1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đời chỉ đặt cược nơi em - Hồng Cửu (9 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Cả đời chỉ đặt cược nơi em

      [​IMG]
      [​IMG]

      Tác giả: Hồng Cửu

      Convert: Nothing_nhh


      Độ dài: 9 chương

      Edit + Beta: Mit Fly

      Nguồn convert: Tàng Thư Viện

      Thể loại: đại, HE

      Nguồn: www.mitpau.wordpress.com/2012/04/21/cả-dời-chỉ-dặt-cược-nơi-em/

      [​IMG]

      Văn án:

      theo đuổi , giống như có hứng thú với .

      động tâm, bằng lòng hẹn hò với .

      Nhưng rồi dần dần phát ra, ban đầu khi theo đuổi , phải bởi vì thích , mà vì cùng người khác cá cược.

      đau lòng, nghĩ đến nữa.

      Nhưng rồi, lại , lòng với

      , cả đời , chỉ đánh cược lần, cả đời , chỉ đánh cược mình như vậy.

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 12/9/14
      tien248, ChrisTiểu Yên thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 1.

      Phó Tiểu Khả ngồi tự học ở phòng học bên cạnh lớp. Bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người chọc vào vào .

      Quay đầu lại, là bạn cùng cấp, cùng khoa, cùng lớp Hứa Tùng.

      Trái tim tự chủ được, đập nhanh hơn hai nhịp.

      “Phó Tiểu Khả, bạn có thừa cái bút nào ?” nhún nhún vai, dường như có chút bối rối trong nụ cười “Lúc học để ý, quên mang theo!”

      Phó Tiểu Khả gật gật đầu, xoay người lại, lấy bút đưa qua. Đầu hơi hơi ngẩng lên, may mắn phát ra.

      ngờ lại biết tên của !

      Đối phương lời cảm ơn, lắc đầu, tỏ vẻ có gì, từ đầu tới đuôi đều hề câu.

      Cũng phải quái gở, muốn để ý . Chính là khi đối mặt với thần tượng Hứa Tùng, tin tưởng rằng rất nhiều nữ sinh cũng như , nên lời.

      Phó Tiểu Khả xoay người lại, biết giờ phút này trong lòng mình rốt cuộc là vui vẻ phấn khích, hay là có chút hồi hộp.

      thể nào tưởng tượng nổi, ngôi sao trong trường học : Hứa Tùng, mỗi khi xuất , toàn bộ nữ sinh đều thể khống chế được mà hét chói tai kéo dài tận 3 phút, lại biết tên của ! —— Phó Tiểu Khả bình thường, Phó Tiểu Khả dáng vẻ quê mùa, Phó Tiểu Khả chỉ có chút việc cũng có thể làm vô cùng vui vẻ —— thế mà lại gọi tên !

      Trở về ký túc xá, trong phòng chỉ có mỗi lão Tam Trữ Chỉ Hân.

      Phó Tiểu Khả kể lại cho ấy chuyện xảy ra lúc mình tự học.

      Trữ Chỉ Hân nghe xong liền lắc lắc đầu, mặt lên vẻ thương hại, “Lão Tứ ngốc nghếch, về sau chơi cùng chúng tao nhiều chút, đừng có suốt ngày tự học mình thế! Mày nhìn lại mày xem, học nhiều thành cái dạng gì rồi? Cũng bắt đầu ngồi ở trong phòng tự học ảo tưởng đến Hứa soái ca rồi!”

      Phó Tiểu Khả suýt chút nữa sặc nước miếng của mình.

      Cho dù tin, nghi ngờ là ảo tưởng cũng được, mà Trữ bà nội ngoài việc nghĩ tới “Sex” (chỗ này nguyên văn là “Tính” nhưng ta biết là gì. Thank t.y Mi nhé :-*) còn có thể nghĩ được gì hơn nữa? !

      Đối với lời của Phó Tiểu Khả, chỉ mình Trữ Chỉ Hân tin, hai người còn lại trong ký túc xá cũng lắc đầu tỏ vẻ tin.

      Lão Đại : “Tiểu Khả có tiến bộ nha, giờ lại hay đùa!”

      Lão Nhị : “Là mối tính đầu của Tiểu Khả nha! Đây là chuyện tốt; nhưng thẳng thắn mà tốt nhất là tìm đối tượng thực tế chút, Hứa Tùng giống như thiên nga vậy, bình thường đều là con cóc mới dám ảo tưởng, bởi vì giấc mộng của chúng ta là thể thực được, chỉ làm lãng phí tình cảm thôi! Cho nên Tiểu Khả à ” Lão Nhị lời thấm thía dặn dò Phó Tiểu Khả, “Theo tao là nên đổi người khác !”

      bạn phòng bên cạnh sang rót nước tương : “Tao vẫn nghĩ đến Tiểu Khả chuyển từ học viện Phật giáo đến nơi này, nghĩ tới ấy cũng là người bình thường ! Đúng là thể xem mặt mà bắt hình dong, mặc quần áo thầy tu có nghĩa là sư nha!”

      Đối mặt đám ma quỷ quái, hươu vượn, Phó Tiểu Khả rất muốn cắn đứt miệng của mình.

      Ai bảo miệng của có chuyện gì cũng kể ra, tốt lắm, tại là có người nào tin , tất cả đều nghĩ có vấn đề đây này!

      Phần 2.

      Ngày hôm sau, Phó Tiểu Khả cùng các bạn tới giảng đường, hệ thống lại toàn bộ lý thuyết học.

      Khi bài giảng được nửa, cúi đầu kẻ bút nhớ, bỗng nhiên cảm giác được khí xung quanh hơi xao động.

      Giống như có người vào phòng học, bởi vì thấy giáo sư ôn hòa : “Nhanh tìm vị trí ngồi !”

      ngẩng đầu muốn hỏi Trữ Chỉ Hân ngồi bên cạnh xem ai mà giờ này có thể vào được lớp, ngờ rằng lại liếc mắt cái lại bắt gặp vẻ mặt gian tà của Trữ nữ nhìn .

      Vừa muốn chế nhạo ấy vài câu, bỗng nhiên phía sau lưng bị người nào đó chọc ; cùng lúc đó Phó Tiểu Khả nhìn sang thấy Trữ Chỉ Hân xoay người trừng lớn hai mắt, mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhanh chóng đem ánh mắt từ phía sau nhìn về phía .

      Phó Tiểu Khả hiểu gì, liếc Chỉ Hân cái, quay đầu về phía sau xem ai là người vừa chọc mình.

      “Phó Tiểu Khả, này, bút của bạn! Ngày hôm qua quên trả lại cho bạn!” Hứa Tùng ngồi phía sau nở nụ cười sáng lạn. vừa cầm bút đưa tới, vừa nghiêng người, nhích lại gần hơn, “Cám ơn bút của bạn!”

      Phó Tiểu Khả đầu óc choáng váng, miễn cưỡng tươi cười đáp lại: “ có gì, chỉ là cái bút thôi mà…” cầm bút quay người lại, nụ cười cứng ngắc vẫn đọng gương mặt —— hoàn toàn quên mất thả lỏng chính mình!

      Bên cạnh, Trữ Chỉ Hân hung hăng đá cái vào chân , kêu “đau” rất .

      “Tại sao đạp tao? !”

      Trữ Chỉ Hân vẻ mặt phẫn nộ, “Đồ ngốc! Mày cũng chỉ là cái bút mà thôi, tại sao cho “Mình mang nhiều bút lắm, tại bạn cứ giữ lấy mà dùng!”‘ như vậy về sau chúng ta còn có cớ qua chỗ để đòi bút! Cái này có ý nghĩa gì? Là tương lai chúng ta có cơ hội mà người khác thể có, đó là tiếp xúc với a! ! !”

      Trữ Chỉ Hân vừa xong, chợt nghe thấy tiếng kêu “Rắc” phát ra từ tay Phó Tiểu Khả.

      Phó Tiểu Khả nhìn chiếc bút bị gãy, rồi nhìn Trữ Chỉ Hân, khóe miệng run rẩy, ngượng ngùng cười, lắp bắp : “Lão, lão, lão Tam, đến, đến, kịp rồi!” vô tội lẩm bẩm, “Lần sau, lần sau mày chuyện đừng kích động như vậy, bằng mày cứ kích động như thế, tao lại muốn bẻ gãy thứ gì đó…”

      Trữ Chỉ Hân đập đầu xuống bàn . Phó Tiểu Hân vô tội cúi đầu xuống.

      Phía sau, vang tới tiếng cười .

      Phó Tiểu Khả cầm cái bút bị gãy, cảm thấy gương mặt và lỗ tai của mình đều đỏ ửng.
      snowbell, ChrisTiểu Yên thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 3.

      Nếu như chuyện Hứa Tùng trả bút làm cho Trữ Chỉ Hân và mọi người rơi mắt kính, như vậy những chuyện kế tiếp đủ để cho các trợn tròn mắt, chỉ số thông minh giảm phanh.

      Các phát ra quy luật: cứ đến giờ tự học, Hứa Tùng ngồi đằng sau Phó Tiểu Khả, mượn bút của ; đợi đến lúc giảng bài, vẫn ngồi sau Phó Tiểu Khả, lại mượn chiếc bút mà lúc giờ tự học thường mượn.

      lần khi nhận lại bút, Phó Tiểu Khả hơi chần chừ : “Hình như cái bút này giống cái cái hôm qua tớ cho bạn mượn…” Còn chưa hết câu, bị ba nữ ngồi bên cạnh chế trụ (áp chế) — họ chặn miệng , xoay đầu lại, rồi cùng cười tập thể, nịnh nọt với Hứa Tùng: “Đúng vậy, đúng vậy! Chính là cái bút này! ngốc này, mắt tốt lắm!” Sau đó quay lại phía Phó Tiểu Khả, gương mặt biến đổi thành hung tợn cho , “ phải cũng thể ! phải cũng phải phải! Có biết hay !”

      Phó Tiểu Khả bị các làm cho hoang mang.

      “Vậy rốt cuộc có hay ?”

      Ba nữ cùng lúc đập đầu xuống bàn.

      Theo thường lệ, phía sau lại là tiếng cười .

      Phó Tiểu Khả nhịn được, quay đầu lại :

      ” “xin lỗi, bọn họ , đây là bút của tớ… ha ha…””

      Rốt cuộc Hứa Tùng nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

      , lần này là tớ xin lỗi, phối hợp tốt, mong bạn thứ lỗi! Lần sau tớ nhất định chọn sai bút!”

      “… Hả ? !”

      Phó Tiểu Khả mở to mắt nhìn.

      … Như thế này gọi là trả lời sao…

      Phần 4.

      Tiếp theo, khi đến giờ tự học lại lại bị mượn bút, như thường lệ, Phó Tiểu Khả vừa có gì” vừa đưa bút cho Hứa Tùng. Vẫn như cũ, vừa đưa xong liền quay lên, thêm câu nào.

      phải muốn chuyện, ngược lại, lời muốn nhiều lắm, nhiều đến mức biết nên câu gì trước tiên, vì thế đành phải thầm chán nản nghẹn lại, cuối cùng là chẳng cái gì.

      Bạn học ngồi phía sau thu dọn sách vở rồi.

      Vị trí đó để trống chưa đầy hai giây, lập tức lại có người ngồi xuống.

      Phó Tiểu Khả cúi đầu chán nản, cân nhắc xem rốt cuộc có muốn hay muốn tìm lý do để quay đầu vài câu, hoàn toàn để ý tới người đến.

      Người ngồi bên cạnh chọc vào .

      Cảm giác bị chọc hiểu sao vô cùng quen thuộc…

      Quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc tươi cười sáng lạn với mình.

      “Bạn… !” Phó Tiểu Khả vội vàng quay đầu, phía sau còn ai ngồi; lại vội vàng quay lại, giật mình nhìn chằm chằm người bên cạnh, năng lộn xộn.

      “Bạn… Hi, ha ha, xin chào!”

      Hứa Tùng nheo mắt, lấy tay che miệng, ho khan tiếng, gương mặt nhăn lại vì nhịn được cười “Cứ như chúng ta gặp nhau lần đầu tiên vậy!”

      Phó Tiểu Khả ha ha cười theo, cảm giác thấy tay chân thừa thãi. Bỗng nhiên giơ lên chiếc bút mình dùng đưa cho Hứa Tùng, “Cho bạn mượn bút!”

      Hứa Tùng bật cười thành tiếng, dương dương tự đắc cầm bút trong tay cười : “Bạn muốn cho tớ mượn rồi!”

      Phó Tiểu Khả xấu hổ đến mức run rẩy cả người…

      Ngượng ngùng muốn thu tay về, lại bị người ta tóm lấy.

      kinh ngạc ngẩng đầu, Hứa Tùng vẫn cầm chặt cổ tay buông.

      “Phó Tiểu Khả, ” bỗng nhiên ngưng cười, nghiêm túc nhìn , gương mặt đẹp trai quá mức khiến cho người ta dám nhìn thẳng.

      “….Làm sao vậy…” Phó Tiểu Khả cảm nhận được mình bị hoa mắt, trái tim bồn chồn đập loạn bang bang bang bang .

      có gì, ” vẫn như cũ nắm cổ tay buông, thậm chí càng ngày càng nắm chặt hơn, “Chỉ là muốn với bạn, tớ mượn bút rồi trả bút nhiều đến mức còn kiên nhẫn nữa rồi!”

      Phó Tiểu Khả mở to hai mắt nhìn, chớp chớp, vươn bàn tay còn lại cầm chiếc bút vừa bị đặt xuống bàn.

      “Tớ lấy lại là được rồi!”

      Cầm bút rồi định rút tay về, ai ngờ lại cầm cổ tay , rốt cuộc thể động đậy.

      Phó Tiểu Khả giương mắt nhìn Hứa Tùng, trong ánh mắt tràn đầy mười vạn câu hỏi vì sao.

      Hứa Tùng nắm hai cổ tay , cúi đầu về phía trước quan sát khi gần chạm vào khuôn mặt mỉm cười dịu dàng, : “Mượn bút trả bút, tớ còn kiên nhẫn; tớ nghĩ trực tiếp cho bạn, bút, chính là cái cớ, việc tớ muốn làm, ra là muốn hẹn hò với bạn!”

      Phó Tiểu Khả ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, kinh ngạc tới mức chữ cũng ra được.

      Phần 5.

      Ba nữ trong ký túc xã nghĩ như thế nào cũng thông, rốt cuộc Phó Tiểu Khả có vận cứt chó gì nữa. Các vắt hết óc cũng thể hiểu được, Phó Tiểu Khả phải đại mỹ nữ tuyệt sắc, tại sao lại có thể hấp dẫn được đại soái ca Hứa Tùng cơ chứ?

      Ngay cả Phó Tiểu Khả cũng thể nào tưởng tượng nổi, đến bây giờ còn nơm nớp lo sợ, thể tin lời của Hứa Tùng là . Từ đầu đến cuối, có cảm giác như tự mình mơ mộng hão huyền .

      Từ khi học đại học đến giờ, vẫn đặt toàn bộ sức lực cho việc học tập, nếu cũng là thư viện đọc sách. thường dạo phố, thường KTV hát, thường mua đồ trang điểm, cả ngày ăn mì ăn liền, mọi người có ý tốt gọi là A Thổ muội.

      ít bạn học , học đại học 3 năm rồi mà chưa từng nhìn thấy Phó Tiểu Khả mặc váy.

      Vì thế Phó Tiểu Khả luôn cười hi hi, sờ sờ cái mũi : “Chân của tớ đẹp, chỉ sợ dọa mọi người!”

      Mọi người nhìn chớp mắt em Thổ, rốt cuộc Hứa Tùng thích điểm nào của chứ?

      Ai cũng nghĩ ra.

      Nhưng chuyện khó hiểu cỏn con này cũng hề ảnh hưởng đến việc liên tiếp chủ động tiếp cận của Hứa Tùng đối với Phó Tiểu Khả.

      Mặc kệ là giờ tự học hay giờ giảng bài, đều thoải mái chuyển chỗ từ phía sau lên ngồi bên cạnh Phó Tiểu Khả. Dường như chỉ sau đêm, Phó Tiểu Khả trở thành tâm điểm khiến cho toàn bộ nữ sinh trong trường vừa hâm mộ vừa ghen tị.
      Dần dần quen thuộc, Phó Tiểu Khả chuyện với Hứa Tùng cũng còn lắp bắp nữa.

      xem qua rất nhiều sách, tri thức vô cùng rộng lớn, bình thường phải hay , chỉ là quen chuyện, từ khi bỏ hai từ thần tượng, có thể chuyện nhàng, tự nhiên, chậm rãi với Hứa Tùng.

      kể cho nghe rất nhiều truyện lịch sử, rất nhiều điển cố, điển tích, rất nhiều truyện kì lạ, mà khi kể, luôn thêm vào những ý tưởng độc đáo và giải thích mới lạ, điều này làm cho Hứa Tùng say mê lắng nghe.

      Ngay cả chính cũng cảm thấy; nhưng đối với , bắt đầu bị hấp dẫn.

      Cái nóng gay gắt của mùa hè đến mãnh liệt, làm cho người ta cảm giác như ở trong lò thiêu.

      Trong phòng tự học vô cùng oi bức, Phó Tiểu Khả vừa đọc sách, vừa cầm vở để quạt mát.

      Bỗng nhiên cảm giác Hứa Tùng ngồi bên cạnh lại chọc mình.

      quay đầu sang, thấy nhướng mày, cười hì hì.

      “Có phải rất nóng ? Gọi tớ tiếng Hứa ca ca, tớ đưa cậu ăn kem!”

      Phó Tiểu Khả liền đỏ mặt, hờn dỗi lườm cái, “Đừng náo loạn, để người ta nghe thấy!”

      Hứa Tùng nhìn dáng vẻ xấu hổ của Phó Tiểu Khả cảm thấy vui vẻ vô cùng, cầm lấy cổ tay , đứng lên ra ngoài lớp.

      “Tớ ước gì mọi người đều nghe thấy!”

      Phó Tiểu Khả xấu hổ, dám ngẩng đầu lên, hận có cái lỗ nào để chui xuống. cúi đầu theo sau .

      ra đến cửa, bỗng nhiên dừng lại.

      hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy? … Hả!”

      Bỗng nhiên bị giữ chặt bả vai, ép dựa vào vách tường bên ngoài cửa lớp.

      cúi đầu, từ từ ghé sát xuống mặt , thanh có chút nặng nề, “Em còn chưa gọi là Hứa ca ca đâu!”

      Phó Tiểu Khả xấu hổ, ngay cả tai nóng rực lên.

      Thỉnh thoảng có vài bạn học qua, nhìn thấy hai bọn họ như vậy, ngạc nhiên vô cùng, bước tự chủ được chậm dần, ánh mắt nhìn chút e dè nhìn chằm chằm, rồi lại nhìn chằm chằm.

      Phó Tiểu Khả đỏ mặt xấu hổ, dùng sức đẩy Hứa Tùng ra xa chút.
      Nhưng lại giống như tháp sắt, sức lực của căn bản thể làm cho nhúc nhích được.

      “Đừng đùa nữa! Mau buông tớ ra! Có người nhìn kìa!” cuống quýt .

      vẫn thảnh thơi như cũ, xấu xa cười: “Vậy em gọi tôi tiếng Hứa ca ca, buông ra ngay!”

      Phó Tiểu Khả có cách nào, đỏ mặt, thở phì phò, giọng ngập ngừng : “Hứa ca ca…”

      Hứa Tùng lại muốn làm khó , “Cái gì? nghe ! Em lại lần nữa ! to lên”

      Phó Tiểu Khả bị làm cho sắp khóc, nhắm mắt lại hét to: “Hứa ca ca!”

      Hứa Tùng cười ha ha, kéo ôm vào trong lòng.

      Phó Tiểu Khả ngây người.

      Hứa Tùng cứ như vậy ôm , trước những cái nhìn chằm chằm của mọi người, đến quầy bán kem tự động.

      Buổi tối, Phó Tiểu Khả vô cùng hoang mang hỏi mọi người: “Rốt cuộc tao với Hứa Tùng là quan hệ gì?”

      Trữ Chỉ Hân vừa nghe xong lập tức trèo lên giường xoa đầu : “Đồ ngốc! Toàn bộ khoa biết mày bị Hứa Tùng kéo ! Tao mày là bạn , mày còn muốn thế nào nữa? ! Rất kích thích những người đơn như tao!”

      Trong bóng tối, Phó Tiểu Khả uất ức vô cùng : “Nhưng mà từ đầu tới cuối, Hứa Tùng chưa từng tao là bạn , cũng chưa từng thích tao… A! Lão Đại sao mày lại đánh tao!”

      còn chưa xong, bị lão Đại ném cái gối trúng vào đầu.

      “Đồ ngốc! Người ta phải dùng ‘’ nông cạn như vậy! Người ta chỉ dùng ‘Làm’ (hành động)! Mày thấy vẫn chưa đủ sao!”

      Lão Nhị đứng ở bên kia vội vàng xen vào : “Đúng đúng! Chỉ những người bình thường mới ra, còn người vĩ đại đều dùng “Hành động” để thể ! Lão Tứ ngốc nghếch, mày nên tranh thủ thời gian, đừng suy nghĩ lung tung, để cho tận tình dùng “Hành động” mày !”

      … Phó Tiểu Khả lần thứ n lại sặc nước miếng của chính mình.

      snowbell, ChrisTiểu Yên thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 6.

      Sắp đến sinh nhật của Hứa Tùng, Phó Tiểu Khả hỏi thích quà sinh nhật gì. Hứa Tùng nghĩ nghĩ, trả lời : “Có ước muốn!”

      Phó Tiểu Khả hỏi là cái gì, Hứa Tùng kéo tay , nhìn thằng vào mắt , vô cùng nghiêm túc : “ muốn được nhìn em mặc váy!”

      Trong lòng Phó Tiểu Khả có chút giãy dụa.

      cắn cắn môi.

      “Chân của em… Rất xấu…”

      Hứa Tùng nhíu mày nhìn , tiếp tục im lặng chờ đợi hết.

      “…Chân của em từng bị bỏng, để lại vết sẹo dài, nhìn rất kinh khủng! nhiều năm rồi, em chưa mặc váy…” Giọng của có vài phần đơn.

      Hứa Tùng nhíu mày. cảm thấy đau lòng. Nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, nhoẻn miệng cười, kéo Phó Tiểu Khả ra ngoài phòng học.

      “Chúng ta đâu vậy?” Phó Tiểu Khả vừa theo vừa vội vàng hỏi.

      “Yên nào, cứ theo là được, Cinderella của !” cầm tay mạch về phía trước.

      Bên ngoài, ánh nắng tươi sáng.

      Tay cầm tay, cùng dưới ánh nắng mặt trời, giờ phút này, Phó Tiểu Khả cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

      Hứa Tùng đưa Phó Tiểu Khả đến cửa hàng bán quần áo nổi tiếng. tự mình chọn cho chiếc váy Bohemian dài.

      “Thế này vết sẹo của em nhìn thấy!”

      Phó Tiểu Khả ngẩn người nhìn chiếc váy rực rỡ.

      “Nhưng mà kiểu váy này, dường như hợp với em…” chần chờ.

      Hứa Tùng lại : “ bé lọ lem cũng phải nhất định quét bụi, trước mười hai giờ ở vũ hội, ấy là xinh đẹp nhất!” cho Phó Tiểu Khả, “ có gì thích hợp với thích hợp, chỉ cần thay đổi kiểu tóc, thay váy này, cam đoan em thay da đổi thịt!”

      Phó Tiểu Khả hơi giật mình khi nghe Hứa Tùng , hoàn toàn bị thuyết phục.

      Hai ngày nữa là đến sinh nhật Hứa Tùng, Phó Tiểu Khả sửa sang lại kiểu tóc, thay chiếc váy dài kia, rồi nhờTrữ Chỉ Hân trang điểm cho.

      Trang điểm xong, khỏi kêu lên tiếng tiếng tán thưởng.

      “Oa! Kỹ thuật trang điểm của tao cao siêu đến mức này sao? giống như từ heo mẹ biến thành Điêu Thuyền!” Trữ Chỉ Hân kêu oai oái.

      Lão Đại, lão Nhị càng kỳ quái hơn, miệng uống nước lại phun ra hết, mới cầm được bức thư trong tay ngã xuống đất .

      “Phó Tiểu Khả? ! Trời ơi, thế giới này quá khùng! Chuột nhờ mèo làm phù dâu nha! ! Phó Tiểu Khả sau khi trang điểm xong cũng là mỹ nữ xinh đẹp a! ! !”

      Phó Tiểu Khả bị các kêu ầm lên lại vừa ngượng ngùng vừa mừng thầm.

      rất muốn biết biểu của Hứa Tùng khi nhìn thấy như thế này.

      Phó Tiểu Khả phải thất vọng. Khi Hứa Tùng nhìn , ánh mắt có chút giống ngày thường.

      nhìn chằm chằm , ánh mắt nóng bỏng, hàm chứa xúc động và kiềm chế, cứ như vậy nhìn như muốn thiêu đốt.

      Đám bạn của đều ồn ào đứng dậy. Bọn họ kêu ầm ĩ:

      “Hứa Tùng nha, bất ngờ, chúc mừng, chúc mừng!”

      “Oa! Hứa Tùng, ngờ mày lại nhặt được bảo bối nha!”

      “Ông trời ơi, sao mày lại may mắn đến thế?”

      Những lời này Phó Tiểu Khả nghe hiểu lắm. muốn hỏi chút, thấy Hứa Tùng giơ tay đập vào đầu người kia.

      , ra chỗ khác! Đừng hươu vượn, quấy rối người khác! !”

      Người nọ hì hì cười gian,vừa tránh vừa : “Được được được, tao hươu vượn! Tao ra chỗ khác! ! !”

      Phó Tiểu Khả hơi nghi hoặc nhưng nhanh chóng bị Hứa Tùng cuốn lấy, đành vứt nghi ngờ kia ra sau đầu.

      Bởi vì vui vẻ, Hứa Tùng rất nhiều uống rượu. Toàn bộ buổi tối, đều nắm tay Phó Tiểu Khả buông, như là nắm khối bảo vật trong tay, sợ rằng nếu buông lỏng tay đánh mất.

      Hành động này làm cho Phó Tiểu Khả cả đêm mặt đều hồng hồng, cũng giống như uống rượu.

      Thừa dịp có người chú ý đến, Hứa Tùng ghé vào tai khẽ : “Tiểu Khả, em xinh đẹp! bị em quyến rũ rồi!” Tiếng của nặng nề, ngay sát bên cạnh tai , cảm thấy chính mình muốn hôn mê.

      cúi đầu bẽn lẽn cười, trong lòng cảm giác ngọt ngào như mật ong vậy.

      Phần 7.

      buổi chiều sau khi qua sinh nhật Hứa tùng vài ngày, Phó Tiểu Khả ở ký túc xá vừa ngủ trưa dậy, dậy cho tỉnh táo, được quản lí báo cho biết bên ngoài có người tìm.

      vội vã xuống tầng, nhìn thấy người đến tìm mình là rất xinh đẹp.

      kia nhìn thấy , thoải mái tới chào hỏi: “Bạn là… Phó Tiểu Khả à? Xin chào! Mình là Ngả Minh Lí!”

      Phó Tiểu Khả nghi hoặc nhìn ấy, “Xin chào… Hình như chúng ta quen nhau…”

      Ngả Minh Lí hất tóc, có cảm giác chín chắn và thành thục. Phó Tiểu Khả thầm tặc lưỡi khen ngợi.

      sao, hôm nay mình đến chỉ để cho bạn biết —— ra Hứa Tùng hẹn hò với bạn, cũng phải bởi vì xinh đẹp nên ấy thích bạn, mà là ấy cùng đám con trai cá cược—— cá Hứa Tùng có thể khiến cho A Thổ muội mặc váy!”

      khuôn mặt thiên sứ của Ngả Minh Lí mỉm cười ngọt ngạo, nụ cười vô cùng hoàn mỹ, lại làm cho Phó Tiểu Khar cảm nhận được toàn thân đều rét run.

      “Vì sao tôi phải tin tưởng lời bạn ? Bạn là ai? Vì sao muốn điều này cho tôi?”

      Ngả Minh Lí vẫn cười rất tao nhã, “ tin lời của tôi? ra bạn chỉ cần hỏi những người hay chơi với Hứa Tùng là có thể biết thôi. , mọi người đều biết, chỉ có duy nhất bạn chẳng hay biết gì. Bạn hỏi tôi là ai? Tôi là bạn nhảy từ của Hứa Tùng, cũng là bạn của ấy; tôi cảm thấy lần này Hứa Tùng trêu đùa hơi quá, cho nên muốn đến cho bạn, sớm kịp hồi tâm chuyển ý, đừng rơi xuống quá sâu, tránh cho bạn bị tổn thương. Dù thế nào nữa, cuối cùng Hứa Tùng cũng quay về bên tôi thôi!”

      Phó Tiểu Khả nắm chặt tay, ép mình mỉm cười như chưa xảy ra chuyện gì.

      “Cám ơn lời khuyên của bạn; nhưng lần sau lần sau…” mặc kệ trong lòng dậy sóng, Phó Tiểu Khả cũng muốn bị người khác chê cười, “Những lời này nên để nam chính trực tiếp hơn, bạn tìm tôi như vậy, cho dù thế nào, đều khiến khí chất tao nhã xinh đẹp của bạn giảm sút đấy!” xong liền xoay người lên tầng, cũng thèm liếc mắt đến gương mặt cam lòng phía sau.
      snowbell, ChrisTiểu Yên thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 8.

      Phó Tiểu Khả cất chiếc váy dài lại.

      Phó Tiểu Khả đến phòng tự học.

      Phó Tiểu Khả bắt đầu trốn nghe giảng.

      Phó Tiểu Khả tắt di động.

      Phó Tiểu Khả cũng nghe điện thoại ở kí túc xá.

      Phó Tiểu Khả …

      Phó Tiểu Khả kiên quyết tránh mặt Hứa Tùng.

      kia chán ghét cứ chán ghét, có ý đồ xấu cũng mặc, nhưng ta lại đúng — Hứa Tùng vì cá cược mới làm quen với .

      Phó Tiểu Khả cũng tìm Hứa Tùng làm loạn. Cho dù bị tổn thương, nhưng những chuyện như thế kia làm được.

      chỉ nhắn tin cho , về sau cần liên lạc với nhau nữa.

      Sau đó tắt máy, từ nay về sau trốn tránh, gặp nữa.

      gặp, cũng thể kiềm chế nghĩ đến. mỗi khi nhớ đến , nhớ đến những chuyện trước kia, lại cảm thấy đau nhói trong lòng.

      với chính mình thể khóc, vì thế mặc cho nước mắt lưng chừng trong hốc mắt, cũng cố nén lại chịu để chúng rơi xuống.

      Nhưng hai ngày sau, rốt cuộc cũng bị Hứa Tùng kéo vào phòng học vắng người.

      Nhìn thấy , tim lại nhói buốt.

      Bộ dạng của giống với ngày thường, hơi nhếch nhách, mái tóc rối bời, cằm lún phún râu chưa cạo, trong đôi mắt đầy tơ máu, đôi lông mày nhíu chặt.

      Mũi nghẹn lại.

      phải chỉ coi trò đùa thôi sao? phải cá cược, đùa giỡn với A Thổ muội sao?

      kiên quyết quay đầu , cầu chính mình nhìn .

      Lại bị nâng gương mặt lên, đối diện với .

      “Vì sao?” thấp giọng hỏi, thanh trầm mà khàn khàn.

      nghĩ, có lẽ, cũng cảm thấy đau chút; nhưng mà, có thể đau đến mức nào cơ chứ? Có lẽ chỉ là áy náy, có lẽ quá nhàm chán, có lẽ muốn kiểm nghiệm khả năng cuốn hút của mình—— dù thế nào chăng nữa, chắc cũng phải là động lòng? A Thổ muội, Phó Tiểu Khả nào có cái gì có thể so sánh được với Ngả Minh Lí?

      cố gắng mỉm cười với “Tôi biết hết rồi!”

      thản nhiên , giống như này chẳng mang đến tổn thương gì cho , “ cùng bọn họ cá cược mới làm quen với tôi! cũng có bạn !”

      Lời của , thái độ của , nụ cười của , tất cả đều làm vô cùng ân hận.

      đấm tay vào tường.

      ta phải bạn ! ta chỉ là bạn nhảy trước kia thôi! Là do tự ta tưởng tượng! Em phải tin , Tiểu Khả!” giữu chặt khuôn mặt , vội vàng .

      Phó Tiểu Khả cũng cười rộ lên.

      “Hứa Tùng, vấn đề phải ấy là ai, ấy là bạn đối với tôi cũng quan trọng. Vấn đề là, tất cả chỉ là màn cá cược, chỉ là lừa đảo, sai lầm mà thôi!”

      chậm rãi gỡ từng ngón tay ra, kiên trì mà dứt khoát.

      Ngón tay lại xiết chặt như cũ, cố chấp mà vội vàng.

      Phó Tiểu Khả dùng sức đẩy , “Hứa Tùng, chúng ta phải là trẻ con, nơi này là phòng học, có người đến, mau buông ra! Chúng ta, nên dừng ở đây thôi!”

      Hứa Tùng chịu nghe, dù thế nào cũng chịu buông tay.

      Phó Tiểu Khả cảm thấy chính mình phát điên mất.

      trừng mắt với Hứa Tùng, chậm rãi từng chữ : “Tóm lại muốn thế nào? còn muốn gì nữa?” Rốt cuộc, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống, chảy qua mũi , rơi vào trong miệng .

      Dường như có thể cảm nhận được vị của nước mắt, bởi vì, trong lòng cũng đầy chua sót.

      buông tôi ra!” lại lần nữa; vẫn như cũ chịu buông.

      Cuối cùng bộc phát, hung hăng đẩy ra, lớn tiếng : “Hứa Tùng! thể ức hiếp người khác như vậy! Mau buông tôi ra! Buông ra! ! !”

      vừa khóc vừa quát lớn.

      Có người mở cửa phòng học ra, nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc đứng trước cửa, biết nên vào hay quay ra.
      Phó Tiểu Khả đẩy ra , cũng quay đầu lại chạy hết sức ra bên ngoài.

      Nước mắt lại chảy xuông, lòng như nát vụn.

      còn có sức mà che giấu bi thương, cuối cùng vẫn là phá tan lớp ngụy trang kiên cường của .

      Phần 9.

      Phó Tiểu Khả cảm thấy như đây chỉ là giấc mơ. Trong mơ, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng sau khi tỉnh dậy, lại khủng khiếp chịu nổi.

      tự với chính mình, cũng bắt buộc chính mình, quên Hứa Tùng, chỉ cần quên , trái tim cảm thấy đau.

      Từ lần đó trở , Hứa Tùng cũng tìm gặp nữa.

      nghĩ, chắc là cảm thấy áy náy vì lừa , cho nên mới tìm giải thích. Nhưng mà, nếu chịu nghe, cũng cần thiết phải dây dưa vô vị với .

      Phó Tiểu Khả với bản thân, cứ như vậy , đừng dính dáng đến nhau nữa, cứ như vậy hai người quên nhau rất nhanh.

      Nhưng rồi hôm, Trữ Chỉ Hân : “Hôm nay tao nghe được… bên kí túc xá nam , dạo này Hứa Tùng suốt ngày uống rượu, ngay cả thầy quản lí cũng biết! Thầy còn , nếu bớt phóng túng, xử phạt nghiêm khắc…”

      Lão Đại cũng : “Tiểu Khả, ra tao muốn với mày về Hứa Tùng… Mỗi ngày người đó đều đứng phía dưới sân kí túc xá ngóng lên cửa sổ phòng chúng ta nửa này trời, nhưng sau trận mưa thấy tới nữa…”

      Lão Nhị bổ sung thêm vào lời lão Đại: “Vì sao sau hôm đó tới nữa? Đó là bởi vì dầm mưa bị mắc bệnh! Mấy ngày hôm nay, phải tao bị đau bụng phải đến phòng y tế suốt sao? Trời mưa ngày hôm sau, ở phòng y tế, tao gặp !”

      Lúc các chuyện này, Phó Tiểu Khả vẫn lẳng lặng gì, từ đầu đến cuối, gương mặt chỉ lộ nụ cười thản nhiên.

      Nhưng chờ khi có ai, lại trốn vào trong chăn, vẫn như cũ lẳng lặng gì, mặt lại đầy nước mắt.

      cảm thấy người kia đúng là oan gia của , làm cho tưởng như quên rồi lại thể quên được, làm cho vừa đau vừa khổ sở, khiến cho biết nên làm thế nào, lặng lẽ khắc sâu vào trong lòng.

      Chớp mắt cái, đến ngày tốt nghiệp của sinh viên năm tư.

      Trước hôm tốt nghiệp, trường học tổ chức đại hội văn nghệ, toàn bộ sinh viên đều bắt buộc phải tham gia.

      Đương nhiên thể có tiết mục của Hứa Tùng.

      Phó Tiểu Khả cũng biết lúc ngồi dưới khán đài xem biểu diễn, có cảm xúc gì.

      Giống như rất hoảng hốt, sợ hãi, lại giống như có chút chờ mong.

      Khi thấy lo lắng, Trữ Chỉ Hân : ” Tiểu Khả! Tiểu Khả! Tiết mục tiếp theo là tiết mục của Hứa Tùng! Mày có làm sao ? Nếu cảm thấy chịu được tao với mày ra ngoài!”

      Phó Tiểu Khả liếc nhìn Chỉ Hân cái, rồi trả lời: “ thôi!” Trong hội trường ồn ào, giọng của hơi ồm ồm.

      Nhưng rất nhanh nhạc vang lên.

      Khi dáng người đẹp trai xuất chúng lên biểu diễn, chung quanh ai hướng lên phía khán đài cảm thán.

      Tim đập theo nhịp điệu của nhạc, theo từng bước nhảy của , bình bịch loạn xạ, đập nhanh như vậy, hoảng hốt như vậy, ổn định được, thể kiềm chế, thể tự điều khiển lại được.

      biết điệu nhảy kết thúc khi nào, khi nhạc ngừng lại, làm động tác kết thúc, toàn trường thét chói tai hoan hô, Phó Tiểu Khả cảm thấy chính mình hỗn loạn.

      , đứng ở khán đài, ngừng thở gấp, cũng xuống.

      Thậm chí, còn đến gần mép sân khấu, nhận lấy micro trong tay người dẫn chương trình, đứng ở khán đài, đối mặt với toàn bộ sinh viên trong hội trường, lồng ngực ngừng phập phồng, thở gấp : “Hôm nay, điệu nhảy này, tôi dành tặng cho ! Tôi từng lừa gạt ấy, cũng từng làm bị tổn thương, nhưng tôi mong ấy hiểu rằng, tôi sai lầm, tôi hối hận, tôi rất đau! Tôi cũng muốn cho ấy biết, tôi ấy!” Thông báo của làm toàn trường lặng ngắt như tờ, giọng chân thành tha thiết của khiến cho tất cả mọi người ở dưới đều cảm động.

      Cuối cùng, nhìn về nơi nào đó phía dưới sân khấu, : “ xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho ! lòng! Phó Tiểu Khả, rất thích em!”

      Toàn trường cùng lúc ồ lên, tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Khả.

      Phó Tiểu Khả che miệng, lặng lẽ rơi nước mắt.

      Hứa Tùng nhảy từ sân khấu xuống, chạy nhanh về phía .

      Đến ngồi của , dừng lại.

      Tất cả mọi người ngừng thở. Toàn trường lại trở nên im lặng.

      đến trước mặt , ánh mắt sáng rực, lúc mở miệng, giọng khàn khàn, như nghẹn ngào: “Tiểu Khả, lòng! lòng thích em! Em có thể tha thứ cho , được ?”

      Phó Tiểu Khả kìm được nước mắt, ra lời.

      Bên cạnh mọi người chờ đến lo lắng, vội vàng thúc giục : “Đồng ý ! Đồng ý !”

      Những tiếng dần dần hội tụ, từ tới lớn, dần dần lan tỏa vang khắp toàn bộ hội trường.

      thanh chấn động lại càng làm cho tim Phó Tiểu Khả hỗn loạn, khiến cho vừa choáng váng vừa bối rối.

      đứng ở giữa trung tâm, đưa tay về phía .

      giàn dụa nước mắt, hỏi : “Về sau, có cá cược như vậy với khác ?”

      Tâm trạng từ khẩn trương lo lắng, bây giờ thành vô cùng vui vẻ, phấn chấn, nụ cười tươi như cồng vồng sau cơn mưa.

      đâu! Cả đời, chỉ đánh cược mình em!”

      Cuối cùng Phó Tiểu Khả cũng vươn tay ra, đặt vào lòng bàn tay .


      ♥~~~♥ THE END ♥~~~♥

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :