1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Cảnh tuyết cầu

      Tôi ngây ngô nhìn ký túc xá nữ sinh chỉ còn vàibước. Nam sinh bị cấm vao ký túc xá nữ sinh,tôi suy nghĩ có nên chạy vào hay .

      Nhưng mà nghĩ lại lúc đó cậu ta và Potter tranh chấp...... Cậu chủ Malfoy khuất phục khi thua khi thắng, trả thù mạnh mẽ làm ngườita giận sôi. Tôi dám xác định coi như tôicó trốn vào ký túc xá cậu ta kiềm chế cơn lửa giận của mình.......

      Cậu ta từ từ xoay người.

      Lúc này mặt chút thay đổi là có khả năng, lỡ kích thích dục vọng khiêu chiến cậu ta, tức giận lại càng thể, được coi là hành động khiêu khích. Loại nuông chiều từ bé này muốn cái gì phải "Phục tùng" cậu chủ , thể đưa ra bất kỳ vẻ mặt nào nếu cậu ta vui.

      Có lẽ nịnh bợ cười chân chó sai .......nhưng mà tôi làm được.

      Tôi sợ hãi nhìn cậu ta.

      Thực làm cho tôi xấu hổ, đến khi tôi đem vẻ mặt xong mới phát , nhút nhát và sợ hãi là có . Trong lòng tôi cực kỳ luống cuống, biết cậu ta muốn làm cái gì.

      Khuôn mặt cậu ta u ám, nghiến răng nghiến lợilập lại lần: "Qua đây!".

      Tôi ở tại chỗ thấy nặng nề, từ từ đến bên cạnhcậu ta, cúi đầu.

      Cậu ta như là đối với thức thời của tôi có vẻhài lòng, vẻ mặt tốt lên, đôi mắt màu xám lạnh lùng đánh giá tôi từ dưới lên , kéo dài thanh : "A ha. Nỗi xấu hổ của Slytherin.Trường học Máu bùn này làm bẩn Thuần huyết.Dơ bẩn ------ Sylvia Hopper".

      Goyle và Crabbe cười vui sướng khi người gặphọa, Goyle hung ác xô đẩy tôi, đem cặp trong tay tôi lấy .

      Malfoy tiện tay lấy qua, chút để ý nhìnthoáng qua.

      "Công cụ Muggle......."

      Cậu ta đem cặp mở ra, từ bên trong lấy ra mộtcảnh tuyết cầu .

      Cảnh tuyết cầu nho kia, bên trong mộtmảnh đất tuyết có nhà gỗ , đặt ở trong bóng tối, cửa sổ trong nhà gỗ phát ra ánh sáng ấm áp.Bên ngoài nhà gỗ có hàng rào, nhà cho cún. Có đôi khi trong nhà gỗ con người ra đống tuyết bộ, lúc con ngườinhỏ ra, con cún trong chuồng cũng ra theo, vòng quanh con người vui vẻ chạyqua chạy lại. Lúc yên lặng, có thể nghe thấy thanh rào rào của tuyết.

      Cái cảnh tuyết cầu kia là tôi mua ở trong ngõ hẻm, vẫn mang theo bên mình, nghĩ ở lễ giángsinh tặng cho Blaise.

      Malfoy cảm thấy hứng thú nhìn chăm chú vàonó, ra sức lắc lư.

      Trong cảnh tuyết cầu truyền đến tiếng hétnhỏ, con người bên trong nhà gỗ rơi ra ngoài.

      Cậu ta nở nụ cười tà ác, tôi đành lòng nhìn chằm chằm cảnh tuyết cầu.

      Cậu ta quan tâm vẻ mặt tôi lo lắng và đau buồn, cảnh tuyết cầu ở ngón tay trắng xanh cậu ta linh hoạt chuyển động.

      Con người bên trong vẫn tiếng tục la hét,con cún cắn góc áo con người , trậnbông tuyết quay cuồng.

      Tôi rốt cuộc đành lòng : "......... Có thểtrả nó cho tôi ? Đây là quà tôi chuẩn bịtặng cho mẹ tôi".

      "Tặng cho mẹ Muggle sao? lẽ cho rằng, mẹ Muggle ------ của , có tư cách sửdụng phù thủy gì đó sao?" Cậu ta ngón tay chuyển động, nhướng mi, cự tuyệt: "".

      "Xin cậu!" Tôi nhìn thấy con người yên lặng ghé vào đất tuyết thút tha thút thít khóc.

      Cậu ta : "" Hơn nữa đem cảnh tuyết cầu ở giữa hai tay vứt ném .

      Tôi xông đến, nghĩ muốn đem cảnh tuyết cầucướp đoạt lại.

      Malfoy sợ hãi đem cơ thể ngưỡng về phía sau, cảnh tuyết cầu rời khỏi tay.

      Tôi nhào tới người cậu ta, lại thể kịplúc bắt được.

      Cảnh tuyết cầu bể nát vụn mặt đất, bông tuyết bên trong, nhà gỗ , hàng rào, con người con cún hoạt động, như hóa thành ngôi sao, tiêu tán ở trong khí.

      Tôi sững sờ trừng mắt mặt đất, nơi đó chỉcòn lại có mãnh vỡ thủy tinh.

      Malfoy cũng ngẩn người, miệng giật giật muốnnói cái gì, sau đó gương mặt tái nhợt củacậu ta đỏ lên, đẩy tôi mặt đất: " như con quái vật!" Cậu ta đứng lên, chán ghét trừng mắt quần áo ngực, giống như nơi đó dính nhầy của sên.

      Tôi bên đem mảnh thu dọn, bên cúi đầu rớt nước mắt.

      Malfoy còn cau mày oán giận: "A! Mùi hương này ghê tởm! Áo choàng của từ khi khai giảng tới nay vẫn giặt sao?" Dừng mộtchút, cậu ta tiếp tục cười nhạo: "A........ Tôi quên mất là Slytherin duy nhất nhận họcbổng...... Chỉ sợ cũng chỉ có cái áo choàng này thôi? Ha ha.......".

      Cậu ta xô đẩy tôi.

      Tôi rốt cuộc nhịn được khóc ra thànhtiếng rồi.

      Cậu ta ngây người, như là nghĩ tới có người làm bể cái cảnh tuyết cầu mà khóc: ".......".

      Malfoy chỉ chữ bị ngắt lời, âmthanh lạnh lùng : "Bắt nạt bạn cùng lớp, lại làmột , Draco, trò cũng chỉ có bản lĩnh đó thôi sao?".

      P/s: Theo như trong truyện người tự cho là quyền quý, kiêu ngạo như Draco xưng vs kẻ thấp hơn mình là "tao vs mày" hơn nữa nữ 9 còn là Muggle (hoặc ko http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif). Mình thấy xưng hô vậy ko ổn cho lắm nên xưng hô "tôi vs ".Chừng nào t/cảm 2 người khá hơn đổi http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Mất máu

      Tôi ngã ngồi mặt đất, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ mịt mù nhìn qua hướng thanhphát, thấy cửa phòng sinh hoạt chung có mộtbóng dáng đen tuyền.

      Malfoy sợ hãi rụt rè: "Giáo sư Snape.......".

      Tôi tức khắc rùng mình cái, sợ tới mức tiếng thút thít, nước mắt cũng dọa trở về.

      Áo choàng đen của ông ấy theo bước chân tung qua tung lại, ánh mắt khinh thường nhìn chúngtôi, tôi cảm thấy khí như muốn đóng bănglại rồi.......

      Ông ấy chán ghét : "A....... Các trò cầnnói, để ta đoán....... Bởi vì có thành cônghãm hại Chúa Cứu Thế Potter, cho nên tìm đồng học trút giận...... nữ sinh? Hả? Draco?".

      Malfoy rụt rụt cổ dám phản bác, Goylengớ ngẩn : "Nhưng mà ta là Máu bùn!".

      Tôi khiếp sợ quay đầu lại nhìn Goyle, cậu ta lại có thể phản bác lại lời lạnh lùng và ác ý của giáo sư Snape, cậu ta là dũng cảm!

      "Nếu bộ não của trò Goyle bị mục nát rồi" Ông ấy khinh thường từ trong lỗ mũi phun ra cỗ khí, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Goyle: "Như vậy ta nhắc cho trò nhớ, có bất kỳ Máubùn có thể vào Slytherin, trước kia có, tại có, tương lai cũng có".

      Goyle bất giác nao núng rồi.

      "Mặt khác" Ông ấy chuyển về phía tôi: "Nếu trò Hopper tự cho là giống như quái vật, mộtđiểm đau đớn và chóng mặt cũng có, nhưthế vì phòng ngừa nhà do tôi chủ nhiệm có họcsinh chết được bình thường" Ánh mắt của ông ấy nhìn về phía chân của tôi: "Ta thểkhông nhắc nhở trò, chân của trò bị thương".

      Tôi theo ánh mắt giáo sư Snape nhìn chân của tôi, phát bắp chân tôi tụ vũng máu....... Bởi vì sàn nhà màu tối, cho nên khônghề nhìn thấy.

      Mới vừa rồi cảm xúc quá căng thăng cho nên căn bản có phát , bây giờ mới cảm thấy bắp chân đau muốn chết, vì đau nên nước mắt của tôi lại trào ra.

      Giáo sư Snape kiên nhẫn phun ra hơi, rất dịu dàng kéo cánh tay tôi từ sàn nhà ôm lấy.

      "Ta đưa trò Hopper điều trị. Về phần các trò...... Goyle, Crabbe, ta hy vọng các trò lập tứctrở lại giường của các trò" Ông ấy dừng mộtchút: "Draco theo ta, cha trò tới thăm".

      Tôi ở ngực giáo sư Snape cứng đờ ra.

      Ngực giáo sư Snape rộng cũng mạnh mẽ, , có phần khó chịu. Bởi vì quanh năm tiếp xúc cùng độc dược, ngườiông ấy có cỗ mùi vị thuốc ma thuật ăn sâu bén rễ. Này cũng khó ngửi, độc dược liệu dù sao cũng hơn mùi thuốc Đông y buồn nônkia. Nhưng mà cánh tay ông ấy cứng rắn tia lắc lư, rất nhanh nhưng cực kỳ ổn định.

      Tôi nghe thấy tiếng bước chân Malfoy ở phíasau, cậu ta mơ màng chân lảo đảo vấp phải tấmmàn, cư nhiên trong lòng trận thoải mái.

      Tôi lưu lạc đến mức dùng tinh thần để chiến thắng........

      ------------------

      "Mảnh thủy tinh găm vào trong thịt, cắt vỡmạch máu, tĩnh mạch may mắn sao" Bà Pomfrey : "Mảnh thủy tinh lấy ra, miệngvết thương cũng khép lại. Trò bây giờ cảmthấy hoa mắt chóng mặt chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều, uống xong bổ máu dược nghỉ ngơimột ngày tốt".

      Giáo sư Snape rất....... Uy nghiêm đứng ở trước giường tôi.

      "Đây" Bà Pmfrey ân cần : "Uống hết".

      Bà ấy đưa cho tôi bình ma dược , tôimột ngụm uống hết.

      "Ô!" Mùi ma dược này buồn nôn nênlời tôi kích động muốn nôn ra, nước mắt nướcmũi đồng thời chảy xuống.

      Giáo sư Snape nhìn tôi thê thảm vậy, khóemiệng bên nhướng lên chế nhạo. Malfoymột câu cũng dám theo sát ở phía sau ông ấy, cúi đầu.

      Cậu ta hướng bà Pomfrey gật đầu, chuẩn bị ra.

      "Ồ, Severus, thầy thể đối xử với trò ấy như vậy!" Bà Pmofrey vừa lòng hai tay chống nạnh, bà ấy có lẽ là trong số ít ngườikhông sợ nọc độc và lạnh lùng của giáo sưSnape: "Trò ấy cần nghỉ ngơi! Ít nhất cả ngày!".

      Tôi sợ hãi nhìn về phía giáo sư Snape, sắc mặtông ấy biến thành màu đen rồi. Bà Pomfreysờ đầu tôi : "A, cần để ý, ta xin phép giáo sư cho tiết học ngày mai".

      Tôi cảm ơn, giáo sư Snape từ lỗ mũi hừ tiếng, hùng hổ rời khỏi phòng chữa bệnh, Malfoy ngoan ngoãn theo sát ở phía sau.

      Chương 14: Quidditch

      Vào ngày lễ Halloween, tôi dành trọn buổi chiều ở lại thư viện đọc sách, đến khi sắc trời có hơi tối mới nhớ tới bữa tối Halloween, Lúc vộivã hướng nhà ăn chạy , đúng lúc tình cờ gặphuynh trưởng Hugh Coffey mang theo tất cả học sinh Slytherin hướng phòng sinh hoạt chung đitới.

      Tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưngmà tôi cảm thấy, vẫn là là tốt hơn.

      Trang trí phòng nghỉ cùng chỗ bình thườngkhông giống nhau, có cái bàn lớn, mặtbàn đầy thức ăn thịnh soạn. Mọi người ngồi xung quanh ở trước bàn xì xào bàn tán. Các học sinh lớn cau mày, các học sinh mặt lộ vẻhoảng sợ, cho dù món ăn ngon cũng khiến cho vẻ mặt bọn họ thay đổi.

      Tôi rất muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì mà đến cả bữa tối Halloween thay đổi đến chỗphòng nghỉ, nhưng mà tôi nghĩ, cho dù tôi hỏi rấtcó thể mọi người cũng trả lời tôi........

      Cho nên tôi lặng lẽ trở về phòng, tắm rửa mộtcái, hơn nữa trước khi ngủ vẫn tiếc nuối khôngthể ăn được bữa tối.

      Ngày hôm sau nghe tin tức lớn, đêm qua có quái vật vào Hogwarts -------- Quý Hermione Granger Gryffindor, mình rời khỏi tập thể tìm quái vật, bởi vì cho rằng chính mình có năng lực chế phục nó. Mà cậu bé Chúa Cứu thế Harry Potter cùng bạn cậu RonWeasley, ở nghìn cân treo sợi tóc đánh ngã quáivật, cứu mạng.

      "Là Harry Potter! Harry Potter chế ngự quái vật!".

      Tất cả mọi người như vậy. Khi Potter và cậubạn tóc đỏ rực đắc ý vào nhà ăn, cậu ta nhậnđược cái nhìn chăm chú và hoan hô nhiệt tình hơn so với ngày xưa, dù rằng cậu ta xem ra cũng phải cực kỳ hưởng thụ những thứ này.

      Tôi hơi nhíu mày. Tôi biết Granger là bé ngạo mạng và biết nặng như vậy.Nhưng mà, Granger cũng biện bạch hànhvi của mình........ Thân là người ngoài, tôicũng cần phải ở đây gây nhiều chú ý.

      Khiến tôi giật mình, lễ Halloween qua , Hermione Granger vậy mà cùng Potter vàWeasley thành bạn bè. Bây giờ ở thư việnthường xuyên gặp tổ ba người vẻ mặt Granger nghiêm khắc thúc giục bọn họ làm bài tập, hoặc là thảo luận vấn đề (dưới tình hình chung, thảo luận phát triển biến hóa thành cãi vã).

      thể , có lẽ thư viện cũng thích hợp nhóm con sư tử Gryffindor tranh cãi ầm ĩ........ Ví dụ như vị Weasley bên ngườiChúa Cứu Thế kia, cậu ta luôn luôn quên giảm giọng mình, thế nên tổ ba người Chúa Cứu Thế thường xuyên bị bà Pince quản lý sách lạnh lùng ngăn lại, hoặc là ràng đuổi ra.

      Hơn nữa chỗ Chúa Cứu Thế xuất , có nhiều học sinh mượn danh nghĩa "Đọc sách"nhìn Chúa Cứu Thế -------

      là, đám người, rất, ồn ào. Trước kia tôi còn ngẫu nhiên gặp Blaise Zabini im lặng ở bàn dài thư viện đọc sách, kể từ khi Potter xuất ,Zabini còn có xuất nữa........

      Tôi và Hermione vẫn gật đầu chào, mỗi lần gặp mỉm cười.

      Điều này làm cho Ron Weasley rất căm giận.

      "Hermione, bồ làm sao có thể! ta là Slytherin!" La Ân thấp giọng hét.

      "A, được rồi Ron, mình cảm thấy cậu ấy rất tốt.......".

      "Bồ phải cẩn thận, ta nhất định là ngườihư hỏng! Slytherin hề thích phù thủycó xuất thân gia đình Muggle như bồ!".

      "Nhưng mà Ron....... Mình nghe , mẹ Hopper cũng là Muggle".

      "Hừ!" Ron cho là đúng : "Rất ít hỗnhuyết vào Slytherin, ta có thể vào , có thể nghĩ ta có bao nhiêu tà ác!".

      Đối với vị Ron Weasley này, tôi cho rằng bộ não cậu ta bị phân loại nhà tẩy não rồi, thế chonên so sánh với em sinh đôi cậu ta, dường như theo chủ nghĩa giáo điều(*), có chỉ sốIQ và cũng đáng .

      (*)Chủ nghĩa giáo điều:tin theo tín đồ mộtcách trung thành tuyệt đối.

      Tháng Mười , bắt đầu mùa giải Quidditch,Harry Potter làm vũ khí bí mật Gryffindor, cầu thủ mới sân khấu, mọi người cực kỳ giật mình, bởi vì cơ bản học sinh năm thứ nhất khônghề cho phép thi đấu Quidditch.

      Malfoy ghen tị cực kỳ. Trận đầu Gryffindor đối chiến Slytherin, mà cậu ta cũng có nhậnđược chấp thuận đặc biệt gia nhập đội bóng.

      "Đây là mày cho cậu ấy cơ hội đấy!" Ron đắc ý hả hê chọc Malfoy.

      Mặt Malfoy tức giận đến tái mét.

      Từ khi Malfoy ném phá cảnh tuyết cầu của tôi, hại tôi mất máu nghiêm trọng, cậu ta cơ bản rất ít lại tìm tôi rắc rối, chỉ là mỗi lần nhìn thấytôi vẫn mang vẻ mặt khinh thường hừ mũi nhìn tôi.

      Tôi đoán là giáo sư Snape đa gì đó với cậuta.

      Tôi cực kỳ biết ơn ------ cứ việc mỗi lần đối mặt khuôn mặt u giáo sư Snape vẫn nhịn khôngđược lạnh run.

      Sau đó thăm dò vài lần, tôi có thể kiên cườngxuất ở nơi công cộng rồi.

      Cũng chính bởi vì vậy, tôi may mắn bất chấpmưa gió, xem trận đấu Gryffindor cùng Slytherin.

      Slytherin chơi rất, ờ, dâng trào, rất dã man vàkhông phải tầng lớp quý tộc.

      Nhìn xong tôi xác định chắc chắn Slytherin và đánh giá đầy đủ ấn tượng rằng ba nhà khác nhau hoàn toàn, tuyệt đối hèn hạ và từ thủđoạn.

      Potter ở trong trận đấu, cái chổi thần bay từng lần thể khống chế, nhưng mà cậu ta vẫn lấy được banh Snitch vàng.

      Tôi vốn tưởng là tôi căn bản cần thắngthua, nhưng mà Slytherin bị thua trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy có chút thất vọng.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Quidditch

      Vào ngày lễ Halloween, tôi dành trọn buổi chiều ở lại thư viện đọc sách, đến khi sắc trời có hơi tối mới nhớ tới bữa tối Halloween, Lúc vội vã hướng nhà ăn chạy , đúng lúc tình cờ gặp huynh trưởng Hugh Coffey mang theo tất cả học sinh Slytherin hướng phòng sinh hoạt chung tới.

      Tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi cảm thấy, vẫn là là tốt hơn.

      Trang trí phòng nghỉ cùng chỗ bình thường giống nhau, có cái bàn lớn, mặt bàn đầy thức ăn thịnh soạn. Mọi người ngồi xung quanh ở trước bàn xì xào bàn tán. Các học sinh lớn cau mày, các học sinh mặt lộ vẻ hoảng sợ, cho dù món ăn ngon cũng khiến cho vẻ mặt bọn họ thay đổi.

      Tôi rất muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì mà đến cả bữa tối Halloween thay đổi đến chỗ phòng nghỉ, nhưng mà tôi nghĩ, cho dù tôi hỏi rất có thể mọi người cũng trả lời tôi........

      Cho nên tôi lặng lẽ trở về phòng, tắm rửa cái, hơn nữa trước khi ngủ vẫn tiếc nuối thể ăn được bữa tối.

      Ngày hôm sau nghe tin tức lớn, đêm qua có quái vật vào Hogwarts -------- Quý Hermione Granger Gryffindor, mình rời khỏi tập thể tìm quái vật, bởi vì cho rằng chính mình có năng lực chế phục nó. Mà cậu bé Chúa Cứu thế Harry Potter cùng bạn cậu Ron Weasley, ở nghìn cân treo sợi tóc đánh ngã quái vật, cứu mạng.

      "Là Harry Potter! Harry Potter chế ngự quái vật!".

      Tất cả mọi người như vậy. Khi Potter và cậu bạn tóc đỏ rực đắc ý vào nhà ăn, cậu ta nhận được cái nhìn chăm chú và hoan hô nhiệt tình hơn so với ngày xưa, dù rằng cậu ta xem ra cũng phải cực kỳ hưởng thụ những thứ này.

      Tôi hơi nhíu mày. Tôi biết Granger là bé ngạo mạng và biết nặng như vậy. Nhưng mà, Granger cũng biện bạch hành vi của mình........ Thân là người ngoài, tôi cũng cần phải ở đây gây nhiều chú ý.

      Khiến tôi giật mình, lễ Halloween qua , Hermione Granger vậy mà cùng Potter và Weasley thành bạn bè. Bây giờ ở thư viện thường xuyên gặp tổ ba người vẻ mặt Granger nghiêm khắc thúc giục bọn họ làm bài tập, hoặc là thảo luận vấn đề (dưới tình hình chung, thảo luận phát triển biến hóa thành cãi vã).

      thể , có lẽ thư viện cũng thích hợp nhóm con sư tử Gryffindor tranh cãi ầm ĩ........ Ví dụ như vị Weasley bên người Chúa Cứu Thế kia, cậu ta luôn luôn quên giảm giọng mình, thế nên tổ ba người Chúa Cứu Thế thường xuyên bị bà Pince quản lý sách lạnh lùng ngăn lại, hoặc là ràng đuổi ra.

      Hơn nữa chỗ Chúa Cứu Thế xuất , có nhiều học sinh mượn danh nghĩa "Đọc sách" nhìn Chúa Cứu Thế -------

      là, đám người, rất, ồn ào. Trước kia tôi còn ngẫu nhiên gặp Blaise Zabini im lặng ở bàn dài thư viện đọc sách, kể từ khi Potter xuất , Zabini còn có xuất nữa........

      Tôi và Hermione vẫn gật đầu chào, mỗi lần gặp mỉm cười.

      Điều này làm cho Ron Weasley rất căm giận.

      "Hermione, bồ làm sao có thể! ta là Slytherin!" Ron thấp giọng hét.

      "A, được rồi Ron, mình cảm thấy cậu ấy rất tốt.......".

      "Bồ phải cẩn thận, ta nhất định là người hư hỏng! Slytherin hề thích phù thủy có xuất thân gia đình Muggle như bồ!".

      "Nhưng mà Ron....... Mình nghe , mẹ Hopper cũng là Muggle".

      "Hừ!" Ron cho là đúng : "Rất ít hỗn huyết vào Slytherin, ta có thể vào , có thể nghĩ ta có bao nhiêu tà ác!".

      Đối với vị Ron Weasley này, tôi cho rằng bộ não cậu ta bị phân loại nhà tẩy não rồi, thế cho nên so sánh với em sinh đôi cậu ta, dường như theo chủ nghĩa giáo điều(*), có chỉ số IQ và cũng đáng .

      (*)Chủ nghĩa giáo điều: tin theo tín đồ cách trung thành tuyệt đối.

      Tháng Mười , bắt đầu mùa giải Quidditch, Harry Potter làm vũ khí bí mật Gryffindor, cầu thủ mới sân khấu, mọi người cực kỳ giật mình, bởi vì cơ bản học sinh năm thứ nhất hề cho phép thi đấu Quidditch.

      Malfoy ghen tị cực kỳ. Trận đầu Gryffindor đối chiến Slytherin, mà cậu ta cũng có nhận được chấp thuận đặc biệt gia nhập đội bóng.

      "Đây là mày cho cậu ấy cơ hội đấy!" Ron đắc ý hả hê chọc Malfoy.

      Mặt Malfoy tức giận đến tái mét.

      Từ khi Malfoy ném phá cảnh tuyết cầu của tôi, hại tôi mất máu nghiêm trọng, cậu ta cơ bản rất ít lại tìm tôi rắc rối, chỉ là mỗi lần nhìn thấy tôi vẫn mang vẻ mặt khinh thường hừ mũi nhìn tôi.

      Tôi đoán là giáo sư Snape đa gì đó với cậu ta.

      Tôi cực kỳ biết ơn ------ cứ việc mỗi lần đối mặt khuôn mặt u giáo sư Snape vẫn nhịn được lạnh run.

      Sau đó thăm dò vài lần, tôi có thể kiên cường xuất ở nơi công cộng rồi.

      Cũng chính bởi vì vậy, tôi may mắn bất chấp mưa gió, xem trận đấu Gryffindor cùng Slytherin.

      Slytherin chơi rất, ờ, dâng trào, rất dã man và phải tầng lớp quý tộc.

      Nhìn xong tôi xác định chắc chắn Slytherin và đánh giá đầy đủ ấn tượng rằng ba nhà khác nhau hoàn toàn, tuyệt đối hèn hạ và từ thủ đoạn.

      Potter ở trong trận đấu, cái chổi thần bay từng lần thể khống chế, nhưng mà cậu ta vẫn lấy được banh Snitch vàng.

      Tôi vốn tưởng là tôi căn bản cần thắng thua, nhưng mà Slytherin bị thua trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy có chút thất vọng.
      thuyt thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Nicholas Flamel

      Lễ Giáng Sinh nhanh đến, đại sảnh trường học được trang trí lộng lẫy và nguy nga.

      Giáo sư McGonagall bắt đầu thu thập danh sách ở lại Gryffindor, giáo sư Snape đem danh sách này đưa cho huynh trưởng Hugh Coffey.

      Huynh trưởng Hugh Coffey lạnh lùng liếc tôi vài ngày trước vui mừng thấy bộ dáng thu dọn hành lý, ở danh sách đề chữ "". Người trong Slytherin có truyền thống đón lễ Giáng sinh.

      Cách ngày trước, tôi như cũ thư viện, hy vọng có thể mượn sách hay và ý nghĩa, để cuộc sống nghỉ đông của tôi phong phú.

      Ở đó, tôi lại đụng phải tổ ba người Chúa Cứu Thế Gryffindor, bọn họ giống như ở đây tìm kiếm gì đó.

      Granger nhìn tôi, do dự tới: "Hopper? Bồ có thể giúp mình việc ?".

      Ron Weasley kinh ngạc nhìn bé, gầm thét: "Bồ điên rồi sao? ta chính ta học trò của Lão Biên Bức đầu đầy mỡ đó!".

      Tôi kịp phản ứng "Đầu đầy mỡ - Lão Biên Bức" là chỉ người nào, trong lòng có chút thoải mái.

      Giáo sư Snape ngăn cản tôi tiếp tục bị chịu nhục, mang tôi chữa thương. Ông ấy là Chủ nhiệm của tôi.

      Tôi biết ơn ông ấy, hơn nữa ngưỡng mộ kiến thức của ông ấy......... Tuy là tôi vẫn sợ bộ mặt hung dữ của ông ấy.......

      Granger quay đầu nhìn chằm chằm Weasley: "Mình biết! Nếu chúng ta dành hai tuần mà tìm thấy, như vậy người duy nhất cũng chỉ có Hopper, tin tưởng mình, kiến thức của bồ ấy rất thông thái".

      Weasley hậm hực, lẩm bẩm câu gì đó.

      Potter cẩn thận nhìn kỹ tôi.

      Tôi so với Potter gầy vẫn còn thấp nửa đầu, ước chừng cậu ta cũng có nhìn tôi có tính đe dọa nào, vì thế ấp a ấp úng hỏi tôi: "Ách...... Bồ có biết....... Nicholas Flamel ?".

      Tôi có chút buồn bực thái độ bọn họ, nhưng mà tôi quả có quan hệ với bọn họ, mới vừa rồi Granger khen lại khiến tôi thể ra chữ " biết", đành phải kiềm chế vui trong lòng.

      "Người này có lịch sử rất nổi tiếng ở Châu Âu. Truyền thuyết ông ta cầm trong tay quyển Luyện Kim Thuật đến chỗ người Do Thái, trở thành Luyện Kim Đại Sư, Newton cũng phiên dịch tác phẩm của ông ta.......".

      "Newton!" Granger kinh hô.

      "Đúng vậy, chỉ có ông ấy, 600 năm qua thu hút rất rất nhiều người.......".

      "600 năm!" Weasley ngắt lời của tôi .

      "Đúng vậy!" Tôi đối với cậu ta cũng có thể khách sáo như vậy, giọng có chút gượng gạo: "Có người ông ta luyện thành ma pháp vẫn sống đến bây giờ".

      Potter kinh ngạc tiếng, giống như muốn cái gì, lại im lặng.

      "Quả nhiên bồ có biết!" Granger hưng phấn nhìn tôi.

      Tôi dịu dàng : "A, mình có thấy quyển tiểu sử phong tục tập quán dân tộc. Mình nghĩ bồ có thể biết, Granger. Ông ta ở Muggle cũng rất nổi tiếng phải sao?".

      Granger bối rối phen: "Mình chỉ là....... Chỉ là, a! Mình là , những năm tháng cuộc sống của ông ấy như vậy, mình chỉ là có đem tên và những điều trong truyền thuyết này liên hệ cùng nhau. Xem ra ông ấy cũng là phù thủy, phải ?".

      Cố bé hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng.

      Potter ở phía sau bé kìm nén đỏ mặt, Weasley hưng phấn mà kéo tay áo cậu ta.

      Tôi nhìn bọn họ ra muốn thảo luận cái gì đó nghĩ muốn bị tôi nghe thấy, đơn giản chỉ cần điểm lên đầu Granger, tôi ôm sách tránh .

      Tôi cũng cần thiết quan tâm hiểu biết nhóm cậu ta vì sao tìm tên này, vì sao thể bị giáo sư Snape phát . Nhưng mà thái độ bọn họ, cần tôi giúp đỡ, vẫn cẩn thận đề phòng thái độ của tôi (cũng bởi vì tôi là Slytherin!), khiến tôi cảm thấy thoải mái.

      Tôi thư viện, tới Tháp cú mèo, mượn cú mèo gửi cho Blasie bức thư, với xế chiều ngày mai tôi trở về.

      Lúc về nhà, tôi vẫn thông minh cùng Granger khoang. bé là tổ ba người Chúa Cứu Thế là người duy nhất mà tôi có cảm tình.

      Sau đó đến chỗ sân ga số chín ba-phần-tư, trải qua chờ đợi đến buồn chán, qua tường đá, tới Muggle ở Luân Đôn.

      Granger hỏi tôi: "A, mình thấy ba mình rồi. ai tới đón bồ sao? Cần mình giúp bồ ?".

      Tôi nhìn hướng cách đó xa, thấy Blaise của tôi từ trong đám người chen qua hướng tôi cười lớn vẫy tay.

      Tôi : " cần, mẹ mình đến rồi!".

      Granger theo ngón tay tôi nhìn qua, giật mình : "Đó là mẹ bồ sao? Thực trẻ!".

      "Đương nhiên!" Tôi thể phủ nhận trong lòng tôi rất đắc ý và tự hào.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Khách lễ Giáng sinh

      Tôi và Blaise từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên xa cách lâu như vậy. Bởi vì tôi có cú mèo, học kỳ này cũng yên tĩnh, cho nên chúng tôi cũng rất ít thư từ qua lại. Nhìn trông rất hạnh phúc.

      Chúng tôi lôi kéo tay nhau nôn nóng về nhà của chúng tôi.

      Trong nhà ngoài dự đoán của tôi, cư nhiên lại ngăn nắp sạch , mà còn ràng mua đồ mới gì đó, dường như cũng đầy đặn chút, hai gò má đỏ bừng, xem ra có tôi ở đây cuộc sống của rất tốt.

      "Bảo bối, con cao rồi" đánh giá từ xuống tôi phen, nhào qua ôm tôi, vô cùng thân thiết vò đầu tôi.

      "Đúng vậy, cuộc sống trường học rất tuyệt" Tôi cười . thể phủ nhận cuộc sống trường học so với trong nhà như nước phằng rất tốt, vốn vóc dáng tôi có chút gầy, rốt cuộc bây giờ có thịt.

      đem cằm để tại đầu tôi: "Vậy con ở nhà nào, hả? Ravenclaw?".

      Tôi cũng có đem chuyện phân loại nhà cho Blaise, bởi vì tôi khỏi hơi có chút nghi ngờ.

      ", phải. Blaise, làm sao mẹ biết nhà Ravenclaw?".

      cười nâng mặt tôi, lại tránh câu hỏi của tôi: "A, bảo bối, hẳn là Hufflepuff ?" Nhìn mặt biết làm sao tôi, an ủi tôi: "Ừ....... Kỳ Hufflepuff cũng sao, rất tốt a".

      Rất có thể là ba từng nhắc đến với ....... Tôi bất đắc dĩ : "Là Slytherin".

      xem ra rất kinh ngạc.

      "Mẹ nghĩ rằng....... Mẹ nghĩ con vào Gryffindor, cũng vào Slytherin".

      Tôi buồn bực trả lời: "Con cũng cho rằng như vậy".

      "Ừ....... Con....... Cùng bạn học ở chung có tốt ?" cẩn thận hỏi.

      Quả nhiên cho dù là , cũng nghe lời đồn tốt của Slytherin.

      Tôi có thể rằng nhà Slytherin nổi tiếng chưa?

      Nhưng mà vẫn nghĩ muốn để cho Blaise biết tôi bị lập, buồn.

      ", . Chủ nhiệm Slytherin con là người rất tốt và dịu dàng còn rất có tài nữa, ông ấy chăm sóc con rất tốt" Mặt tôi đổi sắc mỉm cười liều.

      " vậy chăng?" nhìn tôi thoáng yên lòng, luôn luôn đơn thuần như vậy.

      Tôi bên dùng lực gật đầu bày tỏ xác định, bên chút để ý nghĩ đến:

      Những lời này nếu là bị giáo sư Snape biết.......

      Tôi khỏi run lên cái.

      nhạy cảm chú ý: "Lạnh ? Có muốn mẹ lấy quần áo cho con ?".

      Kỳ tôi lạnh. Từ lúc trong trường học, tôi vẫn đem quần áo kèm theo bùa chú giữ ấm. Nhưng mà tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngăn cản đề tài này.

      Ngày hôm sau chúng tôi dọn dẹp nhà, cùng mua sắm, Blaise thậm chí còn mua gốc cây cây thông Noel nho . Chúng tôi mang chuông, ngôi sao và cùng vài thứ trang sức khác.

      "Thân ái, mẹ có thể mời người khác cùng chúng ta đón lễ Noel ?" Blaise hỏi tôi.

      Hiếm thấy Blaise nghĩ muốn mời người khác, tôi có chút tình nguyện : "Được rồi".

      Lễ Noel tôi ở bên ngoài trở về nhà, thấy người đàn ông ở nhà chúng tôi bận rộn ở trong phòng bếp, bàn bày đầy đồ ăn.

      "Thân ái, đây là Mr. Walker, hai người gặp " Blaise kéo ông ấy ra phòng bếp, hướng tôi giới thiệu.

      Ông ấy chừng ba mươi tuổi, trán hơi hói, cho nên so với tuổi ông ta hơi già. Tôi nháy mắt mấy cái, rốt cuộc nhớ tới, ông ấy chính là người làm thuê ở chủ cửa hàng Blaise làm.

      Ông ấy nhìn tôi ôn hòa cười, xem ra có chút lo lắng.

      Tôi nhìn thấy mũi ông ấy thấm ra mồ hôi, lại nhìn Blasie: "A, Blaise, hai người .......".

      "Đúng vậy!" Khuôn mặt Blaise nở nụ cười, nắm người đàn ông chắc mập: "Người đàn ông của mẹ".

      Tôi rồi, khuôn mặt Blaise tuy là thể tính rất được, nhưng mà sức sống mười phần, lại có đôi mắt rất đẹp. Cho dù là mang theo con riêng như tôi, những năm gần đây cũng có người theo đuổi. Chỉ là vẫn bị tôi chiếm qua nhiều lực chú ý, bởi vậy tuổi trẻ luôn luôn đơn.

      Xem ra, trong thời gian có tôi, cuối cùng vì bản thân tìm kiếm hạnh phúc.

      Ngẫm lại bộ dáng vừa rồi Walker bận rộn ở phòng bếp, giống như làm việc nhà rất nhiều. Tôi cuối cùng cũng ràng vì sao trong nhà lúc tôi về lại sạch như vậy.

      Đó là người dịu dàng, người đàn ông biết chăm sóc.

      Tôi hơi có chút yên tâm, lại có chút mất mác. Nhưng mà tôi cuối cùng vẫn cười: "A, chúc mừng mẹ, Blaise".
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :