1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11: Vị này gọi là phụ thân?


      Sau khi Diệp Cẩn Huyên rời , Lâm Lang quay trở lại phòng, nàng thấy mẫu thân tựa bên đầu giường yên lặng rơi lệ, nàng bước tới ngồi xuống cạnh bà: "Nương, mọi chuyện vẫn tốt mà, nương làm sao vậy?"

      Bên ngoài Diệp Cẩn Huyên tuyên đọc thánh chỉ, Lăng phu nhân ở bên trong sớm nghe thấy. Vãng sinh Thành chủ đó là ai chứ! Vãng sinh Thành vốn phải là nơi tốt đẹp gì, có người nào vào nơi đó mà có thể được sống tốt lành đâu!

      Chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay tại Bách Thảo viên bà biết, vì vậy cho rằng nhất định là Diệp Cẩn Huyên ghi hận chuyện của tối hôm qua rồi. Thánh chỉ này khẳng định là có liên quan tới chủ ý của nàng ta. Lúc này nghe Lâm Lang hỏi, trong lòng bà vô cùng khổ sở, khàn khàn khóc ra tiếng: "Con ơi. . . . . . con thể gả cho Vãng sinh Thành chủ kia được!"

      "Nương, người gặp Vãng sinh Thành chủ rồi sao?" Nhìn Lăng phu nhân khóc nức nở, Lâm Lang bỗng giật mình, ngờ Vãng sinh Thành chủ này lại để lại ấn tượng mấy tốt đẹp sâu sắc với nhiều người như vậy.

      Chẳng qua, Vãng sinh Thành được cho là nơi tụ tập của những con quỷ chết oan, đối với nàng mà , nơi đó cũng coi như thích hợp.

      "Nha đầu ngốc, Diệp Cẩn Huyên ràng muốn hại chết con, sao , nương cũng thể nhìn con phải gả cho kẻ người ra người, quỷ ra quỷ được! Để nương tìm phụ thân của con." Lăng phu nhân xong, nhanh chóng xuống giường, gọi Thiển Ngữ hầu hạ bà thay quần áo.

      Lâm Lang vội đứng lên, đỡ lấy Lăng phu nhân ngăn cản: "Nương, người cho rằng phụ thân biết chuyện này sao?"

      "Diệp Cẩn Huyên sắp làm Hoàng hậu, nàng xúi giục Hoàng thượng hạ thánh chỉ, phụ thân con sao có thể biết?" Lăng phu nhân nhìn nàng, lý trí cùng tình cảm hết sức rối rắm, bà theo bản năng nắm chặt cánh tay Lâm Lang, "Phụ thân con tuyệt đối phải loại người bán nữ nhi của mình, nghe nương, chúng ta tìm ông ấy, ông ấy nhất định ngồi yên mà bỏ mặc chúng ta."

      Lâm Lang thấy Lăng phu nhân phản ứng như vậy, phảng phất giống như thấy được kiếp trước của mình. Mặc kệ người đó đối xử với nàng như thế nào, nàng cũng cố chấp tin tưởng tình cảm của . Mãi cho tới khắc trước khi chết , nàng vẫn ôm hi vọng xuất ; thậm chí sau khi sống lại trong thân thể khác, nàng cũng muốn nhìn thấy chút khổ sở. Nhưng ngờ, nếu phải sợ dân chúng chỉ trích, sớm lập Diệp Cẩn Huyên làm Hoàng hậu.

      "Nương, qua nhiều năm như thế, nếu phụ thân muốn quan tâm tới chúng ta sớm làm vậy rồi."

      " phải đâu! Lâm Lang, phụ thân con dù sao cũng là nam nhân, lại là trọng thần trong triều. Chuyện của hậu viện cũng tiện nhúng tay vào. Mà con trước kia lại là . . . . . ." Lăng phu nhân nước mắt ào ào chảy xuống, cố gắng tranh luận thay cho nam nhân trong lòng bà, nhưng gương mặt cũng trở nên tái nhợt, "Trước kia con bị bệnh, phụ thân con vì danh dự của gia tộc mới hành động có chút tàn nhẫn. Nhưng bây giờ con khỏe hơn rồi, chúng ta tìm phụ thân con, ông ấy chắc chắn để mặc chuyện này."

      Lâm Lang nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Lăng phu nhân, đột nhiên cảm thấy nếu để bà biết hết chuyện hết sức tàn nhẫn. Nhưng vẫn là , nó vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi, cũng chỉ có thể để cho Lăng phu nhân thấy ràng , bà mới có thể gạt bỏ đau thương, vững vàng mà tiếp tục sống.

      Lâm Lang gật gật đầu đồng ý: "Vậy con cùng với nương!"

      Lâm Lang hầu hạ Lăng phu nhân rửa mặt thay quần áo, chải búi tóc gọn gàng, nàng còn dặm ít phấn lên gương mặt tái nhợt của bà. Thấy sắc mặt của Lăng phu nhân khá hơn chút, nàng liền cùng Thiển Ngữ đỡ bà về hướng Tiền Viện.

      Lúc này Diệp Thượng thư ở trong thư phòng cùng vài người khách thưởng thức bức tranh sơn thủy Vương Trùng Dương, ngừng vuốt râu tán thưởng: "Tốt, tốt, tốt!"

      Diệp Thượng thư có công phò trợ tân hoàng đế lên ngôi, đại nữ nhi lại sắp trở thành mẫu nghi thiên hạ. Lúc này, Vãng sinh Thành chủ lại vào Kinh thành tấn kiến Hoàng thượng, còn cố ý nhờ Hoàng thượng chọn vị phu nhân ở đây. Các quan viên trong triều đều hận thể đem nữ nhi nhà mình giấu kỹ, ngờ Diệp Thượng thư lại ‘đại nghĩa diệt thân’, đem tiểu nữ nhi của mình đẩy ra cho Hoàng thượng giải quyết vấn đề khó khăn.

      Nhờ hành động này, có thể là trong tương lai đường làm quan rộng mở, gương mặt Diệp Thượng thư lúc nào cũng tràn đầy xuân phong đắc ý. Mà những kẻ a dua nịnh hót tới cửa xin cầu kiến tự nhiên cũng nhiều hơn so với ngày thường. Bức tranh quý giá ngàn vàng khó mua này được gọi là “Trùng Dương sơn thủy đồ”, do người đứng ở bên dưới mang tới biếu tặng.

      Mọi người rối rít phụ họa thảo luận về bút pháp bố cục của bức họa này cùng Diệp Thượng thư gã sai vặt bên ngoài chợt chạy vào bẩm báo: "Lão gia, phu nhân và tiểu thư ở Bách Thảo viên cầu kiến."

      Diệp Thượng thư nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi: "Họ tới đây làm gì?"

      Mấy người khách trong thư phòng cũng cả kinh, người trong đó đánh bạo : "Có lẽ là nhận được thánh chỉ nên tới đây để tạ ơn!"

      Diệp Thượng thư vuốt râu, trong lòng cực kỳ muốn gặp, nhưng tiểu nữ nhi này dù sao cũng tứ hôn cho Vãng sinh Thành chủ, ta là người nào chứ? Là người mà ngay cả Hoàng thượng cũng phải e ngại a!

      Tiểu nữ nhi điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy, rất khó có thể được sủng ái, nhưng ngộ nhỡ nàng lại được sủng ái sao? Đến lúc đó nàng ở trước mặt người kia vài điều bất lợi cho mình e rằng tránh khỏi phiền toái.

      Ông cân nhắc kỹ càng, đành cho mọi người lui xuống, phân phó gã sai vặt dẫn hai mẹ con Lâm Lang vào.

      Lâm Lang đỡ mẫu thân tiến vào thư phòng của Diệp Thượng thư, ngẩng đầu lên liền thấy hàng loạt những bức tranh chữ được treo tường, đều có thể nhận ra được là bút tích của các danh gia, giá trị liên thành.

      Lâm Lang quan sát qua thư phòng, giá để bút có hàng loạt những chiếc bút lông to khác nhau, ngọn bút dựng ngược lên như đao phong; mặt bàn phủ trắng giấy Tuyên Thành, sách được bày la liệt trong các tầng của giá sách, tủ kệ chỉ bày biện mấy bình hoa cổ. Khắp nơi toát ra hơi thở văn nhân thanh cao, chỉ là. . . . . . cũng quá mức lộ liễu rồi, còn có vẻ làm bộ phô trương.

      Nhìn lại người đàn ông trung niên ngồi phía trước, thân thể gầy gò nhưng toát ra khôn khéo, dưới cằm có chút râu, thân y phục màu xanh phảng phất dáng vẻ cao lớn sạch . Có thể đoán ra, lúc còn trẻ cũng là nam tử mỹ mạo, trách được mẫu thân đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi quên.

      Nàng chợt nhớ tới câu trong “Kinh Thi”: Kẻ sĩ lầm lạc, vẫn có thể thoát ra. Nữ tử lầm lạc, suốt đời cũng thể thoát.

      Chữ "thoát" này có hay đều do cố chấp trong tâm của mình mà ra! Chỉ cần gạt bỏ cố chấp trong tâm, có gì là thể thoát.

      Lâm Lang nhàng hành lễ : "Chắc vị này gọi là phụ thân phải ? Lâm Lang tham kiến phụ thân!"

      Lời này vừa ra, chỉ Diệp Thượng thư ngây ngẩn cả người mà gương mặt Lăng phu nhân cũng đại biến. . . . . .

      Sắc mặt Diệp Thượng thư xanh đỏ đen trắng loạn xạ, rốt cuộc nhẫn nhịn đè xuống tức giận trong lòng. Lời này vốn là sai, cũng tìm được sai lầm nào để bắt lỗi, nếu cố ý bới móc, chỉ sợ chính ông chịu thua thiệt mà thôi.

      "Đứng lên !" Nhìn Lâm Lang, trong mắt Diệp Thượng thư lóe lên tia kinh ngạc. thân phong hoa tuyệt đại, thanh tao ưu nhã, mi tâm mang lại cho người ta có cảm giác trong nhu có cương. Bề ngoài là nữ tử nhu nhược nhưng lại toát ra hơi thở kiên định bền bỉ. Trực giác của ông mách bảo, tiểu nữ nhi này thực đơn giản, trong thoáng chốc, trong đầu ông bất chợt xẹt qua ýnghĩ: nếu là nàng làm Hoàng hậu có lẽ tốt hơn.

      "Lão gia. . . . . ." Lăng phu nhân mở miệng nhưng ngập ngừng biết nên thế nào, sau hồi lâu bà mới quyết định hỏi, "Lão gia, ông biết Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Lâm Lang sao?"

      Diệp Thượng thư ngẩng đầu, thấy Lăng phu nhân sắc mặt tiều tụy, có nếp nhăn hằn sâu hai bên khóe mắt, bộ dạng nghèo túng nhếch nhác, so với Tô phu nhân tinh xảo ưu nhã, quả trời vực. Trong lòng ông khỏi có chút phiền muộn, tự hỏi vì sao lúc còn trẻ mình lại coi trọng nữ nhân này?

      Diệp Thượng thư trả lời: "Đó là long ân của Hoàng thượng, chúng ta cần phải nhớ kĩ cùng biết ơn ngài!"

      Ông ấy như thế, tức là có biết việc này sao? Lăng phu nhân chỉ cảm thấy bầu trời có đạo tia sét đánh xuống, trong chốc lát, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết tâm còn hỏi: "Lão gia. . . . . . ông có biết Hoàng thượng đem Lâm Lang gả cho người nào ?"

      "Như thế nào?" Diệp Thượng thư nghe xong, thầm nghĩ càng thêm buồn bực, tức giận , "Hoàng thượng đích thân tứ hôn là vinh dự tới cỡ nào, bà hỏi thế để làm gì? Người khác mà biết được, bà còn muốn giữ lại mạng nữa hay ?"

      Rốt cuộc, Lăng phu nhân nhịn nổi nữa khóc ầm lên: "Hoàng thượng muốn đem Lâm Lang gả cho Vãng sinh Thành chủ. Lão gia, ông cầu xin Hoàng thượng ! Lâm Lang là máu mủ của ông, ông thể đứng đó nhìn con nhảy vào hố lửa được!"

      "Lâm Lang, mau đỡ nương ngươi trở về, được Hoàng thượng tứ hôn là việc vô cùng vinh dự, cứ khóc sướt mướt như vậy sợ xúi quẩy sao?" Diệp Thượng thư chán ghét nhìn Lăng phu nhân cái, quay sang Lâm Lang : "Cứ sống an ổn ở Bách Thảo viên chờ ngày thành thân , những thứ cần thiết mang tới đầy đủ cho ngươi."

      "Nương, người cũng thấy rồi đó! Con dối nương, thánh chỉ tuyên đọc hôm nay chính là do người này và Diệp Cẩn Huyên cùng nhau tiến cung xin Hoàng thượng hạ chỉ." Lâm Lang đỡ Lăng phu nhân dậy, giọng an ủi "Đối với người đàn ông này, người sớm nên chết tâm . Hôm nay nữ nhi cùng với nương, chính là muốn để cho người thấy bản chất của ông ta. Sau này nếu như nữ nhi có làm gì quá đáng, nương cũng có thể hiểu cho con."

      Đôi mắt Lăng phu nhân đẫm lệ, giật mình nhìn Lâm Lang: "Lâm Lang?"

      Diệp Thượng thư cũng kinh ngạc chỉ vào Lâm Lang: "Ngươi có ý gì?" Diệp Thượng thư nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lâm Lang, trong lòng dần lan tỏa ra cảm giác lạnh lẽo.

      Lâm Lang khóe miệng khẽ nhếch, nhìn Diệp Thượng thư, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Có thành thân hay , thành thân với người nào, cũng phải xem tâm tình của bản tiểu thư. Còn về phần thánh chỉ tứ hôn kia, bản tiểu thư chưa từng để nó ở trong mắt." Đừng quỷ khác người, vốn dĩ nàng cũng thể để mặc cho bản thân bị người khác định đoạt.

      Lâm Lang xong, thèm liếc mắt nhìn Diệp Thượng thư gào rú ầm ĩ, cẩn thận đỡ Lăng phu nhân từ từ ra ngoài cửa.

      Lúc hai người sắp rời khỏi thư phòng nghe thấy tiếng Diệp Thượng thư cực kỳ tức giận quát tháo: "Ngươi. . . . . . ngươi. . . . . . đồ bất hiếu! Người đâu, đem nhị tiểu thư cùng Lăng phu nhân về Bách Thảo Viên trông giữ nghiêm ngặt cho ta. Từ giờ cho tới lúc thành thân, được ta cho phép, tuyệt đối để nàng bước ra khỏi Bách Thảo viên nửa bước!"

      Lâm Lang hình như nhớ ra cái gì đó, mỉm cười quay đầu lại: "Diệp Thượng thư cũng cần quá khẩn trương, bữa tiệc tối mai, ta phải tới dự chút. Nếu Vãng sinh Thành chủ có thể lọt vào mắt của ta, ta. . . . . . thành thân cũng được, nếu . . . . . . Diệp Thượng thư cứ chờ bị trị tội ."

      Lâm Lang xong, coi ai ra gì đỡ Lăng phu nhân đôi mắt đẫm lệ ra ngoài. Lâm Lang còn nghe thấy bên trong thư phòng truyền tới thanh đồ vật bị đổ vỡ, nàng khẽ cười cười, mạch đỡ mẫu thân rời .
      @hươnhuyềnhường: sắp tới ta bận ồi, nên có lẽ post đều đặn 1chương/ngày được, em với mọi người đừng quên nhảy vào đây ủng hộ ta nhớ !!!!!!!!! :hixhix:
      ____________
      miu901, minhminhle, honglak3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 12: Cũng chỉ là món đồ chơi

      Ánh chiều tà le lói, trời vừa xẩm tối, Đại nội Hoàng cung thắp đèn lồng sáng rực rỡ. Từ Hàm Nguyên điện truyền đến tiếng đàn sáo vui vẻ, các quan viên đại thần đều dẫn theo phu nhân cùng con cái của mình lần lượt tiến vào điện.

      Bên trong điện vàng son lộng lẫy, tràn ngập hương thơm ấm áp, hai cây đại trụ sơn đỏ sừng sững bao quanh bởi rồng vàng tinh xảo, rùa hạc trăm năm được đặt thềm son. vị trí chủ tọa cao nhất đặt tấm đệm thêu chín con rồng bằng chỉ vàng, phía bên dưới các quan viên được sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự cấp bậc từ xuống. Phía trước họ là chiếc bàn dài chạm trổ hoa văn độc đáo, phía sau được đặt vài chiếc bàn dài ngắn khác nhau để chuẩn bị cho các vị phu nhân và tiểu thư, thiếu gia cùng tham gia yến tiệc.

      Mặc dù Diệp Thượng thư phải là quan Nhất phẩm, nhưng chỗ ngồi lại ở vị trí đầu tiên phía bên phải, đủ để thấy Hoàng thượng coi trọng ông như thế nào. Tô phu nhân mắc bệnh nặng thể tới tham gia, cho nên chỗ ngồi phía sau ông chỉ để hai chiếc bàn ngắn.

      Diệp Thượng thư dẫn theo Diệp Cẩn Huyên và Diệp Lâm Lang cùng ngồi xuống. Lâm Lang quan sát xung quanh hồi, nàng phát ra các tiểu thư trong đại điện này rất kỳ quái. Trừ Diệp Cẩn Huyên thân y phục bằng gấm thêu hoa Mẫu Đơn cao quý nổi bật, các tiểu thư khác đều ăn mặc rất đơn giản, thậm chí là u ám ảm đạm, vả lại ai cũng ngồi im tại vị trí của mình, yên lặng cúi đầu thấp.

      Lâm Lang khó hiểu lắc đầu, các tiểu thư khuê tú ở Kinh thành chẳng lẽ kém xa các tiểu thư khuê tú ở phía Nam nhiều đến thế? Mấy năm trước nàng chuyển tới đây cũng cảm thấy có khác biệt lớn như bây giờ!

      Nàng nhớ lại quãng thời gian sống ở Giang Nam trước kia, chỉ cần nhắc tới những thứ văn nhã thanh tao các tiểu thư khuê tú đều phải ra sức ganh đua so sánh lẫn nhau, tranh đấu rất gay gắt, giả dụ như y phục của ngươi đẹp đẽ, đồ trang sức của ta tinh xảo. Sao bộ dạng các vị tiểu thư ở Kinh thành này lại giống như ni vậy?

      Nhìn thấu khó hiểu của Lâm Lang, Diệp Cẩn Huyên cầm lên miếng mứt táo, đưa vào trong miệng, ưu nhã cười : "Bộ xiêm y muội muội mặc hôm nay quả tệ, rất đẹp."

      ngờ nha đầu này lại có tâm tư sâu xa tới vậy, ăn mặc đơn giản như thế, còn phải là muốn Vãng sinh Thành chủ nhìn nàng vừa mắt, sau đó từ hôn sao? Cũng nghĩ rằng ra nhìn cũng khá thuận mắt, nàng ta chắc hẳn ngờ tới tình huống này ! Hừ hừ! Cả đại điện đồng loạt màu xám tro mờ nhạt, bộ xiêm y màu tím của Lâm Lang đương nhiên trở nên vô cùng nổi bật. Tất nhiên y phục của nàng cũng rất chói mắt, nhưng nàng gả cho Hoàng thượng, nàng sợ gì chứ?

      Lâm Lang cúi đầu nhìn xiêm y màu tím nhạt thêu hoa văn hình mây người mình cái, lại nhìn cả đại điện màu xám tro ảm đạm chút, cảm thấy Diệp Cẩn Huyên cũng đúng. Chẳng lẽ năm nay Kinh thành thịnh hành y phục màu xám tro sao? Điều này cũng quá kỳ lạ!

      Những bộ y phục mà Diệp Cẩn Huyên đưa tới cho nàng nếu phải quá đỗi xa hoa cũng xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt. Lâm Lang nghĩ ra vì sao Diệp Cẩn Huyên lại hào phóng như vậy, nhưng nàng thể mặc nổi những bộ y phục đó mà ra ngoài, cho nên đem toàn bộ ra hiệu cầm đồ để đổi lấy bạc. Sau đó sai Thanh Y Chức Ngọc Phường chọn bộ xiêm y này, tuy phải quá thu hút nhưng cũng tính là thất lễ khi tham dự đại tiệc trong hoàng cung.

      Diệp Cẩn Huyên thấy Lâm Lang để ý đến mình, cho là nàng thèm coi ai ra gì, khẽ hừ tiếng : "Ngươi cho rằng mình gả cho Vãng sinh Thành chủ nhất định trở thành Thành chủ phu nhân sao? Lại nghĩ tới Vãng sinh Thành chủ là ai, ngươi cũng chỉ là quà tặng mà Hoàng thượng đưa cho thôi! Nếu vừa ý lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ."

      Lâm Lang càng nghĩ càng cảm thấy thẩm mỹ của người Kinh thành rất đặc biệt, liền hỏi: "Năm nay Kinh thành thịnh hành màu xám tro sao?"

      Diệp Cẩn Huyên độc thoại nửa ngày trời cũng được Diệp Lâm Lang đáp lại nửa câu, đột nhiên Diệp Lâm Lang lại hỏi như vậy, khiến cho nàng hết sức phẫn nộ: "Ngươi. . . . . ."

      Nhưng lại sợ làm hỏng hình tượng của mình trước mặt mọi người, Diệp Cẩn Huyên đè xuống tức giận, ngược lại vô cùng ưu nhã cười tiếng, nâng chén trà lên uống ngụm, "Ngươi cho rằng ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Ăn mặc xinh đẹp mỹ lệ đương nhiên là tốt, nhưng nếu bị Vãng sinh Thành chủ nhìn trúng làm thế nào? Hoàng thượng cũng tiểu thư quan lại nho mà cùng Vãng sinh Thành chủ trở mặt với nhau."

      Lâm Lang chợt bừng tỉnh hiểu , hóa ra là sợ bị Vãng sinh Thành chủ nhìn trúng a! Uy lực Vãng sinh thành chủ quả nhiên là vang dội! Những tiểu thư này ăn mặc khó coi như vậy, biết là phải có bao nhiêu quyết tâm đây?

      Lâm Lang nhìn y phục hoa lệ người Diệp Cẩn Huyên chút, cười cười: "Xiêm y của tỷ tỷ, đẹp!"

      Diệp Cẩn Huyên đặt ly trà xuống, cười hả hê : "Tất nhiên, đây là xiêm y do chính tay Lão sư phụ của Chức Ngọc Phường làm ra. Trước kia làm gì, nhưng tại muốn mời ông ấy làm ra bộ y phục như thế này, dễ dàng đâu!"

      "Vậy tỷ tỷ sợ bị Vãng sinh Thành chủ nhìn trúng sao?" Diệp Cẩn Huyên có thể ăn mặc trang điểm nổi bật như vậy, là ỷ vào mình có hôn ước với Triệu Tễ sao? Lúc này Lâm Lang cảm thấy rất nhàm chán, liền muốn trêu chọc nàng ta phen.

      "Thân phận của bản tiểu thư sao có thể giống với mấy người kia chứ?" Vẻ mặt Diệp Cẩn Huyên tỏ ra khinh thường, "Nếu phải vì Tề vương phi mới chết, bản tiểu thư sớm là Hoàng hậu rồi. Vãng sinh Thành chủ dù to gan tới đâu cũng dám có chủ ý gì với bản tiểu thư."

      Tiếng của Diệp Cẩn Huyên , thành công làm cho vẻ mặt mấy vị tiểu thư ngồi xung quanh lộ ra chán ghét. Lâm Lang cười cười: "Cũng nhất định như vậy, nếu Hoàng thượng có thể bỏ ra tất cả cho cuộc nội chiến vừa rồi, chắc chắn phải là người ham mê sắc đẹp, mỹ nhân mà bỏ mặc giang sơn. Nếu Vãng sinh Thành chủ nhìn trúng tỷ tỷ, vì để ổn định lại Đại Dận vừa mới trải qua phong ba, chừng Hoàng thượng. . . . . . cũng phải nhịn đau mà từ bỏ thứ mình thích a!"

      Diệp Cẩn Huyên sớm vì Triệu Tễ luôn thoái thác chậm trễ làm lễ phong hậu mà sinh ra bất mãn, lúc này nghe Diệp Lâm Lang như vậy, trong lòng chợt động. Triệu Tễ đối với thê tử kết tóc ba năm của mình còn có thể vứt bỏ thương tiếc, huống chi là nàng. được, nàng phải thừa dịp phụ thân nắm binh quyền trong tay, gây áp lực cho , nhanh chóng làm đại lễ phong hậu mới được!

      Trong lúc mỗi người đều theo đuổi tâm tư của riêng mình ngoài điện truyền đến tiếng thái giám hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm —— Vãng sinh Thành chủ đến ——"

      Mọi người cả kinh, đồng loạt quỳ xuống hô to: "Tham kiến Ngô Hoàng Vạn tuế Vạn tuế Vạn Vạn tuế. Tham kiến Vãng sinh Thành chủ Vạn phúc kim an!"

      Lâm Lang cũng quỳ xuống theo mọi người, liếc mắt lên nhìn trộm, nàng thấy Triệu Tễ thân long bào màu vàng chói mắt, toát ra khí chất tà mị phong lưu, dáng người cao lớn, trong ánh mắt có chút tang thương nhàn nhạt. Rất ra dáng của nam tử thành thục vững vàng, điều này trước kia nàng hề phát ra.

      Nàng nhìn , nước mắt bỗng dâng lên, cảm thấy tim mình như có con dao đâm vào đau nhói. Hô hấp có chút đau đớn; đột nhiên, nàng nghe thấy có người : "Vị hôn thê của bổn tọa hình như rất có hứng thú với Hoàng thượng phải!"

      Nàng bỗng hoàn hồn, chống lại ánh mắt của nam tử áo đen lẫm liệt đứng trước nặt, con ngươi co rút, cả người thoáng chốc cứng đờ —— là ! Là nam tử đeo mặt nạ kia, Quân Thương!

      Trong đầu Lâm Lang thoáng nhớ lại việc xảy ra ở Chức Ngọc Phường, chắc hẳn khi đó biết nàng là vị hôn thê của ! Vậy thánh chỉ tứ hôn này. . . . . . Lâm Lang chợt có loại cảm giác phẫn uất khi mình bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, ánh mắt tự chủ toát ra nồng đậm tức giận.

      Triệu Tễ vừa bước tới thấy ngay ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm của Quân Thương, theo tầm mắt kia nhìn về phía Lâm Lang. Thấy gương mặt của nàng, bỗng giật mình, có cảm giác như người đó trở lại. Thiếu chút nữa bật thốt lên cái tên dùng dằng lâu trong lòng. Đúng lúc lại nghe thấy lời của Quân Thương, lập tức bình tĩnh lại, ra nàng là Diệp nhị tiểu thư!

      Triệu Tễ cười : " ra là Thành chủ cùng Diệp nhị tiểu thư sớm có quen biết! Như vậy tốt quá!"

      Quân Thương để ý đến Triệu Tễ, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Lâm Lang, Lâm Lang chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh .

      Triệu Tễ nhìn Quân Thương ánh mắt bất thiện rời khỏi Lâm Lang, cẩn thận : " sao, nếu Thành chủ thích Diệp nhị tiểu thư, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi thôi. Thành chủ nhìn trúng vị tiểu thư nào cứ , trẫm lập tức ban thánh chỉ tứ hôn gả cho ngươi là được."

      Dung mạo của nữ tử này cùng Tạ Hoằng Thanh có mấy phần giống nhau, nhưng nàng ràng trẻ tuổi hơn, đôi mắt cũng rất linh hoạt, tuyệt đối thể nào là Tạ Hoằng Thanh.

      Triệu Tễ thầm nghĩ, chính mắt mình nhìn thấy Tạ Hoằng Thanh được chôn cất vào Hoàng Lăng, sao có thể xuất ở nơi này được chứ?

      Lâm Lang nghe Triệu Tễ xong, chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc hỏa, nổi trận lôi đình. Ngươi mới là món đồ chơi ấy, cả nhà ngươi đều là đồ chơi!
      miu901, minhminhle, honglak3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 13: Tháo bỏ mặt nạ

      Lâm Lang đột nhiên cảm thấy Triệu Tễ trướcmắt mình vô cùng xa lạ, hình như nàng chưa từng hiểu . vì lấy lòng Quân Thươngmà ngay cả những lời như vậy cũng ra, hành động này thực phải tác phong của quânvương nước nên có.

      Lâm Lang áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng,khi nhìn lại Triệu Tễ, tâm tình của nàng bìnhtĩnh hơn nhiều: "Thiên tử trấn giữ biên cương, Quân vương hy sinh vì xã tắc. Thần nữ là condân của Đại Dận, Hoàng thượng như vậy, khiến cho thần nữ vô cùng thất vọng!"

      Triệu Tễ nghe trong lời của Lâm Lang có ý oán trách, bỗng giật mình, lúc này mới phát ra mình sai, sắc mặt biến đổi, nhìn Lâm Lang : "Trẫm chỉ là ban khẩu dụ tứ hôn, Diệpnhị tiểu thư cần quá bận tâm. Muốn tứhôn cũng cần phải có đôi bên lưỡng tình tươngduyệt, nếu nhị tiểu thư có điều gì bất mãn. Trẫmkhẳng định vội vàng ép buộc."

      Lâm Lang châm chọc cười tiếng, thản nhiênchống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng hoàiniệm quá khứ của Triệu Tễ: "Vậy Hoàng thượngcó thể thu hồi khẩu dụ hay ?"

      Khẩu dụ giống như thánh chỉ, ban ra khẩu dụ tùy lúc cũng có thể thu hồi, nhưngmột khi ban ra thánh chỉ giống như ván đóng thuyền, còn khả năng xoay chuyển!Thánh chỉ tứ hôn hạ xuống, bây giờ lại dễ dàng đó là khẩu dụ, Lâm Lang khôngkhỏi bội phục mạnh vì gạo, bạo vì tiền rồi.

      "Hoàng thượng, thể được! Ngài là miệng vàng lời ngọc, lời ra sao có thể thay đổi?"Diệp Cẩn Huyên đột ngột thốt lên.

      Hôm nay nàng dày công chuẩn bị y phụccùng trang điểm lộng lẫy, nghĩ rằng trong đại điện màu xám xịt thế này, nhất định Triệu Tễ có thể liếc mắt cái là nhìn ngay thấy nàng. ngờ vừa mới vào điện, TriệuTễ lập tức chú ý đến Diệp Lâm Lang.

      Nàng biết Diệp Lâm Lang có dung mạo tương tựnhư Tạ Hoằng Thanh, Triệu Tễ kinh ngạc nhìn nàng ta cũng có gì là lạ, nhưng lâu nhưvậy mà nhìn qua nàng tới lần.Chẳng những thế, còn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tiện nữ kia rời mắt, bây giờ lại thánh chỉ tứ hôn là khẩu dụ, còn muốn thuhồi? Trong lòng Diệp Cẩn Huyên ghen tỵ cùng phẫn hận mãnh liệt trào lên, bàn tay nắm lại thậtchặt.

      Triệu Tễ bị Diệp Cẩn Huyên chặn ngang nhưvậy, sợ nàng ra chuyện ban thánh chỉ tứ hôn, liếc Diệp Cẩn Huyên cảnh cáo cái,lạnh nhạt : "Miệng vàng lời ngọc cũng tránh khỏi nhân tình thế thái, huống chi lại là đạisự cả đời như vậy. Nếu phải lưỡng tìnhtương duyệt, chẳng phải trẫm là hôn quânloạn dắt tơ hồng hay sao?"

      Diệp Cẩn Huyên bị ánh mắt của Triệu Tễ dọa cho hết hồn, lúc này chân tay có chút lúng túng.Diệp Thượng thư quay đầu lại nhìn Diệp Cẩn Huyên cái, bước tới phía trước Triệu Tễ,dập đầu quỳ xuống: "Hoàng thượng thánh minh!"

      Sau lưng văn võ bá quan vốn tu luyện thành tinh, lúc này ai dám để cho Diệp Thượngthư có chút mặt mũi, lại càng ai có gan dám cùng Hoàng thượng đối nghịch, lập tứcđồng loạt quỳ xuống, trong Hàm Nguyên điệntiếng hô đồng thanh vang lên: "Hoàng thượngthánh minh!"

      Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, vô cùng lo sợ TriệuTễ chán ghét mình, cũng dám có hànhđộng gì nữa. Nhìn bách quan trong điện đều quỳxuống dập đầu, tuy thực cam lòng cũng chỉ có thể quỳ xuống dập đầu theo.

      Cả khuôn mặt của Quân Thương giấu ở dưới lớp mặt nạ, thấy được vẻ mặt của , nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lang. Chờ tiếng hô của văn võ bá quan yếu dần, lười biếng mở miệng: "Nhưng. . . . . . bổn tọa phát ra Diệp nhị tiểu thư rất hợp ý bổn tọa, khẩu dụ tứ hôn nàybổn tọa rất vừa lòng. Sao Hoàng thượng có thểnói thu hồi là thu hồi?"

      vừa dứt lời, các tiểu thư nhà quan viên cònđang nơm nớp lo sợ mình bị Vãng sinh Thành chủ nhìn trúng ngay lập tức thở phào hơi. Bá quan văn võ vừa nghe xong, lại có cảm giáctim mật đều bị treo lên, trong lòng bứt rứt yên.

      Ngay cả Triệu Tễ cũng sững sờ. biết Vãng sinh Thành chủ xưa nay làm việc quái đản, người khác có thể chịu để cho bậc thang xuống, nhưng người này chưa chắc sẽchịu làm như vậy.

      Triệu Tễ lúng túng cười tiếng, nhìn về phía Quân Thương: "Thành chủ biết đùa, vậyThành chủ thấy thế này có được hay ?Trẫm làm chủ giữ ngươi ở lại Kinh thành, ngươicũng có thể cùng Diệp nhị tiểu thư tiếp xúcnhiều chút. Hơn nữa, Thành chủ là nhân tàixuất chúng của Đại Dận ta, trẫm tin rằng nếu hai người gặp gỡ nhau nhiều hơn nhị tiểu thư có thể đồng ý cuộc hôn nhân này. Đến lúc đótrẫm hạ chỉ tứ hôn, chẳng phải làm nên giai thoại hay sao?" Triệu Tễ nghĩ thầm, nếu Vãng sinh Thành chủ kiên trì muốn kết hôn với Diệp nhị tiểu thư, tiểu nha đầu như vậycũng thể làm được cái gì, đến lúc đó chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là xong.

      Diệp Thượng thư nghe vậy, lại dẫn đầu dập đầuxuống hô to: "Hoàng thượng thánh minh!" Gần như ngay lập tức, trong đại điện lại vang lên tiếng hô đồng thanh của văn võ bá quan.

      Lâm Lang nhìn mọi người vừa hát vừa diễntuồng thuần thục trôi chảy như vậy, đột nhiên có cảm giác mình giống như khán giả đứng xem biểu diễn. Lâm Lang quay sang nhìn Quân Thương, thấy cũng nhìn nàng, đáy mắtlạnh lùng dường như có dấu vết nứt vỡ của băng lạnh, con ngươi đen thẫm thâm sâu chuyên chúnhư linh hồn của . nhìn chằm chằm nàng như muốn hút hết hồn phách cùng hơi sức của nàng, đột nhiên Lâm Lang cảm thấy có chút tủi thân, chân mày hơi nhíu lại.

      Quân Thương chợt bước tới đứng trước mặt Lâm Lang, đưa tay lên xoa trán của nàng, lạnhlùng : "Nàng học kiểu cau mày này từ khi nào vậy? Rất xấu!"

      Lâm Lang nhìn tay của , khớp xương thondài, làn da tái nhợt nhưng lại rất hữu lực, chânmày cảm nhận được bàn tay của chạm qua, Lâm Lang càng cảm thấy tủi thân hơn. Nướcmắt hiểu vì sao lại chực trào ra, nàng cắn môi cái, dùng ánh mắt lên án thẳng tắp nhìnhắn, tức giận : "Nếu ngươi mặt xanh nanhvàng, phải người cũng phải quỷ, vì sao còn muốn lấy vợ? Quái thai!" Giống nhưnàng, từ sau khi sống lại cho tới bây giờ chưatừng nghĩ tới lập gia đình!

      Mọi người nghe Lâm Lang vậy, nháy mắttoàn thân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nơm nớp lo sợ dám thở mạnh, thầm nghĩ: nếu chọc giận đến Quân Thương, biết có đem bọn họ ra ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ hay đây?

      Nhưng ngoài dự liệu, Quân Thương khôngnhững tức giận, mà còn bình thản trả lời: " phải người cũng phải quỷ, chẳng phải rất xứng đôi với nàng sao?"

      Lâm Lang nghe xong, đôi mắt đột nhiên mở lớn nhìn về phía Quân Thương, giống như con thỏnhỏ sợ hãi: "Ngươi. . . . . . ngươi vậy làcó ý gì?" phải người cũng phảiquỷ, rất xứng đôi với nàng? biết, biếtchuyện của nàng sao? Nếu nàng khiến mất hứng, liệu có thể với mọi người coi nàngnhư quái mà thiêu sống ?

      Quân Thương lại tiếp tục: "Còn nữa, vì sao nàngbiết ta mặt xanh nanh vàng?"

      Lâm Lang nhìn , chớp chớp mắt: "Những lời đồn đại về ngươi đều như vậy, còn ngươiăn thịt uống máu người. . . . . ." Lời vừa ra, nàng chợt ý thức được mình cái gì, hơnnữa, như vậy hình như làm người khác bị tổn thương, vội vàng sửa lại, "Ta có ý này, ý ta là có thể dáng dấp ngươi được tốt, có chút cổ quái !" xong, trong lòngLâm Lang càng thêm ảo não: như thế, chẳngphải khiến người khác tổn thương hơn hay sao?

      Quân Thương thu hết những biến hóa thay đổitrên mặt nàng vào trong mắt, bóng dáng nho nhỏcủa Lâm Lang phản chiếu trong con ngươi sâu thẳm của . khẽ thở dài hơi, trong giọng như có chút bất đắc dĩ: "Tấm mặt nạnày bổn tọa mang mặt suốt hai mươi năm.Lúc đeo nó lên, bổn tọa từng thề, chỉ khi nào tìm được nàng, bổn tọa mới có thể tháo xuống. Hôm nay, bổn tọa coi như tìm được nàng, thìchiếc mặt nạ này cũng có thể được tháo xuốngrồi"

      xong, cánh tay dài nhấc lên, ống tay áo màu đen quét qua, tạo ra làn gió mang theo hơi thở lạnh lẽo. Chiếc mặt nạ bạc theo tay củahắn vẽ ra đường cong đẹp mắt, "leng keng" tiếng, rơi xuống đất —— lộ ra dung nhan dưới lớp mặt nạ. Mắt phượng hẹp dài, lông màycương nghị, môi mỏng nhàng, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh ràng, mangtheo vài phần cuồng ngạo, hùng dũng khí phách, giận mà uy. uy nghi lẫm liệt đứng đó, giống như vương giả tới từ bóng đêm.

      Mọi người hiển nhiên cũng bị dung nhan củahắn làm cho kinh sợ, những tiểu thư khuê các núp ở đằng sau kia cũng phát ra tiếng thốt đầy kinh ngạc, ánh mắt chớp nhìn hắnchằm chằm.

      Quân Thương nhìn bộ dạng sững sờ của LâmLang, ánh mắt trêu tức, giọng cũng ôn hòa đivài phần: "Như thế nào? phải là mặtxanh nanh vàng chứ? Bây giờ nàng hài lòngchưa?"

      Lâm Lang gật đầu cái, lập tức lại lắc đầu.Quân Thương nhìn nàng, nheo mắt hỏi "Gật đầu xong lại lắc đầu? Nàng có ý gì?"

      "Dung mạo ngươi đẹp đẽ cũng có quan hệ gì vớita đâu!" Lâm Lang hai má hồng hồng, lúng túng qua loa. quá mất mặt, ngờ vừa rồi nàng lại nhìn đến ngây người, lời đồn đại quả nhiên là thể tin a thể tin! Nếu mặt xanh nanh vàng người thế gian còn có ai bình thường nữa chứ. . . . . .

      Lâm Lang đem hai bàn tay lạnh lẽo áp vào khuôn mặt nóng bừng của mình, lại bịQuân Thương nắm tay kéo xuống: "Sao tay lạilạnh như vậy? Nàng theo ta ngồi xuống !"

      Lâm Lang thầm nghĩ, tay của ta lạnh thìtay của ai mới lạnh? Nàng chưa từng thấy người chết nào có tay ấm đâu!

      Đợi nàng phản ứng kịp bữa tiệc bắt đầurồi. Ánh mắt các vị tiểu thư trong y phục mộtmàu xám xịt nhìn Quân Thương tràn ngậpngượng ngùng cùng ái mộ, ngay cả Diệp CẩnHuyên cũng thỉnh thoảng e lệ liếc qua cái. Lâm Lang ràng cảm nhận được ánh mắt củamọi người tại thời điểm quét qua nàng vô cùngmãnh liệt, chỉ hận thể dùng ánh mắt màgiết nàng luôn.

      Lâm Lang khỏi cảm thán, người cóđược mọi người hoan nghênh hay , có liên quan rất lớn đến diện mạo a!

      Quân Thương bao lấy tay của nàng, hơi thởphảng phất xung quanh càng ngày càng lạnh,nàng khỏi cảm thấy rùng mình.
      miu901, minhminhle, honglak3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 14:

      Lâm Lang nhìn về phía Quân Thương, chỉ thấy sắc mặt đen kịt, trong mắt băng dày ba thước, ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước hề chớp mắt, huyệt thái dương giật giật giống như cực lực nhẫn tức giận.

      Lâm Lang thận trọng di chuyển cái mông, cách xa chút, tránh cho lúc Quân Thương nổi giận lại bị tai bay vạ gió.

      Quân Thương thấy được động tác lén lút của nàng, sắc mặt đen thêm vài phần, đột nhiên đứng dậy, tay kéo theo Lâm Lang: "!"

      Trong đại điện nhất thời mảnh yên lặng, mọi người cảm thấy như bị áp lực cường đại đánh tới, khí cũng lạnh ba phần.

      Triệu Tễ cười làm lành đứng lên: "Thành chủ có chuyện gì gấp sao?"

      Quân Thương nhìn cái, giọng lười biếng: "Bổn tọa chợt muốn cùng Lang Nhi bồi dưỡng tình cảm chút, ở đây có quá nhiều người."

      xong, thèm quan tâm đến ai, kéo Lâm Lang rời khỏi đại điện. Những người còn lại bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu mới thở phào hơi như được giải thoát, khí trong điện nhất thời nhõm ít.

      "Aiz. . . . . . Ngươi!" Lâm Lang chân chạm đất bị mang ra khỏi đại điện, nàng dùng sức đẩy tay của ra, nhưng chẳng những có tác dụng mà ngược lại còn lảo đảo cái ngã vào trong ngực .

      Quân Thương ôm lấy eo của nàng, mũi chân điểm vài cái vọt ra tới cửa cung. Bên ngoài chiếc xe ngựa đợi sẵn, màn che cửa thấp thoáng ánh vàng. Chiếc chuông gió bằng thủy tinh trong suốt dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lung linh, ở trong gió đêm va chạm vào nhau kêu “leng keng leng keng” thực dễ nghe.

      "Thành chủ!"

      Hai người đen trắng tiến lên đón bọn họ, cung kính chắp tay. Lâm Lang tò mò quan sát hai người này, người toàn thân y phục màu đen có ngũ quan góc cạnh ràng, nhưng làn da cũng đen nhánh, tựa hồ có thể sáp nhập với bóng đêm. Còn người mặc y phục màu trắng lại toàn thân trắng như tuyết, mặt như thoa phấn, dưới bầu trời đêm lại vô cùng nổi bật. Đáng tiếc chỉ là hai người này đều giống như chủ tử của họ, vẻ mặt nghiêm nghị, có lấy tia cảm xúc.

      Lâm Lang bật thốt lên: "Hắc Bạch vô thường!"

      Hai người đó chợt trở nên rất kích động, đôi môi run run rẩy rẩy, nước mắt rưng rưng nhìn nàng chăm chú, vội vàng : "Phu nhân, phu nhân vẫn còn nhớ Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc sao?"

      Lâm Lang sững sờ quay qua nhìn Quân Thương chút, rồi nhìn lại hai nam nhân ngừng run rẩy vì kích động kia: "Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, nàng thấy lạnh lẽo a!

      "Được rồi! Phu nhân mệt mỏi, đưa phu nhân về nhà!" Quân Thương ôm lấy nàng nhảy cái lên xe ngựa.

      Xe ngựa vững vàng chạy dưới đêm trăng, chuông gió bằng thủy tinh đung đưa hắt ra vô số ánh sáng xuống mặt đất.

      Trong gian hẹp của xe ngựa, Lâm Lang dùng sức ngồi sát vào bên thành xe, cố gắng đụng tới Quân Thương. là kỳ quái! Bên ngoài nhìn xe ngựa này ràng là rất lớn mà! Lâm Lang khỏi băn khoăn cau mày.

      Bỗng nhiên, xe ngựa bị nảy lên trận, Lâm Lang đột ngột va mạnh đầu vào trong ngực của Quân Thương, đau đến nổ đom đóm mắt.

      Quân Thương cau mày nhìn cái trán bị đụng đến đỏ bừng của Lâm Lang, sao lại bị đụng mạnh như vậy?

      tay vòng qua ôm lấy nàng, tay còn lại thay nàng xoa trán: "Rất đau sao?"

      Lâm Lang sững sờ ngẩng đầu, đôi mắt tròn to vô tội nhìn chằm chằm Quân Thương, bỗng nhiên cảm giác được độ ấm từ tay truyền đến, trong lòng bất giác chua xót, giọng điệu mang theo tủi thân: " đau. . . . . . chút cũng đau. . . . . ." Nàng sao còn biết đau là gì nữa chứ!

      Nhưng chỉ là trong khắc ngắn ngủi thôi, nàng cảm nhận được thương cưng chiều từ trong đáy lòng của . Nàng nghĩ, nếu nàng còn sống, có lẽ ngại cùng nam nhân trước mắt này có tình oanh oanh liệt liệt. Dù sao kiếp trước nàng đơn phương muốn gả cho Triệu Tễ, vẫn còn chưa biết cảm giác khi được người che chở là như thế nào.

      Quân Thương có lẽ phải là người, nhưng tuyệt đối phải là quỷ. Nàng nghĩ có lẽ tu luyện rồi biến thành Tinh Linh! Vậy bọn họ. . . . . . tuyệt đối thể ở cùng nhau. . . . . . Trời cao cho phép tình vượt qua chủng tộc và sinh tử tồn tại, đó là trái với ý trời.

      Nghĩ như vậy, nàng ủ rũ cúi đầu xuống!

      Quân Thương tà khí nhíu mày: "Phu nhân, nàng sao vậy?"

      Lâm Lang hoàn hồn, nhanh chóng cãi lại: "Ai là phu nhân của ngươi chứ!"

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười sảng khoái của Quân Thương, bên ngoài xe ngựa, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn nhau, đều nhận thấy tia hoảng sợ trong mắt của đối phương, nhưng sau đó lại trở nên kích động cùng vui mừng.

      Quân Thương cười cười, bất chợt trầm xuống rồi dừng lại. Nhất thời khí trong xe ngựa trở nên yên tĩnh, hô hấp của phảng phất toát ra thê lương chua xót. Quân Thương kéo Lâm Lang lại gần hơn, nhàng vuốt tóc của nàng, đỉnh đầu Lâm Lang ấn xuống nụ hôn.

      Lâm Lang có hành động bài xích gì, tựa vào lồng ngực rộng rãi vững chắc của , nghe nhịp tim hữu lực vang lên bên tai, nàng đột nhiên cảm thấy thực an tâm, bỗng nhiên có suy nghĩ. . . . . . nếu cứ mãi như vậy là tốt!

      Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn của Thượng Thư phủ, bên trong buồng xe im ắng tiếng động, Hắc Bạch vô thường nghiêm mặt đứng thẳng tắp trước cửa, dọa người giữ cửa của Thượng Thư phủ vừa chạy vừa hét lớn sợ hãi: "Quỷ a. . . . . .". Thoáng cái mất hút thấy bóng dáng.

      Gió đêm lay động màn che, chuông gió kêu leng keng, bất chợt bên trong xe truyền đến tiếng cười dễ nghe. Tiếng cười kia giống như đứa trẻ vui mừng khi tìm được món đồ chơi, nhưng hiểu sao lại phảng phất chút thê lương nên lời. Ngay sau đó, lại là trầm mặc kéo dài.

      "Đến nhà ta rồi, ta phải trở về!" Lâm Lang đứng dậy, đưa tay vén tấm màn che lên.

      "Ừ, đến nhà rồi, chúng ta cùng nhau trở về !" Quân Thương cũng nhanh chóng bước tới, tay ôm lấy nàng, từ xe ngựa nhảy xuống.

      " đến nhà rồi?" Lâm Lang khó hiểu nhìn Quân Thương, đây là nhà của nàng mà!

      "Ừ!" Đối với Quân Thương mà , ở đâu có nàng ở đó chính là nhà!

      "Cùng nhau trở về?" Hai người bọn họ hình như ở cùng nhà nha .

      "Đúng rồi!" Tiếng cười trầm thấp của Quân Thương vang vọng trong bầu trời đêm, ánh mắt cưng chiều mà thương tiếc nhìn nàng.

      Cây lá xum xuê, ánh trăng mờ ảo, Quân Thương ôm nàng qua hoa viên rộng lớn của Diệp phủ về Bách Thảo viên.

      Cửa chính của Bách Thảo viên vẫn còn mở, Thiển Ngữ đứng ở cửa ngó ngó nghiêng nghiêng. Thấy đằng xa Quân Thương ôm Lâm Lang tới, nàng vội lấy tay che miệng, ánh mắt toát ra hoảng sợ, xoay người chạy nhanh vào trong viện.

      Lâm Lang gắng sức giãy dụa vài lần muốn thoát ra khỏi ôm ấp của Quân Thương, nhưng đều có tác dụng, nàng lại vừa thấy Thiển Ngữ vội vội vàng vàng chạy vào bên trong, Lâm Lang biết chắc bộ dáng tại của mình nha đầu kia nhìn thấy hết. Nàng nắm chặt tay hung hăng đánh vào ngực Quân Thương: "Còn thả ta xuống, mau buông ta xuống. . . . . ."

      Ôi trời ơi, nàng biết Thiển Ngữ trở về như thế nào với mẫu thân đây? Mẫu thân là thê tử luôn làm theo tam tòng tứ đức điển hình, nhớ tới công phu càm ràm của bà, Lâm Lang cảm thấy thực ảo não. Khẳng định là tối nay nàng phải nghe mẫu thân răn dạy đến choáng váng mất thôi!

      "Lâm. . . . . . Lâm Lang!"

      Hai người vừa vào viện, tiếng gọi mang theo nghi ngờ truyền đến, Lâm Lang từ trong ngực Quân Thương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng phu nhân đứng trước cửa, lập tức kinh hoảng khoát khoát tay: "Nương, phải như người nghĩ đâu. . . . . . phải như người nghĩ đâu. Nương hiểu lầm. . . . . . hiểu lầm rồi. . . . . ."

      Vừa rồi nghe Thiển Ngữ Lăng phu nhân còn chưa tin, chính bà nhìn nữ nhi của mình lớn lên từng ngày, ban ngày ban mặt. . . . . . à , cho dù có là buổi tối cũng thể làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy được.

      Lúc này chính mắt bà nhìn thấy, tức giận bộc phát: "Lâm Lang. . . . . . Làm sao con. . . . . . Làm sao con có thể làm ra chuyện này? Còn mau xuống!" Cái gì mà phải như bà nghĩ đâu, nha đầu này, đến tận bây giờ vẫn còn vùi ở trong ngực người ta, phải như vậy còn là thế nào nữa chứ?

      "Nhanh, mau buông ta xuống. . . . . ." Lâm Lang đưa tay đẩy mạnh ngực Quân Thương.

      xòe tay ra, bao trọn lấy bàn tay nhắn của nàng ở bên trong, nhưng vẫn thả nàng xuống, chỉ nhìn về phía Lăng phu nhân : "Nương, tại hạ là Vãng sinh Thành chủ Quân Thương. Hôm nay Lâm Lang uống hơi nhiều rượu, ta chỉ là đưa nàng về!" Nếu bà là mẫu thân của Lâm Lang, vậy cần phải tôn trọng Lăng phu nhân rồi.

      Lâm Lang chỉ cảm thấy trời giáng xuống ba tiếng sấm vang dội hãi hùng. Nàng nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên nhìn Quân Thương hét lớn: "Đó là mẫu thân của ta, phải mẫu thân của ngươi!" Ngươi chuyện đừng có vô lý như vậy được !

      Nghe Quân Thương tự giới thiệu, Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau cũng có phản ứng. Khi hoàn hồn nhìn về phía Quân Thương, trong nháy mắt, ánh mắt của hai người tràn đầy sợ hãi. Vãng sinh Thành chủ. . . . . . Vãng sinh Thành chủ, là Vãng sinh Thành chủ sao?!

      Hết nhìn Quân Thương lại đem ánh mắt đặt người của Lâm Lang, vẻ mặt hai người họ càng thêm hốt hoảng —— vừa rồi, Lâm Lang lại rống lên với Vãng sinh Thành chủ!

      "Nương. . . . . ." Quân Thương rốt cuộc thả Lâm Lang xuống, nàng vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay của Lăng phu nhân, : " giống với những lời đồn đại bên ngoài đâu, nương cần quá sợ hãi!"

      Lăng phu nhân rốt cuộc tỉnh táo lại vài phần: "Ngài là Vãng sinh Thành chủ?"

      Lâm Lang nhìn gương mặt lạnh như băng của Quân Thương, biết thích bị người khác hỏi tới hỏi lui, vội thay trả lời: " phải là ai? Nương, bên ngoài gió lớn, thân thể người còn chưa hồi phục! Mau vào nhà thôi!"

      Lăng phu nhân dùng ánh mắt của nhạc mẫu tương lai nhìn lên nhìn xuống, quan sát đánh giá Quân Thương, luôn miệng : "Tốt! Tốt! Để Thiển Ngữ cùng với nương, con ở lại chiêu đãi Thành chủ tốt !" Xem ra lời đồn đại quả nhiên thể tin, nam tử có dung mạo oai hùng bất phàm như vậy lại có thể bị thành mặt xanh nanh vàng? Lăng phu nhân lắc đầu cái, vịn vào tay Thiển Ngữ chậm rãi vào bên trong phòng.

      Có lẽ. . . . . . thánh chỉ tứ hôn này cũng phải là chuyện xấu !
      miu901, minhminhle, honglak3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 15: Ly hồn


      Lâm Lang thấy Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ vào trong phòng, lúc này mới thở phào nhõm, quay đầu lại nhìn về phía Quân Thương, bất đắc dĩ hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

      "Phòng của nàng ở chỗ nào?" Quân Thương lạnh lùng , nơi này quá cũ nát. Triệu Tễ lại dám khi dễ Lang Nhi của như vậy, nhất định phải ghi hận việc này .

      Lâm Lang trừng mắt liếc Quân Thương cái: "Ngươi tìm phòng của ta làm cái gì?" Chẳng lẽ còn chờ nàng mở miệng mời vào ngồi chút sao? Hay là muốn nàng hỏi xem có muốn uống chút trà hay ?

      Quân Thương để ý đến nàng, thẳng về phía trước, nhằm chuẩn xác phòng của Lâm Lang: "Bổn tọa đưa nàng trở về, phải nàng cũng nên bày tỏ chút thành ý sao? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Diệp nhị tiểu thư?"

      Lâm Lang vội vàng đuổi theo , Quân Thương nhanh nhẹn tự ý mở cửa phòng của nàng, sải bước tiến vào. Nàng hết sức tức giận : "Vãng sinh Thành chủ, Quân Thương Quân đại gia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đây có thể coi là tự xông vào nhà dân đó!"

      Quân Thương nhìn bộ dáng căm phẫn của Lâm Lang, trong mắt tràn ra tầng tầng sóng gợn, dưới đêm trăng, giọng của trở nên hết sức mị hoặc, giống như cố nhân lâu gặp hỏi nàng: "Lang Nhi, mời ta uống ly trà sao?"

      Nhìn bộ dạng tự nhiên, Lâm Lang im lặng —— thực là đòi vào uống trà đấy!

      Lâm Lang đè xuống tức giận trong lòng, xoay người rót ly trà bưng tới: "Vậy ngươi uống nhanh lên rồi mau trở về ! Bây giờ cũng còn sớm nữa rồi!" Lâm Lang ôn hòa , nhưng trong lòng ngừng nghiến răng ken két, thầm nghĩ: lá trà nổi mốc lên rồi, uống chết ngươi !

      Quả nhiên, Quân Thương nâng ly trà lên, chân mày hơi nhíu lại, uống mà đặt xuống bàn. duỗi lưng cái, đứng dậy, Lâm Lang trong lòng vui vẻ, cho là muốn , mặt cũng khỏi lộ ra vui mừng.

      Quân Thương quay đầu lại nhìn nàng cái, trong lòng cười cười: nha đầu ngốc này, vui sướng biểu ra bên ngoài ràng như vậy, nàng lo thấy thế đau lòng sao?

      "Còn mau chuẩn bị giường chiếu, hầu hạ bổn tọa ngủ?"

      Lâm Lang cực kỳ tin tưởng, nếu giờ trong miệng mình có ngậm thứ gì đó khẳng định là có cơm sặc cơm, có nước phun nước!

      Nàng kinh ngạc nhìn về phía Quân Thương, nghĩ rằng mình nghe lầm liền hỏi lại "Ngươi. . . . . . ngươi vừa cái gì?"

      " chuẩn bị giường chiếu, hầu hạ bổn tọa ngủ!" Quân Thương vô cùng hào phóng lặp lại lần nữa.

      Lâm Lang sững sờ nhìn hồi lâu: "Đây là nhà của ta, phòng của ta, Bách Thảo viên cũng có gian phòng nào dành cho khách. Thành chủ Đại nhân nếu như cảm thấy mệt nhọc nên về nhà ngủ !"

      Quân Thương cúi đầu giống như giận dỗi, lạnh lùng : "Ta có nhà! Tối nay ta ngủ với nàng!" Cái này ràng là ngụ ý: ta có nơi nào để , nàng phải chứa chấp ta thôi!

      Lâm Lang "Ha ha" cười hai tiếng, đè xuống cảm xúc dở khóc dở cười trong lòng: ". . . . . . Ngài có nhà? Thành chủ Đại nhân, ngài có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân ?!"

      Cùng ngủ với nàng? Lâm Lang thực thể hình dung được tâm tình của mình lúc này. Mỗi chỗ người nàng đều ra sức kêu gào, muốn đem gương mặt tuấn trước mắt kia đánh cho thành cái đầu heo. Nhưng nàng cũng biết người ta lợi hại, chừng người ta chỉ cần động đầu ngón tay út cái cũng khiến nàng gục xuống luôn rồi. Hết cách rồi, chỉ có thể im hơi lặng tiếng mà nhẫn nhịn thôi!

      Quân Thương ngẩng đầu, chợt nhíu mày: "Nàng là phu nhân của ta, chúng ta cùng ngủ với nhau vốn là lẽ đương nhiên, cho nên ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ gì đó quan trọng!"

      "Ai là phu nhân của ngươi chứ?" Dù Lâm Lang có khả năng nhẫn nhịn cường đại tới đâu, cũng thể nhịn nổi được nữa, nàng tức giận , "Chúng ta giờ có bất cứ quan hệ gì cả. Chuyện tứ hôn được Hoàng thượng thu hồi rồi. Ta hề có liên quan gì tới ngươi, ngươi hiểu chưa?" Người này quả thực là thể lý, thể lý mà!

      Quân Thương nhìn về phía Lâm Lang, hừ tiếng, giọng mang theo ý: " có bất cứ quan hệ gì sao? Chuyện tứ hôn cũng ban ra thánh chỉ thế nào? Cho dù bổn tọa để thánh chỉ đó vào trong mắt, nếu muốn chúng ta có quan hệ cũng phải là việc quá khó khăn. . . . . . Chỉ cần tối nay bổn tọa ở lại đây, ngày mai chúng ta có quan hệ ngay thôi!" cực kỳ thích sáu chữ " có bất cứ quan hệ gì" này!

      "Ngươi. . . . . . ngươi nhất định phải ở lại đây sao?" Lâm Lang cảm thấy đau cả đầu, Vãng sinh Thành chủ này sao lại. . . . . . vô sỉ như vậy?

      "Đương nhiên!" Quân Thương lạnh lùng , "Chuẩn bị giường chiếu!"

      Lâm Lang hít sâu vào hơi: "Được rồi! Ngươi ngủ ở phòng này, ta sang ngủ cùng với mẫu thân đêm nay!"

      Lâm Lang tiến lên trải giường chuẩn bị chăn cho , bất ngờ bị kéo cái, cả hai người cùng nhau ngã lên giường. Lâm Lang kinh hãi, dùng sức đẩy ra: "Ngươi làm cái gì vậy? Mau buông tay, mau buông tay. . . . . ."

      Quân Thương vươn tay qua kéo chăn, ôm chặt lấy nàng, đắp chăn cẩn thận rồi lạnh lùng : " ngủ!"

      Lâm Lang nhìn đôi mắt nhắm chặt lại của , cảm thấy thân thể căng thẳng, cũng dám manh động, chỉ có thể lẳng lặng nằm yên trong ngực . Quân Thương chỉ ôm lấy nàng, hô hấp phả vào bên tai nàng, khiến Lâm Lang cảm thấy tim của mình cứ "thùng thùng" nhảy ngừng, lại dám thở mạnh tiếng.

      Chẳng biết qua bao lâu, tiếng ngáy nhàng từ bên cạnh truyền đến, Lâm Lang ngẩng đầu, thấy đôi mắt luôn toát ra lạnh lẽo của nhắm chặt, khuôn mặt góc cạnh ràng, ngũ quan hoàn hảo như được điêu khắc. Trong bóng đêm mờ ảo, gương mặt bớt chút sắc bén, nhiều hơn chút nhu hòa. Nhìn giờ, Lâm Lang đột nhiên cảm thấy thực an tâm. Nàng cúi đầu, ở trong lòng tìm tư thế thoải mái hơn, nhắm hai mắt lại.

      Lâm Lang nghĩ, dù sao nàng cũng có ý định lập gia đình, thanh danh đối với nàng mà cũng phải quá quan trọng, ngủ liền ngủ ! Nghĩ như vậy, nàng rất nhanh vào giấc mộng.

      Ánh trăng loang lổ, cây lá chập chờn, bên trong phòng ngủ trừ tiếng ngáy nhàng cũng còn gì khác.

      Bất chợt, trận gió nổi lên, cây cối trong sân rụng hồi lá, trong tiếng gió dường như vang vọng tiếng chuông dễ nghe. Tiếng chuông đó truyền vào trong tai Lâm Lang, khiến nàng giật mình tỉnh lại. Tiếng chuông thẳng vào đáy lòng, tựa như con mèo cào móng vuốt ở trong lòng nàng. Lâm Lang ngồi dậy, ở giường ngây ngẩn lúc, sau đó đứng dậy ra ngoài.

      con đường lớn màu bạc trắng xuất ngay trước mắt, bên ánh sao lóe lên, xung quanh sương mù tràn ngập, hình như còn có thể nghe được có vô số chiếc chuông kêu leng keng leng keng tạo thành khúc nhạc nơi cuối đường.

      Phụ thân mất sớm, mình Lâm Lang chống đỡ gia nghiệp to lớn của Tạ gia, tính tình cũng được rèn giũa ngày chững chạc, hành động luôn nghiêng về lý trí. Từ trước tới giờ, nàng chưa từng có cảm giác hiếu kỳ như lúc này, hết sức tò mò biết rốt cuộc cuối con đường kia chứa cái gì.

      Lâm Lang nhấc chân bước lên con đường đó, hướng tới phía cuối con đường. biết mất bao lâu, phía trước xuất lầu các thấp thoáng dưới bóng cây. Lầu các được chạm trổ tinh xảo, ngói lưu ly lấp lánh, có người toàn thân y phục trắng đứng ở lầu, tay áo tung bay trong gió, ngừng rung lắc chiếc chuông trong tay, còn miệng liên tục lẩm bẩm!

      Lâm Lang đột nhiên cảm thấy tòa lầu các này rất quen thuộc, ánh mắt của nàng lóe lên, thấy được bảng tên treo lầu——"Lạc Hoa lâu" .

      Thân thể nàng cứng ngắc, từng câu từng chữ mà người đứng lầu kia niệm trong miệng truyền tới trong tai nàng vô cùng ràng:

      “Nơi hồi hồn, nhớ trước khi tái sinh. Nước mắt đổ xuống rửa phấn đào, thân lụa hoa xám vì bụi, năm rồi lại năm.

      Lúc này, khuôn mặt say đỏ vì rượu. Duy quân vây quanh bởi hồng nhan, tận cùng nơi phồn hoa là cảnh xuân tươi đẹp úa tàn, uyển chuyển đến bên cạnh.” (ta chả hiểu lắm, chỉ sửa lại cho đọc xuôi xuôi chút, nàng nào có bản dịch tốt hơn góp ý giúp ta nhé =D )

      "A. . . . . ." Chợt lực hút cường đại ập đến, ngoại trừ những từ niệm kia còn văng vẳng bên tai nàng, Lạc Hoa lâu trước mắt còn thấy nữa! Chỉ còn lại hố đen lớn sâu hun hút, từng trận gió lốc quét về phía nàng. Thân thể Lâm Lang trong nháy mắt bị cuốn lên giữa trung, nàng vùng vẫy tay chân, cảm thấy vô cùng lạc lõng.

      Miệng hố khổng lồ đen kịt cách nàng càng ngày càng gần. Lâm Lang nghĩ mình bị hút vào miệng hố sâu thấy đáy kia rồi, trong lòng sinh ra cảm giác vô dụng bất lực, Lâm Lang la lên, nhưng phát ra khỏi miệng lại là —— Quân Thương!

      Nàng bị chính tiếng la của mình dọa cho sợ hết hồn, chưa kịp hoàn hồn Lâm Lang cảm thấy bên eo bị ai đó ôm chặt. Thân thể xoay chuyển vòng, sau đó vững vàng đáp xuống dưới mặt đất, bên tai truyền tới tiếng trầm thấp an ủi: "Đừng sợ! Ta ở đây!"

      "Quân Thương!" Trái tim bị kéo căng của Lâm Lang như được thả lỏng, định thần nhìn lại thấy Lạc Hoa lâu vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ đó, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      Quân Thương lạnh nhạt : " có việc gì, chỉ là Ly hồn mà thôi!"

      Sau đó Quân Thương nhảy lên, luồng ánh sáng đỏ chợt lóe lên trong tay . Ngọn lửa kia bay lên trời, thiêu rụi Lạc Hoa lâu. Trong nháy mắt, khắp bầu trời bừng sáng, trong ngọn lửa, thấp thoáng có người áo trắng cưỡi gió bay . Dung mạo mơ hồ của người kia từ từ trở nên ràng trước mắt Lâm Lang, gương mặt tuấn dật nhưng lại toát ra lạnh lùng hung dữ. Hai con mắt hung hăng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đó hàm chứa khiêu khích cùng khinh thường, còn có tia quang mang. Đột nhiên, khuôn mặt kia ngay lập tức đánh về phía nàng . . . . . .

      Lâm Lang hét to tiếng "A", bỗng cảm thấy thân thể bẫng. Giật mình tỉnh lại, Lâm Lang mở mắt ra, nhìn thấy mình vẫn nằm giường trong phòng ngủ của Bách Thảo viên. Nàng quay đầu sang bên cạnh, Quân Thương vẫn ngủ say như cũ, bên ngoài bầu trời hửng sáng trước bình minh.
      miu901, minhminhle, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :