1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 195: Vu Tố Hà trở về
      Edit: Tuyết Tinh
      Beta: Khánh Linh


      Trong hai năm qua, Bình An tham dự biết bao nhiêu dạ tiệc hoặc vũ hội từ thiện lớn , từ lâu chẳng còn cảm thấy chúng có gì thú vị, còn mong ngóng chúng như thưở trước. Nhưng dù sao đây cũng là các hoạt động xã giao, cho dù có nguyện ý hay cũng có vài buổi tiệc thể tham gia.

      Hôm nay là mồng đầu năm, Bình An và Nghiêm Túc cùng nhau tham gia vũ hội do Hiệp hội thương nghiệp Thành phố G tổ chức.

      Mỗi lần cùng Nghiêm Túc xuất đều trở thành tiêu điểm của nơi đó, cả khán phòng như lắng xuống mà chăm chú quan sát bọn họ. Chẳng qua, chú ý của mọi người đa số vẫn tập trung vào Nghiêm Túc, thỉnh thoảng vẫn có thể tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi.

      Nhìn Nghiêm Túc bị đám người vây quanh chuyện, Bình An xoay người muốn tìm góc vắng để nghỉ ngơi, nhưng rồi lại phát ngoài cửa chính có đôi nam nữ vô cùng tỏa sáng vào, ngẩn ra chút rồi cất bước qua bên đó.

      “Ôn học trưởng, Bạch Hàm.” Đôi nam nữ vừa mới tiến vào khán phòng đúng là Ôn Triệu Dung và Bạch Hàm mà lâu chưa gặp lại.

      Ôn Triệu Dung có vẻ thành thục chững chạc hơn so với trước kia, gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời trước kia biết biến nơi nào, bây giờ trông có vẻ độc và cũng có chút lạnh lùng.

      “Bình An.” Ôn Triệu Dung nhìn thấy Bình An liền tươi cười ôn hòa như thói quen xưa nay, lập tức kéo Bình An ngược về những năm tháng thân thiết ở trường học lúc xưa.

      Mỗi lần gặp Ôn Triệu Dung, trong lòng Bình An đều có chút cảm giác khó chịu, nhưng mà biết, đây là trách nhiệm gia tộc mà Ôn Triệu Dung thể giơ vai ra gánh vác.

      “Học tỷ Bình An, chị cũng ở đây à.” Bạch Hàm kéo tay Ôn Triệu Dung, cắn cắn môi nhìn Bình An.

      Chuyện Bạch Hàm thích Ôn Triệu Dung Bình An sớm nhận ra, nên khi thấy hai người cùng xuất , cũng cảm thấy kinh ngạc lắm, “Đúng vậy, rất lâu gặp hai người rồi.”

      Ôn Triệu Dung thầm buông tay Bạch Hàm ra, bước hai bước đến gần Bình An, “Lần trước em đính hôn lại vừa lúc công tác khỏi nước nên thể tới tham gia, rất xin lỗi.”

      Bình An cười , “ sao, nhớ tặng quà bù cho em là được.”

      “Chuyện .” Ôn Triệu Dung bật cười, mặc dù trong lòng có chút chua chát, nhưng biết rất Bình An chỉ có tình cảm em với , Nghiêm Túc thích hợp với hơn nhiều.

      “Học tỷ, chúc mừng chị nha, nghe chị là Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị rồi.” Mặc dù lâu Bạch Hàm có gặp Bình An, nhưng cũng biết việc Bình An cố gắng cạnh tranh vị trí Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị lúc trước, giờ biết Bình An thành công rồi, trong lòng cũng cao hứng thay Bình An.

      “Cám ơn em, ngờ năm nay em lại ở lại Thành phố G để mừng năm mới nha, sao lúc trước nghe em ?” Bình An hỏi.

      “Em theo giúp cha mẹ vừa tới đây, mấy ngày nữa liền quay về nhà.” Bạch Hàm liếc mắt nhìn Ôn Triệu Dung cái, hạ giọng .

      Bình An biết lắm Bạch Hàm và Ôn Triệu Dung bây giờ phát triển đến mức độ nào rồi, liền cười cười , “Ở lại Thành phố G đón năm mới cũng là ý hay đó.”

      Ba người lại hàn huyên đơn giản vài câu, khi thấy có những người khác tới đây chào hỏi với Ôn Triệu Dung, Bình An liền lặng lẽ lui ra.

      “Chị.” biết khi nào Bạch Hàm tới bên cạnh Bình An, thoạt nhìn có vẻ tâm trạng có chút xuống thấp.

      “Sao vậy em?” Bình An kéo tay , ra ngoài ban công chuyện, “Sang năm mới rồi, sao lại vui vậy.”

      Bạch Hàm quay đầu nhìn xuyên qua lớp cửa thủy tinh nhìn Ôn Triệu Dung chuyện trò vui vẻ cùng người khác, “Chị à, em rất thích Ôn Triệu Dung.”

      Bình An cười gật đầu, “Chị cũng nhìn ra được, hai người nhìn xứng đôi.”

      “Nhưng mà người ấy thích phải là em.” Nụ cười của Bạch Hàm hơi khổ sở, “Em vốn nghĩ nếu em xuất bên cạnh ấy, làm cho ấy nhìn em nhiều chút, chung đụng với em lâu hơn chút, như vậy ấy cũng có khả năng thích em nhiều chút . Em cũng chẳng mong ước cao xa gì, chỉ mong ấy có thể để mắt đến em là được rồi. Chẳng qua đó tất cả chỉ là hy vọng xa vời của em.”

      “Sao lại thế chứ? Ôn học trưởng phải thường xuyên hẹn hò với em sao?” Bình An kinh ngạc hỏi.

      “Đó là bởi vì mẹ của ấy...” Bạch Hàm mặc dù là cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc, “Lần này cha mẹ em tới đây, chính là nghĩ thương lượng chuyện giữa em và ấy. Nhưng mà, vừa nãy đường tới đây, ấy đời này cũng em, nếu như em để ý đến chuyện này, ấy có thể cùng em kết hôn.”

      Bình An im lặng nghẹn lời, biết nên cái gì cho phải.

      “Tại sao em lại phải lấy người em chứ? Em phải là kẻ ngốc.” Bạch Hàm ha ha cười , “Em ấy, nhưng nhất định phải lấy ấy, chị đúng , học tỷ?”

      “Mỗi người đều có cái nhìn khác nhau về tình .” Bình An chỉ có thể thế.

      Bạch Hàm cười cười, “Đúng, phải ai cũng có thể hạnh phúc như chị.”

      “Đó là bởi vì... phải ai cũng trải qua cuộc sống giống nhau.” Nếu như chưa từng trải qua nỗi hận đến khắc cốt ghi tâm kia, làm sao có thể có được niềm hạnh phúc này.

      “Em vào trước đây.” Bạch Hàm đứng thẳng người lên, giống như lập tức biến thành người khác, còn là học muội đơn thuần lạc quan mà Bình An từng quen.

      Bình An cho rằng kiếp này Ôn Triệu Dung cũng thay đổi, cho rằng cuối cùng kết duyên với Bạch Hàm, nhưng hóa ra có số việc vẫn chuyển động theo quỹ đạo cũ kiếp trước, hoàn toàn thay đổi.

      Có lẽ có thể tìm hiểu xem trong lòng Ôn Triệu Dung nghĩ gì, nhưng xưa nay Bình An chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện giữa và Bạch Hàm, chỉ có như vậy đối với bọn họ mà mới là tốt nhất.

      suy nghĩ gì đó?” Nghiêm Túc tới, ôm Bình An ngẩn người đến xuất thần vào lòng.

      Bình An cười cười, “ có gì.”

      “Vào thôi, ba em cũng tới rồi.” Nghiêm Túc cười .

      Ngày hôm sau, Bình An cùng Nghiêm Túc đến chúc Tết Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm gia gia.

      Mới vừa vào cửa, Bình An liền nhìn thấy phụ nữ lạ mặt ngồi cạnh Nghiêm lão phu nhân, ước chừng hơn 50 tuổi, dù mặt có dấu vết lưu lại của năm tháng nhưng vẫn giấu được vẻ đẹp của bà. Bà chỉ an tĩnh ngồi đó nhưng lại toát ra khí thế ung dung cao thượng hơn người.

      Người phụ nữ này có khí chất thanh lịch duyên dáng, Bình An đại khái cũng có thể đoán được thân phận của bà.

      “Mẹ!” Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia, dắt tay Bình An nhanh vào phòng khách.

      Quả nhiên, người phụ nữ này chính là Vu Tố Hà, Bình An lẳng lặng nghĩ, giống như tưởng tượng. Vu Tố Hà là phụ nữ phong nhã thanh tao, chỉ có người phụ nữ ung dung tao nhã xinh đẹp như vậy mới có thể có được cậu con trai ưu tú như Nghiêm Túc.

      Rốt cuộc thần kinh Nghiêm Lôi Hải có vấn đề chỗ nào mà lại vứt bỏ người vợ đẹp đẽ cao quý như thế để lấy phụ nữ như Ôn Nguyệt Nga vậy chứ, hai bà vừa nhìn là biết cùng đẳng cấp rồi.

      Vu Tố Hà đứng lên, giang đôi cánh tay ôm con trai chặt, “Hi, con trai.”

      “Sao mẹ về mà báo trước với con tiếng. Mẹ về lúc nào vậy?” Nghiêm Túc cười hỏi.

      “Xuống máy bay tối qua, muốn cho mọi người bất ngờ ấy mà.” Giọng Vu Tố Hà ôn hòa thong dong, bà buông Nghiêm Túc ra, dời tầm mắt đến Bình An, cười , “Con dâu của mẹ đây phải , mau tới đây cho mẹ nhìn chút.”

      Bình An mỉm cười tới, trong lòng có hơi hồi hộp chút.

      “Bác .” chào tiếng bằng giọng trong trẻo.

      nên kêu bác , bắt chước Nghiêm Túc gọi mẹ bằng mẹ .” Vu Tố Hà được Nghiêm lão phu nhân kể cho nghe ít chuyện về Bình An, cho nên bà cực kỳ vừa lòng đối với người con dâu này.

      Bình An ngượng ngùng liếc nhìn Nghiêm Túc, Nghiêm Túc cũng chỉ cười tủm tỉm nhìn .

      “Mẹ...” Dưới ánh mắt mong chờ của Vu tố hà, Bình An ngượng ngùng giọng kêu câu.

      “Ngoan lắm!” Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân trao đổi cái liếc mắt, “Bình An và Nghiêm Túc quả nhiên xứng đôi.”

      “Đương nhiên rồi, nếu con trai của con hồi đầu đâu có suốt ngày quấn chặt lấy người ta như thế.” Nghiêm lão phu nhân cười .

      Bình An ngờ chuyện của và Nghiêm Túc lại bị lấy ra , vội vàng chuyển đề tài, tiến lên nắm tay Nghiêm lão phu nhân, với hai vị lão ông lão bà, “Ông nội, Bà nội, năm mới vui vẻ, chúc ông bà năm mới mạnh khỏe, vạn như ý.”

      Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm gia gia cười híp cả mắt, “Ngoan, ngoan lắm!”

      “Ông nội, Bà nội, Bình An muốn đòi lì xì của hai người đó.” Nghiêm Túc cười , sáng nay lúc ra cửa, nhóc này cứ quấn lấy đòi bao lì xì, vẫn còn là con nít, phải được cho tiền lì xì mừng tuổi.

      Hai ông bà lão cười hơ hớ cầm hai bao lì xì to từ bàn lên, “Nhất định là phải lì xì rồi.”

      Bình An quay sang Nghiêm Túc làm mặt xấu, nhận lấy bao lì xì từ tay Nghiêm lão phu nhân, cười ngọt ngào, “Cám ơn ông nội, cám ơn bà nội.”

      Vu Tố Hà cười , “Lại đây, mẹ chuẩn bị bao lì xì, chỉ có chuẩn bị quà tặng cho con thôi.”

      xong, lấy từ trong túi xách ra cái hộp gấm đỏ lớn, “Định tặng hai con từ hôm đính hôn rồi cơ, nhưng lại về kịp.”

      Bình An nhìn về phía Nghiêm Túc, mỉm cười gật gật đầu, mới nhận lấy hộp gấm từ tay Vu Tố Hà, “Mẹ, cám ơn mẹ.”

      Nghiêm lão phu nhân cười , “ ngày lễ tốt, chúng ta ra ngoài ăn mừng chút .”

      “Hay là ăn ở nhà , Bà nội, để con xuống bếp.” Bình An cười đề nghị.

      “Cháu dâu muốn trổ tài trước mặt bà nội hử, vậy là chúng ta hôm nay có lộc ăn rồi.” Nghiêm gia gia cười vui vẻ trêu ghẹo.

      Bình An đỏ mặt kêu lên, “Ông nội!”

      “Được rồi được rồi, hôm nay Bình An cho chúng ta bữa ngon.”

      Nghiêm lão phu nhân vui mừng , có thể nhìn thấy cả nhà quây quần ăn cơm chung, trong lòng bà vui mừng hơn lúc nào hết.

      Bình An để hộp gấm trong tay xuống, viết danh sách đưa dì giúp việc siêu thị mua thức ăn. phải muốn khoe tài trước mặt Vu Tố Hà cái gì, mà là cảm thấy Nghiêm Túc và mẹ khó có cơ hội gặp nhau, nếu như có thể ở nhà vui vẻ thoải mái cùng nhau ăn cơm còn ấm áp hơn so với ra ngoài.

      Nghiêm Túc như hiểu được tâm ý của Bình An, ánh mắt thâm tình nhìn cái, lén lút nhéo cái trong lòng bàn tay .

      Khi Bình An ở trong bếp chuẩn bị thức ăn, Nghiêm Túc và Vu Tố Hà ra ban công nhìn xuống vườn hoa chuyện.

      “Mẹ, lần này mẹ tính ở lại bao lâu?” Nghiêm Túc hỏi.

      “Còn chưa biết, vì thời gian này có chút rảnh rỗi nên muốn về nước gặp các con.” Vu Tố Hà cười. Sau khi ly hôn, bà sang Mỹ sống mình, sau lại có hứng thú muốn thử thiết kế châu báu, nên bây giờ bà cũng có chút thành tựu lĩnh vực này.

      “Mẹ định vẫn ở biệt thự trước kia chứ?” Nghiêm Túc cười hỏi.

      Vu Tố Hà , “Bà nội bảo mẹ tới đây ở chung với ông bà cho vui. Túc à, lần này về gặp hai ông bà mới thấy thời gian trôi qua rất nhanh, ông bà có phần già nhiều so với mẹ gặp lần trước.”

      “Ông bà nội vẫn chịu về ở chung với người kia.” Người kia, dĩ nhiên là chỉ Ôn Nguyệt Nga.

      Leng keng leng keng, lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, người giúp việc vội vàng mở cửa. ra là vợ chồng Nghiêm Lôi Hải đến.

      là, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 196: Giương cung bạt kiếm
      Nghe thấy báo là Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga đến, Nghiêm Túc cùng Vu Tố Hà liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt người trước là chán ghét, trong mắt người sau là vẻ bất đắc dĩ.

      Hai người đồng thời đứng lên, từ ban công vào, đụng ngay mặt Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga vừa bước vào nhà.

      Chắc là vì ngờ Vu Tố Hà lại có mặt ở đây, sắc mặt Ôn Nguyệt Nga lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào Vu Tố Hà, giọng bén nhọn, “Sao bà lại ở đây?”

      Nghiêm Lôi Hải cũng cứng người, kinh ngạc nhìn Vu Tố Hà, “Tố Hà?”

      Vu Tố Hà đoan trang ung dung gật đầu chào bọn họ cái, “Xin chào.”

      “Tố Hà tới chúc Tết chúng tôi. Sao vậy, chẳng lẽ được sao?” Nghiêm lão phu nhân lạnh lùng nhìn Ôn Nguyệt Nga, thanh nghiêm khắc.

      Sắc mặt Ôn Nguyệt Nga hơi hơi biến trắng, khóe miệng giần giật, “Dạ phải, mẹ à, chỉ vì con quá ngạc nhiên.”

      Lúc , ánh mắt đảo qua đảo lại quan sát nét mặt của Nghiêm Lôi Hải và Vu Tố Hà, thấy ánh mắt Nghiêm Lôi Hải nhìn người phụ nữ kia, trong lòng Ôn Nguyệt Nga ngột ngạt vô cùng.

      Bình An nghe tiếng chuyện liền ra khỏi bếp, nhìn thấy Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga đều đến đây, nghĩ thầm sao khéo quá vậy, mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào như cũ, “Bác trai, bác , hai người tới!”

      Ôn Nguyệt Nga lạnh lùng liếc cái, cũng lên tiếng trả lời.

      Nghiêm Lôi Hải cũng chỉ hừ hừ.

      Bình An sớm đoán được phản ứng này của bọn họ, cũng cảm thấy buồn bực gì, chỉ cười cười quay lại bếp tiếp tục làm việc của mình, chuyện bão to sóng nổi ở đại sảnh cũng chẳng phải là chuyện cần xen vào.

      Nghiêm gia gia nãy giờ ngồi salon tiếng nào cuối cùng mở miệng, “Hai cậu tới chúc Tết, lòng hiếu thảo của cậu chúng tôi biết, hôm nay người nhà chúng tôi muốn cùng nhau ăn bữa cơm bình thường, hai người nếu vui ở lại, thích về .”

      Người nhà? Vu Tố Hà làm sao vẫn còn là người nhà? Ôn Nguyệt Nga căm giận nghĩ bụng, nhưng bà ta nào dám khiêu chiến quyền uy của Nghiêm gia, cười khan mấy tiếng, “Cha à, chúng con tính tới mời hai người về nhà dùng cơm, nếu chúng ta tới nhà hàng , dễ dàng hơn chút.”

      “Hôm nay Bình An tự mình xuống bếp, chúng tôi muốn ăn ở nhà.” Nghiêm lão phu nhân nhàn nhạt .

      Vu Tố Hà biết mình ở lại chỗ này khiến đôi bên lúng túng, cười với Nghiêm lão phu nhân, “Con vào bếp xem Bình An thế nào rồi, đỡ tay con bé chút.”

      Nghiêm lão phu nhân giữ chặt tay bà, “Có người giúp việc giúp con bé rồi, hôm nay con dâu con tự mình xuống bếp nấu cho con ăn, con làm mẹ chồng chỉ cần ngồi yên ở đây chờ là được rồi.” Lời này là cố ý cho Ôn Nguyệt Nga nghe.

      Ôn Nguyệt Nga uất đến răng cũng đau, Vu Tố Hà và Nghiêm Lôi Hải ly hôn, bà ta mới là nữ chủ nhân của cái nhà này, Phương Bình An ngay cả kính bà ly trà cũng chưa kính, thế mà bây giờ lại lấy lòng Vu Tố Hà?

      Hai lão già chết tiệt này, từ trước đến giờ vẫn thiên vị cho Vu Tố Hà, chưa bao giờ xem Ôn Nguyệt Nga bà là con dâu!

      Từ lúc vợ chồng Nghiêm Lôi Hải đến đây, mặt Nghiêm Túc vẫn giữ vẻ thản nhiên, ngồi bên cạnh Nghiêm lão gia, khóe miệng mím thành đường cong lạnh lùng.

      Ôn Nguyệt Nga vừa muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với Vu Tố Hà, lại vừa muốn cứ như vậy mà rời , vậy chẳng khác nào cụp đuôi chạy trối chết, huống chi nhìn thái độ của Nghiêm Lôi Hải hình như cũng muốn ở lại ăn cơm.

      Như xác minh suy đoán trong lòng bà ta, Nghiêm Lôi Hải tiến đến ngồi xuống ghế sa lon, mặt khôi phục thần sắc tự nhiên, “Tố Hà, bà trở về lúc nào?”

      “Mới về hôm qua.” Vu Tố Hà khẽ mỉm cười, đối với ông chồng trước này, bà chưa từng oán hận đặc biệt kịch liệt gì, duyên phận vợ chồng hết chính là hết, cần thiết phải canh cánh trong lòng.

      Ôn Nguyệt Nga hít sâu hơi, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Lôi Hải, cố ra vẻ giữa hai người ân ái, cười hỏi Vu Tố Hà, “Vu tiểu thư lần này về chỉ để ăn Tết thôi sao?”

      Đáy mắt Vu Tố Hà thoáng qua tia thấu hiểu, trước giờ bà chưa bao giờ để bụng đối với địch ý của Ôn Nguyệt Nga, “Còn biết ở bao lâu, ở nước ngoài lâu, vẫn cảm thấy quê hương tốt hơn.”

      Nghiêm lão phu nhân lập tức tiếp lời, “Đương nhiên là vậy, nếu hai lão già chúng tôi trở về làm gì. Tố Hà, mẹ thấy con nên về nước thôi, để ba mẹ còn có thêm đứa con mà tâm .”

      Ôn Nguyệt Nga nhịn được cất cao giọng, “Bà muốn ở lại đây?”

      “Mẹ tôi ở đây, bà muốn có ý kiến?” Nghiêm Túc lạnh giọng hỏi.

      , phải.” Sắc mặt Ôn Nguyệt Nga càng thêm khó coi.

      Vu Tố Hà khẽ mỉm cười, cũng trả lời Ôn Nguyệt Nga.

      khí bão táp tại đại sảnh đều chẳng quan hệ gì đến Bình An nỗ lực trong bếp. nhìn ra được, mặc dù Vu Tố Hà thoạt nhìn có vẻ ôn hòa thanh nhã, nhưng Ôn Nguyệt Nga tuyệt đối phải là đối thủ của bà, so về khí chất ai sáng suốt cũng đều có thể nhìn ra được bất đồng giữa hai người. Vu Tố Hà ràng còn khúc mắc gì với Nghiêm Lôi Hải, nhưng Ôn Nguyệt Nga vẫn còn rất kiêng kỵ đối với Vu Tố Hà, cái gì cũng muốn phân cao thấp với Vu Tố Hà. Loại người quá đặt nặng tư tưởng hơn thua này rất dễ dàng đánh mất lý trí, chỉ điều này thôi cũng đủ làm mất phong độ rồi.

      Bởi vì tăng thêm hai người, Bình An lại làm thêm mấy món ăn.

      biết bên ngoài bao nhiêu lượt sấm vang chớp giật rồi, Bình An đem tám món canh làm xong, nhờ người giúp việc dọn món ra bàn ăn, còn mình cởi tạp dề ra mời, “Ông nội, Bà nội, mẹ, có thể ăn cơm rồi ạ.” Sau đó nhớ tới Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga cũng ở đây, mới vội vàng thêm, “Bác trai, mời ăn cơm.”

      Ôn Nguyệt Nga thể làm gì Vu Tố Hà nên chuyển tất cả lửa giận lên người Bình An, đặc biệt khi nghe kêu Vu Tố Hà là mẹ, cơn tức trong lòng bà ta càng đùng đùng tăng lên, giọng bén nhọn mỉa mai, “Chưa vào cửa mà kêu mẹ rồi cơ đấy, đơn giản.”

      Nghiêm lão phu nhân cười tủm tỉm , “Có phải gọi đâu, để ý cái gì?”

      Ôn Nguyệt Nga nghẹn họng, tức giận đến nên lời. Quan hệ giữa Nghiêm Túc và bà ta trước giờ vẫn tốt, cái này mọi người đều biết, huống chi Nghiêm Túc phải là con trai của bà ta, bà ta quả có tư cách gì để bắt bẻ.

      “Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi.” Nghiêm Lôi Hải hòa giải thay Ôn Nguyệt Nga.

      Nghiêm lão phu nhân hừ hừ, cầm tay Vu Tố Hà tới bàn ăn.

      Ôn Nguyệt Nga uất ức trừng mắt nhìn Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Lôi Hải ra dấu bảo bà chớ có lên tiếng, muốn bà nhịn chút.

      Bàn ăn hình chữ nhật, Nghiêm lão gia ngồi xuống ghế chủ vị, hai bên trái phải theo thứ tự là Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm lão phu nhân, bên dưới Nghiêm lão phu nhân là Vu Tố Hà, vì để cho hai bên đối xứng chút, Bình An đành phải ngồi vào bên cạnh Ôn Nguyệt Nga, mặt đối mặt với Nghiêm Túc.

      muốn để cho bữa cơm đoàn viên vốn nên hòa thuận tốt đẹp này trở nên quá khó nuốt, tất cả mọi người đều giữ im lặng mà ăn cơm. Mặc dù Ôn Nguyệt Nga rất chướng mắt khi thấy Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà gắp thức ăn qua lại cho nhau rất tình cảm, nhưng bà ta vẫn nhịn xuống, hề lên tiếng châm chọc.

      Đáng lẽ bà ta nên sớm hiểu, ở chỗ này bà ta y như người ngoài, Nghiêm gia có ai đứng về phía bà, cho dù có Nghiêm Lôi Hải ông cũng dám lộ liễu mở miệng thay bà chuyện.

      Sau khi ăn xong, bọn họ quay lại phòng khách. Ôn Nguyệt Nga ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng vì Nghiêm Lôi Hải lâu gặp cha mẹ và con trai nên vẫn còn ngồi chuyện với Nghiêm gia gia và Nghiêm Túc, bà chỉ có thể ngồi bên mà hờn dỗi.

      “Đúng rồi, Bình An, ông có món đồ này muốn giao cho cháu, định đưa cho cháu lâu rồi mà cứ quên mất.” Nghiêm lão gia đột nhiên .

      Bình An sửng sốt chút. Là đồ vật gì?

      Nghiêm lão phu nhân vừa nghe là hiểu ngay ý tứ của bạn già, bà cười híp mắt đứng lên, “Tôi vào thư phòng lấy ra.”

      Tất cả mọi người đều tò mò biết Nghiêm lão gia cho Bình An cái gì, Ôn Nguyệt Nga tuy ngoài mặt ra vẻ thèm để ý, nhưng khóe mắt vẫn lén liếc nhìn.

      lâu sau, Nghiêm lão phu nhân cầm hộp gấm đen ra, giao tận tay Nghiêm gia gia.

      Bình An nhận ra hộp gấm này, là hộp đựng đôi vòng ngọc tinh xảo kia. Lần trước, Nghiêm gia gia muốn tặng cho , là đồ gia bảo chỉ truyền con dâu truyền con trai. cảm thấy ý nghĩa đôi vòng này quá lớn lao quý trọng nên dám nhận lấy, bởi khi đó và Nghiêm Túc còn chưa đính hôn.

      Vu Tố Hà liếc mắt cái liền nhận ra đó là vật từng truyền cho bà, bà mỉm cười nhìn Bình An, trong lòng vui mừng.

      “Tố Hà, vòng ngọc này nên do con đưa cho Bình An, con mang vào cho Bình An .” Nghiêm lão gia đưa hộp gấm cho Vu Tố Hà, giọng uy nghiêm cho cự tuyệt.

      “Dạ, thưa cha.” Vu Tố Hà cảm động trong lòng vô cùng, dám chậm trễ, đưa hai tay đón nhận hộp gấm từ tay Nghiêm lão gia.

      Bà vẫn giữ nụ cười ung dung thanh thoát, hiền lành nhìn về phía Bình An, mở hộp gấm ra, đôi vòng ngọc tinh xảo bắt sáng lung linh ôn hòa xuất trước mặt mọi người.

      Ôn Nguyệt Nga vừa thấy đó là đôi vòng tay tượng trưng cho thân phận con dâu Nghiêm gia mà bà ta muốn có lâu nay sắc mặt trong nháy mắt đại biến, lúc trắng lúc xanh trông rất khó coi.

      Nghiêm Lôi Hải chỉ nhíu nhíu mày, cảm thấy nên giao cho Phương Bình An đôi vòng tay này, nhưng đây là ý muốn của Nghiêm lão gia, ông dám phản đối.

      “Bình An, hy vọng về sau con có thể cùng Nghiêm Túc giúp đỡ lẫn nhau, đầu bạc răng long.” Vu Tố Hà lấy ra chiếc vòng tay, vừa vừa đeo lên tay Bình An.

      Ôn Nguyệt Nga thể nén nhịn được nữa, kêu lên, “Khoan !” Bà ta căm giận bất bình nhìn Nghiêm lão gia, “Cha, vòng tay gia truyền của Nghiêm gia này phải là để cho con dâu sao? Sao lại giao cho Bình An?”

      tại bà ta mới là con dâu danh chính ngôn thuận của Nghiêm gia cơ mà, Phương Bình An còn chưa được cưới qua cửa, hai ông bà già quái gở này muốn tát thẳng vào mặt bà đây mà, chẳng để cho bà giữ chút thể diện nào.

      “Nguyệt Nga!” Nghiêm Lôi Hải kéo tay bà ta, ý bảo bà ta đừng chống đối hai ông bà lão vào lúc này.

      Ôn Nguyệt Nga lại khống chế được cơn tức của mình, “Chưa đến chuyện Bình An bây giờ còn chưa được cưới qua cửa, cho dù bước vào cửa rồi cũng nên để con mang vòng cho nó chứ, sao lại để người ngoài nhúng tay vào?”

      Nghiêm Túc nhàn nhạt trả lời, “Nơi này rốt cuộc ai là người ngoài?”

      khí trong chớp mắt liền mang vẻ giương cung bạt kiếm.

      cái gì? Cho dù phải là do tôi sinh ra, nhưng tôi vẫn là vợ chính thức do ba danh chính ngôn thuận cưới về.” Ôn Nguyệt Nga đánh mất phong độ, đứng lên năng the thé trông chẳng khác gì đàn bà chanh chua ngoài chợ.

      “Im miệng!” Nghiêm lão gia gầm lên tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Tôi là người đứng đầu Nghiêm gia, muốn truyền vòng tay gia bảo cho ai đó là chuyện của tôi, nếu thích rời khỏi đây ngay!”

      “Cha, con mới là con dâu của cha!” Ôn Nguyệt Nga uất ức kêu lên.

      “Con dâu của tôi cho tới bây giờ chỉ có người!” Nghiêm gia gia hừ tiếng.

      Ôn Nguyệt Nga giống như bị sốc nặng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cho đến hôm nay, hai ông bà già chết tiệt này vẫn chịu thừa nhận bà ta là con dâu?

      “Hừ!” Bà ta nặng nề hừ tiếng, cầm lấy túi xách của mình, giận dữ rời .

      Nghiêm Lôi Hải cũng khó xử, ông dám nặng lời với cha mẹ mình, nhưng nhìn thấy vợ mình tức giận như vậy, ông cũng lo lắng!

      “Cậu cũng thôi!” Nghiêm gia gia kêu Nghiêm Lôi Hải cũng rời khỏi đây.

      “Cha, mẹ, vậy hai ngày nữa con lại đến thăm cha mẹ.” Ông nhìn Vu Tố Hà cái sâu rồi mới xoay người rời .
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 197: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
      Edit: Khánh Linh


      Sau khi Nghiêm Lôi Hải cùng Ôn Nguyệt Nga rời , những người khác rơi vào trầm mặc lúc.

      Vu Tố Hà ngượng ngùng nhìn về phía hai ông bà lão, “Cha, mẹ, tại con ở đây khiến cho mọi người vui.”

      “Chuyện này chẳng liên quan gì đến con cả, Ôn Nguyệt Nga kia vốn lòng dạ hẹp hòi, chấp nhận được người khác. Năm đó nếu ta, nhà chúng ta cũng tan nát. Ngoài mặt ta đối với ba mẹ rất tôn kính, còn ra trong lòng biết mắng chửi ba mẹ đến thế nào nữa đấy. ta hận ba mẹ giao hết cổ phần Nghiêm thị cho Nghiêm Túc ấy mà.” Có thể nhận ra qua cách của Nghiêm lão phu nhân rằng bà vô cùng ghét Ôn Nguyệt Nga.

      “Đừng để mấy người chán phèo đó quấy rầy tâm trạng nữa, Tố Hà, đeo cho Bình An cặp vòng con.” Nghiêm lão gia nhiều lời, nhưng ràng cũng chẳng có hảo cảm gì với Ôn Nguyệt Nga.

      Bởi vì ở đây đều là những bậc bề nên Bình An cũng khó mà cái gì, mặc dù rất muốn rằng cặp vòng tay này quá quý trọng thể nhận, nhưng nhìn thái độ của Nghiêm lão gia cứ y như nếu lần này lại ra những lời giống lần trước, có khi ông cụ cường ngạnh nhét phắt chúng vào tay luôn chừng.

      Vu Tố Hà lại lần nữa đeo đôi vòng tay vào cho Bình An, “Bình An, hy vọng về sau các con lúc nào cũng vui vẻ.”

      Bình An nhìn hai chiếc vòng tay bắt ánh sáng phát ra những tia sáng lung linh tay, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, “Cám ơn Ông nội, Bà nội, cám ơn Mẹ.”

      xong, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, ánh mắt của và ánh mắt dịu dàng nóng rực của giao quấn lấy nhau.

      Hai người bọn họ ở lại đến xế chiều khoảng ba bốn giờ mới rời , sau khi Nghiêm Túc đưa Bình An về nhà còn phải quay lại giúp Vu Tố Hà chuyển hành lý từ khách sạn đến nhà Nghiêm lão phu nhân, biệt thự của riêng bà phải đợi đến qua kỳ nghỉ Tết dài rồi mới có thể kêu người đến dọn dẹp vệ sinh sạch được, sau đó mới có thể vào ở.

      Hôm nay Phương Hữu Lợi có tiệc nên ở nhà, Viên lão phu nhân hẹn mấy đồng nghiệp già tới chơi mạt chược, lúc Bình An về bọn họ cũng vừa rời .

      “Bà ngoại, hôm nay chơi vui ạ?” Bình An đẩy Viên lão phu nhân ra vườn hoa tản bộ. Mấy ngày Tết này trông khí sắc của Viên lão phu nhân rất tốt, động tác đôi tay cũng linh hoạt hơn trước kia chút.

      “Vui lắm, chơi mạt chược với mấy đồng nghiệp già đương nhiên là vui rồi. Cũng hơi tiếc là chị Loan lại bận việc.” Bà hẹn với Nghiêm lão phu nhân nhưng bà ấy bảo hôm nay rảnh, chắc là do Vu Tố Hà vừa trở về.

      “Con mới từ nhà bà nội Nghiêm về nè, mẹ Nghiêm Túc về nước, cho nên bà nội mới rảnh để tới đây. Bà nội Nghiêm rồi, ngày mai nhất định tới đây chơi mạt chược với bà ngoại đó.” Bình An cười .

      “Tố Hà về rồi à?” Hồi Viên lão phu nhân còn là đồng nghiệp với Nghiêm lão phu nhân biết Vu Tố Hà, ấn tượng đối với bà rất tốt.

      “Đúng vậy ạ, bà ngoại nè, bà xem, đây là mẹ đeo cho con nè.” Bình An chìa cho Viên lão phu nhân xem đôi vòng tay mình.

      Viên lão phu nhân là người biết đánh giá đồ ngọc, nên khi thấy đôi vòng tay này mặt nét vui mừng, “Đây là truyền gia chi bảo của Nghiêm gia đó, thế là mọi người bên ấy rất thích con rồi đấy. Aiz, đáng tiếc, khó mà tìm được giống như Tố Hà, thế mà Nghiêm Lôi Hải biết quý trọng.”

      “Bà ngoại, con cũng rất thích họ.” Bình An cười .

      Bà ngoại và cháu hàn huyên trong vườn hoa, Bình An muốn gợi cho Viên lão phu nhân kể thêm vài chuyện về mẹ Dì Liên ra tới, có khách đến nhà.

      “Khách nào đấy?” Bình An vừa đẩy Viên lão phu nhân ra khỏi vườn hoa, vừa hỏi Dì Liên.

      Dì Liên , “Khách từ Thành phố J tới, của ông nhà.”

      Chẳng lẽ là Phương Hữu Kiệt? Bình An bất giác cau mày, đừng là cái gia đình cực phẩm này tới đó nha? Lần trước cũng làm mạnh tay với cha con Phương Hữu Kiệt rồi, đáng lẽ họ còn dám vác mặt tới nữa mới phải chứ.

      Nhưng Bình An đánh giá thấp độ dày da mặt của cả nhà Phương Hữu Kiệt, lúc tới cửa Bình An nghe giọng oang oang của Phương Hữu Kiệt truyền ra từ phòng khách.

      “Sao đến cả ly trà cũng có thế này, vậy mà cũng gọi là tiếp đãi khách khứa hay sao? Hữu Lợi đâu? Buồn cười , trong mắt nó tôi có còn là Hai đây.” Phương Hữu Kiệt vỗ mạnh lên mặt bàn đá cẩm thạch, thanh vang dội đến muốn điếc cả tai.

      Cũng rất lâu Viên lão phu nhân chưa gặp lại Phương Hữu Kiệt, mới đầu còn nhận ra ông, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Bình An.

      Bình An vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh, chỉ có ánh mắt là giấu được tia mất kiên nhẫn, “Là bác Hai ạ.”

      “Có thể là tới chúc Tết, ba con có ở nhà, con phải tiếp đãi mọi người cho tốt, dù sao cũng là người thân.” Viên lão phu nhân .

      “Dạ con hiểu, bà ngoại.” Bình An cười cười, đẩy xe lăn đưa Viên lão phu nhân vào phòng khách.

      Cả nhà Phương Hữu Kiệt đều kéo tới, sau hai năm gặp dường như cũng thay đổi gì cho lắm, nhưng nhìn kỹ hình như bác dâu Quách Cầm lại tăng thêm tải trọng phải, khoác bộ áo lông rậm rạp màu hồng, bó sát đến nỗi thấy bên hông chia làm ba ngấn mỡ, mặt trang điểm đậm, lúc này cũng trưng ra vẻ vênh váo tự đắc.

      Bình An dời mắt nhìn sang hai họ, Phương Húc vẫn còn giữ dáng vẻ lúc trước, ương ngạnh nghênh nghênh ngang ngang, coi trời bằng vung; ngược lại, Phương Dương ... Bình An vừa nhìn thấy thanh niên có dung mạo thanh tú kia khẽ ngẩn ra, Phương Dương thay đổi rất nhiều, nhớ lúc ban đầu gặp ấy còn mang vẻ mặt trai tơ đầy mụn, bây giờ nhìn người thanh niên trước mặt, dáng dấp tuấn tú , hình như nét mặt cũng mang vẻ nặng nề buồn bực như trước đây.

      “A. Cuối cùng cũng có người đến.” Quách Cầm nhìn thấy Bình An xuất cạnh cửa lập tức kêu lên cách mỉa mai.

      Phương Hữu Kiệt trừng mắt ngó ra cửa, khi thấy Bình An đẩy xe cho lão phu nhân, ông ta sửng sốt, rồi nhìn kỹ lát mới nhận ra là Viên lão phu nhân, “Ấy chà, đây là bà thông gia đây mà.”

      “Hóa ra là bác Hai, chào cả nhà.” Viên lão phu nhân cười khách sáo chào hỏi.

      Bình An thản nhiêu chào hỏi, “Chào Bác Hai, bác dâu, hai, ba.”

      Phương Húc từng bị Bình An chơi cho vố, đến bây giờ trong lòng vẫn còn cái gai, nghe Bình An chào , cũng chỉ hừ hừ trong mũi mà vẫn giữ sắc mặt sầm sì.

      “Chào Bình An, bà ngoại.” ràng Phương Dương học hành tốt hơn những người khác rất nhiều, lập tức đứng lên gật đầu chào hỏi Viên lão phu nhân.

      “Mau ngồi xuống chuyện .” Viên lão phu nhân ý bảo Bình An đẩy bà qua bên ấy. “ ngại quá, để các người đợi lâu.”

      Phương Hữu Kiệt vừa nghe lời này liền vui lòng, bà già này dùng cái giọng giống y như chỗ này là nhà của bả vậy, nếu mà so ra nhà ông với Phương Hữu Lợi máu mủ thân cận hơn chứ, bà già này mới là người ngoài.

      “Đừng khách sáo, dù sao chúng tôi cũng coi đây như là nhà mình. Bà thông gia, bà thế này là xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Hữu Kiệt the thé hỏi.

      Viên lão phu nhân cũng chẳng thèm so đo với ông ta làm gì, cười , “Già rồi, dễ ngã bệnh, kể từ sau khi trúng gió vẫn ngồi xe lăn.”

      Quách Cầm lập tức liền trách cứ Bình An, “Vậy là cháu phải rồi, bà ngoại lại tiện, cháu là phận con cháu phải sang thăm bà thông gia đây chứ, sao lại để bà thông gia đến thăm chúc Tết nhà cháu được?”

      Bình An ngoài cười nhưng trong lòng cười, trả lời, “Bà ngoại cháu ở đây luôn mà, vậy nhà cháu mới dễ dàng chăm sóc bà được.”

      “Vậy sao?” Quách Cầm bĩu môi, cười gượng mấy tiếng.

      “Ba cháu đâu?” Phương Hữu Kiệt hỏi.

      xã giao ở ngoài ạ, biết lúc nào mới về.” Bình An nhạt nhẽo .

      “Mới đầu năm mà tiệc tùng lung tung rồi. Cũng mấy năm về cúng ông bà rồi, ba cháu rốt cuộc có còn biết đâu là quê quán hay ?” Phương Hữu Kiệt trách cứ.

      Kể từ lần trước về quê ăn Tết với ba, từ đó về sau Bình An cũng nghĩ mình lại về đó lần thứ hai. phải là muốn về quê, mà bởi vì muốn phải đối mặt với đống cực phẩm như nhà này.

      Viên lão phu nhân thầm liếc mắt nhìn sang Bình An cái, cười cười với Phương Hữu Kiệt, “Hữu Lợi là người bận rộn, quanh năm suốt tháng cũng nghỉ ngơi được mấy ngày, ra ấy cũng có nhắc với tôi là phải về thăm quê chút.”

      Phương Hữu Kiệt còn dám vô lễ với Viên lão phu nhân. Ông ta tả oán, “Tôi cũng biết chú em tôi thế nào nữa, lúc Bình An đính hôn cũng chẳng thèm với chúng tôi tiếng, làm vậy người ngoài nhìn vào nghĩ thế nào đây, có khi còn tưởng rằng bên phía Phương gia còn người thân thích nào. Bà thông gia, tôi đây cũng khó mà làm tròn trách nhiệm Hai được.”

      “Bình An đính hôn muốn làm rùm beng, chỉ muốn làm đơn giản qua loa thôi.” Viên lão phu nhân cười .

      Cố ý đến để oán trách đấy à? Bình An nhịn xuống thôi thúc muốn trợn trắng mắt, ôn tồn , “Bác Hai, tại chúng con cảm thấy lễ đính hôn chỉ nên cử hành khiêm tốn thôi, nên cũng muốn cho các bác phải chạy chạy lại chuyến mệt nhọc.”

      “Thôi , chắc sợ người thân nghèo hèn như chúng tôi làm mất mặt các người chứ gì.” Phương Húc lành lạnh giễu cợt, “Bình An, giỏi , ngay cả Nghiêm Túc cũng cua được, nghe bây giờ là Tổng Giám Đốc công ty rồi hả?”

      Mặt Viên lão phu nhân vốn nãy giờ vẫn giữ vẻ tươi cười, giờ trầm hẳn xuống.

      biết hai có gì chỉ bảo ?” Bình An cười tủm tỉm hỏi, chả tỏ vẻ gì là bị chọc giận cả.

      “Tôi nào dám chỉ bảo gì . Hừ, ràng là có công ty riêng của mình rồi mà còn nhất định phải dùng phương thức cưỡng đoạt để giành chức vụ, chắc cũng nghĩ cách để biến nó thành phần của Nghiêm thị chứ gì.” Phương Húc .

      Phương Hữu Kiệt và Quách Cầm cũng có ý ngăn cản tiếp tục nhăng cuội, dường như bọn họ cho là con trai mình rất đúng.

      “Tôi có công ty của riêng tôi và trở thành Tổng Giám Đốc Phương thị có gì liên quan với nhau đâu. Hai, cũng đâu còn là nhân viên Phương thị.” Bình An thản nhiên .

      “Được rồi, được rồi, mau gọi ba cháu về nhà thôi.” Phương Hữu Kiệt kiên nhẫn nên ngăn Bình An cho tiếp.

      “Bữa cơm hôm nay rất quan trọng, ba cháu quay về nhanh được đâu.” Bình An cười nhạt .

      “Tóm lại bữa tiệc là quan trọng, hay là người thân chúng tôi quan trọng hơn.” Quách Cầm lớn tiếng .

      Bình An nhíu mày, “Bác dâu, hôm nay cả nhà bác tới là có chuyện gì gấp gáp lắm à?” Lâu nay cũng quan tâm đến gia đình này nữa, chẳng lẽ bọn họ lại có trò gì mới nên lại đến đây quyết bám riết tha ba nữa à?

      Viên lão phu nhân thầm lắc đầu, chẳng trách ban đầu con con rể lại thất vọng đến thế với cái gia đình gọi là thân thích này, hôm nay bà cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến. “Bình An à, bà mệt rồi, đưa bà về phòng nghỉ ngơi .”

      “Dạ.” Bình An cũng lười ở đây mà nhảm với bọn họ, đẩy xe lăn đưa Viên lão phu nhân về phòng.

      Giọng được cố gắng đè thấp của Quách Cầm truyền tới bên tai, “Ông xã à, thể tiếp tục như vầy được, bằng buổi tối chúng ta tới nữa?”

      “Đúng vậy đó, ba, hay là chúng ta ra ngoài dạo .”

      Phương Hữu Kiệt chần chờ chút mới , “Được, chúng ta ra ngoài dạo trước , buổi tối lại tới nữa.”

      Bọn họ lúc lâu rồi Bình An mới ra ngoài, thầm nghĩ, nhìn tư thế gấp đến muốn chết của nhà này xem ra bọn họ là có chuyện gì nên tới tìm ba rồi.

      Trời tối sẫm Phương Hữu Lợi mới về, nghe cả nhà Phương Hữu Kiệt đều tới Thành phố G, ông nhíu mày, “Tới đấy à.”

      “Ba, xảy ra chuyện gì vậy?” Bình An nghi ngờ hỏi.

      “Có thể là tới vì Phương Húc và Phương Dương đây. Lúc trước có gọi điện thoại cho ba, ba cũng rất ràng, ngờ là bác Hai con chịu từ bỏ ý định.” Phương Hữu Lợi trầm giọng .
      Huỳnh Thượng Hỷtart_trung thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 198: Lòng tham đáy
      Bình An nghe Phương Hữu Lợi giải thích xong mới biết tại sao gia đình Phương Hữu Kiệt lại đến Thành phố G lúc này.

      ra Phương Dương sắp tốt nghiệp nên cần tìm việc làm. Phương Dương vốn dĩ muốn tự mình tìm đơn vị thực tập nhưng lại bị Phương Hữu Kiệt phản đối kịch liệt. Ông ta cảm thấy phải để đến Phương Thị làm việc, cho nên trước đó có gọi điện thoại qua với Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi lo rằng tính cách của Phương Dương cũng cùng giuộc với hai nên đồng ý.

      Chuyện của Phương Dương còn chưa bàn bạc xong Phương Hữu Kiệt lại kêu Phương Hữu Lợi phải giúp Phương Húc mở cửa hàng ở Thành phố G, hình như là muốn mở cửa hàng điện thoại di động. Cả nhà bọn họ từ cha đến con đều chăm chăm chuẩn bị năm nay chuyển đến sống hẳn tại Thành phố G, muốn Phương Hữu Lợi tìm nhà cửa cho bọn họ ở.

      Quả thực là da mặt dày cả tấc! Tất cả là do lòng tham đáy mà ra.

      Chẳng lẽ Phương Hữu Kiệt quên hai năm trước mới cãi nhau trận chí tử cùng nhà hay sao? phải ông ta luôn miệng tuyên bố rằng sau này bao giờ trông cậy vào mấy đồng bạc bố thí của nhà nữa sao?

      Bình An nhớ lúc trước Phương Hữu Kiệt còn cố ý giật giây gia đình các nhân viên gặp tai nạn trong cố xây dựng ở Thành phố J để gây khó khăn cho công ty, nếu sau đó nhờ bảo Hồng Dịch Vũ thầm dạy dỗ bọn họ mạnh tay biết công ty còn bị liên lụy tới mức độ nào nữa. Thế mà bây giờ bọn họ còn có mặt mũi mà sách những điều này ư?

      “Ba, đừng thèm để ý đến nhà đó, bọn họ lòng tham đáy, cho là lần này thỏa mãn cầu của bọn họ , lần sau bọn họ đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa.” Bình An .

      Phương Hữu Lợi cười khổ lắc lắc đầu, vốn dĩ qua hai năm rồi, ông thấy dù gì cũng là em trong nhà, để bụng chuyện trước kia cũng được. Nhưng lần này vừa khéo có người trong hội hương lão ở quê ông đến Thành phố G, kể với ông Phương Hữu Kiệt về quê khóc lóc kể lể bao nhiêu chuyện với chú bác hương thân, ông vong ân phụ nghĩa ra sao, xem bọn họ ra cái đinh gì thế nào...

      Muốn triệt để phá hư danh tiếng tốt của Phương Hữu Lợi.

      Như vậy bảo sao mà ông tức giận cho được?

      Hai cha con còn chưa xong nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, chỉ có điều lần này Phương Húc và Phương Dương có cùng tới mà thôi.

      số ít người trời sinh da mặt dày ai có thể địch nổi, Phương Hữu Kiệt hoàn toàn quên là từng lục đục với Phương Hữu Lợi, thậm chí quên mất luôn là từng chọc cho Phương Hữu Lợi giận đến nỗi phải vào bệnh viện, còn bô lô ba la tuyên bố trước rất nhiều phóng viên nhằm ép Phương Hữu Lợi lập di chúc.

      Bất kỳ người nào còn chút khí tiết biết xấu hổ mà tìm tới cửa lần nữa rồi, đằng này ông ta giống như nước đổ đầu vịt quên ráo trọi, còn lớn tiếng đĩnh đạc hỏi Phương Hữu Lợi làm chuyện ông ta giao đến đâu rồi? Nhân dịp Tết nghỉ dài ngày cả nhà bọn họ mới có thời gian nên thuận tiện tới đây chơi mấy ngày, ngó quanh chút xem nơi nào có thể làm kinh doanh, nơi nào có tiểu khu tốt để ở...

      Bình An nghĩ ra, tóm lại là ông bác Hai này dựa vào đâu mà đến đây lớn giọng sai khiến lại cha con , ông ta có tiền, hai là có thế, bây giờ ý là xin xỏ nhờ ba bố trí công việc cho hai đứa con trai của ông ta đấy mà còn dùng cái giọng giống như là ba phải cầu xin để được giúp bọn họ bằng, là càng nghe càng phát bực.

      Chẳng qua Bình An cũng rèn luyện được chút nội lực, nên mặc dù trong lòng khó chịu nhưng có biểu ra mặt.

      “... Chú xem rồi làm , dù sao chúng tôi vẫn còn ở lại nơi này chơi mấy ngày.” Cuối cùng, Phương Hữu Kiệt kết luận bằng câu y như ra lệnh.

      Phương Hữu Lợi im lặng nghe xong những tính toán của ông ta, cười nhạt, “Trừ chuyện xem xét để Phương Dương vào công ty thực tập, những chuyện khác tôi đều thể đáp ứng. Phương Húc tuổi cũng còn nhít gì nữa, nghe trước đây tự mở ra làm ăn gì đó ở Thành phố J rồi nhưng toàn cái kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới chơi. Thanh niên phải hiểu được điều là tự bản thân phấn đấu mới có tương lai tốt được, chuyện gì cũng dàn xếp thay cháu càng làm cho cháu sinh ra tâm lý ỷ lại mà chẳng chú tâm làm việc, bởi vậy nên mới đạt được thành công lớn.”

      “Đó là tại Thành phố J có khả năng phát triển thôi, chứ Phương Húc nhà chúng tôi rất chăm chỉ chứ bộ.” Quách Cầm nghe Phương Hữu Lợi thế về con trai đầu của bà mặt lập tức lộ vẻ vui tí nào.

      “Địa phương có kiểu kinh doanh của địa phương , địa phương lớn có kiểu kinh doanh ở địa phương lớn, chị thể nào chăm sóc cháu cả đời, phải dạy cho cháu hiểu được là phải tự mình phát triển chứ.” Phương Hữu Lợi .

      cho cùng là chú muốn giúp chúng tôi chứ gì, giờ chú phát đạt rồi, muốn thấy người khác cũng khá lên giống chú chứ gì.” Phương Hữu Kiệt giận dữ thở phì phì kêu lên.

      Phương Hữu Lợi chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta cái, “ Hai, tôi đối xử với thế nào tôi đều thẹn với lương tâm, còn về phần xấu tôi ở quê nhà cái gì, đừng nghĩ là tôi biết gì cả.”

      Phương Hữu Kiệt nghe vậy sắc mặt đỏ bầm như màu gan heo, kéo mạnh tay Quách Cầm, “Chúng ta , cần ở đây cầu cạnh nó làm gì, tôi cũng tin hai thằng con trai nhà ta thể đứng đầu mọi người!”

      Thái độ này mà gọi là cầu cạnh đấy à! Bình An cười lạnh ở trong lòng.

      Bởi vì quen với cung cách làm người của Phương Hữu Kiệt từ lâu nên Phương Hữu Lợi cũng chả thèm bận lòng với mấy lời kia của ông ta, sau khi vài câu với Bình An liền lên lầu nghỉ ngơi.

      Bình An cảm thấy tuy Phương Hữu Kiệt miệng quay lại cầu cạnh ba nữa, nhưng như vậy có nghĩa là sau này nhà được yên tĩnh . nghĩ lại và thấy ba cũng khá trầm mặc, có lẽ có thể tìm ba chuyện chút.

      Ngày hôm sau, Bình An hẹn Phương Dương ra gặp, biết cuối cùng rồi ba cũng vẫn mềm lòng mà để họ này vào thực tập tại chi nhánh công ty ở Thành phố J, vì tránh cho tình huống như thế xảy ra, có chủ ý riêng.

      Tính tình Phương Dương khác hẳn ông hai ngông nghênh của . Bình An ngồi đối diện thầm quan sát , mặt mày ba cũng nẩy nở rồi, mặc dù phải là dạng đặc biệt đẹp trai, nhưng mang lại cảm giác rất nhàng khoan khoái của tuổi trẻ.

      ba, chúng ta thẳng vào vấn đề nhé, biết Bác Hai hôm qua về có gì với hay ?” Bình An hỏi.

      có, sao vậy?” Phương Dương thận trọng hỏi.

      “Tôi nhớ Ba học cùng năm với tôi phải, đúng rồi, học nghành gì vậy?” Bình An hỏi.

      “Quảng cáo ứng dụng.” Phương Dương vừa xong điện thoại di động liền vang lên, ra dấu xin phép cái với Bình An rồi mới tiếp điện thoại, “Dạ, mẹ à, con ở bên ngoài, muốn mình quanh chút, dạ, được!”

      xong điện thoại, Phương Dương nghiêm túc nhìn thẳng vào Bình An, ánh mắt rất chân thành, “Bình An, ra tôi biết ba mẹ tôi luôn làm khó dễ và Chú Ba, nhưng hy vọng hai người có thể hiểu và thông cảm. Ba mẹ tôi vẫn theo nếp sống ở nông thôn, tư tưởng ăn sâu thâm căn cố đế rồi, có rất nhiều chuyện có ba mẹ cũng hiểu. Còn về phần tôi, ấy bị ba mẹ tôi làm hư, cứ cho là toàn thế giới này đều quay xung quanh ấy. Thôi coi như nể mặt ấy là Hai, đừng so đo với ấy được ?”

      Bình An hơi kinh ngạc nhìn ông ba này, muốn xem xem độ chân thành của những lời này là nhiều hay ít.

      ra tôi có vào làm việc tại Phương Thị hay cũng chả quan hệ gì, chỉ tại ba tôi còn chưa hết hy vọng đó thôi.” Phương Dương cười cười, “Tôi còn chưa có tốt nghiệp, ra lúc này cũng chỉ muốn tìm công ty để thực tập mà thôi.”

      Lúc về Thành phố J lần trước, Bình An khá cảm tình với ông ba này, hôm nay nhìn cách năng gãy gọn, thầm nhủ rằng có lẽ phải dạng người giống như ba và hai của .

      Ba, ra quảng cáo của Phương Thị đa số là hợp tác với các công ty quảng cáo để họ làm, nếu muốn thực tập, hay là đến công ty của tôi . Phòng quảng cáo của Duy An cũng mới vừa thành lập được bao lâu, gian để cho phát huy còn lớn hơn.” Nếu như sau này Phương Dương làm việc ở Phương Thị, Phương Hữu Kiệt nhất định lên mặt mà huơ tay múa chân, chi bằng cứ để cho đến Duy An.

      Ánh mắt Phương Dương sáng lên, vui mừng hỏi, “ ghét mà để tôi vào công ty làm?”

      “Đúng, nếu như chê.” Bình An cười .

      “Sao tôi lại chê chứ!” Phương Dương lộ nụ cười xấu hổ, “Bình An, có khả năng, giờ mà có trong tay công ty riêng, còn tôi ngay cả kiếm việc mà còn phải tìm người khác giúp tay.”

      Bình An cười , “Có được ắt có mất chứ , tôi vì Duy An mà bỏ đến trường, đó phải là đánh mất thời thanh xuân tốt đẹp đáng nhớ đó sao?”

      Phương Dương , “ chẳng giống trước đây hai năm chút nào.” Tuy Bình An cũng cùng tuổi với , nhưng biết tại sao mà luôn có cảm giác người chuyện với mình hình như là trải qua rất nhiều những mưa gió dập vùi của cuộc đời.

      Cảm giác này mạnh, nhưng lại chỉ ra được là đúng chỗ nào, có lẽ là vì tại Bình An thành lập công ty quốc tế, lại sắp trở thành Tổng Giám Đốc của Phương Thị, cách nào coi như người đồng trang đồng lứa mà đối đãi được.

      Bình An cười cười, “ Ba cũng thay đổi rất nhiều, trở thành đại soái ca rồi.”

      Phương Dương nở nụ cười, cảm giác như lập tức kéo gần lại khoảng cách với Bình An ít, “Tôi phải về thôi, kẻo mẹ tôi lại tìm tôi. Tôi về với ba mẹ là muốn tới chỗ thực tập.”

      “Tốt, hẹn gặp lại.” Bình An cười tủm tỉm chào tạm biệt .

      Sau khi quay lại khách sạn, Phương Dương cũng lập tức với vợ chồng Phương Hữu Kiệt là muốn vào làm việc ở Duy An, mà tiếp tục cùng bọn họ chơi mấy ngày ở Thành phố G. Bởi Phương Húc muốn năm sau đến Thành phố G để phát triển, cho nên cả nhà đều theo để khảo sát địa hình, chẳng qua, bất cứ khu vực nào Phương Húc cũng đều cảm thấy có thể phát triển cửa hàng cả, còn chưa bắt đầu làm ăn mà muốn phát tài lớn rồi.

      Mà cũng chỉ có cha mẹ như hai vợ chồng Phương Hữu Kiệt mới chẳng những cảm thấy ý tưởng viễn vông của con trai là có gì sai, ngược lại còn cảm thấy ý tưởng này rất đúng.

      Lúc Phương Hữu Kiệt hùng hồn tuyên bố là cần dựa vào Phương Hữu Lợi nữa, cả nhà bọn họ cũng có thể chung tay tạo dựng nghiệp hoành tráng, lúc này Phương Dương mới rằng muốn đến Duy An làm việc, chứ giờ mà ra chắc chắn thể nào Phương Hữu Kiệt cũng bắt theo trai bung ra làm ăn buôn bán.

      chẳng có chút hứng thú nào đối với chuyện làm ăn buôn bán cả, chí hướng của là sau này mở công ty quảng cáo ứng dụng.

      Sau khi biết được Phương Dương lại muốn làm ở công ty của Bình An, Phương Húc quở trách trận tơi bời, có chí khí, ngay cả Phương Hữu Kiệt cũng khăng khăng cho rằng vì Phương Hữu Lợi muốn để cho Phương Dương vào Phương Thị cho nên mới ném đến Duy An.

      Phương Dương để vào lòng những lời trách cứ của bọn họ chi cho nặng bụng, chỉ đơn giản là bản thân tự biết lo chuyện của mình.

      Qua mồng 8 Tết, cả nhà Phương Hữu Kiệt quay về Thành phố J, Bình An kêu Phương Dương ở lại đây tới sau tết Nguyên tiêu tới công ty nhận việc.

      Mà suốt mấy ngày Tết này, ngoại trừ ở nhà cùng chơi mạt chược với Viên lão phu nhân, Bình An cũng chỉ làm việc là thảnh thơi dạo phố với Vu Tố Hà. Ngày mùng 4 Tết, Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cùng nhau đến Phương gia chúc Tết, gặp mặt Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân.

      Từ sau lễ đính hôn của Bình An và Nghiêm Túc tới nay, Nghiêm Lôi Hải chưa từng chủ động tới cửa chào hỏi lần nào, nếu phải vì nể mặt hai ông bà lão Nghiêm gia Phương Hữu Lợi đúng là muốn đồng ý việc hôn nhân này. Nhưng sau khi gặp Vu Tố Hà, ông cảm thấy cho dù thái độ của Nghiêm Lôi Hải như thế nào cũng chẳng quan trọng, bởi Nghiêm Túc cũng phải là người chịu để cho Nghiêm Lôi Hải sắp xếp định đoạt, tương lai chắc chắn để cho Bình An chịu bất cứ thiệt thòi gì ở Nghiêm gia.

      Chỉ chớp mắt cái mà những ngày nghỉ Tết qua, các công ty lại lục tục bắt đầu mở cửa giao dịch kinh doanh.

      Bình An cuối cùng cũng chính thức đến làm tại Tập đoàn Phương Thị, phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khiêu chiến hơn so với trước kia, bởi phải ai cũng chịu phục khi có được chức Tổng Giám Đốc này, cần dùng quyết đoán và thành tích để khiến cho những người đó tâm phục khẩu phục.

      Dĩ nhiên, quan trọng nhất, là trước tiên phải đẩy Đỗ Hiểu Mị rời xa khỏi tầm mắt của .
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Tồn TồnHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 199: Người mới nhận chức
      Edit: Khánh Linh


      Ngày đầu tiên đến làm tại Phương thị, tâm trạng của Bình An cũng khá hồi hộp và lo lắng, nhưng biểu ngoài mặt vẫn ai nhìn ra được. Hôm nay mặc bộ vest công sở đơn giản thoải mái, áo sơ mi trắng hơi ôm, bên ngoài khoác chiếc áo giả vest màu trắng gạo móc gài đơn giản có những đường may chấn song song đầy nữ tính, bên dưới là quần tây ống túm, toàn thân toát ra vẻ nhàng thanh thoát mà nhanh nhẹn, lại làm cho có vẻ già dặn.

      thong dong tiến vào từ cổng chính, trước những tia mắt từ chung quanh phóng tới, cũng chỉ thẳng người, giữ vẻ mặt trầm tĩnh bình thản tiến về phía thang máy.

      “Chào buổi sáng, Tổng Giám Đốc Phương!” Ngoài cửa thang máy đám nhân viên đứng đợi, bọn họ vừa nhìn thấy Bình An lập tức gật đầu cung kính.

      “Chào buổi sáng mọi người.” Bình An cười đáp lại.

      mặt những nhân viên này đầy vẻ do dự, biết là nên nhân cơ hội này lấy lòng Tổng Giám Đốc vừa mới nhậm chức hay là nên quan sát thêm mấy ngày nữa, biết sếp mới này có dễ sống chung đây.

      “Chào buổi sáng!” Sau lưng Bình An truyền đến giọng ôn hòa quen thuộc, “Bình An, cảm giác ngày ngày đầu tiên làm thế nào?”

      Là Lê Thiên Thần! Đáy mắt Bình An thoáng tia chán ghét nhàn nhạt nhưng nụ cười mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, “Chào buổi sáng, Phó Tổng Lê.” Cố ý kéo xa quan hệ giữa bọn họ.

      Lê Thiên Thần tỏ vẻ ngại ngùng gì trước thái độ lạnh nhạt của Bình An, cười , “ ngờ lại có ngày chúng ta lại trở thành đồng nghiệp nhỉ, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!”

      Cửa thang máy “đinh” tiếng mở ra, những nhân viên kia dạt ra nhường lối cho Bình An và Lê Thiên Thần vào trước.

      Sau khi hai người đứng bên trong, nhân viên bên ngoài lại có ai dám bước vào chung.

      Bình An cười cười, “Cùng vào !”

      Những nhân viên kia nhìn nhau rồi cũng ai là người dám bước vào đầu tiên, cho đến khi Bình An thúc giục lần nữa bọn họ mới lục tục vào.

      khí trong thang máy im ắng. Bình An cũng hiểu tâm lý của những nhân viên này, ở trước mặt cấp , có thể giữ im lặng tốt nhất nên giữ im lặng, đặc biệt là khi chưa biết cấp là người thế nào, cứ cố gắng làm việc cách khiêm tốn cái , chờ thăm dò xong sở thích và tính tình chính xác của cấp rồi làm các động tác nịnh bợ lấy lòng cũng chẳng muộn...

      Còn miên man suy nghĩ số nhân viên trong thang máy dần dần giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại Bình An và Lê Thiên Thần bởi văn phòng của bọn họ cùng nằm chung tầng.

      Lê Thiên Thần liếc mắt nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp của Bình An, đột nhiên trong lòng có cái gì cấn đau, kể từ sau khi Bình An đính hôn cùng Nghiêm Túc, luôn mơ giấc mơ vô cùng kỳ quái, mơ thấy mình kết hôn cùng Bình An... Bình An vốn phải là vợ của .

      Đinh! Cửa thang máy mở ra khi tới tầng lầu của bọn họ, Bình An quay đầu lại ra ngoài.

      Lê Thiên Thần vội vàng thu hồi nỗi chua xót trong lòng, khóe miệng ra nụ cười lịch , ra khỏi thang máy.

      Bình An nhìn bảng tên đính cửa văn phòng của Tổng Giám Đốc, nhìn thấy tên họ của được khắc bên , mặt lộ ra nụ cười .

      mở cửa, bàn ghế làm việc bên trong đều được thay mới, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa kính chiếu vào khoảng sáng ngời rộng mở, văn phòng tuy thể là quá lớn nhưng có vị trí rất tốt, sờ sờ cái ghế ngồi làm việc, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt. Vị trí này... kiếp trước là của Lê Thiên Thần.

      Cuối cùng cơ bản thay đổi được quỹ đạo của số mạng rồi, nhưng đây chỉ là bắt đầu.

      Từ hôm nay trở , nhất định bảo vệ Phương thị, bảo vệ tâm huyết của ba mẹ tốt, để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn Phương thị.

      “Tổng Giám Đốc Phương!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      Bình An lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang, nét mặt lập tức lên nụ cười rực rỡ, “Đại ca Hồng.”

      Hồng Dịch Vũ hai tay cầm chậu cây xanh, vừa cười vừa vào đặt chậu cảnh lên nóc tủ, “Chúc mừng Tổng Giám Đốc Phương ngày đầu nhậm chức. Đây là món quà , sau này có mệt mỏi trong công việc nhìn chút màu xanh của cây cỏ là có thể buông lỏng tâm tình.”

      “Cám ơn...”

      “Tổng Giám Đốc Phương.” đợi Bình An và Hồng Dịch Vũ được câu thứ hai, ngoài cửa phụ nữ khoảng bốn mươi mấy tuổi mặc bộ váy đen công chức vào, vừa vào cửa liền tự giới thiệu mình, “Chào ngài, tôi là Tạ Hồng Phương, thư ký kiêm trợ lý của ngài. Đây là kế hoạch làm việc của ngài hôm nay, xin ngài xem qua, nếu như Tổng Giám Đốc còn có thêm kế hoạch nào khác, lúc nào cũng có thể báo cho tôi biết.”

      Đây là phụ nữ diện mạo xuất sắc, vẻ mặt nghiêm túc, Bình An nhìn bà lát rồi mới cười, “Dì Tạ, dì đừng có dùng vẻ mặt này với cháu.”

      Gương mặt nghiêm túc của Tạ Hồng Phương thoáng nụ cười, “Tổng Giám Đốc Phương, công tác là công tác, công và tư phải ràng.”

      Hồng Dịch Vũ nén cười với Bình An, “ lát còn phải họp, tôi qua chuẩn bị chút.”

      “Được!” Bình An cười cười, nhìn Hồng Dịch Vũ lúc rời thuận tay đóng lại cửa, Bình An lập tức nhào vào trong lòng Tạ Hồng Phương, “Dì Tạ, ai mà ngờ có ngày Dì trở thành thư ký của cháu nhỉ?”

      Bởi vì Viên Lệ Hoa mất sớm, khi còn bé Bình An thường xuyên theo chân Phương Hữu Lợi đến công ty làm, rất nhiều nhân viên kỳ cựu trong công ty đều nhìn Bình An lớn lên, Tạ Hồng Phương công tác gần hai mươi năm ở Phương thị từ buổi đầu chập chững lập công ty, đương nhiên vô cùng thân quen với Bình An.

      Vẻ mặt nghiêm nghị của bà cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, “Biết cháu là người có khả năng nhất mà. Nhưng mà ở công ty dù sao cũng phải ràng giữa công và tư, thể để cho mọi người cảm thấy quen thuộc với cháu rồi biết phân biệt lớn cao thấp. Cháu là Tổng Giám Đốc rồi, phải có uy nghiêm của Tổng Giám Đốc.”

      Bình An nhận chỉ dạy, gật đầu, “Dạ, thư ký Tạ.”

      Tạ Hồng Phương bất đắc dĩ nhìn Bình An cái, “Còn mười phút nữa là bắt đầu đại hội năm mới các thành viên cấp cao của công ty.”

      Bình An lập tức thu hồi tính lí lắc. ra vui mừng đến vậy khi gặp Tạ Hồng Phương cũng vì có nguyên nhân. Kiếp trước, sau khi Lê Thiên Thần lên làm Tổng Giám Đốc liền lập tức loại bỏ những người hợp trong công ty, cách chức hoặc điều động xuống chi nhánh công ty tất cả những người mà tin. Tạ Hồng Phương là người hai, lại tận tâm và trung thành với Phương Hữu Lợi, cho nên vừa mắt Lê Thiên Thần, sau khi bị điều đến chi nhánh công ty, Tạ Hồng Phương liền xin nghỉ hưu sớm.

      Cho đến khi bị nhốt vào bệnh viện tâm thần cũng có cơ hội nhìn thấy Tạ Hồng Phương lần nữa.

      Bình An biết là, bởi vì tìm Tạ Hồng Phương nên biết chi tiết, lúc đó bởi Tạ Hồng Phương phát được bí mật Lê Thiên Thần cấu kết cùng Đỗ Hiểu Mị làm tổn hại đến Phương thị nên mới bị điều đến chi nhánh công ty, sau này còn chết oan chết uổng...

      Mười phút sau, Bình An và Tạ Hồng Phương cùng lên phòng hội nghị lớn lầu. bao lâu sau, tất cả các giám đốc và trưởng phòng các bộ phận đều tề tựu đông đủ.

      Hội nghị do Phương Hữu Lợi chủ trì, đầu tiên ông chính thức giới thiệu Bình An cho mọi người, “Đây là Tổng Giám Đốc mới nhận chức của công ty chúng ta, tin là mọi người cũng nghe qua. Về sau, nếu ấy có làm việc gì tốt mọi người cứ việc thẳng, công và tư ràng, cần kiêng kỵ quá nhiều.”

      Bình An đứng lên gật đầu cái chào mọi người, “Chào các tiền bối, về sau xin chỉ bảo nhiều hơn.” Tiếp sau đó, Phương Hữu Lợi tổng kết chút về thành tích và tình hình của công ty năm ngoái, bày tỏ hy vọng và định ra mục tiêu đối với năm mới.

      Sau đó tới lượt Bình An phát biểu. Mọi người ai cũng dùng loại ánh mắt nghiên cứu sắc bén nhìn thẳng vào .

      Bình An thong dong mỉm cười, nhớ tới biểu tự tin và câu nệ của Nghiêm Túc khi phát biểu bục, bất giác bắt chước mấy phần thần thái bình tĩnh của .

      “Đầu tiên, xin cảm tạ công ty và HĐQT ủng hộ bầu tôi vào chức Tổng Giám Đốc... Tôi nhất định làm hết phận của mình, cố gắng vì công ty phục vụ...”

      lưu loát lời cảm tạ, rồi bắt đầu báo cáo về công việc, trình bày giản lược những công việc trọng điểm được lên kế hoạch cho năm nay. Thanh của thanh thúy dễ nghe, ràng, tóm tắt nội dung chặt chẽ để tất cả mọi người ngồi đây nghe được ràng.

      Đáy mắt sắc bén của Phương Hữu Lợi lên ý cười nhàn nhạt, ông giống như bao người cha khác khi cuối cùng thấy được con mình đủ lông đủ cánh, có thể tự thân bay lượn trời cao rồi.

      Hội nghị được tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng, Phương Hữu Lợi cười , “Tối nay còn có bữa tiệc đặc biệt được tổ chức để chào đón Tổng Giám Đốc và Phó Tổng Giám Đốc mới của công ty, mọi người nhớ tới tham gia.”

      Bình An nhân lúc mọi người chú ý, tặng cho Phương Hữu Lợi nụ cười ngọt ngào.

      Phương Hữu Lợi nhìn thấy, đáy mắt thoáng qua chút thương, khóe miệng mang ý cười bước từ phòng họp ra ngoài.

      Sau khi quay lại văn phòng của mình, Bình An kêu Tạ Hồng Phương thông báo cho quản lý tất cả các ngành nửa giờ sau họp.

      Mục tiêu đầu tiên của là đem mảnh đất lân cận Phượng Hoàng Thành kia ra khai thác rồi tung ra thị trường, giai đoạn hai của Phượng Hoàng Thành sắp hoàn công, khu vực đó càng ngày càng phồn hoa, nên thể bỏ qua cơ hội này.

      Nửa giờ sau, làm quen lượt tất cả quản lý của các ngành trong công ty. Tập đoàn Phương thị được cơ cấu thành 6 ngành chính, trong đó 3 ngành là ngành tiêu thụ, ngành công trình, ngành dịch vụ thuộc về lĩnh vực khai thác bất động sản, bên dưới mỗi ngành chia thành nhiều bộ phận phụ trách tất cả các loại công việc khác nhau; còn có ngành quảng cáo phụ trách việc tuyên truyền mở rộng thị trường, ngành tổng hợp phụ trách các bộ phận hậu cần, nhân , hành chính và tài vụ; theo phát triển ngừng trong những năm gần đây, công ty còn phát triển thêm ngành nữa thuộc về dịch vụ xây dựng, ngành này bởi vì khá đặc biệt nên thuộc quyền quản lý của Tổng Giám Đốc, đó là ngành khai thác tài chính.

      Bình An đề nghị các quản lý báo cáo sơ lược công việc làm, sau đó giao cho Quản lý Bộ phận nghiên cứu phát triển và Quản lý Bộ phận khai thác thuộc Ngành công trình đem mảnh đất phụ cận Phượng Hoàng Thành kia định giá lần nữa, tính toán xem cuối cùng cần bao nhiêu tiền để xây dựng khu thương mại lớn.

      phân công công việc này khiến cho quản lý hai bộ phận đều ngẩn cả người, nhưng bởi vì lo lắng sếp mới nhậm chức phun lửa lên đầu nên im lặng đáp ứng mau chóng giao báo cáo.

      Rất nhiều người còn biết mấy trăm mẫu đất chỗ đó thuộc về Bình An.

      Sau khi tan họp, Bình An giữ riêng Quản lý Bộ phận nhân lại, người đàn ông trung niên họ Trần khoảng bốn mươi mấy tuổi, đầu hơi hói, thoạt nhìn có vẻ thà đàng hoàng.

      “Quản lý Trần, lát nữa ông đem cho tôi bản danh sách cán bộ công ty.” Bình An vừa trở về văn phòng của mình, vừa với Quản lý Trần.

      “Dạ, Tổng Giám Đốc.” Quản lý Trần lập tức đáp lời.

      Vào văn phòng, Bình An ngồi vào ghế làm việc, cười ôn hòa mời Quản lý Trần ngồi xuống ghế đối diện , “Đúng rồi, việc sắp xếp công việc cho Đỗ Hiểu Mị... Ông phát thông báo nội bộ chưa?”

      “Việc này... Bởi vì còn chưa chính thức nhận được chỉ thị nên chưa phát thông báo ra.” Quản lý Trần .

      bàn trước với Đỗ Hiểu Mị rồi chứ?” Bình An hỏi.

      “Đỗ Hiểu Mị tìm tới bộ phận nhân từ trước, tôi và ấy cũng chuyện chút, ý của ấy là muốn ở lại Tổng Công Ty.” Quản lý Trần xong liền đưa mắt cẩn thận dò xét sắc mặt của Bình An.

      Bình An cười cười, “Tổng Công Ty có chức vụ nào thích hợp với ấy đây?”

      ấy muốn làm thư ký cho Phó tổng Lê.” Quản lý Trần đáp.

      “Vậy quá thiệt thòi cho ấy rồi. Chi nhánh công ty ở P còn chưa tuyển được Tổng Giám Đốc, tôi cảm thấy Đỗ Hiểu Mị rất phù hợp với vị trí này.” Bình An cười .

      “Vậy...” Quản lý Trần do dự, “Có nên hỏi ý ấy trước xem thế nào ?”

      Bình An nhíu mày, “Sắp xếp của công ty đều phải được nhân viên đồng ý mới có thể thực sao?”

      “Dạ, tôi hiểu rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :