Vợ ngốc - A Bối (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 11

      " Bốp " tiếng vỗ bàn nặng nề vang lên báo hiệu giận dữ quá độ . Từ Thiếu Kì, cha của Từ Tố Tố sắc mặt khó coi, nghiến răng hỏi người thư kí đứng bên cạnh

      " Nó mua cái gì mà lại xuất nhiều tiền như vậy "

      " Tiểu thư mua bộ đồ cổ bên , lúc ngân hàng báo chuyển số tiền lớn sang , chúng tôi mới điều tra ra " Người thư kí khúm núm trả lời, ông chủ của họ tức giận, rất tức giận a. Con ông ta giấu cha mình xuất ra món tiền lớn, trong khi công ty thiếu hụt nghiêm trọng vốn đầu tư cho dự án lớn.

      " Chết tiệt, mua mấy cái thứ xa xỉ đó về làm gì, chúng ta cũng phải quý tộc gì mà xài mấy thứ đó, nó nó .... " Từ Thiếu Kì tức giận quá đến nỗi biết phải sao. Đứa con này càng ngày càng quá quắt, ông còn 2 ngôi biệt thư lớn nó thèm ở, đòi xuất tiền mua đất xây nhà, bản thiết kế lúc đầu hoàn chỉnh, nó tự ý đổi lại người trang trí khác, nội thất đặt trước đó nó cũng cần, mua mới ,lại đặt hàng làm thủ công đắt tiền. Nhưng sao, tất cả ông cũng dự liệu được tình hình, thế mà lần này nó còn mua bộ đồ cổ gì đó đến nửa triệu bảng . Tiền của ông có nhiều có dự liệu hết, số tiền đó vốn là để đầu tư thêm vào dự án quan trọng, giờ số tiền ông vay ngân hàng quá nhiều, ông đào đâu ra ngân hàng khác cho ông vay thêm bây giờ.

      Người thư kí nhìn Từ Thiếu Kì sắc mặt cau có mà dám tiết lộ thêm điều , Từ tiểu thư còn xuất thêm 50 ngàn bảng chỉ để mua lại ghế ngồi máy bay, 50 ngàn bảng biết có đủ đổ thêm dầu vào lửa nhưng cũng nên bây giờ a, người thư kí nhàng thở dài, chưa thở hết hơi nghe tiếng Từ Thiếu Kì nghiến răng

      " Tìm nó về đây cho ta, ta thể tha thứ cho nó được nữa, trong thời gian ngắn mà xuất đủ loại tiền, lại toàn là số tiền lớn, nó coi người cha này ra gì nữa rồi "

      Bên này Từ Thiếu Kì tức giận bên nước xa xôi, Từ Tố Tố cũng lồng lộn . Sau khi được Henry cho người đưa về khách sạn, cố hỏi tin tức của Diệp Hạo nhưng ai cho , chỉ có thể ở khách sạn mà trút nỗi bực tức. Đợi cả đêm cho đến sáng mai, lại đợi đến trưa, biết rằng Diệp Hạo quay lại khách sạn. Từ Tố Tố muốn ở cũng được, mà ra về cũng xong, ta điên tiết cầm điện thoại khách sạn gọi về nước xem tình hình , ngay lập tức người của bên kia mừng đến rơi lệ

      " Từ Tiểu thư, Từ tổng vô cùng tức giận, nhanh chóng về nhà "

      Từ Tố Tố bực tức quát lên " Mặc kệ ông ấy, giờ tôi ở bên này cũng rất tức giận đây, có cách nào tìm ra thông tin về Diệp Hạo ở bên này , à khoan, tìm tên Báo cho tôi, bảo là tôi muốn tìm thông tin của Diệp Hạo lúc ở bên " , lúc trước nhờ điều tra, đương nhiên chỉ có thông tin lúc ở trong nước, tên Báo có thần thánh đến mấy trong ngày cũng thể điều tra đến bên này.

      Bên kia điện thoại, người nọ kêu lên " Từ tiểu thư, hãy về nhà trước , tôi nghe cậu Diệp Hạo kia chỉ qua bên đó có mấy ngày, đợi đến khi điều tra ra có khi cậu ta về nước rồi, nhưng Từ tổng vô cùng tức ... " người đó chưa hết câu bị Từ Tố Tố cắt ngang

      " Cái gì, ta chỉ ở mấy ngày, chết tiệt, tại sao tôi biết, nhanh chóng tìm người liên hệ với sân bay cho tôi, tôi muốn biết khi nào Diệp Hạo đến mua vé máy bay, đến lúc đó tôi về nhà cũng muộn " xong liền cúp máy.

      Nhưng chưa đến nữa tiếng sau, bên kia vì nóng lòng mong về sớm cho người làm theo ý , ai ngờ rằng Diệp Hạo lên máy bay cách đây mấy tiếng. Từ Tố Tố biết tin, liền gấp rút cho người mua vé về ngay lập tức, ta ngồi máy bay mà nắm chặt hai bàn tay nghiến răng " Diệp Hạo, tôi tha cho , hãy đợi đấy"

      ----------------------------------------------

      " Tiểu Ân, đến ghế ngồi nhé, đừng đứng nữa " Thím Trương kéo kéo tay áo Nhạc Ân, giọng năn nỉ , tại đứng trước cửa ra vào nhìn chăm chú, cả khuôn mặt đờ đẫn, người đứng cũng hơi run run, hơi thở cũng nặng nhọc.

      Thím Trương rối tay rối chân , cả người túng quẫn biết làm sao, từ hôm qua thế này rồi. chịu ăn uống đành, đàng này ngồi chỗ ở ghế nữa, mà cứ hết mở cửa phòng Diệp Hạo mà nhìn vào đó, lát sau chạy đến trước cửa đứng nhìn, đứng suốt cả ngày, đêm về quá mệt mỏi, thím Trương mới có thể dắt tay vào phòng, nhưng chưa tới 5 phút thấy lại ra đứng đó.

      Thím Trương vừa thương vừa tức giận đến ứa nước mắt, nhìn đờ đẫn đứng đó, cả người lại mệt mỏi mà bà thể làm gì được. Bà nghe Diệp Hạo kêu 3 ngày, hôm nay là ngày thứ 3 rồi, bà chẳng biết lúc nào về, hồi nãy thử gọi điện thoại xem sao lại gọi được. Thím Trương rầu rĩ, hay là thử gọi cho Diệp lão gia, nhưng lại sợ Diệp lão gia trách mắng Diệp Hạo, dù sao cũng là do Nhạc Ân cứ muốn đứng chờ Diệp Hạo, bà còn làm gì được Diệp lão gia cũng đành chịu.

      Thím Trương chợt a tiếng, nhanh chân chạy vào phòng Diệp Hạo, nhìn bàn thấy có mấy con gấu liền cầm lấy con, vốn chỉ có Diệp Hạo mới có quyền cho Nhạc Ân mấy con gấu này mà

      "Tiểu Ân, xem đây là gì nào " thím Trương đưa con gấu trước mặt Nhạc Ân, lúc lắc, nín thở chờ biểu của Nhạc Ân

      Nhạc Ân mơ mơ màng màng, cả người quá mệt mỏi, cả đêm hôm qua khi còn chịu nổi nữa mới ngủ được chút, còn lại đều mở mắt thức trắng chờ đợi, lúc này thấy con gấu trước mắt liền mở to mắt, mừng rỡ nhìn sang thím Trương thều thào " Andy ..." , nhưng khi thấy khuôn mặt thím Trương sững sờ, bỗng nhiên chạy nhanh về phía phòng Diệp Hạo, bước chạy còn xiêu vẹo khiến thím Trương hoảng hồn chạy theo đỡ . Nhạc Ân tay chân yếu, mở cánh cửa cũng có lực, nhìn vào bên trong,thấy căn phòng có Diệp Hạo cả người khuỵu xuống, mếu miệng khóc nức nở, thím Trương còn sợ hãi gần hay gần gũi người lạ gì đó nữa, ôm vào lòng vuốt tóc, nước mắt ngăn được cũng chảy theo.

      Buổi tối, thím Trương đứng trong bếp hâm lại nồi cháo, nhìn ra cửa phòng Diệp Hạo thấy Nhạc Ân ngủ yên ổn cũng dám đụng chạm vào, chỉ vừa mới nhắm mắt thôi. Hồi nãy, khi khóc xong, Nhạc Ân dù mệt đến bơ phờ, đôi mắt lờ đờ mở ra được vẫn gắng sức chịu cùng thím Trương đứng dậy vào phòng hay qua ghế sô pha ngồi, bà đành để ngồi đó, ôm chăn ra trải phía bên cạnh, thử đở nằm xuống xem sao, may mắn là cũng nằm xuống, bà bỗng chốc thấy an lòng, dám cử động mạnh, nhàng lấy thêm tấm chăn nữa đắp lên ngươi . Có lẽ quá mệt mỏi nên Nhạc Ân cứ để bà làm gì làm, chỉ mở đôi mắt lờ đờ nhìn về phía trước cửa ra vào, cứ nhắm lại mở lúc lâu sau mới thấy nhắm hoàn toàn.Bây giờ chỉ còn cách chờ đợi Diệp Hạo về thôi. Bà cũng đợi lâu

      Diệp Hạo bước xuống máy bay 8h, liền về bãi giữ xe lấy xe về nhà. hiểu tại sao rất nóng lòng, suốt chặng đường lái xe về, cũng chỉ nghĩ rằng có lẽ do muốn gặp Nhạc Ân quá nên mới sốt ruột thế này, về giờ này chắc ngủ, nhưng nhìn ngủ cũng tốt hơn thể nhìn thấy .

      Thím Trương ngồi bên cạnh trông nom Nhạc Ân nghe thấy tiếng xe bên ngoài cả người mừng rỡ như thấy được cả núi vàng, lao nhanh ra mở cửa, lại sợ ồn ào cho Nhạc Ân liền chạy tới gần Diệp Hạo lúc này xuống xe nhanh

      " Cuối cùng cậu cũng về, Tiểu Ân, Tiểu Ân .... " thím Trương đến đây nghẹn ngào, mắt còn hươm hươm nước , làm cho Diệp Hạo chưa kịp mở miệng chào thím, nghe vậy còn chưa đóng cửa xe vội vào nhà, dù thím Trương chưa hết lời nhưng lòng Diệp Hạo cho biết có chuyện gì đó xảy ra.

      Vào đến nhà, đập vào mắt là đống chăn trước cửa phòng mình, lại thấy cái đầu của Nhạc Ân thò ra bên ngoài, Diệp Hạo ba bước thành hai, giày cũng cởi bước nhanh tới, lúc thấy khuôn mặt mệt mỏi của Nhạc Ân kìm được đưa tay vuốt tóc , đôi lông mày nhíu chặt, miệng mím lại,rồi thào , giọng vô lực " Đồ ngốc này, em làm gì thế này "

      Thím Trương đứng ngoài cửa nhìn vào lúc này bình tĩnh trở lại, nhanh chóng đến bên cạnh Diệp Hạo " ấy đợi cậu mấy ngày nay rồi, đợi mãi thấy cậu mới thành ra thế này " trong giọng hề có trách móc, nhưng nghe vẫn là trách .

      Diệp Hạo chỉ im lặng, bàn tay vuốt tóc dời đến khuôn mặt, vuốt vào hai mí mắt sưng đỏ, lại xoa cái má nhợt nhạt của , hít sau hơi, vòng tay qua cổ muốn ôm dậy, lại nhớ áo khoác da mặc làm lạnh lẽo liền nhanh chóng cởi áo khoác ra vứt bên, lúc này mới nhàng nâng lên, về phòng .

      Thím Trương cũng nhanh tới trước mở cửa , chờ Diệp Hạo vào phòng mới vào sau để bật điện. Diệp Hạo nhàng đặt xuống, lại đưa tay chỉnh sửa tư thế của , nhìn trước mặt có mấy sợi tóc, cũng nhàng kéo ra, ân cần mà lại dịu dàng, xong xuôi mới lấy tấm chăn mà thím Trương mới ra ngoài lấy vào đắp lên cho . Cuối cùng là ngồi xuống đó nhìn chằm chằm. lúc lâu sau, mới hỏi

      " ấy làm sao vậy ?"

      Lúc này thím Trương mới từ từ giọng kể lại chuyện mấy ngày qua, kể chuyện chịu ăn lúc nào lúc nào, kể chuyện cứ chạy qua phòng rồi đợi ở cửa, rồi kể chuyện hai ngày nay ngủ rất ít, cuối cùng còn nếu mà chưa về bây giờ đêm nay có lẽ Nhạc Ân biết thành bộ dáng gì nữa ,càng bàn tay Diệp Hạo nắm tay Nhạc Ân càng run , tay kia để đùi cũng nắm lại chặt. Thím Trương cũng kể ít điều gì, bà cũng chẳng sợ mang danh chăm sóc được Nhạc Ân, bây giờ bà chỉ muốn Diệp Hạo quan tâm đến Nhạc Ân mà thôi, chỉ có mới khiến cho Nhạc Ân vui vẻ được.

      Diệp Hạo lại im lặng tiếp, nhưng lần này chậm trể mở miệng

      " Thím Trương lấy cho cháu ít cháo, cháu cho ấy ăn "

      Thím Trương đứng sau nhìn lưng của Diệp Hạo, biểu tình của nhưng cũng nhanh chóng lấy cháo, dù sao nữa, cũng về rồi, chỉ cần về, Nhạc Ân cũng bình thường trở lại.

      Diệp Hạo nhận lấy chén cháo cùng ly nước từ tay thím Trương, màng thím Trương ra ngoài hay chưa, trở người ngồi đầu giường, nhàng ôm dậy để nằm vào lòng , lại đưa tay đẩy đầu hơi ngửa lên cánh tay trái của mình, tay phải cầm muỗng múc cháo cho vào miệng mình, nhè nhàng mở đôi môi mất chút sắc hồng của ra, mớm cho ăn. Lúc môi chạm môi, Diệp Hạo nghe thấy trái tim mình thắt lại, lòng cũng tê tái , vội vàng nhắm mắt ổn định tinh thần của mình, lúc mở mắt ra mới tiếp tục đẩy từng miếng cháo qua miệng , đẩy từ từ cho kịp nuốt, đến khi đẩy hết cháo, bỗng muốn dời môi . Mắt vẫn nhìn chằm chằm, nhìn làn mi im ắng ngủ yên, bàn tay ôm bỗng siết chặt cánh tay , cảm nhận được lưỡi chạm vào môi .

      Nhạc Ân chỉ vô thức cử động lưỡi như vậy thôi, vì vẫn tỉnh lại, có lẽ quá mệt rồi. Diệp Hạo vẫn từ từ đút cho từng chút cháo, kiên trì chờ đợi nuốt hết, rồi kiên trì cho ăn hết chén. Ăn xong, vẫn dùng cách đó cho uống ít nước , cuối cùng là ôm ngồi như vậy mà nhìn.

      Thím Trương lúc nãy thấy màn như vậy liền im lặng rời phòng, cảm thấy thời gian trôi qua lâu mới mở cửa nhìn vào vẫn thấy Diệp Hạo ôm Nhạc Ân, nhưng lúc này bàn tay úp mặt vào ngực mình, còn chính hơi ngửa đầu dựa vào tường phía sau mà nhắm mắt. Diệp Hạo ngủ, nghe tiếng cửa mở, liền bảo thím Trương

      " Thím tắt đèn giùm cháu, đêm nay cháu ở lại đây với ấy "

      Thím Trương đương nhiên ý kiến nào hay hơn ý kiến này của Diệp Hạo, cười cười hướng

      " Cậu cũng nên ôm như vậy, ây mỏi người lắm đấy " sau đó mới tắt đèn rồi đóng cửa phòng. Aiz, ra là bà sợ Diệp Hạo mỏi tay a, nhưng thế cậu ta mới chịu đặt Nhạc Ân nằm xuống.

      Trong phòng Diệp Hạo nghe thím Trương vậy quả nhiên mở mắt ra nhìn xuống khuôn mặt của Nhạc Ân, lúc này dù trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ mờ mờ nhưng vẫn thấy được thần sắc an tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, vì vậy lại nhàng mà đặt Nhạc Ân nằm xuống lại, đắp chăn cho xong vén bên chui vào. nằm ngiêng sát Nhạc Ân, gác đầu lên tay, tay muốn đưa qua vuốt má Nhạc Ân, nhưng nghĩ lại thấy thuận lắm liền lấy cánh tay gác luồn qua cổ rồi vòng lên ôm đầu tựa vào mặt mình, bàn tay kia ôm lấy eo kéo sát vào người.

      Diệp Hạo khẽ hít mùi hương nhè từ mái tóc kề sát mặt mình, lại hôn lên khóe môi chút, cái mũi chút, rồi hôn bên má, sau đó dùng mũi nhè nhè chà xát lúc nữa mới thào " Đồ ngốc, ngay mai tỉnh dậy mới biết tay tôi , dám làm tôi đau lòng đến thế này "

      Sáng sớm tinh mơ thím Trương thức dậy, len lén mở cửa phòng Nhạc Ân ra nhìn thấy Diệp Hạo ôm chặt Nhạc Ân vào người mà ngủ, bà nở nụ cười thỏa mãn, cái đầu cứ gật gật gù gù mãi rồi đóng cửa lại. Sau đó đánh răng rửa mặt rồi còn ra ngoài mua đồ nấu ăn sáng, mấy hôm nay vì chuyện Nhạc Ân mà bà ra ngoài mua gì được rồi.

      ra Diệp Hạo đến gần sáng mới ngủ, vì ôm Nhạc Ân vào lòng rồi, cảm nhận được cơ thể ấm nóng mềm mại của , dù cả người thoải mái nhưng cũng muốn ngủ tí nào. Cứ nương theo ánh đèn ngủ mà nhìn khuôn mặt của mãi. Đến gần sáng mới an ổn mà chìm vào giấc ngủ. Dù vậy, là người ngủ tỉnh, rất dễ thức giấc, lúc thím Trương mở cửa tỉnh , chỉ là mắt vẫn nhắm đợi thím Trương rời . Diệp Hạo mở mắt, hơi nâng cao đầu để nhìn thần sắc của Nhạc Ân, lại đưa tay lên vuốt khắp mặt , thấy chỉ hơi ấm nên an tâm, đêm qua cũng sợ mệt mỏi quá mà ốm mất. Nhìn chằm chằm lúc, lại dán môi mình lên môi , đêm qua đút cháo cho xong, cứ nhìn đôi môi mềm này lại nhịn được mà hôn lên, tối qua hôn cũng nhiều , sáng nay thấy vẫn cứ hôn tiếp, chỉ đơn giản là môi dán môi, rồi chà xát qua lại nhưng cũng thỏa mãn rồi.

      vẫn muốn ngủ thêm, nên làm phiền tới nữa, lại nhắm mắt ôm chặt vào lòng ngủ tiếp, lần này ngủ đến hơn 9h mới dậy.

      Thím Trương nấu xong bữa sáng, ngồi chuẩn bị cho buổi trưa vì vốn ở đây cũng có gì làm, đem rau củ ra mà xử lí trước. Nhìn thấy Diệp Hạo từ phòng ngủ Nhạc Ân ra khẽ cười hề hề , rồi

      " Cậu chủ ăn lại đây ăn sáng luôn, tôi dọn cho cậu "

      Diệp Hạo lắc lắc cái cổ do đêm qua nằm nghiêng cả đêm, nghe vậy suy nghĩ chút rồi " Thím đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, gọi cháu là Diệp Hạo , cháu rửa mặt rồi ăn sau, phiền thím dọn cho cháu " xong liền qua phòng mình, lúc ở với Diệp lão cũng có người giúp việc luôn cung kính gọi cậu chủ, nên khi nghe thím Trương gọi vậy cũng quan tâm làm gì, nhưng bây giờ thấy thím Trương chăm sóc thương Nhạc Ân như vậy, bỗng thấy gần gũi, nhận thấy tiếng cậu chủ đó quá xa lạ, vẫn nên gọi tên .

      Thím Trương quả bất ngờ, Diệp Hạo từ trước đến này đối với bà vốn mặn nhạt, nhưng giờ lại thay đổi quá lớn. Bà thầm nghĩ, nếu Diệp Hạo mà vẫn xem Nhạc Ân như khí trong mắt cậu ấy bà cũng là như thế, vậy có thể xem là nhờ phúc của Nhạc Ân nhỉ, thím Trương cảm thấy rất vui vẻ. Lúc Diệp Hạo ra lại, gọi theo lời

      " Cậu Diệp Hạo, hôm nay cậu có làm ?"

      Diệp Hạo mĩm cười ngồi xuống bàn thức ăn dọn sẵn, thong thả nếm miếng cháo rồi mới " cần, ngày mai rồi , với lại bây giờ công việc bên đó cũng sắp xong rồi "

      Thím Trương gật đầu, tốt quá, bà chỉ sợ Diệp Hạo làm Nhạc Ân thức dậy khóc tiếp mất. Nhưng đúng là thím Trương sợ đúng rồi, lúc này tiếng chuông điện thoại của Diệp Hạo vang lên.

      Diệp Hạo ngừng ăn qua bên ghế sô pha, cái áo khoác hôm qua vứt bên được thím Trương xếp gọn để ghế, điện thoại nằm trong đó. Lấy điện thoại ra thấy số của Trần thúc, Diệp Hạo nhíu mày, sao Trần thúc biết về nước, lúc trước với Trần thúc là mấy ngày chứ cũng 3 ngày. Nhưng cũng suy nghĩ nhiều liền bắt máy , vừa bắt máy nghe tiếng Trần thúc reo lên như trút được gánh nặng

      " Diệp Hạo , cậu về nước rồi à, ta cậu về nước nhưng tôi tin, cậu mau đến đây giúp tôi, có chuyện lớn lắm rồi .... "

      DIệp Hạo nghe Trần thúc hết mới " Chuyện gì vậy Trần thúc "

      " Cậu đến đây mới hiểu được tình hình, tóm lại cậu mà đến tôi chết chắc, đến nhanh nhé "

      Diệp Hạo cầm điện thoại, nhìn qua cửa phòng Nhạc Ân rồi trả lời " Được "

      Thím Trương nhìn Diệp Hạo nghe điện thoại xong liền hướng phòng Nhạc Ân vào, biết làm gì lúc sau lại ra, tới ghế sô pha lấy áo khoác rồi mới tới bên cạnh bà vừa mặc áo vừa

      " Chỗ làm có chuyện gấp, cháu ra ngoài 1 lát về ngay, ấy vẫn còn ngủ nhưng bớt mệt rồi, thím chăm sóc ấy dùm cháu " , thím Trương vội ừ , Diệp Hạo nghe thím Trương đồng ý liền quay người , vài bước lại quay lại

      " Cháu cố giải quyết nhanh, có chuyện gì nhớ điện thoại cho cháu " , lần này là .

      -----------------------------------------------

      Diệp Hạo đến nơi thấy mọi người đứng trong phòng khách, Từ Tố Tố cũng có mặt, ngồi ôm tay vắt chéo chân ghế sô pha, còn Trần thúc và mấy nhân viên trong văn phòng nhìn ta với ánh mắt sắc bén, Diệp Hạo đưa mắt thấy nhân viên khác cúi đầu , bên cánh tay có vết thương được băng bó lại, liền nhíu mày lại, đưa mắt nhìn thẳng vào Từ Tố Tố, Từ Tố Tố thấy nhìn mình mới hừ tiếng khinh thường mà với Trần thúc " Ông định thế nào, nếu ông đền bức tranh đó tôi kiện các ông, hừ, bức tranh đó là của người bạn Tiểu Băng của tối đấy, các ông làm hư nó tôi biết ăn sao với bạn tôi đây " câu sau liếc Diệp Hạo mà .

      Mấy nhân viên trong văn phòng đều bất mãn đầy mặt, nheo mắt nhìn Từ Tố Tố, Trần thúc đưa tay lên ngăn lại, nhìn Diệp Hạo " Diệp Hạo, cậu đến đây cũng nên biết mọi việc " Bây giờ ông chỉ có thể nhờ vào Diệp Hạo, ông ngờ người đàn bà này lại chanh chua đến vậy, vậy mà lâu nay ăn với ông vẫn có 8 phần tử tế, đúng là người giả tạo.

      Lúc Từ Tố Tố xuống sân bay liền bắt xe mạch về ngôi nhà này, đến nơi lại thấy Diệp Hạo đâu cơn tức suốt chặng đường bay càng bốc lên nghi ngút. ta đứng yên chỗ rất lâu, mọi người trong văn phòng Trần thúc thấy ta về cũng rất thắc mắc, muốn tới hỏi về Diệp Hạo vì nghe Diệp Hạo đưa ta cũng phải, nhưng chẳng hiểu sao ai dám hỏi, thần sắc ta lúc đó thâm trầm đáng sợ quá. Sau đó mọi người quan tâm nữa mà làm việc, ta bỗng nhiên chạy về phía mấy bức tranh của Chu Lê Băng ngày đó đem tới, ngày đó ta gì nên mọi người vẫn để y nguyện chỗ cũ đụng tới, chỗ đó lại bên cạnh lối ra vào phòng bếp, lúc ta tới nhân viên trong văn phòng vừa lúc xách đồ trong bếp ra, thấy ta lao đến bất ngờ mới tránh, nhưng tránh kịp va vào , ta ngã ra phía sau hề hấn gì, nhưng người nhân viên đó va vào mấy bức tranh để ở đó, tranh được đựng trong khung gương, nên gương vỡ đâm vào tay người nhân viên làm bị thương. Thế mà ta đứng lên chỉ phủi bụi ở mông, sau đó chỉ tay vào cậu nhân viên bắt bồi thường mấy bức tranh bị vỡ gương, số tiền bồi thường gấp 5 lần số tiền công lần này cả văn phòng Trần thúc nhận được.

      Diệp Hạo nghe xong, gì mà tới bên cạnh người nhân viên bị thương xem xét vết thương, thấy vết máu thấm cả ra mặt băng gạc liền nhíu mày quay qua Trần thúc hỏi

      " Vết thương sâu ?"

      Trần thúc trả lời với giọng điệu bực tức " sâu nhưng đụng đúng mạch, máu chảy rất nhiều " xong , vẫn nhìn Từ Tố Tố chằm chằm.

      Diệp Hạo kéo tay bị thương của cậu nhân viên kia, lại gọi người khác

      " Đưa cậu ta đến bệnh viên , vết thương sâu hay sâu cũng cần phải sát trùng cho an toàn " , xong hướng Trần thúc nhìn, Trần thúc hiểu ý bảo hai người kia .

      Nhưng Từ Tố Tố vội đứng dậy " được, làm ràng chuyện này , ai có thể "

      " Có chuyện gì xảy ra tôi đứng ra lo liệu cho cậu ta, với lại cậu ta là nhân viên của Trần thúc, Trần thúc chịu trách nhiệm ", Trần thúc đứng ngay dậy muốn mở miệng như vậy Diệp Hạo thay, liền im lặng ngồi xuống, hừ mũi khinh thường Từ Tố Tố

      Từ Tố Tố mĩa mai nhìn " có thể giúp gì nào, đền bù dùm ư, được thôi, 500 triệu, đưa ngay đây tôi bỏ qua tất cả"

      Diệp Hạo liếc cũng liếc , nhìn về phía mấy bức tranh " Thứ nhất, mấy bức tranh kia đến 500 triệu, mua 500 triệu có quá đắt hay tôi biết, chỉ cần người bán kia xác nhận là 500 triệu tôi trả thiếu 1 xu. Thứ 2, chỉ là bể gương, tôi nhìn qua vẫn có thể thay được, nếu đồng ý tôi có thể thay cho "

      Từ Tố Tố cười ngặt nghẽo , cười rồi vẻ mặt thêm khinh miệt mà " Ai chà, biết Chu Lệ Băng nghe được điều này từ có buồn nhỉ, tôi mua đến 500 triệu đấy sao, tôi cũng cần làm mới gì cả, tôi chỉ muốn 500 triệu thôi " ta cố ý dịu dàng những lời sau cùng " nhưng nếu cầu xin tôi , tôi có thể chấp nhận "

      Tất cả mọi người vỡ lỡ, ra ta là cần cái này, ai nấy càng nhìn thêm khinh thường hơn nữa, thậm chí ngao ngán mà lắc đầu. Diệp Hạo ngay từ đầu khi ta nhìn bằng ánh mắt thù hận như vậy, nhưng ngờ ta lại đến nước này, quay lại nhìn ta, nét mặt thản nhiên, giọng cũng bình thản

      " Tôi chưa cái thứ ba, ai chứng nhận cậu nhân viên kia làm hư tranh của nào, tất cả mọi người đều thấy xô cậu ta vào đó cơ mà " Trần thúc và mọi người được ta vì ta có tiền có thế hơn , ta có thể biến đen thành trắng, nhưng với ta chẳng là gì cả

      Từ Tố Tố đúng là có suy nghĩ dùng thế lực của mình làm khó Trần thúc, thấy Diệp Hạo vậy , liền " Hừ, các người dựa vào đâu tôi xô cậu ta vào đó "

      " đứng gần cậu ta nhất , cậu ta lại bị thương, sao, còn chối nữa " Diệp Hạo cắt lời ta

      " ... tôi .... cậu ta ... " Từ Tố Tố tức đến mức thở dốc, ta chưa nghĩ ra nên lại thế nào, cứ ấp úng

      Trần thúc gật gù hả hê, quả nhiên Diệp Hạo có cách đối phó, lúc đó ta mở giọng quyền thế ra, ông và mọi người nào nghĩ được tới việc đỗ lỗi lại cho ta, cứ mong giải hòa được là tốt lắm rồi.

      " có thể kiện được tôi sao " Từ Tố Tố nghiến răng lớn với Diệp Hạo " nghĩ là ai, thứ con hoang nhà họ Diệp " ta tức quá năng lung tung

      Vậy mà Diệp Hạo cũng chỉ thản nhiên nhìn lại ta thách thức, ta làm nhiều chuyện như vậy , cũng thừa sức đoán ra điều tra , người con này, đúng là phải nên tránh xa ra mới được, vừa muốn mở miệng chuông điện thoại reo, Diệp Hạo lấy máy ra thấy số của thím Trương ngay lập tức bắt máy đưa lên tai

      " Alo, có chuyện gì với Nhạc Ân sao "

      Giọng thím Trương nghẹn ngào, vội vã

      " Cậu chủ, thấy Tiểu Ân đâu .... "

      Mặt Diệp Hạo biến sắc, lời lao ra khỏi phòng khách, để lại đám người ngạc nhiên nhìn theo .

      ---------------------------------------------

      Thím Trương lúc này dọc theo con đường để tìm Nhạc Ân, chỉ mới đây thôi bà còn vào phòng xem thấy vẫn còn ngủ, ai ngờ vừa ra sau nhà phơi áo quần xong vào thấy cửa phòng mở ra, cửa phòng Diệp Hạo cũng mở , kế tiếp là cửa nhà, lúc đó bà mới cả kinh, biết ra ngoài. Bà luống cuống tay chân chạy ra ngoài, chạy ra tới cổng nhớ tới lời Diệp Hạo liền lấy điện thoại ra gọi . Đáng lẽ ra lúc trước Diệp lão có để người ở lại bảo vệ Nhạc Ân cả ngày đêm. nhưng sau lần gọi điện thoại cho thím Trương lúc trước, ông chỉ để họ theo dõi lúc chiều tối. Nên bây giờ Nhạc Ân hướng nào ai biết được, cả con đường lại chỉ toàn nhà ở, có quán xá nên càng thể hỏi thăm ai.

      Diệp Hạo chỉ cảm thấy con đường về nhà bây giờ sao dài đằng đẵng, 2 bàn tay cầm vô lăng cũng run run, tự bắt buộc chính mình phải bình tĩnh mới có thể tìm được , nhưng nghĩ đến sợ hãi người lạ, nghĩ đến lạc đường, lại nghĩ đến bị người ta bắt mất, đủ mọi tình huống, khiến thể nào mà bình tĩnh được, con đường về nhà vốn cần 30 phút, hôm nay chưa tới 10 phút, xe dừng trước cổng nhà mở toang, lại nhìn vào thấy cửa nhà cũng mở, vứt xe ngoài cổng chạy nhanh vào với niềm hy vọng , nhưng ai, nhìn căn nhà trống rỗng, chợt sợ hãi, cả người run lên, lại nhanh chóng lao ra xe chạy thẳng tìm kiếm, đường về nhà thấy , vậy phải chạy thẳng mà tìm thôi.

      Chạy thẳng nữa tới ngã rẽ, chạy hết ngã rẽ đó là ra đường chính, xe cộ đông đúc, bất giác đạp mạnh chân ga hơn nữa, sợ gặp nguy hiểm, vừa hết ngã rẽ quả nhiên thấy đám đông, Diệp Hạo thấy mình dường như chết lặng, nơi đó là nơi giao nhau với con đướng chính , ra sao rồi.

      Thím Trương đến cuối ngã rẽ này thấy Nhạc Ân ngồi tựa vào bồn hoa bên vỉa hè, cả người co lại ôm lấy chân, cúi đầu dám nhìn ai, xung quanh có mấy người vây lại, có người còn tới kéo tay hỏi han, nhưng chỉ thấy run rẩy sợ hãi, càng lui sát vào bồn hoa, Thím Trương chảy nước mắt chạy tới, gạt tay người kia ra , ôm lấy Nhạc Ân vào lòng, kiềm chế được mà khóc nức nở, an toàn, sao.

      Nhưng Diệp Hạo vẫn chưa thấy Nhạc Ân, tay run run mở cảnh cửa xe, thấy hai chân mình vô lực, nhìn vào đám đông đứng chắn đó mà như thấy khoảng tối tăm mù mịt, cố nén sợ hãi trong lòng, phải nhìn thấy , nhanh về phía trước, đẩy mấy người đứng chắn ra nhìn vào trong, thấy thím Trương ôm Nhạc Ân còn suy nghĩ gì trong đầu nữa, chậm rãi quỳ xuống, đưa tay nhận lấy Nhạc Ân từ thím Trương, ôm chặt, gục mặt lên đỉnh đầu , cắn răng nhắm mắt cho hốc mắt nóng bừng của mình tràn lệ. Nhưng khi nghe thấy người mà mình ôm thào , giọng lại rè rè " Andy ... sợ ...." rốt cuộc cũng ngăn được giọt nước mắt mà mình cố giữ.

      ------------------------------

      Diệp Hạo ôm lúc mới đứng dậy bế lên xe ngồi với thím Trương ở ghế sau, còn chính mình nhanh chóng lái xe về nhà. Đám đông cũng chỉ muốn giúp mà thôi, khi thấy có người đưa liền tản ra.

      Về đến nhà, Diệp Hạo vòng ra phía sau ôm lấy Nhạc Ân vào, thím Trương hình như cũng ân hận nên lủi thủi theo phía sau. Diệp Hạo đưa Nhạc Ân vào phòng, vẫn duy trì im lặng như vậy, đặt lên giường, vào phòng tắm của lấy khắn mặt thấm nước ra ngoài thấy thím Trương đứng trong phòng nhìn nhìn Nhạc Ân, lúc này mới lên tiếng

      " Thím cứ ra ngoài trước ,cháu lo cho ấy " ngồi xuống giường lại " Lỗi là do cháu, cháu nên để ấy mình như vậy" xong thêm gì nữa, cẩn thận lau mặt cho Nhạc Ân bây giờ vì mệt mỏi quá mà ngủ lại.

      Thím Trương nghe vậy cảm thấy an lòng, muốn bà tự trách mình đây mà, nhìn lại lần nữa xác định Nhạc Ân sao, bà mới ra khỏi phòng.

      Thím trương vừa đóng cửa phòng Diệp Hạo cũng nhịn nữa cúi xuống ôm chặt , trán gác lên trán , mặt sát mặt mà ôm như vậy, chỉ ôm như vậy , muốn buông ra, bây giờ mới biết được rằng, đối với quan trọng đến nhường nào. Diệp Hạo ôm hơi mạnh, như muốn hòa tan vào mình, vì vậy nên Nhạc Ân vì đau mà tỉnh lại.

      vừa mới trải qua khoảnh khắc đáng sợ, lúc đó nhiều người cứ vậy quanh , sợ bọn họ. chỉ muốn ra ngoài tìm Andy về mà thôi, mấy ngày rồi cứ đợi hoài mà thấy , vốn muốn ra ngoài nhưng rất sợ hãi, nên cứ chần chờ trước cửa, cuối cùng là mệt quá mà ngủ, sáng nay tỉnh lại thể chịu đựng được nữa, muốn gặp Andy, muốn với Andy rằng, phải thích , mà là thích , thích lắm.

      Nhạc Ân mơ màng thấy người mình hơi đau, lại có hơi thở phả vào mặt mình, nhưng nghĩ tới Diệp Hạo mấy ngày gặp, lại thêm chuyện hồi nãy liền mếu máo

      " Andy.... sợ .... về ..... về ..... " nhìn người ôm mình

      Diệp Hạo bừng tĩnh, vôi thả ra, nâng người nhìn mừng rỡ

      " Ân Ân, đây, đừng sợ" , lại đưa tay ôm cả hai má lại, hôn lên chóp mũi thầm

      " Ân Ân, về với em đây"

      Nhạc Ân nghe , cố mở mắt ra, mở mắt được rồi nhìn sững trước mắt, mí mắt nhúc nhích, lát sau, bàn tay bé đưa lên sờ má Diệp Hạo, cảm giác từ bàn tay truyền đến, Nhạc Ân thở ra hơi , như thầm

      " Andy ...."

      " Ừ "

      " Andy ...."

      " Ừ ...."

      " Ân ...nhớ ..."

      ......

      Diệp Hạo nhắm mắt, im lặng trả lời, lát sau mới để đôi môi của mình trả lời dùm bằng nụ hôn lên môi .

      " bao giờ để em phải mình nữa "
      Rubyzjn, Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 12

      Nhạc Ân mê man nhắm mắt, vốn lúc tối có khỏe rồi nhưng sáng nay bộ quãng đường dài với thêm bị hoảng sợ nên bây giờ đương nhiên mệt mỏi mà ngủ lại. Dù vậy, chỉ cần Nhạc Ân có tỉnh lại lúc cũng đủ để Diệp Hạo thấy an lòng hơn.

      Diệp Hạo nhàng lau xong khuôn mặt cho , nhìn khắp người lượt, biết đầu óc nghĩ gì mà quyết định lau cả người cho luôn. Diệp Hạo đứng lên vào phòng tắm vắt lại khăn, lại đến tủ quần áo lấy áo quần cho . Lúc giở tủ quần áo ra, Diệp Hạo tin được mà phải bật cười tiếng, cả tủ quần áo chỉ có 2 loại , là đồ ngủ pijama đủ màu sắc , hai là đồ bộ thể thao cũng đủ màu sắc. ra bấy lâu nay, chỉ mặc loại đồ ngủ này ở nhà, đến bây giờ mới biết. Đó là do lúc trước bà Nhạc dạy Nhạc Ân mặc áo quần, cảm thấy chỉ có hai loại đó mới an toàn, tiện lợi, đặc biệt là dễ dàng mặc đối với người ngẩn ngơ như Nhạc Ân nhà bà nên quyết định chỉ cho mặc hai loại đó, còn mua luôn đủ màu sắc cho phong phú.

      Nhưng đến khi cầm áo ngực của lên hoàn toàn thể cười nổi nữa, cái này mặc sao đây?? , toàn dây là dây, chẳng biết dây nào là dây nào, Diệp Hạo nhìn chiếc áo ngực tay mà nhíu chặt mày, suy nghĩ có nên nhờ thím Trương vào giúp hay nhưng nhanh chóng đá văng cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, ngốc vậy còn mặc được, mà măc được là sao, với lại tự dưng muốn ai chạm vào cơ thể .

      Diệp Hạo ngồi lên giường, nhàng đỡ dậy ngồi tựa vào người mình, rồi vòng hai tay tới trước cởi từng hạt cúc áo , lúc cởi xong chiếc áo ra khỏi người ý nghĩ đầu tiên của Diệp Hạo là " da trắng mịn quá" , liền sau đó là suy nghĩ thứ hai , biết cách mặc áo ngực cho . Diệp Hạo vòng tay ôm Nhạc Ân đăng trần truồng phần ngực lại để thấy bị lạnh, rồi kiêng dè gì để lau nhanh chóng, cứ từ từ tỉ mỉ lau từng chút từng chút cho . Lau xong mặc áo vào đàng hoàng mới lau tiếp dưới thân, cứ chăm chú mà lau như vậy, hề có chút gì lỗ mãng, khuôn mặt bình thản như lau cơ thể mình nhưng quả trong lòng có muôn vàn cảm xúc gào thét, thân hình bé, làn da trắng mịn tuyệt đẹp tì vết , cảm thấy cả người rạo rực, bàn tay cầm khăn lau cố định thân thể lâu lâu lại phải vuốt ve chút. Nhưng cố nén lại, cố chịu đựng, đợi dưỡng sức bình thường trở lại rồi, tính với từ từ, dù sao ngày tháng còn dài, mà là của .

      Diệp Hạo còn ở trong phòng với Nhạc Ân ngoài này Diệp lão tới. Lúc xảy ra chuyện, người của ông có mặt nên biết gì, hồi nãy vừa tới nơi nhanh nhạy ngửi được mùi tin tức liền điều tra báo cáo về cho ông, ngay lập tức ông cũng chạy đến đây. Thím Trương mở cửa thấy Diệp lão cả người cứng lại, bà vốn cũng hơi sợ nên dám báo với Diệp lão,vậy tại sao bây giờ Diệp lão lại ở đây. Diệp lão chỉ nhàn nhạt gật đầu với thím Trương rồi hỏi " Nhạc Ân sao rồi? Diệp Hạo đâu ? "

      Thím Trương nuốt nước miếng cái mới trả lời

      " Cậu ấy ở trong phòng chăm sóc Nhạc Ân, còn Nhạc Ân cũng sao, chỉ là mệt mỏi mà thôi " , bà chỉ biết ngang đó, còn chuyện của Nhạc Ân dài dòng lắm a.

      Diệp lão nghe vậy nhíu mày vào nhà, tới trước cửa phòng Nhạc Ân đứng lại nhìn cảnh cửa chằm chằm, lúc lâu sau mới quay đầu nhìn thím Trương ra hiệu. Thím Trương hiểu ý ông liền tới gõ cửa kêu Diệp Hạo.

      Nghe thấy Diệp Hạo gọi " Thím vào " , mới mở cửa đứng bên nhường đường cho Diệp lão.

      Diệp Hạo biết Diệp lão đến, lúc này từ từ lau từng ngón tay cho Nhạc Ân, lúc nãy phải lau toàn thân trước xong mặc áo quần vào cho khỏi bị cảm lạnh ,bây giờ mới lau tay chân sau.

      Diệp lão nhìn màn như vậy gì, hừ khẽ tiếng

      Lúc này Diệp Hạo mới để ý mà quay đầu, thấy Diệp lão đứng đó từ bao giờ mới đứng dậy

      " Ông nội "

      Diệp lão đến nhìn cũng nhìn Diệp Hạo cái, tới vòng qua đến sát giường Nhạc Ân, nhìn khắp người lượt rồi lấy tay vỗ đỉnh đầu vài cái. Xong đâu đó mới quay qua nhìn Diệp Hạo giọng

      " Ra ngoài " chỉ như vậy rồi ra

      Diệp Hạo nhìn Diệp lão ra ngoài, đưa mắt nhìn Nhạc Ân cái mới ra theo

      " Ta suy nghĩ kĩ rồi " Diệp lão vừa ngồi xuống ghế lên tiếng, nhìn nhìn vẻ mặt thắc mắc của Diệp Hạo mới tiếp " Ta sai rồi, ngay từ đầu ta nên ép cháu cưới Nhạc Ân, lúc đó ta vốn chỉ muốn thay thể bạn mình tìm cho con bé người chăm sóc sau này, cũng là để chúng ta an tâm mà ra lúc tuổi già ... "

      Dừng dừng lại tiếp " Mấy ngày trước ta lại với lão Nhạc chuyện này, dù sao cháu cũng thích Nhạc Ân nên chúng ta dự định đưa nó sang Pháp ..."

      Diệp Hạo càng nghe càng mù mịt, vẻ mặt hiểu gì nhưng giọng đanh lại, cắt lời Diệp lão

      " Sang Pháp ?"

      Diệp lão thở dài " Đúng, bên đó vốn có người đỡ đầu của Nhạc Ân, người đó ngày xưa vốn là quản gia của bà nội con bé, nay rằng con trai ông ta nguyện ý chăm sóc Nhạc Ân suốt đời ...."

      Diệp Hạo nghe đến đây sắc mặt trắng bệch, kiêng dè Diệp lão mà lớn tiếng

      " ai được mang ấy đâu hết. ấy là vợ cháu, mãi mãi cũng chỉ có thể là vợ của cháu, người chăm sóc ấy là cháu .. "

      Diệp lão cũng nhịn được, cũng lớn tiếng lại

      " Vợ cháu ? Cháu để con bé thành ra như thế mà còn dám là vợ cháu, cần nhiều lời, vài ngày nữa ta và lão Nhạc đưa con bé "

      Mặt Diệp Hạo bây giờ là tái nhợt, đôi mắt sững sờ mà nhìn Diệp lão , chỉ nghĩ tại sao ông nội lại vô lí đến như vậy, muốn đem Nhạc Ân là đem thôi sao, sao đây. Diệp Hạo cứng họng đứng suy nghĩ, mất phong độ ngày thường, hề nhận ra điều, vẻ mặt Diệp lão tuy tức giận, nhưng đôi mắt nhìn cháu lại chứa đầy hả hê.

      Phải lúc lâu sau, Diệp Hạo mới từ từ nhắm mắt lại, hít sâu hơi . Lúc mở mắt ra hoàn toàn bình tĩnh, lời với Diệp lão cũng bình thản, từ tốn

      " Cháu biết rồi, cháu nhất định chăm sóc tốt cho Nhạc Ân cả đời này, ông nội và ông bà Nhạc đừng lo lắng nữa" Diệp Hạo hiểu ra Diệp lão cố ý, ông muốn nhận ra được Nhạc Ân chính là nửa cuộc đời , Diệp Hạo mĩm cười lắc đầu, ông nội biết sao, vốn nhận ra từ hôm qua rồi .

      Diệp lão nhìn cháu mình bằng ánh mắt tán thưởng, khá lắm, biết chừng mực mà kìm hãm bản thân, có thể nhanh chóng trấn định lại như vậy quả hổ là đứa cháu thông minh của ông, nhưng ngẫm lại, người có thể khiến Diệp Hạo mất bình tĩnh mà phản ứng suy nghĩ như vậy cũng chỉ có Nhạc Ân , nghĩ đến điều đó làm lòng ông vui mừng vô cùng, lắc đầu thở dài hơi nhõm, rồi mới hướng Diệp Hạo đe dọa,

      " Ta chơi, chỉ cần Nhạc Ân chịu chút khổ sở ta đưa nó " , xong lắc đầu cảm thán mình càng ngày càng già rồi, bày ra đủ trò thế này, cuối cùng đành lòng với Diệp Hạo mà chốt câu " Nó là con bé đáng , tuy có gì hơn mấy khác nhưng ta tin đơn thuần lương thiện của nó thích hợp với con, cố gắng mà chăm sóc nó "

      Diệp Hạo thản nhiên " Vâng " tiếng, nhưng với tính cách của , tiếng " Vâng" đó có giá trị to lớn vô cùng

      Diệp lão ở lại thêm lúc chuyện phiếm với Diệp Hạo, cũng chỉ là kể chuyện ngày xưa của ông với ông Nhạc, vốn ông cũng định đợi Nhạc Ân tỉnh lại, ông muốn nghe , lại muốn thấy tươi cười vui vẻ như lời thím Trương, nhưng đợi nổi, đành đứng lên dặn dò Diệp Hạo nhớ mang về nhà chính cho ông gặp mặt rồi mới ra về.

      Thím Trương tiễn Diệp lão mà trong lòng cứ trách cứ ông, cũng chẳng có gì, bà nhìn Diệp Hạo nhịn đói hơn ngày, còn phải chăm sóc Nhạc Ân từ tối đến sáng , nay lại bị ông giữ lại chuyện lâu như vậy, aiz, cậu Diệp Hạo chắc đói chết rồi, bà đóng cửa lại nhanh chóng dọn cơm cho Diệp Hạo ăn.

      Diệp Hạo đúng là đói , nhưng khi thím Trương dọn cơm ra mới biết là mình nhịn đói lâu như vậy, từ khi lên máy bay bên cho đến bây giờ là hơn ngày , chỉ mới bỏ bụng được muỗng cháo, vậy là ăn rất tích cực, ăn xong tắm rửa qua loa lại qua phòng Nhạc Ân.

      ------------------------------

      Diệp Hạo lại như lúc tối qua, vén chăn chui vào, lại ôm Nhạc Ân vào lòng, tay sờ mí mắt của thầm nghĩ, ngủ gì mà ngủ lắm thế, rồi đưa tay lên áp vào trán, hơi ấm, chắc cũng bị sốt, cuối cùng kéo kéo chăn chu đáo cho cả hai mới ngủ.

      Mơ hồ, Diệp Hạo thấy người trong lòng cựa quậy, mở mắt ra nhìn thấy Nhạc Ân vẫn nhắm mắt, nhưng bàn tay lại níu chặt áo , đầu cũng dụi dụi ,Diệp Hạo buông lỏng hai cánh tay ôm, ngôi dậy nhìn .

      Lúc mới đem về nhà, Nhạc Ân có tỉnh lại nhưng ra nhận ra người trước mắt là Diệp Hạo, chỉ là ôm khiến yên tâm ngủ mà thôi, nhưng bây giờ mới thực thanh tỉnh. Nhạc Ân cảm nhận được người ôm mình, vòng tay rất ấm áp, nhưng đôi mắt nặng trĩu chịu mở ra cho nhìn, nên hai bàn tay mới níu lấy áo mà kháng cự, Nhạc Ân biết người này chính là Andy, nhất định phải mở mắt.

      Sau đó, bên tai vang lên tiếng trầm ấm

      " Ân Ân, tỉnh rồi sao ?"

      Nhạc Ân thực mở mắt ra, mở ra rồi chỉ nhìn duy nhất điểm, Andy ở trước mặt mình, Nhạc Ân nghĩ. Lần này cần phải đưa bàn tay xác nhận, Nhạc Ân òa lên tiếng mà khóc , tiếng khóc lớn, chỉ thều thào, Diệp Hạo thấy Nhạc Ân khóc chỉ lẳng lặng ôm ngồi dậy, cho ôm chặt cổ , gục mặt lên vai khóc, khóc ngồi tốt hơn là khóc nằm. Cũng chẳng thể trách lúc nào Nhạc Ân cũng chỉ biết khóc, người chỉ biết chìm trong thế giới của riêng mình suốt 18 năm như , phương thức biểu cảm xúc rất đơn thuần, cũng chẳng biết những thứ tình cảm trong lòng mình là gì nữa, vui vẻ nở nụ cười, buồn phiền quá đau lòng mà khóc, tất cả đều dựa vào bản năng mà tự có thôi.

      " Còn mệt ?" Đợi khóc hết, Diệp Hạo mới gỡ tay ôm chặt cổ mình, ôm lấy khuôn mặt rồi nhìn vào mắt hỏi.

      Nhạc Ân quên mất mấy hôm nay mình muốn làm gì khi gặp lại Diệp Hạo, niềm vui được gặp lại khiến cho ngẫn ngơ nhìn, ngẫn ngơ gật đầu. Diệp Hạo lại như lúc trước đó,lại đối xử rất tốt với , Nhạc Ân ngẫm nghĩ mà cảm thấy vui mừng, rồi vì mừng quá mà muốn khóc, nhưng cũng bù lu bù loa nữa, chỉ đơn giản là chảy thêm giọt nước mắt nữa.

      Diệp Hạo thấy gật đầu, cảm thấy như trở lại những ngày bình yên bên , có cảnh nằm đợi , có cảnh lạc, mím môi tự nhủ phải bảo về cho tốt, tránh cho kẻ ngốc này lại thương tâm.


      " nổi , bế em " Diệp Hạo nở nụ cười vỗ khuôn mặt thấm ướt nước mắt của .

      Nhạc Ân nhìn nhìn . lại hỏi " nghe xem, có cần bế hay " , từ nay trở , việc đầu tiên phải làm là bắt nhiều, có như vậy có chuyện gì mới với và thím Trương biết.

      Nhạc Ân há miệng, nghe lời :" Bế ... bế ..." giọng cứ như muỗi kêu, nhưng đủ để Diệp Hạo phấn khích , lại hỏi tiếp

      " Đói bụng ? "

      " Ân Ân, xem, đói bụng ? " tự dưng có thừa kiên nhẫn

      " Đói .... "

      " Ân Ân ăn gì , thím Trương làm "

      " Ăn gì , hửm ...? ... Ân Ân, đừng nhìn nữa, phải ra "

      " Cơm .... "

      bật cười, chỉ biết mỗi cơm mà thôi

      " Ân Ân biết bánh kem , mua cho em ăn " dù hơi lạc hậu trong chuyện tình nhưng ít nhất biết con thích ăn đồ ngọt

      " Bánh .... " Nhạc Ân giờ tỉnh hơn lúc mới thức dậy rồi, tựa đầu vào

      "Ừm, em có muốn ăn ?"

      " Ăn ..."

      ...

      " Ân Ân, có nhớ ", lặng lẽ hỏi, lúc sáng, bảo rằng nhớ

      ...

      " Ân Ân ..." chịu sao, cúi đầu nhìn thấy cũng ngước nhìn lại mình, đôi mắt đỏ hoe vốn khô giờ lại chứa đầy nước, Nhạc Ân hít mũi, mếu máo mà , dài

      " Híc... mất ... híc ... thấy nữa ... híc ... nhớ ... ghét ... .... híc .... cho ... oa " cuối cùng chỉ còn tiếng khóc tủi hờn chất chứa, vốn chỉ chờ đợi giây phút này, giây phút gặp , với ghét , với đừng nữa.

      Diệp Hạo lặng người, cũng nghĩ như thím Trương, lúc nào cũng quan tâm mọi thứ xung quanh, lúc vô tình hay cố ý làm cho cười đó cũng chỉ đơn giản là chỉ dạy đứa trẻ hay chữa bệnh cho mà thôi. Ai nhận ra , dù cho 18 tuổi bị bệnh hay là đứa con nít, vô hình, mang đến cho cuộc sống khác, cuộc sống mà biết nhiều hơn những thứ có trong quá khứ rất nhiều, cuộc sống mà biết lo nghĩ cho những gì xảy ra trong cuộc sống đó. thay đổi, hề để ý đến. có tình cảm với , cũng lâu mới nhận ra được. đúng là phải cố gắng sữa chữa sai lầm thôi.

      " Ân Ân, xin lỗi " Diệp Hạo nhắm mắt lại rồi ôm Nhạc Ân vào lòng, rồi với ngắn gọn như vậy, còn những chuyện khác, dùng hành động để với .

      -----------------------------------

      Thím Trương thấy Nhạc Ân được Diệp Hạo ôm ra vui mừng chạy đến bên cạnh nhìn , bà cũng muốn hỏi han nhưng biết trả lời nên thôi. Nào ngờ, hồi nãy ở trong phòng biết Diệp Hạo có làm gì hay , mà bây giờ lại nhìn thím Trương

      " Chào ... thím " , đợi thím Trương kịp há miệng ngạc nhiên, còn chu môi cố gắng bổ sung thêm " ... Trươ ... Trương ..."

      Thím Trương hết nhìn Nhạc Ân, lại quay sang nhìn Diệp Hạo, lúc này đây Diệp Hạo gật đầu hài lòng mà khen ngợi Nhạc Ân :" Giỏi lắm, lần sau cứ như vậy mà làm, gặp thím Trương phải chào hỏi , nhớ chưa "

      Nhạc Ân gật gật, lại bị Diệp Hạo nhíu mày nhìn,nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng " Nhớ .. nhớ ...."

      " sai, người ta với mình phải lại" Diệp Hạo tiếc lời khen ngợi cỗ vũ Nhạc Ân, còn Nhạc Ân cứ lúc lắc đầu mà hi răng cười.

      Lúc ở trong phòng, dày công mà huấn luyện khóa cơ bản cho Nhạc Ân, ít nhất phải biết chào hỏi, quan trọng nhất là bắt phải nhiều. Vì vậy Nhạc Ân mới như thế này. Diệp Hạo nhận ra rằng, rất thông minh, chỉ cần chú tâm nghe là có thể học rất nhanh. nhìn chăm chú sinh động trước mắt, quen thói đưa tay lên vuốt tóc , cười hài lòng.

      Đến tôi, thím Trương dọn thức ăn ra bàn, rồi gọi hai người ngồi ngoài ghế sô pha chuyện vào ăn, nãy giờ nghe Nhạc Ân líu ríu lặp lại lời Diệp Hạo, bà cứ nghĩ trong nhà có thêm con vẹt mà tức cười.

      " Trong bàn có người lớn phải mời " , Diệp Hạo nhắc nhở , ngồi vào bàn là theo thói quen có trước đây, để tay lên hai chân ngồi đợi người mang cơm tới.

      Nhạc Ân ngay lập tức " A " lên , miệng há to ra, rồi ngậm lại, sau đó mới nhín sang thím Trương lúc này ngồi bên cạnh

      " Mời ... "

      " Gì nữa , phải cho hết câu ... " Diệp Hạo nhàn nhã vòng tay giáo huấn bàn ăn

      " Mời ... mời thím ...." Nhạc Ân ngang này nhíu mày khó chịu, muốn hết câu mà cổ họng cứ điều khiển được a, rồi ngẩng khuôn mặt bất lực lên nhìn Diệp Hạo.

      Thím Trương vội " sao , sao, cứ ăn , cậu Diệp Hạo để ấy ăn , ấy còn mệt "

      Diệp Hạo mĩm cười lắc đầu, rèn từ bây giờ biết lúc nào mới rèn được nữa, từ chối lời khuyên của thím Trương, đưa tay vuốt tóc Nhạc ÂN cỗ vũ :" Ngoan, từ từ thôi, em được mà, theo ... Mời "

      Nhạc Ân hôm nay vô cùng nghe lời Diệp Hạo , từ chối bất cứ điều gì Diệp Hạp , nghe vậy theo

      " Mời ..."

      " Thím Trương ..." nhìn cỗ vũ tiếp

      " Thím Trương ... "

      " Ăn cơm ..."

      " Ăn cơm ..."

      " hết câu .. "

      " Mời ... mời ... thím Trương... ăn cơm " Nhạc Ân mở miệng gắng sức xong, giấu được mừng rỡ khi làm được lời Diệp Hạo , đưa mắt sang nhìn , miệng nhoẻn ra cười tươi

      " Giỏi lắm, bây giờ ăn cơm thôi " Diệp Hạo khen ngợi, liếc người cười vì sung sướng, lại nhìn người cười vì vui mừng, hối thúc cả hai ăn tối. thấy ràng Thím Trương rất thỏa mãn, cũng có chút tự hào về Nhạc Ân của tiến bộ, chuẩn bị ăn cơm Nhạc Ân níu tay lên tiếng :

      " Mời Andy ăn cơm " ngắt quãng, chậm rãi, mà liền mạch và ràng, dứt khoát . Diệp Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt ngồi bên cạnh mình mà chuyển mắt, nghĩ, hiểu vì sao thím Trương lại thỏa mãn rồi, vì chính bây giờ cũng như vậy.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 13

      Nhờ có Diệp Hạo ở nhà mà bữa cơm này vui vẻ, Nhạc Ân cả người còn mệt, hơi yếu , vậy mà như được tiếp thêm sức sống, suốt bữa ăn ngoan ngoãn ăn cơm , lại chăm chỉ trả lời mấy câu hỏi của Diệp Hạo, khuôn mặt cũng luôn tười cười, đủ hình đủ dáng, khác xa bộ dạng mấy ngày trước, thím Trương nhìn mà hoa cả mắt lên.


      Diệp Hạo biết còn yếu, chỉ cho ăn vừa cơm, gắp toàn thức ăn nhạt , cứ gắp là ăn. Cuối cùng Diệp Hạo nhíu mày, hôm nay khác lạ. Mọi hôm gắp cho cũng ăn, nhưng chậm rãi từ từ mà ăn, có khi còn ngọ ngoạy qua lại, nhăn mặt nhíu mày vài cái mới ăn, sao hôm nay ngoan ngoãn bất thường, phồng má mà nhét cơm vào.


      Nhạc Ân ăn chưa hết chén cơm no rồi, miệng hơi nhạt ăn cũng ngon mấy, ngồi nhìn miếng cơm còn lại trong chén, Nhạc Ân mím môi suy tư, bên này Diệp Hạo thấy lạ lạ ngừng gắp thức ăn cho. hỏi :


      " Ân Ân, no chưa ?" thấy dường như cố nhét cơm vào hơn là ăn cơm ngon miệng, sợ no quá mà cố ăn tốt cho cơ thể lúc này, nhưng sao lại cố ăn, muốn lấy gấu ư?


      Nghĩ vậy bèn tiếp :" Ân Ân hôm nay rất giỏi, cần ăn hết chén cơm đó cũng có gấu " , lại nhìn trêu chọc " mấy hôm nay lười biếng ăn cũng bị lấy lại gấu "


      Nhạc Ân chú tâm suy nghĩ nghe được gì lúc đầu, khi chú ý lắng nghe bên tai chỉ loáng thoáng gấu gấu gì đó. Ngay lập tức Nhạc Ân ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, thấy mĩm cười nhìn mình liền nhíu mày, mím môi hạ quyết tâm, xúc cơm ăn tiếp.


      Nhạc Ân nhét miếng cơm vào miệng, cố gắng nhai nhai, lại cố hết sức mà nuốt xuống, nuốt xong còn rùng mình cái.


      Diệp Hạo lúc này mới hoảng, đưa tay nắm lấy bàn tay cầm muỗng của " No rồi đừng ăn nữa, đồ ngốc này "


      Nhạc Ân bị Diệp Hạo nắm tay, quay đầu nhìn khó hiểu, mắt to chớp chớp, lát sau cúi đầu , giọng tủi thân " Ân... ngoan... ăn cơm ..."


      Diệp Hạo bật cười " Ừ, ngoan lắm, nhưng no rồi cần ăn nữa "


      Nhạc Ân nghe Diệp Hạo như vậy liền ngẩng đầu nhìn , cười vui mừng " Andy ... ... bỏ ... ", câu noí làm nụ cười của Diệp Hạo cứng lại, ra cố gắng ăn cơm là vì sợ lại bỏ ư ?


      Diệp Hạo im lặng, bàn tay nắm lấy tay Nhạc Ân cũng bất động , chăm chú nhìn Nhạc Ân, đôi mắt thấy được ân hận, hình như hiểu ra, ngày đó vì chuyện mẹ mà vô tâm quan tâm đến , vậy mà ngốc này còn tưởng lỗi là do mình, đúng là ngốc vô cùng. Cho đến khi Diệp Hạo thấy khuôn mặt của suy tư quá lâu mà lên vẻ lo lắng, mới nhàn nhạt thở dài, kéo qua ngồi lên chân mình, ôm chặt, hôn lên đỉnh đầu thầm :" , ở nhà với Ân Ân "


      Nhạc Ân được ôm chặt cũng hề cựa quậy, Andy nữa làm thấy vui mừng, miệng nhoẻn cười mà gật đầu cái. Thím Trương ngồi đó lại lẳng lặng, tỉnh bơ mà dọn dẹp đồ, đối với những cảnh này, bà có kinh nghiệm, tuy nhiên quả phải khâm phục khả năng xem người là khí của Diệp Hạo, có khi còn ghê hơn cả Nhạc Ân lúc trước nữa ấy chứ, aiz, thím Trương cảm thán.


      Tối nay Nhạc Ân muốn tắm, vốn sạch ngày nào cũng phải tắm, lúc gặp phải chuyện Diệp Hạo mới quên , hôm nay có Diệp Hạo ở bên cạnh thế này đương nhiên làm sao mà quên được, vậy là tắm. Diệp Hạo vừa nãy nhân lúc Nhạc Ân còn ngồi đếm mấy con gấu vào phòng tắm xả đầy bồn nước ấm cho , còn bây giờ nhàn nhã nằm nghiêng người chống tay nhìn lựa chọn quần áo.


      Nhạc Ân mở toang tủ quần áo, nhìn nhìn lượt mới lấy bộ màu vàng ra, sờ sờ chút liền bỏ vào lại, rồi lấy bộ màu xanh, suy nghĩ, nhìn nhìn tủ quần áo , lại nhìn nhìn vào bộ quần áo tay mình, quyết định lựa chọn bộ màu xanh này. Xong xuôi ngồi xổm xuống giở hộc tủ phía dưới ra, lần này khỏi cần chọn lựa mất công, toàn bộ đồ lót bà Nhạc chỉ mua duy nhất màu trắng.


      Diệp Hạo thầm tính toán xem nước bị Nhạc Ân làm nguội bao nhiêu phần, thấy lấy áo quần xong liền ngoắc tay , gọi tới. Vừa buộc tóc cho vừa :" Nhìn em chọn lựa còn cứ tưởng em có cả tủ đủ loại quần áo nữa chứ", nếu chưa từng giở tủ đó ra lấy áo quần cho rất dễ hiểu lầm như vậy rồi, được có mỗi loại mà cứ lựa chọn mãi, lắc đầu nhéo , vỗ đầu cái rồi " Vào tắm , tắm nhanh lên, được ngâm lâu, chưa ?"


      Nhạc Ân lắc lắc thử xem cục tóc tròn đầu mình có rơi ra , nghe hỏi liền nhanh chóng gật đầu mà " ... " nghe cứ như trong quân đội, xong mới đứng dậy ôm áo quần vào phòng tắm, rất lịch mà đóng cửa phòng lại.


      ra lúc toàn bà Nhạc tắm cho Nhạc Ân, rồi dần dần ngày tự mình tắm được, bà mới vui mừng mà dạy dỗ luôn mọi thứ cho , nào là lấy áo quần, lấy khăn tắm, gội đầu, và còn phải đóng cửa lại. Cho nên Nhạc Ân đóng cửa phòng tắm cũng chỉ do được dạy , hề có ý đề phòng người ngồi giường của mình ở ngoài kia, còn Diệp Hạo cũng thản nhiên kém, lần đầu ngồi trong phòng của người con tắm cũng chẳng có cảm xúc gì, chấp nhận Nhạc Ân là vợ mình, nhưng đối với mấy chuyện vợ chồng sâu xa hơn hề có tạp niệm, đơn giản vì còn chưa bao giờ trải qua làm sao mà biết mấy chuyện đó.


      Vậy là Nhạc Ân tắm cứ tắm, Diệp Hạo cầm điện thoại khóa máy cả ngày mở lên, muốn biết hôm nay Từ Tố Tố có làm khó Trần thúc hay , điện thoại vừa được kết nối, giọng Trần thúc bên kia vang lên, nghe giọng còn thấy vô cùng hào hứng, nghe như say


      " Diệp Hạo đấy à, hôm nay làm sao vậy, cậu làm chúng tôi lo lắng lắm đấy .... " xen lẫn còn có tiếng em trong văn phòng chuyện rôm rả, hình như ở trong quán nhậu


      " Từ Tố Tố có làm khó chú ?" Diệp Hạo bỏ qua chuyện của mình, thẳng vào chuyện chính


      Trần thúc nghe vậy liền cười ha ha " Từ Tố Tố ? ta ? Ha ha, chúng tôi ăn mừng đây, hôm nay cậu vừa ta nổi điên lên hét cậu quay lại, cậu nghe gì sao, sau đó ta quên luôn chúng tôi đứng bên cạnh , ha ha , Diệp Hạo, cậu đúng là khắc tinh của phụ nữ ... "


      Diệp Hạo vôi vàng cắt ngang, sao chuyện lại chuyển sang rồi " Tại sao chú lại ăn mừng ?"


      Trần thúc vẫn còn cười, lúc mới " Cậu vừa cha ta tới, ta vì vẫn còn tức cậu mà cãi nhau với ông Từ, tôi còn thấy ông ấy đánh ta đấy, ha ha, xong rồi kéo ta , còn bảo thanh toán cho chúng ta đầy đủ, mấy ngày sau cũng cần tới làm, ha ha ..."


      Diệp Hạo nhàn nhạt " Vậy sao ", ta làm khó Trần thúc là được rồi, mọi chuyện khác liên quan đến , chưa kịp tiếp Trần thúc bắt đầu lải nhải tiếp


      " Phải rồi Diệp Hạo, tôi nghe Chu Lệ Băng có đến thăm ta đấy, còn đền bù lại mấy bức tranh mới cho ta, bảo ta bỏ qua mọi chuyện cho chúng ta ... Diệp Hạo, Chu tốt, vì cậu cả đấy ... " Trần thúc say sưa mà năng lung tung cả lên


      Bên này Diệp Hạo nhíu mày nghĩ, sao Chu Lệ Băng lại biết chuyện, Trần thúc lại la ó


      " A Hạo, em ăn mừng đây, mau tới đây nhanh lên, tôi gọi cho cậu cả ngày mà được đấy ..."


      Diệp Hạo vốn sống xa cách, nhưng em trong văn phòng tụ tập vẫn góp mặt uống vài chén mới xin phép về, hào sảng, sôi nổi nhưng vẫn đủ để mọi người tôn trọng, dù vậy hôm nay có muốn hay cũng thể được. Diệp Hạo thong thả nhả câu khiến Trần thúc bên kia phải phun rượu :" Chú và em cứ vui vẻ, tôi phải ở nhà với vợ "


      xong đợi mãi thấy Trần thúc ư hử, bèn cúp điện thoại. Nhưng chợt nhớ tới chuyện gì đó, lại bấm số Trần thúc, đợi Trần thúc kịp la hét :" Việc bên kia vậy là xong rồi đúng , cũng tốt, vợ tôi được khỏe, tôi phải ở nhà với ấy vài ngày, xin phép chú trước. Vậy nhé "


      Lần này là cúp thẳng , vì vợ hình như cũng tắm xong rồi.


      Nhạc Ân tắm xong, từ từ lau người, lại từ từ mặc áo quần, đến trước gương đáng răng xong mới mở cửa phòng bước ra ngoài, vừa ra thấy Diệp Hạo ngoắc tay, liền tới.


      Diệp Hạo kéo Nhạc Ân lên giường ôm vào lòng, hít hít hương thơm sữa tắm nhàn nhạt lâu mới hỏi :" Ân Ân, mai ra ngoài với ?" mai là ngày giỗ của mẹ, muốn đưa từ trước, dú rằng có lẽ cũng hiểu gì mấy chuyện này.


      Nhạc Ân mắt to chớp chớp hỏi " Ngoài .. ?"


      " Ừ, bên ngoài, có xe, có nhà, có người, dẫn em "


      Nhạc Ân hoang mang, hôm nay rồi, có nhiều người rất đáng sợ, cả người run run


      Diệp Hạo vội siết chặt vòng tay ôm , :" Đừng sợ, cùng với , có ai đến gần em được ", chỉ muốn dẫn đến viếng mẹ, còn muốn biết nhiều hơn về thế giới bên ngoài. Ngày xưa bà Nhạc lâu lâu cũng có dẫn ra ngoài dạo, nhưng lúc đó vốn như bây giờ, quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ mặc bà Nhạc cầm tay dẫn . Bây giờ vì quan tâm nên cũng quan tâm luôn mọi thứ xung quanh , hay cách khác bắt đầu quan tâm đến thế giới xung quanh mình. Diệp Hạo biết có thể nhìn nhận được vật xung quanh mình, cảm thấy mới lạ nhưng vì vậy mới nên dẫn ra ngoài, có bên cạnh, quen dần thôi.


      Thấy vẫn gì, liền vỗ vỗ đầu tiếp tục, là người khá dễ dàng mọi chuyện, nhưng với luôn khó khăn, là đặc biệt " Ân Ân đừng sợ, hôm nay vì bên cạnh nên mới như vậy, ngày mai để ai chạm vào em nữa, được ?"


      Nhạc Ân ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, nghe 2, 3 lần cũng nạp vào đầu vấn đề, ra ngoài, sợ, nhưng có Andy, sợ, Andy là tốt nhất. Nghĩ ngợi xong, liền nhoẻn cười " Andy, ra ngoài, sợ .. "


      Diệp Hạo hài lòng vô cùng, hứng khởi mà hôn môi cái, hôn xong muốn tiếp thấy Nhạc Ân đưa tay sờ má :" Ngứa ". Lúc Diệp Hạo nghiêng đầu hôn , hơi thở phả ra má Nhạc Ân là thấy nóng , lại thấy chỗ da ở đó tê rần rần, Nhạc Ân cũng biết cái cảm giác đó gọi là gì bèn bảo là ngứa.


      Diệp Hạo nhíu mày, kéo tay ra cúi sát mặt xem xét, con gì cắn ư, sao lại ngứa. Nhưng cúi sát mặt như vậy, Nhạc Ân lại cảm nhận được hơi thở của , vậy là bối rối đưa tay lên muốn đẩy mặt Diệp Hạo ra,nhưng như vậy làm lòng bàn tay chạm vào môi ,thế là lại ngứa. Nhạc Ân túng quẫn cựa quậy, gọi " Andy, Andy ..."


      Diệp Hạo khó hiểu, nới lỏng vòng tay ôm, muốn hỏi làm sao, chưa kịp hỏi Nhạc Ân đưa tay vỗ vỗ vào môi và mũi , bất mãn :" Andy ... cái này làm ngứa ... cho ăn đâu "


      Diệp Hạo sững sờ, dở khóc dở cười nhìn chu môi bất mãn, nhưng nhìn như vậy, trong lòng lại muốn bắt nạt , lâu nay a

      nh vốn như thế mà, chỉ tại hai hôm nay mệt nên mới muốn, nhưng tại khỏe hơn nhiều rồi, chẳng cần phải xót thương nữa, thế là lại siết chặt vòng tay, cúi xuống ngậm chặt môi , quyết cho vùng vẫy.


      Nhạc Ân lần này hết cựa quậy, có muốn cũng vô lực, cả người cứ thế mà nóng lên, nhưng cảm thấy ngứa nữa. Nhạc Ân trừng mắt nhìn Diệp Hạo dán lấy môi mình, ngày thường Diệp Hạo ôm , cũng đụng chạm da thịt Nhạc Ân quen, hôm này môi dán môi thế này, cũng chỉ là đụng chạm da thịt đấy nhưng cảm giác lạ lùng vô cùng. Diệp Hạo còn cắn môi , mút mạnh, sau đó là lưỡi cũng bị như thế,Nhạc Ân cảm giác được có cái gì ngọ ngoạy trong miệng mình, a , Nhạc Ân trong lòng la hét, nóng , nóng quá, nhưng cũng thoải mái, Nhạc Ân cũng thích được đụng chạm như thế này.


      Diệp Hạo cũng nóng, vốn chỉ muốn trêu đùa chút, nhưng ôm cả cơ thể mềm mại vào lòng , lại thơm ngát như vậy, thể nào buông ra được. Diệp Hạo cũng chẳng có kinh nghiệm hôn hít , đương nhiên càng có kĩ thuật gì, nhưng bản năng đàn ông cũng giúp duy trì được nụ hôn lâu.


      Trong miệng truyền đến cảm xúc ngọt ngào khó tả, Diệp Hạo thở dài trong lòng , khó khăn dứt môi mình ra,bởi vì thấy trong cơ thể mình có thứ thay đổi, nhưng vẫn luyến tiếc mà chà xát vài cái mới thôi. Nhìn Nhạc Ân bây giờ ngữa đầu, môi hồng còn ướt, mắt nhắm lại, hít thở , Diệp Hạo cắn răng , đương nhiên biết bản thân muốn gì, nhưng vẫn cố nén xuống, trong lòng thầm hàng trăm lần, còn , còn , được như vậy, được như vậy. Đến khi ổn định, liền cúi đầu thầm vào tai


      " Đồ ngốc, đó là hôn, hiểu chưa ?"


      ....


      Nhạc Ân mở mắt, mơ màng nhìn Diệp Hạo, thấy nhìn mình. Diệp Hạo bật cười khi thấy dáng vẻ như vậy, tốt lắm, còn cứ tưởng tỉnh mặt trước nụ hôn này chứ, ngốc này cũng có cảm giác cơ đấy. Nhưng Nhạc Ân mơ màng là vì suy nghĩ, thấy cười liền :


      " Andy, ngốc, cái này ... ăn được đâu... ăn cơm... cơ ..."


      xong còn dùng răng nhay nhay môi mình, đúng là ăn được mà, sao Andy cứ muốn ăn


      Diệp Hạo lại thở dài, thôi cái khác còn quyết chí dạy dỗ , nhưng cái này thể, vì cũng chỉ mới có kinh nghiệm ngày hôm nay thôi. Lắc đầu lần nữa, Diệp Hạo vỗ vỗ đầu Nhạc Ân " Đồ ngốc, phải tắm đây", xong liền đứng dậy qua phòng mình.




      Diệp Hạo trước, Nhạc Ân lững thững theo sau , thím Trương về sớm rồi, mấy hôm nay bà ở lại đây, vốn cũng nhớ nhà nên hôm nay có Diệp Hạo liền về sớm. Diệp Hạo đến bên cửa ra vào, khóa cửa cẩn thận, rồi mới vào phòng, tới tủ lấy quần áo, nhìn Nhạc Ân ngây ngốc đứng sau lưng ,lại quen tay vỗ đầu :" Ngồi lên giường, em tắm, tới phiên " lại nhìn xung quanh phòng xem thử có gì nguy hiểm, thấy mấy cây bút chì bên giá vẽ liền lấy bỏ lên giá sách cao, xong xuôi bước vào phòng.


      Diệp Hạo thấy vẫn theo tới cửa phòng tắm cười cười, vẫn để


      cửa phòng tắm xem làm sao, nào ngờ Nhạc Ân thấy đúng là vào phòng tắm như lời , phải đâu xa bèn quay về giường ngồi theo lời , còn quên dặn dò Diệp Hạo treo quần áo trong phòng


      " Andy... tắm ... phải đóng cửa " , đó là lời bà Nhạc hay với .


      ...


      Diệp Hạo tắm xong bước ra ngoài thấy Nhạc Ân nằm ngữa ra giường mà ngủ, lắc đầu cảm thán, ở với thấy mình thay đổi khác hẳn để thích hợp với , chưa có ai phải khiến như thế này, hay vì ngốc đơn thuần, cũng biết nữa, chỉ biết rằng trong lòng tự nhiên có ở đó mà thôi. Nhìn đồng hồ mới có 8h, nhìn con gà Nhạc Ân ăn no muốn ngủ, nhàng chỉnh sửa tư thế cho , quyết định đêm nay ngủ ở phòng . Cũng tốt, ngủ sớm để ngày mai ra ngoài.


      --------------------------------


      Diệp Hạo đến ngày giỗ mẹ làm phức tạp, phần vì con người vốn như vậy, phần là sống mình quen chỉ viếng mộ, lúc ở với Mark ở nước ngoài người ta càng có cúng giỗ, cũng chỉ viếng mộ mà thôi. Hôm nay chiều chiều mới ,cả buổi sáng ở nhà làm đồ cho Nhạc Ân. Sáng nay dậy Nhạc Ân cũng dậy theo, ngủ sớm nên dậy sớm, thím Trương còn chưa đến,bèn hỏi Nhạc Ân muốn làm gì, suy nghĩ đến nữa ngày mới nhớ tới mấy con gấu, vậy là may váy cho gấu tiếp.


      Thím Trương đúng giờ mới tới nơi thấy cả hai ngồi ghế sô pha mà may váy cho gấu. Diệp Hạo chăm chú may, còn Nhạc Ân chăm chú mặc. Nhạc Ân ngồi đối diện với cửa liền thấy thím Trương trước, ngay lâp tức


      " Chào thím Trương ", giọng trẻ con đáng vô cùng, tuy chỉ chậm rãi nhưng càng ngày càng tiến bộ.


      Diệp Hạo cũng quay đầu chào. Thím Trương mĩm cười chào lại, cảm thấy lạ lẫm a, lần đầu tiên được chào buổi sáng đặc biệt thế này.


      Diệp Hạo thấy thím Trương bắt đầu nấu cháo làm bữa sáng :


      " Hôm nay chúng cháu ra ngoài , buổi chiều "


      Thím Trương nghe vậy ngạc nhiên, đưa Nhạc Ân ra ngoài ư, nhưng có Diệp Hạo cùng chắc là sao rồi, nên gật đầu biết rồi. Bà cũng dám thắc mắc ra ngoài để làm gì.


      Diệp Hạo tiếp tục may, chợt nhớ điều gì liền với thím Trương


      "Tiểu Ân có đôi giày nào ? " ở nhà nên chỉ mang dép con gấu trong nhà của , hôm qua mang ra ngoài bị bẩn, thím Trương mang giặt cho rồi.


      Thím Trương nhíu mày suy nghĩ " Hình như là có, tôi thấy bà Nhạc có để lại cái rương trong phòng Nhạc Ân, trong đó có áo quần và đôi giày phải " lúc bà Nhạc còn ở đây, có lần bà thấy bà ấy ôm quần áo đó khóc , sau đó lúc để lại cái rương, bà cũng chưa từng mở ra xem.


      Diệp Hạo nhíu mày, đứng lên vào phòng Nhạc Ân, đúng là có chiếc rương bên cạnh tủ áo quần, mở ra thấy mấy bộ váy mà đôi giày búp bê hồng.


      ra là Nhạc Ân có áo quần khác, Diệp Hạo cầm thử lên cái váy lên xem, màu hồng nhạt, có dây để thắt nơ sau lưng, tay áo ngắn phồng phồng, váy cho búp bê ư, Diệp Hạo bật cười, thích hợp với Nhạc Ân. Nhưng trong lòng chợt nghĩ tới bà Nhạc, trong đầu , ấn tượng về bà sâu sắc, chỉ nhớ đó là người mang nét hiền hậu , tuy có tuổi nhưng vẫn là người phụ nữ đẹp, có thể cảm nhận được tình cảm người bà dành cho cháu của mình, hơn nữa là tình thương rất to lớn. Sau lưng có tiếng goi " Andy ..."


      Diệp Hạo để áo vào rương, quay lưng đưa tay kéo vào lòng, " Ân Ân có nhớ bà ?"


      Nhạc Ân thắc mắc nhìn , nghe từ bà bỗng trầm tư suy nghĩ, rồi ngẩng đầu giọng buồn bã :" Bà rồi ... thấy đâu " nhớ ra rồi, lâu nay quên mất chuyện ông bà đâu, đôi mắt chợt chớp chớp, Nhạc Ân cắn môi , nghẹn ngào :" Andy .. thấy bà nữa "


      Diệp Hạo vội ôm chặt , thở dài, được rồi, hôm nay đưa đến gặp mẹ, vậy cũng phải về gặp ông bà ngoại của vợ thôi, nhưng phải vài ngày nữa, thừa biết ông nội mình thông báo cho bên kia hết mọi chuyện ở đây rồi, cũng sợ hai ông bà kia thương tâm. Rồi dỗ dành " Ân Ân gặp mẹ , rồi đưa em gặp ông bà , được ?"


      Nhạc Ân ngơ ngác nhìn , hiểu lời là mấy, nhưng vẫn là gật đầu.


      Diệp Hạo mĩm cười, lại hôn lên trán , hôn xong thầm nghĩ, chưa bao giờ thấy mặc váy, ra sao nhỉ?, ra, đến bà Nhạc cũng chưa từng thấy Nhạc Ân mặc váy với hình hài lớn như thế này, chỉ mặc được lúc Nhạc Ân còn , đến khi Nhạc Ân tự tắm được váy hay áo quần gì khác đều là bà thích quá mà mua ngắm thôi.
      Rubyzjn, Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 14


      Rất nhanh đến buổi chiều, trời vẫn còn nắng nhưng dịu hơn buổi trưa rất nhiều. Thím Trương ngồi xem tivi với Nhạc Ân, Diệp Hạo lên lầu. Hồi nãy Nhạc Ân có theo lên bị Diệp Hạo dụ dỗ xuống lại, lấy lí do đó rất đáng sợ, nhưng ra đó rất nhiều bụi, muốn hít vào tốt.


      Thím Trương nhìn Nhạc Ân chu môi bất mãn bên cạnh, lại nhìn lên lầu , rồi mới hỏi


      " Tiểu Ân, chiều nay đâu ?" Diệp Hạo thích hay muốn biết, nhưng bà cũng rất tò mò, nếu là người khác cần thiết, nhưng đây là với Nhạc Ân, bé ngốc này được đưa đâu nhỉ? , cho nên dám hỏi Diệp Hạo nhưng với Nhạc Ân ai cấm được nào, thím Trương tủm tĩm nhìn Nhạc Ân chờ câu trả lời


      Nhạc Ân bất mãn vì được theo Diệp Hạo, nhưng nhớ tới lời Diệp Hạo dặn "ai hỏi phải trả lời đàng hoàng " , mà người này lại là thím Trương, bèn quay sang


      " gặp mẹ " Hồi sáng Diệp Hạo với như thế mà, nghĩ nghĩ lại bổ sung " Sau đó ... gặp bà "


      Mẹ ? Bà ? Mẹ và bà của ai nhỉ ? Thím Trương nháy nháy mắt, bà hiểu, vậy là lân la hỏi tiếp


      " Tiểu Ân đâu gặp mẹ và bà ?"


      Nhạc Ân ngớ ra, đâu à ? Nhạc Ân biết, chợt nhớ ra điều gì reo lên :" ra ngoài ... Andy ... ra ngoài "


      Thím Trương thở dài, bà hoàn toàn hiểu ra rồi, bà cũng thể khai thác được điều gì từ Nhạc Ân đâu, thở dài nghe tiếng Diệp Hạo vừa xuống cầu thang vừa


      " Tụi cháu viếng mộ mẹ của cháu, thím ở nhà nấu ăn dùm, nếu cháu về kịp thím cứ về luôn "


      Nhạc Ân nghe tiếng Diệp Hạo quay người lại nhìn, sau đó đứng dậy chạy đến ôm cánh tay líu lo " Andy, Andy ..."


      Thím Trương giật mình, nhưng nghe giọng Diệp Hạo hòa hoãn biết là trách mình nhiều chuyện, đây vốn là chuyện khó mà, liền gật đầu vội


      " Xin lỗi cậu, tôi biết hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu "


      " sao, cháu làm sao thím biết được " hiểu thím Trương nghĩ gì, lại quay sang vỗ vỗ đầu Nhạc Ân cười toe toét bên cạnh :" Chuẩn bị mà , vào phòng thay áo quần "


      Nhạc Ân nghe chạy vào phòng, cứ luống cuống như đứa con nít, Diệp Hạo nhìn theo cười thầm, thím Trương đứng bên thắc mắc


      " ấy tự mặc được cái váy đó sao ? " Hồi sáng bà nhìn thấy Diệp Hạo cầm cái váy hồng tay, bà biết để mặc đồ đó ra ngoài


      Diệp Hạo liếc thím Trương lắc đầu cười " Thím đề cao ngốc đó quá nhỉ " , xong thủng thẳng theo vào. Quả nhiên trong phòng, Nhạc Ân giở tủ quần áo của mình lựa chọn bộ đồ ngủ mới, vào nãy giờ mà vẫn còn đứng lựa chọn.


      Diệp Hạo đóng cửa phòng rồi mới thong thả đến bên rương đồ, lấy bộ váy màu hồng và đôi giày ra, ôm ngốc đứng lựa áo quần qua bên giường, màng đến ánh mắt khó hiểu nhìn mình, thản nhiên cởi từng hạt cúc áo.


      Nhạc Ân cúi nhìn bàn tay to lớn từ từ cởi cúc áo mình, gì, lát sau lại thấy bàn tay đó muốn cởi quần của mình mới nhận ra là có chuyện gì đó đúng, liền cầm lấy hai bàn tay Diệp Hạo mà :" Andy... làm gì "


      Diệp Hạo nhíu mày dừng tay :" Mặc đồ cho em "


      Nhạc Ân chu môi :" Ân biết ... Ân biết mặc mà "


      Diệp Hạo cười :" Em có mặc được cái váy nào cho gấu đâu mà còn dám , bỏ tay ra nào " dừng dừng chút bổ sung thêm " Học ăn học dạy, còn mặc quần áo cứ để , dạy thêm tốn thời gian " , ra dạy cái nào cũng tốn, nhưng trong lòng chỉ có dạy mặc quần áo là tốn mà thôi, thích tự tay mặc cho mà.


      Nhạc Ân kinh ngạc :" Váy ... ?"


      " Ừ, váy, gặp mẹ chồng thể mặc đồ ngủ "


      " Váy .. a... váy cho Ân " Nhạc Ân kinh ngạc chẳng nhận ra là mình bị thoát hết áo quần, Diệp Hạo cầm áo xem xét cách mặc, đương nhiên là khó mặc hơn váy cho mấy con gấu rồi


      " Đưa chân lên ... ngốc... chân nào cũng được .... chân kia ..." Từ từ cái váy cũng được mặc xong, Diệp Hạo vòng ra sau lưng kéo dây kéo cho Nhạc Ân, thắt cái nơ con bướm ngang eo cho , kéo tóc trong áo ra rồi mới vòng tới trước nhìn ngắm. Nhìn từ xuống dưới, đưa tay vuốt vuốt tóc , lại nhìn, lẩm bẩm " Đẹp ..."


      Cuối cùng cúi người mang giày búp bê hồng cho , đứng lên ngắm thêm lượt nữa, hài lòng in lên trán nụ hôn, " ra ngoài ngồi với thím Trương, thay đồ xong chúng ta " , xong kéo ngơ ngác cúi đầu nhìn chân váy hồng đung đưa ra ngoài


      Thím Trương quay vòng vòng xung quanh ngắm Nhạc Ân, luôn miệng khen ngợi " Đáng quá ", " Cái áo đẹp lắm , Tiểu Ân mặc cũng đẹp", " Chà chà, đáng quá " ..., đến lúc Diệp Hạo thay xong đồ ra ngoài mà thím Trương vẫn còn đứng ngắm nghía, Nhạc Ân còn hơn thế, ngây ngây ngốc ngốc đưa tay vuốt làn váy ngừng.


      Diệp Hạo nhìn hai người trước mặt hề biết mình ra khỏi phòng lắc đầu ngán ngẫm, lường trước hết rồi, chắc chắn như thế này đây, nhưng quả vẫn ngờ tới Nhạc Ân mặc váy vào lại dễ thương như thế, bà ngoại của vợ đúng là nhọc công rồi, biết thử cho chưa mà mua bộ váy vừa như in, đáng thương là bà Nhạc mua váy theo cảm tính của mình, giày có số chân mà mua, bà cũng chưa từng thấy qua a.


      " thôi... thím Trương ở nhà, tụi cháu đây " Diệp Hạo dứt khoát tới kéo tay Nhạc Ân ra ngoài, đợi hai người này tỉnh lại tới mai mất. Thím Trương lật đật chạy theo ra cửa nhìn cho đến lúc xe Diệp Hạo ra khỏi cổng.


      ----------------------------------


      " Ân Ân, ngốc, xuống xe thôi " , Diệp Hạo đứng gác tay lên cửa xe mở, nhìn vào xe gọi hồn bé Nhạc Ân về, hay , từ lúc ra khỏi nhà, dừng xe mua hoa, rồi lại tiếp đến đây, hề dời mắt khỏi bộ váy.


      " Nó là váy của em mà, đừng nhìn nữa, thích về nhà rồi nhìn cho thỏa mãn " , Diệp Hạo kéo tay Nhạc Ân theo con đường lát đá vào sâu trong nghĩa trang. Đây là ngọn đồi , xung quanh toàn cây cối, nhìn từ đây thoai thoải xuống dưới còn thấy cỏ cây hoa lá mọc thành cái thảm lớn chen chúc nhau, rất đẹp, rất yên bình, khu nghĩa trang này có người trông coi nên rất sạch .


      " Andy, nhìn ... nhìn ... " Nhạc Ân thôi nhìn váy từ bao giờ, bắt đầu nhin cảnh vật xung quanh, rồi cảm thấy rất đẹp, cứ kéo tay Diệp Hạo mà chỉ những thứ nhìn thấy. Ở nhà Diệp Hạo cũng có sân lớn để trồng cây, nhưng hùng vĩ đươc như ở đây được,


      Diệp Hạo nương theo ánh mắt chỉ thấy mấy con chim bay, mĩm cười tiếp tục vào sâu hơn, cuối cùng đến bên ngôi mộ , bia là hình người con trẻ, chỉ mới hơn 20 tuổi. Diệp Hạo ngồi xuống lấy hoa mua để bên bia mộ, đưa tay vuốt ve tấm ảnh , mẹ ở với 8 năm, hai mẹ con rất ít khi chụp ảnh,chỉ có vài tấm nhưng đều là hình chung, tấm ảnh này là Mark đem từ về, Mark luôn giữ tấm ảnh này bên người,lúc đó mẹ vẫn còn ở , vẫn còn là xinh đẹp.


      bàn tay cũng học sờ vào tấm ảnh, Diệp Hạo nhìn sang Nhạc Ân lúc này ngồi xuống tò mò nhìn vào tấm ảnh, đầu nghiêng nghiêng rất chăm chú. đưa tay vuốt tóc , :" Mẹ của "


      Nhạc Ân ngẩng đầu nhìn , lại nhìn nhìn bức ảnh, miệng nhoẻn cười " Chào mẹ "


      Diệp Hạo cũng cười, ngồi bệt xuống nền đường xếp bằng chân, đưa tay kéo ngồi vào lòng mình, đối diện với mẹ, lẩm bẩm " Mẹ muốn có con , con mang đến cho mẹ rồi đây, rất đáng , như mẹ mong muốn " vừa vừa lấy trong túi quần ra chiếc hộp ,mở hộp lấy ra cái lắc đeo chân bằng vàng nhắn, vòng tay tới đeo vào chân của Nhạc Ân. Nhạc Ân tò mò nhìn , đưa tay sờ sờ, nhịn được lại sờ sờ, aiz, Nhạc Ân rất thích cái này, màu vàng đẹp.


      Diệp Hạo hài lòng nhìn cái lắc nằm yên vị cổ chân trắng muốt, vòng tay Nhạc Ân lại, kề đầu lên vai :" Mẹ mẹ rất thích có con , lúc sinh ra nhìn mặt cứ tưởng là xinh đẹp nào ngờ lại là thằng nhóc luôn luôn lạnh mặt " màng có hiểu hay , nâng đầu lên hôn mái tóc , lại tiếp " cái lắc này là bà ngoại để lại cho hai chị em, nhưng dì nhất quyết chỉ đeo cho em là mẹ, rất quý giá đấy, mẹ muốn đeo cho con của mẹ, nhưng sinh lỡ thằng con trai, mẹ đành cất lại vậy " đây là y nguyên những lời ngày đó mẹ với , lúc đó mẹ cứ thấy lạnh mặt là lại trêu chọc như vậy , nhớ lại, mĩm cười tiếp " Ân Ân từ nay là con mẹ " , phải là kẻ lãng mạn, biết tặng tín vật này nọ, từ trước tới nay, chưa từng có ý nghĩ tặng cái lắc quan trọng này cho ai , có thể là chưa gặp được chăng, vậy nên khi gặp được ngốc Nhạc Ân này, nghĩ, là người thích hợp nhất để mang nó. Bây giờ hiểu được, là người thích hợp nhất vì là người mà .


      " Andy ..." Nhạc Ân thấy Diệp Hạo cứ im lặng mà ôm lấy nên lo lắng


      Diệp Hạo giật mình , tan biến mọi cảm xúc , tiếng Andy nghe quen thuộc, lẩm bẩm " Được rồi, mẹ, con chỉ đem cho mẹ con chứ phải là em con đâu đấy " xong mới to với Ân Ân


      " Ân Ân mang gì đến cho mẹ " biết chẳng có gì cả


      Nhạc Ân nghe hỏi liền quay mặt muốn nhìn mặt , nhưng nhìn thấy được gương mặt kề sát bên mặt mình từ phía sau, chu miệng " Ân ... mang "


      giả vờ nghiêm túc " Gặp mẹ mà mang thứ gì hết ư ? Em xem, vì sao lại mang gì ?"


      Nhạc Ân quay cuồng, theo kịp mấy vế hỏi của Diệp Hạo, nhưng trong lòng lại hiểu đại khái, sợ Diệp Hạo trách mình, bèn cúi đầu thảm thương :" Mẹ ... mai Ân đem gấu cho mẹ ... nhé " , hai bàn tay còn phối hợp mà xoắn vào nhau.


      Diệp Hạo nén cười cuối cùng cũng phải bật cười, trong nghĩa trang im lìm, tiếng cười nghe đặc biệt lớn, nhưng vô cùng thoải mái, dường như nhận ra hiếm khi mới cười như thế này.


      Từ xa xa , mặt trời sắp đến gần đường chân trời, nắng còn, chỉ còn chút ánh sáng cuối ngày, Diệp Hạo cõng Nhạc Ân ra khỏi nghĩa trang. Hai người ngồi chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy ra về, Diệp Hạo nhìn vợ vẫn còn nhìn chằm chằm ảnh mẹ mình, vỗ đầu muốn kéo , nhưng nghĩ hồi nãy vào quảng đường như vậy cũng mệt, nên quyết định kéo vào lưng mình mà cõng , ngày xưa con còn chưa đủ lớn để cõng được mẹ , nên mẹ thể ghen tị được, lại lẩm bẩm. Nhạc Ân ôm cổ Diệp Hạo chặt , lúc đầu là sợ rơi, nhưng sau đó là thích ôm chặt như vậy, cảm giác rất ấm áp.


      --------------------------------------------


      Diệp Hạo lại lái xe quay về, lần này Nhạc Ân còn như lúc , chỉ chăm chăm nhìn áo mình, quay đầu nhìn cảnh vật hai bên đường, lâu lâu lại hỏi Diệp Hạo kia là cái gì. Diệp Hạo nhàn nhã cho xe chạy từ từ, thong thả trả lời mấy câu hỏi, lâu lâu lại bật cười vì hỏi quá ngây ngô. Xe vào đến thành phố, vào đến đường cao tốc thể chạy chậm, nhưng khi rời khỏi Diệp Hạo lại trở về tốc đồ rùa bò. Cái đầu của Nhạc Ân quay nữa, mà chăm chú nhìn ra cửa xe, hai tay dán lên cửa, khuôn mặt cơ hồ cũng muốn dán lên theo.


      " Ân Ân thích ăn gì ?" xe con đường có nhiều nhà hàng, Diệp Hạo thuận tiện hỏi


      " Andy ... nhìn ... nhìn .... có nhiều gấu .... Andy ... ăn gấu .... "


      Diệp Hạo đưa bàn tay qua kéo ngồi lại đàng hoàng, nhìn ngoài đường đến mức mê mẩn năng lung tung rồi


      Đến lúc này Nhạc Ân mới tỉnh lại, nhìn sang Diệp Hạo lắc đầu bên cạnh , im lặng suy nghĩ, chợt " Andy, ăn bánh kem " ngày đó Diệp Hạo có mua bánh kem cho


      Diệp Hạo đương nhiên nhớ món ăn đầu tiên mà mua cho đó, nhưng cũng bất ngờ vì Nhạc Ân nhớ được, liền gật đầu " ăn bánh kem "


      Xe dừng lại trước nhà hàng lớn, Từ Gia Huy mỗi lần mời Diệp Hạo ăn tối đều đến đây, Diệp Hạo vốn cũng chẳng biết nhà hàng nào là nhà hàng nào, cứ thế mà đến chỗ quen biết. Đây là nhà hàng Pháp.


      Nhạc Ân cứ níu chặt tay Diệp Hạo mà theo vào, vừa hưng phấn nhìn nhìn xung quanh, vừa hơi sợ mà nép chặt vào Diệp Hạo, lúc vào cửa còn giương mắt nhìn người phục vụ đứng ở cửa chào mà tò mò nữa. Diệp Hạo an ủi cũng vỗ về, cứ mặc kệ níu tay mình nhìn nhìn ngó ngó, chậm rãi đưa vào, bài học đầu đời của vợ mình là ăn nhà hàng.


      Trong nhà hàng có từng khu riêng biệt theo tầng, các tầng cao là dành cho khách VIP hoặc khách muốn ăn riêng, yên tĩnh. Tầng bày nhiều bàn, bây giờ là giờ ăn tối, khách muốn đầy các bàn đó,chỉ còn hai bàn trống. Mọi người trong nhà hàng muốn chú ý, nhưng cặp đôi mới vào đặc biệt, vô tình hay cố ý đưa mắt qua, cũng phải nhìn chằm chằm.


      Diệp Hạo hôm nay như mọi khi luôn khoác thêm áo khoác bên ngoài, mà chỉ mặc độc áo sơ mi tay dài và quần Âu , dáng người cao , áo sơ mi vừa vặn, đôi chân mặc quân Âu thẳng đứng, khuôn mặt xa cách nhưng hút hồn, đến phục vụ có mấy người quen biết Diệp Hạo cũng thấy hôm nay đẹp khác những ngày trước đến với Từ Gia Huy, còn phong cách bụi bặm, mà là lịch lãm và quý phái.


      Nhưng khi nhìn đến thân hồng sát bên Diệp Hạo, khuôn mặt ngơ ngác đáng có người còn muốn ồ lên tiếng, aiz, con nhà ai mà đáng thế biết. Cả người nhắn, đôi tay níu chặt cánh tay áo trắng cũng nhắn, đôi chân mang giảy hồng cũng nhắn, đặc biệt là khuôn mặt cũng nhắn kia có đôi mắt mở to chớp chớp, miệng chúm chím quay qua quay về, aiz.


      Diệp Hạo hề cố ý muốn trưng bày Nhạc Ân của , chỉ là ngờ được mọi chuyện thành ra thế này, vậy là từ ý định ngồi đây để Nhạc Ân quen nơi đông người biến thành lên tầng ngồi phòng riêng, phòng cũ mà Từ Gia Huy hay đặt chỗ.


      Nhưng chỉ mới sơ sơ như vậy cũng có tác dụng với Nhạc Ân, Nhạc Ân níu tay Diệp Hạo vào, thấy người ta nhìn chằm chằm mình cũng sợ, nhưng nhận ra người ta chỉ nhìn thôi, có đụng chạm gì cả, có người nhìn còn cười tươi, có người còn đưa tay lên vẫy vẫy, nhìn chút liền hết sợ ,Nhạc Ân theo Diệp Hạo lên lầu, còn luyến tiếc nhìn lại những người dưới kia chút nữa.


      " Sợ ?" Diệp Hạo kéo ghế cho Nhạc Ân ngồi, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh hỏi


      " Andy... người đó cười .... a .... còn vẫy tay .... a.... đáng sợ " Nhạc Ân hí hửng mạch, quay quay vỗ vỗ tay Diệp Hạo làm biểu tình nghiêm túc , mắt mở to, miệng mím lại, rồi " Nhìn giống thím Trương nhé "


      Diệp Hạo liếc Nhạc Ân cái, đón lấy Thực đơn nhìn nhìn, chẳng muốn trả lời Nhạc Ân, thím Trương nghe được vui hay buồn nhỉ, bao nhiêu khuôn mặt điều quy về hết khuôn mặt thím Trương. phục vụ đứng bên cạnh chốc chốc lại liếc Nhạc Ân cái, cảm thấy này tuy đáng nhưng có trẻ con quá mức , nhìn giả tạo.


      Nhạc Ân cũng tò mò níu tay Diệp Hạo đứng lên nhìn thực đơn ,vì có ảnh chụp các món ăn, Diệp Hạo chọn vài món , rồi gọi trước miếng bánh kem cho Nhạc Ân, ở nhà hàng Pháp mà ăn tráng miệng trước buốn cười, nhưng Diệp Hạo cũng chẳng quan tâm điều đó, cuối cùng bảo người phục vụ cứ chuẩn bị như vậy, rồi đưa luôn cuốn thực đơn qua cho Nhạc Ân xem.


      Nhạc Ân chăm chú xem, Diệp Hạo thong thả nhìn biểu tình của , bỗng Nhạc Ân chỉ vào món rồi " Andy , chữ này hiểu "


      Diệp Hạo nhíu mày nhìn qua, ngạc nhiên vô cùng mà " Đây là tiếng Pháp " nhưng ngạc nhiên là hiểu được mặt chữ ư.


      Nhạc Ân gật gù rồi giở sang trang khác, thực đơn gồm hai thứ tiếng, chỉ hiểu được tiếng mẹ đẻ, đương nhiên tiếng Pháp hiểu và cũng biết tiếng Pháp là cái gì. Diệp Hạo biết, ông bà Nhạc đều là giáo viên, suốt ngày ở với cháu chỉ có dạy cháu mà thôi. Ngày nào ông bà cũng thay phiên đem sách có cả hình ảnh ra chỉ cho Nhạc Ân, Nhạc Ân chăm chú nhìn biểu gì, nhưng ngày qua ngày cũng vào đầu của , Diệp Hạo sau này mới nhận ra rằng, Nhạc Ân của vốn rất thông minh.


      Món bánh kem lên trước kèm món khai vị cho Diệp Hạo, Diệp Hạo cầm muỗng đặt vào tay cho Nhạc Ân nhìn chăm chú miếng bánh kem, còn thấy nuốt ực cái nữa. Đúng là con , Diệp Hạo nhàn nhạt nhận xét.


      Nhạc Ân từ đến lớn rất dễ ăn cơm, vì cũng chẳng quan tâm ăn gì, bà Nhạc toàn nấu ăn ngon, đến ở đây thím Trương cũng vậy, nên cứ cho vào miệng mà ăn thôi. Có lẽ bà Nhạc cũng có đút cho ăn nhiều thứ nhưng sao Nhạc Ân biết được. Vậy là Nhạc Ân cầm muỗng xoay cái đĩa vòng vòng biết ăn từ đâu, bên này Diệp Hạo vừa ăn vừa nhìn qua , thuận tay đưa đến bên miệng món khai vị ăn, Nhạc Ân vô thức ăn vào, nhai nhai, mắt sáng lên, quay sang Diệp Hạo chép miệng


      " Andy ... ăn ăn ... aaaa" rồi há miệng chờ đút.


      Diệp Hạo bật cười, khá lắm, mọi khi bắt đút đến bơ phờ, hôm nay đổi khẩu vị liền muốn ăn , nhanh chóng đút cho ăn, Nhạc Ân nhồm nhoàm ăn quên nhìn bánh kém trước mặt, luyến tiếc dám ăn, nên ăn hết cả dĩa thức ăn của Diệp Hạo. Diệp Hạo có ý kiến gì, nhìn biểu tình ngốc nghếch của Nhạc Ân cũng đủ no rồi, dù sao biết thích ăn nên gọi luôn lần nhiều món chính, đảm bảo đến 5 Nhạc Ân ăn cũng hết.


      " Ăn , sao vậy ?" Diệp Hạo nhìn biểu tình luyến tiếc của Nhạc Ân, thúc giục, nhìn thế no được, sao cứ nhìn mãi.


      " Andy ... " Nhạc Ân chun miệng " Andy ... nhìn ngon ngon ... muốn ăn "


      " Ăn , mua cho em cái khác " Diệp Hạo hiểu


      " sao ... mua cái lớn hơn " Nhạc Ân chớp chớp mắt, còn học ai cười khúc khích , lấy muỗng quét lớp kem cho vào miệng, a, ngon quá, Nhạc Ân muốn rơi nước mắt.


      " Andy .... aaaa" Nhạc Ân muốn đút cho Diệp Hạo ăn


      Diệp Hạo lắc đầu, ghét đồ ngọt, nhìn cũng muốn quay cuồng vì ngán, bèn


      " Ăn , cái này chỉ em mới ăn được, thể ăn "


      Nhạc Ân tròn mắt ngạc nhiên, hiểu vì sao Diệp Hạo thể ăn, thấy phục vụ bưng món chính lên liền " Ân ăn nữa... Andy ăn hết .. đói "


      Diệp Hạo nhìn qua xoa đầu, ngoan lắm, biết lo cho rồi đấy. phục vụ lại liếc liếc than thở, kia õng ẹo rồi mới ra ngoài, Diệp Hạo đương nhiên biết, tuy lâu lâu mới đến ăn với Từ Gia Huy nhưng sao quên được khuôn mặt , kia là ai nhỉ, ghen tị.


      Nhạc Ân đúng là mê đồ ngọt , ăn loáng cái hết miếng bánh, nhưng hinh như cũng no rồi, nên buông muỗng nhìn qua ly rượu của Diệp Hạo chớp chớp mắt. Diệp Hạo liếc Nhạc Ân liền cầm cốc nước trái cây bên cạnh đặt trước mặt Nhạc Ân


      " Uống cái này , uống hết "


      Nhạc Ân nhìn màu sắc so sánh, bên rượu Diệp Hạo đỏ đỏ đẹp hơn a, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống ly nước của mình, a, màu đẹp nhưng cũng ngon


      " Andy... mua "


      " Mua nước kia " Diệp Hạo thấy nhìn ly nước


      " Mua ... bánh " chỉ đĩa bánh , " thịt " lại chỉ đĩa thức ăn của Diệp Hạo , " nước " cuối cùng là ly nước của mình , " cho thím Trương "


      Diệp Hạo cười " Ừ" thím Trương lần này mới thực là vui mừng đây.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15


      Rời nhà hàng, Diệp Hạo lái xe thẳng về nhà, phần là vì vốn cũng chẳng biết nên đâu nữa, phần là Nhạc Ân ngồi bên cạnh dù tựa vào ghế mà dõi ra đường, nhưng cái miệng lại hé ra mà ngáp ngừng chứng tỏ mệt lắm rồi. Cơ thể hơi yếu ớt, mới ra ngoài chút mệt, chắc cần phải làm gì đó cho thôi, Diệp Hạo liếc Nhạc Ân nhàn nhạt lắc đầu.


      Về tới nơi Nhạc Ân nhíu mắt lại, mơ màng để Diệp Hạo ôm vào nhà. Thím Trương về , Diệp Hạo ôm Nhạc Ân thẳng vào phòng ngủ của , đặt lên giường, cởi đôi giày ra ,đắp chăn cẩn thận, cứ để ngủ, sáng mai rồi tính sau, còn chính mình tắm.


      ------------------------------------------------------------------------


      Nhạc Ân tỉnh dậy rất sớm, mơ hồ thấy tay mình nắm lấy cái gì đó, chợt thấy quen thuộc, miệng liền nhoẻn cười dù mắt chỉ mới hé ra, chưa nhìn được gì. Nhạc Ân biết đó là áo của Andy, mấy hôm nay ngủ lúc nào Nhạc Ân cũng ôm chặt người Diệp Hạo, níu lấy áo mà ngủ.


      Nhạc Ân dụi dụi mắt, tối hôm qua ngủ sớm nên sáng nay mới 5h dậy, Diệp Hạo vẫn còn ngủ ,mặt đối mặt với Nhạc Ân, cánh tay còn gác qua người nữa. Lâu nay toàn Diệp Hạo ngủ sau dậy trước nên chưa bao giờ Nhạc Ân thấy được khuôn mặt lúc ngủ ràng thế này. Hơi thở nhè phả vào mặt Nhạc Ân, còn ngứa như lần trước nữa, Nhạc Ân đưa bàn tay vuốt vuốt má Diệp Hạo, vuốt lúc rồi chuyển qua đôi môi mỏng, Nhạc Ân thầm nghĩ, ăn nó có ngon nhỉ, giống như Diệp Hạo ăn vậy. Nghĩ ngợi rồi lại nghĩ ngợi, Nhạc Ân đưa môi mình đến môi , khẽ đưa răng ra cắn, vì sợ đau mà cắn khẽ, dù vậy lực đạo vẫn hơi mạnh. Diệp Hạo ngủ yên giấc, bỗng thấy môi mình nhoi nhói, đau nhưng đủ để thức giấc. Vừa thức giấc bắt gặp cảnh tượng thú vị , Nhạc Ân ngốc nghếch níu lấy cổ áo mà gắng sức " hôn ", Diệp Hạo cười thầm, cái này dạy, nhưng lại tự học được, dù chỉ là cắn cắn nhưng cũng đủ cho phải rạo rực trong lòng. Thấy muốn rời môi, Diệp Hạo nhanh chóng kéo eo cho dựa sát vào mình hơn nữa, môi cũng níu lấy đôi môi muốn rời mà mút mát. Diệp Hạo hôn càng nhiều càng thành thạo, càng hôn lâu hơn, Nhạc Ân mở mắt nhìn Diệp Hạo nhắm mắt say sưa hôn mình bất mãn, Nhạc Ân thử ăn, nhưng đâu có ngon, sao Andy lại thích thế này nhỉ, ăn lâu quá rồi đấy.


      Lúc Diệp Hạo buông được môi Nhạc Ân ra bàn tay vô thức kéo làn váy lên luồn vào bụng từ lúc nào, Diệp Hạo mắt đục ngầu nhìn chằm chăm Nhạc Ân mơ màng dưới thân mình , đấu tranh tư tưởng, là vợ , sớm hay muộn rồi cũng phải chung đụng, nhưng còn quá , mới hơn 18 tuổi. Trong suy nghĩ của kẻ kém kiến thức sinh lí như Diệp Hạo, ít nhất cũng phải chờ hơn 20 tuổi mới được. Diệp Hạo đau đầu, đợi đến bao giờ đây. Cắn răng ngồi dậy khỏi người Nhạc Ân, Diệp Hạo đưa tay vỗ đầu Nhạc Ân ngẩn ngơ nhìn , rồi nhanh chóng qua phòng mình, cần vào phòng tắm , nhưng chắc chắn chỉ để đánh răng thôi đâu. 20 tuổi ư , đợi đến lúc đó, chắc điên lên rồi, nhưng cũng đành chịu thôi.


      --------------------------------------------


      Diệp Hạo đánh răng xong ra khỏi phòng tắm thấy Nhạc Ân loay hoay cầm tà váy đứng trong phòng mình ,Nhạc Ân muốn tắm nhưng cởi được váy. Diệp Hạo mĩm cười, mới buổi sáng bày ra khuôn mặt bất mãn chu môi nhíu mày đáng rồi, liền qua kéo tay Nhạc Ân về lại phòng . Vào phòng tắm xả nước ấm, ra mở tủ lấy bộ đồ ngủ miễn cho người nào đó lại lựa chọn mất công, sau đó mới từ từ cởi váy cho Nhạc Ân tắm.


      Lúc thím Trương tới Diệp Hạo ra vườn ngồi đục đẽo khối gỗ mà làm dỡ dang mấy bữa nay, Nhạc Ân ngồi xổm ghế bên cạnh chống cằm nhìn chăm chú. Thím Trương nhìn thấy cảnh đó bất chợt cảm thán, đôi vợ chồng trẻ mới ngày nào còn coi nhau như tồn tại, bây giờ lại bên nhau đầm ấm đến như vậy. Bà lại nhớ có lần Diệp lão gia " Diệp Hạo rất khó đặt tình cảm cho ai đó, lại là người sống nội tâm , nhưng người như vậy , khi dành tình thương cho ai vô cùng sâu sắc ", bà thấy đúng, nhìn cái cách Diệp Hạo chăm sóc từng ly từng tý cho Nhạc Ân là biết, lại chắc cũng chỉ mỗi Nhạc Ân mới được Diệp Hạo quan tâm mà thôi.


      ----------------------------------


      Diệp Hạo ở nhà với Nhạc Ân được mấy ngày bị Trần thúc gọi điện thoại la hét, bảo phải làm, nếu vẫn còn bận tới chỉ đạo ý tưởng cho mấy đàn em trẻ tuổi làm cũng được. Dạo này công việc văn phòng vẫn tới tấp như cũ, sau việc trang trí cho ngôi nhà Từ Tố Tố, văn phòng Trần thúc ngoài mấy cái hợp đồng trang trí cửa hàng bỗng nhiên được rất nhiều người tới nhờ trang trí nhà cửa cho họ, mặc dù kinh nghiệm xương máu vụ việc Từ Tố Tố vẫn còn đó, ông từ chối dám nhận nhiều hợp đồng lớn ,nhưng dù sao có mấy khách hàng quen thuộc thể nhận được. Vì vậy nhân tố đắc lực nhất là Diệp Hạo thể thiếu , ông gọi điện thoại thúc giục đến lần thứ 4, Diệp Hạo mới ỡm ờ ngày mai đến làm.


      Diệp Hạo ỡm ờ là vì vốn có ý định đưa Nhạc Ân về thăm ông bà Nhạc, nhưng hôm qua nghe Diệp lão nhanh chân về đó trước rồi, lúc gọi điện thoại cho còn căn dặn cần về, ông đưa hai người bạn già lên đây với ông luôn.


      ------------------------------------------


      Nhạc Ân hí hửng mặc áo khoác mỏng , rồi chạy nhanh ra cửa lấy đôi giày cao su đế bằng thành thạo mang vào, xong đâu đó đứng vậy đợi Diệp Hạo, chiều nay Nhạc Ân lại được đưa ra ngoài.


      Kể từ lần ra ngoài viếng mộ mẹ, Diệp Hạo hôm sau lại đưa Nhạc Ân mua giày và áo khoác, mua loạt giày dùng để bộ trong sân mỗi sáng với Diệp Hạo, giày dùng để ra ngoài, rồi giày này giày nọ hình gấu hình mèo chó gì đều được Nhạc Ân ôm về hết, sau đó lại mua áo khoác để khoác cho giống Diệp Hạo. Hôm sau nữa lại được Diệp Hạo dẫn mua đồ trang trí trong phòng ngủ. Cứ vậy, Diệp Hạo chỉ cần nhắc đến ra ngoài, Nhạc Ân lại háo hức, nhanh chóng vào phòng lấy áo khoác mặc , lại ra ngoài cửa lấy đôi giày dùng để ra ngoài mang , rồi đứng đấy đợi Diệp Hạo.


      Diệp Hạo cũng vào phòng để lấy áo khoác và chìa khóa xe, hai người vẫn dùng hai phòng như vậy nhưng buổi tối lại ngủ cùng nhau, khi ngủ phòng Nhạc Ân, khi Diệp Hạo bận việc bên phòng mình Nhạc Ân qua đó ngủ. Vừa ra khỏi phòng thấy Nhạc Ân bất mãn :" Andy lâu quá "


      Diệp Hạo vừa xỏ giày vừa vỗ trán Nhạc Ân :" Em nhanh quá có " còn chưa kịp đâu, chạy ào về phòng mình lấy áo, khiến thím Trương cứ cười trêu hoài.


      " Vào chào thím Trương " Diệp Hạo nhắc nhở


      Nhạc Ân a tiếng, cúi xuống nhanh chóng cởi giày, chạy nhanh vào phòng bếp sau lưng thím Trương


      " Ân , thím Trương ở nhà chờ Ân với Andy , Ân mua bánh về " xong kịp đợi thím Trương ừ hử chạy vèo ra cửa mang giày vào, làm như sợ Diệp Hạo đợi mình.


      Thím Trương quay lưng lại cười cười lắc đầu, ngày đó viếng mộ về còn mua để dành cho bà miếng bánh to, thím Trương cảm động ngồi ăn, nhưng làm sao ăn hết nên để phần lớn cho Nhạc Ân , lúc đó Nhạc Ân mới đầu còn giả vờ hài lòng vậy mà chỉ vài phút sau ăn sạch miếng bánh. Vì vậy, sau đó có đâu về cũng mua bánh bảo là quà cho bà, nhưng cuối cùng lại ăn nhiều hơn, aiz , là dễ thương.


      ----------------------------------------------------


      " Andy, đâu ?" Nhạc Ân ngồi lên xe đoạn mới nhớ tới vấn đề hôm nay được đâu.


      " Em đoán xem " , hôm nay dẫn đến nhà Tiểu Đầu, Tiểu Đầu là nhân viên trong văn phòng, mấy bữa trước có nghe cậu ta chó trong nhà sinh được 5 con, đợi mấy con cún mở mắt ai muốn nuôi cậu ta cho. Sáng nay lúc Trần thúc gọi điện thoại nhớ tới chuyện đó, hỏi thăm biết chó Tiểu Đầu vừa vặn mở mắt chập chững mấy ngày rồi, nên chiều nay hẹn Tiểu Đầu đến lấy con.


      Liếc nhìn khuôn mặt cố đoán xem được đâu bên cạnh, ừm, mọi đứa trẻ đều thích nuôi động vật, Nhạc Ân ngốc nghếch của cũng vậy thôi.


      " Andy, cần giày, có rồi , cần áo, có rồi nha , Andy, nơi khác ... " Nhạc Ân đoán ra, năng lộn xộn, làm gì biết được chỗ nào nữa để mà đoán, mới được mấy nơi.


      Diệp Hạo im lặng chú tâm lái,vợ khi đụng phải vấn đề hóc búa tự tự nghe như vậy, căn bản cần trả lời.


      Diệp Hạo dừng xe trước cửa hàng tạp hóa bên đường , Nhạc Ân tò mò nhìn Diệp Hạo xuống xe, mua bao đồ lớn lên đưa cho Nhạc Ân ôm, rồi lại lái xe . Nhạc Ân giở bao đồ ra nhìn, thấy toàn sữa khó hiểu, cái này Nhạc Ân biết, tối nào Andy cũng bắt Nhạc Ân uống 1 ly mà, nhưng ở nhà còn nhiều lắm.


      Diệp Hạo vẫn im lặng lái xe, rẽ vào con hẽm , chạy thêm đoạn tới nhà Tiểu Đầu, nhà có sân , Tiểu Đầu ngồi trước cửa nhà cho chó mẹ ăn cơm.


      Lúc Diệp Hạo dừng xe Tiểu Đầu chú ý, biết Diệp Hạo đến vội chạy ra mở cổng . Sáng nay nghe Trần thúc Diệp Hạo muốn xin chú chó con, vốn người ta có dặn hết rồi, nhưng cậu vẫn chưa quyết định cho, vậy mà nghe Diệp Hạo xin liền đồng ý ngay lập tức, còn từ chỗ làm trở về đợi gần nữa tiếng đồng hồ rồi. phần là vì trong văn phòng, Tiểu Đầu cũng khá kính trọng Diệp Hạo, phần quan trọng nhất là có thể thấy được vợ trong truyền thuyết của Diệp Hạo a, ngày hôm đó nghe Trần thúc Diệp Hạo có vợ, người nào tin cả, việc còn được bàn tán xôn xao mấy ngày, bây giờ Tiểu Đầu là người đầu tiên chứng thực, cậu ta thực hào hứng.


      Diệp Hạo xuống xe trước, qua bên kia mở cửa xe xách bao đồ rồi dắt Nhạc Ân vào nhà. Nhạc Ân tới cổng ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Tiểu Đầu trợn mắt nhìn mình .


      " làm phiền cậu " Diệp Hạo lên tiếng thức tỉnh hai kẻ nhìn nhau nghiền ngẫm, thấy tức cười, Tiểu Đầu cũng mới 19 tuổi gì đấy thôi, đồng trang lứa với Nhạc Ân nên trong con mắt của Diệp Hạo, cả hai mới chỉ là hai đứa con nít ngốc nghếch.


      Tiểu Đầu bây giờ mới giật mình , biết mình có hơi thỏa đáng liền gãi đầu cười " sao, Hạo vào nhà , vào nhà ngồi "


      Trong nhà còn có bà Tô là mẹ của Tiểu Đầu và cậu em trai, cả hai nghe khách Tiểu Đầu đến đều ra ngoài cửa đứng chào.


      Diệp Hạo theo Tiểu Đầu vào thấy vậy liền gật đầu chào bà Tô , rồi mới theo vào nhà, lúc sau em trai Tiểu Đầu và bà Tô dẫn Nhạc Ân ra sau nhà xem chó con.


      " Hạo, ấy, à , chị ấy là em hả ? " Tiểu Đầu còn ngồi lại với Diệp Hạo trong phòng khách chịu hết nổi tò mò mà hỏi, cậu cũng chẳng biết đó có phải là vợ của Diệp Hạo nữa, lúc vào nhà chào hỏi cứ y như đứa con nít.


      Diệp Hạo mắt vẫn nhìn Nhạc Ân ngồi xổm với cậu em trai Tiểu Đầu xem chó , miệng trả lời " Vợ tôi, giới thiệu rồi còn gì ?" giới thiệu với bà Tô là vợ rồi mà, cậu ta nghe hiểu sao


      " À, em chỉ .... " Em chỉ thể nào tin nổi thôi, đáng lẽ ra cậu còn muốn hỏi đó là con à, nhưng cuối cùng phải thốt ra là em . Tin này sock, vô cùng sock, mọi người dự đoán vợ của Diệp Hạo ít nhất cũng phải đoan trang, nho nhã, thông minh như Chu Lệ Băng, nào ngờ lại là Loli đáng , Tiểu Đầu muốn bay đến văn phòng mà thông báo tin khẩn cấp này.


      Diệp Hạo đương nhiên hiểu suy nghĩ của Tiểu Đầu, nhưng màng đến, đứng dậy đến chỗ Nhạc Ân.


      Bên này Nhạc Ân hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào mấy con chó con bò lổm ngổm đống áo quần cũ, tay nhịn được muốn sờ mà dám, đành gảy gảy móng tay thèm thuồng.


      " Chị Nhạc Ân thích chó ?" Cậu em trai 10 tuổi của Tiểu Đầu hếch mũi hỏi, hôm nay nghe có người đến xin chó, cậu chơi để ở nhà xem đây, hừ, phải thích chó cậu mới cho, cho dù chị ngồi bên cạnh cậu có xinh đẹp đến mức cậu cũng thích lắm, nhưng thích chó cho à.


      " ... Thích ... " Nhạc Ân lơ đãng trả lời theo bản năng , dường như nhận ra là người ta hỏi mình liền gật đầu như giả tỏi " Thích ... thích ... thích .... cho Ân con .... thích .... thích .... "


      Em trai Tiểu ĐẦu thấy thế gật gù hài lòng, hào phóng


      " Vậy chị chọn , em ưu tiên cho chị được chọn, người khác là có đâu?"


      Nhạc Ân nghe vậy hớn hở chỉ con màu trắng có mấy đốm màu đà, mộtbên mắt có lông trắng, bên kia lông đà , gật gù về phía Nhạc Ân


      " Con này, cho Ân con này " xong, đưa tay sờ sờ lưng chú chó con, thỏa mãn ham muốn nãy giờ.


      Diệp Hạo đứng sau lưng Nhạc Ân nãy giờ, mĩm cười nhìn vợ mình , Tiểu Đầu theo ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo mĩm cười, lại cúi đầu nhìn Nhạc Ân với em trai mình chuyện, khác gì hai đứa con nít tán gẫu, trong lòng thầm cảm thán, dù sao, mình cũng thích có vợ như thế a.


      Nhạc Ân ôm chó con vào lòng như ôm bảo bối , ôm cả hai tay, muốn sờ sờ lông cũng thể, bèn đưa lên miệng hôn cái miệng của chó con, cười đến khép miệng lại được. Diệp Hạo lấy túi sữa đưa cho Tiểu Đầu, hồi trưa có hỏi thím Trương nên mang gì đến, thím Trương bảo là có thể mang theo ít sữa cho chó mẹ là được, ít hay nhiều biết là bao nhiêu, nên mua cả túi cho chắc ăn.


      Tiểu Đầu nhíu mày nhận, nhưng Diệp Hạo lừ mắt nhét vào tay cậu ta " Tôi mua cho cậu, cậu lấy quyền gì từ chối" , rồi cảm ơn cả nhà Tiểu Đầu rồi mới từ biệt ra về. Em trai Tiểu Đầu len lén ôm túi sữa cười thầm, a, sữa nhiều quá, người khác tới xin còn đem gì nha.


      Nhạc Ân nhớ tới lễ nghi cũng lắp bắp chào theo Diệp Hạo rồi để Diệp Hạo ôm eo dẫn ra xe.


      ------------------------------------------


      " Ân Ân đặt tên cho nó ?" , Diệp Hạo về tới nhà, ngồi ghế sô pha nhìn Nhạc Ân ngắm nghía chó con nằm trong cái làn .


      " Sao ... Andy gì ?" Nhạc Ân ham ngắm nghía để ý, quay đầu qua hỏi lại


      Diệp Hạo thở dài, đến bên cạnh ôm vào lòng rồi


      " Đặt tên cho nó, Ân Ân thích tên gì ?"


      " Tên ... Andy "


      Diệp Hạo nhíu mày, được lắm, lấy tên đặt tên cho chó, ngốc này.


      " được, lỡ em kêu mà nó chạy đến sao" muốn đến trường hợp kia, lỡ gọi nó mà lại tưởng nhầm gọi mình sao, dù thế nào cũng được.


      Nhạc Ân nghiền ngẫm, tên gì, Ân Ân, thím Trương, hay là ông, bà, aaa , Nhạc Ân biết được có mấy tên thôi ,bèn nhăn mặt nhìn Diệp Hạo


      " Đặt tên , nó là chó của em mà" Diệp Hạo hôn lên cái trán nhăn lại của Nhạc Ân, lười biếng động não.


      " Gấu , chó con tên Gấu " Nhạc Ân reo lên


      " Giỏi lắm, cứ gọi nó là Gấu " Diệp Hạo mĩm cười, hề nghĩ tới cái tên nghe quái đản.


      Nhạc Ân tủm tỉm cười , cái đầu cứ lắc lư vì hài lòng với cái tên. Điện thoại Diệp Hạo vang lên, Diệp Hạo buông Nhạc Ân lấy điện thoại, vừa bắt máy vang lên tiếng hét


      " Cậu được lắm, có chuyện như vậy mà báo cho tôi, cậu có xem tôi là bạn " Từ Gia Huy bên kia điện thoại tức giận hét lên, phải công tác nước ngoài, vừa về tới nhà biết chuyện Từ Tố Tố.


      " Báo cái gì , cậu phải công tác sao, về nước rồi à " Diệp Hạo cũng chẳng biết là chuyện gì cần báo cho cậu ta


      " Tố Tố, nó làm phiền cậu như vậy, cậu phải báo tôi để tôi dạy dỗ chứ ?" Tư Gia Huy thản nhiên


      " Tôi rảnh quản chuyện ta, cậu về nước khi nào ?" Diệp Hạo cũng thản nhiên trả lời, biết Từ Tố Tố chỉ là lí do phụ, cái chính vẫn là ...


      " Tôi mới về nước, biết chuyện gọi ngay cho cậu đây, nhanh nhanh tới đây uống với tôi ly ", đây mới là lý do chính, ở bên kia dự án lớn bận liên miên, Từ Gia Huy vừa về nước là muốn xả hơi.


      Diệp Hạo nhìn giờ,mới 5h, lại nhìn Nhạc Ân " Được, nhưng 7h tôi phải về " cũng lâu gặp Từ Gia Huy, cũng muốn gặp bạn uống ly


      " Cái gì, làm gì mà về sớm vậy, cậu về sớm như vậy làm tôi nghĩ rằng cậu về nhà với vợ đấy " Từ Gia Huy lại như lúc thường, giở giọng trêu chọc.


      " Đúng, về nhà với vợ tôi" Diệp Hạo lười tiếp, liền cúp máy. Rồi đến bên Nhạc Ân chuyện.


      " Ân Ân, ra ngoài lát ..."


      " Ra ngoài ... " Nhạc Ân vội vàng muốn đứng lên mặc áo khoác


      Diệp Hạo ôm chặt lại :" ra ngoài với bạn, lát về với em, em ở lại với thím Trương và Gấu " , giờ mới nhận ra cái tên nghe kì quái, ràng là chó sao phải gọi là gấu.


      Nhạc Ân sững sờ, chớp mắt nhìn Diệp Hạo, đôi mắt dần lên tầng lo âu. Diệp Hạo cũng sững người, nghĩ Nhạc Ân phản ứng như thế này, là do đưa cùng sao?


      " Ân Ân ..? " Diệp Hạo quay người Nhạc Ân hướng về phía mình, đưa tay sờ mặt Nhạc Ân, cảm thấy khuôn mặt dần tái lại, hốt hoảng ôm vào lòng mà hỏi " Ngốc, sao vậy, nơi đó thể mang em đến, ngày mai lại đưa em ra ngoài , , tối nay nữa "


      Nhạc Ân nghe Diệp Hạo nữa mới từ từ thả lỏng , lát sau mới cúi đầu nghẹn ngào " Andy đừng mất, Ân sợ ... "


      Diệp Hạo nhắm mắt lại, càng ôm chặt Nhạc Ân, ra là sợ mất, sợ lại như ngày đó, mấy ngày gặp được. Diệp Hạo tính toán trong lòng, thể để nỗi sợ ngày đó theo mãi, sau này còn ra ngoài nhiều, sao an tâm được. Suy tính lại, ôm chặt Nhạc Ân thầm bên tai: " Ân Ân, lát nữa có việc, em được bỏ đâu đấy, nếu trở về mà thấy em, rất lo lắng " xong đẩy Nhạc Ân ra chút, nhìn thẳng vào mắt .


      Nhạc Ân ngớ ra , bỏ , Nhạc Ân có bỏ đâu. Chưa kịp hiểu gì, Diệp Hạo lại tiếp:


      " Ngày đó , em bỏ , may mà thím Trương chạy theo tìm lại được, em nhớ ư ? ,lần này, em được bỏ đâu hết, lần trước tìm được, nhưng lần này nếu thể tìm được sao, buồn "


      Nhạc Ân a lên, nhớ ra rồi, là lần đó Nhạc Ân ra ngoài tìm Andy đây mà, Nhạc Ân phải bỏ , muốn ha miệng ra giải thích lại bị Diệp Hạo ôm chặt , tiếpL " Ân Ân, nhớ chưa, được bỏ nữa, buồn và sợ" ra mấy câu đó, Diệp Hạo mặt vẫn đỏ, tim đập mạnh, nhìn cứ như chuyện phiếm với Nhạc Ân


      Nhưng Nhạc Ân khù khờ, mặt úp vào ngực Diệp Hạo mà cảm động, a, Andy đáng thương, sau đó đẩy người Diệp Hạo ra, ngẩng đầu lên, bàn tay còn sờ má Diệp Hạo nghiêm túc mà


      " Andy đừng sợ, Ân bỏ đâu, Ân ở nhà đợi Andy về, Andy sợ nha " lại học cách của Diệp Hạo, quỳ hai chân nâng người dậy, vuốt tóc Diệp Hạo mà tiếp " Ân đâu hết, Andy ", trong lòng Nhạc Ân tự hào, Andy ngốc, Nhạc Ân tìm Andy mà lại nghĩ là Nhạc Ân bỏ Andy mà , haha, Nhạc Ân to lớn .


      Diệp Hạo mĩm cười hài lòng, có thế chứ, giờ an tâm mà rồi. Diệp Hạo hề biết thím Trương đứng sau lưng bĩu môi khinh thường, bà biết Diệp Hạo còn có thể đóng kịch a.


      Nhưng sau đó .....


      Diệp Hạo mặc áo khoác xong đến bên Nhạc Ân từ biệt lần nữa, nhìn Nhạc Ân chăm chú vuốt ve chú chó con, gọi


      " Ân Ân, ..."


      " Ân Ân ... "


      " Ân Ân ... "


      Diệp Hạo gọi đến lần thứ 3 mà Nhạc Ân vẫn nghiền ngẫm mà vuốt chó, tức giận ngồi xổm xuống ôm Nhạc Ân vào lòng, đối diện với mặt mà gọi


      " Ân Ân ... "


      " Hả, Andy chưa ... " Nhạc Ân kinh ngạc


      " Ừ, bây giờ ... " Diệp Hạo nhíu mày


      " Andy ... " ngốc nào đó mới bị xem thường thản nhiên thoát khỏi vòng ôm, quay người ngắm chó con, thèm nhìn lại lần nữa.


      Diệp Hạo nheo mắt nhìn người chó, buồn bực đứng dậy mà , được lắm, tối về mới biết tay .
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :