Chương 221: Trồng xen
Nguyên tiêu qua , Tử Tình chuyển về nhà mẹ đẻ, ngày mười sáu tiễn bước nhà Thẩm Kiến Nhân, sáng sớm mười tám tiễn bước nhà Tử Phúc, lần này Lưu thị cũng mang theo hai hài tử cùng vào kinh. Tiểu Đào theo Lưu thị năm, cũng coi như thuận tay, Thẩm thị cho mang theo luôn. Mười chín, sau buổi trưa, tiễn Tử Lộc, Tử Thọ, hai người đều ở châu học, sáng sớm hai mươi tiễn Tử Hỉ, Tăng gia lại chỉ còn Tăng Thụy Tường, Thẩm thị, Tử Vũ, đương nhiên còn có Trần thị và đứa .
Tử Tình thấy Tử Hỉ rồi, dưới cổ động của Lâm Khang Bình, lại chuyển về Tình viên, bởi vì ở Tăng gia, Lâm Khang Bình và Tử Tình thể ngủ cùng giường, Lâm Khang Bình Tử Tình ở bên cạnh, khó yên giấc, Tử Tình lay chuyển được , chỉ có thể chuyển về Tình viên, cũng may hai nhà giống như nhà, mỗi ngày Tử Tình thường đến, Thẩm thị cũng tán gẫu, ngày nhanh chóng trôi qua.
Tử Tình thấy cha mẹ mỗi ngày tuổi tác lớn, Tử Vũ cũng thành đại nương, nhờ Tăng Thụy Ngọc thuê hộ gia đình thành phúc hậu ở trong thôn, mỗi ngày đến sau núi chăm sóc cây ăn quả, Thẩm thị cùng Tử Vũ cũng có thể có thời gian làm chuyện khác.
Ngày này, Tử Tình ở phòng tắm dạy Lâm Khang Bình ngâm giống, có dưa hấu, có đậu đũa, dưa chuột, hạt tiêu, Tiểu Lam báo Tăng Thụy Ngọc đến đây, Tử Tình vội cùng Lâm Khang Bình đến tiền viện, nguyên lai là vì chuyện cày bừa vụ xuân.
"Chỗ ngươi có vạt đất trống lớn, dù sao cũng phải cày, ý ta là nên cày trước mấy ngày , bữa nay cũng rãnh rỗi, dễ tìm người, làm xong vệc nhà ngươi, chúng ta cũng cấy ruộng nước. Ngươi nghĩ là trồng gì chưa?"
"Ta muốn trồng đậu xanh, tam thúc, ngươi thấy bây giờ được ?" Tử Tình hỏi. Đậu xanh những có thể làm đất màu mỡ, nghe đậu xanh còn tương đối dễ bán.
"Mùa xuân trồng đậu xanh phải trồng sau cơn mưa, theo ta ngươi nên trồng ngô , ngô hái xong ngươi lại trồng đậu xanh cũng dược, ta thấy ít thôn dân ở vùng núi trồng ngô nhiều, được tốt lắm nhưng vẫn có thứ để thu hoạch." Tăng Thụy Ngọc khuyên nhủ, ngô sản lượng vẫn tương đối cao, rất nhiều người có đủ thóc gạo để ăn, đều bắt đầu xay ngô thành bột, trộn với bột mì rồi ăn. Cho nên giá ngô tuy rằng cao, vẫn tương đối dễ bán.
Tử Tình nhớ được ngô cùng đậu tương có thể trồng xen, trồng xen có thể đề cao năng suất thu hoạch, nhưng mấu chốt là Tử Tình biết thao tác cụ thể, còn phải tự mình từ từ nghiệm, biết lỗ nhiều , nhưng mặc kệ thế nào, mình cũng muốn thử lần .
Nghĩ nghĩ, Tử Tình liền : "Vậy nghe tam thúc, trồng ngô, lát nữa về ngươi mua giúp ta hạt ngô, à, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm các công nhân làm việc nhân nhé, trồng ngô để khoảng cách lớn hơn chút, giữa hai hàng ngô, ngươi để bọn họ trồng ít đậu tương, mầm móng đậu tương ngươi mua , Khang Bình biết trồng. Phương diện này ngươi có kinh nghiệm hơn, đậu tương trồng hơn hai tháng là nhổ được, ảnh hưởng tới việc ngô mọc, ta thấy qua điều này từ nơi nào đó rồi, năm nay ta thử trước xem, nếu thành công, sang năm các ngươi cũng có thể trồng theo."
" có thể? Ngươi phải nghĩ cẩn thận, lỡ thành công, lãng phí mầm móng , nhưng còn lãng phí mảnh đất, bằng, ngươi lấy nửa để thử , vừa vặn cũng có thể nhìn xem hai bên thu hoạch khác nhau bao nhiêu! Lỡ được ngươi còn thu hoạch được trăm mẫu."
Tử Tình nghe vậy, thấy có lý, vội : "Vậy nhờ Tam thúc thu xếp giùm, mầm móng đậu xanh hai trăm mẫu cũng phải mua, phiền ngươi chuyến rồi."
"Đúng rồi, Tam thúc, bên thôn trang kia còn có hai người tuổi tác lớn chút, bọn họ cũng làm nghề trồng trọt, ngươi xem có chuyện gì ngươi an bày bọn họ làm , ruộng đất gì ngươi cũng bọn tiếng, ta hiểu mấy vấn đề này lắm." Lâm Khang Bình .
Tăng Thụy Ngọc đáp ứng, vừa định ra ngoài, bỗng xoay người hỏi: "Củ sen trong vườn nhà ngươi cần trồng nữa à? Nhưng cũng mất bao nhiêu công, đừng mời người ngoài, mấy huynh đệ bọn ta lại giúp ngươi hai ngày là được, dù sao trong nhà ngươi đều có người, bọn ta thương lượng xong ngày nào đó rỗi rảnh đến. Năm nay giúp ngươi làm năm, để người của ngươi học theo, sang năm có thể tự làm."
Lâm Khang Bình cảm ơn, : "Năm ngoái thu hoạch củ sen giữ lại rồi, cần trồng nữa, nhưng vẫn cảm ơn các vị thúc thúc. Nhưng dưa hấu trong nhà cần cày chút, Tam thúc ngày nào đó có rảnh giúp chút."
Tử Tình đột nhiên nhớ tới, : "Khang Bình, chúng ta còn nợ mấy vị thúc thúc bữa rượu đấy, là ta hứa, chỉ sợ qua vài năm. Theo ta hôm nào làm xong việc ruộng nương, mời họ đến bữa."
Tăng Thụy Ngọc cười gật đầu rồi, Tử Tình cho Lâm Khang Bình nguyên nhân.
Lão vương bắt đầu dọn dẹp hoa hoa cỏ cỏ trong vườn, cùng với mảnh rừng trúc kia; Lâm Phong mỗi ngày vẫn bón phân cho rừng đào, vịt ngan trong nhà ít, trừ bỏ ở hồ nước hoạt động, còn chui vào vườn đào kiếm ăn; Lâm Sơn quản lí đất trồng rau, nếu làm kịp Lâm An, Lâm Phúc giúp đỡ ; Lâm An chủ yếu phụ trách chuyện ngoài nhà, Lâm Phúc cơ bản là người hầu của Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình ra ngoài làm người gác cổng.
Tử Tình mời vài vị đường thúc ăn cơm, thuận tiện mời luôn Tam bà bà, Lâm Khang Bình và các vị đường thúc uống rượu, vui vẻ giải tán, làm Tam bà bà vui mừng, thấy ai cũng khen Tử Tình cùng Lâm Khang Bình nhân nghĩa hào phóng, lời này truyền đến tai lão gia tử cùng Điền thị, tự nhiên là tức tối. Điền thị định tới hỏi tội, nhưng mấy lần tranh cãi, Điền thị cuối cùng hiểu, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình để bị bà nhào nặn được, chỉ ở nhà thầm thở dài. Đương nhiên, Tử Tình biết chuyện này.
Trời mưa lúc ba bốn ngày, ngày này, trời trong, Tử Tình bế Duệ đến chỗ Thẩm thị, Tiểu Thanh theo, ôm áo len mà Tử Tình đan cho Hà thị, thấy Hạ Ngọc gạt nước mắt với Thẩm thị, : "Ta mới ở mấy ngày, trước kia cũng thấy nàng vậy, sao ta vừa đến ở muốn lấy phòng ở, phòng ta ở là nhà của nàng. Ta là nữ nhân, sao ở phía sau được? Ta luôn luôn nhát gan, thân thể cũng tốt, cũng phải biết."
Tử Tình nghe hiểu lắm, vội hỏi sao lại thế này, Thẩm thị nhìn nhìn Hạ Ngọc, thở dài, nguyên lai là Hạ Ngọc lo lắng đứa thích ứng kịp, muốn ở lại cùng đứa thời gian, nàng ở căn phòng lúc trước, ai ngờ Tăng Thụy Khánh trở về, Chu thị phòng đó để Tử Toàn ở, Tử Toàn cũng mỗi ngày lớn, thể luôn ngủ cùng nương được, huống chi còn có Huy Huy, nhưng để hai người bọn họ đến phòng sau, Chu thị cũng yên tâm, vì thế mở miệng đuổi Hạ Ngọc, để hai mẹ con nàng chuyển đến phòng sau mà ở, đằng sau lớn như vậy, nàng mình ôm con sao dám ở? Chẳng lẽ vì nàng mà để lão gia tử cùng Điền thị chuyển đến phòng sau? Lão nhân ở phòng kia lâu, cũng muốn chuyển chỗ, huống chi phòng sau vài năm có người ở, có chút trầm, cho nên Hạ Ngọc rất khó xử.
"Nhị , việc này cũng khó, trong thôn các ngươi có tư thục ?" Tử Tình hỏi.
"Có, nhưng làm thế này cũng vì đỡ ít bạc mà." Hạ Ngọc thấp giọng .
"Nhị , ta có ý khác, nếu ngươi nguyện ý về nhà, ta năm trợ cấp ngươi 5 lượng bạc, để ngươi xem bệnh uống thuốc luôn, chắc là đủ nhỉ. Nếu nguyện ý ở lại đây, ngươi cứ đến nhà ta ở, dù sao nhà ta có rất nhiều phòng trống, chính chỉ ta lo ngươi cùng đứa ở nhà, dượng vừa chăm trong nhà, còn lo chuyện ngoài nhà nữa, sắp đến cày bừa vụ xuân mà. Gia đình sống chung với nhau mới tốt, ta muốn chuyện này với ngươi lâu rồi, nhưng thấy ngươi nên quên mất."
"Sao ta lại biết xấu hổ mà nhận được, các ngươi giúp ta quá nhiều, , vài năm nay, dượng ngươi trồng ít đậu nành, còn có khoai ngươi cho nữa, thu địa tô vài mẫu ruộng nước, cũng đủ chúng ta sống, năm có thể thừa được mười lượng bạc. Nhưng chỉ có mình dượng ngươi làm, ta sợ làm hết, luôn mời hai đệ đệ của hỗ trợ, lại lấy chút tiền làm mâm rượu mời bọn họ ăn."
"Đây là điều hiển nhiên, ngươi ra tiền, bọn họ ra sức lực, bằng , tình cảm huynh đệ cũng chịu nổi dày vò năm hai năm." Thẩm thị gật đầu.
"Vả lại, Tử nhi cũng mười bốn, chậm nhất là sang năm gả , mặc dù ta phải mẹ ruột của nàng, nhưng cũng nuôi nàng mấy năm, cũng muốn để người khác nhảm, thế nào cũng phải đặt mua cho nàng mấy thứ đồ cưới được được. Cho nên trong tay ta còn có mấy chục lượng bạc, cũng dám tiêu nhiều, vài năm nay ít nhiều được các ngươi giúp, ăn mặc dùng luôn đưa cho ta, cho nên ta tự bỏ tiền mua dược. Ta nghĩ xong chuyện Tử nhi, có bạc muốn mua hai mẫu ruộng nước, tương lai đứa chịu đói. Thân thể nàu của ta, ai biết còn có thể giúp được mấy năm?" Hạ Ngọc rơi nước mắt, .
" khỏe mạnh lại bậy, nghe Tình nhi , nên về nhà , ngươi ở chỗ này, cha mẹ chỉ khó xử thêm, tính nhà đại tẩu, Mộc Mộc cũng thường xuyên ở chỗ nương, trong nhà nhiều đứa , có lúc chăm sóc. Tình nhi rất đúng, gia đình ở cạnh nhau mới tốt, ta khổ hơn mười năm, nhị ca ngươi cuối cùng cũng hiểu, bằng nhị ca ngươi cũng nghỉ việc để về nhà mở lớp học đâu." Thẩm thị khuyên nhủ.
Hạ Ngọc nghe xong Thẩm thị cùng Tử Tình , suy nghĩ lát, : "Ta về nhà thôi, cũng cần Tình nhi cho ta bạc, năm cũng chỉ dùng hết hai lượng mà, chờ về sau ta khó khăn, ta lại mượn các ngươi sau, nhà của ta nuôi nhiều gà vịt, còn có cây ăn quả cần quản lý, sao thể kiếm được hai lượng được, là ta hồ đồ." xong vỗ vỗ đùi mình, đứng dậy phải . Tử Tình vội bảo khi nào về tiếng, để Lâm An chở.
Chương 222: Thư Duệ trăm ngày
Hạ Ngọc rồi, Tử Tình hỏi Thẩm thị: "Nương, giờ dương khoai dễ bán ? Bán được bao nhiêu văn cân?"
"Mấy năm nay nhiều người trồng dương khoai, bán lên giá, cũng chỉ có năm mất mùa thời mới bán được ít, bây giờ mùa màng tốt là văn cân, năm mất mùa hai văn cân. Cũng may sản lượng cao, hơn trồng mấy loại khác nhiều. Nhưng ruộng cạn bên ngoài bây giờ chúng ta còn trồng lúa mạch."
Tử Tình biết địa phương hầu hế diện tích đều trồng lúa nước, ruộng cạn đều ở triền núi, thích hợp trồng lúa mạch, lúa mạch tương đối tinh quý, bột mì (xay từ lúa mạch) dùng để làm mì sợi, là quà tặng tương đối thể diện, Tử Tình chỉ lần thấy Thẩm thị đưa mì sợi cho nhà mẹ đẻ. Đây cũng là nguyên do vì sao lão gia tử cần gạo tẻ ngược lại muốn thạch lúa mạch. Nếu Tử Tình mua đất hoang có thể cải tạo tốt, dùng để trồng tiểu mạch, cũng coi là chiêu số kiếm tiền nhiều.
, Tử Vũ và Hà thị vào được, nguyên lai hai người thấy Hạ Ngọc lại, biết có chuyện muốn , nên ra phía sau núi nhìn hoa đào nở chưa.
"Bà ngoại, mau tới thử áo len ta đan, hai ngày nữa trời ấm áp mặc." Tử Tình mở áo len ra, thay cho Hà thị.
"Trời trời, ta nghe môt cái áo len ngươi có thể bán được 5 lượng bạc. Đừng cho lão bà như ta mặc, phí phạm." Hà thị vội xua tay, khéo léo từ chối.
"Bà ngoại, ngươi cái gì đâu? Đừng là 5 lượng, 50 lượng cái, cháu ngoại của người vẫn hiếu thuận." Tử Tình vừa vừa giúp Hà thị cởi áo bông bên ngoài.
"Cũng đúng, nương, đứa này có phần hiếu tâm, ngươi cứ nhận , bây giờ nàng cũng thiếu gì cả." Thẩm thị ở bên khuyên nhủ, nghĩ đến cuộc sống bây giờ của Tử Tình, Thẩm thị hết sức vừa lòng, con rể chỉ có khả năng, mà lại chăm sóc Tử Tình rất tốt.
Hà thị mừng cười toe tóe. già còn có thể hưởng phúc của cháu ngoại, ăn mặc toàn đồ hiếm lạ.
Tử Tình trở về nhà, Lâm Khang Bình cười đem đứa giao cho Tiểu Thanh, kéo nàng đến mảnh đất trồng rau."Tình nhi, , ta gieo mầm móng nẩy mầm rồi, thần kỳ."
Hai người đến vườn đất trồng rau, mùa xuân nước mưa vừa đủ, chỉ mầm móng nẩy mầm nhanh, mà dại cỏ dại cũng mọc tốt. Lâm Sơn ngồi xổm cúi đầu nhổ cỏ, Tử Tình thấy ray chân vịt có ít, liền : "Lâm Sơn, nhổ ít rau chân vịt dại đưa đến bếp , mời Vương bà bà sáng sớm ngày mai làm canh suông ăn." Canh suông là cách gọi khác của vằn thắn.
Lâm Khang Bình thích ăn mì phở, trong nhà luôn có bột mì. Lần trước Điền thị chúc thọ, Tử Tình cố ý có. mặc dù Tử Tình thích ăn mỳ, nhưng canh suông vẫn thích. Sủi cảo phương bắc ăn khô cằn, nhưng Vương bà tử làm canh suông khác, rất thơm và ngon, vừa thấy thèm ăn, mỗi lần Tử Hỉ đến ăn đều tranh giành với Lâm Khang Bình.
Lâm Sơn đáp ứng, mình nhổ rau chân vịt, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình cũng ngồi xuống, xem Lâm Khang Bình trồng mầm móng, hạt tiêu cùng dưa chuột nhú ra trước, dưa hấu chắc phải vài ngày nữa.
"Đây là lần đầu tiên ta tự làm mấy thứ này. Về sau ngươi từ từ dạy ta, ta chắc chắn có thể học xong, ta vốn là con nông dân mà. nhiều ngày ta luôn đến mảnh đất hoang, xới đất ủ phân, chắc phải để thêm vài ngày. Chanh viên ấp đám gà con, tổng cộng chắc cũng được tầm năm ngàn con gà. Dê có năm mươi con, thỏ lắm." Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình đứng lên.
" cho bọn họ, chuồng gà phải rải vôi định kỳ, cần đổi rơm mới, cẩn thận chuột, nếu phát chuột phải dùng bã chuột diệt. Đúng rồi, nuôi mấy con mèo ra sao?"
" biết, yên tâm , ngươi cả mấy trăm lần rồi, mỗi ngày ta qua dạo vòng ." Lâm Khang Bình xong véo má Tử Tình : " là người quan tâm đủ chuyện."
"Bây giờ bắt đầu chê ta lải nhải, về sau chờ ta già , lải nhải ngươi cách ta rất xa đấy." Tử Tình ôm lấy thắt lưng Lâm Khang Bình, ngửa đầu , quên bên cạnh còn có Lâm Sơn cúi đầu làm việc.
Lâm Khang Bình nhân thể hôn cái môi Tử Tình, "Sao có thể chứ, ta thích nghe Tình nhi chuyện, ta dù ghét con cũng ghét ngươi."
Hai người lời ngon tiếng ngọt, Lâm Sơn sợ tới mức vội ôm bó rau chân vịt chạy như bay, chờ Tử Tình phản ứng lại, véo mấy cái lên thắt lưng Lâm Khang Bình, chọc Lâm Khang Bình trực tiếp ôm Tử Tình vào phòng.
Phía nam, mùa xuân phần lớn là mùa mưa dầm, suốt ngày mưa tí tách, trong phòng ẩm, nhiều thứ mốc meo, trời vừa tạnh đem các loại quần áo lấy ra phơi, cho nên Tử Tình đến nay vẫn nằm phản, tốt xấu gì mỗi ngày đều nấu nước ấm rửa mặt, phản đủ ấm là được, ít nhất ẩm ướt. Cho nên năm nay Tử Tình nằm phản hơn nửa năm.
Hoa ở rừng đào đều nở, đáng tiếc mỗi ngày luôn mưa, cho nên hoa rụng đầy đất, như thế Tử Tình đỡ chuyện, đào kết quả nhiều quá ngọt. Tử Tình thích ngồi ở đình nhìn hoa đào, nhất là hoa đào trong mưa, luôn có loại cảm giác bay bổng, khói bao phủ Tình viên, xinh đẹp mà im lặng, có khi Tử Tình biết mình mơ hay tỉnh.
Tử Hỉ rất thuận lợi vượt qua thi huyện, thành tích đứng thứ hai, bây giờ Tử Lộc mới mua nhà gần chỗ thi Châu, Thẩm thị ngẫu nhiên qua thăm , bởi vậy, Tử Tình thường đón Hà thị cùng Tăng Thụy Tường, mẹ con Trần thị cùng với Tử Vũ lại ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tăng Thụy Tường thích ngồi ở cầu nổi thả câu, mùa này cá trích nhiều, dễ câu, cá trích cho tầm bàn tay lớn, có khi ăn hết, cũng đưa cho Điền thị bọn họ, lão gia tử vừa nghe là câu ở hồ nước Tình viên, có việc gì cũng đến câu cá, có khi cũng ở lại ăn cơm. Tử Tình thấy bọn họ thà rằng khoác áo tơi đội nón lá, ngồi cầu nổi, cũng nguyện ý ở nhà, là hiểu.
Ngày nhoáng lên cái đến hai mươi bốn tháng ba, Thư Duệ trăm ngày, mưa dầm cuối cùng ngừng lại, sau khi lão gia tử ăn xong, rãnh rỗi lại đến, bưng cái đòn, ngồi ở cầu nổi, Lâm Khang Bình biết từ nơi nào lấy ra mấy con ba ba, kéo Tử Tình cùng đến phóng sinh, chọn con lớn giữ lại làm canh, còn thừa đều ném vào hồ nước, : "Vài năm sau chúng ta muốn ăn con ba ba cần ra ngoài mua."
Lão gia tử nghe xong bỗng nhiên : "Nghe hồ nước có nhiều lươn, mùa xuân lươn cũng ra ngoài kiếm ăn, bằng chúng ta bắt lươn ăn ."
Tử Tình vừa nghe, hưng trí, vội được. Lão gia tử trở về lấy vài cái giỏ trúc, giỏ trúc này rất khác, ở giữa phình ra, hai đầu , lão gia tử bỏ rất nhiều giun trong đấy, đăth bên bờ nước.
Lâm Sơn Lâm Phong lớn từ trong thôn bản, đúng tuổi bướng bỉnh, bọn họ dùng cần câu, trực tiếp gắn giun vào, bỏ vào hồ nước, vội vội vàng vàng, ngẫu nhiên cũng có thể bắt được con lươn, đáng tiếc hiệu quả cao. Làm Tử Tình nhìn cũng thích lắm, ngược lại giữ giỏ trúc lão gia tử để, qua hai khắc ( 1 khắc = 15 phút) lại nhắc lên nhìn xem, cũng bắt ở được 3 con, lão gia tử oán trách Tử Tình quá nóng vội.
Lúc này Hà thị, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị bọn họ lại, trong tay đều cầm đồ theo, Hà thị cho Duệ dây chuyền vàng, Thẩm thị cùng Trần thị cũng đều là vòng tay vòng chân vàng cộng thêm bộ quần áo, Tử Vũ làm đôi giày hình đầu hổ, Tăng Thụy Tường nhìn thấy lão gia tử, rất ngoài ý muốn, còn tưởng rằng lão gia tử cùng Điền thị sáng sớm đến để tặng quà trăm ngày cho đứa Tử Tình.
Lão gia tử thấy mọi càm cầm quà, mặt có vài phần ngượng ngùng, trong lòng Tăng Thụy Tường cũng hiểu, có dằn thất vọng xuống, vẫn phân phó Lâm An đến lão phòng mời mọi người đến ăn cơm. Lão phòng có Điền thị, nhà Tăng Thụy Khánh, mùa cấy mạ nên Tăng Thụy Khánh ở nhà. Hơn nữa nhà Thu Ngọc cũng chủ động lại, người nhiều lắm, bàn lớn là đủ rồi.
Thu Ngọc tặng bộ quần áo hài miệt, Điền thị thấy, vội vỗ đầu mình: " là hồ đồ, quên mất vật hôm nay trăm ngày."
Chu thị cũng vỗ tay : "Đúng là quên mất, ta còn nghĩ hôm nay là ngày lành gì mà bảo chúng ta đến ăn cơm chứ."
"Xem đại nương kìa, giống như chúng ta vì quà của đại nương mới mời bằng, vừa vặn hôm nay ông đến câu mấy con lươn, Khang Bình mua con ba ba về, kêu mọi người đến náo nhiệt chút, có ý khác." Tử Tình , trong lòng thầm nghĩ, có tâm vô tâm vừa thấy là biết, mà thôi, đỡ mình lấy quà đáp lễ, nếu lão gia tử ở đây, hôm nay cũng lười gọi bọn họ đến.
, Tiểu Lam bưng chậu canh Vvương bà tử dùng lươn và ba ba cùng nấu, màu nước canh trắng trắng, Tiểu Thanh múc canh cho mọi người.
"Lươn này là ta vất vả bắt đến, lát nữa chắc còn có món cá trích kho tàu, cũng là ta câu lên." Lão gia tử vội , chủ yếu là muốn kéo đề tài ra, cũng quên hôm nay là trăm ngày chắt, nhưng chỉ cần tính là nhớ, chỉ sợ lão bà tử chịu bỏ tiền mua thứ tốt, quá ràng tâm tư lão bà tử, trong tay có tiền, cho Xuân Ngọc cũng mua đồ ăn cho đứa Thu Ngọc, bây giờ phai nhạt với Hạ Ngọc nhiều, biết có lão nhị chiếu cố.
Tăng Thụy Khánh nghe xong cũng hưng trí, : "Lúc ta cũng bướng bỉnh, biết câu ếch, bắt cá chạch, đáng tiếc nhiều năm làm qua, hồi nữa nên thử xem."
bữa cơm ăn vội vã, ngay cả rượu cũng uống hai ngụm, sau khi ăn xong vội vàng tìm cái cần câu, tự mình đào chút giun, đem cần câu vung vào nước.
Chương 223: kiện lươn và cá
Tử Tình rất ít thấy Tăng Thụy Khánh hưng trí cùng nhiệt tình với những chuyện này, mặt lúc nào cũng hằm hằm, bây giờ thấy cười. Liền : "Hôm nay đại cha làm gì mà cười vậy, phải câu cá thôi à?"
Chu thị thấy cũng : "Cũng do chất nữ có cách, ta còn ít thấy vui vẻ như vậy, về sau nên thường dỗ đến đấy, đỡ mọi người thấy vẻ mặt kia của ."
Thu Ngọc liếc mắt nàng cái, lén bĩu môi, cho là đúng.
Mấy phụ nhân liền ngồi trong phòng nghỉ, Tử Tình đồng ý để người ngoài vào phòng riêng của mình, phòng vợ chồng ở là nơi riêng tư nhất, người ngoài đến luôn có ánh mắt nhìn trộm, cho nên phòng ngủ đều do Tử Tình tự mình dọn.
Vì thế, Tử Tình liền làm cái giường ở phòng phía tây gian thứ nhất đằng trước viện, mặt có đệm mềm, ở giữ để cái bàn , có thể bỏ điểm tâm cùng nước trà, người nhiều có thể ngồi, ít người nằm, ở cửa sổ còn có tháp quý phi, dùng để chiêu đãi nữ. Nam ở phòng khách.
Chu thị nhàm chán, muốn chơi mạt chược, Thẩm thị thích chơi cùng Chu thị, tặng chỗ cho Hà thị, đáng tiếc Hà thị ánh mắt được tốt, vì thế, Hà thị cùng Thẩm thị hợp tác, cộng thêm Tử Tình cùng Thu Ngọc, cũng đủ chân.
Điền thị nằm giường, chăm nữ nhi Uyển Tình của Thu Ngọc, Uyển Tình nửa tuổi, với lại lấy tên Uyển Tình còn có nguyên do, trước lúc đặt tên, Thu Ngọc hi vọng đứa có thể giống Tử Tình, cũng mạng tốt như Tử Tình, cho nên lấy tên Như Tình, Tăng Thụy Tường nghe xong : "Uyển Tình, Như Tình đều hay hơn mà." Vì thế Như Tình đổi thành Uyển Tình .
Chia bài xong, Tử Tình vừa chơi vòng. Tiểu thanh ôm Duệ vào : "Nãi nãi, tiểu thiếu gia đói bụng, muốn ăn sữa."
Tử Tình đem bài ném cho Tiểu Thanh, còn mình ôm con đến phòng cách vách cho bú sữa, chơi với đứa , lại dỗ đứa ngủ, nửa canh giờ trôi qua, chờ lúc Tử Tình trở vào phòng, để Tiểu Thanh đem đứa ôm về ngủ, mới phát mạt chược đánh nữa, Chu thị vẻ mặt tức giận, Thu Ngọc tuy tốt chút nhưng vẫn trầm, Tử Tình nhìn lướt qua, trước mặt Tiểu Thanh chất đống tiền đồng, tiểu nha đầu ngơ ngác hiểu.
Tử Tình giao đứa cho Tiểu Thanh, lúc này Tử Toàn cùng Mộc Mộc chạy vào hô: "Bên ngoài bắt được rất nhiều cá lượn, nhanh xem. "
Tử Tình đem tiền đồng bàn chia cho hai hài tử, sờ sờ đầu bọn họ, : "Cầm mua chút giấy bút để luyện chữ."
Chu thị cùng Thu Ngọc lập tức dịu mặt, cười theo bọn ra ngoài. Tử Tình cùng Thẩm thị nhìn nhau cười, khó trách Thẩm thị muốn chơi. sớm biết được tính tình Chu thị, chỉ sợ là cố ý muốn chơi mạt chược. Trước kia lúc ở chỗ Thẩm thị, Tử Phúc bọn họ chơi bài đều cố ý nhường nàng, ngờ tới hôm nay lại thua nha hoàn.
Tử Tình vừa đến bên bờ nước, Lâm Khang Bình cười : "Hôm nay ngươi ăn đủ rồi nhá, có hơn nửa bồn đấy. Đại cha quả có tài, phần lớn đều là bắt."
" cho Vương bà bà biết, làm cay chút, cho nhiều hành tỏi, còn có măng tây nữa, đừng quên đem xương cá băm cho vịt ăn." Tử Tình .
Bữa tối, trước mặt Tử Tình là món lươn xào măng, chút hạt tiêu đều có, Tử Tình nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Tử, Tiểu Tử cúi đầu vội : "Vương bà bà làm cho nãi nãi. bú sữa được ăn cay."
"Đúng rồi, ta quên mất." Thẩm thị vội , có chút tự trách, mình làm nương mà chú ý nhiều bằng người ngoài, nhưng bởi vì việc này, Thẩm thị cùng Lâm Khang Bình lại nhìn Vương bà tử bằng ánh mắt khác.
Chu thị thấy vội : "Tử Tình, lươn mà bỏ tiêu ăn ngon, mùi tanh quá nặng, bằng ngươi đem số còn thừa cho nhà ta , đại cha ngươi cùng tiểu đệ ngươi đều thích ăn. Chờ ngươi có thể ăn cay bảo đại cha ngươi giúp ngươi bắt là được."
"Xem đại nương kìa, sao được chứ? phải là mấy con cá thôi à? Cho dù Tình nhi có thể ăn, đại nương mở miệng muốn, cũng phải đưa cho đại nương. Ông cũng thích ăn, lúc về các ngươi tự chia , còn có nương ta cùng tiểu nữa." Lâm Khang Bình trả lời. Lâm Khang Bình phản cảm nhiều với Chu thị, cho nên thống khoái đáp ứng.
"Tỷ phu, Vũ nhi cũng muốn ăn, Vũ nhi cũng thích ăn, bằng tỷ phu lấy mấy con lớn cho Vũ nhi, còn có nhị tẩu nữa." Tử Vũ vội , tiểu nha đầu năm nay cũng mười tuổi, vừa thấy đồ nhà mình sắp bị người khác lấy , trong lòng rất mất hứng, ỷ vào tuổi, thẳng ra.
Lâm Khang Bình há có thể biết tâm tư của nàng, vội phân phó Lâm An chọn mấy con lớn nhất, Chu thị đau lòng, phảng phất như Tử Vũ cướp đồ của nàng, muốn mở miệng lại ngượng ngùng, nhăn mày, nhìn chằm chằm tay Lâm An, Tử Tình nhìn biểu cảm của nàng, muốn cười lại dám cười lớn tiếng, đành phải cúi đầu buồn cười.
Buổi tối, Tử Tình bỗng cảm thấy đau đầu nghẹt mũi, Lâm Khang Bình thấy vội : "Chắc ban ngày ở bên bờ nước lâu, mùa xuân lại là mùa dễ cảm, ngươi nghe lời, ngươi mấy lần cũng nghe." xong định đứng dậy mời đại phu.
Tử Tình giữ chặt tay : "Ta còn phải cho con bú, uống thuốc tốt, bằng để Vương bà bà dùng nấu chén canh đậu xanh cùng gừng đến, uống lên mà ra mồ hôi tốt rồi, nếu được ngày mai tìm đại phu cũng muộn."
Lâm Khang Bình đáp ứng, chỉ chốc lát liền bưng chén canh gừng nóng bỏng, đút Tử Tình uống hết, lại thiêu nóng phản, đem đứa đặt xa Tử Tình, còn mình ôm Tử Tình, thường thường sờ sờ trán Tử Tình, thấy Tử Tình chảy mồ hôi mới yên tâm mà ngủ.
Ngày kế, sáng sớm, Lâm Khang Bình lại buộc Tử Tình uống bát canh gừng, nơi nào cũng cho , cơm canh đều ở ăn phản luôn.
Buổi chiều, Thu Ngọc đến xem nàng, Lâm Khang Bình có cách nào khác, chỉ có thể ôm nàng vào phòng ngủ. Thu Ngọc ngồi ở mép giường, hỏi vài câu Tử Tình.
"Sao ôm đứa đến? Ai trông?" Tử Tình thấy Thu Ngọc đến tay , liền hỏi.
"Ngủ rồi, bà ngươi trông. Biết ngươi bị bệnh thoải mái, nên đến thăm. Ngày hôm qua, hơn nửa bồn cá, nếu Tử Vũ mở miệng, đại nương ngươi chắc chắn thể chủ động chia cho cha mẹ ngươi. Đại cha ngươi bưng về nhà, đại nương ngươi chỉ cho bà ngươi bốn năm con cá xíu, ta gần đây cùng ăn ở đấy, cho. Trùng hợp hôm nay là chợ phiên, nàng lại cầm bán , cân lươn có thể bán được hai mươi văn, hơn nửa bồn cũng phải chục cân đấy."
Tử Tình thế mới biết, Thu Ngọc gần đây lại cùng lão gia tử bọn họ ăn cơm, "Về sau, nàng mà muốn gì chỗ ngươi, ngươi đừng cho. Nàng nghèo như các ngươi nghĩ đâu, lúc trước, đại cha ngươi trừ bỏ lương bổng, còn có ít khoản thu nhập thêm, cho tới bây giờ còn giao cho bà ngươi, đều cất cho riêng mình, lúc các ngươi , nàng là người trông bếp, mỗi ngày cùng Tử Bình ăn vụng, nếu hai mẹ con họ sao béo đến thế? Các ngươi hồi đám gầy như củi khô, khi đó ngươi còn , chỉ sợ nhớ được." Thu Ngọc thấy Tử Tình lên tiếng, cho rằng Tử Tình đồng ý với lời của nàng, còn thêm.
Tử Tình cười cười, : "Ta hồi đó mới bao lớn đâu mà nhớ? Đại cha ta bây giờ vẫn mười lượng bạc năm à?" Xem ra chuyện Chu thị cùng Tăng Thụy Khánh giao ít bạc Thu Ngọc cũng biết, giấu giếm ghê gớm.
"Tăng lên rồi, giờ là 12 lượng. người chịu thiệt cũng là cha ngươi, khi đó đại cha ngươi cùng đại nương chê nhà ngươi nhiều đứa , bọn họ quanh năm suốt tháng giúp các ngươi nuôi con, cha ngươi sợ bọn họ có ý kiến, kiếm bạc dều để lại đồng, đều giao cho bà ngươi, nương ngươi cũng thà, việc nhà đều giành làm, sợ đại nương ngươi nhảm, cũng may các ngươi chịu thua kém. Đại nương ngươi mà tới tìm ngươi xin cá ngươi định làm gì?"
"Xem tình huống , nếu muốn ăn cho hai con, tóm lại là thân thích, chẳng lẽ vì mấy con cá mà đoạn giao?" Tử Tình trả lời. Chỉ cần quá phận, bị chiếm chút tiện nghi Tử Tình để trong lòng.
Thu Ngọc còn định chút gì, Lâm Khang Bình ôm Duệ vào, Thu Ngọc đành phải cáo từ, Tử Tình với Lâm Khang Bình: "Nương thường dạy chúng ta, nếu có rãnh công mà oán giận bằng cân nhắc đem cuộc sống nhà mình cải thiện lên, cho nên nương mới toàn tâm toàn ý dẫn dắt chúng ta cực nhọc làm giàu."
"Ta biết ngươi lười nghe nàng kể lể, cho nên bế con vào, may mà nàng là người biết điều." xong sờ sờ đầu Tử Tình.
Tử Tình nằm tròn ba ngày giường, bị uống mấy chén canh gừng lớn, quả việc gì Lâm Khang Bình mới cho phép nàng ra cửa phòng.
Mùa mưa dầm qua, Lâm Khang Bình bắt đầu thuê người nhổ cỏ cho ngô, đậu tương nở hoa rồi, ngô cao nửa người, Tử Tình muốn xem, Lâm Khang Bình vuốt ve mặt Tử Tình, : "Ngươi mới khỏe vài ngày, nên bị cảm nữa sao? Với lại chỗ đó toàn nam nhân làm việc, ngươi cũng tiện. Về sau muốn , nghe lời."
Tử Tình đành phải thôi, bỗng nhiên nghĩ đến mấy chục đầu heo kia, hỏi: "Nuôi heo năm cũng được 200 cân nhỉ? Có nuôi thêm cũng lớn hơn được bao nhiêu, bằng chúng ta giết, nuôi đám khác ."
"Ta định việc này cùng ngươi, đại đường thúc của ngươi là người giết thịt heo? đáp ứng giết giúp chúng ta, nguyên bản là chỉ bán ở chợ phiền, ta thấy bán thế rất chậm, ngày giết hai con, kéo đến An Châu thành bán, từ lúc ngươi bắt đầu bị bệnh bán rồi, bây giờ giết được 7 8 con. Ta nghĩ tầm hai ngày nữa ta , an bày xong chuyện trong nhà ta mới an tâm."
Tử Tình nghe vậy, trong lòng ấm dào dạt, xem ra Lâm Khang Bình có khả năng hơn mình nghĩ, vẫn an tâm làm sâu gạo thôi. Tử Tình lười biếng duỗi eo.
Last edited by a moderator: 20/10/15
PHUONGLINH87^^ thích bài này.