1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 160: Báo trước
      Hàn Á Lệ vốn là người phụ trách Beauty Salon của công ty Australia Secret, về mặt công trạng là thể khinh thường. là trợ thủ đắc lực, cánh tay phải của Trình Vận, cũng là nhân tài trong giới mỹ phẩm, có thể mình đảm đương mảng công việc, Công ty Australia Secret sao có thể đồng ý để rời ?

      Bình An chưa bao giờ có ý muốn khai thác nhân viên từ Australia Secret cả.

      “Hàn tiểu thư, phải chị đùa đấy chứ?” Bình An dám tin hỏi.

      Đôi mắt xếch của Hàn Á Lệ lên ý cười, “Nhìn tôi giống đùa sao?”

      “Nhưng tại sao vậy?” Cho dù rất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng có vài nguyên nhân nếu hỏi ràng trong lòng thoải mái.

      “Mỗi người đều muốn thực hóa giá trị của mình, ở Công ty Australia Secret còn gian để tôi có thể tăng giá trị, cho nên muốn tới Duy An để thử xem thế nào. nghĩ là Trình Vận để cho tôi tới đây đấy à? yên tâm, lúc tôi từ chức, Trình Vận còn mắng tôi trận, tôi giải thích khô cả cổ chị ấy mới hết giận.” Hàn Á Lệ .

      Bình An nhíu mày , “Nhưng mà, Duy An chỉ mới vừa thành lập.”

      “Cho nên mới còn gian để phát triển.” theo Trình Vận lên từng bước , nể phục Trình Vận, cũng xem Trình Vận là đối thủ, nhưng nếu vẫn ở Công ty Australia Secret, thể làm trái lương tâm mà đấu đá phân cao thấp với đối thủ của mình được. vốn có ý định từ chức, vừa đúng lúc đó Tiền Hải Quang tìm nên lập tức đáp ứng.

      xem Trình Vận là đối thủ, nhưng lại ghen ghét Trình Vận, về mặt nghiệp bọn họ là đối thủ, về mặt cá nhân, các là bạn tốt, cho nên thể ở cùng công ty mà cạnh tranh lẫn nhau.

      Bình An vươn tay với , “Hoan nghênh chị, Hàn tiểu thư.”

      Hàn Á Lệ cười cười, “Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”

      Tiền Hải Quang cười , “Có Á Lệ gia nhập, công việc có thể triển khai rất nhanh rồi.”

      “Hay là tới công ty xem qua chút, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa?” Bình An cười đề nghị.

      Hàn Á Lệ cùng Tiền Hải Quang đều đồng ý đề nghị này, bọn họ cùng đứng dậy lên văn phòng, đồng thời quyết định vào ngày mai bắt đầu công việc.

      Sau đó, Bình An kêu Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu, đoàn người cùng nhau đến nhà hàng gần đó để ăn cơm.

      Ăn cơm xong, bọn họ lại trở về công ty. Bình An cùng Hàn Á Lệ thảo luận, Tiền Hải Quang thông báo tuyển dụng thêm mấy thư ký và nghiệp vụ viên sản phẩm, kết cấu nhân viên xem như hoàn thiện, còn cụ thể thiếu cái gì phải sau khi triển khai công việc mới biết được.

      “Tương lai Duy An phải theo hướng quốc tế hóa, cho nên thể chỉ có mỗi sản phẩm dưỡng da, mà tốt nhất cũng nên làm đại lý cho hãng mỹ phẩm nữa, đây là hai sản phẩm dùng hằng ngày mà phụ nữ thể thiếu được nhất.” mảng lớn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Bình An cùng Hàn Á Lệ tùy tiện tìm hai chiếc ghế ngồi xuống, trong tay hai người đều có laptop, vừa thảo luận vừa ghi nhớ những chỗ cần lưu ý.

      “Công ty Mỹ phẩm Dưỡng da Quốc tế Nhã Hòa vừa mới tung ra thị trường loại kem BB, phụ nữ bây giờ rất ưa chuộng trang điểm tự nhiên, kem BB chính là loại kem lót thích hợp với loại trang điểm theo phong cách tự nhiên. Ở Trung Quốc nay chưa có nhãn hiệu quốc tế nào qua mặt được kem BB cả, nếu như chúng ta có thể lấy được quyền đại lý trong nước cho sản phẩm đó, đồng thời làm tốt khâu quảng cáo, lượng tiêu thụ khẳng định rất tốt.” Về những biến động trong giới, Hàn Á Lệ vẫn rất chú ý, đến ngay cả chuyện Nhã Hòa muốn tung ra sản phẩm kem BB vẫn còn là bí mật, công ty còn chưa chính thức công bố mà từ đường khác biết được rồi.

      Bình An , “Tôi vốn cũng định theo hướng khai thác các sản phẩm cao cấp, có thể bắt đầu từ Nhã Hòa.” nhớ tới Delise, xinh đẹp gặp ở buổi dạ tiệc từ thiện, nếu như tìm chị ấy hỗ trợ, biết có được hay .

      “Sản phẩm của Nhã Hòa luôn chiếm được thích của những phụ nữ thành đạt, đó cũng là nguyên nhân vì sao người đại diện hình ảnh đều có vẻ chín chắn, quyết định Duy An theo hướng hình tượng chín chắn thành thục hay sao?” Hàn Á Lệ hỏi.

      “Nhã Hòa cũng có sản phẩm mới dành cho giới trẻ mà. tại, chúng ta vừa mới khởi nghiệp, phải đánh trận vang danh rồi mới có thể phát triển nhiều phương diện được.” Bình An cười .

      Hàn Á Lệ tán thưởng liếc mắt nhìn Bình An cái, chỉ biết cái trước mắt mà có mục tiêu , trẻ mà nỗ lực được như vậy cũng nhiều. Trước kia cho là Bình An nhất thời ham vui nên mới đến trung tâm thẩm mỹ Australia Secret học trang điểm, càng về sau chung đụng mới phát ấy khác xa so với mình tưởng tượng.

      ràng là thiên kim đại tiểu thư, nhưng lại có khát vọng thành công như bình thường, ra nếu chỉ muốn sống những ngày an nhàn sung sướng ấy hoàn toàn thể phấn đấu đến trình độ này.

      Mặc dù nhìn thấu tên Bình An này, nhưng với Duy An của ấy, có thể đạt tới mục tiêu của chính mình, thế là đủ rồi. Duy An là bệ phóng rất tốt, tin tưởng như vậy.

      “Vậy để tôi thử hẹn với Tổng Giám Đốc của Nhã Hòa xem sao, hy vọng có thể gặp mặt chuyện trực tiếp. Nhưng mà chúng ta dù sao cũng chỉ là công ty mới thành lập, có bất kỳ danh tiếng nào để làm cơ sở cả, chỉ sợ dễ gặp được người ta.” Hàn Á Lệ .

      Bình An suy nghĩ chút, giọng , “Phía Nhã Hòa để tôi cho, chị lưu ý sản phẩm dưỡng ẩm da bên PSD Paris mới vừa tung ra đó, xem thử có thể nắm được quyền đại lý hay .”

      Hàn Á Lệ chút do dự gật đầu, “Được, cái này giao cho tôi.”

      Buổi tối, Bình An cùng bọn Kỷ Túy Ý ăn cơm rồi hát Karaoke, lâu rồi ngồi cùng họ tán gẫu đến quên đất trời.

      “Úy Úy hình như cũng về nhà mà, có gọi ấy ra đây luôn ?” Khi ăn cơm xong, đến Tiền Quỹ hát karaoke, Bình An sực nhớ Vi Úy Úy cũng ở lại Thành phố G nên đề nghị gọi ấy ra luôn.

      “Bạch Hàm và Lâm Tĩnh cũng về, hay là kêu bọn họ ra đây hết .” Kỷ Túy Ý .

      “Cũng tốt, để tớ gọi điện thoại.” Bình An cười , lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Hàm, Kỷ Túy Ý gọi cho Lâm Tĩnh.

      Điện thoại của Bạch Hàm vang lên lúc lâu mới tiếp thông, thanh giống như cố ý giảm thấp xuống, nghe Bình An mời xong, do dự chút mới ấp úng có hẹn bạn, đến hát Karaoke được rồi.

      Bình An suy nghĩ nhiều, mấy câu rồi cúp máy.

      Kỷ Túy Ý còn cùng Lâm Tĩnh, “Được rồi, nhớ tự mình cẩn thận chút đó, tụi chị ở Tiền Quỹ phòng 418 chờ em.”

      “Lâm Tĩnh ở đâu vậy? Nghe đâu mấy ngày nay hình như ấy dạo phố cùng bạn học phải.” Tống Tiếu Tiếu hỏi.

      “Vẫn còn ở trường học, tại đến tìm Mộng Ny rồi cùng đến đây.” Kỷ Túy Ý .

      Bình An cười gật đầu, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, trong lòng biết vì sao lại hơi nặng nề, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

      “Thời gian thấm thoắt thoi đưa nhỉ, hai tháng nữa chúng ta vào năm thứ ba rồi, sau đó nhanh tới kỳ thực tập... A a, sao lại phải trưởng thành chứ?” Vừa đúng lúc này phát bài “ muốn lớn lên” của SHE, Tống Tiếu Tiếu ôm gối ôm lăn lộn ghế sofa, muốn lớn lên chút nào aaaaaaa.

      “Thanh xuân của tôi như chú chim trở lại...” Kỷ Túy Ý cười cầm micro hát lên.

      Bình An cười khẽ tiếng, thời gian quả trôi qua rất nhanh, chỉ nháy mắt qua hơn nửa năm rồi. Từ giai đoạn mỗi tối đều trong cơn ác mộng, sáng thức dậy đều lo lắng sợ chuyện trọng sinh chỉ là giấc mơ của mà thôi, đến bây giờ trong đầu chỉ toàn nghĩ mình phải làm sao để càng trở nên kiên cường, càng có thêm năng lực. Ngoại trừ chuyện chưa bao giờ thay đổi mục tiêu, dường như cũng quên những gì trải qua trong kiếp trước.

      Tình say đắm đối với Lê Thiên Thần trở nên mơ hồ đến xa xôi, nhưng việc bị bọn Đỗ Hiểu Mị hãm hại phản bội vẫn khắc sâu vào ký ức như trước, cố gắng muốn cuộc sống của mình ngày càng tốt đẹp hơn nên tận lực để quên kiếp trước, nhưng có chút thù hận phải muốn quên là có thể quên.

      Chỉ khi những kẻ từng tổn thương và ba nhận trừng phạt xứng đáng, mới có thể chân chính trở thành chính mình.

      còn cần thời gian để tự thay đổi, còn mấy tháng nữa hai mươi mốt tuổi, là ngày đính hôn với Lê Thiên Thần kiếp trước...

      Như sét đánh ngang tai, Bình An đột nhiên nhớ tới chuyện, mặt đổi sắc, “Tiểu Ý, hôm nay là ngày mấy?”

      “Ngày hai mươi, đừng hôm nay là ngày mấy cậu cũng quên đó nha.” Kỷ Túy Ý cười .

      Bình An đứng phắt dậy. Ngày hai mươi? Kiếp trước, nhớ ngày hai mươi tháng bảy năm nay là ngày và Lê Thiên Thần ở khách sạn suốt ngày, đó cũng là ngày ngọt ngào mà lột xác thành phụ nữ. Hôm sau, đọc thấy tin chấn động đăng BBS của trường, nữ sinh của trường bị hai công nhân cưỡng hiếp ở khu vực gần Thư viện.

      Khu đó là khu thí nghiệm mới của trường được xây dựng.

      Nữ sinh kia là Lâm Tĩnh, bởi vì cùng ở trong Hội Sinh viên nên có ấn tượng khắc sâu, cũng từng thương tâm lâu cho ấy.

      “Sao vậy?” Tống Tiếu Tiếu phát sắc mặt Bình An đúng, nghi ngờ hỏi.

      Bình An vội vàng , “Bọn Lâm Tĩnh đều là con , tới đây an toàn, còn phải đáp xe điện ngầm nữa, hay để tớ đón bọn họ.”

      xong vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Tĩnh.

      “Lâm Tĩnh, em ở đâu?” Điện thoại vừa tiếp thông, giọng Bình An có nỗi sợ hãi nên lời.

      “Học tỷ hả, em đường, chuẩn bị tìm Mộng Ny.” Tiếng cười nhàng của Lâm Tĩnh truyền tới.

      “Đừng , trở về ký túc xá chờ chị, chị lái xe đón các em.” Bình An thét to.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu cũng cảm thấy Bình An bất thường, đứng bên cạnh , “Lâm Tĩnh đâu phải là đứa bé, cậu lo lắng cái gì.”

      Lâm Tĩnh cười vui vẻ cần lo lắng, rồi cúp máy.

      Bụng Bình An nóng như lửa đốt, đời này, thời gian kết bạn cùng Lâm Tĩnh còn dài hơn so với kiếp trước, tình cảm càng sâu sắc hơn, muốn nhìn thấy Lâm Tĩnh gặp chuyện may. thể để cho Lâm Tĩnh lại lần nữa phải chịu đựng ánh mắt quái dị của người khác đến nỗi đánh mất ý nghĩa làm người như kiếp trước được.

      “Tớ... Đến trường học đây.” Bình An chụp chìa khóa xe chạy ra ngoài.

      “Cậu làm gì thế, Lâm Tĩnh có phải là trẻ con đâu, cậu lo lắng cái gì?” Kỷ Túy Ý lôi kéo tay , cười bảo ở chỗ này chờ.

      Bình An còn chưa kịp giải thích, điện thoại di động lại vang lên, nghĩ là Lâm Tĩnh gọi, tay run rẩy ấn nhận.

      “Bình An, em ở đâu, muốn KTV với , kêu bạn em theo luôn.” Điện thoại của Khâu Thiếu Triết, muốn mời Bình An cùng ra ngoài chơi.

      ở đâu?” Bình An hỏi.

      “Ở bãi đậu xe trường, đừng em cũng trong trường đó nhé.” Khâu Thiếu Triết hỏi.

      “Em ở Tiền Quỹ rồi, bây giờ đến Thư viện đón Lâm Tĩnh, rồi cùng ấy lại đây, em chờ.”

      “Sao Tiền Quỹ mà gọi cùng , bạn bè chí cốt thế đấy.” Khâu Thiếu Triết oán trách.

      Bình An quát lên, “Đừng lảm nhảm nữa, đón Lâm Tĩnh, mau.”

      Khâu Thiếu Triết bất mãn lầm bầm mấy câu, “Biết rồi, biết rồi, tăng ga rồi đây.”

      Bình An nghe được tiếng rồ ga, dặn dò, “Đón được ấy lập tức điện thoại cho em nhé.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 161: Lại lần nữa
      Lâm Tĩnh đeo ba lô hai quai vai, mặc chiếc áo vàng nhạt, quần cao bồi ngắn, toàn thân tản ra hơi thở thanh xuân hoạt bát, từ ký túc xá ra dọc theo đường ra cổng. vốn hẹn bạn dạo phố nữ sinh, ngờ Kỷ học tỷ lại hẹn hát karaoke, đành dời lại cuộc hẹn với các bạn, đến Tiền Quỹ tìm các học tỷ của .

      Nửa đường lại nhận được điện thoại của học tỷ Bình An, nghe được giọng điệu khẩn trương lo lắng của học tỷ này, trong bụng còn cảm thấy rất uất ức, nhưng vì vội nên quyết định tắt từ Thư viện bên kia ra cửa trường.

      Gần Thư viện xây khu thí nghiệm mới, công trường thi công tối om om nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nương ánh đèn mờ nhạt nhìn thấy chút hình dáng kiến trúc. Bởi kỳ nghỉ nên trong khu thư viện có ai, chung quanh an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang và tiếng bước chân của .

      Chẳng biết tại sao, đột nhiên hơi khẩn trương, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh hơn.

      cảm giác dường như ngoài tiếng bước chân của , còn có tiếng bước chân của những người khác, nhưng dám phát ra tiếng kêu nào, cũng dám quay đầu nhìn lại, cúi đầu nhanh chóng chạy ra cửa trường học.

      “A —-” Tóc của đột nhiên bị kéo giật về phía sau, ngã ngồi cả người đất.

      Trong khí đột nhiên có thêm mùi vị hỗn tạp, đó là mùi thuốc lá rẻ tiền hòa lẫn với mùi mồ hôi bẩn thỉu.

      “Các người là ai?” Lâm Tĩnh chống hai tay mặt đất muốn đứng lên, nhìn thấy hai gã đàn ông ăn mặc áo thun lót nhìn cười bỉ ổi, sợ hãi đến nỗi sau lưng toát ra lớp mồ hôi lạnh.

      em, chơi với bọn nhé.” người trong đó đưa lưng về phía đèn đường dùng giọng quê rặt cách dâm đãng.

      Lâm Tĩnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, “Cút ngay! Các ngươi cút ngay!” người đàn ông khác giọng kêu lên, “Kéo ta vào bên trong .”

      “A a...” Lâm Tĩnh thét chói tai, lúc sắp đứng lên lại bị bọn họ túm được cánh tay, “Cứu mạng, cứu mạng!”

      hét lớn cầu cứu.

      “Đừng ồn nào.” tên lấy tay bịt miệng lại.

      Lâm Tĩnh dùng hết sức để giãy dụa, há mồm cắn vào tay của tên đó, cầm ba lô hung hăng đập vào tên nắm cánh tay , rồi thừa dịp bọn họ bị đau, ôm ba lô co cẳng chạy.

      Hai gã công nhân kia đời nào chịu bỏ qua cho , chỉ mới mấy bước là bắt được lại, vạch xé y phục của .

      Thấy da thịt trắng nõn trơn mềm của trẻ, thú tính của hai gã công nhân lâu chưa chạm qua phụ nữ vọt lên cao hơn, có tên lột sẵn quần lót ra.

      Lâm Tĩnh chưa từng kinh hoàng như thế này, gần như tuyệt vọng, muốn cắn lưỡi tự sát chứ muốn bị hai tên cầm thú này làm nhục.

      “Cứu mạng...” vừa khóc vừa kêu to, hai gã đàn ông kéo đến ven đường, muốn cởi quần của .

      Tin ——

      Tiếng kèn xe hơi chợt vang lớn lên phá tan màn đêm đen tưởng như yên tĩnh này. Lâm Tĩnh thừa dịp nháy mắt khi hai gã công nhân bị tiếng kèn hù dọa, giãy thoát khỏi tay của bọn họ, chạy ra giữa đường, giang hai tay vung vẩy mạnh, giọng cao vút run rẩy, “Cứu mạng, cứu tôi, cứu tôi với...”

      Khâu Thiếu Triết lái xe tìm nơi mà Bình An mô tả là Lâm Tĩnh ở đó, có chú ý tới phía trước, khi nhìn thấy quần áo xốc xếch nhảy ra giữa đường đầy kinh ngạc, quay đầu liền nhìn thấy hai gã công nhân bỉ ổi lén lén lút lút.

      Hai gã công nhân vừa nhìn thấy đến, liền xoay người biến mất trong màn đêm.

      Khâu Thiếu Triết lập tức hiểu xảy ra chuyện gì, lập tức xuống xe, “Bạn học, bạn sao chớ?”

      Lâm Tĩnh ngồi xụi lơ dưới đất, sắc mặt tái nhợt như tuyết, lệ rơi đầy mặt gào lên với Khâu Thiếu Triết, “Cứu tôi với...”

      Dường như trừ từ “cứu mạng”, còn biết đến những từ khác nữa.

      Lâm Tĩnh? Khâu Thiếu Triết trợn to mắt, mới vừa rồi xe nên thấy , giờ nhìn kỹ mới phát này chính là Lâm Tĩnh mà đến đón.

      “Em sao chớ?” kinh hoàng hỏi, vội vã bước đến đỡ Lâm Tĩnh lên.

      Phát là bạn quen, Lâm Tĩnh giống như tìm được bến cảng có thể chắn gió đỡ mưa, giống như bắt được cọng lục bình cứu mạng, liền nhào vào trong ngực Khâu Thiếu Triết cất tiếng khóc lớn.

      Mặc dù Khâu Thiếu Triết là người ham chơi tính tình bất định, nhưng tinh thần trượng nghĩa vẫn sẵn có trong xương tủy, thấy dáng vẻ lúc này của Lâm Tĩnh cho là bị vũ nhục, liền quay đầu nhìn về hướng hai gã công nhân vừa biến mất, trong lòng trào sôi nỗi tức giận khôn cùng, bất luận thế nào, cũng phải moi cho được hai người kia ra dù chúng có biến thành mảnh vụn.

      sao, sao, đưa em đến bệnh viện.” vỗ nhè lưng Lâm Tĩnh, bế lên đặt vào xe, cầm áo sơ mi của mình từ ghế sau lên khoác vào người , “Lâm Tĩnh, yên tâm, có ở đây, những tên khốn kiếp kia dám tới thương tổn em đâu.” thấy Lâm Tĩnh vẫn còn run rẩy nên mềm giọng an ủi .

      Lâm Tĩnh vòng tay ôm chặt bản thân, run rẩy nhìn , “Khâu học trưởng...”

      Khâu Thiếu Triết sờ sờ đầu , “ đưa em đến bệnh viện nhé?”

      cần! Tôi muốn đến bệnh viện!” Lâm Tĩnh kêu lên thất thanh, muốn bị người khác biết thiếu chút nữa bị.... muốn trở thành tiêu điểm của ánh mắt người khác.

      “Vậy... Vậy đưa em tìm chỗ nghỉ ngơi chút nhé.” Khâu Thiếu Triết dám cưỡng bách vào lúc này, định đưa đến khách sạn nghỉ ngơi trước, rồi mới tính tiếp theo nên làm thế nào.

      Lúc lái xe ra khỏi trường học, Khâu Thiếu Triết thầm nhắn tin cho Bình An, tình huống của Lâm Tĩnh cho các biết. Các đều là con với nhau, nhất định có thể trợ giúp ấy.

      Bình An nhận được tin nhắn của Khâu Thiếu Triết trái tim đập thình thịch, quả nhiên xảy ra chuyện...

      khổ sở nện vào đùi mình mấy cái, tại sao lại kịp thời nhớ tới chuyện này? Ban đầu lúc nhìn thấy Lâm Tĩnh, liền tự nhủ kiếp này nhất định phải thay đổi số mệnh của này. Nhưng rồi chỉ mải mê lo chuyện của mình, quên mất chuyện này , bây giờ cái gì cũng kịp, kịp nữa rồi!

      “Sao vậy?” Tống Tiếu Tiếu phát Bình An khác thường, hồ nghi hỏi .

      “Lâm Tĩnh xảy ra chuyện, Khâu Thiếu Triết mới nhắn tin tới, bảo chúng ta đến khách sạn chờ bọn họ.” Giọng Bình An nghẹn ngào, theo như Khâu Thiếu Triết miêu tả, cho là Lâm Tĩnh cũng giống như ở kiếp trước, bị hai gã công nhân làm nhục.

      Kỷ Túy Ý để micro xuống, “Cậu cái gì?”

      Bình An hít sâu hơi, “Lúc Khâu Thiếu Triết đón Lâm Tĩnh, phát ấy bị hai gã công nhân... tại cảm xúc của ấy tốt, cũng chịu bệnh viện, càng muốn trở về ký túc xá, Khâu Thiếu Triết đành mang ấy đến khách sạn để nghỉ ngơi.”

      Mãi lúc Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu mới hiểu được rốt cuộc Lâm Tĩnh xảy ra chuyện gì, mặt hai người lập tức trở nên nặng nề.

      “Chúng ta đến khách sạn rồi tiếp.” Đè nén trận trận bi thống trong lòng, Bình An trầm giọng .

      Các vốn ở gần Khách sạn Hoa Viên, nên Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý ra ngoài cổng chính chờ hai người kia, còn Bình An vào đặt gian phòng, chờ khoảng hơn nửa giờ mới thấy được xe của Khâu Thiếu Triết.

      lát hãy .” Khâu Thiếu Triết ôm Lâm Tĩnh sắc mặt trắng bệch xuống xe, gật đầu với bọn Bình An cái, nhanh chóng đến gian phòng được đặt sẵn.

      “Lâm Tĩnh...” Bình An khó nén bi thương, biết nên gì.

      Khâu Thiếu Triết nhàng đặt Lâm Tĩnh lên giường, “Nghỉ ngơi trước lát nhé.”

      Lâm Tĩnh nắm chặt vạt áo của Khâu Thiếu Triết chịu buông tay.

      Kỷ Túy Ý ngồi ở mép giường, “ sao đâu, Lâm Tĩnh, có bọn chị ở đây.”

      “Lâm Tĩnh, bọn chị là học tỷ nè, bọn chị đều ở cạnh em nè.” Tống Tiếu Tiếu thấy Lâm Tĩnh vốn sáng sủa hoạt bát giờ lại giống như chim sợ cành cong, chỉ cần đụng vào ấy cũng có thể cảm thấy ấy co rúm lại run rẩy.

      Bình An thấy y phục người ấy bị xé rách, bắp đùi và cánh tay dính đầy đất cát, cùi chỏ còn bị thương rách da, biết người còn có vết thương nào khác hay .

      “Lâm Tĩnh, hay để chị đưa em tắm rửa sạch , được ? Em xem nè, chỗ này đất cát à.” dịu dàng hỏi, dám lớn sợ dọa Lâm Tĩnh.

      Lâm Tĩnh lặng lẽ nhìn Bình An lâu mới gật đầu cái, “Được.”

      Bình An thở phào nhõm.

      “Bọn tớ mua cho ấy mấy bộ quần áo.” Kỷ Túy Ý khẽ với Bình An, gần đây có khu phố kinh doanh, có lẽ có quần áo phụ nữ.

      Khâu Thiếu Triết với Bình An, “ mua thuốc mỡ về thoa cho ấy.”

      Bình An đưa Lâm Tĩnh vào phòng tắm, giúp ấy cởi y phục xuống, bắt đầu cảm thấy hình như... có chỗ nào đó đúng phải.

      nhìn bên trong đùi Lâm Tĩnh, hình như chẳng có chút dấu vết gì khi bị cái kia, bình thường mà , phải có máu ứ đọng hoặc là vết trầy xước khác.

      “Học tỷ, để em tự làm được rồi.” Lâm Tĩnh giọng .

      Bình An gật đầu, cầm quần áo Lâm Tĩnh vừa mới thay, ra khỏi phòng tắm.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu rất nhanh mua quần áo về, đưa cho Lâm Tĩnh trong phòng tắm. lúc sau, Lâm Tĩnh mới cúi đầu ra.

      Khâu Thiếu Triết vẫn chưa trở lại, trong phòng chỉ có bốn . Bình An rót cho Lâm Tĩnh ly nước ấm, dìu ngồi xuống ghế sa lon. Tống Tiếu Tiếu cầm máy sấy tóc giúp thổi khô tóc.

      “Lâm Tĩnh, em... có bị tổn thương gì chứ?” Bình An rốt cuộc nhịn được, cẩn thận từng chữ hỏi ra nghi vấn.

      Lâm Tĩnh dường như bình tĩnh ít, nghe Bình An hỏi, mắt hơi đỏ lên, nhưng lắc đầu, “ có, may Khâu Thiếu Triết chạy tới đúng lúc.”

      ra chạy tới kịp thời! Trong lòng Bình An buông lỏng, đột nhiên ôm lấy Lâm Tĩnh chặt, “ có việc gì là tốt rồi.”

      may mà Bình An bảo Khâu Thiếu Triết đón em!” Kỷ Túy Ý cảm thán, phát ra tất cả đều do bọn họ hiểu lầm, tảng đá lớn treo nặng trái tim rốt cuộc cũng để xuống.

      “Đúng vậy đó, cứ như ấy biết trước vậy, sợ em mình gặp nguy hiểm, nếu phải vừa lúc đó Khâu Thiếu Triết gọi điện thoại tới, lại cũng ở trường học, ấy muốn tự mình lái xe đón em rồi.” Tống Tiếu Tiếu .

      Lâm Tĩnh ngờ ra Bình An gián tiếp cứu , nghẹn ngào cám ơn, “Chị, cám ơn chị.”

      Bình An cười lắc đầu, “Em bị gì là tốt rồi.”

      Chờ Khâu Thiếu Triết trở lại, biết mình mập mờ làm mọi người hiểu lầm, bị Bình An và Kỷ Túy Ý mắng cho mấy câu, bảo là nếu phải do cái tin vắn khiến người ta nhảy dựng kia, làm sao bọn họ lại cho là Lâm Tĩnh bị làm nhục cơ chứ.

      Nhưng rốt cuộc mọi người ai cũng vui mừng vì tạo thành bi kịch, hiểu lầm gì cũng là chuyện ...
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 162: Tránh né
      Chờ sau khi Lâm Tĩnh hoàn toàn tỉnh táo lại, mới kể lại chuyện gặp phải tối nay với bọn Bình An, cũng miêu tả hình dáng của hai gã công nhân đó. Khâu Thiếu Triết đứng bên cạnh nghe, hỏi , “Có muốn báo cảnh sát ?”

      “Phải báo chứ, nếu sau này nhỡ có bạn học nữ khác gặp phải tai ương sao.” Kỷ Túy Ý .

      Lâm Tĩnh lại mím chặt môi, lời nào. sợ sau khi báo cảnh sát ánh mắt người khác nhìn giống như trước nữa. Những thứ người thích xem náo nhiệt kia quan tâm rốt cuộc bạn có bị làm nhục hay , mà chỉ biết dùng loại ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm bạn, cho dù bạn có gì cũng bị thành bị.

      “Chuyện này phải xem ý Lâm Tĩnh thế nào.” Bình An giọng , nếu như báo cảnh sát, hai tên công nhân kia cùng lắm là bị cáo buộc cưỡng hiếp thành, xử phạt cũng quá nặng; nếu như báo cảnh sát lại muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

      “Hay là đừng báo cảnh sát.” Khâu Thiếu Triết đột nhiên mở miệng, “Giáo huấn hai tên đồi bại đó, giết gà dọa khỉ, có khi còn hữu hiệu hơn so với báo cảnh sát.”

      Bình An liếc mắt nhìn Khâu Thiếu Triết cái, hóa ra người này lại có cùng suy nghĩ với .

      nghĩ rằng người giúp cứu Lâm Tĩnh . Kiếp này, Khâu Thiếu Triết dường như giúp rất nhiều, sau này có khả năng giúp Đỗ Hiểu Mị hại đâu. Bản tính của xấu, phải cùng loại người với bọn Lê Thiên Thần. tin tưởng nhất định có thể xoay chuyển được vận mệnh, để lầm đường lạc lối với bọn kia.

      có thấy mặt mũi bọn chúng ?” Kỷ Túy Ý hỏi Khâu Thiếu Triết.

      Khâu Thiếu Triết nghĩ lúc mới , “Mặc dù ánh đèn hơi mờ, nhưng nếu gặp lại bọn họ vẫn có thể nhận ra được.”

      Bình An , “Vậy chuyện này giao cho .”

      thành vấn đề.” Khâu Thiếu Triết gật đầu, “Vậy bây giờ làm sao đây? Có muốn đưa các em về trường học hay ?”

      Tống Tiếu Tiếu , “Hay tối nay để tụi em ở đây với Lâm Tĩnh, ngày mai hãy về.”

      “Cũng tốt.” Nên để Lâm Tĩnh nghỉ ngơi đêm cho cảm xúc bình ổn hơn rồi hãy tính, “Vậy ngày mai để tớ tới đón các cậu về trường học.”

      “Cậu bận tối mắt như vậy, cứ để Khâu học trưởng đón chúng tớ được rồi.” Kỷ Túy Ý biết Bình An gần đây đặt hết tâm trí vào Duy An nên muốn còn phải phân tâm để lo lắng cho bọn họ, dù sao Khâu Thiếu Triết là người rảnh rỗi, có chuyện gì cứ tìm là được.

      Bình An vỗ vỗ bả vai Khâu Thiếu Triết, “Vậy chuyện này phiền nhé.”

      Khâu Thiếu Triết nhún vai, bày ra dáng vẻ ngông cuồng, “ biết ngay mà, các em được.”

      Nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang tự cao tự đại này của , Lâm Tĩnh nín khóc mỉm cười, ánh mắt nhìn Khâu Thiếu Triết ràng khác hẳn lúc trước, “Khâu học trưởng, cám ơn .”

      “Ha ha, muốn lấy thân báo đáp sao?” Mục đích của Khâu Thiếu Triết cũng chỉ là muốn trêu cho mọi người bật cười, nên nghe Lâm Tĩnh cám ơn, đùa.

      Lâm Tĩnh trừng mắt liếc cái, “ mơ đấy à!” Hai má lại nhịn được mà đỏ lên.

      “OK, cũng trễ rồi, chúng tôi về trước đây. Lâm Tĩnh, tối nay nghỉ ngơi tốt, đừng suy nghĩ gì hết nhé.” Bình An cười với Lâm Tĩnh, nháy mắt với Kỷ Túy Ý, tối nay thế nào cũng phải an ủi Lâm Tĩnh, ngàn vạn lần đừng để đầu ấy nghĩ quẩn.

      Kỷ Túy Ý hiểu được ý của Bình An, đưa tay ra dấu OK.

      Bình An cùng Khâu Thiếu Triết rời khỏi khách sạn.

      “Khâu Thiếu Triết, tối nay rất cám ơn .” Hai người đứng trong thang máy, Bình An lại lần nữa bày tỏ lòng biết ơn đối với Khâu Thiếu Triết.

      “Đừng khách sáo, nhưng mà bộ em là nhà tiên tri hay sao vậy, nếu em bảo đến đón Lâm Tĩnh, cũng biết ấy có kết cục thế nào.” Khâu Thiếu Triết cười hì hì hỏi.

      Khóe miệng Bình An lên nụ cười khổ, “Đúng đó, em là nhà tiên tri đó nha, em còn biết về sau muốn hại em đấy.”

      “Làm gì có chuyện đó!” Khâu Thiếu Triết chút nghĩ ngợi hừ tiếng, “Em muốn là nhà tiên tri hay thần thánh gì đó hả, hay là em cho biết dãy số kỳ đua ngựa tiếp theo ? Nếu trúng thưởng, chắc chắn thiếu phần của em.”

      Khâu Thiếu Triết chỉ cho là Bình An đùa, nên hùa với hươu vượn.

      “Khâu Thiếu Triết, em xem người bạn.” Cho nên ngàn lần vạn lần đừng làm chuyện phản bội để em thương tâm đó nha, câu cuối cùng, Bình An ở trong lòng.

      biết mà, tại cũng xem em như người bạn.” Khâu Thiếu Triết hiểu lầm ý của Bình An, cho là cự tuyệt theo đuổi của . ra giao tiếp với Bình An lâu vậy rồi, tuy động cơ ban đầu của khi tiếp cận phải là đơn thuần, nhưng bây giờ muốn muốn lợi dụng làm cái gì hết, mà xem Bình An như người bạn mà có thể tâm .

      Loại người giống như , bạn chân chính có thể tâm liệu có được mấy người? đương nhiên quý trọng.

      “Đúng rồi, sao lại ở trường học? Đừng với em là lưu luyến sân trường nên nỡ rời xa đấy nhé?” Bình An cười hỏi.

      Khâu Thiếu Triết bắn ánh mắt khinh bỉ cho Bình An, “Em nhìn giống loại người thích đến trường sao?” hơi được tự nhiên nắm tóc giật giật, “ đến đón người bạn... A, hỏng bét rồi!”

      vội vàng lấy điện thoại di động từ túi quần ra, phía có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

      “Sao vậy?” Bình An thấy dáng vẻ sốt ruộc của , buồn bực hỏi.

      “Nãy giờ chỉ lo chuyện của các em, quên gọi điện với bạn đừng chờ . Lần này xong rồi, khẳng định tức chết.” Khâu Thiếu Triết gọi điện thoại lại, nhưng đối phương trong tình trạng tắt máy, khỏi có chút bất đắc dĩ.

      Bình An nhíu mày, “Bạn gì mà lại cuống quít thế, bạn à?”

      Khâu Thiếu Triết dùng đuôi mắt liếc cái, “Đừng nhiều chuyện như vậy được ?”

      Hình như có điểm gì đó đúng! Khâu Thiếu Triết này vốn cà lơ phất phơ, nhưng trước giờ chưa bao giờ mất tự nhiên như vậy, thuận miệng thử dò xét, “ phải là muốn đến đón Trịnh Yến Đình đó chứ?”

      “Mẹ nó, em là thần à?” Khâu Thiếu Triết nghẹn họng nhìn trân trối.

      Bình An cau mày nhìn , tức giận hỏi, “ qua lại với Trịnh Yến Đình đó sao?”

      “Có vẻ như em thích ấy hả?” Khâu Thiếu Triết phát Bình An đồng tình với bạn của , nhịn được muốn hỏi cho ràng.

      “Vậy có phải cũng rất thích ấy đúng ?” Dù thế nào cũng tưởng tượng được kiếp này Khâu Thiếu Triết cùng với Trịnh Yến Đình, mặc kệ Khâu Thiếu Triết có phải là lòng đối với Trịnh Yến Đình hay , cũng thể xấu Trịnh Yến Đình ở trước mặt , mặc dù này quả rất đáng ghét, nhưng thể do ra.

      Người tình trong mắt hóa Tây Thi, ai biết khi Khâu Thiếu Triết nhìn ta có phải giống như nhìn tiên nữ hay .

      “Cảm giác phù hợp qua lại với nhau thôi.” Khâu Thiếu Triết khoát tay, cách hờ hững.

      Bình An cười cười, “ ra cũng phải là thích ấy, chẳng qua học chung với Trịnh Yến Đình lâu như vậy nhưng cũng tương đối ít tiếp xúc nên biết cách làm người của ấy thế nào. Được rồi, em trước đây, cũng cẩn thận đường về đấy. Về phần hai tên kia, phải cẩn thận xử lý, đừng lưu lại dấu vết.”

      Khâu Thiếu Triết cười hắc hắc, “ và em cứ như có thần giao cách cảm ấy nhỉ, nghĩ đến cùng phương pháp.”

      “Tìm được người rồi, nhớ dạy dỗ mạnh tay chút, đừng khách sáo làm gì.” Đối phó với bọn cặn bã bại hoại nhất định phải xuống tay lưu tình.

      “Hiểu. Chờ tin tức của , hẹn gặp lại.”

      Bình An về đến nhà, định tìm Phương Hữu Lợi chuyện giữa và Nghiêm Túc, ai biết sau khi về phát Phương Hữu Lợi nghỉ.

      “Sao sớm vậy?” Bình An kinh ngạc nhìn thư phòng tắt đèn, hình như ba rất ít khi ngủ trước mười giờ mà.

      Có lẽ do ba mệt mỏi. cũng nghĩ gì thêm, trở về phòng ngủ, định lần sau chuyện với ông,

      Nhưng mấy ngày kế tiếp Bình An cũng có cơ hội ngồi xuống chuyện cặn kẽ cùng Phương Hữu Lợi, nếu phải sớm khi Phương Hữu Lợi chưa rời giường, cũng là lúc dậy Phương Hữu Lợi ra khỏi cửa, đến buổi tối hai cha con cũng ở nhà cùng lúc, có đôi khi cho dù đặc biệt ở nhà chờ Phương Hữu Lợi về, Phương Hữu Lợi cũng thường viện cớ ở công ty có chuyện thể về nhà.

      Lúc này Bình An mới nghĩ ra, phải có cơ hội gặp mặt Phương Hữu Lợi, mà là Phương Hữu Lợi cố ý tránh né , muốn thảo luận chuyện về Nghiêm Túc với .

      Nếu như phải trùng hợp Duy An cũng ở trong thời khắc quan trọng chắc chắn Bình An trực tiếp đến công ty tìm Phương Hữu Lợi rồi. Nhưng tại hoàn toàn thể phân thân, gần như mỗi tối đều phải ở công ty, ngay cả với Nghiêm Túc cũng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.

      “...Tôi hẹn gặp mặt với Tổng Giám Đốc Khu vực Châu Á của Tập đoàn Nhã Hòa vào ngày mai, hy vọng có thể thảo luận thành công với bọn họ.”

      Công ty Duy An chính thức khai trương, Bình An đầu tiên định quảng cáo rầm rộ, mời tất cả giới thượng lưu đến để cổ động, hy vọng có thể tạo chút ấn tượng tên tuổi công ty. Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, tại Duy An của còn chưa có danh tiếng gì, nếu phô trương ầm ĩ như vậy chỉ tổ làm cho người khác chế giễu sau lưng.

      Cần biết rằng, xã hội này số người sẵn sàng ném đá đông, nhưng người giúp đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cực hiếm.

      Chi bằng làm ra thành tích cái rồi mới mở tiệc mừng công, chúc mừng công ty khai trương.

      “Delise, hẹn được với Delise?” Hàn Á Lệ nhịn được kêu lên, nghĩ rằng Bình An lại có thể liên hệ được với người phụ trách khu vực Châu Á Thái Bình Dương.

      Bình An cười , “Trước có gặp qua, cũng coi như quen biết.”

      “Vậy quá tốt rồi, người quen dù sao cũng dễ chuyện hơn.” Nhân viên quảng bá sản phẩm Uông Mãn Quỳnh cao hứng .

      Nhân của Duy An vẫn còn từ từ hoàn thiện, tại chỉ mới tuyển dụng số nhân viên cần thiết, như nhân viên kinh doanh và marketing, nhân viên quảng bá sản phẩm, quan trọng nhất là nhân viên tiêu thụ sản phẩm cần phải tuyển thêm, chỉ có thể khiến Tiền Hải Quang phải tăng thêm sức lực rồi.

      Hàn Á Lệ , “Tôi đến chuyện với bên PSD, nhưng họ đồng ý giao quyền đại lý sản phẩm mới cho chúng ta, nhưng... Họ đồng ý cho chúng ta đại diện nhãn hàng khác của họ, nếu như tiêu thụ tốt, cho phép chúng ta làm đại lý cho sản phẩm mới tiếp theo trong quý sau.”

      “Oa, chị Á Lệ đúng là lợi hại nha.” Trong phòng họp hoan hô vang trời, đây là tin tức tốt nhất đối với bọn họ rồi.

      “Thành phố G có công ty nào khác làm đại lý cho sản phẩm PSD sao?” Bình An cười hỏi.

      “Nghe công ty đại lý cũ phá hủy hình tượng vốn có của họ, nên PSD ngưng hẳn hợp đồng đại diện.” Hàn Á Lệ .

      Bọn họ làm trong ngành này hình tượng là điều quan trọng nhất, mà hình tượng là được tích lũy dần theo năm tháng, nhưng có đôi khi chỉ cần hớ câu mà phá hủy nhiều năm tâm huyết.

      “Rất tốt.” Bình An ý bảo mọi người im lặng, “Bây giờ nhiệm vụ của từng người hiểu hết chưa? Tuy lấy được quyền đại lý, nhưng quầy trưng bày sản phẩm, kế hoạch quảng cáo và thông cáo truyền thông của chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong. tại vẫn còn là thời gian huấn luyện cho mọi người, khoan hẵng lo lắng đến chuyện thành tích, cái quan trọng nhất là chuẩn bị cho chu đáo những thứ tôi vừa kể.”

      thành vấn đề.”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 163: rất nhớ em
      Trừ Hàn Á Lệ là Quản lý Nhãn Hiệu của Duy An, còn có người phụ trách nhãn hàng khác gọi là Dư Du Kì, do Tiền Hải Quang mời từ công ty mỹ phẩm khác về, đồng thời các còn kéo theo số cấp dưới của mình. Như vậy rất thuận tiện cho việc vận hành của Duy An, tuy rằng vẫn có chỗ hổng, nhưng tạm thời trong thời gian ngắn ban đầu vẫn chưa lộ ra, chờ tương lai khi công ty vào quỹ đạo hoạt động rồi, khi đó cạnh tranh giữa các nhãn hàng, lúc đó có khả năng tâm phúc của mình chưa chắc mình quản lý được.

      Mọi việc đều có hai mặt tốt xấu, tại chỉ có thể coi trọng mặt trước.

      Mặc dù PSD đồng ý giao quyền đại lý tại Thành phố G cho Duy An, nhưng quầy trưng bày sản phẩm của Duy An vẫn chưa ký hợp đồng với trung tâm thương mại, còn phải tìm người phát ngôn chính thức, mở buổi họp báo, lễ ra mắt của công ty là vô cùng quan trọng, cũng là bước đầu tiên để xác lập hình tượng công ty, nên tuyệt đối thể qua loa cho có.

      “Trung Hoa Thịnh Thế đồng ý cho chúng ta hai quầy chuyên doanh, Bách hóa Thành Phương và Trung tâm thương mại Thiên Hòa cũng đồng ý cho chúng ta ba gian hàng liên tiếp, những trung tâm thương mại khác cũng xem xét đơn của chúng ta. Nhưng vì bọn họ nghe được là Phương Thị và Nghiêm Thị đều cho chúng ta mở gian hàng độc quyền nên cũng nể tình mà ưu tiên, chắc có vấn đề gì.” Sáng sớm Bình An mở cuộc họp, thảo luận xem tại công ty có thể mở được bao nhiêu quầy trưng bày sản phẩm chuyên doanh ở các trung tâm thương mại khác.

      Các trung tâm thương mại dưới danh nghĩa của Nghiêm Thị và Phương Thị đều đồng ý cho Duy An mở quầy từ tháng trước, ràng là rất thiên vị, bất quá chẳng ai dám gì là được rồi.

      Chỉ là điều này, đối với Bình An mà , cũng tạo ra chút vui. vốn muốn dựa chỉ vào hai bàn tay mình mà cố gắng thành công, nhưng thân phận của như vậy biết làm sao. Nếu làm mười phần, mà bình thường khác chỉ làm được tám phần, người khác cũng vẫn cho rằng bình thường kia giỏi giang hơn . Đây là cách nhìn của người khác, có để ý thế nào chăng nữa cũng chẳng tác dụng gì, chi bằng cứ thoải mái tiếp nhận hỗ trợ từ ba và Nghiêm Túc.

      Hàn Á Lệ , “PSD là sản phẩm chủ lực của công ty chúng ta, cho nên quầy trưng bày sản phẩm độc quyền là thể thiếu.”

      Dư Du Kỳ phụ trách dòng sản phẩm trang điểm rất nổi danh ở Hàn Quốc, Hàn Chi Bảo, cũng là sản phẩm nằm trong top mà Duy An định sắp tới xin làm đại diện, “Danh tiếng của PSD lớn hơn Hàn Chi Bảo, đúng là nên có quầy trưng bày riêng. Phần Hàn Chi Bảo chúng tôi có thể chờ thêm chút được, sau này công ty ổn định rồi, đến khi đó tranh thủ hơn chút là được.”

      Bình An gật đầu, hỏi Hàn Á Lệ, “Sản phẩm chủ lực của PSD là cái gì?”

      “Là kem dưỡng ẩm cho da này.” Hàn Á Lệ đem chai thuỷ tinh tinh xảo đặt trước mặt Bình An, đáy mắt có vẻ tự tin chắc chắn, như vô cùng có lòng tin đối với sản phẩm này.

      “Đây là kỹ thuật chuyển hoá thủy phân độc đáo vừa được nghiên cứu áp dụng, có thể bổ sung màng giữ ẩm cần thiết cho da, bổ sung 17-18% lượng nước cho bên trong da, có thể dùng làm kem lót hay phấn phủ gì đều được. Sản phẩm này vẫn chưa được tiêu thụ mạnh ở Đại lục, nhưng bên Hongkong và Đài Loan có doanh số bán vô cùng tốt.” Hàn Á Lệ giới thiệu.

      “Nếu tốt như vậy, sao trong nước lại nghe tuyên truyền quảng cáo gì thế?” Dư Du Kỳ hỏi.

      Quản lý mở rộng thị trường trả lời, “Bởi vì lúc trước PSD tập trung chủ yếu vào sản phẩm này, mà tập trung vào sản phẩm làm trắng da, cho nên quảng cáo nhiều, dẫn tới việc người tiêu thụ cũng chú ý.”

      “Good!” Bình An nở nụ cười, “Cho nên mới sản phẩm tốt cũng phải cần quảng cáo, liên lạc với bên công ty quảng cáo thế nào rồi?”

      Vốn bộ phận Mở rộng Thị trường phụ trách luôn phần quảng cáo tuyên truyền của Duy An, nhưng bởi vì mới bắt đầu, rất nhiều đối tác vẫn còn chưa ổn định, tại chỉ có thể hợp tác với công ty quảng cáo làm tuyên truyền, đến khi công ty ổn định rồi mới hoàn thiện tất cả các ngành.

      thỏa thuận xong.” Trưởng phòng Mở rộng Thị trường Hoàng Đạt Thành trả lời.

      “Người phát ngôn quyết định là ai chưa?” Bình An hỏi.

      Hàn Á Lệ trả lời, “Tôi cảm thấy Từ Mạn vô cùng phù hợp với hình tượng của công ty chúng ta, ấy là ảnh hậu của năm nay, tao nhã gợi cảm, rất ít khi có xì căng đan, hình tượng rất tốt.”

      Từ Mạn? Bình An nhàng nhíu mày, nữ minh tinh xuất cùng Nghiêm Túc ở tiệc rượu lần trước đó sao?

      Mặc dù hơi có chút áp lực về tâm lý, nhưng thể công tư bất phân.

      “Mọi người liên hệ với Từ Mạn chưa? ấy thế nào?” Bình An hỏi.

      “Ngôi sao lớn mặt mũi cũng lớn, hơn nữa người đại diện của Từ Mạn danh tiếng cũng thấp, cố gắng thương thảo.” Hàn Á Lệ .

      Bình An gật đầu, “Được, vậy ai lo việc của người nấy, tan họp!”

      vẫn chưa bàn thảo được gì với Nhã Hòa, mấy ngày trước có hẹn với Delise, nhưng tiếc là chị ấy có việc thể đúng hẹn, chỉ có thể hẹn lại vào ngày mai.

      Sau khi tan họp, Bình An nhìn nhìn lịch công tác của mình hôm nay, cuối buổi chiều cũng tương đối rảnh rỗi, với Nghiêm Túc gần tháng gặp nhau rồi, nếu mấy ngày trước mà nghe Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị về Tổng Công Ty họp, cũng quên mất chuyện hôm trước nhờ Nghiêm Túc hỗ trợ.

      Đầu tiên là giải quyết chuyện Lê Thiên Thần bên kia trước cái , sau đó mới giải quyết vấn đề ba có thành kiến với Nghiêm Túc.

      quay vào văn phòng, kéo màn cửa sổ ra nhìn về phía xeo xéo đối diện, vừa hay nhìn thấy người nào đó cũng đứng ở bên cửa sổ ngóng nhìn bên này, Bình An nhịn nổi nở nụ cười vui vẻ.

      Mặc dù cự ly hơi xa, thấy ánh mắt, nhưng có thể cảm thấy tầm mắt nóng rực của , nhịn được bèn cầm điện thoại di động nhấn nút gọi qua.

      Đối diện, người nọ rất nhanh liền cầm lên điện thoại di động nhấn nghe.

      “Sắp biến thành hòn vọng thê rồi!!!!” cười khanh khách, hướng về bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó phất phất tay.

      “È hèm.” Nghiêm Túc thấp giọng đáp tiếng, thanh vẫn trầm ấm quyến rũ hấp dẫn trước sau như .

      Bình An lại nghe ra được bất mãn, cười hì hì nũng nịu hỏi, “Sao thế? vui à?”

      “Em có thể nhớ đến khiến hết sức vinh hạnh.” Nghiêm Túc giọng nhàn nhạt.

      “Ai nha, đừng vậy mà, gần đây em bận quá nên mới cẩn thận lơ là thôi, hay là, tối nay cùng nhau ăn cơm?” Bình An dỗ dành.

      “Em cho rằng... như vậy là đủ rồi sao?” Thanh trầm thấp của Nghiêm Túc hỏi, như mang theo tia quyến rũ.

      Bình An cắn cắn môi, “Vậy bây giờ em qua đó tìm nhé?”

      Tim Nghiêm Túc lạc nhịp, “ chờ em.”

      Bình An cười lắc đầu, đàn ông có lúc rất giống đứa bé, cần dỗ dành, gần đây quả lơ là Nghiêm Túc nên cũng khó trách tức giận, ngay cả điện thoại cũng loay hoay có thời gian hai câu.

      báo với thư ký buổi chiều quay lại công ty, bảo ấy có chuyện gì gọi điện thoại, sau đó mang túi xách xuống lầu.

      tới sảnh dưới lầu của Tập đoàn Nghiêm Thị, Bình An suy nghĩ nên thế nào với nhân viên tiếp tân là muốn tới tìm Nghiêm Túc liền nhìn thấy Đường Sâm vừa đúng lúc từ trong thang máy ra, mừng rỡ, “Trợ lý Đường!”

      Đường Sâm nghe tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy hóa ra là Bình An, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Em Bình An, sao em lại ở đây? A a, đến tìm Nghiêm Túc hả? Gần đây biết có phải cậu ta bất mãn ai đó hay mà cứ y như phụ nữ mất cân đối hormone thời kỳ tiền mãn kinh vậy. Em tới rất đúng lúc đó nhe, mau dập lửa , nếu cậu ta cứ tiếp tục hành hạ như vậy nữa, trái tim bé của thể chịu nổi nữa rồi.”

      Bình An sớm quen với cung cách của Đường Sâm mỗi lần nhìn thấy đều tố cáo Nghiêm Túc ngược đãi ta thế nào, lành lạnh nhìn ta cái, “Em lại tưởng muốn Cúc Hoa của sắp khó mà giữ được.”

      “Này, thẳng như thước đấy!” Đường Sâm hạ thấp giọng vào tai Bình An, “Về phần Nghiêm Túc có phải hay , cũng chỉ có em mới biết.”

      Bình An đỏ mặt trừng , “Mau dẫn em đến văn phòng của Nghiêm Túc .”

      “Em chờ chút.” Đường Sâm bảo đứng ở cửa thang máy chờ , tới trước bàn tiếp tân biết dặn dò cái gì, trong chốc lát trở lại, “ bên này, thẳng tầng cao nhất là đến văn phòng của Nghiêm Túc.”

      Lúc này có nhân viên Nghiêm Thị ra từ thang máy khác, nhìn thấy Đường Sâm đều gật đầu chào hỏi, mắt hướng người Bình An đánh giá.

      Bình An phát lúc Đường Sâm đối mặt với đồng nghiệp lại hề hi hi ha ha như thường thấy, mà là bộ dáng rất chững chạc tao nhã, thế này nếu theo cách của tiểu Ý chính là, người này dối trá thành tinh rồi!

      nhìn mà cũng rất muốn đạp cho mấy cước.

      Văn phòng của Nghiêm Túc ở lầu 23, lúc thang máy mở ra, Bình An lập tức có cảm giác bị khí thế lẫm liệt lạnh lùng áp bức, cách thiết kế của tầng lầu này làm cho người ta cảm thấy rất lạnh và kiên định, toát ra cảm giác xa cách và lạnh lùng.

      “... Đây là phòng thư ký, đây là văn phòng của , mặc dù chúng tôi ở cùng tầng lầu với Nghiêm BOSS, nhưng ra chả được tự do chút nào. Em Bình An à, em có cảm thấy vào nơi đây chẳng khác gì bước vào hoàng cung ? Tất cả thiết kế trang hoàng chỗ này đều do tự Nghiêm Túc nghĩ ra đó. Em xem, văn phòng cần ra vẻ nghiêm trang vậy làm gì, đặt mấy bồn hoa, treo mấy bức tranh ấm áp biết bao nhiêu chứ.” Từ khi vào thang máy đến bây giờ, miệng Đường Sâm chưa hề dừng lại nghỉ ngơi.

      “Cậu lắm ý kiến với văn phòng đến thế dời đến lầu ba .” Thanh của Nghiêm Túc lạnh lùng vang lên trước mặt bọn họ, biết từ lúc nào, Nghiêm Túc mở cửa văn phòng, đại BOSS miễn cưỡng dựa nghiêng vào cửa, cười như cười nhìn Đường Sâm.

      “Tớ cực kỳ hài lòng, nơi này quả chính là thiên đường.” Vẻ mặt của Đường Sâm vô cùng nghiêm chỉnh.

      Nghiêm Túc quét mắt nhìn cái, từ từ về hướng Bình An, vẻ mặt chuyên chú thâm thúy.

      Tim của Bình An thình thịch nhảy mấy cái, cảm thấy ánh mắt của Nghiêm Túc giống như mang theo ngọn lửa, đốt khí quanh cháy rừng rực.

      “Vào .” dắt tay , xem Đường Sâm như trong suốt.

      “Em Bình An à, chúng ta cùng vào tham quan văn phòng của Nghiêm...” Đường Sâm cười hì hì muốn theo sau vào, bị Nghiêm Túc ‘Phành’ tiếng đóng mạnh cánh cửa gỗ, thiếu chút nữa đập bẹp dí cái mũi, “ là quá trọng sắc khinh bạn.”

      Cuối cùng còn con kỳ đà siêu bự cản mũi.

      Cửa mới vừa đóng, Bình An còn chưa kịp mở miệng bị đặt ở cửa, hơi thở lập tức bị cướp .

      ôm chặt lấy eo , như luồng lửa mạnh mẽ quét tới, có chút gấp rút cường ngạnh cuốn lấy môi , dùng sức mút mạnh vào, lồng ngực nở nang bền chắc đè ép bầu ngực sữa căng đầy của .

      “Nghiêm Túc...” Bình An vì vừa bị va chạm mạnh lên cánh cửa nên da đầu hơi tê dại, nụ hôn của quá kịch liệt làm Bình An có chút chịu nổi.

      “Hửm?..” khàn khàn đáp tiếng, tay chui vào bên trong áo của , bao phủ lấy bên mềm mại mà vuốt ve, hô hấp nặng nề dồn dập.

      Bình An rên rỉ tiếng, đôi tay ôm cổ , “Đừng... Đừng như vậy.”

      rất nhớ em.” nỉ non bên tai .

      có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của phun vào mặt mình, bụng hoàn toàn run rẩy.

      Nụ hôn của nóng bỏng dịu dàng, dọc theo vành tai trượt đến cổ, tỉ mỉ hôn mút, lưu luyến rời xương quai xanh trắng nõn mềm mại của , tay khác đè lại cái mông của , để cho cảm thụ dục vọng của .

      Bình An tim đập chân run, gần như đứng vững, sức nặng toàn thân đều dựa hết người Nghiêm Túc.

      ...
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      Nguyên Nguyễn, Tồn Tồn, truth2056 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 164: Ảnh chụp thân mật
      Bởi vì bắt đầu làm, lại là người lãnh đạo của Duy An, thể mặc quần Jean áo thun thoải mái như lúc ở trường học được.

      Hôm nay, mặc áo cổ lá sen tay lỡ, váy dài đến gối, lúc này mấy chiếc nút áo bị Nghiêm Túc cởi ra hết, lộ ra áo lót Victoria màu đen bên trong.

      đẩy cao nội y của , cúi đầu cắn điểm mềm mại trước ngực, tay thăm dò vào dưới váy, dùng sức vuốt ve làn da đầy co dãn của .

      Bình An phải là thiếu nữ ngây thơ mười bảy mười tám tuổi, từng kết hôn, cũng từng lên giường, cho nên rất nếu cứ để mặc cho Nghiêm Túc tiếp tục ôm ấp như vậy, bọn họ nhất định trình diễn cảnh nóng cấm trẻ em ở tại văn phòng này. Lúc ở chung với Lê Thiên Thần, mặc dù rất nhiệt thành, nhưng chung đụng giữa bọn họ vẫn bình thản như nước, cảm giác hề giống như lúc ở bên cạnh Nghiêm Túc.

      “A!” Đột nhiên cảm thấy hai chân mình cách mặt đất, bị Nghiêm Túc bế bổng cả người lên, nhanh về hướng phòng nghỉ.

      “Nghiêm Túc!” Bình An nắm chặt vạt áo của , giọng kêu lên: “Đừng làm như vậy, thả em xuống.”

      muốn em!” Nghiêm Túc cúi đầu nhìn , ánh mắt nóng rực sáng ngời.

      Hai gò má của Bình An ửng hồng, đôi mắt ngậm xuân, “Nơi này là công ty, phải làm gương tốt, Nghiêm đại BOSS!”

      Nghiêm Túc hít sâu hơi, đặt chiếc giường lớn rộng hai mét, ngón tay thô ráp vỗ mặt của , “Em muốn?”

      phải.” Bình An níu tay ngồi dậy, ôm cánh tay , còn có thể cảm nhận được thăng thể căng cứng vì kích động của , giọng , “ phải em muốn, nhưng ở chỗ này được...”

      “Chỗ khác được, đúng ?” Nghiêm Túc nâng cằm lên, hỏi.

      Bình An liếc cái giận dỗi, “Chẳng lẽ muốn tự tìm bất mãn?”

      Nghiêm Túc cười khẽ tiếng, ngắt nhéo gương mặt của , “Em xem?”

      ra, lần đầu tiên của bọn họ đúng là nên ở chỗ này, phải được đối xử cách hoàn mỹ nhất, thể bởi vì nhất thời động tình mà qua loa ở trong văn phòng được...

      “Đúng là bất mãn nhỉ! Nghe cấm dục lâu rồi, hình như lúc lễ mừng năm mới em còn thấy cùng Từ Mạn tham gia bữa tiệc mà, gần đây có liên hệ sao?” Bình An cố ý trêu ghẹo hỏi.

      Nghiêm Túc nắm tay lên cắn cái: “Đừng ghen bậy bạ thế, khi đó cũng đâu có nghĩ phát triển gì gì với ta đâu, chỉ vì thiếu bạn nên mời cùng dự tiệc thôi.”

      Bình An cắn trả lại hai cái, “Em có ghen đâu.”

      ghen?” Nghiêm Túc nhíu mày nhìn , “Vậy biết lúc đó ai thèm nhìn mặt vậy nhỉ.”

      thèm nghe nữa.”

      Bình An muốn thừa nhận khi đó cũng để ý tí chút, kéo tay ra khỏi phòng nghỉ. Ngồi giường lớn rất dễ nghĩ ngợi lung tung, nên cách xa bầu khí ái muội đó vẫn tốt hơn.

      Nghiêm Túc bình phục được kích động xuống, mặc cho dắt tay tới phòng ngoài, ríu ra ríu rít đánh giá văn phòng của rất thân thiện, chút cảm giác ấm áp cũng có. Nhìn đôi mắt của càng lúc càng sinh động, nụ cười tươi như đóa hoa chớm nở, lòng của Nghiêm Túc từ từ trở nên mềm mại, phiền não cùng bất an hơn tháng qua vào giờ khắc này giống như tan thành mây khói.

      “... Lần sau em mang chậu cây xanh đến cho , nếu làm việc mệt mỏi, nhìn màu xanh dịu mát đó bảo đảm mệt mỏi toàn bộ tiêu tán.” Bình An ngồi vào ghế bọc da nhập khẩu từ Ý của Nghiêm Túc, cười híp mắt .

      “Chỉ cần em mang em đến trước mắt , đảm bảo hiệu quả hơn chậu cây gì đó rất nhiều.” Nghiêm Túc ung dung nhìn , khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      Bình An lườm , “ cứ đặt hình của em trước mặt là được chứ gì.”

      “Ý kiến hay, lập tức chụp hình.” Nghiêm Túc cười .

      Bình An vơ đại cái bút máy bàn ném qua, Nghiêm Túc chỉ cần tay là bắt được.

      “Ủa? Đây là cái gì?” Ánh mắt Bình An rơi vào tập tài liệu đặt bàn làm việc, thấy được bên ngoài ghi gì liền cảm thấy vô cùng hứng thú với nội dung bên trong của nó. Nghiêm Túc , “Lê Thiên Thần đến Thành phố S lâu như vậy rồi nhưng thành quả duy nhất chỉ là thắng thầu mảnh đất mà chính phủ vừa ra giá thời gian trước. Nhưng điểm lạ là, trước đó cho dù ta làm bất cứ điều gì cũng lấy được quan tâm của Đoàn Quan Quần, em cảm thấy vì sao ta cuối cùng lại thành công?”

      Bình An nhìn tài liệu trong tay ghi chú sau khi Lê Thiên Thần đến Thành phố S gặp qua người nào, làm chuyện gì, cười lạnh trả lời, “Tại sao ư? Chẳng lẽ phải lợi dụng đàn bà sao?”

      “Em hiểu ta!” Nghiêm Túc cười đáp.

      “Em đoán trúng rồi phải ?” Bình An ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, rồi rút mấy xấp tài liệu phía dưới, xấp ảnh chụp lập tức đổ ào ra. Trừ những bức ảnh Lê Thiên Thần và Đổ Hiểu Mị ôm hôn nhau ngoài phố, còn có những bức ảnh Đỗ Hiểu Mị ôm ấp thân mật Đoàn Quan Quần ra vào khách sạn...

      Bình An cười khanh khách, “Em biết ngay mà, mời giúp tay là rất đúng.”

      “Hôm nay em tới tìm , đừng là đến chỉ vì Lê Thiên Thần nhé?” Nghiêm Túc đột nhiên ghen tị hỏi. Phương Hữu Lợi dường như hy vọng Lê Thiên Thần làm con rể của ông hơn, điều này làm cảm thấy rất buồn bực, người khôn khéo như ông vậy sao lại nhìn ra Lê Thiên Thần là loại người thế nào?

      “Dĩ nhiên phải, chủ yếu là vì , chuyện của Lê Thiên Thần chỉ là tiện thể.” Bình An lom lom nhìn trả lời.

      Nghiêm Túc chồm qua bàn làm việc hôn cái, “Lê Thiên Thần có thể lấy được mảnh đất này chắc chắn Đỗ Hiểu Mị cũng tốn công sức ít. Nhưng cho dù Đỗ Hiểu Mị lên giường cùng Đoàn Quan Quần, Đoàn Quan Quần chưa chắc cho Lê Thiên Thần mặt mũi gì đâu. Đoàn Quan Quần là ai cơ chứ, ông ta muốn dạng phụ nữ nào mà có? Nếu như phải có nhược điểm...”

      Mắt Bình An sáng lên. Đoàn Quan Quần là người thế nào, hiểu rất , người này bảo thủ, mắt mọc đỉnh đầu, ở Thành phố S chỉ tay che trời. Nếu phải là bạn học cũ của ba, mà ba lại từng có ân với ông ta, ông ta chưa chắc cho chút mặt mũi nào. tại, Lê Thiên Thần trợ giúp của mà chỉ dựa vào nhan sắc của Đỗ Hiểu Mị, Đoàn Quan Quần khẳng định giúp Lê Thiên Thần, trừ khi ông ta có nhược điểm. Nhưng liệu Đoàn Quan Quần có thể có nhược điểm gì bị bọn họ bắt được vào tay? “Thủ đoạn của Đỗ Hiểu Mị trước giờ luôn gian trá, liệu ta bắt được nhược điểm gì của Đoàn Quan Quần nhỉ?”

      “Làm quan sợ nhất là cái gì?” Nghiêm Túc cười hỏi, “Sợ nhất thanh danh bị hao tổn! Nếu Đoàn Quan Quần có lên giường với Đỗ Hiểu Mị, Đỗ Hiểu Mị cam tâm chỉ lên giường thôi sao?”

      “Chụp hình... Chứng cớ? Đỗ Hiểu Mị chụp hình, dùng cái này để uy hiếp Đoàn Quan Quần?” Bình An lập tức nghĩ thông suốt.

      Nghiêm Túc cười gật đầu.

      Bình An nhìn những bức ảnh Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị ôm hôn nhau thắm thiết ngoài phố, cười đến vô cùng rực rỡ. Nếu là trước kia, nhất định tức giận đến đau cả phổi, nhưng Bình An bây giờ phải là Bình An của trước kia nữa rồi.

      “Những thứ này em mang về, cám ơn .” Bình An cất những bức ảnh và tài liệu trở vào túi giấy, Lê Thiên Thần chẳng phải vẫn lấy lòng ba, vọng tưởng tiếp tục được ba dìu dắt ủng hộ đó sao? cho là biết mấy chuyện này của ta và Đỗ Hiểu Mị, ngày nào cũng đều nhắn tin cho , là rất nhớ linh tinh gì đó... nhảm.

      Nghiêm Túc lắc lắc đầu, nhàng cau mày: “Ba em dường như rất tin tưởng Lê Thiên Thần.”

      Bình An nhìn bĩu môi, “Mặc kệ , quá giảo hoạt, bất quá về sau ba em chắc tin ta như vậy nữa đâu.” phất phất những bức ảnh trong tay.

      “Mấy thứ này chưa chắc làm gì được Lê Thiên Thần. Người làm ăn chú ý đến lợi ích, thủ đoạn của ta tuy quang minh lỗi lạc , nhưng cũng có gì chứng minh ta và Đỗ Hiểu Mị uy hiếp Đoàn Quan Quần. Bình An, thể khinh địch nhé.” Nghiêm Túc nhắc nhở Bình An, cho rằng Lê Thiên Thần này chỉ được cái mã, tại xem ra cũng chưa chắc là thế.

      “Em biết rồi ạ.” Bình An gật đầu, chắc chắn xem thường đôi nam nữ chó má này.

      Nghiêm Túc kéo tới sofa ngồi xuống, lâu gặp nhau vậy rồi, đề tài của họ nên đặt hết người đàn ông khác như thế.

      Nhưng mà lúc ôm hôn đến thiếu chút nữa lại thể kiềm chế nổi tiếng gõ cửa vang lên.

      Bình An khe khẽ thở gấp mềm nhũn ở trong lòng , ánh mắt chứa tia mê man, vừa thẹn thùng vừa oán giận nhìn , dáng vẻ đó đừng xinh đẹp biết bao nhiêu. Trong lòng Nghiêm Túc lại thêm trận nhộn nhạo, cúi đầu cho nụ hôn sâu triền miên.

      Tiếng gõ cửa chưa từ bỏ ý định tiếp tục vang lên.

      Đáy mắt của Nghiêm Túc thoáng qua tia tức giận.

      Bình An kéo lý trí trở về, từ trong ngực giãy giụa đứng lên, ôm gò má ửng hồng nóng ran chạy vào phòng rửa tay.

      “Vào !” Nghiêm Túc nén xuống bất mãn trong lòng, người gõ cửa tốt nhất là có chuyện gấp đấy.

      Đường Sâm cẩn thận thò đầu vào dò xét, thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Nghiêm Túc, cười hắc hắc mấy cái, “Tổng tài, hai giờ rưỡi rồi, hình như ngài còn có cuộc họp với quản lý các ngành đấy.”

      Nghiêm Túc nhíu mày, quên béng trưa nay có cuộc hội nghị rất quan trọng phải dự.

      “Muốn hủy ?” Mắt Đường Sâm đảo quanh, “Nhưng mà bây giờ mọi người đều đợi trong phòng họp rồi.”

      “Bảo bọn họ chờ mấy phút nữa.” Nghiêm Túc quét mắt nhìn ta cái, thấp giọng .

      “À...” Vẻ mặt Đường Sâm thoạt nhìn thất vọng gì đâu.

      Chờ Đường Sâm rời khỏi văn phòng, Bình An mới từ phòng rửa tay ra ngoài, nét đỏ ửng mặt còn ràng như trước, “ phải họp à, vậy em về trước.”

      “Chờ , tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?” Nghiêm Túc ôm lấy eo , tựa cằm vào vai .

      Bình An cười , “ được, tối nay em phải cùng ba em đến nhà bà ngoại ăn cơm, lâu rồi em chưa ăn cơm với ba em.”

      Đáy mắt của Nghiêm Túc thoáng qua tia tối tăm: “Ba em né tránh em, hửm?”

      sao đâu, tối nay em chuyện chân thành với ba.” Bình An hôn mỗi bên má cái, “Em về trước đây, nhanh họp .” xong, đem túi hồ sơ cất vào trong giỏ. Tiếp theo phải nghĩ chu đáo xem nên làm thế nào để lợi dụng những bức ảnh đặc sắc đến thế này.

      “Vậy em đường cẩn thận, tối mai ăn cơm với nhé?” Nghiêm Túc ôm hai má giọng .

      “Dạ!” Bình An cười gật đầu.

      Sau khi rời khỏi Nghiêm Thị, Bình An trực tiếp đến Phương Thị tìm Phương Hữu Lợi mà lái xe về nhà, thay quần Jean áo thun, thoải mái nhàn nhã ôm máy vi tính xách tay ngồi ghế sofa lướt web.

      Cái mà xem chính là diễn đàn nội bộ của nhân viên Tập đoàn Phương Thị, mặc dù là nhân viên Phương Thị, nhưng có đặc quyền nên có thể đăng bài. Diễn đàn này là do Phương Hữu Lợi mở để nắm bắt ý tưởng của nhân viên nhiều phương diện, có thể phát biểu nặc danh, vả lại tra được IP, là vì muốn cho nhân viên thoải mái phát biểu ý kiến.

      Bất quá mở lâu như vậy rồi mà trừ chút tin tức đồn đại vu vơ trong công ty chẳng thấy có bất kỳ tố cáo oán trách nào xuất cả.

      Thời gian rất nhanh đến năm giờ rưỡi chiều, Bình An khép lại máy vi tính xách tay, cười gian cầm túi xách ra cửa.
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :