1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      hèn j, ta đem bản raw so tới so lui chẳng thấy để tên chương mà bảng ed của nàng lại có :yoyo65::yoyo65:

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 93

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar
      “Ngu tướng quân, ngươi thể giết ta, nếu em ngươi bao giờ được tìm thấy.” Cổ Đạt xong, ánh mắt như vô tình nhìn vào A Manh.

      A Manh nháy mắt mấy cái, hiểu nhìn mình làm gì, nhưng vẫn phát sát ý trong mắt . đối với A Manh có sát ý.

      Hai mắt Ngu Nguyệt Trác thâm thúy, thanh kỳ lạ mang theo hàn ý: “Thu hồi ánh mắt của ngươi lại, bằng tại ta giết ngươi ngay lập tức. Hoặc là đem ngươi về Bắc Việt giao cho Vương Đình xử lý!”

      Cổ Đạt trầm mặc chút, rốt cuộc cam lòng buông sát ý kia.

      Cổ Đạt cùng Hoa Nhi đều biết tính mạng bọn họ hôm nay nằm trong tay người này, cho nên hai người đều kháng cự. Kỳ , bọn họ có tài như vậy mà thảm như thế này, đều là do Trần Diêm Ly ban tặng, bọn họ nghĩ là Trần Diêm Ly lại nhúng tay vào - thậm chí hành tung của Trần Diêm Ly vài năm nay bất định, ai nghĩ lại ở kinh thành, ai có thể nghĩ ra chứ!?!

      “Ta giết ngươi, nhưng ngươi phải ra hành tung của em ta.”

      Cổ Đạt nghiêm túc quan sát , đây là hùng của Đại Sở, cũng là kẻ làm cho Bắc Việt hận thấu xương. Cổ Đạt thể thừa nhận, nếu chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài, đó là nam tử vĩ đại, thậm chí tràn ngập tính lừa gạt, ai nghĩ người tuấn nhã như thư sinh ở viện Hàn Lâm này lại có thể dùng binh như thần, quả là sát phạt ảo tưởng của mọi người.

      Nhưng tại, ai dám coi thường .

      Quan sát lúc, Cổ Đạt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hoa Nhi, : “ Nhi, xem ra hôm nay đôi ta phải làm đôi uyên ương xấu số rồi!”

      “Cổ ca ca phải ~~” Hoa Nhi thu hồi thái độ yếu ớt khi đối mặt với Trần Diêm Ly, nghe thanh của Cổ Đạt cũng cười tiếng. Nàng ta là nữ tử xinh đẹp, ánh mắt động lòng người càng làm lên phong tình mềm mại đáng , dù tại bị thương, sắc mặt khó coi nhưng cũng tổn hại đến mị thái trời sinh của nàng ta. Nàng ta ôn nhu cười với Cổ Đạt, sau đó từ trong lòng lấy ra tấm da dê, đưa cho Ngu Nguyệt Trác.

      Trát tiếng, Ngu Nguyệt Trác dùng phi kiếm đâm vào tấm da dê.

      bàn tay A Manh bị nắm, như chim nép vào người , sau vài lần giãy dụa thành, cam chịu thân mật với trước công chúng – dù sao cũng có người dám có ý kiến. Lúc này, nhìn động tác của , đương nhiên là tò mò, đến khi nhìn thấy chuôi kiếm đâm vào tấm da dê, mũi kiếm ánh lên màu sắc quỷ dị, trong lòng A Manh ngộ ra.

      ra tấm da dê này có độc.

      Nữ tử Thiên cung trời sinh thích làm loạn quan hệ nam nữ, coi lễ giáo ra gì, vì thế bị người khinh thường. Tuy vậy, nhưng ai dám động vào, thậm chí khi gặp nữ của Thiên cung cũng phải tránh , nguyên nhân chính là vì độc của Thiên cung. Người của Thiên cung hành tẩu giang hồ, người nào cũng có hai kịch độc bá đạo trong người, ai có thể là độc gì, nếu ngươi có thể chất bách độc bất xâm, tốt nhất nên trêu chọc Thiên cung.

      Hoa Nhi nhìn động tác của Ngu Nguyệt Trác, cười chút, quyến rũ : “Cửu Kiếm công tử quả nhiên là người thận trọng. Theo bản đồ này tìm được em ngài, địa điểm là ở trong rừng này, trong đó có bày bố trận, khi vào trận, cần theo bản đồ, bằng bị lạc trong rừng. ”

      Cho nên, đó cũng là nguyên nhân vì sao Hà Minh là rừng cây thôi nhưng lại rất ít người đến, bị lạc ở đây đều biến thành đống xương trắng, có khả năng sống sót.. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trong chùa đến đây trấn thủ.

      “Quá khen.” Ngu Nguyệt Trác nhàng cười, mũi kiếm run lên, tấm da dê bị đá lên tường, dính đó, từ đó, bản đồ lên trước mặt mọi người.

      “Đó là cơ quan được xây từ mấy trăm năm trước.” Trần Diêm Ly kiến thức rộng rãi, lập tức ra lai lịch bản đồ. “Nghe , cơ quan này thiên biến vạn hóa, sát khí rất mạnh, ngờ trong kinh thành lại có cơ quan thế này, lại còn có thể ở ngay ngoài thành, tại chùa Bạch Mã.”

      Tuy có thể thông, nhưng cơ quan là hiểm trở, người có bản đồ cũng chưa từng nghĩ đến việc vào đấy. Lúc ấy, nếu phải bọn họ bị Ngu Nguyệt Trác làm cho gấp rút, cũng nghĩ đến việc đem người vào đó. Kế hoạch của bọn họ, tính tới chuyện Ngu Nguyệt Trác có thể thu được tin tức nhanh như vậy mà trở lại, hơn nữa, còn có Trần Diêm Ly làm kỳ đà cản mũ, cuối cùng thất bại trong gang tấc.

      Ngu Nguyệt Trác sai người vẽ bản đồ giống như trong tấm da dê, sau đó mới đem bản đồ nhiễm độc kia hủy - giải được độc của Thiên cung, tốt nhất là hủy . Lại hỏi: “Hoa nương, nghe khinh công của Thiên cung rất giỏi, em ta chắc là được ngươi mang phải ?”

      Hoa Nhi gật đầu, “Tướng quân xin yên tâm, ta chỉ mang lệnh muội đặt ở cửa, chỉ cần từ bản đồ tìm được cửa, là có thể mang lệnh muội , có chuyện gì.”

      Ngu Nguyệt Trác hướng nàng chắp tay, ôn nhã cảm tạ, lại để ý đến khuôn mặt run rẩy của Hoa Nhi, phân phó thị vệ trẻ tuổi bên cạnh: “Tề Lẫm, ngươi mang người theo bản đồ này tìm người về.”

      A Manh tò mò nhìn, phát những người này phải là thị vệ mà là thân binh của Ngu Nguyệt Trác, người phân phó phải là tiểu bình, mà là người có diện mạo cứng rắn, đoán chừng là giáo úy.

      Người nọ lĩnh mệnh rời .

      Giải quyết xong việc này, khí lại có chút ngưng trệ.

      Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía Cổ Đạt, nghĩ nghĩ, : “Cổ Đạt, biết hành động lần này của ngươi là vì bản thân hay là vì người trong tộc? Người giang hồ có quy củ của người giang hồ, triều đình có quy củ của triều đình, ngươi lần này cấu kết với người trong giang hồ làm loạn vì tư oán hay vì thù nước?”

      Cổ Đạt trầm mặc chút, lộ vẻ cười khổ, “Ngu tướng quân, trong lòng ngươi hiểu còn cần tại hạ sao? Lần này ta thất bại, ngươi định tội thế nào cũng được. Chỉ mong ngươi… đừng động đến người của bộ tộc ta, bọn họ đều là người vô tội…”

      “Vô tội? Vậy người Bắc Việt hàng năm xâm phạm biên giới Đại Sở, giết hại dân chúng Đại Sở là sao? Dân chúng của Đại Sở cũng là vô tội mà.” Ngu Nguyệt Trác từng bước ép sát, “Nhưng mà, bắt người nhà để đạt được mục đích, ta có thể thông cảm, cho nên ngươi thua, nên nhận kết quả.”

      Cổ Đạt thở dài tiếng, sau đó phản kháng, để người ta điểm huyệt mình, thành người bình thường trói gà chặt.

      Hành động lần này của Cổ Đạt, mục đích là bắt vợ của Ngu Nguyệt Trác để áp chế Ngu Nguyệt Trác, chỉ cần Đại Sở có vị tướng quân này, liên minh ở Bắc Việt cần để Đại Sở vào mắt, Vương Đình cúi đầu cũng phải là thực tâm, chỉ là kiêng kị Ngu Nguyệt Trác mà thôi. Cho nên Ngu Nguyệt Trác thành cột mốc mà Bắc Việt cần loại bỏ, chỉ cần loại được người này, dù chiêu số hiểm cỡ nào, người Bắc Việt đều phải làm cho bằng được.

      Đương nhiên, hành động lần này của Cổ Đạt dù có người bày mưu đặt kế, nhưng vẫn lo lắng thất bại. Cho nên thao túng tất cả đều là , Ngu Nguyệt Trác như thế nào cũng thể tra ra bộ tộc của . Hơn nữa, trọng điểm làm, hành động lần này hề dùng quyền lực chính trị, hoàn toàn dùng lực lượng trong giang hồ, dù là Thiên cung hay Thanh Môn, đều phải là thế lực triều đình, cho nên Đại Sở thể truy cứu, đây chính là điểm mà dựa vào.

      Giải quyết xong Cổ Đạt, Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía Hoa Nhi, cười : “ biết cung chủ Thiên cung có ý kiến gì ?”

      Hoa Nhi nhún nhún vai, nhìn nữ tử ngốc nghếch bên cạnh nam nhân này, đột nhiên cười quyễn rũ với họn họ: “Tướng quân lầm rồi, tôn sư của ta có ý kiến gì với ngươi, nhưng sư tỷ ta Hoa Tự Ngọc đối với ngươi lại rất có ý kiến đó, đặc biệt hy vọng có thể gặp được phu nhân tướng quân lần, nên cho Nhi phối hợp với Cổ ca ca mời phu nhân ngươi uống chén trà.”

      “Hoa Tự Ngọc?” Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía nàng ta, mặt mày nghi hoặc, “Nàng ta biết phu nhân ta?” Sau đó nhìn về phía A Manh u mê, mắt lóe lên ánh sáng ít người biết.

      A Manh bị nhìn mà giật mình, não còn chưa kịp nghĩ, vội kêu lên: “Chàng đừng nhìn ta, ta biết nàng ta, càng thể có cơ hội vượt tường nhìn nàng ta, làm chuyện gì có lỗi với chàng.”

      "..."

      trận gió thổi qua, mọi người đờ đẫn nhìn người nào đó lanh mồm lanh miệng, hoài nghi có phải mình nghe lầm?

      Sau khi A Manh xong, đầu mới kịp suy nghĩ, vẻ mặt ảo não, khuôn mặt đỏ bừng, thầm mắng chính mình. Nhưng thể trách nàng, từ sau khi phát nhân sinh quan của nam nhân này lệch lạc, ngay cả nữ nhân cũng ghen, nàng bị bắt nạt đến độ mỹ nữ cũng dám nhìn, mà vừa rồi dùng ánh mắt mắt kia nhìn nàng làm da đầu nàng run lên, ngây người ra điều mất mặt.

      Lúc này, Trần Diêm Ly hảo tâm : “Đệ muội yên tâm, ngươi thực làm ra chuyện gì có lỗi với , mà là làm chuyện có lỗi với ngươi.”

      “Hả?” Sống lưng A Manh thẳng lên, nghiêm túc nhìn vị tướng quân kia, trong lòng sắc bén cực kỳ.

      Ngu Nguyệt Trác nhìn về phía Hoa Nhi, vốn dĩ Hoa Nhi muốn cười, lại bị ánh mắt kia chiếu vào, nháy mắt thấy lạnh toàn thân, vội : “Ngu tướng quân, ngươi quên sao? Bốn năm trước, núi Thanh Hà, trong từng trúc, sư tỷ ta gặp ngươi lần.”

      Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng ta, có phản ứng.

      “Sau đó sao?” A Manh như bắt kẻ thông dâm, lập tức hỏi, trong lòng thầm ngứa ngáy tính toán nếu vị tướng quân này dám làm chuyện có lỗi với mình, lập tức nguyền rủa .

      Hoa Nhi dám , nàng ta có cảm giác, nếu mình thêm, Ngu Nguyệt Trác kiếm bổ đôi mình. Nhưng Hoa Nhi , có nghĩa là có người .

      “Sau đó, Hoa Tự Ngọc , nàng ta nguyện bỏ qua rừng rậm chỉ cần Tiểu Nguyệt Trác này.” Trần Diêm Ly như kể lại chuyện xưa, dùng ngữ khí lạnh như trước nữa: “Tiểu Nguyệt Trác đương nhiên cự tuyệt, sau đó, Hoa Tự Ngọc còn , nàng ta mong có thể vĩnh viễn ở cạnh , chỉ mong được cùng đoạn nhân duyên. Sau đó bọn họ cùng nhau .”

      Cùng nhau khái niệm rất lớn, làm cho người ta YY vô hạn.

      A Manh lạnh mắt, có phản ứng, khiến cho nhiều người muốn xem kịch vui ở đây có chút thất vọng.

      “Sư tỷ ta đối với Ngu tướng quân nhiều năm như , đều ngóng trông Ngu tướng quân, để nàng có thể theo cạnh người, cho dù làm thiếp cũng cam nguyện. Chỉ tiếc, Ngu tướng quân sau đó lại ra chiến trường, đến khi khải hoàn trở về, sư tỷ ta muốn tìm tướng quân, nhưng lại nghe tướng quân đột nhiên thành thân… Sư tỷ đối với tướng quân khó có thể quên, cũng muốn nhìn xem phu nhân tướng quân là người thế nào, cho nên mới đồng ý cho Nhi phối hợp với hành động của Cổ ca ca.”

      Hoa Nhi có phần đúng, những người ở đây đều nửa tin nửa ngờ như A Manh. Nếu A Manh rơi vào tay nữ Thiên cung, xương cốt còn. Người của Thiên cung xưa nay đối với tình địch vốn lưu tình.

      Hiểu tình, Ngu Nguyệt Trác cho người áp giải hai người .

      Khi Cổ Đạt qua bên người Trần Diêm Ly, đột nhiên dừng lại, với : “Ngươi,… ta vẫn có câu muốn với ngươi, người mà ngươi muốn tìm, kỳ còn đời.”

      Cặp mắt lạnh băng của Trần Diêm Ly gắt gao nhìn theo , đến khi thể thở nỗi nữa, mới rời tầm mắt, lãnh đạm : “Ta tin!”

      Cổ Đạt nở nụ cười, quay lại nhìn A Manh : “Ta vốn rất tin vào bói toán. tại biết được năng lực của phu nhân tướng quân, ta tại lại thể tin. Phu nhân, biết hôm nay việc ngươi nguyền rủa….”

      A Manh nhớ đến lời nguyền của mình trong lúc vô ý, đột nhiên mặt đỏ bừng, cúi đầu dám nhìn, Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, hiểu nguyên nhân nên gì. Chỉ có Trần Diêm Ly lạnh lùng : “Dù sao cũng chỉ ba năm, ngươi cố chịu .”

      Ba năm quan hệ, chịu cái đầu ngươi ấy!!!!

      Vì thế Cổ Đạt lại thêm xác nhận vị Trần gia tùy hứng này hận câu vừa rồi của mình, đành cười khổ ngậm miệng lại, để binh lính mang .

      Chờ khi bọn họ rồi, Ngu Nguyệt Trác cũng mang A Manh rời khỏi, về phía phòng khách của chùa nghỉ tạm, chờ người mang tên Tề Lẫm cứu Ngu Nguyệt Quyên ra. Mặc dù có bản đồ, nhưng tiến vào rừng cây cũng cần có công phu, cho nên, bọn họ cần có thời gian. Mà dường như Trần Diêm Ly được vui, cho nên cũng kéo Dung Nhan lại đây, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dung Nhan, kéo nàng vào phòng cách vách.

      A Manh chỉ nhìn thoáng qua, để trong lòng.

      “Sao chàng tự mình cứu Nguyệt Quyên?” Sau khi A Manh uống ngụm trà xong, hỏi.

      Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh : “ cần, chỉ cần Tề Lẫm là được rồi.”

      Rối rắm lát, A Manh trừng mắt hỏi: “ phải chàng nhìn trúng Tề Lẫm chứ?”

      “A Manh thông minh!” Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu nàng như sờ đầu mèo con, sau đó hỏi: “Vừa rồi vì sao nàng tức giận?”

      “Tức giận chuyện gì?” A Manh nghi hoặc hỏi .

      Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng lâu, rồi : “A Trần , Hoa Tự Ngọc muốn cùng ta nảy sinh đoạn nhân duyên, sau đó, ta cùng Hoa Tự Ngọc liền cùng nhau. Nàng sao lại nghi ngờ hay tức giận? Ta chuẩn bị để nàng đánh ghen rồi mà!”

      Nghe còn mang theo oán khí, thiếu chút nữa A Manh nở nụ cười, cảm thấy hình như nàng tức giận thực khiến thất vọng. Nhưng thực ra trong lòng A Manh có tức giận, nam nhân này khi còn trẻ chạy khắp thiên hạ, chọc ít hoa đào, may chính là nàng, thực là công bằng.

      “Cần hoài nghi sao?” A Manh hợp tình hợp lý , cố dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn , muốn làm tức chết: “Còn chưa ngẫm lại, đêm tân hôn, ai làm ra chuyện đen đủi kia, làm sao ta còn cần hoài nghi?”

      "..."

      Ngu Nguyệt Trác còn lời nào để , thậm chí… biểu tình có chút… sau đó lại nheo mắt trừng người nào đó kiêu ngạo.

      A Manh thực bình tĩnh, có cảm giác được nguy hiểm tới gần, tiếp tục : “ cho chàng, cả đời ta quên!”

      p/s: chị chết chắc rồi, dám cả gan chọc Trác nha! :013:
      nkhanh3324, duongduong, lionlemon12 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      nkhanh3324, duongduong, lionlemon15 others thích bài này.

    5. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      đúng là xui xẻo , mà đào hoa Trác chọc phải toàn là loại tinh thần có vấn đề, cả nhà đều có vấn đề. A Manh toàn dính hết hoa đào vs kẻ thù của Trác thôi. tks nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :