1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân
      Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình (tìm kiếm tình đánh mất)
      Tên gốc: Trùng sinh Chu Tiểu Vân đích hạnh phúc cuộc sống
      [​IMG]

      Thể loại: đại trọng sinh, điền văn, 3S, HE
      Số chương: 426 chương
      Editor: Mộc Lan
      Nguồn edit: http://magnolia1314.wordpress.com/
      Nguồn convert: TTV
      Tình trạng sáng tác: hoàn
      Tình trạng edit: bò…

      [​IMG]

      Văn án:

      Trong cuộc đời mỗi người, ai mà chưa từng có những tiếc nuối cách nào bù đắp nổi?

      Bỏ học sớm, sớm, kết hôn, sinh sớm, khó khăn chồng chất khiến Chu Tiểu Vân cãi vã với chồng, rồi bị tai nạn.
      Linh hồn lần nữa quay về năm 6 tuổi.
      Vận mệnh trao cho cơ hội mới, tất nhiên muốn nỗ lực hết mình sống cuộc sống mới hoàn toàn hạnh phúc.
      học là học trò cưng của giáo viên, ở nhà là trợ lý bé toàn năng được cha mẹ thương, chị em cũng thay đổi khác trước. Người nhà đều hạnh phúc mới là hạnh phúc đích thực. Khi lớn lên, tìm người bạn trai ôn nhu, tỉ mỉ, chu đáo…

      [​IMG]

      Last edited: 30/9/14

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Cuộc sống của người bình thường
      EDIT: Mộc Lan

      Chu Tiểu Vân ngẩn ngơ ngồi yên ở đó suốt 4 tiếng đồng hồ.

      Đối diện là cái gương bình thường, trong gương lên khuôn mặt có thể là thanh tú.

      Khuôn mặt ấy có vài nốt tàn nhang, xuất mấy nếp nhăn nơi khoé mắt. Nhớ lúc còn con , dù quá xinh đẹp, nhưng cũng đáng trắng nõn. Tuổi thanh xuân hồn nhiên ngây thơ trở lại, chỉ còn lại vết tích của thời gian, bị cuộc sống vùi dập. nhìn mình trong gương, thở dài sâu

      Điều này quanh quẩn mãi trong đầu , nghĩ đến chuyện khác được, càng về sau, cứ ong ong làm loạn. cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương.

      ngờ người đau đầu càng xoa càng đau hơn. Trong lúc tức giận, giơ cao tay, chú ý nên “ầm” tiếng, làm rơi tách trà đặt cạnh bàn. Tách trà rơi vỡ nát sàn gỗ, ít nước trà bắn tung toé sàn, phần lớn văng lên đùi . Bây giờ là mùa hè nóng bức, chỉ mặc chiếc áo liền váy hoa, đùi bất chợt đỏ ửng mảng lớn. đau đớn, tiếng xui xẻ rồi khập khiễng vào nhà vệ sinh dùng khăn mặt thấm ít nước lạnh, áp lên đùi.

      Sau khi nghỉ ngơi, cảm thấy thoải mái hơn, cầm lấy chổi và hót rác quét sạch mảnh vỡ, rồi lấy cây lau nhà lau sạch nước trà sàn. Bận bịu lúc, cuối cùng cũng thở phào hơi.

      liếc mắt di động. năm giờ rồi. Thầm kêu tiếng “Hỏng bét”, rồi vội vàng giày, vội vàng ra khỏi nhà, xe điện đến nhà trẻ đón con .

      Nghĩ đến con , cuối cùng Chu Tiểu Vân thoát khỏi tâm trạng u ám suốt cả ngày bắt đầu bình thường lại.

      Con tên ở nhà là Nữu Nữu, tên khai sinh là Lý Tâm Điềm, hoạt bát đáng , năm nay bảy tuổi. tại học ở nhà trẻ công lập trong thị trấn, nửa năm nữa là lên tiểu học rồi.

      Mỗi ngày 7 rưỡi sáng Chu Tiểu Vân phải đưa con đến nhà trẻ, 4 rưỡi chiều đón con về. Như hôm nay đến muộn chắc chắn phải nhìn sắc mặt khó coi của giáo viên. Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Vân lại bắt đầu phiền muộn.

      ra, nhà trẻ tư tốt hơn, chỉ chu đáo, thức ăn đủ chất hơn. Con trong thời kì phát triển, buổi trưa ở nhà trẻ ăn đủ no phát triển đầy đủ được.

      Lúc Nữu Nữu tròn ba tuổi, Chu Tiểu Vân từng hỏi mấy nhà trẻ có tiếng là giáo viên tốt, thức ăn ngon. ra có mấy chỗ tồi nhưng học phí lại quá đắt, mỗi tháng mất 500. làm việc cực nhọc, mệt bở hơi tai, chăm chỉ tăng ca ở xưởng mới được hơn 1200. Chồng – Lý Thiên Vũ là lao động tay chân, mở cửa hàng buôn bán , có tháng kiếm được tháng kiếm ít, lại thích ở bên ngoài ăn uống với bạn, cầm về nhà có mấy đồng, căn bản trông cậy được.

      Mỗi tháng mất 300 tiền thuê nhà, 200 tiền điện, nước, than, gạo dầu muối, lại còn các ngày lễ. còn dư tiền cho con học ở nhà trẻ tốt đây.

      Sau này, đành phải tìm nhà trẻ công lập. Cả tháng cộng hết tiền ăn trưa, tiền quà bánh buổi chiều chỉ có 200. Nhưng Chu Tiểu Vân vừa nghĩ tới con mình ngay cả muốn học nhà trẻ tốt hơn mà mình cũng làm được, nỗi buồn lại trào dâng trong lòng.

      Lúc Chu Tiểu Vân tới nhà trẻ, 5h10. Cả lớp chỉ có thưa thớt mấy đứa trẻ chưa có ai đón. Nữu Nữu tội nghiệp đứng ở cửa chờ . Trong lòng vô cùng hối hận.Dù rầu rĩ thế nào cũng phải tới đúng giờ. hai tám tuổi rồi, mày còn tưởng mình là thiếu nữ mới mười mấy tuổi sao? Cứ ở nhà buồn bã ngẩn ngơ rồi để con bé phải chờ mãi!

      Chu Tiểu Vân nở nụ cười dịu dàng, cẩn thận ôm lấy Nữu Nữu, giả vờ nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn của giáo. Trong lòng thầm nhắc mình lần sau nhất định được đến muộn.

      Nữu Nữu thấy mẹ rất vui, như con chim líu ra líu ríu: “Mẹ, con đói bụng, con thèm ăn cá nướng mẹ làm.”

      mệt mỏi trong lòng Chu Tiểu Vân bỗng chốc biến mất thấy bóng dáng, cười đồng ý. dẫn con chợ mua rau, mua cá Nữu Nữu thích ăn nhất, lại mua thêm thịt chuẩn bị món kho tàu Lý Thiên Vũ thích ăn. Chờ mọi thứ xong xuôi, cơm nước dọn sẵn bàn, 7 giờ tối.

      Căn hộ thuê này có 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, rộng lắm nhưng được bàn tay khéo léo của thu dọn rất sạch .

      Trong nhà có gì đáng giá, có cái ti vi đen trắng 25 inch mua khi mới kết hôn, cái máy giặt hai lồng kiểu cũ (1 lồng giặt, 1 lồng vắt, nhà ta trước vẫn dùng máy giặt loại cũ từ ngày xưa nên ta biết). có cả tiền mua điều hòa, tủ lạnh, Chu Tiểu Vân định dành dụm tiền mua nhà trong nội thành, vì thế khoản nào có thể tiết kiệm giảm bớt.

      Áp dụng triệt để nguyên tắc tuyệt đối lãng phí, tuyệt đối tiêu bừa bãi đồng tiền khiến đồ dùng trong nhà càng ít ỏi đến mức đáng thương. Đồ đạc chẳng có mấy, cái giường lớn, giường của trẻ con, tủ quần áo bốn buồng, bàn ăn và mấy cái ghế. Giầy dép là hàng bán sỉ ở siêu thị được giảm giá.

      Cuộc sống hàng ngày của Chu Tiểu Vân trừ làm, đưa đón con, thời gian còn lại dành hết cho làm việc nhà.

      Căn hộ thuê nho này bỏ ra vô số tâm huyết. Chu Tiểu Vân tự tay làm rèm cửa bằng vải bông, tự làm khăn trải bàn, khăn phủ ti vi, ngay cả máy giặt cũng được trùm lên tấm vải bông màu xanh.

      bàn còn có con gấu bông khéo léo khâu bằng tay, lúc ấy ở xưởng tiện tay làm rồi lén mang về nhà.

      bàn ăn bây giờ bày đĩa thịt kho tàu, đĩa cá sốt chua ngọt, đĩa salad dưa chuột, ba bát cơm trắng và bát canh rong biển.

      Tất cả sẵn sàng chờ chồng Lý Thiên Vũ trở về.

      Chương 2: Người đàn ông Lý Thiên Vũ này
      EDIT: Mộc Lan

      Đợi lúc lâu, Lý Thiên Vũ vẫn chưa về.

      Chu Tiểu Vân bảo con ăn trước, ra ngoài cửa đợi chồng.

      Căn hộ bọn họ thuê khá nằm ở ngã tư quá phồn hoa

      trong huyện thành. May là gần đó có bệnh viện, siêu thị, cũng tiện mua sắm, lại khá gần xưởng đồ chơi Chu Tiểu Vân làm. Lý Thiên Vũ thuê mặt tiền cửa hàng ở nơi khá tấp nập, bán hoa quả, về nhà lúc sớm lúc muộn.

      ra, từng khuyên chồng, để tìm công việc khác, nguồn thu ổn định hơn, bán hoa quả thu nhập cao, lại phải lo hư thối.

      Nhưng Lý Thiên Vũ đồng ý, rất hùng hồn: bán hoa quả, nói thế nào cũng là ông chủ, muốn làm thuê cho kẻ khác, phải nhìn sắc mặt họ để làm việc.”

      Thật ra thì, đây chỉ là phần rất của lý do .

      Lý Thiên Vũ chỉ tốt nghiệp cấp hai. Sau khi tốt nghiệp, ta nghĩa vụ mất ba năm rồi được bố trí làm bảo vệ trong cơ quan nhà nước nhưng chê vất vả làm. Gia đình tìm công việc văn phòng nhàn hạ cho ta, ta làm năm, lại chê đồng nghiệp coi thường, hay bắt ta làm chân sai vặt nên bỏ việc.

      Sau khi kết hôn, ta từng thử qua dưới mười công việc, rồi bị bạn bè xúi giục, vay tiền thuê mặt bằng, mở cửa hàng bán hoa quả. Thế là yên ổn ba bốn năm. Tuy kiếm được nhiều nhặn gì cho cam, nhưng được cái tự do.

      Năm 19 tuổi, Chu Tiểu Vân Lý Thiên Vũ hai năm rồi kết hôn, tới giờ cũng gần mười năm. hiểu chồng còn hơn chính bản thân mình.

      thích ăn ngon, thích chơi bời, thích hưởng thụ, tính lười biếng trời sinh thay đổi được. Cuộc sống vợ chồng nhiều năm giúp Chu Tiểu Vân hiểu được điều này: sống cùng người đàn ông như vậy, đừng mơ đến cảnh giàu sang, chớ hy vọng lời ngon tiếng ngọt, chớ chờ đợi tin vui.

      Có đôi lúc nghĩ ra: Vì sao năm đó cứ khăng khăng người đàn ông có tiền đồ như vậy? Mặc kệ phản đối của cha mẹ, cứ như bị ma ám, gào khóc phải Lý Thiên Vũ lấy ai cả.

      Chẳng lẽ cái đó gọi là số phận?

      Mới mấy bước nghe thấy tiếng còi xe gắn máy inh ỏi, Chu Tiểu Vân thôi nghĩ linh tinh, nở nụ cười tươi. Giây phút này, lại thấy mình hạnh phúc. Có thể ở cùng với người mình , dù chịu khổ cũng đáng giá.

      “Sao em lại ra ngoài, ở nhà chờ là được rồi.” Lý Thiên Vũ xuống xe thấy vợ đứng đó.

      Chu Tiểu Vân cười nói: “Sao hôm nay về muộn thế? Hàng ngày phải 6h30 về sao?”

      Lý Thiên Vũ giải thích: “Lúc đóng cửa hàng, Tiểu ́ chạy đến gặp , nói mấy câu nên về hơi muộn.”

      Tiểu ́? ́ Xuân Lai?

      “Cậu ta lại đến tìm có việc gì?” Chu Tiểu Vân cau mày.

      Tiểu ́ là bạn chí cốt của Lý Thiên Vũ chơi với nhau từ nhỏ. Lời này hơi khó nghe, Lý Thiên Vũ đối xử tốt, hào phóng với Tiểu ́ hơn cả vợ mình. Tiểu ́ chơi ̉ phiếu, nghe nói kiếm ít tiền. Nhưng Chu Tiểu Vân vẫn ưa cậu ta, bởi Lý Thiên Vũ rất nghe lời bạn thân.

      ấy còn chưa đến mức gì nghe nấy với mình đâu! Chu Tiểu Vân bực mình nghĩ.

      Lý Thiên Vũ cất xe, cùng Chu Tiểu Vân vào nhà, vừa vừa nói: “ có chuyện muốn bàn với em, vừa ăn vừa nói.”

      Hai vợ chồng bước vào phòng, lập tức hơi nóng phả vào mặt. Trong phòng, quạt chạy vù vù thổi ra gió nóng, Nữu Nữu ăn cơm mà đầu đầy mồ hôi.

      Chu Tiểu Vân đau lòng lấy khăn lau mồ hôi cho con gái. Lại nói chủ đề quen thuộc nhất trong mùa hè này: “Mình lắp điều hoa , nhìn con nóng chưa này, ăn một bữa cơm mà đầu đầy mồ hôi. Giờ còn nhà nào chỉ dùng mỗi quạt điện như nhà mình cơ chứ!”

      Lý Thiên Vũ ngồi xuống ăn, vừa đưa thịt vào miệng, vừa hàm hồ nói rõ ràng, phản bác: “Phòng thuê, sao lắp được! Sau này dọn nhà lại phải lắp lại, phí công! Chịu khó chút !”

      “Em chịu cũng được, nhưng con bé chịu sao nổi? nhà thuê tiện lắp đúng ? Vậy , chúng ta mua nhà.” Cuối cùng, Chu Tiểu Vân kiềm chế được ra ý nghĩ vô số lần từng xuất ra trong đầu.

      Lúc mới cưới, đầu tiên là ở cùng bố mẹ chồng, chị em chồng ở chung nhà, chật chội chịu nổi, thường xuyên cãi cọ. Khi con ba tuổi, quyết tâm dọn ra ở riêng.

      Nhà này thuê bốn năm, tốn hơn 1 vạn tiền thuê nhà. Ước mơ lớn nhất của là có căn hộ hai phòng ngủ phòng khách. Có nhà mới có “tổ ấm” riêng của mình.

      Lý Thiên Vũ ngẩn người, hơi ngạc nhiên: “Mua nhà? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Một căn hộ gần ngoại thành đã ba ngàn một mét vuông, đừng nhắc tới nơi tốt hơn. Coi như mua ở ngoại thành, 60 mét vuông hai ngủ một khách cũng tốn hơn 20 vạn rồi!”

      Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Có bao giờ nhà giảm giá , chỉ có tăng giá lên thôi. Sau này chưa biết chừng còn tăng lên hơn bốn ngàn, chúng ta thể thuê nhà cả đời được! Con sắp học tiểu học, cả chỗ làm bài tập cũng có. Chúng ta phải lo cho tương lai con bé, em muốn mua nhà.”

      Lý Thiên Vũ đồng ý: “Trả góp cũng cần bảy tám vạn, trong tay chúng ta nhiều nhất chỉ có hai vạn, thiếu nhiều quá.”

      thể mượn bố mẹ ít à? Ai mua nhà cũng mượn tiền cha mẹ, tự tích cóp đợi đến ngày tháng năm nào!”

      Nhắc tới bố mẹ Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân càng bực.

      Bố mẹ chồng là dân quê, ở nhà ngói ba gian. Lý Thiên Vũ có em trai vừa kết hôn sống cùng bố mẹ, em làm ở huyện thành, ba đến năm ngày lại về nhà ở. Lúc ba người bọn họ ở chung nhà ngay cả chỗ nằm cũng có.

      “Bố mẹ lấy đâu ra tiền, em chỉ nói đùa.” Bố mẹ Lý Thiên Vũ là nông dân, làm thuê cuốc mướn, quả có tiền tiết kiệm.

      “Thế mượn cậu .”

      Nhà Lý Thiên Vũ có nhiều họ hàng, được cái có người cậu tốt bụng. Cậu làm cán bộ bậc trung ở huyện thành. Mợ làm y tá ở bệnh viện. Gia đình khá giả hơn, nên thường xuyên giúp đỡ nhà Lý Thiên Vũ.

      Nhà cậu có con trai, chỉ có hai con gái, rất thích Lý Thiên Vũ. Từ rất thích ở nhà cậu.

      “Nhưng, nhưng mà, ……” Lý Thiên Vũ lắp bắp nói nên lời: “ đã đồng ý cho Tiểu ́ mượn tiền rồi.”
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      POST BÙ MÍ HÔM MANG MÁY SỬA! :yoyo52:

      Chương 3: Cái nghèo đáng hận
      EDIT: MỘC LAN


      Cái gì?

      Chu Tiểu Vân kinh hãi: “ cái gì? lại lần nữa.”

      Lý Thiên Vũ lắp bắp : “Tối nay, Tiểu Cố đến tìm , bảo giờ eo hẹp, muốn mượn ít tiền dùng gấp. nghĩ trong tay chúng ta có hai vạn dư để đó nên đồng ý.”

      nhìn sắc mặt Chu Tiểu Vân càng ngày càng đen dám nữa.

      “LÝ – THIÊN – VŨ!” Chu Tiểu Vân từng chữ, nghiến răng nghiến lợi hận thể đánh ta trận, “Đó là tiền mấy năm nay tôi nhịn ăn nhịn mặc tích cóp từng đồng để mua nhà. dựa vào cái gì hỏi tôi tiếng, đồng ý cho người khác mượn? “

      Chu Tiểu Vân càng càng tức: “Dù mua được nhà, cũng phải chuẩn bị tiền học phí cho con! Giờ học tốn kém thế nào biết !”

      Lý Thiên Vũ tự biết mình đuối lý, hé răng nghe Chu Tiểu Vân oán giận. _

      “Tôi lấy bảy năm , có ngày nào yên ổn chưa? Tôi nhịn ăn nhịn mặc vui lắm sao? Quần áo mới tôi dám mua, đến giờ vẫn ở nhà thuê, ngay cả nhà của mình cũng có. Hằng ngày làm, đưa đón con, làm việc nhà, đầu tắt mặt tối. Người khác lấy chồng sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, đeo nữ trang bằng vàng, rảnh rỗi shopping, ở trước nhà có ô tô đưa rước. CÒN TÔI SAO? “

      Chu Tiểu Vân đến đây, nước mắt rơi như mưa, trong lúc nhất thời, mọi chuyện vừa ý đều bùng nổ.

      Từ , ở nhà, luôn quan niệm có cũng được, có cũng chẳng sao, quan trọng. Nhà có bốn chị em. trai, dưới có em trai được thương nhất và em tuổi nhất. Nhà nghèo nên có gì ngon phải nhường hai em trước. Đến lượt chẳng còn mấy. Mặc quần áo đều là của chị họ sửa lại. Cha mẹ bận làm nông, nhận việc thêm kiếm tiền. ai quan tâm đến .

      là đứa bé rất thông minh, vì có ai quan tân đến việc học của nên mọi thứ bị bỏ phí. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, kiên quyết đòi nghỉ học, đến xưởng may làm thợ phụ năm rồi bắt đầu kiếm tiền. Toàn bộ tiền lương để dành cho hai em ở nhà ăn học.

      Đến tuổi biết , gặp Lý Thiên Vũ vừa xuất ngũ về. Lần đầu tiên gặp nhau, thương . Trong nhà định sẵn cho mối, gia cảnh tồi, nhưng Chu Tiểu Vân thà chết chứ chịu gặp người thanh niên có việc làm ổn định kia. quyết định làm việc sau này hối hận cả đời: ở chung với Lý Thiên Vũ. Rất nhanh có Nữu Nữu, trong nhà làm gì được, đành cho phép kết hôn.

      Chu Tiểu Vân được thoả tâm nguyện, lại phát ra cuộc sống sau hôn nhân giống trong tưởng tượng. Lúc nhau, phóng túng kiếm chế được, ham chơi bời, sau khi lấy nhau, biến thành ham ăn lười làm, lười nhác thành tính, có chí hướng. trắng ra là loại đàn ông chỉ biết ngày hôm nay, có tương lai.

      Chu Tiểu Vân tỉnh lại từ giấc mộng tình cuồng nhiệt, nhanh chóng chào đón đứa con đầu lòng, triệt để trở thành bà chủ trong gia đình. Đợi con lớn hơn chút, gửi vào nhà trẻ. và Lý Thiên Vũ ra ngoài thuê nhà, càng thấm thía cuộc sống nghèo khó.

      vừa làm việc nhà, vừa phải chăm con nên đành tìm xưởng sản xuất đồ chơi làm theo giờ mà tính tiền lương theo sản phẩm. Vì kiếm tiền, thường xuyên mang thêm việc về nhà làm. Hằng ngày còn phải đưa đón con, mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo. Suốt ngày phải tính toán chi li từng đồng. Tiền mua thức ăn càng phải tính kĩ, chi tiêu mỗi tháng chính xác đến từng nguyên. Cuộc sống ăn tiêu tiết kiệm của gia đình biết bao giờ mới kết thúc, ngày ấy như xa vời vợi.

      Chẳng lẽ đây là câu người ta hay “Lấy chồng theo chồng, gả cho chó theo chó” chăng? gả cho người đàn ông có tài cán trước mắt, là số phận của ư?

      Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân khóc như mưa, nhịn được: “Được rồi được rồi, mấy câu thế thôi!”

      Đây là thái độ gì?

      Chu Tiểu Vân lau nước mắt, với con: “Nữu Nữu ngoan, vào phòng xem ti vi .”

      Nữu Nữu buông bát, giọng an ủi Chu Tiểu Vân: “Mẹ, mẹ đừng nóng, lớn lên con mua nhà to cho mẹ ở.”

      Chu Tiểu Vân ấm lòng, dỗ đứa vào phòng.

      Chờ con vào trong, lạnh mặt ngồi xuống bàn, chuẩn bị chuyện nghiêm túc với chồng.

      Lý Thiên Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Tiểu Vân, tự dưng hớn hở: “Hôm nay làm sao vậy, muốn cho khoá học chính trị tư tưởng à!”

      Chu Tiểu Vân để ý tới lời cợt nhả của , “Em cho biết, Lý Thiên Vũ, TIỀN NÀY EM CHO MƯỢN.”

      được, em như thể tay chân, đồng ý, thể giữ lời.”

      “Mặt mũi của quan trọng hay là cuộc sống của chúng ta quan trọng!” Chu Tiểu Vân gần như hét toáng lên.

      Đương nhiên mặt mũi quan trọng! Người Trung Quốc vẫn quan niệm thế. Nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, Lý Thiên Vũ nhìn sắc mặt vợ, cuối cùng thức thời ra những lời làm vợ nổi cơn thịnh nộ.

      “Ngày mai với ta, tiền em dùng rồi, có tiền cho ta mượn.” Chu Tiểu Vân xong thu dọn bát đũa.

      Lý Thiên Vũ lên tiếng, trong lòng biết suy nghĩ gì. Chu Tiểu Vân chú ý tới vẻ mặt của chồng, cho rằng chuyện này chấm dứt ở đây.

      thể ngờ, ngày thứ hai xảy ra chuyện.


      Chương 4 : ngờ có ngày này

      EDIT: MỘC LAN

      Hôm nay là thứ bảy, hiếm hoi có ngày cuối tuần Nữu Nữu phải học.

      ngủ say đến tận 8h30 mới gọi con dậy. Thay quần áo cho con xong, làm bữa sáng đơn giản rồi ngồi ăn sáng cùng con. Sau khi ăn xong, thu dọn mọi thứ, vừa tròn 9 giờ.

      Chu Tiểu Vân nhìn chiếc váy người Nữu Nữu, tết năm ngoái mới mua hơi cộc.

      Trẻ con lớn nhanh! Trong ấn tượng mới ngày nào lúc con bé chào đời mặt đầy nếp nhăn, thế mà chỉ chớp mắt biết thành bé cao gầy hoạt bát như bây giờ ?

      Chắc là do di truyền. Chu Tiểu Vân cao 1m7, Lý Thiên Vũ gần 1m8, đều khá cao, từ Nữu Nữu cao hơn bạn bè đồng trang lứa. Mặc dù mới bảy tuổi, nhưng Nữu Nữu cao 1m2, từ xa nhìn ra dáng thiếu nữ.

      Chu Tiểu Vân định mua cho con hai cái váy mới, trang điểm cho con bé xinh đẹp. cho con biết, bé ôm chầm lấy mẹ, hôn cái.

      vừa cười vừa thầm thở dài, con nhà nghèo khổ. lôi ví tiền ra đếm, chỉ còn hơn 100. Nếu mua đồ tốt chút, chưa chắc đủ. Bây giờ, quần áo trẻ con còn đắt hơn cả người lớn. cái váy đơn giản 80, 90.

      Khó có lúc rảnh, mang thêm ít tiền mua quần áo tốt hơn chút. Nghĩ như vậy, Chu Tiểu Vân mở ngăn kéo tìm sổ tiết kiệm. Ngăn kéo vừa mở ra, chỉ thấy bên trong trống rỗng, sổ tiết kiệm tự dưng cánh mà bay.

      Chu Tiểu Vân hoảng hốt, lục tung tìm khắp nơi, tìm mọi ngóc ngách đều thấy. Chẳng lẽ có trộm !

      đúng! tại bọn trộm rất quái, ai lại lấy sổ tiết kiệm? biết mật khẩu lấy được tiền. Mật khẩu…

      Chu Tiểu Vân chợt nghĩ ra : Chẳng lẽ là Lý Thiên Vũ lấy?

      Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Sổ tiết kiệm cất ở chỗ cố định trong nhà. chưa bao giờ giấu chồng, mật khẩu chồng cũng biết. lẽ, ta cầm sổ tiết kiệm rút tiền cho Cố Xuân Lai vay?

      Chu Tiểu Vân kiềm chế lửa giận trong lòng, gửi Nữu Nữu ở nhà hàng xóm chơi rồi mới xe điện tới cửa hàng hoa quả của chồng. Dọc theo đường vượt mấy đèn đỏ, tới gần cửa hàng, từ xa thấy Cố Xuân Lai vừa bước ra khỏi đó, về hướng ngược lại. Lý Thiên Vũ đứng ngoài cửa, chuyện với ông lão.

      Chu Tiểu Vân dựng xe trước cửa, chờ Lý Thiên Vũ bán hàng xong.

      Lý Thiên Vũ đưa túi hoa quả cho ông lão, vừa đứng thẳng người thấy vợ. Đầu tiên ta ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười ấm áp : “Sao em lại đến đây?”

      Chắc chắn là chột dạ!

      Chu Tiểu Vân hiểu Lý Thiên Vũ. Chỉ khi ta làm sai chuyện mới tươi cười ân cần, giả tạo, khách sáo như thế. khách khí chất vấn : “Sổ tiết kiệm của em đâu?”

      “Sổ tiết kiệm…”

      Lý Thiên Vũ hết nhìn trái lại liếc phải nhưng nhìn Chu Tiểu Vân.

      “Em hỏi lại lần nữa, sổ tiết kiệm đâu?” Chu Tiểu Vân thực chịu nổi nữa.

      cầm.” Lý Thiên Vũ biết thể dối đành thú nhận.

      “Lấy ra đây!” Chu Tiểu Vân vươn tay.

      Nhìn lòng bàn tay trước mặt, Lý Thiên Vũ chậm rì rì lấy từ trong người sổ tiết kiệm ra, đặt vào tay .

      Chu Tiểu Vân mở ra nhìn, ban đầu có 2 vạn mốt, giờ chỉ còn nghìn .

      Tay siết chặt quyển sổ, run lẩy bẩy “Tiền đâu?”

      Nuốt ngụm nước bọt, lại hỏi lần nữa, “Tiền của em đâu?”

      Lý Thiên Vũ đành phải : “Bị rút ra cho Tiểu Cố vay.”

      Chu Tiểu Vân câu, ngây ra như phỗng.

      Lý Thiên Vũ nhìn bộ dáng của , luống cuống giải thích: “ đồng ý thể nuốt lời! Hơn nữa, cậu ta trả ngay.”

      “Lúc lấy sao với em tiếng?” Giọng của Chu Tiểu Vân hơi khàn khàn. cố sức chớp chớp mắt nhưng lại thấy ngay cả giọt nước mắt cũng có.

      Lý Thiên Vũ cười làm lành : “Chẳng phải sợ em đồng ý sao!”

      biết tôi đồng ý, còn lấy, …” Chu Tiểu Vân tức giận toàn thân phát run, “Tôi là vợ , có quan tâm đến cảm nhận của tôi ? có suy nghĩ cho cái nhà này ? …”

      Chu Tiểu Vân ném sổ tiết kiệm lên người Lý Thiên Vũ, “Cầm hết , cuộc sống như thế này tôi chịu quá đủ rồi!”

      xe mà xoay người bỏ chạy. Vừa quay người, lệ tràn khoé mi.

      Cuộc sống này thực chịu nổi nữa.

      Đây là số phận của ư ? Đây là cuộc sống muốn ư ?

      Hy vọng trong lòng tắt ngấm. Gả cho người đàn ông này, nhưng ta cho cuộc sống thế này đây.

      Nghèo khó,vặt vãnh, buồn phiền, bực bội …

      muốn tiếp tục nữa, ngày cũng muốn tiếp tục nữa. Chỉ cần nhìn ta cái cũng làm thấy đau khổ.

      từng người như vậy, từng muốn sống cả đời với người đàn ông như vậy, lại chịu đựng được cuộc sống giày vò.

      Cái gì là kẻ thù của tình ?

      Hôn nhân chính là phần mộ của tình . Vợ chồng nghèo trăm mối lo. Từng hẹn hò lãng mạn dưới ánh trăng đều biến thành củi gạo dầu muối. Tất cả mộng tưởng bị thực vô tình chọc thủng. Bây giờ chỉ còn cõi lòng đầy thương tích và oán giận nên lời.

      Đúng vậy, dám ra bí mật chôn sâu tận đáy lòng, chỉ dám lúc nửa đêm ngủ được mới có can đảm thừa nhận : hối hận

      “Tiểu Vân, Tiểu Vân, em chậm chút, em hãy nghe …”

      Phía sau truyền đến tiếng gọi của Lý Thiên Vũ, đáp, trái lại còn chạy nhanh hơn.

      Nếu như cuộc sống cho cơ hội, bao giờ muốn sống nghèo khổ như vậy nữa, bao giờ sống những ngày tháng chi li tính toán như thế nữa, càng kết hôn sớm, làm người phụ nữ chỉ ở nhà làm việc nhà, bỏ học sớm đến xưởng làm,

      Chân tay Lý Thiên Vũ dài hơn Chu Tiểu Vân, chạy nhanh hơn , đến ngã tư gần đuổi kịp, “Tiểu Vân, em đừng giận, hãy nghe …”
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5 : Sống hay chết ?
      EDIT: MỘC LAN

      “Tôi muốn nghe nữa”, Chu Tiểu Vân gạt tay Lý Thiên Vũ, nước mắt giàn rụa, trước mắt mơ hồ. tiếp tục về phía trước.

      Lý Thiên Vũ ngờ Chu Tiểu Vân phản ứng lớn như vậy. Trong ấn tượng của , Chu Tiểu Vân rất hiền lành, chưa bao giờ tức giận đến vậy. Trong lòng khỏi hối hận. Sớm biết thế cần mặt mũi. Mặt mũi có quan trọng mấy cũng quan trọng bằng vợ!

      “Tiểu Vân, em đừng giận. Mấy ngày nữa, cậu ấy trả tiền, lúc đó nghe lời em, đến chỗ cậu vay tiền. Chúng ta mua nhà mới sống hạnh phúc với nhau…”

      Chu Tiểu Vân kinh hãi nhìn chiếc xe tải lao nhanh đến sau lưng Lý Thiên Vũ. Lúc này, mắt bỗng vô cùng tinh tường, mọi chuyện phát sinh trước mắt đều biến thành cảnh quay chậm. nhìn thấy người lái xe tải cố đạp phanh nhưng phanh ăn. Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra thanh chói tai.

      Chiếc xe lao về phía và Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ còn gì đó với nhưng nghe lắm, chỉ biết mình dùng hết sức lực đẩy ta sau, sau đó “Uỳnh” tiếng vang lớn.

      Toàn thân đau nhức, ý thức còn, muốn gì hết, thể suy nghĩ gì hết…

      Đây là cảm giác “Chết” sao? được… giải thoát rồi sao…

      Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt chính là vẻ mặt sợ hãi của Lý Thiên Vũ…

      Nếu như cơ hội, mong muốn cuộc sống thế nào ?

      Dường như nghe thấy giọng từ cõi hư vô mờ ảo. Mờ mịt, nghe lắm.

      Nếu như mình được ban tặng cơ hội lần nữa, mình muốn cuộc sống như thế nào?

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn học sớm, chăm chỉ đọc sách, thi đứng hạng nhất, bù đắp cho lúc luôn bỏ bê việc học…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn học thêm môn nào đó, thể có sở trường, tuyệt đối

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn thay đổi cuộc sống nghèo khó của gia đình, tôi muốn giúp ba mẹ kiếm tiền, làm gia đình trở nên giàu có…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn làm cho trai của tôi cả ngày chỉ biết đánh nhau, làm thanh niên tốt …

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn em trai tôi phải uống thuốc cả ngày, khoẻ mạnh hưởng thụ cuộc sống…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn em tôi suốt ngày làm nũng lấy lòng, chia bớt thương cha mẹ dành cho tôi…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn thi đỗ trường đại học tốt, được phân vào làm trong quân đội, vừa hãnh diện, vừa đủ nuôi sống bản thân…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi muốn hưởng thụ cuộc sống của người độc thân, kết hôn sớm, sinh con sớm nữa,…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa, tôi tìm người đàn ông có học vấn, thu nhập cao, thương người đó, đến năm ba mươi tuổi mới kết hôn…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa…

      Nếu như tôi được ban tặng cơ hội lần nữa…

      Chu Tiểu Vân mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng cảm thấy có gì đó đúng. ở đâu, bệnh viện chăng?

      cố gắng mở mắt ra, lại phát trước mắt đen kịt.

      Hoàn toàn hắc ám, hề có ánh sáng.

      Bản thân rất , như có trọng lượng, bay bay, chút tin tức.

      Đây là nơi nào?

      Chu Tiểu Vân cố gắng nhìn, nhưng có đầu mối, phát mình chút hoảng loạn cũng có. Tựa hồ bóng tối quỷ dị trước mắt là điều bình thường, có thân thể, như cơn gió, đám mây trôi mãi.

      Chẳng lẽ đây là địa phủ? Trí nhớ bị xe tải tông vào người rất đau còn mới mới mẻ. Bị tai nạn như thế, chắc chắn thể sống được.

      Như vậy, chắc chết. Giờ đường đến tào địa phủ chăng?

      Trừ nỗi lo lắng cho con , muốn nghĩ đến kiếp trước của mình nữa. Cuộc sống thất bại kia kết thúc phải chuyện xấu…

      Quả nhiên vẫn Lý Thiên Vũ a! Cho dù bực mình đến mấy, cũng muốn chết. Nếu chỉ có người còn sống, vậy để sống tiếp , mong rằng chăm sóc tốt con của bọn họ…

      Trong bóng tối lại vang lên giọng kia :

      “Chu Tiểu Vân, bất mãn với cuộc sống như vậy, bằng lòng sống lại lần nữa ?”

      biết ở đâu ra dũng khí, Chu Tiểu Vân dùng sức hét lên, “Tôi đồng ý, Tôi đồng ý, Tôi đồng ý…”

      Nhưng phát ra thanh nào, chỉ có trong lòng vẫn quanh quẩn ba chữ kia:

      Tôi đồng ý… Tôi đồng ý… Tôi đồng ý… Tôi đồng ý…

      “Ta thành toàn cho tâm nguyện của , muốn quay về lúc mấy tuổi?”

      Quay về lúc mấy tuổi ?

      suy nghĩ cẩn thận, về lúc 6 tuổi ! Lúc đó mình còn ở nhà ngây ngốc, chỉ biết ôm em trai em , nếu có thể học sớm, có thể thi lên đại học tốt….

      “Vậy hãy trở về năm 6 tuổi …”

      Sau khi nghe xong, Chu Tiểu Vân cảm thấy choáng váng, cả người bay vào thông đạo hắc ám trải dài vô cùng vô tận…


      Chương 6 : Chu Tiểu Vân sống lại
      EDIT: MỘC LAN



      Bên tai vang lên rất nhiều giọng khiến đầu Chu Tiểu Vân rất đau. cố sức mở mắt nhưng mở ra được.

      ĐỪNG ỒN NỮA !

      muốn gắt lên, chỉ là há miệng nhưng phát ra tiếng. Cổ họng như bị lửa thiêu đau đớn vô cùng.

      Cùng lúc đó, có bàn tay nâng đầu dậy, uy cho mấy ngụm nước, nuốt xuống rồi bị đặt xuống, đắp chăn tới tận miệng.

      Bên cạnh có tiếng hai người chuyện: “Đại Nha sốt rất cao, hai ngày rồi mà chưa khỏi. Hay là mời bác sĩ Phùng đến nhà xem bệnh .”

      “Được, tôi ngay lập tức.”

      Cha! Mẹ! Giọng kia rất quen thuộc, là giọng của cha mẹ, lại có chút xa lạ, hình như trẻ hơn nhiều. Chờ chút…

      Đại Nha! Đây phải tên gọi ở nhà của sao? Trước khi đến trường, vẫn được gọi là Đại Nha, đến năm 8 tuổi học lớp mới lấy tên Chu Tiểu Vân. Chẳng lẽ, thực quay về năm 6 tuổi?

      Chu Tiểu Vân có chút mơ hồ, lại có sức tự hỏi, ngủ thiếp .

      biết cuối cùng ngủ bao lâu, cảm giác có người lau mồ hôi cho , có người mớm thuốc cho , về sau còn có vật gì đó đâm vào mông . (:)) tiêm thuốc vào mông)

      Cuối cùng có thể mở mắt.

      Chu Tiểu Vân ngây ngốc nhìn nóc nhà. Lúc , nhà lợp bằng mái tranh, tới năm 10 tuổi trong nhà mới xây nhà mái ngói. Năm 18 tuổi, cả nhà gom góp mãi mới đủ tiền xây nhà 2 tầng.

      Đôi mắt nhìn kĩ chóp mái bằng gỗ. Nóc nhà cao, đèn điện cũng có. bàn đặt cái đèn dầu (đèn thắp bằng dầu hay dùng ngày xưa).


      Lúc này, Chu Tiểu Vân mới nhớ ra, đến năm 7 tuổi trong thôn mới có điện.

      Chu Tiểu Vân chậm rãi từ giường ngồi dậy, đánh giá ngôi nhà sớm phai nhoà trong kí ức.

      Trong nhà, trừ phòng bếp và nhà vệ sinh, phòng khách được ngăn làm ba. Gian ở giữa tương tự phòng khách, bày cái bàn vuông và ghế trường kỷ. Phía tây là phòng ba mẹ, em năm nay mới hai tuổi vẫn ngủ chung với họ.

      Còn trai Chu Chí Lương, em trai Chu Tiểu Bảo ở phòng phía tây. Căn phòng lớn, kê hai cái giường hơi chật. Cạnh cửa có cái bàn cong vẹo, đó là chỗ học bài của trai.

      Chu Tiểu Vân ngủ giường cạnh cửa sổ, thấy bên ngoài vọng lại tiếng cười của trẻ con. Chỉ chốc lát sau, trai Chu Chí Lương xông vào, la toáng lên, “Đại Nha, em tỉnh rồi!”

      Nhìn phiên bản Chu Chí Lương thu trước mắt, mặc cái áo bông, quần bằng vải bố, chân mang đôi giày vải thủng hai lỗ. mặt, má trái má phải đều có vết bẩn, chảy nước mũi ròng ròng. Cậu bé bực mình, lấy tay áo lau lau, nhưng lau sạch, ít nước mũi dính cả lên mặt.

      “Đại, Đại Bảo, ” Đây là tên ở nhà của trai, sau này lớn lên, mới gọi như thế nữa. Tên Đại Nha của vẫn bị gọi đến năm 16 tuổi, “Em đói!”

      “Mẹ, Đại Nha tỉnh rồi, kêu đói bụng!”

      Đại Bảo mới chín tuổi, lớn hơn Chu Tiểu Vân ba tuổi, giờ mới học lớp .

      Giờ là lúc nghỉ hè, rong chơi ở ngoài nửa ngày, sớm đói lắm rồi, nhưng em bị ốm nặng, cả nhà bận bịu, ai dọn cơm. Lúc em tỉnh lại, cậu rất vui mừng, nghĩ thầm cuối cùng có cơm ăn.

      Lúc Đại Bảo ra ngoài, Chu Tiểu Vân thử rời giường, đôi giày vải mòn, cảm thấy khá hơn nhiều nhưng đầu vẫn hơi choáng, bụng sôi ùng ục.

      Chu Tiểu Vân nhớ mình vẫn khoẻ mạnh, giống em trai Tiểu Bảo hay ốm. Lần nghiêm trọng nhất là năm 6 tuổi, sốt rất cao, ba ngày mới đỡ.

      Hoá ra thực quay về năm 6 tuổi đúng lần ấy.

      Trong nhà có cái gương duy nhất, nhìn bộ dạng lúc này của mình.

      Nhìn xuống tay, cánh tay gầy nhẳng, bé, nhìn xuống chân, y như hai cái que tăm bé xíu. Quần áo người quá dài, áo dài tới đùi, quần xắn lên mấy ống. Đây là quần áo cũ của chị họ – con bác cả.

      Khi Chu Tiểu Vân đánh giá chính mình, mẹ Triệu Ngọc Trân bước vào.

      Triệu Ngọc Trân thấy Chu Tiểu Vân ngẩn người đứng cạnh giường, bèn kéo tay : “Đại Nha thấy đỡ hơn chưa?”

      Chu Tiểu Vân nhìn mẹ còn rất trẻ, nhất thời cảm thấy như trong mộng, thuận miệng đáp: “Đỡ hơn rồi ạ.”

      Bây giờ, Triệu Ngọc Trân hơn ba mươi tuổi, tuy là phụ nữ nông thôn nhưng có đường nét khá đẹp, khác xa lúc năm mươi, mặt đầy nếp nhăn.

      “Ăn cơm thôi.”

      Triệu Ngọc Trân kéo Chu Tiểu Vân biết hồn treo ngược ở đâu ra ăn tối.

      Vào phòng bếp, vẫn đốt đèn, bàn ăn lớn ngồi kín. Ba ba Chu Quốc Cường mới 34 tuổi, tuổi tráng niên. Đại Bảo đói meo, sớm ăn vụng miếng bánh. Em trai Tiểu Bảo hơn tuổi, năm nay năm tuổi, yếu ớt lắm bệnh, đầu hơi . Em tên là Chu Tiểu Nguyệt, giờ chắc chắn được gọi bằng tên ở nhà là Nhị Nha.

      Nhớ tới mấy chị em có tên ở nhà buồn cười như thế, trong lòng Chu Tiểu Vân len lén cười thầm. Đúng là làm khó ba ba mới tốt nghiệp tiểu học, nghĩ ra tên gì dễ nghe. trai Chu Chí Lương vốn do ông nội qua đời đặt tên cho.

      Cơm tối có gì đặc biệt, mấy khối dưa muối, mấy hạt lạc rang, bát cháo ngô lớn, đó là bữa tối của cả gia đình. Chu Tiểu Vân lén lút nhìn Đại Bảo, ấy có thể ăn nửa cái bánh, khẩu vị của ấy rất tốt, ngon cũng ăn tuốt. Tiểu Bảo ăn rất ít, nửa bát cháo và mấy miếng bánh liền thôi. Nhị Nha vừa mới cai sữa, chưa sõi, trong bát phải cháo, mà là ít mì và quả trứng chần nước sôi.

      Chu Tiểu Vân quen ăn bữa tối như vậy, miễn cưỡng ăn mấy miếng, uống nửa bát cháo, bụng kêu nữa rồi ngừng đũa.

      bàn cơm, tiếng Đại Bảo cười đùa, tiếng Tiểu Bảo gào thét, tiếng Nhị Nha khóc nháo, tiếng Chu ba ba quát lớn, tiếng Chu mẫu khuyên bảo, hệt như bản hòa . Nhiều năm qua chưa từng trải nghiệm cảm giác này khuyếch tán trong lòng Chu Tiểu Vân. Đó là máu mủ tình thâm, là mái ấm gia đình! Giờ khắc này, ánh đèn tối tăm, căn phòng bé cũng cản được ấm áp của tình người.
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7 : Chu Tiểu Vân sáu tuổi ( 1 )
      EDIT: MỘC LAN


      Thành nằm ở giường nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể gần như khôi phục hoàn toàn. Chu Tiểu Vân cuối cùng được cha mẹ đồng ý cho xuống giường, vui vẻ đến mức nhảy dựng lên.

      Mặc người quần áo rộng thùng thình, được giặt sạch , chỉ là hơi xấu xí nhưng thời này, trẻ con nhà ai cũng mặc như vậy. Thôi kệ!

      Chuyện thứ nhất Chu Tiểu Vân làm là chạy đến phòng phía Đông soi gương. Cái gương này rất có lai lịch. Đó là của hồi môn theo Triệu Ngọc Trân lấy chồng, được gắn ở cửa tủ quần áo, có thể nhìn thấy toàn bộ người.

      Chu Tiểu Vân tỉ mỉ quan sát mình trong gương. Dáng vẻ này giống hệt trong trí nhớ. Chưa hẳn là xinh xắn, nhưng có nước da trắng ngần, đôi mắt hai mí to tròn, hơi gầy, nhưng thấp, còn cao hơn bạn bè cùng trang lứa. nhớ sau khi mình lớn lên cao 1m7, nổi tiếng trong đám học sinh nữ, chỉ là hơi gầy nên “đầy đặn” lắm. (Khụ khụ, chỗ này ta nghĩ là ở vòng 1 ấy)

      Tóc xơ xác, Triệu Ngọc Trân ngại con để tóc dài phiền toái nên và em từ đến lớn đều cắt tóc ngắn như con trai. Khi lớn lên, Chu Tiểu Vân rất hâm mộ các bạn nữ có mái tóc dài. Nhìn mà thèm a!

      Hắc, nếu bây giờ bắt đầu cuộc sống mới, tất nhiên sống như trước đây. thay đổi tất cả những chuyện mình tiếc nuối, quyết định thế . Từ hôm nay trở , thay đổi, theo đuổi hình tượng bé xinh đẹp tóc dài đen nhánh.

      Sau khi xác định mục tiêu cho mình, Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo chơi. Nhị Nha khóc nháo muốn theo, cách nào khác lại có thêm cái đuôi.

      Thời bấy giờ, nhà của mọi người đều , sân phơi rất lớn, trước nhà có khoảng đất trống.

      Trẻ con chưa đến 8 tuổi chưa học, số ít mới được gửi vào nhà trẻ, hầu hết là trực tiếp học lớp 1.

      Ở tiểu học, cơ bản áp dụng phương thức thả trâu ăn cỏ. Sau khi tan học, trẻ con tụ tập nô đùa ầm ĩ, vì thế rất dễ dàng bắt gặp đám trẻ con túm tụm chỗ.

      Nhà Chu Tiểu Vân cách nhà đại bá khoảng đất trống rất rộng. Ở đó có mấy cây đại thụ phủ bóng râm mát. Giữa bãi đất thường bị lũ trẻ nghịch ngợm chiếm dụng làm sân chơi.

      Đại Bảo cùng mấy bé trai cùng tuổi chơi bắn bi ve.

      Viên bi thủy tinh tròn vo to bằng ngón út là thứ mà bọn con trai mê nhất, mấy đứa tụ chung một chỗ, quỳ sát mặt đất, bắn viên bi nho vào cái lỗ to bằng ngón cái cách đó vài mét. Ai mà bắn trúng lỗ đó cứ như trở thành hùng, vênh mặt trong ánh mắt ghen tị của bạn bè lấy chiến lợi phẩm thuộc về mình.

      Còn có cách chơi khác. Hai người cùng lấy ra viên bị, dùng viên bi của mình bắn trúng bi của đối phương, ai bắn trúng trước lấy được bi của đối thủ làm phần thưởng. Cách này được bọn con trai gọi là trận quyết đấu cuối cùng.

      Chị họ Chu Tiểu Hà cũng ở đó. Chị ấy nhảy dây với các bạn nữ. Trong đó có hai người bị buộc dây chun vào chân đứng cách nhau khá xa để căng cho sợi dây dài, những người khác vừa đọc đồng dao vừa nhảy.

      Những đứa tuổi hơn chưa được học chia làm hai nhóm, hoặc nhìn hoặc quấy rối. Phần lớn đều chơi đùa vui vẻ. Mấy đứa em sớm bị các chị chơi vui vứt sang bên, quên ngay lời dặn của người lớn là phải trông em.

      Chu Tiểu Vân dẫn theo Tiểu Bảo Nhị Nha, chăm chú trông hai em. dám vứt hai đứa bé chơi mình.

      Hồi bé, chịu dắt hai em chơi nên ít lần bị đánh, giờ thể thế được. phải chỉ trông em thôi sao, bọn nó đâu, sau là được.

      đến lúc, Chu Tiểu Vân phát ra đây là việc rất vất vả.

      Tiểu Bảo hơn tuổi, cùng mấy bé trai 4,5 tuổi chạy theo sau Đại Bảo chơi đùa còn đỡ. Nhị Nha mới tập , chưa sõi làm đau đầu hơn cả.

      Lần thứ năm Chu Tiểu Vân nâng Nhị Nha bị ngã nằm mặt đất khóc toáng lên lắc đầu thở dài, đúng là đứa em đáng ghét.

      Từ , em chuyên gây rắc rối, tay theo giải quyết. dắt nó chơi, lớn hơn chút dạy nó làm bài tập. Lớn thêm chút nữa giặt hộ nó quần áo, bít tất. Vào cấp hai, Chu Tiểu Nguyệt bắt đầu phát dục, bắt đầu thu hút các bạn nam, còn phải đón con bé khi tan học và đỡ cho con bé trước mặt cha mẹ.

      khiến người khác lo lắng.” Chu Tiểu Vân thấp giọng lẩm bẩm, lau nước mắt mặt Nhị Nha.

      Dụ dỗ một hồi, nhìn Nhị Nha càng khóc càng lớn, có ý ngừng lại. Chu Tiểu Vân hoàn toàn đầu hàng, nuôi con Nữu Nữu cũng có mệt như vậy.

      Từ , Nữu Nữu là đứa bé rất ngoan, rất ít khóc nháo, Chu Tiểu Vân vẫn cảm thấy có đứa con như vậy là phúc phận ba đời. Giờ quay về năm 6 tuổi, vậy Nữu Nữu sao? Con bé ra sao? Lý Thiên Vũ có chăm sóc tốt cho nó ?

      Còn nữa, nếu kiếp này kết hôn với Lý Thiên Vũ, còn có thể có Nữu Nữu ?

      Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Vân hồ đồ. Lại nghĩ linh tinh rồi!

      Nhưng vừa nghĩ đến Nữu Nữu, Chu Tiểu Vân vẫn kiềm chế được tình cảm với con , nước mắt tuôn rơi. Nhớ tới mình bây giờ mới chỉ là đứa bé 6 tuổi, càng khóc lớn hơn.

      Tiểu Bảo nhanh trí nhanh chóng chạy mách mẹ, Triệu Ngọc Trân bận cho đàn vịt và hai con lợn ăn. Nghe nói Đại Nha Nhị Nha đều khóc, vội vàng chạy tới xem.

      Triệu Ngọc Trân vừa nhìn thấy Nhị Nha đứng ở đó khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi bắt đầu đau lòng, khỏi trách Đại Nha trông em: “Đại Nha, con trông em kiểu gì đấy, bản thân còn khóc, nín ngay.” Rồi ôm lấy Nhị Nha dỗ dành, nếu phải Chu Tiểu Vân vừa mới ốm đậy đánh nó cái.

      Chu Tiểu Vân nhìn thấy hàm ý cảnh cáo trong ánh mắt mẹ, trong lòng than thở đối xử giữa và em cách biệt trời vực, nhưng dám khóc nữa. Chỉnh đốn lại tâm tình, theo Triệu Ngọc Trân về nhà.


      Chương 8 : Chu Tiểu Vân sáu tuổi (2)
      EDIT: MỘC LAN


      Sau khi về đến nhà, ngoài dự liệu bị Triệu Ngọc Trân mắng trận, còn bị bắt cho gà vịt ăn.

      Chu Tiểu Vân hận nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhị Nha được mẹ ôm trong lòng cái, cảm thấy điều tồi tệ nhất trong thời thơ ấu của nửa là do nó mang lại.

      Nhị Nha tuổi còn quá , biết suy nghĩ trong lòng chị , cảm thấy mỹ mãn khi nằm trong lòng mẹ, còn cười khanh khách. Mẹ Ngọc Trân rất thương đứa con út, dỗ dành như bảo bối.

      Gà vịt được nhốt riêng trong cái lều nho . Mọi người ở nhà mái tranh nên lều có gì đáng chú ý. Chỉ là túp lều cỏ lụp xụp. gian nuôi hơn 10 con gà, gian nuôi 20 mấy con vịt, gian lớn nhất nuôi hai con lợn béo múp.

      Trứng gà và trứng vịt được mang ra chợ bán lấy tiền để mua củi gạo dầu muối và đồ lặt vặt trong nhà. Heo nuôi suốt năm là nguồn thu nhập chính của gia đình. Vì thế, ở nhà họ Chu, cho gia súc ăn no còn quan trọng hơn cho con cái ăn.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân biết đây là chuyện quan trọng nên lấy thức ăn mẹ chuẩn bị sẵn vẩy cho gà ăn.

      Bởi vì tiền chi tiêu trong nhà chủ yếu dựa vào hơn mười con gà mái này, để cho gà đẻ nhiều trứng, Triệu Ngọc Trân cho gà rất ăn đầy đủ. Một ngày ba bữa ra sau nhà bắt sâu cho chúng ăn, còn đúng giờ hơn cho em Chu Tiểu Vân ăn cơm.

      Ban đầu trong nhà có hơn bốn mươi con vịt nay chỉ còn hai mươi mấy con. Vịt quý bằng gà, vì trứng vịt hơi tanh nên người mua trả giá thấp hơn, cho ăn cũng kém hơn một chút, mỗi ngày chỉ cho ăn hai lần, sau đó thả ở cái hồ gần đó.

      Chăn vịt là việc của Chu Tiểu Vân, Đại Bảo nhiều nhất là chạy theo đến bên hồ rồi thấy bóng dáng đâu nữa, thân thể Tiểu Bảo tốt lắm, Nhị Nha còn nhỏ, cho nên trách nhiệm nặng nề này liền rơi xuống người .

      Cho gà ăn xong, đợi Triệu Ngọc Trân nhắc, Chu Tiểu Vân tự giác cầm gậy trúc dài lùa vịt ra khỏi cửa. Nhất thời, vịt bay vịt nhảy vịt gọi vịt nháo, vô cùng náo nhiệt.

      Triệu Ngọc Trân hết sức vui mừng, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Chu Tiểu Vân, nghĩ thầm cuối cùng có đứa hiểu chuyện , sau này dạy Đại Nha làm việc nhà.

      Chu Tiểu Vân nếu biết Triệu Ngọc Trân nghĩ gì chắc sẽ tức hộc máu, bây giờ vừa hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc vừa về phía hồ nước có từ lâu đời.

      Phía trước là đàn vịt, Chu Tiểu Vân nhàn nhã đằng sau, thỉnh thoảng có con vịt chạy loạn, dùng cây gậy trúc vụt vụt bắt nó về phía trước. Cũng may vịt được nuôi thả quen, ít nhiều tự quen đường, thực ra cũng phải việc gì quá vất vả.

      khoảng 8,9 phút tới hồ nước đầu thôn. Đàn vịt cần lùa, tự động xiêu xiêu vẹo vẹo nhào xuống nước, đầu chúi xuống tìm con tôm con tép trong hồ.

      Hồ nước này rất lớn, diện tích khoảng vài mẫu. Trong hồ có rất nhiều cá tôm , thỉnh thoảng có người còn bắt được con cá hơn ba cân trong hổ. Nhiều nhà thường xuyên thả vịt trong hồ này.

      Xung quanh hồ là một cánh rừng lớn, Chu Tiểu Vân nhớ rất rõ hồi nhỏ thích nhất là được vào rừng chơi, trong rừng có rất nhiều quả dại ngon khiến cho lũ trẻ đều muốn về nhà.

      Mấy đứa con trai to gan, nghịch ngợm thích trèo cây móc trứng chim, dùng ná tự chế bắn chim, thỉnh thoảng bắn trúng một con chim sẻ nhỏ cũng có thể khiến cho cả bọn reo hò ầm ĩ, vừa được ăn ngon một bữa vừa thành hùng trong mắt những đứa trẻ khác.

      Xa xa là cánh đồng lúa trải dài tít tắp, lúc này lúa chín vừa cao lại dày, gió vừa thổi, cánh đồng nhấp nhô như sóng biển.

      Nhìn hồ nước trong suốt, đồng cỏ xanh ngắt, loài hoa dại hồng hồng xanh xanh biết tên, bầu trời trong xanh, cây xanh um tùm, Chu Tiểu Vân khỏi than thở: đúng là thời kì có ô nhiễm môi trường!

      Hơn hai mươi năm sau, ở đây sớm bị thay thế bởi hệ thống nhà xưởng, hồ nước trong xanh biến mất hoàn toàn.

      Sớm quen sống cuộc sống ở thành phố ngập tràn khói bụi từ khí thải xe cộ, đường tràn ngập rác thải sinh hoạt, còn thấy hoa cỏ, chỉ có xi măng, bây giờ Chu Tiểu Vân cảm thấy mình như ở thiên đường.

      Chu Tiểu Vân ngồi cạnh hồ nước, hưởng thụ thoải mái chưa từng có trong đời. Kiếp trước bận chăm con, nấu cơm rửa bát, giặt quần áo, bao lâu rồi chưa được ngồi xuống thoải mái nghỉ ngơi như vậy. Giờ khắc này, có cuộc sống vất vả, có trọng trách nặng nề, chỉ có chính .

      Chu Tiểu Vân thầm thề: muốn sống một cuộc sống cho ra sống, sẽ phạm phải sai lầm cũ! Mà cuộc sống mới, bắt đầu từ hai tháng sau – lúc khai giảng năm học mới!

      muốn học sớm, kiếp trước ở nhà trông hai em chăn vịt đến năm 8 tuổi, nếu có thể học sớm hai năm, có thể tự mình xin công việc tốt.

      Cẩn thận phân tích sâu hơn, trước hết vấn đề cần giải quyết chính là cửa ải của cha mẹ. Chỉ khi được cha mẹ cho phép, mới có thể bước bước đầu tiên trong cuộc sống tốt đẹp sau này.

      Quyết ̣nh thế , hôm nay về nhà xin được học, dù cha mẹ phản đối thế nào, cũng phải đạt được nguyện vọng này.
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :