1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Lộ gặp Thần An

      ***


      chầm chậm bước tới trước mặt , mỗi bước, hô hấp lại xiết chặt thêm phần.

      Đến khi rốt cuộc đứng trước mặt , mặc dù cúi đầu nên thấy được ánh mắt của nhưng vẫn cảm nhận được luồng áp lực phát ra từ , sắp hít thở được nữa rồi…..

      “Ngẩng đầu lên!” giọng lạnh lùng đỉnh đầu vang lên.

      Lòng chợt run lên, choáng nha, tự cho mình là Hoàng đế sao? Giọng điệu ra lệnh cũng chẳng khác nào mấy vị Hoàng đế thời xưa.

      Trong đầu thoáng hình ảnh lần đầu gặp mặt năm năm trước, kẻ tám lạng người nửa cân cứ giằng co, hình như lúc đó tính tình của cũng rất khó chịu và chịu hợp tác…

      dám nhìn tôi?” Tâm hồn lơ lừng giữa chín tầng mây lại lần nữa bị giọng của kéo về.

      Aizz! Có cái gì dám? Trong lòng hừ lạnh tiếng, Tả Tam thiếu của năm năm trước phải càng ép buộc lại càng phản kháng sao? Cuối cùng vẫn thoát được “thủ đoạn ngoan độc” của đấy thôi.

      Chỉ là… giờ cũng giống như trước kia… sớm còn là Hạ Vãn Lộ tràn đầy tự tin vô ưu vô lo, mà , cũng phải là chàng thiếu niên biết làm gì của năm đó nữa.

      Tâm tình lại trở nên suy sụp, lúc này thậm chí còn nhận ra

      Đúng nha! Dù sao cũng nhận ra, Hạ Vãn Lộ, còn ở đây sợ hãi cái gì?!

      đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì quá xúc động cho nên khuôn mặt cũng ửng hồng.

      Giống như dự đoán, lúc cùng mặt đối mặt, trong mắt chỉ có xa lạ chút xao động cùng vẻ lạnh nhạt như nước, mặc dù, đôi mắt ấy sáng như những vì sao……

      cảm thấy lòng mình hỗn loạn nhưng cũng mâu thuẫn, vừa cảm thấy mất mác vì lạnh nhạt nhận ra mình đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn.

      “Chuẩn bị xong chưa? Trò chơi bắt đầu! Chuẩn bị ____ bắt đầu!”

      đợi ổn định lại tâm tình, trò chơi chính thức bắt đầu với những tiếng cười đùa ầm ĩ. kịp nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống đem quả bóng bàn nhét vào ống quần bên trái của , sau đó nhanh chóng di chuyển lên .

      Mắt thấy phải lăn đến giữa hai đùi, lên chút nữa, dĩ nhiên là phải qua

      do dự chút, bàn tay hơi run, gương mặt cũng bất giác ửng hồng.

      Chợt nhớ tới năm mười tám tuổi ấy, nghiêm mặt nhắn của mình, đứng trước mặt ra lệnh “Cởi quần”, còn lớn giọng : “Có gì đặc biệt hơn người, chị đây cũng phải là chưa từng thấy qua…”

      Khi đó còn có thể trấn định như thế, nhưng sao hôm nay ngược lại tay cũng phát run đến toát mô hôi đây?

      Xung quanh càng lúc càng ầm ĩ, đàn ông huýt gió, phụ nữ lại thét chói tai, muốn lật tung nóc nhà rồi.

      “Thua…” đỉnh đầu truyền đến giọng quỷ mị.

      Da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát, kịp nghĩ nhiều như vậy, hạ quyết tâm, lập tức nhắm mắt đẩy quả bóng bàn lăn qua cái đũng quần…

      Chết tiệt, đúng là kẻ háo sắc! Cư nhiên…

      Khi bàn tay phát run của chạm đến độ cứng quen thuộc nhịn được kêu tiếng, lập tức buông tay, quả bóng bàn từ trong ống quần cũng rơi ra ngoài.

      Mà lúc này, ba cặp đôi khác hoàn thành trò chơi.

      Tiêu Y Đình chỉ sợ thiên hạ loạn chạy tới, chớp mắt đầy ái muội: “Hạ Hạ! kêu cái gì vậy?”

      “Tôi…” biết trả lời thế nào, chẳng lẽ là bị cứng rắn của dọa sợ sao?

      Nhưng mà, Tiêu Y Đình đối với chuyện tốt này sớm có chuẩn bị, đưa tay nhắm về nơi đó của Tả Thần An, sau đó hưng phấn giống như phát ra đại lục mới: “Lão Tam cứng rắn! A ha ha! Lão Tam, cậu thua rồi!”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Lộ gặp Thần An



      đời này, dám sờ tới đũng quần của Tả thiếu, xem ra cũng chỉ có Tiêu Y Đình này thôi, ngay cả những bạn tin đồn của Tả thiếu cũng có cam đảm nha…

      Tất nhiên, còn có của năm năm trước…

      nhớ tới mình năm đó ép giường giở trò, mà chỉ có thể lúng túng hô “ dám vô lễ”, bất giác “phì” cười.

      Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại thực cười, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, ánh mắt sáng như sao, hàm răng trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người.

      nhìn , ánh mắt lạnh nhạt như nước, đem nụ cười của thổi bay theo gió.

      cúi đầu, nhịn được lè lưỡi cái, thu lại nụ cười.

      Đối với việc Tiêu Y Đình đem chuyện xấu hổ của rêu rao khắp nơi, cũng tức giận, chỉ nhàn nhạt : “Thua thua chứ sao…chẳng phải cậu cũng như vậy sao?”

      “Tôi vốn đứng thứ hai!” Tiêu Y Đình vô sỉ, càng bỏ qua cho : “Còn nữa, cậu vừa cái gì? Cái gì gọi là thua thua? Có thể tiện nghi như vậy sao? Đừng có phá hư quy định trò chơi, thua phải phạt.”

      Mấy người này, chơi cũng để ý đến hậu quả, lại càng có chừng mực.

      Tả Thần An sớm chuẩn bị tinh thần, cái gọi là “phạt” của Tiêu Y Đình chỉ sợ cũng biến thái kém, chỉ là biến thái đến mức nào thôi? Con mắt linh động liếc về phía Hạ Vãn Lộ, hàm chứa tia đùa giỡn: “ hại tôi thua, nên thế nào cho phải đây.”

      quay mặt chỗ khác, đàn ông kiểu gì vậy! Thua rồi đổ thừa sao? Cũng phải là chủ động muốn chơi, hơn nữa, lại còn muốn thay chịu phạt?

      “Hạ Hạ tiểu thư hình như là người ít nha?” Tiêu Y Đình cười : “Nhưng mà sao, lão Tam nhà chúng ta cũng là cái hũ nút, hai người ở cùng chỗ cũng sợ buốn bực đâu.”

      “Lão Nhị! Cậu lắm chuyện!” Tả Thần An trầm .

      Hạ Vãn Lộ im lặng lên tiếng, rất ít sao? Chẳng phải, có người luôn sợ ầm ĩ. Lúc ồn ào đến mức thể nào yên tĩnh được, ấn đầu vào ngực, cho phép chuyện, hoặc là nâng đầu , trực tiếp dùng miệng bịt kín môi , còn đây là cách tốt nhất để ngăn nhiều.

      Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Y Đình dùng chứng minh chân lý – có số việc tuyệt thể nghĩ, vừa nghĩ biến thành

      Chỉ nghe Tiêu Y Đình hắng giọng tuyên bố biện pháp xử phạt, đồng thời đưa ra hai lựa chọn, hai chọn : A là lựa chọn Tả Thần An và Hạ Hạ hôn nhau trong vòng năm phút, B là lựa chọn Tả Thần An uống sạch năm bình rượu xái (hàm lượng còn 60 – 70%.).

      xong, Tiêu Y Đình liền kêu phục vụ bưng rượu tới, tuy là bình , nhưng uống vào năm bình này e là cũng phải gục, tửu lượng của cũng phải cao nha.

      Năm bình rượu ngay ngắn đặt trước mặt Tả Thần An, Tiêu Y Đình có ý tốt cười cười: “Lão Tam…thế nào?” mặt bày ra bộ “tôi biết thừa cậu” vô cùng đắc ý.

      Ánh mắt thâm thúy của Tả Thần An lướt qua vẻ mặt đắc ý của Tiêu Y Đình, lại nhìn sang Hạ Vãn Lộ, nhìn thấy ánh mắt của , co hốt hoảng cúi đầu. Nếu chọn A phải làm thế nào? Hôn ư? lại hôn nhau nữa sao? Nếu vậy nên cự tuyệt hay là tiếp nhận?

      Đúng lúc mấu chốt, lão Đại Trữ Chấn Khiêm vốn vẫn buồn bực tiếng nào lại lên tiếng trước: “Lão Nhị, lần này chơi hơi quá rồi, Hạ Hạ cũng phải là người của chúng ta, làm vậy tôn trọng người ta rồi.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Lộ gặp Thần An

      ***

      Tiêu Y Đình cho là thế phản bác: “Lão Đại, Hạ Hạ tiểu thư còn chưa lên tiếng, cậu ở đây lo vớ vẩn cái gì?” xong lại chĩa mũi dùi về phía Tả Thần An: “Lão Tam, , cậu chọn cách nào?”

      Cả gian lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tả Thần An, đây chính là màn kịch hay khó gặp…

      Tả Thần An thế nhưng vẫn như cũ ngồi ghế sa lon, bắt chéo hai chân, vẻ suy ngẫm, hỏi lại : “ …Tôi nên chọn thế nào?”

      câu ra, hai đồng thời thay đổi sắc mặt, Hạ Vãn Lộ, còn lại là Kiều Á.

      “Tả thiếu.”

      Kiều Á vừa muốn mở miệng bị Tả Thần An ra hiệu cắt đứt, đồng thời ngón tay rất khí phách chỉ thẳng vào Hạ Vãn Lộ: “Tôi hỏi ấy!”

      Hạ Vãn Lộ trong lòng lại run lên, nâng mắt lén nhìn , lại thấy ngông nghênh ngồi đó, giống như đại thiếu gia tính tình gàn dở của năm năm trước.

      Năm năm trước làm thế nào đối phó được ? nhớ lại cảm giác của năm năm trước.

      Đúng rồi…lấy cường quyền chế ngự ác bá!

      hít hơi, cố gắng lấy hết dũng khí, giọng điềm tĩnh mà trong trẻo phá tan bầu khí yên tĩnh: “Biết, để tôi chọn!”

      xong, bình tĩnh bước tới bên cạnh , yên lặng đứng đó mấy giây. Trong lúc mọi người đều cho rằng chờ đợi Tả Thần An hôn mình, đột nhiên cầm lên bình rượu, mở nút bình sau đó ngửa cổ uống vào.

      Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng hít khí, còn , lau giọt rượu còn sót lại nơi khóe miệng, úp ngược bình rượu, bên trong còn giọt nào.

      nhìn , nặng nề đặt bình rượu lên bàn, sau đó cầm bình thứ hai lên, lại đến bình thứ ba…

      Trong suốt quá trình uống rượu, vẫn nhìn chớp mắt. nhớ tới lâu trước kia, vì đau lòng , cũng đoạt bình rượu của như vậy, ừng ực uống rượu trước mặt , khi đó, đau lòng vì , vậy tại thế nào?

      nhắm mắt lại, uống cạn bình rượu cuối cùng, giọt rượu uốn lượn từ khóe miệng rớt xuống.

      tiện tay đem bình rượu ném sang bên, đờ đẫn nhìn sang Tiêu Y Đình: “Như vậy được chưa?”

      “Nhưng…theo…” Tiêu Y Đình nhất thời cũng bị làm cho ngây người, lời có phần lộn xộn.

      Bên trong cũng có người chuyện, dường như tất cả mọi người đều bị hành động của dọa sợ.

      cười lạnh, nhấc chân chuẩn bị rời , bước chân lại hơi loạng choạng, cơ thể lắc lư, mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.

      Đột nhiên cảm giác vòng eo căng cứng, có người ôm , đỉnh đầu truyền đến giọng đùa giỡn: “ ai muốn cậy mạnh.”

      Hơi rượu xuyên qua dạ dày khiến cho thân thể của nóng lên, giống như bị thiêu đốt, cảm giác thiêu đốt này lan đến tận đáy mắt, hốc mắt cũng cay xè. phải muốn chọn sao? Còn muốn cậy mạnh? Năm năm này, vẫn mực cậy mạnh đấy thôi.

      “Mọi người cứ chơi vui vẻ, tôi trước.” Giọng quen thuộc lại phát ra đỉnh đầu .

      Ngay sau đó, giọng vô cùng ái muội của Tiêu Y Đình cũng vang lên: “Tuân lênh! Tả Tam thiếu tối nay hỏa khí lớn, mau dập lửa thôi, chỉ là, chỉ e rượu này tưới vào lửa, lửa càng cháy lớn thôi.”

      “Ngậm cái miệng của cậu lại!” Tả Thần An hơi tức giận quát.

      Nhưng Tiêu Y Đình lại cười ha hả, lão Tam là tức giận hay là vui mừng, cũng chỉ có chính cậu ta biết. Chỉ là, quản cái khỉ gió cậu ta tức giận hay vui mừng, Tiêu Y Đình dù sao cũng chả thèm sợ đấy.
      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Lộ gặp Thần An

      ***

      Hạ Vãn Lộ lúc này mới nghe , ra là Tả Thần An muốn đưa rời khỏi đây, trong lòng khỏi trở nên hoảng loạn, cau mày, chịu đựng men say ùn ùn kéo đến để đẩy ra: “Tránh ra! Cách xa tôi ra chút!”

      Nhưng đầu óc mê man, nửa điểm khí lực cũng có, chỉ có thể bước loạng choạng mặc nửa ôm nửa dìu bước ra ngoài, ánh mắt mê ly, miệng nỉ non kháng nghị: “Tôi …Buông tôi ra…”

      Sau lưng, Ninh Chấn Khiêm ngưng trọng nhìn bóng dáng hai người rời , mày nhíu lại: “Người phụ nữ này…có chút quen mặt…”, cuối cùng lắc lắc đầu: “ nhớ nổi gặp qua ở chỗ nào!”

      “Cậu cũng biết sao?” Tiêu Y Đình bát quái hỏi.

      Ninh Chấn Khiêm tỉ mỉ suy ngẫm, lại lắc đầu: “Chắc phải là phụ nữ của lão Tam, nếu tôi thể biết được.”

      Hạ Vãn Lộ bị Tả Thần An kéo , sắp ra đến cửa lớn lại nghe được tiếng gọi truyền tới từ cửa ra vào: “Hạ Hạ!”

      Đôi mắt nheo lại, những hình ảnh mở ảo chồng lên nhau, loáng thoáng nhận ra người đó chính là Hứa Tiểu Soái.

      “Tiểu Soái!” mơ màng gọi tiếng, bỗng nhiên dâng lên loại cảm động giống như gặp được người thân.

      Năm năm trước, lúc cùng đường, vô tình gặp được Hứa Tiểu Soái, theo cách của chính là, từ ngày đó Hứa Tiểu Soái bị coi như là “cái hố” của vậy. Quán bar này cũng là của Hứa Tiểu Soái,vừa mới khai trương, bởi vì muốn hát nên Hứa Tiểu Soái liền thay đổi phong cách trang trí ban đầu, những khóm hoa nhài kia cũng là vì mà trồng.

      từng đùa rằng, quán bar mà trang trí thành như vậy bị lỗ vốn mất thôi.

      Thế nhưng ta lại , lỗ lỗ! tình nguyện!

      Tối nay, ta nhận được điện thoại từ trưởng ban, Hạ Hạ ở trong quán hình như bị người ta khi dễ, ta vội vã chạy như điên tới đây. Lúc này, trong ánh sáng mờ mờ tối, Hứa Tiểu Soái nhìn thấy say khướt, bị người đàn ông kéo . ta lời lập tức đánh tới, đấm nhắm thẳng sống mũi Tả Thần An, đồng thời đoạt lại Hạ Vạn Lộ từ trong ngực .

      say, nhưng đầu óc vẫn đủ tỉnh táo, thấy Tiểu Soái động thủ đánh người, vội vàng ôm chặt lấy ta, hét lớn: “Tiểu Soái! Đừng đánh! Đừng…”

      Hứa Tiểu Soái con chưa kịp xông lên phía trước bị gắt gao ôm lấy, mặc dù sức lực lớn nhưng cũng khiến ta thể dễ dàng hành động, chỉ có thể căm tức hướng Tả Thần An rống lớn: “ Người nào TMD dám ở địa bàn của Hứa Tiểu Soái ta dương oai?! Cũng úp mặt vào nước tiểu tự xem lại mình.”

      Tả Thần An cảm thấy lỗ mũi nong nóng, vừa giơ tay sờ, tay dính đầy máu, bàn tay tự chủ nắm chặt thành quyền, bước ra khỏi bóng tối, con ngươi híp lại bắn ra tín hiệu càng thêm nguy hiểm.

      Bên trong Tiêu Y Đình và Ninh Chấn Khiêm cũng phát ra động tĩnh ở bên ngoài, chạy như bay đến, Tiêu Y Đình gắt gao giữ chặt Tả Thần An: “Lão Tam! Đừng xúc động! Muốn đánh hãy để chúng tôi lên! Cậu ngàn vạn lần được động!”

      Ninh Chấn Khiêm bước ra khỏi chỗ tối, sắc mặt trầm xuống: “Tiểu Soái! Đều là người mình.”

      Lúc này Hứa Tiểu Soái nhìn người bị mình đánh chính là Tả Thần An.

      Nếu về hậu nhân của các danh môn, con cháu thế gia, bọn họ đều biết lẫn nhau, cho dù nhà nào cũng thể chọc vào. Tả, Ninh, Tiêu ba nhà thế lực hùng hậu, Hứa gia nhà ta cũng thua kém, hơn nữa, quan hệ giữa Ninh gia và Hứa gia luôn rất tốt.

      Nhưng Hứa Tiểu Soái bất chấp tất cả những điều này, đem Hạ Vãn Lộ ôm vào trong ngực, đặc biệt ương ngạnh: “Người mình? Người mình sao còn đụng đến người phụ nữ của tôi?!”

      “Người phụ nữ của cậu?” Ninh Chấn Khiêm và Tả Thần An nhìn nhau, đôi mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc.

      Hứa Tiểu Soái khặng định: “ sai! Là người phụ nữ của tôi!”

      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Lộ gặp Thần An

      Hạ Vãn Lộ thò ra cái đầu có chút choáng váng, lẳng lặng tựa đầu lên bả vai Hứa Tiểu Soái, mới cảm thấy hình ảnh trước mặt bị lắc lư điên đảo. Trong mơ màng, loáng thoáng nhìn thấy bàn tay nắm chặt thành quả đấm của Tả Thần An dần dần buông lỏng, nhìn lên liền thấy quần áo của hơi xốc xếch, lên chút nữa lại thấy được đôi mắt sáng rực trong đêm tối.

      Mặc dù men say ập tới nhưng vẫn bị ánh mắt kia thiêu đốt, hốc mắt tự chủ ươn ướt, ra như vậy rất tốt, thực rất tốt.

      Chỉ cần sống tốt, muốn làm gì cũng được, cũng thấy hối hận, như vậy cần gì phải đau khổ nữa đây?

      gắt gao nắm chặt y phục của Hứa Tiểu Soái, tựa đầu vào vai ta, kéo ta ra, miệng ngừng cầu khẩn: “Tiểu Soái! Đừng náo loạn! Đừng gây với ta! Chúng ta có được ? Chúng ta ..”

      Hứa Tiểu Soái bị hơi thở hòa lẫn chút rượu của phả vào mặt trong khoảng cách gần như vậy cũng bắt đầu ý loạn tình mê, ý chí chiến đấu cũng vì thế mà từ từ biến mất, chẳng qua là, trong trường hợp này vẫn phải ra những lời ngoan độc, tay bá đạo ôm , dõng dạc tuyên bố: “Được, ấy bảo náo tôi làm khó. Có điều, các vị nhớ cho kỹ, người nào còn dám đụng đến cộng tóc người phụ nữ của Hứa Tiểu Soái tôi, tôi lật tung cả cái Bắc Kinh này lên”.

      xong, vươn tay ôm lấy Hạ Vãn Lộ bước lên xe, nghênh ngang rời .

      chưa từng nghĩ tới ngày như thế, trước mặt lại bị người đàn ông khác ôm . Nhưng mà, như vậy cũng tốt, nếu thành người xa lạ, hãy cắt đứt tất cả những hoài niệm về nhau thôi. phải, chính xác mà , là cắt đứt hoài niệm của , còn , căn bản cũng biết phải sao?

      Thần An, nhất định phải sống tốt, vui vẻ…

      Trong xe, nằm đó ánh mắt mê ly đờ đẫn, ngước nhìn bóng dáng cao gầy của qua tấm cửa kính, nước mắt tràn mi. “Em biết ta?”, Hứa Tiểu Soái vừa lái xe vừa mở miệng hỏi. “ biết”, lau những giọt nước mắt mặt, nhưng lại lau được đau đớn trong tim, từng trận từng trận cứa vào tim .

      Hứa Tiểu Soái cười : “Hạ Hạ, em có thể giấu giếm được sao? Tả Thần An, lão Tam của Tả gia, năm năm trước lấy bút danh Tế Hạ Hàm làm dấy lên trận cuồng phong trong giới nhạc, nổi danh khắp cả nước. Bốn năm trước lập ra công ty giải trítruyền thông Tế Hạ, được hậu thuẫn mạnh mẽ về tiền bạc của gia tộc cùng với tài năng kiệt xuất của bản thân và đội ngũ nhân viên hết sức trung thành, chỉ trong hai năm vươn lên vị trí đứng đầu. Nhưng mà tại sao lại là Tế Hạ, có liên quan tới em đúng ?”.

      Mỗi câu Tiểu Soái ra lại giống như chiếc búa từng nhịp từng nhịp đánh mạnh vào tim . Tế Hạ, Tế Hạ, chỉ với cái tên này, cũng nên cảm thấy thoải mái rồi đúng ? Chẳng qua là Thần An, nếu cuộc tế lễ, hãy để cho tất cả hóa thành cát bụi thôi.

      nhàng mỉm cười lắc đầu: “ có, em căn bản cũng biết ta, cũng nhìn thấy rồi mà, ta cũng biết em”.

      Hứa Tiểu Soái bị đến mơ hồ: “Cũng đúng, hai người giống như biết nhau, nhưng mà Hạ Hạ..”

      “Được rồi Tiểu Soái! Em say rồi, nhức đầu lắm, về đến nhà gọi em”. lập tức cắt đứt lời .

      “Ừ…” Hứa Tiểu Soái tăng nhanh tốc độ.

      Ở cửa Ám Hương, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng xe của Hứa Tiểu Soái, Tiêu Y Đình vẫn còn ôm chặt Tả Thần An, giống như sợ rằng nếu buông tay kích động chạy lên liều mạng với người ta vậy.

      Ninh Chấn Khiêm lại càng cẩn thận chu đáo, ân cần hỏi: “Lão Tam, cậu có khỏe ? sao chứ? Tôi là ai?”
      Last edited: 19/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :