1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24.2: trai đến thăm

      Editor: Băng


      thể Kỷ Lâm rất cẩn thận, cũng rất thích đứa , chưa bao giờ gặp qua người đàn ông đối với đứa bé có thể kiên nhẫn đến trình độ này, cho dù Mạnh Trường Thụy cũng có.


      Mạnh Trường Thụy tính tình mặc dù tệ, trong người lại mang theo chút văn nhân thanh cao, dễ nghe được kêu là văn nghệ sĩ, khó nghe chính là thực tế, ta nhất định có tư thái dỗ đứa bé, nhưng Kỷ Lâm như vậy.


      có thể thân mật khiêng Hoàn Tử lên bả vai, có thể cùng Hoàn Tử xem phim hoạt hình, còn có thể dùng hết toàn lực vì thăm dò thói quen của Hoàn Tử, những thứ này Mạnh Trường Thụy đều làm được.


      Có lẽ Kỷ Lâm người ba tốt, Diệp Chi chợt có ý nghĩ như vậy. bỗng giật mình, vội vàng hất đầu cái, vội vàng chỉ mấy món ăn mà cần suy nghĩ, rồi theo Kỷ Lâm ngồi vào vị trí gần cửa sổ.


      Hoàn Tử lần đầu tiên ăn KFC, nên rất hưng phấn, nhìn những cánh gà vàng ươm có lớp da giòn rụm muốn bốc tay ăn, nhưng Kỷ Lâm dùng khăn giấy gói kỹ lại cho cậu rồi mứa đưa cậu ăn từng miếng từng miếng .


      Ba người mặc dù lời nào, chỉ cúi đầu ăn, nhưng là khí lại hài hòa ngờ, khiến nhân viên phục vụ đứng ở quầy chọn món kiềm được nhìn vài lần.


      Bọn họ ở KFC dùng bữa ngon lành, mà ở nhà họ Diệp là cảnh tượng khác.


      Diệp Khung vất vả mới về nhà lần, lại nhìn thấy Diệp Chi với Hoàn Tử, sắc mặt tốt.


      Mẹ Diệp vội vàng giải thích với , tối nay Diệp Chi mang theo Hoàn Tử với bạn trai ra ngoài ăn, đoán chừng đợi lát nữa mới về.


      “Cái gì? Bạn trai? Người nào? Tại sao con biết?” Diệp Khung sắc mặt càng đen hơn, chỉ mới tháng về nhà, em lại có bạn trai? Chẳng lẽ là Mạnh Trường Thụy? Ưmh… Mạnh Trường Thụy ra tồi, thế nhưng em với cháu ngoại đồng thời bị đoạt cảm giác là hỏng bét.


      phải nó.” Ngoài dự đoán, mẹ Diệp thế nhưng phủ nhận, “Là huấn luyện viên Taekwondo của Hoàn Tử, biết Chi Chi làm thế nào biết, cùng người ta quen biết sau đó đem Hoàn Tử học Taekwondo.”


      “Trước đây con có nghe Chi Chi qua người này.” Diệp Khung chau mày lại, mặt mày tuấn tú mang theo sát khí, trong nháy mắt cả người liền trầm, “Người đó mẹ thấy qua chưa?”


      “Gặp qua, gặp qua.” Mẹ Diệp liền vội vàng gật đầu. “Dáng dấp khá tốt.”


      với mẹ bao nhiêu lần là đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Diệp Khung từ ghế salon đứng lên, trong giọng có chút bất mãn, “Thôi, con cũng trông cậy vào mẹ có thể giúp Diệp Chi giữ cửa, để con tự mình chuyến, mẹ gởi cái tin nhắn hỏi Chi Chi bây giờ ở đâu.”


      “Được,được” Con trai lên tiếng, mẹ DIệp dám nghe lệnh, vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Chi, đợi lúc Diệp Chi mới trả lời: “Ở KFC gần đại học C”


      Diệp Khung khẽ gật đầu rồi kéo cửa ra ngoài.


      Mẹ Diệp nhìn bóng lưng cao lớn của con trai biến mất ở phía sau cửa, đôi mắt dần dần đỏ lên.


      Lúc Diệp Khung còn , bà và ba Diệp công việc rất bận, chỉ có thể đem con trai gửi ở nhà mẹ chồng, năm mới về nhà lần, mãi cho đến khi Diệp Khung sáu tuổi, bà mang thai lần nữa, mới đưa con trai về nhà.


      Mẹ Diệp rất nhanh phát ra thái độ của con trai đối với bọn họ quá lạnh nhạt, thậm chí chỉ coi bọn họ là người xa lạ.


      Lúc cha mẹ chồng gặp tai nạn, Diệp Khung học năm cuối sơ trung, biết được tin tức này, tiểu tử núp ở trong phòng của mình khóc ba ngày rồi để ý bọn họ khuyên can nghỉ học rồi bắt đầu lao vào thương trường đấu đá kiếm ăn.


      Qua nhiều năm, mặc kệ ba Diệp với mẹ Diệp có cố gắng cỡ nào, thái độ Diệp Khung vẫn như cũ là lạnh lùng, ngược lại đối với Diệp Chi lại rất tốt, sau khi sinh Hoàn Tử lại đối với Hoàn Tử vô cùng tốt.


      Mẹ Diệp lau khóe mắt ướt át, ngực đau dữ dội, hơn hai mươi năm, bây giờ bà trông cậy vào con trai có thể thay đổi thái độ, chỉ hy vọng đứa con này về sau có thể bình an là tốt rồi.


      Diệp Chi mới vừa ăn xong cái bánh, còn chưa kịp cầm Hamburger, chỉ nghe thấy ‘phịch’ tiếng cánh cửa bị đẩy ra thanh lớn đến nỗi kinh động mọi người trong tiệm. ngẩng đầu nhìn lên, giật mình trợn to hai mắt, “?”


      Diệp Khung cũng trả lời , ánh mắt nhìn lướt qua người Diệp Chi, ngay sau đó liền rơi xuống người Kỷ Lâm ngồi ở bên cạnh Hoàn Tử, “Cậu chính là bạn trai Chi Chi?”
      Last edited: 13/9/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25.1 : Lời đề nghị của trai
      Editor: Băng

      Diệp Chi nghĩ tới của đến câu như vậy, khuôn mặt từ trắng noãn chuyển sang trắng xanh rồi đỏ hoàn toàn, ngay cả động tác cầm hamburger cũng ngừng lại, lúng túng hận tìm được cái lỗ để chui vào. Há hốc mồm, định giải thích với Diệp Khung, lại bị Kỷ Lâm đột nhiên cắt đứt.

      “Chính xác.” Kỷ Lâm kéo cái ghế ngồi ra, tới trước mặt Diệp Khung, mắt dài mày cong cong, “Xin chào, tôi là Kỷ Lâm.” Vừa , vừa đưa tay phải ra trước mặt Diệp Khung.

      Diệp Khung trả lời , chỉ khoanh tay trước ngực nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm mấy lần, lúc này mới gật đầu tượng trưng cái rồi lạnh lùng : “Cậu theo tôi ra ngoài.” xong, bước ra khỏi cửa chính KFC trước.

      . Em với ta phải là quan hệ kia, . . . . . .” Diệp Chi vội vàng đuổi theo, từ đến lớn, những người đàn ông xuất bên cạnh đều bị trai đánh giá tỉ mỉ, chỉ cần nhìn vừa mắt, quản đó là ai, nhất định đuổi chạy tán loạn.

      Muốn theo đuổi em ta? Xem quả đấm của ta có đồng ý hay .

      Diệp Chi mặc dù tức Kỷ Lâm che đậy miệng, nhưng cũng muốn trơ mắt nhìn ta và trai đánh nhau.

      “Em ở lại với Hoàn Tử.” Diệp Khung quay đầu lại, quét mắt nhìn Diệp Chi cái, “Người lớn rồi mà vẫn lanh chanh láu táu như thế còn ra thể thống gì nữa.”

      Diệp Khung ra dáng dấp cực tốt, diện mạo tuấn tú, cơ thể cường tráng. Nhất là cặp mắt kia, vừa đen vừa sáng, giống như Bích Hồ, u tĩnh mà sâu sắc. Nhưng quanh năm va chạm với xã hội đen, người khó tránh khỏi có mùi đao kiếm đẫm máu, trầm, sắc bén mà lạnh lùng, người có định lực tốt căn bản dám nhìn lần thứ hai.

      Nhất là lúc nhíu mày, trong nháy mắt sát khí nồng đậm từ khóe mắt tỏa ra, liếc mắt nhìn qua làm người khác coi thường diện mạo của mà chỉ nhớ vẻ rét lạnh này.

      “Yên tâm, có việc gì đâu.” Kỷ Lâm đẩy Diệp Chi về lại chỗ ngồi, đè bả vai của lại, nghịch ngợm nhìn nháy mắt, “Tôi có chừng mực.”

      Diệp Chi ngẫm trong lòng: có cái gì chừng mực chứ? mà có chừng mực thêm dầu vào lửa, tiếp tục gạt tôi. Nhưng lấy tính tình trai hai, hôm nay nếu phải đánh Kỷ Lâm trận, chắc bỏ qua.

      Xem ra tối nay trở về nhất định phải cùng mọi người trong nhà giải thích ràng, sau này hiểu lầm chắc chắn thể phát sinh thêm nữa.


      Diệp Chi thở dài, ngẩng mặt nhìn Hoàn Tử cầm túi sốt cà chua chiến đấu hăng hái. Khuôn mặt nhắn nhăn nhó nhưng làm thế nào cũng thể xé túi ra. Diệp Chi lấy túi sốt cà từ tay con trai, xé mở miệng bao rồi lấy cọng khoai tây trong hộp chấm vào sốt cà chua đưa đến khóe miệng của Hoàn Tử, “Há miệng nào…”


      Hoàn Tử ngoan ngoãn mở cái miệng nhắn to, vui vẻ hưởng thụ được mẹ cho ăn, biết mọi người giờ phút này trong lòng vô cùng phức tạp.


      “Cũng chả có gì đặc biệt” Diệp Khung tay phải sờ túi trong, móc ra điếu thuốc đốt lên, hít hơi sâu, gương mặt tuấn tú lượn lờ trong sương khói có chút mơ hồ , “Trừ gương mặt còn có nơi nào để nhìn.”


      trai của Diệp Chi? Cũng chính là… vợ?”

      Kỷ Lâm giống như có nghe được lời móc châm chọc của Diệp Khung, vẫn như cũ cười híp mắt, “Lần đầu tiên gặp mặt, uống chén?”


      “Miệng lưỡi trơn tru, còn những lời hoa mỹ.” Diệp Khung xong, đôi mắt xinh đẹp nhìn,mí mắt cụp xuống giống như muốn nhìn Kỷ Lâm lâu thêm nữa, “Cậu thích hợp với Chi Chi.”


      vợ, bất công.” Kỷ Lâm cũng có khuôn mẫu, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, cúi đầu nhìn điếu thuốc của Diệp Khung, nhưng hút mà chỉ kẹp ở trong tay, lẳng lặng nhìn lên , “Có thích hợp hay phải nhìn là được.”


      Dừng lát rồi tiếp tục : “Cứ để mọi chuyện phát triển tự nhiên là được.”


      Diệp Khung hừ tiếng, gõ gõ tàn thuốc là tay, “Phát triển tự nhiên? Tôi xem phải có chuyện như vậy chứ?” Diệp Khung ánh mắt thay đổi, trong nháy mắt trở nên sắc bén như đao, “Chi Chi nhà chúng tôi đoán chừng cũng chướng mắt ngươi.”


      Khóe miệng của Kỷ Lâm cười bỗng đông cứng lại, “Dạ, bất quá sớm muốn muộn gì cũng thành công.”


      “Ngươi rất tự tin.”


      “Dĩ nhiên!”


      “Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Miệng lưỡi? Hay là thân xác của ngươi?” Diệp Khung mặt mày càng sắc bén hơn, giống như ánh mắt quả biến thành sắt gắt gao nhìn Kỷ Lâm.


      vợ đùa.” Kỷ Lâm dập tắt tàn thuốc, thuận tay ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Mặc kệ là miệng lưỡi hay là thân xác, chỉ cần có thứ Diệp Chi thích là được rồi.”


      Sắc mặt của Diệp Khung trầm xuống, khí chung quanh trong nháy mắt giảm xuống ít, quét qua Kỷ Lâm mấy lần rồi lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đưa ra quyền, hung hăng công kích bụng của Kỷ Lâm.


      Kỷ Lâm tránh né, cứ đứng yên như vậy, giống như cây tùng cao lớn nghênh tiếp, tay trái nhàng đỡ, ngang nhiên tiếp nhận quả đấm của Diệp Khung.


      Con người của Diệp Khung co rụt lại, ánh mắt nhìn Kỷ Lâm thay đổi.


      xem tôi như cái bị thịt sao.” Kỷ Lâm khóe môi câu lên, mắt phượng hẹp dài trong suốt cũng lạnh lẽo có cười, so với Diệp Khung cao hơn, lúc này khẽ cúi đầu nhìn ta, quanh thân khí thế toàn bộ khai hỏa, trong nháy mắt cảm giác bị áp bức khổng lồ cuốn sạch toàn thân Diệp Khung.


      Lạnh lẽo mà khát máu, sát khí mang theo lãnh khốc rét lạnh này giống như khí thế từ trong địa ngục tới cơ hồ ép Diệp Khung hít thở thông, mở to hai mắt dám tin nhìn Kỷ Lâm, trán toát ra từng giọt mồ hôi hột.


      Từ năm mười lăm tuổi đến bây giờ, Diệp Khung lăn lộn hai mươi năm, tay ít nhiều cũng dính mấy cái mạng người, vậy mà sát khí cả người so với Kỷ Lâm lại kém rất nhiều.


      Người này…. tay mạng người đến mấy trăm cũng có mười mấy. phát này khiến Diệp Khung rùng mình cái, Chi Chi lần này trêu chọc trúng người đơn giản rồi.


      Nhưng dù nguy hiểm nữa, cũng muốn ngăn ở trước mặt em .


      Diệp Khung cắn chặt răng, ép buộc mình nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lâm, “Ngươi làm cái gì? TIếp cận Chi Chi có mục đích gì?” câu đơn giản cũng dùng hết tất cả hơi sức của , trận gió thổi qua, Diệp Khung chỉ cảm thấy sau lưng hồi thấm lạnh, lúc này, mới phát giác ra sau lưng của mình ướt đẫm tầng mồ hôi lạnh.


      “Thích Chi Chi mà thôi.” Kỷ Lâm nhìn Diệp Khung mấy giây, rồi dời ánh mắt , trong khoảnh khắc khí thế cả người tựa như thủy triều rút , giống như Diệp Khung vừa thấy chỉ là ảo giác.


      lại móc ra điếu thuốc, tự mình đốt lên đưa tới tay Diệp Khung, “Còn nữa, vợ, tôi chỉ là bộ đội bé, giống đâu.” xong nhìn Diệp Khung cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng.


      ra là làm lính, Diệp Khung hít hơi khói, mới vừa cảm giác bình tĩnh chút, nhưng trong nháy mắt nhận ra câu sau cùng của Kỷ Lâm có ý tứ, toàn thân cứng đờ, trong lòng lập tức cảnh giác cao độ.
      Last edited: 13/9/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25.2: Lời đề nghị của trai
      Editor: Băng

      Chỉ sau thời gian ngắn ngủn hơn 10', người này nhìn thấu thân phận của mình. Diệp Khung nắm chặt quả đấm, ánh mắt giống như đứng ngồi yên nhưng chỉ thấy Kỷ Lâm cười híp mắt.

      Tình huống trước mắt này khiến thể lùi bước, dù là bước cũng được lùi.

      hít hơi sâu, lạnh lùng : “Ngươi tốt nhất là đàng hoàng, nếu làm lính, trở về trong bộ đội . nên quấy rầy Chi Chi, nếu . . . ” đời lăn lộn hơn mười năm, Diệp Khung rất nhanh có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sống lưng thẳng tắp, khẽ nhếch cằm nhìn Kỷ Lâm, mặt nghiêm nghị, “Ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.”

      “Tại sao là quấy rầy nhỉ, tôi thương ấy còn kịp.” Kỷ Lâm cắt đứt lời của Diệp Khung, nhếch miệng cười vô lại, “Hơn nữa Hoàn Tử cũng rất thích tôi.”

      Nét mặt Diệp Khung bỗng dưng cứng đờ, trầm mặc lúc lâu, mới : “Hoàn Tử. . . . . . Hoàn Tử thích ngươi ta cũng mặc kệ, tóm lại ngươi và Chi Chi thích hợp, ta đồng ý, hơn nữa ngươi sở dĩ có suy nghĩ như vậy là bởi vì ngươi có con, nếu ngươi có con của mình tình cảm đối với Hoàn Tử khẳng định thay đổi.”

      ra đời bôn ba nhiều năm như vậy, dạng gì còn chưa gặp qua? Nhất là cha ghẻ hoặc mẹ kế ngược đãi con riêng, cho cơm ăn, lời lạnh nhạt, nặng đánh đập ngược đãi, thậm chí đánh đập đến chết. Để cho đưa em mình với cháu ngoại giao cho tên lính có thể nắm mạng người trong tay, làm sao có thể yên tâm?

      Huống chi. . . . . . Diệp Khung nhìn Kỷ Lâm, nghề nghiệp đó với vừa đúng đối lập, nếu tương lai có ngộ nhỡ. . . . . . Diệp Chi kẹp ở giữa nhất định rất khó khăn. Thay vì về sau khổ sở, bằng dập tắt khả năng này ngay từ đầu.

      “Ta coi bé như con ruột của mình.” Kỷ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Khung, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

      Diệp Khung hừ lạnh tiếng, làm như tin.

      “Tôi thể sinh con, cho nên phải lo lắng.” Tầm mắt Kỷ Lâm hơi khép, do dự mấy giây rốt cuộc ra những lời này.

      Vết sẹo đó là từ sáu năm trước tiến vào chiếm giữ ở đáy lòng , mỗi lần đụng chạm đều đầm đìa máu tươi, đau đớn vô cùng. Vậy mà vì Diệp Chi ,vì để cho người nhà của yên tâm, tình nguyện tự tay xé vết sẹo này ra, đem nơi yếu ớt nhất phô bày ra ngoài.

      Trong lòng Diệp Khung chấn động, đợi hỏi thêm nữa. Kỷ Lâm nhấc chân . Diệp Khung đứng tại chỗ nhìn bóng lưng mạnh mẽ rắn rỏi càng càng xa của , vẻ mặt biến ảo ngừng nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.

      Lúc Kỷ Lâm trở về, Diệp Chi với Hoàn Tử ăn ít. Hoàn Tử cầm khăn giấy lau tay, xưa nay chưa thấy cười thế nhưng thấy tới lại cười với cái.

      Kỷ Lâm vui nhịn được tới cúi người hôn khuôn mặt bé của cậu cái, rồi mới nhìn Diệp Chi : "Chi Chi, tôi trước, trai của em tới, cũng cần tôi làm sứ giả bảo hộ nữa rồi."

      Mặc dù nét mặt Kỷ Lâm thay đổi, nhưng Diệp Chi lại cảm thấy tâm tình của đúng, chẳng lẽ là trai cái gì tốt với chăng?

      Diệp Chi cắn môi, nhìn Kỷ Lâm quẫn bách: "Có phải tôi hay ...... Các gì?"

      " có gì, nhưng tôi nên rồi." Kỷ Lâm chỉ chỉ sắc trời bên ngoài dần tối, cúi người gần sát lỗ tai Diệp Chi, thanh mập mờ cợt nhả: "Nếu sao? Em hy vọng khuya này ở cùng tôi?"

      Diệp Chi mặt của đỏ lên, trừng mắt liếc môt cái: " "

      Kỷ Lâm thấy vậy cười ha ha, nhìn Hoàn Tử phất phất tay rồi ra khỏi KFC.

      ", em với Kỷ Lâm..." đường trở về, Hoàn Tử nằm ở chỗ ngồi sau xe ngủ thiếp , Diệp Chi nhân cơ hội giọng giải thích với Diệp Khung: "Chúng em có gì."

      " đều biết ." ngờ, Diệp Khung thế nhưng có giật mình: " liếc mắt nhận ra." quay đầu nhìn Diệp Chi: "Em cũng trở thành rồi, nên có suy tính."

      ", em cũng vội...."

      " hiểu em lo lắng Hoàn Tử." Nhắc tới Hoàn Tử, tàn ác mặt Diệp Khung hơi tản , đáy mắt nhu hoà. "Nhưng em còn hai năm nữa 30 rồi, với lại người này......" Diệp Khung dừng lát, rút cuộc cũng phun ra mấy chữ. " thích hợp lắm."

      "" Diệp Chi kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Khung phát biểu ý kiến đối với người đàn ông xuất bên cạnh , mặc dù có đánh giá tốt gì....

      "Ánh mắt nhìn người của trai em rất chuẩn, ta điều kiện mọi mặt đều tệ, nhưng thích hợp. Em suy nghĩ , là quân nhân sớm muộn gì cũng phải quay về lại doanh trại, sau đó em phải làm sao?" Diệp Khung mặt mày sắc bén, thêm: " năm chỉ có thể gặp ta lần, hơn nữa chỉ như thế, lúc ta thi hành nhiệm vụ, em còn phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ta xảy ra vấn đề gì." Diệp Khung nhìn lát, nhìn Diệp Chi sâu. "Cuộc sống như thế, em có thể chấp nhận được sao?"

      Diệp Chi cúi đầu, lời nào. Diệp Khung cũng nóng nảy, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của .

      hồi lâu, giọng Diệp Chi thấp vang lên phá tan yên tĩnh trong xe. "Em vốn là.... Càng nghĩ muốn cùng ta như thế."

      " ra ngược lại cảm thấy Mạnh Trường Thuỵ cũng tệ." Diệp Khung dừng lát, thấy Diệp Chi có phản ứng gì, bỗng đổi đề tài: "Tốt lắm, chỉ cho em ý kiến, quyết định như thế nào tuỳ em." cười cười, đưa tay xoa tóc Diệp Chi: "Tiểu nha đầu, mặc kệ em lựa chọn như nào. đều ủng hộ em."

      "Dạ." Diệp Chi đáp tiếng. Trong đầu lại đột nhiên ra gương mặt tươi cười của Kỷ Lâm, cắn cắn môi, trong lòng biết vì sao, bỗng thấy ê ẩm.

      Cùng người xa lạ thổ lộ ra đáy lòng của bản thân... Còn là bí mật, mặc dù là vì Diệp Chi, nhưng bản thân ta cũng suy nghĩ kĩ càng. ta là người đàn ông có lòng tự trọng cao, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu. Nhưng cho dù là như vậy, cũng nhất định phải chịu đựng, bất cứ giá nào cũng dựa dẫm vào người khác.

      Kỷ Lâm ngồi trong xe xoa mặt cái, đem cảm xúc dư thừa quảng ra sau đầu, lúc này mới xuống xe về nhà của mình.

      Ai ngờ đến vừa bước ra khỏi nhà để xe, ở khúc quanh thấy Triệu Thanh Uyển mặc toàn thân áo gió màu đen.

      Chân mày Kỷ Lâm nhíu lại, nhìn thấy người quen cũ cũng vui mừng, cất giọng lạnh lùng: "làm sao ở chỗ này?"

      "Tôi tìm ." Tròng mắt Triệu Thanh Uyển thanh lệ dịu dàng, mặt khó nén mệt mỏi, da mặt trắng nõn được chăm sóc có chút vàng, xem ra tinh thần cực kém.

      "Có chuyện gì sao?"

      Trần Thanh Uyển gật đầu cái, đầu ngón tay vịn vào tường khẽ run, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Kỷ Lâm, trong lòng vừa đau vừa thương mở miệng mấy cái rút cuộc khó khăn nặn ra mấy chữ. "Em.. Em mang thai. Lần này sợ rằng có chút khó khăn."
      Last edited: 14/9/14
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26.1 : Độc giả ngoài dự tính
      Editor: Băng

      “Uống nước.” Kỷ Lâm đem ly nước ấm đạt khay trà, đẩy tới trước mặt Triệu Thanh Uyển, rồi mới ngồi xuống đối diện , “Chuyện gì xảy ra?”

      có đưa Triệu Thanh Uyển về nhà cha mẹ mình mà dẫn đến phòng trọ của mình, này tâm cơ phải nặng bình thường, ngộ nhỡ bị cha mẹ thấy sợ rằng lại sinh ra hiểu lầm. Mà Kỷ Lâm cho dù chút xíu cũng muốn dính dáng với ta.

      Sáu năm trước, mẹ Kỷ bệnh nặng, nguyện vọng lớn nhất là muốn gặp lại con bị mất cách đây 26 năm. Lúc đó, thượng tướng Kỷ sớm còn ôm hi vọng tìm được con , nên tìm Triệu Thanh Uyển xuất thân là nhi cho giả trang thành con đánh mất của bọn họ.

      Nhưng ngờ lâu về sau, Kỷ Lâm phát bạn , Nhạc Du, của đoàn trưởng bọn , Úc Lương Tranh, chính là em bị thất lạc 26 năm của mình.

      Em trở lại dĩ nhiên em giả cần dùng tới. Vì chuyện này nên Kỷ Lâm rất áy náy với Triệu Thanh Uyển nên tạo rất nhiều điều kiện tốt cho Triệu Thanh Uyển.

      Đến đây, Triệu Thanh Uyển có quan hệ gì với nhà họ Kỷ rồi, nhưng mấy tháng sau, ngẫu nhiên bắt được mấy người bắt cóc Nhạc Du. Vậy nên lắc mình cái thành ân nhân nhà họ Kỉ.

      Triệu Thanh Uyển dáng dấp ưu nhã xinh đẹp, liếc mắt nhìn qua chính là dịu dàng như nước, nhưng chỉ mềm yếu, ngược lại vì công danh lợi lộc có thể bất chấp mọi thứ.

      xuất thân là nhi, gia đình có bối cảnh, toàn dựa vào cố gắng của mình thi đậu đại học, cuối cùng làm giáo viên tiểu học. Theo lý thuyết điều kiện như vậy cũng tệ nhưng Triệu Thanh Uyển thỏa mãn.

      muốn cuộc sống xa xỉ, cần vì mấy đồng tiền mà tính toán chi li, cũng cần vì mấy vạn tiền mua quần áo mà đau lòng. Vì vậy nhờ Kỷ Lâm giúp tới trường tiểu học thuộc tầng lớp danh giá dạy học, lúc đó bị Cục trưởng Cục giáo dục Chu Nhân Mạnh lừa lên giường, thành người tình của ta.

      Qua nhiều năm, số lần Kỷ Lâm tiếp xúc với chỉ đếm đầu ngón tay. Mặc dù người vì mình trời tru đất diệt, nhưng này quá thủ đoạn, vì tiền vì quyền bất chấp tất cả nên để cho Kỷ Lâm kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng gần gũi).

      khó nghe hơn là nếu phải ta cứu cục cưng nhà bọn . Kỷ Lâm cũng để ý đến .

      Triệu Thanh Uuyển người thông minh, chỉ liếc mắt nhìn ra Kỷ Lâm vô cùng chán ghét . Đôi tay níu chặt lấy vạt áo, chỉ cảm thấy ánh mắt Kỷ Lâm lạnh nhạt giống như từng lưỡi đao bén nhọn lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim của .

      ra nghĩ đến sẹ tìm Kỷ Lâm, bây giờ chật vật như vậy, ngay cả thứ duy nhất vẫn lấy làm kiêu ngạo là gương mặt cũng tiều tụy còn hình dáng, nếu phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối xuất trước mặt .

      Triệu Thanh Uyển cắn môi, trong mắt dần dần có nước mắt.

      Hai năm trước, rời khỏi Chu Nhân Mạnh, tìm kim chủ khác. Bởi vì Chu Nhân Mạnh sớm thể thỏa mãn dã tâm của , làm nhân tình bí mật của Chu Nhân Nạnh ba năm, tiếp xúc nhiều với người tầng lớp cao trong xã hội, mơ ước ban đầu chỉ là có nhà, có xe, có tiền dư tiêu xài, sau bắt đầu chưa thấy đủ.

      Năm trước, lại dính líu nhân viên cấp cao, chánh tổng của tỉnh, vốn tưởng rằng lần này chất lượng cuộc sống nâng cao bước, ai biết lại cẩn thận đụng phải tổ ong vò vẽ.

      Vợ của nhân viên cấp cao này có chút bối cảnh, phạm vi quen biết rất rộng, nếu phát chồng mình ở bên ngoài có khác, tuyệt đối nương tay.

      Những người quen biết đều biết bí mật đó, nhưng Triệu Thanh Uyển biết mà cùng vị nhân viên cấp cao đó vô cùng thân thiết. vốn cho là mình có rêu rao có người nào biết, nghĩ tới là hai năm sau bị vợ của nhân viên cấp cao kia phát .

      kia xuống tay chút nể tình, ác độc muốn giết chết Triệu Thanh Uyển. Nếu phải cơ trí, bây giờ sợ rằng chết cũng là nửa tàn phế.

      Nhân viên cấp cao kia cũng hèn nhát, vô cùng sợ vợ. Cho dù Triệu Thanh Uyển theo ta hai năm, đến thời điểm mấu chốt tí xíu cũng chịu bảo vệ .

      Cố tình lúc này, Triệu Thanh Uyển phát mình mang thai ba tháng dám phá thai, sợ kia ở trong bệnh viện giở trò.

      Làm thế nào? Trốn xong, chạy thoát, tính tình Triệu Thanh Uyển cũng phải ngồi chờ chết, bất đắc dĩ rốt cuộc tìm Kỷ Lâm.

      Kỷ Lâm khó chịu, trầm mặc nghe Triệu Thanh Uyển kể lại xong, giúp tay. cũng giúp.

      Triệu Thanh Uyển sốt ruột, nước mắt lại dâng lên, theo lông mi lăn xuống đất, Iàm ướt khuôn mặt thanh lệ, xem ra tư vị rất điềm đạm đáng , “Kỷ Lâm, giúp em lần này lần cuối cùng, em van .”

      Miệng Kỷ Lâm nhếch lên đầy châm chọc, “Tôi hiểu chuyện.”

      Triệu Thanh Uyển sững sờ. “Cái gì?”

      “Làm sao có thể yên tâm thoải mái phá hư gia đình người ta như vậy?” Tuy câu làm chẳng nên non, nhưng Triệu Thanh Uyển là tiểu tam, hai cái này tính chất giống nhau.

      “Em...em biết nhìn em nổi” Triệu Thanh Uyển cắn môi, thanh nghẹn ngào. “Nhưng em có cách gì? Em phải Nhạc Du, em có ba mẹ giàu có. Tất cả đều mình chèo chống, em như vậy còn có thể làm thế nào.” xong lời cuối cùng thậm chí còn cắn răng nghiến lợi.

      Mắt phượng của Kỷ Lâm híp lại, ánh mắt lạnh lùng sáng lấp lánh, “ đừng quên, cục cưng nhà chúng tôi mình ở bên ngoài sinh sống 26 năm.” dừng lát, lời sắc bén, chút lưu tình. “ cha mẹ còn nhiều mà, người ta còn quang minh chính đại sống, mà phải giống làm tiểu tam.”

      Lòng Triệu Thanh Uyển đau như xoắn, từng chữ từng câu của giống như nặng ngàn cân, hung hăng nện trong lòng, máu thịt cũng mơ hồ giống như bị nghiền nát, nhưng phải mạnh chống đỡ. Ngay cả người ở trước mắt này là người đàn ông cả đời cũng muốn cầu xiu, nỗ lực nghĩ trước mặt giữ vững tự ái, nhưng vì tiếp tục sinh tồn cái gì cũng có thể bất chấp.

      “Kỷ Lâm, em thề, nếu chuyện này giải quyết xong em xuất tại trước mặt nữa. “ Triệu Thanh Uyển cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi áo gió màu đen, dừng lát thấy Kỷ Lâm có phản ứng, quyết tâm, “Coi như là ân tình cứu Nhạc Du .”

      “Được. “ Kỷ Lâm cầm lên chén nước uống hớp nước, lần này lại đồng ý vô cùng sảng khoái, “Tôi giúp lần này, sau đó hai chúng ta thanh toán sạch .”

      Triệu Thanh Uyển gật đầu, ngực đau nhói hít thở thông, tự cười giễu, kéo dài đến bây giờ mới đồng ý, nhưng chờ thêm câu kia. Thôi, cứ như vậy , trước mắt qua cửa ải này rồi lại tiếp....

      Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt mặt. “Kỷ Lâm, đứa này em…..“
      Last edited by a moderator: 18/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26.2: Độc giả kỳ quái
      Editor: Băng

      “Xin lỗi.” chưa kịp xong, Kỷ Lâm mở miệng cắt đứt lời , “Tôi giúp giúp , nhưng mà tôi phải trước với chuyện này.”

      Kỷ Lâm lạnh nhạt cự tuyệt hề rầy rà, “Mặc kệ quyết định giữ hay giữ, tôi cũng tham dự. Đứa này quan hệ với tôi, tôi giúp bởi vì tôi nợ ân tình, nếu như giữ, tôi giúp nuôi, nếu như muốn giữ, tôi cùng đến bệnh viện.”

      Mặt Triệu Thanh Uyển trắng bệch nhìn , hề thương hương tiếc ngọc, từng câu từng chữ vô cùng ràng, “Tôi đồng ý chẳng qua là giúp giải quyết người vợ của nhân tình của , chuyện còn lại tự giải quyết.”

      xong những lời này, Kỷ Lâm đứng lên khỏi ghế sa lon, nhanh chân đẩy cửa ra ngoài, để mình Triệu Thanh Uyển sững sờ ở lại, trong khoảnh khắc đó khóc thành tiếng.

      biết Kỷ Lâm rất thích trẻ con, cũng biết Kỷ Lâm thể sinh con, lần này tới phần lớn là nhờ Kỷ Lâm giúp giải quyết người đàn bà hung ác đó, nhưng thực tế Triệu Thanh Uyển còn có ý định khác.

      Nếu Kỷ Lâm thương xót đứa trong bụng mình, để cho mình phá bỏ có thể thuận nước đẩy thuyền mượn đứa bé này để dính líu quan hệ với , cứ như vậy tin động lòng với mình.

      chắc chắn Kỷ Lâm vì đứa bé mà mềm lòng. quen biết Kỷ Lâm sáu năm trước. Sáu năm sau, Kỷ Lâm phải là người đàn ông cà lơ phất phơ thích gặm móng heo mà thành thanh niên tuấn mỹ rồi.

      Triệu Thanh Uyển che mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài, vì Kỷ Lâm tuyệt tình cũng vì mình đánh mất tôn nghiêm.

      Sau khi gặp Diệp Khung, mặc dù bị đả kích nhưng Kỷ Lâm vẫn như cũ tràn đầy lòng tin, tích đủ hơi sức theo đuổi Diệp Chi, thậm chí còn học Bạch Kỳ cách theo đuổi phụ nữ, tính toán triển khai theo đuổi Diệp Chi.

      Nhưng ai biết Diệp Chi ngay cả muốn thấy cũng thấy được mặt. Người đưa đón Hoàn Tử biến thành mẹ Diệp, bóng người của Diệp Chi cũng có, gọi điện thoại hẹn ăn cơm, luôn bận, tin nhắn cũng trả lời. cứ thế này giống như muốn cắt đứt mọi thứ với .

      Kỷ Lâm ôm điện thoại di động nằm giường lăn lộn buồn bã. Ở trong lòng mắng Diệp Khung trăm lần, nhất định là ta với Diệp Chi cái gì nên Diệp Chi mới tránh né như vậy.

      bắt được Diệp Chi, Hoàn Tử lạnh lùng ít , hỏi cũng tìm được tin tức gì dùng được. Mỗi lần hỏi Hoàn Tử về Diệp Chi, mọi chuyện đều trở thành thế này.

      “Hoàn Tử, mẹ cháu tại sao tới đón cháu?”

      Khuôn mặt nhắn của đứa nhăn nhó, “Mẹ bận.”

      “Bận cũng thể lần cũng tới chứ.” Kỷ Lâm ân cần hỏi thăm, muốn Hoàn Tử ý thức được tình hình của ổn, từ đó cùng chung chiến tuyến với .

      ngờ Hoàn Tử chỉ thản nhiên liếc “Huấn luyện viên Kỷ, chú nhớ mẹ sao?”

      “Éc… Khụ khụ, có, làm sao như vậy được. Huấn luyện viên có nhớ chút nào.”

      sao?” Đứa trẻ trợn to đôi mắt phượng dài ngây thơ nhìn , “Cháu còn tưởng rằng chú nhớ mẹ, chú luôn miệng hỏi mà.”

      Kỷ Lâm xoay mặt vành tai hơi đỏ lên, “Khụ khụ, chút xíu…, tóm lại, cháu cho chú biết, mẹ cháu tại sao lại đến?”

      “Mẹ bận.”

      “…”

      Tiếp tục như vậy nữa hay, Kỷ Lâm thở dài vuốt vuốt tóc, suy nghĩ biện pháp khác, còn có Mạnh Trường Nhụy ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói với Diệp Chi nữa. tuyệt đối thể coi thường được.

      Mặc dù Hoàn Tử bây giờ còn học ở lớp Taekwondo của , nhưng khi đến tháng chín, đứa trẻ phải học, thời gian ở võ đường giảm bớt rất nhanh, chừng Diệp Chi mất hứng cho đứa học nữa.

      Chuyện này thể được. Kế hoạch của là nắm hai tay vợ và con trai, hai tay đều muốn nắm chặt.

      Ngón tay Kỷ Lâm vô ý thức điểm tới điểm lui ở màn hình điện thoại, biện pháp nào tốt nhỉ?

      Lúc đó cẩn thận mở ra đoạn văn ánh mắt của chợt sáng lên. Có rồi, dùng phương pháp này.

      hào hứng vọt tới trước máy vi tính, mở Baidu lên, tìm mấy dòng chữ, sau đó rất nhanh thuận lợi nhấp vào đoạn văn ở đó.

      ra là bút danh của Chi Chi là Kỳ Lạc Hối, tên rất hay. May mà mình thông minh, có lưu đoạn văn của trong máy. Kỷ Lâm nhếch môi cười tiếng.

      Nhìn qua mấy chương mới của , Kỷ Lâm nhanh chóng đăng ký tài khoản, ở dưới chương đó bình luận câu.

      Mộc Hữu Chi: Viết đoạn tình cảm sao lại cứng ngắc như vậy. Tác giả chưa từng đương sao? *Cười* Hay là tác giả tìm người đàn ông tốt nào đó chuyện đương trước .

      Bình luận xong thoát ngay ra ngoài, Kỷ Lâm nhìn máy vi tính tối thui, cười tiếng, đến đây, mau tới tìm thương . phải vì mình, mà vì nghiệp sáng tác văn học của Diệp Chi.

      Mình quả nhiên là người đàn ông tri kỷ nhất thế giới.

      ***


      Tác giả có lời muốn :

      Vấn đề hai người nhận ra đối phương: Đầu tiên có mở đèn nên nhìn thấy mặt. Tiếp theo, giọng của Diệp Chi lúc đó ra có lớn như vậy. Cuối cùng, giọng của người bị gì kia ( Diệp Chi ) lúc đó với lúc bình thường giống nhau… *Che mặt*…

      Vào ngày, Kỷ Lâm từ từ đến trước mặt Diệp Chi: Vợ… Vợ , nếu có người hỏi chúng ta làm thế nào quen nhau phải trả lời như thế nào?

      Diệp Chi ( liếc cái ): có ai hỏi cái vấn đề vớ vẩn này đâu.

      Kỷ Lâm ( trợn to hai mắt đồng ý ): Ngộ nhỡ có sao? được, phải suy nghĩ kỹ. A… nghĩ ra rồi.

      Diệp Chi: Hả?

      Kỷ Lâm: Vợ , em muốn biết, em có biết bài Vạn vạn ngờ tới*** ?

      Diệp Chi: Biết.

      Kỷ Lâm ( hươ tay múa chân ): , muốn muốn muốn. Vợ của muốn nên liền chạy đến.

      Diệp Chi ( giận ): Cút.


      *** Bài Vạn vạn ngờ tới có câu:

      Vạn vạn ngờ tới, tiết tháo chẳng thấp đâu.

      Vạn vạn ngờ tới, thế giới chân đẹp tuyệt vời.

      Vạn vạn ngờ tới, xa, thân thiết, khắc sâu, náo nhiệt.

      Vạn vạn ngờ tới,, la la la la la…

      Nên Kỷ hát và đổi thành… , muốn muốn muốn. Vợ của muốn nên liền chạy đến.
      Last edited: 18/9/14
      Jan Bùisusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.