1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 175: Sinh nhật
      Sau khi đơn xin thực tập sớm được nhà trường phê chuẩn, Bình An bắt đầu toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, sau thời gian sắp xếp chuẩn bị khẩn trương, sản phẩm trang điểm quý đầu tiên của Nhã Hòa tại thị trường Trung Quốc được tung ra.

      Bởi thành công của PSD nên cuối cùng Duy An dần dần có danh tiếng trong giới mỹ phẩm, huống chi bây giờ lại lấy được quyền làm đại lý các sản phẩm của Nhã Hòa, bởi thế nên ấn tượng về Bình An vô cùng khác xưa trong mắt rất nhiều người. còn ai là sâu gạo nhàn rỗi chả biết làm ăn gì, mà ít nhất cũng còn ai cho rằng cần phải dựa vào Phương Hữu Lợi mới có thể sinh tồn được.

      Có rất nhiều bạn bè của Phương Hữu Lợi trong giới kinh doanh gặp ông đều khen ngợi Bình An rất có năng lực, bất kể Bình An hay Duy An có từng được Phương Hữu Lợi hoặc Nghiêm Túc hỗ trợ hay , con số tiêu thụ xác thực thể làm giả được, điều đó chứng minh có năng lực.

      Mặc dù trước mặt Bình An, Phương Hữu Lợi lời nào, nhưng ra trong lòng ông rất hãnh diện.

      Sản phẩm Nhã Hòa mà Duy An định tung ra thị trường trong quý đầu tiên này vốn lấy phấn mắt làm chủ đạo. Nhưng Cao Tinh, vì ra quyết sách sai lầm trong buổi họp báo khiến cho sản phẩm mới tiêu thụ tốt, vả lại ta mới vừa đầu quân vào Công ty Tư Tư mà điểm thành tích đầu tiên lại hiệu quả kém như vậy, nên dĩ nhiên là làm cho lãnh đạo cấp cao của Tư Tư rất hài lòng, bởi vậy giờ Cao Tinh nửa bước cũng khó trong Công ty Tư Tư, con đường nghiệp chẳng còn thuận lợi.

      Chẳng qua ta cũng vì thế mà tiếp tục đối nghịch với Duy An nên nảy sinh ý đồ muốn mua chuộc quản lý tiêu thụ cấp dưới của Hàn Á Lệ, muốn lợi dụng người quản lý này để tiết lộ tin tức cơ mật của Duy An cho ta.

      Đáng tiếc, người quản lý tiêu thụ này là do tay Hàn Á Lệ đề bạt, lại là người hiểu được ơn nghĩa trước sau, nên vừa quay đầu là đem chuyện này báo cho Hàn Á Lệ. Hàn Á Lệ và Bình An thương lượng với nhau xong liền quyết định tương kế tựu kế, đem kế hoạch Nhã Hòa cho Cao Tinh biết.

      Khéo làm sao, gần đây Tư Tư cũng tung ra đợt sản phẩm trang điểm mới cho quý này, nên sau khi Cao Tinh nhận được tin tức này liền nhanh chân trước Duy An bước, cũng lấy phấn mắt làm chủ đề sản phẩm để tung ra thị trường, quảng cáo tuyên truyền gì đều phát hành sớm hơn.

      Sau vài ngày, Duy An bên này lại lấy son môi làm chủ đề trang điểm, cũng đồng loạt tung quảng cáo ra thị trường.

      Người phát ngôn được mời là người mẫu Pháp, quảng cáo mới vừa tung ra có rất nhiều người đến cửa hàng chuyên doanh để mua sản phẩm.

      Cao Tinh thiếu chút nữa tức đến hộc máu. ta đứng trước lãnh đạo cấp cao của Tư Tư mà dõng dạc bảo đảm nhất định chèn ép được Duy An, ngờ cuối cùng vẫn bị phản kích đòn.

      Sau đó, Cao Tinh bị điều đến ngành khác, phụ trách nhãn hiệu được nổi tiếng lắm, còn hàng loạt nhãn hiệu xa xỉ vốn do ta phụ trách được chuyển cho người khác quản lý.

      Bình An tạm thời cần tốn thời gian để đối phó với mưu thủ đoạn của Cao Tinh nữa mà chuyên tâm làm cho bước chân của Duy An càng ngày càng vững vàng hơn. Thời gian chậm rãi trôi qua trong lúc mọi người bận rộn, chỉ nháy mắt mà qua mấy tháng, thu đông đến, lại lễ Giáng Sinh sắp tới rồi.

      Lễ Giáng Sinh là thời điểm mua sắm hoàng kim, sản phẩm của PSD hay Nhã Hòa gì đều nhân dịp này mà tiến hành dồn dập các loại tuyên truyền quảng cáo, nên ngay cả sinh nhật của mình mà cũng quên béng mất. Nếu Viên lão phu nhân nhắc nhở , bảo cho đến ăn cơm, tâm tư của Bình An đặt toàn bộ vào trong công tác.

      Sinh nhật của ... Bình An ngồi ở ghế sau xe taxi nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, vẻ mặt hơi mơ hồ. năm rồi, được trọng sinh năm rồi!

      Hồi tưởng những chuyện xảy ra trong năm qua, cảm xúc trong lòng phức tạp, nhưng cảm thấy mình rất may mắn bởi sống cuộc sống hề giống với kiếp trước.

      Về sau tốt hơn, cuộc đời của do tự nắm giữ trong tay mình.

      Vào đến bên trong nhà Viên lão phu nhân mới phát ba đến đây rồi, tới cùng ăn mừng sinh nhật.

      Trong lòng Bình An vẫn còn vấn vương nỗi xúc động, nên khi nhìn thấy Phương Hữu Lợi lập tức nhớ tới năm trước đây khi tỉnh lại, nhìn thấy Phương Hữu Lợi vẫn còn sống khỏe mạnh và phát mình được trọng sinh khiếp sợ và mừng rỡ đến thế nào, bây giờ ngẫm lại trong lòng vẫn còn nỗi kích động khôn cùng.

      “Sinh nhật vui vẻ!” Phương Hữu Lợi hôn lên trán Bình An cái, “Lại lớn thêm tuổi rồi.”

      “Cám ơn ba!” Bình An hơi ươn ướt khóe mắt, ôm lấy Phương Hữu Lợi.

      Hôm nay Viên lão phu nhân tự mình xuống bếp, từ phòng bếp ra thấy hai cha con Bình An cười , “Hừ, ngay cả sinh nhật của mình mà cũng quên, hôm nay chính là ngày mẹ con chịu cực chịu khổ để sinh ra con, nếu bà nhắc nhở chắc giờ này con còn cắm đầu vào công với chả tác.”

      Bình An vội vàng tới đón lấy cái mâm trong tay Viên lão phu nhân, nũng nịu kêu lên, “Sao con quên được? có mẹ cũng có Bình An mà, con vĩnh viễn nhớ đến mẹ. Còn nữa nha, bây giờ trong lòng con ngoài công việc, bà ngoại với ba vẫn là quan trọng nhất đấy.”

      Viên lão phu nhân cười mỉa liếc cái, “Vậy Nghiêm Túc sao?”

      Hình như có đến... hai tuần rồi gặp Nghiêm Túc nhỉ? Bình An lúng túng, nếu để cho biết hôm nay sinh nhật cũng quên với , biết có tức giận đây?

      Phương Hữu Lợi bước tới, “Sinh nhật Bình An người nhà chúng ta cùng nhau ăn mừng là tốt rồi, kêu người ngoài tới tốt lắm đâu.”

      Viên lão phu nhân cười, “Cái thằng này, đến giờ mà cũng còn chưa chấp nhận cho Bình An và Nghiêm Túc qua lại nữa sao, tính cho Bình An xuất giá à?”

      “Mẹ, con có nghĩ vậy, Bình An cũng nhất định phải gả cho Nghiêm Túc mà.” Phương Hữu Lợi bị trúng tim đen, lúng túng cười gượng mấy tiếng.

      “Được rồi, con mau chóng tìm bạn , sau này khi Bình An gả rồi mới có người ở cùng với con, tránh để con suốt ngày làm ông bố vợ hay ghen.” Viên lão phu nhân nửa đùa nửa .

      Bình An nhìn Phương Hữu Lợi, trong lòng dở khóc dở cười. Mấy tháng qua, Nghiêm Túc chỉ lần muốn lấy thân phận là bạn trai của mời ba ăn cơm, nhưng lần nào cũng bị ba kiếm cớ từ chối. Mặc dù ba đồng ý bọn họ ở cùng chỗ, nhưng dường như còn chưa chập nhận Nghiêm Túc phải.

      “Dì Uyển Đồng cũng có bạn trai rồi mà ba đến giờ vẫn còn độc thân kìa. Ba, nhanh chóng tìm cho con người mẹ kế .” Bình An khoác tay Phương Hữu Lợi, khanh khách cười .

      “Tìm cho con mẹ kế, sau đó bán phứt con cho rồi.” Phương Hữu Lợi tức giận .

      “Bán con bé cho Nghiêm Túc là tốt nhất.” Viên lão phu nhân lập tức lợi dụng hùa theo.

      Phương Hữu Lợi nghẹn, giọng lầu bầu, “Nghiêm Túc có gì tốt mà ai cũng thiên vị cậu ta thế.”

      “Ba, ấy đối xử với con rất tốt đó ba.” Bình An cách nghiêm chỉnh. Từ đó đến nay lâu như vậy nhưng Nghiêm Túc vẫn rất tôn trọng , rất nhiều lần bọn họ đến phút cuối cùng rồi nhưng đều nhịn xuống, bảo rằng hy vọng chờ sau khi ba thừa nhận rồi mới có thể cùng phát triển thêm bước.

      Trước kia có rất nhiều lời đồn đãi xấu, thế nhưng cả năm nay lại đụng tới phụ nữ nào... Dù gì cũng là người đàn ông bình thường, cũng cần giải quyết sinh lý chứ, Bình An làm sao có thể cảm động đây?

      Phương Hữu Lợi còn chưa kịp gì, chuông cửa lại vang lên.

      Ánh mắt Viên lão phu nhân sáng lên, mặt giấu được vẻ vui mừng, “Ơ, cuối cùng cũng tới rồi.”

      Bình An và Phương Hữu Lợi quay sang nhìn nhau, lúc này còn ai tới nữa?

      Sau khi cửa mở ra, bóng dáng cao to mạnh mẽ vào, Bình An vừa xoay người nhìn thấy đôi ánh mắt hoa đào đen nháy thâm thúy, ánh mắt đưa tình rơi vào mặt , nụ cười vẫn bình tĩnh, thong dong hào phóng như mọi khi, “Chào bác trai, bà ngoại, ngại quá, con tới trễ.”

      Nghiêm Túc... Bình An quá bất ngờ nên kịp phản ứng.

      Phương Hữu Lợi giận tái mặt, “Sao cậu lại đến đây?”

      Viên lão phu nhân mang ngoắc ngoắc Nghiêm Túc tới, với Phương Hữu Lợi, “Mẹ kêu Nghiêm Túc tới đấy, sinh nhật bạn nó sao nó lại thể tới dự chứ. Dù sao mọi người đều là người nhà, cùng ăn bữa cơm gia đình thôi mà.”

      Ai là người nhà với nó! Phương Hữu Lợi gầm gừ trong lòng, nhưng người ta là được mẹ vợ kêu tới, ông làm sao có thể ra vào cái gì.

      “Sinh nhật vui vẻ.” Nghiêm Túc cúi đầu nhìn Bình An, đưa cho bó hoa hồng cầm trong tay.

      Bình An sững sờ nhìn , trong lòng nảy sinh mấy phần áy náy.

      Ánh mắt Nghiêm Túc lấp lánh, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, như biết trong lòng nghĩ gì nên giơ tay lên sờ sờ gò má , bất quá khi cảm giác được hai luồng mắt thập phần lạnh lẽo của ai đó Nghiêm Túc cười cười thu tay trở lại, “Sao thế, hoan nghênh tới đây à?”

      phải!” Bình An lấy lại tinh thần, nhận lấy hoa hồng đưa, trong lòng ấm áp đến cảm động, nhịn được nhón chân lên hôn môi cái, “Cám ơn!”

      Đáy mắt Nghiêm Túc thoáng lướt tia sáng rực, tâm trạng vốn hơi buồn phiền được dẹp yên, nỗi hờn giận vì nhóc này với về sinh nhật lập tức còn thấy tăm hơi.

      Phương Hữu Lợi trợn đảo con mắt vòng, thiếu chút nữa nén được mà nhào tới kéo Bình An ra phía sau mình, nhưng vì nghĩ thân phận mình thích hợp làm loại hành vi này nên ông đành nhịn xuống, nặng nề ho tiếng.

      Bình An đỏ mặt liếc mắt nhìn Nghiêm Túc cái mới quay đầu nhìn về phía Phương Hữu Lợi, “Ba, ba đừng vậy mà.”

      Viên lão phu nhân cười híp mắt mời, “Được rồi, món ăn cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta ăn cơm .”

      “Bác trai, xin mời.” Đây coi như là lần đầu tiên Nghiêm Túc lấy thân phận bạn trai Bình An để gặp mặt Phương Hữu Lợi. Thành , muốn đến chào Phương Hữu Lợi lâu rồi, nhưng bất đắc dĩ là luôn bị từ chối cách nhã nhặn, lần này nếu phải là do Viên lão phu nhân kêu tới, còn biết hôm nay là sinh nhật Bình An.

      Trong lòng Phương Hữu Lợi cân nhắc, cảm thấy dù gì cũng nên làm khó Bình An nên sắc mặt cố gắng dịu xuống rất nhiều, dù sao người cũng tới tận đây rồi, chẳng lẽ còn có thể đuổi ra ngoài sao? “Ừ!”

      “Bà ngoại, mời bà ngồi.” Nghiêm Túc tự mình dìu tay Viên lão phu nhân.

      Bình An liếc cái, người đàn ông này bắt đầu bắt chước gọi bà ngoại từ hồi nào vậy?

      Dưới dẫn dắt của Viên lão phu nhân, bữa cơm này cũng gọi là lúng túng gì lắm. Nghiêm Túc hoàn toàn lấy thân phận bề dưới mà kính trọng Phương Hữu Lợi, chút khí thế mạnh mẽ và bén nhọn thường thấy thương trường.

      Phương Hữu Lợi chưa từng thấy qua mặt này của Nghiêm Túc nên trong bụng cũng còn mấy phản cảm.

      Bình An nhìn Nghiêm Túc ngồi bên cạnh, rồi lại quay nhìn Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc ở ngay trước mắt mình. Có những người cùng mừng sinh nhật, cho dù chỉ là bữa cơm gia đình bình thường, cũng cảm thấy rất vui vẻ.

      Đây là thời khắc vui vẻ hạnh phúc nhất của năm qua.

      Sau khi cơm nước xong, Viên lão phu nhân bảo Bình An dắt Nghiêm Túc ra tản bộ chung quanh.

      Bình An nhìn về phía Phương Hữu Lợi, thấy ông phản đối bụng vui vẻ dắt tay Nghiêm Túc ra ngoài.

      Lúc này tiểu khu khá an tĩnh, mọi người đều về nhà ăn cơm, hơn nữa trời tương đối lạnh nên có nhiều người ra ngoài tản bộ. Hai người chậm rãi dọc theo đường rải đá cuội.

      xin lỗi!” Bình An lắc lắc cánh tay Nghiêm Túc, “ phải em muốn cho hôm nay là sinh nhật em, tại chính em cũng nhớ nữa.”

      Nghiêm Túc dừng bước, kéo vào trong ngực, “Tại sơ sót.”

      Bình An dựa vào bờ vai , “Tối nay có , em rất vui.”

      ?” Nghiêm Túc mỉm cười nhìn , “Về sau hàng năm đều cùng em sinh nhật.”

      “Dạ!” Bình An thấp giọng đáp tiếng, rồi đột nhiên cảm thấy cổ tay chợt lạnh, chuỗi lắc tay thủy tinh hồng nhạt óng ánh trong suốt được đeo vào tay .

      “Nghe nó có thể mang đến may mắn.” Nghiêm Túc nhàng ôm lấy mặt , “Bình An của , chúc em sinh nhật vui vẻ, hy vọng em có thể cả đời bình an vui sướng.”

      Hốc mắt Bình An ửng đỏ, “Nghiêm Túc...”

      cúi xuống hôn , dịu dàng mà triền miên.

      Gió rét lạnh như băng, nhưng trong tim Bình An vô cùng ấm áp.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 176: Phản bội
      Lễ Giáng Sinh tại Trung Quốc cũng náo nhiệt thua gì Phương Tây, biết bắt đầu từ lúc nào, càng ngày càng có nhiều người Trung Quốc cũng thích tổ chức những ngày lễ Phương Tây.

      Lễ Giáng Sinh còn cách tới mười ngày mà khí lễ hội ở Thành phố G vô cùng rộn ràng, mỗi cửa hàng đều bắt đầu các chương trình ưu đãi dành cho dịp Giáng Sinh, có thể nhìn thấy những tấm thiệp hình ông già Noel và cây thông ở bất cứ nơi nào.

      Duy An cũng nhân thời điểm mua sắm hoàng kim hiếm có này mà sắp xếp các hoạt động tuyên truyền. Quảng cáo của Nhã Hòa được tung ra ba ngày trước đây, bởi vì người mẫu Pháp làm đại diện phát ngôn dành ra được thời gian nên thể sắp xếp có mặt tại Trung Quốc để tham gia các hoạt động tuyên truyền.

      Người phát ngôn PSD là Hồng Mẫn Nhi đến Thành phố G, phối hợp với Duy An tham gia các hoạt động quảng cáo.

      Để tạo hiệu quả, buổi chụp hình quảng cáo của Hồng Mẫn Nhi được sắp vào buổi tối.

      Đèn thủy ngân cao áp chiếu sáng rực cả góc ngã tư đường vốn tối đen, nhân viên hiệu ứng hình ảnh đứng bên dàn dựng cảnh bông tuyết bay phất phới, rất nhiều người vây xung quanh cảnh quay, mắt người nào người nấy đều chăm chú nhìn vào ngôi sao.

      Bình An đứng cách đó xa, nhìn Hồng Mẫn Nhi mỉm cười đứng giữa những bông tuyết trắng.

      So với lần gặp trước, Hồng Mẫn Nhi càng thêm mấy phần nữ tính, đuôi mày khóe mắt lúc nào cũng có vẻ ngọt ngào nhàn nhạt như chìm trong hạnh phúc tình .

      trong tình cuồng nhiệt luôn khác người bình thường.

      “Bình An!” Phía sau truyền đến giọng Hàn Á Lệ, Bình An quay đầu lại nhìn.

      Sau lưng Hàn Á Lệ, còn có Trình Vận.

      “Chị Vận, sao rảnh rỗi mà tới đây thế?” Bình An nở nụ cười, bước ra chào đón.

      Trình Vận cười , “Tiện thể sang đây họp, biết các em quay quảng cáo nên muốn tới nhìn xem chút. Thế nào, dạo này bận quá phải ?”

      “Cũng tốt chị. phải Công ty Australia Secret chuẩn bị tổ chức hội nghị khách hàng ở Meibo sao, chắc Chị Vận cũng rất bận chứ gì.” Bình An cười hỏi.

      “Ăn cơm Chúa múa tối ngày mà.” Trình Vận khoát tay, giọng đầy bất đắc dĩ.

      Buổi chụp hình quảng cáo của Hồng Mẫn Nhi cũng gần xong, Hàn Á Lệ gật đầu chào Trình Vận rồi qua bên kia sắp xếp công việc.

      Trình Vận thấy Hồng Mẫn Nhi chụp xong quảng cáo, giơ tay lên muốn chào hỏi với ấy. Từ sau khi chị mang Hồng Mẫn Nhi Hongkong, quan hệ giữa hai người rất thân thiết, Hồng Mẫn Nhi luôn đem hết chuyện lớn chuyện gì của Lương Phàm viết vào thư cho chị biết.

      Hồng Mẫn Nhi vừa chụp hình xong vốn muốn quay ra tìm Bình An, nhưng khi thấy bên cạnh Bình An là Trình Vận mặt thoáng vẻ do dự, có vẻ như muốn tới chào hỏi cùng hai .

      Nhưng vẻ do dự kia của Hồng Mẫn Nhi chỉ chợt lóe rồi biến mất, nếu như Bình An chăm chú quan sát ấy nhìn ra.

      ấy cầm lấy túi chườm nóng nhân viên phụ trách đưa lên, vừa sưởi ấm đôi tay vừa về phía Bình An, nhiệt tình cười chào, “Hi, Bình An, Chị Vận, chị cũng tới đây hả?”

      Nhiệt tình cách hơi khoa trương nên thoạt nhìn giống như che giấu cái gì.

      Hồng Mẫn Nhi muốn gặp Trình Vận... Đây là trực giác của Bình An. Tại sao vậy? Vẻ do dự của ấy vừa rồi tựa như sao Trình Vận lại xuất ở nơi này.

      Bình An nhớ tới mối ngờ vực dù có căn cứ của trước đây, ánh mắt lập tức tối xuống, bén nhọn quét về phía Hồng Mẫn Nhi.

      Hồng Mẫn Nhi hạ thấp tầm mắt tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bình An.

      Trình Vận như hề để tâm quan sát, cười với Hồng Mẫn Nhi, “Hôm nay rất lạnh, lát nữa cùng ăn đồ nướng .”

      Bình An nhìn Hồng Mẫn Nhi gật đầu, “Tốt quá, lúc này ăn đồ nướng là thích hợp nhất. Mẫn Nhi, lâu rồi ba người chúng ta có cùng nhau ăn cơm đấy.”

      được, ngày mai còn phải quay quảng cáo, ăn đồ nướng sợ nóng người. Tối nay mình phải về sớm nghỉ ngơi chút.” Hồng Mẫn Nhi quay đầu, có nhìn thẳng vào Bình An và Chị Vận.

      Trình Vận hơi ngẩn ra, cảm thấy hôm nay Mẫn Nhi rất khác thường, nhưng rồi chị cũng thích miễn cưỡng người khác, “Được rồi, vậy lần sau chúng ta lại cùng nhau ăn cơm.”

      Hồng Mẫn Nhi đáp tiếng mơ hồ, gật đầu chào Bình An rồi liền rời cùng người đại diện.

      Bình An và Trình Vận cùng đến nhà hàng nướng Nhật Bản, buổi tối vừa lạnh vừa ẩm ướt thế này, có thể ngồi quanh lò than ấm áp chuyện hạnh phúc.

      “Chúc mừng tiểu thư Bình An trở thành ngôi sao mới trong giới kinh doanh mỹ phẩm. Cạn chén.” Trình Vận kêu lọ rượu sake, hôm nay thoạt nhìn chị có vẻ khá phóng túng.

      “Lấy trà thay rượu nhé, cám ơn tiểu thư Trình luôn trợ giúp từ trước tới nay.” Bình An mỉm cười nhìn chị, giơ lên ly trà.

      Mặc dù Trình Vận qua 30 tuổi nhưng vẫn xinh đẹp như trước, tiếp xúc với chị luôn cảm thấy rất thoải mái, người chị như có hương vị phụ nữ bền bỉ mà dịu dàng, cứng cỏi mà trầm tĩnh.

      “Haiz, chưa tới năm mà em trưởng thành nhanh như vậy, có phải chị già rồi ?” Trình Vận uống cạn ly rượu sake, cười hỏi Bình An.

      “Người phụ nữ biết chính bản thân mình vĩnh viễn già.” Bình An cười .

      “Phụ nữ nhất chính là tình .” Trình Vận cầm quyển tạp chí đặt bên cạnh lên, bên có hình của Hồng Mẫn Nhi. Chị xem lát, ánh mắt tựa như được phủ kín bởi màng men say, thanh thấp, “Mẫn Nhi rất thành công nha.”

      Mới đây, Hồng Mẫn Nhi nhận được giải giọng ca mới có tiềm năng nhất, bài hát thi là ca khúc do Lương Phàm sáng tác. Phải , mỗi bài hát ấy hát đều là do Lương Phàm viết riêng cho ấy, có người trong giới truyền thông còn hoài nghi hai người bọn họ vụng trộm nhau.

      Fan ca nhạc liền ghép đôi bọn họ thành kim đồng ngọc nữ.

      Nếu muốn kim đồng ngọc nữ... hẳn phải là Trình Vận và Lương Phàm chứ, sao có thể là Hồng Mẫn Nhi? Người phụ nữ nào nguyện ý nhìn người đàn ông mà mình thương thành đôi với người phụ nữ khác đây?

      Tối nay Trình Vận cố ý tới tìm nhưng ra là muốn gì đó với Hồng Mẫn Nhi chăng? Bình An đột nhiên nhớ tới ánh mắt lóe ra vẻ do dự lúc đó của Hồng Mẫn Nhi, trong lòng càng cảm thấy bất an.

      “Chị Vận, chị và Lương Phàm... gần đây thế nào?” Bình An giọng hỏi.

      “Tụi chị rất lâu gặp nhau rồi.” Trình Vận mỉm cười , để tạp chí xuống, lại uống thêm ly rượu sake, lông mi rung động mấy cái, “Chị với Lương Phàm quen biết nhau từ lúc sơ trung, lúc chị thích ấy, chị còn biết mình là con riêng của Lương Bỉnh Khôn...”

      Lương Bỉnh Khôn là em trai của Nghiêm lão phu nhân, là nhân vật thuộc giới chính trị.

      Bình An thương tiếc nhìn Trình Vận. Giọng chị ấy tuy vẫn bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra trong đó nỗi bi thương nhàn nhạt và nhớ tiếc kỷ niệm, “Lúc bọn chị ở chung chỗ rất vui vẻ. Cha mẹ ấy ly dị, ấy và chị ấy sống nương tựa lẫn nhau, ngày nào buổi trưa chị cũng mang cơm trưa cho hai người. Cho dù phải sơn hào hải vị, nhưng đó là những bữa cơm trưa đời này chị ăn được vui vẻ nhất... Chị từng cho rằng tình của bọn chị là tốt đẹp nhất, gắn bó nhất thiên hạ.”

      Đây là lần đầu tiên Trình Vận kể với những chuyện trước kia. Bình An biết chị và Lương Phàm là thanh mai trúc mã nhưng cũng biết cặn kẽ như vậy, bây giờ nghe Trình Vận nhắc đến bằng giọng bi thương trong lòng cũng có chút sầu não.

      “Sau đó sao hai người chia tay vậy?” Bình An giọng hỏi, tối nay Trình Vận cần người bạn lắng nghe tâm của mình.

      “Chị bị đón về Trình gia, từ đó về sau là tiểu thư Trình gia, chuyển sang trường nữ sinh, khó khăn lắm mới gặp mặt ấy được mấy lần, sau đó ấy lại phải Hongkong...” Trình Vận hề biết, hồi năm học cấp ba, Lương Phàm qua lại với nữ sinh xinh đẹp nhất khối, hề nhớ tới lời thề non hẹn biển cùng .

      “Chị Vận, phải mỗi đoạn tình cảm đều có thể cùng nhau cả đời.” biết làm thế nào để an ủi chị ấy, Lương Phàm phải là người đàn ông đáng giá để Trình Vận phải cống hiến tất cả.

      Trình Vận cúi đầu, nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay, “Sao lại gọi là đời thế đây? Có tác giả từng , đời thế đó là dù người kia phản bội bạn, bạn vẫn hy vọng ta trở lại bên cạnh mình. Bình An, chị rất vô dụng.”

      “Chị Vận, đừng uống nữa.” Bình An đè lại bàn tay Trình Vận muốn rót rượu thêm.

      ấy lâu chẳng hề liên lạc với chị, ấy hoàn toàn còn chị, vì chị cưỡng cầu đấy thôi. Dù biết là có bắt đầu lần nữa với ấy cũng có kết quả, thế mà chị vẫn cố tình từ bỏ được...” Mặt Trình Vận đầy nước mắt.

      may là bọn họ trong phòng ăn riêng, ai thấy vẻ thất bại và bi thương thống thiết của chị.

      Bình An cảm thấy đau lòng thay Trình Vận, “Điều này cũng chỉ có thể chứng minh ta phải là người cùng chị đến chân trời góc bể, phải là người được định sẵn cho số mệnh của chị.”

      Trình Vận cười khổ, “Chị nên bắt đầu lại cùng ấy, như vậy chị có thể vĩnh viễn ghi nhớ ký ức tốt đẹp về ấy, chứ phải là nỗi thống khổ như tại.”

      “Người đàn ông mình, hoàn toàn cần lưu luyến.” Lúc này đáng lý ra nên khuyên Trình Vận đừng thương tâm như vậy, có lẽ Lương Phàm có phản bội chị, có lẽ Lương Phàm nhất chính là chị... Nhưng muốn những lời trái lương tâm này.

      Đối với Trình Vận, Bình An muốn dùng lời dối trá để an ủi chị ấy, bởi biết trước tương lai quả thể mang đến hạnh phúc cho chị ấy.

      Chị lưu luyến là lưu luyến những hồi ức tốt đẹp lúc trước, vì những hồi ức kia mà chị cam tâm tình nguyện thỏa hiệp, “Bình An, em hạnh phúc, Nghiêm Túc là người đàn ông đáng giá cho em lưu luyến.”

      “Chị Vận...” Bình An thương cảm nhìn khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng của Trình Vận, cho dù lệ rơi đầy mặt nhưng vẫn tao nhã động lòng người như cũ, khiến cho người ta nhìn thấy mà thương tiếc, đây chính là Trình Vận.

      “Được rồi, nữa, thời gian còn sớm, chúng ta trở về thôi.” Trình Vận lau nước mắt, tỉnh táo lại.

      “Em đưa chị về.” Bình An .

      Trình Vận lắc đầu, “Chị muốn yên lặng mình, ngồi taxi về được rồi.”

      Bình An đồng ý, “Nhưng chị uống rượu.”

      “Có uống thêm mấy bình rượu sake này chị cũng say đến ngã được, sao đâu, yên tâm .” Trình Vận cười , họ vừa vừa ra khỏi nhà hàng, bên ngoài có sẵn taxi đợi khách.

      Xem Trình Vận ngồi lên taxi xong, rồi nhìn nó dần dần biến mất trong bóng đêm, Bình An hạ mắt suy nghĩ chút rồi lái xe chạy tới khách sạn Á châu.

      Khi xe dừng ngoài cửa khách sạn khoảng cách xa gần, nhìn khách ra ra vào vào khách sạn, Bình An do dự lâu mới đẩy cửa xe ra, chậm rãi vào thang máy khách sạn. Nếu như phải vì muốn kiểm chứng nỗi hoài nghi trong lòng, hoàn toàn nghĩ mình đặt chân tới nơi này.

      Thang máy ngừng lại, tới trước cửa căn phòng, trong lòng mặc niệm mấy lần mới giơ tay lên gõ cửa.

      “Ai đấy?” Hồi lâu sau người ở bên trong mới có phản ứng.

      Bình An trầm mặc , thanh này vừa nghe cũng biết là Hồng Mẫn Nhi. Đợi mà thấy ai trả lời, người ở bên trong rốt cuộc mới loạt xoạt động tĩnh, giọng cảnh giác hẳn lên, “Ai vậy?”

      “Tớ đây!” Bình An nhàn nhạt trả lời.

      Sau lát, cửa mới chậm rãi mở ra khe hở, Hồng Mẫn Nhi đầu tóc rối bù, áo lông khoác lên người bị mặc trái, “Bình An, sao thế, có chuyện gì sao?”

      Đáy mắt Bình An xẹt qua tia đau đớn, dùng sức đẩy mạnh cửa ra.

      Hồng Mẫn Nhi ngờ lại đột nhiên đẩy cửa, nhất thời tay giữ lại kịp, kinh ngạc nhìn Bình An.

      “Đừng có với tôi là tới đây là để sáng tác bài hát nhé.” Bình An nhìn Lương Phàm mặc áo choàng tắm đứng ở cạnh giường, giọng toát ra khí lạnh như băng.

      “Bình An, bạn nghe mình giải thích.” Hồng Mẫn Nhi sắc mặt trắng bệch, đột nhiên cảm thấy mình và bạn tốt thể với nhau này giờ như cách nhau cả biển mây. Họ thể tìm lại tình bạn chuyện gì cũng chia sẻ như trước kia được nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 177: Điếu văn cho quá khứ
      Gương mặt tuấn tú của Lương Phàm thoáng chút lo lắng, khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Trình Vận lên trong đầu ta.

      Bình An hất tay Hồng Mẫn Nhi ra, “Người nên giải thích phải là tôi.”

      Quả đúng như phỏng đoán! Lúc này Bình An thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình là cái gì, đau lòng thay Trình Vận vì bị người và bạn tốt đồng thời phản bội, cũng có chút hận ý đối với Hồng Mẫn Nhi và Lương Phàm.

      xoay người rời . Trình Vận nên làm sao bây giờ? Nhất định rất thương tâm.

      “Bình An!” Hồng Mẫn Nhi kêu tiếng, chạy đuổi theo Bình An, thào hỏi sau lưng , “Bạn định đâu? Bạn cho Trình Vận phải ?”

      Bình An quay đầu lại cười lạnh nhìn Hồng Mẫn Nhi, “ cướp bạn trai của Trình Vận, làm người thứ ba, chẳng lẽ còn sợ bị chị ấy biết?”

      “Mình phải cố ý.” Hồng Mẫn Nhi cúi đầu áy náy, “Nhưng... Lương Phàm còn tình cảm với chị Vận từ lâu. Bình An, mình lòng Lương Phàm.”

      “Lương Phàm còn tình cảm với Trình Vận hay và chuyện làm người thứ ba có liên quan gì? Tình của là tình , còn tình của người khác đáng bị tổn thương sao?” Bình An vốn định nhiều với Hồng Mẫn Nhi, nhưng khi nghe ta giải thích cách ích kỷ như vậy cơn giận lập tức bùng phát, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lành lạnh nhìn ta.

      Hồng Mẫn Nhi ấp úng, vẫn cố biện minh cho mình, “Mình cũng muốn vậy, nhưng chính là . Bình An, cậu , cậu phải hiểu được cảm giác thân bất do kỷ chứ.”

      “Tôi chỉ biết cho dù có thích người thế nào chăng nữa cũng thể vô liêm sỉ mà làm người thứ ba. Hồng Mẫn Nhi, tổn thương chị Vận chẳng lẽ thấy áy náy sao? Lúc lên giường với Lương Phàm chẳng lẽ nghĩ là mình tổn thương bạn tốt của mình à?” Bình An cao giọng ép hỏi.

      “Bình An, mình cũng là bạn của cậu, sao cậu thể đứng về phía tớ mà ngẫm lại chút. Nếu có mình, Lương Phàm thể có linh cảm sáng tác bài hát, có Lương Phàm, cũng có Hồng Mẫn Nhi hôm nay. Chúng tôi bổ sung cho nhau, nên ở chung với nhau mới là thích hợp nhất.” Hồng Mẫn Nhi oán giận Bình An chỉ bênh vực Trình Vận, trong lòng có chút uất ức.

      “Chuyện Trình Vận sai lầm nhất đời này chính là dẫn đến trước mặt Lương Phàm.” Bình An cười lạnh, “Chị ấy tận tay đưa người phụ nữ phá hủy tình mình cho bạn trai của mình, mãi đến hôm nay vẫn còn nghĩ người phụ nữ này là bạn.”

      Hồng Mẫn Nhi sắc mặt trắng nhợt, cắn chặt răng.

      Bình An nhìn nhàn nhạt cười, “ đừng cho là mình là người chiến thắng, cho dù Lương Phàm có vì mà phản bội Trình Vận cũng thể cùng tu thành chính quả được đâu. Hôm nay ta đối xử với Trình Vận như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày đối xử với y như thế. Đàn ông đều thích cảm giác mới mẻ, huống chi là người lấy sáng tác mà sống như Lương Phàm. ta cần rất nhiều phụ nữ cung cấp linh cảm cho ta, chỉ là trong số đó.”

      “Sao cậu lại có thể nguyền rủa mình như vậy?” Hồng Mẫn Nhi phẫn nộ trừng mắt nhìn Bình An.

      , tôi chúc phúc cho đấy chứ, chúc cùng với Lương Phàm đến sông cạn đá mòn.” Bình An cười , xoay người muốn rời khỏi đây.

      “Bình An...” Hồng Mẫn Nhi thương tâm gọi lại.

      Phương.” biết từ lúc nào Lương Phàm ra đứng ngoài cửa phòng, nhíu mày nhìn Bình An vẻ như muốn muốn lại thôi.

      Bình An che giấu chút nào ánh mắt khinh bỉ và ghét bỏ nhìn ta, “ Lương có gì chỉ giáo?”

      “Chuyện hôm nay có thể để tôi tự với Trình Vận được ?” Lương Phàm do dự lát mới chậm rãi tới trước mặt Bình An, hỏi bằng giọng thỉnh cầu.

      à? Sau đó sao, lại tổn thương chị Vận lần nữa sao?” Bình An lạnh giọng hỏi.

      Giọng Lương Phàm lạnh xuống, “ Phương, đây là chuyện riêng của chúng tôi.”

      Bình An cười khẽ, nhưng thanh lại chẳng có chút ý cười nào, “ Lương, có phải cảm thấy Trình Vận là kiểu người dù có tổn thương thế nào cũng rời khỏi đúng ? phản bội chị ấy hết lần này đến lần khác nhưng vì chị ấy biết nên mới càng ngày càng kiêng kỵ phải ? ích kỷ tiêu xài hết tình cảm mà chị ấy dành cho như vậy là vì chắc chắn chị ấy sâu đậm đến thế nên bỏ được có phải ?”

      Nghĩ đến những giọt nước mắt mà Trình Vận rơi tối nay, Bình An chỉ cảm thấy tim như bị cái gì đâm vào, rất đau.

      Sắc mặt Lương Phàm khẽ biến đổi, “Đây là chuyện giữa tôi và Trình Vận.”

      Bình An rất muốn đánh người đàn ông này trận nên thân, hận tại sao ta lại buông tha Trình Vận, “Nếu như còn nghĩ tới ký ức tốt đẹp cùng Trình Vận lúc trước, nên để chị ấy , chứ phải tổn thương chị ấy như thế này.”

      “Bình An, cậu , chúng tôi cùng với Trình Vận.” Hồng Mẫn Nhi nghẹn ngào , thấy Lương Phàm rất có khả năng do dự vì Trình Vận, trong lòng rất khó chịu.

      rời khỏi Trình Vận chứ?” Bình An nhìn Hồng Mẫn Nhi, chỉ lạnh lùng nhìn Lương Phàm.

      “Tôi muốn tổn thương ấy.” Lương Phàm .

      chỉ chính bản thân !” Bình An phẫn nộ kêu lên.

      Giết người có đền mạng hay ? Giờ phút này muốn đâm chết tên đàn ông đến nước này mà vẫn ích kỷ như vậy.

      “Cám ơn em suy nghĩ cho chị!” Thanh trầm của Trình Vận đột nhiên vang lên sau lưng họ.

      Lương Phàm và Hồng Mẫn Nhi kinh ngạc xoay đầu lại, Bình An đau lòng ngẩng đầu nhìn sang, thấy Trình Vận tuy mỉm cười nhưng lệ lại rơi đầy mặt về phía họ.

      “Vận...” Lương Phàm đưa tay muốn chạm vào .

      “Chúng ta nên ở chung lần nữa đúng ? Tại sao, dù em có cố gắng thế nào, dù hèn mọn ra sao cũng giữ được trái tim của .” Trình Vận tránh đụng chạm của , đau đớn nhìn Lương Phàm. Lúc chị về đến nhà đột nhiên rất muốn biết gần đây thế nào, gọi điện thoại cho Hồng Mẫn Nhi được nên tự mình đến đây.

      ngờ, chỉ có mỗi mình chị là còn tưởng nhớ đoạn hồi ức tình đẹp đẽ chiếm hết cả năm tháng thanh xuân của mình.

      “Vận, đừng như vậy.” Lương Phàm thống khổ , “Em nghe giải thích.”

      Trình Vận lắc đầu, “Tại sao là ấy?” Tại sao lại là bạn của chị, chị tự tay chôn vùi tình của mình sao?

      Hồng Mẫn Nhi khóc lên, “ xin lỗi, xin lỗi, chị Vận.”

      Nhìn người đàn ông mà chị hơn mười năm qua, tất cả những cảm xúc bi thương đều dâng trào mạnh mẽ, giờ khắc này, chị cảm thấy khoảng cách cùng Lương Phàm xa xôi, cũng cảm thấy xa lạ.

      “Vì sao lại đối xử với em như vậy?” Chị hỏi, có phải khi thấy chị như kẻ ngốc như thế có cảm giác rất thành tựu .

      vẫn em.” Lương Phàm .

      Trình Vận cười khẽ, “ có thể tổn thương em hết lần này đến lần khác, em có thể chịu được, nhưng xin đừng lừa dối em hết lần này đến lần khác.”

      “Vận...” Lương Phàm đột nhiên hoảng hốt.

      “Em cho là chỉ cần em nỗ lực, ở lại cạnh em. Em cho là chỉ cần em làm như cái gì cũng biết, chúng ta vẫn có thể được xa hơn.” Trình Vận khàn giọng nghẹn ngào, “Lương Phàm, chúng ta chia tay thôi.”

      em!” Trình Vận là người ta nhất, cho tới bây giờ ta đều khẳng định điều này.

      chỉ bản thân .” Trình Vận khóc, “Em thể tha thứ cho mãi. Lương Phàm, tình của em có giới hạn.”

      “Đừng rời bỏ !” Lương Phàm bắt được tay Trình Vận, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc phải rời khỏi Trình Vận, giữa bọn họ phải ai cũng thể rời bỏ được người kia sao?

      “Trái tim của phân chia cho quá nhiều phụ nữ, có thể đồng thời hai người, hưởng thụ hai lần tình , nhưng...” Trình Vận cười , “Em lại học được cách chia sẻ người đàn ông cùng khác.”

      “Lương Phàm, nếu như còn chút tình cảm nào đối với em, nên cho em cơ hội, để cho em sống lại lần nữa .”

      Trình Vận phủi tay ta ra, nước mắt lăn dài, “Vì sao lại đối xử với em như vậy, tại sao muốn phá hủy tất cả những ký ức tốt đẹp em dành cho .”

      Nếu như bắt đầu với Lương Phàm lần nữa, trong hẳn chỉ có những đoạn hồi ức tốt đẹp về , mỗi ngày đều tưởng niệm lúc xưa thương chở che mình thế nào, khi đó đối xử với tốt cỡ nào, giống như toàn thế giới chỉ có là người phụ nữ trân quý nhất, hẳn chỉ có hoài niệm những năm tháng được Lương Phàm sâu sắc trọng tình; nhưng sau khi hợp lại với , chỉ mang đến cho hết thương tổn này đến thương tổn khác.

      Những thương tổn gây ra xóa nhòa đoạn hồi ức tốt đẹp kia, chẳng còn gì để lưu luyến nữa rồi.

      Lương Phàm há miệng muốn giải thích, nhưng cái gì ta cũng ra được.

      Cuối cùng Trình Vận cũng đẩy được tay ta ra, quay sang Bình An, “Chúng ta về thôi.”

      Bình An tới cầm lấy tay Trình Vận mới biết tay chị ấy lạnh lẽo như băng, trong lòng như bị kim đâm vào đau đớn.

      “Chị Vận...” Hồng Mẫn Nhi mắt đỏ hồng, giọng hô câu.

      Cho đến giờ phút này, vẫn hy vọng Trình Vận có thể nhìn tha thứ, nhưng khi nghe được những lời Trình Vận vừa , mới biết mình tổn thương chị ấy sâu đậm thế nào.

      Hai người phụ nữ cùng người đàn ông cách nào vẫn là bạn được nữa. Trình Vận hề nhìn Hồng Mẫn Nhi lấy cái, cùng Bình An về phía thang máy.

      Lương Phàm và Hồng Mẫn Nhi cũng đắm chìm trong thương tâm của chính mình nên cũng có đuổi theo.

      Thang máy đứng yên tại tầng khác mãi vẫn chạy, tay Trình Vận nắm tay Bình An có chút dùng sức.

      Bình An hiểu, chị ấy muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, “Hay mình thang bộ , nơi này chỉ tầng tám thôi.”

      Sóng mắt Trình Vận vô hồn, yên lặng nhìn cửa thang máy lát mới chậm rãi gật đầu.

      “Lễ Giáng Sinh sắp đến, hay mình tìm ngày cùng dạo phố nhé?” Bình An dắt tay chị về phía cửa cầu thang, giọng thoải mái muốn dời chú ý của chị ấy.

      “Được.” Trình Vận vô lực đáp lời, mặt là nụ cười thảm đạm.

      Bình An nhìn càng thêm đau lòng, vắt hết óc xem phải cái gì để an ủi chị ấy.

      Hai người im lặng xuống cầu thang, tiếng giày cao gót ở nơi im lặng hẹp này nghe đặc biệt ràng, lóc cóc lóc lóc từng tiếng như đập vào tim, lực đập càng lúc càng nặng trĩu.

      Bước chân Trình Vận ngày càng chậm, tiếng nức nở bị đè nén lâu tràn ra khỏi môi, dựa vào vách tường rồi từ từ tuột ngồi xuống, ôm đầu gối mình, vùi mặt ở giữa hai cánh tay mà khóc nức lên đầy đau đớn và bi thương.

      Hợp lại cùng Lương Phàm tới năm, hết lần này lại đến lần khác dùng những kỷ niệm ngày xưa để tha thứ cho phản bội của , nghĩ rằng chỉ cần mù quáng tin tưởng có thể có được hạnh phúc. Nhưng hóa ra những kỷ niệm tốt đẹp về đó cũng có ngày dùng hết.

      Lần này, còn tìm được lý do để tha thứ cho .

      Hôm nay, hoàn toàn mất , mất luôn những kỷ niệm về năm tháng thanh xuân và hồi ức tình tốt đẹp nhất.

      Có phải tình càng cố giữ lấy mất càng nhanh hay ? Nếu như ở cùng chỗ với , liệu giữa bọn họ có thể tiến được xa hơn ?

      Tình của bé như cát bụi, thể nào khai hoa nở nhụy thành đóa hoa xinh đẹp được.

      Bình An giang hai tay ôm lấy chặt thân thể run rẩy của Trình Vận, tin tưởng, sau khi Trình Vận khóc xong, chị ấy nhất định kiên cường trở lại.

      như nhìn thấy chính mình ở kiếp trước, nên lúc này trong lòng Bình An đầy cảm giác đau đớn đồng cảm với Trình Vận, chỉ hy vọng chị ấy từ bỏ đoạn tình cảm này, nhưng rồi chợt nhớ tới cuộc hôn nhân của Trình Vận kiếp trước, trái tim Bình An lại nặng trĩu xuống.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 178: Tình tay ba
      Chờ Trình Vận bình phục cảm xúc, Bình An dẫn chị rời khỏi khách sạn, lái xe đưa chị về nhà. Rồi bởi vì lo lắng tâm trạng của chị bất ổn sợ có chuyện gì, gọi điện thoại về nhà, với Phương Hữu Lợi là muốn ở lại nhà bạn qua đêm, cố ý nhấn mạnh là ở lại nhà chị Trình Vận. Phương Hữu Lợi thêm gì.

      Về đến nhà xong, Trình Vận dường như rất mệt mỏi, như vắt kiệt hơi sức cuối cùng. tay Bình An đỡ chị vào phòng, dìu nằm xuống giường, vắt khăn lông nóng cho chị lau mặt, đắp chăn cho chị, “Chị ngủ giấc say , rồi ngày mai mọi chuyện tốt đẹp thôi.”

      Đôi mày thanh tú của Trình Vận nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, mắt khép chặt, dường như ngủ ngay lập tức.

      Bình An thầm than trong lòng, lặng lẽ rời khỏi phòng.

      vào phòng khách, trong tim Bình An vẫn còn cảm thấy như có vật gì đó đè chặt, vô cùng khó chịu. lấy điện thoại ra, gọi cho Nghiêm Túc.

      Dạo này Nghiêm Túc hay công tác, lúc này cũng ở trong nước, đột nhiên rất nhớ .

      Điện thoại reo lúc lâu mới có người nghe, thanh khá trầm của Nghiêm Túc xuyên thấu qua sóng điện, từ đất nước xa xôi truyền tới tai , “Alo, Bình An hả, sao vậy em? Vẫn chưa ngủ à?”

      ở Mỹ, nơi đó bây giờ vẫn là ban ngày. Khi thấy giờ này mà Bình An vẫn gọi điện thoại cho , khá bất ngờ, bởi lúc này ở Trung Quốc khuya lơ khuya lắc.

      “Nghiêm Túc...” Bình An mệt mỏi kêu tiếng, hiểu sao cảm thấy vô cùng chán nản.

      Thanh là lạ! Giọng Nghiêm Túc càng thêm vội vàng, “Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế em?”

      Nghe được bên kia truyền đến tiếng bước chân, Bình An trầm mặc hồi mới hỏi, “ họp hả?”

      tạm nghỉ.” Nghiêm Túc hình như muốn nhiều lời, “Em ở đâu?”

      “Ở nhà Trình Vận.” Bình An giọng , “Đột nhiên rất nhớ .”

      Nghiêm Túc trầm mặc hồi mới dịu dàng hỏi, “Trình Vận và Lương Phàm xảy ra chuyện gì sao?”

      “Dạ, Chị Vận chia tay với Lương Phàm rồi.” qua điện thoại giải thích kỹ được, Bình An chỉ đơn giản sơ qua, “Nghiêm Túc, có phải đàn ông đều biết cách hai người cùng lúc hay ?”

      ngốc, đâu phải ai cũng vậy.” Nghiêm Túc cười thấp, “Có vài người khi bỏ được để người khác.”

      “Chị Vận nên làm cái gì bây giờ?” Vì nghe được thanh của Nghiêm Túc mà phiền não trong lòng Bình An dần dần bình tĩnh lại, “Lương Phàm kẻ khốn nạn, ta chung thủy được thôi, tại sao còn muốn bắt đầu với chị Vận.”

      Nghiêm Túc biết tóm lại xảy ra chuyện gì, thể làm gì khác hơn là câu, “Độ trung thành trong tình cảm của mỗi cá nhân đều giống nhau, nếu Trình Vận chia tay với Lương Phàm còn thấy điều đó là quan trọng nữa, em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”

      “Chừng nào về?” Bình An hỏi.

      “Nhất định về cùng em qua đêm Giáng sinh.” Nghiêm Túc cười .

      Bình An ừ tiếng, “ nhanh họp , em ngủ đây.”

      Ngày hôm sau, Bình An bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cú điện thoại này là do Hàn Á Lệ gọi tới, giọng khá nóng nảy, “Bình An, xem báo hôm nay chưa?”

      “Xảy ra chuyện gì?” Hơn nửa đêm hôm qua Bình An mới có thể ngủ được nên bây giờ còn khá buồn ngủ.

      “Các em ở khách sạn... bị đám chó săn chụp được ảnh rồi.” Hàn Á Lệ thấp giọng .

      Bình An ngẩn ra lúc mới sực nhớ tới chuyện động trời tối qua... “Báo viết thế nào?”

      loay hoay lật người xuống giường, định xem Trình Vận tỉnh hay chưa, ai dè vừa mở cửa thấy Trình Vận ăn bận trang điểm chỉn chu cầm tờ báo ngồi đọc ghế sa lon.

      Mắt mặc dù hơi sưng, nhưng sau khi trang điểm cũng còn thấy , sắc mặt vẫn tốt, biết là do phấn má hồng hay là do hôm qua được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần xem ra tệ.

      Cùng tối qua ngồi sụp nơi cầu thang khóc đầy thương tâm hoàn toàn là hai người khác biệt, trước mắt này mới chính là Trình Vận mà quen biết.

      tỉnh rồi hả?” Trình Vận nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn hướng Bình An, khẽ mỉm cười với .

      “Buổi sáng tốt lành.” Bình An cười vào phòng khách, “Chị đọc gì đó?”

      Trình Vận mở rộng tờ báo ra, bên là ảnh chụp Hồng Mẫn Nhi và Trình Vận cùng rơi lệ đầy mặt giống nhau, còn Lương Phàm đứng bên đau thương nhìn Trình Vận.

      Tiêu đề vô cùng giật gân: Ca sĩ trong sáng trở thành kẻ thứ ba đáng xấu hổ.

      Chuyện Lương Phàm và Trình Vận từng qua lại với nhau cũng bị đào lên, luôn cả chuyện trước khi được nhận về Trình gia hai người từng là mối tình đầu của nhau. Tất cả các tin được đăng đều thiên về hướng ủng hộ Trình Vận, Hồng Mẫn Nhi thành kẻ thứ ba hèn hạ vô sỉ.

      Cảm giác đầu tiên của Bình An là: cuộc sống bình yên của Trình Vận bị phá hủy; cảm giác thứ hai: Hồng Mẫn Nhi bị hủy diệt.

      Nghệ sĩ mới ra mắt bao lâu mà gây ra xì căng đan xấu như vậy, ngay cả nghệ sĩ danh tiếng và coi như vững chân trong giới cũng dám vô ý để lộ ra tin đồn làm kẻ thứ ba. Trong xã hội ngày nay, cái danh làm kẻ thứ ba dễ gánh vác chút nào vì người người đều muốn đuổi chém.

      Hồng Mẫn Nhi mới có chút danh tiếng, làm sao chống lại nổi dư luận?

      ấy là người phát ngôn của công ty em, xuất xì căng đan như vậy rất bất lợi cho công ty, em nên nhanh chóng về công ty xem thế nào .” Trình Vận với Bình An. Sáng nay rời giường, còn tưởng rằng mình vẫn nằm mơ, ngờ là cuối cùng mình cũng từ bỏ mà chia tay với Lương Phàm, càng ngờ là lại có đêm ngủ say hề mộng mị như vậy.

      Lúc nhìn đến báo chí, đột nhiên bình tĩnh rất nhiều, bởi cho dù có Hồng Mẫn Nhi, Lương Phàm rồi cũng qua lại cùng những người phụ nữ khác, chẳng qua Hồng Mẫn Nhi là bạn chị nên mới là chất xúc tác kích thích rốt cuộc hạ quyết tâm rời Lương Phàm mà thôi.

      Lương Phàm hoàn toàn thể chung thủy như với , căn bệnh của cách nào chuyên nhất với người được. hoàn toàn phải là bác sỹ, nên trị khỏi căn bệnh này của .

      Lúc này còn chưa thể cảm thấy thoải mái, nhưng nghĩ thông rồi.

      Bình An nghe Trình Vận nhắc nhở mới giật mình nhớ ra rằng Hồng Mẫn Nhi là người phát ngôn của công ty , đột nhiên gây ra xì căng đan lớn như vậy là rất bất lợi đối với công ty , huống chi sắp tới là giai đoạn mua sắm hoàng kim, quảng cáo của Hồng Mẫn Nhi còn được làm hậu kỳ, chưa phát sóng được.

      “Vậy chị sao?” Bình An lo lắng hỏi, Trình Vận cũng bị dính líu vào chuyện này, làm sao phóng viên có thể buông tha cho chị được? Mà trước tiên là người nhà Trình gia cũng bỏ qua cho chị.

      “Chị gọi điện thoại xin nghỉ, hôm nay ở nhà ra ngoài, dây điện thoại cũng rút rồi.” Trình Vận cười .

      Bình An sâu lắng nhìn chị cái, “Vậy em trước, tối nay lại đến tìm chị nhé.”

      “Lái xe cẩn thận nghe.” Trình Vận với Bình An.

      “Dạ biết. Hôm nay chị nên ra ngoài, để tránh gặp phải đám ký giả.” Bình An dặn dò tiếng rồi vội vàng vào thang máy. Lúc ra đến bãi đậu xe dưới lầu để lấy xe mới phát phía dưới tòa nhà có rất nhiều đám chó săn đứng sẵn đó, xem ra đều đến vì muốn bới móc về cuộc tình tay ba của Trình Vận và Lương Phàm.

      Bình An đạp chân ga, xe lướt qua bên người đám phóng viên kia, trong đầu quay cuồng câu hỏi biết tại tình hình công ty thế nào.

      Sau khi chạy đến Duy An, Bình An lập tức đến văn phòng thay đổi y phục. Lúc ở nhà Trình Vận chỉ rửa mặt chải đầu qua loa chứ vẫn mặc người bộ quần áo ngày hôm qua. Cũng may bình thường có để vài bộ y phục dự phòng lại trong văn phòng.

      Mới vừa đổi xong quần áo rồi bước ra ngoài, Hàn Á Lệ và Dư Du Kỳ tới.

      tại tình hình thế nào?” Bình An kêu các ngồi xuống, cầm các tạp chí lên xem.

      Hầu hết đều phê phán Hồng Mẫn Nhi, đồng tình với Trình Vận, còn Lương Phàm ngược lại vẫn được ca ngợi. Chẳng lẽ chuyện như vậy xảy ra sai nhất phải là người đàn ông sao?

      tạm thời rút lại quảng cáo của Hồng Mẫn Nhi. Hình tượng Hồng Mẫn Nhi lúc này có thể ảnh hưởng tới công ty chúng ta.” Hàn Á Lệ , trong lòng khinh thường và thất vọng đối với hành động của Hồng Mẫn Nhi, nhưng lúc này làm gì còn tâm trí đâu mà trách cứ nhân phẩm của ta.

      mạng có phản ứng gì?” Bình An hỏi.

      “Đều khiển trách Hồng Mẫn Nhi, hình như còn có hiệp hội fan ca nhạc muốn tẩy chay đĩa nhạc cùng tất cả các sản phẩm có liên quan tới ấy.” Dư Du Kỳ .

      “Duy An chúng ta vô tình bị liên lụy.” Hàn Á Lệ cau mày, “Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để nhanh vượt qua cơn phong ba này.”

      Bình An tập trung nhìn hình Hồng Mẫn Nhi và Trình Vận tạp chí. Tối qua suy nghĩ chu toàn, nghĩ tới việc bất cứ lúc nào trong khách sạn cũng đều có đội ngũ paparazzi rình rập. Nhưng chuyện xảy ra, giờ có tự trách thế nào cũng có tác dụng.

      “Liên hệ với Hồng Mẫn Nhi rồi chứ?” Bình An hỏi.

      liên lạc, ấy và người đại diện chạy tới công ty. “ Hàn Á Lệ .

      Ánh mắt Bình An chợt lóe lên, trong mấy tờ báo này hề xuất hình chụp của , nhưng ràng tối qua đứng ngay đó mà, tại sao trong ảnh chụp lại ? Bởi vì kiêng kị thân phận của , hay là có nguyên nhân khác.

      kỳ quái, tại sao cùng lúc tất cả mấy tạp chí đều chỉ đăng cùng tấm ảnh? Nếu như lúc ấy có rất nhiều nhóm paparazzi, đội của Hồng Mẫn Nhi hẳn phải phát ra chứ. Nhưng bọn họ hề thấy, chứng minh đám chó săn kia nhất định là núp ở chỗ nào rất bí . Ai chả hy vọng báo chí tập san của mình có lượng tiêu thụ tốt, sao có thể san sẻ hình ảnh cho đồng nghiệp chứ?” chuyên chú xem báo, Dư Du Kỳ đột nhiên đưa ra nghi vấn.

      “Vừa nghe em như thế chị cũng cảm thấy đúng lắm.” Hàn Á Lệ thẳng người lên, nhìn về phía Bình An, “Đây là có người cố ý.”

      Dư Du Kỳ ngẩng đầu nhìn Bình An, “Muốn nhằm vào Hồng Mẫn Nhi, hay là Duy An của chúng ta đây?”

      Bình An nhìn thoáng qua các , “Hôm qua em cũng có ở đó nhưng hình lại có em, nếu như nhằm vào Duy An, có hình em đó phải tốt hơn sao?”

      Hàn Á Lệ cùng Dư Du Kỳ đồng thời ngẩn ra.

      “Có thể là nhằm vào Hồng Mẫn Nhi và Lương Phàm.” Bình An .

      “Vậy làm sao giải thích mỗi tòa soạn đều nhận được thông tin?” Hàn Á Lệ hỏi.

      chờ Bình An trả lời, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký của Bình An vào , “ Phương, Hồng tới, ở phòng họp.”

      “Chúng ta sang phòng họp .” Bình An với hai người Hàn Á Lệ.

      Đến phòng họp, ánh mắt lạnh lùng của Bình An liếc qua vẻ mặt tiều tụy của Hồng Mẫn Nhi, giữa họ bây giờ rất khó trở lại quá khứ chuyện gì mà chia sẻ nữa rồi.

      Phương, chuyện này là có kẻ cố ý hãm hại Mẫn Nhi. Xin yên tâm, chúng tôi mau chóng tổ chức buổi họp báo riêng giới phóng viên để làm sáng tỏ mọi việc.” Mới vừa ngồi xuống, Shary Hoắc, người đại diện của Hồng Mẫn Nhi liền lập tức giải thích.

      Bình An khẽ mỉm cười, “ vậy ảnh chụp Hồng Mẫn Nhi và ông Lương là giả hay sao?”

      Shary Hoắc , “Có đồng nghiệp ghen tỵ phát triển thuận lợi của Hồng Mẫn Nhi nên thuê người theo dõi rồi gửi ảnh đến các tòa soạn báo. Chuyện này chúng tôi nhất định giải thích ràng, ảnh hưởng đến quý công ty.”

      “Công ty chúng tôi bị ảnh hưởng.” Hàn Nhã Lệ nhàn nhạt , “ Hồng là nghệ sĩ, vốn nên cẩn thận trong từng lời việc làm, thể tùy tiện làm người thứ ba được.”

      Hồng Mẫn Nhi sắc mặt trắng nhợt, tay xoắn chặt vào nhau lời nào.

      biết các người giải quyết chuyện này thế nào?” Bình An nhìn Shary Hoắc hỏi câu này.

      “Hôm nay chúng tôi về Hongkong, lập tức mời phóng viên đến dự họp báo.” Hoắc Shary .

      Bình An với Hàn Nhã Lệ, “Hủy bỏ tất cả hoạt động kế tiếp của Hồng ở Thành phố G có liên quan đến công ty chúng ta, tạm ngừng phát sóng quảng cáo, chờ phong ba lần này ổn định rồi sau. Hồng, hẳn biết nếu vì phong ba này mà ảnh hưởng đến sản phẩm công ty chúng tôi, phải bồi thường rất lớn.”

      Hồng Mẫn Nhi dường như nghĩ Bình An tuyệt tình như vậy, nhìn mà nước mắt rơi lã chã.

      “Chúng tôi còn có rất nhiều việc phải làm, xin hai vị cứ tự nhiên.” Bình An đứng lên ra hướng cửa phòng họp.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 179: Giám thị
      Hồng Mẫn Nhi và Lương Phàm quay về Hongkong ngay hôm đó. Tuy bọn họ cố gắng cẩn thận hết sức để tránh truy lùng của giới truyền thông nhưng vẫn thể làm cho đám chó săn kia bỏ qua, càng ngày càng nhiều xì căng đan xuất mặt báo, hơn nữa càng lúc càng khoa trương đến buồn cười. tẩy chay của fan hâm mộ đối với Hồng Mẫn Nhi càng thêm nghiêm trọng, mạng hầu như toàn đăng lời phê phán về .

      Vốn Bình An cho rằng công ty nhất định bị ảnh hưởng bởi xì căng đan của Hồng Mẫn Nhi lần này, nhưng rồi quan sát lượng tiêu thụ mấy ngày qua dường như vẫn rất tốt.

      Bình An tự mình đến tuần tra tại các cửa hàng, phát những người đến cửa hàng độc quyền của PSD để mua sản phẩm hầu hết đều là những người đẹp thuộc thành phần tri thức. Những khách hàng này phải là những nữ sinh trẻ mà dễ dàng xúc động và phẫn nộ, họ có cách nhìn và lý trí của chính mình, rốt cuộc về xì căng đan giữa Hồng Mẫn Nhi và Lương Phàm như thế nào họ hoàn toàn có hứng thú để biết. Cái mà họ quan tâm là sản phẩm của PSD có dùng được hay mà thôi.

      PSD là nhãn hiệu quốc tế, phải chỉ chút xì căng đan của người phát ngôn là có thể dễ dàng khuynh đảo được.

      Những người muốn tẩy chay PSD mà Hồng Mẫn Nhi làm người phát ngôn đa số là những người mua nổi.

      Nhóm Hàn Á Lệ vẫn lo lắng sản phẩm bị ảnh hưởng cuối cùng cũng yên tâm, lại đưa quảng cáo của Hồng Mẫn Nhi đến đài truyền hình để lần nữa phát sóng.

      Bởi vì chuyện tình cùng Lương Phàm bị lôi ra ánh sáng, Trình Vận bị Trình Bính Khôn, Đại Gia Trưởng của Trình gia, cưỡng chế về nhà, rồi lợi dụng quan hệ buộc đám paparazzi và truyền thông dám tiếp tục quấy rối .

      Mấy ngày nay, Trình Vận ở trong căn hộ của mình cũng hoàn toàn thể bước chân ra ngoài, bởi vừa xuất bị hàng loạt phóng viên vây lại. Mỗi lần Bình An muốn thăm chị đều phải thận trọng, sợ bị phóng viên phát .

      Vì Trình Vận là con riêng nên Trình Bính Khôn cũng cầu nghiêm khắc lắm với chị, mới để mặc chị xông xáo bên ngoài. Giờ tuổi mà còn chưa thành thân, dù nguyên nhân phần là do trong lòng Phu nhân Trình gia còn khúc mắc với xuất thân của Trình Vận, nhưng bất kể thế nào, Trình Vận vẫn là con Trình gia, tại phát sinh xì căng đan như vậy, Trình gia thể nào bỏ mặc mà quan tâm.

      Sau khi Trình Vận trở lại Trình gia, Bình An chỉ có thể liên lạc qua điện thoại với chị, nghe Trình Bính Khôn vì muốn phủi sạch quan hệ giữa Trình Vận và Lương Phàm liền sắp xếp cho Trình Vận xem mắt, cũng buộc phải nhanh chóng đính hôn rồi kết hôn trong vòng năm nay, ngay cả công việc ở Công ty Australia Secret cũng cho Trình Vận làm nữa, muốn kết hôn rồi ở nhà giúp chồng dạy con.

      Trình Vận ngồi vào vị trí Tổng Giám Đốc Công ty Australia Secret hôm nay cũng dễ dàng, phải từ bỏ là có thể từ bỏ, nên đương nhiên là cứng rắn chịu thỏa hiệp, chỉ xin phép công ty cho nghỉ lương tháng. nay giằng co với cha mình, ai chịu nhường ai bước.

      Mãi cho đến khi Hồng Mẫn Nhi và Lương Phàm mở họp báo riêng từng người ở Hongkong, Trình Vận mới ra quyết định dứt khoát.

      Trong cuộc họp báo với phóng viên, Lương Phàm ta và Hồng Mẫn Nhi chỉ là bạn tốt, với Trình Vận là bạn học ngày trước, có gì ngoài quan hệ bạn bè hữu nghị với các , còn về ảnh chụp hoàn toàn là do paparazzi thêm mắm dặm muối cắt câu lấy nghĩa, lúc ấy chỉ có ba người bọn họ tại chỗ đó mà còn có những người khác, chẳng qua đêm hôm đó bọn họ hẹn nhau cùng ăn cơm uống rượu, uống say nên mới có chút thất thố đó thôi, chứ phải như truyền thông đăng tải là quan hệ tình tay ba gì gì.

      Còn cách của Hồng Mẫn Nhi là, sở dĩ có thể đến Hongkong để phát triển là vì có hỗ trợ của Trình Vận, còn đối với Lương Phàm quả có lòng ngưỡng mộ, nhưng hề có chút tư tưởng nào khác, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm bọn họ nữa.

      Hai người đồng thời phủi sạch tất cả các mối quan hệ còn mảnh.

      Cũng đúng, làm sao Lương Phàm phụ nữ mà buông tha cho nghiệp của ta, ngay cả Trình Vận mà cũng thể khiến cho ta công khai thừa nhận, huống chi là Hồng Mẫn Nhi. ta lại lần nữa chứng minh lời của Bình An, ta chỉ có chính bản thân ta mà thôi.

      Trình Vận nhìn hai buổi họp báo của bọn họ qua TV, đột nhiên cảm thấy tình cảm mà bỏ ra suốt mấy năm qua biến thành trò cười, ra tình và hoài niệm của trong mắt Lương Phàm chẳng là gì cả ngoài quan hệ bạn bè hữu nghị.

      nghĩ rằng ít nhất nên thừa nhận có quan hệ tình cảm với , nhưng rồi vì tiền đồ của , sẵn sàng vứt bỏ hết thảy mọi thứ có liên quan tới .

      Nản lòng thoái chí, Trình Vận còn tiếp tục kháng cự đối với những sắp xếp của Trình Bính Khôn nữa, đồng ý xem mắt.

      Sau khi Bình An biết chuyện liền nhớ tới cuộc hôn nhân kiếp trước của Trình Vận kết thúc tệ hại thế nào, biết là nhất định sau khi Trình Vận chia tay cùng Lương Phàm cùng lúc mất hy vọng đối với tình và cuộc sống, cho nên mới tùy tiện tìm đại người đàn ông nào đó để kết hôn. phải ngăn cho Trình Vận lãng phí bản thân như vậy.

      Vừa vặn buổi xem mắt của Trình Vận được sắp xếp vào đêm Giáng sinh, Bình An sau khi truy hỏi biết được địa điểm hẹn gặp từ chính miệng chị, chuẩn bị đêm Giáng sinh hôm đó tìm Trình Vận.

      Chứ chẳng có cách nào, bởi tại Trình gia quản thúc Trình Vận rất chặt, hoàn toàn có biện pháp gặp mặt chị ấy lần.

      Buổi xem mắt của Trình Vận được xếp đặt tại nhà hàng Tây cao cấp đường Cửu Phúc, lúc Bình An muốn đặt bàn được thông báo đêm Giáng sinh hôm đó nhận đầy khách, đành phải tìm gặp Tổng Giám Đốc nhà hàng, vất vả lắm mới đặt được chỗ cho hai người.

      Nghiêm Túc vốn về nước hai ngày qua, thấy tất cả tâm tư tình cảm của bạn đều đặt lên người khác mà ghen là gạt người. Nhưng cũng muốn nhìn thấy Trình Vận tùy tùy tiện tiện để cậu sắp đặt hôn nhân đại nên đành làm như cái gì cũng biết, để Bình An tùy ý giúp Trình Vận, tránh cho đến lúc đó lại bị cậu oán trách biết chuyện mà .

      Tối nay mỗi nhà hàng cơm Tây gần như đều kín người, Bình An phải thông qua số quan hệ mới có thể tìm được bàn gần chỗ Trình Vận ngồi. vốn định trực tiếp tìm Trình Vận, nhưng Nghiêm Túc Trình Vận còn ở Trình gia nên đừng làm to chuyện, tốt nhất là nên quá kích động, cho nên chỉ có thể lựa chọn việc yên lặng theo dõi biến hóa.

      Lúc tám giờ, Trình Vận cùng người đàn ông vóc dáng cao to, dung mạo tuấn tú xuất tại cửa nhà hàng. Bình An đá chân Nghiêm Túc dưới gầm bàn cái, vội vã hỏi, “Chị Vận tới xem mắt kìa, người đàn ông bên cạnh chị ấy là ai thế?”

      Nghiêm Túc dở khóc dở cười nhìn , “Bình An, tối nay trọng điểm của chúng ta là hẹn hò.”

      “Chúng ta ngày nào cũng có thể ở chung chỗ, nhưng hạnh phúc cả đời của chị Vận thể qua loa.” Bình An giọng , Trình Vận và người đàn ông kia tới hướng bên này của bọn họ.

      Trình Vận nhìn thấy Bình An và Nghiêm Túc, khuôn mặt được trang điểm tinh tế của vẫn duy trì nụ cười lễ phép tao nhã, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Bình An nụ cười có hơi cứng đờ rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, dời ánh mắt người Bình, quay sang khẽ mỉm cười với người đàn ông bên cạnh.

      Bình An khổ sở nhìn vẻ tươi cười của Trình Vận, bởi nụ cười của chị ấy cũng chân , hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, chỉ vì ứng phó với người ngoài mà miễn cưỡng bản thân thôi.

      “Người đàn ông này họ Phạm, Phạm Đức Vũ, là Phó Phòng Tổ chức Ủy Ban Thành phố, là người rất nhã nhặn.” Nghiêm Túc quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhận ra người đàn ông bên cạnh Trình Vận từng gặp qua nhưng chưa từng trao đổi mấy câu.

      Nhã nhặn bại hoại có! sai, người chồng của Trình Vận kiếp trước đúng là họ Phạm, nhưng làm nghề gì trước đây chú ý, tám chín chục phần trăm chính là cái kẻ ở trước mắt này rồi.

      ta xứng với chị Vận.” Bình An bĩu môi kêu lên.

      Nghiêm Túc cười khẽ, đưa tay véo chóp mũi của , “Ngay cả người ta là ai em còn biết mà thích hợp, quá võ đoán.”

      “Nghiêm Túc, cảm thấy nếu lúc này mà chị Vận bắt đầu đoạn tình cảm khác là quá nhanh sao? Chị ấy căn bản phải là cho mình cơ hội bắt đầu lại lần nữa, mà là hành hạ mình.” Bình An kéo tay Nghiêm Túc, nắm chặt trong tay. khá sợ Trình Vận dẫm lên vết xe đổ, rồi trải qua cuộc sống giống kiếp trước.

      “Hôn nhân của Trình Vận lúc này ngay cả chị ấy cũng cách nào làm chủ được, huống chi là người khác.” Nghiêm Túc nắm tay nhàng xoa xoa, hiểu rất tính cách của Trình Bính Khôn, hai, cuộc đời của con trai hay con gì đều muốn tự nắm giữ trong tay ông.

      Bình An lắc lắc đầu, “ có tranh thủ qua làm sao biết là được? Em hy vọng chị Vận có thể hạnh phúc, chị ấy thể lại bị hủy hoại ở trong tay đàn ông nữa.”

      “Tại sao em chắc chắn ngay được là Trình Vận và Phạm Đức Vũ có kết quả tốt?” Nghiêm Túc cười hỏi.

      thể với Nghiêm Túc rằng vì biết Trình Vận cuối cùng bị người đàn ông này tổn thương hoàn toàn rồi, “Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất linh nghiệm.”

      Nghiêm Túc cười khẽ, “Được rồi, mau ăn , sắp nguội hết rồi.”

      Bình An lắc đầu cái, đột nhiên đứng lên, “Em phải tìm chị Vận .”

      “Bình An!” Nghiêm Túc kịp ngăn cản , Bình An như bay sang hướng Trình Vận rồi.

      “Chị Vận!” Bình An chỉ còn cách bước là đến cạnh bàn của Trình Vận, mắt sáng ngời đầy kiên quyết nhìn chị.

      Phạm Đức Vũ vốn chậm rãi chuyện với Trình Vận đột nhiên bị cắt ngang, cau mày nhìn Bình An, thiếu chút nữa mở miệng khiển trách biết lễ phép, nhưng khi nhìn dáng vẻ như có quen biết với Trình Vận nên liền nhịn xuống gì.

      “Sao thế, Bình An?” Trình Vận hoảng hốt chút mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhàn nhạt mỉm cười nhìn Bình An.

      “Em có lời muốn với chị, chị theo em ra ngoài chút.” Bình An bắt lấy tay Trình Vận, cho chị cơ hội .

      Phạm Đức Vũ cau mày , “Tiểu thư à, có lời gì thể ngồi xuống rồi được sao?”

      Lúc này Bình An mới đưa mắt nhìn cái người tên là Phạm Đức Vũ này, dáng dấp mặc dù tuấn tú, nhưng ánh mắt có vẻ có chút trầm bất định, nhìn là biết người đầy tâm cơ và giảo hoạt, hoàn toàn thể là người trong lòng của Trình Vận.

      “Chị Vận?” để ý tới Phạm Đức Vũ nữa, chỉ muốn thuyết phục Trình Vận.

      Trình Vận nhàng thở dài, với Phạm Đức Vũ, “Phạm tiên sinh, ngại quá, tối nay chúng ta cứ vậy thôi nhé, tôi với bạn tôi còn có việc khác.”

      Đáy mắt Phạm Đức Vũ thoáng qua tia vui, nhưng ngoài mặt lại lịch cười, “ sao, chúng ta hẹn lại lần sau cũng được.”

      Bình An khách sáo cười cười với ta, sau đó kéo Trình Vận ra, thẳng tới khi ra khỏi phòng ăn, tìm góc yên tĩnh, Bình An mới quay đầu lại nhìn Trình Vận.

      “Chị Vận, sao chị có thể đồng ý gặp mặt loại người như thế chứ?” Bình An hỏi.

      “Biết thêm nhiều bạn cũng tốt mà.” Trình Vận cười .

      Bình An cau mày trừng mắt với chị, “Chị muốn chứng minh chị phải là người Lương Phàm thể cũng được, nhưng nên dùng loại biện pháp này.”

      “Bình An...” Trình Vận thở dài, mặt nạ kiên cường vẫn duy trì nãy giờ xuất vết nứt, Bình An là người chứng kiến tình thất bại của , làm sao có thể giả bộ dáng vẻ sao cả trước mặt Bình An đây.

      “Chị Vận, đừng cam phận được ? Lương Phàm biết quý trọng chị là tổn thất của ta, chị là xứng đáng được thương chân thành. Chị phải là người để mặc cho người khác quyết định cuộc sống của mình, tại sao lại muốn để cho người khác sắp đặt hôn nhân? Chị còn có thể gặp được người mình thích mà. Nếu bây giờ chị kết hôn cho có, tương lai gặp được người đàn ông khiến chị động lòng vậy phải làm thế nào?” Hốc mắt Bình An hơi ẩm ướt, lòng hy vọng Trình Vận có thể hạnh phúc.

      Trình Vận cúi đầu, khóe miệng khẽ mím chặt, giọng đầy vẻ mỏi mệt, “Bình An, chị quá mệt mỏi rồi.”

      “Vậy rời khỏi nơi này, du lịch khắp nơi . Chờ sau khi chị giải sầu trở về tất cả tốt lên.” Bình An kêu lên, rời khỏi Thành phố G, đến nơi mà Trình Bính Khôn tìm được, vậy có đoạn hôn nhân thất bại kia rồi.

      “Bình An, chị cách nào người khác như từng Lương Phàm, cũng thể chịu nổi nếu bị tổn thương lần nữa, em hiểu ? Ở chung với người mà chị thương, chị mới bị thương tâm nữa.” Thanh Trình Vận chua xót, ánh mắt còn thần thái như lúc trước.

      Trong lòng Bình An nảy sinh nỗi tức giận, sao mà cứ như nước đổ lá khoai thế này, nhìn Trình Vận, “Chị là Trình Vận mà em biết đó ư? thương trường chị từng thất bại nhiều lần như vậy, nhưng lần nào đều có thể đứng dậy mà tới địa vị như hôm nay, tại sao chỉ vì thằng đàn ông đốn mạt là có thể quật ngã chị vậy? Chịu thương tổn lần sợ cái gì? Người nào sống thế giới này mà gặp phải trở ngại ngừng, rồi sau đó vẫn đứng lên? Lương Phàm là cái thá gì mà chị lại cam chịu vì ta? Người phải rất xin lỗi chị là ta, sao ngược lại chị lại phải thay ta chuộc tội mà hành hạ chính mình, hả?”

      Trình Vận liếc mắt nhìn bên đường đối diện cái, bất đắc dĩ thở dài, “Sao em còn kích động hơn cả chị vậy?”

      “Tại sao em có thể kích động, Phạm Đức Vũ đó vừa nhìn là biết phải đồ tốt, nếu chị lấy ta , cả đời này của chị bị hủy diệt.” Bình An thở phì phì kêu lên.

      “Nếu chị tới gặp ta, ba chị sao bỏ qua cho chị được.” Trình Vận hạ thấp giọng, “Em cho rằng chị bây giờ có thể ra ngoài mình sao?”

      Bình An trợn to mắt, đồng thời hạ thấp giọng, “Ý chị là, có người giám thị chị?”

      Trình Vận thở dài, “Chị Lương Phàm, đến giờ cũng biết liệu sau này có thể bắt đầu đoạn tình cảm khác nữa hay . Chị chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, nghĩ ngợi đến cái gì nữa, nhưng... thân bất do kỷ mà!”

      “Chẳng lẽ cha chị muốn cưỡng bách chị lấy người chị thích?” Bình An cau mày hỏi.

      “Chị làm cho Trình gia mất thể diện.” Trình Vận cười khổ.

      “Chẳng lẽ có cách nào khiến cha chị thay đổi chủ định à?” Bình An đột nhiên cảm thấy phản cảm đối với Trình Bính Khôn, vì thể diện mà chú ý tới hạnh phúc của con cái, người cha như vậy hoàn toàn xứng đáng làm cha.

      “Chị tự nghĩ biện pháp. Được rồi, nhiều lời với em nữa, chị phải về đây.” Trình Vận vỗ vỗ bả vai Bình An, xoay người về hướng chiếc xe hơi màu đen đậu ở phía đối diện.

      Bình An nhìn chiếc xe kia, chìm vào trầm tư.

      Bên trong, khi Nghiêm Túc nhìn thấy Bình An và Trình Vận cùng ra ngoài cửa nhà hàng, kịp ngăn cản nên đành phải thôi, nghĩ nên quay lại chỗ ngồi chờ Bình An trở về. Vừa xoay người tầm mắt bắt gặp ánh mắt của Phạm Đức Vũ, khách sáo cười , cũng định chuyện với ta.

      “Nghiêm tiên sinh?” Phạm Đức Vũ kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc, nhiệt tình tới, “Ngài cũng tới dùng cơm sao?”

      Nghiêm Túc thản nhiên gật đầu cái.

      Phạm Đức Vũ thấy Nghiêm Túc vẫn nhìn theo hướng Trình Vận vừa ra, trong đầu chợt hiểu, “Tiểu thư vừa rồi là bạn của Nghiêm tiên sinh?”

      “Là bạn của tôi.” Nghiêm Túc trả lời, xoay người muốn ngồi trở lại vị trí cũ.

      là trời sinh đôi với Nghiêm tiên sinh.” Phạm Đức Vũ muốn kéo gần quan hệ với Nghiêm Túc nên lấy lòng.

      Nghiêm Túc kềm chế tính tình nghe Phạm Đức Vũ lúc lâu, mới nhíu mày, kêu phục vụ ghi hóa đơn, “Phạm tiên sinh, ngại quá, tôi phải trước đây.”

      Còn bằng ra ngoài đợi các cho rồi.

      Phạm Đức Vũ cười gượng vài tiếng, “Nghiêm tiên sinh thong thả.”

      Nghiêm Túc ra đến bên ngoài phát Bình An đứng ngây ngốc mình ở ven đường, thấy bóng dáng của Trình Vận đâu. tới, ôm bả vai , “Sao lại đứng ngẩn ra chỗ này vậy, Trình Vận đâu?”

      Bình An nhàng lắc đầu, “Lên xe rồi hẵng .”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :