việc đó, giám đốc cho mình 5 ngày nghỉ.”

      “5 ngày? Mệt đến mức này bọn họ mới cho nghỉ. Mình cậu nên dứt khoát từ chức , chức vụ quản lý rắm chó của cậu còn khổ hơn so với những người làm công. Buổi tối mình phải tẩy não cho Trương Tấn, kêu cậu ấy đá gã bạn trai suốt ngày quấn lấy kia , đỡ phải cả ngày ở đó kêu chán, tham gia được vào các hoạt động.”

      “Được! Đá rồi mình tiếp nhận, tránh khỏi việc mình bị ép kết hôn.”

      “Ha ha, cậu mà cũng bức hôn rồi hả? Tình hình thế nào vậy, chút mình nghe nào?” Hứa Đình Đình cười mờ ám.

      Thích Giai thở dài hơi, cảm khái , “ lời khó hết, gặp mặt rồi !”

      “Được, vậy cậu mau ra đây, mình ở dưới lầu Yến Sa đợi các cậu!”

      Con sinh ra đúng là để dạo phố, lời này quả sai. buổi chiều, các từ Yến Sa đến Tái Đặc, lúc ra tay mỗi người đều là những túi đồ lỉnh kỉnh. Buổi tối các liền đến Đông Lai Thuận ăn lẩu, sau khi ăn uống no say, ba người kéo nhau dạo phố đêm. Đầu mùa xuân gió thổi nhè mang đến cảm giác mát mẻ, khiến cho con người ta cảm thấy toàn thân thư thái. Thích Giai ôm lấy cánh tay Hứa Đình Đình, tự đáy lòng mà cảm khái: “ tốt, lâu rồi được vui như thế này.”

      Hứa Đình Đình nở nụ cười rồi quở trách : “Ai bảo các cậu lúc mới tốt nghiệp liền chen nhau làm công cho nhà tư bản, tại biết giai cấp tư bản chính là áp bức bóc lột công nhân chưa? Hơn nữa cậu còn là thủ khoa của khoa văn, nếu ở lại trường cao đẳng chính trị dạy học làm giảng viên rồi đó.”

      “Vâng ạ, chủ nghĩa xã hội là tốt nhất, đảng cộng sản của chúng ta vĩ đại, cậu là người đầy tớ nhân dân tốt nhất.” Thích Giai ôm lấy bờ vai Hứa Đình Đình .

      Năm đó thành tích của Hứa Đình Đình cũng cao vậy mà lại từ bỏ 4 cơ hội lớn mà chạy ghi danh thi vào nhân viên công vụ, quả thực làm ánh mắt mọi người phải kinh ngạc. Nhưng tại xem ra trong số các bạn học cùng, ấy là người có được cuộc sống dễ chịu, ngược lại những người lăn lộn ngoài cuộc sống như các trong mắt người khác là vất vả.

      “Buổi tối đến nhà mình . lâu chúng ta có nằm cùng nhau trò chuyện.” Hứa Đình Đình đề nghị, sau đó liếc mắt về phía Trương Tấn phát tín hiệu: “Này, được mang theo người như vậy, bởi chỗ này còn hai người đơn đó, cậu muốn giận bọn mình đúng ?”

      Trương Tấn tắt điện thoại di động, phản bác : “Đồ có lương tâm, mình với ấy là tối nay mình về nhà mà.”

      “Cũng gần như vậy mà.” Hứa Đình Đình hất cằm lên, Trương Tấn liền nhéo cái.

      Sau khi đến nhà Hứa Đình Đình, Trương Tấn vào phòng bếp rửa hoa quả, đem đĩa nho đưa cho , ba người nửa nằm nửa ngồi chuyện phiếm linh tinh, qua lại liền chuyển sang đến việc bị ép kết hôn.

      “Ba mẹ cậu nghĩ rằng cậu ế rồi, chừng còn nghĩ rằng cậu sớm ai cưới!” Trương Tấn .

      Thích Giai bất đắc dĩ thầm “Là rất cao hứng, cho nên mình phải trước, dù sao đến lúc đó còn có, phải cưới. Ba mẹ mình cũng thể làm gì mình mà.”

      “Muốn kết hôn cũng có thể mà, bên ngoài phải là có sẵn sao?” Hứa Đình Đình ngắm nhìn , nhìn lén phản ứng của .

      Trương Tấn vừa nghe cũng ngồi xuống liên tục : “Nếu cậu gật đầu, đừng là trước 28 tuổi mà 28 ngày sau cũng có thể đem cậu gả luôn được rồi!”

      Thích Giai nhíu mày, lấy quả nho bỏ vào miệng, cường điệu mà : “Hai bạn thân mến, mình lại lần nữa, mình và ấy là quan hệ bạn bè.”

      “Thôi , cậu xem người ta là bạn bè nhưng họ xem cậu là em khóa dưới.” Hứa Đình Đình tức giận đá vào chân , lập tức chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà : “Mình này Thích Giai, người đàn ông như Giang Thừa Vũ chạy đâu mà tìm đây? Có nhà, có xe, có tiền gửi ở ngân hàng, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, cần địa vị có địa vị, đúng là người đàn ông kim cương mà. Mấu chốt là, ta đối với cậu là thương tha thiết nhiều năm như vậy, luôn luôn ở bên cạnh cậu, cậu đừng rằng cậu nhận ra ta thích cậu.”

      Thích Giai cắn vỏ nho, im lặng gì.

      Làm sao có thể nhìn ra, cũng phải là người ngốc, thần kinh cũng có vấn đề đến mức phân được tình hay tình bạn giữa nam và nữ, chỉ là… Chỉ là thấy có cảm giác gì. thích ở cùng chỗ với Giang Thừa Vũ, nhưng trong đáy lòng luôn hiểu rằng đây là thích chứ hề pha trộn chút tình nam nữ nào, xem như người thầy, người trai, vì thế có thể tâm hết mọi chuyện, chỉ là có cách nào xem là bạn trai của mình.

      Mấy năm nay, nhìn Giang Thừa Vũ yên lặng chờ đợi, áy náy, cũng thống hận chính bản thân mình vô cảm, cũng từng thử ràng với , cũng cố ý tạo khoảng cách, hơn nữa còn muốn làm mối cho , nhưng mỗi lần như vậy đều đổi lấy u buồn trầm mặc của Giang Thừa Vũ, chỉ nhàng câu: “Em suy nghĩ nhiều rồi!”

      Đáy mắt lên mất mát cùng bi thương làm Thích Giai đành lòng, đành tiếp tục giả ngốc, làm bộ như hiểu tâm ý của , ngoại trừ điều đó ra còn có thể làm gì được bây giờ? nếu có thể dễ dàng bỏ cùng buông tay làm sao còn đau khổ đến bây giờ?

      Hứa Đình Đình nhìn vẻ mặt rối rắm cùng ưu thương của Thích Giai, cảm khái : “Haizz, Giang Thừa Vũ là người ngốc, cậu cũng ngốc luôn.”

      Thích Giai nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, phút chốc lại nghĩ tối giấc mơ lúc sáng nay, nhịn được thào : “ ra, chúng ta đều là người ngốc.”
      Last edited by a moderator: 17/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:
      Beta: Tang Du
      Chương 2: lâu gặp



      Ngày nghỉ cuối cùng, Thích Giai dậy sớm, hôm nay là người phù dâu.

      Chú rể Mâu Phi là học trưởng kiêm người bạn tốt của Giang Thừa Vũ, ta cũng là người tốt của . Mấy năm nay, mặc dù mọi chuyện lớn của Mâu Phi được tốt bằng Giang Thừa Vũ, nhưng đối với cũng coi như có chút chăm sóc nhiều hơn. Cho nên Mâu Phi “Ở thành phố B Salsa có bạn thân, ấy muốn em làm phù dâu” chút do dự mà gật đầu đồng ý.

      “Người ta cho quả đu đủ, đáp lại bằng miếng ngọc đẹp.” Đạo lý này cũng biết.

      Tiệc cưới được tổ chức ở biệt thự hòn đảo theo kiểu tiệc đứng. Bởi vì Mâu Phi ở thương trường cũng coi là có chút danh tiếng, cho nên khách đến hầu như là những người có chức vụ lớn trong công ty, mọi người tiếng rất thông thạo, nâng ly chuyện, đề tài chuyện phong phú xoay quanh công việc mà chẳng hề tẻ nhạt làm cho bữa tiệc cưới này nhìn qua lại giống như party của tập đoàn tài chính ở thành phố B.

      Thừa dịp dâu chú rể mời rượu quan khách, Thích Giai tranh thủ thời gian cầm ly sâm-panh đứng bên cửa sổ. Làm phù dâu, gần như cả buổi đều phải theo sau dâu, chào hỏi, kính trà, chụp ảnh ngoài trời làm kỉ niệm…. Mệt muốn chết, nhìn sang dâu của Mâu Phi cũng trong tình trạng như mình, nhịn nổi mà oán thầm: “Kết hôn mà cứ như tự ngược đãi bản thân mình!”

      Trong khi vẫn còn ngẩn người bỗng nhiên đôi găng tay của bị người rút ra, giật mình hoàn hồn trở lại, nghiêng đầu liền nhìn thấy Giang Thừa Vũ thân tây trang màu đen.

      “Mệt à?” hỏi, tầm mắt nhìn xuống dưới chân .

      “Ừm.” Thích Giai vẻ mặt đau khổ gậy gật đầu. xưa nay cũng quen giày cao gót, càng đừng tới đôi giày này còn cao hơn 10 phân.

      “Hôn lễ nhiều việc.” Thích Giai nhìn xa xa dâu khó xử trước các quan khách, than thở oán giận.

      Giang Thừa Vũ đôi môi khẽ nhếch, giọng đáp: “Cũng hẳn như vậy, có lẽ do phong cách của từng cá nhân, có người thích xa hoa, có người thích cá tính, cũng có người thích kiểu đơn giản.”

      “Vậy còn ?” Thích Giai thuận miệng hỏi tiếp.

      ?” Giang Thừa Vũ nhíu mày, chăm chú nhìn , nghiêm túc , “Em thích cái gì liền thích cái đó.”

      Đáy mắt kia nồng đậm thương nhìn Thích Giai làm trong nhất thời thất thần, nghiêng đầu, giả vờ sửa sang lại bộ lễ phục người, rồi cười : “Đó là do chúng ta có cùng sở thích.”

      Thích Giai dám nhìn vào ánh mắt lên đơn của Giang Thừa Vũ. phải hiểu, chỉ là muốn hiểu. Có những điều khi làm ràng thể trở về như trước nữa, ích kỷ cũng được, vô sỉ cũng chẳng sao, muốn đánh mất người tri kỷ như , ai hiểu bằng , kể cả chính bản thân .

      Giang Thừa Vũ mỉm cười, để lộ dấu vết, sang chủ đề khác: “Tiệc cưới kết thúc đưa em mát xa chân.”

      Thích Giai nhìn mọi người xung quanh vẫn còn hào hứng, vui vẻ, chép chép miệng: “Chắc là thể kết thúc sớm được.” nhìn sang bên phải hội trường liền bắt gặp Tô Hà – người lãnh đạo trực tiếp của , người ấy là bộ lễ phục dạ hội màu đen.

      “Em nhìn thấy chị Tô, em qua đó chào hỏi chút!” với Giang Thừa Vũ rồi nhấc chân rời .

      Chăm chú nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, Giang Thừa Vũ nhớ tới buổi sáng khi đón dâu, Mâu Phi : “Mình thấy cậu cần phải bỏ thêm nhiều công sức nữa mà, hai bọn mình cũng kết hôn mà các cậu vẫn còn là bạn bè nhiều hơn chút còn với so với là người lại thiếu vài phần. Cậu vội nhưng mình cũng thấy nôn nóng thay cậu. Mấy năm nay, cậu vì ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, có bao nhiêu tình cảm, trước tiên cứ lừa gạt tới tay rồi sau, cứ dây dưa như vậy cũng phải là chuyện nên làm.”

      Ai vội? Nhưng thứ muốn là tình cảm, phải cảm động mà là tình , cũng phải hôn nhân.

      Mọi người đều có thể kết hôn, nhưng tình lại là chuyện khác. Hơn nữa sớm hiểu được, tình cảm phải là cây trồng, cẩn thận chăm sóc cũng chưa chắc thu hoạch được, huống chi còn gặp phải cây khó trồng.

      Mâu Phi đúng, có lẽ đây cũng là thời điểm cần làm .

      “Chị Tô, chị đến rồi.” Thích Giai vui vẻ .

      Tô Hà cũng bất ngờ khi có thể gặp Thích Giai trong bữa tiệc tối nay, năm đó khi bé vừa mới vào GS Mâu Phi liền gọi điện thoại kêu nhất định phải chiếu cố đến bé nhiều hơn. Những người thân quen đều biết, trong công việc luôn luôn là người hay thân mật chuyện trò, cho nên dù có tầng quan hệ này với Mâu Phi, cũng thản nhiên nhìn Thích Giai bị cấp đương thời là Paris thu thập, song cũng chú ý đến trưởng thành cùng thay đổi của bé, nhưng thể giống như Mưu Phi từng đánh giá “Rất tuyệt.”

      Trong công ty nghe đồn là bạn trai của Paris nhất kiến chung tình đối với Thích Giai, tính bỏ Paris để theo đuổi . Tuy rằng cuối cùng hai người đó có chia tay, nhưng Paris lại đem hết tức giận trút lên người Thích Giai, dùng mọi biện pháp muốn bức rời . Hành vi quá đáng đó của ta làm cho những người đồng nghiệp đều chấp nhận được, có người đề nghị báo lên cấp , nhưng lại rất bình tĩnh, tức giận cũng hề câu oán hận, làm tốt hạng mục được giao, giành được tán thưởng của mọi người ở các phòng ban.

      Bây giờ nghĩ lại thực cũng nên cảm ơn Paris tôi luyện trong công việc, tạo áp lực để có được Thích Giai như bây giờ. năm qua , tuy rằng công lao của cũng chưa phải là tốt nhất, nhưng năng lực cùng cách làm việc thể nghi ngờ. Bọn họ đều tin rằng, nếu cho khu đất có thể biến nó thành thiên đường. Đây cũng là nguyên nhân năm đó Tô Hà vận dụng mọi biện pháp để đưa Thích Giai về bộ phận của mình.

      Tô Hà nhấp ngụm sâm-panh, liếc nhìn khuôn mặt hồng hào của : “Khí sắc tốt, xem ra ngày nghỉ dễ chịu rồi!”

      “Thực tốt.” cười ngây ngô.

      Tô Hà nhìn về hướng Giang Thừa Vũ mà : “Thế nào, khi nào đến lượt uống rượu mừng của hai người?”

      Thích Giai xụ mặt : “Em với chị mấy trăm lần rồi, ấy là của em, phải bạn trai.”

      sao?”

      !”

      như vậy, đợi chị giới thiệu cực phẩm kia cho em, thế nào?”

      Thích Giai bị lời này làm giật mình thiếu chút nữa rới cằm, đánh bạo hỏi: “Chị Tô, từ lúc nào mà chị thành người buôn chuyện như vậy? Hơn nữa chị hẳn là phải cấp bách hơn so với em chứ?”

      Lời còn chưa dứt, đầu bị Tô Hà đánh cái: “Chị đây nếu mà trẻ hơn 10 tuổi còn đến lượt em sao?”

      À, hóa ra là hàng thừa muốn giới thiệu! Nhưng cũng phải là người lượm ve chai mà.

      “Vẻ mặt này của em là có ý gì? tin lời chị ? cho em biết, người ta tuyệt đối là người đàn ông kim cương đủ năm tiêu chuẩn, so với Giang của em chỉ có hơn chứ có kém. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngoại hình lại chê được…” Tô Hà đột nhiên dừng câu chuyện, ánh mắt như đèn pha mà đem ra đánh giá mấy lần, lại còn có chút đăm chiêu mà cảm khái: “Em đừng gì nữa, hai người đứng cùng nhau khẳng định là xứng đôi!”

      Ba vạch đen lên trán Thích Giai. Con đúng là con , vô luận ai đều có tư chất bà tám.

      Các chuyện, hội trường lại bỗng nhiên huyên náo, hình như là có nhân vật cấp cao nào đó đến đây, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cửa, ngay cả Mâu Phi cũng ngừng kính rượu liền kéo vợ mới cưới qua đó.

      “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Tô Hà nhìn ra phía cửa rồi mỉm cười.

      Thích Giai nhìn theo ánh mắt Tô Hà, thấy người vừa tới trong nháy mắt hóa đá. Đây là người đàn ông xuất vô số lần trong giấc mộng xuân của , mà lúc này đây ta từng bước từng bước tới phía , gần, rất gần…. Càng lúc càng thấy ràng, bỗng nhiên thấy sợ hãi liền nhắm mắt lại.

      Là mơ, nhất định là mơ, chỉ cần mở mắt ra ta giống như mỗi lần xuất trước đó mà biến mất thấy bóng dáng tăm hơi.

      “Làm sao vậy?” Bên tai truyền đến giọng của Tô Hà.

      Thích Giai vội mở mắt, vì thời khắc quan trọng của giấc mơ bị quấy nhiễu mà ủ rũ, nhưng khi ngẩng lên nhìn bóng hình kia vẫn còn ở đó.

      Chẳng lẽ phải là mơ? ta trở lại?

      “Chị đưa em sang đó làm quen, làm quen!” Tô Hà kéo cánh tay của , hướng về phía cửa mà đến.

      Thích Giai gần như ngây ngốc để tùy ý Tô Hà dắt về phía trước, sau đó đứng ở trước mặt người đàn ông vừa quen thuộc lại xa lạ, nghe bọn họ chào hỏi lẫn nhau.

      “Đúng rồi, để tôi giới thiệu hai người, đây là Merlin, Lâm Tiêu Mặc, thành viên hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của MH. Đây là Jocelyn, Thích Giai, trợ lý của tôi.”

      Lúc Tô Hà ra 3 chữ kia, bàn tay cầm ly sâm – panh của Thích Giai run lên chút. từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra nụ cười.

      : “Xin chào.”

      ta : “ lâu gặp!”

      “7 năm 4 tháng.” buột miệng ra con số sau đó lại hoảng sợ, kinh ngạc vì chính bản thân mình lại nhớ chính xác thời gian như vậy, cũng ngoài ý muốn nhận được những ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu của mọi người xung quanh.

      Lâm Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn , giống như là muốn nhìn thấu , con mắt đen lên tia sáng kinh ngạc càng làm hiểu được những cảm xúc của .

      khỏe ? muốn hỏi, nhưng đôi môi lại nổi, ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn , tựa như người ngốc nghếch, nhìn như giấc mơ mỗi lần mà biết nên gì và làm gì bây giờ.

      Tô Hà nhìn ra im lặng của hai người có chút khác thường, vội vàng : “ Em xem, như thế nào mà chị lại quên rằng Merlin cũng học ở trường đại học P, các người là học cùng trường mà!” xong vụng trộm nhéo sau lưng Thích Giai cái.

      Thích Giai đau đến trợn mắt, liền lấy lại tinh thần, vừa rồi đúng là nên, chợt nghe Lâm Tiêu Mặc cười , “Đúng rồi, chúng tôi trước kia học cùng trường.”

      nhìn về phía , nhưng lại quay mặt , đến chào hỏi những người khác ở MH và ED. Dáng người thon dài thanh lịch, gương mặt tuấn làm mọi người chú ý.

      “Chị khuyên em nên thu lại ánh mắt .” Tô Hà sang chắn tầm mắt của .

      “Người cũ?” Tô Hà hỏi.

      Thích Giai gật đầu, là người cũng, là mối tình đầu và cũng là người duy nhất.

      “Vẫn chưa quên được?” ràng là câu hỏi, lại vạn phần chắc chắn. Ngẫm lại, nếu nhớ kỹ ngày chia tay, làm sao lại còn định buông tay.

      Thích Giai lắc đầu, lại gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu.

      Trước ngày hôm nay, cứ tưởng rằng quên, nhưng là, vừa rồi gặp Lâm Tiêu Mặc, mới phát ra rằng chưa bao giờ thôi nhớ, gì đến buông tay? Nhìn như người ngốc, Tô Hà bất đắc dĩ thở dài, “Haizz, thôi, chị đưa em trở về.”

      “Để tôi đưa ấy về.” biết từ khi nào mà Giang Thừa Vũ đến bên cạnh các .

      Tô Hà có chút đăm chiêu nhìn về phía Thích Giai, thấy phản đối liền với Giang Thừa Vũ: “Vậy phiền .”

      Giang Thừa Vũ những gì với Mâu Phi về việc phù dâu phù rể về trước, còn tự mình chào tạm biệt Tô Hà, rồi lại về nhà bằng cách nào, hết thảy đều biết. chỉ biết người mà cho rằng vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời, người mà trong giấc mơ hàng đêm phải rơi nước mắt vì mong nhớ, cuối cùng bỗng nhiên lại xuất trước mặt , giống như Eason hát bài hát đó, mang theo khuôn mặt tươi cười, những chuyện trước đây mà chỉ câu “ lâu gặp!”
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      anh8877, Phuochuyen94, tart_trung15 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: 
      Beta: Tang Du

      Chương 3: Tình bắt đầu


      Thích Giai nằm giường, lăn qua lăn lại mà vẫn tìm được tư thể ngủ thoải mái, cuối cùng đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, nhập những con số quen thuộc.

      Điện thoại đổ chuông lâu mới có người nghe, còn chưa kịp gì, đối phương lên tiếng trước: “Bà của tôi ơi, bị trúng gió sao, chị đây ngày mai còn phải làm đấy!”

      “Boss, mình gặp lại ấy rồi!” câu đơn giản thành công ngăn chặn lời oán giận của đối phương lại.

      Ở đầu dây bên kia ngoài tiếng sột soạt của chiếc chăn, còn có tiếng thở dài của Hứa Đình Đình: “Làm sao lại gặp được? phải là ta ở nước ngoài hay sao?”

      Thích Giai liền mạch kể lại cuộc gặp ngoài ý muốn trong bữa tiệc đó, nghe xong Hứa Đình Đình cảm khái: “Sao lại trùng hợp như thế chứ?”

      Đúng vậy, thực là trùng hợp.

      Chuyện cũ của bọn họ bắt đầu cũng từ trùng hợp. ngày nào đó sau bữa trưa, Thích Giai vừa ăn cơm xong liền đeo tai nghe mp3 bộ con đường trong vườn trường.

      Vào tháng chín, ở Đại học P, hai hàng cây bạch quả bên đường bắt đầu ra hoa, sau giờ ngọ, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua những tán lá chiếu xuống con đường tạo ra tầng ánh nắng xinh đẹp. cúi đầu ngắm nhìn, khi ngẩng đầu lên lại phát Lâm Tiêu Mặc đứng trước mặt mình, lại còn ung dung thản nhiên nhìn mình.

      trùng hợp!” Thích Giai thầm kín cười nhạo chính mình tìm lời mở đầu kém cỏi.

      “Đúng là trùng hợp!” Lâm Tiêu Mặc cong khóe môi hơn ra nụ cười vô hại

      Thực là trùng hợp, Thích Giai cảm khái. Nếu như nhớ lầm, lần này tính ra cũng là lần thứ 5 bọn họ gặp nhau. Kỳ , nghiêm túc mà xét có lúc chẳng phải là gặp mặt, có khi là lướt qua bên cạnh, có lúc chỉ nhìn thấy khuôn mặt. Chỉ là, cẩn thận nghĩ lại, đường đến trường học từ trước tới nay, cơ hồ đều gặp , thậm chí có vài lần còn cẩn thận đúng lúc nhìn thấy có nữ sinh thổ lộ với .

      người được tất cả học sinh trong trường nhắc đến, Thích Giai đương nhiên biết đến . Lâm Tiêu Mặc, người này là nhân vật phong vân, được mọi người đề cử tham gia thi đấu với các sinh viên tỉnh Z, trong cuộc thi hùng biện là người có tài biện luận tốt nhất…. hào quang vô số, nhưng hơn hết còn là người cực kỳ đẹp trai, tao nhã, nếu như trong tiểu thuyết chính là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

      Chẳng qua là biết chàng đẹp trai đó, nhưng chàng lại nhất thiết nhớ được .

      Sinh viên mỹ thuật trường đại học P cùng với các khoa khác liên kết tạo thành Hội sinh viên lớn, mỗi năm nhóm trưởng mới xuống dưới nhiều lần, ưu tú xuất sắc lại nhiệt tình như Lâm Tiêu Mặc đương nhiên được mọi người đề cử làm nhóm trưởng. Mà lại như bị ma xui quỷ khiến gia nhập vào Hội sinh viên, song tham gia hơn năm mà vẫn nhận biết được hết mọi người trong đó. Cho nên cứ như vậy, mặc dù gặp mặt qua rất nhiều lần nhưng bọn họ lại chưa bao giờ chuyện với nhau, hơn nữa Thích Giai tính cách lạnh nhạt, nụ cười cũng keo kiệt ra ngoài.

      đâu vậy? Phòng tự học sao?” Lâm Tiêu Mặc lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh của hai người lúc đó.

      đến phòng tự học, ăn no quá nên tản bộ” Thích Giai cười gượng pha trò.

      “À, tôi cũng tùy tiện chút, cùng nhau !” cũng theo, sau đó trước.

      cùng nhau? Thích Giai ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao cao của , hoài nghi chính mình có phải thiếu ngủ mà nghe nhầm hay .

      sao?” được đoạn, Lâm Tiêu Mặc xoay người, khóe miệng cong lên hàm chứa nụ cười.

      Thích Giai như người trong mộng mới tỉnh, bước nhanh theo phía sau. Buổi trưa yên tĩnh, bọn họ cứ như vậy song song với nhau, ánh nắng ấm áp rơi xuống người, trong khí tràn ngập hương vị ràng. Trong trăm ngàn người, trùng hợp lại gặp

      Cũng tin tưởng vào giác quan thứ sau, Thích Giai cảm nhận như vận mệnh an bài trò chơi nguy hiểm, kéo chính mình lại là nhân vật chính.

      có việc gì sao?” Lâm Tiêu Mặc tới bên cạnh, đầu cuối mà hỏi câu.

      Thích Giai ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía . Boss à, tự nhiên lại chuyện như vậy, ngữ cảnh, tên người em biết trả lời thế nào đây?

      cau mày còn chưa kịp hỏi “Cái gì có việc gì?” cánh tay bị bắt lấy, “ đau sao? Đến phòng y tế !”

      Động tác bất ngờ như thế khiến Thích Giai sợ tới mức ra sức rút cánh tay lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhìn , biết nên tức giận mắng hay là hờn dỗi.

      Lâm Tiêu Mặc cũng ý thức được hành động của mình vô cùng thân thiết lại có chút tùy tiện, có chút hoang mang rối loạn định giải thích: “Thực xin lỗi, …” Nhưng mở miệng hồi lâu cũng tìm ra lý do, khuôn mặt vì ngại ngùng mà đỏ bừng.

      Hai người ai gì, cũng dám có bất cứ động tác nào, chỉ là mỗi người nhìn nơi khác. Im lặng, im lặng tuyệt đối, yên tĩnh đến mức hai bên đều thấy hoang mang.

      “Này…”

      “Chuyện kia…”

      hẹn mà gặp hai bên cùng , khiến cho Thích Giai lại có chút xấu hổ, còn Lâm Tiêu Mặc lại bị trùng hợp này mà cười rộ lên.

      Thích Giai hờn giận nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Mặc cười, nhìn cười đến mức lông mày, ánh mắt đều cong lên, bên má trái còn có lúm đồng tiền sâu, đây cũng là lần đầu tiên cẩn thận đánh giá người này, đại soái ca.

      Tuấn lãng nhưng ngũ quan cứng ngắc, giống những chàng đẹp trai rất thịnh hành ở Hàn Quốc, cũng có những đường nét nam tính ràng như ở Châu Âu. có khuôn mặt sáng sủa, hơi thở nhàng khoan khoái, giống như mỗi thứ đều chính xác đúng mực, quá nhiều cũng quá ít. Tuy rằng đến từ thành phố Giang Nam, nhưng vóc dáng của lại hề thua kém các chàng trai phương bắc, hơn nữa những nét đẹp Giang Nam lại càng làm tăng thêm vài phần nho nhã điền đạm, quần áo người lên thỏa mái kiểu cách làm hài hòa cả phẩm vị lẫn phong cách.

      rất đẹp trai!” kiêng nể gì, chăm chú nhìn ánh nắng chiếu lên gương mặt sáng sủa của , cũng hiểu tại sao nhiều xinh đẹp tự mình như thiêu thân lao đầu vào lửa.

      “Bạn học, em cứ nhìn qua nhìn lại như vậy, tôi chịu thấu rồi!” Lâm Tiêu Mặc giả bộ xấu hổ cúi đầu.

      Thích Giai đối với lời trêu chọc của có chút giật mình, nghiêm túc đáp lại: “Này bạn học, vừa rồi vui vẻ như vậy là vì đùa giỡn em, cho nên đặc biệt thích thú sao? tại tôi nên khóc hu hu để phối hợp với ?”

      phải, tôi có, chỉ là…” Lâm Tiêu Mặc vẻ mặt cực kỳ quẫn bách.

      Thấy vội vã giải thích, Thích Giai khoát tay, làm bộ dáng đáng thương: “Quên , tôi vẫn là nên trở về trùm chăn khóc!” Dứt  lời liền xoay người bước .

      Mới vừa được mấy bước chân liền nghe thấy tiếng Lâm Tiêu Mặc truyền đến từ phía sau: “Buổi tối còn đến phòng tự học sao?”

      xoay người, cười đến vui vẻ “Còn để xem tâm tình!”

      Đêm đó bởi vì bị người nào đó đùa đến “tâm tình tốt” Thích Giai đến phòng tự học. Sau đó, Lâm Tiêu Mặc liền gửi mấy tin nhắn hỏi sao lại đến phòng tự học, cái tin nhắn cũng thèm gửi lại.

      Hứa Đình Đình sau khi biết chuyện này liền than rằng đáng tiếc, như vậy có thể phát triển tình cảm. Thích Giai chỉ cười cười, tin vào cổ tích, Lâm Tiêu Mặc là hoàng tử, muốn là bé lọ lem, cuộc sống quá hạnh phúc như vậy chỉ là lừa dối trẻ con, có ai biết rằng bé lọ lem sau khi gả cho hoàng tử chịu bao nhiêu tự ti hay ?

      chỉ chính mình, ở trò chơi tình , tránh việc chia tay phương pháp tốt nhất là tránh tất cả bắt đầu. Chỉ là, chung quy vẫn là làm được.

      Khi Lâm Tiêu Mặc đỏ mặt, lấy hết can  đảm thổ lộ: “Thích Giai, thích em, em làm bạn nhé!”

      Lúc hai tay nắm được bàn tay , liền như trẻ con liền : “ mặc kệ, dù sao em chán ghét là được.”

      Lúc đó bày ra vẻ mặt vô lại cùng bá đạo mà tuyên bố: “Vừa rồi nắm tay em, ai bảo em lập tức bỏ tay của ra, tại nắm, em muốn bỏ chạy cũng được rồi!”

      Trốn thoát, là trốn thoát. Vận mệnh an bài rơi vào, lý trí trở lại, thanh tỉnh trở lại cũng đều trốn được…

      Bảy năm trước, trốn thoát. Bảy năm sau, ông trời lại lần nữa đem nhập vào vòng quay vận mệnh, tàn nhẫn đem chuyện này thả vào dám hồi tưởng, từng kiện trong cuộc tình đó lần lượt được tái , phòng bị, tựa như lần này gặp lại sau bao năm xa cách, đâm vào tim càng thêm đau đớn.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: 
      Beta: Tang Du



      Chương 4: Lại gặp nhau

       

      Đêm dài yên tĩnh, nhớ lại những chuyện xảy ra, Thích Giai gần như là thức thẳng đến hừng đông.

      Buổi sáng ngày hôm sau, mang đôi mắt gấu mèo đến công ty, vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại từ Tô Hà: “Em đến văn phòng làm việc của chị chút.”

      “Vâng” Thích Giai buông điện thoại, cầm lấy giấy trả phép, gõ cửa phòng Tô Hà.

      Tô Hà gọi điện, thấy đẩy cửa vào liền hất cằm về phía chiếc ghế ý bảo ngồi xuống, rồi nhanh chóng chấm dứt cuộc điện thoại.

      “Thế nào? Ngày nghỉ vui vẻ chứ?” Tô Hà tiếp nhận giấy trả phép, tùy tiện đặt ở bàn.

      “Rất tốt.” Thích Giai ở trong lòng bổ sung thêm câu, nếu như gặp lại Lâm Tiêu Mặc tất cả đều tốt.

      mặt chợt lóe lên phiền muộn nhưng qua mắt nổi cấp .Tô Hà lắc đầu than thầm, kéo ngăn bàn đưa ra phần tư liệu đặt ở trước mặt : “Cái này chị nghĩ là em có hứng thú.”

      “Cái gì vậy?” Thích Giai kinh ngạc cầm lấy, tầm mắt chạm vào tấm ảnh ở góc bên trái động tác lật giở ra xem đột ngột dừng lại: “Làm sao chị lại có được tư liệu của ấy?”

      “Biết người biết ta. Chị đoán là toàn bộ Bắc Kinh này, phàm là cùng MH có nghiệp vụ qua lại đều có thể có tư liệu này, chẳng qua là so với bọn họ chị có đượcj trọn vẹn tư liệu hơn chút.”

      “Vì cái gì?” thốt nên hỏi lại.

      Tô Hà khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười đắc ý: “Bời vì có em đó, ít nhất hơn đoạn chuyện tình.”

      Lúc này Thích Giai mới kịp phản ứng lại, đây là Tô Hà trêu chọc , nhưng lại có lòng dạ nào để phản bác, chỉ là hơi hơi cắn môi, yên lặng lật xem những thông tin điều tra được.

      ra là ở Nhật Bản làm nghiên cứu sinh sau đó lấy được học bổng toàn phần đến California, còn thuận lợi đạt được hai bằng thạc sĩ về toán học ứng dụng và tài chính. Thấy chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh được MH mời làm việc, Thích Giai nhịn được bật ra nụ cười, loại cảm giác này so với khẳng định càng làm người vui vẻ.

      “Lau nước miếng …”Tô Hà khoa trương , đưa khăn tay tới cho , lại liếc liếc mắt đến những từ trong tư liệu, tự đáy lòng mà cảm khái: “Trong và ngoài ngành đều đánh giá ta rất cao, em có biết, làm ngành của chúng ta, người nhảy dù từ ngoài vào có biết bao khó khăn, nhưng mà ta thực có bản lĩnh, chưa đến tháng liền thuận lợi hàng phục được đám bản địa trong công ty MH.”

      ấy làm lĩnh vực gì? Thích Giai quan tâm hỏi.

      “IBD.” Tô Hà nhìn nhìn sắc mặt ngưng trọng của , tiếp, “Đừng quá lo lắng, theo tin tức đáng tin cậy, ta lập tức tiếp quản nghiệp vụ khu FID của MH Trung Quốc.”

      “Như vậy va chạm với chúng ta?” như trút được gánh nặng.

      “Em là vì chúng ta đối đầu với họ mà thoải mái, hay là vì may mắn phải đối diện với ta?” Tô Hà cười chế nhạo.

      Thích Giai mấp máy môi, ảm đạm cúi đầu, “Đều có cả…”

      “Theo chị được biết, có điều lệ nào quy định nhân viên GS được cùng nhân viên cùng ngành đương.” Tô Hà thản nhiên .

      Thích Giai đương nhiên biết Tô Hà thấy thái độ của mình, chẳng qua là giữa bọn họ đâu chỉ có điều lệ này của công ty để giải quyết.

      Nhìn vẻ mặt đơn của , Tô Hà tức giận dùng tư liệu gõ lên đầu của , “Nhìn bộ dạng của em xem, biết rồi còn bỏ xuống được.”

      bỏ xuống được sao?” Thích Giai chua xót than thở, “Mọi việc đều qua lâu như vậy, biết ấy nghĩ như thế nào…?”

      Hơn bảy năm, thời gian đó đủ để hai người bọn họ thay đổi thành con người khác, bây giờ bọn họ chỉ kiêng kị vì là đồng nghiệp cùng ngành mà còn có quãng thời gian bảy năm xa cách cùng hồng trần tang thương.

      “Em nha, luôn lo lắng nhiều quá. Chỉ cần em mạnh mẽ và kiên quyết hơn chút người đàn ông nào mà nắm được tới tay?” Tô Hà trừng mặt với , thuận tay viết ra dãy các con số: “Đây là số điện thoại cá nhân của ta, cứ ở trong này mà đoán tâm tư ta bằng tự mình trực tiếp hỏi ta!”

      Từ văn phòng Tô Hà ra, Thích Giai ngơ ngác về ghế dựa, trong đầu lặp lại tiếng của Tô Hà.

      “Ngày đó lúc em vừa , ta cố ý tới hỏi chị, Giang Thừa Vũ có phải là bạn trai của em ? Chị rằng chưa đến mức độ đó, ta rất cao hứng… Có lẽ, buông xuống được chỉ có mình em.”

      ấy cũng như , còn nhớ tới sao? Nhưng mà, ngày đó là lãnh đạm rành rành như thế, ngay cả những lời thăm hỏi khách sao cũng keo kiệt với .

      Mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là mảnh giấy viết số điện thoại bị gắt gao nắm lấy thành đoàn, móng tay dài tiến vào trong da thịt, tạo thành vết màu hồng sâu.

      Suy nghĩ hồi lâu quyết tâm nhấn dãy số đó, chỉ là trong di động lại truyền ra giọng : “Xin lỗi, thuê bao quý khách gọi tạm thời liên lạc được…” Thích Giai thực nổi cảm giác giờ của mình là mất mát hay thoải mái.

      Đây coi như cũng là kết quả , rốt cục lấy hết can đảm nhấn dãy số của , ông trời lại dùng phương thức khác khuyên nên dừng lại.

      dứt khoát nhấn phím tắt, cầm điện thoại cất vào túi. Đúng vậy, có thể có kiên trì, bám riết tha thẳng đến khi gọi được mới thôi, nhưng gọi được rồi phải làm thế nào đây? nên cái gì? Ai biết kết hôn hay . Có hay có bạn ? Cho dù vẫn còn độc thân, bảy năm trước bọn họ cũng lựa chọn chấm dứt, trừ tiếng “ Xin chào” còn có gì để ?

      có thể với cái gì? rằng hối hận? Nhưng mà nếu lại lần nữa, có lẽ vẫn kiên trì lựa chọn như lúc đó. rằng bảy năm qua vẫn nhớ? chừng lại cảm thấy thêm nữa lại càng phức tạp…

      Thôi, bảy năm trước có dũng khí lên từ “Đừng ”. Hôm nay cũng có can đảm truy vấn tình cảm lưu luyến bị mất đó.

      Thích Giai thở dài hơi, đem tờ giấy cất vào sâu trong ví tiền.

      Những ngày tiếp theo, bận rộn vô cùng. Sau giờ tan tầm, vẫn vùi đầu ở đống tư liệu, Trần Hân thu xếp mọi thứ, tới gõ của phòng : “Chị Giai, chị còn chưa sao?”

      “Chị xem nốt phần báo cáo này.” ngẩng đầu lên mỉm cười.

      “Vậy em trước.” Trần Hân vừa rời vài bước, lại xoay người thiện ý đề nghị: “Chị còn chưa có ăn cơm, có cần em gọi người mang cơm cho chị?”

      Thích Giai lắc đầu: “Cảm ơn em, chị còn chút nữa thôi là xong.”

      “Vâng” Trần Hân để lại đèn hành lang, nhàng tới cửa chính.

      Khu làm việc yên tĩnh chỉ còn lại ngọn đèn trong phòng Thích Giai, nhìn màn hình, lặp lại phân tích báo cáo, đến khi bụng truyền tới thanh kháng nghị mới dừng lại, thu thập đồ rồi rời văn phòng.

      ra khỏi tòa nhà, nâng cánh tay xem đồng hồ, 9 giờ 35, bữa tối qua, vừa lúc ăn đêm. Suy nghĩ đâu đó ăn đúng lúc taxi dừng trước mặt , lái xe thò ra cửa, nở nụ cười hỏi: “ muốn xe ?”

      Nhìn nụ cười thà chất phác đó khiến Thích Giai tự giác gật đầu, mở cửa ra rồi tiến vào xe, “ à, muốn đâu?”

      Nhìn ánh đèn đầy đường, trong đầu Thích Giai lên nơi “Hậu Hải!”

      Tuy rằng Hậu Hải được xem là thánh địa của thành phần tri thức, nhưng những năm công tác gần đây, rất ít khi đặt chân đến nơi này. Xuống xe, quanh bên hồ, ban ngày con ngõ này yên tĩnh nhưng vừa tới đêm liền biến thành nơi hoa lệ, ánh đèn mờ ảo, nhạc sôi động, kiến trúc cũ kỹ nơi đây ra vẻ phong tình.

      cứ mục đích như vậy mãi cho đến khi nhìn thấy Tứ hợp viện quen thuộc mới giật mình nhận ra bản thân tới cổng số 9 chuyên bán đồ ăn vặt. Nơi đây là nơi lần đầu tiên bọn họ đến, lần đó Lâm Tiêu Mặc gọi đầy bàn lớn đồ ăn, còn có chén nước đậu xanh, vừa dỗ lại vừa lừa đây là món truyền thống lâu đời của Bắc Kinh, nhất định phải nếm thử.

      cần, khó ngửi!” cau mày, ghét bỏ quay mặt .

      “Ngửi thấy khó chịu chứ uống vào rất thơm mát, em nếm thử xem sao, ngon lắm!” ôn nhu lừa gạt.

      “Làm sao biết, uống qua rồi sao?”

      gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Chưa uống qua, nhưng bọn họ đều vậy.”

      “À, muốn cho em là chuột bạch?” bĩu môi oán hận.

      xua xua tay, vội vàng giải thích: “ phải, là sợ bọn họ lừa gạt , cho nên… chỉ tin em.”

      Chỉ tin , chính là ba chữ này làm chấn động, cam tâm tình nguyện vì mà lấy thân mình làm thí nghiệm nước đậu xanh, nhìn về phía  mà miêu tả cảm giác, sau đó dụ lừa uống hết chén đầy.

      Đây là lần đầu tiên uống nước đậu xanh, cũng là lần cuối cùng, bởi vì mùi đồ ăn vặt này như mùi nước rửa chén, hương vị cũng kỳ quái, vừa chua lại vừa ngọt, cực kỳ giống đồ ăn bị ôi thiu.

      Thích Giai yên lặng nhắm mắt lại, chờ cho những đau đớn trong lòng dần dần rời mới tiến đến chỗ ngồi ở tứ hợp viện được trang hoàng lại.

      Cửa số 9 vẫn náo nhiệt như cũ, nơi nơi là bàn đồ ăn phong phú của thực khách, đến chỗ thu ngân, đưa 50 đồng để đổi lấy chỗ ngồi, sau đó gọi vài đồ ăn, sữa chua, tương thịt bò, cùng chén nước đậu xanh. Có lẽ là đói bụng, đồ ăn rất nhanh được tiêu diệt sạch , ngay nước đậu xanh giống như nước rửa chén kia cũng được bịt mũi uống hơi. Uống xong mới phát , ra hương vị khó ngửi giống như trong trí nhớ, thậm chí còn có chút hương vị ngọt ngào ở trong miệng.

      Ăn quá nhiều, ra đến ngoài quyết định vài vòng phòng ngừa tích tụ mỡ bụng.

      Trước kia, mỗi lần ăn bọn họ đều ăn rất nhiều, đối với đồ ăn trước mắt đều chống đỡ được, ăn tới khi bụng tròn vo. Mà luôn chế nhạo bên cạnh “Lần sau ăn xong bơi vài vòng”, bên lại vỗ đầu , sủng nịnh hứa hẹn.

      “Cũng chẳng có việc gì, em béo đều do mà ra.”

      Bây giờ, cần nhắc nhở, cũng biết con cần phải giữ dáng người mà khống chế ăn uống, chỉ tiếc rằng còn ai vỗ đầu , “Ăn nhiều chút, đừng để bị đói…”

      Đột nhiên những đau đớn đánh úp vào trong lòng, những ký ức càng ràng, đau đớn càng sâu. dùng sức nháy mắt mấy cái, áp chế những giọt nước mắt chua xót trực trào ra, cũng quyết định tự hành hạ bản thân nữa, nhưng khi xoay người sang lại thấy bóng hình thân quen, thể cảm khái lần nữa, “ trùng hợp!”

      dường như cũng nhìn thấy , ràng bước chân bất động, rồi sau đó hướng tới đến.

      Thích Giai đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn xuyên qua con ngõ , từng bước từng bước đến gần mình. Ngay khi định dùng câu bình thường “Chào !” làm câu dạo đầu liền thấy người ngoại quốc đuổi theo đến con ngõ , dùng tiếng gọi tên của : “Mặc, sao lại nhanh vậy, tôi vừa quay đầu thấy đâu!”

      Lâm Tiêu Mặc dừng lại bước chân, cảm thấy có lỗi: “ ngại quá, tôi gặp được người quen.”

      Người quen? Thích Giai cắn môi, ảm đạm cúi đầu. Hóa ra, trong mắt , quan hệ của bọn họ chỉ là người quen? Đến bạn bè cũng phải.

      Người bạn ngoại quốc kia đối với Thích Giai tựa hồ rất có hứng thú, nghiêng đầu nghiên cứu trong chốc lát rồi trêu đùa : “Là người rất quen thuộc sao?”

      Lâm Tiêu Mặc liếc mắt nhìn Thích Giai cúi đầu, khóe môi hơi hơi cong lên: “Personner qui ne peuvent pas oublier.” (Người mà bạn thể quên.)

      “Ồ.” Người bạn nước ngoài tỏ vẻ hiểu , ra là vậy, sau đó vỗ vỗ bờ vai của , “Good luck!”

      Trong toàn bộ quá trình bọn họ đều dùng tiếng chuyện, Thích Giai tự nhận tiếng của cũng khá tốt, đoạn đối thoại kia cũng nghe , nhưng là đối với câu kia của Lâm Tiêu Mặc là nghe hiểu, theo như phát có vẻ đó là tiếng Pháp.

      rốt cục là gì đây? Là cho người kia rằng thực cũng phải là người quen? Hay là giải thích bọn họ từng? Vẫn là?

      Vẫn còn trầm tư, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh trầm thấp cùng với chất giọng ôn nhu: “ nghĩ tới lại gặp em ở đây!”

      “Tùy tiện dạo.” Thích Giai ngẩng đầu, kinh ngạc phát biết từ khi nào mà người nước ngoài kia rồi.

      “Phải ?” Thanh của gợn sóng hề sợ hãi: “ nghĩ rằng em muốn về nơi cũ.”

      Thích Giai giật mình, cố ý xem ý trong lời của , chỉ hỏi lại: “ đâu vậy, sao lại ở trong này?”

      Lâm Tiêu Mặc nhún nhún vai, chỉ chỉ người nước ngoài xa kia: “Bạn học cùng đến Bắc Kinh, dẫn ta đến cảm thụ văn hóa Bắc Kinh.”

      “À!” Thích Giai đáp lời, bỗng nhiên biết gì nữa, mà Lâm Tiêu Mặc dường như cũng định mở miệng, cứ nhét hai tay vào túi như vậy, chăm chú quan sát , lười nhác đứng đó, trước sau như thong dong và nhàn hạ.

      Ngày trước Thích Giai thích nhất nhìn bộ dáng đứng dưới lầu ký túc xá như vậy, tay mang theo túi sách, thần thái thanh tao bộ dáng lịch , đến hôm nay lại bày ra bộ dáng này làm cảm giác bức bách, hít thở thông.

      Thời gian xa cách nhiều năm, bọn họ trong lúc đó có rất nhiều điều sớm thay đổi. Thích Giai cầm lấy túi xách, đánh vỡ im lặng: “Em còn có việc, em trước.”

      Ánh mắt Lâm Tiêu Mặc bỗng nhiên trở nên vô cùng trầm lạnh: “ muốn gặp như vậy sao?”

      Thân thể Thích Giai hơi cứng nhắc lại chút, giọng thở dài: “Là em sợ muốn gặp em.”

      “Có bằng lái chưa? Giúp mang xe về nhà!” tiếp chủ đề này, bỗng nhiên chuyển đề tài khác.

      Lái xe? Thích Giai ngây ngốc sững sờ tại chỗ, có điểm tình huống tại.

      muốn?” nhướng mày, giọng mang theo vẻ bất mãn.

      Thích Giai vội vàng lắc lắc đầu.

      “Vậy thôi!” nắm lấy cổ tay , nặng mà lại rất bá đạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :