1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Thiên kim quận thủ
      Editor: Băng
      Beta: TiêuKhang

      Đến hoàng hôn, ba người cùng tới đúng hẹn, biết là trùng hợp hay còn nguyên nhân nào khác, Long Liễm Thần cùng Phượng Triêu Hoa đều lựa chọn trường bào màu trắng vạt áo có thêu Mặc Lan*. Gió đêm phất tay áo bồng bềnh, cả hai vốn tuấn mỹ, hình ảnh này lại càng khiến cho họ giống như tiên giáng trần, tô điểm thêm cho Kinh Hồ ít. (* loại hoa Lan bên TQ, hình ảnh được đăng cuối truyện)

      là trùng hợp, Phượng huynh.” Long Liễm Thần quan sát y phục của Phượng Triêu Hoa, mở miệng trước.

      Ban ngày còn gọi Thất thiếu…Thất thiếu, bây giờ chuyển sang Phượng huynh rồi. quả hứng thú xưng huynh gọi đệ với người khác. Nếu tiếp tục xưng Long công tử với , mình ra vẻ quá kiểu cách. Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa cười tiếng, “Long huynh rất thích hợp với bộ y phục này.” Mặc dù hai chữ Long huynh gọi rất trống rỗng, nhưng trong thâm tâm nàng khen ngợi dáng người của .

      Long Liễm Thần nhướng mày, “Phượng huynh cũng kém chút nào.”

      “Xem ra, Minh Nguyệt nên tránh sang bên rồi.” Minh Nguyệt mỉm cười bước đến gần, nhưng trong giọng điệu khó giấu vẻ ghen tuông.

      Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn, mày kiếm chau lên, ca ngợi , “ nương đêm nay vô cùng xinh đẹp.”

      “Chỉ sợ làm mất nhã hứng của hai vị công tử.” Minh Nguyệt khiêm tốn .

      “Có nương làm bạn, làm sao có thể mất hứng được?” Long Liễm Thần cười như cười .

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, sao nàng cảm thấy lời của có thâm ý khác?

      Lúc này, Trần Minh Hiên cập thuyền đến gần, : “Long huynh.”

      Long Liễm Thần quay đầu lại, cách chuyện như người hành tẩu giang hồ, “Trần huynh, từ dạo chia tay đến nay vẫn khỏe chứ.” Sau đó giới thiệu, “Vị này chính là Phượng thất thiếu ở Nam Lăng, còn vị này chắc cần ta giới thiệu rồi.”

      “Đương nhiên. Kinh Thành có ai mà biết Minh Nguyệt nương của Vân Nghê lâu chứ?” Trần Minh Hiên giương mắt nhìn Phượng Triêu Hoa, : “Phượng thất thiếu, ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu.”

      dám nhận.” Phượng Triêu Hoa mỉm cười thản nhiên .

      ra Long công tử cùng Trần nhị công tử là chỗ quen biết cũ.” Minh Nguyệt với vẻ đăm chiêu.

      Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa nhướng mày, Kinh Thành đến đáng thương. Nếu nàng nhớ lầm, Kinh Thành chỉ có Trần nhị công tử, đó là Nhị công tử của phủ Thái Phó, em ruột Trần Thanh Phi.

      Nghĩ
      Phượng hí Đông cung Chương 17

      Đến đây, Phượng Triều Hoa khỏi nhíu mày, thầm bất đắc dĩ, tại sao tới đâu cũng tránh được người dính dáng đến phủ Thái Phó?

      Tựa hồ nhận ra Phương Triêu Hoa vui, Long Liễm Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Minh Nguyệt, cười , “Xem ra mọi người đều là chỗ quen biết cũ, tại hạ cũng cần giới thiệu nữa.” Mặt mỉm cười nhưng mắt cười.

      Trần Minh Hiên : “Ở đây gió lớn, lên thuyền rồi hàn huyên tiếp.” Làm thư đồng của Thái tử thêm đệ nhất mưu thần, xưa nay luôn rất an phận. thanh lâu cũng chưa từng dùng tên của mình làm chiêu bài, nhưng Minh Nguyệt có thể nhận ra . Xem ra, điều tra người khác đồng thời mình cũng bị người khác điều tra.

      Để Phượng Triêu Hoa với Minh Nguyệt phía trước, Trần Minh Hiên với Long Liễm Thần nhìn nhau ăn ý gật đầu cái.

      “Phong cảnh tệ.” Sau khi lên thuyền, Phượng Triêu Hoa chuyên tâm ngắm cảnh.

      “Phượng huynh lần đầu tiên tới Kinh Thành sao?” Long Liễm Thần hỏi.

      “Lần đầu tiên du ngoạn Kinh Hồ ban đêm.” Phượng Triêu Hoa có đối mặt trả lời.

      “Cảnh đêm hồ Yên Vũ ở Nam Lăng so với nơi này đẹp gấp trăm lần.” Minh Nguyệt .

      Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa thở dài tiếng, : “Long huynh có thể tránh lát

      “Hai người từ từ hàn huyên, ta ra đuôi thuyền với Trần huynh ôn chuyện.” sớm nhận ra điểm kỳ lạ giữa hai người, Long Liễm Thần sảng khoái đồng ý.

      Phượng Triêu Hoa nhìn y khẽ gật đầu, xem như lời cảm tạ. lúc sau, xác định y rời mới từ từ mở miệng, “ nương có gì đừng ngại thẳng.”

      Minh Nguyệt nhếch miệng, : “Ta là con quận thủ Lý Đức Thiên trước kia từng ở Nam Lăng.”

      Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, hóa ra là nàng ta.

      “Thất thiếu nhớ chút gì sao?” Minh Nguyệt cười thê lương.

      Phượng Triêu Hoa vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên nhớ. Lý quận thủ là người công bằng liêm minh, cương trực công chính, ta rất bội phục người.”

      “Chỉ có những thứ này sao?”

      “Ta…” Phượng Triêu Hoa im lặng. năm trước, Lý Đức Thiên bị giết hại, lúc lâm chung đem nữ nhi giao cho nàng, lúc ấy vì để cho ông an tâm xuống cửu tuyền, nên đồng ý. Vốn định sau khi mọi chuyện chấm dứt tìm cho Minh Nguyệt mối lương duyên tốt, ai ngờ Minh Nguyệt chết sống chịu, sau đó lại rời nhà ra . lần tới nửa năm.

      Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân nàng ta lúc ấy chịu lập gia đình, bây giờ ràng. Có điều, quả rất khó xử.

      Phượng Triêu Hoa trầm ngâm hồi lâu, : “Ta thực lời cam kết với cha nương.”

      “Thực như thế nào”

      “Trừ cưới nương, như thế nào cũng được.”

      “Trừ công tử ra, ai ta cũng gả.” Minh Nguyệt quật cường .

      Phượng Triêu Hoa thở dài, “Đừng quyết tuyệt như vậy, như vậy là chôn vùi hạnh phúc của nương. Nếu như có thể cười nương, năm trước ta lấy rồi.”

      “Tại sao thể?”

      “Bởi vì…” Phượng Triêu Hoa rũ mắt, thản nhiên ngưng mắt nhìn khay trà, mặt chút thay đổi, rất thâm trầm. Cho dù ai cũng nhìn ra rằng nàng vắt hết óc để tìm kiếm cái cớ.

      Trong ánh mắt của Minh Nguyệt tăng thêm mấy phần si mê, nàng thích y. Lần đầu tiên khi nghe Thất thiếu Nam Lăng là người tuấn tiêu sái, phong độ lịch lãm, nho nhã khiêm tốn nàng mến cái người tên Phượng thất thiếu như thần thoại kia rồi.

      Nghe y là lãng tử giang hồ, nghe y là diệu thủ thần y, nghe y là thợ săn được treo thưởng, nghe rất nhiều về y nhưng chỉ gặp qua y mấy lần. Lần đầu tiên gặp mặt, như trong tưởng tượng mừng rỡ vui sướng, thay vào đó là bi thương muốn chết, cả nhà bị diệt, chỉ có mình nàng may mắn còn sống sót. Là y cứu nàng.

      ***

      Tại đuôi thuyền, gió rất lớn, Long Liễm Thần cùng Trần Minh Hiên đứng đón gió, cực kỳ phiêu dật.

      “Sớm muộn gì Phượng thất cũng đoán được thân phận của huynh.” Trần Minh Hiên .

      Long Liễm Thần nhìn mặt hồ, lời cũng bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, “Ta có ý định lừa dối quá lâu.”

      “Thu về trướng, sợ rằng dễ dàng. Phượng thất rất thờ ơ với những chuyện liên quan đến mình.” Trần Minh Hiên .

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, đây chính là điều khiến đau đầu.

      “Hơn nữa, dường như cũng thích lui tới cùng quan lại.” Dựa vào điểm này cũng có thể đoán được biểu của Phượng thất khi biết được thân phận của mình.

      Trầm ngâm hồi lâu, Long Liễm Thần ung dung lên tiếng, “Trong Quận Vương, công tử nhà ai có tuổi xấp xỉ với ta?”

      “Bình Tây Vương.” Dường như Trần Minh Hiên sớm thay nghĩ ra thân phận tốt rồi.

      Long Liễm Thần gật đầu, đột nhiên nhíu nhíu mày, đáy mắt thoáng qua tia sát khí, xoay chuyển lời : “Xem ra, tối nay phải thời cơ tốt cùng nàng ta đàm phán.” ám chỉ là Minh Nguyệt.

      Trần Minh Hiên cũng thầm đề cao cảnh giác, nhưng mặt vẫn có biểu cảm, tiếp tục tán gẫu, “Nàng ta hình như biết rất nhiều.”
      Last edited: 11/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Trốn thoát mình
      Edit: TieuKhang


      Long Liễm Thần phản đối, “Nàng ta trùng hợp biết lai lịch của ngươi mà thôi.”

      “…..” Lời này khiến Trần Minh Hiên rất dễ chịu, nghe có vẻ như vô dụng lắm vậy.

      Long Liễm Thần nhếch môi, chế nhạo , “Có lẽ nàng thầm trao tâm hồn thiếu nữ cho ngươi từ lâu rồi.”

      “Thái tử gia!” Trần Minh Hiên đen mặt, nhắc nhở người nào đó chú ý lời , chú ý thân phận.

      Long Liễm Thần vẫn điềm nhiên , “Nàng ta có thể nhận ra ngươi, chắc chắn có liên quan tới người đại ca tốt của ngươi.”

      Được Long Liễm Thần nhắc nhở, lúc này Trần Minh Hiên mới chợt hiểu ra, ngay sau đó thở dài thườn thượt, vẻ mặt tiếc rằng sắt thể rèn thành thép.

      “Con dạy là lỗi của cha. Bảo lệnh tôn quản tốt con trai của mình. thế nào nữa, Phượng Vũ Tuyết cũng là thiên kim Phượng Tướng phủ, muội muội là Thái tử phi, nhục nhã trắng trợn như vậy, có phần quá mức rồi.” Long Liễm Thần xét theo việc mà .

      Trần Minh Hiên thở dài tiếng, : “Thái phó và Phượng tướng như nước với lửa, con cái hai bên kết hợp vốn là sai lầm.” Chỉ có thể tiếc thương cho Phượng Vũ Tuyết, tuổi còn trẻ mà tiều tụy ra dáng người.

      “Nàng ta có hành động gì sao?” cho rằng Phượng Triêu Hoa khoanh tay ngồi nhìn.

      Trần Minh Hiên : “ biết. Nàng giống trống khua chiêng cướp Ngấn nhi , sau đó cũng thấy có hành động nào nữa. Phượng tướng cũng tới hưng sư vấn tội. Điều này khiến ta cảm thấy rất bất ngờ, sao họ có thể nuốt trôi cục giận này đây? Ngay cả ta cũng cảm thấy việc làm của đại ca quá đáng.”

      Long Liễm Thần nhướng mày, xác thực cũng có chút ngoài ý muốn. Lão hồ ly Phượng tướng kia thể nào im hơi lặng tiếng, trái lại Phượng Triêu Hoa vô cùng có khả năng trả thù sau lưng.

      “Nhưng đại ca ta cũng coi như bị trừng phạt rồi.” Trần Minh Hiên với vẻ yên tâm.

      “Lời này có ý gì?”

      “Huynh ấy nằm liệt giường, có lẽ mười ngày nửa tháng vẫn chưa thể xuống giường được.” Dừng chút, Trần Minh Hiên lại , “Nghe là bị người ta bức vào trong ngõ hẻm hành hung trận.”

      Long Liễm Thần bật cười, đây phải là cách mà nàng trả thù đó chứ? Bạo lực .

      Trần Minh Hiên đột nhiên
      Nghĩ ra điều gì, thốt lên, “Có phải Phượng tướng phái người đánh ?”

      Long Liễm Thần nhướng mày, lắc đầu : “Phượng tướng tuy rằng già dặn xảo quyệt nhưng làm việc luôn có nguyên tắc, làm ra chuyện đó.” Chỉ là có người giống như thế.

      Trần Minh Hiên gật đầu, xác thực giống tác phong của Phượng tướng. Theo biết, nếu gặp phải tình huống này, thông thường Phượng tướng trực tiếp qua phủ hưng sư vấn tội, cùng cha khẩu chiến 800 hiệp, sau đó tan rã trong vui.

      Gió đột nhiên thổi mạnh hơn.

      Long Liễm Thần nhếch miệng cười lạnh : “Bọn họ quả là chỗ nào cũng có.”

      “Hẳn phải nhắm vào chúng ta chứ?”

      “Minh Nguyệt.” Long Liễm Thần thản nhiên .

      “May mắn là chúng ta tìm được nàng ta trước bức, nếu , lại phen uổng công vô ích rồi.” Đối với chuyện này, cảm thấy vui sướng.

      Lời Trần Minh Hiên vừa dứt, đáy thuyền cũng bắt đầu ùng ục sủi nước.

      “Nguy rồi.” Trần Minh Hiên kêu to thất sách, hoàn toàn ngờ tới bọn họ dùng chiêu này.

      Long Liễm Thần nhíu chặt mày kiếm, “Lệnh cho thuyền phu lái thuyền đến chỗ cạn. Càng nhanh càng tốt.” Dứt lời, bước nhanh tới mũi thuyền.

      Khi Long Liễm Thần tới mũi thuyền, tự hỏi xuất như thế nào mới bị coi là đường đột, bất chợt nghe câu… “Ta từng thề với trời, cả đời cưới.”

      Cả đời cười? ra Phượng thất là người cũng có chuyện xưa.

      Long Liễm Thần nhướng mày, vén rèm lên cười đùa , “Thanh niên như Phượng huynh đây mà khong cưới vợ, đúng là tổn thất lớn cho những trong thiên hạ.”

      Đối với xuất bất ngờ của , Phượng Triêu Hoa cũng chẳng thấy ngoài ý muốn, giống như sớm biết ở ngoài cửa, giương mắt tỉnh bơ liếc nhìn , : “Cho dù Phương mỗ có lấy vợ cũng chỉ cưới người, cưới, cũng chỉ có người lấy chồng mà thôi. Con trong thiên hạ có gì tổn thất?”

      Long Liễm Thần giật mình, ngờ lại tiếp lời này.

      Phượng Triêu Hoa cong môi cười, chế nhạo , “Chẳng lẽ, Long huynh có thể tiếp thu hết chí nguyện to lớn của trong thiên hạ?”

      Nghe vậy, Long Liễm Thần lần nữa ngây ra chốc lát, sau đó cười , “Đây quả chí nguyện to lớn.” Nghe có phần giống như tự nhạo báng mình.

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, đột nhiên nhíu mày, rũ mắt xem xét, lạnh nhạt , “Trong Kinh Hồ có thủy quái sao?”

      “Có người tác quái.” Long Liễm Thần .

      “Là bọn chúng. Trốn lâu như thế vẫn bị bọn họ tìm được!” Minh Nguyệt bình tĩnh .

      “Ai?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      Minh Nguyệt nhếch miệng, lạnh lùng , “ biết. Ta từ Nam Lăng đến Kinh Thành, đường , gần như bọn họ hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể xuống tay. Nếu phải vận khí tốt, e rằng ta sớm trở thành vong hồn dưới kiếm bọn họ rồi.”

      Chỉ sợ có đơn giản vận khí tốt như thế. Mặc dù biết phải vậy, nhưng Phượng Triêu Hoa cũng hỏi tới. Trực giác cho nàng biết, chuyện này tương đối rắc rối. Mà đối với những rắc rối, châm ngôn xưa nay của nàng là tránh được nên tránh. Lúc này, nên về nhà ngủ là hay nhất.

      Nhìn sắc trời chút, Phượng Triêu Hoa hỏi Long Liễm Thần, “Long huynh có thể ứng phó với những người này ?”

      thể.” Long Liễm Thần chút do dự quyết định .

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, định gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thủy quái lên đến thuyền, mà nước trong thuyền mỗi lúc càng nhiều.

      Lúc này, từ thuyền với bờ còn khoảng cách nhất định, nhưng so với khinh công của Phượng Triêu Hoa mà , vốn đáng kể chút nào.

      Mắt thấy Long Liễm Thần bắt đầu đánh nhau với nhóm người tới, Phượng Triêu Hoa trầm ngâm quan sát hồi, cuối cùng quyết định trước là hơn. tay ôm lấy Minh Nguyệt, giọng , “Ôm chặt ta.” Dứt lời, vận khí sử dụng chiêu chuồn chuồn lướt nước, như chuồn chuồn trắng lướt qua mặt hồ, sau lúc, nhanh nhẹn đáp xuống mặt đất.

      Quay đầu lại nhìn thấy người nào đó ngừng di chuyển chân, Phượng Triêu Hoa chuyển cho ánh mắt hẹn ngày gặp lại, sau đó ôm Minh nguyện biến mất ở ven bờ Kinh Hồ.

      Long Liễm Thần vừa cùng thủy quái đánh nhau, vừa dùng ánh mắt tố cáo người nào đó bất nhân bất nghĩa. Mãi đến khi bóng áo trắng biến mất mà vẫn thể nào tin điều mình tận mắt chứng kiến là . Sao chưa từng nghe Phượng thất thiếu là người bất công như thế?

      “Phượng thất thế nhưng bỏ chạy?” Trần Minh Hiên đến trợ giúp cũng cảm thấy kinh ngạc thôi.

      Mắt thấy giầy sắp sửa bị ngâm trong nước, Long Liễm Thần khẽ nguyền rủa tiếng, sắc mặt dần dần tái nhợt.

      Thấy thế, Trần Minh Hiên thầm kêu ổn, mọt tay đỡ lấy Long Liễm Thần lạnh giọng gọi, “Long Ngũ, ngươi đưa chủ tử rời .”

      Vừa dứt lời, Long Ngũ bất ngờ thân như ma quỷ.

      Long Liễm Thần muốn chống chọi nhưng cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt nhắm lại ngất . Ở giây trước khi mất ý thức vẫn quên tố cáo hành vi tiểu nhân của người nào đó…
      Last edited: 11/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Lần đầu tiên tức giận
      Edit: TieuKhang

      Trưa ngày hôm sau, trong căn phòng trang nhã chữ Thiên thứ nhất ở Vân Nghê lâu, Tô Tứ ngừng xoay cái ly tay, lầm bầm , “Nếu tới ta đây.”

      “Tứ công tử đừng vội, Thất công tử sắp đến rồi.” Vân nương trấn an .

      “Tiểu Thất chưa bao giờ trễ hẹn, hôm nay sao thế nhỉ?”

      “Chuyện này….” Vẻ mặt Vân nương khó xử, muốn lại thôi.

      “Có nội tình?” Hai mắt Tô Tứ tỏa sáng, thể hình như rất hứng thú với chuyện này.

      “Chuyện này…. Chuyện này…..”

      Tô Tứ hất cằm : “Bản công tử ra lệnh cho bà .”

      Vân nương mím mím môi : “Tối qua Thất công tử theo Minh Nguyệt du hồ, cả đêm về. Có lẽ Thất công tử…..Bị mệt rồi.”

      Tô Tứ hơi sững người, ngay sau đó cười to : “ thể nào, thể nào.”

      “Thất công tử thoạt nhìn nho nhã yếu đuối, chắc vì thế mà chịu nổi giày vò….”

      “Vân nương….” Phượng Triêu Hoa khoan thai bước tới.

      “A....” Vân nương quay đầu lại, “Thất….Thất công tử.” Thôi xong rồi, vấn đề về chuyện phòng the này là đại kỵ của đàn ông.

      Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt ném cho người nào đó cười hết sức vui vẻ cái liếc mắt, với Vân nương: “Ra ngoài trước , ta và Tứ công tử có chút việc cần bàn.”

      “Vâng.” Vân nương như được đại xá, nhanh chóng thoát khỏi trường.

      “Tứ ca.” Khẽ gọi tiếng, Phượng Triêu Hoa tự mình ngồi xuống, vuốt vuốt mi tâm, hai mắt khép hờ, có vẻ như rất mệt mỏi.

      “Tối qua muội ăn trộm à?” Tô Tứ cười trêu .

      “Trộm tới tìm ta.”

      Nghe vậy, biểu tình mặt Tô Tứ thay đổi nghiêm túc hẳn lên, hỏi, “xảy ra chuyện gì?”

      “Còn nhớ Lý Đức Thiên ?”

      “Dĩ nhiên nhớ.” Ở Nam Lăng, hầu như ai biết Lý Đức thiên, vị quan tốt như ông ta, có người thứ hai.

      “Ông ta có nữ nhi.”

      “Chuyện này ta biết. Nha đầu kia phải muội gả.”

      “Huynh cũng biết?” Phượng Triêu Hoa kinh ngạc hỏi.

      Tô Tứ nhướng mày, “Người có mắt ai cũng biết. Rành rành ra thế.”

      Phượng Triêu Hoa thở dài tiếng, ra chỉ có mình bây giờ mới biết thôi.

      “Tại sao đột nhiên nhắc tới nàng ta?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Tứ chợt ý thức được gì, kêu lên, “Minh Nguyệt chính là nha đầu đó?”

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ gật đầu : “Có người truy sát nàng ta. Đêm qua ở Kinh Hồ bị ám sát, sau khi chạy thoát, ta yên tâm để nàng ta về mình, vì vậy ở lại khách điếm với nàng ta suốt đêm.” Minh Nguyệt có ngủ hay nàng biết, nhưng nàng cả đêm hề chợp mắt. Nếu người bị truy sát là mình , binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nên làm thế nào cứ làm thế đó, cần gì phải vì lo lắng cho người sát vách bị bắt dám chợp mắt.

      Tô Tứ nhíu chặt mày kiếm, : “Vật kia có phải ở trong tay nàng ta ?”

      “Có lẽ thế.” Nếu như có trong tay nàng, bị đuổi giết như thế.

      “Muội định xen vào chuyện này?”

      Muốn xen vào ư? Phượng Triêu Hoa trầm ngâm hồi lâu, : “ muốn.”

      “Vậy đừng quản nữa.” Nhìn dáng vẻ nàng mệt mỏi,

      Tô Tứ thấy hơi đau lòng.

      “Phái người bảo vệ nàng ta. Lúc đầu ta cứu nàng về, phải để cho nàng ta chết lại lần nữa.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt .

      Tô Tứ gật đầu, đột nhiên cười ha hả , “Thái tử phu quân của muội có diện mạo thế nào hả? Có tuấn như ta ?”

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười miếng : “ có.“

      ?” Tô Tứ nháy mắt mấy cái, đừng gạt người chứ.

      "Ta vẫn chưa gặp y.” Phượng Triêu Hoa ăn ngay .

      “Hả... phải chứ. Chẳng lẽ diện mạo tệ đến nỡ nhìn?” Cuối cùng, Tô Tứ nghiêm mặt nhấn giọng chân thành . “Tướng mạo con người là được cha mẹ cho, muội thể bởi vì diện mạo khó coi mà ghét bỏ . lòng mà , đời này có mấy ai có thể có được diện mạo tuấn như Tứ ca của muội chứ... Này, sao muội lại ngủ nữa rồi! được ngủ, được ngủ...”

      Thấy kêu gọi cũng có hiệu quả, Tô Tứ thức thời sờ sờ mũi, bất mãn lầu bầu : “Lần nào cũng vậy, chẳng nể mặt chút nào cả. Dù cho muội cảm thấy tự ti mặc cảm cũng cần lần nào cũng dùng việc ngủ để trốn tránh nha.”

      Phượng Triêu Hoa bĩu môi, mở mắt : “Chỉ có cách này mới có thể làm cho huynh ngừng ngay việc tự đánh giá cao chính mình trong thời gian ngắn nhất. Huống chi…” Thở dài tiếng rồi tiếp. “ là ta rất muốn ngủ.” Cả đêm ngủ, chỉ có chính nàng mới biết, điều này đối với nàng là chuyện khổ sở cỡ nào.

      Tô Tứ nhướng mày. " cho ngủ. Ta vó ngựa ngừng tới đây phải để xem muội ngủ đâu.”

      Phượng Triêu Hoa xoa xoa hốc mắt, đem hộp gấm đưa cho , : “Rắc rối chưa giải quyết, ta đây cũng mơ chăn êm nệm ấm mà ngủ được yên giấc.”

      Tô Tứ hiểu mở ra hộp gấm, cầm lên miếng vải nhìn hồi lâu, sau đó để sát mũi ngửi ngửi, bất chợt nhướng mày, lạnh lùng , “Bách Hoa Lộ đoạn tử tuyệt tôn.”

      Phượng Triêu Hoa hít hơi mạnh, quanh thân lần đầu tiên xuất sát khí.

      “Muội đắc tội với ai à?”

      “Phải , có người đắc tội với ta.” Giọng Phượng Triêu Hoa ra rất , nhưng cảm xúc trong đó lại thể vô cùng ràng nàng tức giận.

      Tô Tứ lại bắt đầu cảm thấy hứng thú, đáy mắt thoáng lên tia sáng. “Có cần Tứ ca ra sức gì ?” Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất tức giận rất muốn nhìn xem người đắc tội với nàng có kết quả ra sao.

      Phượng Triêu Hoa ném cho người có tư tưởng định ngồi xem cuộc vui nào đó cái liếc mắt, : “Chuyện này tự ta xử lý. Cần huynh giúp tay là chuyện khác.”

      Tô Tứ nghe vậy liền méo mặt, phất phất tay tỏ ra hứng thú lắm.

      Sớm đoán được như thế. Phượng Triêu Hoa nhếch miệng, : “Trong vòng nửa tháng, ta muốn thấy bất kỳ cửa hiệu nào mang tên Trần nữa.”

      phải Trần Thanh Phi là tỷ phu muội sao?”

      “Cho dù là tỷ phu, phách lối cũng thể bốc cao hơn trời được.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt .

      “Trở mặt thành thù rồi?” chỉ cảm thấy hứng thú với những chuyện như thế này.

      Phượng Triêu Hoa thở dài : “Ngay cả việc nhà của ta, huynh cũng muốn bỏ qua?"

      "Khơng phải, có bất hòa, chỉ muốn cho chút giáo huấn, để dụi sạch mắt nhìn cho , người nào có thể khi dễ, người nào cần phải che chở.”

      “Nếu cửa tiệm của toàn bộ đóng cửa, tỷ tỷ muội tính sao?” Trần Thanh Phi là người hành thương duy nhất của Trần gia. khi phá sản, cũng có nghĩa là chỉ có hai bàn tay trắng.

      “Chỉ tạm thời đóng của mà thôi. Khi thời cơ tới, “đông sơn tái khởi”."

      Tô Tứ nhướng mày. “Được rồi, ta giúp muội lần này. Nhưng mà, muội nhất định phải dùng tin đồn bậc nhất để bồi thường cho ta.”

      “Thành giao. “ xong Phương Triêu Hoa đứng dậy tính , vừa tới cửa lại nghĩ đến chuyện, vì vậy quay đầu lại hỏi: “Có nghe qua người tên Long Kiếm Hi này chưa?"

      "Long Kiếm Hi?" Tô Tứ cau mày suy nghĩ chút, : "Ta chỉ nghe đến Long Kiếm Vân.”

      "Long Kiếm Vân là ai?” Nàng rời khỏi giang hồ đâu có bao lâu? Sao đối với mấy cái tên này đều thấy rất xa lạ.

      "Thủ lĩnh cuồng đạo của sáu tỉnh Tây Nam."

      Phượng Triêu Hoa giật mình, co lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Bộ dáng của y nhìn có vẻ khác xa với bọn cường đạo.

      "Nhưng chưa nghe qua Long Kiếm Vân có huynh đệ nào, chẳng lẽ có bí gì mà ta biết?” Bỗng dưng, mặt Tô Tứ lại xuất tia sáng, : “Vấn đề này đáng để tra cứu!” Tin tốt à tin tốt!

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, : “Sau khi thu thập được nội tình, nhớ phải báo cho ta biết trước tiên.” Dứt lời, nhanh chóng rời . Nàng rất buồn ngủ.

      Tô Tứ sững sờ, tự nhủ, "Từ khi nào mà muội ấy cũng có hứng thú với những tin đồn như thế?”
      Last edited: 12/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Thái tử tới chơi (1)
      Edit: TieuKhang

      Đông cung.

      “Điều tra ra sao?” Long Liễm Thần hỏi.

      “Đêm hôm qua và Minh Nguyệt cả đêm về, tới trưa nay mới xuất ở Vân Nghê Thường, nhưng rất nhanh liền rời .”

      “Còn Minh Nguyệt?”

      “Ở lại Vân Nghê Thường. Nhưng chung quanh có ít cao thủ.” Trần Minh Hiên trả lời.

      “Tiếp tục theo dõi nàng ta, tiện thể phái thêm người bảo vệ, tuyệt đối thể để nàng ta rơi vào trong tay bọn họ.”

      Trần Minh Hiên gật đầu : “Định phái ai đàm phán? Huynh và ta đều thể ra mặt.”

      “Sao ngươi lại thể?” Long Liễm Thần nhướng mày hỏi.

      “Tiếng tăm của đại ca ta quá vang dội, mà bia miệng* của cha ta cũng được tốt lắm, việc trục xuất Phượng Vũ Tuyết lan truyền khắp cả Kinh Thành, muốn Minh Nguyệt tin tưởng ta, rất khó.” (*chỉ khen chê của người đời)

      Long Liễm Thần nhướng mày, lời này quả chẳng sai, có điều, phái ai đây? Người đó, nhất định phải là người mình và Minh Nguyệt đều có thể tin tưởng.

      “Phượng tướng.” Trần Minh Hiên .

      Nghe vậy, Long Liễm Thần bừng tỉnh : “Đúng, Phượng tướng là quan thanh liêm, ngày lễ ngày Tết còn phát cháo miễn phí cho người nghèo, danh tiếng ở Kinh Thành rất tốt.” Quan trọng nhất là, Phượng Liêm trung quân dân, đáng để tin tưởng.

      sai,

      Phượng tướng Ià nhân tuyển tốt nhất.” Trần Minh Hiên hơi ngập ngừng rồi : “ ra, ta vẫn luôn lấy làm lạ.”

      Long Liễm Thần nhướng mày, ý bảo tiếp.

      “Bổng lộc của Phượng tướng tuy cao tới hai ngàn thạch*, nhưng Tướng phủ rộng lớn như thế, chi tiêu cũng lớn. Hơn nữa theo ta được Phượng tướng mặc dù là quan thanh liêm, nhưng trong sinh hoạt cũng cần kiệm. Sao ông ta có thể có nhiều tiền bạc để hành thiện chứ?” (hai ngàn thạch = 120 tấn thóc)

      Long Liễm Thần hơi ngớ ra, ngẫm nghĩ lại rồi : “Có lẽ ông ta có sản nghiệp tổ tiên?”

      Trần Minh Hiên đen mặt . “Thế lực gia tộc của Phượng gia cũng đâu có lớn.”

      Điều này cũng đúng Long Liễm Thần rất tán đồng gật gù : “Ngươi điều chút. Có lẽ có thu hoạch gì đó ngoài dự đoán.”

      “Ta điều tra rồi. thu hoạch được gì.”

      Long Liễm Thần nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, chợt cười , “Ta cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.”

      “Ta vẫn luôn quan tâm đến vấn đề này.” Để giải tỏa mối nghi ngờ này, thậm chí còn tự mình tới Tướng phủ thám thính, đáng tiếc vẫn thu hoạch được gì.

      Long Liễm Thần vểnh lên môi mỏng : “Ngươi có muốn cùng ta Tướng phủ ?”

      “Ta thà rằng xuống phủ.” Trần Minh Hiên nghiêm trang trả lời.

      Tướng phủ.

      “Lão gia , phủ Thừa tướng miếu , chứa nổi đại thần” Quản gia thuật lại lời của Phượng tướng.

      Long Liễm Thần uống trà bất chợt nhíu mày, đặt ly trà xuống, thần thái điềm tĩnh thản nhiên . “Con rể bái kiến nhạc phụ đại nhân cũng được sao?”

      “Lão gia hẳn là cũng có ý này.” Quản gia chút kiêng dè Tướng phủ cũng chẳng hoan nghênh là người nào đó đại giá quang lâm.

      Long Liễm Thần giương mắt : “Thái tử triệu kiến Thừa tướng sao?”

      “Ngài có thể Đông cung triệu kiến. Lão gia chắc chắn kháng chỉ.”

      Nghe vậy, Long Liễm Thần nhướng lên mày kiếm, lạnh lùng , “Bảo Phượng tướng lập tức tới gặp bản Thái tử”

      “Chuyện này…”

      “Nếu xác định đừng có tự tiện chủ trương.” Long Liễm Thần tốt bụng nhắc nhở.

      “Nhưng mà….” Quản gia rất là khó xử, ra , lão gia căn bản có trong phủ, những lời đó đều của lão gia căn dặn trước khi ra đến cửa. Hễ người tới thăm được hoan nghênh, đều phải trả lời như thế. Mà Thái tử lại vừa vặn bị liệt vào danh sách đen của lão gia.

      Thấy quản gia vẫn cứ do dự, Long Liễm Thần lạnh nhạt lườm ông : “Muốn bản Thái tử đích thân mời sao?”

      .... cần...” Quản gia hết sức khó xử, chỉ có thể tìm Nhị tiểu thư – Người có khả năng duy nhất quyết định mọi chuyện trong phủ ....

      ***

      Nghe xong quản gia tường thuật, Lục Bình cũng rơi vào tình thế khó xử. Tiểu thư ngủ bù, thể quấy rầy. Nhưng cũng thể đắc tội với Thái tử gia ở ngoài kìa. Mà, mà Thái tử gia tới cũng khéo .

      Quản gia hoang mang lo sợ. “Làm sao bây giờ?” Dáng vẻ của Thái tử gia rất nghiêm túc, điệu bộ nhất quyết phải gặp cho bằng đuợc.

      Lục Bình nhíu mày : “Tôi cũng biết. Ông là tiền bối, ông cứ quyết định.”

      “Vậy ngươi quyết định . Ngươi theo tiểu thư lâu như vậy, hẳn là cũng hiểu được tính tình của tiểu thư.”

      Tính tình của tiểu thư? Lục Bình cười khẽ : “Theo tính khí của tiểu thư, người bảo tôi cẩn thận chiêu đãi Thái tử gia cho tốt, cho tới khi lão gia hồi phủ.”

      “Hả...” Môi quản gia run run, cuối cùng trong lòng thể thừa nhận đây chính là tác phong xưa nay của Nhị tiểu thư.

      “Tuy rằng hiểu tính tình tiểu thư, nhưng chúng ta cũng thể tự tiện chủ trương. Chuyện này phải chuyện đùa.” Lục Bình thở dài : “Hay là cứ bẩm báo với tiểu thư .”

      “Chỉ đành vây.” Từ xuống dưới Tướng phủ đều nhất trí cho rằng, quấy rầy giấc ngủ của Nhị tiểu thư ngủ là việc làm mà trời đất tha. Đáng thương cho ông cũng có ngày như thế.

      xong, hai người cùng đến trước cửa phòng Phượng Triêu Hoa.

      “Cốc...Cốc....”

      Phượng Triêu Hoa cau chân mày, khó chịu trở người, quan tăm đến tiếng gõ cửa bên ngoài.

      Lục Bình ngoài cửa mím mím môi, thẳng trọng điểm, nhìn vào cửa phòng đóng chặt kể lại câu chuyện từ đầu tới cuối, nàng biết, tiểu thư nhất định nghe được.

      Quả nhiên Phượng Triêu Hoa có phản ứng, nhưng chỉ vẻn vẹn “Ừ” tiếng cho là nàng nghe biết rồi, ngoài ra còn biểu gì khác.

      hồi lâu, quản gia nhịn được nữa, hỏi “Nhị tiểu thư, phải trả lời với Thái tử như thế nào?”

      “Hầu hạ trà ngon, có lẽ cha cũng sắp về đến rồi.” Trong giọng của Phượng Triêu Hoa còn mang vẻ lười biếng ngái ngủ.

      “Nhưng....Lão gia vừa ra cửa chưa được bao lâu.” Quản gia tận lực hạ thấp giọng.

      Vậy hãy để Thái tử chờ thêm chút. Nếu y có lòng đích thân tới cửa bái phỏng, ngại ngồi chờ thêm chút đâu.” Aizzz, trước đó nàng nên đem kế hoạch kể cho cha biết, lúc này cha cũng đường đột đưa ra ý tưởng tự mình ra trận.
      Last edited: 13/9/14
      Dạ Nguyệt, Linh Nguyễn, xixon2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Thái tử tới chơi (2)
      Editor: Băng
      Beta: TiêuKhang

      “Vậy hãy để Thái tử chờ thêm chút. Nếu y có lòng đích thân tới cửa bái phỏng, hẳn ngại ngồi chờ thêm chút đâu.” Aizzz, trước đó nàng nên đem kế hoạch cho cha biết, lúc này cha cũng đường đột đưa ra ý tưởng tự mình ra trận.

      “Nhưng mà…” Lão quản gia vô cùng khó xử, “Thái tử gia cho rằng lão gia ở nhà. Nếu lão gia còn chậm trễ xuất , có chút ổn đó.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu mày, : “Phái người ra cửa sau đợi, căn dặn cha vào phủ từ cửa sau….”

      “Nhưng mà…”

      “Ông đừng nhưng mà nữa. Tiểu thư còn phải ngủ.” Lục Bình nhắc nhở quản gia nên dừng lại đúng lúc.

      Nghe vậy, lão quản gia thở dài tiếng, lắc lắc đầu rồi xoay người rời .

      ***

      Tại cửa chính phủ Thái Phó, ông lão râu bạc trắng tay cầm phất trần toàn thân mặc áo đạo sĩ màu trắng cũ kỹ, nhàn nhã qua lại, phong cách tự nhiên như tiên nhân.

      Gia nhân giữ cửa quan sát người này hồi lâu, cuối cùng nhịn được nữa, mở miệng, “Này, ngươi…..Coi bói à?”

      Phượng Liêm vuốt vuốt chòm râu mép trắng muốt, khuôn mặt già nua nhăn nhúm khẽ nhếch lên nụ cười hòa ái dễ gần, : “Thí chủ có chuyện gì ?”

      Gã gia nhân : “Ngươi nhanh nơi khác làm ăn, đừng ở chỗ này ngáng đường.”

      Phượng Liêm thèm để ý cười cười, cũng chẳng quan tâm đến gã gia nhân nọ, tiếp tục thong dong. Thỉnh thoảng vuốt râu mép nhìn trời thở dài, thỉnh thoảng cúi đầu thở dài, bộ dáng kia giống vị thế ngoại cao nhân.

      Gã gia nhân gãi gãi ót, : “Sao ngươi còn chưa ? Ta gặp qua người coi bói nhưng chưa từng thấy ai chạy tới cửa phủ Thái Phó bày quầy .”

      “Bần đạo chỉ đứng ở đây, cũng có bày quầy.” Phượng Liêm chỉ ra điểm này.

      “Đứng ở đây? Ngươi tới lui chỗ này gần canh giờ rồi.” Gã gia nhân giận dữ trợn trắng mắt.

      Phượng Liêm trầm mặc , nhìn chằm chằm gã gia nhân hồi lâu, mới từ từ mở miệng, “Ấn đường biến thành màu đen, đây là điềm báo xấu.”

      Gã gia nhân nghe vậy lạnh rùng mình, mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng , “Đừng đoán mò. Thầy tướng số từng ta sống lâu trăm tuổi.”

      “Nếu thí chủ cứ chấp mê bất ngộ như thế, sợ rằng…” Phượng Liêm ngửa đầu đưa mắt nhìn hư , giọng kia có vẻ nặng nề khác thường, “Chạy trời khỏi nắng.”

      “Ngươi… Ngươi… Ngươi hưu vượn.” Gã gia nhân mặt mày xám ngoét.

      Phượng Liêm đảo mắt nhìn, cặp mắt kia bộc lộ trí khôn tựa hồ như muốn cắn nuốt gã gia nhân, “Lời bần đạo chỉ có thế, thí chủ tự giải quyết cho tốt.”

      “Ngươi đừng ăn lung tung…” Gã gia nhân còn chưa xong, chợt sấm sét giáng xuống giữa trời quang... “Ầm ầm....”

      Gã gia nhân sợ đến nỗi chân mềm nhũn, ngồi phịch dưới đất, hai mắt ngốc trệ.

      Phượng Liêm nhướng mày, giương mắt nhìn bầu trời quang đãng xa xa, thầm thầm , “Lôi công Điện Mẫu quá nể tình rồi. Khi về nhất định cho hai vị thêm hai nén hương.”

      suy nghĩ, bỗng nhiên lại là tiếng sấm “ Ầm ầm….”

      Lần này, Phượng Liêm cũng bị hù sợ, giật mình chân lui về phía sau mấy bước, mặt mặc dù lộ vẻ sợ hãi, trong lòng lại nhận lỗi liên hồi, “Tứ Trụ, quả nhiên là Tứ Trụ.”

      “Van… Van ngài, nhất định phải giúp ta tránh thoát khỏi kiếp này.” Gã gia nhân chẳng biết từ lúc nào bò đến bên chân Phượng Liêm, bắt lấy ống quần ông cầu cứu.

      Phượng Liêm ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghi ngờ dứt, hai hồi kinh lôi vừa đến kỳ lạ. Nghĩ thế, chân mày kiềm được lại nhướng cao.

      Gã gia nhân thấy thế cho là mình hết đường cứu rồi, bắt đầu kêu oa oa khóc thảm thiết, “Ta có mẹ già 80, dưới có con thơ ba tuổi, ta …Ta …Ta cam lòng. Ta còn chưa cưới vợ sinh con… Ta…”

      “Chẳng phải ngươi dưới có con thơ ba tuổi sao?” Phượng Liêm ngạc nhiên .

      Gã gia nhân quát, “Ta thể có con ba tuổi sao.” xong, dùng tay áo lau lau nước mắt, tiếp tục kêu rên, “Tội nghiệp mẹ già nay ngoài 60, nếu ta rồi, ai chăm sóc bà.”

      Môi Phượng Liêm run run, kiên nhẫn nhắc nhở, “Trước đó ngươi mẹ già 80 tuổi, phải 60.”

      “Ông hại chết ta còn chưa đủ, còn muốn trù mẹ già ta sống qua được 80 tuổi sao?” Gã gia nhân nhướng lên đôi mắt đằng
      đằng sáp khí.

      Phượng Liêm im lặng nhìn trời, thở dài tiếng, “Sống chết có số, phú qúy do trời. Thí chủ bớt đau buồn .”

      hết đường cứu thiệt ư? Gã gia nhân dám tin.

      .”

      “Nè! Ta khóc chưa đủ thương tâm sao?” Gã gia nhân giũ giũ tay áo đứng lên.

      Phượng Liêm bị khí thế của hù sợ, lui về phía sau bước, vẻ mặt khó hiểu.

      "Được! Vậy ta khóc tiếp. " xong, gã gia nhân rướn cao cuống họng, gào khóc thảm thiết. "Ta có mẹ già 80, dưới có con thơ ba tuổi…”

      Phượng Liêm vội vàng ngăn , : "Ngươi mỗi ngày làm việc thiện là có thể gặp dữ hóa lành rồi.”

      Nghe vậy, gã gia nhân nhanh chóng thu hồi nước mắt, hài lòng , "Ta biết ngay mà, chỉ cần khóc cho thương tâm, thầy tướng số nhất định nghĩ ra được phương pháp phá giải.”

      Cuối cùng, lại , " ra …Ta có mẹ già 80, dưới cũng chẳng có con thơ ba tuổi, vẫn còn là trai tráng độc thân"

      "Vậy vừa nãy ngươi...”

      dóc thôi”. Gã gia nhân nhìn Phượng Liêm với vẻ mặt khinh bỉ, : "Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ cũng chưa thấy heo chạy bao giờ sao? Khóc lóc thêm thảm như vậy, học hai lần là biết ấy mà. Ngươi xem, đây là lần thứ hai ta khóc, rất giống phải ?"

      "... ... Rất ." Hóa ra khóc tang cho mình cũng cần có chút kiến thức, hôm nay rốt cuộc được mở rộng tầm nhìn.

      Gã gia nhân kiêu ngạo, : “Mỗi ngày làm việc thiện đúng ? Ta nhất định có thể làm được. "

      Tiểu tử này có tiền đồ, ngay tức thông suốt. Nghĩ đến đây, cặp mắt Phượng Liêm nhíu lại, như có chuyện gì xảy ra nhìn khắp bốn phía, xác định chung quanh có người nào sau mới vô cùng nghiêm túc giọng , "Hôm nay có thể gặp nhauở đây, coi như ta và ngươi cũng có duyên. Ta cho ngươi bí mật:

      “Bí mật gì?" Gã gia nhân kích động hỏi.

      "Phủ TháiPhó này sátkhí quá nặng, quấy rầy Cửuthiên Chư Tiên"

      Hai mắt gã gia nhân sáng lên, kích động "Cửu thiên Chư Tiên? có Thần Tiên?"

      "Hừm.... giọng chút. "

      Gã gia nhân gật đầu như gà con mổ thóc, giọng hỏi, " có chuyện này?"

      “Những ngày gần đây đây trong phủ Thái Phó có người đổ máu đúng ?”

      “Đúng vậy. Đại công tử nằm giường.”

      “Kế tiếp chính là phu nhân." Phượng Liêm nghiêm túc .

      "... thể nào. Phu nhân rất ít ra khỏi cửa."

      Phượng Liêm gật gù đắc ý, . "Hữu duyên chúng ta còn có thể gặp mặt. " Dứt lời, xoay người rời .

      “Này… Ngươi còn chưa phá giải thế nào mà.” Gã gia nhân kêu lên.

      “Số trời, thể phá.” Phượng Liêm bí trả lời.

      “Khóc cũng được sao?” Mặt gã gia nhân hy vọng hỏi.

      Phượng Liêm liếc mắt xem thường, để ý tới nữa, nghênh ngang rời .

      ……

      Uống xong ly trà thứ chín, Long Liễm Thần để ly xuống, chân mày khóa chặt, mặt chút thay đổi.

      Lão quản gia đứng bên trong lòng hồi hộp như rơi xuống đáy cốc, chờ đợi Thái tử bộc phát.

      hồi lâu, Long Liễm Thần lại thong thả ung dung rótđầp ly thứ mười, uống hớp, khen, " ngờ trà Long Tĩnh sau mưa của Tướng phủ lại có hương vị tươi mát nhất phẩm, mười ly như nhau lại có thể uống ra mười vị khác nhau. "

      Lão quản gia nghe vậy mặt kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng kịp, thở phào nhõm, lau mồ hôi trán.

      “Trước kia sao chưa bao giờ nghe Phượng tướng lại chăm chút đến trà như vậy?" Long Liễm Thần mở miệng tán gẫu, mặt lên nửa điểm kiên nhẫn, giống như người bị chủ nhà gạtở chỗ này, lạnh nhạt mấy canh giờ phải .

      “Long Tĩnh sau mưa này là loại trà Nhị tiểu thư thích nhất, cho nên trong nhà mới có sẵn. "

      Ngụ ý, người có ý tứ đối với trà phải Phượng Liêm, mà là Phượng Triêu Hoa.

      Long Liễm Thần nhướng mày, đáy mắt thoáng qua chút hứng thú, thản nhiên , “Người cùng Phượng tướng đánh cờ là Thái tử phi, đúng ?”

      Lão quản gia lập tức gật đầu. Lão suy nghĩ nếu như Thái tử cầu gặp Nhị tiểu thư lão phải ứng đối ra sao, bây giờ thậtquá tốt. Thái tử gia giúp lão nghĩ xong cái cớ. cùng lão gia đánh cờ là Nhị tiểu thư, vập có lý do ra gặp khách được rồi.

      “Nghe , kỳ nghệ của Phượng tướng cao siêu, trong triều ít có người là đối thủ của ông. “ Long Liễm Thần giống như vô tình khen.

      Mặt lão quản gia lộ vẻ tự hào, : “Lão gia đến nay vẫn chưa thua ai ván nào.”

      “Thái tử phi có thể cùng Phượng tướng đánh cờ hai canh giờ mà thắng bại khó phân, hiển nhiên kỳ nghệ cao siêu thấy . Xem ra, Phượng tướng tìm kiếm trăm ngàn phương ngàn hướng, rốt cuộc lại tìm được đối thủ ngay trong nhà.” Khóe miệng Long Liễm Thần khẽ nhếch cười, khoan thai thong thả .

      Lão quản gia nghe vậy trợn tròn mắt, biết nên tự hào chữa như thế nào. Từ xuống dưới Tướng phủ ai cũng biết Nhị tiểu thư chưa từng chơi cờ. Ít nhất, Nhị tiểu thư chưa từng đánh cờ với ai ở trong phủ, bao gồm cả lão gia.
      Last edited by a moderator: 15/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :