1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành Lâm Triều Anh - Thu Thủy Tình (XK,Đồng nhân) (45/45) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      truyện hay lắm ah, tks nàng
      :yoyo40::yoyo40::yoyo40:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 11 : Người hữu duyên.


      (M.n cứ lột quần áo này, thay bằng áo đen là ra Vương Trùng Dương nhé)



      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn​



      Sở dĩ Vân Trúc Thanh trêu chọc Âu Dương Phong, là bởi vì khi du lịch ở Tây Vực, thi uống rượu với người khác, trong lúc say tổ tiên có truyền lại bí tịch võ công, là tinh hoa võ học của thiên hạ, luyện xong có thể vô địch thiên hạ. Lời này bị truyền ra ngoài, Âu Dương Phong bắt đầu theo dõi , chính xác, theo dõi chỉ có minh Âu Dương Phong, chẳng qua là Âu Dương Phong đặc biệt chấp nhất, mặc kệ trốn như thế nào đều trốn được. Bây giờ, Âu Dương Phong đến Trung Nguyên, sợ là chuyện người có bí tịch võ công cũng bắt đầu nổi lên sóng gió ở võ lâm Trung Nguyên.

      Mà người hữu duyên trong miệng Vân Trúc Thanh, là Vương Trùng Dương.

      Lâm Linh nghe vậy, bĩu môi: "Cái đạo sĩ thúi kia có cái gì tốt? Vì cái gì phải là tiểu thư nhà ta?" Tuy rằng tiểu thư nhà nàng cũng hiếm lạ gì cái bí tịch kia, nhưng Lâm Linh luôn có cảm giác ánh mắt của Vân Trúc Thanh quá tệ.

      Hồng Thất Công nở nụ cười ha ha, Đả Cẩu Bổng trong tay muốn gõ đầu Lâm Linh, lại bị nàng nhanh chóng tránh thoát được.

      "Vương chân nhân có thanh danh rất cao trong võ lâm, có cái gì tốt?" Hồng Thất Công cười hỏi lại, trong giọng đối với Vương Trùng Dương có ý kính nể.

      Lâm Linh liếc mắt nhìn Hồng Thất Công cái, muốn phản bác lại, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn xuống.

      Lâm Triều cũng chẳng thèm để ý đối với vấn đề cái gì mà người hữu duyên hay người hữu duyên, nàng vốn chẳng phải là người si mê võ học. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Vân Trúc Thanh, hỏi: "Bây giờ, ngươi ở ngay núi Chung Nam, bây giờ ngươi muốn giao Cửu Chân Kinh cho Vương Trùng Dương sao?"

      Vân Trúc Thanh lắc đầu."Ta nghe thấy danh tiếng Vương chân nhân trong võ lâm Trung Nguyên, nên rất bội phục , nhưng ta chưa từng gặp ." Ngụ ý của là muốn đích thân tiếp xúc rồi mới đưa ra kết luận.

      Lâm Triều cười : "Điều này dễ làm, Thất Công lần này đến núi Chung Nam cũng có ý muốn gặp Vương chân nhân, đến lúc đó ngươi cùng Thất Công gặp là được." xong, đôi mắt đẹp của Lâm Triều hướng Hồng Thất Công, hỏi: "Ngươi có ý kiến gì hay ?"

      Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, : " có ý kiến." Tính cách của nương này cũng có chút bá đạo , nhưng Hồng Thất rất rộng lượng, vẫn có thể chấp nhận được đối với điểm bá đạo nho ấy của nàng.

      Lâm Linh thấy thế, nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Triều cái, thấy vẻ mặt nàng cũng có gì khác thường, mới thở dài nhõm hơi. Từ lúc định cư ở Dương Châu, Lâm Linh đều ước gì tiểu thư nhà nàng cần quay về Cổ Mộ nữa, nàng cảm thấy núi Chung Nam khiến tiểu thư thương tâm. Nhưng bất đắc dĩ, Vân Trúc Thanh bởi vì Cửu Chân Kinh mà rước lấy tai họa bất ngờ, mà tiểu thư nhà nàng lại trong lúc vô ý gánh cái phiền toái này của Vân Trúc Thanh lên người, đành phải dẫn theo Vân Trúc Thanh trở về tránh nạn. Tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy Vương Trùng Dương có tốt đến cỡ nào vẫn kém hơn tiểu thư nhà nàng, nhưng Cửu Chân Kinh gì đó, tới tay người nào đều là phiền toái, nàng cũng muốn tiểu thư nhà mình gặp phải phiền toái. Về phần võ công, cứ giống như tiểu thư nhà nàng dạy nàng là được rồi, có thể tự bảo vệ mình, xưng bá võ lâm gì gì đó, các nàng có hứng thú.

      Lâm Triều thấy Hồng Thất Công thức thời như thế, nhướng mày mỉm cười.

      Vân Trúc Thanh hướng Hồng Thất Công vái chào, "Đa tạ Thất Công."

      Hồng Thất Công khoát tay áo, cười : "Cảm tạ với cảm tạ cái gì, nếu ngươi phải cảm ơn, bằng cho ta nhìn Cửu Chân Kinh kia chút, để cho ta nhìn xem đến tột cùng là bảo bối bí tịch gì mà có thể khiến con Độc Vật Âu Dương Phong kia đường theo ngươi từ Tây Vực đuổi đến tận đây."

      Vân Trúc Thanh cứng đờ mặt.

      Lâm Triều lại cười : "Thất huynh cầu khỏi quá mức ép buộc, ai biết được ngươi có thể hay nhân cơ hội này vụng trộm luyện tập ?"

      Hai hàng lông mày rậm của Hồng Thất Công giương lên, mắt sáng ngời, có thần nhìn về phía Lâm Triều .

      mặt Lâm Triều tươi cười dương dương tự đắc, nàng thậm chí còn vươn tay ra tiếp được đóa hoa từ đầu rơi xuống , sau đó nhàng thổi hơi, đóa hoa màu hồng nhạt kia lại rời khỏi bàn tay của nàng, bay xuống mặt đất.

      Chỉ nghe Vân Trúc Thanh : "Tại hạ tin tưởng Thất Công là người quang minh lỗi lạc."

      Lâm Triều cười rộ lên, "Vân quản chẳng lẽ hiểu được, có những người quang minh lỗi lạc là làm bộ cho người bên ngoài xem sao?"

      Hồng Thất Công cũng giận, ha ha nở nụ cười, : "Vân huynh đệ, ngươi quá tin tưởng ta rồi. Hồng Thất ta từ trước đến nay đều là trước sau như , nhưng người cũng có trăm ngàn bộ dạng, giống như tiểu thư nhà ngươi vậy, nàng hiền hoà dễ ở chung chính là làm bộ cho người bên ngoài xem đó thôi."

      Lâm Linh nghe vậy, nở nụ cười hiểm. Hồng Thất Công này ra sai, tiểu thư nhà nàng từ trước cho tới bây giờ cũng phải là người dễ sống chung.

      Lâm Triều miễn cưỡng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hồng Thất Công cái, sau đó là bộ dạng lười quan tâm đến .

      đỉnh ngọn núi cao nhất của núi Chung Nam, Lâm Triều thân màu quần áo đỏ đứng tảng đá lớn, gió lạnh thấu xương thổi qua, tay áo bay bay, trông như mai hồng trong tuyết, quyến rũ mà lại mất ngạo khí.

      "Lâm nương, lâu thấy." giọng trầm thấp của nam tử vang lên bên tai của nàng.

      Lâm Triều quay đầu lại, chỉ nhìn phía dưới chân núi. Người đến là Vương Trùng Dương, nàng rời núi Chung Nam nhiều năm, đương nhiên biết bọn họ lâu rồi gặp. Nàng cũng lười hàn huyên cùng Vương Trùng Dương, vào thẳng đến chủ đề, lạnh nhạt hỏi: "Đạo trưởng mời mà tới, là có chuyện gì?"

      Vương Trùng Dương mặc áo đạo sĩ màu đen nhịn được nghiêng đầu đánh giá nữ tử trước mắt, vài năm thấy, dáng vẻ nàng vẫn như trước, lông mày và mắt vẫn đẹp như thế, đáy mắt mang theo vài phần liều lĩnh, trong đó còn mang theo vài phần kiêu căng.

      Chỉ nghe cười : "Lâm nương những năm gần đây tựa hồ như cá gặp nước, như vậy, ta an tâm rồi." Trong giọng , mang theo vài phần thoải mái.

      Lâm Triều chậm rãi xoay người, đối mặt với Vương Trùng Dương, hai mắt đánh giá từ xuống dưới, vẻ mặt đáng tiếc: "Vài năm thấy, đạo trưởng tựa hồ cũng rất tốt." Đúng là đáng tiếc, ban đầu nàng còn muốn nếu có cơ hội giúp Lâm Triều cũ ngược Vương Trùng Dương phen. Nhưng nàng lục lục lại trí nhớ trong đầu, đảo tới tới lui lui vài lần, suy nghĩ vô số phương pháp, nhưng cuối cùng cho ra cái kết luận làm người ta uể oải, trừ bỏ chính bản thân Vương Trùng Dương, ai có thể ngược được . Nếu nàng muốn ngược Vương Trùng Dương, kia quả là chính mình tìm ngược. Nàng thể ngược người, vậy đành phải mở mắt mong đợi ông trời, ở thân thể hoặc là tinh thần ngược Vương Trùng Dương phen cũng tốt, ai ngờ đến trời cũng mở mắt, nhìn Vương Trùng Dương giờ mặt mày hồng hào, có thể thấy được mặc kệ là thân thể hay là tinh thần, trạng thái của đều tốt mười phần.

      Vương Trùng Dương trầm mặc, dùng giọng vững vàng : "Ta lần này tiến đến, muốn thương lượng việc với nương."

      "Vì Vân Trúc Thanh? Hay là vì Cửu Chân Kinh ?" Sáng sớm hôm nay, Hồng Thất Công muốn Toàn Chân giáo gặp Vương Trùng Dương, tất nhiên là muốn dẫn Vân Trúc Thanh cùng chuyến. Bọn họ bao lâu, thấy Vương Trùng Dương xuất ở chỗ này, tại sao nàng có thể liên tưởng hai chuyện này cùng nhau được chứ?

      Vương Trùng Dương thản nhiên : "Về cả 2 chuyện này."

      "Nếu như là vì Vân Trúc Thanh, ngươi cần thương lượng cùng ta, tuy rằng Vân Trúc Thanh cuộc đời này đều nguyện ý cho ta sử dụng, nhưng nguyện ý cho ta sử dụng, nhưng có nghĩa là ta muốn dùng như thế nào dùng thế đó. Nếu ngươi là vì hỏi Cửu Chân Kinh phải xử lý như thế nào, ngươi có thể trực tiếp thương lượng cùng Vân Trúc Thanh, đó là vấn đề do tổ tiên lưu lại, quan hệ với ta. Cho dù ta là chủ tử của , cũng xen vào."

      mặt Vương Trùng Dương lộ ra nụ cười mang theo vài phần bất đắc dĩ, than thở : "Nếu là mặc kệ, vậy vì sao lại mang đến núi Chung Nam." Có loại người, cậy mạnh, kiêu ngạo, diễn trò, nhưng lòng của nàng có đôi khi còn mềm hơn cả đậu hũ, thí dụ như , nữ tử trước mắt này.

      Lâm Triều nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, giọng điệu đương nhiên."Bây giờ vẫn là người của ta, ta dẫn đến núi Chung Nam,vì muốn để người bên ngoài xem Chưởng môn phái Cổ Mộ là ta. Nếu ở trong tay ta gặp chuyện may, sau này, đồ đệ, đồ tôn của ta làm sao có thể ngẩng cao đầu làm người trong chốn võ lâm được?"

      " như vậy, an nguy sau này của tạm thời vẫn thoát khỏi liên quan đến nương?”

      Lâm Triều phủ nhận, con người chứ phải cỏ cây, sao có thể vô tình. Cho dù ban đầu nàng và Vân Trúc Thanh là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng vài năm chung sống, tình cảm cũng có chút ít. Trong trường hợp nàng có thể tự bảo vệ mình, nàng tất nhiên nguyện ý bảo vệ Vân Trúc Thanh. Nghĩ lát, nàng giương mắt nhìn về phía Vương Trùng Dương, hỏi: " giao Cửu Chân Kinh cho ngươi ?"

      Vương Trùng Dương gật đầu, "Ta chỉ tạm thời bảo quản thay , nên xử trí Cửu Chân Kinh như thế nào, còn phải bàn bạc kỹ hơn."

      Lâm Triều sửng sốt, "Sao ngươi lại phải bàn bạc kỹ hơn?"

      " giao cho ta như vậy, cũng vô dụng. Âu Dương Phong tiến vào võ lâm Trung Nguyên, Hồng bang chủ giờ các hùng cũng hiểu được Âu Dương Phong là vì Cửu Chân Kinh mà đến. Những người tập võ đời, đều có chấp niệm đối với võ học, bây giờ những người trong giang hồ đều như hổ rình mồi đối với Cửu Chân Kinh, chỉ sợ Vân huynh nếu lộ mặt ra bên ngoài, bị người ta nhận ra, rước lấy họa sát thân." Vương Trùng Dương chậm chạp giải thích.

      Dừng chút, còn : "Ta và Hồng bang chủ suy nghĩ, phải làm như thế nào mới có thể bình ổn trận phong ba này."

      Như thế nào bình ổn trận phong ba này cũng nằm trong phạm vi Lâm Triều quan tâm, bởi vì nàng sớm biết trước kết cục.

      "Vân huynh đệ cho rằng ta là người hữu duyên với Cửu Chân Kinh, nhưng ta cũng cho là như thế. Mặc dù là người hữu duyên, nếu có được Cửu Chân Kinh nhưng lại có năng lực bảo trụ bí tịch võ công, để lại bị cướp , như thế nào? Ta Luận Kiếm ở Hoa Sơn lần này, mời các hùng hào kiệt trong thiên hạ tới đỉnh Hoa Sơn luận võ, võ công đệ nhất thiên hạ, giành được Cửu Chân Kinh. Người được bí tịch võ công, bảo quản hai mươi năm, hai mươi năm sau lại tổ chức cuộc Luận Kiếm ở Hoa Sơn tìm người thắng cuộc tiếp theo, lại truyền Cửu Chân Kinh cho người thắng tiếp theo bảo quản. Người bảo quản Cửu Chân Kinh, được phép tu luyện võ công trong đó."

      Lâm Triều nhịn được cười "Xì" tiếng, "Vương đạo trưởng, các ngươi thực như vậy có gì khác tổ huấn mà tổ tiên Vân Trúc Thanh để lại? Mặc dù Luận Kiếm ở Hoa Sơn có người thiên hạ đệ nhất, nhưng ai có thể đảm bảo già? Trong hai mươi năm, nếu ngày đó người này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tính sao? Đến lúc đó người trong võ lâm còn vì tranh giành Cửu Chân Kinh mà dấy lên trận gió tanh mưa máu sao? Theo như ta nghĩ, còn bằng ngươi giữ quyển Cửu Chân Kinh kia, giả bộ đốt trước mặt mọi người, thế là xong hết mọi chuyện!"

      ". . . . . ."
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu4 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12 : Đấu công



      images



      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn



      Theo Lâm Triều nghĩ, món đồ Cửu Chân Kinh này nên đốt tốt hơn, dù sao, những sóng gió này đều là bởi vì nó mà tạo thành.

      Vương Trùng Dương nghe Lâm Triều xong, vừa lắc đầu vừa : "Nếu như bây giờ, dùng lửa thiêu Cửu Chân Kinh mà có thể giải quyết được vấn đề, cho dù ta có luyến tiếc tuyệt đỉnh võ học này cũng nguyện ý đem nó đốt thành tro bụi. Nhưng giờ người trong giang hồ đều biết Cửu Chân Kinh xuất , cho dù ta đốt , người bên ngoài cho rằng nó thực bị đốt sao? Ta chỉ sợ nếu đốt Cửu Chân Kinh trước mặt các nhân sĩ võ lâm những giải quyết được việc gì, ngược lại khiến cho Toàn Chân giáo ta rước lấy tai họa. Như vậy, cũng là phụ phen tín nhiệm của Vân huynh đệ đối với ta."

      Lâm Triều nghe vậy, gì. Nàng tin tưởng lời của Vương Trùng Dương, nàng cũng tin tưởng đại đa số lòng người đều là cho rằng chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc . Nàng chớp mi, lập tức mang theo vài phần châm chọc, : "Đạo trưởng mang lòng thương to lớn, vì an bình của võ lâm cùng người xa lạ họ Vân mà tận tâm tận lực như thế, ta đúng là thể so sánh với ngài."

      Vương Trùng Dương ngẩn ra, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn về phía Lâm Triều .

      Lâm Triều đón tầm mắt của , nhướng mày, hỏi: "Ngài nhìn ta như vậy, là muốn nhìn được cái gì sao?"

      Vương Trùng Dương có chút vô lực, thở dài tiếng, lập tức thanh trầm thấp vang lên, "Ta chỉ là suy nghĩ, người sống đời, đều có được và mất. Lâm nương, ta cũng chưa từng hối hận về quyết định của chính mình." Cho dù trong lòng thấy thẹn đối với nàng, nhưng cho tới bây giờ đều vì quyết định của mình mà phải hối hận.

      "Ngài hối hận là việc của ngài, với ta như vậy, là muốn thuyết phục ta hay là muốn thuyết phục chính ngài?" Lâm Triều hỏi lại. Dứt lời, nàng lại thực kiêu ngạo khẽ hừ tiếng, xoay người trở về. Nàng hiểu được cái gọi là được và mất của Vương Trùng Dương, vì cái gọi là đại nghĩa thiên hạ, bỏ qua tình nam nữ, cho rằng đáng giá.Cho dù trong lòng đối với nữ tử đó áy náy thôi, lúc quay mắt nhìn về phía nàng, nhớ tới ngày xưa cùng kia vành tai và tóc mai ( ý chỉ có hành động thân mật) chạm vào nhau, trong lòng áy náy ngày đó chính mình làm lầm lỡ cả đời nương người ta.

      "Đạo trưởng ngài xem, nếu người trong võ lâm biết được chuyện trong quá khứ của ta và ngài, liệu bọn họ có còn cảm thấy được ngài là người có đạo đức tốt? Hoặc là , mặc dù là người trong võ lâm hiểu được chuyện này, cũng chỉ cho rằng ta và ngài là quân tử chi giao (trong sáng như bạn) , mặc dù ta ngài là kẻ phụ bạc, người trong võ lâm cũng là cho rằng ngài trong sạch như Bạch Ngọc, người đáng giận là ta mà phải ngài?" Lâm Triều trợn mắt nhìn, vô tội hỏi han.

      "Lâm nương. . . . . ." Giọng Vương Trùng Dương mang theo vài phần than thở, bước chân nhanh chậm theo sát bên cạnh người nàng.

      còn có thể áy náy sao? Tốt lắm, nàng chính là muốn Vương Trùng Dương áy náy. Có lẽ người trong võ lâm đều Vương Trùng Dương là người tốt, nàng cũng phủ nhận Vương Trùng Dương là người tốt, nhưng là điều đó cũng gây trở ngại việc nàng có hảo cảm với Vương Trùng Dương.

      "Tuy nhiên ngài yên tâm, việc giữa ta và ngài, người bên ngoài cũng hiểu được. Hồng Thất đường hộ tống ta trở về, cũng chỉ cho là ta và ngài là quân tử chi giao mà thôi." Dừng chút, nàng chậm lại, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng chua sót, ngữ điệu chậm: "Trừ bỏ ngày đó ta kiên trì bắt ngài phải giao Cổ Mộ cho ta, còn khi nào ta làm ngài khó xử?"

      Vương Trùng Dương cụp mắt xuống, thần sắc mặt bình tĩnh. Gió núi thổi tới, thổi bay y phục của hai người lên, đỏ đen bay phần phật trong gió.

      lâu sau, tiếng của Vương Trùng Dương ở trong gió núi truyền đến: "Chỉ có thể trách ta lúc trước, làm việc chu toàn. Lâm nương, từ trước đến nay là người rộng lượng, Vương Trùng Dương bất quá chỉ là hạt cát giữa biển khơi, nương cần gì phải để ý như thế?"

      "Là người rộng lượng là do ngài , cho tới bây giờ ta cũng chưa từng mình là kẻ rộng lượng, có vài việc, ta vĩnh viễn đều quên được." Lâm Triều lạnh giọng . Nàng là Lâm Triều , nhưng nàng cũng phải Lâm Triều , đối với Vương Trùng Dương, nàng cũng cảm thấy thích, nhưng nàng cho biết. Nếu nàng cho Vương Trùng Dương tình hình thực tế, nàng thèm để ý , như vậy Vương Trùng Dương đại khái cảm thấy vui sướng, bởi vì trong lòng rốt cục còn gánh nặng, cũng cần đeo tội danh phụ Lâm Triều lưng nữa. Vì cái gì nàng phải để Vương Trùng Dương thoải mái trong lòng? Nàng thừa nhận là mình cố ý dối Vương Trùng Dương, nàng chính là muốn để thoải mái, vậy sao nào?



      Có câu là, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển. Ở trước khi quen biết chủ tớ Lâm Triều , Hồng Thất Công cũng lĩnh hội được ý nghĩa câu này lắm, nhưng là từ sau khi nhận thức chủ tớ Lâm Triều , hiểu được ý nghĩa của câu này. Thí dụ như , như thế nào cũng thể hiểu được vì cái gì khi Lâm Linh nhắc tới Vương Trùng Dương chính là bộ dạng giống như có huyết hải thâm thù với người ta, cũng biết ngày trước Lâm Triều với rằng nàng và Vương Trùng Dương có quan hệ sâu xa, nhưng là từ trước tới giờ vẫn về những việc liên quan đến Vương Trùng Dương, cho dù là quản Vân Trúc Thanh của nàng muốn gặp Vương Trùng Dương, cũng là do Hồng Thất mang Toàn Chân giáo .

      Mà giờ phút này, Hồng Thất Công nhìn hai cái bóng dáng đỏ đen cách đó xa, đó là Vương Trùng Dương và Lâm Triều . Cái nương cả người y phục đổ kia luôn liều lĩnh, kiêu ngạo như vậy sớm thấy qua, nhưng vì cái gì lại có cảm giác bộ dạng kiêu ngạo đó của nàng thể ra ở trước mặt Vương chân nhân?

      Hồng Thất Công vuốt cằm, hỏi Vân Trúc Thanh: "Vân huynh đệ, ngươi có biết tiểu thư nhà ngươi có giao tình gì với Vương chân nhân ?"

      Vân Trúc Thanh sửng sốt, lắc đầu, "Ta biết." Nhưng biết rằng Lâm Linh rất chán ghét Vương Trùng Dương, vừa đến Vương Trùng Dương nàng mắng Vương Trùng Dương là lão đạo sĩ kiêu ngạo, là ngụy quân tử. Ngữ khí căm giận kia, khiến cảm thấy nếu Lâm Linh có thể đánh thắng được Vương Trùng Dương, chừng Vương Trùng Dương chết còn phải chịu cảm giác bị nàng hành hạ thi thể trăm lần mất. Nhưng Lâm Triều trái lại, chính là bộ dạng mặn nhạt, giống như hận quá mức mãnh liệt.

      Vân Trúc Thanh gần như có gì là làm được, vậy mà cũng có việc biết ?. Hồng Thất Công cau mày.

      "Thất Công có vẻ quan tâm tiểu thư nhà ta." Vân Trúc Thanh liếc mắt nhìn Hồng Thất Công cái, sau đó cười nhạt, .

      Hồng Thất Công vỗ ngực, hào khí : "Đây là đương nhiên. Tiểu thư nhà ngươi với ta là bằng hữu, là bằng hữu, đương nhiên phải quan tâm!" Dừng chút, Hồng Thất Công còn : "Ta cũng quan tâm Vương chân nhân và Hoàng đảo chủ như thế."

      Vân Trúc Thanh nghe vậy, cặp mày kiếm đen như mực nhướng lên, : "Tại hạ tin tưởng lời của Thất Công." xong, nhìn về phía Hồng
      Thất Công, chỉ thấy nam tử cao lớn này thân huyền y (trang phục màu tím), ánh mắt của dừng người Lâm Triều , chút nào che dấu thần sắc tò mò mặt. Vân Trúc Thanh cảm thấy được, cũng phải mỗi người đều tò mò chuyện của người khác, đối với người như Hồng Thất Công mà , nếu tò mò chuyện người, nhất là chuyện của vị nương, vậy chắc là nương kia ở trong lòng cũng có phân lượng nhất định ?

      Vân Trúc Thanh cân nhắc, lại nghe thấy Hồng Thất Công : "Ta nhìn bộ dạng kia của Vương chân nhân, như thế nào cũng thấy giống như là chuyện gì đó trái với lương tâm nhỉ?"

      Vân Trúc Thanh giật mình, định , chợt nghe thấy Lâm Linh ở phía sau hừ tiếng, "Ta còn tưởng rằng ngươi cũng giống mấy người trong võ lâm kia, cho rằng cái lão đạo sĩ kiêu ngạo kia biết làm chuyện trái lương tâm chứ?"

      "A Linh, ngươi như vậy là đúng rồi. Vương chân nhân đức cao vọng trọng, xuất gia sáng lập giáo phái, chiêu mộ đệ tử, đây phải là việc mà mỗi người đều có thể làm được." Hồng Thất Công nhịn được biện hộ thay Vương Trùng Dương.

      Lâm Linh nghe vậy, trả lời lại cách mỉa mai: "Quả phải ai cũng có thể làm được, nhưng là có ai qua người đức cao vọng trọng phạm sai lầm? làm chuyện gì trái với lương tâm cơ chứ?"

      Hồng Thất Công sờ sờ cái mũi, hỏi: "Vậy ngươi xem, Vương chân nhân rốt cuộc làm chuyện gì trái với lương tâm?"

      "Lúc trước, lão đạo sĩ kiêu ngạo Vương Trùng Dương kia. . . . . ." Lâm Linh tới rồi nửa lại dừng lại, hai con ngươi đen lúng liếng kia nhìn chằm chằm Hồng Thất Công, "Ngươi định dụ ta ?"

      Vẻ mặt Hồng Thất Công đứng đắn vô tội : "Tuyệt đối thể nào!" chỉ là muốn biết vì sao Lâm Linh lại chán ghét Vương Trùng Dương như vậy, vì cái gì thái độ của Lâm Triều đối Vương Trùng Dương lại có ý vị sâu xa như vậy. . . . . . Mà thôi, Hồng Thất Công cảm thấy được thời gian mình quen biết với Lâm Triều cũng tính là ngắn, trong lòng Lâm Triều cũng có rất nhiều chỗ khúc mắc này nọ, nhưng nàng cũng là người có tính tình sảng khoái. Nàng đối với những người thích, cho tới bây giờ đều là nếu có thể quan tâm quan tâm, giống như là quan tâm người ta chút, hạ thấp giá trị con người của nàng. Nhưng là, thái độ của Lâm Triều đối với Vương Trùng Dương có ý vị sâu xa, cũng quên ngày đó lúc còn chưa quen biết với nàng, nàng chính là chút nào che dấu dùng Vương Trùng Dương để lôi kéo làm quen.

      Lâm Linh bĩu môi, thẳng : "Mặc kệ có hay , cái gì ta cũng ." tình liên quan đến khuê dự của tiểu thư nhà nàng, nàng tuyệt đối nhiều lời.

      Hồng Thất Công nghe vậy, mặt tỏ vẻ tiếc nuối cùng thất vọng.

      Vân Trúc Thanh thấy thế, nhịn được lắc đầu bật cười.

      Chạng vạng, núi Chung Nam có mưa phùn rơi ngừng. Mưa rớt xuống lá cây, thanh lúc xa lúc gần.

      Chỉ nghe tiếng tiêu trầm thấp, tiếp theo đó là tiếng tiêu ở đêm khuya mưa phùn núi Chung Nam dập dờn mở ra. Tiếng tiêu giống như là tùy ý mà thổi, cùng với thanh mưa rơi lá kia, du dương cả vùng núi.

      Bỗng nhiên, tiếng đàn vang lên, hòa tấu với tiếng tiêu. Người đánh đàn có ý khách át giọng chủ , chỉ đơn thuần phối hợp với tiếng tiêu, cũng có biểu lộ bao nhiêu kỹ xảo, nhưng phối hợp lại rất hài hòa. Vừa nghe, liền biết người này tinh thông luật.

      Bỗng dưng, cũng biết chủ nhân tiếng tiêu có phải là tức giận tiếng đàn cùng hòa nhịp hay , tiếng tiêu lại thay đổi vừa, tựa như thủy triều biển, tốc độ nhanh dần, khi thanh thản, chậm rãi, khi mãnh liệt như sóng cuộn, biến ảo cực kỳ. Nhưng thần kỳ chính là người đánh đàn cũng hề lui bước, điều khiển tiếng đàn theo, bắt đầu từ đơn giản chuyển thành phức tạp, lấy tiếng tiêu là chính, thoải mái mà tấu theo.

      Trong Cổ Mộ, Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh ngồi xuống điều tức, tiểu thư nhà bọn họ vốn muốn đánh đàn, nhưng cuối cùng đùa giỡn phen lại trở thành đấu công với người thổi tiêu kia, khiến hai người bọn họ, võ công tính là co cường nên phải dùng nội công điều tức để tránh bị ảnh hưởng.

      Lúc này, tiếng tiêu im bặt, tiếng đàn cũng dừng.

      Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh thở hơi, Lâm Linh nhìn Lâm Triều với ý cười mặt mang vài phần vui sướng, muốn hỏi đối phương đến tột cùng là người nào. Chính là nàng còn chưa kịp , chợt nghe đến giọng có vẻ hơi lạnh lùng truyền đến: "Người vừa mới đánh đàn, biết tại hạ có may mắn, mời các hạ đến gặp mặt được ?"
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13 : Tìm tòi nghiên cứu





      Edit : Gynnykawai
      Beta : Cẩm Băng Đơn


      Lâm Triều nghe được giọng có vẻ hơi lạnh lùng kia, mặt lộ ra nụ cười tươi mang theo vài phần đắc ý.

      Lâm Linh mở cặp mắt to linh hoạt nhìn Lâm Triều , tò mò hỏi: "Tiểu thư, người kia là ai?" Xem bộ dáng tiểu thư nhà nàng, môi khẽ nhếch, mắt đẹp híp lại, vừa thoải mái lại vừa đắc ý. Đến tột cùng là ai lại có thể khiến tiểu thư nhà nàng lộ ra biểu tình như vậy?

      "Người này A Linh cũng gặp qua rồi." Người có tu vi về luật cao như thế trừ bỏ là Hoàng Dược Sư còn có thể là ai?

      "Em cũng gặp qua rồi?" Lâm Linh ngẩn ra, nhớ lại xem là từ khi nào mình lại quen biết người như vậy, suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ ra được. Nàng dứt khoát nghĩ nữa, lôi kéo ống tay áo Lâm Triều , dùng giọng có chút kiều : "Tiểu thư đừng vòng vo nữa, còn nhanh cho em biết người kia là ai?"

      Luôn luôn im lặng - Vân Trúc Thanh lúc này lại : "Đại khái là đứng đầu đảo Đào Hoa - Đông Hải, Hoàng Dược Sư ?"

      Lâm Triều dừng ánh mắt ở người , "Ngươi cũng biết ?"

      "Thuộc hạ biết , nhưng mà biết thuộc hạ." Ngày đó khi tìm người hữu duyên với Cửu Chân Kinh, liền nghĩ tới Hoàng Dược Sư, mặc dù Hoàng Dược Sư xuất sắc, nhưng tính tình lại kỳ quái, cho nên liền xếp Hoàng Dược Sư sau Vương Trùng Dương.

      "Vị Hoàng đảo chủ này đến biệt viện của chúng ta ở Dương Châu." Lâm Linh lúc này rốt cục cũng nhớ tới vị khách mặc áo xanh ngày ấy tới chơi. Nàng trợn mắt nhìn, hỏi Lâm Triều : "Tiểu thư, người muốn gặp vị Hoàng đảo chủ này sao?"

      Mười ngón tay trắng nõn, thon dài của Lâm Triều phủi phủi quần áo người, thản nhiên đứng dậy, nhướng mày : "Gặp chứ, đương nhiên là phải gặp rồi." Dưới gầm trời này, có mấy người có thể khiến Hoàng Dược Sư chủ động mở miệng cầu gặp gỡ chứ? Tuy rằng nàng ở thế giới này cũng vài năm, nhưng trong thâm tâm dù nhiều dù ít nàng cũng có thần tượng của mình. Nàng phải thừa nhận rằng, nàng tự ý dùng tiếng đàn phối hợp với tiếng tiêu, cũng là có vài phần ý tứ muốn phân cao thấp với Hoàng Dược Sư. Nhưng kết quả như thế này, cũng khiến nàng bất ngờ.

      xong, bóng dáng màu đỏ liền thi triển khinh công rời .

      Lâm Linh nhìn bóng dáng Lâm Triều , ngồi ở vị trí Lâm Triều lúc trước, ngón tay lúc có lúc hạ xuống gảy đàn, "Ta cảm thấy tiểu thư càng ngày càng khó hiểu."

      Vân Trúc Thanh yên lặng, sau đó hắng giọng, hàm súc : "Tiểu thư làm việc đều tùy tâm." chỉ là tùy tâm, nữ tử này làm việc quả thực chính là tùy ý lại kiêu ngạo. May mắn, nàng cũng có bản lĩnh để tùy ý kiêu ngạo.

      Lúc Lâm Triều ra khỏi Cổ Mộ, nhìn thấy người cầm tiêu ngọc bích trong tay đứng ở giữa núi rừng, mưa phùn bay bay, nhưng thèm để ý. Chỉ nghe thấy thanh dễ nghe của nàng vang lên, "Các hạ là tìm ta sao?"

      Hoàng Dược Sư nghe tiếng quay đầu lại, trong mắt lên kinh ngạc, "Người vừa mới đánh đàn là nương?"

      Lâm Triều đứng tại chỗ, cười : "Chẳng lẽ phải là ta sao?" Nàng cũng bỏ qua kinh ngạc chợt lóe trong mắt Hoàng Dược Sư, tuy rằng chỉ là cái chớp mắt, nhưng nàng nhìn thấy ràng. Lâm Triều bỗng nhiên cảm thấy có loại cảm giác muốn nhướng mày, nàng cũng quên lúc mới gặp Hoàng Dược Sư ở Dương Châu, bộ dạng thanh cao, cao ngạo. Gặp mạnh tắc yếu (giả yếu) phải là tác phong làm việc của nàng, nàng là gặp mạnh càng mạnh hơn, nếu mạnh được, ít nhất cũng phải phân thắng bại mới thoải mái trong lòng.

      Có những lúc quan hệ giữa người với người thực kỳ diệu, có người nhất kiến như cố với ngươi, có người hòa thuận với ngươi, mà cũng có người muốn ngươi đối nghịch với , mới có thể kính trọng vài phần đối với ngươi. Lâm Triều cảm thấy được Hoàng Dược Sư thuộc loại cuối cùng của tình huống , nếu muốn lấy lòng , trực tiếp xem ngươi, dù sao, có đầy kẻ muốn lấy lòng ; nếu ngươi đối nghịch với , ngược lại cảm thấy ngươi rất có khí khái.

      ra, cảm giác của Lâm Triều sai, Hoàng Dược Sư chính là người như vậy. bắt đầu tức giận khi người đánh đàn cổ hỏi ý của chủ nhân, lại dùng tiếng hợp tấu với tiếng tiêu của . Sau đó thay đổi tiếng tiêu, phải vì muốn xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, mà là muốn làm cho nàng biết khó mà lui, nhưng lại nghĩ rằng người đánh đàn cổ những lùi, lại còn đánh càng thêm hăng say, vừa đoạt mất nổi bật của chủ nhân tiếng tiêu, lại có thể hợp tấu cách ăn ý như thế. Hơn nữa, mấu chốt nhất là khúc Bích Hải Triều Sinh của chứa nội lực, mà nữ tử trước mắt này cư nhiên có thể chịu ảnh hưởng bởi tiếng tiêu của .

      Hoàng Dược Sư cười nhàng nhìn Lâm Triều , ngữ quan đông lạnh lúc đầu hơi hơi dịu vài phần, : "Lâm nương cầm kĩ xuất chúng, nếu dụng tâm nghiên cứu, sau thời gian, nhất định có thể đột phá ở phương diện luật." Cầm kĩ của nàng rất tốt, nhưng khi nàng rót nội lực vào tiếng đàn vẫn chưa được linh hoạt lắm.

      Lâm Triều nghe vậy, nở nụ cười, : "Cũng sợ Hoàng đảo chủ chê cười, ta có chí lớn, tập võ là vì tự bảo vệ mình nên thể tập, đánh đàn lại chỉ là vì tìm niềm vui. Nếu muốn ta dụng tâm nghiên cứu luật, còn bằng muốn mạng của ta."

      Hoàng Dược Sư nghe vậy, trầm mặc.

      Lâm Triều cũng hiểu được cái người này toàn thân chỗ nào lạnh là thói quen mà hay giả trang lạnh lùng khi đối mặt với mọi người, nàng cũng để ý đến. Nàng hỏi: "Hoàng đảo chủ ngày ấy là muốn đến gặp người quen cũ, vậy là muốn tới núi Chung Nam sao?"

      đến chuyện này, Hoàng Dược Sư cuối cùng nghĩ tới. Ngày ấy, lúc rời , nữ tử trước mắt này còn ở cùng với Hồng Thất Công ở chỗ cũ mà, sao mới có mấy ngày, nàng chạy tới núi Chung Nam này ? Lại còn sớm hơn bước.

      Hoàng Dược Sư hơi hơi vuốt cằm, "Ta có chút giao tình với Vương chân nhân, làm sao nương lại ở đây?"

      " nửa phía Đông núi Chung Nam thuộc về Toàn Chân giáo, nửa phía Tây là của phái Cổ Mộ, ta là chưởng môn phái Cổ Mộ." Lâm Triều cười híp mắt, chút nào ngoài ý muốn thấy được vài phần kinh ngạc vẻ ở mặt Hoàng Dược Sư.

      "Phái Cổ Mộ?"

      " Thất huynh với Hoàng đảo chủ sao? Phái Cổ Mộ của ta tuy ít người, nhưng chất lượng hơn số lượng, am hiểu Thuật Ngự Phong, ở ngay sát Toàn Chân giáo."

      Thanh của Hoàng Dược Sư nguội lạnh: "Ta chưa bao giờ nghe đến phái Cổ Mộ."

      Giọng điệu của Lâm Triều có chứa ý cười, " quan hệ, ta gia nhập giang hồ, cho nên có người nào biết đến phái Cổ Mộ." Dừng chút, nàng lại thêm: "Âu Dương Phong cùng Đoàn vương gia Đại Lý cũng biết đến phái Cổ Mộ." Nàng thêm tốt, vừa giải thích xong, ý tứ giống như là an ủi Hoàng Dược Sư ‘ngươi phải là người nông cạn, thiếu hiểu biết đâu…’..

      Hoàng Dược Sư đen mặt, nhưng đảo chủ đảo Đào Hoa từ trước đến giờ làm khó xử nữ tử, huống chi cảm giác ban đầu của với Lâm Triều cũng tệ lắm. Vì thế, dứt bỏ vài phần hờn giận mới sinh sôi trong lòng rồi.

      Lâm Triều nhìn thấy sắc mặt đen nửa, cười thầm trong lòng, đảo chủ đảo Đào Hoa gì là làm được, ra là nam nhân rất cao ngạo, rất sĩ diện. Tuy nhiên, nàng am hiểu sâu sắc đạo lý hay quá hóa dở, nàng chuyển sang chuyện khác, : "Tu vi về luật của Hoàng đảo chủ xuất thần nhập hóa, trong lòng ta rất bội phục, biết ngày sau có thể có cơ hội hướng Hoàng đảo chủ mong chỉ bảo hay ?"

      Sắc mặt Hoàng Dược Sư hòa hoãn, : "Chỉ bảo dám nhận, cầm kĩ của nương là số ." Cái gọi là ở cao lạnh, tri khó cầu. Từ trước đến nay Hoàng Dược Sư tự cho mình là rất giỏi, trong thiên hạ này, người có thể địch nổi với ở trong phương diện luật rất ít, hôm nay khó lắm mới gặp được người, hơn nữa Lâm Triều và Hồng Thất Công có giao tình rất tốt, nên cảm giác trong lòng với Lâm Triều dĩ nhiên bất đồng với người khác.

      "Đa tạ Hoàng đảo chủ khích lệ."

      Hoàng Dược Sư nghe vậy, nhịn được liếc mắt nhìn nàng cái. thân áo đỏ, vẫn giống như lúc gặp ở Dương Châu, xinh đẹp lại liều lĩnh. ràng là lời cảm tạ, nhưng giọng điệu ra có nửa phần khiêm tốn, ngược lại mang theo ý tứ cao ngạo. Cũng tốt, mặc dù quen thuộc với nữ tử trước mắt này, nhưng nàng có thể đạt được tín nhiệm của Hồng Thất Công, chứng tỏ nàng đơn giản, hơn nữa, có năng lực cũng có thể kiêu ngạo chút. Lại muốn đến nàng Phái Cổ Mộ ở sát Toàn Chân giáo, gặp Vương Trùng Dương rồi hỏi việc này chút, tất nhiên có thu hoạch.

      Nghĩ xong, Hoàng Dược Sư liền cáo từ với Lâm Triều .

      Lâm Triều nhìn phương hướng Hoàng Dược Sư biến mất, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Sau lúc lâu, nàng xoay người, thấy Lâm Linh mở to đôi mắt nhìn nàng, khỏi hoảng sợ.

      "A Linh, em làm cái gì vậy?" Làm gì mà xuất tiếng động vậy?

      Lâm Linh vẻ mặt còn gì để , "Phải là em hỏi tiểu thư mới đúng, Hoàng đảo chủ rời lúc lâu, tiểu thư còn làm cái gì mà vào?"

      "Ta suy nghĩ chuyện."

      "Tiểu thư suy nghĩ chuyện gì?"

      Lâm Triều : "Ta suy nghĩ Phùng Hành đến tột cùng là nhân vật như thế nào?" Người như Hoàng Dược Sư, rất khó ở chung, nữ nhân như thế nào mới có thể bao dung nổi ?

      Lâm Linh hiểu ra sao: "Gì cơ?"

      Ngay lúc Hoàng Dược Sư ở bên ngoài Cổ Mộ gặp gỡ Lâm Triều là lúc Hồng Thất Công thảo luận những việc lớn những ngày gần đây trong võ lâm với Vương Trùng Dương ở trong cái đình núi Chung Nam, còn thêm là Hoàng Dược Sư tới rồi. Lúc mới bắt đầu nghe được tiếng tiêu, Vương Trùng Dương còn mỉm cười nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, tiếng tiêu như thế, trừ bỏ đảo chủ đảo Đào Hoa - Hoàng Dược Sư còn có thể là ai khác. Nhưng tiếng tiêu vang lên lâu, chợt nghe đến tiếng đàn cũng vang lên, vẻ mặt khỏi có chút kinh ngạc.

      Ngược lại là Hồng Thất Công, nghe được tiếng đàn, nở nụ cười ha ha, : "Vương chân nhân, ngươi tiếng đàn cùng tiếng tiêu này, rốt cuộc là ai thắng bậc?"

      Vương Trùng Dương sắc mặt trầm ngâm, mới : "Cái này khó mà được. Ta tinh thông luật, nhưng Hoàng đảo chủ tài trí hơn người, lại là con người tao nhã, nếu cao hơn bậc, cũng có gì kỳ quái."

      Hồng Thất Công lại nhướng mày, "Cũng hẳn là như vậy. Ta , đến cuối cùng hai người bọn họ, cho dù tiếng đàn thể thắng tiếng tiêu, nhưng bị thua."

      Vương Trùng Dương cười : "Hồng bang chủ tựa hồ rất tự tin đói với đối chủ nhân của tiếng đàn."

      "Ta đều tin tưởng hai người bọn họ."

      "Vậy à?"

      "Hoàng Dược Sư thổi khúc Bích Hải Triều Sinh có chứa nội lực, ngày thường tuy rằng A si mê luyện võ lắm, nhưng tu vi nội lực của nàng cũng là hiếm thấy ở trong võ lâm. Chỉ cần nàng có thể chống đỡ ảnh hưởng của khúc Bích Hải Triều Sinh, nàng tự nhiên bị thua."

      "A ?" Vương Trùng Dương nghe xưng hô như thế, có chút kinh ngạc. khi nào Lâm Triều hiền hoà dễ chuyện như vậy, để cho người bên ngoài gọi thẳng khuê danh của nàng ?

      Hồng Thất Công cười : " Trưởng môn Phái Cổ Mộ - Lâm Triều đó."

      Vương Trùng Dương hơi hơi vuốt cằm, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Hồng Thất Công, thấy vẻ mặt vô tư thẳng thắn của .

      Hồng Thất Công cũng phải là nhận thấy được ánh mắt của Vương Trùng Dương, nhưng Hồng Thất quang minh lỗi lạc, tương giao với Lâm Triều là cây ngay ngay sợ chết đứng, làm sao phải e ngại ánh mắt như vậy? Vương Trùng Dương nhìn tốt, nhưng nếu Vương Trùng Dương nhìn như vậy, Hồng Thất Công lại nghĩ tới chán ghét có lý do của Lâm Linh đối với Vương Trùng Dương, bỗng nhiên trong lúc đó, thế nhưng sinh ra loại cảm giác, Vương Trùng Dương làm chuyện gì đó tốt với Lâm Triều .

      Cái loại cảm giác này khiến Hồng Thất Công nhịn được khẽ nhíu mày.

      Vương Trùng Dương mở miệng chuyện, trong lúc đó hai người đều trầm mặc, khi nghe thấy tiếng đàn và tiếng tiêu cùng đan xen. Nghe như là đệm cho nhau nhưng thực ra là đánh nhau, nhưng đánh nhau lại rất hài hòa, chỉ là người đánh đàn vui sướng, thoải mái, mà ngay cả người nghe, cũng cảm thấy đó là loại hưởng thụ, nhưng với điều kiện tiên quyết là tu vi nội lực của bọn đủ để chống đỡ ảnh hưởng của đoạn nhạc này.

      Cuối cùng, tiếng tiêu tắt mà tiếng đàn cũng dừng, Hồng Thất Công nở nụ cười, : "Vương chân nhân, ta sai chứ?"

      Vương Trùng Dương gật đầu, "Hồng bang chủ đoán lầm, ngược lại là ta sai lầm rồi."

      "Hoàng Dược Sư người này từ trước đến nay cao ngạo, bây giờ gặp gỡ đối thủ như vậy, là đối thủ nhưng cũng có thể là tri , bị như vậy, cũng tính là xứng đáng!"

      "Từng nghe thấy, Bá Nha và Tử Kì dùng luật tương giao tạo thành đoạn giai thoại, chừng giờ Lâm nương và Hoàng đảo chủ như vậy, ngày sau cũng là đoạn nhân duyên tốt."

      Hồng Thất Công nghĩ chút, hai mắt đen nhánh, sáng ngời, có thần nhìn về phía Vương Trùng Dương.

      Vương Trùng Dương cười : " hùng xứng mỹ nhân, Lâm nương tài năng như thế, rất xứng với Hoàng đảo chủ."

      Hồng Thất Công lại cười, xua tay, "Đúng là hùng xứng mỹ nhân, nhưng nếu Vương chân nhân như vậy, đó là sai lầm rồi."

      "Ta như thế nào lại sai lầm rồi?"

      "A thể xứng Hoàng Dược Sư."

      "Vì sao?"

      "A nhìn như hiền hoà, kì thực bá đạo, Hoàng Dược Sư tính tình cổ quái, cao ngạo lại thanh cao, thể cùng A ở cùng chỗ."

      Vương Trùng Dương sửng sốt, muốn chuyện, liền nghe được giọng nam vang lên :

      "Thất huynh, nên bàn chuyện sau lưng người khác, ngươi ta đều nghe thấy được."

      thanh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng là giọng , rất, rất tốt.
      Andrena, linhdiep17, Hình Ưu3 others thích bài này.

    5. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      HTC vs LTA là 1 đôi ah?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :