1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình An Trọng Sinh - Dư Phương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 155: Khát cầu người tài

      Nhâm Tần Phi giới thiệu Bình An với Tiền Hải Quang, Tiền Hải Quang và Nhâm Tần Phi là bạn học thời cao trung, đồng thời cũng là hàng xóm.

      “Xin chào, Phương.” Tiền Hải Quang khách sáo bắt tay cùng Bình An, đùa, “Bây giờ là phỏng vấn trực tiếp tại chỗ luôn đó phải ?”

      Bình An cười khẽ, “Tiền tiên sinh, sau này xin chỉ dẫn nhiều hơn.”

      Sau khi Nhâm Tần Phi ngồi xuống, Bình An bắt đầu cùng Tiền Hải Quang hàn huyên.

      Tiền Hải Quang nhìn trẻ hơn so với trong hình, mặc dù quá thích chuyện nhưng cũng ngu, chỉ thỉnh thoảng đôi lời mà thấy là rất hài hước. Ấn tượng của Bình An đối với rất tốt, thậm chí cảm thấy nếu công ty có gia nhập, rất nhiều vấn đề khó khăn cũng được giải quyết dễ dàng.

      Quan tâm làm gì chuyện là do ai giới thiệu, tại rất cần nhân tài về quản lý, coi như là Nghiêm Túc thầm giúp , cũng nhanh chóng mà tiếp nhận.

      Nghiêm Túc vẫn năng gì, nhưng khóe miệng lúc nào cũng khẽ nhếch ý cười nhìn bạn lâu gặp, đáy mắt lưu chuyển thần sắc ai thấy cũng hiểu, ánh đèn dịu chiếu vào khiến gương mặt đẹp trai của càng tăng thêm vẻ dịu dàng.

      biết Tiền Hải Quang câu gì mà làm Bình An cười khẽ, nét mặt tươi như hoa.

      Trái tim Nghiêm Túc khẽ thót cái, nhịn được đưa tay cầm lấy bàn tay ở dưới bàn, dùng sức vuốt ve mấy cái.

      Bình An ngẩn ra, quay đầu trừng mắt nhìn , đỏ mặt muốn giãy thoát tay ra.

      “Nếu có vấn đề gì, vậy gọi thức ăn .” Làm gì có chuyện Nghiêm Túc buông tay ra, mà ngược lại cầm chặt, nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên trò chuyện cùng Tiền Hải Quang như có việc gì xảy ra.

      Tiền Hải Quang và Nhâm Tần Phi đều nở nụ cười, “Hóa ra còn chưa gọi thức ăn à, hèn chi càng càng đói bụng.”

      Gọi phục vụ tới, chọn vài món ăn xong, bọn họ đến công ty Duy An của Bình An.

      “... tại văn phòng vẫn còn trang trí, mấy ngày nữa vật dụng làm việc mới được đưa đến, chuyện cần làm bây giờ là tuyển dụng nhân viên.” Bình An với Tiền Hải Quang.

      Nhâm Tần Phi , “Nếu có thể mời Cao Tinh, Quản lý Nhãn hàng cao cấp của Công ty Tư Tư về làm việc, giúp ích rất nhiều về mặt quảng bá sản phẩm.”

      “Cao Tinh ư?” Bình An nhíu mày, tiếp xúc ngành mỹ phẩm lâu, cũng chưa hiểu được sâu sắc, nhưng cái tên Cao Tinh này nghe qua. ấy giống với Trình Vận, đều là nữ doanh nhân thành đạt nổi danh trong ngành mỹ phẩm, chẳng qua Trình Vận tao nhã dịu dàng, còn Cao Tinh lại là người phụ nữ mạnh mẽ và có dã tâm.

      Tiền Hải Quang cũng đồng ý, “ chuyện với ấy chút, biết đâu có thể mời về đây.”

      ta cầu lương thấp.” Nhâm Tần Phi .

      Nghiêm Túc cười , tiền lương cao hay thấp thành vấn đề, chỉ cần có cái giá là tốt rồi.

      “Tôi hẹn chuyện với ấy.” Tiền Hải Quang giọng .

      Tiền Hải Quang dường như rất có lòng tin mời được Cao Tinh về đây... nên yên tâm rồi, bởi tin để cho thất vọng.

      Việc tuyển dụng nhân viên được giao cho Tiền Hải Quang, tạm thời Bình An cần phiền não nữa. quyết định ngày mai bắt đầu tiếp tục tìm bí thư thôn Đông An để thỏa luận chuyện mua mảnh đất kia.

      Cơm nước xong, Nhâm Tần Phi và Tiền Hải Quang tự giác ra về, ngồi đó làm kỳ đà cản mũi Nghiêm Túc và Bình An nữa, rời khỏi phòng ăn trước bước. Bọn họ có mù đâu mà nhìn ra cả tối nay Nghiêm Túc đều đặt tay trái người Bình An, mặc dù nhìn thấy nhưng có nghĩa là họ nhận ra.

      Hai người đó vừa , Bình An lập tức trợn trừng mắt nhìn Nghiêm Túc, “Tối nay sao lại ở chỗ này? là tạm thời đừng gặp mặt rồi mà.”

      Nghiêm Túc dắt tay , “Ra ngoài dạo chút , mới vừa uống rượu nên hơi choáng.”

      mà lừa quỷ ấy. mới uống có nửa ly rượu đỏ, với tửu lượng của làm sao say được. Nhưng mà vẫn thể nào quyết tâm ngoan độc được nên theo ra khỏi phòng ăn, chậm rãi dọc theo lối bộ được đèn chiếu sáng loang lổ.

      “Tiền Hải Quang là sắp xếp phải ?” Bình An nhìn đường cong gò má đẹp trai của , ánh đèn đường rọi vào mặt làm nổi bật lên gương mặt như ngọc của .

      Nghiêm Túc cúi đầu nhìn cười , “Có phải do thu xếp hay có liên quan gì, chỉ cần ta thích hợp với công ty em, mà công ty em lại có năng lực để ta thể giá trị của mình, như vậy là đủ rồi.”

      Bình An cọ mặt mấy cái cánh tay , “ hay lắm, tạm thời gặp mặt...”

      Đồ ngốc, đồng ý gặp mặt chỉ vì muốn làm khó đó thôi, “Hôm nay quả biết em đến, lúc Nhâm Tần Phi hẹn em cũng ở đây.”

      “Ừm.” Bình An buồn buồn đáp tiếng.

      Nghiêm Túc cười thấp, hạ xuống nụ hôn môi , “Hôm nay gặp ba em.”

      Bình An cả kinh, vội vã ngẩng đầu, “Các người gì rồi hả?”

      rất nhiều thứ, thế em muốn biết cái gì?” Nghiêm Túc cười ghẹo.

      “Nghiêm Túc, nếu em bóp chết .” Bình An hung dữ kêu lên.

      Nghiêm Túc cười, “Chỉ họp mà thôi, chỉ chuyện công việc.”

      Bình An nghi ngờ nhìn , “ chứ? gì khác sao?” biết Nghiêm Túc tránh được việc phải gặp mặt ba nên vẫn có chút lo lắng tình cảnh khi hai người bọn họ gặp nhau.

      ra cũng muốn chuyện chút với ba em, nhưng mà trừ chuyện công việc, ông muốn gì khác với .” Nghiêm Túc dịu dàng vuốt má , “Em phải tin tưởng , dù gì cũng làm cho ba em chấp nhận mối quan hệ của chúng ta.”

      Bình An ôm chặt lấy eo , “Nghiêm Túc, những người khác cái gì em cũng để ý, nhưng đó là ba em... Điều em muốn nhất chính là làm cho ba tức giận thương tâm.”

      biết.” Đáy mắt Nghiêm Túc lên tia bất đắc dĩ, “ đưa em về nhà trước nhé?”

      được, sáng mai em có tiết học, em phải về trường.” Bình An .

      Ngày hôm sau, Bình An lại chuyến đến thôn Đông An, đây là lần thứ năm tìm đến hai người Hoàng Duệ Thiêm, mấy ngày nay ngày nào cũng đến trình diện tại thôn.

      trực tiếp thẳng tới văn phòng của Hoàng Duệ Thiêm.

      Hoàng Duệ Thiêm và bí thư thôn Hoàng Thiếu Võ ngồi ở văn phòng chờ , khi nhìn thấy cũng trưng vẻ mặt lãnh đạm như lúc đầu mới gặp mặt mà nở nụ cười thân thiết kêu Bình An ngồi xuống uống trà.

      bé đúng là ngại mưa gió gì, nhìn trời sắp mưa to mà vẫn xuất đúng giờ nhe.” Khác với Hoàng Duệ Thiêm chuyện như dùi đục chấm mắm tôm, Hoàng Thiếu Võ là trưởng bối ôn hòa lịch , rất hòa ái dễ gần.

      Bình An ngồi xuống ghế sa lon gỗ sồi, cười , “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa.”

      Hoàng Duệ Thiêm , “ đúng là nhất định muốn mua cho bằng được mảnh đất này của chúng tôi ha.”

      “Cho nên xin hai ngài niệm tình mà khoan dung độ lượng với bé con như tôi .” Bình An tinh nghịch cười .

      phải chúng tôi muốn dàn xếp, nhưng vì người dân trong thôn chúng tôi đa số còn dựa vào mảnh đất này để sinh tồn, nếu bán cho , bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Chúng tôi thể phân bua với họ được là vậy.” Hoàng Duệ Thiêm tỏ ra bất đắc dĩ thở dài, ra vẻ lực bất tòng tâm.

      Lý do này của ông ta Bình An nghe nhiều đầy tai, cười , “Hoàng chủ nhiệm, làm người phải nhìn về phía trước đúng ? Đâu thể để cho thôn dân cả đời cày ruộng bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi cũng có ý là cày ruộng trồng rau tốt, chẳng qua là nếu có cơ hội bước ra phát triển ngoài xã hội phải tốt hơn sao? Hoàng bí thư và Hoàng chủ nhiệm đều là những người theo kịp thời đại, cũng nên tính toán vì thôn dân chút, khẳng định có khả năng thôn Đông An phát triển được tốt hơn.”

      Hoàng Thiếu Võ , “ bé à, thôi cứ thẳng với , chuyện muốn mua mảnh đất này chúng tôi cũng triệu tập đại hội đại biểu thôn dân rồi, có người tán thành nhưng cũng có người phản đối, chủ yếu là có vài người thời vẫn còn canh tác mảnh đất này, họ sợ mất nhiều hơn được đấy.”

      “Hoàng bí thư, tôi mua mảnh đất này cũng nghĩ phải lập tức xây dựng ngay, dân thôn Đông An có thể tiếp tục canh tác. Tương lai nếu tôi cần dùng đến đất, nhất định trước mấy tháng với mọi người để tất cả mọi người có chuẩn bị, ngài xem như thế có được ?” Chỉ cần có đồng ý là tốt rồi, mọi việc khác từ từ thương lượng sau.

      Hoàng Thiếu Võ trao đổi ánh mắt cùng Hoàng Duệ Thiêm.

      như vậy, chúng tôi có thể triệu tập đại hội đại biểu lần nữa, để nhóm đại biểu về hỏi ý kiến mọi người.” Hoàng Thiếu Võ .

      “Vậy đa tạ Hoàng bí thư và Hoàng chủ nhiệm, đến lúc đó tôi nhất định cảm tạ hai người.” Đừng tưởng hai vị cán bộ thôn này suy nghĩ vì thôn dân nha, dĩ nhiên cũng thể bọn họ ích kỷ, nhưng giao tiếp với họ lâu như vậy nên thể nào cũng nhìn ra thâm ý trong đó chứ. Tuy bọn họ cũng muốn tốt cho dân trong thôn, nhưng hết vẫn là vì bản thân bọn họ.

      Vì để dễ dàng làm xong chuyện, biết mình phải hối lộ bọn họ. thể bởi vì đồng tình với cách làm này mà kháng cự lại xu hướng của toàn xã hội, muốn có được chỗ nhoi thương trường nhất định phải hiểu được thủ đoạn giao dịch dưới gầm bàn này.

      Nghe Bình An như vậy, Hoàng Duệ Thiêm vội vàng khiêm tốn, “ cần lời cảm tạ, chúng tôi cũng vì thôn dân mà suy nghĩ làm việc thôi, nếu làm khó dễ nương trẻ như .”

      Cáo già thành tinh, Bình An oán thầm, “Thôn Đông An có cán bộ tốt như các ngài là có phúc.”

      Hoàng Duệ Thiêm cười hơ hớ.

      Bình An hẹn với bọn họ ba ngày sau quay lại, đến lúc đó hai bên xác định giá tiền mua mảnh đất này.

      Sau khi rời Thôn Ủy thôn Đông An, Bình An chuyến đến văn phòng được trang trí, Tiền Hải Quang cũng ở đây, có bộ phận thiết kế được sửa chữa theo ý kiến của Tiền Hải Quang nên ở đây đốc thúc đẩy nhanh tốc độ.

      Bởi là công ty mỹ phẩm nên trang hoàng hầu hết đều theo xu hướng đại, thể quá cứng nhắc, vì vậy chi phí trang trí văn phòng tương đối cao. Bình An chia tài sản mẹ để lại cho theo từng phần, trong đó phần lớn giao cho công ty quản lý đầu tư tài sản tiếp tục đầu tư, phần dùng vào việc mua đất, còn phần dùng cho công ty, nên về mặt tài chính coi như đầy đủ.

      Sau khi Phương Hữu Lợi biết Bình An tự mình đăng ký công ty muốn giúp đỡ nhưng bị Bình An từ chối. muốn làm cho mình sinh ra tâm lý ỷ lại, cảm thấy dù có thất bại vẫn có ba giúp .

      chỉ cho phép mình thành công, chứ thể thất bại.

      Bình An cùng Tiền Hải Quang thảo luận nửa ngày rồi mới lái xe về trường học. Còn chưa lái ra khỏi trung tâm thành phố nhận được điện thoại của Trình Vận. Từ khi Trình Vận Hongkong về, họ chưa có cơ hội gặp mặt.

      Trình Vận tâm trạng tốt, muốn tìm Bình An cùng ăn cơm.

      Mặc dù biết Trình Vận ở Hongkong xảy ra chuyện gì, nhưng từ tâm tình suy sụp của Trình Vận mà suy ra, đại khái chắc Lương Phàm làm cái gì đó khiến cho chị ấy thương tâm. Nhưng Trình Vận chỉ với Lương Phàm sáng tác riêng ca khúc theo đúng chất giọng cho Hồng Mẫn Nhi, muốn cho Hồng Mẫn Nhi chỉ bài mà nổi tiếng ngay, trừ chuyện đó ra thêm gì khác...
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 156: Tại sao có thể như vậy
      Edit: Ishtar
      Beta: Khánh Linh



      Bình An đến chỗ hẹn với Trình Vận rồi cùng ăn tối, cho đến khi tâm trạng của Trình Vận khá hơn chút, Bình An mới tạm biệt chị, quay về nhà.

      Từ khi biết Bình An và Nghiêm Túc qua lại với nhau, chú ý của Phương Hữu Lợi đối với con càng chặt chẽ hơn trước kia. Tuy rằng trực tiếp hỏi có còn liên lạc với Nghiêm Túc hay nhưng thỉnh thoảng cũng hỏi han đôi điều, hành tung mỗi ngày của đều vô cùng quan tâm. Bình An dở khóc dở cười, vừa cảm động ba quan tâm bằng cả tấm lòng, vừa cảm thấy phiền não vì biết nên làm sao để ba tiếp nhận và Nghiêm Túc.

      Nhưng vì tại bận tối mặt chuyện thành lập công ty mới, vừa phải thường xuyên đến thôn Đông An để đánh vật với hai người Hoàng Duệ Thiêm, cộng thêm cuộc thi cuối kỳ đến gần, nên tìm ra thời gian để hóa giải thành kiến của ba đối với Nghiêm Túc. Đàng nào chuyện này phải chỉ cần vài ba lời là có thể giải quyết, chỉ có thể đợi thêm khoảng thời gian nữa. Dù sao tình cảm giữa và Nghiêm Túc cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.

      Khi Bình An bên này bận rộn, Thành phố S bên kia cũng nhàn rỗi.

      Mới vừa tiến hành hoàn tất lễ động thổ cho Chợ Trà Quốc Tế, khu đất sắp được khai phá này trong tương lai trở thành khu vực phồn vinh nhất Thành phố S, giá các khu đất xung quanh đương nhiên cũng tăng mấy chục lần.

      Lê Thiên Thần xem báo cáo tay, mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Ngoại trừ Chợ Trà Quốc Tế chuẩn bị xây dựng, Chợ Trang phục Quốc tế cũng được khai trương cách đó xa. Gần khu vực nhờ hai chợ mà sắp trở thành phồn vinh cực thịnh này có tiểu khu biệt thự khác, tại người nào có thể nắm được việc xây dựng tiểu khu đó người đó liền bước lên mây.

      Ban đầu vì muốn mua được mảnh đất Chính phủ mang ra bán đấu giá đó mà chạy vạy khắp các cửa quan chức lớn tại Thành phố S, nhưng đáp án đều là từ chối. gần như sắp tuyệt vọng rồi ngờ mấy ngày hôm trước đạt được mục tiêu. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, hai trăm mẫu đất tay tăng giá trị mấy chục lần, làm sao vui cho được? Làm sao có thể đắc ý được đây?

      rất nhanh đạt được mục tiêu đề ra khi đến Thành phố S, tin rằng cần tới 2 năm là có thể trở lại Tổng Công Ty rồi.
      Ngoài cửa văn phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Lê Thiên Thần đặt báo cáo trong tay xuống, thu lại nụ cười mặt, khôi phục tư thế trầm tĩnh khiêm tốn, “Mời vào.”

      Đỗ Hiểu Mị mặc bộ váy công sở trắng thướt tha mềm mại vào, váy ngắn tay ôm sát dáng người bốc lửa của ả, bộ ngực trắng nõn đầy đặn như như , khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ mang theo nụ cười quyến rũ, “Thiên Thần, tối nay có hẹn ăn cơm với Cục Trưởng Cục Xây dựng, đừng quên đó.”

      có thể thuận lợi lấy được khu đất béo bở này là ít nhiều nhờ vào công của Đỗ Hiểu Mị. Mặc dù biết rốt cuộc ả dùng phương pháp gì, nhưng sau khi ả gặp Đoàn Quan Quần vài lần, Đoàn Quan Quần liền nguyện ý nhận hối lộ của , hơn nữa còn tiết lộ giá quy định thầu cho . cũng nhìn ra dường như Đoàn Quan Quần cũng tình nguyện lắm, vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng với , nhưng hiểu tại sao lại đồng ý để cho thắng thầu.

      biết rồi, em cùng chứ.” Lê Thiên Thần .

      Đỗ Hiểu Mị cười ngồi vào đùi , “Đương nhiên rồi, hai chúng ta là đôi tình nhân hoàn mỹ, em làm sao có thể để ăn cơm mình với những người đó được.” Đến lúc đó còn biết có bao nhiêu tinh quấn quýt lấy , ả vất vả lắm mới làm cho thể rời khỏi ả đó.

      Lê Thiên Thần cười , vuốt bắp đùi ả, “Em mạnh vì gạo bạo vì tiền, có em ở đó dễ dàng trót lọt rất nhiều chuyện.”

      Đỗ Hiểu Mị cười duyên tiếng, càng dán sát thân thể vào lồng ngực , “Em rồi, vì , cái gì em cũng nguyện ý làm.”

      “Thế em làm thế nào khiến Đoàn Quan Quần đột nhiên đổi ý vậy? nhớ ông ta hình như thiên về công ty chúng ta, giá và phương án chúng ta đưa ra ông ta dường như hài lòng.” Lê Thiên Thần hỏi.

      Mặc dù Đoàn Quan Quần là bạn học của Phương Hữu Lợi, nhưng từ sau khi ông ta lên làm quan lớn có ý tự cho là rất giỏi, sở dĩ cho Lê Thiên Thần mặt mũi là vì cũng muốn làm cao với Phương Hữu Lợi, ra là muốn Phương Hữu Lợi phải tự thân tìm đến ông ta. Ông ta hoàn toàn xem trọng Lê Thiên Thần, trong mắt của Đoàn Quan Quần, Lê Thiên Thần chính là tên lính quèn của Phương Hữu Lợi, kêu ông ta đàm luận với tên lính quèn cũng quá bôi nhọ bản thân .

      Đỗ Hiểu Mị cười, “Vỏ quít dày có móng tay nhọn, tóm lại cứ lấy được kết quả như chúng ta mong muốn là được rồi.”

      Lê Thiên Thần cười lạnh trong lòng, Đỗ Hiểu Mị liệu có thể có được biện pháp gì ngoài lên giường với Đoàn Quan Quần?

      “Đúng vậy, nhưng còn cần chỉ tiêu...” Lê Thiên Thần nhăn mày, “Ngày mai hẹn với mấy người bên phía nhà đất ăn cơm . Nhanh chóng lấy được chỉ tiêu định ra chúng ta mới sớm bắt đầu đầu tư xây dựng được.”

      “Được, em lập tức gọi điện thoại hẹn trước.” Đỗ Hiểu cười , đôi môi đỏ mọng rướn đến gần muốn hôn Lê Thiên Thần.

      Lê Thiên Thần quay đầu , đáy mắt chợt lóe vẻ mất kiên nhẫn, “Ở công ty chúng ta vẫn nên chú ý hình tượng chút.”

      Đỗ Hiểu Mị hứ tiếng, “Đây là văn phòng , ai nhìn thấy được? Hơn nữa, tại ai trong công ty chẳng biết chúng ta cặp kè nhau? Cần gì làm đà điểu.”

      “Chuyện này nếu truyền tới Tổng Công Ty đối với em và đều tốt, về sau vẫn nên chú ý chút.” Nghe Đỗ Hiểu Mị vậy, trong lòng Lê Thiên Thần dâng lên trận phiền não.

      sợ truyền tới tai Phương Bình An, sợ ta thất vọng với chứ gì?” Đỗ Hiểu Mị từ đùi đứng lên, từ cao lạnh lùng nhìn xuống cười , “ nên sớm chấm dứt hy vọng , ta công khai qua lại cùng Nghiêm Túc rồi, Phương gia với Nghiêm gia môn đăng hộ đối, cho dù tại Phương Hữu Lợi phản đối nhưng tương lai nhất định cũng đáp ứng.”

      Trong lòng Lê Thiên Thần khẽ động, cũng có nghe lời đồn truyền từ Tổng Công Ty, Phương Hữu Lợi cực lực phản đối mối quan hệ giữa Bình An và Nghiêm Túc. Bình An rất hiếu thuận, nhất định nghe theo lời ba , hẳn rồi chia tay cùng Nghiêm Túc chứ?

      Nghĩ vậy, tâm trạng của Lê Thiên Thần đột nhiên khá hơn, càng hy vọng có thể trở lại Tổng Công Ty nhanh hơn chút.

      “Em đừng suy nghĩ lung tung, tại tinh lực của đều đặt vào công việc, rảnh suy nghĩ nhiều như vậy.” còn cần dùng đến Đỗ Hiểu Mị, cho nên thể để cho ả ta biết nghĩ gì.

      Đỗ Hiểu Mị hồ nghi nhìn cái, nhịn xuống tiếp chuyện đó, “Vậy em gọi điện thoại hẹn lãnh đạo nhà đất đây.”
      Lê Thiên Thần nhìn ả gật đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như nước.

      Đối với , ả hề có sức chống cự. , ả biết rất mệt mỏi... Nhưng nếu ả , cho phép bất kỳ người nào khác tranh với ả, lại càng cho phép sau khi ở cùng ả mà còn nghĩ đến phụ nữ khác.

      Phương Bình An, đừng ép tôi phá hủy .

      Tin tức Lê Thiên Thần thành công thắng thầu truyền tới tai Bình An khi vừa thi xong môn bắt buộc cuối cùng, tâm trạng tươi sáng như nắng mặt trời sau khi nhận được điện thoại của Hồng Dịch Vũ lập tức mất hứng, sắc mặt cũng tốt.

      Làm sao có thể chứ? Lê Thiên Thần kiếp này hỗ trợ của , làm sao có thể lấy được khu đất xây dựng kia? Có phải giữa chừng xảy ra chuyện gì mà ngờ tới hay ?

      Chết tiệt, nếu cứ như vậy, Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị có cơ hội trở lại Tổng công ty Phương thị, đến lúc đó lại phải lo lắng hãi hùng bởi biết hai người kia xuất ra chiêu gì để đối phó với và ba. được, nhất định phải điều tra trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nhưng tìm ai để có thể thay điều tra đây?

      Hồng Dịch Vũ? được, là người của ba, xin giúp tay chừng ba biết thầm đối phó với Lê Thiên Thần, đến lúc đó biết phải giải thích thế nào.

      Khâu Thiếu Triết? Cũng như . ta bận tán có.

      Ôn Triệu Dung? Tim Bình An khẽ động, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại bỏ ý tưởng nhờ hỗ trợ.

      Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có thể tìm Nghiêm Túc giúp thôi, giữa những người mà có thể nghĩ tới lúc này, người mà tin tưởng nhất cũng chỉ có .

      nhìn đồng hồ, buổi chiều còn phải gặp bí thư và chủ nhiệm thôn Đông An, có thời gian để tìm Nghiêm Túc rồi, chỉ có thể là buổi tối. Vì thế, nhắn tin cho Nghiêm Túc, hẹn gặp tối nay ở nhà hàng “Bán đảo Italy”. Nơi đó tương đối an tĩnh, gặp phải quá nhiều người quen.

      Nghiêm Túc rất nhanh trả lời ngắn gọn: Được.

      Khóe miệng Bình An nụ cười , bỏ điện thoại di động vào trong túi, bước nhanh về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Kỳ nghỉ hè này, Vi Úy Úy muốn cùng đồng hương làm, thuê nhà trọ bên ngoài trường học; Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu ngày mai mới bắt đầu tìm vài công việc làm thêm, hai nàng sau khi thi xong thoải mái nhàn nhã siêu thị mua đống đồ ăn vặt.

      mới vừa về ký túc xá bao lâu, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu quay lại rồi.

      “Về nhà sớm vậy? Tối nay cùng ra ngoài ăn với chúng tớ à?” Lớp tối nay có tiệc, bạn nào còn chưa về nhà đều hẹn nhau ra ngoài phố ẩm thực ăn cơm.

      , mình còn có chuyện phải làm.” Bình An cũng muốn tham gia, nhưng mà hôm nay rất bận.

      “Vậy thôi, chả biết gần đây cậu bận cái gì dữ vậy.” Kỷ Túy Ý giận dỗi, “Chờ chúng mình tìm được việc hẹn cậu ăn cơm vậy.”

      Bình An đột nhiên nảy ra sáng kiến, công ty của đăng ký xong, tại rất thiếu nhân viên, “Hay là các cậu đến công ty tớ làm thêm . Nhưng mà tớ cảnh báo trước với các cậu, công ty mới thành lập nên rất nhiều chuyện phải làm, đến lúc đó tớ nhất định vắt các cậu ra bã.”

      chú ý của Kỷ Túy Ý cùng Tống Tiếu Tiếu đặt tại câu cuối cùng. Các từ từ ép tới Bình An, mỗi người bên đè bả vai , cười đến rất dịu dàng dễ thương, “A, mở công ty rồi hả, từ khi nào vậy? Sao sớm để chúng tớ chuẩn bị lẵng hoa chúc mừng cậu?”

      Sống chung với các ấy lâu như vậy, nếu biết đây là cười cợt trước bão táp, vậy xứng là người lăn lộn chốn sinh viên rồi. Bình An cười hì hì, “Còn chưa khai trương mà, tính đợi đến ngày khai trương rồi cho các cậu biết, lúc trước cũng chưa biết có đăng ký được , trong lòng cũng chưa chắc chắn, nên ngại với các cậu...”

      Thuyết phục giải thích đến khô nước miếng mới lấy được lệnh miễn trừng phạt, Bình An sơ qua phương hướng hoạt động trong tương lai của Duy An, rồi hẹn ngày mai tới đón các đến công ty xem chút.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu lúc này mới tha thứ chuyện Bình An dám giấu giếm bữa giờ.

      “Cậu thiệt là, im ru bà rù chút manh mối nào, tự mở công ty rồi vậy cửa hàng chuyên doanh kia phải làm sao?” Tống Tiếu Tiếu hỏi.

      “Cái này để sau rồi hãy , trước tiên cứ để cho bọn Bạch Hàm xử lý, nếu thể quản hết đến lúc đó lại nghĩ biện pháp.” Bình An , “Tớ về nhà trước đây, ngày mai quay lại đón các cậu.”

      đường cẩn thận.” Kỷ Túy Ý .

      Đầu tiên Bình An đem đồ lặt vặt lấy từ ký túc xá cùng máy tính xách tay về nhà cất, sau khi ăn trưa xong, ngân hàng mở hai tài khoản, làm hai cái thẻ, rồi lái xe đến thôn Đông An...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 157: Thở phào nhõm
      Edit: Ishtar & Quảng Hằng
      Beta: Khánh Linh


      Mảnh đất Đông An thôn có thể bán cho Bình An tổng cộng có ba trăm mẫu, Hoàng Duệ Thiêm ra giá mười triệu. Giá tiền này so với các vùng lân cận là cực kỳ cao, nhưng Bình An cân nhắc so sánh với giá của mảnh đất này năm năm sau theo như nhớ được, mười triệu này chẳng thấm vào đâu. Dĩ nhiên, biểu điều này ra ngoài, mà chỉ trưng vẻ mặt do dự, cò kè mặc cả cùng Hoàng Duệ Thiêm, cuối cùng hai bên đồng ý với giá 9,5 triệu.

      Lão hồ ly Hoàng Duệ Thiêm chuẩn bị xong sẵn hợp đồng, để bí thư thôn điền giá tiền vào, giao cho Bình An xem qua.

      Bình An cười để mang về xem chút, ngày mai quay lại ký hợp đồng, sẵn mang chi phiếu tới đây luôn.

      cầm hợp đồng thẳng đến Công ty Luật của Quý Thanh. Quý Thanh bây giờ là luật sư cố vấn của , có bất kỳ nghi vấn gì về mặt luật pháp cũng có thể tìm chị ấy mà hỏi thăm.

      Quý Thanh nhìn hợp đồng xong, với Bình An, “Người soạn hợp đồng này là bí thư của thôn bọn họ đúng ? Có rất nhiều điều khoản được xác định ràng, nếu nhìn lướt qua thấy có vấn đề gì, nhưng ra rất nhiều ích lợi đều nghiêng về phía họ. Để chị sửa chút, làm lại bản mới.”

      Đại khái Hoàng Duệ Thiêm ngờ tới việc tìm luật sư xem xét hợp đồng, cho là còn trẻ tuổi dễ lừa nên mới muốn chiếm lợi thế hợp đồng. với bọn họ là muốn mua đứt quyền sử dụng mảnh đất đó, nhưng chiếu theo hợp đồng của ông ta, nếu tương lai mảnh đất của tăng giá còn phải chia huê hồng cho ông ta. Đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

      Sau khi sửa lại hợp đồng, sáng hôm sau Bình An lại đến tìm bọn họ.

      Hoàng Duệ Thiêm nhìn hợp đồng sửa đổi xong sắc mặt trở nên khó coi, nhưng vì ông ta ỷ lớn hiếp trước giờ nên lúc này thể gì, đành phải gọi đủ hai ủy viên đến ký hợp đồng cùng Bình An.

      Tiếp đó, bọn họ mời Bình An đến quán ăn ngon nhất thôn ăn cơm, chỉ có hai người Hoàng Thiếu Võ và Hoàng Duệ Thiêm phụ trách tiếp đãi, có ý gì, trong lòng Bình An cũng hiểu.

      bé này tuổi còn quá trẻ thế mà người ngựa đến đàm phán với chúng tôi, đơn giản ha.” Qua việc can thiệp hợp đồng ngày hôm qua, ấn tượng của Hoàng Thiếu Võ đối với Bình An thăng mấy bậc.

      Bình An cười , “Nhờ Hoàng bí thư và Hoàng chủ nhiệm ưu ái vãn bối, nếu làm sao dễ dàng để cho tôi ký hợp đồng như vậy. Sau này tôi nhất định quên giúp đỡ của hai vị.”

      Hoàng Duệ Thiêm lắc đầu cười , “Do tự giỏi thôi, đừng tuổi lớn, chỉ mới 20 tuổi biết đầu tư, biết cách bàn việc kinh doanh, con tôi năm nay 24 rồi mà còn phải để chúng tôi nuôi.”

      Bình An tiếp tục khiêm tốn xã giao với bọn họ.

      Có thể thấy được ấn tượng của Hoàng Thiếu Vũ và Hoàng Duệ Thiêm về cũng tệ, hình như còn có ý coi là bạn bè, chừng tương lai còn có cơ hội hợp tác, Bình An chắc chắn bỏ qua cơ hội này để phát triển quan hệ tốt với bọn họ.

      Trước khi , đưa hai phong thư có chứa chi phiếu và thẻ giao cho Hoàng Duệ Thiêm và Hoàng Thiếu Võ, là cảm ơn giúp đỡ của bọn họ, mỗi thẻ có 100 ngàn. Đây là quy tắc ngầm mà Đường Sâm với , phải học được.

      Hoàng Thiếu Vũ và Hoàng Duệ Thiêm miệng cần cám ơn, nhưng tay thu phong thư vào trong túi quần.

      số quan hệ là thành lập cơ sở lợi ích.

      Bình An cầm hợp đồng lái xe rời , định ngày mai lại tìm Quý Thanh bởi hợp đồng ký, nhưng quyền sử dụng đất còn chưa được chuyển nhượng, việc này phải để Quý Thanh làm thay .

      Nhưng dù thế nào, bây giờ có thể thở phào nhõm được rồi. Mảnh đất này mua được, vài năm sau số tiền thu vào chắc chắn . Xã hội bây giờ hễ có tiền dễ làm việc, tiền của phải nên càng nhiều hơn càng tốt.

      lái xe đón Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu chở tới công ty Duy An. Tiền Hải Quang thay mặt công ty tuyển ba nhân viên có kinh nghiệm và nghiệp vụ nhất định, Bình An nhín ra chút thời gian gặp mặt các ấy. Cả ba người đều xấp xỉ ba mươi tuổi, mồm miệng lanh lợi, tính tình sáng sủa, nhưng vì chưa chung đụng nhiều nên chưa thể đánh giá gì.

      Nhưng việc hy vọng nhất là Tiền Hải Quang có đủ năng lực mời Cao Tinh tới công ty cách thành công. tại giới trong nghề có lời đồn đãi, Cao Tinh muốn ăn máng khác ở công ty , cũng biết lời đồn này là ai tung ra, ngay cả Trình Vận cũng gọi hỏi có phải muốn mời Cao Tinh qua làm việc hay . Thường thích bàn luận khắp nơi những chuyện còn chưa thành, nên cũng ậm ừ cho qua chuyện.

      Tiền Hải Quang chắc là có người cố ý nâng cao giá trị con người, Bình An xem như lại học thêm được bài học.

      Bởi có bằng chứng cho việc Cao Tinh tự tung tin đồn sau lưng, mà công ty của Bình An tại quả cũng rất cần người tài giỏi, nên đành phải tiếp tục nâng cao thù lao nhằm hy vọng Cao Tinh chịu qua giúp . Hôm nay Tiền Hải Quang tiếp tục tìm ta, biết có thể thành công hay .

      Bình An cùng bọn Kỷ Túy Ý tới công ty, tốc độ trang hoàng được đốc thúc gấp nên bây giờ mọi việc gần như hoàn tất, tám ngày nữa là có thể chính thức khai trương.

      “Khu trung tâm, vị trí trọng điểm, văn phòng cao cấp, trang hoàng hạng nhất...” Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đều cho là Bình An mở công ty là kiểu làm ăn buôn bán , nghĩ tới kích thước lại thua gì các công ty mỹ phẩm có danh tiếng khác.

      “Bình An, cậu nghiêm túc à.” Tống Tiếu Tiếu giọng hỏi Bình An, cửa hàng chuyên doanh kia cũng mới mở được có học kỳ, chỉ mới hơn nửa năm, sao lại đột nhiên muốn mở công ty nữa?

      Bình An đưa bọn họ thăm công ty, bởi vì vẫn còn lắp đặt thiết bị, mặt đất để bừa bãi rất nhiều dụng cụ, lại phải cẩn thận, “Các cậu cẩn thận chút, coi chừng té.” Đưa bọn họ vào văn phòng của , trang hoàng hoàn chỉnh, chỉ còn thiếu bàn làm việc chưa chuyển vào, “Đương nhiên là nghiêm túc, chẳng lẽ chuyện này còn có thể đùa giỡn hay sao?”

      Kỷ Túy Ý đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh sắc bên ngoài của Thành phố G, rồi lại nhìn sắc mặt điềm tĩnh của Bình An đứng cạnh , trong lòng đột nhiên có cảm giác người bạn tốt nhìn như hồn nhiên sáng sủa này còn là người mà quen thuộc nữa. Cẩn thận ngẫm lại, học kỳ này Bình An khác xa trước kia, mặc dù mơ hồ cảm thấy có gì đó khang khác, nhưng lại biết khác chỗ nào, “Bình An, sao lại đột nhiên muốn tự mở công ty vậy? phải cậu tương lai muốn vào Phương thị giúp ba cậu sao?”

      “Mình mở công ty và tương lai giúp ba mình cũng đâu có gì mâu thuẫn đâu.”

      Bình An cười , mắt luôn tự chủ rơi vào văn phòng đối diện, bóng người cũng có...

      Tống Tiếu Tiếu nhíu mày nhìn , “Cậu làm ghê nhỉ, sắp thành nữ doanh nhân thành đạt dẫn đầu rồi.”

      Bình An cười , “Làm gì có, mình chỉ cố thể giá trị bản thân.”

      “Chứ phải cậu sợ hào quang của Nghiêm đại BOSS quá mạnh mẽ che mờ cậu sao, sợ mình thể sóng vai cùng ấy cho nên mới cố gắng làm tăng giá trị bản thân chứ gì?” Kỷ Túy Ý đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Túc, Bình An mở công ty, Nghiêm Túc có ý kiến gì sao? Bạn mình ngày ngày vội vàng lo cho nghiệp, đàn ông chắc cũng cảm thấy thoải mái nhỉ.

      Khóe mắt Bình An giần giật, chuyện này liên quan gì đến Nghiêm Túc, hoàn toàn đâu phải là chuyện của . Chẳng qua lại thể giải thích với bọn Tiểu Ý rằng đây đều là những tính toán vì tương lai của , thôi cứ để bọn họ nghĩ vậy cũng được.

      Thấy Bình An im lặng, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đều cho rằng đó là chấp nhận, giơ tay lên kí cái, “Cậu có ngốc đó, Nghiêm Túc là loại người ghét bỏ chính bản thân cậu sao? Để cho ta nuôi tốt à? Cơm bưng nước rót tận tay, cuộc sống khác gì thần tiên, cần gì làm mình mệt đến chết.”

      “Ối dào, tớ còn trẻ mà, thừa dịp còn trẻ mà rèn luyện nhiều, sau này biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng hoa tàn ít bướm có chuyện gì hối hận sao kịp.” Bình An cười hì hì, “Các cậu thấy sao, có muốn đến đây làm việc ?”

      “Chắc chắn muốn rồi, chỉ là, nơi này cách trường học hơi xa.” Tống Tiếu Tiếu .

      Kỷ Túy Ý nhìn Bình An than tiếng, “Bọn tớ mặc dù thể giúp gì cho cậu, nhưng thượng vàng hạ cám gì cũng thể làm khó bọn tớ, tuy hơi xa trường học, nhưng may là có xe điện ngầm, tới tiếng là đến, gọi là quá xa.”

      “Vậy khi nào chúng tớ bắt đầu làm?” Tống Tiếu Tiếu hỏi.

      “Hai ngày nữa , trang trí xong là có thể làm rồi.” Bình An .

      Ba người cười cười trong văn phòng, bàn về triển vọng của công ty trong tương lai, nên làm thế nào để phát triển, ra phần lớn là hươu vượn, dù sao còn chưa có chính thức làm, giỡn hớt chút cũng nhằm nhò gì.

      “Tiền tiên sinh, đây chính là công ty Duy An - ngôi sao mới trong giới mỹ phẩm như lời đó à? Nếu quý công ty sử dụng những nhân viên mới toe thế này, chỉ sợ ngôi sao còn chưa phát sáng rụng rồi.” Bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến giọng nữ xa lạ bén nhọn, cách rất mỉa mai khinh thường.

      Tiếng cười của các tức thời dừng lại, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

      phụ nữ vóc người cao gầy, tóc ngắn màu đỏ sậm, kiểu tóc thịnh hành nhất, quần áo bắt mắt, mặt trang điểm tinh xảo nhìn ra số tuổi cụ thể, nâng cằm kiêu căng nhìn bọn Bình An bằng nửa con mắt, vẻ ta đây hơn người ai bì nổi.

      Tiền Hải Quang đứng bên cạnh ta, mặt nở nụ cười khách sáo, “Cao tiểu thư, nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài.”

      Bình An lập tức biết ấy là ai, là nghe danh bằng gặp mặt, vị này chính là Cao Tinh ấy đây.

      Cao Tinh nghe Tiền Hải Quang , chỉ nhàng khẽ hừ tiếng, nện bước chân tao nhã vào, “Nơi này trang trí coi như hợp mắt, làm nghề như chúng ta quan trọng nhất phải là mặt tiền cửa hàng, nhưng sao, dù sao cũng là công ty mới ra ràng, muốn trở thành đại diện cho nhãn hiệu nổi danh quốc tế sợ phải là chuyện dễ.”

      Thanh của ta thấp, vừa vặn truyền vào tai Bình An bọn .

      Kỷ Túy Ý giọng hỏi Bình An, “Người phụ nữ kia là ai vậy?”

      Bình An cau mày , “Quản lý cao cấp muốn dùng lương cao mời tới.”

      “Loại người thế này?” Tống Tiếu Tiếu muốn vơ đũa cả nắm, nhưng tính tình như vậy mà có thể chung đụng tốt cùng đồng nghiệp có ma mới tin.

      “Các cậu ở đây chờ tớ, tớ xem chút.” vốn rất có lòng mong đợi đối với Cao Tinh, nhưng ấn tượng đầu tiên vừa rồi làm cảm thấy trong tương lai mình rất khó cộng tác với người như vậy.

      Bình An bước ra khỏi văn phòng, im lặng theo sau lưng Cao Tinh và Tiền Hải Quang. Tiền Hải Quang phát thấy , muốn mở miệng chào hỏi Bình An vội vàng ra hiệu chớ có lên tiếng.

      Tiền Hải Quang nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh như gương tiếp tục nghe Cao Tinh bắt bẻ.

      “Tôi ở trong nghề này cũng được mười năm rồi, tôi dám tôi là người giỏi nhất trong giới, nhưng ít ai so được với tôi về quản lý cao cấp.” Cao Tinh chân đạp giày cao gót mười phân, giẫm lộp cộp sàn nhà lộn xộn, lo ta đứng vững, “Nhưng Tổng giám đốc của các vị lâu thế rồi mà cũng đến gặp tôi, như vậy làm sao tôi có thể yên tâm hợp tác cộng với các vị được, rất tôn trọng người rồi.”

      Tiền Hải Quang quay đầu lại nhìn Bình An.

      Bình An nhún vai, ý bảo tiếp tục nghe ta tiếp...

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 158: Quá giỏi quá cường đại
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Khánh Linh



      Mấy ngày vừa qua, Tiền Hải Quang và Cao Tinh liên lạc qua lại với nhau rất nhiều lần nên cũng hiểu ta là dạng người nào. thể phủ nhận được điều là ta đạt được thành tựu nhất định trong ngành công nghiệp làm đẹp. Nhưng với tính cách thích hư vinh của ta thế này, muốn có nhân duyên tốt với mọi người sợ rằng rất khó. Nghe đâu trong công ty tại, ta bị rất nhiều đồng nghiệp tẩy chay, đó cũng là trong những nguyên nhân khiến nghĩ mình thành công mời ta về đây.

      Ai nào ngờ ta còn làm cao gây khó khăn hơn là nghĩ…

      “Cao tiểu thư, Tổng Giám Đốc chúng tôi rất bận, nhưng nếu cầu, tôi chuyển đạt lại lời đến ấy.” Tiền Hải Quang đáp cách nịnh nọt cũng làm cao.

      Cao Tinh đột nhiên xoay người lại, vừa muốn gì đó trông thấy Bình An phía sau bọn họ, lập tức chỉ tay vào nghiêm nghị : “Tại sao lại đứng đây? Muốn nghe lén chúng tôi hả? là ai, sao lễ phép chút nào hết vậy. Tiền tiên sinh, đây chính là phong cách của công ty của các đấy à. Thứ người như vậy phải đuổi sớm để tránh mất mặt cho công ty về sau. Nếu tôi là Quản lý của công ty này, làm gì có chuyện người nào bất cẩn như vậy.”

      Bình An cũng cảm thấy hơi ngượng định xin lỗi, nhưng khi nghe những lời của ta câu xin lỗi ra tới cửa miệng liền nuốt vào, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Tinh.

      Tiền Hải Quang đột nhiên cảm thấy việc mời Cao Tinh đến Duy An làm việc là hành động rất khôn ngoan, liếc nhìn Bình An cái, rồi với Cao Tinh: “Cao tiểu thư, việc này đâu có tới mức nghiêm trọng như .”

      “Tiền tiên sinh, khoan dung thái quá đối với cấp dưới rồi đấy. Nếu tôi là , tuyệt đối cho phép cấp dưới thô lỗ như thế.” Cao Tinh nghiêm giọng lên lớp.

      Bình An cười , “ đáng tiếc, Cao tiểu thư có cơ hội giáo dục nhân viên của chúng tôi.”

      Tiền Hải Quang nghe được lời này của Bình An hiểu tại sao trong lòng đột nhiên thở phào. đương nhiên hiểu được ý tứ của Bình An, muốn ký kết với Cao Tinh nữa. , chính bản thân cũng cách nào làm đồng nghiệp với người như Cao Tinh.

      Cao Tinh chỉ thẳng tay vào mặt Bình An, “ vậy là ý gì?”

      “Cao tiểu thư.” Tiền Hải Quang vội vàng đứng chắn trước mặt Bình An, mỉm cười giải thích với Cao Tinh, “Vị này là Phương tiểu thư, cũng là người đầu tư của công ty chúng tôi.”

      ta chính là Tổng Giám Đốc Công ty Duy An các ?” Cao Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, the thé hỏi, hình tượng tao nhã tan biến trong nháy mắt.

      Sao lại là trẻ? ta tìm hiểu và nghe được là công ty này do Nhâm Tần Phi, Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Nghiệp vụ Hành Chính Thư Ký HongKong, đích thân đứng ra đăng ký. Mà Nhâm Tần Phi là ai chứ? Ai mà chẳng biết ta là Tổng Tài của HongKong, ba cái chuyện đăng ký công ty vớ vẩn thế này giao cho nhân viên nào làm mà chẳng được, còn nếu phải tự ta ra tay, vậy chứng tỏ người đứng sau lưng Duy An nhất định đơn giản.

      ta thế nào cũng ngờ rằng người đó lại là bé con chỉ khoảng hai mươi tuổi đứng trước mặt. Đùa đấy à? ta tin, “Tiền tiên sinh, đùa phải .”

      Tiền Hải Quang cười, “Tôi nào dám, ấy đích thực là Tổng Giám Đốc Duy An của chúng tôi, tiểu thư Phương Bình An.”

      Phương Bình An? Tên này nghe quen quen, Cao Tinh nhìn kỹ Bình An, chỉ thấy mặt giống như nhìn thấy ở đâu nhưng nhớ lắm, Phương… chẳng lẽ là…? “Phương Bình An, con Phương Hữu Lợi?”

      “Hân hạnh, Cao tiểu thư. Cám ơn những lời tư vấn có giá trị của tiểu thư về cầu chất lượng của nhân viên công ty chúng tôi, tôi nhất định học tốt.” Bình An nở nụ cười đáng , nhưng thần sắc nơi đáy mắt hoàn toàn chứa thờ ơ.

      Sắc mặt Cao Tinh lúc đỏ lúc trắng, nếu lúc này mà ta còn nghe ra được ý tứ trong lời của Bình An cũng uổng cho hơn chục năm ta lăn lộn chốn thương trường, “ dám, Phương tiểu thư vốn rất ưu tú rồi, cần gì mời thêm tôi tới công ty để vẽ rắn thêm chân làm chi.”

      Bình An cười cười, “Ngài là tiền bối kinh nghiệm nhất nhì trong ngành mỹ phẩm, phải học tập ngài chứ ạ.”

      “Phương tiểu thư khách sáo quá.” Cao Tinh nắm chặt ví da vai, “Ngại quá, tôi có hẹn với bạn, hẹn Phương tiểu thư dịp khác chúng ta lại tán gẫu nhé.”

      “Được, vậy tiễn.” Bình An cười .

      Cao Tinh lắc mông được vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại, “Phương tiểu thư, tôi chúc công ty của khai trương may mắn, thuận buồm xuôi gió, buôn bán thịnh vượng. chừng lâu trong tương lai, chúng ta phải bắt đầu cạnh tranh rồi.”

      “Rất vinh hạnh khi có cơ hội học hỏi thủ đoạn của Cao tiểu thư.” Bình An nhàng cười tiếng.

      “Tạm biệt.” Đáy mắt Cao Tinh thoáng qua tia giận dữ, giậm mạnh gót giày cao gót rời .

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đứng cạnh cửa văn phòng để xem tình huống, giơ ngón cái về hướng Bình An, ý bảo ‘cậu rất, rất mạnh mẽ đó nha’.

      Bình An nhìn sang Tiền Hải Quang, “Quản lý Tiền à, tôi nghĩ chúng ta đáp ứng nổi Nữ thần Cao Tinh đâu.”

      “Nồi nào úp vung nấy, như Cao Tinh cần công ty có tố chất cao hơn. Phương tiểu thư, ngày mai có rảnh ?” Tiền Hải Quang hỏi.

      “Chắc rảnh, sao vậy?” Bình An hỏi.

      “Tôi muốn giới thiệu với người bạn cũng trong ngành.” Tiền Hải Quang trả lời.

      “Được, vậy mười giờ sáng mai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu.” Bình An suy nghĩ chút, ước định thời gian.

      Bình An giới thiệu hai bạn thân với Tiền Hải Quang, hè này các đến làm thêm ở công ty, nhờ cho bố trí công việc cho các .

      Tiền Hải Quang đồng ý ngay.

      Thời gian rất nhanh gần tối, Bình An có hẹn với Nghiêm Túc, thể ăn cơm với bọn Kỷ Túy Ý được. Tiền Hải Quang cười để mời khách, sau đó đưa các về tận trường.

      Bình An với bọn Tống Tiếu Tiếu, “Quản lý Tiền mời khách, các cậu đừng có mà khách sáo đấy, nhớ ăn luôn phần mình nhé.”

      Bọn họ chia tay ở dưới lầu, mỗi người ngả. Bình An bộ đến cao ốc của công ty Nghiêm Túc, mới vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho nhận được điện thoại của gọi tới.

      “Xong việc rồi à?” Thanh trầm ấm quyến rũ của truyền đến.

      “Dạ, chờ dưới lầu công ty nè.” Bình An cười .

      “Đứng đó chờ , đừng đâu, đến ngay.” Giọng Nghiêm Túc mang theo ý cười vui vẻ, xong ngắt điện thoại ngay.

      tới năm phút sau nhìn thấy chiếc Porsche của Nghiêm Túc lái tới.

      Bình An chạy nhanh đến, đợi Nghiêm Túc xuống xe mở cửa giúp , nhanh chóng phóng lên xe, cười hì hì Nghiêm Túc, “Tốt rồi, chúng ta thôi.”

      Nghiêm Túc bị hành động che che giấu giấu này của chọc giận đến bật cười, tay kéo vào lòng, cúi đầu cho nụ hôn sâu triền miên, đến khi sắp thở nổi mới thả ra, “Em cho là làm thế người khác biết em lên xe của sao?”

      “Em có nghĩ như vậy mà.” Gương mặt Bình An ửng hồng, cúi đầu giọng .

      muốn em có thể quang minh chính đại, có bất kỳ áp lực gì khi ở cùng với .” Nghiêm Túc nâng cằm lên, nhìn cánh môi bị hôn sưng đỏ ướt át, trong lòng vô cùng xao động, dục vọng đối với càng ngày càng mãnh liệt, nhưng lại phải nhịn xuống bởi sợ làm hoảng sợ.

      Huống chi ba vẫn chưa đồng ý cho bọn họ đến với nhau, nhất định áp lực trong lòng rất lớn.

      Khóe mắt Bình An tràn ra nụ cười ngọt ngào, xán tới hôn mạnh cái lên mặt Nghiêm Túc, “Nhất định có ngày đó, còn bây giờ, chúng ta ăn cơm trước cái .”

      “Đến nhà hàng Bán đảo Italy nhé?” Nghiêm Túc phát , đối với càng lúc càng dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười vui vẻ ngọt ngào của liền cảm thấy dù thế nào cũng đều đáng giá.

      nhóc con ma quái này.

      Hai người ăn tối dưới ánh nến, bữa tối trôi qua vô cùng ấm áp ngọt ngào. Bình An hề nhắc đến chủ đề gây mất hứng của Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, rất quý trọng khoảng thời gian được ở bên cạnh Nghiêm Túc, những ngày sắp tới rất bận, vậy còn chưa tìm ra được phương pháp khiến cho ba tiếp nhận việc và Nghiêm Túc ở bên nhau...

      ra ngoài dạo chút nhé?” Nghiêm Túc vươn tay ra phía Bình An, ánh mắt đưa tình nhìn .

      Bình An ngượng ngùng nhìn cười, sóng mắt lưu chuyển nhu tình mật ý, ánh mắt sáng ngời, đưa tay nhàng đặt ở trong lòng bàn tay dầy rộng của , giống như nắm lấy hy vọng của kiếp này.

      Bọn họ tản bộ dọc theo bờ sông, ánh trăng sáng tỏ soi bóng xuống dòng sông, những ngọn gió từ sông thổi vào dìu dịu làm nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, ánh sáng màu ráng chiều của ngọn đèn đường chiếu vào mắt Nghiêm Túc cũng lấp lánh như ánh sáng mặt sông, chứa nét dịu dàng trìu mến vô cùng.

      “Hôm nay tìm có chuyện gì thế?” Nghiêm Túc kéo Bình An vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu của , hai người đứng đối mặt với mặt sông.

      Bình An thả lỏng dựa vào ngực , ràng là có chuyện muốn nhờ nhưng vẫn nhịn được hỏi, “Chẳng lẽ có chuyện mới có thể tìm sao?”

      Nghiêm Túc cười khẽ, xiết chặt vòng tay ôm eo , “Bất kể khi nào em tìm , đều rất vui.”

      ra em có chuyện muốn giúp em.” Bình An quay người lại trong vòng tay , ngửa đầu nhìn .

      “Em .” nhịn được cúi đầu, dùng môi mình vuốt ve gương mặt trơn mềm của .

      Bình An nhàng thở dài hơi, vòng tay ôm lấy hông , giọng , “Em muốn giúp em điều tra Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị chút...”

      Nghiêm Túc gì, chỉ lặng lẽ ôm .

      biết, người tràn đầy tự tin vương giả bẩm sinh, cho dù nhắc tới Lê Thiên Thần cũng so đo, nhất định cảm thấy Lê Thiên Thần phải là đối thủ của .

      “... biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, thế mà lại có thể đấu thắng gói thầu đó. Ba em lại rất tín nhiệm Lê Thiên Thần, nên em thể với ba là em hoài nghi . Em có chứng cớ, cái gì lúc này cũng đều uổng công. Chỉ có mới có thể giúp em. Em sợ bọn họ làm chuyện gì đó tổn thương đến công ty, tổn thương ba em.” Bình An có ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, người của khôn khéo đến thế, nhất định nhìn ra nỗi hận ý bất thường từ sâu tận trong tim đối với Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, có cách nào giải thích, nên đành cố gắng để phát giác.

      Nghiêm Túc sờ sờ đầu , chỉ cần dính dáng đến Lê Thiên Thần hay Đỗ Hiểu Mị liền đặc biệt để ý, chỉ vì ghét bọn họ nên mới chú ý nhất cử nhất động? Hay còn vì lý do nào khác?

      Đột nhiên phát , nhóc này ra còn có rất nhiều chuyện giấu .

      Nhưng muốn , cũng bắt buộc, ngày nào đó cho nghe.

      cho người điều tra ràng, đừng lo.” hôn cái lên mi tâm của , giọng .

      Bình An khẽ mỉm cười, “Cám ơn .”

      “Đồ ngốc.” Nghiêm Túc ngắt chóp mũi của , cưng chiều nở nụ cười.

      Bọn họ dọc bờ sông lát, đến chỗ ít người, Nghiêm Túc nhịn được kéo vào lòng hôn lâu, muốn ngừng mà được, hận sao thể bỏ luôn vào trong lòng, bao giờ buông ra nữa.

      , Nghiêm Túc, thế mà cũng có ngày thể thỏa mãn dục vọng, ra ai tin?

      Bình An dám về nhà quá muộn, lúc cảm thấy thân thể Nghiêm Túc trở nên căng thẳng nóng bỏng liền vội vàng đưa ra cầu phải về, bị Nghiêm Túc hung hăng cắn cái rồi cuối cùng mới dắt tay về bãi đậu xe.

      đời sao mà khéo, lúc bọn họ tới bãi đậu xe vừa vặn chạm mặt với Phương Hữu Lợi cũng đến đây ăn cơm...

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 159: Đối thoại

      Ánh đèn sáng tỏ chiếu xung quanh bãi đậu xe, khảm lên mảng màu xanh ngắt của cây ngô đồng bên cạnh khiến cảnh sắc trở nên mờ ảo lạ thường. Nhưng Bình An làm gì còn tâm trí đâu để mà thưởng thức, ngạc nhiên nhìn Phương Hữu Lợi bước xuống từ chiếc Mercedes, ai xuống cạnh ông cũng để ý, vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Nghiêm Túc.

      Mặt Phương Hữu Lợi sầm xuống, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nghiêm Túc.

      “Ba.” Bình An cười tươi như hoa chạy đến bên Phương Hữu Lợi, thân thiết khoác tay vào cánh tay ông, “Sao ba lại ở chỗ này?”

      “Sao các người lại ở chỗ này?” Giọng Phương Hữu Lợi lạnh lẽo cứng rắn, cau mày nhìn Bình An, tuy ánh mắt hơi dịu chút nhưng vẫn có thể nhìn ra ông rất vui.

      Bình An cẩn thận quan sát sắc mặt căng thẳng của Phương Hữu Lợi, “Tới dùng cơm ạ.”

      Phương Hữu Lợi cúi đầu trừng .

      “Chủ Tịch Phương.” Nghiêm Túc chậm rãi tiến tới, gương mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười ung dung tự tin, ánh mắt trầm tĩnh, “ là trùng hợp, ngài cũng tới dùng cơm sao?”

      “Hừ.” Phương Hữu Lợi khẽ hừ tiếng, với Bình An, “Con lên xe trước , ba có lời muốn với Nghiêm tiên sinh.”

      “Ba?” Bình An căng thẳng trong lòng, lo lắng nhìn về phía Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc nhìn dịu dàng cười cười, dùng khẩu hình với , “ sao đâu, lên xe trước .”

      Bình An còn cách nào đành phải lên xe ngồi đợi, trong lòng lo lắng biết ba gì với Nghiêm Túc, ghé mặt vào cửa sổ nhìn bọn họ tới dưới tàng cây chuyện.

      Lúc này, mới phát cùng với Phương Hữu Lợi ngoại trừ ăn mặc tao nhã còn có Hồng Dịch Vũ. kia đứng ở ngoài xe, quay đầu lại nhìn Bình An gật đầu mỉm cười, sau đó giọng mấy câu với Hồng Dịch Vũ rồi vào nhà hàng trước.

      Hồng Dịch Vũ lúc này mới mở cửa xe ngồi vào chỗ kế tài xế, quay đầu lại nhìn Bình An cười , “Thế nào? Lo lắng lắm à?”

      Bình An liếc xéo cái, “Sao mọi người lại tới đây?”

      “Nữ doanh nhân vừa rồi là Tổng Giám Đốc Công ty Shiodomi Hàn Quốc, Kim Thục Lan.” Hồng Dịch Vũ đơn giản.

      “Shiodomi?” Công ty mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng quốc tế Shiodomi? Bình An kinh ngạc nhìn Hồng Dịch Vũ, “Ý là... Ba em hôm nay muốn giúp em?”

      Hồng Dịch Vũ cười cười nhiều lời, có số việc chỉ cần câu là được rồi, “ vào chiêu đãi Kim tiểu thư trước.”

      Cảm giác trong lòng Bình An lúc này phức tạp, nhìn Phương Hữu Lợi đứng chuyện cùng Nghiêm Túc, mắt hơi hơi ươn ướt.

      ...

      Phương Hữu Lợi đến cạnh cây ngô đồng dừng lại, chỗ này có người khác, ông xoay người lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Túc, “Nghiêm tiên sinh, tôi tin cậu hẳn rất ràng, tôi đồng ý chuyện cậu lui tới với con tôi.”

      “Chủ Tịch Phương, tôi phải đùa giỡn với Bình An như ngài nghĩ.” Mặt Nghiêm Túc lạnh lùng nhưng cũng rất chân thành nhìn lại Phương Hữu Lợi.

      “Tôi cần biết cậu tiếp cận Bình An với mục đích gì, tôi chỉ mong từ nay về sau cậu đừng tìm nó nữa.” Phương Hữu Lợi vốn có thành kiến với Nghiêm Túc từ trước, trước kia ông ít lần thấy Nghiêm Túc mang bạn đến tham dự tiệc rượu, ai biết lúc đó cậu ta dùng cách nào để dụ dỗ mấy đó, chừng cậu ta đối với người phụ nữ nào cũng lòng, chỉ là lâu dài mà thôi.

      Nghiêm Túc khẽ nhíu mày, tự nhiên có cảm giác thuyết phục Phương Hữu Lợi đồng ý cho lui tới với Bình An có khi còn khó giải quyết hơn cả việc thương lượng đàm phám với ông thương trường, “Tôi hiểu Chủ Tịch Phương muốn bảo vệ Bình An, nhưng ấy cũng có suy nghĩ riêng của ấy.”

      “Con của tôi tuổi còn , cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải sóng gió gì, nên chuyện dễ dàng bị người ta hấp dẫn lừa gạt là bình thường.” Phương Hữu Lợi .

      “Chẳng lẽ ngài vẫn nghĩ Bình An là đóa hoa trong nhà kính, cần ngài chăm sóc từng bước để trưởng thành?” Nghiêm Túc cười hỏi, lúc mới quen , nghĩ công chúa yếu ớt ngây thơ, sau này mới biết được, phải là đóa hoa cần người khác che chở, mà là hạt giống mạnh mẽ, có thể sinh tồn ở bất kỳ nơi nào.

      Phương Hữu Lợi lạnh lùng , “Đó là chuyện của nhà tôi, cần cậu phí tâm lo lắng. Tóm lại, về sau đừng quấy rầy con của tôi nữa.”

      “Chủ Tịch Phương, tương lai còn dài, ngài cần gì phải chia uyên rẽ thúy vào lúc này. Ngài thương Bình An, sao lại nỡ ép buộc ấy nghĩ theo ngài. Nếu tự Bình An muốn chia tay với tôi, tôi còn lời nào để . Nhưng tôi buông tay cách vô lý, huống chi tại là ngài cưỡng ép ấy rời khỏi tôi. Ngài có cầu gì đối với tôi, ngài chỉ cần ra, bất kể có bao nhiêu khó khăn, tôi cũng cố gắng hết sức để đạt tới cầu của ngài.” Nghiêm Túc chân thành mở miệng, muốn để cho Bình An cứ như thế này mà rời khỏi .

      Nếu như Phương Hữu Lợi nguyện ý tiếp nhận , như vậy đương nhiên là tốt nhất. Nhưng có thể khẳng định, buông tay với Bình An chỉ vì Phương Hữu Lợi đồng ý, tại tìm phương pháp để cho Bình An thương tâm khó xử.

      “Cậu dám cậu tiếp cận Bình An vì chút ý tưởng gì sao?” Trong mắt Phương Hữu Lợi, Nghiêm Túc là thương nhân quá khôn khéo quá mạnh mẽ, mà thương nhân luôn có những mưu định riêng. Ông cũng chẳng còn trẻ nữa, sớm muộn gì cũng thể bảo vệ Bình An mãi được, mà Nghiêm Túc lại là người nguy hiểm, ông muốn người này trở thành con rể của ông.

      Ông thể đề phòng được.

      “Chủ Tịch Phương cho là tôi có ý tưởng gì đây?” Nghiêm Túc cười hỏi ngược lại, ý tưởng duy nhất của chính là ăn sớm chút, hoàn toàn biến thành người của .

      Phương Hữu Lợi khẽ híp mắt nhìn , “Cái này cần phải hỏi Nghiêm tiên sinh mới được.”

      Nghiêm Túc khẽ cười , “Chủ Tịch Phương, giống như ông , Bình An bây giờ vẫn còn rất trẻ, tôi và ấy cũng chỉ mới bắt đầu. Ai mà biết chúng tôi sau này thế nào, có lẽ chia tay, có lẽ kết hôn, chuyện tình cảm chẳng ai chính xác được. Tôi chỉ bảo đảm với ngài, nếu tương lai chúng tôi chia tay, chúng tôi cũng chia tay trong hòa bình. Còn nếu như chúng tôi kết hôn, đương nhiên đây là điều mà tôi hy vọng nhất, Phương Thị của ngài vĩnh viễn chỉ thuộc về Phương gia, có quan hệ gì với Nghiêm Thị.”

      Lúc này Bình An mới hơn hai mươi, bàn chuyện kết hôn cũng quá sớm, nhưng hề nghĩ đến việc ngày nào đó chia tay với Bình An trong hòa bình. tại, thể nào tưởng tượng được tình huống Bình An gả cho người khác, có thể khẳng định tình cảm của mình với , nhưng lại dám khẳng định cảm tình của đối với có giống như của đối với hay .

      Phương Hữu Lợi cau mày nhìn chằm chằm Nghiêm Túc, người đàn ông này dường như Bình An đến si dại rồi.

      Nghiêm Túc nhìn Phương Hữu Lợi, giọng hỏi, “Ngài cảm thấy tôi xứng với Bình An, hay là trong lòng ngài có thí sinh khác xứng đáng bảo vệ Bình An hơn tôi?”

      “Cậu quá ưu tú, ưu tú đến sắc sảo, Bình An ở chung với cậu rất mệt mỏi.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt , “Tôi tin cậu cũng nghe , lúc trước Bình An có thích Lê Thiên Thần, mà tôi cũng nhắm chọn cậu ấy làm con rể để bồi dưỡng.”

      Lê Thiên Thần? Hàng mày khẽ cau của Nghiêm Túc nhàng giãn ra, miệng mỉm cười, “Chủ Tịch Phương nghĩ rằng người mà ngài tự tay bồi dưỡng là có thể hoàn toàn tín nhiệm ư? Nếu như Bình An còn thích ta, sao lại chọn ở bên cạnh tôi chứ?”

      Ngoại trừ phòng bị, Bình An còn có oán hận đối với Lê Thiên Thần, hoàn toàn có ý nào thích cả, chẳng lẽ Phương Hữu Lợi nhìn ra được sao?

      Phương Hữu Lợi biết Bình An còn thích Lê Thiên Thần, nhưng như Nghiêm Túc vừa mới , chuyện tình cảm chẳng ai chính xác được, bây giờ Bình An còn chưa xác định được ràng tính cách, biết đâu tương lai thích người khác, dù sao người kia phải Nghiêm Túc là được rồi.

      “Đối với mỗi bạn Nghiêm tiên sinh đều dây dưa quyết liệt như thế này sao?” Ông mở miệng châm chọc Nghiêm Túc.

      “Chủ Tịch Phương, những chuyện đó là chuyện lúc trước.” Nghiêm Túc cau mày, nếu để ý đến quá khứ rồi từ đó đồng ý cho và Bình An quan hệ, như vậy rất công bằng với bọn họ rồi.

      “Cậu cần phải nữa, cứ như vậy .” Phương Hữu Lợi giơ tay lên, những gì muốn ông xong rồi, có khả năng thay đổi quyết định.

      Chẳng lẽ phải chọn phương châm đường vòng để cứu quốc sao? Nghiêm Túc nhíu mày, thở dài bất đắc dĩ trong lòng.

      Phương Hữu Lợi về xe, mở cửa ra ngồi vào bên cạnh Bình An, cũng gì mà chỉ gọi điện thoại kêu Hồng Dịch Vũ ra ngoài.

      Bình An bất an nhìn gò má căng thẳng của ông, giọng kêu tiếng, “Ba...”

      “Về nhà trước , ba còn phải chiêu đãi bạn bè.” Phương Hữu Lợi sờ sờ đầu , giọng .

      “Dạ.” Bình An nhàng thở ra, quả giờ phải là lúc để chuyện.

      Hồng Dịch Vũ ra rất nhanh, Phương Hữu Lợi giọng giao phó mấy câu với rồi sải chân vào nhà hàng, Hồng Dịch Vũ ngồi vào ghế tài xế, “ đưa em về trước.”

      Bình An quay kính xe xuống, phất phất tay với Nghiêm Túc đứng cách đó xa.

      Nghiêm Túc cười dịu dàng với , lấy di động ra nhanh chóng bấm mấy cái.

      Chỉ trong chốc lát, Bình An nhận được tin nhắn: Đừng lo lắng, tất cả tốt.

      Hồng Dịch Vũ nhìn Bình An qua kính chiếu hậu, thấy khóe miệng của tự chủ ra cười ngọt ngào ánh mắt khẽ tối xuống.

      Sau khi về nhà, Bình An lập tức vào phòng gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, hai người hàn huyên cả tiếng đồng hồ chuyện trời dưới đất, vốn muốn hỏi Nghiêm Túc tối nay ba với cái gì, nào biết chưa kịp hỏi gì bị Nghiêm Túc lôi những đề tài khác ra lấp liếm mất.

      ra cũng biết, ba nhất định bảo Nghiêm Túc được đến tìm .

      Có lẽ nên chuyện nghiêm chỉnh với ba lần.

      Nhưng đợi mãi đến lúc ngủ, cũng thấy Phương Hữu Lợi về nhà. Ngày hôm sau thức dậy Phương Hữu Lợi ra cửa, đành phải đợi đến buổi tối trở lại rồi hẵng vậy.

      ăn xong bữa ăn sáng rồi tới công ty, hôm nay mời công nhân vệ sinh đến rửa dọn văn phòng được trang hoàng xong, hai ngày nữa chuyển đồ dùng làm việc vào nên phải làm xong khâu vệ sinh trước.

      Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu có mặt trong công ty để hỗ trợ.

      Bình An hẹn gặp Tiền Hải Quang ở tiệm cà phê dưới lầu, vài lời với bọn Kỷ Túy Ý, sau đó thấy gần tới giờ liền xuống tiệm cà phê.

      Tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, bao lâu, Tiền Hải Quang tới, Bình An nhìn thấy dáng người phía sau lưng mặt khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Hàn Á Lệ? Sao lại là chị ấy? Chị ấy hình như công tác ở Australia Secret mà.

      Phương, ngại quá, tôi tới trễ.” Tiền Hải Quang cười cười nhìn Bình An, kéo ghế ra cho Hàn Á Lệ.

      sao, tôi cũng vừa tới.” Bình An cười , nhìn về phía Hàn Á Lệ, “ lâu gặp, Hàn tiểu thư.”

      Tiền Hải Quang sửng sốt chút, “ ra các quen nhau?”

      Hàn Á Lệ vẫn ăn mặc đơn giản nhưng sắc sảo, khóe mắt mang nụ cười nhàn nhạt, “Trước đây có gặp qua vài lần, Phương, chào .”

      “Vậy tôi cũng cần giới thiệu nhiều. Phương, Hàn tiểu thư là bạn học của tôi, công tác rất nhiều năm trong ngành mỹ phẩm.” Tiền Hải Quang cười .

      Bình An nghi hoặc nhìn Tiền Hải Quang, “Ý của Tiền quản lý là?”

      chờ Tiền Hải Quang mở miệng, Hàn Á Lệ tự , “Tôi rời khỏi Công ty Australia Secret, muốn gia nhập Duy An, biết Phương có hoan nghênh hay .”
      Last edited by a moderator: 23/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :