1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      @vulinh hóa ra TN k phải nam 9 ợ..............:059::059::059::059::058::058::tt2::tt2::tt2:
      :037::037::037:
      vulinh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @quỳnhpinky choài ơiiiii, ta vừa edit vừa đọc nên cũng biết ai là nam chính, nhưng kiểu truyện này thường chồng cũ là nam chính nên ta vẫn đinh ninh là TN hô hô= )))))), nghe nàng ta phải lật ngay chương cuối xem xét, là Trác nhaaaaaaaa :yoyo60::yoyo60::yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ta cũng tưởng thế nên mới suốt ngày kêu ca.tò mò quá nên đêm qua xem convert mới biết hóa ra hiểu lầm........:yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      angel ofdeathvulinh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      bảo sao ta cả nàng lần nào có chương mới cũng ngồi thắc mắc sao tác giả cho ông TN mờ nhạt còn Trác long lanh lung linh thế, ha ha ha, vui qué thoaii, giờ yên tâm đọc tiếp nha nàng :yoyo14::yoyo31::yoyo31::yoyo31:
      Min Cancel, angel ofdeathquỳnhpinky thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30

      Edit Vulinh

      Xe tiến vào cổng chính Tần gia, qua cánh cổng bằng đồng sơn màu đỏ sặc sỡ và đèn đường cổ kính tinh tế thấy đài phun nước tung những giọt nước trong suốt, long lanh lên.

      thản nhiên thu hồi ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Chợt nghĩ tới vấn đề, xách theo túi lươn này vào trong giống như dân thường tặng lễ vật cho nhà quyền thế, nực cười, thảm hại.

      Tần Nhiên dừng xe, lạnh nhạt với

      "Đến rồi"

      " cần nhắc tôi cũng biết là đến rồi, dù gì tôi cũng sống ở đây mấy tháng, phải sao?"

      mở cửa xe, bước xuống, đúng lúc thấy ông quản gia mở cửa xe cho Tần Nhiên, ông quản gia thấy , trong mắt tràn đầy ngạc nhiên

      "Thiếu phu.... Đồng...."

      khẽ gật đầu với ông quản gia, ấn tượng của với ông tệ, hồi xưa khi bị cảm cúm được ông cho uống trà gừng ông mang từ quê lên, nghe ông dùng phương pháp đặc biệt để nấu, trị bệnh cảm cúm rất hiệu quả. Lúc ở Mỹ, mỗi lần Cách Lạp cảm mạo đều nấu chén trà gừng cho nó, hiệu quả so với thuốc tây quả nhiên nhanh hơn.

      Tần Nhiên nhìn

      " thôi"

      Sau đó, bước trước.

      Đồng Nhan xoay người lại, có vẻ muốn gì đó với ông quản gia. trực tiếp hỏi

      "Con tôi bây giờ thế nào rồi?"

      Ông quản gia

      " ở phòng khách, Tống dẫn cậu ấy tới"

      Dừng chút, ông thêm câu

      "Bà chủ cũng ở phòng khách"

      Đồng Nhan cười với ông, sau đó theo Tần Nhiên vào phòng khách.

      "Cậu về"

      Thím Lý cung kính với Tần Nhiên, khi bà thấy Đồng Nhan vào cùng , cũng thoáng giật mình, bà gượng gạo lên tiếng chào hỏi

      " Đồng"

      Đồng Nhan nào còn lòng dạ gì khách sáo với những người quen cũ, cất bước thẳng vào phòng khách, Tần Nhiên bắt lấy cổ tay , nhìn bộ dạng sốt ruột của , nhíu mày

      "Cách Lạp... có chuyện gì đâu, đừng nóng "

      Khi gọi tên Cách Lạp vẫn khá cứng nhắc, giống như kêu cái tên thuận, nên cần suy nghĩ chút mới có thể bật được cái tên ấy ra khỏi miệng.

      Đồng Nhan hất tay ra, cười

      "Nó là con tôi cho nên tôi lo lắng, còn , sao có thể hiểu được"

      Sắc mặt Tần Nhiên hơi tái , giọng có phần đè nén

      "Đồng Nhan, đừng như vậy..."

      Nếu nghe nhầm, trong giọng mang theo cần xin, với đừng như vậy.

      Ha ha, nét mặt tại của Tần Nhiên khiến thấy vui vẻ, cười với

      " nhất định đừng làm người khác khó chịu, đối với bộ dạng này của , tôi thấy rất bình thường, chẳng lẽ còn muốn tôi tươi cười chào đón sao? Bây giờ, người có phản ứng bình thường, là "

      Tần Nhiên xoay người lại, bàn tay đặt trong túi quần của nắm chặt. Trong lòng cười khổ tiếng.

      Phản ứng bình thường? Nhưng chỉ có bản thân biết, 5 năm này, những suy nghĩ nhớ nhung làm cho lòng đau nhói, cơ thể chỉ có phản ứng là bình thường nhất , đau đớn thế nào, chỉ có mình biết mà thôi.

      Thím Lý đến, cầm lấy túi lươn trong tay

      " Đồng, đưa túi này cho tôi , tôi cất giúp "

      Đồng Nhan đưa cho bà

      "Khi nào tôi về đưa tới giúp tôi, đây phải đồ tôi mang cho Tần gia"

      Lý Thẩm cười khô khan, sau đó mang túi lươn ra ngoài. Đồng Nhan nhanh tới phòng khách, bước chiếc thảm dày mềm mại nên hề nghe tiếng động, khi đứng trước cửa phòng khách, Cách Lạp ngồi ghế salon mới phát ra . Cách Lạp quay đầu, nhìn

      "Mẹ......"

      " đến rồi sao"

      Bà Tần ngồi đối diện Cách Lạp hờ hững cười với , khi thấy Tần Nhiên ở phía sau, trong mắt thoáng lên vẻ hài lòng

      "Tới rồi ngồi ..."

      Tống Tử Khâm đứng sau lưng bà Tần, cười

      "Đồng Nhan, tôi đưa Cách Lạp qua đây chơi chút, dù sao mọi người đều quen nhau, đúng ?"

      Tống Tử Khâm hôm nay mặc bộ sườn xám đỏ tươi, cộng thêm áo choàng da báo màu đen, tóc búi lỏng, vài sợi tóc con rủ xuống trán.

      Đồng Nhan mặc bộ đồ công sở màu kem, đứng cùng hai người phụ nữ trang phục cổ điển nhìn vô cùng phù hợp. liếc mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó nhếch miệng cười với Tống Tử Khâm

      " Tống, tôi hy vọng hiểu , mặt pháp luật, Cách lạp có bất cứ quan hệ gì với Tần gia, hành vi cưỡng ép Cách Lạp của hôm nay mang tính chất giam giữ trẻ em trái pháp luật, chỉ cần như vậy tôi có thể khởi tố "

      Mặt Tống Tử Khâm hơi biến sắc,thái độ của ta vẫn rất đúng mực, dù cho trong lòng ta vô cùng khó chịu nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng, khéo léo

      "Đồng Nhan, tôi chi đưa Cách Lạp tới nhận bà nội mà thôi, hề có ác ý"

      "Tôi có bà nội"

      Cách Lạp vui xem vào, như muốn nhắc nhở Tống Tử Khâm xưng hô cho đúng, nó lạnh lùng nhìn ta, miệng nhắn vui bĩu lên

      "Tôi chưa từng có ba, bà nội càng , tôi cũng muốn quen biết với các người, cần thiết"

      Sắc mặt bà Tần tối sầm lại nhưng Cách Lạp cũng thèm quan tâm, quay đầu chỗ khác, nhìn Tần Nhiên, lời nào. Đồng Nhan kéo Cách Lạp tới cạnh mình, tay kia đặt bả vai nó. Con trai của so với dũng cảm hơn nhiều, nhưng có đôi lúc thà rằng Cách Lạp can đảm ít chút, giống như những đứa trẻ bình thường, ánh mắt vướng âu lo.

      "Đừng trách Tử Khâm, đây là ý của tôi, tôi bảo nó đưa cậu bé này tới cho tôi nhìn chút"

      Bà Tần thản nhiên , bà nhìn Tần Nhiên sau đó đảo mắt qua Đồng Nhan

      " cảm thấy chúng ta cần chuyện sao?"

      Đồng Nhan im lặng, cúi đầu liếc nhìn đủ loại bánh bàn trà, trong lòng nực cười, Cách Lạp ghét nhất ăn bánh điểm tâm. cúi người xuống với Cách Lạp

      "Mẹ cần số chuyện với họ, con ra ngoài chơi lúc được ?"

      Cách Lạp cau mày nhìn , ánh mắt hơi nghi ngờ

      " mình mẹ sao chứ? Mẹ có thể bảo đảm bị họ ức hiếp ?"

      Dừng lại, nó thấp giọng, oán trách

      "Sao mẹ biết tìm viện binh thế?"

      "Mẹ con có chuyện gì đâu"

      Giọng Tần Nhiên thờ ơ truyền tới từ phía sau.

      Cách Lạp khe khẽ hừ , gò má non nớt lộ ra biểu cảm xem thường, sau đó nó lướt qua Tần Nhiên, ra ngoài, giúp việc theo Cách Lạp, trong tay vẫn còn cầm chiếc kẹo bảy màu, có lẽ vừa rồi dùng cái này để dụ dỗ Cách Lạp.

      Cách Lạp vừa rời , trong phòng khách im lặng hẳn, bà Tần

      " Đồng, nên ngồi xuống "

      Đồng Nhan hề ngại ngùng, thoải mái ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy tình hình nơi này giống như trá hình tra hỏi, hơn nữa đối với , đây vẫn là cuộc ác chiến.

      Mẹ con Tần gia cộng thêm con dâu Tống gia, ai là ngồi , người vợ cũ như mình chiến đấu, xác suất chiến thắng rất thấp. Cách Lạp , sao tìm viện binh. Con trai của biết phân tích tình huống!

      -

      "Năm ấy, tôi tài nào hiểu nổi tại sao muốn sinh đứa trẻ kia, nhưng nếu sinh ra, tôi cũng đành thừa nhận tồn tại của nó"

      Bà Tần nhìn thoáng qua Đồng Nhan, những lời như thể rất hiểu lý lẽ.

      Đồng Nhan cười khẽ

      "Cách Lạp cần được Tần gia các người công nhận, nó bước qua cánh cửa Tần gia cho nên bà căn bản cần miễng cường thừa nhận hữu của nó"

      "Chẳng lẽ muốn tôi để cốt nhục của Tần gia theo sống cuộc sống khổ cực bên ngoài sao, sau này khi lập gia đình, chẳng lẽ lại để đứa trẻ Tần gia mang họ nhà chồng ?"

      Giọng bà Tần lạnh lẽo hơn.

      Đồng Nhan cười giễu cợt, chậm rãi

      " ra tôi hiểu nổi, Tần gia các người rốt cuộc suy nghĩ gì..."

      nhìn về phía Tần Nhiên

      "Năm ấy muốn tôi phá thai, vây có phải là bỏ rơi Cách Lạp hay , bây giờ ầm ĩ gì chứ, về sau Tống còn có con cái"

      Sắc mặt Tần Nhiên càng lúc càng trắng bệch, cơ thể vô lực dựa vào tường, gì.

      Đồng Nhan nhìn nữa, với bà Tần

      "Trước kia khi tôi còn là con dâu của bà, từ tôi có mẹ nên khi đó tôi lòng đối xử với bà như mẹ tôi, nhưng bà thích tôi, lúc ấy tôi nghĩ, có phải tôi quá ngu ngốc , vì sao tôi phải nỗ lực điên cuồng như vậy để khiến bà thích tôi hơn, đáng tiếc đạt được điều gì. Sau này tôi hiểu , có số việc được định trước, ví dụ như tôi là con của Đồng Kiến Quốc, vì vậy bà thích tôi, nhưng tại sao bà nghĩ Cách Lạp là cháu trai Đồng Kiến Quốc, chẳng nhẽ bà lòng mến nó sao? Hoặc, tôi hỏi bà vấn đề, nếu Cách Lạp là đứa trẻ ngốc nghếch, hay khiếm khuyết về trí tuệ, bà còn muốn tranh đứa bé này cùng tôi hay ?"

      Nét mặt bà Tần tối đen, so với hồi nãy khó coi hơn vài phần

      "Tôi muốn đứa bé này, tôi có thích nó hay chẳng quan hệ gì"

      Đồng Nhan châm biếm

      "Xem ra chuyện này khó có thể giải quyết êm đẹp, nếu thể giải quyết vấn đề, chúng ta nhất định dùng đến pháp luật , bà có thể ở tòa án những lời giống như vậy sao?"

      Bà Tần mặt lạnh nhìn , Đồng Nhan tiếp

      "Bà muốn Cách Lạp, chỉ vì dòng máu của nó có nửa là của Tần gia, hề xuất phát từ tình thương, hơn nữa cha tôi và chồng bà có khúc mắc, nếu Cách Lạp thực bước vào Tần gia, chừng bị bà ngược đãi..."

      rất thờ ơ, trong mắt đầy chê cười, nhưng bàn tay rịn đầy mồ hôi từ lúc nào.

      Bà Tần nghiêm nghị

      " nên bậy"

      Đồng Nhan nhàng

      "Tôi chỉ suy nghĩ như vậy, Tần gia các người nghiệp to lớn, nếu các người náo loạn tòa, tôi đoán chịu tổn thất rất nhiều, nhưng việc này phải tôi muốn vứt bỏ Cách Lạp, các người thế lực lớn, tòa án phải do các người mở. Nếu chúng ta thực ra tòa, mặc kệ chuyện gì cũng phải dựa lẽ phải, đạo đức mà , còn mặt luật phát, Cách Lạp vĩnh viễn chỉ là Đồng Cách Lạp, phải Tần Cách Lạp"

      Bà Tần cười khẩy

      "Đồng Nhan, đừng ngây thơ, đừng nghĩ luật pháp thiên vị cho người mẹ độc thân như , thẩm phán suy xét bên nào thích hợp cho đứa trẻ trưởng thành và phát triển hơn, hơn nữa, với tư cách người mẹ, tôi nghĩ cũng hy vọng Cách Lạp được dạy dỗ với điểu kiện phát triển nhiều hơn, nhưng lại thể cho nó những thứ đó"

      Đồng Nhan yên lặng

      "Cách Lạp lớn lên trong hoàn cảnh được tốt, mặt cũng do tôi, mặt khác do nó từ bé có cha, nhưng..."

      Đồng Nhan khẽ cười

      "Nếu nó có người cha dượng thương nó đồng thời có điều kiện kinh tế tốt, dù sao so với chuyện mất mẹ nhưng có người cha chỉ có thể cho nó vật chất... nó cũng thể thương người cha như vậy được..."

      thong thả, từ tốn, bởi muốn che giấu, cố hết sức để có thể ra những lời này .

      Tần Nhiên thản nhiên nhìn ,

      "Chuyện này bàn sau, bây giờ còn sớm, tôi đưa về"

      " cần"

      Đồng Nhan

      "Nếu đến mọi chuyện , cần bàn lại làm gì? Tôi có thời gian cùng các người bàn lại, hơn nữa nếu lần sau Cách Lạp lại bị đưa mất, tôi phải làm sao?"

      "Tôi cam đoan với , chuyện hôm nay xảy ra nữa"

      Đồng Nhan cười nhạo

      " cần, tôi tin "

      Tôi tin .... khẽ nhắm mắt lại, còn nhớ khi lễ đường kết hôn, bằng lòng, ở phía sau theo câu" Em tin "

      Em tin , là tự mình hủy hoại niềm tin của , là tự mình cho rằng có thể chấp nhận được kết quả này, nhưng chứng minh, đánh giá quá cao bản thân mình, hoặc đánh giá quá thấp tình cảm của .

      Kết quả tại, muốn gánh vác, cũng gánh vác nổi.

      tin , hay là . Trong lòng lãnh lẽo đến đáng sợ.

      -

      Bà Tần nhìn , sau đó tự đánh giá, bà lấy ra tờ chi phiếu

      " điền con số vào ..."

      Đồng Nhan muốn cười to

      " thể cướp đoạt cho nên muốn mua bán sao?"

      "Có điều nên văn minh chút ..."

      ngẩng đầu, với Tần Nhiên

      " , tôi phải điền bao nhiêu đây?"

      Sắc mặt Tần Nhiên cực kỳ khó coi, kéo đứng lên

      " cần, tôi đưa về"

      Đồng Nhan giãy ra khỏi bàn tay kéo cổ tay , khuôn mặt kìm nén với Tống Tử Khâm

      " Tống, xem tuổi xuân của người phụ nữ, trị giá bao nhiêu tiền?"

      Tống Tử Khâm gì.

      tiếp

      "Quên , coi như tôi tự làm tự chịu, dù sao do tôi gặp sai người, cũng trách được Tần gia các người, vậy chúng ta tính toán những thứ khác nữa, ví dụ như tính mạng của cha tôi, ví dụ như tài sản nhiều năm qua của Đồng gia chúng tôi, ví dụ như chi phí tôi nuôi dưỡng Cách Lạp mấy năm nay..."

      cười châm biếm nhìn nét mặt trắng bệch của Tần Nhiên

      "Ví dụ như tình cảm của người mẹ dành cho con trai của mình, Tần tiên sinh đáng giá bao nhiêu, là người làm kinh doanh, đối với ước lượng giá trị hẳn tương đối chính xác nhỉ..."

      "Vậy mời Đồng cho con số , chỉ cần , Tần gia chúng tôi lập tức chuyển cho "

      Bà Tần lớn tiếng.

      "Bà hiểu lầm rồi, tôi nhiều như vậy phải muốn tiền của Tần gia các người, tôi chỉ muốn cho các người biết, con tôi, các người đừng đụng vào, mặc cho các người dùng thủ đoạn gì, cũng thể cướp nó khỏi tôi"

      "Mẹ, chúng ta về nhà , bụng con đói..."

      Cách Lạp đứng ở cửa, cười với , hai tay đút trong áo khoác, giúp việc sau nó vẻ mặt cuống lên.

      "Được"

      Đồng Nhan cũng cười với nó, sau đó quay mặt

      "Nếu mọi chuyện ràng, tôi cũng ngây người ở đây nữa, tạm biệt, bà Tần"

      Bà Tần khoát khoát tay

      " muốn dùng luật phát, tôi cho kết quả, quá ngây thơ"

      Đồng Nhan mặt đổi

      "Cảm ơn lời khuyên chân thành của bà Tần, nhưng tôi cũng nhắc nhở bà câu, làm lớn chuyện đối với danh dự của Tần gia cũng hay ho gì, tôi chỉ thân mình, có gì chịu đựng nổi"

      xong, đứng lên tới trước mặt Cách Lạp, kéo tay nó, định ra ngoài dừng bước, quay đầu, cười tiếng với Tống Tử Khâm

      " Tống muốn làm mẹ kế sao? Hay là mất quyền làm mẹ rồi..."

      Thấy sắc mặt Tống Tử Khâm biến đổi, đem mũi nhọn hướng về phía Tần Nhiên

      "Xin lỗi, chẳng qua suy đoán thế thôi, Tống bỏ qua cho, có lẽ phải do , mà do người khác có năng lực, xã hội bây giờ người nào chả có bệnh gì đó..."

      Tần Nhiên làm như nghe được lời xóc của , vẻ mặt lạnh nhạt

      "Tôi đưa về"

      xong, cũng bước ra, trước và Cách Lạp

      Trong lòng Đồng Nhan thầm cười, dắt Cách Lạp ra khỏi ngôi nhà cao cấp. Lúc ra ngoài, bóng đêm bao trùm. Thím Lý đưa túi lươn cho

      " Đồng, tạm biệt"

      Tần Nhiên lái xe tới, sau đó xuống xe

      "Ở đây bắt được xe đâu, lên xe ..."

      xong, hơi chần chừ, đưa tay ra, muốn bế Cách Lạp lên xe.

      Có điều vừa mới giơ tay chạm vào cơ thể Cách Lạp, Cách Lạp liền nhíu mày, rụt người lại, giống như chê Tần Nhiên được sạch

      "Đừng chạm vào tôi"

      Trong giọng của nó chứa đầy chán ghét, ai cũng có thể nhận ra.

      Tần Nhiên thu hai tay về, hụt hẫng giữa trung.
      Last edited: 17/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :