1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia sợ vợ - Cầu Mộng (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Vương gia sợ vợ

      [​IMG]

      Tác giả: Cầu Mộng

      Edit: Diệp Ngọc Quỳnh và ly610nd

      Beta: thewind27

      Thể loại: cổ đại, hài hước, nam sủng nữ…

      Độ dài: 10 chương

      Nguồn: www.ly610nd.wordpress.com/truyện-hoan/vương-gia-sợ-vợ/

      Văn Án
      [​IMG]


      Nghe Tấn vương uy phong tay cầm binh phù của hoàng triều, gần nhất bị bệnh da lông ngắn.

      Thực tôn trọng thê tử mới cưới… Sợ lão bà !

      Chẳng những mặc cho nàng ở trong bữa tiệc tuyển thiếp của các đại thần làm cho mà quá trớn,

      Còn thực đáng thương canh ba bị bắt tiến đến thư phòng ngủ,

      Trong nhà ấm áp, ngay cả muốn đến thanh lâu cùng hoa khôi tâm ,

      Vương phi ghen tỵ kia cư nhiên cũng chuẩn, dám giành trước bước, bao (bao trong chữ bao ) người…

      Hại ngay cả xem cũng được, càng đừng ăn,

      Chính là cái hành vi tìm hoa nương của kích thích nghiêm trọng đến cọp mẹ trong nhà.

      Nghe , sau đó, hàng đêm bị áp bức, ngày ngày tinh thần ủ rũ.

      thế hệ mỹ nam tử tung tăng lại gặp phải bi thương, tất nhiên là thành bản tiểu thuyết được kể lại tốt,

      Cũng biết khi nào, lại lặng lẽ xuất bản khác hoàn toàn trái ngược nội dung chuyện xưa,

      Lúc này, Vương gia sợ vợ kia, nhưng lại thành đại sắc lang ăn thê tử….
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.1

      Tô tướng gia của Đại Nghiệp hoàng triều luôn luôn tinh thần chấn hưng, càng già càng dẻo dai, hôm nay tan triều hôm nay lại già rất nhiều, ngay cả bức đường cũng xiêu vẹo.

      Nghe phong phanh, bên trong hậu cung gần nhát dậy sóng, các nương nương ai cũng sử xuất chiêu thức cả người để nữ tử nhà mình được gả cho Tấn vương làm vợ, tựa hồ ngay cả trắc phi, cơ thiếp cũng đều đều tự trang bị đầy đủ hết.

      Tấn vương tài đúc vẹn toàn, còn trẻ được phong thân vương, thể nghi ngờ chính là thiên chi kiều tử. Từ năm mười lăm tuổi triển lộ tài năng, ở biên quan chỉ dùng mấy vạn người ngăn lại hơn mười vạn quân địch, thành công bảo vệ biên giới, sau khi nổi tiếng thiên hạ, liền trở thành người được mọi người trong tiều nhìn chăm chăm, cũng thành người tiếp theo được giữ binh phù.

      Binh phù của Đại Nghiệp hoàng triều, từ trước đến nay khi giao phó chính là cả đời nắm giữ, trừ phi người nắm giữ sinh lòng phản loạn, nếu binh phù này giữ từ khi được ban cho đến lúc bỏ mình.

      Tấn vương nắm giữ binh phù mười năm, xử điệu thấp ( phô trương, kiêu ngạo), là người giấu tài. Hôn của cũng vì nhiều nugyên nhân mà cứ bị trì hoãn, đến nay được mười năm.

      Mà nay làm cho cước bộ của lão tướng gia vững, đúng là việc này.

      cả đời cẩn thận, mắt thấy có thể công đức viên mãn, cáo lão hồi hương, từ nay về sau rời xa trung tâm của vòng xoáy chính trị, nhưng Hoàng Thượng cố tình vào lúc này chỉ hôn nữ nhi của cho Tấn vương, làm cho giấy cáo lão hồi hương của trở thành giấy bỏ , ở trong gió rơi lớt phớt.

      tại tâm tình Tô Thừa Viễn thực trầm trọng, đối quyết định của Hoàng Thượng thực bất đắc dĩ.

      Đả kích rất lớn! Đây là tất cả tiếng lòng của các vị quan.

      Nhưng bọn họ đều phải là vì bắt chẹt điểm yếu của lão tướng gia, mà là cùng làm quan nhiều năm, bọn họ đúng là biết lão tướng gia có con , công phu giữ bí mật là đến nơi đến chốn.

      ràng hiểu được, Tấn vương văn võ song, dáng vẻ phi phàm, muốn tới rồi, nếu cho tìm nơi chỉ hôn cho , cục diện của hậu cung đại loạn. Nhưng là – vụng trộm mạt lau chùi lệ ở khoé mắt. Hoàng Thượng a, ngài dụng tâm lương khổ vì cân bằng và kìm hãm quyền lực trong triều, cũng thể đem lão thần đẩy ra làm cho người ta hận nha!

      nhiều năm vất vả cất giấu, muốn cho nữ nhi bảo bối hấp thụ ánh sáng, cho nàng cuốn vào những mưa gió trong triều, hôm nay Hoàng Thượng chỉ hôn như vậy, phụ phân tình quân thần nhiều năm của hai người bọn họ.

      Mà lúc này, vị Hoàng đế kia ở trong cung cảm khái. Tô ái khanh a tô ái khanh, ngươi và ta quân thần hơn mười năm, ngươi còn phúc hậu như vậy, hế nhưng muốn trong lúc này vứt trẫm vào nước sôi lửa bỏng, ngươi bất nhân liền đừng trách trẫm bất nghĩa, đem nữ nhi ngươi cất giấu hai mươi năm lôi ra, thuận tiện giải khốn cảnh của ta!

      ra cửa cung Tô Thừa Viễn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời trong xanh kém xa vạn dặm so với tâm tình của lúc này.

      Cùng lúc đó, Tấn vương ở trong nhà cũng thu được tin tức trong cung truyền ra, gương mặt tuấn mỹ lên vẻ tươi cười thản nhiên.

      hầu như muốn nhận mệnh vương phủ của trở thành hoa viên cho những cây hoa chính trị tranh nhau khoe sắc, bởi vì Hoàng Thượng rất có khả năng vì bình ổn phong ba trong hậu cung mà làm cho trong phủ của phong ba ngừng, làm thần tử và con, thể cũng có quyền phản đối.

      Bất quá, nữ nhi chưa biết đến tên của Tô tướng gia, đến tột cùng có tính tình gì?

      Gấp lại thánh chỉ, trái tim của vương gia tuấn mỹ trẻ tuổi liền loạn nhịp đập mạnh.

      Chương 1.2
      tháng sau, đồng dạng là ngày ánh nắng tươi sáng, thời tiết tốt.

      Tô Thừa Viễn đầu tóc bạc, qua tuổi sáu mươi nhưng khí sắc hồng nhuận, tinh thần khoẻ mạnh đứng ở ngoài cửa phía đông kinh thành, kiển chân trông ngóng.

      Rốt cục, khi mặt trời lặn về hướng tây, lúc rặng mây đỏ đầy trời, chiếc xe ngựa từ quan đạo xa xa mà đến.

      Tinh thần rung lên, lập tức nghênh đón.

      “Cha -”

      Khi xe ngựa mới vừa ngừng ổn, đạo bóng người cùng với tiếng hô to từ xe nhảy xuống, ở trước mắt bao người ôm chặt lão tướng gia.

      “Cha, xem ra tinh thần ngươi rất tốt, sai sai, lại thú mẹ kế cho ta cũng thành vấn đề!”

      ngang qua, đặc biệt đến xem, che dấu, mai phục, tất cả cùng thời gian ngây người.

      Khuê nữ này của Tô lão tướng gia được giáo dục như thế nào a?

      Chờ đoàn người nhìn thấy thân giả trang của Tô tiểu thư, liền càng choáng váng.

      Muốn nàng là nữ, nàng lại mặc nam trang, nàng là nam, nàng ràng chính là nữ tử, đầu còn búi tóc đơn sơ, cho thấy nàng là tiểu thư khuê các, nhưng nàng lại mặc đồ như gã sai vặt, nếu muốn nàng là gã sai vặt, nàng ràng lại là nữ nhi của tướng gia!

      Chẳng ra cái gì cả, liền cảm giác như vậy.

      “Nha đầu, ngươi tại sao ăn mặc như vậy?” Xem ra, Tô tướng gia cũng là có cảm giác chấn động như mọi người.

      “A, ta nghĩ lập tức ra, muốn đổi lại trang phục, kết quả mới búi tóc đơn sơ, liền nhìn đến ngài, mới chưa kịp thay quần áo.”

      đổi đổi, có gì.” Kinh ngạc của Tô Thừa Viễn qua rất nhanh liền khôi phục bình thường, kéo mạnh nữ nhi qua xem,“ sai sai, lại biến đẹp.”

      “Lão cha, ngài quả nhiên mắt mờ, ta như vậy mà bảo xinh đẹp, ngươi sợ bị người nghi ngờ định nghĩa của từ “xinh đẹp” sao?”

      “Ở trong mắt cha, Linh Linh là xinh đẹp nhất.” như thế, vẻ mặt từ ái.

      Vòng quanh phụ thân dạo qua vòng, Tô Linh Linh tay phải vuốt cằm mình, có chút đăm chiêu, “Cha, ngài cấp tốc bảo ta đến kinh thành như vậy, ta xem người cũng có đại gì a, rốt cuộc vì sao bảo ta đến?”

      “Linh Linh” Nghe vậy, vẻ mặt Tô Thừa Viễn biến đổi, chuyển thành đau lòng, “Cha thực xin lỗi ngươi a……”

      là đem ta bán chứ?” Nàng cười, cho là đúng.

      “Hoàng Thượng đem ngươi tứ hôn cho Tấn vương .”

      “Gì?” Nàng cười ,“Tứ? Tứ hôn?” Hét lên.

      “Uh.” Tô Thừa Viễn lập tức lui về phía sau ba bước.

      “Tứ hôn mà ngài còn bảo ta cấp tốc tới, ngài hẳn là trực tiếp bảo ta chạy xa mới đúng nha!” Tô Linh Linh sợ tới mức bên kêu, bên chạy lên xe ngựa tiền bắt đầu mở càng xe (nó chung là cái xe chắc được cột dô đâu đó nên giờ chị ấy mở ra).

      “Nha đầu, ngươi làm cái gì?” Tô Thừa Viễn lập tức chạy tới.

      “Trốn chạy.”

      “Linh Linh, việc này thể giỡn a……”

      “Ngài mới hay giỡn đâý! tiêu dao hết mức, ta khờ mới làm rối gỗ lập gia đình!” Càng xe rất nhanh bị gỡ xuống, nàng cái xoay người lên ngựa lưng, hướng xa phu bên cạnh phân phó, “Đem cái gói trong xe cho ta.”

      “Nha đầu, đừng náo loạn, ngươi trốn thoát.”

      Nàng vẫy vẫy tay, chút bộ dáng dừng lại đều có. “Dù sao ta còn chưa vào cửa thành, người coi như thấy ta là được.”

      “Nhưng là bọn họ đều thấy được.” Lúc lời này, Tô Thừa Viễn vô cùng buồn bực.

      Tô Linh Linh nháy mắt mấy cái, hậu tri hậu giác thấy chung quanh đột nhiên toát ra đám người, trầm mặc lát, vẻ mặt nàng đau lòng nhìn về phía phụ thân, “Cha, ngài đào hầm chôn nữ nhi của mình, có phải quá độc ác hay ?”

      “Ngươi tưởng cha nguyện ý a? Hoàng Thượng phái người tấc cũng rời theo ta tháng.”

      “Cho nên ngài liền tính lấy ta đến đổi tự do?” Nàng nắm chặt dây cương, sắc mặt siêu khó coi.

      “Ngươi nếu đến, cả nhà Tô thị chúng ta đều tao ương a, xá thân mà cứu mọi người, Linh Linh, đây là công đức lớn a.”

      “Cha,” Nàng nghiêm túc nhìn phụ thân, “ phải nữ nhi người, người làm việc này xinh đẹp chút nào.”

      Tô Thừa Viễn hổ thẹn gãi đầu, “Cha có biện pháp .”

      “Ngươi cho tới bây giờ có người gặp qua hình dạng của ta, kia trực tiếp nhận thức nữ nhân gả cho phải thành sao, tội gì đem ta từ chân trời góc biển lấy về đây làm cống phẩm?”

      ngẩn ra, thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân, “Ta như thế nào nghĩ tới đây….”

      nghĩ tới Tô tướng gia cả đời chính trực, được hưởng tiếng tăm thanh liêm còn có mặt bất chính như vậy! Mọi người xung quanh lại im lặng.

      “Bọn họ đều là cao thủ?” Nàng chỉ vào mười người quần áo tươi đẹp hỏi.

      “Đây là cận vệ bên người Hoàng Thượng.”

      Hoàng đế lão nhân là bỏ vốn nặng a, lập tức phái mười cận vệ, đừng nàng phải võ lâm cao thủ, cho dù là phải cũng nhất định gặp khó khăn, hơn nữa theo nàng quan sát, vẫn còn đám người ngầm rình coi.

      “Này sao?” Đám người kia cũng quần áo tươi đẹp, hơn nữa nhân sổ tựa hồ càng nhiều hơn.

      “Tấn vương phủ.”

      cũng phái người theo người?”

      “Uh.”

      “Đủ nhàm chán.”

      “Linh Linh, ngươi trước xuống ngựa, cha ngửa đầu chuyện như vậy, mệt.”

      Bĩu môi, Tô Linh Linh tình nguyện xuống ngựa, lẩm bẩm , “Lần này thực bị ngài hại chết a, lão cha.” Tấn vương, vừa nghe danh hiệu chỉ biết nhà có nhiều quy củ như lông trâu, nàng buồn chết.

      “Ngươi liền tương đối vì phụ thân tận hiếu .”

      phải đâu, cha,” Tô Linh Linh kêu lên, “Ngài bảo ta cung kính như cha sao?”

      Mọi người thiếu chút nữa té ngã, bao gồm Tô lão tướng gia.

      cửa thành, có cái thân ảnh màu trắng thản nhiên phe phẩy quạt rồi lặng lẽ rời , bắt đầu đối cuộc hôn nhân này càng mong đợi hơn.
      Last edited: 12/9/14

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.3

      Hai ngày sau, Tô Linh Linh bị trâu bắt chó cày nhét vào trong kiệu hoa nâng đến Tấn vương phủ.

      Ngày chưa sáng nàng bị người ta đánh thức để trang điểm và thay trang phục, ngồi vào trong kiệu hoa bao lâu chơi cờ cùng Chu công[1] (trong câu này có nghĩa là nàng ngủ).

      Chờ kiệu hoa đến cửa Tấn vương phủ, người săn sóc dâu cũng trợn tròn mắt, bởi vì nàng căn bản là tân nương tử ngủ đến bất tỉnh thiên hôn địa ám (trời tối đất u ám) trong kiệu.

      Thân mặc hỉ phục đỏ thẫm, cả người Tấn vương có vẻ càng thêm tuấn tú phiêu dật, nhìn đến cảnh này, chỉ mỉm cười, “Ta ôm nàng vào thôi.” xong liền khom người nhập kiệu bế tân nương của mình ra, tới trong đại sảnh.

      Đối với việc này, mọi người ai cũng trừng lớn mắt.

      Ôm tân nương ngủ như chết qua bái đường là chưa bao giờ nghe thấy, hôm nay văn võ bá quan đến uống rượu mừng xem như kiến thức , liền ngay cả hoàng đế đều nhịn được cười : “Nữ nhi của Tô thừa tướng nữ nhi quả nhiên là báu vật a.”

      Đồng thời, văn võ bá quan cũng nhớ lại những gì Tô lão tướng gia ở kim điện (điện vàng của vua) ngày hôm đó khi muốn chống lại hôn này, xem ra nữ nhi của đúng là tính tình sơn dã, rất khó thuần phục.

      “Để cho Hoàng Thượng chê cười.” Nét mặt già nua của Tô Thừa Viễn có chút nhịn được, trong lòng đè ép tin nữ nhi lại ngủ như chết trong lúc này.

      có, nha đầu kia thực đáng a.” Hoàng đế cười meo meo , nhưng bách quan tựa hồ cảm giác được Hoàng Thượng cao hứng chính mình có cơ hội có thể xem diễn.

      Ôm tân nương của mình vào động phòng, nụ cười ở khóe môi Long Kí Vân càng sâu thêm. đương nhiên biết người trong lòng ngủ, từ lúc ôm nàng vào lòng, thân thể của nàng liền cứng ngắc đến bây giờ.

      nhàng đem nàng để lên giường, thừa dịp cúi người, tiến đến bên tai nàng :“Muốn ngủ liền ngủ , ta ra ngoài kính rượu, nhất thời nửa khắc chưa về.”

      biết!

      Tô Linh Linh càng thêm ảo não , đơn giản xoay người cho cái bóng lưng.

      Trong mắt Long Kí Vân tất cả đều là ý cười, tâm tình tốt thay nàng buông màn giường, thế này mới xoay người ly khai phòng hoa chúc.

      Trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại có tân gả nương (tân nương mới dc gả) ảo não thôi, bất quá ảo não lại ảo não, ở đường xóc nảy tháng, đến kinh lại ngựa dừng vó lại bị tất cả việc vặt thử nữ trang và y phục trước khi xuất giá gây sức ép, cho nên bao lâu, nàng liền ngủ .

      Chờ Long Kí Vân uống say chuếnh choáng trở lại động phòng, nàng say trong mộng đẹp.

      Xốc lên màn giường nhìn đến thê tử còn mặc nguyên y phục mà ngủ, cười lật lại thân người nàng, nương theo ánh nến để nhìn dung mạo của nàng.

      Lông mày dài thanh tú như nữ tử bình thường, như mang theo vài phần khí của nam nhi, mặt là mặt trái xoan điển hình, cánh môi mỏng dày, vừa đủ. Mũi thẳng, ngũ quan đoan chính cũng kinh diễm, miễn cưỡng xưng được với thanh tú, dung nhan khi ngủ xem ra ôn hoà mà an bình.

      Bỏ quần áo của mình ném tới dưới giường, bắt đầu thoát quần áo thê tử.

      Đêm động phòng hoa chúc, ứng với sống uổng. ( làm uổng =D)

      Tô Linh Linh ngủ cảm thấy có chút thích hợp, sâu kín tỉnh lại, nhìn đến có người thoát quần áo của nàng, theo bản năng đánh ra chưởng.

      hề phòng bị lại say chuếnh choáng, Long Kí Vân bị nàng đánh trúng đầu vai, thân mình dao động, lông mày hơi nhíu, tay cũng dừng lại mà tiếp tục, “Nương tử, đêm tân hôn liền mưu sát chồng, tốt đâu.”

      câu làm cho nàng hoàn toàn tỉnh táo lại. Đúng rồi, nàng lập gia đình, nam nhân này tại là trượng phu của nàng……

      Thừa dịp nàng phát ngốc, Long Kí Vân thành công thoát hết quần áo của nàng.

      “Uy, ngươi làm gì?” Phục hồi tinh thần lại phát quần áo của mình bị thoát hết, Tô Linh Linh khỏi mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng vô cùng, vội vàng bắt áo ngủ bằng gấm bên cạnh che ở trước người.

      “Động phòng.” Vừa trả lời, vừa ngăn áo ngủ bằng gấm bổ nhào qua áp đảo nàng.

      “Ai muốn động phòng với ngươi a!” Nàng thét chói tai, ra sức giãy dụa.

      Vì thế, hai người ở giường lớn trong tân phòng bắt đầu truy đuổi, trong giãy dụa cùng áp chế dần dần khống chế được, cuối cùng khi Tô Linh Linh phát ra tiếng hét thảm vì đau nhức khi “bộ phận phía dưới vào quỹ đạo”, bị bay lên sóng hồng, cùng nhau lên núi.

      Sau khi gió mệt hoa tàn, mồ hôi ẩm ướt mền gấm, uyên ương dựa vào nhau mà ngủ.

      Khi nồng đậm ủ rũ đánh úp lại, lúc sắp rơi vào mộng đẹp, Tô Linh Linh mới đột nhiên nhớ tới chuyện lớn lớn , nàng còn giống như thấy trượng phu là cái dạng gì……

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      [1]Chu công: (chữ Hán: 周公), tên là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 – 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên của ông.
      tart_trung, xixonpiipp thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.4:

      Đêm lặng lẽ trôi qua , bình minh lẳng lặng vào.

      Ánh mặt trời xuyên qua màn trướng rơi xuống giống như hôn lên đôi mắt của Tô Linh Linh, nàng nhàng giật giật lông mi, chậm rãi mở mắt, đầu tiên có chút hoang mang, theo thời gian trôi qua, thần trí dần dần thanh tỉnh, kí ức đêm qua đều ra làm cho khuôn mặt xấu hổ của nàng vùi vào trong lòng bàn tay. lâu sau muốn nâng mặt lên để tránh phải đối mặt với thực tại.

      biết qua bao lâu, tiếng cười khẽ truyền đến, tiếp theo đôi bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng “Sớm, nương tử đại nhân”

      Nàng nhất thời thân mình cứng đờ, dám quay đầu lại, lại càng dám lên tiếng trả lời.

      Long Kí Vân cười càng thêm vui vẻ, nửa ngồi dậy, ôm nàng vào trong lòng, đầu gối lên gáy nàng mà cọ xát “Chúng ta là phu thê, nàng ngượng ngùng như vậy tốt”.

      Tô Linh Linh trong lòng đấu tranh ngừng, rốt cuộc muốn hay quay đầu nhìn xem? Nàng thực muốn biết trượng phu mình rốt cuộc là cái dạng nam nhân gì?

      Kết quả đợi nàng ra quyết định, Long Kí Vân liền thăm dò khuôn mặt nàng. Tối hôm uống quá nhiều, chỉ lo hưởng thụ da thịt chi thân, cũng chưa chú ý cẩn thận đôi mắt của nàng, hôm nay vừa thấy, mới biết rốt cuộc chính mình bỏ lỡ cái gì.

      Mắt nàng giống như ánh sao chiếu xuống mặt hồ, vô cùng lấp lánh chói sáng, đôi mắt tràn đầy sức sống mười phần, dư thừa linh khí, làm cho tướng mạo bình thường của nàng nhất thời như vẽ rồng điểm mắt, thần thái trở nên sáng láng, tựa như nhìn thấy dòng suối núi chảy róc rách đến, làm cho tâm tình người ta thư giãn vui vẻ, mà giờ chính đôi mắt đó ngơ ngác nhìn , trong mắt phản chiếu ra gương mặt tuấn tú xuất trần của .

      Nhìn khuôn mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, Tô Linh Linh suy nghĩ mà ra: “Ngươi là nam nhân?”

      Tiếp theo đó nàng bị người hung hăng đẩy ngã xuống giường, cặp mắt thâm thúy mê người hung tợn trừng mắt nàng, hơi thở phả ra tiếng ồ ồ mà vẩn đục: “Có cần bổn vương giúp ngươi xác định lại chút ?”.

      Nàng giống như làm chuyện ngu xuẩn….”, cần Vương gia”. Nàng tại xương sống thắt lưng đều đau, cần nghỉ ngơi mới được.

      “Ta nghĩ vẫn là làm cho ngươi nhận thức sâu sắc miễn cho ngươi nửa tin nửa ngờ”

      Cứ như vậy lấy lý do đường hoàng, buổi sáng của bọn họ lần nữa ôn lại lửa nóng cuồng liệt đêm động phòng.

      Cuối cùng Tô Linh Linh bí ép buộc đến nỗi bực bội chân tay cũng lười nhúc nhích, khép hờ đôi mắt, nhìn nam nhân người mình, sau phen kịch liệt vận động, thoạt nhìn dường như tức giận bừng bừng, làn da trắng nõn nổi mảng màu hồng, làm cho nàng xem nhịn được mà nuốt nước miếng. người nam nhân như thế lại là trượng phu của nàng, nàng nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới.

      “Ta phải là nam nhân?” Ánh mắt Long Kí Vân nguy hiểm tà mị.

      “Ta sai lầm dc chứ? Trăm ngàn lần đừng đến nữa” Sau ngày thành thân liền ngay cả giường đều xuống được, nàng muốn hưởng loại vinh dự này.

      Bị những lời của nàng lấy lòng, mới lộ ra nụ cười yếu ớt mê người, cúi đầu hôn nàng chút: “Hôm nay tha nàng, nhanh chút rời giường trang điểm, chúng ta cần phải tiến cung tạ ơn”.

      “Cái gì? Nàng khóc thét “Tiến cung?”

      “Phải” rời khỏi thân thể nương tử, đứng ở bên góc giường “Người đâu chuẩn bị nước tắm, thay quần áo”

      “Vâng, Vương gia”

      Nghe được thị vệ lên tiếng trả lời ở bên ngoài truyền đến, Tô Linh Linh ánh mắt trợn lên, sắc mặt thoáng chốc biến đổi. chuyện tự nhiên như vậy, bên ngoài lập tức có người trả lời, kia… bọn họ vừa mới kịch liệt dây dưa chẳng phải là….. A, nàng cần gặp người!

      Quay lại nhìn đến thê tử chui đầu vào trong áo ngủ bằng gấm, bộ dáng tính chết ở trong đó, Long Kí Vân phúc hậu cười nửa miệng.

      Quả nhiên là người thú vị! Cuộc sống tương lai buồn tẻ mà là thú vị.

      Mặc kê Tô Linh Linh có nguyện ý hay , nàng vẫn bị người bắt từ trong chăn ném về phía bồn tắm, sau đó bốn, năm nha hoàn đứng vây quanh đó làm nàng sợ tới mức mặt biến sắc.

      “Các ngươi làm cái gì?”

      “Chúng nô tỳ giúp Vương phi tắm rửa”

      “A… cần… cần… Ta chính mình làm là tốt rồi”. Nàng thực có thói quen để người ta xem xét. “Các người ra ngoài… ra ngoài… lát nữa tiến vào giúp ta mặc quần áo là được”.

      Mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, hẹn mà cùng nhìn về phía Vương gia rửa mặt, chải đầu xong, tiếng động hỏi.

      xuống ” Nam chủ nhân nhàng ra ba chữ, lúc này nha hoàn mới nối đuôi nhau ra.

      “Ngươi ra sao?” Tô Linh Linh ở trong nước ngửa đầu giọng hỏi.

      “Ta sợ ngươi cẩn thận ngủ quên ở trong nước ngủ”.

      Này cũng phải có khả năng… Nghĩ nghĩ, nàng cũng liền chuyên tâm tẩy rửa.

      Phía trước cửa sổ Long Kí Vân từ thư án (bàn làm việc) ngẩng đầu nhìn nàng, da thịt nàng trắng nõn, mà mang mang màu mạch nha thoạt nhìn thực khỏe mạnh, da thịt mặc dù nhẵn nhụi nhưng co dãn vừa phải (khachthamquan: Ai đọc xong chỗ này đừng kêu ta “vô ngôn ngữ” nha. Đoạn này ta cũng biết edit thế nào…hô hô…), chính là 2 tay, hình thành những vết chai lâu năm hiển nhiên phải thiên kim tiểu thư nơi khuê phòng có người hầu hạ.

      Đột nhiên, rất ngạc nhiên Tô tướng gia đến tột cùng là giáo dưỡng nữ nhi như thế nào, chút dáng vẻ tiểu thư khuê các cũng có, cứ như là ở nơi sơn dã nuôi đứa , cả người lộ ra cỗ khí dã tính cùng mùi hương đơn thuần chất phác, còn có cỗ lạc quan khí phách hiên ngang.

      Trong lúc tâm tư chuyển động, nàng rất nhanh tẩy rửa xong, hơn nữa chính mình mặc quần áo, đến trước gương buông xõa mái tóc dài.

      “Người tới, giúp Vương phi chải đầu”. mở miệng gọi người tiến vào, bởi vì thấy nàng tựa hồ muốn chính mình làm, mà tin tưởng nàng thể làm ra bộ dáng của Vương phi được, diện thánh thể quá mức qua loa.

      Đợi cho nha hoàn thực vất cả làm cho tóc của nàng chỉnh đốn tốt, thời gian trôi qua nửa canh giờ, Tô Linh Linh thắt lưng đều cứng ngắt, trong lòng chỉ có cảm tưởng: Vương phi quả nhên phải là người thường!

      Tay nhanh đỡ lấy cổ cứng, hoạt động chút, nàng khổ sở hé ra bộ mặt xanh với người trước gương lẩm bẩm tự : “ biết tại chạy tới với lão hoàng đế ta phụng chỉ thành thân, động phòng cũng xong, nên để ta cùng lão cha rời , có thể hđáp ứng ta hay ?”.

      Gấp quyển sách giống như phong thư nhàng gõ bả vai nàng, Long Kí Vân đạm mạc nhàng lại lộ ra tia ý cười, thanh truyền vào tai nàng “ có khả năng, chuyện được, bởi vì suy nghĩ cũng được nghĩ”.

      Cho dù phụ hoàng có đồng ý, là Tấn vương cũng đồng ý, huống chi thấy phụ hoàng căn bản là lòng chờ xem kịch vui.

      Nghĩ đến đây, sách để dưới cằm mình, Long Kí Vân có chút đăm chiêu. Phụ hoàng hẳn là sớm gặp qua nàng? Theo quan sát, nếu khó có thể giải thích sau khi hạ chỉ cho , vẻ mặt còn cười quỷ dị thậm chí vỗ bả vai : “Vân nhi, tin tưởng phụ hoàng, đó là tiểu nương phi thường thú vị”.

      “Chúng ta còn ra cửa sao?”

      Câu hỏi ai oán làm cho người trầm tư trở về thực tại.

      Cong môi lên, cười.


      Chương 1.5:

      “Tử lão đầu.”

      Lúc Tô Linh Linh theo trượng phu của mình đến thăm viếng đương kim hoàng đế, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy mặt rộng, miệng hé ra liền kêu sợ hãi ba chữ này, khiến trừ bỏ hoàng đế toàn bộ người đều bị doạ.

      Hoàng hậu ở tại đại điện Phượng Tường cung, hoàng đế ngồi bên cạnh hoàng hậu, cười ha ha nhìn con dâu, cho đó là ngỗ nghịch, “Tiểu nha đầu, ngươi còn nhớ ta a.”

      Hoàng hậu nghi hoặc nhìn mắt Hoàng Thượng, vẫn duy trì trầm mặc thích hợp.

      “Ta vì sao nhớ ? Mùa đông năm ấy chính là ngươi đoạt khoai lang ta vừa nướng tốt cho cha!” Nàng tân tân khổ khổ từ quê nhà của mình khiêng bao tải khoai lang đến, lại tìm thời gian ban ngày ngồi xổm trước đống lửa nướng chín, chờ lã cha sau khi tan triều về có thể ăn, kết quả bị lão nhân cùng lão cha trở về thực biết xấu hổ đoạt củ khoai lang lớn kia, mà nàng chỉ có thể cùng lão cha phân chia củ khoai nho .

      Tươi cười mặt hoàng đế càng sâu sắc, vẻ mặt như nhớ lại, “Tiểu nha đầu nóng nảy nhà ngươi phải liền lập tức cho Trẫm quyền sau? Chúng ta cũng coi như huề nhau.”

      Nghe vậy, Long Kí Vân chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu che dấu ý cười mãnh liệt của mình.

      “Làm sao có thể huề nhau? Cha ta viết thư cho ta biết, ngươi thường cướp những thứ ta đưa cho !”

      Long Kí Vân lập tức hướng phụ hoàng đưa cái liếc mắt thập phần thân thiết lại mang ý vị thâm trường.

      “Cái gì, Tô thừa tướng còn cáo trạng ta.”

      “Vậy gọi cáo trạng, là trần thuật ! Cha ta thường viết như vậy: ‘Nữ nhi ngoan, lão nhân lần trước đoạt khoai lang lại lấy khối ấm ngọc ngươi cho ta, đeo ở đai lưng …..’ đợi chút, mỗi lần đều hại ta phải tìm đồ vật cho lần nữa.”

      Lão nhân đoạt khoai lang? Long Kí Vân nhịn cười nhịn vất vả, đám người chấp trong đại điện cũng giống nhau. Tô lão tướng gia chính trực đáng nhất của Đại Nghiệp hoàng triều bọn họ a….

      “Cái gì? thế nhưng cho ta biết!” Hoàng đế vui .

      cho ngài để ngài lại đến đoạt sao?” Bất quá lão cha cũng ngốc nghếch, mỗi lần nàng gửi đồ chơi mới cho , liền nhịn được đến trước mặt người khác khoe ra, sau đó tuần hoàn ác tính ( việc biến chuyển xấu).

      “Tiểu nha đầu, đến, phụ hoàng nghe chút, trẫm tại là phụ hoàng của ngươi nga.”

      biết vì sao, sau khi mọi người nghe được hoàng đế bệ hạ những lời này, đều lý giải ý ngầm trong lời là – từ nay về sau ta cũng là phụ thân của ngươi nga, nha đầu ngươi biết làm như thế nào chứ?

      “Phụ hoàng?” Mặt trái xoan vặn vẹo xuống.

      “Ngoan, nha đầu, ngươi đều gọi ta phụ hoàng, có thể đem cái cái tảng đá khi trời mưa phát ra nhạc thanh mà năm năm trước ngươi đưa Tô thừa tường cho Trẫm vài khối?”

      Mặt Long Kí Vân vặn vẹo, nhưng phải nghẹn cười , bởi vì thê tử mới cưới của muốn kích động đến nắm lại hai tay .

      “Lão nhân!” Tô Linh Linh rốt cục hét to lên,“Chỉ vì mấy khối tảng đá hư kia, thẳng phải tốt sao, sao lại phải hạ cái gì thánh chỉ tứ hôn a, hại ta vốn mình tiêu dao thiên hạ, liền bị cha ta lừa đến kinh thành như vậy!”

      “Cái kia là thuận tiện, con trẫm vừa mới đến tuổi kết hôn, trẫm lại đột nhiên nghĩ đến tuổi tác của ngươi sai biệt với lắm, cho nên liền thuận tiện ban thưởng hôn .”

      đúng là thuận tiện! Long Kí Vân cắn môi, cố gắng làm cho chính mình cười ra. Mấy tháng trước phụ hoàng hé ra khuôn mặt khổ sở vì có biện pháp đối với việc làm mai mối tăng vọt trong hậu cung, hôm nay cũng dám tứ hôn là thuận tiện.

      “Ta nghe Tô thừa tướng , với ngươi hẹn tốt chờ sau khi cáo lão hồi hương, muốn cùng ngươi chu du thiên hạ.”

      “Hành lý của ta đều thu thập tốt lắm.” đến việc này, Tô Linh Linh buồn bực.

      “Cho nên Tô thừa tướng thực trung quân ái quốc, thế nhưng trước khi ta còn chưa hạ chỉ truyền ngôi nghĩ hưởng phúc an nhàn, trẫm làm sao có thể cho trốn nhàng như vậy?” Hoàng đế cáo già xong, tặc tặc cười ra tiếng (cười gian xảo như kẻ trộm).
      tart_trungxixon thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.1

      xong màn khấu tạ hoàng ân giống như trò hài, Long Kí Vân buồn cười cả đường ngồi xe từ hậu cung đến trước cửa ngọ môn, cùng thê tử ở chỗ này chờ sắp nhạc phụ đại nhân sắp hạ triều.

      “Uy, ngươi cười lâu rồi, đừng cười nữa, cứ cười cười ta cảm thấy ngươi có vấn đề!” Tô Linh Linh ngồi cách rất xa, tại còn muốn nhảy đến ra khỏi xe để thông khí.

      “Nương tử, ngươi trốn ta làm cái gì?” duỗi tay ra lại đem nàng ôm về trong lòng, tiếp tục tựa đầu chôn ở bên gáy nàng buồn cười.

      làm con của phụ hoàng nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua phụ hoàng đáng như vậy, ở trước mặt nàng, phụ hoàng tựa như lão nhân vẫn còn tính trẻ con, vừa đáng vừa đùa vui.

      “Đủ a, được cười nữa!” Nàng phiền chết .

      “Ngươi nướng khoai lang lúc nào?”

      “Mười tuổi.”

      “Làm sao có thể nghĩ đến nướng khoai lang?”

      “Ta ở nhà vẫn thường ăn xong rồi ngủ, khoai lang nướng cũng còn thừa rất nhiều, bà vú bằng đem số cho lão cha, thuận tiện đến kinh thành nhìn xem sức khỏe lão cha tốt , ta liền mang theo xe khoai lang lên kinh, đường vừa nướng vừa bán, đến kinh thành chỉ còn lại bao tải.”

      ôm chặt tay nàng, cơ hồ cười lăn lộn.

      “Sau đó ta mới hiểu được, là bà vú nghĩ mỗi ngày ăn khoai lang nướng, nghĩ biện pháp đuổi ta tới kinh thành đến.” Cũng là nàng lo lắng chu toàn, bà vú tuổi càng lúc càng lớn, ăn nhiều đồ ngọt, răng nanh chịu nổi.

      “Chính ngươi nướng?”

      “Uh, ta ở nhà nhàn rỗi cũng có chuyện gì, mỗi ngày ngồi xổm trong ruộng xem các bá bá cày ruộng, có lần trộm củ khoai lang, nướng ăn ngon lắm, liền quyết định tự mình nướng.”

      “Lúc đó bao nhiêu?”

      “Năm tuổi.”

      Long Kí Vân vừa nghe, bắt đầu nhìn thê tử của mình với cặp mắt khác xưa .

      “Bất quá, ta đối với việc nướng khoai lang phải thực sở trường, những thứ khác ta đều có thể làm tốt, riêng khoai lang ta thử bốn năm mới tính thành công, vì chúc mừng thắng lợi, ta liền tính đem khoai lang làm lương thực ăn, kết quả cuối cùng, bị bà vú đuổi tới kinh thành.”

      “Ngươi sao có thể có việc gì làm, làm việc của nữ nhân sao (thêu thùa)?” Đột nhiên nhớ tới vấn đề này, lại hỏi.

      Nàng khoát tay, vẻ mặt thống khổ, “Rất nhàm chán, lấy căn nhằm vào bạch bố, hơn nữa đống sợi tơ đủ mọi màu sắc trát lại đây xuyên qua , còn ngồi xuống tới nửa ngày, lãng phí thời gian , tốt cho mắt nữa.”

      Long Kí Vân gì, trầm mặc hồi lâu mới hỏi lại:“Vậy ngươi có đến trường học hay ?”

      “Chồng bà vú là lão phu tử (thầy giáo), ta cần đến trường.”

      “Vẫn đều là ngươi tới xem tướng gia sao?”

      “Cha bề bộn nhiều việc a, ta dù sao có việc gì, bà vú tuổi lại lớn, cho nên ta từ sáu tuổi liền tự mình theo xa phu đến, kỳ sau đó mình ta cũng thành vấn đề, chỉ là bọn lo lắng, cho nên vẫn mang cái theo phu cùng lên đường.”

      Long Kí Vân đột nhiên nghĩ đến chuyện, lập tức xoay lại thê tử cùng nàng mặt đối mặt, “Vườn rau ở hậu viện trong phủ tướng gia có phải ngươi trồng hay ?”

      “Uh, ta còn trồng cây nho trong thư phòng của cha, như vậy mỗi khi đến mùa hè, lúc ngồi ở thư phòng phê tấu chương, khát có thể tự hái ăn, thuận tiện.”

      rốt cục hiểu được sắc màu rực rỡ, xanh um tươi tốt trong tướng phủ là từ đâu đến, vẫn buồn bực nghĩ đến lão tướng gia tiết kiệm như thế sao có thể tốn công phu mời người làm viền về tu sửa đình viện, nguyên lai đều là nữ nhi bảo bối của hán thay thu xếp, khó trách có đôi khi lão tướng gia nhìn những hoa cỏ này cười đến vẻ mặt tự ái.

      “Vương gia, bách quan hạ triều.” Thị vệ bên ngòai xe thấp giọng bẩm báo.

      thản nhiên lên tiếng trả lời, “ biết.”

      Nhìn nối bách quan đuôi nhau mà ra, thực dễ dàng ở giữa đám người nhẫn ra tử lão đầu tóc bạc.

      “Cha -” Tô Linh Linh lập tức giang rộng hai tay chạy vội .

      “Linh Linh -”

      Văn võ quan viên ngang qua nhìn thấy Tô cha con nhiệt tình ôm nhau như vậy, hơn nữa Tô tướng gia còn khóc vì quá vui, nhịn được kinh ngạc.

      ràng nữ nhi hôm qua mới xuất giá, có cần phải kích động như xa nhau nhiều năm lắm mới gặp lại ?

      “Cha, rồi rồi, giữa trưa chúng ta ra bên ngoài ăn.” Tô Linh Linh thân thiết ôm cánh tay của phụ thân bước .

      “Tốt tốt, cha lâu ăn cơm với ngươi.” Tô Thừa Viễn vui vẻ gật đầu.

      “Khụ khụ……”

      Vô số ánh mắt đồng tình lập tức rơi xuống người Tấn vương vừa ho khan ở phía sau Tô cha con.

      Nhưng Tô cha con vài chục buớc rồi, vẫn như cũ có bộ dáng lưu luyến gì, Long Kí Vân cảm thấy chính mình nếu lên tiếng, liền bị người tả bỏ quên đến chín tầng mây.

      “Nương tử, ngươi tựa hồ quên cái gì.” pha hàm súc giương giọng nhắc nhở.

      nghĩ tới nàng chỉ tùy ý vung tay lên, đánh mất câu, “Tự ngươi trở về , ta cùng cha ăn cơm.” Thậm chí ngay cả đầu cũng quay lại chút.

      Tô Thừa Viễn cũng quản con rể, hỏi: “Linh Linh, chúng ta ăn cái gì?”

      “Tiểu khách điểm ở thành Bắc , ta nhớ các món xào lần trước của bọn họ rất ngon……”

      Thân ảnh Tô cha con theo thanh bọn họ càng ngày càng xa, mà Tần vương tuấn mỹ phiêu dật như thần tiên của Đại Nghiệp hoàng triều vẫn đứng lặng ở trước cửa ngọ môn, để gió thổi phất ống tay áo, hé ra bộ mặt giận vui, ánh mắt thâm trầm như biển.
      Last edited: 12/9/14
      tart_trungxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :