1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Ishtar: Làm sao để mình báo số chương? Mình thấy mờ tịt khoản này quá! Híc, giúp mình với nhé!
      banglangtrang123: Thank bạn nhiều nhé! :))

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      vì nài này là do người khác tạo nên bạn ko báo đc. cứ up truyện , mình cập nhật cho nhé

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Ishtar: Thank bạn nhiều nhé! Hìhì

    4. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Thông báo, hôm nay ta bị Sếp xách , cho nên đến đêm mới về up truyện cho các nàng được, các nàng thông cảm nhé! :yoyo57::yoyo51:

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà số 17: Bán mình chôn vợ mua đùi gà

      Tô Thanh Nhan cả kinh, vội vàng ôm lấy Bạch Tử Sơ muốn nhảy xuống, nhưng bàn tay đầy dầu mỡ của Bạch Tử Sơ ở bên cạnh ôm lấy eo nàng, hét lên tiếng: “Đùi gà, ta tới rồi!”

      Sau đó, liền ôm nàng nhảy ra ngoài, hai người lăn mấy vòng, liền lăn từ sườn núi xuống, mà đồng thời, xe ngựa bên kia hét lên vài tiếng, nhanh chóng bay thẳng xuống vách núi.

      biết qua bau lâu, Tô Thanh Nhan bị doạ hoảng đến hôn mê, nhưng kỳ quái là, cả đường lăn từ núi xuống, nàng hoàn toàn thấy thân thể mình có chút nào đau đớn cả.

      Chờ khi hai người dừng lại hoàn toàn, nằm úp dưới đám cây cối, nàng mới phát ra bản thân mình hoàn toàn bình yên vô , còn thân thể Bạch Tử Sơ lại làm đệm lưng cho nàng, hai tay vẫn gắt gao che chở lưng nàng.

      Chậm rãi nhô đầu ra khỏi lòng Bạch Tử Sơ, đập vào mắt nàng là vẻ mặt tái nhợt, sắc mặt cắn nhịn chịu đau, trong nháy mắt, toàn bộ là đau lòng, cảm xúc phức tạp tràn về.

      Trong khắc, nàng cảm thấy Bạch Tử Sơ thực rất có khí khái nam tử, bỏ vẻ hồn nhiên nguỵ trang bên ngoài, chính là hương vị nam nhân còn lại.

      Nhưng là, giây tiếp theo, lời của Bạch Tử Sơ đem ảo tưởng của nàng đánh vỡ.

      “Ngô, đùi gà…” Bạch Tử Sơ giật giật môi, rốt cuộc mở mắt ra tỉnh giấc mơ ngủ, vừa nhìn thấy gương mặt Tô Thanh Nhan, hoảng sợ, vội vàng đẩy Tô Thanh Nhan ra, “Ngươi phải đùi gà…”

      "..."

      Tô Thanh Nhan nhấc người lên, vỗ vỗ tay chân đứng lên, mới vừa rồi nàng rốt cuộc là bị động vào dây thần kinh nào mới cảm thấy Bạch Tử Sơ thực bình thường.

      Bạch Tử Sơ ngồi dậy, đưa tay sờ sờ lưng mình, kêu lên đau đớn: “A, lưng ta đau quá.”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, đến phía sau lưng , vừa ngồi xổm xuống, phát lưng bị đá vụn đâm kín, lộ ra vết máu nhè , mà hai tay cũng khá hơn, đều có vết máu chảy ra.

      Nhìn thấy thế, trong lòng Tô Thanh Nhan tê rần, giống như có gì đó ghim sâu vào trái tim, vừa đau, vừa thoải mái. Nàng lặng ngồi xổm xuống, lấy khăn tay trong lòng ra nhàng lau bụi bẩn cho , cũng may là nàng có mang thuốc trị thương theo người, sau khi lau sạch vết thương bôi thuốc trị thương lên cho Bạch Tử Sơ.

      Bạch Tử Sơ ngoài ý muốn lại nhu thuận an phận, gì cả, để mặt cho Tô Thanh Nhan bôi thuốc cho . Khi vén ống tay áo lên, mới phát cánh tay cũng bị thương ít, các vết thương thôi nhưng xuất đầy đó, nhìn dị thường.

      Tô Thanh Nhan thở dài tiếng: “Ngươi ạ, ngày thường lúc nào cũng muốn ăn đùi gà, thực có gì hay cả.” Nhưng mà xong, nàng lại khỏi cười rộ, đến, hôm nay, nhờ có đùi gà của Bạch Tử Sơ mà cứu nàng mạng.

      Bạch Tử Sơ mếu máo: “Vừa rồi, ta ngủ mơ thấy cái đùi gà là lớn, nhưng khi tỉnh dậy, lại biến thành ngươi. Nương tử Tô Tiểu Nhan, đùi gà của ta đâu?”

      Tô Thanh Nhan ngẩn người, nhìn quanh bốn phía, hai cái đùi gà vừa rồi cầm tay cũng biết biến đâu mất rồi. Nàng vỗ vỗ Bạch Tử Sơ, an ủi: “Thôi, đợi sau khi rời khỏi đâu, đến trấn gần đây nhất, ta lại mua đùi gà cho ngươi ăn nhé!”

      sao?” Bạch Tử Sơ nhếch miệng cười lớn, lại động đến miệng vết thương khiến tươi cười cứng đờ lại, nhe răng trợn mắt kêu: “Kia… Ta đây muốn ăn mười cái!” giơ hai tay ra, quơ quơ.

      “Được!” Tô Thanh Nhan ôn nhu cười cười, nhưng khi Bạch Tử Sơ quăng ra câu tiếp theo, tươi cười này đột nhiên cứng đờ.

      “Nhưng mà, nương tử Tô Tiểu Nhan, người ngươi có tiền ?”

      “…” Tiền? Tiền! Tô Thanh Nhan đột nhiên cả kinh, tiền của nàng đều để trong bao quần áo xe ngựa, giờ làm gì còn tiền nữa?!?

      Tô Thanh Nhan cứng đờ mặt, chính mình thực làm bậy, đụng phải cái miệng kia! Nàng còn chưa kịp mở miệng mắng, lại nghe bên truyền đến tiếng vang, nàng giật mình, vội bịt kín miệng Bạch Tử Sơ, nằm sấp xuống.

      “Ta , huynh đệ, lần này chúng ta thực lập công lớn a!”

      “Hà hà, nay nhị giáo chủ cùng nữ nhân kia đều chết, có người nào có thể hỗ trợ cho kẻ xấu xí kia, đến lúc đó, nhất định đổi ngôi Giáo chủ, chúng ta cũng cần phải chịu đựng kẻ xấu xí kia nữa!”

      “Ha ha ha, đúng thế, đúng thế, lão tử ta sớm nhìn ưa mắt, nay tứ cố vô thân, sớm cần chết .”

      "Ha ha ha, ha ha ha."

      Vài tiếng cười vang quanh quẩn triền núi, lại thêm vài tiếng bước chân nữa, hai người vừa chuyện rốt cuộc cũng rời .

      Nghe tiếng bước chân cùng thanh , nếu đoán sai, bọn họ chính là những thích khách vừa rồi muốn giết bọn họ, lúc này xác nhận nhiệm vụ hoàn thành, mới có thể mừng rỡ như vậy.

      Tô Thanh Nhan lắng nghe, trong lòng cũng thực thoải mái, kỳ thực, Giáo chủ phải là người xấu, chỉ là gương mặt khiến mọi người bất mãn, còn hại đến cả hai người bọn họ. Nhưng là, đó đều là chuyện của Lưu Quang Giáo, nàng muốn quản, chuyện tại nàng nên làm là…

      “Uy uy uy, ngươi sờ vào đâu vậy, mau buông tay ra!” Kẻ bên cạnh nàng khi nghe được tin tức kia đến chút phản ứng cũng có, còn đem hai móng vuốt sói đầy mỡ màng hướng đến ngực nàng hành động.

      Hai mắt Bạch Tử Sơ toả sáng nhìn chằm chằm ngực Tô Thanh Nhan, miệng chảy nước miếng: “Đùi gà, đùi gà…”

      Tô Thanh Nhan theo ánh nhìn của nhìn theo lại chỉ thấy ngực mình đứng đó mà thôi, khoé miệng khỏi méo, cái gì cơ, ở tình huống này, bộ ngực cũng được hân hạnh biến thành đại danh từ đùi gà rồi sao?

      Nàng chụp lấy đầu Bạch Tử Sơ kéo lên: “Đứng lên, nào, ngươi phải muốn ăn đùi gà sao? Xuống núi mua cho ngươi.”

      Bạch Tử Sơ lại mắc mưu, ngồi bên, nghịch nghịch tóc mình: “Ngươi gạt ta, người ngươi hề có tiền mua đùi gà!”

      Khoé miệng Tô Thanh Nhan lại giật giật, trừng mắt nhìn hồi, đột nhiên trong đầu chợt loé lên cái gì đó, tiến đến trước mặt Bạch Tử Sơ, nham hiểm cười : “Ta dù có tiền, nhưng lại có biện pháp kiếm ra tiền!”

      Sống lưng Bạch Tử Sơ chợt rùng cái, sợ run cả người, vì sao lại có dự cảm xấu là sao?

      ******

      Đến khi Bạch Tử Sơ ngồi dưới đất, hưởng thụ ánh mắt người ta qua lại chỉ trỏ, mới phát dự cảm của mình có sai biệt lắm.

      Phía sau để cái chiếu, trong chiếu quấn “thi thể” được nguỵ trang chết lâu ngày – Tô Thanh Nhan, mà bên cạnh nàng lại đặt ván gỗ đơn bạc, đó viểt mấy chữ xiêu vẹo: “Bán mình chôn vợ, mua đùi gà”

      Sau khi Bạch Tử Sơ mãnh liệt kháng nghị, cũng chịu giả trang bán mình chôn vợ kiếm tiền, nhưng mục đích lớn nhất vẫn là – mua đùi gà. Theo lời của Bạch Tử Sơ, có đùi gà, làm. Vì thế, Tô Thanh Nhan bị thuyết phục đến đồng tình luôn.

      Về phần vì sao lại để Bạch Tử Sơ diễn trò, chỉ vì Tô Thanh Nhan cảm thấy, bộ dáng ngốc nghếch của khiến người khác đồng tình, hơn nữa có ai hoài nghi.

      Nhìn tại mở to đôi mắt vô tội đến đáng thương nhìn đám người lui tới lui , thành công hấp dẫn chú ý của nhiều người.

      Gương mặt vốn đẹp, lại thêm đôi mắt vô tội long lanh cùng vẻ mặt ngây ngốc khiến mọi người đều bị hấp dẫn tiến tới.

      “A, tiểu tử tuấn tú, biết ngươi định bán mình như thế nào đây?” mỹ nhân nhìn thoáng qua cũng biết là nữ tử phong trần tới, đưa tay sờ sờ lên chóp mũi Bạch Tử Sơ, mũi hương nồng đậm xông vào mũi.

      Bạch Tử Sơ ngây ngốc lắc đầu, cười : “Ta muốn ăn đùi gà!” xong, lại giơ hai bàn tay trắng noãn ra.

      Nàng kia vừa nhìn thấy, hiểu được, cười : “Chỉ cần mười cái đùi gà? Thành giao, ta…”

      Bạch Tử Sơ lắc đầu, hồ đồ : “ phải, ta muốn mười xe đùi gà?”

      “Mười xe?!?” Nữ tử kinh ngạc nâng cao giọng điệu: “Lớn bằng chừng nào?”

      Bạch Tử Sơ cắn cắn đầu ngón tay mình, cúi đầu lâu, đột nhiên, nhìn thấy cái xe ngựa rất to, tròng măt sáng ngời, nhảy dựng lên, chỉ vào xe ngựa kia : “Lớn như vậy!”

      Mọi người nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy xe ngựa kia thực lớn, có thể so chiều dài với hai con ngựa, bên còn có hoa văn màu bạc cùng rồng, là đẹp đẽ.

      Khoé miệng nàng kia giật giật: “Xe lớn như vậy, ngươi tình ăn hết cả mười xe sao?”

      Bạch Tử Sơ gật gật đầu: “Ăn, ăn, mỗi này ta có thể ăn…” cúi đầu nhìn nhìn các ngón tay, đột nhiên vươn năm ngón tay ra : “Ta có thể ăn hết năm xe!”

      “…” Khoé miệng nàng kia giật mãnh liệt, nàng nhìn thoáng qua vẻ vô tội của Bạch Tử Sơ, cuối cùng đành hừ lạnh tiếng, rời khỏi.

      Mà những người còn lại thấy Bạch Tử Sơ có khẩu vị lớn như vậy, đều thổn thức, sau đó căm phẫn tránh ra môt bên.

      Cuối cùng trận gió lớn thổi qua, nơi vừa mới nóng ầm ầm, giờ chỉ còn lại hai người Tô Thanh Nhan và Bạch Tử Sơ.

      Bạch Tử Sơ mếu máo, liền di thân đến bên cạnh Tô Thanh Nhan giả chết: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, vì sao bọn họ cần ta?”

      ... Ngươi là đại vương rồi, ai dám muốn ngươi.

      Thấy Tô Thanh Nhan đáp lại, Bạch Tử Sơ lại càng khóc: “Ngươi , bọn họ muốn ăn đùi gà sao? Vì sao, khi ta vừa muốn mười xe đùi gà lại bỏ ta ? Ngươi , nay ta nên làm gì mới có đùi gà ăn? Nương tử Tô Tiểu Nhan, nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại cho ta ăn đùi gà!” dùng sức lay lay, nhưng mà Tô Thanh Nhan vẫn có đáp lại.

      Mà lúc này lại vang lên tiếng bước chân chậm rãi, cùng với giọng nữ nhàng vang lên sau lưng Bạch Tử Sơ.

      "Tiểu công tử, bọn họ cần ngươi, ta cần ngươi!”

      Vừa nghe thanh như thế, Bạch Tử Sơ liền vui sướng, vừa quay đầu, vừa bật dậy, cười : “ sao?

      "Đương nhiên." bóng hình nữ tử xinh đẹp ra trước mắt Bạch Tử Sơ, giờ khắc này, Bạch Tử Sơ nháy mắt lại trở nên ngây ngốc.
      fujjko, Bé Bi, Mizuki6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :