1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 205: Úy Úy cố chấp
      Edit: Khánh Linh



      Về phương diện tình cảm, Khâu Thiếu Triết ít khi nào nghiêm túc, hễ thấy thuận mắt cùng nhau, nếu có cảm giác nữa lập tức tách ra, chưa bao giờ cảm thấy thất tình hoặc là người suốt đời suốt kiếp là chuyện quan trọng cả. Đối với cuộc sống, từ trước đến giờ vẫn đối đãi như trò chơi.

      Ngay cả ban đầu muốn theo đuổi Bình An, ra cũng phải toàn tâm, mục đích cũng quá thuần khiết. Nên sau này khi nhìn thấy Nghiêm Túc, mặc dù cam tâm nhưng cũng tự biết mình phải là đối thủ của Nghiêm Túc, nên liền xem Bình An như người bạn mà đối đãi, rồi vẫn tiếp tục cuộc sống phong lưu thoải mái của mình. biết người có ô dù như sau này tốt nghiệp đại học xong cũng hoàn toàn cần nỗ lực tìm công việc làm gì, ông bô bà bô trong nhà tự nhiên sắp xếp cho chu đáo. vừa chơi vừa làm cũng được, chuyện tu tâm dưỡng tính tính sau.

      cho rằng suốt cuộc đời này thể lòng đối với bất cứ người nào, nhưng biết bắt đầu từ lúc nào, luôn có nét cười rực rỡ như nắng mặt trời theo sau lưng . Khi cặp kè với những khác, bóng dáng kia xa cũng chẳng gần ở bên cạnh , là người bạn có thể chuyện lòng. Khi chia tay cùng bạn , bóng dáng kia đến gần hơn chút, cùng chơi cùng vui...

      biết vì sao, bóng hình này dần dần sâu vào lòng . Lúc qua lại với những khác, kìm được mà ngừng nhớ đến , nhớ đến cặp mắt mơ hồ mang theo thương tâm của nhưng mặt vẫn cố giữ vẻ tươi cười. Lần đầu tiên lại cảm thấy đau lòng bởi vì .

      Lúc đó, mới hiểu được tâm ý của mình, nên bắt đầu qua lại với Lâm Tĩnh xưa nay vẫn thầm mến .

      “... Cho nên hai người đương?” Bình An nhíu mày, cười như cười nhìn Khâu Thiếu Triết.

      Trình Vận và Hàn Á Lệ có chuyện khác quan trọng cần giải quyết nên rời trước, chỉ còn lại mấy người bạn cũ lâu gặp nhau nên các lập tức liền quậy điên luôn. Bình An thừa dịp mọi người giành giật micro để hát liền lôi cổ Khâu Thiếu Triết ra bên ngoài đại sảnh ngồi chuyện.

      Nghe kể xong quá trình phát triển gian tình... à , tình giữa với Lâm Tĩnh là thế nào, Bình An cảm thấy chuyện hai người có thể viết thành hí kịch được.

      Khâu Thiếu Triết lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, “Chẳng phải bọn em cũng muốn tác hợp tụi đó sao? Bây giờ chẳng phải y như tính toán của các em là gì?”

      Ban đầu lúc Khâu Thiếu Triết và Trịnh Yến Đình cặp kè với nhau, Tống Tiếu Tiếu và Bình An biết Lâm Tĩnh thích Khâu Thiếu Triết liền thử các động tác để tác hợp hai người. Mặc dù chủ ý của bọn họ ra là muốn thọc gậy bánh xe, bởi thấy Trịnh Yến Đình cùng xuất với Khâu Thiếu Triết kìm được mà muốn chia rẽ bọn họ. Tuy Khâu Thiếu Triết kẻ trăng hoa bay bướm, nhưng dù sao cũng có thể được xem như bạn của các , thể nhìn bị cái Trịnh Yến Đình đó ăn tươi nuốt sống thôi.

      “Chẳng phải lúc trước bảo chỉ xem Lâm Tĩnh là em thôi sao? Rốt cuộc có mấy em ?” Bình An cười hỏi.

      Cái Trịnh Yến Đình kia vì thấy Khâu Thiếu Triết và Bình An các quan hệ rất tốt, khích bác mãi được bèn giả bộ chia tay nhằm uy hiếp Khâu Thiếu Triết về sau đừng ra ngoài chơi cùng các nữa. Khâu Thiếu Triết thấy vậy cũng dứt khoát chia tay với ta luôn, nên Trịnh Yến Đình bèn cho là do Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu xúi giục, liệt hai vào danh sách hận thù, ở trong lớp cứ khiêu khích nhằm vào hai suốt.

      Bởi vì khi đó Bình An còn học ở trường nữa, những đấu đá này là do Kỷ Túy Ý kể với Bình An sau đó.

      “Em đừng có càu nhàu , biết trước kia là người thế nào. Em yên tâm , đối đãi với Lâm Tĩnh như vậy.” Khó khi nào Khâu Thiếu Triết năng nghiêm túc như vậy.

      Bình An vỗ vỗ vai , “Biết rồi, vào thôi.”

      Khâu Thiếu Triết hất cằm lên, nhìn ra sau lưng Bình An, “Bồ em tới kìa.”

      xong, Khâu Thiếu Triết cười ranh mãnh đứng lên, quay vào phòng riêng tìm bạn của mình.

      Bình An quay đầu lại thấy Nghiêm Túc mặc áo sơ mi thoải mái màu xám tro từ cửa vào, cá tính hiên ngang bản lĩnh vừa xuất hấp dẫn ít ánh mắt của người khác.

      chưa phát ra Bình An, tới quầy rượu, biết người đứng quầy vừa với cái gì vừa đưa mắt nhìn về phía Bình An.

      Ánh mắt phát sáng của Nghiêm Túc lập tức quay lại đây, tầm mắt rơi vào lúm đồng tiền như hoa mặt Bình An, rồi gần như hề chần chờ chút nào mà sải bước về phía .

      “Sao cũng tới đây vậy?” Bình An chờ đến gần mới cười hỏi.

      “Gọi điện thoại cho em suốt mà thấy nghe máy, bà ngoại em có ở nhà vì hôm nay muốn tụ tập với bạn bè, nên mới tới đây xem thử xem có em .” Nghiêm Túc cúi đầu hôn cái lên môi , thanh trầm ấm mà thong thả.

      Bình An ôm eo , “Em quên mang điện thoại di động ra ngoài. Hôm nay hẹn Chị Vận với bọn bạn tụ họp, nhưng mà Chị Vận với chị Á Lệ về trước rồi, bọn Tiểu Ý còn ở bên trong giành nhau ca hát kìa.”

      “Mấy bạn cùng ký túc xá của em đều tới hết à?” Nghiêm Túc hỏi.

      “Tiếu Tiếu với Úy Úy có tới.” Bình An cười trả lời, đột nhiên sực nhớ đến việc Úy Úy muốn tới Nghiêm thị phỏng vấn, ngẩng đầu do dự nhìn Nghiêm Túc cái, có nên trước với về chuyện này ? Nghiêm Túc cầm lấy tay , “ vào chào hỏi bạn em .”

      Lúc Bình An cùng Nghiêm Túc tới phòng riêng, khí lập tức càng trở nên vui vẻ nhiệt liệt. Dù sao nhân vật tầm cỡ như Nghiêm Túc trong con mắt của những người còn là sinh viên như các là vĩ đại như vị thần nha.

      Mọi người cùng ngồi hát rồi tán gẫu chút mà nhanh tới mười giờ, Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh phải trở về ký túc xá trong trường, Khâu Thiếu Triết liền đưa họ về trước. Kỷ Túy Ý và hai đồng nghiệp ở Duy An ngày mai còn có việc nên cũng thể về quá muộn, Bình An đưa xe mình cho Kỷ Túy Ý lái chở hai người kia về.

      Trước khi chia tay, Kỷ Túy Ý kéo Bình An sang bên kề tai , “Cậu phải nhớ lời tớ đấy, nếu Úy Úy vào Nghiêm thị, Nghiêm Túc nể mặt cậu nên nhất định chăm sóc ấy. Đến lúc đó là đưa dê vào miệng cọp đó.”

      Bình An cười nụ, thận trọng gật đầu, “Nhất định tớ bảo vệ Nghiêm Túc giọt nước lọt, cậu yên tâm.”

      Kỷ Túy Ý khách sáo tặng cho cái cốc đầu.

      Chờ Kỷ Túy Ý và hai thư ký trước kia của Bình An cũng rời xong, Nghiêm Túc dắt về hướng đậu xe, vừa vừa hỏi, “Tiểu Ý mới vừa gì với em thế?”

      Chắc là thấy Tiểu Ý gõ đầu đây! Bình An cười , “Kêu em trông coi cho chặt, kẻo bị con cọp khác nuốt mất.”

      “Còn có cọp cái nào hung dữ hơn em à?” Nghiêm Túc kinh ngạc hỏi.

      Bình An dùng sức ngắt nhéo cánh tay , “Em giống cọp cái chỗ nào, em dữ tợn hồi nào?”

      Nghiêm Túc cười ha ha, “Vầy mà phải cọp cái.”

      “Quỷ sứ!” Bình An cười cắn phát. Hai người cười cười đùa đùa tới chỗ xe đậu.

      Sau khi lên xe, Bình An mới giọng , “ ra Úy Úy muốn tới Nghiêm thị phỏng vấn!”

      “Ai cơ?” Nghiêm Túc đóng cửa xe, nghi hoặc hỏi.

      Bình An rất ít khi nhắc tới Vi Úy Úy trước mặt Nghiêm Túc, nên Nghiêm Túc vừa nghe biết là ai cũng bình thường, cười giải thích, “Bạn cùng phòng của em, trước kia cũng gặp.”

      Nghiêm Túc nhíu mày, “ thể nhớ nổi. Sao qua chỗ em mà lại đến Nghiêm thị thế? Phỏng vấn phòng nào?”

      “Hình như là bên tiêu thụ. ra chuyện ấy tìm việc làm em cũng biết, ấy với em, mà Tiểu Ý mới vừa .” Trong mắt Bình An lóe lên tia bất đắc dĩ.

      Hình như cũng có ấn tượng đại khái. Ban đầu lúc tới trường của Bình An hình như lúc nào cũng có đứng đằng sau ... “Bình An, rốt cuộc có chuyện gì, với .”

      “Hử?” Bình An ngẩn ra, quay đầu thấy được đôi mắt sắc bén của Nghiêm Túc chăm chú quan sát mình khẽ chột dạ. Đúng là có gì có thể qua mắt được, người đàn ông này quá thông minh tinh tế. do dự chút rồi giọng , “Úy Úy... ấy... rất sùng bái . Tới Nghiêm thị phỏng vấn đại khái cũng là để có thể tiếp xúc nhiều với sau này.”

      Trong mắt Nghiêm Túc thoáng qua tia chớp sắc bén, “ hiểu rồi.”

      “Em có ý gì khác!” Bình An sợ hiểu lầm, kêu lớn lên.

      “Vậy em có ý gì đây hử? Kêu đừng cho bạn học của em vào Nghiêm thị, hay kêu đặc biệt chăm sóc ấy chút?” Nghiêm Túc dùng tay nâng cằm lên, vô cùng tò mò nhìn Bình An.

      “Ghét!” Bình An nhào qua cắn , nhưng lúc quàng tay ôm lấy cổ giọng đột nhiên thấp xuống, “Nghiêm Túc, em muốn mất , càng muốn thấy Úy Úy...”

      phải muốn tin Vi Úy Úy chỉ muốn đến Nghiêm thị công tác cách đơn thuần. Kiếp trước, cũng tin Đỗ Hiểu Mị là người tốt, coi ta như người bạn tri kỷ dấu diếm gì nhau, nhưng cuối cùng kết quả là thế nào? Đến bây giờ, hễ nhớ đến đó là trong lòng vẫn đau đớn vô cùng.

      muốn nhìn thấy Vi Úy Úy biến thành kẻ giống như Đỗ Hiểu Mị.

      “Đồ ngốc!” Nghiêm Túc ôm lấy , “Em nên tin tưởng chứ.”

      “Em dĩ nhiên tin .” Bình An ngẩng đầu trừng phát, “ dám làm chuyện gì có lỗi với em, em diệt sạch .”

      Nghiêm Túc cười lớn tiếng, hôn chụt lên mặt cái rồi mới đỡ ngồi ngay ngắn lại, cài dây an toàn cho , nổ máy xe, đưa Bình An về nhà.

      Hôm sau là thứ bảy, buổi tối, Kỷ Túy Ý hẹn Vi Úy Úy ra ngoài ăn cơm. cũng thẳng vào đề ngay từ đầu mà chỉ tán gẫu kể chuyện trong thời gian qua làm những chuyện gì, rồi lại nhắc đến Tiếu Tiếu ở xa tại thành phố H...

      lúc trò chuyện vui vẻ, Kỷ Túy Ý ra vẻ hỏi rất thuận miệng, “Úy Úy, tìm được việc làm chưa? Chỗ công ty tớ làm còn thiếu trợ lý đấy, cậu tới .”

      Vi Úy Úy hạ mắt xuống, cúi đầu cười , “, tớ tìm công tác khác.”

      “Cậu nhất định phải tới Duy An, bằng tới Phương thị . Bình An làm Tổng Giám Đốc ở đó, công ty lại vừa đưa ra thị trường, cậu giỏi như vậy, biết đâu chừng trong tương lai...” Kỷ Túy Ý gấp gáp giới thiệu.

      “Tiểu Ý, tớ tới Nghiêm thị phỏng vấn rồi, hơn nữa chiều hôm qua nhận được thông báo chấp nhận, thứ hai làm.” Mắt Vi Úy Úy lóe lên vẻ hưng phấn khác thường, tròng mắt lấp lánh nhìn Kỷ Túy Ý.

      Kỷ Túy Ý muốn hung hăng đạp cho ấy phát để thức tỉnh! “Tóm lại cậu muốn làm gì thế? Cậu cho là vào Nghiêm thị rồi, Nghiêm Túc nhìn cậu lâu thêm chút đấy à?”

      Mặt Vi Úy Úy trở nên trắng nhợt, “Kỷ Túy Ý, cậu gì thế?”

      “Cậu nghĩ tớ nhìn ra được sao? Cậu thích Nghiêm Túc nên mới trăm phương nghìn kế muốn đến gần ấy. Cậu đừng quên, bây giờ ấy là chồng chưa cưới của Bình An. Cho dù cậu có cởi hết quần áo mà đứng trước mặt ấy, ấy cũng liếc cậu cái!” Kỷ Túy Ý trước giờ vẫn ghét nhất là kẻ thứ ba chen vào tình cảm của người khác, nên câu chữ cũng giữ miệng.

      “Tớ có muốn gì đâu, tớ... tớ chỉ muốn đến làm việc tại công ty của ấy có lỗi gì? Rốt cuộc tớ làm gì sai... Sao cậu lại tớ như vậy?” Hốc mắt Vi Úy Úy đỏ lên, giọng nghẹn ngào, “Bình An có cái gì tốt đâu mà các cậu ai cũng bênh cậu ấy, ấy cũng chỉ thích cậu ấy...”

      Kỷ Túy Ý vốn còn hối hận vì mình kích động quá, nghe Vi Úy Úy vậy nỗi hối hận này bị phẫn nộ thay thế, “Là bạn tốt của Bình An, cậu cảm thấy cậu đúng sao?”

      “Tớ có lỗi chỗ nào?” Vi Úy Úy giọng hầm hừ, “ ràng tớ thích ấy trước.”

      “Nhưng người Nghiêm Túc theo đuổi trước giờ vẫn chỉ là Bình An, ngay cả cậu là ai ấy cũng biết.” Kỷ Túy Ý cười lạnh, “Vi Úy Úy, tình giữa Bình An và Nghiêm Túc mới là tâm đầu ý hợp , còn của cậu chỉ do mình cậu chấp nhất mà thôi, chả liên quan gì tới Bình An, lại càng liên quan gì tới Nghiêm Túc.”

      “Tại giờ cậu làm việc ở công ty của ấy nên cậu mới bênh ấy chằm chặp!” Sắc mặt của Vi Úy Úy cực kỳ khó coi, chộp lấy ba lô của mình đứng dậy chạy khỏi phòng ăn.

      Kỷ Túy Ý lắc đầu, xem ra tâm hồn Vi Úy Úy bị quỷ ám đến u mê rồi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 206: Khách mời mà đến
      Edit: Khánh Linh


      Kỷ Túy Ý cách nào thuyết phục được Vi Úy Úy, ngược lại còn bị cứng đầu cứng cổ của ấy chọc giận, bèn dứt khoát gọi điện thoại cho Tống Tiếu Tiếu, với ấy chuyện Vi Úy Úy đến nay vẫn còn hết hy vọng với Nghiêm Túc.

      Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy quan hệ tương đối khá, sau khi biết ấy tới Nghiêm thị phỏng vấn lập tức gọi điện thoại cho ấy, nhưng rồi cũng chỉ lấy được đáp án y như Kỷ Túy Ý. Vi Úy Úy hoàn toàn thấy được mình sai ở chỗ nào, chỉ đơn thuần thích Nghiêm Túc, lại cầu mong xa vời được hồi báo. chỉ muốn nhìn thấy , có thể trở thành nhân viên Nghiêm thị, kéo gần cự ly hơn chút xíu, vậy có lỗi gì?

      Thích người có gì sai! Nhưng người Úy Úy thích lại là chồng chưa cưới của bạn mình, vấn đề này rất nghiêm trọng. Tống Tiếu Tiếu khuyên mãi mà nghe, thể làm gì khác hơn là thôi nữa.

      Bình An biết Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu cũng chuyện với Vi Úy Úy mà có kết quả, cũng chỉ có thể mặc kệ. Úy Úy muốn thế nào cứ để thế ấy vậy. tin tưởng Nghiêm Túc giống với Lê Thiên Thần. Vi Úy Úy cũng phải là Đỗ Hiểu Mị, hai người... chung cũng có khác biệt. Giờ chỉ có thể đề phòng, chứ muốn làm quá tuyệt tình làm được.

      người ưu tú như Nghiêm Túc, phụ nữ thích đâu chỉ hai người, cũng thể nào cấm đoán người ta phải ở cách Nghiêm Túc trong phạm vi trăm mét. Vi Úy Úy có gì khác những người đó đâu, chỉ vô tình là bạn của mà thôi. Việc có thể làm là tin tưởng vào Nghiêm Túc, vì cho dù có đề phòng đến thế nào, nếu như Nghiêm Túc giữ mình được cũng vô dụng thôi.

      Chẳng qua Nghiêm Túc cũng với Bình An, vốn muốn ra lệnh cho Bộ phận Nhân được tuyển dụng Vi Úy Úy, nhưng rồi quá muộn, Bộ phận Nhân thông báo cho Vi Úy Úy thứ hai có mặt tại công ty. Dù gì Vi Úy Úy cũng tốt nghiệp trường đại học nổi danh, vả lại thành tích cũng ưu việt, được tuyển dụng là điều đương nhiên.

      Nếu như tuyển dụng, Nghiêm Túc cũng thêm gì nữa, dù sao ta cũng làm việc ngay Tổng Công Ty, cơ hội gặp mặt gần như là số lẻ.

      Chớp mắt lại qua nửa tháng, việc Bình An lo lắng nhất chính là liệu Viên lão phu nhân có giống như kiếp trước mà rời bỏ vào lúc này hay .

      Xem lịch ngày Viên lão phu nhân qua đời đúng vào Chủ nhật, Bình An chẳng đâu mà chỉ cùng Nghiêm Túc ở nhà với Viên lão phu nhân suốt ngày này.

      biết là vì chưa được nhìn thấy hôn lễ của cháu và cháu rể tương lai, hay là vì gần đây cuộc sống rất thoải mái, sức khỏe của Viên lão phu nhân ngược lại càng ngày càng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn so với trước kia. Giờ bà còn ngồi xe lăn nữa mà có thể tự mình chống gậy ra vườn hoa của nhà để tản bộ.

      Ngày này Viên lão phu nhân xảy ra bất kỳ bất hạnh nào, ai có thể vui mừng hơn Bình An. quyết định từ nay về sau mỗi ngày rút ra chút thời gian để ngồi với bà ngoại, để bà vui vẻ nhất định có thể khỏe mạnh trường thọ.

      Dự án trung tâm thương mại lớn tại thôn Đông An bắt đầu khởi công. Vì đất được ghi sổ dưới tên Bình An nên kể từ sau khi quyết định đầu tư phải được sang nhượng sang tên Tập đoàn Phương thị. Nhân giờ nghỉ trưa, Bình An đến văn phòng của Quý Thanh để làm vài thủ tục sang tay.

      Trong hai năm qua, Quý Thanh vẫn là người giúp Bình An xử lý các loại văn kiện về mặt luật pháp, còn tài sản riêng của Bình An được giao cho nhân viên môi giới của Công ty Chứng khoán quản lý, giá trị cũng tăng gấp mấy lần. Bởi có kinh nghiệm của kiếp trước nên tránh được rất nhiều mối đầu tư nguy hiểm. Thông qua các loại đầu tư, tài sản nguyên bản hơn 100 triệu của giờ hơn 300 triệu, đó là chưa tính đến tiền lời từ Duy An.

      Nhân viên môi giới này tên là Thái Văn Tiêu, đáng lẽ theo kiếp trước phải đến sang năm Bình An mới biết đến tên . Hai năm trước, sau khi được tự chủ quản lý di sản mà Viên Lệ Hoa để lại cho , bèn tìm Thái Văn Tiêu lúc ấy còn chưa có tiếng tăm gì trong giới môi giới đầu tư.

      Thái Văn Tiêu là người ngay thẳng và rất trung hậu, kiếp trước Bình An tiếp xúc với rất nhiều lần nên hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của .

      Mà cũng vì có khối lượng lớn tài sản đầu tư an toàn của Bình An mà Thái Văn Tiêu vốn chỉ là môi giới cỏn con được thăng chức chỉ trong vòng năm, nên giờ luôn ôm tâm lý biết ơn đối với Bình An, muốn mênh mông báo đáp tin tưởng của .

      Từ văn phòng Quý Thanh ra, Bình An liền quay xe về công ty làm. Vì chiều nay có việc gì gấp nên cũng vội vã chạy trở về, mà lái xe vòng thành phố để tìm hiểu xem tại thành phố tiến hành những công trình nào.

      Theo số lượng công việc càng ngày càng nhiều trong công ty, khuyết điểm của bản thân cũng dần dần lộ ra. Mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, nhưng vì đây là lần đầu tiên nghiêm túc tiếp xúc với các nghiệp vụ của Phương thị nên chưa đủ kinh nghiệm và khuyết điểm cũng rất ràng. phải từ từ làm quen và đồng thời cũng phải đề phòng Lê Thiên Thần giở trò quỷ ở sau lưng, nếu phải là có Tạ Hồng Phương và Hồng Dịch Vũ giúp tay, cảm thấy lúc nào mình cũng phải căng người hết sức.

      Mặc dù cảm thấy cố hết sức, cũng biết có số chuyện dục tốc bất đạt, nên chỉ có thể bước từng bước vững chắc chứ dám đầu cơ trục lợi làm bừa chỉ vì hư danh.

      Trong thành phố, ngoài các dự án nâng cấp các cao ốc cũ là các công trình xây dựng mới các khu cao ốc thương mại, có cơ hội cho việc xây mới các công trình nhà ở. Cũng bởi vì thế, tại trong thành phố tấc đất là tấc vàng, ít người có thể mua căn hộ trong thành phố, còn bằng ra những khu giáp ranh như Phượng Hoàng Thành mà mua căn biệt thự còn ở thoải mái hơn.

      Lúc chạy ngang qua đường Hào Tường, Bình An giảm tốc độ. Hai bên đường đều là chung cư, hơn nữa nhìn có dấu vết cũ kỹ của năm tháng, tường ngoài bong tróc và nứt ngang nứt dọc, cửa sổ và lan can ban công loang lổ...

      Chỗ này cũng nên liệt vào danh sách tòa nhà có nguy cơ cao , sao còn chưa phá hủy nhỉ?

      Bình An cố gắng hồi tưởng lại xem kiếp trước nơi này có được nâng cấp hay , nhưng đáng giận là thời điểm ấy hình như hoàn toàn đặt trọng tâm vào chuyện đương của mình và Lê Thiên Thần, nên bất cứ chuyện gì liên quan đều nằm trong phạm vi được quan tâm, dĩ nhiên là việc này cũng vậy.

      Thôi, mặc kệ kiếp trước nơi đây được biến thành cái dạng gì, cứ về thương lượng trước với đồng nghiệp bên Bộ phận Phát triển rồi tính tiếp.

      Khi lái xe ra khỏi đường Hào Tường, ngừng chỗ giao lộ đèn xanh đèn đỏ khóe mắt liếc thấy từ trong nhà hàng Tây bên cạnh ngã tư đường trước mặt ra hai bóng dáng quen thuộc.

      Đó chẳng phải là Lê Thiên Thần và Lỗ Thu Hinh đấy sao? Dường như rất thân mật rồi nha. Bình An vô cùng hứng thú quan sát bọn họ, thấy mặt mày Lê Thiên Thần mang theo nụ cười dịu dàng, vô cùng săn sóc dẫn Lỗ Thu Hinh qua đường. Hai người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, Lê Thiên Thần cái gì đó khiến Lỗ Thu Hinh ngượng ngùng lộ ra nụ cười mừng rỡ, dáng vẻ kia nhìn giống như đúc quay cuồng trong tình cuồng nhiệt.

      nàng này quá nhập vai rồi đấy! Bình An chậc chậc lưỡi nghĩ vậy.

      Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kèn xe, Bình An quay đầu lại nhìn mới biết mình nhìn đến mê mẩn mà biết đèn đỏ chuyển thành đèn xanh rồi.

      cười cười, nhấn ga, tâm tình khoái trá quay trở về công ty.

      Trở lại văn phòng, Bình An liền hỏi Tạ Hồng Phương, “Thư ký Tạ, chiều nay có sắp lịch gì ?”

      Tạ Hồng Phương cầm văn kiện cần Bình An ký tên, , “Ba giờ có cuộc họp Hội đồng quản trị, còn lại có lịch gì nữa.”

      Bình An gật đầu, “Cháu biết rồi, xem Trưởng phòng Lý Phòng Khai thác có ở đó , kêu ấy đến văn phòng cháu chuyến. Với lại nhìn xem Lê Thiên Thần về chưa?”

      Tạ Hồng Phương đáp được, trong lòng lại hồ nghi, sao Tổng Giám Đốc biết là Lê Thiên Thần ra ngoài?

      Chỉ lát sau, Tạ Hồng Phương vào báo với Bình An, “Tổng Giám Đốc, Trưởng phòng Lý ra ngoài công tác, Phó Tổng Lê còn chưa có trở lại, thư ký Lỗ vừa trở về.”

      Lỗ Thu Hinh về trước? Bình An nhíu mày, “Cháu hiểu rồi.”

      Sau khi Tạ Hồng Phương ra, Bình An lấy điện thoại di động nhắn tin ra ngoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên.

      Ba giờ chiều, Hội đồng quản trị triển khai ở phòng hội nghị lớn, bao gồm thành viên Hội đồng quản trị và vài cổ đông lớn cũng tới tham gia. ra, tại có hai cổ đông lớn của Tập đoàn Phương thị chuyển nhượng cổ phần cho người khác, người mới này hôm nay phải tới công ty gặp mặt các cổ đông lớn khác và thành viên HĐQT.

      Lúc Bình An nghe được tin này trong lòng lấy làm kinh hãi. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, trước đây hoàn toàn có nghe phong thanh tí nào, cho dù là kiếp trước cũng thế...

      Đầu óc hỗn loạn quay cuồng, nhưng hoàn toàn nhớ nổi rốt cuộc kiếp trước có nhân vật như vậy đột nhiên xuất hay . Bởi vì năm nay là tròn hai mươi hai tuổi, giai đoạn này kiếp trước, toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ của mình với Lê Thiên Thần, xem thường rất nhiều, rất nhiều những chuyện xảy ra xung quanh mình.

      Giác Quan Thứ Sáu mãnh liệt báo động cho , cổ đông lớn đột nhiên xuất này thể dễ dàng xem , bất kể là người này có mục đích gì, đều phải dốc sức điều tra để tìm hiểu !

      Rất nhanh đến thời gian dự họp, Bình An lên phòng hội nghị lớn lầu, trừ Phương Hữu Lợi, những người khác cũng có mặt tại đây.

      Bình An giọng hỏi Lý Thiệu Hỉ, “Bác Lý, cổ đông đột nhiên xuất này là người thế nào? Lúc cổ phiếu phập phồng thâu tóm cổ phần công ty chúng ta à?”

      “Đoán chừng lần trước lúc giá cả yên ta mua vào chút, cộng thêm số cổ phần trong tay lão Vương và lão Ngô, nên giờ đạt 4% tổng cổ phần.” Lý Thiệu Hỉ giọng cùng Bình An.

      Con số này chẳng phải sắp ngang ngửa với số cổ phần có rồi đó sao? Đây rốt cuộc là người nào vậy nhỉ, nếu như là ông chủ của tập đoàn khác, ít nhất cũng phải có lời ong tiếng ve phóng ra ngoài chút mới đúng chứ.

      Cửa phòng họp được mở ra, Hồng Dịch Vũ vào trước rồi đứng bên cạnh cửa nghiêng người mời Phương Hữu Lợi tiến vào, phía sau Phương Hữu Lợi là người đàn ông trẻ cao gầy, tướng mạo tuấn tú, trông chỉ chừng hai bốn hai lăm tuổi, mặc Âu phục thoải mái, mặt mang theo nụ cười mỉm.

      Nụ cười này nhìn khách sáo, nhưng lại có vẻ kênh kiệu ngạo mạn vô cùng.

      “Đây là Liên tiên sinh Liên Kiến Ba, cổ đông mới của công ty chúng ta.” Phương Hữu Lợi trầm giọng giới thiệu người đàn ông kia với mọi người.

      Bình An khá sửng sốt. Còn trẻ thế à? Cổ đông mới này hoàn toàn khác với tưởng tượng.

      “Chào mọi người, rất vui được trở thành cổ đông của Tập đoàn Phương thị. Phương thị là công ty rất triển vọng, hy vọng tương lai có thể càng ngày càng tốt.” Đôi tay Liên Kiến Ba vẫn cắm trong túi quần, nhanh chậm câu này.

      Chẳng phải là thanh niên khiêm tốn bình dị gần gũi gì đâu! Lý Thiệu Hỉ và Lục Vân Đình trao đổi ánh mắt, cười cười bày tỏ việc hoan nghênh người mới.

      Phương Hữu Lợi vỗ tay đầu tiên, “Hoan nghênh Liên tiên sinh gia nhập công ty chúng tôi.”

      “Cám ơn.” Liên Kiến Ba cười cười, ngồi xuống chỗ ghế bên tay trái Phương Hữu Lợi.

      Bình An ngồi đối diện ta, đôi mày thanh tú chau lại, cẩn thận dò xét cái người tên là Liên Kiến Ba này, trong lòng bất chợt có cảm giác quái dị biết diễn tả thế nào.

      Liên Kiến Ba đảo mắt thấy Bình An quan sát ta hé ra nụ cười mỉm tự cho là rất mê người, đôi môi mấp máy theo kiểu khẩu hình, “Phương tiểu thư, ngưỡng mộ lâu.”

      Khóe miệng Bình An toát ra cái mỉm cười thản nhiên.

      Từ đó đến lúc hội nghị kết thúc, Bình An cũng nhìn thêm Liên Kiến Ba lần nào, nhưng vẫn có thể cảm thấy người đàn ông này cứ chằm chặp nhìn , cái ánh mắt kia làm cho thoải mái chút nào.

      Sau khi hội nghị chấm dứt, Bình An gật đầu chào Liên Kiến Ba cái, rồi rời phòng họp.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 207: Chúng ta kết hôn
      Edit: Khánh Linh




      Mới vừa trở lại văn phòng, ghế còn chưa kịp ngồi nóng, Lê Thiên Thần tới cửa.

      “Bình An, nghe công ty chúng ta mới có cổ đông mới hả, em có gặp chưa?” Lê Thiên Thần cười đến dịu dàng lịch , hỏi bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa.

      Từ lần trước xung đột ý kiến với Bình An, quan hệ giữa hai người bị đồng nghiệp cao thấp truyền miệng xôn xao sôi nổi. Lúc mọi người cho là bọn họ trở thành đối thủ sống chết, Lê Thiên Thần lại trở về thái độ khách sáo dịu dàng như trước kia đối với Bình An. Thái độ này giống như tuyên bố rằng cho dù Bình An và có nghịch ý thế nào phương diện công tác, cũng để ý.

      Chỉ mỗi Bình An là tự cảm thấy, loại... ánh mắt mà Lê Thiên Thần dùng để nhìn hoàn toàn giống trước kia, mặc dù chỉ ra được là khác ở chỗ nào, nhưng có thể cảm thấy, tại cho dù đối xử với mình dịu dàng săn sóc nhưng cũng phải xuất phát từ tâm.

      Quyến luyến mà Lê Thiên Thần dành cho Bình An bị thay thế bằng dã tâm muốn trở thành người thành công, nhất định phải chứng minh cho Bình An thấy, cho dù , vẫn có thể thành công, thành công tột bực. muốn cho Bình An biết, thua bởi cái tên Nghiêm Túc kia.

      “Gặp rồi.” Bình An nhạt nhẽo, “Tên là Liên Kiến Ba, trước nay hoàn toàn chưa nghe về người này, chắc hẳn ta phải là người địa phương.”

      “Liên Kiến Ba?” Lê Thiên Thần chau mày suy nghĩ chút, cười , “Đúng là lạ tai, biết sao tự dưng lại có hứng thú với Phương thị vậy.”

      Bình An cười cười, “Hình như Phó Tổng Lê sáng giờ có mặt ở công ty, vừa trở về à?”

      “Công ty chúng ta có tiểu khu sắp hoàn thành ở bên vịnh mà, sang đó xem chút, thuận tiện chuyến tới Đài Truyền Hình.” Lê Thiên Thần cười .

      Chỗ vừa rồi gặp bọn họ đúng là cách Đài Truyền Hình xa.

      “Tháng sau phải tung ra bán hoặc cho thuê cao ốc rồi, chừng nào phát quảng cáo?” Bình An hỏi.

      “Giờ vàng tối nay tung quảng cáo.” Lê Thiên Thần trả lời.

      Bình An gật đầu. Hai người tiếp tục đề cập đến số công việc khác. Bọn họ chuyện với nhau bây giờ cũng toàn là công việc, về các mặt khác ngay cả xưng “bạn” cũng xưng được.

      xong việc công đến giờ tan sở, bên ngoài mặt trời ngã về tây rồi.

      “Thời gian cũng còn sớm, hay là cùng nhau ăn cơm?” Lê Thiên Thần nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi.

      , tôi còn có chuyện.” Bình An thản nhiên từ chối.

      Biết là cự tuyệt nên Lê Thiên Thần cũng cảm thấy thất vọng. Bây giờ còn ôm tâm tư muốn vãn hồi Bình An nữa, bởi có người đàn ông nào lưu luyến người phụ nữ có ý xem thường mình, “Viên lão phu nhân gần đây thế nào? lâu rồi thăm bà.”

      “Cám ơn quan tâm, bà ngoại tôi rất khỏe.” Nhắc tới Viên lão phu nhân, mặt Bình An rạng lên nét cười vui vẻ.

      Lê Thiên Thần cười dịu dàng như gió xuân, “Vậy tốt rồi, về trước đây, em đường cẩn thận.”

      Bình An thản nhiên gật đầu cái.

      Chờ Lê Thiên Thần rời lúc lâu rồi, Bình An mới thu dọn đồ đạc ra khỏi văn phòng, xuống dưới lầu lấy xe. Nhưng cũng lập tức trở về nhà ngay, mà chạy đến nơi cách xa khu trung tâm ồn ào, vào quán cơm trong tiểu khu. Tối nay, có hẹn với Lỗ Thu Hinh.

      Chủ của quán “Nhà tôi” là phụ nữ người Sán Đầu, vốn chỉ là bà nội trợ có bất kỳ kinh nghiệm công việc ngoài xã hội nào, chỉ có tài nấu nướng tuyệt luân. Sau khi ly hôn với chồng, mình bà gồng gánh con trai đến Thành phố G để mưu sinh. Nghe lời khuyên của cháu gọi bà là , bà mở quán bán món ăn, cũng nghĩ là chỗ này phải là trung tâm thành phố nên chẳng kinh doanh phát đạt được, nhưng ngờ vì thức ăn mỹ vị nên danh tiếng dần dần được khuyếch trương, rất nhiều người đặc biệt lái xe hơi từ trong trung tâm thành phố ra đây để dùng cơm.

      Lỗ Thu Hinh chính là cháu gọi bà chủ bằng ấy.

      Quán “Nhà tôi” có hai lầu, lầu hai là dãy phòng riêng, Lỗ Thu Hinh ở trong phòng chờ Bình An. may là trước đó gọi điện cho Dì để đặt phòng riêng, chứ nếu đợi các tan việc tới được đây, đừng là phòng riêng, ngay cả chỗ trong đại sảnh chung cũng có mà ngồi nữa.

      “Chỗ này buôn bán đắt hàng , tớ thấy bên ngoài còn có người cầm số xếp hàng nữa đấy.” Bình An ngồi xuống đối diện Lỗ Thu Hinh, cười .

      Lỗ Thu Hinh rót ly trà cho Bình An, “Còn phải , tay nghề tớ oách lắm đó.”

      Bình An uống ngụm trà xong mới liếc xéo Lỗ Thu Hinh cợt nhả, “Tớ còn tưởng tối nay có khi cậu còn muốn hẹn hò với Lê Thiên Thần nữa cơ, ai ngờ còn có thời gian ăn cơm với tớ nhỉ.”

      “Lúc trưa đường nhìn thấy đúng là cậu đấy à, bởi vậy tớ sao chiếc xe kia nhìn quen mắt thế.” Nét mặt Lỗ Thu Hinh đắc ý vì mình nhìn sai.

      “Hai người đều thấy?” Bình An nhíu mày hỏi.

      Lỗ Thu Hinh , “Yên tâm, chỉ có tớ thấy thôi. Tớ bảo này, cái tay Lê Thiên Thần này đơn giản đâu. Chỉ riêng ánh mắt khiến người khác chết chìm là đủ làm cho phụ nữ trông thấy đều chạy khỏi ta rồi. ta chả cần lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ những động tác quan tâm săn sóc kia là có thể khiến rất nhiều phụ nữ rơi như sung rụng đối với ta rồi.”

      đương nhiên biết Lê Thiên Thần rất am hiểu phải làm thế nào để khiến phụ nữ động lòng, từng cắn câu những biểu giả dối của đấy thôi, “Cậu đừng có mà động lòng với ta đấy, ta chẳng tốt lành gì đâu.”

      “Cậu yên tâm !” Lỗ Thu Hinh đá lông nheo với Bình An, “Lỗ Thu Hinh tớ đời này chỉ chồng của tớ thôi, cái tên Lê Thiên Thần này chả dụ hoặc gì tớ được đâu. Chẳng qua tớ thấy ta dường như rất thích dáng vẻ sùng bái của tớ nên tớ phải uất ức mà phối hợp cái với ta thôi.”

      Lỗ Thu Hinh từ thanh mai trúc mã, học nghiên cứu sinh ở trường, tình cảm của hai người rất tốt.

      “Mặc dù Lê Thiên Thần dịu dàng săn sóc cậu, nhưng chưa chắc tin cậu. Trưa nay cậu về trước, có biết ta tiếp nơi nào ?” Bình An giọng hỏi.

      ta có hẹn với bạn, bảo tớ về công ty trước. Chẳng phải cậu Lê Thiên Thần chả có bản lãnh gì, chỉ biết bám váy phụ nữ đó sao?” Lỗ Thu Hinh .

      Mắt Bình An tối xuống, “Mấy ngày nay tớ tìm hiểu chút. Đỗ Hiểu Mị vốn là phụ nữ rất kiêu ngạo, Lê Thiên Thần cũng chẳng đối xử với ta tốt đẹp gì, thế mà ta vẫn cam tâm tình nguyện theo sát ta hai năm, thậm chí còn giở đủ mọi mánh khóe hỗ trợ ta từ sau lưng. Nếu như người đàn ông bản lãnh gì cũng có, cậu cho rằng có bao nhiêu ở lại bên cạnh ta?”

      “Chẳng lẽ ta mực lợi dụng Đỗ Hiểu Mị để che giấu tai mắt người nào khác?” Lỗ Thu Hinh nghi ngờ hỏi.

      “Tớ cũng lắm, giờ tách hai bọn họ ra mới có biện pháp đối phó bọn họ.” ra cũng chỉ hoài nghi mà thôi, kết hợp với ký ức của kiếp trước, có cảm giác rằng tất cả mọi chuyện thể nào chỉ dựa vào mỗi mình Đỗ Hiểu Mị là có thể chu toàn.

      Nếu như sau lưng Lê Thiên Thần còn có tình gì thể cho ai biết, mà hai năm qua chỉ là lợi dụng Đỗ Hiểu Mị để che giấu tai mắt cho người phía sau, đúng là ta ghê gớm! Có thể che đậy tốt đến thế.

      “Tớ vốn cho là tại cậu nghi thần nghi quỷ nên mới kêu tớ đến đây giúp cậu xem chừng Lê Thiên Thần, giờ cẩn thận suy nghĩ chút, hai người kia đúng là có điểm kỳ quái, biết lúc ở chi nhánh công ty giở trò gì đây.” Lỗ Thu Hinh vốn công tác ở Duy An, bị Bình An gọi vào Phương thị phỏng vấn chứ cũng trực tiếp mang theo tới đây, mà là để cho thông qua các tầng phỏng vấn như bình thường rồi được nhận vào Phương thị, chứ có lợi dụng bất kỳ quan hệ nào. Bình An chỉ dặn đừng ghi trong hồ sơ trước kia từng công tác ở Duy An.

      Bạn tốt là khi bạn mình cần giúp mình vươn tay. Lúc đầu, khi Lỗ Thu Hinh biết Bình An muốn đến Phương thị cũng hề mở miệng hỏi xem nguyên nhân là gì, thậm chí khi Bình An cho biết là muốn đến làm thư ký cho Lê Thiên Thần, cũng kể sơ về hình tượng ngụy quân tử của Lê Thiên Thần, hai lời mà đồng ý ngay tắp lự.

      Hơn nữa còn làm rất tốt, biết được Lê Thiên Thần là hạng người gì, cũng hiểu làm thế nào để ta buông lỏng phòng bị đối với .

      “Cậu nhớ cẩn thận chút đó, Lê Thiên Thần phải là người dễ ứng phó đâu. Cậu phải quan sát cẩn thận, xem ta hay qua lại với ai.” Bình An dặn dò Lỗ Thu Hinh. Trước đây quan hệ giữa bạn học này chỉ là theo dạng gặp mặt gật đầu chào cái thôi, khi Lỗ Thu Hinh tốt nghiệp đến Duy An phỏng vấn năm trước, họ mới dần dần thưởng thức lẫn nhau rồi xem nhau là bạn.

      “Biết rồi biết rồi, chết đói mất thôi, nhanh kêu đồ ăn .”Lỗ Thu Hinh cười .

      Bình An cũng nở nụ cười, “Tớ cũng đói bụng rồi.”

      Sau khi cơm nước xong, Bình An lái xe về nhà. Hôm nay trong nhà chỉ có và bà ngoại, ba Hongkong công tác. Vì có hẹn với Lỗ Thu Hinh nên Nghiêm Túc liền đến Phương gia ngồi chơi chuyện phiếm và xem ti vi với lão phu nhân.

      “Bà ngoại, con về đây rồi.” Bình An xà xuống cạnh Viên lão phu nhân, đưa ánh mắt cảm kích nhìn Nghiêm Túc.

      Viên lão phu nhân cười ha hả với Bình An, “Con về vừa đúng lúc, bà thấy mệt muốn ngủ, con ngồi đây chuyện với Nghiêm Túc .”

      Bình An nhìn đồng hồ, còn sớm lắm, đó chẳng qua là bà ngoại muốn cho có thời gian ngồi riêng với Nghiêm Túc đây mà, cười , “Vậy con dìu bà về phòng ngủ nhé.”

      cần cần, kêu A Tú đỡ bà vào được rồi.” A Tú là y sỹ gia đình mà Bình An mời về để chăm sóc riêng cho Viên lão phu nhân.

      xong bà liền kêu A Tú vào đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.

      Bình An cười cười, kéo tay Nghiêm Túc ra vườn hoa tản bộ, “Hôm nay nhờ có ngồi với bà ngoại, chứ để bà ăn cơm mình em cũng khó chịu lắm.”

      Nghiêm Túc dắt tay chậm rãi thả bộ, “Chẳng lẽ bà phải cũng là bà ngoại của à?”

      Bình An nhón chân lên hôn môi cái, “Lúc nào mẹ quay về?”

      Vu Tố Hà phải về Mỹ sắp xếp công việc rồi mới quay về nước thường trú thời gian, tuần trước chính Nghiêm Túc và Bình An cùng đến tiễn bà lên máy bay.

      “Chắc trong vòng 2 tuần thôi. Thế nào, nhớ mẹ chồng rồi hả? Phải nhớ nhiều hơn chứ.” Nghiêm Túc dừng bước, ôm vào trong lòng, trán chạm trán với , sát sao đến có thể nghe được tiếng hít thở của người kia.

      Bình An nhàng cắn cắn bờ môi , lúng búng trả lời, “Ai nhớ , em có.”

      Nghiêm Túc cười khẽ, thanh quyến rũ vang lên trong trời đêm thanh tĩnh mang vẻ hấp dẫn đặc biệt, “ nhớ à?”

      ...” hôn lên môi , nuốt trọn vào miệng câu chữ chưa kịp thốt ra lời.

      Cho đến khi Bình An thiếu chút nữa hít thở thông, Nghiêm Túc mới thở hổn hển buông ra, đôi mắt thâm thúy sáng ngời như lửa nhìn , “Bình An, chờ em tốt nghiệp xong, chúng mình lập tức kết hôn .”

      Bình An ngẩn ra, chỉ còn tháng? “Sao... sao nhanh vậy?”

      Nghiêm Túc ôm chặt vào lòng, thở ra, “ muốn thấy em mỗi ngày.”

      “Giờ cũng vậy vậy.” Bình An giọng . nghĩ là đến hôn nhân nhanh như vậy, phải là đồng ý, mà là có rất nhiều việc vẫn còn trong giai đoạn thô sơ, nên còn chưa muốn kết hôn.

      cưỡng ép em, em cảm thấy lúc nào được chúng mình liền kết hôn lúc ấy.” Nghiêm Túc vuốt đầu , dịu dàng , tròng mắt khẽ tối lại.

      “Dạ.” Bình An gật đầu, nhất thời biết nên cái gì, yên lặng cùng trở vào nhà.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 208: Cùng gặp tại Hong Kong
      Edit: Khánh Linh



      Hongkong là thành phố đêm ngủ, khi bóng đêm phủ xuống cũng là lúc các loại đèn được thắp lên rực rỡ, toàn Hongkong biến thành biển đèn sáng rực đầy phồn hoa náo nhiệt, hiển thị sức quyến rũ của đô thị lớn phồn vinh, cho dù bạn lẳng lặng đường vẫn có thể cảm nhận được ràng sức thu hút mà đô thị lớn tầm cỡ quốc tế này mang lại.

      Trình Vận và Kỷ Túy Ý bàn chuyện hợp tác với đối tác Hongkong xong rời khỏi nhà hàng Ý. Kỷ Túy Ý và đồng nghiệp khác muốn dạo mua quà cho chị em trong công ty nên hỏi Trình Vận có muốn cùng .

      “Chị đâu, hai em . Nhớ cẩn thận đấy, chị về khách sạn trước.” Trình Vận cảm thấy hơi mệt, chị chẳng còn là trẻ tinh lực vô tận như khi xưa rồi.

      “Vậy tụi em nhé. Chị Vận, chị cũng phải cẩn thận nha.” Kỷ Túy Ý phất phất tay , vừa đứng ven đường vẫy tắc xi vừa quên dặn dò Trình Vận.

      Trình Vận nhàng cười, “Bái bai!”

      Nhìn hai người Kỷ Túy Ý ngồi tắc xi biến mất trong màn đêm rồi, Trình Vận mới định đón xe về khách sạn, nhưng sau khi nghĩ chút lại dời chân đến cửa hàng cà phê bên cạnh mua ly Capuccino, nhìn đám bọt bữa trắng lơ lửng miệng chén được vẽ hình trông hết sức vui tai vui mắt. Mùi cà phê thơm lừng có xen lẫn mùi bơ và hương sữa, chị cầm cà phê tay, thỏa mãn mà vui vẻ cất bước thong thả dọc đường phố phồn hoa nơi đây, lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm đặc biệt riêng chỉ có ở Hongkong.

      Nhớ lần đầu tiên đến Hongkong, lúc đó chị còn rất trẻ, lén nhà đến đây tìm Lương Phàm.

      Chị cầm tay , bước những con đường xa lạ, nhìn đám người xa lạ vội vàng ngược xuôi, khe khẽ tựa đầu vai nhàng ngân nga ca khúc viết, ánh mặt trời vàng rực thản nhiên vẩy từng tia nắng lên người họ, mặt đất như cũng được hưởng ánh sáng lấp lánh màu vàng kim.

      Khi đó, chị rảnh để xung quanh thưởng thức phố phường mà chỉ muốn toàn tâm toàn ý với , mong muốn giá như có thể vĩnh viễn kéo dài như vậy, cứ như vậy mà cùng với tới chân trời góc bể, dù cho thế giới hoang vu và chị vẫn ở chung chỗ, chị tựa sát vào , hát bài hát thích. Đó là việc may mắn biết bao nhiêu, bởi nơi thành thị ồn ào phồn hoa này, chị may mắn vẫn có thể cùng hợp lại và có chung những kỷ niệm tốt đẹp, đó chính là dạng hạnh phúc trong cuộc đời này.

      từng, tình mà chị dành cho tín ngưỡng mà chị yếu hèn tuân phục.

      Chị suy nghĩ rất nhiều lần, khi đó nếu như chị tâm huyết lai láng mà dẫn Hồng Mẫn Nhi đến đây, liệu cuộc sống giữa chị và Lương Phàm có phải hài hòa lưu loát tiếp tục tới tương lai hay ? Nhưng rồi sau khi suy nghĩ kỹ, ra kết quả cuối cùng cũng giống nhau, khác nhau chỉ ở quá trình mà thôi.

      Hôm nay nhớ tới quá khứ giữa chị và Lương Phàm, chị còn cảm thấy thương tâm bi thiết nữa rồi. Rời khỏi , chị mới có được cuộc sống của chính mình, mới có thể xem như được lần Trọng sinh.

      Chị rất hài lòng với cuộc sống tại.

      “Vận? Trình Vận?” thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau.

      Trình Vận hơi ngẩn ra, lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng . Lương Phàm bước từ trong chiếc xe Buick dừng sát ven đường ra ngoài, thân hình cao lớn vượt trội, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trình Vận thong dong đứng trước mặt ta. ta mừng rỡ tiến lên phía trước, “Vận, là em.”

      “Lương Phàm.” Trình Vận nhìn ta khẽ cười, mặc dù còn chưa quên được hoàn toàn, nhưng ở trước mặt chị có thể giữ thần sắc tự nhiên, trong lòng cũng có cảm giác gì đặc biệt níu kéo tha rồi.

      “Em tới hồi nào?” Thấy vẻ thong dong của Trình Vận, Lương Phàm như có chút ngập ngừng, dường như rất muốn tiến lại gần hơn chút nhưng lại sợ chọc cho chị mất hứng.

      “Hai ngày trước, tới đây bàn công việc.” Trình Vận cười . Đôi tay Lương Phàm cắm vào túi quần rồi lại rút ra ngoài, “A, vậy... vậy khi nào em về?”

      “Ngày mai.” Trình Vận .

      “Sớm vậy?” Lương Phàm kinh ngạc nhìn chị, “Sao ở thêm vài ngày?”

      Mày liễu của Trình Vận khẽ cong lên, nụ cười mặt mang vẻ thoải mái để ý, “Tôi tới đây công tác chứ có phải là khách du lịch đâu, sao có thể muốn ở vài ngày ở vài ngày được?”

      Nhìn thái độ vui vẻ phấn khởi, mặt mày hớn hở của chị, thời gian như lập tức quay ngược kim đồng hồ, những ký tức thời trẻ trung đột nhiên xuyên qua năm tháng bừng sáng rỡ trong cảm nhận của . nhớ từng người phụ nữ trước mắt này sâu sắc đến thế nào, “Vận...”

      Lương Phàm tới trước mặt Trình Vận, vẻ mặt nhuốm đầy ưu thương cúi đầu nhìn chị, “ rất nhớ em.”

      uống rượu.” Trình Vận thở dài trong lòng, lúc Lương Phàm đến gần chị có thể nghe được mùi rượu nồng nặc người . là người rất ít khi nào uống rượu.

      “Vận, em còn có thể trở về bên ?” Ánh mắt Lương Phàm nhìn chị đáng thương như chú chó lạc mẹ.

      Trình Vận thương hại nhìn , “Lương Phàm, chúng ta chia tay rồi.”

      Lương Phàm cầm lấy tay Trình Vận, khàn giọng , “ xin lỗi, em có thể tha thứ cho lần nữa , ... tổn thương trái tim của em nữa. muốn mất em.”

      cũng hoàn toàn tôi.” Trình Vận giọng .

      ! Hãy tin , Vận, trong lòng em vẫn là người quan trọng nhất.” Lương Phàm vội vàng khẳng định trái tim mình.

      Khóe mắt Trình Vận hơi ươn ướt, “ chỉ nhất chính mình thôi, hoàn toàn thể nào chung thủy được. Lương Phàm, tại chỉ chưa quen đấy thôi, chúng ta thể nào trở về quá khứ được nữa rồi.”

      Lương Phàm bi thương nhìn Trình Vận. vốn dĩ nghĩ rằng khi chia tay với cũng chỉ khổ sở mấy ngày thôi. Nhưng nào ngờ suốt hai năm qua, cho dù và phụ nữ nào khác ở chung chỗ, cũng đều hồi tưởng lại những điều tốt đẹp về , nhớ lại từng ly từng tý quá khứ chung của hai người, càng nghĩ càng cảm thấy thể rời bỏ được... “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa em, nhất định sửa đổi.”

      “Lương Phàm, đừng như vậy, cũng đến lúc chúng ta nên có cuộc sống của riêng mình rồi.” Trình Vận muốn kéo mở tay ra.

      “Vận, cho thêm cơ hội được ?” Lương Phàm chịu buông ra, ngược lại lôi vào ngực, ôm chặt.

      Trình Vận giãy giụa, mùi rượu người làm cho chị thấy khó chịu, trong lòng khổ sở mất lúc. Chị chưa bao giờ nghĩ tới tình huống gặp lại như thế này.

      “Lương Phàm, tôi tại sống rất tốt, muốn trở lại tình trạng chạy qua chạy lại giữa hai nơi giống trước kia nữa, muốn mỗi tháng đều phải chắt chiu thời gian để tới Hongkong tìm , muốn lo lắng đề phòng rằng tôi . Lương Phàm, chính phá hủy tất cả suy nghĩ tốt đẹp của tôi đối với . Van cầu , đừng để cho tôi sau này hễ nhớ đến là chỉ có oán hận. Chúng ta như tại rất tốt, mặc dù thể làm bạn, nhưng ít ra oán hận lẫn nhau.” Trình Vận cách nào tránh ra khỏi ngực Lương Phàm, thanh càng lúc càng lạnh lùng.

      “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa! Bắt đầu lại lần nữa!” Hốc mắt Lương Phàm đỏ lên, xiết chặt hai cánh tay, muốn buông ra lần nữa.

      Trình Vận hít sâu hơi, “ uống say rồi, buông tôi ra!”

      “Vận, vận...” Lương Phàm nghẹn ngào, ký ức vui vẻ nhất tốt đẹp nhất của hai người càng lúc càng ràng trong đầu , trái tim cũng càng lúc càng đau.

      Mà ở cách bọn họ xa có chiếc Bentley đen dừng cạnh lề đường, người ngồi ghế sau nãy giờ vẫn chăm chú lặng lẽ nhìn hai người.

      Đó là Phương Hữu Lợi cũng công tác tại Hong Kong.

      Ông và Hồng Dịch Vũ vừa tham gia xong tiệc rượu muốn về, nhưng vì Hồng Dịch Vũ muốn thăm em của nên Phương Hữu Lợi kêu tài xế lái từ từ trở về khách sạn. Lúc ngang qua đây chợt thấy Trình Vận ven đường. Ông chỉ gặp mặt Trình Vận hai ba lần nhưng ấn tượng khắc rất sâu. Ông vốn kêu tài xế dừng xe để sang đường chào hỏi đôi câu.

      ngờ gặp bạn, hơn nữa nhìn kỹ có vẻ quan hệ rất thân mật.

      , đúng, dường như gặp phải phiền toái mới đúng. Phương Hữu Lợi nhíu mày, khi nhìn thấy người đàn ông kia cưỡng chế ôm lấy Trình Vận ông lập tức mở cửa xe, sải bước hướng sang phía hai người thu hút ít tầm mắt của người qua đường bên kia.

      “Trình tiểu thư!” Ông trầm giọng kêu lên, rồi dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của người đàn ông kia, mỉm cười ôn hòa , “Xin lỗi, tôi tới chậm, bây giờ có thể được chưa?”

      Lương Phàm bị tiếng gọi của Phương Hữu Lợi làm cho hết hồn, buông lỏng cánh tay quay đầu lại kinh ngạc nhìn ông. lập tức nhận ra người đàn ông này là Chủ Tịch Tập đoàn Phương thị.

      Lúc Trình Vận nhìn thấy Phương Hữu Lợi đáy mắt thoáng qua kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, cũng hiểu ngay ý của ông nên liền cười đẩy Lương Phàm ra, “Phương tiên sinh, ông đến rồi. Chúng ta thôi.”

      Mặc dù Phương Hữu Lợi cố ý bày ra khí chất quan lớn ép dân đen, nhưng khí thế của ông cũng để cho người khác có thể khinh thường. Ông chỉ im lặng đứng đó là đủ khiến cho người ta cảm thấy sức mạnh khiếp người. Lương Phàm chỉ là dân văn thơ nhu nhược, đối mặt với Phương Hữu Lợi nổi tiếng cõi thương trường khí thế thua hụt rất nhiều.

      “Vận!” Lương Phàm kinh hoảng bắt được tay Trình Vận lần nữa. biết, nếu như lần này buông tay, mất . Trong đầu quay cuồng chỉ câu hỏi, quan hệ giữa Trình Vận và Phương Hữu Lợi là thế nào?

      “Lương Phàm, thế giới của tôi bây giờ phải chỉ có riêng mình , còn thế giới của chưa bao giờ chỉ có riêng tôi. Nên đừng làm cho chúng ta đều oán hận lẫn nhau trong tương lai. Hẹn gặp lại.” phủi tay ra, tới bên cạnh Phương Hữu Lợi, cảm kích nhìn lên ông.

      Phương Hữu Lợi lãnh đạm quét mắt nhìn Lương Phàm cái rồi cùng sóng vai với Trình Vận tới chiếc Bentley dừng bên vệ đường, săn sóc mở cửa xe dùm , “Mời vào.”

      Ông ít khi xem tin tức giải trí, cũng rất ít khi đụng đến những tạp chí liên quan đến tài chính kinh tế, nhưng về xì căng đan giữa Trình Vận và Lương Phàm, ông cũng có nghe phong thanh chút, mà phần lớn là nghe Bình An đọc qua ở nhà. Vốn dĩ ông cho là người phụ nữ tên Trình Vận trong miệng con ông nhất định là người hề có chủ kiến, nhưng ngờ sau khi gặp rồi ông mới phát có chuyện như vậy.

      Cái chàng Lương Phàm này... người đàn ông biết quý trọng cái mình có.

      “Phương tiên sinh, chuyện tối nay cám ơn ông.” Trình Vận lên xe xong, lập tức cám ơn với Phương Hữu Lợi.

      cái nhấc tay thôi chứ có nhiều nhặng gì. Trình tiểu thư cũng công tác à?” Phương Hữu Lợi khẽ mỉm cười, thấp giọng hỏi.

      Hai người ngồi băng sau, mỗi người bên, Trình Vận thoạt trông có vẻ rất ngượng ngùng, “Đúng vậy, muốn về khách sạn.”

      “Ở khách sạn nào, tôi tiễn về.” Phương Hữu Lợi , câu cũng hỏi về tình huốn mới vừa nhìn thấy.

      Trong thâm tâm Trình Vận vô cùng cảm kích ông hỏi đến vấn đề này, bởi chị nhất định biết phải trả lời làm sao, “Phương tiên sinh cũng công tác chứ?”

      Phương Hữu Lợi cười, “Đúng vậy, mới từ tiệc rượu ra.”

      Trò chuyện lúc, Trình Vận bất tri bất giác buông lỏng tinh thần, đồng thời cũng phát Phương Hữu Lợi là đối tượng chuyện phiếm rất tốt, dù cần nhiều nhưng luôn có thể đến mấu chốt vấn đề, hơn nữa rất hiểu ý chị.

      Tâm trạng của chị dần dần vui vẻ lên, còn nghĩ gì đến rắc rối và bi thương mà Lương Phàm từng mang đến cho chị trước đây nữa, khi chia tay, chị cũng muốn cứ để cho mình suốt đời cứ chui vào vòng nghĩ ngợi luẩn quẩn.

      Còn Lương Phàm lẻ loi đứng sững chỗ ven đường trơ mắt nhìn Trình Vận xa khỏi tầm mắt của mình, thần sắc bi thương nhìn theo hướng Trình Vận vừa rời .

      ra chờ đến lúc rốt cuộc muốn quý trọng còn kịp nữa rồi, cần nữa, mà giờ mới phát mình thể trong đời. Đây chẳng phải là trời cao trừng phạt đó sao?

      Lương Phàm cười khổ tiếng, bâng quơ bước .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 209: Bắt chuyện đãi bôi
      Edit: Khánh Linh


      Bình An cảm thấy gần đây mối quan hệ giữa với Nghiêm Túc dường như có chút vấn đề!

      Khuya hôm trước, khi muốn kết hôn sớm như thế, có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của . Mặc dù nhìn bề ngoài cũng tỏ ra mất hứng gì, nhưng biết nhất định rất thất vọng.

      hề thích việc có bất kỳ cảm giác vui nào giữa hai người!

      Bình An nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính suy nghĩ trong lúc, rồi cuối cùng vẫn kìm được mà cầm điện thoại lên, gọi điện cho Nghiêm Túc hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm.

      Sau khi tan sở, Bình An lập tức ngồi xe đến nhà hàng Bán đảo Italy để chờ Nghiêm Túc. Dường như hôm nay rất bận, mới vừa gọi điện thoại cho nghe vẫn còn họp.

      Đèn bán đảo được bật sáng, cả tiểu đảo như ngôi sao sáng rực rỡ chiếu ảnh ngược mặt sông.

      Nhìn xuyên qua nóc nhà và vách tường thủy tinh của nhà hàng, Bình An thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên và nhân tạo giao hòa với nhau của khu vực này, tâm trạng lập tức tốt lên ít. quyết định chút nữa nhất định phải ra sức dụ dỗ để làm cho Nghiêm Túc vui vẻ lên. Đêm hôm đó, tại cũng giải thích với rằng phải là muốn kết hôn, chỉ là nghĩ nên đợi thêm chừng hai năm nữa, đến khi xác định tất cả mọi thứ vào vết xe đổ của kiếp trước rồi, mới dám thả lỏng cố kỵ gì nữa mà bắt đầu cuộc sống mới của mình.

      Ít nhất cũng phải là sau khi đuổi được Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị cút ra khỏi Phương thị...

      “Phương tiểu thư, trùng hợp thế, chúng ta lại gặp mặt.” thanh khinh khỉnh từ phía sau truyền đến.

      Bình An vừa lấy lại tinh thần người chuyện tới trước mặt , người khoác bộ thời trang cắt may khéo léo. Hóa ra là cái người tên Liên Kiến Ba mấy ngày trước gặp qua lần ở công ty. chẳng có hảo cảm gì với người này nên chỉ cười nhạt, “Chào Liên tiên sinh.”

      “Liệu tôi có vinh hạnh được ngồi ăn tối cùng Phương tiểu thư nhỉ?” Cánh tay Liên Kiến Ba tùy ý khoác lên lưng ghế của Bình An, tư thế này làm cho hai người xem ra có chút mập mờ ái muội.

      “Ngại , tôi có hẹn.” Bình An cố gắng nhịn xuống vẻ mất kiên nhẫn, qua khóe miệng.

      Nụ cười ra vẻ tuấn tú của Liên Kiến Ba tràn ra mặt, “Đừng đợi bạn trai nha, người đàn ông nào mà bắt bạn trẻ trung xinh đẹp phải chờ mình đều phải là lựa chọn tốt đâu. Phương tiểu thư xinh đẹp đáng như vậy, phải hiểu điều này mà tự đối xử tốt với bản thân mình chứ.”

      “Liên tiên sinh cho là thế nào mới tốt cho bản thân mình đây?” Bình An ngoài cười nhưng trong lòng cười, hỏi ngược lại.

      “Đương nhiên là phải tìm kiếm... người đàn ông biết quý rồi. Phụ nữ cần quá mạnh mẽ, có người đàn ông để nương tựa vào phải rất tốt sao?” Mắt Liên Kiến Ba cứ nhìn chằm chặp vào Bình An, thanh càng lúc càng phát ra mập mờ.

      Bình An cười khẽ tiếng, trong lòng lại thầm mắng thằng cha này cũng quá tự kỷ rồi, “Cám ơn đề nghị của Liên tiên sinh, chẳng qua tôi cực kỳ hài lòng đối với vị hôn phu tại.”

      Liên Kiến Ba hiển nhiên phải là loại người biết khó mà lui, ta cười cười ngồi xuống chỗ ghế đối diện với Bình An, “Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, cho dù kết hôn rồi cũng vẫn có thể theo đuổi tình chân chính của mình mà, huống chi bây giờ còn chưa cưới hỏi gì. Phương tiểu thư, nên cân nhắc những người xung quanh xem có hợp .”

      Bà mẹ! Thằng cha này rốt cuộc nhăng cuội gì thế? Trông tướng y như tự đề cử nâng giá mình vậy!

      “Liên tiên sinh, cám ơn , hôn phu của tôi sắp tới rồi, nên...” Cút nhanh sang bên kia !

      “Tôi cũng muốn làm quen với nhân vật tiếng tăm ở thành phố G này đây. Để xem Nghiêm Túc có xứng với hay .” Liên Kiến Ba cười .

      Bình An cảm giác trong lòng mình có ngọn lửa dụ dỗ muốn chửi mắng người huỳnh huỵch bốc lên cao, “Liên tiên sinh, coi như Nghiêm Túc tương xứng với tôi , vậy cũng có gì liên quan tới đâu. hơi lo chuyện bao đồng rồi nhỉ?”

      “Tôi muốn theo đuổi , dĩ nhiên là liên quan tới tôi rồi.” Liên Kiến Ba như chuyện đương nhiên phải thế.

      Mẹ bà nó! Bình An lạnh lùng nhìn , “Đừng phí công vô ích, Liên tiên sinh, tôi và hợp.”

      Nếu như nể mặt là cổ đông của công ty cầm cái ly bàn ném thẳng vào mặt rồi!

      “Chưa thử làm sao biết?” Liên Kiến Ba nhún vai, kiên quyết chịu lùi bước.

      Bình An nhìn cái tên Liên Kiến Ba dai như đỉa đói này, mối hồ nghi trong lòng càng ngày càng lớn, tên này rốt cuộc vì cái gì mà lại gia nhập vào Tập đoàn Phương thị? thu mua cổ phiếu rốt cuộc là vô tâm hay còn có mục đích khác?

      rất muốn hỏi cho ràng ngọn ngành, nhưng rồi lại cảm thấy nếu để cho Liên Kiến Ba biết hoài nghi có thể càng khó điều tra ra manh mối hơn. Chi bằng cứ chịu đựng trước cái , để xem muốn làm gì.

      “Liên tiên sinh, cám ơn coi trọng tôi, nhưng mà ngoài hôn phu của tôi ra, tôi hề có hứng thú đối với bất kỳ thanh niên nào khác.” Bình An cười tủm tỉm trả lời, nhưng giọng điệu có chút lạnh lùng.

      Liên Kiến Ba cười ra vẻ bất cần đời nhìn thoáng qua sau lưng Bình An, rồi đột nhiên kề lại gần mặt , lên giọng, “Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi còn có quyền theo đuổi , mà Phương tiểu thư cũng có thể có nhiều lựa chọn hơn.”

      Bình An chỉ hờ hững nhìn ta, câu cũng .

      loạt tiếng bước chân vững chắc rất từ sau lưng bọn họ tiếng đến gần, giọng thản nhiên hấp dẫn đặc hữu của Nghiêm Túc vang lên, “Bình An, đến hơi chậm.”

      Mắt Bình An sáng lên, quay đầu lại nhìn Nghiêm Túc, thấy ngay sắc mặt u của , ánh mắt lành lạnh chiếu thẳng vào Liên Kiến Ba.

      Liên Kiến Ba cười cười, “Vậy tôi trước, Phương tiểu thư, hy vọng lần sau có cơ hội mời ăn cơm.” xong, thèm nhìn Nghiêm Túc lấy cái, nghênh ngang phách lối ngang qua cạnh , còn phát ra tiếng cười nghe như khiêu khích.

      nhanh ngồi xuống !” Bình An để ý tới Liên Kiến Ba, cười cười kéo tay Nghiêm Túc, “Con ruồi chết kia tởm lợm quá, làm em thấy mất hết cả khẩu vị.”

      Nghiêm Túc thu lại ánh hừng hực trong mắt, nhàng cười tiếng, sờ sờ đầu Bình An, “Tại tới trễ, đói bụng rồi chứ?”

      Bình An cười gật đầu, “Hơi đói. bận họp hả, sao trễ vậy?”

      “Ừ.” Nghiêm Túc đáp tiếng.

      khí giữa hai người hình như khá kỳ quái! Bình An cắn cắn môi dưới, nghĩ bụng phải làm sao đánh tan cục diện bế tắc giữa hai người, “Thế này... Ngày 12 tháng sau em phải về trường nhận bằng tốt nghiệp, có rảnh theo em ?”

      nhớ hồi mới tựu trường năm thứ nhất, bốn sinh viên non choẹt các vừa gặp thân, đêm hôm đó thân thân thiết thiết hàn huyên suốt đêm, cũng hẹn lẫn nhau ngày tốt nghiệp dẫn bạn trai của mình đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp. biết các bạn còn nhớ lời ước hẹn này hay , nhưng vẫn nhớ.

      Nghiêm Túc nhìn , khóe miệng mở ra độ cong tuyệt đẹp, “Được!”

      Bình An nở nụ cười ngọt ngào, chợt nhớ hình như lúc nãy Nghiêm Túc mới vừa nhìn thấy ngồi chung với Liên Kiến Ba cũng vui lắm, liền giải thích ngay với , “Thanh niên vừa rồi có quen ? ta chính là khách mời mà đến của công ty em đấy, đùng cái trở thành cổ đông lớn. Trước kia em cũng chưa từng nghe về nhân vật như thế, cũng biết từ chốn khỉ ho cò gáy nào nhảy ào vào.”

      “Liên Kiến Ba?” Nghiêm Túc khẽ cau mày, cũng chưa hề nghe về người này, “ ta thành cổ đông lớn của Phương thị? Người này chắc phải là người địa phương rồi, nếu có năng lực để thu mua nhiều cổ phiếu như vậy, tập đoàn đứng sau chống lưng sợ rằng cũng đâu.”

      “Em cũng nghĩ vậy. biết cuối cùng mục đích của ta là gì, cũng biết ta có quan hệ mật thiết nào với những người khác trong công ty . Em định hai hôm nữa tìm Tiểu Phúc, kêu ấy điều tra dùm em về người này chút.” Bình An .

      Đáy mắt Nghiêm Túc thoáng qua ánh sáng lạnh, đối với tiếng cười khiêu khích mới vừa rồi của Liên Kiến Ba kia, trực giác đàn ông của biết rằng kẻ này tuyệt đối đơn giản. Nếu ta xem là đối thủ là chuyện đơn giản, còn nếu như muốn nhằm vào Bình An hoặc Phương thị, tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn.

      Hai người ăn cơm xong, tiện thể dắt tay nhau ra bờ sông tản bộ.

      “Giai đoạn hai của Phượng Hoàng Thành hình như sắp tung ra bán rồi phải ?” Bình An ôm cánh tay Nghiêm Túc, đem nửa người dựa vào người .

      Nghiêm Túc cười vịn eo , “Em chẳng mua hai căn rồi đó sao? Còn muốn mua nữa à?”

      “Sao biết em mua biệt thự?” Bình An cười hì hì hỏi vặn.

      “Trong đầu em nghĩ gì còn nhìn ra được sao?” Nghiêm Túc nhéo nhéo chóp mũi , “ giữ lại căn biệt thự, về sau chúng mình kết hôn ở chỗ này.”

      Bình An hơi ngẩn ra. Sau khi kết hôn ở tại Phượng Hoàng Thành? Kiếp trước cũng ở tại Phượng Hoàng Thành, chẳng qua bây giờ ký ức về sinh hoạt hàng ngày của và Lê Thiên Thần rất mơ hồ. Kiếp này, rất thích Phượng Hoàng Thành, nơi đó là ý tưởng của Nghiêm Túc, là khu biệt thự vườn do thiết kế ra, nếu như cưới xong có thể sống cùng nơi này tốt biết mấy.

      Nghiêm Túc thấy sắc mặt Bình An thay đổi, nhớ tới việc mới rằng muốn kết hôn sớm thế hai ngày trước, liền giọng trần tình, “Ý là sau này, chứ phải là lập tức.”

      “Hửm?” Bình An ngẩn người, thấy đôi mắt Nghiêm Túc hơi khẽ tối xuống liền biết ngay là hiểu lầm. rướn lên quàng tay ôm cổ , hôn mấy cái lên mặt , “Nghiêm Túc à, phải là em muốn kết hôn, tại vừa tốt nghiệp xong là kết hôn luôn nên em thấy vậy gấp gáp quá. Còn có hơn tháng thôi đó. Em muốn sống cùng , nhưng mà em muốn có hôn lễ tuyệt đẹp với hơn, chứ phải là vội vã làm qua loa cho có.”

      Nghiêm Túc nhàng nâng mặt lên, nét dịu dàng và vui vẻ lẳng lặng chảy xuôi trong đáy mắt . câu nào, cúi đầu xuống hôn môi .

      Ánh đèn nhu hòa đưa bóng hình hai người ôm nhau kéo ra dài đất.

      Ngày hôm sau, lúc Bình An tiến vào công ty đụng phải Liên Kiến Ba dường như cũng vừa bước từ ngoài vào, tâm trạng vốn vui vẻ khỏi bị ảnh hưởng bởi có mặt của ta.

      “Chào buổi sáng, Phương tiểu thư. Chúng ta đúng là có duyên , mới cách đêm lại gặp mặt rồi.” Liên Kiến Ba nhiệt tình thân thiết chào hỏi cùng Bình An, cũng kiêng dè ánh mắt nhân viên xung quanh, tới thân mật đứng chung chỗ với Bình An.

      Bình An tránh sang bên cạnh hai bước, nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, “Chào buổi sáng, Liên tiên sinh.”

      “Phương tiểu thư hôm nay trông tươi tắn quá, xem ra tối qua vui vẻ nhỉ.” Liên Kiến Ba đầy mập mờ.

      “Ngày nào tôi cũng thấy vui vẻ hết, nếu như Liên tiên sinh có thể cách xa tôi ra chút, tôi càng vui vẻ hơn!” Sắc mặt Bình An hề thay đổi, thanh hoàn toàn lạnh như băng.

      Liên Kiến Ba cười cười, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi cũng chỉ lòng hâm mộ Phương tiểu thư mà thôi.”

      Câu này thốt ra cao thấp, nhân viên đứng chung quanh đều nghe được ràng, ngại vì Bình An đứng chỗ này nên ai dám phát ra chút thanh tiếng động nào, nhưng nhìn ánh mắt hiếu kỳ và hưng phấn của họ cũng đủ hiểu lời đồn thể nào cũng truyền từ phòng trà nước ra khắp công ty như lửa gặp đồng cỏ khô cho mà xem.

      Bình An lạnh lùng cười tiếng, cực kỳ phản cảm đối với kiểu đùa giỡn vô lại này của Liên Kiến Ba!

      Cửa thang máy vừa mở ra, liền lập tức bước vào trong, chẳng muốn đứng thêm khắc với tên Liên Kiến Ba miệng lưỡi xảo quyệt này. Trong cơn tức giận, chú ý tới Lê Thiên Thần đứng sau lưng những nhân viên chờ thang máy bên ngoài kia, nhìn màn kịch này mà trầm ngâm như có điều gì suy nghĩ lung lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :