1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 27:


      Chờ bóng dáng đoàn người của Triệu Sưởng biến mất trong rừng rậm, Quân Thương liếc mắt nhìn vẻ mặt giống như vào cõi thần tiên của Lâm Lang, hừ lạnh tiếng: "Nhìn đủ chưa?"

      "Nhìn đủ cái gì?" Người nào đó vẫn như cũ chưa hoàn hồn.

      "Nàng cảm thấy Triệu Sưởng thế nào?" Quân Thương giọng điệu thay đổi, nhưng chỉ cần là người hoàn toàn có thể cảm nhận được người tản mát ra ý lạnh, nhưng nữ tử trong ngực . . . . . . vốn phải là người mà!

      Lâm Lang nghe thấy câu hỏi của Quân Thương, hài lòng : "Dáng vẻ đường hoàng, long chương phượng tư (bản lĩnh của rồng, tư thái của phượng hoàng), quan tâm hơn thua, hành quả quyết, có chí khí hướng tới thiên hạ!"

      ngờ Triệu Sưởng vẫn còn sống, chính là đối thủ mạnh nhất của Triệu Tễ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, Lâm Lang ra sức tán dương Triệu Sưởng phen!

      Quân Thương nghe Lâm Lang câu nào, tròng mắt đen trào ra tức giận câu ấy. khí xung quanh trong nháy mắt dường như bị đông cứng lại, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đưa tay ôm lấy Lâm Lang, dùng cánh tay nhấc bổng nàng lên khoác qua vai, tay còn lại “bôm bốp” đánh vào mông nàng!

      Diệp nhị tiểu thư còn trong cõi thần tiên bất chợt bị treo ngược lên, còn chưa kịp phản ứng cảm nhận được mình bị bàn tay kia “bôm bốp” . . . . . . đánh vào mông!

      Trong nháy mắt, mặt Diệp nhị tiểu thư bừng bừng đỏ hồng tới tận cổ, từ thưở cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng bị mất thể diện như thế này, ngờ lại bị người ta đánh đòn !

      mông truyền tới thanh "bốp bốp" khiến cho Lâm Lang thẹn quá hóa giận, giương nanh múa vuốt hung hăng túm lấy vạt áo của , nhưng lần nào cũng thành công lại còn thêm nhọc sức, túm tới túm lui vài lần, rốt cuộc Lâm Lang nhịn nổi nữa, há miệng khóc ầm lên.

      Tiếng khóc uất ức vang vọng trong đêm khuya giữa rừng rậm làm kinh động vô số con chim say giấc nồng, chúng tức giận kêu to mấy tiếng, rồi vỗ cánh phần phật bay tán loạn lên bầu trời.

      Bàn tay Quân Thương ở giữa trung, nhất thời dừng lại dám đánh xuống nữa, ánh mắt tối đen nhuộm thêm vẻ rối rắm cùng đau lòng, thoáng lóe lên tia nhu tình đầy thương tiếc.

      ôm lấy Lâm Lang, vỗ vào lưng nàng, câu cũng nên lời, mà lúc này thực cũng biết nên cái gì cho phải!

      Ngẩn ra lúc, có dấu hiệu nào chứng tỏ Lâm Lang dừng khóc, Quân Thương chỉ có thể vụng về xoa dịu: "Đừng khóc. . . . . . vừa rồi ta hề dùng sức, sao có thể khiến nàng đau được chứ? Nếu nàng đánh lại ta !"

      Thấy xuống nước, Lâm Lang xoay người nhào vào trong ngực , còn khóc lớn tiếng hơn —— nào có ai dỗ dành mà giọng vẫn lạnh lẽo như thế này hả?

      Quân Thương chỉ cảm thấy hết sức đau lòng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, hoàn toàn có biện pháp với nữ tử ở trong lòng gào khóc này.

      ra cũng chả cảm thấy đau lắm, nhưng ngay cả kiếp trước Lâm Lang cũng chưa từng trải qua tình huống mất mặt như vậy. Thử hỏi người nào dám đánh vào mông của Tạ gia đại tiểu thư nàng chứ?

      giờ vất vả lắm mới được sống lại lần, lại bị nam tử xa lạ đánh đòn, mà chút nàng cũng phản kháng được. Hơn nữa trải qua những việc xảy ra mấy ngày nay, bị chính phu quân của mình hạ độc, bị nữ nhân được coi là “lưỡng tình tương duyệt” với đẩy xuống từ Lạc Hoa lâu; sau khi sống lại được làm bạn với cơm thiu canh thừa, gian nhà xập xệ gió lùa khắp nơi, quần áo vải thô bần tiện, lại còn phải liên tục đề phòng mẹ con Diệp Cẩn Huyên, biết khi nào các nàng hứng lên chạy tới đó đập phá. Là đại tiểu thư kim chi ngọc diệp duy nhất Tạ gia như nàng sao có thể chịu được những thứ đó? Thường ngày còn dễ , nhưng lúc này lại bị đánh đòn hết sức mất thể toàn bộ những uất ức kia tụ tập bộc phát luôn thể!

      Lâm Lang phát tiết khóc lớn hồi, cảm nhận được hành động thương tiếc cùng bối rối của Quân Thương khó chịu trong lòng cũng giảm bớt, liền thút tha thút thít vài tiếng. Chờ tới lúc bình tĩnh lại mới nhận ra cái khóc này cũng quá tốn sức, cổ họng cũng thấy hơi đau vì kêu gào rồi.

      Định ngẩng đầu lên lại sực nhớ ra cái gì đó, Lâm Lang nhao đầu vào trong ngực Quân Thương, ra sức quệt lấy quệt để toàn bộ nước mắt cùng nước mũi vào vạt áo của . Xong xuôi mới đứng dậy, nhảy cách xa hai bước, mí mắt hơi sưng, nhưng vẫn trưng ra bộ dạng dương dương tự đắc hả hê nhìn Quân Thương thị uy!

      Vốn dĩ Quân Thương thấy Lâm Lang ngừng khóc, tảng đá lớn trong lòng cũng được thả xuống, thầm thở phào hơi; nhưng cúi đầu cái liền thấy nước mắt nước mũi tóe loe ở vạt áo trước nháy mắt khuôn mặt xuất mấy vạch đen: "Diệp Lâm Lang!"

      "Cái gì?" Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người đứng ở dưới ánh trăng, đôi mắt vẫn còn đọng nước đen nhánh long lanh sáng ngời, môi mềm mím lại; gió đêm nổi lên thổi bay những sợi tóc mai của nàng, tay áo tung bay phiêu diêu. khung cảnh kiều mỵ khiến người ta thốt được nên lời.

      Quân Thương nhìn nàng, cảm thấy tức giận trong lòng có cách nào phát ra được, thầm than thở. Từ trước tới nay mình vẫn luôn hành động tùy ý, từ lúc nào chân tay lại rụt rè, luống cuống như vậy? Đời coi như thua trong tay nha đầu này rồi, nha đầu đáng giận. . . . . .

      Lâm Lang thấy Quân Thương gì, thầm nghĩ cứ tiếp tục dây dưa như thế này cũng phải là biện pháp, có số việc vẫn nên thẳng với hơn. Nghĩ vậy nàng liền lập tức mở miệng: "Quân Thương, những chuyện xảy ra ta muốn nhắc tới nữa, ta thấy ngươi cũng phải là người có đạo lý, cho nên chúng ta cứ thẳng thắn chuyện với nhau lần !"

      Ánh mắt Quân Thương nhìn nàng hết sức bình tĩnh, lúc lâu sau mới phun ra chữ: "!" Cái gì mà phải là người có đạo lý? Nàng linh tinh cái gì vậy?

      Lâm Lang nhìn khuôn mặt góc cạnh ràng của dưới ánh trăng, thân hình cao lớn khí phách đứng vững vàng giống như thanh kiếm sắc bén giữa trời đất, đáy mắt tối tăm, cả người toát ra ngang ngược mười phần.

      Diện mạo của Triệu Tễ nổi bật với vẻ mị giống như nữ tử, nhưng hành động luôn chứa tác phong từ thủ đoạn. Triệu Sưởng nho nhã tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt tinh quang lộ ra khôn khéo, nhưng có thể thấy được người này cũng phải là loại người thiện lương gì. Mà Quân Thương, Vãng sinh Thành chủ vốn nên thuộc về bóng tối hắc ám, trong lạnh lùng tôn quý lại khí phách mười phần, khiến cho người ta cảm nhận được luồng hơi thở trong trẻo!

      Người như vậy, bá đạo mà thẳng thắn, khinh thường những hành vi thủ đoạn thấp hèn!

      Lâm Lang bỗng phát giác ngờ nàng lại đánh giá cao Quân Thương như vậy, trong lòng có chút băn khoăn. Đối với nàng mà , đây là đánh giá khách quan, bởi vì bọn họ có tình cảm nên mới có thể đưa ra đánh giá công bằng!

      Lâm Lang bình ổn cảm xúc rối loạn trong lòng, khẽ thở dài : "Quân Thương, ta cảm nhận được từ khí tức của ngươi có lẽ ngươi luyện được tới Tinh Linh rồi, nếu có thể lại trong nhân gian làm Thành chủ của Vãng sinh thành chắc hẳn đạo hạnh đạt tới Tiên Cấp, chỉ cần bao lâu nữa là có thể đắc đạo, tiền đồ vô hạn. Nhưng nếu chúng ta ở cùng nhau ảnh hưởng tới việc tu hành của ngươi đấy!"

      Nàng vòng vo sâu xa nhưng tất cả đều là lời . Nàng chỉ là linh hồn sống lại trong thân thể khác, biết lúc nào bị người của Địa phủ hay trong Tiên giới tới thu phục. Quân Thương mà ở cùng chỗ với nàng, hủy tương lai của !

      Quân Thương hơi nhíu mày vui: "Rốt cuộc nàng muốn cái gì?"

      Lâm Lang nhìn về phía : "Tam giới có quy định, cùng chủng tộc thể thành thân với nhau. Chúng ta ở chung chỗ bị người trong Tam giới đuổi giết!"

      Nàng miễn cưỡng cũng có thể xem là người ! Nhưng mặc kệ Quân Thương là thứ gì chắc chắn phải là người. Pháp lệnh của Tam giới đặt ra từ lâu, vì bảo vệ mạng của mình, chẳng lẽ còn có thể quấn lấy nàng tha sao?

      Trong lòng Lâm Lang khỏi đắc ý, chẳng qua chưa kịp hả hê thấy Quân Thương liếc nàng cái, lạnh nhạt : "Lang nhi, lẽ nàng nghĩ nàng là người?"
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 28:


      Lâm Lang sững sờ nhìn , trong lòng chấnđộng, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi lập tức bình tĩnh lại, nàng ngửa đầu tỉnh táonói: "Nếu Thành chủ biết, còn dây dưa làm cái gì?"

      Quân Thương gì, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Lâm Lang cảmthấy trong đôi mắt kia bỗng nhiên lóe lên tứcgiận trộn lẫn với tự trách cùng thương tiếc, nhu tình như nước lũ kéo đến tràn ngập đất trời,mạnh mẽ tới mức khiến nàng thoáng rùng mình. Ngay tại thời điểm nàng sắp đứng vữngnữa vì run rẩy rốt cuộc Quân Thương cũng mở miệng: " thôi!"

      " đâu?"

      "Chẳng lẽ nàng định qua đêm ở chỗ này?"

      Lâm Lang "À" tiếng, thấy hùng hổ trước vội vàng nhấc chân đuổi theo. Quân Thương nghe được bên tai có tiếng bước chân đuổi tới, môi mỏng khẽ nhếch, bước cũngchậm lại.

      Lúc này gió, trăng lên cao phủ mànánh sáng mờ ảo khắp cả khu rừng, xóa bớt được phần nào vẻ đen tối hắc ám khi nãy. Bóng dángQuân Thương cao lớn ở phía trước, nhanh chậm, bước chân hữu lực vững vàng, đạp qua những khóm cây ngổn ngangtrên mặt đất, cũng đá văng những hòn đá vụncản đường.

      Lâm Lang theo phía sau , trong đầu chỉ có bóng dáng cao lớn phía trước này, nhất thờiquên hết những thứ phàm trần tục thế của thựctại.

      Bọn họ đường xuống núi, giờ quánửa đêm, còn kịp chạy về Kinh thành nữa, về được tới đó chắc trời cũng sáng luôn rồi!

      Quân Thương nhìn cách đây xa có mộtkhách điếm vẫn còn sáng đèn, quay sang Lâm Lang : " tới khách điếm nghỉ ngơi trước , sáng sớm mai ta cùng nàng trở về!"

      Lâm Lang cảm thấy mình ăn ngủcũng chả phải vấn đề gì to tát, hơn nữa nếu quyết định muốn dây dưa cùng Quân Thương, cũng nên tận lực giảm bớt thời gian hai người ở cùng nhau. Vì vậy nàng liền lấy cớ là lúc tới đây quên chưa cho Lăng phu nhân và Thiển Ngữ tiếng, sợ các nàng lo lắng, tốt nhất cứ nên về luôn bây giờ hơn!

      Quân Thương quay đầu lại, đôi mắt đen thâmtrầm nhìn nàng, nhìn mãi cho tới khi Lâm Langcảm thấy có chút chột dạ mới dời ánh mắt, : "Khi còn ở núi, ta phái Tiểu Bạch chạy về báo tin rồi!"

      Thấy Lâm Lang dường như còn muốn điềugì nữa, lạnh lùng nhìn về phía nàng :"Chỉ là ngủ ở khách điếm đêm, nàng sợ cáigì? Sợ ta ăn nàng sao?"

      Lâm Lang thầm nghĩ, cũng phải, chỉ có đêm sao mà phải sợ? Khách điếm này cũng khôngphải do mở? Mỗi người gian phòng, cách xa chút, sáng sớm mai xuất phátrồi, có cái gì mà phải lo chứ?

      Lâm Lang nhìn trời, đoán chừng chưa tới ba canh giờ nữa trời sáng, liền đồng ý: "Đượcrồi!"

      Thấy Lâm Lang đáp ứng, khóe môi Quân Thương khẽ nhếch, bước lên trước dẫn đườngcho nàng.

      Hai người tới trước cửa khách điếm, Quân Thương gõ vài tiếng, tiểu nhị nhanh chóng chạy ra, vừa ngáp vừa mở cửa hỏi: "Hai vị nghỉ chân dùng bữa hay là mướn phòng nghỉ ngơi?"

      "Mướn phòng nghỉ ngơi! Cho hai gian phònghảo hạng!" Quân Thương xong chủ động vào.

      Lâm Lang theo sau , nghe mướn hai gian phòng hảo hạng, thầm nghĩ: cũng coi như thức thời, có giống như đêm kia ở Bách Thảo viên cứ quấn lấy nàng!

      Tiểu nhị lật qua lật lại sổ sách hồi, ngẩngđầu lên : "Ai nha, ngại quá, chỉ còn dư gian phòng hảo hạng thôi! Hai vị xem. . . . . ."

      Quân Thương chưa mở miệng, Lâm Lang cướp lời: "Các ngươi ở nơi hoang vu hẻo lánh này, cónhiều khách tới mướn phòng như vậy sao?Được rồi, cần phòng hảo hạng, còn phòng thường nào ?"

      Tiểu nhị cười : " may, cả kháchđiếm chỉ còn trống gian phòng đó thôi. Tuy đâylà nơi hoang vu hẻo lánh nhưng chính vì vậy nên khách mới nhiều. Nếu chỗ này là khu vực phồnhoa sầm uất cũng nhiều khách như bây giờ đâu!"

      Quân Thương nhìn tiểu nhị kia cái rồi : "Vậy gian!"

      Lâm Lang có chút chần chừ: "Thôi, cứ nên về Kinh thành luôn bây giờ !"

      Tiểu nhị vừa nghe Lâm Lang phải về thìvội vàng tiến lên : " nương, phải tiểu nhân hù dọa ngài, nhưng đoạn đường này vào ban đêm luôn có quỷ quái xuất . Chỉ cần mặt trời khuất núi là ai dám ra ngoài. Ngài nên ở đây đêm, ngày mai cùng với vị công tử này tốt hơn!"

      Hai mắt Lâm Lang giật giật, quay đầu lại cười như cười nhìn tiểu nhị : "Vừa hay, ta lại rất thích bắt ma quỷ quái đấy!" xong liền muốn ra ngoài.

      Quân Thương cũng ngăn cản nàng, chỉ nhàn nhạt : "Nghe quỷ sai của Địa phủlên mời thiên binh thiên tướng của Thiên giới xuống đây hỗ trợ, lưới bắt hết những con ma quỷ quái này."

      Bước chân của Lâm Lang chợt sững lại, cảngười cứng ngắc, còn nghe thấy tiểu nhị kia ha ha cười tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, là dân chúng quanh đây lập đàn mời tới. Ngày hômqua, thiên binh thiên tướng bố trí Thần Đànrồi, chỉ chờ những con quỷ này xuất thìsẽ bị bắt lại hết thôi. Chiều tối hôm nay cókhách nhân tới đây kể, nhóm người của bọn họđi tới chỗ bày Thần Đàn đó, bất chợt kiệu phu cùng bị tia sáng đánh trúng, hóa thành làn khói xanh biến mất. Bọn họ còn , kiệu phu đó là mượn xác hoàn hồn, bởi vì nghịch thiên mà lưu lại thế gian nên mới bị đánhtrúng khiến hồn phi phách tán. . . . . ."

      Tiểu nhị mặt mày hớn hở chuyện, Lâm Langkhông khỏi thở dài, trong lòng suy tính phen, cuối cùng quay đầu lại : "Thôi được, gian gian!" Ở đêm ở mộtđêm ! So với bị hồn phi phách tán tốt hơn hẳn rồi!

      Lâm Lang xong, tiêu sái sải bước lên lầu!

      Gian phòng ngoài của khách điếm nhìn rahồn, nhưng phòng cho khách trái lại được quét dọn rất sạch . Bộ ấm chén pha trà bàn đều là sứ Thanh Hoa thượng hạng, chăn mền mềm mại được gấp gọn gàng ở giường,trong phòng có đầy đủ chậu nước cùng đồ dùngcá nhân!

      Quân Thương vào sau nàng, bên dưới tiểu nhịđã rang xào chút thức ăn đưa lên phòng,còn có hai bát cơm nóng hổi: "Khách quan cứdùng từ từ!" xong liền nhanh chóng ra khỏi phòng.

      Quân Thương ngồi xuống ghế dựa, gọi Lâm Lang tới dùng cơm. ra, Lâm Lang ăn cũng cảm thấy đói, nhưng nhìn mấymón ăn này có vẻ cũng ngon miệng nên vẫnnghe lời ngồi vào bên cạnh bàn, nhận lấy mộtbát cơm bắt đầu ăn.

      Nhưng cũng chỉ ăn có hai miếng, rồi lại buôngbát xuống. Quân Thương thấy vậy liền hỏi "Saothế? hợp khẩu vị?"

      Lâm Lang ngẩng đầu cười cười: " phải, takhông đói bụng!" Thức ăn nhìn rất ngon miệngnhưng nàng lại cảm nhận được tư vị gì.Ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc, trong lòng nhất thời cảm thấy chán nản.

      Quân Thương cũng đặt bát cơm xuống, vớinàng: "Nếu đói bụng, vậy ngủ sớm chút !"

      Lâm Lang nhìn qua cái giường chút, thầm nghĩ: mình ngủ cũng chẳng sao, liềnquay đầu lại : "Ngươi ngủ ! Ta mệt, ngồi ở chỗ này là được rồi."

      Quân Thương nghe xong, đứng dậy ra ngoàicửa, vừa vừa : "Nàng ngủ , ta tìm tiểu nhị mượn thêm cái chăn, trải xuống đất nằm là được!"

      Lâm Lang muốn ngăn cản nhưng rangoài.

      Nàng suy nghĩ chút, nếu mình kiên trìkhông ngủ hoặc là kiên trì ngủ ở dưới đất để Quân Thương ngủ ở giường có lẽ động chạm tới lòng tự ái của nam nhân nhưhắn rồi. Nhưng cùng ngủ trong phòng, nàng cũng biết mình có ngủ được haykhông nữa? Còn suy nghĩ bên ngoài đãtruyền đến tiếng bước chân của Quân Thương,Lâm Lang tự nhủ, cũng được, ngủ cũng chả sao, nằm nghỉ ngơi mấy canh giờ cũng tốt!

      Nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng tháo giầy, giữnguyên áo bò lên giường, kéo chăn bông quấnkín người, chỉ lộ ra cái đầu giả bộ ngủ!

      Lúc Quân Thương đẩy cửa tiến vào liền thấythân thể nhắn của Lâm Lang cuốn rúc vàotrong chăn, đôi mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi khẽ run run, khỏi buồn cười.Quân Thương qua đó, đứng ở bên giườngnhìn nàng chằm chằm —— xem xem nàng có thể giả bộ ngủ được bao lâu!

      Lâm Lang vốn là muốn tận lực tránh phải tiếp xúc với Quân Thương, nghĩ rằng nếu mình ngủ cũng ngủ, mấy canh giờ trôi qua nhanh thôi. Nhưng ngờ lại đứng ngaytrước giường nhìn nàng chằm chằm, nàng cócảm giác sắp bị tầm mắt nóng rực của QuânThương thiêu cháy rồi, hô hấp dần dần có chútkhó khăn, lông mi cũng càng ngày càng run rẩy. Nàng sắp giả bộ được nữa, vậy mà Quân Thương đáng hận kia vẫn chịu rời !

      Lông mi run rẩy quá lợi hại, mặt cũng dần dần cảm thấy nóng bức, cả trái tim cũng run rẩy theo. Thôi được, nằm im nổi, nàng đột nhiên kéo chăn lên che kín đầu,xoay người quay mặt vào trong. Quân Thươngtrong lòng buồn cười, nhưng cũng muốnthúc ép nàng, lúc này cái gì nàng cũng khôngnhớ, tính tình lại bướng bỉnh. Nếu quá ép buộcchỉ e phản tác dụng!

      Quân Thương trải chăn đệm xuống trướcgiường, thổi tắt cây nến rồi nằm xuống. Khônglâu sau, trong phòng vang lên tiếng hít thởđều đặn của .

      Lâm Lang nghe thấy tiếng hô hấp bình ổn của Quân Thương, trong lòng thở phào nhõm,lúc này mới từ từ thả lỏng cơ thể. Nàng nhìn chằm chằm nóc giường ngẩn người; bất chợt lại nghĩ tới đêm hôm đó, nàng nằm trong ngực lại có thể ngủ giấc như trước kia khi còn sống vậy, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòngbứt rứt khó chịu.

      Nàng nhàng ngồi dậy, gọi : "QuânThương, Quân Thương. . . . . ."
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 29:


      Ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ khuôn mặt lạnh lùng của hắc y nam tử mặt đất, gương mặt cứng rắn góc cạnh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, còn tăng thêm vẻ xinh đẹp mị hoặc.

      Lâm Lang gọi hai tiếng thấy trả lời liền ngồi dậy, thả hai chân xuống giường, hai tay nâng mặt ung dung nhìn người nào đó nhắm mắt ngủ say.

      ra Quân Thương cũng ngủ, giờ lại cảm nhận được tầm mắt nhu hòa của Lâm Lang, cảm giác thất bại liên tiếp trong mấy ngày qua của thoáng tiêu tan rất nhiều!

      đêm yên tĩnh, ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Lang phát trong phòng còn ai, nàng nằm gọn gàng trong chăn ngủ say sưa.

      Lâm Lang dụi mắt đứng dậy, nghĩ mãi cũng ra hôm qua mình bắt đầu ngủ như thế nào , chỉ còn nhớ nàng ngồi ở mép giường nhìn Quân Thương, mơ mơ hồ hồ vậy mà ngủ lúc nào cũng hay.

      Vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ cánh cửa vang lên tiếng "ken két" bị đẩy ra, Quân Thương bưng chậu nước vào, đặt chậu nước lên bệ đỡ, quay sang gọi Lâm Lang: "Đứng lên rửa mặt nào!" xong liền cầm tấm khăn bông nhúng vào chậu nước thấm ướt, xoay người đưa cho nàng, "Nàng lau mặt trước !"

      Lâm Lang nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khăn bông bốc ra hơi nóng trong tay Quân Thương nhất thời ngây ngẩn cả người. Từng khớp ngón tay của Quân Thương rất ràng, tràn đầy sức lực, lúc này cầm chiếc khăn gấp gọn mềm mại kia, trông thực có chút buồn cười.

      Quân Thương vốn là Vãng sinh Thành chủ, thân phận hiển nhiên vô cùng cao quý, giờ lại đích thân phục vụ nàng rửa mặt. . . . . . trong lòng Lâm Lang thực biết nên có cảm giác gì!

      Người đời đồn đại Vãng sinh Thành chủ cười tùy tiện, câu nệ lễ tiết, lãnh khốc vô tình, là đại ma đầu, nhưng có lẽ cũng thể tin hoàn toàn vào những lời đồn đại đó. Dù sao Vãng sinh Thành chủ cũng tham gia vào những tranh đấu thế gian, độc lập tồn tại, bị khống chế bởi thế lực của triều đình.

      Nàng quan sát Quân Thương, luôn toát ra khí thế vô cùng lãnh ngạo, nhưng đối xử với nàng lại hết sức ôn nhu. Lâm Lang nghĩ, nếu nàng gặp trước khi gả cho Triệu Tễ, có lẽ cố chấp nhất định đòi phải gả cho Triệu Tễ bằng được như vậy, hay như cuộc sống sau này của nàng cũng quá thảm đạm như thế, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là gặp được.

      Quân Thương thấy Lâm Lang nhìn chằm chằm vào tay mình hỏi "Sao thế?"

      Lâm Lang lập tức hoàn hồn, lúng túng nắm lấy khăn bông xoay người lau mặt: " có gì! Ta tự mình làm là tốt rồi."

      Quân Thương nhíu mày, từ chối cho ý kiến!

      Lâm Lang lau mặt, lại dùng nước muối tinh súc súc miệng, sau đó Quân Thương bưng lên đĩa gừng tím xay , gắp miếng đút cho nàng. Ánh mắt Lâm Lang lóe lên, vội vàng há miệng nuốt nhanh xuống, xoay người dám nhìn .

      Quân Thương để cái đĩa xuống, nhìn Lâm Lang gò má hồng hồng, biết là do nước nóng hay là vì cái gì nữa. Sắc mặt đỏ hồng mềm mại, ánh mắt trong suốt đen nhánh, bộ dạng của Lâm Lang giờ hết sức kiều mị động lòng người. Trái tim Quân Thương nhộn nhạo, cứ ngây dại như vậy mà nhìn nàng.

      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó là khuôn mặt hớn hở của tiểu nhị bưng thức ăn vào: "Thành chủ, phu nhân, mời hai vị dùng bữa!"

      Nghe tiểu nhị gọi hai người như vậy, Lâm Lang đột nhiên chấn động, ánh mắt sắc bén nhìn về phía . Tiểu nhị kia lập tức trợn mắt, hai tay bụm miệng, khay thức ăn rơi loảng xoảng, mấy đĩa mỹ vị khay rơi tung tóe, nát bét nằm mặt đất!

      "Mấy người có ý gì?" Lâm Lang bước đến gần tiểu nhị, con ngươi lạnh lùng quét qua lượt quanh phòng. Màn cửa sổ là lụa Yên La cực mỏng, bàn ghế cùng đồ dùng cũng được làm bằng gỗ quý. Khắp nơi trong khách điếm này đều lộ ra quỷ dị, lại nhớ tới đêm qua, tiểu nhị kia cùng Quân Thương người tung kẻ hứng, lúc này Lâm Lang mới bừng tỉnh hiểu ra, cái gì mà thiên binh thiên tướng xuống bắt quỷ, cái gì mà kiệu phu mượn xác hoàn hồn, tất cả đều là lừa gạt nàng ngủ lại chỗ này mà thôi!

      Lâm Lang nhớ lại mọi chuyện, trong lòng giận dữ, uất ức dâng lên ào ào. Nàng hừ lạnh tiếng, tiến lên níu lấy vành tai của tiểu nhị kia, vẩy hơi vào mặt , pháp thuật lập tức mất hiệu lực, lộ ra gương mặt sáng choang.

      "Phu nhân. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Tiểu Bạch khóc ra nước mắt nhìn Lâm Lang.

      Lâm Lang cười lạnh hai tiếng: " mưu kế hay!"

      Lâm Lang nghĩ mình bị hai người này liên thủ lừa gạt cảm thấy vô cùng khó chịu, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Quân Thương cái rồi sập cửa ra ngoài!

      Quân Thương từ đầu tới cuối vẫn gì, lúc này thấy Lâm Lang rời , ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Tiểu Bạch, ngay sau đó chạy đuổi theo nàng!

      Tiểu Bạch cũng chạy xuống theo, vừa ra ngoài đụng phải Tiểu Hắc vội vã đuổi tới, Tiểu Hắc hỏi : "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao phu nhân và Thành chủ đều chạy hết ra ngoài?"

      Vẻ mặt Tiểu Bạch ai oán: "Chỉ tại ta, chỉ tại ta. . . . . . Chúng ta mau đuổi theo ! Vừa ta vừa kể cho ngươi nghe."

      Hai người nhanh chóng rời khỏi khách điếm lên xe ngựa, vội vã đuổi theo!

      Lại , Lâm Lang ôm bụng phẫn nộ chạy ra ngoài, nhưng trong lòng chợt cảm thấy mờ mịt lúng túng. Quay qua quay lại nàng vẫn biết nên nơi nào, suy nghĩ chút, liền quyết định theo con đường quay trở về Kinh thành.

      Quân Thương giữ khoảng cách gần xa theo phía sau nàng, chỉ là bộ mặt tối sầm, im lặng lời nào!

      Lâm Lang biết ở đằng sau, cũng biết mình căn bản thể cắt đuôi được , cảm giác phẫn nộ khi bị thiết kế xen lẫn đủ loại vô lực quanh quẩn trong lòng —— điều này có thể trách ai đây? Là do nàng quá ngu ngốc, chưa từng nghĩ đến phải đề phòng Quân Thương. Nàng vốn nghĩ rằng người kiêu ngạo như khinh thường dùng những thủ đoạn như vậy, nhưng ràng nàng lại sai lầm rồi!

      từng là Tạ gia đại tiểu thư hết sức cao ngạo, khả năng nhìn người tinh tường tới cỡ nào, nhưng giờ nàng lại liên tiếp để chính mình lâm vào những tình huống khống chế nổi như vậy.

      Lâm Lang đột nhiên lại nghĩ tới Triệu Tễ, trong lòng nàng phẫn hận mãnh liệt xen lẫn với cảm giác hiu quạnh cùng bất đắc dĩ đối với vận mệnh. . . . . . Nàng bất giác nhìn thấy con đường trước mắt của mình nữa, báo thù xong như thế nào? Khôi phục lại Tạ gia lần nữa ra sao? Tóm lại cuộc đời nàng quả thực cực kỳ thất bại.

      Quân Thương nhìn bóng dáng đơn của Lâm Lang ở phía trước, cũng biết hành động của mình là quá đáng, nhưng chẳng qua chỉ là muốn cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn chút mà thôi. . . . . .

      Nếu là lúc trước, cho dù có phát ra mình bị thiết kế như vậy, Lang nhi tuyệt đối phản ứng kịch liệt như thế này. Những năm gần đây phải chịu khổ sở ở chốn hồng trần bạc bẽo, Lang nhi của còn là nữ tử rành việc đời, cả đời thụ hưởng vinh hoa tôn quý như trước kia nữa. Nàng ở nơi trần thế này phải chịu quá nhiều tổn thương, chấp nhận chính mình bị người khác thiết kế, dù chỉ là chút mưu kế hề có ý xấu như đêm qua. Quân Thương tự trách mình, chẳng lẽ đây chính là kết quả mà mi muốn nhìn thấy sao?

      Mặc kệ như thế nào, cũng biết mình thực xúc phạm tới Lâm Lang, trong lòng dâng lên từng đợt áy náy. rất muốn lời xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nổi.

      Từ xa xa truyền tới tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn dồn dập mặt đất, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc ngồi xe, sau lưng bụi đất mù mịt, trong thoáng chốc đuổi kịp hai người, sau đó cứ lặng lẽ từ từ giữ tốc độ ở đắng sau!

      Vẻ mặt Tiểu Bạch tràn đầy hổ thẹn cùng lo lắng, lúng túng nhìn về phía Quân Thương: "Thành chủ, ngài và phu nhân lên xe !"

      Quân Thương để ý đến , bước nhanh tới bắt kịp Lâm Lang hô: "Lang nhi. . . . . ."

      Lâm Lang nghe thấy tiếng gọi, tức giận trong lòng còn chưa tan, vẫn như cũ quay đầu lại, bướng bỉnh thẳng về phía trước.
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 30:


      Quân Thương cau mày kiên quyết đuổi theo ngăn Lâm Lang lại, giọng hết sức hòa hoãn dỗ dành: "Đường về Kinh thành còn rất xa, nàng lên xe trước !"

      Lâm Lang liếc cái, hừ : "Lên xe? Lại để cho các ngươi tiếp tục đùa giỡn nữa sao?"

      Tiểu Bạch Tiểu Hắc nghe vậy liền vội vàng lên tiếng nhận lỗi: "Phu nhân nên tức giận, đây chủ ý của chúng tôi, liên quan gì đến Thành chủ!"

      Lâm Lang lạnh lùng nhìn hai người, bàn tay lóe sáng lên cái lập tức con dao sắc bén phi qua: "Ai là phu nhân của các ngươi? Hai ngươi mắt kém như vậy, nếu còn nhận lầm người nữa bản tiểu thư khách khí đâu!" Có lẽ nàng quá tốt bụng rồi, nên hết người này tới người nọ mới có thể đạp lên đầu nàng mà khi dễ.

      Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch hốt hoảng tránh con dao phi tới, ngồi nghiêm chỉnh ở xe dám ho he thêm câu nào: Phu nhân tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

      Ánh mắt tin tưởng của Lâm Lang khiến Quân Thương cảm thấy khổ sở, thở dài tiếng, tiến lên duỗi cánh tay ra ôm chặt lấy nàng; tiếng "Đắc tội" rồi nhanh chóng nhảy lên xe ngựa. Tiểu Bạch Tiểu Hắc vội vàng vén rèm xe lên, Quân Thương ôm nàng ngồi vào trong buồng xe.

      ngờ chuyện này lại khiến Lâm Lang phản ứng lớn như vậy, nhưng nếu việc lần này được xử lý thỏa đáng về sau nó trở thành vết nứt về tin tưởng đối với trong suy nghĩ của nàng. Quân Thương tuyệt đối cho phép điều đó xảy ra.

      Lâm Lang đánh vào ngực Quân Thương, giùng giằng, hung hăng tức giận : "Buông ta ra! Ta muốn xuống. . . . . ."

      Quân Thương vẫn kiên trì ôm nàng, để mặc cho nàng đánh. Sau hồi lâu, Lâm Lang thấy mệt lắm rồi mà vẫn làm gì được, liền lấy hết sức cắn vào ngực .

      Quân Thương bị nàng cắn chỉ hơi nhíu mày chút, cánh tay cứng cáp vẫn ôm chặt lấy nàng!

      Lâm Lang cắn lúc lâu mà chả phản ứng gì chán nản nhả ra, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao ngươi gạt ta?"

      Kiếp trước bị Triệu Tễ lừa gạt, nàng đau tận xương cốt. Kiếp này, nàng tuyệt đối thể chấp nhận mình bị kẻ khác lừa gạt, dù chỉ là chút. Sau khi sống lại nàng trở nên đa nghi, nhưng ngay từ đầu nàng có lòng tin đối với Quân Thương; vì nàng nghĩ rằng người như bao giờ sử dụng những thủ đoạn minh bạch. Vậy mà ngờ, cũng lừa gạt tính kế với nàng.

      Lâm Lang cảm thấy trong lòng uất ức cùng tức giận đợt đợt dâng lên, như thủy triều mạnh mẽ bao phủ toàn bộ lý trí.

      Quân Thương vụng về ôm lấy Lâm Lang dỗ dành, thấy nàng như vậy trái tim co rút lại đau đớn: ". . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      Rốt cuộc cũng mở miệng, ôm nàng vào lòng chặt hơn. Lang nhi của rất khổ sở, biết, có thể cảm nhận được thê lương bất đắc dĩ trong lòng nàng. Phải trải qua thống khổ như thế nào mới khiến ánh mắt nàng toát ra thê lương khổ sở này đây?

      Lâm Lang né tránh ôm ấp của , ngồi sang bên, bình phục lại cảm xúc kích động của mình; ngẩng đầu lên, giọng khô khốc mà khàn khàn còn mang theo chút giễu cợt: " cần phải xin lỗi, là do ta quá ngu ngốc mà thôi. Chỉ là ngờ Vãng sinh Thành chủ cũng làm những việc lừa gạt người khác như vậy!"

      "Lang nhi. . . . . ." Quân Thương đắn đo lựa chọn từ ngữ, chỉ sợ cẩn thận lại kích thích tới nàng, "Ta chỉ muốn cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn chút thôi, nghĩ tới. . . . . . Sau này. . . . . . Ta làm như vậy nữa. . . . . ."

      Lâm Lang thấy bộ dạng dè dặt lúng túng của Quân Thương lại hết sức kinh hãi. Vãng sinh Thành chủ câu nệ thế tục, hành động điên cuồng tùy hứng có tiếng, ngay cả Hoàng đế cũng thèm để vào mắt; mà nàng trong mắt người ngoài chỉ là tiểu nữ tử quyền thế mà thôi. Nếu phải trong lòng Quân Thương thích nàng cần gì phải chuyện cẩn thận với nàng như thế này? Hơn nữa, nàng cũng đâu có gì đáng giá lợi dụng để tốn công tính kế như vậy? Bỗng nhiên Lâm Lang mơ hồ cảm thấy có chút xúc động trong lòng, chẳng qua khi còn sống nàng bị trêu đùa lừa gạt đến thê thảm, nên lúc này cũng dám mạo hiểm tin tưởng nữa.

      Trong xe ngựa nhất thời trở nên yên tĩnh.

      Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ở bên ngoài điều khiển xe cũng dựng lỗ tai lên chăm chú theo dõi động tĩnh bên trong. Nghe lúc lâu cũng chỉ loáng thoáng được mấy từ, Tiểu Bạch ngoáy ngoáy lỗ tai : "Sao lại yên tĩnh như vậy?"

      Tiểu Hắc khục khục cười: "Con đường này bằng phẳng!"

      Tiểu Bạch vừa nghe vậy mắt liền sáng lên, rút roi ra bất ngờ quất cái, con ngựa bị giật mình, chạy lúc nhanh lúc chậm. Xe ngựa bị xóc lên xóc xuống, những tiếng "Ai nha" từ trong xe liên tiếp truyền đến, sau đó là tiếng Quân Thương lạnh lùng trách mắng: "Các ngươi điều khiển xe kiểu gì vậy?"

      Tiểu Bạch run rẩy trận, nhìn Tiểu Hắc bình chân như vại ngồi bên cạnh. Tiểu Hắc liếc cái, bình tĩnh lên tiếng trả lời: "Thành chủ, do đường bằng phẳng mà thôi!"

      Quân Thương nặng nề hừ tiếng, với bọn nữa mà quay sang dịu dàng trấn an Lâm Lang. Mặc dù biết Thành chủ của mình đối với phu nhân hết sức thâm tình nhưng Tiểu Bạch Tiểu Hắc cũng nhịn được nổi hết da gà. Ngay cả Tiểu Hắc luôn luôn bình ổn cũng trợn to hai mắt —— Thành chủ từ bao giờ lại hành động có tính người như vậy chứ?

      ra lúc xe ngựa xóc lên cái, đầu của Lâm Lang bất ngờ va vào ngực Quân Thương, đầu gối đụng trúng vào thành xe bên cạnh, có lẽ da cũng bị đỏ mảng rồi. Chẳng qua nàng chỉ bị bất ngờ chút thôi, bị thương cũng có cảm giác đau, nhưng Quân Thương vẫn thận trọng vén làn váy lên, tìm đúng nơi đầu gối bị thương xé đường vải lộ ra làn da bị thương. dùng ngón tay xoa xoa cao thuốc vào chỗ đau cho nàng, tới tận lúc bôi thuốc xong, Lâm Lang mới nhớ tới “nam nữ thụ thụ bất thân”, nhìn lại chiếc quần bị rách mất mảng lộ ra đầu gối trắng hồng, nàng lúng túng vội vàng đem làn váy che kín lại, sắc mặt có chút khó coi.

      Quân Thương thấy nàng như vậy chỉ thản nhiên : "Đầu gối với cánh tay của nàng cũng khác nhau là mấy. . . . . ."

      Vốn dĩ ý của Quân Thương là đầu gối của nàng lộ ra ngoài cũng chẳng khác gì khi lộ cánh tay cả, nhìn cũng chả có gì. Nhưng lời này vừa ra, lại có chút giống như “vẽ hổ thành lại ra vẽ chó” (có thể hiểu đại khái là có cố gắng nhưng vẫn vô dụng). Trong lòng Lâm Lang cũng hiểu ý tứ của , nhịn được liền "Hì hì" tiếng bật cười: "Đầu gối với cánh tay của ngươi mới khác nhau là mấy ấy!"

      Vẻ mặt Lâm Lang nhàng như sóng xanh dập dờn, đôi mắt đen nhánh trong suốt rực rỡ, nụ cười này khiến cho mây đen tản , nháy mắt liền xua tan khí căng thẳng trong xe ngựa!

      Quân Thương nhất thời chỉ cảm thấy trăm hoa đua nở, ấm áp vui vẻ, cả trái tim cũng trở nên mềm mại. thầm nghĩ, vì để có thêm nhiều thời gian tiếp xúc với nàng mà làm ra nhiều chuyện ngốc nghếch như vậy, bây giờ cũng đáng giá rồi!

      Ngoài xe, Tiểu Bạch vẫn luôn vểnh tai lên nghe ngóng, thấy tiếng cười của Lâm Lang từ trong xe truyền đến hết sức vui mừng, quay sang Tiểu Hắc hô lên: "Phu nhân cười rồi nha. . . . . ."

      Lâm Lang ngồi trong xe nghe được tiếng Tiểu Bạch la lớn mới biết vừa rồi hai người những gì đều bị Tiểu Bạch nghe thấy hết. Trong thoáng chốc khỏi có chút lúng túng đỏ mặt; mặt Quân Thương cũng len lén dâng lên màu đỏ nhàn nhạt khả nghi, nhưng cả người vẫn toát ra hơi thở lạnh lẽo, giọng thâm trầm: "Gần đây các ngươi sống thoải mái quá rồi phải ?"

      Tiểu Bạch giật mình vội vàng lên tiếng: "Thành chủ thứ tội!"

      "Điều khiển xe cho tốt !"

      Tiểu Bạch vội đồng ý tiếng, nhìn qua gương mặt có biểu cảm gì của Tiểu Hắc húng hắng ho vài cái, lập tức ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn. Nhưng đúng lúc này, xe ngựa lại xóc lên trận, Lâm Lang chẳng may lại đụng đầu gối vào đúng chỗ cũ, Quân Thương tức giận rống to: "Khi trở về tự lãnh phạt!"

      Tiểu Bạch cam lòng, đau khổ ngập ngừng : "Lần này là do đường bằng phẳng mà. . . . . ."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      _____________
      CHƯƠNG 31:


      Quân Thương cùng Lâm lang đều chuyện nữa, khí bên trong xe ngựa an tĩnh hòa thuận hơn bao giờ hết. Cùng với tiếng ngựa hí vang giòn giã, xe ngựa dừng ở trước cửaThượng thư Phủ.

      Tên thủ vệ giữ cửa vừa nhận ra ký hiệu của Vãng sinh Thành xe ngựa vội vàng chạyvào bên trong bẩm báo.

      Tiểu Bạch Tiểu Hắc xoay người nhảy xuống xe,cung kính cúi đầu: "Bẩm Thành chủ. . . . . . Phu nhân, đến Thượng thư Phủ rồi !"

      Trong xe ngựa, Quân Thương nghe thấy giọng của Tiểu Bạch Tiểu Hắc trong lòng khẽ động, nhanh như vậy tới rồi?

      Lâm Lang cũng có chút sững sờ, đến rồi sao?

      Quân Thương thấy Lâm Lang đột nhiên sững sờ,cho rằng là do Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc gọi nàng là phu nhân mới khiến nàng vui, liềntrầm giọng phân phó: "Về sau, các ngươi cứ gọi là tiểu thư !"

      đành lòng ép buộc Lâm Lang làmbất cứ chuyện gì, nếu nàng cảm thấy xưng hôkiểu này khiến nàng thoải mái cứ đổisang kiểu xưng hô khác là được —— dù có xưng hô như thế nào nữa vị trí của Lâm Lang trong lòng vĩnh viễn đều thayđổi!

      Tiểu Hắc Tiểu Bạch đồng thanh hô tuân mệnh,tuy nhiên Quân Thương cùng Lâm Lang vẫnngồi yên lặng, ai có ý định xuống xe. Gió nhàng thổi bay màn che, trong xe ngựa yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy ràng, khí có chút mập mờ khó hiểu.

      Lại Lâm Lang nghe thấy lời phân phó của Quân Thương trong lòng chợt dâng lên mộtcảm xúc khó thành lời, cứ quanh quẩn dâydưa đến khó chịu. Nhưng đây phải là điềunàng vẫn muốn sao? Bắt đầu từ việc thay đổicách xưng hô, sau đó hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Quân Thương, về sau hai người trở thành những kẻ xa lạ. . . . . .

      Trái tim Lâm Lang đột nhiên trở nên căng thẳng, trong thoáng chốc nàng sợ mình lại tiếptục suy nghĩ lung tung cái gì đó, liền húng hắng tiếng phá vỡ khí yên tĩnh trong xe; sau đó nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu, vén rèmlên từ xe ngựa nhảy xuống!

      Đúng lúc Lâm Lang ngẩng đầu lên thấy nhóm người chạy ra đứng chờ ở trước cửa lớn Diệp phủ. Diệp Thượng thư dẫn đầu bước tới, ởngay đằng sau là Tô phu nhân mấy ngày gặp. Mặc dù bà trang điểm rất kỹnhưng sắc mặt vẫn có chút trắng bệch, thânváy gấm thêu hoa hồng, bộ dạng cũng có thể coi là đoan trang hoa lệ.

      Còn Diệp Cẩn Huyên mặc chiếc váy gấmdài chấm đất thêu hoa mẫu đơn, họa tiết chânváy là ráng mây màu xanh lục, cổ áo mở rất lớn,bên hai bả vai chỉ có tầng lụa mỏng; gầnnhư là thấy hết được khuôn ngực trắng nõn.Trang sức lấp lánh búi tóc cũng là họa tiết mẫu đơn phù hợp với y phục. Sắc mặt nàng ta tươi tắn, nụ cười rạng rỡ như hoa, có thể thấy được nàng ta chuẩn bị y phục cùng trang điểm rất tỉ mỉ. Tuy nhiên dường như việc lại cóchút khó khăn, phải cần có hai nha hoàn hai bên đỡ lấy mới đứng vững được.

      Diệp Thượng thư thấy Lâm Lang từ xe ngựa nhảy xuống sắc mặt có chút vui, nhưng cũng trách móc điều gì. Tô phu nhân cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy LâmLang nên càng có lý do mở miệng. Chỉ cóDiệp Cẩn Huyên thấy vậy ra vẻ thương tâm : "Muội muội, bây giờ còn giống ngày xưa nữa, muội nên chú ý hành động cử chỉ của mình chút, đừng làm mất thể diện của Diệp phủ chúng ta. Tùy ý từ xe ngựa nhảy xuống như vậy, sao còn giữ được phong thái củamột tiểu thư khuê tú nữa chứ? Cái này cũngchính là để ý tới mặt mũi của Thành chủrồi."

      Diệp Cẩn Huyên những lời này cũng chảkhác nào chỉ thẳng vào mũi Lâm Lang mà :“muội đúng là kẻ được dạy dỗ” mà!

      Quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Langcũng toát ra tia khinh bỉ. Ai mà chẳng biết, trước kia ở trong phủ này địa vị của Diệp Lâm Lang còn bằng nha hoàn hạ đẳngnhất. tại được Vãng sinh Thành chủ coi trọng, Lâm Lang trong mắt bọn họ chính là từ chim sẻ đột nhiên biến thành Phượng Hoàng, nhưng chim sẻ dù thế nào cũng chỉ là chim sẻmà thôi, có làm thế nào cũng thể giống Phượng Hoàng được! cho cùng, Lâm Langcũng chỉ là thứ nữ có giáo dưỡng,ngược lại Đại tiểu thư của bọn họ, hành động cử chỉ nhu hòa tao nhã, cả người toát ra phong phạm của đích nữ danh gia vọng tộc!

      Lâm Lang có tâm tình cùng nàng ta tranh luận, chỉ khẽ nhếch khóe miệng : "Phụ mẫu đều ở đây cũng chưa phải là già! Ngay cảphụ thân còn chưa cần người hầu giúp nâng đỡ,vậy mà tỷ tỷ thể tự đứng được rồi à?"

      Lời này của Lâm Lang chính câu hai nghĩa,thứ nhất là châm chọc Diệp Cẩn Huyên lớn tuổi,thứ hai là Diệp Cẩn Huyên bất kính đối vớiphụ thân! So sánh giữa hai người mà , việc Lâm Lang từ xe ngựa nhảy xuống căn bảnchỉ là hành động nhoi mà thôi.

      Diệp Cẩn Huyên nghe xong, trong lòng uất hậnmuốn chết, nhưng câu phản bác cũng ra được, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, cuối cùng hừ lạnh tiếng, lùi sang bên!

      Lại , trong lòng Diệp Cẩn Huyên cũng sẵn buồn bực, chiều hôm qua vừa tỉnh dậy, nàng phải trải qua giấc mộng hết sức kinh khủng. Trong mộng của nàng, Diệp Lâm Lang. . . . . .nhớ lại mà cả người vẫn còn run lẩy bẩy. Khôngnhững thế, vừa mới khẽ động thân thể lại cócảm giác đau đớn khắp người. Ngay trong ngày mời ngự y đến xem suốt đêm, nhưng vẫnkhông biết là bị làm sao, mạch tượng hỗn loạn nhưng bên ngoài lại hề bị thương. Sau khi phải uống vô số bát thuốc đắng ngắt mới mê man vào giấc ngủ. Sáng nay vừa tỉnh lại, liền có nha hoàn đến bẩm báo Vãng sinhThành chủ cùng nhị tiểu thư trở lại, thỉnhnàng ra ngoài cửa nghênh đón!

      Diệp Cẩn Huyên tất nhiên là luôn khinh thườngLâm Lang, vốn dĩ muốn nghênh đón, nhưng lại e ngại Vãng sinh Thành chủ. Nhớ tớibộ dạng tuấn lãng lãnh khốc của , so với Triệu Tễ từ toát ra hơi thở nam nhân thành thục vững vàng hơn nhiều. Trong lòng thầm tính toán, làm hoàng hậu tính là cái gì? phải trước giờ Triệu Tễ làm việc vẫn phải nhìn sắc mặt của Vãng sinh Thành chủ hay sao? Nếu nàng có thể trở thành Thành chủ phunhân. . . . . . đó mới chính là chuyện tốt nhất!

      Diệp Cẩn Huyên thầm nghĩ, tuy rằng Lâm Langkhông còn điên điên khùng khùng như trướcnữa, nhưng dù sao cũng điên loạn nhiều năm như vậy, so với nàng từ tiếp nhận giáo dưỡng dành cho quý nữ danh gia vọng tộc thìđúng là trời vực. Nếu có thể hung hăng dẫm đạp thể diện của Lâm Lang, khiến chonàng ta phải xấu mặt, Vãng sinh Thành chủ còn chịu cưới nàng ta mới là lạ.

      Đúng lúc Diệp Cẩn Huyên lại nhìn thấy LâmLang từ xe nhảy xuống vội nắm ngay lấycơ hội châm chọc Lâm Lang phen. Nhưng ngờ, Lâm Lang những để ý mà chỉ cần câu khiến Diệp CẩnHuyên tức điên lên như vậy.

      Khi Lâm Lang xuống xe, Quân Thương xuống theo nàng, nhưng lúc này lại nghe thấy có giọng ở bên ngoài liền vén mành ra. DiệpThượng thư vội vàng nghênh đón, khom mình hành lễ: "Tham kiến Thành chủ!" Sau đó lại liếc mắt sang nhìn Lâm Lang, "Tiểu nữ càn rỡ, đãkhiến Thành chủ bận tâm rồi!"

      Quân Thương xuống xe, thân hình cao lớn rắnrỏi toát ra khí phách đầy bản lĩnh, ánh mặt trờirọi vào gương mặt tuấn lãng của , rực rỡ như thần tiên hạ phàm, quý khí bức người, khiến chongười ta dám nhìn thẳng.

      Diệp Cẩn Huyên vừa thấy , ánh mắt lập tức trở nên si ngốc, gò má thoáng đỏ bừng.

      Quân Thương thấy nhiều người vây quanh cửa như vậy chỉ hơi nhíu mày, cũng để ý tới bọn họ, quay sang Lâm Lang : "Lang nhi, nàng mời ta vào trong ngồi chút sao?"

      Lâm Lang còn chưa kịp mở miệng, Diệp CẩnHuyên vội vàng tiến lên ôn nhu : "Thànhchủ đưa muội muội trở về, dĩ nhiên là cần phải cảm tạ Thành chủ tốt rồi. Thành chủ, thỉnh ngài vào bên trong nghỉ chút!"

      Vốn dĩ, Diệp Thượng thư nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên ăn mặc duyên dáng mặn mà như vậy có chút hài lòng, nhưng dù sao ít ngày nữa nàng cũng được sắc phong thành Hoàng Hậu rồi. Về sau quân thần khác biệt, ông cũng muốn cùng nữ nhi có hiềm khích đáng có nên mới mắt nhắm mắt mở nóigì. Sau khi ra ngoài, Diệp Cẩn Huyên lại muốn làm cho Lâm Lang mất thể diện nhưng ngờ còn bị vài câu đơn giản của Lâm Langkhiến cho mất hết mặt mũi; lúc này ông cũngđịnh lên tiếng để Diệp Cẩn Huyên an phận mộtchút. Lại nghĩ rằng nàng còn biết hối cải, thậm chí ngay cả khách chủ cũng phân biệt ràng —— rốt cuộc ông có còn làchủ nhân của Diệp gia này nữa hay ?

      Diệp Thượng thư hắng giọng cái, nhưngcũng có mở miệng trách móc gì, chỉ có thể bước tới lướt qua Diệp Cẩn Huyên, tự mình thỉnh Quân Thương vào phủ.

      Quân Thương thấy Diệp Thượng thư đích thân mời vào, cũng chả để ý, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Lang.

      Lâm Lang đau đầu liếc cái: "Vào !" xong liền vượt qua mọi người tiến vào bêntrong!

      Diệp Thượng thư thấy vậy, vội vàng nịnh nọt cười : "Chuyện này. . . . . . Ngài xem nha đầunày, khiến Thành chủ chê cười, chê cười rồi!"

      Diệp Cẩn Huyên thoáng thấy Quân Thươngmuốn theo Lâm Lang tiến vào lập tứcnhảy ra, thẹn thùng e lệ : "Bách Thảo viêncủa muội muội phải tu sửa, nếu Thành chủkhông ngại có thể tới Phương Huyên cácngồi chút !"

      Ngay đến cái liếc mắt Quân Thương cũngkhông thèm cho nàng ta, chỉ nhìn theo hướng Lâm Lang mà tới. Trong lòng Diệp Cẩn Huyên dâng lên cỗ ghen ghét cùng khôngcam lòng. Ngay tại lúc Quân Thương ngang qua người nàng ta, thân thể Diệp Cẩn Huyênnghiêng cái, hét lên tiếng "ai u", giả bộ trật chân ngã nhào vào lòng Quân Thương.
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :