1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoạt vợ: Cô gái, yêu phải em rồi - Hồng Phi Nhan (Full 146c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Tác giả: Hồng Phi Nhan

      Thể loại: Ngôn tình đại, cường thủ hào đoạt, ngược, HE

      Số chương: 148 chương ( có ngoại truyện)

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Lost In Love

      Bìa: _NamY_


      Giới thiệu:

      Tiểu thư nhà họ Tập rơi lầu chết, cùng tháng, bạn trai truyền ra tin tức kết hôn.

      Trong ngày hôn lễ, dâu được đại thiếu gia nhà họ Tập dắt tay vào lễ đường, sau khi hôn lễ kết thúc, dâu bị cưỡng ép bắt .

      "Có số tội, bị pháp luật trừng trị, chỉ còn cách khác, là cho xuống địa ngục." Tập Bác Niên kề sát vào tai , cười lạnh.

      9 tháng sau, gắng gượng mang thai bị đuổi về nhà chồng, họ chào đón chỉ bằng chậu nước dơ bẩn, cùng với đơn thoả thuận ly hôn mỏng.

      mình trong màn đêm u tối, bụng đau chịu nổi, kịp đến bệnh viện, ở bụi cỏ ven đường sinh ra đứa , máu từng chút lan qua lòng bàn chân , nhưng lại thờ ơ.

      "Cứ như vậy chết , mãi mãi đừng tỉnh lại." Là giọng của , vô cùng bình tĩnh, giống như, đây mới là kết cục tốt nhất của .

      " ra, muốn tôi chết." buồn bã cười, từ từ nhắm hai mắt lại.

      giọt nước mắt, từ trong khóe mắt của chảy xuống, cuối cùng bị gió thổi khô.
      ▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂▂

      Đoạn trích:

      Rất nhiều năm về sau, dẫn theo vợ và con trai đáng tham gia buổi tiệc từ thiện.

      Trong màn đêm, mặc chiếc váy dài màu đen vô cùng xinh đẹp đến trước mặt họ, khom lưng sờ vào mặt bé trai và : "Mẹ là mẹ của con."

      Cái gì cũng cần, nhưng, nhất định phải đoạt lại con trai của , vì thế, tiếc bất cứ giá nào.

      ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của , lần này, ngu ngốc nữa, bởi vì tim, bị đúc thành thép.
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      Haruka.Me0, shaly, heo điên4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Nguyên nhân

      Giữa trưa mùa hè, gió hiu hiu thổi tới, bầu khí tràn đầy mùi hương của hoa sơn chi, thấm vào ruột gan.

      Lúc này, là giờ ngủ trưa của nhi viện, nên khắp nơi đều vô cùng yên tĩnh.

      Cửa phòng ký túc xá, bị kéo ra khe hở, cái đầu nhắn nhô từ bên trong ra ngoài thăm dò, là , bộ dạng khoảng chừng 10 tuổi, để đầu nấm vô cùng đáng , khuôn mặt nhắn như hoa như ngọc, tròng mắt đen nhánh tỏa sáng, bé nhìn thấy bên ngoài có ai, lặng lẽ ra, nhanh chóng xuyên qua sân trước, chạy tới sân sau.

      Dưới tàng cây sơn chi, có cậu bé gầy gò ngồi, đôi mắt xanh thăm thẳm, nước da xinh xắn giống như hoa, cậu bé cúi đầu, bộ dạng hình như có chút vui.

      lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng sức hít hơi, khoa trương kêu lên: "Oa...thơm quá."

      "Nghe có người muốn đến nhận nuôi , chừng em có cơ hội có thể rời khỏi đây." Cậu bé xong, đôi mắt hơi buồn bã.

      nhìn ra tâm tư của cậu, rất nghĩa khí vỗ vai cậu bé: " yên tâm , nếu được nhận nuôi trước, em ở cùng , đây là lời hứa của chúng ta..."

      Sau khi cậu bé nghe xong, nở nụ cười vui vẻ, khuôn mặt giống như sương sớm, đẹp đến nổi làm cho tim người ta đập mạnh.

      đường đất lồi lõm bên ngoài viện, chiếc xe màu đen dài loạng choạng từ xa chạy đến, dừng ở ngoài cửa.

      Tài xế bước xuống mở cửa xe: "Thiếu gia, đến nơi."

      "Ừ..." Người bên trong xe lên tiếng, bước ra khỏi xe, là thiếu niên khoảng chừng 17 tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng, phía sống mũi là cặp kính mát màu trà, dáng người cao lớn rắn rỏi, tóc đen như mực tung bay tự nhiên, ngũ quan vô cùng đẹp đẽ, môi mỏng, mềm mại trơn bóng, quần áo đơn giản, nhưng che giấu được cao quý.

      im lặng vào phía trong.

      Trong đại sảnh.

      Người thiếu niên tháo mắt kính xuống rồi tuỳ ý móc trước ngực, chút để ý đến đứa bé đứng trước mặt , những đứa bé này là mang ra cho lựa chọn, ra sức mỉm cười với , từ ý nghĩa nào đó mà , tôn nghiêm và kiêu ngạo lúc này đều quan trọng, bọn chúng chờ được thương xót và cứu vớt, nếu được lựa chọn, sau này cần phải chịu khổ.

      Khi tầm mắt của vô tình lướt qua người bé, bị dây chuyền hồ lô bạch ngọc trước ngực bé hấp dẫn, nhàng cầm lấy, cuộn đến phần đuôi.

      "Đây là của sao?" mở miệng hỏi.

      bé nhìn trai xinh đẹp trước mắt, dùng sức gật đầu: "Vâng". dám phải, vì sợ , chọn , thực ra dối, cái này là vừa mới nhặt được ngoài sân.

      Thiếu niên im lặng lúc, quay đầu với viện trưởng: "Chọn bé này."

      Trong mắt của những đứa trẻ khác đều là ghen tị, bé này trở thành người may mắn, được dẫn khỏi nơi đổ nát này.

      đứng ở sân sau chơi đùa, sờ vào cổ, phía trống : "A, xong, dây chuyền của mình thấy đâu nữa, nhất định là vừa rồi chạy quá nhanh nên làm rớt."

      vội vàng đứng dậy chạy về phía trước, vừa cúi đầu, vừa tìm kiếm mọi ngóc ngách, đột nhiên, đụng vào bức tường thịt.

      theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt thâm thuý, giống như ngôi sao lóe sáng bầu trời, nghe tim mình đập rất nhanh, chỉ ngẩn người nhìn , quên cả hô hấp.

      Nhìn thô lỗ lao vào trong lòng này, khóe miệng khỏi cong lên, đây là sau khi ba mẹ qua đời, lần đầu tiên cười, đưa tay xoa tóc : "Đừng chạy lung tung, phải cẩn thận..."

      Viện trưởng kéo ra, gấp giọng giải thích với : " xin lỗi, trẻ con hiểu chuyện, cậu đừng trách nó."

      " sao!" Bên cạnh dắt theo bé được chọn, ra ngoài.

      nhìn theo bóng lưng của , cho đến khi mất hút mới thôi, khắc rung động vừa rồi, còn sót lại ở đáy lòng , cùng lớn lên.

      --------
      P/s: Đây chỉ là chào hàng thôi :)). Truyện chính thức bắt đầu vào thứ hai tuần sau. Hy vọng nhận được ủng hộ của các bạn. Cảm ơn rất nhiều.
      heo điên, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: đáng giá bao nhiêu tiền!

      Ban đêm, trăng lạnh như nước.

      Trong phòng khách bố trí vô cùng ấm áp, xô pha màu vàng nhạt cùng với giấy dán tường hoa màu trắng tạo nên gian nữ tính lịch và nho nhã.

      Lúc này, xô pha có ngồi, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, mái tóc đen dài đến eo, giống như loại tơ lụa hảo hạng, người mặc bộ đồ ngủ màu tím, làn da vốn trắng, lúc này càng tôn lên vẻ mịn màng.

      nhìn chằm chằm vào người đàn ông quỳ gối trước mặt, cố giữ vững hơi thở.

      Dần dần, trong đôi mắt xinh đẹp mờ mịt sương mù: " lại lần nữa xem?"

      Giọng rất , giống như khẽ đụng vỡ tan.

      Nguỵ Thu Hàn cúi đầu, áy náy dám nhìn thẳng vào mặt , hai tay rủ xuống hai bên hông, nắm chặt thành quyền, giống như muốn đâm thủng vào da thịt: "Xin lỗi tiểu Tịch, kiếp này, chỉ có lần này, xin em hãy giúp , được ?"

      Nước mắt của Mặc Tiểu Tịch nhàng lăn qua hai má, lách tách, tiếng động rơi xuống mu bàn tay, hết giọt này đến giọt khác lạnh thấu lòng .

      Giống như có thứ gì đó, từ từ vỡ vụn.

      Bầu khí, giảm xuống mức đóng băng.

      ngẩng đầu lên, cố gắng hít hơi sâu, hỏi dò: "Nếu em , em giúp ."

      Nguỵ Thu Hàn đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên chút tàn nhẫn: "Em nhất định phải giúp , mấy năm qua, tạo điều kiện cho em ra nước ngoài du học, mua nhà cửa cho em, chẳng lẽ em nhẫn tâm trơ mắt nhìn Nguỵ thị bị sụp đổ sao? Nếu em lòng , em nhất định phải giúp , xem như là trả nợ cho bản thân."

      "Trả nợ!" Giống như tảng đá khổng lồ từ cao rớt xuống, bị đập tan từng mảnh, Mặc Tiểu Tịch ngẩn người ngồi đó, vốn muốn đánh , muốn hỏi ngược lại , lòng hay , nhưng lúc này điều đó còn tác dụng nữa, khi tình trở thành món nợ cần phải trả, còn gì để .

      nghĩ đến ngày mai kết hôn với , nghĩ đến chiếc áo dâu trắng như tuyết treo ở trong phòng ngủ, phía phủ đầy ren mà hằng mơ mộng, còn có tình .

      khí xung quanh trở nên mỏng manh, hô hấp có chút khó khăn.

      "Tiểu Tịch..." Nguỵ Thu Hàn cẩn thận gọi tên , bởi vì trong suốt giống như sắp biến mất, muốn bắt lấy, lại sợ sau khi đụng vào, giống như bọt biển tan .

      lâu sau đó...

      "Bao nhiêu tiền?" Mặc Tiểu Tịch đột nhiên nở nụ cười, vẻ thuần khiết đẹp đẽ làm cho người ta sợ hãi.

      "..."

      ", là buôn bán cơ mật, thể tiết lộ sao? Nhưng, tôi muốn biết Mặc Tiểu Tịch tôi rốt cuộc có thể đáng giá bao nhiêu tiền, 100 vạn? 1000 vạn? hay 1 tỷ?

      " xin em đừng nữa." Nguỵ Thu Hàn khổ sở nắm lấy tóc, giống như muốn kéo xuống cả da đầu.

      " coi tôi giống như kỹ nữ để cho người đàn ông khác mua, cần gì phải khó mở miệng." Giọng của Mặc Tiểu Tịch đột nhiên cao lên, trở nên sắc bén mà thê lương, người so với bất kỳ ai còn khát vọng đạt được hạnh phúc và ấm áp hơn, tại sao ở lúc có thể đụng đến, lại thu tay về.

      Hóa ra, đây cũng chỉ là ảo ảnh, giống như hút hết hơi sức toàn thân, trong giây lát, từ trong tức giận tột cùng mất sinh mạng, khô héo thành tro bụi.

      Nguỵ Thu Hàn từ đầu đến cuối đều lên tiếng, hai mắt nhắm lại, thậm chí so với còn im lặng hơn.

      Sau 10 phút, Mặc Tiểu Tịch cảm thấy đầu có chút choáng váng, cảnh vật trước mắt cũng xoay vòng vòng, tại sao lại như vậy, nhìn về phía ly nước trái cây bàn, nhớ đến vừa rồi cho uống, hạ dược!

      " bỉ ổi." kinh sợ nhìn , ngay sau đó, vòng xoáy màu đen xanh chóng bao phủ hết ánh sáng.

      Nhìn ngã xô pha, Nguỵ Thu Hàn nhàng vuốt ve khuôn mặt , luôn thuần khiết như vậy, nhiễm hạt bụi nào, vô cùng hoàn mỹ, vốn nên thuộc về .

      Trong khắc, bị dao động, muốn buông xuống mọi thứ, vứt bỏ tất cả, chỉ cần có thể nắm chặt tay .

      Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đánh tan dao động của , biết là ai gọi đến, nhấc máy lên, đặt ở bên tai, trong ống nghe truyền đến giọng từ tính mà lạnh lùng của người đàn ông: "Nguỵ tổng, quá thời hạn là tiếp..."

      Nguỵ Thu Hàn chịu đựng khổ sở, cúp điện thoại, cuối cùng thứ thể mất, vẫn là nghiệp.
      heo điên, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: đêm giày vò!

      Mặc Tiểu Tịch mông lung tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà, đầu nặng trĩu, ở đâu?

      Muốn dùng khuỷ tay chống đỡ cơ thể, đột nhiên có người tới, ánh sáng trước mắt yếu , bị bóng người cao lớn che khuất, mùi thuốc lá phả vào mặt, trong đó pha lẫn với mùi hương thơm mát.

      Trong đầu thoáng qua nỗi sợ hãi, vội vàng lấy tay đẩy ra, đôi môi lạnh như băng bao phủ lên môi , bá đạo cạy mở, thúc ép phải dây dưa với ta, cơ thể cũng bị áp chế, hơi thở nam tính dày đặc trong nháy mắt bao phủ các giác quan của , mạnh mẽ và hiên ngang.

      vặn vẹo, quẫy đạp đôi chân, dùng móng tay ra sức cào lên lưng ta.

      Hai tay bị kiềm chế, đầu gối bị bắp đùi khỏe mạnh áp trụ, áo ngủ bị thô lỗ xé rách biến thành từng mảnh vụn, ném mặt đất.

      Cảm nhận được quần bị kéo xuống, Mặc Tiểu Tịch vô cùng sợ hãi, càng vùng vẫy kịch liệt hơn: "Ư..." dùng hết sức lực muốn tránh khỏi môi ta, tay ta, nhưng sức lực của ta quá lớn, có cơ hội chiến thắng.

      Da thịt giống như gốm sứ trơn bóng lộ ra ngoài khí, trước ngực nở rộ giống như đóa hoa đào.

      Tại lúc thiếu khí, đôi môi được giải thoát, nhưng chuyện xảy ra giây sau đó càng đáng sợ hơn.

      bị dọa đến ngây người, chưa từng trải qua chuyện như vậy, sợ hãi lùi về phía sau: "..., cần."

      ta nắm lấy eo , dùng sức vào nơi chật hẹp của .

      "A..." Cơ thể giống như liên tiếp bị chặt chân tay, đau đớn làm suýt ngất , tiếng thét chói tai cuối cùng cũng thay dần thành tiếng nỉ non vô lực, tay siết chặt drap trải giường, cả người run lẩy bẩy giống như tơ liễu.

      ta quan tâm đến đau đớn của , ở trong cơ thể điên cuồng chạy nước rút, cả người chỉ có thể ở trong trạng thái thụ động bị kích thích, mãi đến khi ngất .

      ta vì vậy mà buông tha cho , vẫn ở trong cơ thể tuỳ ý rong ruổi, cho đến lúc này, ngay cả mặt ta cũng thấy , chỉ biết ta vô cùng phẫn nộ, giống như con dã thú, muốn ăn tươi nuốt sống .

      Tỉnh dậy, lại ngất .

      lần lại lần, từ nửa đêm cho đến bình minh, hề dừng lại.

      Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào mắt , mệt mỏi mở mắt ra, vừa mở mắt, nhìn thấy có người đàn ông ngồi bên cạnh.

      Giữa ngón tay ta kẹp điếu thuốc, làn khói lượn lờ xung quanh, gương mặt vô cùng đẹp trai, đường nét giống như tượng điêu khắc hoàn mỹ, ngồi bất động ở đó, tựa như tác phẩm nghệ thuật quý báu, hai hàng lông mi dài rậm, đôi mắt thâm thuý hẹp dài lạnh như băng, làn môi mỏng quyến rũ, khói trắng lượn lờ từ bên trong bật ra.

      Ngón tay thon dài đưa về phía chiếc gạt tàn giường búng ra tàn thuốc, sau khi nhìn thấy tỉnh, đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua , mang theo khinh miệt: " tỉnh rồi à?"

      Mặc Tiểu Tịch khẽ động đậy, đau đớn giữa hai chân truyền đến làm nhớ lại những chuyện xảy ra, tức giận giống như cỏ dại sinh trưởng tốt, trong nháy mắt bộc phát: "Tên khốn nạn này, khốn nạn..." cầm chiếc gối lên, đánh vào người , trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận, lần đầu tiên của cứ như vậy mà mất .

      Tập Bác Niên bắt lấy cổ tay , đoạt chiếc gối, vứt qua bên, nở nụ cười chế giễu: "Sao, quên là người đàn ông của bán cho tôi sao, 20 tỷ, con gà có giá rất đắt."

      nhìn cảnh xuân của , ý cười trong đáy mắt đầy vẻ châm chọc.

      Tiếng của Mặc Tiểu Tịch mất trong nháy mắt, đầu tóc lộn xộn ngây ngốc ngồi đó, mặc cho nắm lấy cổ tay bé yếu ớt của mình, giống như kẻ điên, cúi đầu, nở nụ cười thê lương.

      Đúng vậy, sao lại quên, Nguỵ Thu Hàn bán , xem giống như món hàng hóa, hoặc là con chó, con mèo.

      Địa ngục và thiên đường gần đến mức đưa tay là có thể đụng tới.

      " có gì để phải ." Tập Bác Niên lạnh lùng mở miệng, hài lòng nhìn dáng vẻ khổ sở của , trong mắt chứa hưng phấn và sảng khoái, đây là báo ứng.

      quan tâm đến đáng thương của , bởi vì tại hận thể kết thúc mạng sống của , nhưng giết quá tiện nghi cho , còn rất nhiều tiết mục hay chờ , nắm lấy cổ tay , ra sức kiềm nén tức giận, nở nụ cười : "Bây giờ, nên đến lễ đường rồi."

      Mặc Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm tự với bản thân: "Lễ đường? Hôn lễ của tôi còn sao?"

      "Còn, đương nhiên còn, nhất định phải đến." Tập Bác Niên kéo xuống giường, đẩy đến trước gương, giống như người tình, vuốt ve cổ của : "Xem này, đường cong rất đẹp." ngón tay đến đâu, bên đều là dấu hôn nhìn thấy mà giật mình.

      Từng đốm , giống như dấu ấn.
      heo điên, bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Đến lễ đường!

      Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch lảo đảo, nội tâm hoàn toàn tĩnh mịch.

      "Đây là quà mừng tôi tặng cho hai người, mang theo tìm chú rễ, dù sao hôm nay tôi cũng được mời làm khách, lát nữa tôi tự mình đưa em ." Tập Bác Niên nở nụ cười lạnh, giống như có thể đóng băng .

      Lát sau, có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến thay áo cưới lộng lẫy cho , mái tóc dài được vấn lên, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo.

      Vẻ đẹp của làm cho mọi người nhịn được tán thưởng, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, giống như vũng nước đọng, u tối buồn bã, nhìn thấy dao động.

      im lặng ngồi đó, dường như suy nghĩ tìm lối thoát.

      10h sáng, là giờ cử hành hôn lễ.

      Những quan khách được mời sôi nổi vào, kỳ lạ là bên ngoài hiểu sao có rất nhiều phóng viên đến, tuy Nguỵ gia ở chỗ này có danh tiếng , nhưng cũng đến mức khiến cho phóng viên coi trọng như vậy.

      Nguỵ Thu Hàn mất hồn đứng bên trong lễ đường, ta mặc bộ lễ phục màu trắng, giống như vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đêm qua, cả đêm ta ngủ, lục phủ ngũ tạng xoắn lại với nhau đau đớn, mỗi giây đều vô cùng gian nan, vì để Tập Bác Niên mang công trình tặng cho ta, ta bất lực tự dâng người phụ nữ của mình lên giường của .

      ta biết mục đích của Tập Bác Niên, nhưng có số chuyện xảy ra trước đó, cách nào vãn hồi.

      9h50', chiếc xe màu bạc khí thế hùng hổ từ phía xa chạy đến, bãi cỏ bên ngoài lễ đường, cửa xe mở ra, Tập Bác Niên mặc bộ Tây trang màu đen kéo Mặc Tiểu Tịch mỉm cười vào lễ đường.

      Dấu hôn đỏ tươi dưới ánh mặt trời tựa như có thể ra máu.

      Phóng viên vốn suy đón rốt cuộc là có kiện lớn gì, nhìn thấy cảnh này, tất cả đều vô cùng hưng phấn, nếu bọn họ lầm, người nắm tay dâu chính là tổng giám đốc Tập thị Tập Bác Niên, trực giác nhạy bén cho họ biết, đây là trong những vụ bê bối đặc sắc nhất.

      "Tập tiên sinh, dâu có quan hệ gì với ngài, tại sao lại do ngài đưa ấy đến?"

      "Dấu hôn người của dâu, có phải là do Tập tiên sinh tạo ra hay ?"

      "Mục đích hôm nay ngài đến là muốn khiêu chiến đoạt vợ với Nguỵ tiên sinh sao?"

      Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Tập Bác Niên chỉ cười nhạt, hề trả lời lại, nhưng mờ ám này, vừa lúc khiến cho phóng viên có cơ hội tốt để thổi phồng việc.

      Những người bên trong lễ đường cũng bị tiếng ầm ĩ bên ngoài thu hút tầm nhìn, thấy sao, nhưng vừa thấy, làm cho tất cả mọi người chấn động, ba mẹ của Nguỵ Thu Hàn thiếu chút nữa thở nổi, sỡ dĩ vẫn cố chịu đựng, là vì bọn họ cũng biết lý do trong đó, nhưng ngờ Tập Bác Niên lại khinh người quá đáng như vậy.

      Dưới con mắt của mọi người, Tập Bác Niên trắng trợn đưa Mặc Tiểu Tịch đến trước mặt Nguỵ Thu Hàn.

      "Nguỵ tổng, đây là ngày vui, sao để mặt khói coi như vậy, hôm qua tôi giúp nghiệm qua, quả thực rất tốt, có thể yên tâm mà lấy về." Tập Bác Niên chế giễu, nụ cười của so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn, nhàn nhã bước qua bên, ngồi xuống dự hôn lễ.

      Lồng ngực của Nguỵ Thu Hàn thắt chặt, trái tim đau đớn giống như muốn vỡ ra, ta muốn giết Tập Bác Niên.

      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và ngượng ngùng của Mặc Tiểu Tịch, từ cổ đến ngực đều phủ đầy dấu hôn, có thể tưởng tượng ra được mức độ kịch liệt của đêm qua, ta kiềm nén đau đớn dâng lên trong lòng, nhàng kéo lấy tay , đứng đối diện với cha sứ và : "Có thể bắt đầu."

      Cha sứ cười lúng túng, đọc lời thề, Nguỵ Thu Hàn suy nghĩ tôi bằng lòng, mắc nợ , sau này, thương nhiều.

      Nhưng lúc hỏi Mặc Tiểu Tịch, lại có phản ứng, cha sứ đành phải hỏi lại lần nữa.

      "Mặc tiểu thư, nguyện ý lấy Nguỵ tiên sinh làm chồng , bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều rời bỏ, bên nhau cả đời, nguyện ý ?"

      Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng khi nghe thấy lời của cha sứ, khóe môi hơi giật giật, nhàng ra ba chữ!
      bornthisway011091windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :