Ngoại truyện Vào ngày mùa đông hơn 3 năm sau. Bước ra khỏi khu thương mại, tôi vội vã lê đôi chân mỏi nhừ tới trạm xe cho kịp chuyến xe Bus sắp tới, thầm nghĩ: Thế là giải thoát, từ mai là được nghỉ lễ Giáng sinh rồi. nghĩ ngợi xem Giáng sinh này làm gì vì tôi đến nhà mẹ như những năm trước, chiếc xe Bus chạy vụt qua bên người, thậm chí chạy vụt qua luôn trạm xe mà dừng lại. Tôi giật mình đứng sững lại trong tích tắc thầm chửi thề tiếng rồi lại chậm rãi tiếp. Thôi đành đợi chuyến sau vậy, sau 8h tối nửa tiếng mới có chuyến nên tôi cũng vội vàng tiếp nữa, thả lỏng bước . May mà trạm xe này có chỗ ngồi. Tôi ngồi vào chiếc ghế cao theo tiêu chuẩn phương Tây và quá cao với tiêu chuẩn của tôi. Thôi cũng tốt, đung đưa chân lắc qua lắc lại cho đỡ mỏi. Về đến nhà tắm rửa cơm nước xong leo lên giường 11 rưỡi đêm. Lại ngày trôi qua. Mọi khi làm thêm về mệt mỏi leo lên giường là ngủ luôn, sẵn sàng cho ngày hôm sau chiến đấu tiếp. nhưng chắc biết mai được nghỉ mà hôm nay tỉnh táo lạ thường đành ngồi dậy bật laptop online. Facebook cũng có nhiều người lắm, bạn bè ở Việt Nam ngủ từ lâu, lũ bên này chắc vi vu đâu đâu hoặc về với người nhà nếu có, Giáng sinh phương Tây ý mà, cũng như Tết ở Việt Nam, bên gia đình là chính chứ ngoài đường, mạng vắng hoe. Lướt lướt vài Facebook mấy đứa bạn thân ở Việt Nam lại thấy tủi thân kinh. Chúng nó hò hẹn chơi ăn uống cười cười trông vui biết mấy. Mấy đứa chúng tôi bên này du học, nghe có vẻ hoành tráng lắm đấy, thỉnh thoảng up ảnh ai ai cũng thèm muốn ghen tỵ, nhưng cái thực sau cái máy tính ... haizz. chung sở thích của lũ du học sinh chúng tôi là... bàn đời, bàn việc làm thêm, và bàn hẹn hò, hẹn hò nhau khi nào về Việt Nam chơi cùng về. Ồ có ảnh họp lớp cấp 3 mới up cách đây mấy tiếng kìa. Tôi click vào xem họp lớp lần này còn được mấy mống, mỗi năm số bạn học tham gia họp lớp càng vắng hơn. Thế mà tôi ngạc nhiên thấy lần này cũng khá đông đủ đấy, còn có mặt vài đứa du học, chắc tranh thủ chúng nó về tụ tập nên ai cũng cố . Mọi người cũng có nhiều thay đổi lắm, cũng mới 3 năm mà thôi. Mấy đứa Thông với Thanh làm gì, 2 đứa chúng nó vẫn hẹn hò đến giờ, suốt ngày up ảnh khoe Facebook nên tôi lạ mặt chúng nó nữa. Thành cũng du học mà vào miền Nam học Đại Học. Thu và Ngọc vẫn hay cùng Thanh rủ nhau ăn uống. chung tôi cũng có Facebook của hầu hết bạn học trong lớp chỉ trừ vài người. Tất nhiên là tôi có Facebook của Đức. Thôi được tôi thú nhận, tôi cố tìm Đức trong bức ảnh họp lớp kia. Nhưng có. Hơn ba năm qua tôi chưa từng thấy ảnh của Đức. Tôi cũng chưa 1 lần hỏi mọi người về tin tức của Đức. Vậy mà lần này tôi nóng máu muốn tìm Facebook của Đức. Ít ra là người bạn học tôi nên biết bạn cũ của mình học trường nào chứ nhỉ? Tôi xem danh sách bạn bè của Thông, có. Danh sách bạn bè của Thành, cũng có. Tôi nhớ ra còn Group lớp, vào xem danh sách thành viên, đều có. Cậu ta cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè sao? Tôi tìm Facebook tên Nguyễn Đức. Tất cả kết quả cho ra tôi đều xem. có Nguyễn Đức nào từng là bạn học cấp 3 của tôi cả. Cậu ta dùng Facebook sao? Cậu ta là người của thế kỷ nào thế? Tất cả thông tin tôi có là tên và ngày sinh của cậu ta. Tôi lại lên Google tìm kiếm. À thấy rồi, cậu ta có trang cá nhân ở 1 diễn đàn game. Nhưng lần cuối đăng nhập là 2 năm trước. Tôi ngơ ngẩn. Vậy là cậu ta cứ thế biến mất dấu vết? Nếu tôi hỏi mấy đứa con trai cấp 3, chúng nó biết chút gì về Đức chứ? Nhưng... Tôi vì sao muốn hỏi? Tôi hỏi để làm gì? Tôi hỏi như thế nào? Tôi tắt laptop và nằm xuống giường, cứ thơ thẩn nghĩ đâu đâu. Nhiều lúc cũng thấy hơi tiếc nuối. Ngày đó đắn đắn đo đo suy nghĩ quá nhiều, về tương lai, về chờ đợi, về thay đổi, về những điều chả ai trước được. Sau này đôi lúc cảm thấy đơn khi bạn bè có đôi có cặp, thầm nghĩ, mình thậm chí đến 1 ngày thực hạnh phúc cũng có, lúc nào cũng bận rộn hết việc này đến việc khác mà xem thứ gọi là tình , luôn cho rằng như vậy là mạnh mẽ là chín chắn. Đến bây giờ vẫn cảm thấy chút hụt hẫng, thêm chút nhớ nhung. Cũng là nhớ người hay nhớ quá khứ. Từng đọc đâu đó câu : "Just because you miss someone, doesn't mean you need them back in your life. Missing is just a part of moving on." Vì vậy tôi cũng quen với hụt hẫng nhớ nhung vô định này rồi. -Hết ngoại truyện- - Kết thúc -
@yenchi.do nàng có nguồn của truyện này ko?? tại ta thấy là sưu tầm, nếu là sưu tầm bổ sung nguồn nhé