1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình cạn người không biết - Sư Tiểu Trát (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tình cạn người biết
      [​IMG]
      Tác giả: Sư Tiểu Trát
      Số chương: 62
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: Shaiila Yu
      Lịch post: thứ 3, thứ 7




      Giới thiệu


      Tình là là thứ chỉ khi ở trong đó bạn mới hiểu được đó là hạnh phúc hay đau khổ.
      Trích lời của giáo sư Ninh: "Tôi hiểu tình của phụ nữ. Nhưng tôi tin có thể làm được rất tốt."
      ". . . . . ."​
      Last edited by a moderator: 26/2/15
      saoxoay thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1


      Nghe tâm trạng xấu trong thời gian dài thân thể thấy được điều đó.

      Lúc Trịnh Đinh Đinh đến trước gương trong phòng tắm để lau tóc, mới phát có gì đó đúng. người có vài chỗ xuất những nốt màu đỏ, khiến cảm thấy có gì đó bình thường.

      để khăn tắm xuống, đưa đầu ngón tay nhàng ấn ngực trái, mò tới nốt sưng như quả đào, dùng sức ấn cái, rất căng lại có chút đau nữa.

      Thấy nốt sưng ở bên ngực trái lòng hơi hồi hộp chút, vội vàng mặc quần áo tử tế, ngồi xuống bàn máy vi tính, mở laptop ra lên Baidu Search, trong chốc lát ra đáp án: "U sơ vú."

      Lòng hơi lộp bộp chút.

      Buổi chiều thứ tư hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nghỉ nửa ngày đến bệnh viện nhân dân tốt nhất để làm kiểm tra, có phòng khám về ung thư vú liên kết với nước ngoài.

      Trịnh Đinh Đinh mất 12 phút mới tìm được phòng khám bệnh mà chưa từng đến này. Cửa lớn rộng mở, bên trong có hai nữ thực tập sinh yên lặng cúi đầu ngồi đọc sách. Trong phòng khám có mùi thuốc nhàn nhạt.

      đến trước cửa nhìn bảng hiệu chút, mới biết bác sĩ họ Ninh, trực tiếp hỏi, "Xin hỏi, bác sĩ Ninh có ở đây ?"

      Hai nữ sinh thực tập cùng nhau ngẩng đầu lên, quan sát Trịnh Đinh Đinh lúc, rồi trả lời: "Giáo sư Ninh hội chẩn rồi. Chắc khoảng hai mươi phút nữa trở lại, chị ngồi chờ lát!"

      Sau khi Trịnh Đinh Đinh ngồi xuống, hai nữ sinh thực tập bắt đầu tỉ mỉ hỏi thăm bệnh trạng của , cũng rất nghiêm túc trả lời.

      lát sau, nữ sinh trong đó đột nhiên câu đầy ý vị sâu xa, "Chị rất may mắn đó. Mỗi lần giáo sư Ninh khám bệnh bên ngoài cũng mất hai ngày cơ!"

      "Hả?" Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại. "Chẳng lẽ bác sĩ. . . . . ừ, bác sĩ Ninh rất giỏi sao?"
      Hai nữ sinh thực tập nhìn nhau rồi cười tiếng. người khác thấp giọng , đầy thâm ý, "Tất nhiên là giỏi rồi! Quan trọng hơn cả được bác sĩ khám là chuyện rất may mắn!"

      Trịnh Đinh Đinh nghe mà chẳng hiểu gì, cũng thể làm gì khác là cùng cười góp chuyện. Tự nhiên nghiêng đầu sang bên, mắt thấy bàn làm việc có ống nghe, que đè lưỡi để trong khay, đơn thuốc, kẹp giấy, giập ghim, mấy chồng sách cao ngất được xếp ngay ngắn, chỉnh tề. . . . . có đồ vật nào của cá nhân cả.

      Xem ra, giáo sư Ninh là nữ bác sĩ rất nghiêm túc.

      Được hồi lâu, ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn. bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, mang theo khẩu trang đến. Lúc Trịnh Đinh Đinh còn kinh ngạc ngồi vào bàn làm việc, bàn tay thon dài như ngọc cầm sổ khám bệnh của , mở ra trang mới, giọng ấm áp như hồ nước đầu xuân, " thấy chỗ nào thoải mái?"

      Trịnh Đinh Đinh hoàn hồn, nghiêm túc , " ngực trái của tôi có vài nốt sưng, lớn , sờ trơn mượt."

      "Khi nào phát ra?"

      "Tối qua khi tắm xong?"

      "Trước đấy chỗ đó có thấy đau hay ?"

      "Cũng có cảm giác gì đặc biệt."

      vừa trả lời nhưng trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương bởi vì ngờ tới giáo sư Ninh là đàn ông.

      Giáo sư Ninh chỉ "Ừ" tiếng, sau đó trực tiếp đứng dậy, giọng cũng rất bình thường: " theo tôi làm vài kiểm tra."

      Trịnh Đinh Đinh có thời gian chần chờ, đứng lên, theo vào bên trong. Trong đó bàn giấy sạch , chiếc giường đơn phủ ga trắng muốt.

      Giáo sư Ninh xoay người sang chỗ khác, quay mặt về phía bồn rửa tay, "Nằm lên đó ! Vén áo lên, cởi áo ngực ra!"

      ". . . . . ."

      nữ sinh thực tập kéo màn vải che ngăn cách lại.

      Giáo sư Ninh đeo găng tay vào, dưới ánh đèn, bàn tay thon dài, mềm dẻo nhưng lại ẻo lả, giống như loại ngọc thượng hạng tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt. lưu loát mang bao tay cao su mỏng, đưa lưng về phía Trịnh Đinh Đinh: "Chuẩn bị xong chưa?"

      Trịnh Đinh Đinh nằm giường, có chút tự nhiên vén áo lên, muốn cởi khóa cài đằng trước, đột nhiên nghe thấy giọng ung dung của nên động tác dừng lại, sau đó : " chút xíu nữa! Sắp xong rồi!"

      cởi xong khóa cài áo, nhàng thở ra hơi, , "Tôi chuẩn bị xong rồi!"

      Giáo sư Ninh xoay người lại, tới trước cửa sổ, cúi người, tay vén áo phông của cao lên chút. tay cởi áo ngực , thấy có chút khẩn trương, thở hổn hển. lạnh nhạt gật đầu, nhìn cái: " run gì vậy? Thả lỏng chút!"

      Trịnh Đinh Đinh "Ừ" tiếng, tự nhủ đó chỉ là công việc của ta mà thôi, cũng chỉ nên coi đây là kiểm tra sức khỏe bình thường, ngàn vạn lần đừng suy diễn lung tung, cũng cần xấu hổ.

      Giáo sư Ninh làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận, trong lòng cũng chẳng suy nghĩ gì khác. Bàn tay đặt ngực trái của Trịnh Đinh Đinh, sờ nắn từ trong ra ngoài, từ xuống dưới, nhàng xoa nắn.

      Nhưng mà, nhịp tim của Trịnh Đinh Đinh loạn nhịp, còn cảm nhận được rất ràng tồn tại của bàn tay . Chiếc găng tay lạnh giống như băng khiến cả người nổi tầng da gà. Thủ thuật của còn vô cùng chuyên nghiệp. Khi ngón trỏ và ngón cái của từ từ vuốt ve chính giữa nụ hoa còn "Ưm" tiếng. cảm thấy nhịp tim đập mạnh, máu xông lên tận não. Đầu óc trống rỗng, dường như có thể nghe được tiếng ong ong bên tai, thân thể đến cực hạn, có cảm giác sắp hỏng mất.

      "Giơ tay lên!" ra lệnh.

      bất tri bất giác làm theo.

      nặng kiểm tra bên trong ngực .

      "Bỏ tay xuống !" lại ra lệnh.

      lại làm theo.

      lại nghiêm túc kiểm tra bên ngoài.

      Kiểm tra gần mười phút giáo sư Ninh xoay người, bỏ bao tay xuống, kêu mặc lại quần áo.

      Trịnh Đinh Đinh ngồi dậy, cài lại áo lót, kéo áo phông xuống, sửa sang lại tóc, giày rồi ra ngoài.

      Giáo sư Ninh ngồi nguyên vị trí, viết vài dòng lên cuốn sổ khám bệnh của : "3.2 cm * 2.6 cm (1), hình tròng, viền ngoài mịn, có màng bao phủ."

      Trịnh Đinh Đinh ngồi xuống.

      "Bước đầu chẩn đoán đây chính là u sơ vú. Nhưng cần làm thêm vài kiểm tra nữa. Đặc biệt là phải siêu kết quả chính xác hơn rất nhiều." Giáo sư Ninh ghi xong rồi đưa cho , "Sau khi làm xong mang kết quả đến tìm tôi."

      Trịnh Đinh Đinh nhận lấy sổ khám bệnh tiếng cảm ơn, cúi đầu chăm chúi nhìn các mục cần phải làm kiểm tra. Ánh mắt nhìn thấy giáo sư Ninh vừa lấy khẩu trang xuống. ngẩn người, sau đó nhìn thẳng .

      người đàn ông vô cùng đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu xanh hữu lực, sắc bén, mũi cao, bờ môi ưu nhã.

      Còn có chút quen mặt.

      Đúng rồi! nhớ ra, trước đêm thất tịch ngày, tự giao hàng cho người khách. Lúc ấy ở trước cửa Thiên Thủy uyển, ngồi trong chiếc xe Porsche màu đen, khi hạ cửa xe xuống, rút ra hai tờ 100 tệ cho . lại mang theo tiền lẻ vì trước khi với khách hàng là tổng cộng hết 110 tệ (2), ngờ vị khác này cũng chẳng chuẩn bị tiền lẻ.

      " cần tìm nữa!" tự lấy túi hàng trong tay , ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ , "Coi như là phí giao hàng cho !"

      ngờ sau gần nửa năm, gặp lại trong hoàn cảnh như vậy!

      tuần, Ninh Vi Cẩn chỉ ở phòng khám vào thứ ba và thứ năm hàng tuần.

      Hôm thứ sáu, Trịnh Đinh Đinh cầm kết quả tới tìm . Đúng lúc đó, thấy Ninh Vi Cẩn làm kiểm tra cho bệnh nhân nữ khác. Cách cách cửa, nghe thấy tiếng đứt quãng của bệnh nhân, nũng nịu : "Bác sĩ Ninh! chút, chậm chút, tôi hơi đau. . . . . "

      Trịnh Đinh Đinh nghe thấy thanh kia mà cả người nổi da gà, để sổ khám bệnh xuống, trong lúc chờ đợi Ninh Vi Cẩn ngồi chuyện phiếm với hai nữ sinh thực tập.

      "Giáo sư Ninh rất lợi hại! Chỉ mới 27 tuổi là giáo sư rồi!"

      "Hàng tuần, thầy ấy đều đến giảng bài ở Viện Y học. Sinh viên nào cũng đều hoan nghênh và coi thầy ấy là thần tượng đó!"

      "Thầy ấy quả rất lợi hại. Năm ngoái, thầy ấy là người phẫu thuật cắt bỏ khối u ở vú thành công nhiều nhất bệnh viện ta đó."

      Trịnh Đinh Đinh yên lặng ngồi nghe hai ca tụng Ninh Vi Cẩn hết lời. Cho đến khi Ninh Vi Cẩn cùng nữ bệnh nhân kia ra. thấy nữ bệnh nhân kia cũng có tuổi, vóc người thon gầy, khuôn mặt cao quý. Sau khi ra ngoài vẫn ngừng kể lể về triệu chứng của mình.

      Ninh Vi Cẩn ghi bệnh án cho bà ấy. Sau khi xong, bà ta còn cười lời cảm ơn với giáo sư Ninh, rồi lưu luyến rời .

      Đến lượt Trịnh Đinh Đinh, lấy các kết quả xét nghiệm đưa cho Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn xem xét rất nghiêm túc, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh: "Tổng hợp với kết quả lúc sơ chẩn là u sơ vú. Tình trạng của có thể giải phẫu hoặc dùng thuốc. Nhưng là theo kết quả, khối u lớn hơn 2 cm nên giải phẫu tốt hơn."

      "Có thể làm giải phẫu được ?" Trịnh Đinh Đinh hỏi, "Tôi nghe uống thuốc và kiên trì trị liệu có thể chữa được, vậy có được ?"

      "Nếu chỉ dựa vào uống thuốc hiệu quả rất ít. Khả năng giảm sưng cũng cao. Nếu phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn cũng chắc chắn nó có lớn hơn nữa hay xảy ra biến chứng gì khác." Ninh Vi Cẩn cẩn thận giải thích. Mặc dù lời nặng nhưng lại nghe đầy quyền uy ở bên trong. "Liệu có chấp nhận nguy hiểm này ?"

      ". . . . . " Trịnh Đinh Đinh lặng lẽ lắc đầu.

      Ninh Vi Cẩn để báo cáo siêu lên bàn, mở sổ khám bệnh của ra, yên lặng viết hai hàng chữ như nước chảy mây trôi.

      Lúc viết, Trịnh Đinh Đinh nhìn chăm chú. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người . Gò má cong cong gần như hoàn mĩ, lông mi cong, dài rũ xuống. Chiếc cằm tản mát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút gì rất thần thánh.

      Bầu khí an tĩnh đến ngưng trệ.

      Cho đến khi Ninh Vi Cẩn khép lại cuốn sổ khám bệnh bàn, đưa trả lại cho Trịnh Đinh Đinh, " cần làm giải phẫu, càng nhanh càng tốt. Sau hai tuần nữa tôi có thời gian, chọn ngày !"

      "Là phẫu thuật cho tôi sao?" Trịnh Đinh Đinh xác nhận lại.

      Ninh Vi Cẩn nhìn cái, giọng có chút lạnh lùng, cứng nhắc: "Đúng vậy! có vấn đề gì sao?"

      " có vấn đề gì!" Trịnh Đinh Đinh nghĩ, người rất đáng tin cậy.

      Lúc sau, khi ra khỏi phòng khám, Trịnh Đinh Đinh xin danh thiếp của Ninh Vi Cẩn, có phương thức liên lạc của đó, rồi cẩn thận đặt vào ví.

      Sau khi trở lại nhà trọ, Trịnh Đinh Đinh tắm rửa, mở laptop, vào shop online của , ghi thông báo: "Tạm ngừng bán sản phẩm mang mã số từ XX đến XX."

      Trịnh Đinh Đinh là nhà thiết kế đồ chơi tại công ty trách nhiệm hữu hạn sáng tạo Nhã Thú. vừa làm, vừa mở thêm shop online này. Shop online này bán quà tặng cùng những đồ thủ công do tự tay thiết kế. Buôn bán cũng chẳng khấm khá gì cho lắm. tháng kiếm được 300 tệ là chuyện thường.

      Nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ. Shop online này như thế giới cho những con vật đáng , ngay cả tên shop cũng đáng kém, gọi là "Manh Manh đát."

      Lúc này, xem lại lịch sử giao dịch. Ngày 12 tháng 8 năm ngoái, trước đêm thất tịch ngày, có ID là " ngày xanh thẳm" có đặt cái "Mân côi lưu sa bình", với giá là 110 tệ (3) .

      Vậy Ninh Vi Cẩn chắc là tặng quà sinh nhật cho bạn rồi. Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm, vậy mà bạn ta để ý đến nghề nghiệp của ta sao? Hàng ngày, sờ rất nhiều ngực của phụ nữ nha!

      Nhớ tới lời thâm ý của thực tập sinh đó, "Được thầy ấy phục vụ là chuyện rất sung sướng!"

      Trịnh Đinh Đinh cảm thấy sau lưng mình có tầng da gả nổi lên.

      Tắt trang web của shop online, mở trang nhật ký. Ở ghi lại, "Tôi hẹn gặp Mr. U sơ. ‘ ta’ có hình tròn, kích thước 3.2 cm * 2.6 cm (4), trông rất xinh đẹp. Chỉ là lo sợ nó còn có thể lớn lên, gây biến chứng nên phải cắt bỏ. Điều tôi lo lắng nhất chính là sau khi hết thuốc tê liệu có đau hay ?"

      Sau khi viết xong, lại tùy ý mở những trang nhật ký trước kia của . Có vài chuyện là ngoài lề nhưng đều có liên quan đến người đàn ông, có cái tên rất dễ nghe: Trần Tuần.

      nhiều năm như vậy, vì người đàn ông này mà viết bao nhiêu dòng trang nhật ký.

      Nửa tháng trước, ấy đến thành phố N, cũng thèm liên lạc gì với nữa. Mặc dù, ấy rằng sau khi giải quyết chuyện ở bên kia trở lại cho câu trả lời ràng nhất. Nhưng nhờ đó, cũng biết , ấy đá .

      ra , trong tiềm thức của mình, cũng có cảm giác mình bị vứt bỏ. Theo lẽ thường, nên chuẩn bị tâm lý từ sớm. Nhưng giờ phút này lại khó nén được cảm xúc chìm vào đáy cốc. Kéo trở lại trang tại, nghiêm túc gõ thêm dòng:

      "U có thể dùng phẫu thuật để cắt bỏ. Nhưng những kỷ niệm cùng tình cảm phải làm sao đây? Ai biết được cần bao nhiêu thời gian để có thể quên hết tất cả?"


      (4): Trong bản convert, kích thước ghi là 3.3 * 2.8 cm, Sha ghi theo như bản đầu mà Cẩn khám cho Đinh Đinh ở (1) là 3.2 * 2.6 cm
      (3): Trong bản convert, ghi giá là 189 tệ. Nhưng Sha sửa thành 110 tệ để cho đúng với (2) và mới thể độ hào phóng của Cẩn Đinh Đinh mới nhớ lâu như vậy. Chứ boa 10 tệ quá thường rồi nhỉ??? 1 tệ khoảng 3.000 vnd.
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2



      Thời gian phẫu thuật được ấn định là vào buổichiều thứ năm. Ngày hôm đó, Ninh Vi Cẩn ở trường dạy đến buổi trưa rồi buổi chiều tới bệnh viện, có thể dành chút thời gian phẫu thuật cắtkhối u cho Trịnh Đinh Đinh.

      Địa điểm tiến hành chính là phòng phẫu thuật ở phòng khám kia. Khi Trịnh Đinh Đinh nằm lênbàn mổ, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương. đỉnh đầu là đèn phẫu thuật. Bên tai truyềnđến tiếng ro ro của máy móc mà y tá kiểm tra lại. hít sâu mấy lần, cố gắng ổn định lạitinh thần.

      Lựa chọn phẫu thuật giống như đánh cược mộtván vậy. Bác sĩ gây mê chích cho nàng mũi. Khikim tiêm đâm nghiêng vào da ngực, vừa lạnhvừa đau khiến hơi cau mày.
      Mười lăm phút sau, Ninh Vi Cẩn tới bên cạnh .

      mặc đồ vô trùng, mang khẩu trang, mặt chỉ để lộ ánh mắt trong trẻo, bình tĩnh, sắc bénquan sát sắc mặt . Đưa tay đè ngực , sau khi xác nhận có phát sinh gì mới : "Được rồi, chúng ta bắt đầu !"

      Hai phụ tá chính là nữ sinh thực tập ở phòngkhám, người họ Trần, người họ Phó. Trước khi phẫu thuật họ còn cười vui vẻ với Trịnh Đinh Đinh: "Chị phải lo lắng, phẫu thuật này đối với giáo sư Ninh chỉ là chuyện mà thôi. Chỉ cần mười mấy phút là xong, vết mổrất , rất nhanh lành, vết mổ rất đẹp."

      Đến lúc này, thuốc tê mới có tác dụng, cảmthấy ngực có cảm giác tưng tức.

      Khi Ninh Vi Cẩn rạch vết cắt đầu tiên, máu tươi nở rộ da thịt trắng nõn. Nàng chỉ có chútxíu cảm giác nhưng mắt nhìn thẳng đèn phẫu thuật, ngó nghiêng xung quanh.
      Bên tai nghe loáng thoáng được tiếng Ninh Vi Cẩn với hai phụ tá. toàn dùng từchuyên môn, hướng dẫn cho các ấy, xen lẫn trong đó là những thanh xì xì cũng khôngbiết là của vật gì. Hoàn toàn biết rằngNinh Vi Cẩn dùng que điện để cầm máu cho .

      Cả quá trình, mắt Trịnh Đinh Đinh chớpnhìn chằm chằm đèn phẫu thuật cho đến khi mắtcảm thấy nhưng nhức mới chuyển tầm mắt đichỗ khác lại vừa đúng lúc chạm vào ánh mắtcủa Ninh Vi Cẩn. theo thói quen lễ phép nhìn sang bên cạnh.

      "Có khó chịu chỗ nào ?" Ninh Vi Cẩn vừa làm vừa nhàn nhạt hỏi .

      thanh của qua lớp khẩu trang, nghe có chút lười biếng.

      " có gì thoải mái!"

      "Thả lỏng, sắp xong rồi!" vừa chuyệnvừa lấy gạc thấm lên vết máu cho .

      Phẫu thuật hết 27 phút. Sau khi kết thúc, anhcòn lấy phần khối u tựa như đậu để kiểm tra xem là u lành hay u ác tính.

      Ninh Vi Cẩn tháo bỏ găng tay, cởi áo vô trùng, ra ngoài.

      Phụ tá tiểu Trần ra ngoài đưa khối u xétnghiệm. Phụ tá tiểu Phó ở lại phòng phẫu thuật cùng Trịnh Đinh Đinh.

      "Giáo sư Ninh đâu rồi?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.

      "Thầy ấy chắc ra ngoài hút thuốc rồi!"

      "Hút thuốc sao?"

      "Đây là thói quen sau khi xong ca mổ củathầy ấy rồi. Bởi vì mấy tiếng trước khi phẫuthuật thể hút thuốc. Sau khi ca mổ kết thúc, mới hút điếu." Tiểu Phó .
      Trịnh Đinh Đinh gật đầu tỏ vẻ hiểu .

      "Đúng rồi. Chị có thấy giáo sư Ninh rất tuấn túkhông?"

      "A!" Trịnh Đinh Đinh hơi nhìn quanh chút,lại gật đầu, "Ừ. Giáo sư rất đẹp trai!"

      Tiểu Phó cười : "Có rất nhiều bệnh nhân nữ đều muốn giáo sư Ninh khám cho họ đó. Chính vì hưởng thụ thầy ấy phục vụ!"

      Trịnh Đinh Đinh hiểu ra, cũng cười theo: "Ừ. . . . . tôi thấy bạn của giáo sư chắc chắn chịuáp lực rất lớn."

      "Thầy ấy chưa có bạn đâu!" Tiểu Phó thấp giọng . "Thầy vẫn còn độc thân. Gần đây,thầy ấy hay xem mắt nhưng chẳng nên cơm cháo gì cả!"

      "Tại sao?" cắt bỏ khối u, cả người cũng thả lỏng hơn, Trịnh Đinh Đinh khôi phục bản tính bát quái của mình.

      "Thầy ấy rất hay bắt bẻ!" Tiểu Phó nhíu mày,"Thầy ấy ghét phụ nữ trang điểm quá đậm, giày cao gót, làm bộ làm tịch. Ghét phụ nữ thíchmón thịt heo kho hành. Ghét phụ nữ xem phimthần tượng. Còn ghét rất nhiều thứ. Tóm lại, thầy ấy có rất nhiều điều cấm kỵ!"


      "Thịt heo kho hành sao?" Trịnh Đinh Đinh ,"Cái này hình như hơi kỳ lạ phải!"

      "Bởi vì thầy ấy ghét ăn hành, cũng thích ăn thịt heo."

      ". . . . . hóa ra là như vậy!" Trịnh Đinh Đinh biếtđược . Hóa ra cũng có nam nhân khó chiều như vậy.

      Sau mười lăm phút tiểu Trần mang kết quả kiểm tra khối u của về, chung là tốt, nóicâu chúc mừng với Trịnh Đinh Đinh.

      Trịnh Đinh Đinh ra khỏi phòng phẫu thuật thìnhìn thấy Ninh Vi Cẩn từ cửa thoát hiểm vào. tới, lời cảm ơn .

      " cần cảm ơn đâu! Đây là chức trách của tôi mà!" Ninh Vi Cẩn , " số điều cần chúý sau khi phẫu thuật tiểu Trần chi tiếtcho . Nhớ tuần sau đến cắt chỉ!"

      "Vâng." Trịnh Đinh Đinh ngửi thấy mùi thuống lá áo sơ mi . Quả hút thuốc.

      Ninh Vi Cẩn xoay người , ngẩng cao đầu,sống lưng thẳng, tay để tha bên người, tay để vào trong túi. Áo blouse trắng phaukhông dính hạt bụi. Bước chân nhanh, vôcùng gọn gàng, lại có chút hào phóng.

      Quả có phong cách bác sĩ.

      Sau đó, Trịnh Đinh Đinh xin nghỉ ở nhà, ngồi thiết kế số thứ. buổi tối, nàng miệt màivẽ máy tính vang lên báo có thư. theo quán tính mở ra, đó là " ngày xanh thẳm" kinh ngạc, nghĩ thầm: Giáo sư Ninh lại ghé thăm shop của nàng rồi sao?

      "Có ai ở đó ? Gối ôm hà mã còn hàngkhông bạn?"

      Trịnh Đinh Đinh gõ mấy chứ: "Giáo sư Ninh?"

      "Ah?"

      "Bạn phải là giáo sư Ninh sao?" Nếu nhưcô nhớ lầm người xe Porsche và nhận hàng đúng là Ninh Vi Cẩn mà.

      "A a, giáo sư Ninh là trai mình. Lần trước,mình có việc bận, nên kêu ấy lấy hàng giúpmình."

      Hóa ra là như vậy.

      "Ah, bạn biết trai Ninh Vi Cẩn của mình sao?"

      "Giáo sư vừa giúp mình làm tiểu phẫu!"

      "Cái này cũng quá trùng hợp rồi! Vậy bây giờ sức khỏe của như thế nào? Nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng vội."

      "Ừ. Mình biết rồi. Mấy hôm nay bán hàng. Nếu như bạn muốn gối ôm hà mã, mườingày sau mình giao hàng!"

      "Còn có thể giao hàng tận nhà sao?"

      " thành vấn đề!"

      "Ok. Chúc bạn nhanh khỏe nha!" Em giáo sư Ninh gửi khuôn mặt tươi cười.

      tuần lễ sau, Trịnh Đinh Đinh đến bệnh viện cắt chỉ, còn được chính tay Ninh Vi Cẩn phụcvụ. tay đặt ngực , tay kia cầm nhíp nhàng rút chỉ, rồi kiểm tra vết thương.Lần này, đeo bao tay nữa, ngón tay hơi lỏng lưu luyến da thịt của khiến Trịnh Đinh Đinh lại nổi lên tầng da gà.

      chuyên chú kiểm tra vết thương của , để ý mà nhận xét: "Vết thương bị nhiễm trùng cũng sưng đỏ, vết thương lành cũng rất nhanh!"

      "Vậy tốt quá!"

      vừa liếc nhìn áo ngực màu đen của , nhíumày : "Đổi thành cỡ lớn nhất , cái này hơichật!"

      ". . . . . "Trịnh Đinh Đinh trầm mặc gật đầu.

      có thể tiếp nhận chuyện phơi bày vòng dưới tầm mắt của giáo sư Ninh thản nhiêntiếp nhận đề nghị của , đổi áo ngực cỡ lớn nhất.

      "Đừng lo lắng" Ánh mắt vẫn chăm chú ngực trái của , giọng có chút khàn khàn,"Chỉ cần làm theo hướng dẫn, rồi cẩn thận chút lưu lại sẹo đâu."

      "Vâng!"

      Ngay lúc này ở bên ngoài có giọng nữ vang lên: "Giáo sư Ninh đâu? Vì hôm nay ấy ởđây nên tôi đặc biệt xin nghỉ để hỏi ấy vàivấn đề. Chắc ở bên trong nhỉ? Được,tôi đợi."

      Đến khi Trịnh Đinh Đinh theo Ninh Vi Cẩn rangoài thấy có bốn năm người phụ nữ ngồi đợi rồi, nhiệt tình chào hỏi Ninh Vi Cẩn, còn ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn lại, từ từ "Ừ" tiếng.

      Tiểu Phó cầm máy đó huyết áp trừng hai mắt cười với Trịnh Đinh Đinh, giọng :"Giáo sư Ninh ở bệnh viện chúng tôi là pho tượng nam thần đó nha!"

      Trịnh Đinh Đinh mỉm cười.

      Ninh Vi Cẩn vừa ngồi xuống, phụ nữ to ganmở miệng: "Giáo sư Ninh! Tuần trước cậu xemmặt có kết quả ?"

      Xem ra họ còn muốn biết mọi tin tức, động thái của Ninh Vi Cẩn từng giờ từng phút nha. TrịnhĐinh Đinh có chút ngoài ý muốn.

      Ninh Vi Cẩn cầm bút viết mấy dòng bệnhán, lạnh nhạt : " có!"

      "Tôi có cháu vừa mới tốt nghiệp đại học, làm giáo viên. Vóc người cũng thanh tú, cậu có định suy nghĩ chút ?"

      "Cảm ơn, chẳng qua tạm thời tôi có ý định này." Ninh Vi Cẩn dừng bút, cũngchẳng thèm ngước mắt lên nữa.

      Trịnh Đinh Đinh lướt qua mấy người ra ngoài,đột nhiên nghe được lời bình thản của NinhVi Cẩn, "Tháng sau nhớ đến kiểm tra lại!"

      ý thức được Ninh Vi Cẩn chuyệnvới mình, quay đầu lại tiếng, "vâng" còn tặng thêm tiếng, "Cảm ơn!" nữa.

      Từ lâu ba xuống, đến sảnh của phòng khámnhìn thấy ít người mặc áo blouse trắng. Có bác sĩ gầy, béo, cao lun. Nhưng nhìn mộtvòng cũng thấy có bác sĩ nào giống như Ninh Vi Cẩn. Bất tri bất giác, Trịnh ĐinhĐinh mới nhận thấy lời của tiểu Phó rất có đạo lý, bác sĩ Ninh đúng là quá nổi bật, xuất chúng.

      Ba ngày sau, Trịnh Đinh Đinh tự mình Thiên Thủy uyển giao hàng. Lần này, người xuống nhận hàng chính là còn trẻ. Khuônmặt có nét giống Ninh Vi Cẩn, mình chính là Ninh Vi Tuyền.

      "42 tệ." Ninh Vi Tuyền sảng khoái đưa tiền cho , cười ngọt ngào, "Cảm ơn bạn giao hàng cho mình."

      Trịnh Đinh Đinh đưa túi đồ rất đẹp đưa cho . Sau khi nhận lấy, thấy túi có đôi taimèo, kinh ngạc, "Cái túi này đẹp!"

      "Là mình thiết kế đó!" Trịnh Đinh Đinh gật đầu cái, "Phía sau còn có đuôi nữa!"

      Ninh Vi Tuyền vừa lật lại để nhìn, quả nhiên đằng sau còn có chiếc đuôi mượt mà, "Bạnthật có tài!"

      Hai người chuyện, chiếc xe con chậm rãi lái vào cổng chung cư. Ninh Vi Tuyềnvừa nhìn nhận ra, nhếch cằm lên cười cười,"Ơ, giáo sư Ninh về rồi!"

      Quả nhiên là giáo sư Ninh. vẫn chiếc xePorsche kia, dừng lại trước mặt bọn họ. Đưa tayhạ kính xe xuống, ánh mắt dừng lại ngườiTrịnh Đinh Đinh, dường như có ý hỏi tại sao lại ở chỗ này.

      Trịnh Đinh Đinh chủ động chào hỏi.

      Hôm nay, Ninh Vi Cẩn mặc bộ âu phụcmàu xám thẫm, càng thành thục, kín kẽ hơn rấtnhiều khi ở bệnh viện. Ở cổ tay là hai viên đá bảo thạch màu đen làm khuy cài cực kỳ xinh đẹp càng khiến tôn quý hơn rất nhiều. Anhkhông gì, chỉ gật đầu với cái.

      Trịnh Đinh Đinh nhận tiền, rồi tạm biệt Ninh Vi Tuyền, xoay người rời . Chưa được mấybước nghe thấy Ninh Vi Tuyền : "!Hôm nay cùng với Lưu tiểu thư kia có hợp khẩu vị ?"

      "Bình thường! có cảm giác đặc biệt."Bắc sĩ Ninh đúng trọng tâm, giọng cũngcực kỳ lạnh nhạt.

      " còn bắt bẻ nữa cẩn thận ai thèm lấy đâu!"

      " gấp gì chứ?" Giọng càng lạnh nhạt hơn.

      . . . . . .

      Xem ra, ngày đó giáo sư Ninh dối mấy người phụ nữ kia nha. lại còn rất tích cực xem mắt nữa, chứng tỏ cũng rất để ý chuyện cả đờimà. Trong lòng Trịnh Đinh Đinh đưa kết luận, ta đúng là nam nhân ăn ở hai lòng.


      Thậm chí. . . . . có lẽ ta vô cùng "Hận kết hôn?"
      Snow, Sue úmylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3




      Chiều thứ bảy, sau khi du lịch ở Vân Nam về, Trịnh Đinh Đinh mời Tiêu Quỳnh uống tràmừng nàng phẫu thuật thành công, vẫn ở chỗcũ, ở sảnh khách sạn đường Lộ Tân.

      Trịnh Đinh Đinh trước 20 phút bắt xe tới.Đến nơi, nhận được điện thoại của Tiêu Quỳnh là chó con nhà bị tiêu chảy cấptính nên có thể đến muộn nửa tiếng. Trịnh Đinh Đinh : " có việc gì! Cậu cứ từ từ.Mình chờ được!"

      Gọi ấm trà Ceylon (1) và phần sconechuối (2). Trịnh Đinh Đinh lấy ở trong túi xáchquyển tuần san đời sống, cẩn thận lật xem từngtrang. Ngay cả quảng cáo cũng nghiền ngẫmtừng chữ..

      cực kỳ tập trung bên tai truyền đến tiếng, "Cạch cạch".
      Trịnh Đinh Đinh ngước mắt nhìn, bàn tay nhè gõ lên mặt bàn, có thể nhìn thấy khớp xương.

      "Hả?" ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, đúng hơn là dạo gần đây rất quen thuộc đúng hơn — Ninh Vi Cẩn.

      Hôm nay, Ninh Vi Cẩn mặc bộ âu phụckiểu của G&H màu xám thẫm có vân chìm,được là phẳng, càng làm nổi bật bờ vai rộng, eo hẹp của . Cực kỳ ưu nhã nhưng cũng mạnh mẽ kém.

      "Giáo sư Ninh?" Trịnh Đinh Đinh có chút ngoàiý muốn.

      Ninh Vi Cẩn tìm tòi nghiên cứu nhìn cái từ xuống dưới, vẻ mặt thả lỏng, chậm rãi : "Lại là !"

      "A?" Trịnh Đinh Đinh hiểu chuyện gì xảy ra.

      Ninh Vi Cẩn muốn ngồi xuống chỗ đối diện nhưng cách đó xa truyền đến giọng nữ trong veo: "Giáo sư Ninh?" Trịnh ĐinhĐinh và Ninh Vi Cẩn quay đầu lại nhìn đến côgái kia. cũng chợt hiểu chuyện gì xảy ra. Ha, giáo sư Ninh nhầm là đối tượng hẹn hò nha.

      mặc chiếc áo len màu đỏ đứng dậy, vẫy vẫy tay với Ninh Vi Cẩn, nụ cười hơi xấu hổ, "Ởbên này!"

      " xin lỗi! Tôi tìm lộn người." Ninh Vi Cẩnnói xong, sải chân bước đến chỗ đối tượng hẹnhò chân chính.

      Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nhìn chiếc áo len màuđỏ người mình, nghĩ thầm, sớm biết như thếcô nên mặc chiếc áo len mới tím để tránh hiểu lầm như thế.

      Cầm chén trà, uống ngụm, lại nghĩ: Tần suất giáo sư Ninh rất cao nha, chắc cũng có liên quanđến cầu của ta rồi.

      vẫn còn nhớ lời mấy thực tập sinh , ghét phụ nữ trang điểm đậm, giày cao gót, làm bộ làm tịch, ghét thích món thịtheo kho hành, ghét thích phim thầntượng. . . . . Nghĩ lại chút phát phạm vào điều cấm kỵ của nha. rất thích phim thần tượng.

      Đợi chút, cái này liên quan gì đến chứ?

      Trịnh Đinh Đinh khẽ lắc đầu cái, phục hồi lại tinh thần, lật trang tạp chí.

      Bốn mươi phút sau, Tiêu Quỳnh mới xuất ,ngồi xuống hít hơi sâu rồi thở mạnh ra: "Mình nhớ khí trong lành ở Vân Nam nha. Về đến đây cũng thể nào thích ứng được. Bạn thân mến, cậu đến rồi chắc cũngbiết đó, khí ở thành phố H này ô nhiễmđến mức nào rồi."

      Trịnh Đinh Đinh mỉm cười, rót cho chéntrà: "Có bản lĩnh ở đó cả đời , lưu luyến cõi hồng trần vạn trượng này nữa."

      Tiêu Quỳnh sơ sờ lỗ mũi cái: "Trấn cổ kia tốt , nhưng nếu có Starbucks mình thể nào thích ứng được."

      "Yên tâm , mình hiểu cậu mà. Hồng trần thế tục mới là nơi của cậu." Trịnh Đinh Đinh đẩychén trà tới trước mặt , "Trấn cổ đó đẹp thìđẹp nhưng cậu chỉ ở được tháng thôichứ ở lại đó cả đời, cậu phát điên mới lạđó!"

      Hai người rất nhiều chuyện trời dướibiển, nhưng bất tri bất giác đề tài vẫn thể tránh thoát hai chữ "Trần Tuần".

      "Trần Tuần có liên lạc với cậu ?" Tiêu Quỳnh hỏi.

      Trịnh Đinh Đinh lắc đầu.

      "Cũng thèm gọi điện thoại?"

      " có."

      "Vậy ta có trách nhiệm rồi."Tiêu Quỳnh cau mày, "Mặc kệ thế nào ta cũng nên cho cậu tiếng. Tại saocó thể tiếng nào rồi như thế chứ? Hay là tìm phụ nữ khác? Rốt cuộc ta có coi cậu là bạn hay ?"

      Trịnh Đinh Đinh cảm thấy lỗ tai ong ong rồi. đưa tay ấn ấn cái, sau đó : "Mình cũng đâu phải là bạn của ấy!"

      Tiêu Quỳnh ngẩn ra, sau đó cười: "Sao cậu cứ hạ thấp bản thân như thế chứ? Vẫn hènmọn như thế sao?"

      Trịnh Đinh Đinh nhìn .

      "Vốn dĩ cho rằng hai cậu có thể tu thành chính quả, cậu cũng được như nguyện, ai biết. . . . . "Tiêu Quỳnh , "Bạn ! Lời hề dễ nghe. Lần này khi ta tìm cậu, cậu cũng nên suy nghĩ kỹ càng xem có muốn đón nhận ta ? khi đón nhận rồi cậu phải chịu , có lẽ cả đời này ta sẽkhông thể nào phủ sạch quan hệ với Ôn Tử Hinhđược, cậu chịu được sao? ta mộtlòng dạ với cậu. Cậu vẫn còn tình địch rất mạnh, cậu thấy mệt sao? Quả ,mình thừa nhận đẹp trai, lại hấp dẫn chỉ là những thứ kia có tác dụng gì sao? ta cũng đâu chỉ có mình cậu chứ?"

      Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.

      "Còn nữa, cậu cậu biết từ năm lớp mười. Bây giờ cậu 24 rồi. 10 năm rồi, nếunên chuyện gì sớm thành rồi." Tiêu Quỳnh trúng tim đen của Trịnh Đinh Đinh, thêm: "Hai người có duyên phân. Mình tin cậu hiểu đạo lý này."

      Trịnh Đinh Đinh cười cứng ngắc, : "Mìnhbiết chứ, chỉ là ngoài ấy mình tìmđược người tốt hơn. Tự mình cũng biết tạisao nữa. Ngoài ra, mình thể động lòng với những người khác!"

      Tiêu Quỳnh lắc đầu: "Xin lỗi vì mình thể lý giải được. Mình chưa ai, cũng biếtcậu thuộc thể loại gì nữa."

      Dứt lời, hai người đều giữ im lặng, Tiêu Quỳnhcầm thìa bạc chậm rãi quấy chén trà, ánh mắt lại nhìn đôi nam nữ cách đó xa. gáimặc áo len màu đỏ đứng bật dậy, khiếp sợ trừngmắt nhìn bạn trai ấy. lát sau, khuôn mặt cũng đỏ bừng, : " là quá đáng!" xong, mặc áo len đỏ, cầm ví bước nhanhvề phía cửa. Còn bạn trai kia cũng chẳng cóý định đuổi theo người đẹp, chỉ ngồi tại chỗ, cúi đầu nghịch điện thoại di động.

      Tiêu Quỳnh cảm thấy khá kỳ lạ, cười lên tiếng, Trịnh Đinh Đinh phục hồi lại tinh thần,
      nhìn theo ánh mắt của thấy đối tượng hẹn hò của giáo sư Ninh sớm rời , còn mìnhgiáo sư Ninh nhàn nhã ngồi tại chỗ, cúi đầunghịch điện thoại.

      "Bạn ! Cậu xem đẹp trai đối diện , đôi chân kia đúng là quá mê người nha!" Tiêu Quỳnh , "Tao nhã, thon dài, hình dang cânđối, nhưng cũng rất mạnh mẽ nha!"
      Người được bình phẩm giáo sư Ninh chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm được cái nhìn của Trịnh Đinh Đinh.

      Trịnh Đinh Đinh có chút xấu hổ, nhìn sang chỗ khác, giọng : " ấy chính là bác sĩ làm phẫu thuật cho mình!"

      " thể nào, trùng hợp như vậy sao? Là anhta phẫu thuật cho cậu sao? Vậy phảianh ta nhìn thấy hết của cậu rồi?"

      "Chuyện này cũng rất bình thường mà. Sau khinằm lên bàn mổ ai chẳng phải cởi hết?"

      "Thế sau khi phẫu thuật xong, đối mặt với anhta mà cậu cảm thấy lúng túng sao?"

      "Liên quan gì chứ? Dù sao chờ sau khi kiểm tra lại mình cũng gặp lại ấy nữa mà!"

      "Đúng rồi, bạn ! ta vẫn nhìn cậu kìa!"

      Trịnh Đinh Đinh lặng lẽ quay đầu lại, quả nhiên chạm vào đôi mắt trầm tĩnh của giáo sư Ninh. vẫn ngồi yên ở đó, tư thế ngồi lại cực kỳtao nhã, bình thản, ánh mắt rất tự nhiên nhìn .

      "Đừng nữa. . . . . Có lẽ ấy nghe đượcchúng ta chuyện đó." Trịnh Đinh Đinh ," sau lưng người ta tốt lắm đâu!"

      Hai người thu lại tầm mắt, đổi đề tài.

      Sau lúc lâu, Trịnh Đinh Đinh vô tình quay đầu lại thấy chiếc ghế sa lon đó còn bóng người. Hai cốc nước chanh vẫn đầynguyên nhưng thấy bóng dáng Ninh Vi Cẩn đâu nữa.

      Chuyện gặp giáo sư Ninh xem mắt thất bại rất nhanh bị Trịnh Đinh Đinh quẳng sau đầu. Chođến đầu tháng sau, đường đến bệnh viện kiểm tra lại, mới ý thức được có khi lần này gặp giáo sư Ninh hơi xấu hổ chút.

      tới muộn thế nên cũng còn đông nữa. Phòng khám cũng chẳng còn ai, Ninh Vi Cẩn đeo khẩu trang cúi đầu chuyên tâm ghi chép gì đó.,
      Trịnh Đinh Đinh gõ cửa, Ninh Vi Cẩn chỉ nhànnhạt "Ừ" tiếng, cũng ngẩng đầu.

      "Giáo sư Ninh? Tôi đến khám lại." Trịnh ĐinhĐinh .
      Ninh Vi Cẩn nghe thấy giọng của , đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn : "Khoảng thời gian này, cảm thấy miệng vết thương có đau ?"

      " có!" Trịnh Đinh Đinh . "Nhưng mà nó có màu đỏ sậm, sau khi tắm xong hơi ngứa thôi."

      Ninh Vi Cẩn trầm ngâm mấy giây rồi đứng lên,chỉ vào bên trong, "Tôi giúp kiểm tra chút."

      Lúc Trịnh Đinh Đinh ngồi giường, Ninh Vi Cẩn kèo rèm giúp . Đột nhiên, có cảm giác thích ứng được. Mặc dù đây phải là lần đầu tiên kiểm tra, nhưng mấy lần trước đều có người khác nữa. Mà hôm nay lại chỉ có hai người bọn họ, có cảm giác rất kỳ quái.

      Tốc độ cởi khuy áo len rất chậm, tùy tiện hỏi:"Giáo sư Ninh? Sao hôm nay thấy tiểu Trần và tiểu Giao đâu cả?"

      "Hôm nay ở trường có môn thi, nên họ xin nghỉrồi."

      "À!" Trịnh Đinh Đinh cười cười, cố gắng chegiấu khẩn trương trong lòng, "Sinh viên trường y học rất vất vả."

      Ninh Vi Cẩn từ chối cho ý kiến, yên lặng đợi côcởi quần áo.
      Khi cẩn thận vén áo lên có chút khẩn trương,Trịnh Đinh Đinh đột nhiên dừng lại, giọng : " ra sau khi tắm xong vết thương hơi ngứa có thể coi là bình thường đúng ? Những thứ khác có vấn đề gì cả!"

      " sao? Giọng của Ninh Vi Cẩn vững vàng, giọng hơi chậm hơn, "Tôi đề nghị nên kiểm tra lại chút hơn!"

      Nghe được trong câu của chophép hoài nghi, Trịnh Đinh Đinh thầm hít hơn, vén áo lên, cởi khóa cài áo lót, mộtcâu, "Tôi chuẩn bị xong rồi!"
      Ninh Vi Cẩn xoay người lại, đến gần, giúp côkiểm tra.

      cúi người xuống, chăm chú quan sát vết sẹo ngực trái của , sau đó, ngón trỏ nhàng miết chút dọc theo vết mổ, rồi đè lại:"Đau ?"

      "Có chút, ừ, cũng phải. . . . . bìnhthường, gọi là đau."

      cảm giác tay của vẫn lưu luyến ngực trái của , nhàng miết miết. Bởi vì khoảng cách khá gần, có mùi hương thanh mátquanh quẩn ở chóp mũi . Hơi thở ấm áp đềuđặn phả lên da thịt . Tim đập loạn nhịp mộthồi.

      Tay của rời khỏi ngực , kêu giơ cao tay trái, sờ nách hỏi, " có đau ?"

      lắc đầu, : " có cảm giác gì." hơi dùng sức chút, đột nhiên bật cười.

      " cười cái gì?" nghiêm nghị liếc mộtcái.

      "Rất nhột, rất nhột mà!"

      "Cố chịu!" lời ít nhưng ý nhiều.

      thu tay, rồi nhìn vết sẹo ngực , ngón tay sạch , có chút lại, nhàng miết vếtsẹo, cực kỳ nghiêm túc.

      Trịnh Đinh Đinh cúi đầu có thể nhìn thấy dường như rất nghiên cứu bộ ngực . Mặc dù hành động của cực kỳ chuyên nghiệp, động tác lưu loát cũng có hành vi sàm sỡ nào nhưng vẫn có chút được tư nhiên.Chưa bao giờ có người khác phái quan sátsuồng sã nơi bí mật của như vậy. Lại cònquang minh chính đại xem xét nữa chứ! Cho dù đối phương là bác sĩ, mục đích cũng chỉ muốn kiểm tra xem vết thương có khôi phục được tốthay thôi. Nhưng dù sao cũng chưa gặp mấy lần nhưng có mấy lần tiếp xúc thânmật rồi. . . . .

      Nhớ tới hôm ở sảnh khách sạn, ánh mắt quan sát , rồi dáng vẻ từ cao nhìn xuống đốilập với thái độ cẩn thận, tỉ mị, nghiêm túcchuyện nghiệp lúc này. cảm thấy khá kỳ lạ.

      "Thuốc mà tôi kê cho , mỗi ngày đề bôichứ?"

      "Vâng, đêm nào cũng bôi!"

      "Lần trước vết sẹo chỉ có 6 mm giờ gần 1 cm rồi. Bề mặt về sẹo còn có chút gợn gợn, và tốc độ vết thương liền miệng rất chậm." ngẩn đầu lên, thanh sắc bén nhìn , "Cơ địa có khó liền sẹo sao?"

      "Cơ địa khó liền sẹo sao? Tôi biết, từ nhỏđến lớn tôi chưa từng phẫu thuật cũng bịthương ngoài da bao giờ." Trịnh Đinh Đinh nhớlại. Trừ bị muỗi cắn chảy máu ra bị thương ngoài da bao giờ cả.

      "Đến khoa da liễu kiểm tra chút ." Ninh Vi Cẩn xong thu tay lại. "Nếu như cơ địacô khó liền xẹo ở chỗ này lưu lại lại sẹo thìcó chút khó coi!"

      "À?"

      Trịnh Đinh Đinh cài lại áo lót, sửa sang lại quầnáo, theo Ninh Vi Cẩn ra ngoài. cầm bút viết vài dòng lên bệnh án của , rồi dặn khoa da liễu kiểm tra.

      Trịnh Đinh Đinh cầm bệnh án, lúc ra ánh mắt thấy đồ vật quen thuộc. Giáo sư Ninh dựa vào thứ gì đó mềm mềm. Đó chính làgối ôm hà mã mà Ninh Vi Tuyền mua ở shopnàng nha!

      có chút ngoài ý muốn, Ninh Vi Cẩn quay đầu lại, theo tầm mắt nhìn gối hà mã mà đangdựa, "Có vấn đề gì sao?"

      " có," Trịnh Đinh Đinh vừa chuyện lại đưa tay chỉ con hà mã kia. "Chỉ là ngờ mang cái này đến phòng làm việc thôi!"

      "Thuận tay cầm thôi!" Giọng của Ninh Vi Cẩn cũng lạnh nhạt, "Dùng cũng tệ lắm!"

      Trịnh Đinh Đinh thêm gì nữa, cầmbệnh án ra ngoài. Vừa đúng lúc đó, có mộtbác sĩ nữ cao ráo, trẻ tuổi cầm âu cherry vào, cười rất dịu dàng, "Ninh sư huynh, có muốn ăn chút hoa quả hay ? Yên tâm , em rửa hai lần rồi, rất sạch đó!"

      "Cảm ơn!" Giọng của Ninh Vi Cẩn đầykhách khí, xa cách, "Chẳng qua tôi thích ăn cherry. nên chia cho những người khácđi!"
      ——————————

      (1): Trà Ceylon: loại trà của

      (2): Scone chuối: loại bánh ngọt nổi tiếngcủa .
      Snowmylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4



      Trịnh Đinh Đinh đến khoa da liễu làm xét nghiệm, cơ địa dễ để lại sẹo. Bác sĩ ở Khoa da liễu kê vài loại thuốc cho , rồi cho chút lời khuyên.
      Dù sao cũng là ngực của phụ nữ, lại nhớ đến giáo sư Ninh , "Ở chỗ này mà để lại sẹo hơi khó nhìn!" Trịnh Đinh Đinh cảm thấy mình nên chú trọng vấn đề này. Nghiêm túc thực theo lời dặn của bác sĩ từ ăn uống hay những việc cần làm. Ăn nhiêu rau xanh, trái cây, lan châu, hạt đâu, hạt ý dĩ nhân, quả hạch. Kiêng ăn ớt, thịt dê, tỏi, gừng, cà phê. tóm lại là từ bỏ những món ngon mà nàng thích.

      images



      Trịnh Đinh Đinh cầm bệnh án của bác sĩ, vừa cúi đầu đọc vừa ra cửa bệnh viện. Ánh mắt ngước nhìn thấy chiếc xe dũng mãnh chậm rãi tới. ngẩng đầu lên, đúng la giáo sư Ninh.

      Ngồi ở vị trí lái, Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, nhưng rất nhanh thu hồi lại, nhìn thẳng về phía trước.

      "Ninh sư huynh!"

      Trịnh Đinh Đinh nghe dược giọng dịu dàng và có chút gấp gáp, sau đó nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh, uyển chuyển chậm rãi lên, đuổi kịp đến xe Ninh Vi Cẩn, hơi cúi người xuống, gõ gõ cửa sổ. Ninh Vi Cẩn hả cửa kính xe xuống, hình như ta với mấy câu thấy Ninh Vi Cẩn gật đầu cái, ta cười mở cửa ngồi lên ghế lại phụ, thắt chặt dây an toàn, ưu nhã hất tóc.

      Trịnh Đinh Đinh nhận ra ta chính là bác sĩ xinh đẹp đưa cherry cho giáo sư Ninh nha.
      Đúng vào lúc tan sở, mấy y tá khoác tay nhau ra ngoài, thấy giáo sư Ninh và người bên cạnh, cười xuy : "Bác sĩ Thư lại lên kế hoạch cưa cẩm bác sĩ Ninh rồi." " ta chỉ giả vờ như thế thôi. Luôn làm bộ thanh cao giống như nữ thần nhưng toàn làm chuyện trẻ con." "Da mặt đủ dày mà! Ai mà biết giáo sư Ninh chẳng có tình cảm nào với ta. ta vẫn còn bám mãi chịu buông!" "Bạn của mình làm cùng khoa với ta, với mình là mỗi lần giáo sư Ninh xem mắt cả ngày hôm đó mặt ta lạnh như băng, toàn trút giận lên thực tập sinh thôi. Còn đến khi giáo sư Ninh xem mắt thất bại ta mới cười, cười đến hiểm!"

      . . . . . .

      ra ở bệnh viện cũng có nhiều chuyện bát quái như vậy. Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn.

      Những suy nghĩ kỹ lại đàn ông có điều kiện tốt như giáo sư Ninh bên cạnh có rất nhiều bóng hồng vây quanh rồi. Tiêu Quỳnh cũng đó, trong bệnh viện lớn làm gì có bác sĩ nam nào phong lưu đâu? Hàng ngày, có biết bao nhiêu em y tá trẻ tuổi, xinh đẹp vậy quanh, du dỗ, sao có thể giữ mình trong sạch chứ?

      Thôi, dù gì cũng chẳng có quan hệ đến . thản nhiên nhún vai, khoác túi đến trạm xe bus.

      Buổi tối, Trịnh Đinh Đinh tắm rửa, bôi thuốc lên vết sẹo trước ngực, mặc áo lót xong, ngồi ghế sô pha, mở laptop xem hãng đồ chơi Dirtype mới ra sản phẩm mới, thuận tiện mở QQ, góc phải thấy nick của Tiêu Quỳnh nháy sáng. mở ra, thấy mấy bức ảnh của ấy.

      Sau đó, tùy tiện kéo danh sách bạn thân, ánh mắt theo bản năng nhìn nick của Trần Tuần. Trần Tuần lấy nick là "Thuyền cạn chạy chậm!" Ảnh avatar là bức ảnh tự chụp ở biển Aegean. Lúc này avatar của xám tro. mở ra, đọc lại lịch sử chuyện của bọn họ. Lần chuyện cuối cùng giữa bọn họ là buổi tối nào đó cách đây hai tháng.
      nhớ là ai mở đầu, bọn họ về chuyện tình cảm.

      Thuyền cạn chạy chầm chậm: Liệu có tốt tự nguyện muốn lấy nhỉ? nghĩ. Mỗi tuần làm việc 51.3 giờ, ngay cả thời gian xem phim cũng vội vàng, chẳng có tế bào lãng mạn, hiểu gì là tình thú, cũng biết cách lấy lòng đối phương. nghĩ, chuyện chung thân đại của bản thân rất khó giải quyết rồi.

      Lúc đó, chỉ cách màn hình máy vi tính nhưng có thể đoán được sắc mặt , rất ung dung, thản nhiên mà đùa cợt.

      Rồi sau đó, nghĩ lâu, gõ lại xóa, xóa lại gõ, cuối cùng cũng gửi câu: Em nghĩ tốt muốn sống chung với chỉ sợ coi trọng ấy thôi.
      ấy gì nữa, nghĩ cũng đoán được thâm ý trong câu kia, nhưng biết trả lời ra sao. Cự tuyệt sợ tổn thương đến lòng tự ái của . Tiếp nhận sao? Đó cũng phải là điều ấy cam tâm tình nguyện.

      Sau đó mấy ngày, Trần Tuần biết tin Ôn Tử Hinh xảy ra chuyện. ấy bỏ lại tất cả mọi chuyện đến thành phố N tìm Ôn Tử Hinh, cũng chẳng thèm liên lạc với nữa.

      biết Trần Tuần sớm hơn Ôn Tử Hinh. thích Trần Tuần nhiều hơn Ôn Tử Hinh.

      Nhưng ngay từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, vẫn là người thua cuộc.

      Tình sao có hai chữ công bằng đây?

      mở nhật ký ra.

      Ngày 3 tháng 11 năm 2005.

      Hôm nay rốt cuộc mình gặp được nhân vật nổi tiếng nhất trường Trần Tuần. Năm ngoái, đoạt huy chương trong cuộc thi khoa học quốc tế. Đề tài nghiên cứu gọi là "Hooc môn nữ giới có ảnh hưởng đến xương sụn!" nhận được 10.000 USD tiền thưởng. Sau đó, lấy phần ba quyên góp cho địa phương bị động đất. Ừ, rất cao, người hơi gầy, da sạch , cười lên rất dịu dàng. Đúng là soái ca. cũng tự cao tự đại với những đàn em trong trường. Mình chỉ có chút kỳ quái, sao lại nghiên cứu hooc môn nữ giới chứ?

      Ngày 6 tháng 1 năm 2006,

      Hôm nay mình thi rớt số học rồi. Xét xét lại mình chỉ có 45 phút làm bài thôi. Haiz,. . . . . Mình là người ra trường thi cuối cùng. Cả người hồn xiêu lạc phách, bộ cũng thất mất sức nữa ngờ lại đụng phải Trần Tuần. Bình thủy trong tay mình rớt mặt đất. giúp mình nhặt lên rồi trả lại cho mình. Mình phát bàn tay rất đẹp, có khi còn đẹp hơn ca tay con nữa, mình cảm thấy tự ti quá!

      Ngày 7 tháng 3 năm 2006,

      Hôm nay, ở trong phòng giáo viên giúp thầy ghi điểm thi tiếng . Trần Tuần ngồi ở chỗ đối diện với mình. Hình như giúp thầy vật lý chép cái gì đó. Mình vừa ghi điểm vừa len lén nhìn . làm việc rất chăm chú, cũng liếc ngang liếc dọc gì. Cũng may là như thế cho nên mình mới có thể thoải mái lén lút ngắm chứ.

      Ngày 11 tháng 5 năm 2006,
      Hôm nay ở lớp tiếng lại gặp Trần Tuần rồi. Mình chuyện với bằng tiếng . tiếng rất hay, giọng rất chuẩn, tốc độ vừa phải khiến người nghe rất thoải mái. Sau khi chuyện, mình mới biết hóa ra bà ngoại là người . có ¼ huyết thống là người , khó trách tiếng tốt như vậy.

      Ngày 10 tháng 11 năm 2006,

      Đây có lẽ là lần cuối cùng du lịch lúc với nhóm bạn trung học. Lúc leo núi Trần Tuần ở trước mặt mình. Mình vẫn theo bước chân , ngừng nghỉ. Lần đầu tiên mình leo nhanh như vậy. Đến đỉnh núi lưng đầy mồ hôi rồi. Thở hồng hộc, mệt muốn chết được. Lúc nhìn thấy bộ dạng vẫn như thường, nhìn mình cười cười, còn đưa cho mình cây kẹo mút.

      Ngày 3 tháng 4 năm 2007,

      Trần Tuần lại thi đấu. Lần này các thầy giáo đều tán thành để . Dù sao, tháng sáu cũng phải thi rồi, cũng nên chú tâm vào học hành. Nhưng mà vẫn kiên trì giữ vững quyết định của mình. Lúc tan học, mình còn cố tình ngang qua phòng học của , vừa đúng lúc ôm bóng rổ ra ngoài. Mình làm mặt dày tiến lại gần với đôi câu. cũng lịch cảm ơn. Đúng rồi, ở khoảng cách gần như thế, mình mới phát ra mắt hình như có màu hơi xanh phải. Có phải vì có ¼ huyết thống người nhỉ?

      Ngày 1 tháng 9 năm 2007,

      Mình học lớp 12 rồi đó. Năm nay chắc chắn rất vất vả. Ngoài trận chiến thi tốt nghiệp trung học còn thực đau buồn là Trần Tuần ở đây nữa rồi. Điểm số của cao thứ ba tỉnh, đâu trường đại học Z hệ tài chính. Mình cũng mừng cho , nhưng có chút buồn. vẫn luôn ưu tú như vậy, nổi bật, xuất chúng, khiến người ta theo kịp. Cuộc sống ở đại học của chắc chắn rất phong phú, rồi quen biết ít nữ sinh ưu tú đâu. Cứ coi như mình tự mình đa tình, liệu có thỉnh thoảng hay có phút nào nhớ Trịnh Đinh Đinh mình chứ? Hay là, ngay cả tên mình cũng nhớ?...Ai, thôi, học thôi!

      Ngày 6 tháng 6 năm 2008,

      Ngày mai là thi tốt nghiệp trung học rồi. Nếu như mình có thể phát huy hơn thường ngày, thi đỗ đại học Z, nhất định mình muốn theo đuổi Trần Tuần. Đúng vậy, làm người nên gọn gàng, linh hoạt. Muốn làm việc gì phải nỗ lực hết mình, cùng lắm thất bại. . . . . Nhưng mà, ta hi vọng ta có thể thành công.

      Ngày 1 tháng 9 năm 2008,

      Mình đỗ đại học Z rồi! Ai tình phải là động lực chứ? Nhìn mình xem, vì người đàn ông có thể đạt được 267 điểm. Quả là kỳ tích trong kỳ tích rồi. Nhưng mà mùa hè này ăn quá nhiều, mình tăng lên tận 3 kg lận. Liệu, Trần Tuần có nhận ra mình nữa ?

      Ngày 24 tháng 2 năm 2009,

      "Mãi tương tư, mãi tương tư, muốn đem tương tư cho người nào, Cạn tình người biết. . . . . " Trước kia, mỗi lần đọc những câu thơ như vậy cả người cũng nổi da gà, răng cũng thấy chua. Nhưng hôm nay lại cảm thấy như thế. Lúc đọc mà có thể cảm nhận được bằng trái tim thiếu chút nữa rớt nước mắt, điều nay chứng minh cái gì chứ? Tế bào nghệ thuật trỗi dậy sao? Hay mình trở nên kiêu căng rồi! Hay là mình mới vào đội văn nghệ của trường nhỉ? Ha ha ha! Có lẽ đều phải. là mình. . . . .thất tình rồi. Hôm nay là Valentine, hôm nay Trần Tuần ở dưới ký túc xá nữ, xếp trái tim bằng nến và hoa hồng. Dĩ nhiên, đối tượng thổ lộ phải là mình, là hoa khôi khóa năm nay. Ok, mình thừa nhận mình khổ sở, cũng thừa nhận rất ghen tị với nữ sinh kia. Nhưng mình biết ghen tị là tốt. Mình nên hào phóng, nên cố chấp nữa. Còn nữa, mình theo đuổi Trần Tuần nữa. Mình bao giờ làm người thứ ba khiến mọi người ghét nhất, khinh bỉ nhất. Mình thể vi phạm đạo đức thế được. Ừ, chính là thế, mình vui vẻ tìm bạn trai khác, để , để hạnh phúc.
      . . . . . .

      Dưới góc phải màn hình máy tính có cửa sổ giao dịch nháy sáng khiến Trịnh Đinh Đinh thu hồi suy nghĩ. vừa nhìn, ID là " ngày xanh thẳm" đặt hàng 8 gối ôm, gối dựa lưng, và đệm.

      suy nghĩ chút, nhấp chuột vào ID " ngày xanh thẳm", gõ: "Xin chào! Bạn muốn mua 8 gối ôm sao?"

      là giao dịch lớn nhất của nàng suốt nửa năm rồi.

      "Đúng vậy! Là trai kêu mình mua. gối ôm của bạn dùng đặc biệt thoải mái đó!"

      Giáo sư Ninh?

      "Gối ôm hà mã mà mình mua lần trước đó, còn chưa kịp dùng bị ấy lấy rồi. Hừ, còn mang để gối đọc sách nữa, cũng ngại bị kêu trẻ con rồi. kỳ lạ, sau đó ấy còn mang đến bệnh viện nữa chứ. Sau đó, về nhà dặn mình mua thêm để đặt ở ghế sa lon, phòng làm việc và phòng ngủ!"

      "A, vậy được rồi! Lần này mình giao hàng tận nơi cho bạn!"

      "Vậy làm phiền bạn rồi!"

      Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn. thiết kế gối ôm hình thú đối tượng là dành cho trẻ con. ngờ lại được giáo sư Ninh thích. Tưởng tượng ở giữa đống gối ôm hà mã, chuột chũi, hươu cao cổ mà đọc sách, cảm thấy hơi rợn. Hình ảnh này dường như khác biệt quá lớn với hình ảnh giáo sư Ninh chuyên nghiệp, nghiêm cẩn, lãnh ngạo nha!
      Thứ bảy, Trịnh Đinh Đinh lần thứ ba đến giao hàng ở Thiên Thủy uyển. Lần này đồ khá nhiều, nên cho 8 cái gối mềm mềm hút chân , rồi để vào trong túi nhựa trong màu xanh tự làm. Rồi gọi xe đến Thiên Thủy uyển. Vừa đến nơi, thấy Ninh Vi Tuyền mặc thoải mái chở ở cổng.

      Ninh Vi Tuyền cười trả tiền, vui vẻ nhận đầu. Lúc Trịnh Đinh Đinh cất tiền ấy đột nhiên hỏi: " ngại quá, mình muốn hỏi bạn câu! Bạn có bạn trai chưa?"
      "A?" Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu.

      Ninh Vi Tuyền lặp lại: "Bạn có bạn trai chưa?"

      Trịnh Đinh Đinh trầm ngâm mấy giây, chậm rãi lắc đầu.

      "Bạn cảm thấy ấy, chính là người phẫu thuật cho bạn đó, Ninh đại giáo sư như thế nào hả?" Ninh Vi Tuyền cười hì hì, "Bạn có thấy ấy có phải là người đàn ông hấp dẫn hay ?"

      Trịnh Đinh Đinh hiểu, cũng biết những lời này của Ninh Vi Tuyền có dụng ý gì đây. phải là bảo làm mối cho trai ấy chứ?

      Nghĩ như thế, nên cố gắng dùng từ cẩn thận, "Giáo sư Ninh rất ưu tú, rất chuyên nghiệp. Đối với bệnh nhân rất tận tâm. Là bác sĩ tốt, đáng kính nể!"

      "Ừ, ý của mình là. Nếu như nhìn vào góc độ của phụ nữ đánh giá người đàn ông bạn cảm thấy mình như thế nào?" Đôi mắt Ninh Vi Tuyền lóe sáng.

      "Mình hiểu ý bạn!"

      "Haiz, mình cũng xem mắt rất nhiều lần rồi nhưng chẳng lần nào thành công cả. ra cầu về nửa của trai mình rất hà khắc. Mình cũng cẩn thẩn xem xét rồi nhưng cũng tìm được người khiến ấy thuận mắt. trai mình á, thích tự nhiên, thẳng thắn, tốt nhất là người có chính kiến, làm việc xấu, có sáng tạo, thú vị!" Ninh Vi Tuyền thẳng, " ! Mình cảm thấy bạn rất phù hợp với cầu của trai mình. Biết như thế nào nhỉ? Cứ gọi là cảm giác . Mình hiểu trai rất , bạn chính là mẫu người trong mắt trai mình đó!"

      ". . . . . " Trịnh Đinh Đinh kinh hãi. Bây giờ hiểu lý do giáo sư Ninh hận cưới rồi. Em ấy lại gấp như thế, ngay cả người xa lạ như cũng có ý gán cho trai.

      "Có phải bạn thấy mình quá đột ngột ?" Ý cười môi Ninh Vi Tuyền giảm, " ra có gì! Bây giờ là thời đại nào rồi, duyên phận là do tự mình tìm, nếu tìm được người thích hợp thể dễ dàng bỏ qua được. bạn xem những tình nồng cháy rồi hôn nhân cũng đều có trình tự như thế sao? Tìm hiểu về nhau này, cảm thấy thích hớp chuyện, tán gẫu. Sau đó mấy ngày gặp mặt thôi!"

      "A, ngại quá!" Trịnh Đinh Đinh cố gắng tìm cái cơ. "Mặc dù, mình chưa có bạn trai nhưng cũng có đối tượng rồi! Cảm ơn bạn!"

      Trời ạ, dù thế nào cũng có ý định đó với giáo sư Ninh nha. Đối với , giáo sư Ninh giống như là người thuộc thế giới khác vậy!

      Đôi mắt Ninh Vi Tuyền tối lại, vẻ mặt có chút mất mát : "Là như thế sao? Vậy cũng tiếc !"

      ra ấy cũng chỉ tùy tiện mà mở miệng hỏi Trịnh Đinh Đinh thôi. Vì buổi tối hôm trước, lúc Ninh Vi Cẩn kêu mua thêm mấy cái gối ôm ở shop online của Trịnh Đinh Đinh. gật đầu rồi tùy tiện hỏi thêm câu: "Đúng rồi! ! ấy là bệnh nhân của sao?"

      "Ừ."

      " là người phẫu thuật cho ấy à?"

      "Ừ."

      "Hắc hắc! ấy nhìn cũng còn trẻ tuổi, lại xinh đẹp, trắng trẻo, hồng hào. lại nhìn thấy hết rồi, sờ soạng tới lui nữa, cũng ác nha!"

      Nhưng lúc đó Ninh Vi Cẩn lại biểu có chút khác thường, giọng lại lạnh lẽo: " hươu vượn gì đó! ném em ra ngoài bây giờ!"

      "A! phản ứng lớn quá!" trừng lớn hai mắt, "Bình thường vẫn đùa như vậy phải đều để ý đến sao? Sao lần này lại tức giận như thế chứ?"

      Ngón tay thon dài của Ninh Vi Cẩn lật trang sách, đôi mắt chăm chú nhìn lên chữ viết, thèm để ý đến em linh tinh nữa.

      Ninh Vi Tuyền lại gần , nhìn sắc mặt chút, cười chế nhạo: "Sao rồi? phải bị em trúng tim đen rồi chứ? . . . . . lúc khám cho người ta có suy nghĩ xấu sao?"

      Trả lời , Ninh Vi Cẩn giơ tay cầm sách vỗ vỗ đầu , lạnh nhạt : "Thu hồi suy nghĩ xấu xa đó của em !" Ngay sau đó đứng dậy, vào phòng tắm.

      " là đau nha!" Ninh Vi Tuyền cau mày, ngoài miệng dám gì thêm nhưng trong lòng cho rằng Ninh Vi Cẩn bị đoán trúng tim đen rồi.

      Vì vậy, hôm nay bạo gan hỏi thăm Trịnh Đinh Đinh.

      Lại nghĩ rằng, Trịnh Đinh Đinh có người trong lòng rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :