Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân (update c205)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23 - Tiền lạc tay ai (1)
      Dòng suy nghĩ vận hành trôi chảy của Hứa Ngạn bị câu của Hứa Nam ngắt quãng: “Bạn là người cứu Tô Phi phải , nghe bạn chạy rất nhanh, hôm nào bọn minh chạy thi , tôi cảm thấy lời đồn đáng tin chút nào, tôi mới là người chạy nhanh nhất.” Hứa Nam thường khiêu chiến mấy nam sinh có khả năng vận động tay chân tốt, chỉ khi bị đối phương hạ gục mới chịu nhận thua.

      “Được rồi Hứa Nam, đừng đứng đây làm rộn việc làm ăn buôn bán của nữa.” Tô Phi kéo tay Hứa Nam, nhìn Chu Ngạn : “Dù thế nào mình cũng nên cảm ơn bạn, em bạn rất đáng .”

      “Ai ~, đừng kéo tớ nữa, tớ tự được mà?” Hứa Nam kêu như cháy nhà.

      “Được.” Tô Phi rảo bước.

      “Tiểu Ngạn, hai bé này tốt tính!” Mẹ Chu Ngạn hàm súc nhìn con trai.

      à, hai chị ấy mua kẹp tóc, còn khen em ngoan nữa!”

      Chu Ngạn dọn dẹp, sửa sang sạp hàng, “Mẹ, em hiểu chuyện, mẹ cũng đừng theo đuôi thế chứ. Người ta là thiên kim tiểu thư, chúng ta với tới được sao?” Chu Ngạn bê sạp lên chiếc xe xích lô xập xệ, nhảy lên xe, gọi: “Mẹ, nhanh lên xe , bố chờ ở nhà chắc đói lắm rồi.”

      Mẹ Chu Ngạn thở dài: “Ai, mẹ là tùy tiện chơi thôi.” Dứt lời, bà bế con tay, ngồi lên xe, đem lưng con trai làm ghế dựa.

      Chu Ngạn bắt đầu đạp xe, tăng tốc, “Mẹ với em bám chắc vào nhé!”

      “Con yên tâm.”

      Giờ tự học ngày hôm sau.

      Như mọi ngày, nhóm nữ sinh tụ tập với nhau, khác ở chỗ, lần này tất cả đều tập trung về phía Tô Phi. Sau vài phút do dự, hai ba bạn đánh bạo lại gần, người chỉ ra phía sau đầu Tô Phi hỏi: “Tô Phi, bạn mua kẹp tóc ở đâu vậy?”

      “Bạn cái này à…” Tô Phi đưa tay vuốt ra phía sau, chiếc kẹp hình bướm màu hồng lấm chấm mấy viên bi xanh nhạt yên ả dừng chân mái tóc mượt mà, “Mình mua ở sạp hàng ở cuối con phố trước cổng trường, nơi đó có bán nhiều kiểu kẹp tóc vô cùng đáng , giá lại rẻ, năm giác ba cái.” Tô Phi vươn năm ngón tay bé trước mặt mấy bé, lay lay vài cái mới chịu buông xuống.

      “Rẻ a!” Mấy nghe xong, vui mừng kêu lên, nhưng cũng có người chần chờ, “Rẻ vậy biết có bền , vừa mua hỏng cũng nên phí tiền như vậy.” Năm giác nhiều cũng nhiều, ít cũng ít, đối với học sinh cũng được coi là phần gia sản kha khá.

      “Các bạn qua đó ngắm qua thôi cũng được, mình thấy dùng rất ổn, nếu được các bạn cứ thử lần trước.” Tô Phi đoán, mấy bạn này chắc chắn cũng kéo theo mấy tá con khác, đảm bảo sạp hàng của mẹ Chu Ngạn đông khách nghìn nghịt, mẹ cùng em Chu Ngạn vừa khéo tay vừa khéo đoán ý người, làm được mấy thứ đồ nhìn , chỉ là vị trí tốt nên lời lãi được nhiều.

      Mấy bạn chuyền tay nhau kẹp tóc bươm bướm của Tô Phi, ngắm nghía, vuốt ve, khen hết lời. Tô Phi hiểu mấy bạn này giờ chỉ ngóng trống tan học để chạy ra mua đồ thôi.

      Sau giờ học, Tô Phi gặp Hứa Nam khoe chiến tích, Hứa Nam oang oang: “Tớ tặng mấy cái kẹp hôm qua mua cho mấy bạn xinh xinh trong lớp, mấy bạn ấy nhận liền hỏi mình mua ở đâu, mình hẹn các bạn ấy tan học cùng nhau mua. Bọn mình qua sạp hàng nhà Chu Ngạn thêm lần nữa !”

      Sạp hàng của mẹ Chu Ngạn hôm nay tấp nập người vào xem hàng, tiếng thanh thanh của nữ sinh tranh nhau hỏi giá xen lẫn tiếng rao của bác cùng tiếng duy trì trật tự lảnh lót của bé con. lúc sau, Chu Ngạn đạp xích lô đến, vác lưng bao tải lớn, nhìn về phía Tô Phi và Hứa Nam cười hiền khô, ý cười tràn đến cả đáy mắt, môi mấp máy thành tiếng, “Cám ơn!”

      ...

      Cuối giờ học, thầy Dư Dương tuyên bố tin tức khiến phần lớn học sinh trong lớp sướng như điên, “Các em, thứ sáu tuần sau, nhà trường tổ chức buổi tham quan bảo tàng lịch sử, mỗi em nộp 2 nguyên, nhớ mang theo đồ ăn cùng túi đựng rác.”

      “Thưa thầy, ai cũng phải ạ? Em từng đến bảo tàng lịch sử rồi, em thấy nơi đó rất nhàm chán, em có thể xin phép ạ?” học sinh trong lớp đứng lên hỏi.

      “Đúng vậy, bọn em có thể ạ?” Nhiều học sinh cũng có hứng thú tham gia hoạt động tập thể này.

      “Trường học bắt buộc tất cả các em đều phải , đây là chương trình của bộ giáo dục nhằm giúp các em học sinh có cơ hội giao lưu với văn hóa, lịch sử, mở mang kiến thức.” Thầy Dư Dương đáp, “Hơn nữa, để chuẩn bị cho lần tham quan này, bảo tàng lịch sử sưu tầm thêm rất nhiều cổ vật quý hiếm, các em thấy tò mò sao?”

      vậy sao?”

      "Là cái gì nhỉ?"

      “Thầy biết chút gì ạ?”

      “Thầy có thể lộ ra cho chúng em chút được ? Chúng em còn chuẩn bị tinh thần.”

      Mấy câu hỏi liên tiếp này trực tiếp trở thành câu hỏi tu từ lời đáp, thầy giáo bục giảng chỉ cười, : “Hai bạn Sở Hải và Diệp San chịu trách nhiệm thu tiền, tổ và tổ hai nộp cho bạn Diệp San, tổ ba, bốn nộp cho bạn Sở Hải, hai bạn lớp phó giao tiền cho thầy trước thứ sáu.”

      “Vâng, thưa thầy.” Cả lớp đồng thanh.

      Việc thu tiền nhanh chóng thực , Sở Hải uyển chuyển nhắc nhở các bạn học chưa nộp tiền nhanh chóng nộp, nhắc cụ thể là những ai, khác hẳn với Diệp San, suốt ngày hò như hò đò tên những người thiếu nợ, mỗi buổi sau giờ học còn tự mình nhắc nhở từng người.

      Buổi sáng ngày thứ năm ——

      Tô Phi sau buổi giới thiệu sản phẩm được các bạn học nữ trong lớp quý nhiều hơn hẳn, giờ ra chơi, mấy bạn lân la lần trước rủ Tô Phi ra ngoài nhảy dây nhưng bị Tô Phi vẫy vẫy quyển truyện mới mua từ chối. Phản ứng này của Tô Phi dĩ nhiên nằm trong dự kiến, ai thể chút thất vọng nào, vui vẻ chạy ra ngoài tụ họp.

      “Tô Phi là bạn nào?” nam sinh lạ hoắc đứng trước cửa lớp thò đầu vào.

      “Mình là Tô Phi. Có chuyện gì sao?” Tô Phi cẩn thận đặt sách xuống, đứng lên hỏi.

      “Bạn là Tô Phi?” Nam sinh lạ hoắc nghi ngờ nhìn Tô Phi, lẩm bẩm: sao lại con vậy? Mình nhầm phòng chứ? Nam sinh lạ hoắc lùi về sau vài bước, ngước mắt lên, tỉ mỉ nhìn tấm bảng ghi tên lớp học vài lần như tin vào mắt mình. Có lẽ đợt học sinh mới vào trường bây giờ được khỏe khoắn như đợt mình vào, bé con con này chỉ như học sinh tiểu học thôi a!

      Tô Phi kiên nhẫn trả lời: “Mình là Tô Phi, bạn tìm mình có việc gì?”

      Nam sinh lạ hoắc kia cố nén tò mò, dùng giọng giải quyết công việc chung : “Chủ nhiệm lớp bạn tìm bạn có chuyện.”

      “Bây giờ?”

      “Đúng!” Nam sinh lạ hoắc bước vào lớp, cầm tay áo Tô Phi, nhận mệnh làm đầu tàu hỏa kéo Tô Phi chạy băng băng, “Thầy giáo ở trong văn phòng, bảo mình dẫn bạn đến.”

      Văn phòng giáo viên chủ nhiệm ——

      “Tô Phi tới rồi à!” Dư Dương thảo luận vòng tròn cùng với mấy giáo viên khác, nhìn thấy Tô Phi ra hiệu ngừng lại. lấy lá thư từ trong ngăn bàn ra, “Tháng tư hàng năm, ở nước Pháp có tổ chức trại hè song ngữ – Pháp diễn ra trong vòng tuần, trưởng ban tổ chức thầy Nicholas gửi thư mời em sang tham gia hoạt động năm nay.”

      Tô Phi mở giấy mời đọc qua lượt rồi hỏi thầy giáo: “Đây là gì ạ?”

      “Đây là hội trại dành cho học sinh nổi tiếng ở Pháp, hấp dẫn học sinh trung học từ khắp nơi thế giới, thầy Nicholas gửi thư mời tới có nghĩa là em cần tham gia thi tuyển vòng loại mà trực tiếp bước vào trận chung kết. Trường chúng ta thành lập nhiều năm như vậy, trước em cũng chỉ có học sinh được nhận vinh dự này.”

      “Em nhất định phải tham gia ạ?” Tô Phi đóng thư lại.

      Dư Dương trịnh trọng nắm vai Tô Phi, “Of course, thầy đặt niềm tin vào em!”

      “Nhưng …” Tô Phi làm vẻ khó xử.

      “Em cần nộp bài tập trong vòng tuần, được chưa?” Suy nghĩ có phần nhen này của Tô Phi, Dư Dương cần đoán cũng biết đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.

      Nếu người khác mà nhận được thiệp mời của trại hè có đẳng cấp như thế này sớm điên cuồng nhảy lên ăn mừng, con người trước mặt lại phải ỉ ôi xin xỏ mới miễn cưỡng vào tròng. bé này, trưởng thành sớm quá mức cần thiết!

      Giang Cách, còn được gọi bằng cái tên khác từ đầu chương đến giờ là nam sinh lạ hoắc, đứng bên nghe cuộc đối thoại của hai thầy trò này mà rét mà run, chính xác là trong run ngoài rẩy. Giang Cách làm trong hội học sinh ba năm, đến cuối năm nay là tốt nghiệp, thèm rỏ dãi ngắm chiếc vé nhìn được mà ăn được này. Nhóc con tên Tô Phi này quả là lừa đảo chuyên nghiệp, dám muốn tham dự! Thầy giáo còn phải dỗ ngon dỗ ngọt mới chịu! Chậc, nhóc này kênh quá !

      Tận sâu trong lòng, Giang Cách thực hâm mộ Tô Phi, Giang Cách phấn đấu học tập bao năm nay nhận nổi tờ giấy mời ở trong nước nữa là từ trại hè song ngữ – Pháp đặc biệt gửi sang, đành phải hiểu rằng: có số người cần bất cứ lý do nào cũng có thể kênh! ra lại làm người khác tự ti à!

      Đến khi Giang Cách hồn về với xác, hai thầy trò kia dạo bước xa xa!

      “Ai cầm tiền để trong ngăn bàn của Diệp San?” Tiết thể dục vừa hết giờ, nước mắt của Diệp San tạo thành cơn hồng thủy, kể la kể lể rằng mình chỉ ra ngoài vài phút mà tám mươi nguyên trong túi cánh mà bay! Lúc đấy trong lớp ai. Sở Hải nghĩ, lúc Diệp San mất tiền là tầm quá nửa tiết thể dục, khẳng định người trộm còn ở trong trường, chắc chắn có thể dễ dàng bắt được.

      nửa trong số tám mươi nguyên này là Sở Hải giao cho Diệp San để nàng này nộp cho thầy chủ nhiệm. Chuyện mất tiền này cũng biết liên lụy đến vị lớp phó đương nhiệm.

      Vì vậy, Sở Hải cùng Diệp San hợp sức tập trung cả lớp lại điều tra.

      Sở Hải đứng bên Diệp San lúc này khóc đến xuất huyết con ngươi, hỏi: “Có bạn nào thấy ai cầm nhầm tám mươi nguyên , đây là tiền tham quan nộp cho thầy chủ nhiệm. Bạn nào thấy xin đứng lên phát biểu.”

      Tám mươi nguyên đối với , hai nguyên tiền tiêu vặt hàng tháng của học sinh trung học có thể coi là nứt đố đổ vách, thời đó, lương cán bộ nhà nước hàng tháng cũng chỉ được lĩnh nhiều nhất đến hai, ba trăm nguyên.

      Nếu tra ra kẻ trộm tiền, Diệp San chắc chắn mất chức, cha mẹ Diệp San mà biết việc này, khẳng định cho nàng này trận nên thân.

      Cả lớp nhìn nhau, tất cả đều ở ngoài sân học thể dục, sao biết ai lấy trộm.

      Diệp San hỏi: “Có bạn nào biết ai là người rời lớp cuối cùng ?”

      Có mấy bạn học nhìn thấy Tô Phi ở lại lớp học lúc lâu, cả lớp liền quét ánh mắt về phía người vừa bước vào lớp.

      Tô Phi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24 - Tiền lạc tay ai (2)
      Diệp San nhảy bổ đến trước mặt Tô Phi, “Có bạn nhìn thấy bạn ở lại lúc lâu trong lớp học, vậy bạn có thấy ai đến gần chỗ của mình ?”

      Tô Phi né móng vuốt của Diệp San trong khoảnh khắc, nhàn nhã dựa vào cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn quanh lớp học, thu mọi cái nháy mắt nhăn mày của chúng bạn học vào tầm mắt, nhíu mày, đáp: “ có.”

      “Nhưng rất nhiều bạn nhìn thấy bạn ở lại lớp lúc lâu, bạn có chứng cứ gì bạn sờ đến tiền của mình ?”

      Diệp San cố tình chụp mũ Tô Phi thể lấy ra bằng chứng chứng minh trong sạch, dưới nhiều ánh mắt như vậy, Tô Phi càng giải thích lại càng bị coi là dối trá, càng xóa càng bôi đen mà thôi. Diệp San hạ quyết tâm đổ mọi tội lỗi lên đầu Tô Phi, tặng dấu X lên đầu con đáng ghét này, tương lai của Tô Phi, haha, cũng biết bị ảnh hưởng nặng tới mức nào.

      “Bạn thế có ý gì? Mình là cháu thứ sáu nhà họ Tô còn thèm muốn tám mươi nguyên sao? Bạn thấy chuyện này nực cười đến mức nào sao?”

      "Ai biết được?"

      “Đúng! Thế bạn lấy ra bằng chứng chứng minh mình trộm tiền .”

      ... .

      Những lời này của Tô Phi chọc trúng chỗ đau của đám bạn học, bọn họ từ lúc đầu là vây cánh của Diệp San, tiền hô hậu ủng.

      Ghen tị vốn đáng sợ, là người ai lại ghen ăn tức ở chút nào. Cái đáng sợ là ghen tị nhưng thể phát ra, cái thứ ghen tị này dần dần biến thành bóng đen lởn vởn trong đầu, ngày ngày lớn, tháng tháng mạnh, đến phút cuối cùng lại quay ra cắn lại chủ nhân.

      “Được rồi, được rồi, hai bạn đừng cãi nhau nữa.” Thẩm Diên Thành oai phong ngăn lại ánh mắt như làn đạn của Diệp San lẫn Tô Phi, khuyên nhủ: “Mình thấy lời hai bạn đều đúng cả, thôi mình bỏ ra tám mươi nguyên bổ sung vào, chuyện này kết thúc ở đây là tốt rồi nhé?”

      “Tốt cái gì mà tốt? Thẩm Diên Thành bạn cần làm người tốt, thả tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bạn nghĩ đến cảm nhận của Diệp San sao?” Cả lớp nhao nhao lên phản đối, chiếu ánh nhìn như căm thù vào Tô Phi. Chỉ có nhúm mắt cao hơn đầu, đứng xa xa làm như quan sát trò hề.

      Diệp San vừa ý, xoáy từng đợt bão tuyết lên người Tô Phi, xoay người nhìn đám tay chân của mình, kiên định, “Mình thấy phải tra tên trộm này, nếu vụ đầu tiên mình buông trôi mọi chuyện, lớp mình lại có vụ thứ hai, thứ ba, mình nhận làm người điều tra, Sở Hải, bạn có ý kiến gì ?’

      “Tiền là bạn đánh mất, muốn làm kiểu gì làm.”

      Diệp San vừa nghe liền toát mồ hôi, Sở Hải nhìn ra cái gì ! Diệp San lặng lẽ ngắm Sở Hải, đến khi chắc rằng cậu bạn này phát ra điều gì mới uyển chuyển : “Mình đoán là có người cần gấp tám mươi đồng tiền này nên mới thiếu suy nghĩ cầm nhầm thôi, mình cũng muốn làm bạn ý khó xử, chỉ cần vào giờ giải lao, bạn ấy lặng lẽ trả lại mình là được rồi, mình coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

      Đầu sỏ lên tiếng, thủ hạ đành giải tán, nhưng đầu óc mộng mơ vẫn bay cao bay xa về giờ giải lao.

      Giáo viên phụ trách tiết học sau thấy đám học sinh phía dưới tâm hồn treo ngược cành cây, đành cười trừ, cho rằng các em học sinh tuổi , trời sắp đứng bóng nên đói bụng, giờ chắc sốt ruột chờ tiếng chuông để chạy ăn mà thôi.

      Tô Phi chút để ý, vừa vừa trò chuyện vui vẻ với Hứa Nam khiến Diệp San tức nổ đom đóm mắt.

      Tô —— Phi ——!

      Diệp San nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng Tô Phi dần xa, mày để mặt mũi cho tao, sao tao phải lưu đường sống cho mày… Cứ chờ đấy!

      “Diệp San, bạn ấy trả tiền cho bạn chưa?” nữ sinh tò mò nhân lúc Tô Phi ở trong lớp học, Diệp San trở về mình sau bữa ăn trưa, khe khẽ bên tai Diệp San. Diệp San nhìn ra bạn này chính là cố tình, nhưng thèm vạch trần, ngược lại vờ buồn bã tựa bên tai người tò mò thở dài, lắc đầu.

      Người tò mò kia vừa rời trong vòng vài phút ngắn ngủi truyền ra khắp lớp, hơn mấy chục phiên bản được phát ra, phụ lục, đề mục đầy đủ, tất cả đều nằm trong tính toán của Diệp San. Nhưng bạn Diệp vẫn chưa hài lòng, sao các bạn lớp khác vẫn chưa biết à, sao ai miệng rộng vậy? Aizzz, các bạn của lớp 6A6 ai đủ ngu ngốc để vạch áo cho người xem lưng, cạnh tranh nội bộ dù khốc liệt đến mấy nhưng ai cũng hiểu phải giữ tượng đài trò ngoan trò giỏi của tập thể lớp trong con mắt thầy , bạn bè trong trường bằng mọi giá.

      Mãi rồi, chuyện cũng đến tai thầy giáo chủ nhiệm.

      Dư Dương xóa hiểu lầm cho Tô Phi bằng hai câu . “Thầy có thể bảo đảm bạn Tô Phi ở trong lớp học giờ thể dục. Nếu các em tin, thầy bao che có thể hỏi Giang Cách lớp .”

      Giang Cách là người của hội học sinh, đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ tác phong và kỷ luật của trường, lời nặng hơn ngàn vàng.

      Tuy rằng vụ hiểu lầm này khiến danh dự Tô Phi bị ảnh hưởng, nhưng Dư Dương cho rằng Diệp San lầm lẫn trong lúc nóng vội mà thôi, chỉ phê bình vài câu rồi lại an ủi, khẳng định tìm ra số tiền mất tích kia.

      Sáng thứ sáu, ngay lúc Dư Dương định bỏ tiền túi ra thay cho số tiền bị mất kia, bác Dần tạp vụ phòng vệ sinh đưa đến tám mươi đồng tiền, là nhặt được bên cạnh bồn rửa tay ở nhà vệ sinh buổi sáng thứ năm, trong trường có truyền ra ai mất tiền, mãi sau tán chuyện với giáo viên mới biết chuyện này để trả tiền về. Trước khi trả lại số tiền này, bác Dần cũng phải đấu tranh tâm lý kịch liệt lắm lắm đó nha.

      “Cám ơn bác, bác Dần.” Dư Dương cười hai tay cầm chặt tay bác Dần, biểu lộ lòng biết ơn khôn xiết.

      Bác Dần ngượng ngùng xua tay, thú thực: “Vốn tôi cũng định biển thủ số tiền này. Thầy cũng biết, tôi làm cái nghề này, năm tằn tiện nhịn ăn nhịn uống còn chưa dành dụm nổi số tiền lớn thể này. Nhưng tôi nghĩ tới thằng con, nó tầm tuổi thầy làm việc xa nhà, mong rằng nếu nó gặp việc gì may cũng có người giúp đỡ nó, thế là tôi có thể an lòng!”

      “Dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn bác, tin rằng con bác nhất định được quý nhân giúp đỡ, bác cứ yên tâm !”

      Bác Dần chất phác cười: “Cảm ơn lời chúc của thầy! Tôi nên về với công việc rồi.”

      Dư Dương phía sau chào to: “Chào bác Dần, xin phép tiễn!”

      Trường Nam Liên sáng thứ hai mỗi tuần đều tổ chức tập trung học sinh toàn trường. Tuần này, ban giám hiệu cố ý tuyên dương bác Dần tham của rơi, để học sinh coi đây là tấm gương học tập, gián tiếp rửa sạch “oan khuất” của Tô Phi.

      Bảo tàng lịch sử Trung Quốc ——

      “Bảo tàng lịch sử Trung Quốc là bảo tàng lịch sử cấp quốc gia ở Trung Quốc, nằm phía đông quảng trường Thiên An Môn. Tiền thân là bảo tàng lịch sử Bắc Kinh, được xây dựng năm 1912, lần đầu mở cửa đón khách vào tháng 10 năm 1926.

      Tháng tám năm 1929, đổi tên thành Bảo tàng lịch sử viện trung ương nghiên cứu Bắc Bình. Tháng tư năm 1933 sửa thành Bảo tàng lịch sử viện trung ương trù bị Bắc Bình. Tháng tám năm 1945, trở lại tên Bảo tàng lịch sử viện trung ương nghiên cứu Bắc Bình. Tháng mười năm 1949, đổi tên thành Bảo tàng lịch sử Bắc Kinh. Tháng tám năm 1958, Trung Ương Đảng ra quyết định thành lập Bảo tàng lịch sử Trung Quốc, tháng chín năm 1959, khởi công tu tạo, ngày mồng tháng bảy năm 1961, mở cửa đón khách.

      Bảo tàng lịch sử Trung Quốc là nơi cất giữ 32 vạn văn vật có giá trị tầm cỡ quốc gia cùng hơn nghìn cuốn sách báo quý giá các loại. Trong đó có Tư Mẫu Mậu Đỉnh đời nhà Thương nặng 875 kilogram, được công nhận là đồ đồng đen lớn nhất thế giới, Tây Chu Vũ Đỉnh khai quật ở tỉnh Thiểm Tây, mặt khắc 291 chữ, ghi lại kiện lịch sử Chu Khang vương ban cho quý tộc Vu 1709 nô lệ, ba khẩu súng đồng từ thời nhà Nguyên, cho tới nay vẫn được xưng danh là hỏa pháo cổ nhất thế giới. Các bộ cổ văn trân quý được trưng bày ở đây gồm có ‘Đại giá lỗ bộ đồ’ đời nhà Tống, ‘Chức cống đồ’ đời nhà Lương, ‘Hoàng đô tích thắng đồ’ cùng ‘Nam cùng phồn hội đồ’ đời nhà Minh, nhà Thanh đời Càn Long có ‘Nam tuần đồ’, ‘Lộ hà đốc vận đồ’, ‘Thanh triều lễ khí đồ’, ‘Hồng tuyết nhân duyên đồ’ và ‘Thanh đại học giả giống truyền’.

      Khu lịch sử tổng quát Trung Quốc trưng bày theo tiến trình lịch sử, bắt đầu từ bầy người nguyên thủy 170 vạn năm trước, lại dựa theo giai đoạn phát triển xã hội, triều đại lịch sử Trung Quốc. sau xã hội nguyên thủy là xã hội nô lệ và xã hội phong kiến, diện tích trưng bày 8000 m 2 , trưng bày 9000 vật. Thông qua vật, khách tham quan có thể hiểu được đại khái quá trình phát triển của Trung Quốc cổ đại.

      Khu vực xã hội nguyên thủy có đặt tài liệu về người Nguyên Mưu, người Lam Điền và người Bắc Kinh, các hóa thạch của người Đinh Thôn mười vạn năm trước, hộp sọ của người hang động hai vạn năm trước, các loại dụng cụ sinh hoạt, vũ khí bằng đá từ vạn đến 6000 năm trước, các cổ vật khai quật ở di chỉ Tây An lưu vực sông Hoàng Hà, di chỉ Hà Mẫu Độ lưu vực sông Trường Giang, cùng với binh khí, đồ gốm, đồ ngọc.

      Khu vực xã hội nô lệ trưng bày dụng cụ bằng đồng bắt đầu từ thời nhà Thương. Khu vực xã hội phong kiến trưng bày văn tự, tiền tệ, hệ thống đơn vị đo lường cùng các văn vật và công cụ sản xuất đời Tần Thủy Hoàng. Các điển tịch, khế ước, bản đồ, bức họa, bản chép tay của các nhà tư tưởng, chính trị, quân , khoa học, văn học, nghệ thuật lỗi lạc trong lịch sử Trung Quốc cũng được giới thiệu tại đây.

      Bảo tàng lịch sử Trung Quốc định kỳ hàng năm có tổ chức các cuộc triển lãm, số người đến xem luôn vượt ngưỡng trăm vạn. Bên cạnh đó, Bảo tàng cũng cho xuất bản các sách truyện, tạp chí lịch sử như ‘Tạp chí Bảo tàng lịch sử Trung Quốc’, ‘Bảo tàng lịch sử Trung Quốc’, ‘Lịch sử Trung Hoa giản hóa’, sách chuyên đề ‘Lịch sử Trung Quốc cổ đại thường thức’, bản đồ lịch sử Trung Quốc cổ đại tham khảo dành cho học sinh, ‘Lịch sử Trung Quốc cận đại’…”

      Mục đích chuyến tham quan của thầy trò Nam Liên tới Bảo tàng lịch sử Trung Quốc thực tế trở thành cuộc du xuân, học sinh được người phụ trách Bảo tàng hướng dẫn khái quát toàn bộ Bảo tàng lịch sử, đương nhiên sau đó được tự do hoạt động dưới cho phép ngầm của giáo viên.

      Dĩ nhiên, vui chơi quên học tập, đề văn đặc biệt giao cho toàn bộ học sinh trường, cầu tuần sau nộp: ngày ở bảo tàng.


      <img class="size-medium wp-image-83833 aligncenter" alt="800px-NationalMuseumofChinapic2" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/800px-NationalMuseumofChinapic2-300x199.jpg" width="300" height="199" />

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25 - Canh đầu cá nấu củ từ
      Khó có được hai ngày nghỉ ngơi rảnh rỗi, đáng lý ra đây là thời gian quí giá để các bạn Nam Liên chây lười nằm ườn phơi nắng giường, Tô Phi lại bị hồi chuông liên hoàn của Hứa Nam bắt đem mặt phơi ra ngoài đường. Đây là đạo lý làm người số của Hứa Nam: mình ngủ được, bạn cũng phải theo mình ngủ được, quy tắc bạn thân số —— có nạn cùng chịu!

      Sau gần tiếng dạo lòng và lòng vòng, đôi mắt diều hâu của Hứa Nam nhắm được con mồi khác cũng thuộc loại rảnh còn việc gì làm, Hứa Ngạn. Sau lần tiếp thị công của Tô Phi và Hứa Nam, sạp hàng nhà Chu Ngạn ở con phố đó là hạc giữa bầy gà, việc kinh doanh ổn định, tiền tuôn vào như nước.

      “Khéo quá nha, Chu Ngạn, sao bạn cũng ở chỗ này?” Hứa Nam nhiệt tình chào hỏi, tay phải túm chặt con gà con Tô Phi định nhân dịp trốn mất dạng vào dòng người đông đúc xô đẩy ngoài đường hai ngày nghỉ lễ.

      “Là hai bạn à?” Phản ứng của người lơ ngơ đứng chỗ đột nhiên bị đẩy từ sau lưng là gì? Dĩ nhiên là ngây người rồi, phải vui đến ngây người đâu mà là bị dọa đến ngây người. Mãi sau, Chu Ngạn mới tiếp lời: “Mình đến đây tìm căn nhà để thuê làm cửa hàng. Nhờ các bạn mà chuyện buôn bán của nhà mình đông đúc hơn trước nhiều, mẹ mình muốn mở cửa hàng để trông đàng hoàng hơn, cũng coi như mở rộng việc kinh doanh.”

      “Vậy là bạn khảo sát thị trường nha! Như vậy , mình với Tô Phi rảnh, chúng mình giúp bạn xem nhà, nhiều người dễ tìm hiểu hơn.”

      ?” Chu Ngạn dám tiêu thụ nhiệt tình quá mức của Chu Ngạn, nhưng đúng là nhiều người bớt việc hơn .

      Nhìn đến ánh mắt dò hỏi của Chu Ngạn, Tô Phi miễn cưỡng vực dậy tinh thần, “Bạn muốn tìm cửa hàng cần quá rộng, tiền thuê quan trọng, quan trọng là vị trí tốt, đúng ?”

      “Đúng vậy!” Nếu nhận ra chân thành trong lời của Tô Phi, Chu Ngạn suýt cho rằng bạn cùng lớp này giễu cợt mình, bối rối sờ mũi, “ cầu của mình có cao quá ? Hay là căn bản có cửa hàng nào đạt đủ mấy điều kiện này…”

      “Sao như vậy được? Bọn mình dạo loanh quanh mấy phố này mấy vòng thể nào cũng tìm được.” Hứa Nam nhàng khuyên bảo.

      Tô Phi nghi ngờ biết có phải mình suy nghĩ nhiều quá mà cảm thấy hai người kia có chút lạ thường. Chắc là thế rồi! Tô Phi lắc đầu bỏ qua.

      “Tô Phi, bạn có đúng ?” Hứa Nam tìm kiếm đồng ý từ Tô Phi.

      “Hả? Đúng, đúng.” Có trời mới biết hai người kia chuyện gì.

      “Vậy được rồi.” Chu Ngạn suy tư lát, “Bọn mình sang phố đối diện xem .

      Chu Ngạn dẫn đầu đoàn người, Hứa Nam kéo Tô Phi theo sau.

      Vỏn vẹn buổi sáng, Tô Phi theo lưng hai người kia, nghe hai người ríu rít thảo luận đủ chuyện giời dưới đất có liên quan đến cửa hàng. lại, cửa hàng nhà Chu Ngạn chỉ cần diện tích vừa đủ, vị trí tốt mà tiền thuê vẫn phải rẻ chút.

      “Tô Phi, bạn có ý kiến gì ?” Hứa Nam quay khuôn mặt già thêm mấy tuổi sau mấy giờ dạo phố, xem ra ăn ít đau mệt.

      , mọi chuyện thế nào rồi?”

      Hứa Nam vừa buồn bực vừa bực mình: “Có vài căn vị trí đẹp, diện tích vừa đủ, nhưng chủ nhà thét giá quá cao, bọn mình mặc cả nổi.”

      Tô Phi nhìn qua căn nhà hai người kia chọn, đúng cửa hàng vàng, giá đất nơi này tăng chóng mặt trong vòng chục năm nữa, nếu mua được căn này, chưa đến vài năm, người nhà Chu Ngạn bao giờ phải lo lắng về tiền nữa.

      Tô Phi : “Bọn mình nên thương lượng về giá thêm lần nữa.”

      “Tô Phi vậy chắc là sai, để mình hỏi lại lần nữa.” Hứa Nam như quả bóng được bơm đầy đon đả chạy vào, chưa được nửa giờ lại ủ rũ ra, “Người kia mấy căn nhà này đổi chủ lâu rồi, chúng mình làm được gì nữa đâu.”

      Tô Phi đặt vào tai lời thở than oán trách của Hứa Nam, sao người lớn bây giờ ai còn chút tình người vậy, chỉ lo chê cười đám biết tự lượng sức, ánh mắt Tô Phi hoàn toàn đặt người —— Alan!

      “Tô Phi, ba hồn bảy vía bay về, bạn có nghe mình đấy, ba hồn bảy vía bay về!” Tô Phi gạt ra hai bàn tay khua loạn xạ trước mặt mình, bước lên phía trước, rồi dừng lại, “Hứa Nam, mình có việc rồi, hôm nay cùng bạn được. Mình xin lỗi nha, lần sau mình bù lại.”

      “Có chuyện gì vậy? Tô Phi, Tô Phi, Tô Phi, Tô …” Giọng Hứa Nam dần, quay sang với Chu Ngạn: “Được rồi, giờ chỉ còn hai đứa mình, chi bằng cứ dạo quanh đây lát?”

      “Được.” Chu Ngạn tự động trả lời, nhìn bóng dáng nhắn xuyên qua dòng người, dường như đuổi theo chàng trai nào đó!

      “Hi!”

      “Tiểu thư Tô Phi, tiểu thư suýt làm tôi rụng tim!” Alan thấy người hù sau lưng mình là ai vô cùng bất mãn, “Thể nào cũng có ngày tôi bị tiểu thư hù chết.”

      “Haha, dạo này trình độ thành ngữ của Alan khá lên nhiều lắm nha.” Tô Phi ngượng ngùng buông tay, giả bộ vô tình nhìn quanh, “ đến đây mình thôi à?”

      Alan thông minh hơn người hiểu : “Tiểu thư Tô Phi cần phí sức vậy đâu, thiếu gia nhà tôi mà có mặt ở nơi như thế này chỉ tổ hạ thấp giá trị bản thân.”

      “Em có nhìn gì đâu, chỉ là thấy chỗ này trông cũng tàm tạm, à , phải là rất được!” Tô Phi vừa vừa gật đầu, gia tăng sức thuyết phục cho lời vừa .

      Rất được? Alan nheo mày nhìn cái nơi rác vứt bừa bãi, ồn ào, inh tai nhức óc này, giương nổi khóe miệng: “Thẩm mỹ của tiểu thư rất đặc biệt…”

      “Alan!” ai đó tức giận. người mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mới sống đất Trung Quốc, ăn đồ ăn Trung Quốc chưa đầy hai năm mà quang vinh quên sạch Tổ quốc của mình, xóa bỏ hoàn toàn phong độ hào hoa phong nhã lưu truyền qua hàng ngàn năm lịch sử của dân tộc ăn, nếu con người này ở đây thêm vài tháng nữa, hẳn đem quê hương nguồn cội của mình phi tang còn dấu vết ! Alan, tủi thân nha!

      Tô Phi tự biết trình độ của mình thể so với Alan, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dĩ nhiên ngoài miệng ngậm tăm, trong lòng loạn xạ...

      ngầm phát tiết của Tô Phi đến mức cao trào Alan chêm vào: “Ai~, thiếu gia của tôi thực đáng thương…”

      Tô Phi sửng sốt, " Jester bị sao vậy?"

      phải tiểu thư vừa tìm thiếu gia sao! Chưa đánh khai!”

      Chưa có lúc nào Tô Phi lại mong Alan bị hỏng dây thanh quản như lúc này. Thành ngữ tục ngữ Trung Hoa là để dùng loạn như vậy sao? Cái gì mà “chưa đánh khia”? Người nước ngoài chính là người nước ngoài, sao có thể hấp thu tinh hoa văn hóa ngàn năm thâm sâu uyên bác của dân tộc Trung Hoa, đời này chỉ có ngoại lệ duy nhất là Jester mà thôi!

      vừa gì?” Tô Phi giận đến xoay người bỏ .

      , , tôi thề là những lời tôi mà tiểu thư Tô Phi. Thiếu gia, thiếu gia…” Alan rốt cuộc cũng thông suốt cái gì gọi là “tự vác đá đập chân mình”, ngày trước cứ nghe đến câu này Alan liền cười nhạo mấy người Trung Quốc đúng là xuẩn, có ai ngu đến mức gậy ông đập lưng ông đâu? Đây hẳn là tự làm bậy thể sống ! Mấy con chữ “tự vác đá đập chân mình tưng bừng” mở vũ hội xoay trong đầu Alan, vui sướng nhắc nhở khổ chủ: bây giờ nhớ chưa, bây giờ nhớ chưa…

      Căn phòng rộng rãi, trang trí theo phong cách châu Âu lịch quý phái tràn ngập hơi thở lạnh lẽo. thiếu niên tóc đen như mực ngồi ở đầu giường, đắp ngang bụng chiếc chăn lông ngỗng mỏng màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp cau lại, bàn tay nhợt nhạt chút nào kiên nhẫn lật nhanh cuốn sách đùi rồi khép lại, tùy tiện đặt lên đầu giường, ngả mình về phía sau, lấy hai ngón tay xoa xoa mũi.

      Theo tiếng “Jester”, cửa phòng bật ra. , hai mắt trong veo như thủy tinh chan đầy lo lắng sót tia lọt vào mắt thiếu niên.

      Tô Phi trèo lên giường, ngồi bên cạnh Jester, tay sờ trán mình, tay còn lại vươn ra đặt lên trán người đối diện, “ thấy thế nào rồi? khỏe hơn chưa?”

      Cảm giác bàn tay mềm mại ấm áp trán, Jester nhàn nhạt cười. “ khỏe hơn nhiều rồi…”

      Tô Phi càng tự trách bản thân. Làm sao mà khỏe hơn được? Ốm đến mức này còn…! Nhớ lại tuần dưỡng thương, đồ ăn bổ dưỡng đều đặn đưa đến tận giường chưa từng gián đoạn, lại oán giận người đó tời, còn tủi thân nữa! Bộ dạng yếu ớt của người trước mặt chỉ tra tấn cõi lòng Tô Phi mà còn dày vò lương tâm của .

      “Jester, em nấu canh cá cho uống nha.” Nghe Alan , Jester thích cá nhất, Tô Phi muốn tự tay làm chút đồ, cuộc sống “quý tộc độc thân” đời trước dạy Tô Phi đủ điều tự chăm sóc bản thân, dần dà, từ phân biệt nổi muối đường, Tô Phi thông thạo mọi ngón nghề nấu ăn. Xem ra gian khổ chính là thầy dạy tốt nhất!

      “Được.” Jester cần lo việc Tô Phi có nổi hứng đốt cháy phòng bếp , bởi Alan đứng đó để làm gì. Đồ Tô Phi tự tay nấu dù khó nuốt đến mấy, Jester cũng coi như cao lương mĩ vị tống hết vào bụng.

      Món canh Tô Phi định làm là đầu cá nấu củ từ, món ăn bài thuốc Tô Phi được uống thường xuyên trong thời kỳ dưỡng bệnh. Hương vị mới mẻ, ngon lành khiến Tô Phi thể cưỡng lại, mới cố ý hỏi đầu bếp, cách làm khó lắm, khi làm chú ý chút là được.

      Củ từ hàm chứa lượng dinh dưỡng phong phú, từ xưa được liệt vào hàng ngon-bổ-rẻ, vừa có thể ăn thay cơm, vừa có thể coi như món phụ trong bữa, còn có thể lai rai như đồ ăn vặt.

      Củ từ chứa chất dính như lòng trắng trứng, nhiều tinh bột, phong phú gốc amin tự do, chứa chất chống oxi hóa, hỗ trợ tiêu hóa, tăng cường sức khỏe, là thực phẩm hàng đầu cho người vừa ốm dậy.

      Củ từ giúp tăng số lượng tế bào T, giúp tăng cường miễn dịch, làm chậm quá trình lão hóa. Chất nhầy trong củ từ chứa nhiều khoáng chất vô cơ, giúp hình thành xương, tăng độ co dãn cho xương sụn. Lượng chất béo trong củ từ giúp giúp làm giảm lượng mỡ thừa trong cơ thể, giúp giảm cân và phòng ngừa xơ vữa động mạch. Khi ăn củ từ cần gọt bỏ vỏ để tránh vị lạ. Người bị đại tiện táo bón nên dùng củ từ.

      Củ từ vị ngọt, tính hàn, có công hiệu thanh độc giải nhiệt, thích hợp cho những người bị nóng trong người dùng.

      Cá mè hoa là trong bốn loài cá nổi tiếng của Trung Quốc, đầu cá vừa to vừa béo, thịt non mịn, trắng như tuyết, có danh là “thịt nho”.

      Não cá chứa lượng dinh dưỡng phong phú, có nhiều loại axit béo bão hòa, thành phần cấu tạo chính cho “bộ não vàng” theo cách gọi bây giờ. Đây là loại dinh dưỡng thiết yếu cho con người, dùng để duy trì, nâng cao, cải thiện hoạt động trí não. Mặt khác, phần thịt trong suốt dưới tai cá giúp bổ sung chất đề kháng trong cơ thể, còn rất ngon miệng.

      Cá mè hoa ít mỡ, lượng cholesterol thấp, giúp bảo vệ hệ thống tim mạch, cải thiện trí nhớ, nâng cao chỉ số thông minh, làm chậm quá trình lão hóa, giúp làn da trơn bóng.

      Theo y học, cá mè hoa tính bình vị ngọt, có tác dụng làm ấm cơ thể, giúp giải độc gan, bổ tì lợi phổi, khử phong hàn, lợi gân cốt, dùng cho bệnh nhân ho khan lâu ngày, váng đầu, viêm gan, viêm thận, bổ dưỡng cơ thể.

      Công thức món canh đầu cá nấu củ từ:

      Nguyên liệu:

      Đầu cá 400 gam, củ từ 150 gam.

      Đậu phụ 50 gam, rong biển 50 gam.

      Dầu thực vật 15 gam, muối 3 gam, đường 2 gam, hạt tiêu 2 gam, gừng 8 gam.

      Cách làm:

      1, Đầu cá rửa sạch, bỏ mang.

      2, Củ từ gọt vỏ, rửa sạch, thái miếng, gừng, rong biển thái lát.

      3, Cho dầu vào chảo, rán đầu cá tới khi vàng đều thi lấy ra.

      4, Lấy nồi khác, cho nước, đầu cá, củ từ, rong biển, gừng thái cùng vào.

      5, Bật lửa to nấu đến khi sôi rồi chuyển lửa hầm trong 30 phút.

      6, Cho đậu phụ vào nấu trong 2 phút, cho muối, đường, hạt tiêu vào là có thể ăn.

      Món này mình tìm được Google, nhưng là cá trê nấu củ từ, cách nấu cũng khá là giống nhau.
      myuyen, Phong Vũ Yên, Dunghyt973 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26 - Ngôi nhà thảo nguyên.
      Bữa cơm trưa chỉ có mỗi canh đầu cá nấu củ từ đủ cân bằng dinh dưỡng, Tô Phi làm thêm đĩa rau trộn đậu đũa, đĩa cá xào nấm đậu. Mâm cơm dậy hương thơm lừng, chỉ ngửi thôi cũng khiến ngón tay mấp máy.

      Tô Phi bày bát đĩa nhìn sang thấy trước mắt sáng ngời, Jester thay bộ quần áo ngủ, mặc bộ quần áo rộng rãi màu đen, đứng bên cánh cửa khẽ mở.

      nếm thử xem!” Tô Phi múc nửa bát canh cá để trước mặt Jester, “Từ từ, cẩn thận nóng!”

      Jester chần chừ nâng bát canh lên, canh cá đậm đà nóng hổi chảy chầm chậm qua cổ họng, đúng là rất ngon! Jester uống từ từ, mi mắt khép hờ giấu bớt đôi con ngươi băng lam nơi khóe mắt chăm chú nhìn bé đối diện, bỏ lỡ biểu cảm nào.

      “Thế nào? Uống được ?”

      Đôi mắt sáng ngời tự tin: mau khen em . Bát canh nhanh chóng chạm tới đáy, đôi mắt khép hờ giãn ra, khẽ ý cười: “Ngon lắm, chiều nay em rảnh ?” Uống hết bát canh, Jester vẫn thấy có chút đói, cầm thìa lên uống thêm chút.

      “Có, có chuyện gì sao?”

      “Mình cùng xem phim .” Sau buổi ký hợp đồng mấy hôm trước, giám đốc bên đối tác tặng xấp vé điện ảnh, ghế VIP. May mắn trả lại cho ông ta, Jester vì tìm được lý do ở chung chỗ với Tô Phi mấy tiếng đồng hồ mà thầm mở cờ trong bụng.

      “Phim gì vậy?”

      “Ngôi nhà thảo nguyên, phim mới phát hành.”

      “Được!” Mấy hôm trước mấy bạn cùng lớp than vãn vì mua được vé vào cửa của phim này trong ngày đầu khởi chiếu, kiếp trước, Tô Phi từng xem qua phim này nhưng khi đó chẳng qua đến vì tò mò, tập trung xem, chỉ lưu lại mờ nhạt trong trí nhớ. Vé khởi chiếu của “Ngôi nhà thảo nguyên” nghe đồn rất quý, cũng rất đắt.

      “Bên đối tác của tặng vé.” Nhìn ra vẻ nghi hoặc của Tô Phi, Jester giải thích.

      ra là thế, tự hỏi Jester sinh bệnh, sao lại muốn xem phim chứ?

      Jester và Tô Phi đều phải người nhiều, phòng ăn chỉ còn tiếng bát đũa lanh canh như tiếng chuông gió, hai đương bất giác đắm chìm, hưởng thụ bầu khí hài hòa kỳ lạ này.

      “Tốt rồi, chúng ta thôi.” Nghe được xem phim, Tô Phi cấp tốc hoàn thành bữa ăn.

      “Chờ chút.” Jester kéo Tô Phi lại, dùng khăn tay lau chút đồ ăn còn dính lại mặt bé, “Tốt rồi, bây giờ có thể ra ngoài.” Khẽ nắn bóp thêm lúc, Jester mới luyến tiếc buông tay khỏi đôi má mềm mại kia.

      Tô Phi đỏ mặt, nhanh tay cướp khăn tay trong túi Jester, cuống quít nhét vào trong túi mình, kịp thở: “Để em giặt, khăn bẩn rồi, chưa thể dùng tiếp.”

      Jester sửng sốt, tiếng cười như ngọc tràn ra, xoa tóc Tô Phi, “Được, mọi chuyện theo ý em…”

      Lời này càng nghĩ càng có vấn đề! Mình nghe nhầm chứ? Tô Phi nhất thời phản ứng kịp, đành ngây ngô cười, Jester tiếp tục xoa xoa vài lọn tóc của Tô Phi, áp chế thất vọng trong lòng, “Alan?”

      “Oành!!!” Cửa phòng bếp bật ra, cái đầu tròn vàng chóe lóe ló ra, tay trái cầm đũa, tay phải cầm nồi, khóe miệng còn dính vụn đồ ăn, nhìn từ góc độ nào cũng tuyệt đối thể nhịn cười! Alan liều mạng nuốt xuống miệng cổ đồ ăn, suýt nghẹn chết, hét lớn: “Dạ!”

      Thiếu gia đúng là đồ hai nước hại dân, rải tai họa cho đám đàn bà con còn chưa đủ, còn liên lụy đến vệ sĩ kiêm quả gia ngàn lần đáng thương này nữa!

      Cảnh tượng này, ánh mắt này, vẻ mặt này, Tô Phi chứng kiến dưới trăm lần, có điều mỗi lần nhìn đến vẫn phải nhịn cười đến méo cả mặt, chẳng ai đủ dũng cảm dám ôm bụng cười trước thiên tài đại tủ lạnh cả, mạng sống là số à nha!

      phút, chậm…!”

      Khuôn mặt tinh xảo, công tư phân minh của Jester trong mắt Alan giờ vặn vẹo thành khuôn mặt ác ma đáng sợ nhất đời, đôi môi mỏng màu hồng nhạt ràng mấp máy: trừ nửa tháng tiền lương!

      “Xong ngay!” Cánh cửa đáng thương bị sập thêm lần nữa, loạt tiếng động có thể phát ra trái đất này truyền ra từ phòng bếp. Bốn mươi tám giây! Tô Phi nhìn đồng hồ tay, kinh ngạc, “Tiếc , tốc độ này làm gián điệp quả là phí!”

      Rạp chiếu phim Sao Đỏ ——

      Ghế VIP của rạp chiếu thực chất là bộ ghế bành – bàn tròn gỗ lim dành cho hai người.

      Rạp Sao Đỏ được coi là rạp chiếu cao cấp nhất, đại nhất ở thành phố Bắc Kinh, được đánh giá cao đến mức tuyệt đối. Nơi này được chọn để chiếu mở đầu rất nhiều bộ phim điện ảnh mới nhất, được mong đợi nhất. Mỗi đợt có phim mới về, hàng đàn người đứng xếp hàng mua vé trước cửa rạp.

      Tính cả kiếp trước, Tô Phi mới đặt chân qua đây hai lần, xem qua hai bộ phim. Bộ đầu tiên là do thầy giáo cầu, bộ phim tài liệu ở thập niên 80 ở Trung Quốc, về nhà khoa học giảng giải cho nhóm học sinh về lịch sử vũ trụ.

      Phim thứ hai là phim Mỹ, thuộc dòng phim gia đình, kể câu chuyện của gia đình ở miền Tây nước Mỹ.

      “Ngôi nhà thảo nguyên” là bộ phim tình cảm gia đình ấm áp.

      “Đây là kiệt tác của nữ tác giả người Mỹ Laura Ingalls Wilder, là quyển thứ hai trong tuyển tập chín quyển có chủ đề chung về “Ngôi nhà ”. Nhân vật chính của tập truyện là Laura, thời thơ ấu lớn lên trong căn gác ở xứ Wisconsin cho đến khi trưởng thành kết hôn chuyển qua địa hạt Dakota sinh sống. Câu chuyện lâu đời này nổi danh toàn nước Mỹ, người dân Mỹ nào lại chưa từng đọc bộ truyện này. Cuộc sống người nông dân thuần khiết, chất phác, đậm tình người được miêu tả qua giọng văn tràn đầy ý thơ của tác giả, cuộc bình lặng, yên ả mà động lòng người, hấp dẫn hàng ngàn, hàng vạn khán giả.

      Tập truyện “Ngôi nhà được chuyển thể thành phim truyền hình dài 207 tập chiếu trong 10 tháng, được nhà nhà thích. Phiên bản kịch của “Ngôi nhà thảo nguyên” từng được nhận giải kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất năm 1988. Phần đầu của bộ phim gồm 24 tập từng được phát truyền hình Trung Quốc.

      Bộ tác phẩm “Ngôi nhà ” có thể coi là tự truyện của nữ tác gia Laura, nhân vật chính Laura chính là hóa thân của chính tác giả. Quyển sách mở đầu của bộ truyện “Ngôi nhà giữa đại ngàn” được Laura viết trong khu rừng xứ Wisconsin, nơi bà được sinh ra. Trong cuốn sách đầu tiên này, Laura nhìn đời bằng đôi mắt của bé con ngây thơ, lớn lên bằng cách quan sát từng chút cuộc sống xung quanh. Chú hươu sao, bác gấu lớn, mùa đông tuyết trắng, mùa xuân lộc non, ánh lửa tí tách ấm áp trong căn nhà gỗ , điểm tâm ngon lành mẹ làm, tiếng đàn du dương cha kéo, tất cả đều là ký ức thời thơ ấu ngọt ngào của Laura.”

      Màn chiếu được kéo lên, phim bắt đầu phát, mấy người ngồi hàng trước bực bội liên tiếp quay đầu liếc mắt về Tô Phi ngoan ngoãn ngồi im phía sau nhai bỏng ngô. Tô Phi da mặt mỏng đành đặt túi bỏng xuống. Hiểu biết của Tô Phi về phim ảnh nằm giữa con số và con số , Tô Phi kiếp trước bao giờ bàn tán về phim ảnh, có nhìn thấy cũng chẳng qua là vô tình liếc trúng phải mà thôi.

      Nếu Jester rủ, chắc chắn Tô Phi quên mất cái gì tên là điện ảnh. May mắn Jester kịp thời bổ sung cho Tô Phi số thông tin khái quát về bộ phim chiếu này.

      Tô Phi cảm thấy, cách xem phim tốt nhất là hiểu biết nguồn gốc và bối cảnh sáng tác của bộ phim, chắc chắn chỉ như cưỡi ngựa xem hoa nhìn mấy hình ảnh lấp loáng màn chiếu. Thần may mắn quả rất ưu ái Tô Phi, Jester là bộ bách khoa toàn thư thế giới, vấn đề gì có thể làm khó vị thiên tài này! Hiểu biết phong phú của Jester khiến Tô Phi cảm thấy xấu hổ, buổi chuyện cùng Jester còn hơn mười năm chong đèn đọc sách!

      “Thế này là quyền trẻ em ư?” Phim sắp kết thúc, đôi vợ chồng ngồi bên cạnh xúc động ra tiếng lòng, có lẽ hai người này là nghe được bài diễn thuyết của Jester, mới nảy lên ý muốn thử tài chăng?

      Tô Phi cũng nổi hứng tò mò, cắm ống hút xuống, chờ Jester từ từ nhấp xong ngụm nước rồi giải thích.

      “Nhắc tới vấn đề này, mọi người chắc chắn nhớ đến bộ phim truyền hình dài tập để lại ấn tượng rất sâu trong lòng người dân Mỹ, đó là ‘Ngôi nhà thảo nguyên’. Bộ phim kể về cuộc sống thường ngày của gia đình lao động phổ thông, hai vợ chồng và ba con , phim được coi là trong những phim thành công nhất về chủ đề gia đình, về cách giáo dục con cái cũng như về quyền trẻ em.

      Trong gia đình, cha mẹ vừa là người đưa đường dẫn lối vừa là người bạn của con. Hai con đầu vừa học vừa giúp cha mẹ lao động, làm việc. Chuyện lớn chuyện bé trong nhà đều được đem ra công khai thảo luận, mọi người sôi nổi góp ý kiến. Sau bữa cơm chiều, cả nhà quây quần kể những chuyện thú vị ban ngày. Đêm đến, người mẹ : ‘Con , muộn rồi, nên ngủ thôi, ngủ ngoan nhé!’, mấy con đáp lại: ‘Cha mẹ ngủ ngon’ và vui vẻ về phòng.

      hôm, con thứ hai Laura bỗng nhiên hỏi người mẹ: ‘Mẹ ơi, hồi trước mẹ làm sao bố vậy?’ Gặp vấn đề nhạy cảm bất thình lình như vậy, người mẹ vẫn nghiêm túc, bình tĩnh đáp lời, kể lại câu chuyện xưa, giống như tâm giữa hai người bạn. Ba con hạnh phúc đắm chìm trong tưởng tượng, càng thêm cha mẹ mình, cũng nhờ vậy mà cũng dần hiểu như thế nào là tình .

      Cùng câu hỏi này nhưng đặt trong trường hợp người mẹ Trung Quốc, có người thấy xấu hổ, dí ngón tay vào trán đứa , tránh né: ‘Ai, còn chuyện đương, biết e lệ là gì cả!’ Có người thẹn quá hóa giận, nhân cơ hội lên lớp: “Dịch ra! Trẻ con hỏi chuyện linh tinh, vô tích !” Thử tưởng tượng xem, nếu đứa bé bị chế nhạo như vậy nghĩ như thế nào, tương lai sau này liệu có còn mở lòng tâm với người mẹ đó nữa , hồn nhiên ngây thơ của trẻ con bị chính lời tàn nhẫn của cha mẹ kết thúc, đến tuổi thiếu niên, đứa bé ấy đối diện thế nào với vấn đề tình , sinh lý. Tóm lại, vấn đề này có thể coi như đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu.”

      “Có điều ——“ Jester dịu dàng chạm đầu ngón tay của Tô Phi, cười khẽ: “Em cần phải nghĩ nhiều như vậy, em còn chưa đủ hạnh phúc sao?”

      Đôi vợ chồng kia nghiền ngẫm nghe Jester chuyện từ đầu đến cuối, người chồng cười vang: “Nghe em trai giờ còn hơn nửa đời người lần mò trang sách của , hổ thẹn!” Dứt lời, đôi vợ chồng tạm biệt Tô Phi và Jester, rời .



      ------ lời ngoài lề ------

      Tác giả cảm thấy ví dụ của Jester phi thường có ý nghĩa giáo dục ý! (⊙o⊙) a!



      Đây là bìa truyện và trong những poster phim


      <img class="alignnone size-medium wp-image-83894 aligncenter" alt="little-house-on-the-prairie-laura-ingalls-wilder" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/little-house-on-the-prairie-laura-ingalls-wilder-193x300.jpg" width="193" height="300" />



      <img class="alignnone size-medium wp-image-83895" alt="Tap1" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/Tap1-199x300.jpg" width="199" height="300" />



      <img class="alignnone size-medium wp-image-83896" alt="Little-House-On-The-Prair-002" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/Little-House-On-The-Prair-002-300x180.jpg" width="300" height="180" />
      myuyen, Phong Vũ Yên, Dunghyt973 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27 - Trại hè song ngữ – Pháp

      15h50, màn hình đen ngòm lấp lánh “The end”, dòng người bắt đầu ồ ạt chảy về phía cửa, mấy người ngồi gần hai lối thoát dường như còn nhúc nhích nổi ngón chân.

      Đôi vợ chồng kia hẳn đoán trước được tình huống này nên ung dung nhàn nhã rời rạp chiếu phim sớm năm phút trước khi phim kết thúc. Nếu Tô Phi nép vào lòng Jester chắc thành thịt xay hầm nhừ từ lâu rồi. Bởi dòng người cuồn cuộn kia dù phải chen lấn, đè ép nhau thế nào cũng trổ tài né cố hết mức tối đa, tóm lại chỉ cần chạm vào người Jester là được. thực tế mà ai cũng biết, bất kể là nơi đâu, dù eo hẹp hay rộng dài, con người hít thở nào có đủ dũng cảm để chạm vào sợi lông của Jester.

      Cũng chẳng có gì là lạ, thiên tính của con người là gần lợi xa hại, ước mơ đời đời là ăn no mặc ấm, ai muốn lại gần tảng băng để thành cá muối ướp đá mới là lạ!

      Bình an thoát khỏi rạp chiếu phim, Jester thu hồi khí lạnh quanh thân, cúi đầu phát chú chim nép cánh trong lòng mình biết ngủ từ lúc nào, được bế lên còn thỏa mãn tậc tậc lưỡi, mái đầu nho lắc lăc rúc vào vòm ngực dày rộng mơ tiếp giấc nồng.

      “Nha! Tiểu thư Tô Phi ngủ.” Dưới ánh mắt cảnh cáo của Jester, Alan thấp giọng kêu lên, chạy đến mở cửa sau xe. Jester cẩn thận ôm Tô Phi bước vào, cới chiếc áo mặc đắp lên người , quay lại giao việc cho Alan: “Đến năm giờ, gọi điện cho Tô Trí Viễn đến đón Tô Phi.”

      "!” Alan ngồi vào tay lái, khởi động xe.

      ...

      Đến hẹn lại lên, trại hè song ngữ – Pháp được khai mạc trong khí sôi nổi, vòng loại tổ chức ngay ngày đầu tiên, hơn ngàn người cạnh tranh kịch liệt để được điểm tên trong danh sách năm mươi người xuất sắc nhất, độ dữ dội chắc cần phải nữa! Bốn phần năm số học sinh tiếp tục ra vào vòng sơ tuyển ngày hôm sau, chỉ còn mười cá nhân nổi bật nhất còn trụ vững tại cuộc thi. Quán quân, á quân của trại hè được tiết lộ sau khi vòng chung kết ngày thứ ba kết thúc, tám học sinh còn lại dựa theo thành tích lĩnh phần thưởng tương ứng.

      Mười người đứng đầu được hưởng chuyến du lịch nước Pháp, điểm đặc biệt là chuyến du lịch này hoàn toàn miễn phí, kể cả những món quà lưu niệm muốn mang về nhà, tóm lại là ước gì được lấy, muốn cái gì chỉ việc chỉ tay, lập tức có người mang lên tận phòng.

      những vậy, thành tích của học sinh trong trại hè được ghi chép đầy đủ trong hồ sơ, thí sinh đạt giải ở trại hè được nhận điểm ưu tiên, đôi khi còn được tuyển thẳng vào các trường cấp ba hay đại học. Có điều, thứ duy nhất khiến bạn Tô Phi hứng thú là, thầy giáo chủ nhiệm đáng đáng kính đồng ý tặng Tô Phi hai tuần lễ nghỉ ngơi dưỡng sức tại gia để chuẩn bị cho trại hè song ngữ diễn ra trong mười ngày này.

      Dĩ nhiên, khi chuẩn tấu cầu này của học trò , khuôn mặt trẻ tuổi nho nhã của Dư Dương vặn vẹo tới mức khó có thể miêu tả bằng những con chữ bằng bất cứ thứ tiếng gì. Tô Phi thể thừa nhận phấn khích dâng lên từ đáy lòng, cái gì gọi là ngân phiếu khống, cái gì gọi là được voi đòi tiên? Chính là đây chứ đâu.

      Trong thời gian diễn ra trại hè, học sinh người Pháp chỉ được phép dùng tiếng , học sinh trong khu vực châu Âu ngoài lãnh thổ nước Pháp chỉ được dùng tiếng Pháp, học sinh từ châu Á được phép tự do lựa chọn trong hai loại ngôn ngữ, nhưng sau khi chọn được phép thay đổi, học sinh nào vi phạm bị hủy tư cách dự thi.

      Trong trận chung kết, thí sinh chỉ cần diễn thuyết theo chủ đề tự chọn mà còn phải phản biện trước hội đồng ban giám khảo. Nhóm giám khảo đưa ra vấn đề, thí sinh cần tiến hành phân tích, càng sâu sắc càng tốt. Phần phản biện chính là kiểm tra hiểu biết của học sinh về tình hình xã hội đương thời cùng năng lực lý giải, xử lý tình huống, tóm lại chính là năng lực tổng hợp của học sinh.

      “Tô Phi, em có thể cho chúng tôi biết phương pháp giáo dục con cái của các bậc cha mẹ người Trung Quốc cùng cái nhìn của bản thân em.”

      Tô Phi thầm cảm thán, Jester quả chính là sao may mắn, thần hộ mệnh của mình! Cảm ơn Jester dẫn xem phim, cảm ơn học vấn phong phú uyên bác của Jester, cảm ơn Jester giúp mình nhận ra mình bé đến thế nào, vì vậy, sau khi xem hết phim, Tô Phi lên mạng tìm loạt những điều liên quan đến “ngôi nhà thảo nguyên” cùng những bình luận, nghiên cứu, chú giải của các chuyên gia.

      Ha! Thời cơ đến, có ngăn cũng ngăn được!

      Hết phút suy nghĩ, Tô Phi gọt giũa gọn gàng bài thuyết trình trong đầu, hít sâu hơi, :

      “Em cho rằng, tình thương, niềm mong ước dành cho những đứa con của các bậc cha mẹ người Trung Quốc dành cho con cái vượt xa các bậc làm cha làm mẹ phương Tây. Xin quý vị cần nổi giận, đây là theo ý kiến của em. Cha mẹ Trung Quốc có thể bất chấp hy sinh chính bản thân mình để dưỡng dục con cái thành tài (chú ý ở đây là thành tài chứ phải nên người), đây là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa. Nhưng cách giáo dục này có điểm yếu, mà điểm yếu này là căn bệnh chung của mọi gia đình người Hoa. Đất nước Trung Quốc trải qua hàng ngàn năm dưới chế độ phong kiến đề cao vai trò của nam giới, hạ thấp tiếng của nữ giới, hay cách khác, đó là phân biệt giới tính. chỉ có vậy, phần lớn các bậc cha mẹ coi đứa con do chính mình sinh ra như thứ tài sản cá nhân, muốn , muốn ghét ghét, muốn đặt đâu đặt đấy, xem đứa như đồ chơi, như con chó con mèo, biến đứa thành nơi trút giận, làm trò hề, về căn bản hề xây dựng nhân cách, tính độc lập cho đứa con của mình. Đây là nhược điểm bao đời của dân tộc em, cũng là thiếu sót lớn nhất của nền giáo dục Trung Quốc.

      Điều này trái ngược hẳn với quy tắc đầu tiên trong việc giáo dục trẻ em ở Mỹ, tôn trọng trẻ em.

      Ở nước Mĩ, trẻ em được tôn trọng, đối xử như người lớn chỉ vì các em còn , cần nâng niu trân trọng, quan tâm bồi dưỡng, mà còn bởi vì trẻ em ngay từ khi sinh ra chính là cá thể độc lập, có tính cách, có ý thức của riêng mình, dù là cha mẹ hay thầy giáo đều có quyền chi phối, hạn chế. Trẻ em Mĩ sau khi trưởng thành đều có quan điểm riêng, nhận định riêng, rất ít khi để môi trường xung quanh ảnh hưởng đến quyết định của bản thân.

      Người Mỹ cũng rất chú ý đến cách chuyện với trẻ em, khi chuyện cùng trẻ chẳng những luôn chú ý lắng nghe còn ngồi xổm xuống để có cùng chiều cao với các em, tạo cho các em cảm giác mình được tôn trọng. Trẻ em Mỹ bị bắt ăn cơm, bị roi dạy dỗ khi làm sai chuyện, bị ép phải mặc quần nào áo nào. Tất cả mọi việc đều được chú ý tỉ mỉ, cố gắng lưu lại chút ít bóng ma tự ti cho con trẻ.

      Khi người lớn trong nhà mang đứa ra ngoài làm khách, khi chủ nhà mang đồ ăn ra mời, người lớn được phép thay đứa trả lời “nó ăn” hay “ cần lo cho nó đâu”, cũng vì đứa lộ vẻ ham ăn mà mắng mỏ. Theo quan điểm của người Mỹ, bất kể trẻ em nghĩ gì muốn gì đều là đúng đắn, bởi đó là nhu cầu của trẻ , ai có quyền chỉ trích, mọi việc cần phải căn cứ vào tình huống mà nhàng giảng giải, khuyên bảo.

      Người Mỹ cũng cực kỳ phản đối việc cha mẹ dạy con trước mặt người ngoài, lại càng cho phép cha mẹ trách mắng con cái “ngu dốt”, “vô tích ”, bởi những từ này làm tổn thương lòng tự trọng của con trẻ, bậc cha mẹ nào những điều này đều bị coi như tội phạm nguy hiểm.

      Nhà giáo dục vĩ đại Thomas Locker từng : ‘Nếu bậc cha mẹ trực tiếp ra sai lầm của con trẻ các em tự biết coi trọng danh dự bản thân, các em tự hiểu rằng phải làm mọi chuyện cẩn thận hơn, để người ngoài giễu cợt. Khi cha mẹ kiên quyết thẳng tay vạch ra khuyết điểm của con trẻ, các em xấu hổ vô cùng, cảm thấy mình được coi trọng, tự tôn mất sạch, từ đó mà càng để ý đến hành động của chính mình.’

      Có người cho rằng, cha mẹ Mĩ làm như vậy là quá mức thả lỏng con cái, nhưng thực tế chứng minh, trẻ em như trang giấy trắng, các em hành xử theo đúng những gì các em được tai nghe mắt thấy, hành xử, chuyện thân mật, lễ phép, tự nhiên, có chủ kiến của mình. Các chuyên gia tâm lý trẻ em cho rằng, đây là phản ứng tự nhiên của trẻ em khi được đối xử công bằng tôn trọng.”

      “Vậy theo em, vấn đề giáo dục ở Trung Quốc nên giải quyết thế nào?” Vị giám khảo đặt ra câu hỏi này hiển nhiên vô cùng kích động, đến líu cả lưỡi, tuôn ra nghi vấn trong lòng.

      “Theo em, trong cuộc sống, cha mẹ nhất định phải buông tha cái tôi kiêu hãnh như đuôi công của chính mình, lấy thân phận ngang hàng đối xử với con , tôn trọng đứa con, có như vậy mới có thể nhận được tin tưởng của con . Cha mẹ cũng cần mở mang, tìm tòi ưu điểm của con , dần dà xây dựng ý chí, lý tưởng cho con, để đứa trẻ lớn lên mà lại hoang mang biết chính mình muốn làm gì.

      Trẻ em cần có mục tiêu theo đuổi của chính mình, có cá tính của chính mình. Cha mẹ cần khai thác ưu điểm của các em, từ từ khắc sâu và hỗ trợ con cái học tập, trưởng thành.”

      “Em có thể cụ thể hơn?” Vị giám khảo kia kích động đứng hẳn lên, nếu phải cách cái bàn, Tô Phi còn tưởng mình là con cừu béo dâng lên miệng sói đói.

      Từ những năm tám mươi, người Trung Quốc để thỏa mãn nhu cầu vật chất của bản thân ngừng nỗ lực vươn lên. Giáo dục được tin tưởng là nấc thang quan trọng nhất và vững chắc nhất cho tương lai giàu sang rực rỡ. Chính vì vậy, các phương pháp giáo dục, học tập ngừng được cải cách, các bài học lý thuyết suông bị loại bỏ, thay vào đó là các bài tập có tính ứng dụng thực tiễn cao, nhờ thế, chất lượng cuộc sống của người dân Trung Hoa ngày càng được nâng cấp, có thể sánh ngang cùng cuộc sống ở các nước phát triển thế giới. Tô Phi từng trải qua thời kỳ thử nghiệm này, tuy phần lý luận cơ bản chỉ nhớ mơ hồ nhưng cũng đủ để ứng phó cuộc thi này.

      “Theo ý kiến của em, muốn giải quyết vấn đề này cần nắm vững năm điểm.

      , xác lập quyền trẻ em.

      Trẻ em là cá thể độc lập, cha mẹ cần tạo lập gian riêng cho con trẻ, cho trẻ con quyền lợi kèm với nghĩa vụ, mở rộng cửa cho đứa ra ngoài tự do vui đùa cùng các bạn, cho trẻ con quyền tự do chọn lựa, lắng nghe ý nghĩ của đứa , đáp ứng những cầu hợp lý của con , những điều này có tác động tích cực đến việc bồi dưỡng tính cách độc lập cho trẻ em. Đưa tôn trọng trẻ em thành trong những chỉ tiêu quan trọng trong việc xác định mức độ gương mẫu, ưu tú của các bậc cha mẹ. Quan hệ cha mẹ - con cái cần xác lập qua tôn trọng lẫn nhau, cách con trẻ nhìn thế giới này chính là qua những người làm cha làm mẹ…”

      (trong cv chỉ có điều thứ nhất, bốn điều còn lại lặn mất tăm, nếu bạn thắc mắc sao chỉ có điều xin liên hệ tác giả, editor với vốn tiếng trung nhất nhị tam làm nổi. ^^)

      Giám khảo kia nghe như nhặt được vàng, gật đầu, “Em sai! Hứng thú chính là động lực học tập của trẻ em, bảo hộ hứng thú của trẻ em chính là bảo vệ tương lai phát triển của các em, nếu cứ đeo đuổi ‘học thành danh lập’, thậm chí còn định hướng rập khuôn từ cho các em, hy sinh tuổi thơ của các em, cho như thế là vì tương lai của các em, tất tạo thành gánh nặng tâm lý cho con trẻ, ảnh hưởng tới quá trình phát triển, trưởng thành.”

      Các vị giám khảo trao đổi tầm mắt, vừa lòng gật đầu, vài giây sau cùng nhiệt liệt vỗ tay.

      “Đây chắc chắn là phần biện luận hay nhất trong lịch sử trại hè, chúng tôi rất thích, chúc mừng em!”

      Các sạp báo cháy hàng, đường dây nóng của đài truyền hình tắc nghẽn, tất cả câu hỏi của mọi người đều là về quán quân trại hè năm nay – Tô Phi, đến các tờ báo lớn cũng đưa hình Tô Phi lên trang nhất. cần nghi ngờ, Tô Phi thành công.

      Nhưng nhân vật gây náo loạn lại hồn nhiên hề hay biết gì, nhàn nhã theo chân top mười trại hè tham quan các danh lam thắng cảnh ở nước Pháp mộng mơ.
      Trạm dừng chân đầu tiên là trong những biểu tượng lịch sử nổi tiếng của Pháp, trong mười điểm tham quan thu hút khách du lịch nhất của Paris, Khải Hoàn Môn. Nằm giữa quảng trường Étoile, vị trí của Khải Hoàn Môn là điểm cuối của đại lộ Champs-Elysées, khu vực tập trung khách du lịch của thành phố. Vốn là công trình do Napoléon cho xây dựng vào năm1806 để vinh danh quân đội, nhưng Khải Hoàn Môn được hoàn thành vào năm1836, dưới Nền quân chủ Tháng bảy.

      Điểm đến thứ hai là bảo tàng với kiến trúc hoàng cung lớn nhất ở Pháp, nằm bên phải bờ sông Seine êm đềm, bảo tàng Louvre, nơi mà thế giới nghệ thuật phong phú nhấn chìm Tô Phi trong biển hạnh phúc. Louvre được dựng nên từ thời Trung cổ với mục đích là pháo đài phòng thủ bảo vệ Paris. Đến thế kỉ XVI, Louvre trở thành dinh thự hoàng gia, được mở rộng và trang trí lại. Nhưng khi vua Louis XIV quyết định dời cung điện chính thức Versailles, kế hoạch tu bổ Louvre bị bỏ dở, lâu đài bị bỏ hoang và dần dần suy tàn. Đến thế kỷ XVIII, Louvre mới được tái tạo lại cách nghiêm túc và giữ nguyên những nét thiết kế nguy nga tráng lệ cho đến ngày nay. Các tác phẩm hội họa của các nghệ thuật gia từ thế kỷ XVII và thời kỳ phục hưng được sắp xếp trật tự dọc theo hành lang dài 900 thước . Theo thống kê, Louvre sưu tầm và lưu giữ hơn 400 nghìn vật khắp các nơi thế giới. Bảo tàng được chia thành tám khu lớn: Phương Đông cổ đại; Ai Cập cổ đại; Hy Lạp, La Mã và Etruria cổ đại; Nghệ thuật Hồi giáo; Hội họa; Điêu khắc; Nghệ thuật họa hình và Nghệ thuật trang trí. Ngoài tám bộ sưu tập chính, Louvre còn khu trưng bày lịch sử của chính cung điện và bộ sưu tập nghệ thuật châu Á, Phi, Mỹ và châu Đại Dương. Trung bình mỗi năm, Louvre tổ chức khoảng 8 kỳ triển lãm, 40 buổi hòa nhạc, 5 buổi trình diễn và gần 200 buổi chiếu phim.

      1 thước (yard) = 0,9144 mét

      Khải Hoàn Môn ban ngày và toàn cảnh Paris nhìn từ Khải Hoàn Môn.


      <img class="alignnone size-medium wp-image-84163 aligncenter" alt="Khải Hoàn Môn nhìn từ phía đại lộ Champs-Elysées" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/Khải-Hoàn-Môn-nhìn-từ-phía-đại-lộ-Champs-Elysées-300x199.jpg" width="300" height="199" />



      <img class="alignnone size-medium wp-image-84164 aligncenter" alt="1280px-Paris_arc" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/1280px-Paris_arc-300x50.jpg" width="300" height="50" />


      Cung điện Louvre


      <img class="alignnone size-medium wp-image-84167 aligncenter" alt="Louvre Museum (2)" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/Louvre-Museum-2-300x224.jpg" width="300" height="224" />



      <img class="alignnone size-medium wp-image-84168 aligncenter" alt="Louvre" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/Louvre-300x225.jpg" width="300" height="225" />



      <img class="alignnone size-medium wp-image-84170 aligncenter" alt="Inside_the_Musee_de_Louvre_(300072065)" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/Inside_the_Musee_de_Louvre_300072065-300x225.jpg" width="300" height="225" />



      <img class="alignnone size-medium wp-image-84171" alt="inside-louvre-museum" src="http://cungquanghang.com/wp-content/uploads/2013/09/inside-louvre-museum-300x199.jpg" width="300" height="199" />
      myuyen, Phong Vũ Yên, Dunghyt972 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :