1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 32:


      Trong suy nghĩ của Diệp Cẩn Huyên, mỹ nữ tuyệt sắc như nàng ta mà chẳng may có bị vấp ngã Quân Thương thể nào chỉ ngồi yên mà màng đến. Chỉ cần chịu đỡ lấy nàng thôi tất cả cứ theo thế mà thuận nước đẩy thuyền rồi. . . . . .

      Chẳng qua, Diệp Cẩn Huyên thể ngờ, trong mắt Quân Thương lại chỉ có mỗi Diệp Lâm Lang, ngay cả liếc mắt cũng thèm cho nàng ta lấy cái. Lúc ngang qua chỗ Diệp Cẩn Huyên còn khẽ nghiêng người sang bên giống như tránh né thứ gì đó sạch vậy. vượt qua nàng hướng về phía cổng lớn mà bước tới, mà nàng ta lại lấy lại được thăng bằng, lập tức ngã bổ nhào về phía trước. Quân Thương qua được hai bước, liền nghe đằng sau đánh "Rầm" tiếng như thanh của vật nặng ngã xuống đất, khỏi có chút chán ghét nhíu mày.

      Diệp Cẩn Huyên bị ngã bất ngờ, cẩn thận bị sái chân, nàng ta kêu rên lên tiếng. Tô phu nhân thấy nữ nhi bảo bối bị ngã đau, vội vàng nhào tới: "Huyên Nhi, bảo bối của nương, ngã có đau lắm ?"

      Diệp Cẩn Huyên cứ nghĩ rằng Quân Thương chắc chắn đỡ mình nên làm ra cú ngã xuống rất . Lúc này, mấy đồ trang sức đầu nàng ta cái xô bên này, cái vẹo bên kia. Y phục người dính đầy bùn đất, mặt mũi xám xịt nhăn nhó. Trước màn đặc sắc bất ngờ này, đám nha hoàn cùng ma ma đứng phía sau nàng ta chỉ biết trợn tròn mắt, đứng im như phỗng.

      Diệp Thượng thư thấy vậy, quay qua lớn: "Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Chưa cảm thấy mất mặt sao? Mau đỡ đại tiểu thư vào!"

      Mọi người lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vàng ba chân bốn cẳng xúm vào nâng Diệp Cẩn Huyên dậy đưa về Phương Huyên các. Tô phu nhân liên tục kêu phải gọi thái y, định phái hạ nhân mời lại bị đại nha hoàn Ngọc Châu ngăn cản, nàng ta với Tô phu nhân chỉ nên cho mời thầy lang thông thường ở bên ngoài đến thôi!

      Tô phu nhân thấy vậy khỏi cảm thấy tức giận. Ngọc Châu liền khéo léo giải thích, thầy lang giỏi trong Kinh thành thiếu, hơn nữa tiết kiệm thời gian hơn so với việc vào cung mời thái y. Tô phu nhân thấy bộ dạng nữ nhi thống khổ vì đau đớn đành phải đồng ý.

      Thầy lang chuẩn đoán Diệp Cẩn Huyên chỉ là bị trẹo chân, có gì đáng lo ngại. Lúc này Tô phu nhân mới thoáng thả lỏng yên tâm, tiễn thầy lang ra cửa, dặn dò hạ nhân chăm sóc nữ nhi, sau đó mới gọi Ngọc Châu cùng bà về Lưu Ly các.

      Ngọc Châu sớm đoán được nhất định Tô phu nhân vặn hỏi mình, vì vậy vừa vào viện lập tức cúi đầu quỳ xuống : "Ngọc Châu tự ý làm vậy, xin phu nhân trách phạt!"

      Đúng là ban đầu Tô phu nhân thực rất tức giận, nhưng sau đó lại nghĩ, Ngọc Châu vốn là tâm phúc của bà, huống hồ từ trước đến nay chưa từng làm việc gì mà có nguyên do. Thấy hành động quỳ xuống nhận sai của Ngọc Châu, Tô phu nhân cũng chỉ bình thản nâng chén trà, gạt gạt vài cái, thong thả uống ngụm rồi mới mở miệng: "Ta biết ngươi làm việc luôn ổn thỏa, suy nghĩ tính toán chu toàn mọi việc. Hôm nay ngươi ngăn cản cho người vào cung mời thái y, tất phải có lý lẽ của ngươi, hãy xem ——" Dừng chút, sắc mặt Tô phu nhân thoáng trầm xuống đầy ý: " Nhưng nếu ra được lý do thực chính đáng xem bản phu nhân giáo huấn ngươi như thế nào!"

      Trong lòng Ngọc Châu hiểu những năm gần đây Tô phu nhân muốn làm gì cũng phải dựa vào nàng ta, nên trước khi trừng phạt nàng ta làm sai việc gì nhất định tra hỏi trước. Điều này đúng là hợp với tính toán của Ngọc Châu, bởi vì nàng ta tin chắc rằng chỉ cần Tô phu nhân nghe nàng ta giải thích tuyệt đối những trừng phạt, mà có khi nàng ta lại còn được khen thưởng nữa ấy chứ!

      Lúc này, Ngọc Châu ngẩng đầu lên, giọng điệu chân : "Phu nhân, việc đại tiểu thư bị thương ngày hôm nay tuy rằng là do sơ ý, nhưng miệng lưỡi thiên hạ khó lường, nếu truyền đến tai vị kia ở trong cung tình có lẽ đơn giản như vậy!"

      Ngọc Châu chỉ đúng câu mà lại khiến Tô phu nhân thoáng chốc toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ bà mới nghĩ lại cử chỉ quái dị của Diệp Cẩn Huyên, mấy lời châm chọc của Diệp Cẩn Huyên nhằm vào Diệp Lâm Lang, rồi đến ánh mắt nhìn Quân Thương, còn cả động tác ngã xuống của nữ nhi nữa. . . . . . Tô phu nhân lập tức sáng tỏ, ra nữ nhi của bà là nhìn trúng Vãng sinh Thành chủ!

      Trong lòng Tô phu nhân đắn đo, mặc dù Triệu Tễ là Hoàng đế nhưng vẫn phải e dè đối với Vãng sinh Thành chủ vài phần. Xem ra quyền thế của Vãng sinh Thành chủ còn lớn hơn cả Hoàng đế nữa. Nếu nữ nhi của bà có thể gả cho Vãng Thành chủ cũng là chuyện tốt; lại , luận về dung mạo hay học thức nữ nhân thấp hèn kia sao có thể so sánh được với Huyên nhi chứ?

      Nhớ tới Diệp Lâm Lang, Tô phu nhân bất giác rùng mình. Đến bây giờ bà vẫn biết ngày đó ở Bách Thảo Viên xảy ra chuyện gì. Tất cả hành động của mình bà đều biết, nhưng lại thể khống chế được động tác của cơ thể. Còn lão hòa thượng kia nữa, bà có phái hạ nhân tới Phật Quang tự hỏi thăm được biết trong tự hề có hòa thượng nào như vậy —— nghĩ có lẽ chắc thể nào là ma quỷ được, nên bà dám chắc nhất định là do Diệp Lâm Lang giở trò.

      Trong lòng Tô phu nhân căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như trước kia có đem tiện nhân đó ra đánh chết cũng có người nào dám gì.

      Vốn dĩ, Diệp Cẩn Huyên muốn mượn tay Vãng sinh Thành chủ để diệt trừ nàng ta, nhưng thể ngờ Vãng sinh Thành chủ lại là nam nhân tuấn lãng bất phàm. Tiện nhân kia lại được Vãng sinh Thành chủ coi trọng, còn Diệp Thượng thư cũng liên tục dặn dò bà được tiếp tục gây khó dễ cho hai ả tiện nhân đó, việc nào có thể nhịn nhịn. Do vậy mà bà cũng thể làm ra những hành động thiếu suy nghĩ nữa!

      Tô phu nhân càng nghĩ càng thấy Diệp Cẩn Huyên gả cho Vãng sinh Thành chủ đúng là quá tốt!

      Nếu Diệp Cẩn Huyên thực có thể gả cho Vãng sinh Thành chủ chuyện hôm nay dù có bị truyền vào trong cung vị kia có biết, cũng thể nào làm gì được. Nhưng nếu. . . . . . ngộ nhỡ chẳng may chuyện này thành, vị trong cung kia nghe thấy lời đồn đại hay e rằng ngôi vị hoàng hậu, Cẩn Huyên cũng ngồi vào được!

      Trước mắt phải lập kế hoạch, tính toán kỹ lưỡng. Còn việc xảy ra hôm nay tuyệt đối thể để truyền ra ngoài!

      Tô phu nhân nghĩ xong, lập tức cho gọi tất cả quản trong phủ tới, phân phó bọn họ nghiêm cấm được để chuyện ngày hôm nay truyền . Nếu bà biết có người để lộ tình bọn họ cứ cẩn thận cái đầu của mình !

      Thu xếp xong xuôi, Tô phu nhân vẫn chưa cảm thấy yên tâm, liền tìm mấy người thân cận, lệnh cho bọn họ cần làm gì cả, chỉ cần mỗi ngày khắp phủ tuần tra, nếu thấy có người lén lút bàn tán cứ tìm kẻ đầu têu xử trí bí mật là được!

      Tô phu nhân làm xong tất cả mấy việc đó, lúc này mới có chút yên lòng quay lại Phương Huyên các với nữ nhi!

      Trong Phương Huyên các, đám nha hoàn với ma ma đều đứng ở ngoài hành lang, chỉ có Thái Diên ở trong phòng hầu hạ Diệp Cẩn Huyên.

      Nàng ta ngồi dựa ở giường, nghe Diệp Thượng thư nổi giận đùng đùng trách mắng.

      Diệp Thượng thư chỉ hận rèn sắt thành thép, đem việc xảy ra ngày hôm nay kể ra từng cái , còn phân tích ràng lợi hại; sau đó nhìn Diệp Cẩn Huyên uể oải tựa ở đầu giường, hàm ý sâu xa mà chất vấn: "Huyên Nhi, phải phụ thân muốn trách con. Nhưng con xem, hôm nay làm ra những chuyện tốt đẹp gì?"

      Diệp Cẩn Huyên cũng bận tâm, lơ đãng ngáp cái: "Phụ thân, con cảm thấy rất nhức đầu, người đừng gì nữa có được ?"

      Diệp Thượng thư nghẹn họng, hung hăng ho khan trận: "Con. . . . . . Xem ra đúng là lão già này làm hư con rồi. Đừng tưởng rằng mình có thể ngồi vào ngôi vị hoàng hậu mà lão già ta thể nhúng tay vào chuyện của con nữa. Dù có đâu con cũng là nữ nhi của ta mà thôi!"

      Diệp Cẩn Huyên từ chối cho ý kiến, xoay người phân phó Thái Diên rót chén trà. Hành động này chẳng khác nào rót thêm dầu vào lửa giận của Diệp Thượng thư, ông xông lên chộp lấy chén trà quăng mạnh xuống đất, chỉ vào y phục hoa lệ mà tùy tiện hở hang của nàng ta rống giận: "Nhìn y phục của con chút xem, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, phải luôn giữ gìn khí chất đoan trang. Còn cái thứ y phục này, hình thức thô tục, màu sắc lòe loẹt. Sao còn ra dáng tiểu thư khuê tú, tác phong của mẫu nghi thiên hạ nữa chứ?"

      "Còn có chuyện ngày hôm nay, nếu để cho hoàng thượng biết, ngài nghĩ như thế nào đây?"

      Kỳ thực, điều Diệp Thượng thư lo lắng nhất cũng chính là việc này. Diệp Cẩn Huyên được sủng ái hiển nhiên ông thu được rất nhiều lợi ích; nhưng nếu Diệp Cẩn Huyên khiến Hoàng thượng chán ghét chỉ sợ Diệp gia cũng tránh khỏi bị liên lụy!

      Diệp Cẩn Huyên nghe Diệp thượng thư như thế vẫn thèm để ý mà còn lớn lối: "Ngôi vị Hoàng hậu này con còn chưa thấy vừa ý đâu! Người nào thích mà làm . . . . . ." Nàng ta xong lại hạ giọng nũng nịu với Diệp Thượng thư, "Phụ thân, bây giờ con muốn làm Thành chủ phu nhân cơ. Người có thể giúp con chút được ?"

      Diệp Thượng thư nghe xong tức giận tới nỗi đứng vững, ông ta bất ngờ giơ tay lên tát Diệp Cẩn Huyên cái mạnh.

      "Con. . . . . . Nghịch nữ!"

      Từ đến lớn, Diệp Cẩn Huyên còn chưa bị Diệp Thượng thư trách mắng lần nào, ngờ lần này những bị giáo huấn mà còn bị ăn thêm bạt tai, nàng ta bị đánh tới choáng váng, lắp bắp : "Phụ thân. . . . . . sao người lại đánh con?"

      Diệp Thượng thư giơ tay như muốn đánh thêm cái nữa bị Tô phu nhân chạy vào chặn lại. Tô phu nhân nhào vào ôm chầm lấy Diệp Cẩn Huyên khóc lớn: "Con ơi. . . . . . khổ thân con . . . . . ." Khóc hai tiếng, lại thấy Diệp Cẩn Huyên nước mắt rơi lã chã, mặt ràng có dấu năm ngón tay, đau lòng thôi. Bà quay đầu khóc lóc kể lể với Diệp Thượng thư, "Dung mạo của nữ nhi quý trọng, ông đánh con như vậy trực tiếp đem hai mẹ con tôi đánh chết luôn . . . . . ."

      "Mẹ con tôi đúng là bất hạnh. . . . . . ông đánh chết chúng tôi , hai mẹ con tôi đến Phủ làm bạn với nhau!"

      Diệp Thượng thư tức tối đến run rẩy, hồi lâu sau mới : "Bà. . . . . . hai người, bà hỏi nữ nhi bảo bối của bà xem nó làm ra cái chuyện tốt gì!" xong liền sập cửa ra ngoài!

      lát sau, hai mẹ con Tô phu nhân cũng dừng khóc, bà phân phó Thái Diên ra khỏi phòng. Hai người ở bên trong thầm nửa ngày, sau đó mới kêu nha hoàn bưng nước vào, Tô phu nhân trang điểm cẩn thận lại lần nữa. Lúc bà bước ra khỏi Phương Huyên các, đầu lông mày nhếch lên đắc ý, bên môi giấu nụ cười bí hiểm.
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 32:


      Trong suy nghĩ của Diệp Cẩn Huyên, mỹ nữ tuyệt sắc như nàng ta mà chẳng may có bị vấp ngã Quân Thương thể nào chỉ ngồi yên mà màng đến. Chỉ cần chịu đỡ lấy nàng thôi tất cả cứ theo thế mà thuận nước đẩy thuyền rồi. . . . . .

      Chẳng qua, Diệp Cẩn Huyên thể ngờ, trong mắt Quân Thương lại chỉ có mỗi Diệp Lâm Lang, ngay cả liếc mắt cũng thèm cho nàng ta lấy cái. Lúc ngang qua chỗ Diệp Cẩn Huyên còn khẽ nghiêng người sang bên giống như tránh né thứ gì đó sạch vậy. vượt qua nàng hướng về phía cổng lớn mà bước tới, mà nàng ta lại lấy lại được thăng bằng, lập tức ngã bổ nhào về phía trước. Quân Thương qua được hai bước, liền nghe đằng sau đánh "Rầm" tiếng như thanh của vật nặng ngã xuống đất, khỏi có chút chán ghét nhíu mày.

      Diệp Cẩn Huyên bị ngã bất ngờ, cẩn thận bị sái chân, nàng ta kêu rên lên tiếng. Tô phu nhân thấy nữ nhi bảo bối bị ngã đau, vội vàng nhào tới: "Huyên Nhi, bảo bối của nương, ngã có đau lắm ?"

      Diệp Cẩn Huyên cứ nghĩ rằng Quân Thương chắc chắn đỡ mình nên làm ra cú ngã xuống rất . Lúc này, mấy đồ trang sức đầu nàng ta cái xô bên này, cái vẹo bên kia. Y phục người dính đầy bùn đất, mặt mũi xám xịt nhăn nhó. Trước màn đặc sắc bất ngờ này, đám nha hoàn cùng ma ma đứng phía sau nàng ta chỉ biết trợn tròn mắt, đứng im như phỗng.

      Diệp Thượng thư thấy vậy, quay qua lớn: "Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Chưa cảm thấy mất mặt sao? Mau đỡ đại tiểu thư vào!"

      Mọi người lúc này mới giật mình hoàn hồn, vội vàng ba chân bốn cẳng xúm vào nâng Diệp Cẩn Huyên dậy đưa về Phương Huyên các. Tô phu nhân liên tục kêu phải gọi thái y, định phái hạ nhân mời lại bị đại nha hoàn Ngọc Châu ngăn cản, nàng ta với Tô phu nhân chỉ nên cho mời thầy lang thông thường ở bên ngoài đến thôi!

      Tô phu nhân thấy vậy khỏi cảm thấy tức giận. Ngọc Châu liền khéo léo giải thích, thầy lang giỏi trong Kinh thành thiếu, hơn nữa tiết kiệm thời gian hơn so với việc vào cung mời thái y. Tô phu nhân thấy bộ dạng nữ nhi thống khổ vì đau đớn đành phải đồng ý.

      Thầy lang chuẩn đoán Diệp Cẩn Huyên chỉ là bị trẹo chân, có gì đáng lo ngại. Lúc này Tô phu nhân mới thoáng thả lỏng yên tâm, tiễn thầy lang ra cửa, dặn dò hạ nhân chăm sóc nữ nhi, sau đó mới gọi Ngọc Châu cùng bà về Lưu Ly các.

      Ngọc Châu sớm đoán được nhất định Tô phu nhân vặn hỏi mình, vì vậy vừa vào viện lập tức cúi đầu quỳ xuống : "Ngọc Châu tự ý làm vậy, xin phu nhân trách phạt!"

      Đúng là ban đầu Tô phu nhân thực rất tức giận, nhưng sau đó lại nghĩ, Ngọc Châu vốn là tâm phúc của bà, huống hồ từ trước đến nay chưa từng làm việc gì mà có nguyên do. Thấy hành động quỳ xuống nhận sai của Ngọc Châu, Tô phu nhân cũng chỉ bình thản nâng chén trà, gạt gạt vài cái, thong thả uống ngụm rồi mới mở miệng: "Ta biết ngươi làm việc luôn ổn thỏa, suy nghĩ tính toán chu toàn mọi việc. Hôm nay ngươi ngăn cản cho người vào cung mời thái y, tất phải có lý lẽ của ngươi, hãy xem ——" Dừng chút, sắc mặt Tô phu nhân thoáng trầm xuống đầy ý: " Nhưng nếu ra được lý do thực chính đáng xem bản phu nhân giáo huấn ngươi như thế nào!"

      Trong lòng Ngọc Châu hiểu những năm gần đây Tô phu nhân muốn làm gì cũng phải dựa vào nàng ta, nên trước khi trừng phạt nàng ta làm sai việc gì nhất định tra hỏi trước. Điều này đúng là hợp với tính toán của Ngọc Châu, bởi vì nàng ta tin chắc rằng chỉ cần Tô phu nhân nghe nàng ta giải thích tuyệt đối những trừng phạt, mà có khi nàng ta lại còn được khen thưởng nữa ấy chứ!

      Lúc này, Ngọc Châu ngẩng đầu lên, giọng điệu chân : "Phu nhân, việc đại tiểu thư bị thương ngày hôm nay tuy rằng là do sơ ý, nhưng miệng lưỡi thiên hạ khó lường, nếu truyền đến tai vị kia ở trong cung tình có lẽ đơn giản như vậy!"

      Ngọc Châu chỉ đúng câu mà lại khiến Tô phu nhân thoáng chốc toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ bà mới nghĩ lại cử chỉ quái dị của Diệp Cẩn Huyên, mấy lời châm chọc của Diệp Cẩn Huyên nhằm vào Diệp Lâm Lang, rồi đến ánh mắt nhìn Quân Thương, còn cả động tác ngã xuống của nữ nhi nữa. . . . . . Tô phu nhân lập tức sáng tỏ, ra nữ nhi của bà là nhìn trúng Vãng sinh Thành chủ!

      Trong lòng Tô phu nhân đắn đo, mặc dù Triệu Tễ là Hoàng đế nhưng vẫn phải e dè đối với Vãng sinh Thành chủ vài phần. Xem ra quyền thế của Vãng sinh Thành chủ còn lớn hơn cả Hoàng đế nữa. Nếu nữ nhi của bà có thể gả cho Vãng Thành chủ cũng là chuyện tốt; lại , luận về dung mạo hay học thức nữ nhân thấp hèn kia sao có thể so sánh được với Huyên nhi chứ?

      Nhớ tới Diệp Lâm Lang, Tô phu nhân bất giác rùng mình. Đến bây giờ bà vẫn biết ngày đó ở Bách Thảo Viên xảy ra chuyện gì. Tất cả hành động của mình bà đều biết, nhưng lại thể khống chế được động tác của cơ thể. Còn lão hòa thượng kia nữa, bà có phái hạ nhân tới Phật Quang tự hỏi thăm được biết trong tự hề có hòa thượng nào như vậy —— nghĩ có lẽ chắc thể nào là ma quỷ được, nên bà dám chắc nhất định là do Diệp Lâm Lang giở trò.

      Trong lòng Tô phu nhân căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như trước kia có đem tiện nhân đó ra đánh chết cũng có người nào dám gì.

      Vốn dĩ, Diệp Cẩn Huyên muốn mượn tay Vãng sinh Thành chủ để diệt trừ nàng ta, nhưng thể ngờ Vãng sinh Thành chủ lại là nam nhân tuấn lãng bất phàm. Tiện nhân kia lại được Vãng sinh Thành chủ coi trọng, còn Diệp Thượng thư cũng liên tục dặn dò bà được tiếp tục gây khó dễ cho hai ả tiện nhân đó, việc nào có thể nhịn nhịn. Do vậy mà bà cũng thể làm ra những hành động thiếu suy nghĩ nữa!

      Tô phu nhân càng nghĩ càng thấy Diệp Cẩn Huyên gả cho Vãng sinh Thành chủ đúng là quá tốt!

      Nếu Diệp Cẩn Huyên thực có thể gả cho Vãng sinh Thành chủ chuyện hôm nay dù có bị truyền vào trong cung vị kia có biết, cũng thể nào làm gì được. Nhưng nếu. . . . . . ngộ nhỡ chẳng may chuyện này thành, vị trong cung kia nghe thấy lời đồn đại hay e rằng ngôi vị hoàng hậu, Cẩn Huyên cũng ngồi vào được!

      Trước mắt phải lập kế hoạch, tính toán kỹ lưỡng. Còn việc xảy ra hôm nay tuyệt đối thể để truyền ra ngoài!

      Tô phu nhân nghĩ xong, lập tức cho gọi tất cả quản trong phủ tới, phân phó bọn họ nghiêm cấm được để chuyện ngày hôm nay truyền . Nếu bà biết có người để lộ tình bọn họ cứ cẩn thận cái đầu của mình !

      Thu xếp xong xuôi, Tô phu nhân vẫn chưa cảm thấy yên tâm, liền tìm mấy người thân cận, lệnh cho bọn họ cần làm gì cả, chỉ cần mỗi ngày khắp phủ tuần tra, nếu thấy có người lén lút bàn tán cứ tìm kẻ đầu têu xử trí bí mật là được!

      Tô phu nhân làm xong tất cả mấy việc đó, lúc này mới có chút yên lòng quay lại Phương Huyên các với nữ nhi!

      Trong Phương Huyên các, đám nha hoàn với ma ma đều đứng ở ngoài hành lang, chỉ có Thái Diên ở trong phòng hầu hạ Diệp Cẩn Huyên.

      Nàng ta ngồi dựa ở giường, nghe Diệp Thượng thư nổi giận đùng đùng trách mắng.

      Diệp Thượng thư chỉ hận rèn sắt thành thép, đem việc xảy ra ngày hôm nay kể ra từng cái , còn phân tích ràng lợi hại; sau đó nhìn Diệp Cẩn Huyên uể oải tựa ở đầu giường, hàm ý sâu xa mà chất vấn: "Huyên Nhi, phải phụ thân muốn trách con. Nhưng con xem, hôm nay làm ra những chuyện tốt đẹp gì?"

      Diệp Cẩn Huyên cũng bận tâm, lơ đãng ngáp cái: "Phụ thân, con cảm thấy rất nhức đầu, người đừng gì nữa có được ?"

      Diệp Thượng thư nghẹn họng, hung hăng ho khan trận: "Con. . . . . . Xem ra đúng là lão già này làm hư con rồi. Đừng tưởng rằng mình có thể ngồi vào ngôi vị hoàng hậu mà lão già ta thể nhúng tay vào chuyện của con nữa. Dù có đâu con cũng là nữ nhi của ta mà thôi!"

      Diệp Cẩn Huyên từ chối cho ý kiến, xoay người phân phó Thái Diên rót chén trà. Hành động này chẳng khác nào rót thêm dầu vào lửa giận của Diệp Thượng thư, ông xông lên chộp lấy chén trà quăng mạnh xuống đất, chỉ vào y phục hoa lệ mà tùy tiện hở hang của nàng ta rống giận: "Nhìn y phục của con chút xem, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, phải luôn giữ gìn khí chất đoan trang. Còn cái thứ y phục này, hình thức thô tục, màu sắc lòe loẹt. Sao còn ra dáng tiểu thư khuê tú, tác phong của mẫu nghi thiên hạ nữa chứ?"

      "Còn có chuyện ngày hôm nay, nếu để cho hoàng thượng biết, ngài nghĩ như thế nào đây?"

      Kỳ thực, điều Diệp Thượng thư lo lắng nhất cũng chính là việc này. Diệp Cẩn Huyên được sủng ái hiển nhiên ông thu được rất nhiều lợi ích; nhưng nếu Diệp Cẩn Huyên khiến Hoàng thượng chán ghét chỉ sợ Diệp gia cũng tránh khỏi bị liên lụy!

      Diệp Cẩn Huyên nghe Diệp thượng thư như thế vẫn thèm để ý mà còn lớn lối: "Ngôi vị Hoàng hậu này con còn chưa thấy vừa ý đâu! Người nào thích mà làm . . . . . ." Nàng ta xong lại hạ giọng nũng nịu với Diệp Thượng thư, "Phụ thân, bây giờ con muốn làm Thành chủ phu nhân cơ. Người có thể giúp con chút được ?"

      Diệp Thượng thư nghe xong tức giận tới nỗi đứng vững, ông ta bất ngờ giơ tay lên tát Diệp Cẩn Huyên cái mạnh.

      "Con. . . . . . Nghịch nữ!"

      Từ đến lớn, Diệp Cẩn Huyên còn chưa bị Diệp Thượng thư trách mắng lần nào, ngờ lần này những bị giáo huấn mà còn bị ăn thêm bạt tai, nàng ta bị đánh tới choáng váng, lắp bắp : "Phụ thân. . . . . . sao người lại đánh con?"

      Diệp Thượng thư giơ tay như muốn đánh thêm cái nữa bị Tô phu nhân chạy vào chặn lại. Tô phu nhân nhào vào ôm chầm lấy Diệp Cẩn Huyên khóc lớn: "Con ơi. . . . . . khổ thân con . . . . . ." Khóc hai tiếng, lại thấy Diệp Cẩn Huyên nước mắt rơi lã chã, mặt ràng có dấu năm ngón tay, đau lòng thôi. Bà quay đầu khóc lóc kể lể với Diệp Thượng thư, "Dung mạo của nữ nhi quý trọng, ông đánh con như vậy trực tiếp đem hai mẹ con tôi đánh chết luôn . . . . . ."

      "Mẹ con tôi đúng là bất hạnh. . . . . . ông đánh chết chúng tôi , hai mẹ con tôi đến Phủ làm bạn với nhau!"

      Diệp Thượng thư tức tối đến run rẩy, hồi lâu sau mới : "Bà. . . . . . hai người, bà hỏi nữ nhi bảo bối của bà xem nó làm ra cái chuyện tốt gì!" xong liền sập cửa ra ngoài!

      lát sau, hai mẹ con Tô phu nhân cũng dừng khóc, bà phân phó Thái Diên ra khỏi phòng. Hai người ở bên trong thầm nửa ngày, sau đó mới kêu nha hoàn bưng nước vào, Tô phu nhân trang điểm cẩn thận lại lần nữa. Lúc bà bước ra khỏi Phương Huyên các, đầu lông mày nhếch lên đắc ý, bên môi giấu nụ cười bí hiểm.
      minhminhleChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 33:


      Thời điểm màn kịch ở cửa diễn ra, Lâm Lang quẹo vào bên trong, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Diệp Cẩn Huyên khi ngã xuống. Thấy Quân Thương đuổi theo, nàng liền mở miệng trêu ghẹo : "Quả thực tệ! Còn có mỹ nhân muốn nhảy vào lòng ngươi mà ôm ấp thương nha. Nhưng dù sao người ta cũng là nữ tử, ngươi cũng nên giữ mặt mũi cho nàng ta chút. Làm như vậy hay lắm đâu . . . . . ."

      Lâm Lang vừa vừa ngoái đầu lại nên chú ý nhìn đường phía trước. Vừa xong suýt chút nữa lao vào bồn hoa trong viện. Quân Thương vội vàng đưa tay giữ lấy nàng, giọng vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: "Nàng chú tâm đường cẩn thận !"

      Hai người về tới Bách Thảo viên, vào nhà gặp Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ. Tất nhiên, Lâm Lang tránh khỏi việc bị Lăng phu nhân gặng hỏi về chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nàng chỉ là ra ngoài dạo chút, về hơi trễ, lại bị lạc đường, đúng lúc đó gặp được Quân Thương nên hai người ở lại khách điếm trọ đêm.

      Lăng phu nhân hiển nhiên thực tin tưởng lý do của nàng nhưng lại ngại vì Quân Thương ở đây, cũng cố hỏi thêm nữa. Bà quay sang hết lời tạ ơn Quân Thương vì giúp nữ nhi của mình. Mặc dù Quân Thương chuyện lạnh nhạt nhưng đối với Lăng phu nhân lại cực kỳ khách khí, khiến bà nhất thời cảm thấy rất vui vẻ.

      lâu sau, Diệp Thượng thư mang theo gương mặt già nua tự mình tới Bách Thảo viên tìm Quân Thương để thay mặt Diệp Cẩn Huyên nhận lỗi. Còn uyển chuyển ngỏ ý muốn mời Quân Thương ở lại Thượng thư Phủ dùng bữa. Thậm chí còn , Vãng sinh Thành có sản nghiệp tại Kinh thành, nên nếu Quân Thương chê có thể trực tiếp ở lại Thượng thư Phủ. Nhưng ngờ Quân Thương nhìn lướt qua Bách Thảo viên lượt, hừ lạnh tiếng : "Ở tại Thượng thư Phủ? Tuy rằng cuộc sống của bổn tọa quá an nhàn sung sướng, nhưng cũng nghèo túng tới nỗi giống tên ăn xin ngoài đường như vậy."

      Chỉ câu mà khiến Diệp Thượng thư xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đành ấp úng : "Lão thần sớm muốn hai nàng dọn đến viện khác, nhưng phu nhân và Lâm Lang chịu. Lão thần bất tài chỉ có thể làm lại căn nhà gỗ mới cho các nàng mà thôi!"

      Quân Thương nghe xong, chỉ cười cười: "Rất tốt! Nhưng những ván gỗ trong viện này đều là thứ gỗ hạ đẳng để nhiều năm, e là bên trong mối mọt hư hại ít rồi. Ngay cả người dân bình thường còn thèm dùng mà Thượng thư Phủ lại sử dụng để xây phòng ốc. Đủ để thấy Diệp Thượng thư quả vị quan thanh liêm!"

      Gương mặt già nua của Diệp Thượng thư càng trở nên vặn vẹo, sắc mặt xanh đỏ đen trắng thay đổi liên tục. Ông ta lấy lại bình tĩnh, giả bộ cả giận : "Lão thần cũng hiểu việc này là như thế nào, chỉ biết xuất bạc để người hầu xử lý. Nếu như Thành chủ xem ra lão thần bị người ta lừa gạt rồi. Lão thần nhất định truy cứu chuyện này."

      Quân Thương nghe ông ta như vậy lại tiếp tục bồi thêm câu nữa: "Ta thấy các viện khác của Thượng thư Phủ đều làm từ gỗ lim Đại Lương thượng hạng, biết Diệp Thượng thư muốn dùng loại gỗ nào để xây lại phòng ốc ở Bách Thảo viên đây?"

      Diệp Thượng thư còn chưa kịp trả lời, Quân Thương tiếp: "Mặc dù Bách Thảo viên ở nơi hẻo lánh này nhưng cũng là tiểu viện. Nếu dùng ván gỗ phế phẩm, chỉ sợ truyền ra ngoài có những lời đồn đại hay ho lắm đâu!"

      Tuy rằng Quân Thương giống như cùng Diệp Thượng thư bàn luận chuyện nhà nhưng toàn thân lại tản ra khí thế ép người. Diệp Thượng thư tất nhiên dám phản bác lời của Quân Thương, chỉ sợ chọc giận vị Diêm Vương nham hiểm này. Hơn nữa thái độ của ông ta đối với Lâm Lang trước kia, sớm khiến ông ta cảm thấy thấp thỏm yên rồi, chỉ lo bị truy cứu thôi.

      Lúc này nghe Quân Thương ván gỗ chỉ là phế phẩm sợ nghĩ là mình bạc đãi Lâm Lang, liền lập tức cướp lời : "Đúng, đúng, tất nhiên, Lâm Lang là máu mủ ruột thịt của lão thần. Chỉ là đứa này trước kia bị bệnh, triều đình lại hỗn loạn, lão thần mới có thời gian chú ý đến nữ nhi nhiều hơn. tại nữ nhi trưởng thành còn khỏe mạnh như vậy, lão thần nhất định phải bồi thường cho nữ nhi tất cả, chỉ hận thể mang hết những thứ tốt nhất đến cho nữ nhi mà thôi. Xin Thành chủ cứ yên tâm."

      Quân Thương nghe thấy lời cam đoan của ông ta, hài lòng khẽ gật đầu: "Nếu như vậy, bổn tọa còn có chút chuyện, có thể phải ở lại Kinh thành thời gian. Bổn tọa ở tạm trong biệt viện Vân Hoa phía tây của phủ . Nếu có chuyện gì, Diệp Thượng thư tùy lúc cũng có thể tìm bổn tọa!"

      Quân Thương đứng dậy cáo từ, Lâm Lang chủ động tiến lên, cười tiếng với : "Cám ơn!"

      Mọi người đều cho rằng Lâm Lang cảm tạ Quân Thương bởi vì chuyện ngày hôm qua giúp đỡ nàng nên cũng quá để ý. Nàng tiễn Quân Thương ra ngoài, Diệp Thượng thư cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau!

      Lâm Lang nhìn theo bóng Quân Thương rời , có chút suy nghĩ, Thượng thư Phủ vốn là nơi ở của Túc Thân Vương. Nhưng sau đó Túc Thân Vương bị nghi ngờ có mưu làm phản, bị tiên đế ban chết. Đúng lúc này, Diệp Thượng thư vừa từ Giang Nam tới Kinh thành, còn chưa có phủ riêng, mà Tô phu nhân lại là tỷ tỷ của hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ mấy câu, tiên đế liền thưởng phủ của Túc Thân Vương cho Diệp Thượng thư. Theo cấp bậc dinh thự mà , phủ này xa hoa hơn Thượng thư Phủ gấp mấy lần. Gỗ lim Đại Lương thượng hạng cũng phải thứ mà Thượng thư Phủ có thể tùy tiện được dùng!

      Lâm Lang trong lòng cười thầm, mọi người đều biết, Vãng sinh Thành chủ hành động tùy ý, câu nệ thế tục. Nếu Diệp Thượng thư dùng gỗ lim Đại Lương nhất định đắc tội với Triệu Tễ, nhưng mà dùng lại đắc tội với Quân Thương. Thực là làm khó cho ông ta rồi!

      Sau khi Quân Thương cùng Diệp Thượng thư rời khỏi, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh. Lâm Lang ngồi xuống ghế , ghé đầu vào vai Lăng phu nhân, ngước mắt lên nhìn bà. Sắc mặt Lăng phu nhân vẫn còn tái nhợt chút, nhưng so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Hôm nay bà có thể liên tục trong viện được mười lăm phút đồng hồ mà cần nghỉ.

      Vừa rồi Diệp Thượng thư tới đây, Lâm Lang có thoáng quan sát Lăng phu nhân, chỉ thấy hành động cử chỉ của bà hết sức quy củ, đúng lễ nghi nhưng vẻ mặt lại luôn bảo trì lạnh nhạt, dường như đem người trước mặt để ở trong lòng chút nào!

      Nàng hỏi: "Nương, người có còn tình cảm với phụ thân nữa ?"

      Lăng phu nhân thấy Lâm Lang lộ ra chút hành động trẻ con cười đến híp cả mắt. Đứa này kể từ khỏi bệnh, mặc dù đối với bà luôn nhàng mềm mỏng, hiếu thuận vô cùng, nhưng khí thế lại toát ra hơi thở lạnh lẽo. Cả người đều khoác lên lớp mặt nạ, những suy nghĩ, tâm tư đều được giấu dưới lớp mặt nạ kia, khiến người khác thể nào nhìn thấu. Có số việc, Lâm Lang cố tình dối bà, nhưng có nghĩa là bà cũng biết, khiến mấy ngày nay, lo lắng trong lòng bà càng ngày càng tăng.

      Lúc này, bộ dạng Lâm Lang đáng như con mèo lười biếng, thu lại toàn bộ gai góc phòng bị người, Lăng phu nhân mới cảm thấy nữ nhi của mình giống như nữ hài tử mười mấy tuổi!

      muốn nữ nhi sống cuộc đời mệt mỏi đau khổ giống như bà. Chỉ cần nữ nhi có thể sống vui vẻ hạnh phúc. . . . . . những ân oán đời trước cũng cần phải nhắc tới nữa!

      Lăng phu nhân vuốt tóc nàng, thủ thỉ: ", chỉ cần con sống tốt nương mãn nguyện rồi!"

      "Nhưng. . . . . ." Lâm Lang rối rắm cau mày hỏi, "Nghe lúc nương còn trẻ vì phụ thân mà từ bỏ rời khỏi Liễu gia. Tình cảm sâu nặng như vậy sao có thể còn là còn được chứ?"

      Thực ra có lúc chính Lâm Lang cũng hiểu , trước khi chết biết được người mình lại chính là người muốn lấy mạng của mình. Lúc rơi từ Lạc Hoa lâu xuống, cảm giác tuyệt vọng phẫn hận bi thương cùng hối hận bất lực khi đó là có cách nào hình dung được. lần nữa trở lại thế gian này, nàng thề muốn báo thù, nhất định phải đem những thống khổ mà nàng phải chịu trả lại gấp bội cho Triệu Tễ. vô số lần nàng tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc nàng và gặp lại nhau, nhưng nghĩ tới bỗng dưng lại có thêm người —— Quân Thương!

      Kể từ khi gặp Quân Thương, Lâm Lang phát ra, tất cả suy nghĩ của nàng đều từ từ lệch ra khỏi quỹ đạo dự định của nó. Tâm của nàng cũng càng ngày càng khó khống chế, nhưng lạ là nàng lại bài xích loại cảm giác này —— Chẳng qua, trái tim chết lại rung động lần nữa, đây là chuyện đáng sợ tới nhường nào chứ!

      Lăng phu nhân sửng sốt: "Là ai với con chuyện này?" Rốt cuộc là người nào? Bà chưa bao giờ kể cho Lâm Lang nghe về quá khứ của mình.

      "Là Thành chủ cho con biết!" Lâm Lang hoàn hồn, rất tự nhiên đem toàn bộ mọi chuyện đổ hết lên đầu Quân Thương, còn tiếp tục hỏi: "Nương vẫn chưa trả lời con! trải qua nhiều chuyện như vậy, nương thể còn chút tình cảm nào đối với phụ thân đúng ?"

      Ánh mắt Lăng phu nhân rất bình thản, chỉ khẽ cười cười: "Tình cảm? Tình cảm có sâu đậm tới mấy theo thời gian cùng vô tình của ông ta cũng phai hết rồi!"

      Khi bà tràn đầy hi vọng dẫn theo Lâm Lang tìm ông ta, cầu xin ông ta đừng gả Lâm Lang cho Vãng sinh Thành chủ, ngay lúc ông ta cự tuyệt với thái độ chán ghét ràng kia đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của bà đối với ông ta —— đời này, tình cảm nào có thể chịu đựng được sức tàn phá của thời gian cùng vô tình như vậy đây?

      Lăng phu nhân nhìn bộ dạng xúc động của Lâm Lang đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua nàng về nhà, giọng cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Lâm Lang, lúc trước con bị bệnh, chưa hiểu quy củ cầu đối với nữ tử. tại khỏe mạnh rồi, tuy rằng được Hoàng thượng tứ hôn gả con cho Vãng sinh Thành chủ nhưng cũng nên tiếp xúc quá gần gũi. ảnh hưởng tốt tới thanh danh của con, nhớ chưa?" Trong yến tiệc, chuyện Triệu Tễ phủ nhận việc tứ hôn, Lăng phu nhân hề thấy cảm kích, nên mới chấp nhận việc Quân Thương cùng Lâm Lang có qua lại gặp gỡ. Nhưng dù sao qua đêm ở bên ngoài phải là chuyện !

      Lâm Lang khẽ gật đầu đáp ứng, nàng vẫn còn đắm chìm trong câu trả lời của Lăng phu nhân khi nãy. Đúng vậy! Dù tình cảm có sâu đậm đến mấy theo thời gian cùng vô tình của đối phương, còn có thể còn dư lại được mấy phần đây? Giống như vò rượu ngon mà bị gió thổi nắng chiếu, theo thời gian, hương vị vốn có của nó cũng bị tiêu tán hết mà thôi!

      Lâm Lang lập tức ngồi thẳng người dậy với bà: "Nương, con ra ngoài viện dạo chút, lát nữa quay lại dùng cơm!"

      Lăng phu nhân dường như còn muốn với Lâm Lang điều gì đó, nhưng thấy tâm tình nàng vui vẻ, tựa như con bươm bướm khoan khoái bay quanh trong viện chỉ cười lắc lắc đầu, chẳng qua trong đôi mắt lại tràn đầy lo lắng.
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 34:


      Mấy ngày tiếp theo, Thượng thư phủ hết sức an tĩnh, Bách Thảo viên cũng khôi phục lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Sức khỏe của Lăng phu nhân khá lên nhiều. Mấy ngày nay bà nghĩđến việc ít ngày nữa Lâm Lang có thể xuất giáthì bắt đầu giảng dạy cho nàng từ công dung ngôn hạnh đến những cử chỉ lễ nghi thườngngày. tới các lễ nghi cử chỉ, nhưng vềcông dung ngôn hạnh có rất nhiều điều bản thân nàng lại cho là đúng, khiến Lăng phu nhân cảm thấy vô cùng nhức đầu biết phải làm sao.

      Lâm Lang thấy bộ dạng của Lăng phu nhângiống như đánh trận thể khônggiả bộ ham học chút. Lăng phu nhân thấynàng học hỏi khá thuần thục, lại tiếp tục đem vải vóc kim chỉ để lên mặt bàn muốn nàng học may vá, thêu thùa. Lần này, đầu Lâm Lang như muốn nổ tung ra rồi!

      Vốn dĩ gia giáo của Tạ gia cũng có dạy nữ nhi các môn nữ công này, chẳng qua ở kiếp trước,Lâm Lang lại là trường hợp đặc biệt. Mấy đời Tạ gia chỉ có duy nhất mình nàng là nữ nhi,nên hết mực được cưng nựng, chiều chuộng;muốn ngắm sao ai dám cho trăng sáng.Hơn nữa khi nàng còn bé bản tính lại lười biếng,ngay mẫu thân cũng ép được nàng phải học những thứ này. Về sau lớn hơn chút, phụ thân lại tận tay dạy nàng nghề buôn bán của giatộc. Mẫu thân vì thương xót nữ nhi còn tấm béyếu ớt, lúc nào cũng lo nàng nghỉ ngơi đủ,nên chỉ cần có thời gian trống liền vội vội vàng vàng đưa nàng nghỉ, lấy đâu ra thời gian ép nàng học mấy cái kia nữa chứ?

      Sau đó, phụ mẫu liên tiếp qua đời, lại càngkhông có ai nhắc tới vấn đề nữ công này. Hơn nữa, lấy điều kiện của Tạ gia muốn loại tranh thêu gì mà chả có, cần gì chính mình phải tự tay làm! Thành ra Lâm Lang ở kiếp trước gần như biết tí gì về thêu thùa may vá.

      phải sở trường trong hơn hai mươi năm qua, lại lần đầu tiên đụng đến kim chỉ, Lâm Lang nhìn đôi tay Lăng phu nhân thêu thùathành thạo, chỉ lát sau đóa hoamai đẹp đẽ xinh xắn nở rộ tấm lụa. Đến ngay cả Thiển Ngữ cũng có thể thêu trông có sắc có hương như . Nàng liền la hét dứtkhoát chịu học thêu nữa, quyết định về sau đâu cũng mang Thiển Ngữ cùng,muốn thêu thứ gì kêu Thiển Ngữ thêu chomình là được.

      Lăng phu nhân lắc đầu : "Con mới bắt đầu học, tất nhiên cảm thấy khó khăn, từ từ sẽquen thôi. Những thứ khác chúng ta đều có thểthêu cho con, nhưng vỏ chăn vỏ gối khi thànhthân chính tay con phải làm, đến lúc đókhông tự mình làm được bị người khácchê cười. . . . . ."

      Lâm Lang nhìn Lăng phu nhân dãn lôngmày nở nụ cười thỏa mãn, cũng đành lòng phản bác, lại thể làm gì khác hơn nên đành phải cúi đầu tiếp tục ngồi học may vá —— Cho đến lâu về sau, khi nhìn chiếc vỏgối mà nghe là Long Phượng Cát Tường gì đó, Lâm Lang so sánh nó với chiếc vỏ gối mình làm cho người nào kia khỏi lệ rơi đầy mặt. Biết vậy chẳng thèm làm!

      Lâm Lang bị Lăng phu nhân quản thúc rất chặt, cả ngày chút thời gian rảnh rỗi nào. Nàng lại muốn chọc bà tức giận nên cũng chỉ có thể phấn đấu học may vá. Tẩn mẩn hai ngày, nàng thực là buồn bực thể chịu nổi, liền đeo bám dai dẳng quấn lấy Lăng phu nhân ỉ ôi muốn ra ngoài dạo. Lăng phunhân bị nàng cuốn lấy có cách nào dứt ra được, thể làm gì khác hơn là đồng ý giao hẹn với nàng, nếu có thể thêu được tấm khăn hoàn chỉnh nàng được nghỉ ngơi ra ngoài nửa ngày.

      Lâm Lang nghe vậy, ngay từ sáng sớm ở lỳ trong phòng chăm chú thêu. Loay hoay đến giờngọ cũng ra được thành phẩm mà nàng tựnhận là hoàn chỉnh, liền lập tức muốn cầm đicho Lăng phu nhân xem. Nhưng Thiển Ngữ liếc mắt qua cái, nhìn hồi lâu rồi dè dặt hỏi: "Tiểu thư, ngài thêu lá cây gì vậy?"

      Lâm Lang vừa nghe xong trợn to mắt, cao giọng : "Bươm bướm, ngươi nhìn cho kĩ vào,đây là bươm bướm đó!" chỉ ở ngoàimiệng mà ngay cả trong lòng cũng vẫn tiếp tụclừa mình dối người chê ánh mắt của Thiển Ngữkhông tốt!

      xong Lâm Lang liền phăm phăm muốn cầmđi cho Lăng phu nhân nhìn, Thiển Ngữ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Tiểu thư, tốt nhất ngài đừng nêncho phu nhân nhìn thấy, nếu nhất định xảy ra chuyện . . . . . ."

      Tay nghề thêu thùa của phu nhân là bậc nhất, lạitự mình dạy dỗ tiểu thư mà giờ tiểu thư lại thêura thành cái dạng này. Cho dù sức khỏe của phu nhân tốt hơn nhiều, nhưng nàng vẫn sợ phu nhân chịu nổi kinh hãi này đâu. . . . . .

      Thiển Ngữ trong lòng thở dài, tiểu thư cái gì cũng thông thạo, chỉ riêng với thêu thùa may vá lại có thiên phú. Mấy ngày nay, toànthêu ra những cái —— miễn cưỡng có thể gọi làlá cây!

      "Tiểu thư, ngài nhìn này!" Thiển Ngữ cầm mộttấm khăn đưa cho Lâm Lang, "Đây mới là bươm bướm!"

      Lâm Lang nhận lấy chiếc khăn, lớp phấntrắng phác họa là hai con Hồ Điệp vây quanh bông hoa Mẫu Đơn, hơn nữa lại giống y như . Nàng nhìn tới nhìn lui từng chút ,cảm thấy dường như chúng muốn bay hẳn ra ngoài tấm khăn vậy; rồi lại nhìn lại tấm khăn do mình thêu, liền tức giận đem khăn quăng lênbàn: "Thiển Ngữ, rót chén trà!"

      Thiển Ngữ nhận ra được tâm tình tiểu thư tốt, vội vã đáp ứng chạy ; lát sau trở lại, còn dẫn theo nha hoàn mặt dài mặc váy xanh cùng tiến vào. Nha hoàn đó vừa vào đến cửa rất cung kính thỉnh an Lâm Lang; lúc ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta vô tình liếc thấychiếc khăn Lâm Lang vứt ở bàn lại có vẻ rối rắm!

      Lâm Lang thu hết hành động của nàng ta vào trong mắt, sắc mặt trầm xuống, thái độ khôngquá cao hứng: "Có chuyện gì sao?"

      Nha hoàn kia vội vàng hoàn hồn: "Nhị tiểu thư,ngày mai là sinh thần (ngày sinh) của đại tiểu thư. Hoàng thượng ban thưởng yến tiệc tại NgọcLâm uyển, có mời tất cả công tử cùng tiểu thư của các quan đến dự, đây là thiệp mời!"

      xong, nha hoàn kia dùng hai tay đưa thiệp mời màu đỏ chuyển qua, Thiển Ngữ vội đưa tay ra đón lấy.

      "Đại tiểu thư hi vọng ngày mai nhị tiểu thư sẽtới đó!"

      Nàng trầm ngâm chút rồi hỏi: "Hoàngthượng có ?" Triệu Tễ muốn chiêu hồn phách của nàng, sợ rằng chuyện Ly Hồn kiacũng là do làm ra. Nếu biết nàngchính là Tạ Hoằng Thanh, trong khoảng thờigian vừa rồi lại hề có hành động gì e làyến hội ngày mai nhất định ra tay!

      "Sinh thần của đại tiểu thư, tất nhiên Hoàngthượng tới!"

      Lâm Lang nghe vậy liền : "Trở về chuyển lời cho đại tiểu thư, rằng ngày mai ta nhất định đến!"

      Nha hoàn kia cũng là kẻ lanh lợi, đem những lờiLâm Lang truyền đạt lại chính xác cho DiệpCẩn Huyên, còn đem cả chuyện tấm khăn thêu chẳng ra đâu với đâu của Lâm Lang ra mà châmbiếm. Diệp Cẩn Huyên hết mực khen ngợi nha hoàn kia, rồi lại hỏi thêm: “Nàng ta còn nóithêm gì nữa ?"

      Nha hoàn kia đáp: "Nhị tiểu thư còn hỏi xem Hoàng thượng có hay !"

      Diệp Cẩn Huyên sửng sốt: "Vậy ngươi trả lời như thế nào?"

      "Nô tỳ , là vì sinh thần của đại tiểu thư nêntất nhiên hoàng thượng tới. Nghe vậy nhị tiểuthư lập tức liền đáp ứng."

      Diệp Cẩn Huyên dường như rất thích thú, sốtsắng hỏi: "Ngươi là Diệp Lâm Lang biết được Hoàng thượng nên nàng ta mới đồng ý !"

      "Dạ đúng, thưa tiểu thư!"

      Diệp Cẩn Huyên nghe xong, nhất thời nóigì thêm, chỉ phất tay cho nha hoàn kia lui xuống, lát sau mới lên tiếng hỏi Thái Diên đangđứng ở đằng sau: "Thái Diên, ngươi thử nóixem, Diệp Lâm Lang làm vậy là có ý gì? Hoàngthượng , nàng ta mới !"

      Thái Diên nhìn Diệp Cẩn Huyên ý vị sâu xa cười : "Là có kẻ mơ tưởng được bay lên ngọn cây thôi!"

      Diệp Cẩn Huyên quay đầu liếc nhìn Thái Diênmột cái, trong ánh mắt đều là ý cười: "Diệp Lâm Lang còn dám hỏi như vậy, nàng ta cũng khôngđi soi mặt vào nước tiểu mà xem thử, muốn quyến rũ Hoàng thượng ư?! Hừ! biết tự lượng sức mình."

      Thái Diên đánh bạo tiến lên phía trước :"Tiểu thư, tuy rằng thánh chỉ tứ hôn bị Hoàngthượng phủ nhận, nhưng liệu có thể nào . . . . ."

      Diệp Cẩn Huyên vừa nghe, giống như bị làmcho xúc động mạnh, lạnh lùng lườm Thái Diênmột cái : "Hoàng thượng có, là có!"

      Thái Diên thấy Diệp Cẩn Huyên tức giận, vộivàng vâng dạ hùa theo. Diệp Cẩn Huyên lơ đễnhđảo mắt rồi tiếp: "Nếu nàng ta thực muốn gả cho Hoàng thượng, cũng chưa hẳn phải làchuyện tốt, chẳng qua. . . . . . bản tiểu thư tuyệtđối để cho nàng ta làm Hoàng hậu!"Diệp Lâm Lang cùng Triệu Tễ ở chung chỗ,nàng còn có thể nhún nhường, nhưng riêng ngôi vị Hoàng hậu này. . . . . . Cho dù nàng có khôngcần Diệp Lâm Lang cũng đừng mơ mà giànhđược.

      Tâm tư của Diệp Cẩn Huyên chưa bao giờ qua mắt được Thái Diên, từ lâu Thái Diên biết đạitiểu thư nhà mình động tâm đối với Vãng sinhThành chủ. Kỳ , khi Vãng sinh Thành chủ vàHoàng thượng đứng cùng với nhau, tốt xấu gì mọi người đều nhận ra được hết. Mặc dù Hoàng thượng cũng là mỹ nam tử, nhưng chung quy lạiquá mức nhu; như Vãng sinh Thànhchủ, thân hình cùng phong thái đều hết sức mạnh mẽ.

      Thái Diên cũng muốn đại tiểu thư có thể gả cho Thành chủ, đến lúc đó nàng chính là của hồi môn theo tiểu thư rồi. Thái Diên vẫn luôn tự cho là dung mạo của mình cũng hề kémcỏi, chừng còn có thể trở thành di nương, được như vậy quá tốt!

      Lúc này Thái Diên chỉ mải mê lao theo nhữngsuy nghĩ tính toán của riêng mình mà hoàn toànquên những tin đồn đáng sợ về Vãng sinhThành chủ từ trước tới giờ!

      Diệp Cẩn Huyên tất nhiên nhìn ra đượcphần tâm tư này của Thái Diên, trong lòng nàng ta còn bận trăn trở suy tính xem ngày mai tạo ra vở kịch náo loạn như thế nào để khiến Quân Thương đối với Lâm Lang dần sinhlòng chán ghét!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 35:


      Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị hoàn tất xong xuôi, Lâm Lang liền sang phòng Lăng phu nhân với bà tiếng trước khi . Lăng phu nhân thực muốn Lâm Lang tiếp xúc quá gần với Diệp Cẩn Huyên. Dù sao lúc trước mẹ con bà cự tuyệt ý muốn vào Từ đường bái lạy tổ tông của Diệp Thương thư, nếu quá thân cận với Diệp Cẩn Huyên khó tránh khỏi có người dị nghị. hai mẹ con bà vờ tha để bắt , tự cao tự đại!

      Lâm Lang nghe Lăng phu nhân dặn dò xong liền đáp:

      "Hai mẹ con ta vẫn ở trong Diệp phủ, bây giờ những điều này vẫn còn hơi sớm. Hơn nữa chuyện từ chối vào Từ đường nhận tổ tông khiến Diệp thượng thư mất mặt như thế, tất nhiên ông ta ra ngoài. Chưa kể con lại có hôn ước với Vãng sinh Thành chủ, ông ta chỉ lợi dụng điểm này để nịnh bợ mà thôi!"

      Lăng phu nhân nghe Lâm Lang cũng có lý, nhất thời lại nhớ tới Lâm Lang quyết chuyện gì thay đổi, khỏi thở dài hồi.

      Lúc này, Lăng phu nhân mới chú ý tới hôm nay Lâm Lang mặc chiếc váy dài màu xanh phù dung, bên trong là dải yếm viền xanh lá sen hài hòa. Mặc dù chỉ là loại vải bình thường, nhưng kiểu dáng lại rất đặc biệt, màu sắc tươi đẹp, làm nổi bật lên làn da trong suốt trắng trẻo của nàng. là đẹp mắt. Nhìn lại nữ nhi tuy còn trẻ nhưng giữa lông mày lộ ra vẻ kiên nghị, ngũ quan tinh xảo tỉ mỉ, trổ mã hết sức xinh đẹp, trong thâm tâm bà khỏi cảm động hồi lâu!

      Lăng phu nhân lại nhìn chút, thấy tóc Lâm Lang chỉ có mỗi cây trâm bạc khắc hoa đỏ, quả thực quá mức giản dị. Đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, bà liền đứng dậy tìm hồi ở dưới giường, lấy ra cái hộp , mở ra giao cho Lâm Lang!

      Lâm Lang nhìn vào trong chiếc hộp, thấy bên trong có đầy đủ bộ trang sức ngọc bích Đế Vương màu xanh. Lúc trước sản nghiệp của Tạ gia cũng có cửa hàng buôn bán châu bảo, nên nàng biết rất loại ngọc bích Đế Vương màu xanh này rất hiếm có. Cho dù đó có là cửa tiệm lớn bậc nhất cũng dễ dàng chịu bán ra, chứ đừng đến bộ trang sức đầy đủ như thế này. Trong lòng Lâm Lang kinh ngạc vô cùng. Bộ trang sức này sợ rằng dưới vài chục vạn lượng bạc trắng đâu.

      Lăng phu nhân cười hiền từ, lấy ra cây trâm trong hộp cài thay vào chỗ cây trâm bạc tóc của Lâm Lang, nhìn chút, lúc này mới hài lòng :

      "Như vậy mới ra dáng!"

      Lâm Lang nhìn những thứ đồ trang sức kia, cảm thấy có chút quen mắt, quay qua hỏi: "Nương, đây là…..?"

      Lăng phu nhân khẽ thở dài: "Đây là của hồi môn nhà ngoại con trao cho nương, nương cũng dùng đến, ngày khác trao cả cho con!"

      Năm đó bà theo Diệp thượng thư, làm bại hoại gia phong Tạ gia, bị trừ tông tịch. Theo lý mà , bộ đồ trang sức này thể đến được trong tay bà, là do mẫu thân len lén kín đáo mà đưa cho. . . . . tại bà cũng làm mẹ, bây giờ nhớ lại, lòng chua xót. Đại tỷ sớm, mà mình lại. . . . . . Cũng biết phụ mẫu giờ như thế nào?

      Lâm Lang nghe xong, lúc này mới nhớ ra, kiếp trước nàng từng nhìn thấy bộ nữ trang giống như thế này ở bàn trang điểm của mẫu thân, thực là vô cùng quý giá. Khi đó mẫu thân cũng trao cho nàng làm của hồi môn, nhưng sau đó lại vì Triệu Tễ cần bạc gây dựng quân đội nên nàng bán hết rồi.

      Lâm Lang nghĩ tới đây, trong lòng có chút tiếc nuối, hoang đường của bản thân lúc đó đáng giá. Nàng đưa tay lên cài lại cây trâm cẩn thận, đứng dậy sửa sang lại y phục, rồi quay sang Lăng phu nhân :

      "Nương, như vậy có đẹp ?"

      Gương mặt Lăng phu nhân rạng rỡ, vừa cười vừa luôn miệng : "Đẹp, rất đẹp!"

      Sau đó bà lại cầm lên hai chiếc vòng đeo vào tay nàng, vừa lòng cười , "Chỉ cài cây trâm như vậy là được rồi, mang nhiều ngược lại lại trở nên tầm thường!"

      Lăng phu nhân còn dặn dò thêm lượt, muốn nàng mang theo Thiển Ngữ cùng nữa. Bà trong mấy trường hợp này tuy rằng có thể cần dùng tới nha hoàn nhưng nếu bên người có nha hoàn theo bị người khác coi thường.

      Lâm Lang cùng Thiển Ngữ từ biệt Lăng phu nhân rồi ra cửa lên xe ngựa, thẳng mạch tới Ngọc Lâm uyển. Lúc xuống xe ở trước cửa Ngọc Lâm uyển có cung nữ đứng chờ sẵn, dẫn Lâm Lang đến nơi tổ chức yến tiệc.

      Loại yến tiệc này, tất phân riêng các khu tiếp đãi tiểu thư cùng nha hoàn, nên Thiển Ngữ sớm bị đưa qua chỗ khác.

      Ngọc Lâm uyển nằm trong hoàng cung, thực tế nó là Tề vương phủ trước kia, nhưng kì hoa dị thảo hay đình đài lầu các lại có phần giống với cảnh trí ở trong cung. Ngọc Lâm uyển được phân ra thành Đông Uyển cùng Tây Uyển. Giữa hai uyển này có các cửa bên thông với nhau, Lạc Hoa lâu lại nằm ở Đông Uyển. Lúc này Diệp Cẩn Huyên thiết yến bên phía Tây Uyển, so với Đông Uyển, cảnh sắc bên đó đúng là kém hơn rất nhiều.

      Kiếp trước sau khi Lâm Lang theo Triệu Tễ vào Kinh thành ở tại Đông Uyển, nàng chưa từng qua Tây uyển lần nào.

      Diệp Cẩn Huyên cùng nhóm thiên kim tiểu thư ngồi trong đình viện chuyện cười đùa. Nhìn xa xa thấy Lâm Lang tới, nàng ta đứng dậy ung dung vẫy tay gọi: "Muội muội mau tới đây!"

      Lâm Lang nghe được tiếng gọi, ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Cẩn Huyên ở giữa đám mỹ nhân xinh đẹp. Nàng ta thân váy dài bằng gấm màu hồng nhạt, chân váy thêu mây ngũ sắc tinh xảo, cổ áo mở lớn, đầu cài nguyên bộ trang sức bằng vàng ròng. Giữa đỉnh đầu là bạch ngọc viền vàng, khắc thành hình Phượng Hoàng bay lượn, hết sức phô trương!

      Diệp Cẩn Huyên chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc như thế này, tuy rằng có vẻ đoan trang nhưng lại mất hoạt bát hồn nhiên của thiếu nữ!

      Nhìn lại các vị các tiểu thư xung quanh, váy hồng váy xanh, trang phục nào cũng hoa mỹ tinh xảo, trang sức quý báu hoa lệ chói mắt, bộ y phục hài hòa của Lâm Lang đặt trong khung cảnh lấp lánh ánh vàng này quả thực là rất mờ nhạt.

      Lâm Lang nghe Diệp Cẩn Huyên gọi nàng, cũng tiện khiến nàng ta mất thể diện, mặt biến sắc bước tới nhàng thi lễ với nàng ta: "Cung chúc tỷ tỷ sinh thần vui vẻ! Là muội muội tới chậm!"

      Diệp Cẩn Huyên tay nắm lấy tay của nàng ân cần: " sao, mau mau đứng lên! Cẩn thận phụ thân biết lại trách tỷ tỷ khắt khe với muội!"

      Bộ dạng Diệp Cẩn Huyên thân thiết, người biết lại còn tưởng rằng được chứng kiến cảnh tỷ muội tình thâm. Lại còn nghe trong lời của Diệp Cẩn Huyên, cái gì mà "phụ thân biết", cái gì mà " trách móc", có khi còn nghĩ Diệp thượng thư quả thực là thương tiểu nữ nhi này!

      Trong lòng Lâm Lang cảm thấy châm chọc, chỉ cười nhạt tiếng. Thực ra đối với Diệp Cẩn Huyên, khẳng định là có hận, nhưng so với hận ý của nàng đối với Triệu Tễ hơn nhiều. Dù sao khi đó ở Lạc Hoa lâu, nếu phải có giúp đỡ của Triệu Tễ Diệp Cẩn Huyên thể dễ dàng hạ độc thủ với nàng như vậy!

      Hơn nữa, ngay từ đầu, nàng với Diệp Cẩn Huyên chỉ là người qua đường, mà Triệu Tễ lại là trượng phu của nàng. Nỗi đau vì bị phản bội so với nỗi đau phải trải qua cái chết còn thống khổ hơn!

      Diệp Cẩn Huyên vừa dứt lời, bỗng nhiên vang lên tiếng nghi hoặc: "Ah, nhị tiểu thư tới tham gia yến tiệc sinh thần của tỷ tỷ, sao bộ dạng lại đơn sơ thế này, ngay cả đồ trang sức cũng mang. Như vậy phải là rất thất lễ sao?"

      Người lên tiếng là thiếu nữ mặc y phục đỏ rực, khóe mắt nhướng lên mang theo tia mị hoặc. Tuy rằng nàng ta lớn nhưng vừa vặn lại để cho tất cả mọi người nghe thấy!

      Lúc này các vị tiểu thư mới nhao nhao lên bắt đầu xì xào bàn tán. Cũng chỉ là chê bai y phục của Lâm Lang đáng tiền, nàng lại mang đồ trang sức tinh xảo gì!

      Diệp Cẩn Huyên nghe xong, đáy mắt thoáng qua vẻ hả hê, nhưng sắc mặt lại trầm xuống :

      "Lâm Lang, phải tỷ tỷ trách muội, nhưng muội cũng phải thay đổi chút . Sao có thể mặc bộ y phục này tới đây chứ? Bộ váy dài bằng gấm Tô Châu màu đỏ thẫm thêu hoa Mẫu Đơn cũng được, hay như bộ màu xanh thêu hoa cúc vàng Tứ Xuyên cũng tồi. Dù sao mấy y phục đó cũng phù hợp hơn bộ váy dài màu xanh lá sen này mà!"

      Lâm Lang nhất thời sửng sốt, mấy trang phục đẹp đẽ đó có nằm trong số y phục của nàng ư? Sao nàng chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ? Nhưng nghe qua cũng biết đó phải là những bộ y phục tầm thường!

      Diệp Cẩn Huyên căn bản để cho Lâm Lang có cơ hội mở miệng giải thích, tức giận : "Viện mới đẹp đẽ muốn muội chuyển qua, nhưng muội lại kiên quyết muốn ở lại Bách Thảo viên cũ rách kia, chúng ta cũng cản nổi. Ngày trước ra khỏi cửa, ở nhà sao cũng được, nhưng giờ giống trước kia nữa, muội phải thay đổi . Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, ai biết lại tưởng Diệp gia chúng ta ngược đãi muội!"

      Mấy vị tiểu thư nghe xong, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, nét mặt mang theo hèn mọn khinh thường nhìn Lâm Lang, nhao nhao lấy khăn lụa che miệng, lại tiếp tục bàn luận xôn xao!

      "Khó trách lại nghe Diệp nhị tiểu thư là kẻ điên. . . . . ."

      "Đúng thế, quả thực là cánh rừng lớn loại chim nào cũng có. . . . . ."

      "Cũng đúng nha, chưa từng nghe thấy người nào có nơi tốt lại muốn ở, mà cứ khăng khăng ở trong cái nhà lá rách nát đó . . . . . ."

      Cuộc sống của những vị thiên kim tiểu thư này vốn nhàm chán vô vị, thời gian gần đây mấy chuyện mới lạ ngừng xảy ra, tạo điều kiện thuận lợi cho họ phát huy tối đa tinh thần bát quái.

      Đầu tiên là Vãng sinh Thành chủ tới kinh thành gây xôn xao dư luận, tiếp đó là hôn ước giữa Lâm Lang và Vãng sinh Thành chủ khiến khắp nơi ồn ào huyên náo, phiên bản nào cũng có. Chỉ riêng những lời đồn cổ quái về Lâm Lang cũng đủ để bọn họ nhai cả ngày. giờ nữ chính ở ngay trước mặt, sao họ có thể hưng phấn cho được?

      Lâm Lang nhìn các thiên kim tiểu thư rối rít nghị luận, hào phóng để cho các nàng hưng phấn hồi, sau đó mới thản nhiên : "Tỷ tỷ, muội nhớ hình như bộ váy dài bằng gấm Tô Châu màu đỏ thẫm thêu hoa Mẫu Đơn là của tỷ mà. À đúng rồi, ngày đó trong cung mở yến tiệc tiếp đón Vãng sinh Thành chủ phải tỷ còn mặc nó sao?"

      Những lời này của Lâm Lang khác nào sét đánh giữa trời quang. Ngày đó trừ Lâm Lang biết chuyện ra các vị thiên kim tiểu thư đều đồng loạt mặc y phục màu xám tro, còn Diệp Cẩn Huyên ỷ vào việc mình được Hoàng thượng thích nên mặc bộ y phục hết sức chói mắt. Lúc này mọi người nghe thấy lời Lâm Lang đột nhiên nhớ lại —— đúng là hôm ấy Diệp Cẩn Huyên mặc bộ y phục đó!

      Đúng lúc này, giọng trong trẻo bất chợt vang lên: "Y phục cùng đồ trang sức của Nhị tiểu thư thất lễ chút nào cả!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :